Bởi vì chỗ này rất cao so với bên ngoài, cho nên mặc dù bên ngoài trời mưa rất to,nhưng nơi này vẫn khô ráo mát mẻ. Trong động vắng vẻ yên tĩnh,thấp thoáng một cây sào trúc cao vượt mặt, một đám cỏ dại, hẳn là đã lâu không có người lưu lại nơi này.
Lưu Vân Lạc Kỳ buông Sở Tiêu Lăng xuống, đi chuẩn bị cây đuốc, nhanh chóng đốt lửa, tiếp theo cởi ngoại bào đang ẩm ướt của mình ra, khoát lên trên cây sào trúc . Mặc độc 1 chiếc áo mỏng trên ngừơi.
Sau đó, hắn mới bắt đầu cởi đi xiêm y bên ngoài của Sở Tiêu Lăng, vì việc này mới phát hiện ra, chân phải của nàng đang bị thương! Đoán chừng là bị tảng đá kia làm trầy xước . Hắn mày kiếm chau lại, tùy tiện xé đi nửa thanh ống quần của chính mình thay nàng băng bó lại vết thương. Lại thấy tóc nàng ướt đẫm, vì thế cởi bỏ áo ngoài của nàng ra, dùng chính cái yếm của nàng lau đi những giọt nước mưa ở trên mặt và mái tóc dài đang ướt đẫm .
Hết thảy dàn xếp xong xuôi, hắn mới tựa vào thành động ngồi xuống, một bên hơ tay trên ngọn lửa, một bên nhắm mắt lại nghỉ ngơi, cho đến khi bên người vang lên 1 tiếng gáy của con dế mèn mới làm cho hắn phục hồi tinh thần lại.
Trong lúc đó Sở Tiêu Lăng vẫn như vậy thân hình cuộn tròn lại, không ngừng run rẩy. Suy nghĩ 1 lát, hắn liền đem nàng ôm chặt vào lòng, đặt nàng nằm dài trên đùi của mình. Vừa chạm đến khuôn ngực trần của hắn, Sở Tiêu Lăng lập tức cảm nhận được một luồng hơi ấm, theo bản năng nép sát vào ngực hắn hơn, còn chủ động ôm lấy eo của hắn, tiếp tục khép chặt đôi mắt ngủ say.
Lưu Vân Lạc Kỳ sửng sốt,bàn tay đang đặt ở bên hông nàng bất giác càng ôm chặt hơn một chút, làm cho cả mình và nàng ôm nhau thân mật khăng khít, cảm giác hơi thở của nàng đang yếu ớt hô hấp đều đặn trên da thịt của mình, nội tâm của hắn nổi lên từng hồi rung động.
"Phụ thân cùng mẫu thân thật sự là đã rất hạnh phúc, Nữu Nữu tương lai cũng phải tìm 1 phụ thân như vậy và 1 đấng phu quân hết mực thâm tình, hắn phải giống như phụ thân yêu thương mẫu thân,sẽ yêu thương Nữu Nữu, vĩnh viễn cùng Nữu Nữu ở chung một chỗ!" Bỗng nhiên, Sở Tiêu Lăng nói mê sảng.
Lưu Vân Lạc Kỳ có võ công bản lĩnh, tự nhiên nghe được rất rõ ràng, tuấn nhan thoáng chốc cứng đờ, nâng khuôn mặt của nàng lên, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vén những sợi tóc vương trên trán nàng . Đây là lần đầu tiên gần gũi mà hắn được nhìn chăm chú nàng. Nàng có một vầng trán rộng, chân mày lá liễu, đôi lông mi dài yêu kiều, cái mũi nhỏ nhắn thẳng tắp,đôi môi anh đào không cần son điểm mà vẫn hồng.
Mặc dù sắc mặt tái nhợt,cũng không hề suy giảm chút nào vẻ xinh đẹp của nàng, ngược lại càng tăng thêm sự yêu kiều làm cho người ta phải rung động. Không thể tưởng được, nha đầu kia bộ dạng thật đúng là có sức mê hoặc không sai!
Hắn hít vào 1 hơi dài, suy nghĩ dần dần trở về việc. . . . . . sự kiện lạc hồng qua đi, hắn như bị ma xui quỷ khiến đã đi phái người điều tra nàng. Mới biết được,trước đây phụ thân của nàng là 1 người tú tài ưu tú, gia đình cũng rất khá giả, sau khi trải qua biến cố, nàng vì gánh vác trên vai gánh nặng lo cho gia đình nên mới xuất đầu lộ diện bán đậu hủ.
Nàng hẳn là rất cảm phục trước sự thân ái của cha mẹ mình, nếu không sẽ không trong mộng nhớ mãi không quên. Nàng muốn được gả cho 1 nam nhân chung tình,yêu thương nàng hết mực sao? Đáng tiếc, khi nàng được gả vào Vương Phủ thì giấc mộng của nàng cả đời này cũng không thể thực hiện được nữa rồi.
Lòng mình đã có người khác, không còn có chỗ dư thừa nào để yêu thêm nàng. Hâm nhi kia đã từng liều mình cứu hắn, vì hắn mà chấp nhận để lại di chứng, chính mình không thể cô phụ nàng ta.
Nàng không có bị đuổi ra khỏi Vương Phủ, hắn cảm thấy kinh ngạc rất nhiều, cũng có một ít thoải mái. Bởi vì chính hắn cũng không muốn nàng rời đi.
"Nha đầu, nếu ngươi biết an phận thủ thường 1 chút, bổn vương sẽ cho ngươi được bình yên ở trong phủ, nếu không, đừng trách bổn vương vô tình!"
Hắn giơ tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve đôi gò má mềm mại của nàng, trong lòng tự nhủ những lời này . Sau đó, hắn kìm lòng không đậu cúi đầu xuống, chuẩn bị hôn lên vầng trán nàng .
Ai ngờ, khoảng cách giữa đôi môi và cái trán của nàng chỉ còn có mấy tấc, thì một đôi mắt to đen sáng rực bỗng soi vào trong đáy mắt của hắn! Nàng,đã tỉnh lại!!
Sở Tiêu Lăng cau mày, ý thức dần dần thanh tỉnh trở lại, nàng nhìn thấy rõ ràng trước mắt 1 hình dáng quen thuộc, đôi mắt không khỏi lộ ra một tia hoang mang, lại phát hiện ra mình đang ngồi trên đùi của hắn, tư thế cực kỳ thân mật, không chút nghĩ ngợi nàng lập tức đứng lên khỏi người hắn. Lại bởi vì vết thương ở chân, nàng còn chưa kịp đứng lên đã vô lực chống đỡ ngã xuống đất.
"Ngươi. . . . . . Ngươi có sao không!" Lưu Vân Lạc Kỳ theo phản xạ hướng tới nàng vươn tay ra.
Sở Tiêu Lăng hơi dịch chuyển cái mông, dựa vào thành động ngồi xuống, mới phát giác ra,tuy chân bị thương, nhưng đã được băng bó, là hắn. . . . . . Là hắn thay mình băng bó vết thương!!
"Chân của ngươi, có sao không,còn đau không?" Hắn hỏi lại.
Sở Tiêu Lăng vẫn như cũ không nói gì, đôi mắt đẹp nhìn chung quanh toàn bộ trong động, đầu tiên nhìn thấy trên cây sào trúc có 1 cái yếm màu hồng . Kia. . . . . . Đây không phải là cái yếm của mình sao? Như thế nào lại được treo ở chỗ đó!
Gương mặt vội biến sắc, nàng lập tức thu hồi tầm mắt, cúi đầu xuống, quả nhiên phát hiện ra mình chỉ mặc độc chiếc áo lót mỏng phía ngoài mà thôi, vì thế trừng mắt nhìn Lưu Vân Lạc Kỳ.
Phản ứng của nàng, làm cho Lưu Vân Lạc Kỳ rất không vui, giống như là mình đang chiếm tiện nghi của nàng vậy, mình là nam nhân của nàng, đã nhìn thấy cả thân thể của nàng, việc này có gì là lạ đâu!!
Bình thường thì hắn đã phát hỏa, nhưng mà hôm nay lại vội giải thích: "Lo lắng người sẽ bị nhiễm lạnh,cho nên bổn vương mới dùng cái yếm của ngươi giúp ngươi lau khô tóc!"
Sở Tiêu Lăng vừa nghe xong, cái miệng nhỏ nhắn hình thành một chữ O!! Hắn. . . . . . Hắn là thế nhưng lại dùng cái yếm thay mình lau khô tóc!
"Đúng rồi, bên ngoài trời đã tối rồi, có lẽ ngày mai mới có thể trở lại lên núi, đêm nay hãy ở lại nơi này 1 đêm. Ngươi có đói bụng không? Đói thì nói ra chứ đừng cố gắng chịu đựng nữa!"
Hắn hôm nay thực sự có điểm lạ thường, bỗng nhiên trở nên nói nhiều vô cùng! Giữa trưa ở Vân Sơn nàng đã ăn không ít, nhưng đã tiêu hóa hết, bây giờ thật đúng là cảm thấy có chút đói bụng. Sở Tiêu Lăng vẫn im lặng, tiếp tục nhìn lại toàn bộ sơn động, nhìn đến chiếc váy trên cây sào trúc, chuẩn bị đứng dậy bắt lấy.
Lưu Vân Lạc Kỳ vội đè nàng lại: "Ngươi muốn lấy cái gì? Bổn vương. . . . . . Giúp ngươi lấy!"
"Ta muốn mặc lại xiêm y!"
"Ngươi rất lạnh sao? Kia xiêm y còn chưa khô, mặc vào sẽ càng lạnh hơn thôi! Hay là, ngươi sợ bổn vương ta sẽ xâm phạm đến ngươi?" Lưu Vân Lạc Kỳ đôi lông mày rậm chau lại.
Sở Tiêu Lăng không hề để ý tới lời hắn, tự mình đứng dậy. Lại bị Lưu Vân Lạc Kỳ nhanh hơn 1 bước, bóng dáng cao lớn nhanh như tia chớp chạy đến sào trúc, khi trở về, đưa cho Sở Tiêu Lăng chiếc váy màu hồng. Sở Tiêu Lăng không mặc vào, mà là sờ đến chiếc túi bên hông, lấy ra 1 cái túi nhỏ .
Nguyên lai là do Cầm nhi, mỗi lần Sở Tiêu Lăng đi ra ngoài thì nàng ta thường chuẩn bị theo một chiếc túi nhỏ, nói là để cho nàng giải buồn trên đường đi, không thể ngờ được nó còn có 1 công dụng khác. Nàng lấy từ trong đó ra một viên đóng gói, đem món điểm tâm ngọt bỏ vào miệng, chợt nhận thấy bên cạnh có 1 ánh mắt cực nóng đang nhìn nàng chăm chú, nàng nghĩ ngợi một chút, lập tức cầm một viên đưa tới trước.
Lưu Vân Lạc Kỳ yên lặng nhìn, một hồi lâu mới nhận lấy, mở ra thì thấy, là đồng gạo nếp! Nha đầu kia, không phải bình thường tham ăn, thế nhưng lại mang theo thứ này! Vốn dĩ hắn không thích đồ ngọt, lần này không biết có phải là do đói bụng hay không, hay là do duyên cớ khác, hắn cảm thấy món này ăn rất ngon, rất ngon miệng!
Thấy hắn ăn xong, Sở Tiêu Lăng lại đưa cho hắn hai viên nữa. Lần này, hắn không nhận lấy, mà chỉ nói: " Ngươi ăn đi!" Sở Tiêu Lăng cũng không nói gì, lúng ta lúng túng nhìn hắn liếc mắt một cái, lập tức thu hồi, tiếp tục ăn 1 mình, toàn bộ quá trình, không hề hé ra nửa câu.
Trong động hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng củi lửa thiêu đốt mà phát ra tiếng vang, nhìn chăm chú vào mái đầu đang trầm mặc của nàng, Lưu Vân Lạc Kỳ cảm thấy nao lòng, nhịn không được chất vấn: "Không thể nói chuyện cùng với bổn vương được sao?"
Sở Tiêu Lăng ngẩng đầu lên,thoáng vẻ kinh ngạc. Nói thật, nàng cũng không biết nên nói với hắn điều gì, cũng không muốn cùng hắn tán gẫu. Lưu Vân Lạc Kỳ bất giác càng thêm phiền chán, còn có một chút xấu hổ:
"Cùng bổn vương ở chung, mà ngươi không có lời nào để nói ra sao?"
"Cám ơn!" Sở Tiêu Lăng rốt cục cũng lên tiếng, tiếng nói nhẹ nhàng . Cám ơn!! Điều hắn muốn không phải là như vậy! Thật là ngu ngốc mà! Lưu Vân Lạc Kỳ sắc mặt càng thêm khó coi.
Nhìn tuấn nhan hắn quá bí hiểm, Sở Tiêu Lăng trong lòng bỗng quay cuồng, nhớ tới điều gì đó, vội vàng hỏi: "Mẫu phi bà. . . . . . Có khỏe không?"
"Không có việc gì trở ngại, đã được hạ nhân hộ tống hồi phủ! Là ngươi liều mình cứu mẫu thân sao?" Lưu Vân Lạc Kỳ ánh mắt như đang thiêu đốt vẫn đang nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng,
"Ngươi không sợ té xuống dưới này sẽ gặp nguy hiểm đến tánh mạng sao?"
"Ta gặp chuyện không may vẫn tốt hơn nhiều so với việc bà gặp chuyện không may!" Sở Tiêu Lăng lạnh nhạt trả lời, trong lòng đồng thời cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lưu Vân Lạc Kỳ nhếch môi, "Xem ra, ngươi đối với mẫu thân ta cũng không tồi nhỉ!"
"Mẫu phi rất tốt với ta, ta đối với bà cũng rất có cảm tình!" Sở Tiêu Lăng tự đáy lòng cảm thán. So với việc lão Vương phi đã đối xử rất tốt với chính mình về điểm này nàng có phải trả ơn cũng đâu có gì là lạ.
"Có phải người nào đối xử tốt với người, ngươi đều đối xử tốt lại không?"
"Đúng vậy!"
"Vậy bổn vương thì sao? Bổn vương đối xử với ngươi như thế nào?"(thậm tệ thôi chứ có gì đâu LK ca=.=)
Hắn, tại sao lại hỏi như vậy? Hắn có ý tứ gì trong câu hỏi? Sở Tiêu Lăng nội tâm vừa cười nhạo, vừa lẫn một nỗi chua sót. Nàng không trả lời, mà vội chuyển đề tài: "Thật xin lỗi, ta có chút mệt mỏi, ngươi cũng sớm nghỉ ngơi đi!"
Nói xong, ngửa đầu vào thành động, chậm rãi khép đôi mắt lại. Nàng đang tỏ thái độ gì vậy chứ, rõ ràng là một đôi vợ chồng, đối thoại lại vô cùng khách khí và lạnh nhạt, làm cho hắn cảm thấy khó chịu vô cùng!
Hừ, nếu là Hâm nhi, trong tình huống như vậy, chắc chắn là sẽ làm nũng rồi chủ động tới gần lại, ôn nhu kiều diễm, ngàn tình vạn chủng,vì mình mà cất lên những lời ngon tiếng ngọt, giải quyết cho mình, thậm chí. . . . . . càng nghĩ tới lại càng phiền lòng, hắn không khỏi vội đứng dậy đi đến cửa động, phát hiện mưa bên ngoài đã ngừng hẳn rồi, chung quanh vẫn như cũ một mảnh tối đen. Hắn ngơ ngác, không khỏi đăm chiêu sửng sốt một lát rồi mới trở vào, đến bên người nàng, mới phát hiện ra nàng đã ngủ say.
Vì thế, hắn cũng như nàng ngồi xuống, nhắm mắt lại, rõ ràng cơ thể rất mỏi mệt, nhưng hắn lại không cách nào đi vào giấc ngủ được. Cuối cùng, hắn mở mắt, không nói lời nào đem nàng ôm đến bắp đùi mình, chân cũng nâng sang hai bên, sau đó lại tiếp tục nâng khuôn mặt đang yên lặng và đoan trang của nàng lên . Ngay cả khi ngủ cũng cau mày lại, hắn mân mê cái miệng nhỏ nhắn, thật là một nữ nhân quật cường không có điểm gì thú vị!
Càng nhìn, tầm mắt của hắn không tự chủ hướng đi xuống phía dưới,nương theo một trận gió nhẹ vừa thổi tới, vạt áo của Sở Tiêu Lăng đột nhiên lệch sang 1 bên, hắn chợt nhìn thấy bên trong 1 cảnh xuân mê người.
Phản xạ có điều kiện, hắn trong óc đột nhiên hiện lên hình ảnh của lần hoan ái trước, yết hầu bất giác căng thẳng, làm cho hắn không nghĩ ngợi gì, đôi tay đặt lên trên đôi bờ ngực của nàng đang cao ngất đầy đặn mà lại rất mềm mại tròn trịa. Vừa chạm vào, hắn càng ham muốn nhiều hơn, muốn ngừng mà lại không được, bắt đầu xoa nắn, tiếp theo còn cúi đầu, hôn lên 1 bên ngực của nàng. Theo thời gian trôi qua, ý thức được thanh tỉnh, đôi mắt đẹp mở to,nàng xoay người theo quán tính né tránh hắn .
"Ngoan, đừng nhúc nhích!" Thanh âm của hắn áp chế và nồng đậm cảm xúc ham muốn,giọng nói trầm thấp và hơi khàn khàn. Sở Tiêu Lăng vừa cảm thấy tê dại, lại vừa khiếp sợ.
Hắn muốn làm gì đây? Hay là lại muốn ngay ở chỗ này. . . . . . Hoặc là,đây lại là một âm mưu khác của hắn?
Đáng thương thay cho Sở Tiêu Lăng,sau khi đã phải chịu đựng một lần bị thương tổn, trong lòng vẫn lưu lại nỗi ám ảnh. Nghĩ đến điều này, nàng liền không hề do dự, thân thể tiếp tục phản kháng.
Lưu Vân Lạc Kỳ đè chặt nàng xuống,đôi mắt tràn ngập cảm xúc ham muốn nhìn chằm chằm vào nàng như thiêu đốt, thấp giọng nói ra yêu cầu của bản thân: "Bổn vương muốn ngươi!"
Sở Tiêu Lăng thất thần, theo bản năng lại cự tuyệt, "Ta. . . . . . Ta không muốn!" lời của nàng, làm cho hắn giận tím mặt, cho tới bây giờ chưa có ai dám cự tuyệt chính mình, cho tới bây giờ chưa có người nào dám cả gan cự tuyệt chính mình! Giống như Hâm nhi,vừa nghe được yêu cầu này là sẽ vô cùng, khẩn cấp phục vụ cho chính mình!
Lòng tự trọng cùng uy nghiêm đã bị tổn thương, tiếng nói của hắn chuyển sang lạnh lùng, "Ngươi là Vương Phi của bổn vương, đương nhiên không thể cự tuyệt bổn vương, bổn vương muốn ngươi làm gì, ngươi đều phải nghe theo."
Sở Tiêu Lăng vừa nghe xong, khẽ cắn đôi môi anh đào lại, hàm oán tức giận trừng mắt nhìn hắn .
“Lần trước trong phủ ngươi còn nhớ rõ không, ngươi vốn dĩ đã bị trục xuất khỏi phủ, là do có mẫu thân bảo vệ ngươi. Nếu như ngươi hôm nay dám từ chối bổn vương, chính là phạm vào điều lệ của bổn phủ, bổn vương có quyền hưu điệu ngươi!"
Vô sỉ như vậy đi uy hiếp nàng, Lưu Vân Lạc Kỳ cũng không khỏi tự nhận thấy chính mình rất hèn mọn, nhưng mà, hắn cũng không có cách nào kiềm chế được cơn giận này lại . Chính hắn cũng không thể lý giải được, vì sao lại cần nàng đến như thế, biết rõ tại nơi này không nên phát sinh ra chuyện đó,điều mà hắn e ngại chính là không thể khống chế được dục vọng của bản thân mình.
Điều lệ trong phủ? Không sai,đêm trước khi xuất giá, mẫu thân đã từng nói qua, về sau phải phục vụ cho phu quân thật tốt, phu quân có cần,người làm vợ có nghĩa vụ thỏa mãn cho hắn!! Mặc dù là hắn,có rất xấu xa đến đâu đi nữa!
Thực đáng giận mà!! Không còn được ở trong Vương Phủ, nàng đã không ôm bất cứ hy vọng nào rồi,nếu có xảy ra việc này cũng không sao, nhưng nghĩ đến lão Vương phi, nhớ tới lão Vương phi vì bảo vệ chính mình mà không hề suy xét, nàng rốt cuộc không còn kiên trì phản đối nữa, cả người nhất thời giống như đã bị trút đi hết sức lực, mềm yếu buông thỏng cơ thể.
Nhìn nàng biểu tình nhu thuận lại, Lưu Vân Lạc Kỳ trong lòng vui vẻ,đôi môi mỏng khêu gợi hơi nhếch lên, hình thành một nụ cười cuồng vọng, bàn tay tiếp tục động tác, đồng thời không hao tốn sức lực chút nào vội xé đi kiện quần lót của nàng. Thình lình có cảm giác lạnh lẽo, làm cho Sở Tiêu Lăng đang chìm trong nỗi buồn khổ bất đắc dĩ trong suy nghĩ bỗng thanh tỉnh lại, phát hiện ra cả mình và hắn đều đã khỏa thân hoàn toàn. Còn có, cái vật cực đại nóng bỏng kia đang nhanh chóng đi đến nơi mềm mại của mình, vận sức chờ phát động!
Lưu Vân Lạc Kỳ bắt đầu kích thích ở trên người nàng, để nàng có chuẩn bị thật tốt, mới dùng sức xuyên qua đi vào trong cơ thể của nàng. . . . . .1 cảm giác quen thuộc trào dâng, làm cho Sở Tiêu Lăng run rẩy liên tục, bởi vì hắn đang ra sức, hai tay của nàng không khống chế được mà đặt lên trên cổ của hắn, bất lực nhu nhược phải thừa nhận hắn đang một lần nữa xâm nhập vào bên trong thân thể của chính mình.
Dục hỏa còn đang thiêu đốt, nhất dương nhất âm hai thân hình thân mật không thể phân biệt rõ,đang hòa hợp với nhau cùng một chỗ, làm loại chuyện tình nguyên thủy nhất,tự nhiên nhất của con người. Thẹn thùng không thôi Sở Tiêu Lăng, vẫn kiên quyết không để cho mình phát ra bất kỳ thanh âm gì, vẫn cực lực bảo trì khuôn mặt lạnh lùng, bởi vì nàng biết, hắn sẽ thông qua ánh mắt nhìn đến vẻ mặt của mình, chính mình một khi bị lay động buông xuôi cảm xúc đắm chìm cùng,sẽ càng làm cho hắn thêm cười nhạo mà thôi.
Lưu Vân Lạc Lỳ giống như nhìn thấu tâm tư nàng, càng thêm sức tiến vào chỗ sâu nhất bên trong thân thể nàng, còn tà ác hỏi: "Thích bổn vương đối với ngươi như vậy không?" Sở Tiêu Lăng lại càng thêm xấu hổ, hàm răng cắn chặt lấy đôi môi anh đào, sau đó quay mặt đi, không thèm để ý tới hắn.
Lưu Vân Lạc Kỳ căn bản không hề muốn buông tha cho nàng, hắn là cao thủ tình trường, hiểu được như thế nào sẽ làm nàng không tự chủ được. Quả nhiên, trải qua một lúc lâu va chạm nữa, Sở Tiêu Lăng không nhịn được nữa, phát ra tiếng thét yêu kiều chói tai đã bị áp chế lâu ngày ra . Nghe thấy tiếng kêu yêu kiều,mê hoặc làm cho hắn càng thêm say mê, Lưu Vân Lạc Kỳ có cảm giác thỏa mãn vô cùng, không khỏi luật động càng thêm cuồng dã.
Bởi vì bọn họ cứ triền miên như vậy,làm cho khung cảnh trong động không hề im lặng lạnh lùng, khắp nơi tràn ngập nhiệt tình cao vút, kiều diễm tối, cảnh xuân vô hạn. . . . . .
Đêm tối dục vọng thiêu đốt qua đi, một ngày mới lại đang buông xuống nhân gian. Sở Tiêu Lăng từ từ tỉnh giấc, phát hiện ra mình và hắn vẫn đang duy trì tư thế của tối hôm qua, hắn đang nằm trên mặt đất,còn chính mình thì đang ghé sát vào trên người của hắn. Hai người đều thân không mảnh vải,chiếc áo lót mỏng manh của mình miễn cưỡng che phủ phía bên dưới thân mình.
Nàng không lập tức đứng dậy, chỉ lẳng lặng nằm úp xuống, tầm mắt nhìn đến khuôn mặt của hắn vừa cương nghị vừa tuấn mỹ . Trong đêm đầu tiên đó, hắn nửa đêm đã rời đi, hôm nay cũng xem như là lần đầu mình nhìn đến hắn ở khoảng cách gần như vậy .
Ông trời đối với hắn thật sự rất ưu đãi, chẳng những ban cho hắn 1 thân phận tôn quý, lại còn cho hắn một vẻ bề ngoài hoàn mỹ đến như vậy. Vầng trán rộng, một đôi mày kiếm cương nghị anh tuấn, mặc dù giây phút này hắn đang nhắm mắt, nàng vẫn nhớ mang máng đến đôi mắt rất có sức mê hoặc của hắn; cái mũi vừa cao lại vừa thẳng, đôi môi mỏng khêu gợi cho dù là đang ngủ cũng vẫn tràn đầy tự tin,đi xuống 1 chút nữa là yết hầu đang hô hấp .
Thân thể cường tráng không hề có một vết sẹo nào. Khó trách Nhan Hâm say mê hắn đến như vậy, vì muốn độc chiếm hắn mà không ngần ngại dùng đến hết biện pháp này đến âm mưu khác để cô lập nàng, làm cho nàng bị trục xuất khỏi phủ.
Đổi lại là chính mình, nếu như chưa từng chứng kiến tận mắt sự vô tình và nham hiểm của hắn, chỉ sợ cũng khó thoát ra khỏi lưới tình . Nghĩ đến điều này, Sở Tiêu Lăng suy nghĩ tỉnh táo lại ngay, mặc kệ hắn đêm qua có toan tính gì, cần cũng được, trêu đùa cũng được, hoặc là có âm mưu cũng chẳng sao,tất cả đều đã đi qua, mặc kệ kế tiếp điều gì đang đợi chờ mình . Nàng cũng chấp nhận hết tất cả.
Tối hôm qua hắn lại ôn nhu giống như đêm đó, làm cho nàng nhịn không được lại suy nghĩ miên man . Bất quá nàng biết, mặc kệ đêm qua đã phát sinh ra việc gì, đều đã trôi qua hết rồi.Sau khi rời khỏi sơn động này, trở lại Vương Phủ, mình và hắn, hẳn sẽ tiếp tục không liên can gì đến nhau nữa.
Trong lòng không khống chế được lại dâng lên một nỗi phiền muộn không tên, Sở Tiêu Lăng đột nhiên chau mày lại, thở dài ra một hơi, đang muốn rời khỏi người hắn, lại nghe 1 tiếng nói trầm thấp rơi vào trong tai: "Sáng sớm đã mang vẻ mặt đau khổ như vậy,lại còn than thở, hay là đang trách bổn vương tối hôm qua không thỏa mãn được ngươi?"
Nhìn sâu vào đôi mắt đen láy của hắn, Sở Tiêu Lăng đột nhiên chấn động, không nói gì,vội đứng dậy . Lưu Vân Lạc Kỳ vươn cánh tay dài ra, đè nàng xuống, tiếng nói lộ ra một nỗi hờn giận: "Không được bổn vương cho phép, ngươi đừng mơ tưởng có thể rời khỏi bổn vương!"
"Trời đã sáng, chúng ta cần phải trở về phủ, đừng để mẫu phi lo lắng nữa!" Sở Tiêu Lăng thản nhiên nhắc nhở một câu. Kỳ thật,người lo lắng đâu phải chỉ có mẫu phi, Nhan Hâm kia nếu biết được hắn chỉ vì đi tìm mình mà cả đêm chưa về, nhất định trong lòng sẽ nóng như có lửa đốt, miên man suy nghĩ .
Lưu Vân Lạc Kỳ lúc này mới nhìn quanh, phát hiện củi lửa đã thành đống tro tàn, tia nắng mặt trời đang chiếu rọi vào bên trong . Bất quá, còn không có động tĩnh gì, ánh mắt vô cùng tà mị, chăm chú nhìn nàng,
“Bổn vương tối hôm qua không mang lại cho ngươi khoái hoạt sao?"
Sở Tiêu Lăng đầu tiên là sửng sốt,sau đó lập tức bừng tỉnh, cực lực ngăn chặn sâu thẳm trong đáy lòng đang run lên và ngượng ngùng, không trả lời.
Lưu Vân Lạc Kỳ thấy thế, nhíu chặt hai hàng lông mày lại. Nha đầu kia, vì sao luôn như vậy không biết tốt xấu, nếu là Hâm nhi, giờ phút này nhất định sẽ lộ ra thẹn thùng và quyến rũ, sẽ nói là rất hài lòng, rất khoái lạc, rất vui vẻ,có thể còn yêu cầu mình đáp ứng một lần nữa!
Sự tức giận ở trong lòng bỗng dấy lên, hắn thô lỗ đẩy nàng ra, xoay người ngồi dậy. Sở Tiêu Lăng bất ngờ không kịp phòng ngự, cả người quay cuồng, may mắn là nàng nhanh tay,khi sắp bị ngã xuống đất,đã vội lấy tay che đi khuôn mặt, mới tránh cho thân thể chính mình bị thương tổn . Tạm thời chật vật ngồi dậy, nàng cầm lấy chiếc áo, rồi tìm được quần lót nên chậm rãi mặc vào. Cuối cùng chân thấp chân cao bước đến sào trúc, lấy lại cái yếm màu hồng .
Bởi vì tối hôm qua bị hắn dùng để lau khô tóc,cho nên cái yếm nguyên bản rất sạch sẽ thì giờ phút này dính đầy vết bùn khô,, nàng đang do dự nên hay không nên mặc vào, thì nghe thanh âm trêu tức của hắn truyền đến:
"Đừng nói với bổn vương, ngươi tính đem cái yếm bẩn này mặc vào lại?"
Cái gì chứ, chính mình mặc hay không mặc mắc mớ gì tới hắn, hắn không quản không được sao? Sở Tiêu Lăng cảm thấy khó chịu, không hề do dự nữa mặc nó lại vào người.
Đáng tiếc, nàng chưa kịp mặc vào người thì Lưu Vân Lạc Kỳ nhanh như tia chớp vọt tới trước mặt nàng, giật lại cái yếm trong tay nàng ra, đồng thời cầm lấy quần áo của nàng, đưa cho nàng:
"Trực tiếp mặc đồ này được rồi, người khác không nhìn ra ngươi bên trong không mặc yếm đâu!"
“Trả nó lại cho ta!" Sở Tiêu Lăng một bên nhận lại xiêm y, một bên nhẹ giọng năn nỉ.
Lưu Vân Lạc Kỳ không hề để ý tới nàng, một tay cầm cái yếm, một tay kia bắt đầu cầm lấy áo bào của mình . Sở Tiêu Lăng hận đến cắn chặt răng lại, nhưng cũng đành bất lực, vì thế không cùng hắn so đo nữa, bắt đầu mặc quần áo vào.
Nàng vừa mặc đồ xong, Lưu Vân Lạc Kỳ cũng đã mặc lại áo bào, lúc này mới đem cái yếm trả lại cho nàng, đồng thời ở trước mặt nàng cúi người xuống.
"Ngươi. . . . . . Làm cái gì vậy?" Sở Tiêu Lăng thấy thế,lắp bắp hỏi.
"Chân của ngươi không phải đang bị thương sao? Hoặc là, ngươi cam đoan được rằng ngươi có thể tự đi bộ lên đỉnh núi?"
Sở Tiêu Lăng bừng tỉnh, lập tức đem cái yếm nhét vào trong ngực, hai cánh tay chậm rãi bám lên bờ vai của hắn, còn không kịp có phản ứng gì,đã nhận thấy hai chân mình cách xa mặt đất, cả người nép vào tấm lưng rộng lớn của hắn .
Cùng hắn hoan ái qua vài lần, cũng từng cùng thân thể của hắn tiếp hợp, nhưng khi được hắn cõng, lại là một cảm giác khác hẳn.(mềnh cũng mún đc cõng hức hức) Đó là một cảm giác an toàn, làm nàng trong lòng hết sức tin tưởng, yên tâm mà phó thác bản thân mình cho hắn.
Bởi vì là đầu mùa hạ, lại do sáng sớm trời quang mây tạnh, sau cơn mưa tầm tã mặt đất bắt đầu có dấu hiệu khô ráo, bùn đất cũng khô lại không ít. Nhìn lên sườn dốc thăm thẳm, Lưu Vân Lạc Kỳ tuấn nhan thoáng vẻ thâm trầm, khuôn mặt nhăn lại gắt gao .
Kỳ thật, với công phu của hắn, bay lên đỉnh núi không thành vấn đề gì, nhưng bây giờ lại phải cõng thêm nha đầu kia, hắn căn bản không thể thi triển được khinh công, xem ra chỉ có thể từng bước đi bộ lên phía trên . Mới đầu, hắn còn có thể bước đi như bay, nhưng càng về sau,ánh nắng mặt trời cũng càng ngày càng càng gắt hơn, hắn cảm thấy có chút lực bất tòng tâm, bắt đầu thở dốc.
Nhìn thấy hắn vất vả, Sở Tiêu Lăng cảm thấy nao lòng, liền không nhịn được nói: "Không bằng hãy để ta xuống đây đi!"
Hắn không nói, cũng không buông nàng ra, trong lòng tự mắng bản thân mình vô dụng. Hắn đã dũng chiến sa trường nhiều năm, chưa bao giờ biết mệt mỏi là gì, hôm nay chỉ cõng một nữ nhân đi lên sườn dốc thôi, mà lại cảm thấy lực bất tòng tâm, đây là chuyện gì chứ!!(hơ hơ sĩ diện cao chưa kìa)
Phát hiện hắn mồ hôi chảy đầy trên trán, Sở Tiêu Lăng liền dùng tay áo của mình lau đi cho hắn, phát hiện trán hắn đang nóng rực.
"Ngươi. . . . . . Ngươi trán ngươi rất nóng, ngươi. . . . . . Ngươi không sao chứ!"
"Câm miệng!" Lưu Vân Lạc Kỳ càng cảm thấy buồn nản hơn, cực lực nhịn xuống cơn giận, tiếp tục bước đi lên phía trước.
Sở Tiêu Lăng đành phải an tĩnh lại, nội tâm lại vẫn còn lo lắng,tất cả oán hận trước đây tạm thời dứt bỏ hết. Nàng chỉ biết là hắn hiện tại, là một người đàn ông tốt, là ân nhân cứu mạng của mình.
Không biết phải làm sao nên nàng chỉ có thể ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, cầu nguyện ông trời phù hộ hắn không xảy ra việc gì!
May mắn là đi đến một nửa đường, thì gặp đám gia nô trong phủ . Bọn thị vệ thấy Lưu Vân Lạc Kỳ, còn có Tiêu Lăng đang ở trên lưng hắn, đều cảm thấy vui mừng.
"Vương gia, cuối cùng cũng tìm được người rồi! Đúng rồi,người có muốn thuộc hạ hỗ trợ hay không?"
Lưu Vân Lạc Kỳ thoáng suy nghĩ rồi lắc đầu. Cuối cùng, theo sự dẫn đường của đám thị vệ, mọi người đi theo một con đường tắt, đến chân núi, nơi đó đang có sẵn một chiếc xe ngựa.
Lên xe ngựa, Lưu Vân Lạc Kỳ mới buông nàng ra,chính mình cũng ngồi bên cạnh, lưng tựa vào thành xe, thở phì phò.
Sở Tiêu Lăng lo lắng nhìn hắn, ân cần hỏi,
"Ngươi. . . . . . Không có sao đó chứ? Có khỏe không?"
Lưu Vân Lạc Kỳ nhìn lại nàng, giữ im lặng, một hồi sau, nhắm mắt lại. Sở Tiêu Lăng thấy thế, liền cũng an tĩnh lại, vẫn đăm đăm nhìn chăm chú hắn.
Trở lại trong phủ, đã có một đám người đang đợi, xông ra đầu tiên là Nhan Hâm, còn có đám thị thiếp. Nhìn thấy Lưu Vân Lạc Kỳ ôm Sở Tiêu Lăng bước vào, nàng ta kiều nhan đại biến, Lưu Vân Lạc Kỳ vừa buông Sở Tiêu Lăng xuống, liền khẩn cấp nhào vào lòng Lưu Vân Lạc Kỳ, giọng nói hiển thị rõ nỗi lo lắng:
"Vương gia, ngài không có sao chứ, vì sao giờ này mới trở về? Hâm nhi lo lắng muốn chết!"
"Đúng vậy đó Vương gia, ngài tối hôm qua một đêm không về, Hâm tỷ tỷ cũng trắng đêm không ngủ, cứ lo lắng cho người có khi nào lại xảy ra việc ngoài ý muốn!" Phỉ Phỉ đi theo phụ họa.
Lưu Vân Lạc Kỳ đau lòng, nhẹ nhàng ôm lưng của nàng, giải thích: "Tối hôm qua tìm được của nàng ta thì cũng đã quá muộn, căn bản không thể xuống núi, chỉ có thể chờ đến sáng hôm nay mới trở về được."
Phát hiện nàng ta khuôn mặt tiều tụy, đôi mắt quầng thâm, rõ ràng là đã không ngủ cả đêm, hắn lại càng thêm đau lòng, áy náy: "Hâm nhi, lần sau không cho phép như vậy nữa, ngươi xem ngươi kìa, tiều tụy thành ra như vậy!"
"Vương gia không ở bên, Hâm nhi không ngủ được!" Nhan Hâm tiếp tục nỉ non "Đúng rồi, ngài mệt mỏi cả một đêm, khẳng định là rất mệt, chi bằng hãy cùng Hâm nhi trở về phòng, Hâm nhi sẽ phục vụ ngài tắm rửa và dùng bữa!"
Lưu Vân Lạc Kỳ gật đầu, chuyển hướng nhìn đến lão Vương phi, đưa ra lời cáo từ, "Mẫu thân, con xin đi trước!Còn nữa chân của nàng ta bị trật khớp, cũng không có vấn đề gì lớn lắm, để đại phu khám lại là được rồi, mẫu thân không cần phải quá lo lắng!"
“Ừ ngươi cũng cực khổ nhiều rồi, nhanh về nghỉ ngơi đi!" Lão Vương phi yêu thương nhìn hắn, cho đến lúc hắn dần dần đi xa, mới giữ chặt tay Sở Tiêu Lăng .
"Tiêu lăng, ngươi không có xảy ra việc gì thật là tốt quá, không có việc gì là tốt rồi!"
"Mẫu phi,đã làm cho người phải lo lắng nhìêu rồi!" Sở Tiêu Lăng áy náy cười.
"Đồ ngốc, làm sao ngươi lại nói như vậy chứ, nếu không phải vì ta, ngươi cũng sẽ không bị ngã xuống dưới đó! Đúng rồi, ngươi cũng nên nhanh chóng trở về nghỉ ngơi thật tốt. Ta lập tức sai người gọi đại phu đến xem xét vết thương ở chân của ngươi!"
Sở Tiêu Lăng gật đầu, Cầm nhi và 1 nha hoàn khác đến dìu nàng đi. Vừa đi đến phủ của mình, đại phu cũng vừa vặn đến, tẩy trừ miệng vết thương, rịt thuốc băng bó sau đó để lại một đơn thuốc và thuốc mỡ, nói với nàng không có gì đáng lo ngại, nói nàng đừng quá lo lắng.
Đại phu vừa rời đi, Sở Tiêu Lăng được Cầm nhi hầu hạ tắm rửa và thay đồ gột rửa hết những vết nước bùn.
Thời điểm nàng đặt lưng lên giường, đã là giữa trưa. Vừa nhắm mắt lại, suy nghĩ liền trở lại hình ảnh của tối hôm qua, tâm cũng bắt đầu dao động .
Không thể phủ nhận, tối hôm qua tình cảnh ấy làm nàng lưu tâm mãi. Hắn dịu dàng, hắn vì nàng làm hết thảy mọi việc, làm cho nàng khắc sâu trong trí nhớ, khắc sâu trong lòng và trong trái tim.(rung rinh òi kìa)
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng không khỏi nhớ lại hình ảnh hoan ái của tối hôm qua. Nó cũng chỉ như là suy nghĩ của riêng mình, tối hôm qua hết thảy chỉ là một giấc mộng, một giấc mộng ngắn ngủi.
Khi trở lại Vương Phủ, hắn sẽ không bao giờ thuộc về mình, mà thuộc về người đàn bà có tên Nhan Hâm kia!! Nghĩ đến từ nay về sau không thể hưởng thụ được 1 tình cảm khó nói được nên lời kia, nội tâm của nàng bỗng nhiên dấy lên 1 nỗi phiền muộn, từng hình ảnh đó là thật sự hay chỉ là do dựa vào trí nhớ rồi tưởng tượng lại đây?
Một tiếng thở dài u thán, vội lắc nhẹ đầu, Sở Tiêu Lăng không hề lưu luyến đến giấc mộng đẹp đó nữa, buộc chính mình suy nghĩ về chuyện khác.
Hồi lâu sau cuối cùng cũng ngủ thật say.Vừa tỉnh lại đã gặp ngay Nhan Hâm đang ở trước mặt mình!!
“Tối hôm qua ngươi đã cùng Vương gia làm gì?" Nhan Hâm từ trên cao nhìn xuống, giọng điệu mang theo hờn giận và giận dỗi, bộ dạng như đang đi trách tội.
Tự dưng lại bị hỏi tội!!, biết rằng không thể né tránh nàng ta được cả đời, cứ như nếu mình không trả lời thì nàng ta sẽ không dễ dàng bỏ qua vậy.
Sở Tiêu Lăng cũng không vì bị nàng ta hù dọa mà sợ hãi, vẫn trầm mặc, lạnh lùng nhìn lại nàng.
"Có phải có kẻ nào đó đã đi gièm pha, rồi không dám mở miệng không? Nhan Hâm tiếp tục bức bách.
Không biết ai đã đi gièm pha? Sở Tiêu Lăng nội tâm hừ lạnh, cùng Lưu Vân Lạc Kỳ - phu quân của mình ân ái, chẳng phải là chuyện rất bình thường sao? Lại phải sợ lời gièm pha sao?
Huống chi, tất cả đều là do Lưu Vân Lạc Kỳ chủ động làm hết! Nhìn nàng ta kiêu ngạo ương ngạnh, bộ dạng cả vú lấp miệng em, Sở Tiêu Lăng nhịn không được hạ gục nhuệ khí của nàng:
"Nếu cùng phu quân của mình ân ái lại không thể cho ai biết được, chỉ sợ trên đời này không còn việc gì là có thể công khai ra đấy chứ!"
Nhan Hâm vừa nghe xong, mặt mày đột nhiên biến sắc! Quả là thế, đúng là như thế!! Giác quan thứ sáu của nàng rất tinh tường mà, cảm giác nhận thấy Lưu Vân Lạc Kỳ tối hôm qua ở cùng một chỗ với Sở Tiêu Lăng, nhất định có chuyện phát sinh.
Bởi vì không dám hỏi thẳng Lưu Vân Lạc Kỳ, chỉ có thể ở bên cạnh phục vụ hắn tắm rửa rồi tranh thủ tìm chút dấu vết còn để lại. Nhìn hắn khắp lưng và trước ngực không hề tìm thấy chút dấu vết nào. Nhưng nàng vẫn không an lòng, đến nỗi chạy tới nơi này chất vấn. Không thể tưởng tượng được thật sự là mình đã đoán trúng!!
Thấy nàng ta hơi thất thần, Sở Tiêu Lăng bỗng cảm thấy tâm lạnh lẽo. Không thể nghĩ ra được rằng Nhan Hâm cũng có bộ mặt này!! Cũng sẽ có ngày hôm nay!!
"Là ngươi lợi dụng cơ hội để quyến rũ Vương gia, có đúng không?" Bỗng nhiên, Nhan Hâm thốt lên, thần sắc càng thêm phẫn nộ.
"Ngươi đã đánh giá ta quá thấp rồi, hoặc là đánh giá thấp Vương gia? Ngươi từng nói mình là nữ nhân duy nhất của hắn. Vậy hắn như thế nào lại bị ta quyến rũ? Nếu như muốn biết chân tướng sự thật, sao không đến hỏi thẳng Vương gia, vì sao thương ngươi, tất nhiên ngươi sẽ có lời đáp!" Ngẫm lại nàng ta đối với mình đã làm đủ mọi việc gây thương tổn và nói xấu, Sở Tiêu Lăng cũng không chút khách khí .
"Ngươi. . . . . . Hừ, ngươi đừng vội đắc ý, đừng tưởng rằng cùng vương gia ân ái một đêm thì không biết tự lượng sức nữa. Căn bản ngươi chỉ là đối tượng để ngài phát tiết mà thôi!"
"Phải không đó? Vậy ít nhất cũng là hắn đã cần đến ta!"
Nhan Hâm sắc mặt tối lại, bởi vì quá mức căm phẫn mà trở nên rất đáng sợ làm cho người ta sợ hãi đến khủng bố, hai tay nắm chặt lại với nhau. Thực hận không thể cho Sở Tiêu Lăng một cái tát.
Bất quá, nàng ta cuối cùng nhịn xuống, trừng mắt liếc xéo, lập tức xoay người rời đi! Cánh cửa bởi vì bị nàng ta tông mạnh mà chấn động, không ngừng rung lắc! Nhìn theo bóng Nhan Hâm đang biến mất, Sở Tiêu Lăng nãy giờ vẫn cố tỏ ra kiên cường cũng dần dần lắng xuống, dung nhan xinh đẹp thanh tú dấy lên một nỗi bi ai. Đúng lúc đấy, Cầm nhi bước đến, sợ hãi hỏi nàng:
"Tiêu lăng tỷ, lời tỷ nói vừa rồi là thật có phải không? Tỷ tối hôm qua. . . . . . Thật sự. . . . . ."
"Ta ngày hôm qua không ở đây,đã làm tất cả mọi người lo lắng đúng không?" Sở Tiêu Lăng ngắt lời nàng, rõ ràng không muốn tiếp tục đề tài này nữa.
“Ừ, mọi người đều không ngủ được, lo lắng tỷ và Vương gia xảy ra nguy hiểm. Đúng rồi, tỷ đã đói bụng chưa? Muốn ăn chút gì không?"
Cầm nhi đối với chuyện vừa rồi, vẫn còn rất tò mò nhưng thấy Tiêu Lăng không muốn nói, cũng đành từ bỏ.
Sở Tiêu Lăng lắc đầu, "Tạm thời không cần, ta còn chưa đói bụng!"
"Ừ!" Cầm nhi tiếp tục nhìn nàng chăm chú, trầm ngâm một lát, lại nói: "Nghe Yến nhi tỷ nói, Vương gia ngài. . . . . . Ngã bệnh rồi!"
Bị bệnh? Sao lại thế chứ? Sáng nay, lúc trở về không phải hắn vẫn còn rất khỏe sao! Sở Tiêu Lăng ngạc nhiên.
"Vương gia ngày hôm qua vì đi công vụ nên đã vất vả cả một ngày, hồi phủ xong lại nhận được tin tỷ bị té xuống sơn cốc. Ngài ấy vốn đã bị nhiễm phong hàn, hiện tại hình như là phong hàn tăng thêm, làm cho phát sốt!" Cầm nhi giải thích.
Thì ra là thế, khó trách sáng nay chạm vào trán hắn lại nóng đến như vậy! Đồng thời, Sở Tiêu Lăng cũng cảm thấy dở khóc dở cười. Nam nhân này, rõ ràng mệt mỏi như vậy, tối hôm qua còn đối với mình không ngừng đòi hỏi, cậy vào sức mạnh của bản thân không chịu giao mình cho thị vệ đỡ, vẫn kiên trì cõng mình đi. Ayyy, mặc dù là hắn ta mình đồng da sắt, chuyện này hẳn là sẽ rất ầm ĩ, nàng cũng sẽ nuốt không trôi!
"Tiêu lăng tỷ, vậy nàng có muốn đi thăm ngài ấy hay không?" Cầm nhi bỗng nhiên hỏi lại.
Thăm hắn? Có muốn đi hay không? Hắn có muốn mình đi thăm hay không? Nhan Hâm kia có đang ở đó hay không? Bất quá nói đi nói lại, hắn bị nhiễm phong hàn, nàng cũng gián tiếp có liên quan. Chính mình không đi tới thăm hắn, tựa hồ có điểm không thể chấp nhận được.
Quyết định xong, nàng hướng Cầm nhi gật đầu, may mắn là vết thương ở chân không quá nghiêm trọng, có người dìu còn có thể miễn cưỡng đi được. Vì thế, thay quần áo xong, có Cầm nhi đỡ, nàng đứng dậy hướng Ký Phong Các đi đến. . . . . .
"Vương gia, có thể uống thuốc rồi!" Nhan Hâm bưng một cái khay tiến vào, ngồi xuống mép giường. Lưu Vân Lạc Kỳ một bên yêu thương nhìn nàng, một bên phối hợp với nàng từng ngụm từng ngụm uống hết chén thuốc.
Chợt thấy nàng không nói gì, hắn không khỏi buồn bực hỏi
"Hâm nhi, nàng có tâm sự sao?" Nhan Hâm nắm chặt cái bát trong tay, mỉm cười đôi mắt đẹp nhìn hắn, muốn nói nhưng rồi lại thôi.
"Có phải vẫn đang lo lắng cho bổn vương? Thực xin lỗi,đã làm cho nàng sợ hãi, bất quá bổn vương cũng không có xảy ra việc gì, nàng có thể yên tâm đi!" Lưu Vân Lạc Kỳ ôn nhu, càng thêm sủng nịch thương tiếc.
Nhan Hâm lúng ta lúng túng cười, đứng dậy cầm chén đặt lên trên bàn. Đối với việc này, Lưu Vân Lạc Kỳ rất không quen, càng thêm khẳng định nàng có chuyện gì đó vì thế hỏi lại: "Hâm nhi, nàng rốt cuộc làm sao vậy? Có người chọc giận nàng sao?" Nhan Hâm trở lại bên giường, vẫn như cũ cúi đầu, không nói một lời. Lưu Vân Lạc Kỳ nâng đầu nàng lên, không cho phép nàng tránh né,
"Nàng muốn bổn vương lo lắng sao?"
Bỗng dưng nước mắt tuôn trào không ngừng Nhan Hâm vẫn ra vẻ kiên cường:
"Quên đi, chờ khi Vương gia bình phục Hâm nhi sẽ nói cho ngài nghe!"
"Không, hiện tại nói ngay đi!" Ngữ khí của hắn, không cho phép nàng ta trần trừ.
Nhan Hâm trầm ngâm, đột nhiên hỏi: "Hâm Nhi nhớ rõ Vương gia đã từng nói, sẽ vĩnh viễn yêu thương Hâm nhi, trong lòng chỉ có mình Hâm nhi! Vương gia những lời này. . . . . . Ngài đã quên rồi sao?"
Nghe nàng đột nhiên hỏi như vậy, Lưu Vân Lạc Kỳ rất hoang mang nhưng cũng trả lời:
"Đương nhiên là ta không quên rồi. Đúng rồi, có phải bổn vương gần đây không để ý tới nàng, nên đã làm cho nàng suy nghĩ lung tung. Hâm nhi, nàng nghe bổn vương nói, gần đây công sự bận rộn, bổn vương phải thay hoàng huynh chia sẻ và gánh vác, hi vọng nàng có thể thông cảm, qua một thời gian thì sẽ lại tốt đẹp thôi!"
"Không phải, không phải nguyên nhân này!" Nhan Hâm ấp a ấp úng, "Hâm nhi cả gan muốn biết, đêm qua Vương gia cùng với Vương Phi tỷ tỷ đã làm. . . . . . Đã làm. . . . . . Đã làm. . . . . ."
Lưu Vân Lạc Kỳ vừa nghe xong, trong óc lập tức hiện ra hình ảnh hoan ái tối hôm qua, ánh mắt trở nên tối sầm lại, biểu tình rất chột dạ.
Nhan Hâm nội tâm càng tổn thương hơn, quả nhiên là sự thật!! Nội tâm của nàng hận đến mức phải cắn chặt răng lại để kìm nén, tiếp tục nỉ non
"Tỷ tỷ vừa rồi mới ra oai với thiếp, nói Vương gia tối hôm qua sủng hạnh nàng, nàng còn nói. . . . . . Ngài yêu nàng!"
"Cái gì? Bổn vương yêu nàng? Nàng ta nói?"
"Vâng, nàng ta nói Vương gia thực sự rất cần nàng, rất cần nàng cho nên dù đang ở bên ngoài cũng vẫn sủng hạnh nàng, đây không phải yêu thì là cái gì!!" Nhan Hâm ngừng lại một chút, mới tiếp tục:
"Kỳ thật Hâm nhi không nên nghi ngờ, không nên tức giận, nhưng Hâm nhi không thể khống chế nỗi lòng đang khổ sở, bởi vì Hâm nhi luôn nghĩ rằng Vương gia chỉ yêu thương một mình Hâm nhi mà thôi! Xem ra, hết thảy đều là Hâm nhi tự mình đa tình, si tâm vọng tưởng, Vương gia ngài cao quý như vậy, hoàn mỹ như vậy, Hâm nhi sao có thể độc chiếm được! Kỳ thật, quý phi đại tỷ cũng từng khuyên Hâm nhi, kêu Hâm nhi đừng nằm mơ nữa, xem ra giấc mộng này đã đến lúc phải tỉnh lại rồi!"
Nhìn nàng đang cực kỳ bi thương, thất vọng và khổ sở, Lưu Vân Lạc Kỳ thương tâm vô cùng, vì thế vội vàng ôm chặt lấy nàng
"Hâm nhi, đừng như vậy, bổn vương. . . . . . Bổn vương. . . . . ."
"Vương gia không cần tự trách mình, Hâm nhi tự biết về sau nên làm cái gì!"
"Hâm nhi thích Vương gia, cho nên hi vọng Vương gia cũng có thể toàn tâm toàn ý với mình, nhưng trên thực tế, đây là việc không có khả năng xảy ra. Cho nên, khẩn cầu Vương gia đừng tự trách mình, cũng không cần đối với Hâm nhi cảm thấy áy náy. Hâm nhi không dám hy vọng sẽ chiếm hết được trái tim của Vương gia chỉ cần được giữ lấy một phần nhỏ nhoi trong trái tim ngài thôi cũng đã thỏa mãn rồi!!"
"Sẽ không, Hâm nhi, đừng suy nghĩ lung tung, nàng từng vì bổn vương mà đã phải trả giá và chịu hy sinh, bổn vương luôn nhớ kỹ, bổn vương sẽ không phụ nàng, mặc kệ bên người có rất nhiều nữ nhân, nhưng nàng vĩnh viễn là người quan trọng nhất bổn vương sẽ mãi không buông tay nàng ra!"
Nhan Hâm ánh mắt thoáng lên một tia đắc ý, sắc mặt ngẩn ra, lập tức nín khóc mỉm cười,
“Được nghe Vương gia nói ra những lời này, Hâm nhi cảm thấy rất yên lòng. Mặc dù có phải chịu bao nhiêu ủy khuất, Hâm nhi cũng sẽ không nản lòng đâu!! Cám ơn ngài, Vương gia, cám ơn ngài đã yêu thương Hâm nhi!!"
"Thực xin lỗi, là bổn vương tối hôm qua nhất thời hồ đồ mới. . . . . . Mới. . . . . . . Bổn vương hứa với nàng, từ nay về sau không bao giờ sủng hạnh nàng ta nữa!" Lưu Vân Lạc Kỳ không ngừng hôn lên mái tóc đen của nàng, trìu mến vuốt ve lưng nàng.
Nhan Hâm nép khuôn mặt trước ngực của hắn, lửa giận trong lòng dần dần bình ổn lại,khuôn mặt lộ rõ sự đắc ý, tuy rằng lần này bị con tiện nhân kia chiếm tiện nghi, nhưng nàng hiểu được, không có lần sau nữa, cứ như vậy một lần rồi sẽ qua đi mà thôi!! Đương nhiên, nàng vẫn sẽ không khinh suất, tiện nhân kia muốn chiếm vương gia của mình sao? Nằm mơ đi!! Mình sẽ không dễ dàng buông tha cho nàng ta đâu!! Vừa lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng nha hoàn bẩm báo:
"Khởi bẩm Vương gia, Lăng Vương Phi tới thăm ngài!" Lưu Vân Lạc Kỳ thân thể cứng đờ, con ngươi đen nheo lại.
Nhan Hâm cũng chủ động từ lòng ngực của hắn ngước mặt ra, một tia khác thường trong ánh mắt, đứng dậy giả bộ cáo từ: "Nếu tỷ tỷ đã đến thăm Vương gia, vậy Hâm nhi xin cáo lui trước!"
"Không cần! Nàng cứ ở lại!" Lưu Vân Lạc Kỳ giữ tay nàng lại, hướng tới nha hoàn ra lệnh, trầm thấp tiếng nói chợt trở nên lạnh lùng,
"Gọi nàng tiến vào!"
Nhìn thấy Lưu Vân Lạc Kỳ bộ dáng như có đám mây đen dầy đặc, bão táp sắp xảy ra, trong lòng Nhan Hâm cười thầm, nàng biết sắp có trò hay để xem!!