4, Cô đơn là một món đồ xa xỉ, kẻ có tiền mới dùng được.
Edit: Tịnh Hảo
Tôi đi ra cửa sau quán bar, đêm hè mát lạnh.
Tôi mua một gói thuốc và một cái bật lửa của sạp bán dạo trước cửa, sau đó run run bắt đầu châm lửa. Tôi hít một hơi, lại có chút không quen mùi vị này. Hút rất lâu, rất lâu, cũng đại biểu cho bốn năm.
Bốn năm? Tôi cười khổ, giống như tất cả chuyện trong cuộc sống của tôi đều liên quan đến bốn năm này. Nhưng mà bây giờ, bốn năm đại biểu cho “tôn thờ”.
Thật ra tôi chưa từng nghiện thuốc, lúc cấp 2 từng học hút thuốc, càng muốn nổi tiếng hơn, cảm thấy gia nhập ở bên ngoài, phải có điếu thuốc làm nền. Sau này, có lẽ là từ từ quen mùi thuốc lá, khi tâm tình không tốt, khi rảnh rỗi, tôi đều có thói quen ngậm điếu thuốc làm giảm áp lực trong lòng.
Khi vừa đến trường trung học Thực Nghiệm, tôi vẫn tìm một góc trốn ở đâu đó hút thuốc, cảm giác khói thuốc lượn lờ làm tôi yên tâm.
Nhưng sau khi ở cùng với Lục Tề Minh, vì một câu nói “Đừng hút thuốc có được không, hại đến sức khỏe” của Lục Tề Minh, tôi thật sự không hút thuốc nữa, một điếu cũng chưa từng hút.
Năm đó tôi thích một bài hát đã cũ, ca sĩ hát rất dạt dào tình cảm, “Tôi hy vọng cơ thể khỏe mạnh, bởi vì tôi đáp ứng muốn cho anh một cuộc sống hoàn hảo, thề non hẹn biển chẳng bằng bảo vệ sức khỏe, đừng làm anh liên lụy… Tôi từng lãng phí thời gian, thậm chí lỗ mãng đến coi thường cái chết, lại bởi vì yêu anh, mới khát vọng sống lâu trăm tuổi.”
Nước mắt làm mờ mắt tôi, tôi vậy mà không cầm lòng được ngân nga bài hát đó, bên cạnh con đường hiu quạnh.
Gió lạnh đêm hè thổi vào người, lại có chút cảm giác mát mẻ, thậm chí thổi vào người có một chút ưu thương.
Sau đó, tôi lại dùng lực hút thuốc, sau đó ném tàn thuốc xuống đất, dùng chân ghiền điếu thuốc, giống như hy vọng đã nghiền nát kỷ niệm trước đó của tôi.
Khi tôi trở về quán bar, Jang Nara đã đi mất, Lục Tề Minh và Hồ Lô, Thiên Tầm đang chơi xúc xắc uống rượu. Tô Liệt và Mễ Sở dựa vào nhau nói chuyện. Tôi đi qua, Mễ Sở vẫy tay với tôi.
Tôi vừa mới ngồi xuống, Mễ Sở liền hít mũi phát hiện tôi hút thuốc, nói, “***, hút thuốc cũng không gọi tớ!”
Tôi ném điếu thuốc và bật lửa ở trên bàn, “Cho cậu.”
Không biết có phải cảm giác sai lầm không, tôi cảm thấy Lục Tề Minh đang uống rượu khi nhìn thấy tôi vứt thuốc lá và bật lửa lên bàn, tay bưng ly rượu khựng lại một lát. Ngược lại tôi càng nhếch khóe miệng cười nhạo mình cuối cùng vẫn tưởng tượng Lục Tề Minh còn lưu luyến với tôi, tật xấu như thế, thật sự không tốt.
Đã chia tay rồi, tôi hút thuốc hay không, có khỏe mạnh hay không, sau này tôi muốn đi bất cứ nơi đâu, cũng không liên quan đến anh rồi.
Mễ Sở châm thuốc lá, lại không biết xấu hổ đưa cho tôi một điếu, tôi do dự một lát.
Thật ra tôi cũng không muốn hút thuốc, cũng không muốn hút thuốc trước mặt Lục Tề Minh, nhưng mà khoảnh khắc đó, tôi chợt có chút không cam lòng, không muốn Lục Tề Minh cảm thấy, mặc dù chia tay rồi, tôi vẫn chìm đắm trong lời nói của anh, sống trong hình bóng của anh. Nghĩ như vậy, tôi liền tự nhiên nhận lấy điếu thuốc Mễ Sở đưa tới. Tôi cho rằng đây là thái độ chấm dứt quá khứ, không nghĩ tới, chuyện này lại tự trói mình, bao mình vào trong khốn khổ.
Khi Jang Nara trở về, ôm nửa bên mặt, vẻ mặt oan ức.
Cô ta đi đến bên người Lục Tề Minh, nhẹ nhàng kéo kéo vạt áo của anh, Lục Tề Minh liền đi ra ngoài với cô ta.
Mễ Sở liếc tôi nói, “Cô ta làm sao vậy?”
Tôi mờ mịt, “Sao tớ biết được.”
Chúng tôi tiếp tục ăn và uống rượu, nhìn trên sân khấu có người nhảy nhảy, nghe DJ hỏi, “Các bạn cô đơn sao?” Mọi người dưới sân khấu điên cuồng hô, “Cô đơn…”
Xa hoa trụy lạc, không chịu làm gì, lắc lư, biển người đông nghịt, mơ màng như người say rượu.
“Tại sao rõ ràng có nhiều người ở bên thế này, nhưng vẫn cô đơn?” Tôi hỏi Thiên Tầm.
“Cậu nhìn đám người trong này xem, ai không phải là người giàu có sung túc, mỗi ngày chuyện bọn họ muốn làm chính là tiêu tiền, có thể không cô đơn sao? Những vất vả đi làm kia, học sinh có gia đình nghèo phải đi làm công, ai sẽ cô đơn chứ?” Thiên Tầm trả lời.
Tô Liệt nói, “Đúng vậy, tớ tăng ca thức khuya ở văn phòng, khi bị người ta tính kế khóc lóc, còn không biết cô đơn là gì. Cô đơn á hả, chính là một món đồ xa xỉ, kẻ có tiền mới dùng được.”
Chúng tôi đều nhìn Mễ Sở và Hồ Lô, đều là người tai họa có gia đình giàu có. Hồ Lô lạnh nhạt nói, “Tớ không cô đơn, bởi vì tớ có rất nhiều tiền phải tiêu, còn có rất nhiều gái đẹp.”
Mễ Sở vẫn chưa kịp trả lời, tôi chỉ thấy bóng người giữa ánh đèn, Lục Tề Minh và Jang Nara lại cùng nhau trở lại.
Dường như tình hình của Jang Nara càng nghiêm trọng, dưới ánh đèn chập chờn, mắt cô ta hơi sưng, giống như đã khóc. Sắc mặt Lục Tề Minh cũng cực kỳ kém. Tôi còn tưởng rằng đôi vợ chồng trẻ cãi nhau.
Ai biết Lục Tề Minh đứng bên cạnh bàn tôi, liền lạnh lùng nói: “Tụi tớ có việc về trước.”
Hồ Lô và Tô Liệt gật đầu với anh. Anh nắm tay Jang Nara đi ra ngoài, trước khi đi quay đầu lại, tức giận nói một câu, “Lâm Lạc Thi, tự cậu giải quyết cho tớ!”
Tuy rằng âm nhạc xung quanh rất ồn, nhưng mà những lời này lại xuyên vào trong tai tôi.
Tôi không hiểu nhìn anh, không biết gây nên chuyện gì. Nhưng mà nhớ đến ánh mắt có chút căm phẫn của anh, oán giận dồn nén mấy ngày liền chợt bùng nổ.
Tôi đặt ly rượu xuống đuổi theo, Ở cửa quán bar, tôi la lớn, “Lục Tề Minh, cậu đứng lại!”
5, Cô ấy nói cô ấy không tìm thấy người có thể yêu, cho nên tình nguyện sống không nơi nương tựa suốt đời.
Lục Tề Minh đứng yên, lạnh lùng nhìn tôi, còn lạnh hơn cơn gió cuối hạ.
Lúc nhìn thấy ánh mắt này của anh, oán giận, tủi thân, đè nén của tôi chợt không còn nữa. Ánh mắt của anh lạnh như vậy, nồng tình mật ý đã từng đều biến mất.
Đột nhiên tôi không biết, cảm xúc của tôi, đau đớn của tôi, ngay cả một đêm tôi mất ngủ, cũng không liên quan đến anh.
Khi tôi sững sờ đứng tại chỗ, không biết mở miệng thế nào, đám Mễ Sở phía sau cũng đã đuổi kịp.
Mễ Sở chỉ vào Lục Tề Minh nói, “Lục Tề Minh, tớ nói cho cậu biết, cậu đừng ỷ vào chuyện Lạc Thi yêu cậu thì cậu hếch mũi lên mặt. Tự giải quyết cho tốt? Tớ thấy những lời này tặng cho cậu là hợp lý nhất. Sau này, phiền toái giải quyết cho tốt, đừng dẫn theo bạn gái mới của cậu không ngừng xuất hiện trước mặt tụi tớ, cậu không mệt, nhưng sự thẩm mỹ của người xem cũng mệt rồi!”
Tôi tiến lên giữ chặt Mễ Sở, ra hiệu cô ấy đừng nói nữa, bởi vì tôi nhìn thấy sự ưu thương trong mắt Lục Tề Minh, giống như thủy triều đang chầm chậm dâng lên. Anh mặc áo sơ mi trắng đứng trong bóng đêm, anh vẫn là cậu thiếu niên kiên cường giống như trước trong lòng tôi, cho nên tôi không đành lòng, không muốn nhìn thấy có chút khổ sở nào. Như thế, tôi sẽ khó chịu còn hơn anh.
Nhưng mà, lúc này Lục Tề Minh lại mở miệng, anh yên lặng nhìn tôi, “Lâm Lạc Thi, cậu có gì muốn nói với tớ à?”
Tôi ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn anh, không biết anh có ý gì. “Cậu mong tớ nói cái gì? Chia tay vui vẻ? Chúc cậu vui vẻ?” Tôi thở dài, lắc đầu.
“Chẳng lẽ cậu không muốn chịu trách nhiệm với lỗi lầm của mình sao?” Lục Tề Minh vẫn nhìn tôi.
Tôi ngạc nhiên, “Tớ phạm lỗi gì?”
Jang Nara kéo Lục Tề Minh, “Tề Minh… Chúng ta đi thôi.”
Lục Tề Minh thất vọng nhìn tôi nói, “Chúng ta đã chia tay, sau này xin cậu tôn trọng tình cảm của tớ, tôn trọng bạn gái của tớ. Nếu như xảy ra chuyện như ngày hôm nay nữa, tớ sẽ không kết thúc như vậy.”
“***!” Mễ Sở thét chói tai, “Lục Tề Minh, cái gì mà tôn trọng bạn gái của cậu! Mỗi ngày đều xem bạn gái như tượng Phật? Nhìn thấy cô ta thì rót trà nhường chỗ! Mẹ nó, cậu cũng thật biết suy nghĩ đấy!”
Tôi không quan tâm đến tiếng thét chói tai của Mễ Sở, lạnh giọng hỏi Lục Tề Minh, “Ý chuyện “hôm nay” của cậu là chuyện gì?”
Jang Nara lại kéo Lục Tề Minh, dường như khó khăn mở miệng, “Tề Minh… chúng ta đi thôi.”
Tôi chỉ vào cô ta gào lên, “Cô câm miệng!”
Sau đó tôi nhìn Lục Tề Minh chằm chằm, “Tề Minh, cậu nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Lục Tề Minh không thể tin nhìn tôi, lạnh lẽo trong mắt càng nhiều, anh nói, “Lạc Thi, sao cậu trở thành như thế này rồi hả? Lần trước chuyện Mễ Sở đánh Jang Nara còn chưa tính xong, hôm nay cậu lại đánh nhau, các cậu không cảm thấy đang ức hiếp cô ấy à?”
“Tớ đánh nhau?” Tôi ngỡ ngàng hỏi mọi người, “Đêm nay tớ vẫn luôn ngồi bên bàn, không hề đánh nhau, mọi người đều thấy rõ ràng!”
Nói xong câu đó, tôi đột nhiên ý thức được gì đó, tôi ra cửa trước, sau đó trở về thì không thấy Jang Nara, sau đó cô ta ôm mặt quay về… khoảng thời gian này…
Đúng vậy, đủ để tôi ra tây rồi…
Tôi cười rộ lên.
Đám Mễ Sở cũng nghĩ đến những chuyện này, vẫn luôn nhìn tôi. Tôi cúi đầu, cười khổ nước mắt sắp rơi ra. Tôi thấp giọng nói với các cô ấy, “Tớ không có, tớ thật sự không có.”
Căng thẳng thế này, Tô Liệt vẫn luôn im lặng đột nhiên đi đến trước mặt Jang Nara, hỏi, “Cậu ấy đánh cô ở chỗ nào?”
Jang Nara không rõ chỉ chỉ má phải.
“Bốp!”
Khi tiếng này vang lên, tất cả mọi người sững sờ.
Tô Liệt ôm cánh tay đứng đó, lạnh lùng nói, “Nếu Lạc Thi đã gánh vác chuyện oan uổng này, vậy thì không thể không làm, tôi thay cậu ấy làm.”
Tôi cảm thấy Jang Nara chính là trời sinh diễn trò, Tô Liệt vừa mới tát xong, nước mắt đã rơi xuống giống như chuỗi ngọc bị đứt.
Ánh mắt Lục Tề Minh bốc lửa nhìn Tô Liệt, tay nắm chặt, nhưng mà không thể ra tay, anh là con trai, hơn nữa, Tô Liệt từng giúp anh rất nhiều.
Lúc anh thay cha tiếp quản buôn bán, Tô Liệt từng giới thiệu rất nhiều khách hàng.
Lúc này, Hồ Lô vẫn luôn ở trong bán bar chờ chúng tôi cũng xuất hiện, cậu ấy thấy một màn này, liếc mắt ra hiệu với chúng tôi, bảo chúng tôi kéo Tô Liệt về, sau đó đi đến trước mặt Lục Tề Minh, giữ chặt tay anh nói, “Tề Minh, đừng tranh cãi với mấy người điên cô ấy, đi, anh em tiễn cậu trở về.”
Jang Nara hiểu chuyện lau nước mắt, đáng thương nói, “Tề Minh, đi thôi.”
Lục Tề Minh áy náy nhìn cô ta, cuối cùng lại thất vọng nhìn tôi, tôi không chịu tỏ ra yếu thế trừng lại.
Mãi đến khi bóng dáng họ biến mất trong bóng đêm, toàn thân tôi mệt mỏi ngã xuống, dạy dày lại đau âm ỷ.
Mễ Sở dìu tôi, tức giận nói, “Fuck! Đầu đội nón xanh còn che chở cho kẻ tiện nhân! Đầu óc có bệnh!”
Thiên Tầm nói, “Không phải đầu cậu ấy có bệnh, điều kiện tiên quyết trước khi đầu có bệnh chính là có đầu óc.”
Tô Liệt quay đầu lại, nghiêm túc nói, “Lạc Thi, trước đây tới vẫn cảm thấy Jang Nara rất bình thường, không biết Tề Minh làm sao có thể ở cùng với cô ta, nhưng chuyện tối hôm nay thật sự làm tớ nhìn cô ta với cặp mắt khác. Tớ không biết cô ta làm thế nào đẩy cậu và Lục Tề Minh ra, nhưng mà tớ cảm thấy mọi người nên nhắc nhở Tề Minh một chút.”
Tô Liệt vẫn luôn xem tôi là em gái, cô ấy cũng xem Lục Tề Minh như anh em. Mặc dù tôi và Lục Tề Minh chia tay làm xuất hiện khe hở giữa anh và cô ấy, nhưng tôi biết, cô ấy vẫn hy vọng chúng tôi có thể làm hòa. Tôi suy nghĩ, gật đầu.
Tô Liệt nói cô ấy, Mễ Sở và Thiên Tầm sẽ đưa tôi về nhà trước.
Tôi nói, tôi muốn đi một mình. Các cô ấy nhìn nhau ngơ ngác.
Tôi cười nói, “Yên tâm, tớ sẽ không tự sát.”
Tôi Liệt nói, “Đã trễ thế này, cậu như vậy làm sao tụi tớ yên tâm được.”
Tôi bật cười, “Tớ đi vài bước sẽ gọi xe, các cậu đừng lo lắng cho tớ, tớ muốn yên lặng một mình.” Tôi vừa nói vừa đẩy bọn họ đến bên cạnh xe.
Mễ Sở nói, “Nếu không thì tớ đi cùng cậu.”
“Không cần không cần. Cầu xin các cậu đấy, buông tha cho tớ đi.” Tôi vẫy tay chào các cô ấy.
Tô Liệt nhìn tôi, lắc đầu, thỏa hiệp kéo Mễ Sở và Thiên Tầm đi.
Một mình tôi yên lặng đi trên đường, ôm chặt hai vai, để bản thân ấm lên một chút. Con đường hiu quạnh, đèn đường lặng im.
Đứng trước một cửa hàng đã đóng cửa, tôi mua vài chai bia trong máy bán hàng tự động. Sau khi uống xong, tôi đột nhiên thích thú xem lon bia như bao tải, phác họa trong đầu mình, bật nhảy, ném đi, giống như trò chơi nhảy ô thời còn nhỏ.
Thật ra hồi nhỏ, trò tôi không thích chơi nhất chính là trò này, bởi vì tôi cảm thấy con người luôn có giới hạn hư ảo, cảm giác chợt bị nhốt như thế này, vô cùng khó chịu.
Mãi đến khi tôi lớn lên, tôi mới dần dần hiểu, thật ra đời người giống như trò nhảy ô vuông, từng bước nhảy, được tiến hành tuần tự, cho dù thắng, kết thúc, cuối cùng vẫn là điểm ban đầu. Nói ngắn gọn, bạn không chạy khỏi ô vuông có trật tự này.
Lon bia càng ngày càng nhiều, mà tôi cũng dần dần say.
Tôi ngồi dưới đất, xếp tụi nó thành hình trái tim, giống như năm đó Lục Tề Minh xếp một vòng ngọn nến giống như thế cho tôi vào lễ Giáng sinh, nhưng mà tôi xếp tới xếp lui, bởi vì lon bia quá ít mà không thể xếp thành hình được.
Tôi lo lắng nóng nảy, đột nhiên cảm thấy nếu như không thể xếp thành hình trái tim, thì chứng minh tôi và Lục Tề Minh không có duyên phận.
Cuối cùng, tôi nghĩ ra một cách hay, lảo đảo đến trước máy bán hàng, bỏ tiền vào, nghe tiếng mấy lon bia rớt ra.
Tôi thỏa mãn nhìn hình trái tim được xếp bằng lon bia, tôi ảo giác cho rằng ghép thành một trái tim hoàn chỉnh, Lục Tề Minh sẽ xuất hiện.
Mỉm cười biến thành nụ cười khổ, tôi cúi đầu, có nước mắt rơi xuống.
Cho đến ngày hôm nay, tôi vẫn không thể đi ra khỏi ba chữ “Lục Tề Minh” kia. Làm soa bây giờ? Tôi phải làm sao bây giờ?
Tôi uống từng ngụm bia, vào lúc này đột nhiên tay bị người khác níu giữ.
Hai mắt tôi đẫm lệ mông lung ngẩng đầu lên, trong mắt hiện ra một bóng dáng quen thuộc.
Là ảo giác sao? Là ông trời biết tôi đang đau khổ, cho nên quan tâm đến tôi sao?
Tôi sửng sờ mở miệng, mùi rượu bao phủ, nhưng mà vẫn hết sức kêu lên, “Tề Minh…”
Sau đó, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Edit: Tịnh Hảo
, Hãy để tương lai đến, hãy để quá khứ trôi đi
Mễ Sở đánh vào trán của tôi, nói, “Cậu thất thần với ly rượu làm gì, người ta mời rượu cậu kìa.”
Tôi lấy lại tinh thần, nhìn bạn học cũ nâng rượu ở trước mặt, miễn cưỡng nhếch khóe miệng cười cười với cậu ta, ngẩng đầu lên uống hết sạch.
Vẻ mặt Lục Tề Minh mỉm cười theo cồn rượu vào trong dạ dày, trong đầu của tôi, chậm rãi xuất hiện.
Khi đó tôi thích đùa giỡn, đi chưa được mấy bước thì than mệt, trời rất nóng, kêu Lục Tề Minh cõng tôi leo lên bậc cầu thang, sau đó cõng tôi đi xuống.
Không biết bây giờ anh có cõng Jang Nara leo lên cầu thang hay không, vừa leo lên, Jang Nara vừa ở đằng sau đưa tay lau mồ hôi cho anh, giả vờ đau lòng, thật ra là nhìn anh lén cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Mễ Sở rời khỏi bên cạnh tôi chào hỏi người khác, cũng không biết Thiên Tầm từ đâu đến gần, vỗ vỗ bờ vai tôi, nháy mắt nói một câu vô cùng văn vẻ, cô ấy nói, “Hãy để tương lai đến, hãy để quá khứ trôi đi.”
Chính những lời này, làm tôi vẫn luôn cười gượng bỗng cười vui vẻ, đột nhiên cảm thấy gan dạ nước mắt rơi lã chã. Tôi dựa vào vai của Thiên Tầm, nhắm mắt lại nói, “Thiên Tầm, tớ có chút không chịu được.”
Thiên Tầm là một người tỉnh táo giữa những người bạn tốt của tôi, mỗi lần chỉ cần dựa vào bờ vai của cô ấy, tôi sẽ cảm thấy vô cùng an toàn. Cô ấy có ma lực như thế, nói ít, nhưng có ý tưởng, dường như cho tới bây giờ vẫn chưa mê mang. Cho dù cô ấy thương một người đàn ông lớn hơn chúng tôi mười tuổi, cuối cùng phát hiện anh ta lừa gạt cô ấy, thật ra anh ta đã có vợ, cũng sẽ bình tĩnh rời khỏi.
Tôi ngẩng đầu nhìn đèn trên trần nhà, cảm thấy có từng cơn choáng váng. Tôi nghe thấy tiếng cụng ly, Thiên Tầm thay tôi ngăn lại, nói tôi uống say rồi. Người cụng ly nói thầm, chuyện này thật hiếm lạ, khi nào thì Lâm Lạc Thi uống say chứ.
Tôi ngẩng đầu cười với cậu ta, sau đó cảm thấy tôi thật sự đã say, nếu không làm sao có thể nhìn thấy Lục Tề Minh ở cuối phòng chứ. Cách ánh đèn, ngăn cách bởi đám người đang di chuyển, tôi nói, “Thiên Tầm, cậu dùng sức nhéo tớ đi.”
Thiên Tầm bình tĩnh nói, “Không cần, cậu không nhìn lầm, là Lục Tề Minh và Jang Nara.”
Nghe câu nói này, tôi lập tức tỉnh lại trong cơn say. Khi tất cả người trong phòng nhìn thấy bọn họ, bắt đầu xì xầm thì thầm với nhau, bàn bạc sôi nổi.
Đại khái là ai cũng không nghĩ tới, toàn bộ trường đều biết Lục Tề Minh rất yêu thương tôi, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người đẹp khác.
Thật ra, tôi đã lo liệu trước việc nhìn thấy Lục Tề Minh và Jang Nara trong bữa sinh nhật của Mễ Sở, nhưng không nghĩ tới bọn họ sẽ dùng cách làm như thế, giống như mặt biển đang yên bình, khi mọi người còn chưa kịp dự tính trước, đột nhiên có một cơn sóng cao ngất dâng lên.
Jang Nara úp mở trước mặt mọi người, khôn khéo đi tới tặng quà cho Mễ Sở, mỉm cười nói, “Tề Minh còn sợ không kịp, may mà em dự tính được thời gian không muộn, liền kéo anh ấy tới đây.”
Mễ Sở ngoài cười nhưng trong lòng không cười nhận lấy quà tặng nói, “Sự tham dự của các cậu là cảnh đẹp nhất trong tối hôm nay.”
Trong lời nói của Mễ Sở có sự châm chọc rõ ràng, Jang Nara giống như nghe không hiểu, sắc mặt vui mừng nói với vẻ mặt cẩn trọng, “Chúc chị sinh nhật vui vẻ”. Lục Tề Minh đứng bên cạnh cô ta, bọn họ dưới ánh đèn, là áo cặp màu đen và trắng, có vẻ vô cùng xứng đôi vừa lứa, trời định sẵn là một đôi.
Bạn học cũ hiểu trong lòng nhưng không nói ra nhìn tôi, tôi chôn ở bờ vai của Thiên Tầm, khóe miệng nâng lên, cười vô cùng miễn cưỡng.
Jang Nara thật sự rất thông minh, cách ‘lên sàn’ như thế này, mặc kệ là ra uy với tôi, hay là hấp dẫn ánh mắt của người khác, cô ta đều thành công rồi.
Qua khoảnh khắc xấu hổ, mọi người lại vui vẻ tự nhiên ăn uống, nhưng mà nhìn ra được, mỗi người ở đây đều đang lén đánh giá Jang Nara.
Tựa như lúc đó tôi đứng bên cạnh Lục Tề Minh, mỗi người đều ngờ vực đánh giá tôi.
Khi đó, có lẽ tôi còn làm người ta không hài lòng lắm, nhưng Jang Nara vào lúc này, mặc dù không xuất sắc, nhưng cũng xứng đôi.
Jang Nara bình tĩnh, Lục Tề Minh săn sóc gắp đồ ăn giống như thường ngày, lấy khăn giấy, chẳng qua đối tượng biến thành Jang Nara.
Mễ Sở nhìn không quen, tiến lên muốn uống rượu. Tôi giữ chặt Mễ Sở nói, “Bỏ đi, hôm nay là sinh nhật cậu, đừng tính toán mấy người lặt vặt.”
Chỉ là tôi không nghĩ đến, cái gọi là mấy người lặt vặt, lại trở thành nhân vật chính của ngày hôm ấy.
Nếu như nói cách ‘lên sân’ của Jang Nara và Lục Tề Minh có một phong cách riêng, thì tàn cuộc càng về sau, tin tức của Jang Nara tuyên bố càng giống như một quả bom được thả xuống, chốc lát san bằng tòa cao ốc.
Chí ít, làm tôi suốt đời không quên buổi tối đó.
Sau khi mọi người ăn xong chuẩn bị tàn cuộc, Jang Nara đột nhiên đứng lên, lôi kéo Lục Tề Minh đi đến sân khấu, quay về phía micro cười tươi như hoa, nói, “Nhân dịp sinh nhật của chị Mễ Sở, có tất cả mọi người ở đây, Tề Minh và em có ý muốn mời mọi người.”
Nói xong, cô ta nhìn về phía Lục Tề Minh. Tay Lục Tề Minh đặt trong túi, tôi vẫn cảm thấy, mỗi lần Lục Tề Minh không nói câu nào, sẽ giống như tiếng động lớn làm ầm ĩ cả thế gian đang yên tĩnh, chói mắt, lại trực chỉ nhân tâm. Nhưng lúc này, anh lại nói tiếp câu của Jang Nara, thản nhiên nhìn dưới sân khấu nói, “Tháng sau chúng tớ sẽ đính hôn, đến lúc đó mọi người có rảnh thì gọi điện cho tớ.”
Tin tức này giống như một quả bom làm nổ mọi người tan thành mây khói.
Mễ Sở đứng bên cạnh tôi mặt tái nhợt, tay đỡ lấy viền ghế gân xanh nổi lên. Cô ấy phẫn nộ đứng dậy, “Đây thật đúng là món quà lớn nhất mà tớ nhận được trong ngày sinh nhật, dáng vẻ xấu xí còn dám đứng trên mảnh đất của Mễ Sở gọi chị em!”
Nói xong, cô ấy chuẩn bị đi lên sân khấu, mọi người xung quanh cũng sớm hiểu nhìn về phía chúng tôi.
Tôi bắt lấy tay của Mễ Sở, nói, “Mễ Sở, đừng.”
Mễ Sở quay người, kỳ lạ nhìn tôi, khẽ gầm nói, “Sao vậy? Mẹ nó, hôm nay cậu uống nhầm thuốc à? Jang Nara kiêu ngạo ngồi trên đầu cậu kìa.”
Tôi cúi đầu, nắm chặt tay của cô ấy.
Người khác nghe thấy tin này cũng chưa tin, huống chi là tôi, cảm thấy long trời lở đất.
Lúc này, điện thoại của tôi đột nhiên vang lên không ngừng, liên tiếp mấy tin nhắn được gửi đến.
Thiên Tầm buông tôi ra, tôi run rẩy bắt đầu mở điện thoại lên, đều là bạn học vừa rời khỏi gửi tin, bọn họ đều hỏi tôi: “Lạc Thi, cậu không sao chứ?”
Tôi cầm điện thoại lắc đầu, muốn họ không nhìn thấy, liền cười khổ cất điện thoại vào.
Một tháng trước, lúc có một người bạn hỏi tôi và Lục Tề Minh, tôi còn đắc ý nói với bọn họ, “Lục Tề Minh đã bị tớ thu phục rồi, bây giờ chỉ chờ đến tuổi, thì lập tức đi lấy giấy chứng nhận quan hệ hợp pháp.”
Mà bây giờ, mọi người tụ họp lại, lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Một cô gái xa lạ, hiên ngang tuyên bố Lục Tề Minh là của cô ta. Mà tôi thường ngày hung hăng, lúc này lại giống như một kẻ bất lực, không rên một tiếng.
Khi Mễ Sở tiễn hết khách xong thì gấp gáp quay về, nghiến răng nghiến lợi nói, “Mẹ nó, gần đây đầu của Lục Tề Minh bị bệnh sao.”
Thiên Tầm lạnh nhạt nói, “Không phải bị bệnh, mà là đã bị thu phục rồi. Thu phục nửa người dưới của đàn ông, tương đương với thu phục được nửa đời sau của anh ta.”
Tôi và Mễ Sở kinh ngạc nhìn Thiên Tầm, Thiên Tầm cười lạnh, “Chuyện như thế này nhiều lắm. Một người phụ nữ muốn thu phục được đàn ông, đầu tiên là từ cơ thể cơ bản nhất. Quan hệ thể xác sẽ làm cho đàn ông lung lay không chắc chắn một khoảng thời gian dài, không phân biệt đúng sai, cho nên Jang Nara mới có thể kiêu ngạo như vậy. Chẳng qua, tớ không nghĩ ra lý do khác có thể khiến Lục Tề Minh như thế này.” Thiên Tầm nói xong nhún vai.
“Thật là ghê tởm với đôi gian phu dâm phụ này.” Mễ Sở tức giận nói, “Dáng vẻ đã xấu còn dám rêu rao khắp nơi.”
Thật ra tôi rất muốn nói, Mễ Sở cậu đã quên sao, lúc đầu cậu nói, Lục Tề Minh là trai đẹp tuyệt chủng. Huống chi hai người cũng không xấu, đứng trong đám người, nhất định liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.
Nhưng mà, tôi cảm thấy có gì đó ngăn ở cổ họng của tôi, tôi hơi há mồm, nhưng không nói được bất cứ câu gì.
Nước mắt nhịn rất lâu không ngừng rơi xuống.
, Tôi tin rằng đi du lịch có thể đi được rất nhiều lần, nhưng người yêu, cũng chỉ có một người duy nhất thôi.
Tôi không biết tại sao chuyện xảy ra thành như bây giờ, vào một tháng trước, sau khi thi xong, trước khi đi du lịch, Lục Tề Minh vẫn dịu dàng xoa tóc của tôi nói, “Không cần mang quà về, quan trọng nhất là cậu trở về sớm một chút.”
Lục Tề Minh đối với tôi, cho tới bây giờ chưa từng tính toán.
Cho dù Mễ Sở nói thật ra tôi nên kéo dài phương pháp lấy người để tạ tội.
Bởi vì từ khi tôi và Lục Tề Minh quen nhau, tôi thường xuyên ỷ vào việc anh dễ dàng tha thứ vô điều kiện với tôi, không ngừng trắng trợn khiêu khích giới hạn của anh.
Tôi sẽ lén chơi đùa tấn công anh, sau đó nháy mắt vô tội nhìn anh, tôi sẽ ở trước mặt anh, xé nát thư tình của nữ sinh khác viết cho anh, hơn nữa còn ép anh cười chế giễu người khác cùng với tôi “Đây là viết cái gì vậy, thật thối nát chết”, khi tôi vui vẻ chơi cùng với một đám bạn học, cũng giống như một lão phật gia sai khiến anh bưng trà rót nước cho tôi, mặc kệ ánh mắt của người bên cạnh ra sao, tôi sẽ không quan tâm anh đứng trong gió lạnh mùa đông chờ tôi, lại lôi kéo Mễ Sở coi phim trên mạng, còn có thể vui cười đùa giỡn với học sinh nam khác, làm cho anh đố kỵ và phẫn nộ…
Nhưng mà, mặc dù tôi làm chuyện gì, anh đều bình tĩnh nhìn tôi nói, “Lâm Lạc Thi, tớ hiểu cậu nhất, cậu chính là một đứa trẻ không có cảm giác an toàn, càng không ngừng làm những chuyện lớn tự cho là kinh thiên động địa, để có được sự chú ý của người xung quanh.”
Nhưng sau đó, anh sẽ xoa tóc tôi, nhẹ nhàng than thở, “Là tớ không tốt, không cho cậu cảm giác an toàn.”
Thật ra Hồ Lô không quen nhìn cách làm của tôi, lúc này cậu ấy cũng chậc chậc, “Lâm Lạc Thi, nếu cậu là bạn gái tớ, tớ sớm bỏ cậu rồi.”
Vào lúc này, Mễ Sở và Thiên Tầm luôn đứng cùng chiến tuyến với Hồ Lô, làm cho tôi vô cùng thất bại.
Nhưng mà, tốt như thế, dịu dàng như thế, khoan dung như thế, yêu tôi tha thiết, tôi hận không thể cho Lục Tề Minh cả thế giới, nhưng khi tôi còn chưa có bất cứ ý nghĩ chuẩn bị nào, cho tôi một ‘kinh ngạc’ thật lớn.
Tối ngày đầu tiên tôi đến nơi du lịch, gọi điện thoại cho anh, biết anh bị sốt.
Anh ỉu xìu nói cho tôi biết đang ở bệnh viện, tôi luôn căn dặn anh phải chăm sóc cho mình thật tốt, chờ tôi trở về mang quà cho anh.
Nhưng mà, cùng lúc đó, tôi đã mua vé trở về rồi.
Bởi vì tôi nhớ trước kia khi tôi bị bệnh, Lục Tề Minh chu đáo chăm sóc tôi. Anh nói, “Khi một người ngã bệnh, là lúc yếu ớt nhất.” Tôi không muốn lúc Lục Tề Minh cô quạnh nhất, chỉ có thể ngắm nhìn bầu trời ngoài cửa sổ.
Tôi tin rằng đi du lịch có thể đi được rất nhiều lần, nhưng người yêu, cũng chỉ có một người duy nhất thôi.
Cho nên, vào đêm ngày hôm đó, tôi liền nhanh chóng quay về, nhưng mãi đến giữa trưa ngày hôm sau mới đến. Ngay lúc tôi bất chấp đầu tóc mình rối bù, bất chấp cả vành mắt đen hơn cả gấu trúc, nhanh như gió đi đến bệnh viện.
Nhưng mà, khi tôi chạy đến bệnh viện, lúc tìm được phòng bệnh của Lục Tề Minh, lại đứng chần chừ ở cửa…
Bởi vì tôi nhìn thấy trước giường bệnh của anh là một cô gái đang ngồi. Bọn họ nắm tay nhau, người con gái có chút mệt mỏi, nằm sấp bên mép giường nhắm mắt lại, Lục Tề Minh vừa truyền nước biển, vừa nghịch điện thoại.
Tôi đứng ở cửa, trong lòng dâng lên ngàn con sóng, đất bằng phẳng dưới chân giống như có lực từ hút chặt chân của tôi, khiến tôi nửa bước cũng khó dời đi.
Tôi ngã người xuống, ngồi trên hành lý, lấy điện thoại ra.
“Khá hơn chút chưa?” Tôi khó khăn đánh ra bốn chữ, gửi đi.
Gửi xong, tôi quay đầu nhìn Lục Tề Minh trong phòng bệnh, anh nhận được tin nhắn, mỉm cười, sau đó ngón tay nhanh chóng nhấn phím.
Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa màu trắng, chiếu sáng trên mặt của anh, nụ cười sạch sẽ trong sáng của anh, anh là người con trai đẹp nhất trên thế giới này.
“Ừm, tốt hơn nhiều rồi, đừng lo lắng, đang tiêm thuốc. Cậu chơi vui vẻ nhé, sớm trở về một chút.” Điện thoại rung, nhận được tin nhắn của anh.
“Cậu đừng tiêm một mình, kéo thêm Hồ Lô theo cậu.” Tôi suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng trả lời.
“Yên tâm, cậu ấy ở đây.”
Khi tôi nhìn thấy Lục Tề Minh ở trong phòng bệnh gửi đi sáu chữ ấy, đột nhiên trái tim co rút lại, có cảm giác vô lực không rõ, giống như bị một con dao sắc bén xuyên vào trái tim của tôi, điện thoại của tôi cũng nhẹ nhàng rơi xuống đất. Đó là điện thoại tình nhân của tôi và Lục Tề Minh.
Chuyện này tôi không nói với ai, tôi ở trong nhà đau buồn ấm ức vài ngày.
Sau đó, tôi vui vẻ tươi cười xuất hiện trước mặt Lục Tề Minh. Anh vươn tay muốn ôm tôi, nhưng tôi đứng tại chỗ, yên lặng bất động, mỉm cười hỏi, “Lục Tề Minh, lời cậu nói có chắc chắn không?”
“Nói gì?” Lục Tề Minh nghi ngờ nhìn tôi.
“Nếu như có một ngày tớ gặp được người mà tớ yêu nhiều hơn cả cậu, nhất định phải nói cho cậu biết.”
Lục Tề Minh ngơ ngác ngừng cười, chốc lát nét mặt từ vui vẻ biến thành sa sầm, ảm đạm. Nếu như không có trước đó tôi tận mắt nhìn thấy cảnh kia, tôi nghĩ khoảnh khắc này, không cần Mễ Sở nói, lòng tôi cũng tự chảy máu.
Nhưng mà, nhớ đến Lục Tề Minh nắm tay một cô gái xa lạ, trái tim của tôi giống như dính đầy chất kịch độc của hoa, tàn ác, mang theo một sức phá hủy khổng lồ.
Sau cùng, Lục Tề Minh vẫn ôm lấy một tia hy vọng, hiền lành nói, “Bây giờ cậu chuyển lời sao?”
“Đúng vậy, Lục Tề Minh, chúng ta chia tay đi.” Tôi chắc chắn nói ra câu đó, nhìn thấy đôi mắt của Lục Tề Minh mang theo sự hốt hoảng và đau thương. Độc hoa trong lòng tôi lan ra ngoài.
Nhất định Lục Tề Minh không biết lúc này tôi có bao nhiêu không thể tha thứ cho anh.
Cho nên tôi dùng cách ngu xuẩn làm anh đau đớn.
Tôi chỉ muốn anh đau xót giống như tôi, để anh nếm được cảm giác bị vứt bỏ như tôi, nhưng chưa từng nghĩ đến hậu quả bây giờ.
Mễ Sở và Thiên Tầm, Tô Liệt và Hồ Lô, đều không biết nguyên nhân tôi và Lục Tề Minh chia tay.
Chỉ là bọn họ cảm thấy được chắc chắn là lỗi của tôi, bởi vì Lục Tề Minh dễ dàng tha thứ cho tính tình nóng nảy của tôi như thế, cho dù tôi đi trộm người, nói không chừng anh còn có thể giúp tôi gọi điện thoại thông báo thời gian và địa điểm.
Mãi đến khi Lục Tề Minh dẫn Jang Nara đi rêu rao khắp nơi, ánh mắt khinh thường của bọ họ đột nhiên biến thành thương hại.
Tôi nhớ rõ buổi tối đó uống rượu với Jang Nara xong, Mễ Sở nắm tay của tôi, rất chân thành nói với tôi, “Lạc Thi, thật xin lỗi, tớ vẫn luôn tưởng rằng là lỗi của cậu, bây giờ mới biết được, là Lục Tề Minh có lỗi với cậu.”
Lúc đó, tôi trợn mắt với cô ấy, “Có gan đấy, bây giờ cậu còn dùng ánh mắt khinh thường nhìn tớ không?”
Mà bây giờ, sau khi tôi và Mễ Sở, Thiên Tầm tâm sự, trải qua quá trình chia tay xong, Mễ Sở nói, “Khẳng định là Jang Nara dụ dỗ Lục Tề Minh trước, nếu không bằng cách đối xử của Lục Tề Minh với cậu, tớ chắc chắn các cậu có thể nắm tay đi đến tuổi.”
Thiên Tầm nói, “Cũng chưa hẳn, một cây làm chẳng nên non mà.”
“Mặc kệ là nguyên nhân gì, thật sự Jang Nara không vừa mắt tớ, hôm nào tớ tìm người trừng trị cô ta.”
, Tôi nghĩ, tôi còn chưa đủ trưởng thành để có thể tha thứ cho phản bội.
Nếu như tất cả những chuyện này đều tụ họp lại thay phiên làm tôi ngột ngạt, thì chỉ có công việc của tôi là càng ngày càng bắt đầu thuận lợi.
Lần đầu tiên lo lắng giao tài liệu kế hoạch do tự tôi làm, tôi đã chuẩn bị Tưởng Ngôn nhục nhã.
Nhưng mà sau khi anh ta xem xong, thái độ lại khác thường khen ngợi tôi nói, “Viết rất tốt, cô rất có thiên phú ở phương diện này, sau này nên tiếp tục cố gắng.”
Mặc dù chỉ là vài câu ngắn ngủi, nhưng làm cho tôi muốn nhảy nhót lạ thường.
Tôi trở về chỗ, lập tức lên QQ báo tin vui cho các cô ấy, “Thật ra tớ rất thích hợp với công việc này, hơn nữa Tưởng Ngôn nói tớ có thiên phú đấy!”
Trong QQ không có ai, qua một hồi lâu, Tô Liệt mới nhắn ra một câu, “Ồ, có thể đạt được lời tán dương của Tưởng Ngôn, thật không dễ dàng đó.”
“Chắc chắn rồi.” Tôi vui vẻ trả lời, tiếp theo kỳ quái hỏi, “Mễ Sở và Thiên Tầm đi đâu rồi?”
“Thiên Tầm trở về trường học lấy giấy chứng nhận gì đó, chiều hôm nay Mễ Sở không có việc gì làm, có lẽ là đi trừng trị Jang Nara rồi.” Tô Liệt nhanh chóng trả lời, “Không nói với cậu nữa, đúng lúc tớ có việc muốn đi ra ngoài.”
Tôi đối diện máy tính sững sờ, suy nghĩ xem Mễ Sở có đi tìm Jang Nara thật không, thì đột nhiên điện thoại vang lên.
Tiếng chuông quen thuộc lại xa lạ làm cơ thể tôi chốc lát cứng ngắc như người máy, đây là tiếng chuông đặc biệt mà tôi cài đặt cho Lục Tề Minh…
Tôi lại được nghe giọng hát êm tai của Mai Cô, “Em muốn bay qua xuân hạ thu đông, bay qua thiên sơn vạn thủy, bảo vệ sự tốt đẹp của anh dành cho em, em muốn mỗi ngày đều ở bên cạnh anh, hằng đêm ôm anh đi vào giấc ngủ, muốn yêu anh trăm nghìn lần…”
Không thể không phủ nhận, cho tới tận hôm nay, vị trí của Lục Tề Minh ở trong lòng tôi vẫn như cũ, không có người nào thay thế được. Cho dù xa nhau, nhạc chuông này vẫn luôn giữ lại vì anh, chưa bao giờ thay đổi. Tôi không biết có phải trong tiềm thức của tôi vẫn còn chờ mong anh quay về hay không, nhưng tôi hiểu rõ, tất cả… đã không quay trở về được.
Tôi do dự một lát, nhận điện thoại, mới vừa “Alo” một tiếng, liền nghe giọng nói phẫn nộ ngầm chịu đựng của Lục Tề Minh, “Lâm Lạc Thi, các cậu bỏ qua cho Nara đi, đừng đuổi theo cô ấy nữa.”
Tôi nghi ngờ hỏi, “Cậu nói cái gì?”
Lục Tề Minh giống như một con thú nhỏ gầm nhẹ, “Trước kia cậu không có cảm giác an toàn, không ngừng thử nghiệm khả năng của tớ, nhưng lần này, Lâm Lạc Thi, cậu đừng thử nghiệm nữa, tớ chắc chắn Nara là người trong lòng của tớ.”
Tôi còn chưa kịp mở miệng, bên kia liền cúp điện thoại. Tôi nhìn thời gian trò chuyện trên điện thoại, giây. Tôi cười khổ một tiếng, nhìn di động đến ngẩn người, thì ra anh hao tổn tâm tư gọi tới, chính là nói cho tôi biết, “Chúng ta đã sớm kết thúc rồi, cậu mau từ bỏ đi.”
Nhưng mà, chuyện này có liên quan gì đến Jang Nara, tại sao nói tôi đuổi theo Jang Nara?
Nghĩ đến chuyện này, đột nhiên tôi ý thức được chuyện gì đó, lập tức bật điện thoại gọi cho Mễ Sở.
Mễ Sở nhận điện thoại, giọng nói có chút phẫn nộ, tôi hỏi Mễ Sở, “Cậu đang ở đâu?”
“Mẹ nó, tớ dẫn theo một đám người truy đuổi Jang Nara.”
“Cậu truy đuổi cô ta làm gì?”
“Mẹ nó, vừa mới kéo cô ta đến phòng bao “Kẹo” chuẩn bị đánh cô ta, không cẩn thận để cô ta trốn thoát rồi. Cô ta chạy sao? Bà đây lái xe đuổi theo cô ta.”
“Mẹ nó có phải điên rồi không?” Tôi lập tức nổi giận, “Cậu còn ngại chưa đủ loạn sao?”
Cách hồi lâu, đầu bên kia yên lặng, khi tôi cho rằng Mễ Sở không có nghe điện thoại, lại nghe cô ấy nhàn nhạt nói, “Lạc Thi, không dính dáng đến cậu, là bản thân tớ nhìn cô ta không vừa mắt.”
Nói xong những lời này, Mễ Sở liền cúp điện thoại. Tôi nhìn điện thoại, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống.
Từ khi tôi biết Mễ Sở đến giờ, cô ấy chưa bao giờ bình tĩnh nói với tôi như thế, tôi biết, câu nói vừa rồi của tôi là vào lúc nóng giận làm tổn thương cô ấy. Bởi vì Lục Tề Minh làm tôi ấm ức, cho nên nỗi ấm ức từ Lục Tề Minh chuyển đến trên người cô.
Thật ra, từ lúc bắt đầu, Mễ Sở chính là người vô tội, cô ấy chỉ sợ tôi tủi thân, muốn báo thù giúp tôi, mới hao hết tâm lực đi tìm Jang Nara.
Tôi gọi điện cho Hồ Lô, kêu cậu ấy ngăn Mễ Sở lại.
Hồ Lô đang ở trên đường, cậu ấy nói, “Lục Tề Minh vừa mới nói chuyện này với tớ, nói Jang Nara chuẩn bị báo cảnh sát, cậu ấy đang trấn tĩnh cô ta, kêu tớ đi khuyên Mễ Sở.”
“Cậu nhất định phải ngăn Mễ Sở lại, nhất định.” Không biết tại sao, khi nói những lời này, nước mắt tôi đột nhiên rơi xuống.
Hồ Lô nghe thấy giọng nghẹn ngào của tôi, càng không ngừng an ủi ôi, “Không có việc gì, cậu yên tâm, Ồ? Gần đây chắc chắn cậu mệt chết rồi, nghỉ ngơi đi, cứ giao Mễ Sở cho tớ.”
Tôi mơ hồ trả lời, “Cậu mau đi tìm cậu ấy đi, tìm được thì liên lạc với tớ, tớ không tắt máy, treo.”
Sau khi cúp điện thoại, đầu óc tôi rối loạn, Đường Lâm Lâm lướt qua bàn của tôi, hỏi tôi làm sao vậy.
Tôi lắc đầu, Đường Lâm Lâm cầm ly của tôi pha giúp tôi một ly trà xanh, quan tâm nói, “Uống chút trà ổn định tinh thần đi.”
Tôi cảm ơn nhìn cô ấy, uống một ngụm trà, nhắm mắt lại tựa vào trên ghế.
Nhiều chuyện xảy ra mấy ngày nay, tựa như chiếc xe gào thét chạy qua trước mặt tôi.
Thương nhau bốn năm, được mọi người cho là người sẽ nắm tay đi đến lễ đường kết hôn, lại đột nhiên nắm tay một cô gái khác.
Mới vừa học xong năm nhất, tất cả chặng đường đại học còn có ước mơ của tôi, vậy mà bắt đầu đi làm, hơn nữa chỗ làm là nhà xuất bản mà sinh viên tốt nghiệp phải tìm quan hệ và có tiền mới vào được.
Gặp được bạn học ‘tránh không kịp’ thời trung học – Đường Lâm Lâm, nhưng ngoài ý muốn lại thành bạn bè không tệ.
Vào tiệc sinh nhật của chị em tốt của tôi, nghe được tin tức đính hôn của Lục Tề Minh, còn đau đớn hơn người khác tát tôi một cái, rất đau đớn.
Mà những điều này, nếu như không có cuộc điện thoại chiều hôm đó, e rằng sẽ không xảy xa như thế này.
Ngày đó, sau khi nhìn thấy Lục Tề Minh trong bệnh viện gửi tin nhắn sáu chữ kia.
Tôi kéo hành lý về nhà, tất cả bầu trời đều bị mây đen che phủ, áp lực khiến tôi không thở nổi.
Tôi thích người con trai bốn năm, anh có người khác. Mà tôi không biết… mình sẽ ra sao.
Bốn năm trước, tôi có thể không sợ, gan dạ làm tổn thương người khác, vững chắc tin vào mối tình này. Bốn năm sau, tôi lại không có sức lực đối đầu với bất cứ trường hợp nào.
Tôi nhớ trước kia tôi cùng Lục Tề Minh xem một quyển manga tên “NANA”.
Khi nhìn thấy bạn trai của cô ấy cùng một chỗ với người con gái khác, nước mắt rơi đầy mặt nói, “Tớ nghĩ, tớ còn chưa đủ trưởng thành để có thể tha thức cho phản bội.”
Tôi là Lâm Lạc Thi, tôi đã tuổi. Tôi nghĩ, tôi vào lúc tuổi cũng sẽ như thế, còn chưa đủ trưởng thành để có thể tha thức cho phản bội
Tôi ở nhà cầm quyển manga đó, nhìn cảnh chia ly ra sao, nức nở khóc.
Lúc này, điện thoại vang lên.
Tôi ngồi dậy nhận điện thoại, bên trong là tiếng nghẹn ngào lo lắng của mẹ, bà nói, “Lạc Thi, cha con… cha con đã xảy ra chuyện…”
Bầu trời mịt mù, một tiếng sấm ầm ầm vang lên, ngoài cửa sổ mưa xối xả như trút nước…