. Chương
Trong lòng Vưu Lương Hành mềm nhũn, hắn nghiêng đầu hơi thay đổi tư thế của Khang Thánh Triết rồi dựa vào cái đầu to của Khang Thánh Triết, hai người dựa sát vào nhau, yên ổn, an tâm, cơn buồn ngủ nồng đậm ùa đến.
Vưu Lương Hành kháng cự trong khoảng khắc nhưng vì quá mệt mỏi ý thức dần dần trôi đi.
Một giấc ngủ dài, sau khi hé mắt thì sắc trời đã tối hẳn, Vưu Lương Hành mông lung mở mắt ra, lúc này ý thức mới trở về, hắn bừng tỉnh tự hỏi, hắn ngủ quên sao? Đây là đâu?
"Ở nhà a."
Thanh âm Khang Thánh Triết ồ ồ bên tai, Vưu Lương Hành mở đèn đầu giường, dưới ánh đèn vàng mờ nhạt, khuôn mặt Khang Thánh Triết tựa hồ có chút mộng ảo.
"Không phải chúng ta ở trên xe sao?"
Khang Thánh Triết "ừ" một tiếng, nói:
"Tôi ôm anh xuống."
"Chìa khóa mở cửa thì sao?"
"Dì quản lý dưới tầng đưa cho, thấy tôi ôm anh còn đi theo mở cửa cho hai chúng ta."
Vưu Lương Hành xoa xoa trán, đầu óc còn có chút choáng váng:
"Mấy giờ rồi?"
Khang Thánh Triết nói:
"Mới giờ."
"Cậu vẫn luôn thức sao?"
Khang Thánh Triết không trả lời vấn đề này mà lại nói:
"Giấc ngủ này của anh khá dài."
Đúng vậy, vì trong lòng Vưu Lương Hành nhớ thương việc phải về thành phố A, trong ngày này hoàn toàn không có nghỉ ngơi tốt, làm cho đồng hồ sinh học mất cân đối, vậy mà có thể ngủ bất tỉnh nhân sự trên đường về.
Vưu Lương Hành không muốn nói chuyện này cho nên hỏi:
"Cậu có thể ôm tôi lên được sao?"
Khang Thánh Triết sửng sốt, chợt cười ra tiếng:
"Có thể nha, hiện tại tôi có cơ bụng luôn rồi, anh xem này?"
Nói xong, người này muốn kéo áo lên bị Vưu Lương Hành gạt ra, nhưng tay hắn bị Khang Thánh Triết bắt lấy, người kia không làm gì hết chỉ thu liễm lại biểu tình cợt nhả, nhìn sâu vào hắn.
Vưu Lương Hành nói:
"Lúc tôi ngủ, cậu vẫn cứ nhìn tôi như vậy sao?"
Khang Thánh Triết nói: "Đúng vậy, ai bảo Lương Lương đẹp như vậy."
Nói lời trêu đùa như vậy mà biểu tình của Khang Thánh Triết lại không có chút cợt nhả giống như trước đây, Vưu Lương Hành bất đắc dĩ vươn tay, hung hăng bắn một cái lên trán Khang Thánh Triết, bộp một tiếng, mặt Khang Thánh Triết nhíu lại, rốt cuộc phá vỡ bầu không khí âm u hiện tại.
"Được rồi, còn giận dỗi sao?"
Khang Thánh Triết dừng lại một chút, bắt đầu rầm rì.
".... Tôi không phải giận dỗi, mà là càng nghĩ càng khó chịu, hừ! Hu hu hu!"
Trước đây mỗi lần nghe kẻ này "hu hu hu" là Vưu Lương Hành cảm thấy đau đầu, hắn không thể nghĩ được sẽ có một ngày mình lại cảm thấy yên tâm khi nghe câu này, hắn khẽ cười.
"Đừng hu hu nữa, nếu là tôi cũng không thể đấu nổi khoa thể dục đâu."
Nói xong hắn còn khẳng định: "Thật đó."
Không biết lời này có an ủi được cho Khang Thánh Triết hay không mà người khổng lồ này chỉ yên tĩnh trong chốc lát, hai cánh tay dài lần vào eo của Vưu Lương Hành, tựa như một đứa nhỏ làm nũng hỏi:
"Lương Lương, anh thật sự sẽ không ghét bỏ tôi chứ?"
Vưu Lương Hành bất đắc dĩ, hắn biết mà, quả nhiên Khang Thánh Triết rất để ý việc kia, hắn cười nói:
"Cậu rất tốt."
Khang Thánh Triết ậm ừ một tiếng:
"Tại sao tôi lại cảm thấy giống như được phát một tấm thẻ người a."
Vưu Lương Hành có thể phát thẻ người tốt cho tất cả cả mọi người nhưng Khang Thánh Triết thì..... sao có thể, hắn nói:
"Tôi không chê cậu, tôi thích cậu."
Bỗng nhiên không khí an tĩnh lại, một hồi lâu Khang Thánh Triết hỏi lại:
"..... Anh.... anh nói cái gì?"
Vưu Lương Hành: "Tôi thích cậu."
Khang Thánh Trết nói: "Lặp lại lần nữa được không."
Vưu Lương Hành nói: "Tôi thích cậu."
Khang Thánh Triết: "Ánh mắt của anh không tồi a."
Vưu Lương Hành: "....."
Không chờ Vưu Lương Hành nói chuyện, vốn dĩ Khang Thánh Triết đang nằm nghiêng người bỗng nhiên xoay người, với hình thể to lớn như vậy, một khi bao phủ lấy người phía dưới thật có khí thế giống như một con hổ.
Đáng tiếc người này có là hổ thì cũng chỉ là hổ giấy, tay hắn phát run nắm lấy tay Vưu Lương Hành, môi hắn cũng run rẩy, khi nói chuyện còn rất khẩn trương.
Hắn nói: " Lương Lương..... Tôi thật sự rất cao hứng, tôi cũng, tôi cũng thích anh, thích hơn anh một trăm lần, một ngàn lần, một vạn lần, anh thật sự quá tốt, thật sự quá quá tốt....."
Vưu Lương Hành nói: "Cho nên cậu lại muốn phát cho tôi một tấm thẻ người tốt sao?"
Khang Thánh Triết cười cười nói:
"Không thể nào, tôi thích anh, thích đến nửa người dưới không nghe sai sử, Lương Lương, anh không tin có thể sờ sờ."
Lời âm yếm của người khác có thể quê mùa, nhưng lời âu yếm của người này không chỉ quê mùa mà còn có màu vàng, màu vàng của đất!!!
Vưu Lương Hành nhướng mày, dùng sức một chút, lật người, nháy mắt tư thế của hai người điên đảo, Khang Thánh Triết bị đè ở dưới, Vưu Lương Hành dở khóc dở cười nói:
"Cậu thành thật một chút."
Khang Thánh Triết nói: "Tôi thành thật biết bao, anh thấy đó, hiện tại quả thực tôi nhậm quân hái còn gì."
Nhìn biểu tình của Khang Thánh Triết, người này không thấy hoảng loạn mà ngược lại đôi mắt còn lóe sáng, nhìn thái độ, nhìn tư thế, quả thực là nhậm quân hái a.
Làm một đóa kiều hoa với hình thể hơn m, Khang Thánh Triết nháy nháy mắt, phóng điện xoèn xoẹt:
"Ngày tốt cảnh đẹp như này mà anh không muốn làm chút gì với tôi sao?"
Vưu Lương Hành: "...." Không muốn.
Khang Thánh Triết chu miệng lên: "Lúc trước anh còn nói thích mặt của người ta mà."
Vưu Lương Hành: ".... Đừng nói hai chữ "người ta" nữa."
Khang Thánh Triết: "Tôi không nói người ta nữa thì anh sẽ quyết định làm chút gì với tôi phải không?"
Lập tức Vưu Lương Hành phản bác lại: "Cũng không phải."
Khang Thánh Triết lại dẩu miệng: "Vậy người ta không thèm nghe lời anh."
Gân xanh trên trán Vưu Lương Hành giật giật, đầu đau tựa như bệnh lâu năm bắt đầu giật giật:
".... Nói chuyện với cậu thật sự là tìm khổ."
Khang Thánh Triết tán đồng: "Đúng vậy! Hai ta ở bên nhau thì cái miệng này không nên dùng để nói chuyện nha."
Vưu Lương Hành: "......" Vậy ngươi câm miệng đi.
Vưu Lương Hành cảm thấy mình bị Khang Thánh Triết độc chết, nhưng buông kẻ này ra thì lại sợ hắn lại đè lên một lần nữa, so với việc bị Khang Thánh Triết đè lên, thì không bằng đè lên hắn, bởi vì thể trọng kẻ này quá nặng, bị hắn đè một chút thân thể đã tê rần rồi, Vưu Lương Hành ngưng thần nhìn khuôn mặt Khang Thánh Triết, một lát sau hắn có chút xuất thần......
Đúng vậy, lời nói của Khang Thánh Triết vẫn còn chút đạo lý.
Hắn quả thực rất thích khuôn mặt của Khang Thánh Triết, tinh xảo, xinh đẹp..... mặt mày có chút tiện.
Tựa như Khang Thánh Triết có thể nhìn thấy ý nghĩ của hắn, lập tức nháy nháy mắt, vui vẻ nói:
"Đến đây đi!"
Vưu Lương Hành quá tức giận mà phì cười, sau đó hắn nhẹ nhàng hôn xuống khuôn mặt với dung nhan có mị lực vô hạn kia, đôi môi dán lên vô hạn ôn nhu, nhưng một khi thâm nhập thì lại là thiên lôi địa hỏa.
Bình thường Khang Thánh Triết mềm yếu, nhưng vừa khi có tiếp xúc thân mật kẻ này như biến thân, tựa như lang như hổ, dần dần Vưu Lương Hành và hắn ôm chặt lấy nhau, nếu người khác nhìn vào phản ứng đầu tiên không phải thấy bọn họ đang hôn môi là mà giống như hai con cương thi đang ôm đầu đánh nhau a.
Hôn quá hung.
Tiếng thở dốc vọng ra từ trên giường, Khang Thánh Triết thở hao hến nói:
"Lương Lương, anh có thể lặp lại lời nói kia được không."
Vưu Lương Hành nói: "Lời nói nào?"
Khang Thánh Triết: "Câu nói "Tôi thích cậu, tôi thích cậu, tôi thích cậu.""
Vưu Lương Hành nói: "Bảo tôi nói mà sau cậu lại nói nhiều như vậy."
Khang Thánh Triết cười nói: "Tôi cho rằng anh giống tôi muốn nghe thật nhiều."
Vưu Lương Hành nói: "Cậu cho rằng như vậy sao?"
Hỏi xong, Vưu Lương Hành nở nụ cười: "Cậu cho rằng như vậy là đúng, tôi thật sự muốn nghe."
Lại một cơn mưa hôn trút xuống.
Tay Khang Thánh Triết càng thêm không thành thật, hắn chủ động lôi kéo quần áo của Vưu Lương Hành, vô luận về không gian hay thời gian, bọn họ đều không có bất luận trở ngại gì, có lẽ, nói không chứng, đây là cơ hội để tiến triển thêm.
Khang Thánh Triết ngồi dậy, hai tay giữ vạt áo, cởi áo trên ra, hắn có chút thở dốc, thanh âm từ lồng ngực hắn thoát ra tựa như một liều thuốc kích thích, làm Vưu Lương Hành nghe thấy đầu óc choáng váng.
Thân thế nóng bỏng dần dần tiếp cận, Vưu Lương Hành không nói gì.
Không nói thì chính là cam chịu, Khang Thánh Triết dùng lục nhào lên, nụ hôn của hắn vừa muốn trút xuống nơi khác, bỗng nhiên Vưu Lương Hành đỡ bả vai hắn, ngăn cản lại động tác của hắn:
"Cậu có chút hôi."
Khang Thánh Triết ngốc ngốc hỏi: "Tôi có chút gì?"
Vưu Lương Hành: "Hôi."
Khang Thánh Triết: "....."
"Anh nói tôi hôi sao, Vưu Lương Hành!!! Tôi.... Tôi.... tôi hu hu hu!!!"
Tiếng khóc cao vút mãnh liệt vọt thẳng lên trời, Vưu Lương Hành ôm đầu nói:
"Ý tôi không phải vậy, tôi nói là, sau khi chơi bóng rổ cậu tắm rửa chưa?"
Khang Thánh Triết dừng một chút nói: "..... Chưa tắm."
Vưu Lương Hành đá hắn một cái: "Cút đi tắm rửa."
Khang Thánh Triết trông mong nói: "Nếu tôi đi tắm xong thì... thì sẽ có tiếp theo không?"
Vưu Lương Hành: "Không có."
Khang Thánh Triết: "....." Thế tôi còn tắm cái khỉ gì a!!!
Không tắm!!!
Tuy rằng rất thất vọng, nhưng trong lòng Khang Thánh Triết cũng rõ ràng, vừa rồi là bị không khí khống chế, tính ra tiến độ của hắn và Lương Lương nào có nhanh như vậy, thôi, có sự phát triển theo chiều hướng tốt như vậy thì nên thu lại, bằng không sợ sẽ bị đánh.
"Được rồi...." Khang Thánh Triết xuống giường, bỗng nhiên hắn quay đầu lại:
"Lương Lương, anh không tắm sao?"
Vưu Lương Hành nhìn hắn: "Cậu tắm xong thì tôi tắm."
Khang Thánh Triết chờ mong: "Cũng nhau tắm được không, không có tiếp theo rồi, thì chỉ tắm cùng nhau một cái cũng không được hay sao?"
Vưu Lương Hành: "Không được."
Khang Thánh Triết: "Lương Lương ~~~"
Vưu Lương Hành: "Câm miệng."
Khang Thánh Triết: "Lương Lương~~~"
Vưu Lương Hành: ".... Nhanh đi!!"
Khang Thánh Triết: "Lương ~ Lương ~~~~"
Vưu Lương Hành xuống giường đi dép, rồi đá một phát lên đùi Khang Thánh Triết, hung hăng nói:
"Còn không nhanh lên!"
Hai người, một trước một sau đi vào phòng tắm, Khang Thánh Triết mở vòi sen, Vưu Lương Hành quay người mở nước xả vào bồn tắm, dù sao hai người đều là đàn ông, vừa có chút kiêng dè vừa có chút không, Vưu Lương Hành khó để khống chế nó vì vậy hắn đơn giản vừa vào phòng đã đưa lưng về phía Khang Thánh Triết, chuyên chú nhìn chằm chằm vào bồn tắm.
Khang Thánh Triết nói: "Lương Lương, anh không cởi quần áo sao?"
Vưu Lương Hành không trả lời, Khang Thánh Triết lại nói:
"Tại sao anh lại không dám nhìn tôi, sờ đã sờ rồi anh sợ cái gì nha."
Gân xanh trên trán Vưu Lương Hành lại giật giật, hắn gằn giọng nói:
"Có phải cậu ngại mệnh quá dài hay không?"
Khang Thánh Triết cũng dũng cảm không sợ hãi nói:
"Anh luyến tiếc đánh chết tôi nha."
Vưu Lương Hành cười ha hả:
"Không chê mệnh dài thì có ngại răng quá nhiều không?"
Khang Thánh Triết: "....."
Hắn nói: "Tôi quyết định rồi, tôi phải dùng thái độ nghiêm túc nhất trên thế giới để tắm rửa."
Vưu Lương Hành cười lạnh một tiếng, bốn tắm đã đầy nước, lúc này Vưu Lương Hành mới sột sột soạt soạt cởi quần áo, tuy rằng đưa lưng về phía người kia cũng tấm mắt người kia giống như có thực thể dính chặt vào người hắn.
Cởi đến trên người chỉ còn quần lót, động tác của Vưu Lương Hành ngừng lại, làm bộ không nghe được âm thanh thở dài đáng tiếc ở phía sau, hắn nhanh chân bước vào bồn tắm.
Nước ấm áp rất thoải mái, Vưu Lương Hành phát ra một tiếng than thở, hơi nước bay lên, tầm mắt hắn có chút mơ hồ, bên tai vang lên tiếng Khang Thánh Triết tắm ở vòi sen, hai mắt hắn nhìn thẳng, hoàn toàn không nhìn sang.
Khang Thánh Triết ai thán nói:
"Anh chính trực như vậy là tốt nha, nhưng đối với tôi xinh đẹp như hoa như này có phải có chút quá mức hay không."
Vưu Lương Hành bị hắn làm phiền mà bực tức phát ra lời thô tục:
"Quá mức cái rắm!"
Khang Thánh Triết rầm rì nói:
"Liếc mắt nhìn tôi một cái không được sao ~~~ gần đây cơ bụng của tôi càng ngày càng rõ ràng nha, thật đó, anh xem đi a, tôi che khăn tắm rồi."
Sự lựa chọn của Vưu Lương Hành là nhắm mắt lại, thanh âm của kẻ kia kéo dài ra, tỏ vẻ oán hận, sau đó không còn động tĩnh gì.
Vưu Lương Hành cảm thấy kỳ quái sao người này lại đột nhiên ngoan ngoãn lại, chợt mặt nước bồn tắm dâng lên cao, một cái chân dài bước vào bồn tắm, Khang Thánh Triết cúi thấp người ở gần ngay trước mặt hắn, thanh âm ngoan ngoãn nói:
"Lương Lương ~~~ cho tôi đi vào nha."