Nam Cung Phủ - kinh thành đệ nhất phú hộ đang giương đèn kết hoa, tổ chức tiệc lớn, khách đến chúc tụng từ tám phương không ngớt, khiến phủ Nam Cung trở nên náo nhiệt khác thường.
Trẻ sơ sinh đầy một tháng sẽ tổ chức lễ chúc mừng, gọi là "Đầy tháng", là món quà đầu tiên của con người. Nhà Nam Cung tất nhiên phải mở trăm bàn tiệc mời rượu đầy tháng.
Mỗi thương gia, nhân vật tiếng tâm, quan lại trong thành đều chuẩn bị quà mừng tinh tế.
Nghe nói, vợ Nam Cung Cẩm có gốc gác dữ dằn, là con nuôi của Thuần vương phi, nghĩa muội của Thuần tiểu vương gia.
Nhưng sau khi đứa bé bắt quà trước mặt mọi người, sắc mặt Nam Cung phu nhân trầm xuống ngay. Đứa trẻ không bắt vàng bạc, không bắt kẹo, bắt qua bắt lại, sau cùng chẳng biết làm thế nào mà trong sảnh bỗng có con mèo chui ra, đứa bé một tay ôm lấy mèo, từ đó không chịu thả ra nữa.
Những tiếng huyên náo dần tan đi, ngoài cửa sổ, trăng đang tròn, đêm hôm khuya. Vật thể trong phòng bị một luồng sương mờ bao trùm, khó thể nhận dạng.
"Rốt cục nó đã ngủ chưa? " Nam Cung Cẩm nhìn đứa bé cứ nằm mãi trong lòng Ôn Tâm , rất không vui hỏi.
Đứa bé này sinh ra có vẻ để chống đối y, từ sau khi nó sinh ra, đã độc chiếm người vợ đáng yêu của y, thậm chí không còn được thân mật nhau nữa, y đã sắp hết sức chịu đựng rồi. Nếu không vì thấy nhóc con thích nó, y đã sớm ném đứa bé ra đường, ai thích thì cứ nhặt!
Đứa bé thấy mặt Nam Cung Cẩm bỗng trở nên kỳ quặc, lập tức xếch môi, nhăm mặt, oa oa khóc ầm lên.
"Chàng xem chàng…" Ôn Tâm trừng mắt nhìn y, nhẹ nhàng vỗ lưng đứa bé, dỗ dành, tiếng khóc của đứa bé đã nguôi dần, vừa ngủ vừa ngậm ngón tay út be bé.
"Cần gì dỗ nó, cứ để nó khóc, khan tiếng sẽ hết khóc thôi, nếu không thì ta tìm miếng vải gòn bịt miệng nó lại. " Nam Cung Cẩm nói rất nghiêm túc.
Ôn Tâm không kìm nổi trợn trắng mắt. "Thôi đi! Nó chỉ là một đứa bé, có cần phải ra tay mạnh thế không? Chàng đấy, chưa thấy ai hận con mình như chàng. "
Nam Cung Cẩm dịu dàng ôm từ sau lưng cô, cúi đầu thì thầm bên tai: "Rõ ràng nàng biết, trừ nàng ra, ta chẳng có hứng thú với bất kỳ cái gì nữa. "
Ôn Tâm bất giác thở dài. Không biết nên nói hắn vô tình hay chân tình. Nhưng tên biến thái này, cũng chỉ có cô mới chịu nổi hắn!
Nghe ai từng bảo rằng: "Tình dục hài hòa là chìa khóa vạn năng giải quyết mọi vấn đề! "
Người này thực vĩ đại!
Thực ra, thứ ràng buộc và nối liền vận mệnh cô mà con mèo đen đã nói, chính là đứa bé! Một sự ràng buộc huyết thống thuộc về thời đại này!
Đây chính là nguyên nhân từ sau khi cô gặp phải sự kiện hành hạ mèo rồi biến thành người và không bị biến thành mèo nữa, cô và Nam Cung Cẩm chỉ một lần mà đã mang thai. Khi cô biết mình có mang, chưa kịp vui mừng, nỗi lo âu lại xuất hiện. Chẳng biết cô sẽ sinh ra cái gì? Là người? Hay mèo?
Cô cứ lo âu căng thẳng hết mấy tháng trời, mãi khi đứa bé oa oa lọt lòng, tảng đá trong lòng mới thả xuống được.
"Nhóc con....Ta nhớ nàng....." Nam Cung Cẩm áp sát bàn tay vào eo, khiến cả tấm lưng cô dựa sát vào lồng ngực y, y không ngừng hôn lên đôi má cô, cắn nhẹ vành tai cô.
Cô cũng không kìm được cảm xúc, hơi ngẩng đầu lên, khẽ rên.
Tay y trượt xuốt đùi, sau đó đi lên, từ từ kéo áo cô lên, bàn tay hơi lành lạnh linh hoạt dò thám trong áo cô.....
"Buông....buông tay.... để ta đặt con xuống....."
Cô khẽ thở ra, đôi má ửng hồng, dáng vẻ đáng yêu vô cùng.
"Chết tiệt! Lại là đứa bé này! "
Nhìn bộ dạng tức tối của y, cô khẽ cười, ngẩng đầu hôn nhẹ lên bờ môi xinh đẹp của y, nói :"Đợi đã, ta qua ngay. "
Sau khi bế đứa bé đang ngủ vào trong giường gỗ dành cho trẻ sơ sinh bên cạnh.
Chỉ vài giây sau đó, Ôn Tâm chợt la thất thanh, "Á…"
"Sao thế? " Nam Cung Cẩm hoảng hốt nhìn người vợ bé bỏng.
"Cẩm, làm thế nào đây? " Cô nhìn y, hoang mang không biết làm sao.
"Thế nào là thế nào? "
"Chúng ta.... chúng ta...." Ôn Tâm hoảng đến sắp khóc.
"Chúng ta thế nào? "
"Con chúng ta biến thành một con mèo rồi! "
"Hả? "
Hôm nay là ngày 15 trăng tròn, đứa bé mới sinh này, e rằng cũng chưa biết được vận mệnh của mình sẽ còn thú vị đến cỡ nào nhỉ?