. Chương .
Hoàn thành công việc là lúc màn đêm đã buông xuống, khi Vưu Lương Hành nói chuyện phiếm với Khang Thánh Triết cũng không có đề cập đến việc Liêu Túc gửi video cho hắn, chỉ đơn giản tạm biệt chúc ngủ ngon, ngày mới vẫn là một ngày bận rộn.
Đại khái là trúng độc của Liêu Túc cho nên ngoài những lúc bận rộn với công việc ra thì một khi rảnh rỗi, Vưu Lương Hành lại nhớ tới khung cảnh một đám nữ sinh thanh xuân dào dạt cao giọng gọi tên Khanh Thánh Triết.
Tuy rằng không tới nỗi sốt ruột nhưng cảm giác có chút không được tự nhiên.....
Giống như một con muỗi vo ve quanh quẩn bên tai, ồn ào làm người tâm phiền ý loạn.
Hắn đã vài lần muốn hỏi Khang Thánh Triết nhưng mỗi khi đánh mấy chữ "bạn học nữ chung quanh" vào khung thoại thì tay hắn như phải bỏng, nhanh chóng xóa đi.
..... Tuyệt đối không hỏi được ra lời.
Có thể hỏi ra lời thì hắn đã không phải là Vưu Lương Hành.
Chịu đựng mấy ngày không được thoải mái, chạng vạng hôm nay có thời gian rảnh rỗi Vưu Lương Hành đột phát ra kỳ tưởng, quyết định đăng nhập vào Tieba của đại học A để xem một chút.
Diễn đàn Tieba này Vưu Lương Hành chưa từng chủ động đăng nhập vào, cho nên không hiểu biết lắm, nhưng thác phúc của Liêu Túc, trong đầu hắn vẫn luôn có ấn tượng rằng, một khi trường học có gió thổi cỏ lay gì thì nhất định trên Tieba sẽ có tin tức.
Tiến vào giao diện trang chủ, Vưu Lương Hành đưa dòng chữ "Khang Thánh Triết" lên thanh tìm kiếm, ngay sau đó một lượng lớn những bài đăng lần lượt trồi lên. Chỉ liếc mắt qua một cái, Vưu Lương Hành không biết nên dùng tâm tình gì, hắn chỉ cảm thấy mí mắt nhẹ giật giật, không khỏi sinh ra cảm giác "đúng như đã dự đoán trước".
Quả nhiên.... một nhân vật giống như Khang Thánh Triết, không thể không gây chú ý.
Nhìn số lượng nữ sinh ở sân bóng rổ là biết Khang Thánh Triết ở trường học được hoan nghênh như thế nào.
[Quá cao! Quá bắt mắt! Hôm nay người khổng lồ cũng chơi bóng ở sân thể dục đó, đội ngũ đưa nước đã chuẩn bị tốt chưa!!!]
[Khó mà có thể tin được, Khang Thánh Triết lại tự mình đến nhà ăn ăn cơm.... quần chúng vây xem tự dâng lên bức ảnh chính diện. (Mọi người cùng xông lên nào!!!)]
[Đây là nơi tập hợp những bức ảnh của người khổng lồ của khoa Văn Học, mời mọi người cùng cống hiến một phần lực lượng nhé. (Xin mời các đồng chí)]
Vưu Lương Hành: "....."
Hắn luôn nghe được từ miệng Liêu Túc vài chữ " diễn đàn Tieba" nhưng đây là lần đầu tiên hắn vào.
Vừa vặn không thấy được những bài viết về chính mình bị đẩy lên hot, cũng không gặp được những bài viết về mối quan hệ của hắn và Khang Thánh Triết nhiều nhan nhản như trước, mà chỉ thấy được những bài viết trong khoảng thời gian hắn rời trường đi xa, đám nhan cẩu trong trường vì tưởng niệm hắn mà khai quật cũng như coi trọng mĩ mạo của Khang Thánh Triết, coi Khang Thánh Triết như lương thực tinh thần để tiếp sức chờ bùng nổ về sau.
[Thành quả hôm nay cực kỳ phong phú, hôm nay tôi có học cùng một tiết với Khang Thánh Triết, chọn được vị trí cực tốt, vừa lúc có thể nhìn thấy mắt của cậu ta, sau đó, phát hiện.....]
[Phát hiện cái gì?]
[Cậu ta, học một tiết mà ngáp tận cái. (Cười ra tiếng khóc)]
[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!! Tại sao Khang Thánh Triết lúc nào cũng thấy mệt rã rời a.]
[Đếm lần ngáp quả thực không hề nhàm chán....]
[ cái ngáp thì tính là gì chứ, người khổng lồ thiếu bài chuyên ngành chi nên bị phát đứng, lúc đó còn ngủ gật cơ, bạn học trong lớp thiếu chút nữa cười đến chết, mọi người có tin không? ---- Không sai, tôi chính là bạn học cùng lớp với Khang Thánh Triết (khuôn mặt kiêu ngạo)]
[Mọi người cứ tùy tiện nói chuyện phiếm đi, còn tôi la liếm nhan sắc của cậu ấy là được rồi, ai còn có ảnh chụp của Khang Thánh Triết không, gửi lên cho mọi người cùng sảng sảng nào.]
Rất nhiều tin tức về Khang Thánh Triết, gì cũng có, còn nhiều hơn những tin tức mà hắn nói chuyện phiếm với Khang Thánh Triết mỗi ngày.
Một bài viết, mấy nghìn bình luận, lướt xuống không ít người kêu thét ""thật đáng yêu", "giá trị nhan sắc thật cao", "hôm nay có thể gặp được cậu ấy hay không", Vưu Lương Hành lướt tới một bức ảnh chụp Khang Thánh Triết thả tóc đang mua đồ ở siêu thị, chợt, hắn tắt diễn đàn đi.
.... Hắn không có nhiều ảnh chụp của Khang Thánh Triết.....
Không.... cẩn thận nghĩ lại thì, kỳ thật một hắn không có một bức ảnh nào của Khang Thánh Triết.
Một bức cũng không có.
Từ trước tới này chưa từng chụp!
Vưu Lương Hành cảm thấy trán hắn ẩn ẩn đau, tâm tình thật là một lời khó nói hết.
Đã sớm biết rằng Khang Thánh Triết luôn là tiêu điểm của đám người, vạn chúng chú mục là bình thường nhưng hắn cảm thấy có chút ghen ghét, thứ cố tình chậm chạp bây giờ mới tới mà vô cùng mãnh liệt này, tại giây phút này bất tri bất giác mọc rễ nảy mầm bên trong hắn.
Ngay ngày đầu tiên khi tách ra Khang Thánh Triết đã bắt đầu la lối, khóc lóc, lăn lộn, mà hắn, tới tận hiện tại mới cảm thấy khó chịu.
Hắn mở ra khung chat trong WeChat, thời gian nay vừa lúc kết thúc buổi livestream của Khang Thánh Triết, hắn không tiện quấy rầy người kia nghỉ ngơi nhưng tâm tư khó có thể dừng lại, rất muốn rất muốn nói gì đó với người kia, nhưng nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể gửi một lời:
---- Ngủ ngon nhé!
Người đàn ông với ngôn ngữ thiếu thốn như hắn chỉ có thể gửi câu này, bất quá hôm nay tựa hồ như khác với trước đây, Khang Thánh Triết không trả lời câu chúc của hắn mà lại hỏi:
---- Anh có rảnh không?
Đây là ý muốn trò truyện, Vưu Lương Hành nói: ---- Rảnh rỗi.
Sau khi gửi câu này, một cuộc gọi video truyền tới, vì là ban đêm, quanh cảnh phía Khanh Thánh Triết đen tuyền, hắn vội vàng thay đổi góc độ mới nhìn thấy một chút ánh đèn.
Sắc trời tối om, đang ở bên ngoài?
Vưu Lương Hành kinh ngạc hỏi: "Cậu ở bên ngoài sao?
Khang Thánh Triết đang điều chỉnh lại màn ảnh, e hèm một cái, mãi sau mới lộ ra được non nửa khuôn mặt.
Trời đã vào đầu thu, thời tiết ban đêm đã chuyển lạnh, Khang Thánh Triết chỉ mặc bộ đồ bóng rổ, lộ ra phần cổ lại ướt nhẹp, còn bốc nhiệt khí.
"Đang chơi bóng, ở quảng trường."
"Cùng ai vậy?"
"Đồng đội a."
Khi nói chuyện Khang Thánh Triết có chút thở dốc, sợ Vưu Lương Hành hiểu lầm, nên bổ sung kịp thời nói:
"Không sao a, tôi ngồi cách bọn họ rất xa, mới vừa được nghỉ ngơi."
Hôm qua vừa nhìn thấy, nhưng Vưu Lương Hành lại cảm thấy tựa như đã rất lâu rồi không gặp, có thể vì đây là lần đầu hắn nhìn thấy Khang Thánh Triết chơi bóng rổ gần như vậy, màn hình hơi rung lên hắn cảm thấy phảng phất như mình có thể cảm nhận hô hấp của người kia.
Gấp gáp.
Vội vàng.
"Mệt sao?"
Khang Thánh Triết không khách khí nói: "Mệt muốn chết ~~~"
Nói xong còn cười một cái, một nụ cười thuần tùy, trong lòng Vưu Lương Hành như vừa được bật lên một ngọn đèn, thoáng chốc đã sáng sủa hơn nhiều.
"Còn ngày nữa là thi đấu, năm trước khoa Văn học chỉ chơi được trận đã thua, năm nay nhất quyết phải huấn luyện, tôi thật sự không muốn động nhưng mà không có biện pháp nào khác, hu hu ~~"
Đối với Vưu Lương Hành, Khang Thánh Triết không chút e dè, vừa há mồm ra là làm nũng, nhưng Vưu Lương Hành biết, người này nếu không muốn động thì có vạn con trâu cũng không làm gì được hắn, hắn có thể ra quảng trường tập bóng, hiển nhiên là bỏ rất nhiều công sức.
"Luyện chủ yếu là gì?"
Hô hấp của Khang Thánh Triết dần bình ổn, dựa thân mình ra sau nói:
"Ném điểm."
Trong lòng Vưu Lương Hành đã đoán trước, hắn nói: "Quả nhiên."
Khang Thánh Triết nói: "Anh đoán được sao?"
Vưu Lương Hành cười khẽ không nói lời nào, dựa theo tính tình của người này, có thể kết luận mà không cần suy nghĩ nhiều, có thể tận lực giảm bớt lượng vận động, trừ ném điểm ra thì không có gì khác.
"Học trưởng bảo tôi nên chủ yếu tập đoạt rebound (đoạt bóng bật bảng), phát huy ưu thế chiều cao nhưng mà tôi không muốn nhảy, cuối cùng sau khi thương lượng mới quyết định là tập ném điểm."
Tuy rằng lý do chọn ném điểm làm người cứng họng nhưng xác thật ném điểm là vũ khí sắc bén, chỉ cần luyện tập tốt, thì những thức khác đều là việc nhỏ có thể xem nhẹ.
Vưu Lương Hành nói đơn giản: "Khá tốt."
Khang Thánh Triết nói: "Lúc trước Lương Lương luyện gì a?"
Vưu Lương Hành nhớ lại một chút: "Giống như không tập trung luyện tập riêng phần nào."
Khang Thánh Triết hỏi: "Vậy khoa Quản lý của anh xếp thứ mấy?"
Vưu Lương Hành nói: "Ừm, xếp thứ nhất."
Khanh Thánh Triết phì cười ra tiếng: "Thật sao, sao tôi lại không thấy kinh ngạc nhỉ."
Rõ ràng không phải là một lời khen tặng, nhưng Vưu Lương Hành lại có cảm giác đang được khen, mỗi ngày từ nhỏ tới lớn hắn đều được khen, nhưng gần đây hắn mới phát hiện, phàm là những lời nói ra từ trong miệng Khang Thánh Triết hắn đều có chút hưởng thụ.
Cảm giác có chút vui vẻ không nói lên lời,
"Vì sao tôi lại không sinh ra cùng năm với Lương Lương chứ, rất muốn tận mắt thấy được anh chơi bóng rổ."
Vưu Lương Hành tràn đầy đồng cảm, giờ khắc này, hắn xác thật rất muốn đứng ở sân thể dục của trường để quan khán Khang Thánh Triết chơi bóng....
Nói không chừng sẽ còn đưa nước hay gì đó.
Nói chuyện phiếm thêm vài câu, Khang Thánh Triết dường như bị người bên ngoài gọi một tiếng, hắn nhìn thoáng về hướng đó, không chỉ không đi qua mà ngược lại đi vài bước ra xa hơn.
Khang Thánh Triết đưa màn hình tới rất gần giống như muốn nói nhỏ điều gì đó, hắn nói:
"Lương Lương, chừng nào thì anh về."
Thời gian trở về một chốc một lát không thể quyết định được, Vưu Lương Hành mềm lòng, ôn hòa nói:
"Sẽ rất nhanh thôi."
Khang Thánh Triết ngoan ngoãn hưởng thụ sự ôn nhu khó có được này, hắn híp mắt nhẹ giọng nói:
"Tôi rất nhớ anh, Lương Lương, tôi nhớ anh lắm."
Vưu Lương Hành nhấp nháy mắt, phảng phất như bị rung động.
"Khang Thánh Triết.... tôi cũng...."
Thanh âm phía sau bị che lại bởi một giọng nữ hô lớn:
"Khang Thánh Triết! Nhanh tới đây lấy khăn lông này! Nhanh lên! Đừng lười biếng chứ!"
Khang Thánh Triết chậc lưỡi, lười nhác trả lời:
"Đã biết."
Sau đó hắn quay đầu nói với Vưu Lương Hành:
"Lương Lương, anh vừa nói gì?"
Vưu Lương Hành không trả lời mà hỏi ngược lại: "Ai vậy?"
Khang Thánh Triết nhàn nhạt nói:
"Là mấy bạn học trong lớp, tới xem náo nhiệt thôi."
Mấy người..... muộn như vậy còn ở quảng trường, xem bóng rổ, mà không chỉ có một người, thanh âm của Vưu Lương Hành nghẹn lại, không nói lên lời.
Khang Thánh Triết rất muốn nói chuyện thêm với Vưu Lương Hành thêm một chút, nhưng thường xuyên bị thúc giục cho nên chỉ có thể tạm thời tạm biệt Vưu Lương Hành:
"Lương Lương, tôi phải đi rồi, sáng mai tìm anh nhé, anh ngủ sớm một chút đi."
Vưu Lương Hành nói: "Được..."
Vừa buông lời, lập tức khuôn mặt trên màn hình của Khang Thánh Triết lắc lư, mắt thấy cuộc gọi sẽ kết thúc, Vưu Lương Hành chợt nói: "Từ từ đã."
Khang Thánh Triết nói: "Làm sao vậy?"
Vưu Lương Hành dừng một chút, sau đó nhẹ thở dài, tuy rằng lý trí của hắn vẫn còn nhưng cảm xúc lại thao tác hành động, cố tình gọi lại Khang Thánh Triết:
"Mấy ngày nữa tôi sẽ về."
Khang Thánh Triết kinh hỉ: "Thật sao? Khi nào??"
Vưu Lương Hành nói: "Hiện tại còn chưa biết, bất quá hẳn là có thể vừa kịp mấy trận bóng cuối của cậu."
"Nói như vậy, tôi nhất định sẽ thắng tất cả, chờ anh về, vừa lúc có thể thấy được tôi lấy được giải quán quân rồi."
Vưu Lương Hành nói: "Quán quân sao?"
Khang Thánh Triết nói: "Đúng vậy, quán quân, nếu anh trở về, tôi nhất định sẽ lấy được giải nhất toàn trường cho anh xem."
Vưu Lương Hành không có khích lệ người này chú trọng xếp hạng, nhưng bản tính của Khang Thánh Triết là háo thắng, do vậy hắn cũng không phản bác, chỉ nói: "Được rồi."
Nghe thấy lời ước định này, nụ cười của Khang Thánh Triết treo đầy trên mặt, muốn giấu cũng không giấu được, hắn cười nói:
"Tôi chờ anh."
Vưu Lương Hành bị nụ cười kia là lung lay, thoáng chốc sau hắn mới nói:
"Khang Thánh triết, gần sát một chút."
Khang Thánh Triết đưa điện thoại gần lại: "Được chưa?"
Vưu Lương Hành nói: "Lại gần hơn một chút."
Khang Thánh Triết đưa điện thoại lên dán gần bên tai, người khác nhìn vào như là đang gọi điện thoại.
Vưu Lương Hành không nhìn thấy biểu tình của Khang Thánh Triết mới lấy hơi, chậm rãi nói:
"Khang Thánh Triết.... tôi cũng nhớ cậu."
Khang Thánh Triết cả kinh, chờ khi phản ứng lại thì bên tai đã đinh một tiếng, cuộc gọi video đã kết thúc. Nói xong liền chạy, chạy trối chết, không phải là tác phong của Vưu Lương Hành, Khang Thánh Triết phát ngốc, vành tai ửng đó rồi nhanh chóng lan ra cả gương mặt.
Một lúc lâu sau, Khang Thánh Triết cười hì hì, lẩm bẩm:
"Lương Lương, tôi nghe thấy được đó nhé!"