. Chương .
Một bữa cơm an an tĩnh tĩnh trôi qua, trong khi ăn cơm, mấy bàn bên cạnh đều là học sinh trường đại học A phải ghé mắt nhìn sang bàn của Vưu Lương Hành vài lần, với ánh mắt khó hiểu nhìn bốn người họ.
Bất quá cả bốn người đều có bộ dạng xuất chúng, bình thường cũng thường là tiêu điểm tập trung các loại ánh nhìn, do vậy cũng không quá để ý, ăn xong một bữa cơm cũng đã tới tối, Khang Thánh Triết và Lương Sở Lâm đều là sinh viên năm nhất, lại cũng khoa, cho nên họp lớp buổi tối không thể không đồng hành.
Bốn người chia hai ngả, trước khi đi, Khang Thánh Triết còn trộm kéo kéo tay Vưu Lương Hành, Vưu Lương Hành cảm thấy tối nay người này có chút gì đó không bình thường, hắn chỉ trừng mắt gạt ra móng vuốt đang quấn lên tay mình, thần sắc Khang Thánh Triết ủ rũ, lưu luyến không rời lê bước đi cùng với Lương Sở Lâm.
Lương Sở Hàm nói:
"Học trưởng rất quen thuộc với học sinh mới năm nay a."
Vưu Lương Hành đơn giản nói:
"Chỉ quen có người bọn họ."
Lương Sở Hàm cười nhẹ nhàng, cô biết hắn nói ít, cho nên chỉ im lặng cùng đi, bởi vì trong lòng có việc cho nên cô do dự mãi mới mở lời:
"Lúc trước em có nghe Lâm Lâm nói gặp được học trưởng Vưu ở Bắc Kinh, thật khéo thay, lúc đó nó còn bị bệnh và gặp phải không ít rắc rối, từ nhỏ nó ở nhà, đã bị chiều hư, thật giống như một đứa trẻ, em làm chị cũng rất băn khoăn, hôm nào rảnh mời học trưởng ăn một bữa cơm được không ạ."
Từ trước tới nay Vưu Lương Hành chưa từng coi việc kia có gì quan trọng, hắn nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
"Không cần."
Lương Sở Hàm khựng lại một chút lại nói:
"Cũng đúng, hẹn riêng xác thật không tốt lắm, đừng để bạn gái học trưởng hiểu lầm."
Những lời này cô ấp ủ trong lòng rất lâu giờ mới bật thốt ra, cô cũng không có tâm tư thâm sâu gì, chỉ là nỗi tương tư của thiếu nữ, chưa từng mở miệng nói ra, câu này chỉ là thử thử người kia một chút, mà lời nói tới đây đã là cực hạn rồi.
Vưu Lương Hành nói: "Bạn gái?"
Hắn hỏi lại, hắn không rõ ràng lắm hắn có bạn gái từ bao giờ, Lương Sở Hàm giải thích:
"Lâm Lâm nói, lần trước nó từng thấy anh nói chuyện phiếm với bạn gái."
"Ồ." Vưu Lương Hành bừng tỉnh, sợ là lần vui đùa kia của Bạch Dao làm Lương Sở Lâm hiểu lầm, hắn nghĩ nghĩ, vẫn nên nói nhiều một câu.
"Tôi không có bạn gái, đó là chị gái của tôi."
Biểu tình Lương Sở Hàm cứng lại, bỗng nhiên ánh mắt lộ ra thần thái nào đó, vừa lúc Vưu Lương Hành cúi đầu không nhìn thấy, hắn và cô không ở cùng một "kênh", sau khi nói ra câu không có bạn gái, hắn nghĩ tới Khang Thánh Triết, suy nghĩ bắt đầu tản mạn.
Lương Sở Hàm ôn nhu nói:
"Học trưởng, ngày mai anh có bận gì không?"
Vưu Lương Hành hơi khựng lại vì câu hỏi không đầu không đuôi này, hắn nói:
"Ngày mai khai giảng năm học mới, tôi..... có bài diễn thuyết."
Ai cũng biết Vưu Lương Hành chưa bao giờ mở lời ở nơi công cộng, Lương Sở Hàm chỉ nghĩ, tới lúc đó sẽ có người lên thay, cũng không để tâm, chỉ có chút tiếc hận nói:
"Vậy, hôm nào, em và Lâm Lâm mời học trưởng một bữa cơm nhé."
Thái độ của đối phương thành khẩn như vậy làm Vưu Lương Hành cũng khó cự tuyệt.
"Ừ."
Lương Sở Hàm hơi hơi mỉm cười, thanh thoát nói:
"Vậy em đi trước đây, học trưởng Vưu, gặp lại sau."
Tuy chỉ là tạm biệt bình thường nhưng tâm tình của Lương Sở Hàm cực kỳ vui vẻ, nhưng mà bỗng nhiên không hiểu sao bầu không khí trở nên khác lạ, Vưu Lương Hành xoay người một cái, vừa lúc nhìn thấy Khang Thánh Triết đang ngồi xổm một góc, chau mày nhìn chằm chằm hắn.
Vưu Lương Hành nói:
"Tại sao lại quay về?"
Đây là lần thứ trong hôm nay người này quay lại.
Khang Thánh Triết buồn bực nói:
"Thì trở về xem một cái."
"Họp lớp thì sao."
Khang Thánh Triết nói:
"Tới kịp mà, chân tôi dài như vậy, chốc nữa nhanh chân một chút là được rồi."
Vưu Lương Hành lười không thèm phun tào hắn cũng lười nói chuyện, chỉ tùy ý nhìn hắn một chút rồi chuẩn bị rời đi, hắn đã để lại giường trong ký túc xá cho Khang Thánh Triết, cho nên hắn đang tính gọi xe về chung cư.
Khang Thánh Triết vươn một tay ra giữ chặt lấy hắn:
"Đợi chút, tôi có lời muốn nói."
Lúc này không có người khác, chỉ thỉnh thoảng có người đi qua, Khang Thánh Triết túm Vưu Lương Hành vào khoảng tối dưới bóng cây, hai nam sinh với thân hình cao lớn yên lặng không một tiếng động ngồi xổm dưới tán cây.
Vưu Lương Hành có chút kinh ngạc bởi vì tư thái phảng phất như đang làm chuyện xấu này, nhưng Khang Thánh Triết lại giữ chặt lấy hắn không chịu buông bỏ, hắn không muốn giãy giụa ở một nơi như này nên chỉ có thể nói:
"Làm gì vậy?"
Khang Thanh Triết rầu rĩ nói:
"Nhìn vị tiểu học tỷ kia thật cao hứng, hai người nói chuyện gì vậy?"
Vưu Lương Hành nói:
"Không nói gì hết."
Khang Thánh Triết chu miệng, đột nhiên nói:
"Hừ! Tôi tức giận nha, anh phải dỗ dành tôi a."
Vưu Lương Hành: "....."???? Người này có tật xấu đúng không.
Khang Thánh Triết trộm kéo kéo lấy tay Vưu Lương Hành, ngón tay chọc chọc chọc chọc vào lòng bàn tay hắn.
"Hai người nói gì? Nói cho tôi biết được không a ~?"
Nếu như bị Liêu Túc hỏi câu này, nhất định Vưu Lương Hành đã không thèm để ý, nhưng mà người hỏi lại là Khang Thánh Triết, hắn ngừng một chút, vẫn mở miệng nói:
"Bạn gái."
Khang Thánh Triết cả kinh: "Cái gì?"
Vưu Lương Hành nhàn nhạt nói:
"Nói chuyện tôi có bạn gái hay không."
Khang Thánh Triết nói: "Quả nhiên! Cô ta...."
Khang Thánh Triết chớp chớp mắt, cẩn thận hỏi:
"Vậy... Vậy anh trả lời thế nào."
Vưu Lương Hành nói: "Tôi nói, tôi không có."
Khang Thánh Triết: "...."
Hắn sững người tựa như bị một cái bạt tai, sửng sốt nửa ngày sau mới lý nhí nói:
"Vưu Lương Hành, anh là đại móng heo!"
(Đại móng heo: hay còn gọi là tra nam, có mới nới cũ~~~)
Vưu Lương Hành: "...."
Hắn ngây người nửa ngày, cảm thấy lời trên vô pháp trả lời, hắn hoàn toàn không thể nói chuyện tiếp được với Khang Thánh Triết, trong nội tâm luôn tự nhủ mình phải khắc chế, phải miễn cưỡng nhẫn nhịn vài lần mới mở miệng nói được:
"Hỏi hết chưa."
Kẻ kia thì lả lướt không buông tha nói:
"Tôi chưa nha! Tôi còn chưa hỏi xong nha!"
Vưu Lương Hành bất đắc dĩ nói:
"Vậy còn muốn hỏi gì nữa?"
Xác thật Khang Thánh Triết đã hỏi chuyện xong, nhưng hiện tại tâm tình không được tốt, cho nên suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng mới mở miệng hỏi:
"Tôi hỏi anh, Lương Lương, nếu tôi và Lương Sở Hàm đồng thời rớt xuống nước, anh cứu ai?"
Vưu Lương Hành: "...."
Cho dù Vưu Lương Hành có từng trải nhiều nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày lại bị hỏi vấn đề này, hắn mỏi mệt đỡ trán nói:
"Khang Thánh Triết, cậu đừng nháo nữa."
Khác với kịch bản, nếu người khác bị nói lời này, người ta sẽ nói rằng mình không nháo, mà Khang Thánh Triết thì đúng lý hợp tình chắc chắn nói:
"Tôi muốn nháo đó."
Vưu Lương Hành cảm thấy vô lực, hắn dùng tư duy logic của khoa quản lý chỉ tiếp xúc với con số cùng khoa học tự nhiên hỏi:
"Vì sao cậu và Lương Sở Hàm lại cùng nhau rớt xuống nước."
Khang Thánh Triết nói:
"Trước tiên tôi đẩy cô ta xuống sông sau đó tôi tự nhảy xuống."
Vưu Lương Hành: "...."
Vưu Lương Hành nói: "Hai người rớt xuống sông nào?"
Khang Thánh Triết chỉ muốn nhanh biết đáp án, căn bản tùy ý nói:
"Con sông nào ư? Sông nào cũng được, a, không phải trường mình có một cái hồ nhân tạo hay sao, chọn nó đi."
Vưu Lương Hành thở dài, hồ nước kia chỉ sâu có m, Lương Sở Hàm đại khái cao m, mà Khang Thánh Triết cao những m, đứng thẳng còn lộ hẳn một cái đầu, căn bản không cần cứu.
Vưu Lương Hành nói:
"Cứu Lương Sở Hàm."
Khang Thánh Triết: "...."
Khang Thánh Triết: "Tôi...%&%%&.....Gừ...!"
Vưu Lương Hành: ".... Cậu làm gì vậy."
Khang Thánh Triết: "Tôi cắn chết anh!"
Vưu Lương Hành: "....."
Hắn thật sự đau đầu muốn chết, đột nhiên đẩy Khang Thánh Triết ra, chuẩn bị đứng dậy, thì dì lao công đi ngang qua, nhìn thấy hai thân ảnh đang ngồi dưới gốc cây, từ xa dì hô lên:
"Mấy cậu làm gì đó!"
Vưu Lương Hành vừa định mở miệng giải thích thì dì đã lại hô lên:
"Đây là trường học! Không được đại tiểu tiện linh tinh!"