. Chương .
Vưu Lương Hành: "....." Ừm, vậy ngươi tự mình sung sướng ở một bên đi.
Hồi lâu mới về trường, Vưu Lương Hành không tránh khỏi việc tới chào hỏi những giáo viên chiếu cố hắn, Khang Thánh Triết nhàn rỗi không việc gì đi theo sau hắn, tuy rằng không hề ảnh hưởng tới Vưu Lương Hành nhưng cảm giác tồn tại lại quá cao.
Không duyên không cơ hưởng thụ x sự chú ý, làm Vưu Lương Hành phải dùng nắm tay cảnh cáo kẻ kia trước khi tới phòng hội học sinh, tạm thời bảo người này cách hắn xa một chút.
Trong khoảng thời gian Vưu Lương Hành không ở trường, toàn bộ công việc của hội đều do Liêu Túc đảm nhiệm, cách làm việc của Liêu Túc từ trước tới nay rất ổn thỏa, Vưu Lương Hành cũng không phải quá nhọc lòng, xem qua mấy cái báo cáo là xong việc.
Mất khoảng nửa giờ là xử lý thỏa đáng mọi việc, Khang Thánh Triết ngồi xổm ở cửa phòng đánh ván game.
Một người cao mét, ủy ủy khuất khuất ngồi xổm ở cạnh cửa làm tâm Vưu Lương Hành mềm nhũn, hắn đi tới đang định mở lời thì nghe Khang Thánh Triết dí sát vào điện thoại mở lời gõ văn tự bằng giọng nói:
"Đối diện là tình lữ đúng không, tiểu ca ca tôi sẽ đưa hai người trở về với suối nguồn sinh mệnh nhé."
Vưu Lương Hành: "....." Có bệnh đúng không.
Bỗng nhiên phía sau có người gọi hắn lại:
"Học trưởng Vưu?"
Vưu Lương Hành hoàn hồn, nghi hoặc nhìn lại, biểu tình của nữ sinh gọi hắn lập tức chấn động, nghiêm mặt nói:
"Em có thể thương lượng với học trưởng chuyện này được không ạ?"
Vưu Lương Hành ý bảo cô tiếp tục nói, vị nữ sinh này đưa ra một tấm poster, là một hoạt động mà Vưu Lương Hành từng tổ chức vào năm trước, chỉ tùy tiện nhìn thoáng qua hắn cũng hiểu rõ.
Là buổi tiệc tối - mỗi năm một lần của trường.
Nữ sinh vừa nghiêm túc vừa thấp thỏm nói:
"Năm nay hoạt động này sẽ do hội học sinh và quản lý học sinh cùng chuẩn bị, hội học sinh bên mình sẽ do em phụ trách ạ, học trưởng cũng biết mỗi năm tới - là ngày náo nhiệt nhất của sinh viên mà, trước đó em đã mở phiếu bầu trong diễn đàn của trường, hầu hết nữ sinh.... ừm, mặc kệ là nam sinh hay nữ sinh đều hy vọng có thể mời học trưởng Vưu tới tham dự với tư cách là khách quý ạ, kỳ thật không cần học trưởng phải làm gì hết, đến lúc đó dựa theo chương trình tham gia mấy trò chơi là tốt rồi.... Không chơi cũng được ạ! Chỉ cần học trưởng lộ mặt là được ạ!"
Sợ Vưu Lương Hành không đồng ý, càng về sau giọng của nữ sinh này càng cao lên.
Xuất phát từ trách nhiệm, trong lòng Vưu Lương Hành có thể lý giải, bất quá hắn không thích nơi nhiều người, cũng không thích náo nhiệt, hai năm qua vào những ngày này hắn đều không tham dự.
Xem lại ngày, tiệc tối ngày - vào đêm nay, gần đây hắn quá bận rộn, thật sự cũng không chú ý ngày - đã yên lặng tới rồi.
Vưu Lương Hành vừa định mở miệng cự tuyệt, nhưng tầm mắt của cô nữ sinh kia liếc qua Khang Thánh Triết, cô ngượng ngùng nói:
"Đúng rồi, học trưởng, anh... anh hẳn là quen thuộc với Khang Thánh Triết đúng không ạ?"
Vưu Lương Hành có chút dự cảm không tốt lắm, hắn nói:
"Cũng được."
Nữ sinh rất vui vẻ nói:
"Vậy anh có thể đưa cho cậu ấy một tờ poster được không ạ, em không thân với cậu ấy lắm, có chút ngượng ngùng, nếu thuận tiện anh có thể giúp em nói với cậu ấy một tiếng được không ạ."
Vưu Lương Hành chậm rãi mở miệng hỏi:
"..... Cậu ta cũng ở trong danh sách khách mời sao?"
"Đúng vậy a, trừ học trưởng Vưu ra thì số phiếu của cậu ấy cao nhất, em cũng không còn biện pháp nào khác, đêm nay đã phải tổ chức rồi, bằng bất cứ giá nào em cũng phải mời được anh hoặc cậu ấy, nếu không....."
Câu kế tiếp hắn không nghe rõ, Vưu Lương Hành xoa xoa chân mày, gấp tấm poster kia bỏ vào túi áo, nói:
"Tôi đi."
Đột nhiên nhận được kinh hỉ như vậy, cô nữ sinh kích động không thôi, cao hứng nhảy nhót nửa ngày, cao giọng cảm ơn nói:
"Cảm ơn học trưởng!!! Học trưởng, anh thật tốt!!!"
Sau khi bên này kết thúc thúc, Vưu Lương Hành xoay người nghênh diện ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Khang Thánh Triết, người khổng lồ ngồi xổm nhìn bóng dáng vô cùng cao hứng của cô nữ sinh dần đi xa, lúc này mới hỏi:
"Ai vậy a."
Vưu Lương Hành nói:
"Là hội phó phụ trách sinh hoạt chung."
Khang Thánh Triết không hề có hứng thú với hội trưởng hay hội phó trong hội học sinh, chỉ lười nhác hỏi trọng điểm:
"Hai người nói chuyện gì a."
Còn có thể là có chuyện gì, Vưu Lương Hành nói:
"Là tiệc tối -, bảo tôi tham dự."
Khang Thánh Triết là sinh viên mới, tiệc tối cho dân FA hắn đã sớm được nghe, Vưu Lương Hành vừa nói tới hắn lập tức chỉ ra trọng điểm:
"Lương Lương, anh muốn đi sao?"
Vưu Lương Hành nhìn hắn chằm chằm, thấy miệng Khang Thánh Triết dẩu lên, trên mặt tựa như viết mấy chữ to "người ta không vui", tâm tình hắn khởi sắc nhịn không được kẽ cười nói:
"Đừng động kinh nữa, cậu đứng đắn chút đi."
Khang Thánh Triết không còn lúc nào đứng đắn hơn lúc này, hắn không hiểu được vì sao Vưu Lương Hành lại cười, cho nên mày hắn nhăn lại, muốn nói vài câu giận dỗi với Vưu Lương Hành.
"Lương Lương..... - là tiệc dành cho người độc thân, nhưng, hai người chúng ta, hai người chúng ta...."
Trong lúc nói, Khang Thánh Triết đã cầm lấy tay của Vưu Lương Hành, thần sắc khẩn trương, ấp úng muốn nói nửa câu sau ra thì bỗng nhiên phía sau truyền đến một giọng nữ:
"Học trưởng Vưu?"
Thanh âm khá quen thuộc, Vưu Lương Hành chỉ có thể rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay Khang Thánh Triết, đáp lại:
"Ừ."
Lường Sở Hàm trùng hợp đi tới, khi cô tới đây có thể là do góc nhìn không khéo mà chỉ thấy bóng dáng của Vưu Lương Hành và Khang Thánh Triết trọng điệp vào nhau, giờ phút này sau khi mở miệng gọi mới phát hiện khoảng cách hai người bọn họ gần gũi quá mức, không khí có chút mất tự nhiên.
Vưu Lương Hành hỏi: "Có việc à?"
Lúc này Lương Sở Hàm mới hoàn hồn, chần chờ nói:
"Vâng, hội học sinh gọi em tới có chút việc."
Nếu là có việc thì cũng không rảnh để nói chuyện, Vưu Lương Hành chỉ gật đầu qua loa với cô rồi rời đi, nhưng tính cách của Khang Thánh Triết có chút lồi lõm, hắn liên tiếp ngả vào người của Vưu Lương Hành, hai người đẩy đẩy ôm ôm rời đi, khí tràng có chút thân mật không nói nên lời.
Không giống như quan hệ giữa học trưởng và học đệ.... mà giống như.... giống như người yêu.
Lương Sở Hàm hoảng hốt nhớ tới những bài viết trên Tieba, đôi mày thanh tú của cô hơi nhíu lại, nhìn bóng dáng của Vưu Lương Hành mà trong lòng rầu rĩ phát đau.
Thoáng chốc sau, bỗng nhiên cô lao tới, hô lên:
"Học trưởng Vưu! Em có chút việc muốn nói với anh."
Đại khái bởi vì cảm nhận được trên nét mặt của Lương Sở Hàm có gì đó mà sắc mặt của cả Vưu Lương Hành lẫn Khang Thánh Triết có chút biến hóa, hai bên đối diện một lát, Vưu Lương Hành nói:
"Cậu ở chỗ này chờ tôi một lát."
Biểu tình Khang Thánh Triết nhàn nhạt nói:
"Anh muốn đi mua chanh cho tôi sao?"
Vưu Lương Hành: "....."
Hắn trừng mắt nhìn kẻ này một cái, Khang Thánh Triết rầm rì một tiếng rồi ngồi xổm xuống tại chỗ.
Vưu Lương Hành cung Lương Sở Hàm đi vài bước dọc theo con đường nhỏ, chung quanh rất im ắng, Lương Sở Hàm rối rắm nhất thời cục diện càng lúc càng yên tĩnh, cô cảm thấy có chút chùn bước, một lát sau mới mở lời nói chuyện:
"Ừm, có khả năng, có chút đột nhiên.... em cũng không biết vì sao mình lại bỗng nhiên như này..... em xin lỗi."
Có một vài lời nếu muốn nói ra thì phải biểu đạt đầy đủ nội dung, Vưu Lương Hành cũng không phải người quá trì độn về mặt tình cảm, hắn giữ im lặng, không mở miệng.
Vào thời điểm này, bên phía nam sinh không mở miệng có thể nói là ám chỉ rõ ràng, người này không có tình cảm với đối phương, trong lòng Lương Sở Hàm đã đoán trước nhưng không ngăn được có chút mất mát.
".... Học trưởng, anh có người yêu rồi phải không?"
Vưu Lương Hành gật đầu, Lương Sở Hàm hít sâu một hơi, gượng cười nói:
"Là... Là Khang Thánh Triết đúng không ạ?"
Vưu Lương Hành nói: "Ừ."
Quả nhiên là vậy.
Câu trả lời thẳng thắn như vậy làm trong lòng cô không biết có tư vị gì, tất nhiên là có khó chịu, đồng thời lại có chút cảm kích đối với thái độ nói thẳng không chút cố kỵ của Vưu Lương Hành.
Vốn dĩ là chỉ mình cô yêu thầm, có thể kết thúc như này cũng coi như là chuyện tốt.
Lương Sở Hàm hít sâu, lấy hết cam đảm hỏi:
"Học trưởng Vưu, em rất thích anh, không có ý gì khác đâu ạ, chỉ muốn nói cho anh biết, em thích anh thôi, nói xong câu này, em thấy nhẹ nhàng hẳn."
Vưu Lương Hành đang chuẩn bị mở miệng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng động phía sau lưng, quay đầu lại, thì thấy được một gã khổng lồ đang đứng trốn sau một gốc cây gần đó, tuy rằng đã tận lực che dấu, nhưng bởi vì khổ người quá lớn, nửa thân mình đều lộ ra ngoài.
Mày Vưu Lương Hành nhảy dựng lên, cả giận nói:
"Khang Thánh Triết."
Bả vải người kia kẽ run lên, không mở miệng, ngược lại còn co rút trốn tránh sau thân cây.
Vưu Lương Hành: "....."
Động tác giấu đầu lòi đuôi này...... Thanh âm của Vưu Lương Hành càng cao hơn, càng bực bội hơn:
"Khang Thánh Triết, cậu làm gì vậy!"
Người kia hu hu hu một tiếng sau đó chậm chạp vòng ra.
Vưu Lương Hành nhìn bộ dạng hu hu của hắn thật sự cảm thấy phiền lòng, hắn lạnh lùng nói:
"Cút ra kia đi."
Khang Thánh Triết lại dẩu miệng nói:
"Tôi không muốn, tôi muốn nghe lén."
Đã bị phát hiện còn nghe lén cái quỷ gì, Vưu Lương Hành nói:
"Có đi hay không?"
Khang Thánh Triết cực kỳ hăng hái: "Tôi không đi!"
Vưu Lương Hành lười mở miệng, đạp một chân qua, sắc mặt Khang Thánh Triết trở nên nghiêm túc, thân thể tự động nhảy xa ra m.
Vưu Lương Hành: "..... Nhanh đi!"
Phí sức rất lớn mới đuổi được Khang Thánh Triết đi, Vưu Lương Hành tức giận tới sọ não phát đau, Lương Sở Hàm xuất thần nhìn bộ dạng xoa trán của Vưu Lương Hành, bỗng nhiên cô cười ra tiếng.
Vưu Lương Hành không biết cô cười gì, chỉ sửa lại biểu tình của mình, nói ra lời vừa nãy chưa kịp nói:
"Xin lỗi em."
Lương Sở Hàm lắc đầu nói:
"Anh không cần xin lỗi em, anh ở bên cậu ta cũng tốt, với em mà nói chỉ cần anh vui vẻ thì em cũng thấy vui vẻ."
Khi nói ra lời này, biểu tình của Lương Sở Hàm càng ôn nhu hơn so với trước đây.
Vưu Lương Hành dừng một chút, chỉ nói một câu "cảm ơn" nhẹ nhàng.
Nói thêm gì nữa cũng đều cảm thấy dư thừa, Vưu Lương Hành đưa Lương Sở Hàm đến phòng hội học sinh.
Trước khi vào, Lương Sở Hàm mỉm cười nói:
"Học trưởng Vưu, lần sau anh chơi game với bạn trai mà thiếu người thì có thể gọi thêm em vào nhé, trình độ của em cũng được, hai người có rảnh thì kéo kéo em nhé."
Như vậy, sự việc hôm nay tới đây là kết thúc, về sau vẫn là bạn bè, trong lòng Vưu Lương Hành sáng ngời, gật gật đầu:
"Được."
Lương Sở Hàm nhìn thoáng qua phía sau Vưu Lương Hành, cô cười khẽ, nói:
"Tạm biệt anh."
Vưu Lương Hành trả lời: "Tạm biệt."
Lúc Lương Sở Hàm cười, Vưu Lương Hành không biết nguyên nhân, chờ quay đầu lại, thấy người kia ở cách đó không xa, lén lén lút lút âm thầm quan sát bên này, lúc này hắn mới hiểu nụ cười của cô có ý gì, sắc mặt trở nên bất đắc dĩ, hắn vẫy tay gọi Khang Thánh Triết, nhưng người kia co rụt lại, coi như không nhìn thấy.
Vưu Lương Hành bất đắc dĩ, chỉ có thể tự mình đi qua, nhưng Khang Thánh Triết liếc nhìn hắn một cái, rồi không thèm quay đầu lại mà chạy một mạch về phía xa.
Vưu Lương Hành: "...."
Hắn đuổi theo vài bước, Khang Thánh Triết lại chạy vài bước, hắn lại đuổi theo vài bước người kia lại chạy vài bước, Vưu Lương Hành tức giận, lạnh lùng nói:
"Dây dưa như vậy đến chừng nào?"
Khang Thánh Triết hừ một tiếng, không nói lời nào, Vưu Lương Hành nhìn thần sắc ảm đảm của hắn, lúc này mới thở dài nói:
"Tức giận à?"
Khang Thánh Triết nói:
"Anh nói gì với cô ta vậy?"
Vưu Lương Hành nói:
"Không phải cậu nghe lén hay sao?"
Khang Thánh Triết dậm chân nói:
"Phần quan trọng nhất lại không nghe được!"
Vưu Lương Hành hỏi ngược lại:
"Vậy cậu thấy tôi có thể nói gì?"
Biểu tình Khang Thánh Triết trở nên rầu rĩ:
"Tôi làm sao biết."
Một mùi chua lòm bay ra là Vưu Lương Hành muốn bỏ qua cũng khó, hắn vừa tức vừa buồn cười, nửa ngày sau mới hòa hoãn lại, bình tâm tĩnh khí nói:
"Khang Thánh Triết, nghe cho kỹ đây, tôi thích cậu."
Khang Thánh Triết ngẩn ra: "Lương Lương...."
Vưu Lương Hành nói: "Tôi thích cậu, chỉ thích cậu, chỉ thích một mình Khang Thánh Triết."
Lời nói này có thể làm người tâm hoa nộ phóng hơn mọi lời dỗ dành trên thế giới này, Khanh Thánh Triết cảm động tới nỗi nước mắt thiếu chút nữa đã rơi xuống, hắn vội vàng cầm lấy tay Vưu Lương Hành lên, cảm động nói:
"Lương Lương ~~~......"
Vưu Lương Hành: "Ừm."
Khang Thánh Triết: "Buổi tiệc tối này - anh có thể không đi được không?"
Vưu Lương Hành: "....." Không thể.