. Chương .
Rời khỏi trò chơi, Liêu Túc đang lải nhải ở WeChat, hắn đang hăng say nói tới điểm mấu chốt bị Vưu Lương Hành đá bay ra, sticker gửi tới toàn là khuôn mặt đầy nước mắt.
[Là Liêu Túc không phải plastic]: ----- Cậu thật quá phận! thật quá phận a!
[Là Liêu Túc không phải plastic]: ----- Tôi còn chưa nói xong mà!
Vưu Lương Hành trả lời: ----- Ngủ.
Lãnh lãnh đạm đạm, lười nhiều lời là tác phong trước nay của Vưu Lương Hành, Liêu Túc nhanh tay đánh chữ.
[Là Liêu Túc không phải plastic]: ----- hu hu, Lương ca, tôi còn chưa nói hết đâu! Aizzzzzz, gần đây cậu vẫn luôn chơi game với người kia sao?
[Là Liêu Túc không phải plastic]: ----- Nguyên lai cậu thích loại hình này?
Vưu Lương Hành:........
Vưu Lương Hành dừng lại một chút, thiếu chút nữa đã kéo đen chặn nick của Liêu Túc.
May mắn người kia tự mình nói tiếp:
[Là Liêu Túc không phải plastic]: ----- Tôi nói giỡn thôi, ha ha ha ha ha, người kia không có khả năng là nữ, khẳng định là nam.
Vưu Lương Hành: ------- Làm sao cậu biết?
[Là Liêu Túc không phải plastic]: ----- Chơi game phóng đãng như vậy sao có thể là nữ sinh được!
Vưu Lương Hành không thể không thừa nhận, trong nháy mắt hắn cảm thấy lời Liêu Túc có đạo lý.
Tạm dừng một chút, Vưu Lương Hành nói: ---- Ngủ.
Gõ xong câu này, Vưu Lương Hành tắt màn hình điện thoại rồi đặt sang một bên, vừa mới chợp mắt, âm thanh nhắc nhở từ WeChat vang lên.
[Là Liêu Túc không phải plastic]: --- Này Lương ca! Còn một vấn đề cuối cùng!
Vưu Lương Hành bực bội thập phần: ---- Nói
[Là Liêu Túc không phải plastic]: ---- Nếu mọi người đều là nam thì vừa rồi tại sao cậu cho hắn sữa mà không cho tôi sữa?
[Là Liêu Túc không phải plastic]: ---- Có phải cậu bất công hay không!! Có phải cậu yêu hắn mà không yêu tôi hay không!
Vưu Lương Hành không thể nhịn được nữa, đánh chữ: ---- Cút!
Quả nhiên tức giận đã tới đỉnh điểm, ngay cả dấu chấm than cũng viết ra tới rồi, Liêu Túc cảm thấy cách xa nhau vạn dặm cũng không cần cố kỵ gì, cười hì hì trả lời:
- --- Không sao a, tôi yêu cậu là đủ rồi, cậu vĩnh viễn là mối tình đầu của tôi!
[Là Liêu Túc không phải plastic]: Lương ca?
[Là Liêu Túc không phải plastic]: Lương ca!!!Đảo mắt lại qua một ngày, Vưu Lương Hành và Lương Sở Lâm đi tới thăm hai nơi danh lam thắng cảnh của đế đô, tới giữa trưa, Lương Sở Lâm vừa cắn cây kem vừa ôm di động nói:
"Lương Lương ca, em phải đi tìm một tiệm net làm chút việc a."
Từ đầu hành trình tới bây giờ, đây là lần đầu Lương Sở Lâm chủ động nói ra muốn làm gì đó, Vưu Lương Hành gật đầu, hai người về gần khách sạn tìm một tiệm net sát đó.
"Chơi game???"
Khó có được lần nào Vưu Lương Hành chủ động nói chuyện, Lương Sở Lâm vội vàng lắc đầu.
"Không không không, không phải chơi game, em có chút việc, ư, rất quan trọng."
Chuyện quan trọng..... trong đầu Vưu Lương Hành chợt lóe lên gì đó, chợt nói:
"Báo danh?"
Lương Sở Lâm lộ ra nụ cười với hai má lúm đồng tiền xoáy sâu, cậu cười thỏa mãn nói:
"Đúng vậy a."
Đối với thí sinh thi đại học thì xác thật không có việc nào quan trọng hơn so với việc báo danh vào trường đại học, Vưu Lương Hành hơi hơi nhắn mi lại, khó hiểu nghĩ, vì sao đối với chuyện quan trọng như sắp tới thời điểm báo danh mà Lương Sở Lâm mới tìm tiệm net nào đó để lên mạng.
Lương Sở Lâm giải thích:
"Không cần chuẩn bị gì a, khẳng định em báo danh vào đại học A, không có lựa chọn nào khác."
Điểm đầu vào của đại học A rất cao, Vưu Lương Hành vào đại học đã năm, đối với chi tiết trong việc báo danh đã không nhớ rõ ràng lắm, chỉ nhớ mơ hồ, dựa theo từng vùng để tiến hành việc ghi danh.
Lương Sở Lâm ở trong nhóm đầu tiên.
Cậu đăng nhập vào giao diện, nhập mật mã tài khoản, Lương Sở Lâm nhanh chóng điền vào nơi đăng ký nguyện vọng là đại học A, làm xong bước này, hầu hết trọng điểm là thí sinh không ngừng đổi mới lại giao diện, xem xét xếp hạng của mình trong trường học mình đăng ký, một khi xếp hạng bị tụt xuống khỏi điểm chuẩn của trường đăng ký phải lập tức sửa đổi nguyện vọng sang một trường học khác.
Mà Lương Sở Lâm thì không cần, hắn ngửa ra sau, ỷ vào ghế dựa, thong thả ung dung ăn xong que kem trong miệng, không chút nào lo lắng việc báo danh sẽ xuất hiện biến số.
Vưu Lương Hành ngồi bên sườn, liếc mắt một cái có thể quét được số điểm trên màn hình, thành tích thi đại học của Lương Sở Lâm là.... điểm, còn cao hơn so với trạng nguyên năm trước của thành phố A, khó trách nắm chắc thắng lợi như vậy.
Vưu Lương Hành nói:
"Thành tích rất tốt, xác thật không cần lo lắng."
Không chỉ không cần lo lắng, điểm như thế này nói không chừng sẽ là thủ khoa đầu vào của khối văn đại học A.
Lương Sở Lâm cười cười, ánh mắt lóe sáng lên có chút tự hào với thành tích của mình, bỗng nhiên, cậu ngồi thẳng dậy, như là đang nghĩ chuyện gì đó thú vị, hưng phấn nói:
"Lương Lương ca, anh có biết trạng nguyên khối văn năm nay của thành phố A ở đâu không?"
Tầm mắt của Vưu Lương Hành nhìn về phía cậu Lương Sở Lâm vui vẻ gật đầu.
"Đúng vậy, là ở trường học của chúng em!"
"Là cậu sao?"
Lương Sở Lâm lắc đầu:
"Không phải, không phải em, trường chúng em có một học sinh học lại, cậu ta..... Aizzz nói tới cậu ta thì có rất nhiều chuyện, cậu ta là một kỳ nhân ở trường học của chúng em, đúng rồi, Lương Lương ca, anh đoán xem cậu ta thi được bao nhiêu điểm?"
Vưu Lương Hành là học sinh khối tự nhiên, không quá hiểu biết về khối văn, bất quá điểm số của khối văn hắn cũng có chút hiểu biết, như Lương Sở Lâm được điểm là khá cao.
Lương Sở Lâm cười nói:
"Là , a, có phải rất đặc biệt hay không."
Lương Sở Lâm ăn kem xong, lại chạy tới quầy hàng mua thêm một cây nữa, sau khi về tiếp tục nói:
"Kỳ thật mọi người đều nói, trạng nguyên năm nay hẳn là em, nhưng không có biện pháp a, ai bảo vừa vặn cậu ta học lại đâu, thầy giáo trong trường em đều nói, cậu ta nên thi vào năm trước, nhưng mà không ai nghĩ tới........."
Nói một nửa xong Lương Sở Lâm dừng lại một chút sau đó cậu nói tiếp:
"Lương Lương ca, anh tuyệt đối không thể tưởng được vì sao cậu ta lại phải đi học lại đi."
Nguyên nhân học lại trừ bỏ thi trượt đại học ra thì có thể do trạng thái không tốt, rồi do ảnh hưởng của nhân tố thân thể hay gia đình, không còn lý do nào khác, Vưu Lương Hành lắc đầu, đột nhiên Lương Sở Lâm cười ra tiếng.
"Bởi vì năm trước ngày thi đại học cậu ta ngủ quên, ha ha ha, có phải rất lợi hại hay không, vậy mà ngủ quên a, vốn dĩ lúc ấy thầy giáo trong trường đều chờ cậu ta đoạt trạng nguyên, kết quả cậu ta thi thiếu một môn, thầy giáo trường em nghe thấy vậy đều ngây ngốc, không những thế, người nhà của cậu ta đối với việc này cũng đặc biệt khoan dung, thi xong còn thương lượng nói chuyện với nhà trường, họ nói không thể làm cách nào khác, không có biện pháp, đứa nhỏ chính là thích ngủ, a ha ha ha ha, thật buồn cười."
"Thấy giáo của bọn em còn thường xuyên lấy chuyện của cậu ta ra giáo dục chúng em, kêu chúng em phải lấy đó làm cảnh giới a."
Lương Sở Lâm đang vui vẻ chợt lẩm bẩm:
"Không biết năm nay cậu ta báo danh nơi nào, nói không chừng cũng báo đại học A, nếu cậu ta cũng tới đây thì chúng em không phải là bạn học sao??? Oa, đừng a, hẳn là sẽ không tình cờ như vậy đi."
Lần đầu tiên Vưu Lương Hành thấy gương mặt trẻ con của Lương Sở Lâm lộ ra biểu tình buồn rầu này:
"Cậu không thích cậu ta sao?"
Lương Sơ Lâm nhăn lại mi, chần chờ nói:
"Thật ra cũng không phải không thích, kỳ thật em chưa từng chính diện gặp qua cậu ta, chúng em không học cùng một lớp nên lớp học không cùng tầng, em chỉ nhìn xa xa cậu ta vài lần, cậu ta a, cậu ta quá cao đi, cậu ta cao như vậy đứng chung một chỗ với em thì em đây..... ư!"
Vưu Lương Hành có chút kỳ quái hỏi:
"Không phải cậu thích người cao sao?"
Trên xe lửa lúc mới gặp, Lương Sở Lâm từng nói qua, cậu hâm một nhất là những người vừa cao vừa soái.
Lương Sở Lâm nói:
"Em thích a, em thích người vừa cao vừa soái giống như Lương Lương ca vậy, nhưng mà cậu ta.... cậu ta quá cao đi, thật sự rất cao, ngoại hiệu ở trường của cậu ta là người khổng lồ."
Người khổng lồ.... Vậy thì cao bao nhiêu a?
Lương Sở Lâm như nhìn thấu ý nghĩ của Vưu Lương Hành, mặc dù chung quanh không có người nhưng cậu vẫn dùng ngữ khí bí mật, nhỏ giọng nói:
"Hơn m a, tính tỉ mỉ ra sợ là cao m a."
Vừa nghe thấy thân cao hơn m, Vưu Lương Hành chợt nhớ một hình ảnh: ở trong trường đại học, trước của khoa Văn học, một thân ảnh cao lớn đứng dưới ánh mặt trời nhìn về phía hắn.
Khoa văn học, người khổng lồ, trùng hợp như vậy, người kia hẳn là hắn đi, quả nhiên khi đó Vưu Lương Hành phỏng đoán không sai, người kia xác thật là sinh viên mới tháng này sẽ nhập học.
Lương Sở Lâm chắp tay trước ngực nói:
"Dù sao xin trời cao phù hộ cho cậu ta không cần báo danh đại học A, con và cậu ta kém nhau những cm, nếu được phân và cùng một khoa, vậy không phải bị cười chết hay sao, hu hu, xin trời cao phù hộ, xin trời cao phù hộ."
Nhìn bộ dạng đáng thương của Lương Sở Lâm, Vưu Lương Hành tạm thời không muốn chọc thủng giấc mộng đẹp này của cậu.
Còn một chút thời gian mới hết hạn báo danh, Vưu Lương Hành nhàn rỗi không có việc gì làm vì vậy đăng nhập vào Vương Giả Vinh Diệu.
Hệ thống game có nhắc nhở mới, hắn dùng vài phút mới tải xong, sau khi đăng nhập thành công, chọn vào tổ đội thì chợt chú ý thấy [động cũng không muốn động] đang online.
Vưu Lương Hành rời khỏi giao diện tổ đội, chọn vào tán gẫu với bạn tốt, tin nhắn ngày hôm qua vẫn còn được lưu lại ở phía trên, vốn định hỏi gì đó nhưng lại cảm thấy có chút đột ngột.
Đêm qua đối phương có nói, buổi chiều có việc bận, mặc dù online cũng không biết có quấy rầy tới hay không, trong thời gian do dự ngắn ngủi, [động cũng không muốn động] đã gửi tin nhắn tới.
[Động cũng không muốn động]: ----- Bạn online.
Vưu Lương Hành trả lời: ----- Ừ.
[Động cũng không muốn động]: ----- Chiều nay không đi ngắm phong cảnh sao?
Vưu Lương Hành: ----- Hiện tại đang rảnh rỗi, bạn không phải bận gì sao?
[Động cũng không muốn động] gửi một icon mặt cười: ----- Việc nên làm đều đã làm, đang chờ kết quả.
Vưu Lương Hành khựng lại, bất giác nhìn sang Lương Sở Lâm ở bên cạnh đã điền xong nguyện vọng đang ăn cây kem thứ , dưới tình huống đang chờ đợi kết quả này, hai người có chút giống nhau.
Vưu Lương Hành đánh chữ trong khung thoại: Có phải cậu cũng đang báo danh vào đại học không?
Đánh xong hắn dừng lại nghĩ một chút rồi xóa đi.
Chỉ là bạn bè trong game, Vưu Lương Hành tận lực tránh việc tiết lộ quá nhiều thông tin cá nhân cho đối phương, hai bên chỉ giao tiếp qua internet, đôi khi thân cận quá cũng không tốt.
Vưu Lương Hành trả lời nói: ---- Nguyện tâm tưởng sự thành.
Dòng chữ này làm Khang Thánh Triết không nhịn được cong lên khóe môi, hắn và Vưu Lương Hành kết bạn trong thời gian ngắn ngủi khi cùng chơi game Vương Giả Vinh Diệu, nhưng mỗi lần tiếp xúc đều mang lại cho hắn những cảm xúc mới.
[Động cũng không muốn động]: ----- Tính tình của bạn hẳn là cực tốt đi.
Vưu Lương Hành ngây ra, đột nhiên hơi hơi nghiêng đầu, cười khẽ.
- ------------------------------