Sở Tiêu Lăng đang kích động và phẫn nộ, Lâm Sáng vẫn đang trấn tĩnh và thong dong, trong mắt tiếp tục biểu lộ sự thân thiết yêu thương
"Vương Phi, nàng đang có mang, không nên kích động, nếu không lại động đến thai khí! Còn nữa, nàng đừng lo lắng, cũng đừng sợ hãi, Vương gia đối xử với mọi người tốt như vậy, chắc chắn sẽ tha cho chúng ta, huống hồ nàng cũng đã nói qua, trong lòng Vương gia chỉ có Nhan thứ phi, đối với nàng thì tìm mọi cách lạnh nhạt, bởi vậy, nàng có thích ai, hay đã làm những gì, theo lý người sẽ không để ý hay tức giận đâu!"
Càng nghe, Sở Tiêu Lăng càng thấy vớ vẩn vô liêm sỉ, cả người run lên! Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy! Tên Lâm Sáng này, rốt cuộc là người nào, giải thích như thế nào về việc hắn nói xấu mình đây!
Nàng và hắn nói chuyện với nhau đúng một lần, nhiều lắm là xuất phát từ tình hữu nghị, hoàn toàn không mang theo tình yêu nam nữ, càng khỏi nói đã cho hắn ám chỉ gì.
Như vậy, hắn làm việc này chỉ có một nguyên nhân, chính là đang bịa đặt, hắn muốn hãm hại nàng! Nhưng mà, mình và hắn không oán không hận, hắn tại sao phải làm như vậy? Trừ phi. . . . . . Sở Tiêu Lăng không khỏi nhìn về phía Nhan Hâm, nhìn nàng ta đang tràn đầy đắc ý khinh bỉ nàng, đột nhiên bừng tỉnh, cả người lại một trận run run!
"Như thế nào? Không thể nói gì chứ? Ta nói tỷ tỷ nha, ngươi hưởng thụ khoái hoạt cũng phải lo lắng đến việc bị bắt quả tang chứ?" Nhan Hâm hừ lạnh, giọng điệu cùng sắc mặt tràn ngập hèn mọn, khinh miệt.
Sở Tiêu Lăng càng thêm nổi giận, không khỏi hét lớn:
"Ngươi nói bậy! Ta không hề cùng hắn cấu kết, ta lần đầu tiên nhìn thấy hắn, chính là ở Bát Giác Đình này một tháng trước đây. Lúc ấy, ta đã có thai, đứa nhỏ làm sao mà lại là của hắn!"
"Có lẽ, ngươi quang minh chính đại cùng hắn gặp mặt đúng là một tháng trước kia, nhưng ai ngờ được các ngươi bí mật gặp nhau vài lần rồi?" sự chú ý Nhan Hâm trở lại Lâm Sáng tiếp tục đề ra nghi vấn:
"Lâm Sáng, ngươi nói sao đây?"
Lâm Sáng nhìn nàng, lại vụng trộm liếc Lưu Vân Lạc Kỳ, cuối cùng nhìn Tiêu Lăng nói:
"Bốn tháng trước, tiểu nhân đã gặp Vương Phi một lần rồi, lúc ấy tiểu nhân không cẩn thận làm vỡ đồ, Vương Phi vừa vặn đi qua, nàng thực ôn nhu hỏi tiểu nhân có sao không, lại còn nhân từ tặng thuốc quý.
Vương Phi bộ dạng xinh đẹp, lại có tâm địa nhân ái. Tiểu nhân kìm lòng không đậu, đối với nàng lặng lẽ ái mộ. Tiểu nhân thường xuyên xa xa nhìn trộm nàng, cho đến lúc bị nàng phát hiện, vì thế mới lớn mật thổ lộ cõi lòng. Tiểu nhân còn tưởng rằng, nàng sẽ nhục mạ và trào phúng, trên thực tế lại không như thế, nàng lại hướng tới tiểu nhân mỉm cười, tùy cơ đi ra. . . . . ."
"Tiểu nhân tự biết thân phận thấp hèn, che dấu đi tình cảm mới kịp nảy mầm này, nhưng ông trời tựa hồ như sớm an bài, ngày đó vào ban đêm, Vương Phi bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt tiểu nhân, dung nhan mĩ lệ ngập tràn nước mắt, nàng khóc lóc thảm thiết, nói rằng Vương gia lạnh nhạt với nàng, còn cả việc nàng ở Vương Phủ khổ sở phải gánh chịu ủy khuất! Tiểu nhân tự nhiên đau lòng không thôi, xúc động ôm nàng!"
"Cho nên, sau việc đó, các ngươi bắt đầu tư thông?" Nhan Hâm xen vào một câu.
"Đêm đó, Vương Phi quá mức thương tâm, tiểu nhân lại kìm lòng không đậu, đã lần đầu tiên nếm qua trái cấm! Những ngày tiếp theo, tiểu nhân tự biết có tội, không dám gặp lại Vương Phi, nhưng vẫn không khống chế được lòng mình, đến nỗi mỗi lần nhìn thấy nàng, lý trí hoàn toàn biến mất. Vương gia xuất chinh nơi xa xôi, lão Vương phi thường xuyên vắng nhà, chúng ta liền lớn mật,vụng trộm gặp mặt vô số lần ."
Lâm Sáng dừng lại một chút, đột nhiên hạ giọng:
"Kỳ thật, người mà Vương Phi thích trong lòng vẫn là Vương gia, chỉ vì đã bị Vương gia lạnh nhạt, tịch mịch hư không mới tìm đến tiểu nhân an ủi."
Nhan Hâm thoáng chốc giả bộ ngạc nhiên
"Ý ngươi là gì?"
"Vương Phi mỗi lần cùng tiểu nhân gặp gỡ, đều bảo tiểu nhân bắt chước theo Vương gia, mặc bộ đồ này trên người cũng là do Vương Phi kêu tiểu nhân vụng trộm mặc vào theo yêu cầu của nàng. Bình thường, tiểu nhân là tạp công trong phủ, cùng Vương Phi hẹn hò khi đó là giả dạng bóng dáng Vương gia. Cho dù là thời điểm hoan ái, Vương Phi trong miệng cũng là gọi tên Vương gia!"
Liên tục thốt ra những lời lẽ vớ vẩn phỉ báng, đã làm cho Sở Tiêu Lăng buồn bực xấu hổ và giận dữ lên tới cực điểm, nàng không khỏi nâng tay, hướng tới Lâm Sáng hung hăng tát
"Ngươi nói loạn, căn bản không phải là như vậy! Nói cho ta biết, tại sao muốn hãm hại nói xấu ta, là ai đã bảo ngươi phải làm như vậy!"
Thình lình bị đánh làm cho Lâm Sáng ngẩn người, nhưng hắn cũng không hề tức giận, hắn sờ lên gò má, trong mắt tràn đầy ai oán và đau xót:
"Ta biết, Vương gia đã trở lại, nàng sẽ không còn để ý đến ta. Nàng coi ta là thế thân của Vương gia, ta không có nửa câu oán hận, dù sao đó cũng là do ta cam tâm tình nguyện. Nhưng nay lòng ta thất vọng đau khổ vô cùng, nàng không nên mạt sát ta như vậy sau khi chúng ta đã cùng trải qua những phút giây khoái hoạt, không nên vũ nhục ta khi đã mang thai đứa nhỏ!"
Lâm Sáng dứt lời, đột nhiên chuyển hướng đến Lưu Vân Lạc Kỳ khẩn cầu:
"Vương gia, đại khái việc này chính là như vậy, tiểu nhân tự biết đại tội ngập trời, nhưng thỉnh Vương gia suy xét cho tiểu nhân tình thâm ý trọng, và ngài lại không phải thật lòng thích Vương Phi, vả lại tiểu nhân cùng Vương Phi đã có cốt nhục, bỏ qua cho chúng tôi. Ngài đại ân đại đức, tiểu nhân sẽ khắc sâu trong tâm khảm, tương lai có phải nhảy vào biển lửa cũng không chối từ!"
"Hừ, ngươi còn dám cầu xin? Đã có sắc tính, tốt nhất là nên chuẩn bị gánh lấy hậu quả đi!"
Nhan Hâm thay Lưu Vân Lạc Kỳ giận dữ mắng mỏ.
Mà Lưu Vân Lạc Kỳ, vẫn giữ im lặng. Từ khi nhìn thấy Sở Tiêu Lăng ôm lấy Lâm Sáng, chàng liền đầy ngập lửa giận, khi nghe hắn nói lại càng thêm tức giận đến cả người phát run, trán nổi gân xanh, bên tai vang vọng lại những lời Lâm Sáng vừa mới nói.
Bỗng dưng, chàng điên tiết vung tay lên, hung hăng đánh tới ngực Lâm Sáng, chuẩn bị thêm một đồn nữa thì bị Nhan Hâm ngăn cản
"Vương gia, trăm triệu lần không thể! Hâm nhi biết Vương gia trong lòng tức giận, nhưng chuyện này rất trọng đại, cẩu nô tài kia tạm thời vẫn không thể chết!"
Lưu Vân Lạc Kỳ không hề để ý đến, tiếp tục đá hắn mấy cái, dẫm lên ngực hắn cho đến khi trong miệng hắn phun ra máu tươi mới thôi. Sau đó, chàng huýt sáo gọi thị vệ đến, phân phó lôi Lâm Sáng đến đại lao giam giữ.
Nhìn theo bóng Lâm Sáng bị thị vệ lôi đi, toàn bộ không gian lại khôi phục sự yên tĩnh, Lưu Vân Lạc Kỳ nghiến răng nghiến lợi tức giận trừng mắt nhìn Sở Tiêu Lăng, một lúc sau vác nàng lên giống như xốc lên một con gà con, đi thẳng về Thúy Đọng Các.
Cầm nhi đang chờ ở đại sảnh nhìn thấy như vậy thì bất giác kinh ngạc
"Vương gia, đây là có chuyện gì? Còn nữa Vương Phi đang có thai, ngài không thể đối xử với người như vậy!"
"Hừ, nửa đêm hẹn hò cùng gia đinh, tư thông với gia đinh vụng trộm, chẳng lẽ còn muốn Vương gia đối với cô ta khách khí sao?" Nhan Hâm vừa mới đuổi tới liền buông ra lời khinh bỉ .
Cầm nhi nhất thời trợn mắt há hốc mồm, qua một thời gian mới thanh tỉnh, lập tức cãi lại
"Ngươi ngậm máu phun người, Tiêu Lăng tỷ làm sao có thể cùng gia đinh tư thông, người trong lòng tỷ ấy là Vương gia, trong lòng chỉ có Vương gia thôi!"
"Đúng là nàng ta thích Vương gia, thích đến nỗi bảo gia đinh giả trang Vương gia cùng nàng hoan ái, thỏa mãn sự cô đơn của nàng!" Nhan Hâm lại là châm chọc khiêu khích.
Cầm nhi càng cảm thấy hồ đồ, vì thế chuyển tới hỏi Lưu Vân Lạc Kỳ
"Vương gia, xin hỏi đây rốt cuộc vì sao lại thế này, Tiêu Lăng tỷ đi đến Bát Giác đình căn bản không phải hẹn hò cùng gia đinh, đó là bởi vì ngài đưa thư đến hẹn nàng đi qua mà!"
Lưu Vân Lạc Kỳ vừa nghe xong, trong ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Nhan Hâm thấy thế, chạy nhanh đến nói
"Vớ vẩn! Nếu Vương gia thật sự muốn gặp cô ta, sao không trực tiếp tới nơi này, hẹn ra đó làm gì chứ? Thật là chủ tử như thế nào thì sẽ có nô tài như thế đó, làm ơn, ngươi nói láo cũng nên có sức thuyết phục một chút. Ngươi đang suy tính cái gì? Cho rằng Vương gia ngu ngốc lắm sao?"
Lúc này, Lưu Vân Lạc Kỳ đã một cước đá văng cửa phòng ngủ của Tiêu Lăng rất nhanh bước vào trong.
Cầm nhi cũng vội vàng theo vào, chuẩn bị đem chứng cớ trình lên, lại phát hiện trên mặt bàn trống rỗng, tờ giấy viết thư chẳng biết đã biến đi đâu!
"Như thế nào? Không phải nói Vương gia để thư lại hẹn hò sao? Thực sự chỉ là lời nói mà..., còn không sớm lấy ra đi?" Sớm có chuẩn bị trước nên Nhan Hâm cao giọng, thấy Cầm nhi đang á khẩu không trả lời được, đôi mắt lập tức chuyển hướng Lưu Vân Lạc Kỳ, hơi châm chọc nói
"Vương gia, Hâm nhi ở cùng ngài lâu như vậy, mà cũng không hề biết ngài có điểm lãng mạn nha?"
Lưu Vân Lạc Kỳ trầm xuống, hướng tới Cầm nhi hung hăng trừng mắt, sau đó thô lỗ đem Sở Tiêu Lăng hất lên trên giường, lại lôi Cầm nhi đi ra bên ngoài, lớn tiếng phân phó thị vệ
“Canh gác thật kỹ ở cửa cho bổn vương, bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào trong!"
Nhìn thấy chàng đang nghênh ngang rời đi, Nhan Hâm vội vàng đuổi theo, vừa đi vừa gọi:
"Vương gia, thỉnh chậm một chút, đợi Hâm nhi với!"
Đưa mắt nhìn hai người bọn họ dần dần đi xa, Cầm nhi thế này mới quay đầu, chuẩn bị bước vào phòng lại, đã bị thị vệ ngăn lại
"Vương gia có lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào trong!"
"Ta là nha hoàn bên người Vương Phi, ta muốn đi vào hầu hạ Vương Phi đi ngủ!" Cầm nhi hét lớn.
Bọn thị vệ không hề có chút thương tình nào, trong đó một người thấy nàng muốn cãi lộn, không hề kiên nhẫn chỉ đơn giản vác nàng trên vai, đưa ra đại sảnh rồi trói vào ghế dựa lớn, đồng thời cảnh cáo các hạ nhân khác không được phép lộn xộn!
Cầm nhi tức giận đến la hét inh ỏi, nhưng nhìn thấy mọi người đã đi xa, liền cũng dần dần dừng lại, bắt đầu lâm vào trầm tư, nghĩ ra cách để cứu viện Sở Tiêu Lăng. . . . . .
Trở lại Ký Phong Các, Lưu Vân Lạc Kỳ, vẫn đang lặng im bình tĩnh ngồi tại chiếc ghế dài, cả người vẫn tản ra sự tức giận sôi sục.
Nhan Hâm nhẹ nhàng đi vào, trong tay đang cầm một chén trà nóng, săn sóc nói
"Vương gia, đây là Hâm nhi vừa mới pha trà thượng hạn, nhân lúc còn nóng xin ngài hãy Uống....uố...ng đi!"
Lưu Vân Lạc Kỳ vẫn tiếp tục im lặng, cho đến khi Nhan Hâm gọi nhiều lần mới ngẩng đầu, cũng không lập tức tiếp nhận trà, mà là nhìn đến nàng như đang có suy nghĩ gì, một lát sau, trầm giọng nói ra
"Đêm nay, là ngươi cố ý!"
Nhan Hâm nhất thời không biết chàng muốn nói đến chuyện gì, bất giác ngạc nhiên.
"Ngươi biết rõ nàng ta cùng tên cẩu nô tài kia đang hẹn hò, bởi vậy mới cố ý đưa bổn vương đi qua, mục đích là để bổn vương đương trường bắt được bọn họ?"
Bởi vì trong lòng luôn nhớ đến nha đầu kia, chàng đã cáo biệt đại đội, ra roi thúc ngựa đi trước hồi phủ, vốn muốn trực tiếp đi đến Thúy Đọng Các, ai dè vừa mới tiến phủ đã đụng phải Nhan Hâm, còn bị nàng ta lôi đến vườn dạo cảnh, cuối cùng đi đến Bát Giác Đình, thấy được một màn hay!
Nhan Hâm đầu tiên là trầm ngâm lập tức nén sự kinh hoảng xuống đáy lòng, gật đầu
"Đúng vậy, Vương gia nói không sai!"
"Vì sao? Ngươi giải thích thế nào về việc làm mọi chuyện để đối nghịch với nàng ta? Vì sao năm lần bảy lượt tìm đến nàng ta gây phiền toái, mà không phải là cùng nàng hòa thuận chung sống?" Nghe được sự khẳng định của Nhan Hâm, Lưu Vân Lạc Kỳ không khỏi càng thêm căm tức.
Nhan Hâm khuôn mặt đang cười nhất thời biến đổi, hít sâu một hơi, giọng điệu cũng bắt đầu cao giọng
"Vương gia nói lời này là có ý gì? Là nàng phạm sai lầm, Vương gia quở trách rất đúng nhưng ngài giải thích thế nào về việc trách Hâm nhi! Còn nữa, cái gì gọi là năm lần bảy lượt? Chẳng lẽ Hâm nhi ở trong cảm nhận của Vương gia là loại nữ nhân này? Hâm nhi làm việc gì cũng chỉ vì Vương gia thôi? Hâm nhi nhớ không lầm, sự kiện lạc hồng lần đó, người thực hiện vẫn là Vương gia mà!"
Nhìn thấy nàng ủy khuất, bộ dạng bi thống đau thương, Lưu Vân Lạc Kỳ thoáng chốc sửng sốt, lại nghe nàng nhắc tới lần trước sự kiện kia, lại cảm thấy không được tự nhiên, nhưng tâm tình hắn đang khó chịu, vì thế, tìm được một cớ khác tiếp tục trách cứ:
"Ngươi biết rõ nàng ta đã sớm cùng cẩu nô tài kia cấu kết, vì sao không bẩm báo mẫu phi hoặc tự mình cảnh cáo nàng ta? Ngược lại tùy ý để cho nàng ta tiếp tục?"
Nhan Hâm lại ngập ngừng một chút, mới đáp, giọng điệu vẫn cứng ngắc vô cùng:
"Không sai, người khác có đề cập qua với thiếp, thiếp lúc ấy vừa mới biết chuyện, chỉ có thể âm thầm cảm thấy nhục nhã hòa khí căm phẫn thay Vương gia. Nàng ta là chính phi, danh phận so với thiếp cao hơn, thiếp có tư cách gì mà đi sửa trị nàng! Người duy nhất có thể quản lý nàng là mẫu phi, nhưng bà vẫn thiên vị nàng, căn bản sẽ không tin tưởng nàng đức hạnh bại hoại, cùng gia đinh tư thông. Thiếp đi bẩm báo..., nói không chừng lại cho rằng là thiếp làm loạn! Cho nên, ngài nói thiếp có thể làm như thế nào? Thiếp có thể làm sao bây giờ?"
"Nếu ngươi cảnh cáo, ít nhất nàng ta có thể sợ, nhưng ngươi lại cố ý không nói, không phải là dụng tâm kín đáo sao?"
"Thiếp dụng tâm kín đáo? Vương gia cho rằng Hâm nhi có mục đích khác sao? Hâm nhi ngăn cản nàng ta thì sẽ thế nào? Có thể ngăn cản nàng ta vụng trộm bên ngoài? Vương gia, Hâm nhi cả gan cho rằng, người đang tự lừa dối mình sao! Nếu chuyện ngày hôm nay không phát sinh, Vương gia có tha thứ cho nàng ta hay không? Đối với việc từng bị nàng ta phản bội một mực không trách tội, thậm chí. . . . . .nhận luôn dã chủng trong bụng của nàng?"
Nhan Hâm nói với khí thế bức người, nhất châm kiến huyết, làm cho Lưu Vân Lạc Kỳ nhất thời cảm thấy khó xử!
"Hâm nhi vĩnh viễn nhớ rõ, Vương gia nói rằng chỉ yêu một mình Hâm nhi, một đời không thay đổi! Hâm nhi lại phát hiện ra có rất nhiều chuyện không biết từ lúc nào đã hoàn toàn thay đổi. Hâm nhi không dám chắc chắc Vương gia có thích tỷ tỷ hay không, nhưng không thể phủ nhận, Vương gia đối với tỷ tỷ đã vượt quá tưởng tượng, vì nàng, Vương gia không còn là người như trước kia, là một nam nhân yêu hận rõ ràng, quyết đoán, mà là trở nên không quả quyết, lừa mình dối người, thậm chí sợ hãi rụt rè!"
Lần đầu tiên bị phê bình như vậy, đối tượng lại là người luôn luôn ôn nhu uyển chuyển hàm xúc, Lưu Vân Lạc Kỳ uy nghiêm không khỏi bị đả kích, phẫn nộ quát:
"Ngươi. . . . . . Ngươi đây là có ý định chọc giận bổn vương? Bổn vương nói cho ngươi biết, bổn vương không thay đổi, bổn vương không có thích nàng!"
Nhan Hâm chua sót cười, "Phải không? Vậy phong thư kia thì giải thích như thế nào? Hâm nhi ở nhà chờ đợi, bao đêm nằm ở trên giường dựa vào trí óc nhớ lại những kỉ niệm để vượt qua đêm dài đằng đẵng, nhưng mà, Vương gia đã đáp lại cho Hâm nhi cái gì? Không có bất kỳ lời nói thân thiết nào, còn bảo hoàng thượng đứng trước mặt Hâm nhi đem lá thư này đưa cho nàng ta. Nguyên lai, đây là do Vương gia gây ra cho Hâm nhi, không chỉ là sự tổn thương vô cùng, còn có nỗi đau khổ không cách nào hình dung!"
"Lá thư này, bổn vương nguyên bản nhờ hoàng huynh bí mật chuyển giao cho nàng, về phần hoàng huynh vì sao làm như vậy, bổn vương không rõ ràng lắm!" Lưu Vân Lạc Kỳ nhịn không được giải thích.
"Phải không? Cũng thế thôi! Tâm tư của Vương gia, Hâm nhi đã không thể khống chế được, cũng không dám oán giận. Chính là qua chuyện đêm nay, làm cho trái tim Hâm nhi càng thêm băng giá, người sai rõ ràng là tỷ tỷ, Vương gia lại đem hết thảy lỗi lầm đổ cho Hâm nhi! Xem ra, Hâm nhi đã quá ảo mộng, nay nên tỉnh đi thôi!" Nhan Hâm thở dài, bỗng nhiên khom người thật sâu chào Lưu Vân Lạc Kỳ, giọng điệu bắt đầu trở nên không có gợn sóng:
"Nếu đêm nay Hâm nhi làm Vương gia cảm thấy phiền phức, hy vọng Vương gia đại nhân đại lượng, không hề so đo trách tội, Hâm nhi cam đoan về sau không bao giờ gây phiền toái cho Vương gia nữa, mặc dù nhìn thấy việc thiếp khinh thường cũng sẽ coi như không nhìn thấy! Thật xin lỗi, Hâm nhi có chút mệt mỏi, Vương gia cũng nghỉ sớm một chút đi!"
Dứt lời, lưu lại ánh nhìn đau xót tuyệt vọng với Lưu Vân Lạc Kỳ nàng xoay người, đi ra phía cửa.
Lưu Vân Lạc Kỳ vẫn nghiêm mặt, bình tĩnh nhìn nàng, chợt thấy bóng lưng trước mắt hiện ra vẻ cô đơn chưa từng có, lại nghĩ tới nàng đêm nay cô đơn ủy khuất, tim của hắn bỗng nhiên rung động, gần như mềm lòng, không khống chế nhẹ giọng hô lên
"Hâm nhi!"
Nhan Hâm dừng bước lại, vẫn không quay đầu.
Lưu Vân Lạc Kỳ đứng dậy đi tới gần, từ sau lưng ôm lấy nàng, cằm dựa vào trên tóc nàng, khàn giọng
"Thực xin lỗi, thật sự thực xin lỗi, bổn vương đêm nay tâm tình không tốt, nhất thời hồ ngôn loạn ngữ, bổn vương không phải là cố tình trách cứ nàng!"
Nước mắt Nhan Hâm rốt cuộc khống chế không nổi, như nước trào ra, chảy xuống hai bên gò má, cuối cùng quay đầu lại, cả người nhanh chóng nhào vào trong ngực của hắn, vô cùng thương tâm khóc lóc!
Lưu Vân Lạc Kỳ càng cảm thấy lòng chua xót, còn có áy náy, vì thế ôm sát nàng, vỗ nhè nhẹ lưng của nàng, tiếp tục nói xin lỗi nàng. Kỳ thật, Nhan Hâm ủy khuất không giả, nhưng nàng vẫn ghi nhớ âm mưu, không buông tha cách lấy lòng Lưu Vân Lạc Kỳ.
Chỉ thấy đôi tay mềm mại nhỏ bé chậm rãi vuốt ve trước ngực của hắn, tìm được hai điểm lồi, dùng kỹ xảo vuốt ve không để lại dấu vết, một bên điềm đạm đáng yêu khóc kể
"Vương gia, Hâm nhi biết đêm nay mạo phạm ngài, kỳ thật Hâm nhi cũng không muốn đâu! Chính là, Hâm nhi quá nhớ ngài, nghĩ đến trái tim tan nát rồi, còn tưởng chết đi được, ai biết. . . . . . Ngài biết không? Hâm nhi vừa rồi thật sự kìm chế rất khó khăn, còn tưởng rằng về sau sẽ không còn được Vương gia yêu thương nữa rồi!"
Lưu Vân Lạc Kỳ nhất thời lại đau lòng và hổ thẹn. Hắn xuất chinh bên ngoài, cấm dục hai tháng, không phải là không dục hỏa đốt người, chẳng qua, người hắn đầu tiên nghĩ đến thực sự không phải là nàng, mà là nha đầu kia!
Xem ra, chính mình thật sự hồ đồ, nên nhớ lại không nhớ, nên thích lại không thích, thế nhưng vì nha đầu kia mà lạnh nhạt với Hâm nhi. Lưu Vân Lạc Kỳ tiếp tục tự trách, trong óc tràn ngập hình ảnh Nhan Hâm, lại bị Nhan Hâm cố ý kích thích, vì thế cái gì cũng không suy nghĩ thêm, nhanh chóng ôm ngang nàng, đi thẳng đến giường, rất nhanh đỏ thẫm nội trướng, suy diễn ra một hồi ái dục kiều diễm. . . . . .
Mái hiên bên kia, dục hỏa thiêu đốt; mái hiên bên này cô tịch thê lương.
Một chiếc đèn lồng mỏng manh vô tình đung đưa, hào quang lúc sáng lúc tối, miễn cưỡng rải đầy phòng. Dưới tấm màn màu tím nhạt, cũng là một mảnh trầm lặng, Sở Tiêu Lăng khuôn mặt tái nhợt như ẩn như hiện. Nàng hai tay ôm đầu gối, co rúc ở chân giường, trên mặt nước mắt chưa khô, đôi mắt vô thần trống rỗng.
Đáng thương thay cho nàng, vẫn còn đang kinh hãi bần thần. Nàng vẫn suy nghĩ không thông, sự tình vì sao lại hóa bi kịch, phát sinh nhanh chóng đến làm cho nàng bất ngờ không kịp phòng ngự, giải thích!
Nàng nhớ rất rõ ràng, mặc dù lúc ấy đêm đã khuya, nhưng dựa vào ánh sáng bóng đêm, nàng dám chắc rằng người mình nhìn qua là Lưu Vân Lạc Kỳ, nếu không cũng sẽ không lớn mật ôm hắn.
Chưa tới một khắc đồng hồ ngắn ngủn, Lưu Vân Lạc Kỳ lại biến thành Lâm Sáng! Chính mình vẫn còn ôm hắn, bởi vậy có thể thấy được người nọ không thay đổi, nhưng khuôn mặt vì sao lại đổi thay? Bao lâu biến thành? Nàng gặp Lâm Sáng trước sau tổng cộng là 2 lần, mặc dù đối với hắn so với các hạ nhân khác thì có nhiều hơn một phần thân thiết, nhưng vì biết rõ thân phận khác nhau nên bản thân mình cũng tận lực giữ một khoảng cách, nói chuyện phiếm nội dung cũng chưa từng đi quá đến đề tài nam nữ mẫn cảm, càng khỏi nói đến việc đụng chạm!
Hắn rốt cuộc là ai? Vì sao hãm hại mình? Còn có lá thư này, là ai viết ra? Kỳ thật, nàng nên sớm cảm thấy kỳ quái, chính là nàng quá nhớ nhung Lưu Vân Lạc Kỳ, đến mức nóng vội muốn nhìn thấy hắn, lúc ấy cái gì cũng không để ý, cũng không hoài nghi, liền nhanh chóng ngây ngốc chạy đi!
Đây hết thảy rõ ràng là một âm mưu, một âm mưu thâm độc, làm cho mình hết đường chối cãi, muốn đẩy nàng vào chỗ chết, Lâm Sáng kia, rõ ràng là đồng lõa! chủ mưu đằng sau màn kịch này là ai? Có thể làm cho Lâm Sáng không sợ nguy hiểm tánh mạng"thừa nhận" cùng mình tư thông, nói vậy kẻ chủ mưu kia có thân phận không hề tầm thường, trừ bỏ tiền tài, hẳn là còn có nhân tố khác!
Nghĩ đi nghĩ lại, Sở Tiêu Lăng trong trí óc không khỏi nhớ đến khuôn mặt Nhan Hâm hay là nàng ta?(chứ ai nữa chứ)
Sau khi nàng mang thai Nhan Hâm không hề đến gây sự với nàng, trên thực tế không hề có.
Chính mình lúc ấy còn nghĩ rằng, nàng ta đã thông suốt yêu ai yêu cả đường đi, xem như vì yêu Lưu Vân Lạc Kỳ mà chấp nhận cả mình. Không thể tưởng được, nàng ta vẫn là lòng dạ rắn rết, đã âm thầm trù tính âm mưu!
Còn có Lưu Vân Lạc Kỳ! Đêm nay, thật sự chàng đã trở về rồi, cũng vẫn là cùng Nhan Hâm ở chung một chỗ! Khi nhìn thấy chàng vẫn thủy chung coi trọng Nhan Hâm hơn.
Bao nhiêu lần trong giấc mộng, nàng nhớ đến chàng ôn nhu đa tình, suy nghĩ đến khi chàng biết được mình có thai sẽ kích động hưng phấn đến như thế nào.
Nhưng, đêm nay chàng không hề tươi cười, không có chút ân cần thăm hỏi thân thiết, chỉ có sự phẫn nộ cùng hận ý. Hắn, tin lời Lâm Sáng nói?
Như vậy, chàng sẽ như thế nào đối với mình?
Sở Tiêu Lăng biết, sự tình sẽ không qua nhanh như vậy, ngày mai nàng sắp gặp phải mưa rền gió dữ!
"Vương gia, chàng vì sao không cho ta cơ hội giải thích, chẳng lẽ chàng thật sự đã cho ta là loại nữ nhân tùy tiện, ở trong ấn tượng của chàng chẳng lẽ vẫn luôn nghĩ rằng ta hồng hạnh vượt tường sao? Hay là, đây cũng là kế hoạch của chàng, trong lòng chàng căn bản không hề có ta, tất cả cũng chỉ là biểu hiện giả dối? Vì Nhan Hâm, chàng sẽ đối với ta đuổi tận giết tuyệt sao?"
Sở Tiêu Lăng gục đầu chôn trên đầu gối, bỗng nhiên bật khóc. Nước mắt từng giọt rơi xuống bụng, Sở Tiêu Lăng vươn tay, chậm rãi đặt lên trên bụng, một bên vuốt ve, một bên đau thương nói
"Nữu Nữu, cha con rốt cục đã trở lại, nhưng là khác xa so với tưởng tượng của nương, con có thể nói cho mẫu thân biết, cha con. . . . . . Sẽ tin tưởng chúng ta sao? Hay hoặc giả là. . . . . ." nhớ tới Lưu Vân Lạc Kỳ có thể trừng phạt với thủ đoạn nham hiểm, Sở Tiêu Lăng bất giác cả người rét run, vì thế lại thêm một bàn tay, che lên bụng, tự thổn thức:
"Không, mẫu thân quyết không cho bất luận kẻ nào xúc phạm tới con, cho dù mẫu thân có phải liều mạng, cũng sẽ bảo hộ cho con! Cho nên, Nữu Nữu đừng sợ, có mẫu thân ở đây, con không cần sợ!"
Âm thanh khóc khan trong phòng vang lên đứt quãng lúc cao lúc thấp, trong không khí tràn ngập cảm xúc làm cho lòng người đau chua xót âu sầu, đêm còn dài. . . . .
Sở Tiêu Lăng đang kích động và phẫn nộ, Lâm Sáng vẫn đang trấn tĩnh và thong dong, trong mắt tiếp tục biểu lộ sự thân thiết yêu thương
"Vương Phi, nàng đang có mang, không nên kích động, nếu không lại động đến thai khí! Còn nữa, nàng đừng lo lắng, cũng đừng sợ hãi, Vương gia đối xử với mọi người tốt như vậy, chắc chắn sẽ tha cho chúng ta, huống hồ nàng cũng đã nói qua, trong lòng Vương gia chỉ có Nhan thứ phi, đối với nàng thì tìm mọi cách lạnh nhạt, bởi vậy, nàng có thích ai, hay đã làm những gì, theo lý người sẽ không để ý hay tức giận đâu!"
Càng nghe, Sở Tiêu Lăng càng thấy vớ vẩn vô liêm sỉ, cả người run lên! Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy! Tên Lâm Sáng này, rốt cuộc là người nào, giải thích như thế nào về việc hắn nói xấu mình đây!
Nàng và hắn nói chuyện với nhau đúng một lần, nhiều lắm là xuất phát từ tình hữu nghị, hoàn toàn không mang theo tình yêu nam nữ, càng khỏi nói đã cho hắn ám chỉ gì.
Như vậy, hắn làm việc này chỉ có một nguyên nhân, chính là đang bịa đặt, hắn muốn hãm hại nàng! Nhưng mà, mình và hắn không oán không hận, hắn tại sao phải làm như vậy? Trừ phi. . . . . . Sở Tiêu Lăng không khỏi nhìn về phía Nhan Hâm, nhìn nàng ta đang tràn đầy đắc ý khinh bỉ nàng, đột nhiên bừng tỉnh, cả người lại một trận run run!
"Như thế nào? Không thể nói gì chứ? Ta nói tỷ tỷ nha, ngươi hưởng thụ khoái hoạt cũng phải lo lắng đến việc bị bắt quả tang chứ?" Nhan Hâm hừ lạnh, giọng điệu cùng sắc mặt tràn ngập hèn mọn, khinh miệt.
Sở Tiêu Lăng càng thêm nổi giận, không khỏi hét lớn:
"Ngươi nói bậy! Ta không hề cùng hắn cấu kết, ta lần đầu tiên nhìn thấy hắn, chính là ở Bát Giác Đình này một tháng trước đây. Lúc ấy, ta đã có thai, đứa nhỏ làm sao mà lại là của hắn!"
"Có lẽ, ngươi quang minh chính đại cùng hắn gặp mặt đúng là một tháng trước kia, nhưng ai ngờ được các ngươi bí mật gặp nhau vài lần rồi?" sự chú ý Nhan Hâm trở lại Lâm Sáng tiếp tục đề ra nghi vấn:
"Lâm Sáng, ngươi nói sao đây?"
Lâm Sáng nhìn nàng, lại vụng trộm liếc Lưu Vân Lạc Kỳ, cuối cùng nhìn Tiêu Lăng nói:
"Bốn tháng trước, tiểu nhân đã gặp Vương Phi một lần rồi, lúc ấy tiểu nhân không cẩn thận làm vỡ đồ, Vương Phi vừa vặn đi qua, nàng thực ôn nhu hỏi tiểu nhân có sao không, lại còn nhân từ tặng thuốc quý.
Vương Phi bộ dạng xinh đẹp, lại có tâm địa nhân ái. Tiểu nhân kìm lòng không đậu, đối với nàng lặng lẽ ái mộ. Tiểu nhân thường xuyên xa xa nhìn trộm nàng, cho đến lúc bị nàng phát hiện, vì thế mới lớn mật thổ lộ cõi lòng. Tiểu nhân còn tưởng rằng, nàng sẽ nhục mạ và trào phúng, trên thực tế lại không như thế, nàng lại hướng tới tiểu nhân mỉm cười, tùy cơ đi ra. . . . . ."
"Tiểu nhân tự biết thân phận thấp hèn, che dấu đi tình cảm mới kịp nảy mầm này, nhưng ông trời tựa hồ như sớm an bài, ngày đó vào ban đêm, Vương Phi bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt tiểu nhân, dung nhan mĩ lệ ngập tràn nước mắt, nàng khóc lóc thảm thiết, nói rằng Vương gia lạnh nhạt với nàng, còn cả việc nàng ở Vương Phủ khổ sở phải gánh chịu ủy khuất! Tiểu nhân tự nhiên đau lòng không thôi, xúc động ôm nàng!"
"Cho nên, sau việc đó, các ngươi bắt đầu tư thông?" Nhan Hâm xen vào một câu.
"Đêm đó, Vương Phi quá mức thương tâm, tiểu nhân lại kìm lòng không đậu, đã lần đầu tiên nếm qua trái cấm! Những ngày tiếp theo, tiểu nhân tự biết có tội, không dám gặp lại Vương Phi, nhưng vẫn không khống chế được lòng mình, đến nỗi mỗi lần nhìn thấy nàng, lý trí hoàn toàn biến mất. Vương gia xuất chinh nơi xa xôi, lão Vương phi thường xuyên vắng nhà, chúng ta liền lớn mật,vụng trộm gặp mặt vô số lần ."
Lâm Sáng dừng lại một chút, đột nhiên hạ giọng:
"Kỳ thật, người mà Vương Phi thích trong lòng vẫn là Vương gia, chỉ vì đã bị Vương gia lạnh nhạt, tịch mịch hư không mới tìm đến tiểu nhân an ủi."
Nhan Hâm thoáng chốc giả bộ ngạc nhiên
"Ý ngươi là gì?"
"Vương Phi mỗi lần cùng tiểu nhân gặp gỡ, đều bảo tiểu nhân bắt chước theo Vương gia, mặc bộ đồ này trên người cũng là do Vương Phi kêu tiểu nhân vụng trộm mặc vào theo yêu cầu của nàng. Bình thường, tiểu nhân là tạp công trong phủ, cùng Vương Phi hẹn hò khi đó là giả dạng bóng dáng Vương gia. Cho dù là thời điểm hoan ái, Vương Phi trong miệng cũng là gọi tên Vương gia!"
Liên tục thốt ra những lời lẽ vớ vẩn phỉ báng, đã làm cho Sở Tiêu Lăng buồn bực xấu hổ và giận dữ lên tới cực điểm, nàng không khỏi nâng tay, hướng tới Lâm Sáng hung hăng tát
"Ngươi nói loạn, căn bản không phải là như vậy! Nói cho ta biết, tại sao muốn hãm hại nói xấu ta, là ai đã bảo ngươi phải làm như vậy!"
Thình lình bị đánh làm cho Lâm Sáng ngẩn người, nhưng hắn cũng không hề tức giận, hắn sờ lên gò má, trong mắt tràn đầy ai oán và đau xót:
"Ta biết, Vương gia đã trở lại, nàng sẽ không còn để ý đến ta. Nàng coi ta là thế thân của Vương gia, ta không có nửa câu oán hận, dù sao đó cũng là do ta cam tâm tình nguyện. Nhưng nay lòng ta thất vọng đau khổ vô cùng, nàng không nên mạt sát ta như vậy sau khi chúng ta đã cùng trải qua những phút giây khoái hoạt, không nên vũ nhục ta khi đã mang thai đứa nhỏ!"
Lâm Sáng dứt lời, đột nhiên chuyển hướng đến Lưu Vân Lạc Kỳ khẩn cầu:
"Vương gia, đại khái việc này chính là như vậy, tiểu nhân tự biết đại tội ngập trời, nhưng thỉnh Vương gia suy xét cho tiểu nhân tình thâm ý trọng, và ngài lại không phải thật lòng thích Vương Phi, vả lại tiểu nhân cùng Vương Phi đã có cốt nhục, bỏ qua cho chúng tôi. Ngài đại ân đại đức, tiểu nhân sẽ khắc sâu trong tâm khảm, tương lai có phải nhảy vào biển lửa cũng không chối từ!"
"Hừ, ngươi còn dám cầu xin? Đã có sắc tính, tốt nhất là nên chuẩn bị gánh lấy hậu quả đi!"
Nhan Hâm thay Lưu Vân Lạc Kỳ giận dữ mắng mỏ.
Mà Lưu Vân Lạc Kỳ, vẫn giữ im lặng. Từ khi nhìn thấy Sở Tiêu Lăng ôm lấy Lâm Sáng, chàng liền đầy ngập lửa giận, khi nghe hắn nói lại càng thêm tức giận đến cả người phát run, trán nổi gân xanh, bên tai vang vọng lại những lời Lâm Sáng vừa mới nói.
Bỗng dưng, chàng điên tiết vung tay lên, hung hăng đánh tới ngực Lâm Sáng, chuẩn bị thêm một đồn nữa thì bị Nhan Hâm ngăn cản
"Vương gia, trăm triệu lần không thể! Hâm nhi biết Vương gia trong lòng tức giận, nhưng chuyện này rất trọng đại, cẩu nô tài kia tạm thời vẫn không thể chết!"
Lưu Vân Lạc Kỳ không hề để ý đến, tiếp tục đá hắn mấy cái, dẫm lên ngực hắn cho đến khi trong miệng hắn phun ra máu tươi mới thôi. Sau đó, chàng huýt sáo gọi thị vệ đến, phân phó lôi Lâm Sáng đến đại lao giam giữ.
Nhìn theo bóng Lâm Sáng bị thị vệ lôi đi, toàn bộ không gian lại khôi phục sự yên tĩnh, Lưu Vân Lạc Kỳ nghiến răng nghiến lợi tức giận trừng mắt nhìn Sở Tiêu Lăng, một lúc sau vác nàng lên giống như xốc lên một con gà con, đi thẳng về Thúy Đọng Các.
Cầm nhi đang chờ ở đại sảnh nhìn thấy như vậy thì bất giác kinh ngạc
"Vương gia, đây là có chuyện gì? Còn nữa Vương Phi đang có thai, ngài không thể đối xử với người như vậy!"
"Hừ, nửa đêm hẹn hò cùng gia đinh, tư thông với gia đinh vụng trộm, chẳng lẽ còn muốn Vương gia đối với cô ta khách khí sao?" Nhan Hâm vừa mới đuổi tới liền buông ra lời khinh bỉ .
Cầm nhi nhất thời trợn mắt há hốc mồm, qua một thời gian mới thanh tỉnh, lập tức cãi lại
"Ngươi ngậm máu phun người, Tiêu Lăng tỷ làm sao có thể cùng gia đinh tư thông, người trong lòng tỷ ấy là Vương gia, trong lòng chỉ có Vương gia thôi!"
"Đúng là nàng ta thích Vương gia, thích đến nỗi bảo gia đinh giả trang Vương gia cùng nàng hoan ái, thỏa mãn sự cô đơn của nàng!" Nhan Hâm lại là châm chọc khiêu khích.
Cầm nhi càng cảm thấy hồ đồ, vì thế chuyển tới hỏi Lưu Vân Lạc Kỳ
"Vương gia, xin hỏi đây rốt cuộc vì sao lại thế này, Tiêu Lăng tỷ đi đến Bát Giác đình căn bản không phải hẹn hò cùng gia đinh, đó là bởi vì ngài đưa thư đến hẹn nàng đi qua mà!"
Lưu Vân Lạc Kỳ vừa nghe xong, trong ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Nhan Hâm thấy thế, chạy nhanh đến nói
"Vớ vẩn! Nếu Vương gia thật sự muốn gặp cô ta, sao không trực tiếp tới nơi này, hẹn ra đó làm gì chứ? Thật là chủ tử như thế nào thì sẽ có nô tài như thế đó, làm ơn, ngươi nói láo cũng nên có sức thuyết phục một chút. Ngươi đang suy tính cái gì? Cho rằng Vương gia ngu ngốc lắm sao?"
Lúc này, Lưu Vân Lạc Kỳ đã một cước đá văng cửa phòng ngủ của Tiêu Lăng rất nhanh bước vào trong.
Cầm nhi cũng vội vàng theo vào, chuẩn bị đem chứng cớ trình lên, lại phát hiện trên mặt bàn trống rỗng, tờ giấy viết thư chẳng biết đã biến đi đâu!
"Như thế nào? Không phải nói Vương gia để thư lại hẹn hò sao? Thực sự chỉ là lời nói mà..., còn không sớm lấy ra đi?" Sớm có chuẩn bị trước nên Nhan Hâm cao giọng, thấy Cầm nhi đang á khẩu không trả lời được, đôi mắt lập tức chuyển hướng Lưu Vân Lạc Kỳ, hơi châm chọc nói
"Vương gia, Hâm nhi ở cùng ngài lâu như vậy, mà cũng không hề biết ngài có điểm lãng mạn nha?"
Lưu Vân Lạc Kỳ trầm xuống, hướng tới Cầm nhi hung hăng trừng mắt, sau đó thô lỗ đem Sở Tiêu Lăng hất lên trên giường, lại lôi Cầm nhi đi ra bên ngoài, lớn tiếng phân phó thị vệ
“Canh gác thật kỹ ở cửa cho bổn vương, bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào trong!"
Nhìn thấy chàng đang nghênh ngang rời đi, Nhan Hâm vội vàng đuổi theo, vừa đi vừa gọi:
"Vương gia, thỉnh chậm một chút, đợi Hâm nhi với!"
Đưa mắt nhìn hai người bọn họ dần dần đi xa, Cầm nhi thế này mới quay đầu, chuẩn bị bước vào phòng lại, đã bị thị vệ ngăn lại
"Vương gia có lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào trong!"
"Ta là nha hoàn bên người Vương Phi, ta muốn đi vào hầu hạ Vương Phi đi ngủ!" Cầm nhi hét lớn.
Bọn thị vệ không hề có chút thương tình nào, trong đó một người thấy nàng muốn cãi lộn, không hề kiên nhẫn chỉ đơn giản vác nàng trên vai, đưa ra đại sảnh rồi trói vào ghế dựa lớn, đồng thời cảnh cáo các hạ nhân khác không được phép lộn xộn!
Cầm nhi tức giận đến la hét inh ỏi, nhưng nhìn thấy mọi người đã đi xa, liền cũng dần dần dừng lại, bắt đầu lâm vào trầm tư, nghĩ ra cách để cứu viện Sở Tiêu Lăng. . . . . .
Trở lại Ký Phong Các, Lưu Vân Lạc Kỳ, vẫn đang lặng im bình tĩnh ngồi tại chiếc ghế dài, cả người vẫn tản ra sự tức giận sôi sục.
Nhan Hâm nhẹ nhàng đi vào, trong tay đang cầm một chén trà nóng, săn sóc nói
"Vương gia, đây là Hâm nhi vừa mới pha trà thượng hạn, nhân lúc còn nóng xin ngài hãy Uống....uố...ng đi!"
Lưu Vân Lạc Kỳ vẫn tiếp tục im lặng, cho đến khi Nhan Hâm gọi nhiều lần mới ngẩng đầu, cũng không lập tức tiếp nhận trà, mà là nhìn đến nàng như đang có suy nghĩ gì, một lát sau, trầm giọng nói ra
"Đêm nay, là ngươi cố ý!"
Nhan Hâm nhất thời không biết chàng muốn nói đến chuyện gì, bất giác ngạc nhiên.
"Ngươi biết rõ nàng ta cùng tên cẩu nô tài kia đang hẹn hò, bởi vậy mới cố ý đưa bổn vương đi qua, mục đích là để bổn vương đương trường bắt được bọn họ?"
Bởi vì trong lòng luôn nhớ đến nha đầu kia, chàng đã cáo biệt đại đội, ra roi thúc ngựa đi trước hồi phủ, vốn muốn trực tiếp đi đến Thúy Đọng Các, ai dè vừa mới tiến phủ đã đụng phải Nhan Hâm, còn bị nàng ta lôi đến vườn dạo cảnh, cuối cùng đi đến Bát Giác Đình, thấy được một màn hay!
Nhan Hâm đầu tiên là trầm ngâm lập tức nén sự kinh hoảng xuống đáy lòng, gật đầu
"Đúng vậy, Vương gia nói không sai!"
"Vì sao? Ngươi giải thích thế nào về việc làm mọi chuyện để đối nghịch với nàng ta? Vì sao năm lần bảy lượt tìm đến nàng ta gây phiền toái, mà không phải là cùng nàng hòa thuận chung sống?" Nghe được sự khẳng định của Nhan Hâm, Lưu Vân Lạc Kỳ không khỏi càng thêm căm tức.
Nhan Hâm khuôn mặt đang cười nhất thời biến đổi, hít sâu một hơi, giọng điệu cũng bắt đầu cao giọng
"Vương gia nói lời này là có ý gì? Là nàng phạm sai lầm, Vương gia quở trách rất đúng nhưng ngài giải thích thế nào về việc trách Hâm nhi! Còn nữa, cái gì gọi là năm lần bảy lượt? Chẳng lẽ Hâm nhi ở trong cảm nhận của Vương gia là loại nữ nhân này? Hâm nhi làm việc gì cũng chỉ vì Vương gia thôi? Hâm nhi nhớ không lầm, sự kiện lạc hồng lần đó, người thực hiện vẫn là Vương gia mà!"
Nhìn thấy nàng ủy khuất, bộ dạng bi thống đau thương, Lưu Vân Lạc Kỳ thoáng chốc sửng sốt, lại nghe nàng nhắc tới lần trước sự kiện kia, lại cảm thấy không được tự nhiên, nhưng tâm tình hắn đang khó chịu, vì thế, tìm được một cớ khác tiếp tục trách cứ:
"Ngươi biết rõ nàng ta đã sớm cùng cẩu nô tài kia cấu kết, vì sao không bẩm báo mẫu phi hoặc tự mình cảnh cáo nàng ta? Ngược lại tùy ý để cho nàng ta tiếp tục?"
Nhan Hâm lại ngập ngừng một chút, mới đáp, giọng điệu vẫn cứng ngắc vô cùng:
"Không sai, người khác có đề cập qua với thiếp, thiếp lúc ấy vừa mới biết chuyện, chỉ có thể âm thầm cảm thấy nhục nhã hòa khí căm phẫn thay Vương gia. Nàng ta là chính phi, danh phận so với thiếp cao hơn, thiếp có tư cách gì mà đi sửa trị nàng! Người duy nhất có thể quản lý nàng là mẫu phi, nhưng bà vẫn thiên vị nàng, căn bản sẽ không tin tưởng nàng đức hạnh bại hoại, cùng gia đinh tư thông. Thiếp đi bẩm báo..., nói không chừng lại cho rằng là thiếp làm loạn! Cho nên, ngài nói thiếp có thể làm như thế nào? Thiếp có thể làm sao bây giờ?"
"Nếu ngươi cảnh cáo, ít nhất nàng ta có thể sợ, nhưng ngươi lại cố ý không nói, không phải là dụng tâm kín đáo sao?"
"Thiếp dụng tâm kín đáo? Vương gia cho rằng Hâm nhi có mục đích khác sao? Hâm nhi ngăn cản nàng ta thì sẽ thế nào? Có thể ngăn cản nàng ta vụng trộm bên ngoài? Vương gia, Hâm nhi cả gan cho rằng, người đang tự lừa dối mình sao! Nếu chuyện ngày hôm nay không phát sinh, Vương gia có tha thứ cho nàng ta hay không? Đối với việc từng bị nàng ta phản bội một mực không trách tội, thậm chí. . . . . .nhận luôn dã chủng trong bụng của nàng?"
Nhan Hâm nói với khí thế bức người, nhất châm kiến huyết, làm cho Lưu Vân Lạc Kỳ nhất thời cảm thấy khó xử!
"Hâm nhi vĩnh viễn nhớ rõ, Vương gia nói rằng chỉ yêu một mình Hâm nhi, một đời không thay đổi! Hâm nhi lại phát hiện ra có rất nhiều chuyện không biết từ lúc nào đã hoàn toàn thay đổi. Hâm nhi không dám chắc chắc Vương gia có thích tỷ tỷ hay không, nhưng không thể phủ nhận, Vương gia đối với tỷ tỷ đã vượt quá tưởng tượng, vì nàng, Vương gia không còn là người như trước kia, là một nam nhân yêu hận rõ ràng, quyết đoán, mà là trở nên không quả quyết, lừa mình dối người, thậm chí sợ hãi rụt rè!"
Lần đầu tiên bị phê bình như vậy, đối tượng lại là người luôn luôn ôn nhu uyển chuyển hàm xúc, Lưu Vân Lạc Kỳ uy nghiêm không khỏi bị đả kích, phẫn nộ quát:
"Ngươi. . . . . . Ngươi đây là có ý định chọc giận bổn vương? Bổn vương nói cho ngươi biết, bổn vương không thay đổi, bổn vương không có thích nàng!"
Nhan Hâm chua sót cười, "Phải không? Vậy phong thư kia thì giải thích như thế nào? Hâm nhi ở nhà chờ đợi, bao đêm nằm ở trên giường dựa vào trí óc nhớ lại những kỉ niệm để vượt qua đêm dài đằng đẵng, nhưng mà, Vương gia đã đáp lại cho Hâm nhi cái gì? Không có bất kỳ lời nói thân thiết nào, còn bảo hoàng thượng đứng trước mặt Hâm nhi đem lá thư này đưa cho nàng ta. Nguyên lai, đây là do Vương gia gây ra cho Hâm nhi, không chỉ là sự tổn thương vô cùng, còn có nỗi đau khổ không cách nào hình dung!"
"Lá thư này, bổn vương nguyên bản nhờ hoàng huynh bí mật chuyển giao cho nàng, về phần hoàng huynh vì sao làm như vậy, bổn vương không rõ ràng lắm!" Lưu Vân Lạc Kỳ nhịn không được giải thích.
"Phải không? Cũng thế thôi! Tâm tư của Vương gia, Hâm nhi đã không thể khống chế được, cũng không dám oán giận. Chính là qua chuyện đêm nay, làm cho trái tim Hâm nhi càng thêm băng giá, người sai rõ ràng là tỷ tỷ, Vương gia lại đem hết thảy lỗi lầm đổ cho Hâm nhi! Xem ra, Hâm nhi đã quá ảo mộng, nay nên tỉnh đi thôi!" Nhan Hâm thở dài, bỗng nhiên khom người thật sâu chào Lưu Vân Lạc Kỳ, giọng điệu bắt đầu trở nên không có gợn sóng:
"Nếu đêm nay Hâm nhi làm Vương gia cảm thấy phiền phức, hy vọng Vương gia đại nhân đại lượng, không hề so đo trách tội, Hâm nhi cam đoan về sau không bao giờ gây phiền toái cho Vương gia nữa, mặc dù nhìn thấy việc thiếp khinh thường cũng sẽ coi như không nhìn thấy! Thật xin lỗi, Hâm nhi có chút mệt mỏi, Vương gia cũng nghỉ sớm một chút đi!"
Dứt lời, lưu lại ánh nhìn đau xót tuyệt vọng với Lưu Vân Lạc Kỳ nàng xoay người, đi ra phía cửa.
Lưu Vân Lạc Kỳ vẫn nghiêm mặt, bình tĩnh nhìn nàng, chợt thấy bóng lưng trước mắt hiện ra vẻ cô đơn chưa từng có, lại nghĩ tới nàng đêm nay cô đơn ủy khuất, tim của hắn bỗng nhiên rung động, gần như mềm lòng, không khống chế nhẹ giọng hô lên
"Hâm nhi!"
Nhan Hâm dừng bước lại, vẫn không quay đầu.
Lưu Vân Lạc Kỳ đứng dậy đi tới gần, từ sau lưng ôm lấy nàng, cằm dựa vào trên tóc nàng, khàn giọng
"Thực xin lỗi, thật sự thực xin lỗi, bổn vương đêm nay tâm tình không tốt, nhất thời hồ ngôn loạn ngữ, bổn vương không phải là cố tình trách cứ nàng!"
Nước mắt Nhan Hâm rốt cuộc khống chế không nổi, như nước trào ra, chảy xuống hai bên gò má, cuối cùng quay đầu lại, cả người nhanh chóng nhào vào trong ngực của hắn, vô cùng thương tâm khóc lóc!
Lưu Vân Lạc Kỳ càng cảm thấy lòng chua xót, còn có áy náy, vì thế ôm sát nàng, vỗ nhè nhẹ lưng của nàng, tiếp tục nói xin lỗi nàng. Kỳ thật, Nhan Hâm ủy khuất không giả, nhưng nàng vẫn ghi nhớ âm mưu, không buông tha cách lấy lòng Lưu Vân Lạc Kỳ.
Chỉ thấy đôi tay mềm mại nhỏ bé chậm rãi vuốt ve trước ngực của hắn, tìm được hai điểm lồi, dùng kỹ xảo vuốt ve không để lại dấu vết, một bên điềm đạm đáng yêu khóc kể
"Vương gia, Hâm nhi biết đêm nay mạo phạm ngài, kỳ thật Hâm nhi cũng không muốn đâu! Chính là, Hâm nhi quá nhớ ngài, nghĩ đến trái tim tan nát rồi, còn tưởng chết đi được, ai biết. . . . . . Ngài biết không? Hâm nhi vừa rồi thật sự kìm chế rất khó khăn, còn tưởng rằng về sau sẽ không còn được Vương gia yêu thương nữa rồi!"
Lưu Vân Lạc Kỳ nhất thời lại đau lòng và hổ thẹn. Hắn xuất chinh bên ngoài, cấm dục hai tháng, không phải là không dục hỏa đốt người, chẳng qua, người hắn đầu tiên nghĩ đến thực sự không phải là nàng, mà là nha đầu kia!
Xem ra, chính mình thật sự hồ đồ, nên nhớ lại không nhớ, nên thích lại không thích, thế nhưng vì nha đầu kia mà lạnh nhạt với Hâm nhi. Lưu Vân Lạc Kỳ tiếp tục tự trách, trong óc tràn ngập hình ảnh Nhan Hâm, lại bị Nhan Hâm cố ý kích thích, vì thế cái gì cũng không suy nghĩ thêm, nhanh chóng ôm ngang nàng, đi thẳng đến giường, rất nhanh đỏ thẫm nội trướng, suy diễn ra một hồi ái dục kiều diễm. . . . . .
Mái hiên bên kia, dục hỏa thiêu đốt; mái hiên bên này cô tịch thê lương.
Một chiếc đèn lồng mỏng manh vô tình đung đưa, hào quang lúc sáng lúc tối, miễn cưỡng rải đầy phòng. Dưới tấm màn màu tím nhạt, cũng là một mảnh trầm lặng, Sở Tiêu Lăng khuôn mặt tái nhợt như ẩn như hiện. Nàng hai tay ôm đầu gối, co rúc ở chân giường, trên mặt nước mắt chưa khô, đôi mắt vô thần trống rỗng.
Đáng thương thay cho nàng, vẫn còn đang kinh hãi bần thần. Nàng vẫn suy nghĩ không thông, sự tình vì sao lại hóa bi kịch, phát sinh nhanh chóng đến làm cho nàng bất ngờ không kịp phòng ngự, giải thích!
Nàng nhớ rất rõ ràng, mặc dù lúc ấy đêm đã khuya, nhưng dựa vào ánh sáng bóng đêm, nàng dám chắc rằng người mình nhìn qua là Lưu Vân Lạc Kỳ, nếu không cũng sẽ không lớn mật ôm hắn.
Chưa tới một khắc đồng hồ ngắn ngủn, Lưu Vân Lạc Kỳ lại biến thành Lâm Sáng! Chính mình vẫn còn ôm hắn, bởi vậy có thể thấy được người nọ không thay đổi, nhưng khuôn mặt vì sao lại đổi thay? Bao lâu biến thành? Nàng gặp Lâm Sáng trước sau tổng cộng là lần, mặc dù đối với hắn so với các hạ nhân khác thì có nhiều hơn một phần thân thiết, nhưng vì biết rõ thân phận khác nhau nên bản thân mình cũng tận lực giữ một khoảng cách, nói chuyện phiếm nội dung cũng chưa từng đi quá đến đề tài nam nữ mẫn cảm, càng khỏi nói đến việc đụng chạm!
Hắn rốt cuộc là ai? Vì sao hãm hại mình? Còn có lá thư này, là ai viết ra? Kỳ thật, nàng nên sớm cảm thấy kỳ quái, chính là nàng quá nhớ nhung Lưu Vân Lạc Kỳ, đến mức nóng vội muốn nhìn thấy hắn, lúc ấy cái gì cũng không để ý, cũng không hoài nghi, liền nhanh chóng ngây ngốc chạy đi!
Đây hết thảy rõ ràng là một âm mưu, một âm mưu thâm độc, làm cho mình hết đường chối cãi, muốn đẩy nàng vào chỗ chết, Lâm Sáng kia, rõ ràng là đồng lõa! chủ mưu đằng sau màn kịch này là ai? Có thể làm cho Lâm Sáng không sợ nguy hiểm tánh mạng"thừa nhận" cùng mình tư thông, nói vậy kẻ chủ mưu kia có thân phận không hề tầm thường, trừ bỏ tiền tài, hẳn là còn có nhân tố khác!
Nghĩ đi nghĩ lại, Sở Tiêu Lăng trong trí óc không khỏi nhớ đến khuôn mặt Nhan Hâm hay là nàng ta?(chứ ai nữa chứ)
Sau khi nàng mang thai Nhan Hâm không hề đến gây sự với nàng, trên thực tế không hề có.
Chính mình lúc ấy còn nghĩ rằng, nàng ta đã thông suốt yêu ai yêu cả đường đi, xem như vì yêu Lưu Vân Lạc Kỳ mà chấp nhận cả mình. Không thể tưởng được, nàng ta vẫn là lòng dạ rắn rết, đã âm thầm trù tính âm mưu!
Còn có Lưu Vân Lạc Kỳ! Đêm nay, thật sự chàng đã trở về rồi, cũng vẫn là cùng Nhan Hâm ở chung một chỗ! Khi nhìn thấy chàng vẫn thủy chung coi trọng Nhan Hâm hơn.
Bao nhiêu lần trong giấc mộng, nàng nhớ đến chàng ôn nhu đa tình, suy nghĩ đến khi chàng biết được mình có thai sẽ kích động hưng phấn đến như thế nào.
Nhưng, đêm nay chàng không hề tươi cười, không có chút ân cần thăm hỏi thân thiết, chỉ có sự phẫn nộ cùng hận ý. Hắn, tin lời Lâm Sáng nói?
Như vậy, chàng sẽ như thế nào đối với mình?
Sở Tiêu Lăng biết, sự tình sẽ không qua nhanh như vậy, ngày mai nàng sắp gặp phải mưa rền gió dữ!
"Vương gia, chàng vì sao không cho ta cơ hội giải thích, chẳng lẽ chàng thật sự đã cho ta là loại nữ nhân tùy tiện, ở trong ấn tượng của chàng chẳng lẽ vẫn luôn nghĩ rằng ta hồng hạnh vượt tường sao? Hay là, đây cũng là kế hoạch của chàng, trong lòng chàng căn bản không hề có ta, tất cả cũng chỉ là biểu hiện giả dối? Vì Nhan Hâm, chàng sẽ đối với ta đuổi tận giết tuyệt sao?"
Sở Tiêu Lăng gục đầu chôn trên đầu gối, bỗng nhiên bật khóc. Nước mắt từng giọt rơi xuống bụng, Sở Tiêu Lăng vươn tay, chậm rãi đặt lên trên bụng, một bên vuốt ve, một bên đau thương nói
"Nữu Nữu, cha con rốt cục đã trở lại, nhưng là khác xa so với tưởng tượng của nương, con có thể nói cho mẫu thân biết, cha con. . . . . . Sẽ tin tưởng chúng ta sao? Hay hoặc giả là. . . . . ." nhớ tới Lưu Vân Lạc Kỳ có thể trừng phạt với thủ đoạn nham hiểm, Sở Tiêu Lăng bất giác cả người rét run, vì thế lại thêm một bàn tay, che lên bụng, tự thổn thức:
"Không, mẫu thân quyết không cho bất luận kẻ nào xúc phạm tới con, cho dù mẫu thân có phải liều mạng, cũng sẽ bảo hộ cho con! Cho nên, Nữu Nữu đừng sợ, có mẫu thân ở đây, con không cần sợ!"
Âm thanh khóc khan trong phòng vang lên đứt quãng lúc cao lúc thấp, trong không khí tràn ngập cảm xúc làm cho lòng người đau chua xót âu sầu, đêm còn dài. . . . .