Có khi là đến vài năm trước lúc cô kết hôn, hạnh phúc ở bên người yêu thương mình hết mực.
Những bỡ ngỡ khi lần đầu làm mẹ, những cảm xúc khi hai con gái bi bô tiếng nói đầu đời..
hình ảnh của ngôi nhà nhỏ đầy ắp tiếng cười, ngọt ngào, an yên dần qua đi thay vào đó là những căng thẳng khi đối mặt với vấn đề kinh tế.
Mỹ An sinh ra ở thành phố Đà Lạt xinh đẹp mộng mơ, con người cô cũng nhẹ nhàng xinh tươi như những bông hoa đủ sắc màu nơi đây.
Gia đình cô có truyền thống trồng hoa, là một trong những vựa hoa lớn nhất ở làng hoa Vạn Thành, cách trung tâm Thành Phố khoảng mười lăm kilomet.
Anh trai cô còn có một tiệm hoa lớn có tiếng chuyên cung cấp hoa tươi thành phẩm, cho nên từ nhỏ cô lớn lên bên hoa, cũng nhìn hoa mà trưởng thành.
Cô rất khéo tay cho nên ba mẹ đều muốn cô học xong sẽ về phụ giúp gia đình, nhưng Mỹ An lại đặc biệt thích nghề dịch vụ khách sạn.
Con gái đã muốn thì gia đình đều sẽ ủng hộ, cô lấy được học bổng du học Nhật Bản đúng chuyên ngành mình yêu thích.
Bốn năm sau cô về nước, được nhận trực tiếp vào làm tại khách sạn SAKURA tại Hà Nội.
Cô gái hai mươi hai tuổi mang theo bao hoài bão vào đời, sống ở một thành phố lớn, bon chen, phức tạp nhưng không hề bị uỷ khuất hay khó khăn gì.
Cô có thực lực, có quyết tâm lại có vẻ đẹp hiện đại.
Mọi thứ cứ vậy mà an bài, cô gái cũng không ngừng trưởng thành như thế.
Gia Huy gặp Mỹ An tại buổi tập huấn của tổng công ty tổ chức tại khách sạn mà cô làm việc, ngay lần đầu gặp đã có ấn tượng và quyết tâm theo đuổi, dù anh đang sinh sống và làm việc tại chi nhánh ngân hàng Thương Mại Quốc Tế Thành Phố Hải Phòng.
Nhưng khoảng cách gần ba trăm kilomet cũng không thể gây khó khăn cho người đàn ông đã tìm thấy hạnh phúc của đời mình.
Họ làm đám cưới sau hai năm yêu đương mặn nồng, cô dâu hai mươi tư tuổi theo chồng bỏ cuộc chơi.
Trong khi sự nghiệp đang phát triển tốt nhưng cô vẫn quyết định xin về cùng thành phố với chồng, cũng làm tại một khách sạn lớn gần nhà.
Không lâu sau Mỹ An sinh đôi hai bé gái xinh xắn.
Cuộc sống cứ thế êm ả trôi đi, những tưởng không có gì phải suy nghĩ hay lo toan, Mỹ An rất hài lòng với những gì mình đang có.
Nhưng ông trời không chiều lòng người, một ngày bình thường như bao ngày bình thường khác, trời quang mây tạnh nhưng giông bão lại kéo đến trong ngôi nhà nhỏ bé đầy tiếng cười đùa của trẻ con.
Chồng cô bất ngờ tuyên bố vỡ nợ, Mỹ An từ bàng hoàng cho đến khóc lóc thấu trời, vài ngày sau cô mới có thể tạm bình tâm để đối mặt với số nợ bảy tỷ chồng cô mang về, nếu không giải quyết được thì anh sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự vì tội lạm dụng quyền lợi chiếm đoạt tài sản.
Thực ra họ có khoảng hai tỷ tiền tiết kiệm và vốn hai bên cha mẹ cho khi kết hôn, vợ chồng cô quyết định đầu tư cùng một người bạn thân của anh mở bar kinh doanh dịch vụ, nhưng do làm ăn không tốt họ bị phát giác, yêu cầu ngừng kinh doanh, bao nhiêu vốn chưa gỡ lại được, những người đàn ông cay cú lại tiếp tục sang mảng kinh doanh khác, ngựa non háu đá họ lâm vào nợ nần… đến khi không thể xoay sở nổi mới đành thông báo với gia đình.
Giận ư? Mỹ An đương nhiên rất giận, nhưng vì cũng hiểu chồng mình, hiểu lí do dẫn đến vẫn đề nên cô không trách móc, cũng không quay lưng, cùng gia đình chồng gánh vác và giải quyết, cô quan niệm còn người là còn tất cả.
Tiền bạc mất đi đều có thể kiếm lại, nhưng nếu chồng cô vào tù thì mọi thứ là chấm hết.
Mỹ An bàn với mẹ chồng bán căn nhà của vợ chồng cô rồi chuyển về sống cùng bà, do ba chồng đã mất sớm nên nhà chỉ có hai mẹ con, như vậy sau này cũng tiện hơn khi bà có tuổi, hiện tại bà lại có thể giúp vợ chồng cô trông nom con cái.
Tất cả những gì bán được họ đều bán, nhà, xe, trang sức, vay ngân hàng… cũng đã được ba phần tư.
Nhờ họ hàng hai bên nội ngoại cho vay cuối cùng cũng có thể trả hết chỗ tiền thâm hụt của công ty.
Đã kéo được chồng ra khỏi vũng lầy đó đúng là phải cảm ơn tổ tiên phù hộ.
Nhưng nếu họ chỉ làm công việc như hiện tại thì không biết bao giờ mới có thể trả hết chỗ nợ lãi và nợ họ hàng kia, gần ba tỷ đối với họ lúc này lại là một con số không tưởng.
Cuối cùng Mỹ An cũng liên lạc lại được một số người bạn cũ giúp cô quay lại Nhật làm việc với mức lương cao gấp ba bốn lần trong nước.
Tận dụng mọi mối quan hệ cũng giúp chồng cô cùng sang Nhật với tư cách là một kỹ sư.
Anh lại chưa từng tiếp xúc tiếng Nhật nên có phần khó khăn, Mỹ An không ngừng giúp đỡ và cổ vũ chồng mình.
Hai vợ chồng bắt đầu lại từ hai bàn tay trắng cùng một khoản nợ lớn, tài sản duy nhất họ có bây giờ chính là hai cô con gái.
Đó là lý do họ có mặt ở Nhật, hơn hai năm qua cô không dám về nước một lần dù nhớ con đến thắt ruột, vẫn là một tâm niệm dốc sức kiếm tiền để nhanh chóng về nước với con.
Mỹ An biết mức lương của chồng không quá cao, nhưng cũng xem như ổn định.
Nên không bao giờ tạo áp lực cho anh, ngược lại cô làm được bao nhiêu sẽ làm, ngoài công việc chính cô còn nhận phiên dịch cho tua du lịch hay các nghiệp đoàn ( những tổ chức tuyển dụng người nước ngoài làm việc tại Nhật).
Mỗi tối cô ngủ không quá bốn tiếng, nhưng con người vẫn tràn đầy sức sống và phong cách làm việc chuyên nghiệp.
Thập trí có thời gian cao điểm cô còn ở lại làm thêm tại nhà hàng buppe cùng khác sạn đến tận hai giờ sáng.
Mùa đông đến bao nhiêu ngón tay đều sưng tấy, phát cước đến người ngoài nhìn vào còn thấy đau, nhưng cô vẫn là không một lời than phiền.
Tiền kiếm được không ít, Mỹ An càng quyết tâm hơn, đến nỗi thời gian dành cho chồng cũng không có, mỗi ngày đều là những cuộc gọi vội vàng trong những bữa ăn nhanh nhất có thể của mình.
Cô luôn tự tin cho rằng chồng cô cũng hiểu và đồng lòng với mình, chẳng phải lỗi lầm là của anh ấy, cô cũng đang cố gắng vì anh vì gia đình nhỏ của mình thì có gì để anh phàn nàn.
Nhiều lúc Mỹ An cũng thấy bản thân mình thật phi thường.
Nhưng cô không tự phụ, chỉ là để động viên và cổ vũ chính mình mà thôi.
Cô và Gia Huy ở rất xa nhau, mỗi lần đi không những tốn nhiều tiền lại còn mất nhiều thời gian, cô đành với anh thống nhất chỉ gặp nhau vào dịp tết hoặc một dịp nghỉ dài mà cô có thể sắp xếp được.
Phải chăng xa mặt cách lòng là điều đúng với bất kì hoàn cảnh nào.
Có nằm mơ cô cũng không bao giờ ngờ được có ngày bị chồng mình phản bội như thế.
Nghĩ lại những lúc cô tất bật ngược xuôi, không màng sức khoẻ, không màng thời tiết để kiếm từng đồng thì anh đang làm gì? Cũng là ở bên người con gái khác cùng nhau vui vẻ? Những lúc cô ốm mà không dám nghỉ vẫn cố lết thân đi làm, có phải khi đó chồng cô cũng đang chăm sóc cho một người khác….
Càng nghĩ càng thấy mình thật ngốc, ngốc đến thê thảm rồi.
Nhưng cô vẫn không khóc, vẫn chỉ là một khuôn mặt vô hồn cùng ánh mắt nhìn vô định bên cửa sổ của con tàu siêu tốc.
Giống như một bức tranh tĩnh, không có nội dung cũng không cuốn hút.
Đến cuối cùng của dòng suy nghĩ, Mỹ An cũng hiểu rằng, mình chỉ có thể dựa vào bản thân mình mà thôi.
Cuộc sống này lòng tin là thứ vô cùng vô cùng xa xỉ.
hiện tại cô mệt rồi, rất mệt, đến nỗi muốn ngủ một giấc thật sâu, thật lâu lại thấy chỉ có thể tự ôm lấy chính mình mà an ủi.
Có đáng buồn cười không,? Đáng thương không? Cô cười mỉm tự chế diễu bản thân mình cũng là lúc nghe tiếng thông báo tàu đã về đến ga.
Xuống thôi, cô hít một hơi thật dài tự nhủ mình vẫn ổn và sẽ rất ổn.
--------.