. Chương .
Lễ diễu binh của đại học A có quy mô rất lớn, trên khán đài đã có vài vị lãnh đạo của thành phố, sau khi mở màn không thể thiếu những bài phát biểu từ phía quan khách được.
Hôm nay Vưu Lương Hành không có công việc trên sân khấu chỉ thuần túy tới tham dự, hắn phóng tấm mắt nhìn quanh vài giây sau đó ánh mắt lại dừng lại trên người Khang Thánh Triết.
Khoảng cách giữa hai người không quá xa, từ góc độ này nhìn qua có thể thấy được non nửa cái sườn mặt của người kia, là tiên phong của đội quốc kỳ, Khang Thánh Triết đứng đầu hàng, dáng người lại có chút uy nghiêm mà từ trước tới nay chưa từng có.
Rất ít khi thấy được bộ dáng đứng đắn này của hắn, vẻ ngoài đứng đắn cộng thêm biểu tình nghiêm túc này thì càng thưa thớt, giờ hắn đang tròng trên người bộ quân trang mà Vưu Lương Hành đã từng mặc, che dấu đi sự lười nhác vốn có, khóe miệng hơi mím vào, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, bộ dạng kia, thật là, cũng khó trách sẽ có nữ sinh vây chung quanh hắn.
Ngay cảm Vưu Lương Hành cũng cảm thấy, hắn mặc bộ quân trang này có chút sáng chói.
Suy nghĩ của Vưu Lương Hành tản ra, một trận gió lướt qua gương mặt, mang theo hơi ẩm. Liêu Túc nhìn lên không trung, nhỏ giọng nói:
"Dường như sắp mưa rồi."
Hắn vừa nói xong, những bài diễn thuyết trên sân khấu tạm thời kết thúc, MC giới thiệu chương trình tiếp theo, đội quốc kỳ trong tiếng nhạc uy nghiêm bắt đầu đạp bước chỉnh tề lên sân khấu.
Đây là lần đầu tiên Vưu Lương Hành nhìn thấy Khanh Thánh Triết bước đều, giống như lời Liêu Túc, cực kỳ đẹp, không chỉ là mỹ quan từ thị giác mà mỗi bước chân còn tràn ngập lực lượng, có thể nhìn thấy mặt mạnh mẽ này từ một người từ trước tới này lười biếng không có tinh thần như này làm Vưu Lương Hành có chút thất thần.
"Lương ca, cậu nhìn thấy không, K thần thật soái muốn chết."
Vưu Lương Hành nói: "Suỵt----!"
Thần thái Vưu Lương Hành cực kỳ chuyên chú, ánh mắt tập trung vào đám người làm ý niệm muốn nói chuyện của Liêu Túc trong thoáng chốc đã mất đi, giữa sân thể dục, Khang Thánh Triết đĩnh bạt mang theo đội quốc kỳ đi vào giữa, đột nhiên âm nhạc im bặt, vài giây sau, quốc ca hùng hồn vang lên.
Giai điệu quen thuộc vang lên làm những người trong sân vốn câu được câu không nói chuyện dần im lặng, đội quốc kỳ thống nhất chú mục nghiêm hành, Khang Thánh Triết đi đầu thong thả mà trịnh trọng bước từng bước.
Theo đạo lý, chỉ là một lễ kéo cờ nho nhỏ ở trường đại học tuyệt đối không thể so sánh với lễ kéo cờ của quân đội quốc giá, nhưng thông qua bộ dạng của Khang Thánh Triết làm cho mọi người cảm nhận được vài phần trang nghiêm cùng khí khái.
Vưu Lương Hành chăm chú, đột nhiên trong chớp mắt một sự lạnh lẽo đánh vào mặt hắn, rất nhanh, trên không trung vô sô giọt mưa rơi xuống, trên khán đài những vị quan khách cùng học sinh thoáng chốc ồn ào nhốn nháo.
"Ngọa tào --- mưa rồi, đi nhanh, đi nhanh!"
Cơn mưa tới rất nhanh, dù cho trong lòng Liêu Túc đã có chuẩn bị nhưng vẫn phải kinh hô lên một tiếng:
"TMD, không phải chứ, mưa to như này sao!"
Mọi người bắt đầu chạy tứ tán, trong sân thể dục cũng như vậy, những đội ngũ của các tân sinh viên vốn đã xếp hàng chỉnh tế được hưởng thụ thứ gọi là "băng vũ lạnh lẽo xối lung tung vào mặt", tức khắc trong lòng rối loạn, nhưng bởi vì đang trong buổi lễ cho nên không ai dám tùy ý lộn xộn, nhưng không được bao lâu, theo hiệu lệnh của huấn luyện viên, các tân sinh viên nhanh chóng di chuyển khỏi sân vận động tới nơi tránh mưa, tức khắc sân thể dục ồn ào nhốn nháo.
"Lương ca! Đi nào! Nhanh nhanh nhanh!"
Vưu Lương Hành bị nước mưa xối vào người lạnh tới thấu tim, tóc đã sớm ướt đẫm, nhưng giữa người và người lại không giống nhau, có người bị mưa xối tới chật vật bất kham, nhưng hắn thì ngược lại như đang chụp ảnh quảng cáo vậy.
Vưu Lương Hành nói: "Cậu đi trước đi."
Liêu Túc hô lên: "Hả?"
Vưu Lương Hành không nói nữa mà chạy về một hướng khác, Liêu Túc mộng bức đứng sững tại chỗ một giây, rồi vừa chậc lưỡi vừa nhấc chân chạy về hướng Lương Sở Lâm.
Đích đến của Vưu Lương Hành là giữa sân thể dục, ở nơi đó, cả đám người đều đang chạy vội vàng trú mưa, mà người kia vẫn đứng thẳng tắp ở bục kéo cờ, lôi kéo lá quốc ký lên một nửa.
Những hạt mưa lạnh lẽo nện vào người tựa hồ như không quấy nhiễu được Khang Thánh Triết, tư thế của hắn cực kỳ quy chuẩn, đôi tay thay phiên kéo sợi cáp, ổn định vững vàng đưa lá quốc kỳ lên nơi cao nhất.
Là người tiên phong kéo cờ, hắn tuyệt đối sẽ làm tới cuối cùng, phải làm tốt nhất.
Vưu Lương Hành nhìn hắn, Khang Thánh Triết giơ tay chào, cánh tay vuông góc, cùng với phần lưng lưng thẳng tắp, làm người cảm thật.....
Cực kỳ đẹp.
Mưa gió càng ngày càng lớn, lúc này Khang Thánh Triết mới run run bả vai, quay đầu lại, biểu tình trên mặt hắn rất đạm, vì có vành nón che nên khuôn mặt không có nhiều nước mưa, hắn tháo mũi xuống cất vào trong lòng ngực, mái tóc thật dài rối tung được thả ra, ánh mắt hắn vừa nhấc lên làm người khác vô luận như thế nào cũng không thể rời mắt được.
Vưu Lương Hành vẫy vẫy tay với hắn, biểu tình của hắn có thể nói là biến hóa trong giấy, một nụ cười xán lạn, trước đó giây còn là một vị mỹ nhân không nhiễm một hạt bụi, giây tiếp theo lại giống một chú đại bàng vỗ cánh bay đến bên người Vưu Lương Hành.
Hai người hội hợp dưới cơn mưa, Khang Thánh Triết chen tới trước mặt Vưu Lương Hành, chờ mong hỏi:
"Tôi đẹp trai hay không, tôi có soái hay không?"
Vưu Lương Hành liếc nhìn hắn một cái nhưng không mở miệng, chỉ lôi kéo hắn chạy về phía ký túc xá. Từ lúc quay lưng lại, trong đầu hắn chỉ chậm rãi quanh quẩn một câu.
Còn phải hỏi hay sao.
..... Soái quá mức.
Hai người lôi lôi kéo kéo chạy mấy trăm mét về ký túc xá, cả người ướt đẫm, nước chảy đầy đất, vào phòng mới cảm giác được sự lạnh lẽo thấm vào người.
Khang Thánh Triết giống như một chú gà "con" run rẩy, run rẩy, Vưu Lương Hành mở tủ quần áo, lật giở một hồi, rồi nhanh chóng ném ra một bộ quần áo.
Khang Thánh Triệt vội vàng nâng quần áo lên, nói:
"Anh thay đồ trước đi."
Vưu Lương Hành nhàn nhạt nói:
"Cậu cho rằng tôi là cậu sao? Ngày thường không rèn luyện thế chất yếu ớt như vậy à."
"Ồ." Khang Thánh Triết ngoan ngoãn lên tiếng, không cãi cọ, hắn thực sự rất lạnh, vì vậy nhanh chóng cởi bộ quân trang, chỉ mặc độc có chiếc quần đùi rồi mặc áo vào, khi thay quần áo, lộ da lộ thịt, Vưu Lương Hành vô thanh vô tức dời tầm mắt, Khang Thánh Triết chớp mắt cười nói:
"Làm gì đó a ~~~ Đâu phải lần đầu nhìn thấy đâu."
Vưu Lương Hành trừng mắt nhìn hắn nói:
"Nói chuyện nghiêm túc đi."
Kẻ kia bị giáo huấn đã thành thói quen, nghe thấy lời nhắc nhở cơ hồ như nghe tai trái ra tai phải, Khang Thánh Triết tiếp tục từ từ thay đồ, sau khi xong chuẩn bị đứng xem Vưu Lương Hành thay quần áo nhưng không nghĩ rằng hắn vừa chuyển đầu thì Vưu Lương Hành cũng vừa lúc cài xong cúc áo cuối cùng.
Khang Thánh Triết vô cùng đáng thương nói:
"..... Mặc đồ nhanh như vậy sao, tôi cảm thấy chúng ta mất đi cơ hội làm tình cảm thăng hoa."
Vưu Lương Hành: "....." Ngươi câm miệng đi.
Cơn mưa vẫn như trút nước, giọt mưa gõ vào cửa kính tạo ra thanh âm, Khang Thánh Triết treo bộ quân trang của mình lên, hỏi:
"Về ký túc như này có được không, chốc lát nữa tập hợp thì làm sao bây giờ."
"Không có việc gì." Hoạt động như này, Vưu Lương Hành rất quen thuộc.
"Bỏ lỡ rồi sẽ không làm lại, lễ diễu binh năm nay hẳn là sẽ hủy bỏ."
Khang Thánh Triết có chút thất vọng, uể oải lên tiếng, Vưu Lương Hành nhìn hắn, chợt nói:
"Vừa rồi, mấy nữ sinh kia....."
Khang Thánh Triết hỏi: "Cái gì?"
Vưu Lương Hành ngừng câu chuyện: "Không có gì."
Hắn nói không có gì chẳng khác nào có gì, Khang Thánh Triết truy vấn:
"Cái gì mà "nữ sinh", a, vừa rồi anh thấy sao?"
Trong lòng hắn nghi ngờ hỏi: "Ghen?"
Vưu Lương Hành: "...." Mới không phải.
Khang Thánh Triết cười hắc hắc, nói:
"Vừa rồi mấy cô ấy chỉ là...... Lương Lương? Anh đoán đi mấy cô ấy nói gì với tôi?"
Vưu Lương Hành nói: "Nói gì?"
Khang Thánh Triết: "Không nói cho anh."
Vưu Lương Hành: "...."
Hắn tung một quyền ra, Khang Thánh Triết bị đánh đau nhưng vẫn cười hì hì như cũ:
"Còn nói là không phải ghen sao, chậc chậc chậc, anh đã mê luyến tôi như vậy sao."
Vưu Lương Hành: "Nhanh câm miệng đi."
Khang Thánh Triết cười hì hì, nhưng nụ cười không được bao lâu hắn lại chu miệng ra, tất nhiên là Vưu Lương Hành sẽ không biết vì sao hắn lại bị mấy nữ sinh kia vây quanh, là họ muốn biết tin tức về Vưu Lương Hành, hắn càng nghĩ càng khó chịu, vì thế lại phát đầu kêu khóc hu hu hu, bỗng nhiên ôm lấy eo người kia.
Vưu Lương Hành: "Làm gì vậy, buông tay."
Khang Thánh Triết mới không chịu buông ra, hắn thở dài một tiếng, thanh âm vừa đạm bạc lại nghiêm túc:
"Lương Lương, anh không hiểu, với tôi mà nói anh.... Quá ưu tú, cực kỳ ưu tú có những thời điểm tôi nhìn anh mà cảm thấy sợ hãi.... anh ưu tú như vậy, thì tôi phải làm sao mới có thể để anh chỉ nhìn thấy một mình tôi."
Tay Vưu Lương Hành run lên, nhất thời không nói được lời nào.
Hắn cả kinh không phải vì những lời Khang Thánh Triết nói về bản thân, mà trong thoáng chốc hắn lại có có một ý nghĩ tương đồng, trong lòng hắn nhịn không được ngầm nói: Nói hưu nói vượn.
Khang Thánh Triết sẽ sợ hãi ư, người sợ hãi hẳn là hắn mới đúng.
Nhất thời không khí lặng im lại, Khang Thánh Triết chợt mở miệng nói:
"Lương Lương."
Cùng lúc, Vưu Lương Hành cũng mở miệng nói:
"A Thánh."
Tiếng gọi nhau cùng lúc, còn là xưng hô khi hai người bắt đầu duyên phận "Lương Lương" và "A Thánh", hai người bọn họ đều mẫn cảm nhận thấy không khí có biến hóa, trong lúc nhất thời ai cũng không nói chuyện.
Thoáng sau, Vưu Lương Hành nói: "Cậu nói trước đi."
Khang Thánh Triết khẽ mím môi nhưng không thể che giấu sự khẩn trương của mình, hắn cố lấy dũng khí, mở miệng nói:
"Tôi cảm thấy chúng ta.... chúng ta có phải là..... có phải là....."
Vưu Lương Hành hỏi: "Phải là gì?"
Khang Thánh Triết lắp bắp: "Phải là..... phải là...."
Gương mặt Khang Thánh Triết dần dần đỏ lên, trên trán cũng toát ra một chút mồ hôi, hắn đỏ mặt ấp úng một lúc lâu, cuối cùng cắn môi, vội la lên:
"Anh, thôi Lương Lương nói trước đi!"
Trên mặt Vưu Lương Hành tuy bình tĩnh nhưng trong lòng vẫn run lên, Khang Thánh Triết chợt đá đề tài sang cho hắn làm hắn không kịp phản ứng, qua vài giây mới nói:
".... Ừm, tôi, tôi đây, tôi muốn nói, muốn nói...."
Một tổ hợp giữa người với phong thái soái kinh người cùng với một người lóe mắt toàn trường vậy mà lúc này thành hai kẻ nói lắp, gập ghềnh không thể nói ra lời, một khi nói ra lời xác định mối quan hệ, bọn họ sẽ từ hai người biến thành một đôi....
Tình nhân.
Tính chất hoàn toàn khác hẳn, cho dù là Vưu Lương Hành cũng run rẩy không dám hành động thiếu suy nghĩ, Vưu Lương Hành cắn chặt khớp hàm một cái, mở miệng nói:
"Hai ngày nữa tôi muốn ra ngoài."
Lời muốn nói nhưng không dám nói, thôi, vẫn là nói sang chuyện khác để chuẩn bị tâm lý một chút, nào biết đề tài bị dời đi cực kỳ thành công, lập tức lực chú ý của Khang Thánh Triết bị dẫn trụ toàn toàn.
"Anh muốn ra ngoài sao? Đi đâu?"
Vưu Lương Hành nói: "Đế Đô."
"Bắc Kinh?"
"Ừ."
"Đi làm gì a?"
"Thực tập."
"Thực tập...." Bỗng chốc Khang Thánh Triết suy sụp, sắc mặt hồng nhuận, cùng biểu tình khát khao chờ mong toàn bộ đã biến mất, chỉ còn lại sự phiền muộn tràn đầy.
Năm đi thực tập là rất bình thường nhưng mà đi thực tập cũng mang ý nghĩa một thời gian rất dài rất dài không được gặp mặt.
Khang Thánh Triết bĩu môi ủy khuất hỏi:
"Phải đi bao lâu?"
Nhìn biểu tình vô cùng đáng thương của hắn, trong lòng Vưu Lương Hành mềm nhũn, vốn dĩ theo kế hoạch cũng phải mất nửa học kỳ, hiện tại hắn nỗ lực co lại, nói:
"Hẳn là hơn tháng."
Khang Thánh Triết nói: "Lâu lắm."
Vưu Lương Hành: "Ừm."
Khang Thánh Triết lại nói: "Lương Lương, hai tháng lâu lắm."