Nam Cung Cẩm tỉnh dậy trên giường, cảm giác tinh thần hôm nay tốt lạ lùng.
Nhớ lại tất cả những điều mơ mơ hồ hồ tối qua, y cứ ngỡ mình đang nằm một giấc mơ xuân.
Có lẽ vì y quá muốn dùng phụ nữ để chứng tỏ mình rồi! Nên mới mơ một giấc mơ kỳ quặc như thế. Khóe môi Nam Cung Cẩm chớm nở nụ cười, lắc đầu một mình, tối qua y uống nhiều quá rồi.
Ngày thường nát rượu nhưng y vẫn còn giữ lại một phần tỉnh táo, chỉ vì tối qua là ngày tròn một tháng nhóc con mất tích nên y mới mất đi tiết chế.
Nhưng, giấc mơ đó chân thật quá, nhất là cảm giác y âu yếm, vuốt ve trên cơ thể người con gái đó, thậm chí là cảm xúc dâng trào khi y vào sâu bên trong người cô ta khiến y ấn tượng sâu sắc.
Chẳng lẽ là ma nữ đã hiến thân cho y, thậm chí khiến y nằm giấc mộng xuân đó?! Nam Cung Cẩm lại bất giác lắc đầu, cảm thấy rất buồn cười trước suy nghĩ của bản thân.
Nhưng, cảm giác mãn nguyện tối qua thật sự rất chân thật....
Nam Cung Cẩm kéo chăn ra, phát hiện có một vết máu đã đông cứng trên vật tượng trưng nam tính của mình, y tự dưng chau mày lên.
Tối qua rốt cục y đã xảy ra chuyện gì? Và cả người y còn trần trụi, áo quần trên người đã rơi tứ tung trên mặt đất, thật là khó hiểu hết sức.....
Nam Cung Cẩm nhăn trán, chẳng lẽ là trò đùa của Lý Ngự?
…
Ôn Tâm ngáp một hơi dài, một giấc ngủ thật dễ chịu, cô từ từ tỉnh dậy, kết quả là nhận ra mình lại bị nhốt vào trong lồng chim!
Ôn Tâm vội vàng nhìn xung quanh, nhưng, nơi này....nơi này cũng hào hoa quá, lần đầu trong đời cô nhìn thấy một gian phòng to như thế, và điều khiến cô kinh ngạc hơn là tất cả bài trí, dụng cụ xung quanh đều cực kỳ xa hoa, lộng lẫy, bất kỳ một thứ nào cũng không phải một người bình thường có thể mua nổi, trên sàn trải thảm hoa thêu thủ công trắng tinh, bài trí xung quanh rất cổ kính, toát lên một thứ mùi vị cổ điển, tao nhã.
Ôn Tâm cố gắng nhận diện nơi mình đang có mặt, nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy xa lạ, Nam Cung phủ chẳng có nơi nào như vậy cả.
Chuyện gì thế này? Nam Cung Cẩm đâu?
Cô đưa vuốt phải gãi gãi đầu, tối qua rõ ràng hắn còn nằm bên cạnh cô, sao sáng thức giấc đã không thấy rồi? Dù cô đã biến thành dáng vẻ con mèo, hắn cũng không thể nào đối xử với cô như vậy!
Cô rầu rĩ động đậy thân mèo....không kìm được rên lên tiếng mèo. Đáng ghét! Hắn khiến toàn thân cô đau nhức, cả người mệt mỏi vô cùng.
Nghĩ đến tối hôm qua, tự dưng mặt cô đỏ lên, tim đập mạnh, không dám tin rằng mình đã lên giường với Nam Cung Cẩm, và còn rất ngất ngay, thậm chí còn nghênh hợp hắn.
Đột nhiên có tiếng ùng ục phát ra từ trong bụng.
Quay sang nhìn cánh cửa sổ, tia nắng chói chang xuyên qua cửa sổ rọi vào, cô nheo nửa mắt và ước lượng thời gian lúc này...bây giờ chắc đã đến giờ ăn sáng rồi....từ lúc rời khỏi phủ Nam Cung, ngoại trừ lúc làm mèo hoang khổ sở một chút, bình thường đi theo tên ma đầu giết người, ăn toàn sơn hào hải vị, thỉnh thoảng có những người phụ nữ còn mang đồ ngọt đến để nịnh bợ cô. Về mặt "Ăn uống", ma đầu giết người có thể nói là chưa hề bạc đãi cô....Ôi....
Chết tiệt! Bây giờ không phải lúc nghĩ tới việc ăn uống...
Nơi này là đâu?
Rốt cục ai đã giam cầm cô ở đây?
Tối qua sau khi ngủ đã xảy ra chuyện gì?
Đột nhiên có tiếng "ầm" đã làm gián đoạn suy nghĩ của cô, cô giật nảy mình. Ôn Tâm bực bội chuyển ánh nhìn tới thủ phạm đó.
"Đây chính là tiểu súc sinh mà anh họ đã mang từ bên ngoài về à? " Một mỹ nữ duyên dáng yêu kiều, mềm mại như không có xương cốt đang đi về phía cô, dáng vẻ lạnh lùng kênh kiệu đứng bên chiếc bàn, cao ngạc nhìn con mèo trong lồng. Bên cạnh còn có một a hoàn, khuôn mặt cũng tỏ ra nghênh ngang kiêu căng.
"Vâng tiểu thư, là nó đó. "
"Ngươi nhìn xem, hai mắt vô hồn, khóe mắt còn có ghèn, nói không chừng còn mắc phải mấy thứ bệnh về mắt như đau mắt hột, da thì không sáng, vừa khô vừa trắng, không chừng toàn thân có chí rận, còn cái chân...."
Cô gái mỹ miều toàn thốt ra những lời độc địa, chê con mèo từ đầu tới chân, sau cùng kết luận rằng, loại động vật không biết có bao nhiêu thứ bệnh truyền nhiễm này tồn tại chỉ tổ gây hại cho loài người, cách xử lý tốt nhất chính là thẳng tay ném vào lò mổ.
Người ấy à, là thứ động vật duy nhất có thể nuôi động vật làm thú cưng và đem lên nấu thành thức ăn!
Ôn Tâm trợn mắt nhìn cô ta. Có bị gì không vậy? Cô ả này mới sáng sớm đã chạy đến chê bai một con mèo à? Và còn là ngay lúc cô đang tâm trạng không vui, muốn ăn đòn lắm rồi!
Chẳng lẽ cô thật sự tệ như ả ta nói sao?
Ôn Tâm nhìn trái nhìn phải, bên cạnh chiếc lồng vừa hay có một mảnh gương đồng, thế là cô tạo dáng trước tấm gương. Cô nháy nháy mắt, đẹp mà, ghèn à? Làm gì có, và còn nhíu nhíu mũi, soi bên trái, đẹp, soi bên phải, đáng yêu, lớn như vậy chưa hề bị người ta chê xấu, sau khi thành mèo, lúc trước quả là xấu thật, nhưng dưới nỗ lực kiệt sức của cô, cô đã sớm thay da đổi thịt rồi.
"Con mèo này thật chẳng ra sao, tiểu thư nói chuyện với nó mà nó lại dám quay lưng lại." A hoàn không vui trừng mắt nhìn con mèo.
Ôn Tâm chẳng thèm đếm xỉa, bĩu bĩu môi mèo. Giờ cô là một con mèo, có cần phải nhảy cẫng như vậy không? Hai chủ bộc này đúng là kì dị!
"Tiểu thư, người nhìn xem, bộ dạng nó, rõ ràng là xem thường chúng ta! " Y hoàn cắn răng tràn đầy sát khí. Tiểu thư là thân phận gò? Một con mèo lại dám kiêu căng như vậy!
Ôn Tâm nhướn nhướn mày, ta không phải xem thường các ngươi mà là ta nhìn không thấy các ngươi!
"Được rồi, Tiểu Hương. " Cô gái duyên dáng đó liếc nhìn TIểu Hương, gợi ý cho cô ta kiềm chế bản thân một chút, sau đó chuyển sang nói với con mèo bằng giọng điệu lạnh lùng: "Súc sinh chính là súc sinh, làm sao có thể đem ra sánh chung với con người chúng ta. Anh họ lại nuôi một con súc sinh như vậy trong phòng ngủ của huynh ấy, cũng không sợ nó làm bẩn nhà. Ta nhất định phải mách với dì Thuần, sau đó mang con súc sinh này đi bỏ. "
Hứ! Mặc kệ các người có bỏ hay không bỏ, các người tốt nhất đừng đến chọc giận cô, nếu không thì chớ có trách tính khí cô không tốt.
Ôn Tâm trừng mắt nhìn họ cảnh cáo, sau đó cuộn người lại, chuẩn bị ngủ tiếp.
Nhìn thấy con mèo không thèm động đậy cuộn tròn trong lồng đang chuẩn bị nhắm mắt, Tiểu Hương tức giận mở cửa lồng ra, định xách con mèo lên.
"Úi! " Trước khi Tiểu Hương động tay xách nó lên, Ôn Tâm chẳng nể nang tặng ả một vết cào sắc bén.
"Mi thật to gan, dám làm thương tì nữ của ta! " Cô gái xinh đẹp kinh ngạc thất sắc.
Tiểu Hương sờ mu bàn tay đang đau, mặt vênh lên, xắn tay áo. Nói với tiểu thư nhà ả: "Tiểu thư, con súc sinh này đáng đánh! Tôi phải dạy dỗ nó một trận."
Nói xong Tiểu Hương bèn tiến lên, Ôn Tâm nhanh nhạy nhảy lên, thuận theo cánh tay Tiểu Hương, dưới những tiếng la thất thanh, bò lên vai Tiểu Hương.
"Á á! " Tiểu Hương không ngừng la hét, ả có thể cảm nhận được ngay khi vuốt mèo chạm vào cánh tay ả, nó phá hoại triệt để áo ả, vô số sợi chỉ bị sút ra, khi con mèo bò lên vai ả, tiện thể giật mạnh mấy sợi tóc của ả.
"Tiểu súc sinh, mèo ôn dịch, mi làm gì hả? " Không thể để mặc nữa rồi, cô gái xinh đẹp đó thấy tình cảnh này, vội vàng xông lên, dùng sức bắt cơ thể con mèo lại. Không ngờ cô ta bắt lấy mình, Ôn Tâm bấu lấy tay cô ta để giữ cân bằng.
"Mi hãy đi chết đi! " Cô gái xinh đẹp dùng hết sức hất Ôn Tâm xuống đất, nhưng không như ý cô ta, móng vuốt Ôn Tâm đã bấu vào thịt cô ta, dưới tác dụng quán tính, để lại một vết xước sâu trên mu bàn tay cô ta.
"Meo..." Cảm giác cân bằng trời sinh cho con mèo đã phát huy tác dụng, ngay khoảnh khắc chạm mặt đất, Ôn Tâm đã điều chỉnh lại vị trí, sau đó lăn một vòng, an toàn tiếp đất.
Diễn ra một trận nhân miêu đại chiến, trong phòng cũng phát ra những âm thanh binh binh phịch phịch liên tục.
…
"Em họ Tử Hàm, có thể cho ta biết chuyện gì đã xảy ra không? " Lý Ngự tựa vào mép cửa, buồn cười nhìn cảnh tượng trước mắt.
Chỉ thấy con mèo giương đôi mắt to tròn long lanh, hứng chí giẫm lên vai Tử Hàm, nhảy lên vài cái, rồi nhảy sang người Tiểu Hương cào lung tung. Và hai người con gái đó bò lê la trên đất, tóc tai bù xù, mặt có vài vết mèo cào. Xem bộ dạng chắc là đã bị con mèo chỉnh lý rất thảm hại.
"Anh..anh họ, cứu muội! "
Tử Hàm và Tiểu Hương vừa thấy Lý Ngự bước vào, vội vàng cầu cứu.
Ôn Tâm đưa mắt lên nhìn, lại chính là tên ma đầu giết người!
"Anh...Anh họ, súc sinh này bắt nạt muội. " Tử Hàm nước mắt giọt ngắn giọt dài.
Ha! Là ngươi tự chạy đến đây để ta bắt nạt, trách được ai chứ.
Ôn Tâm nhếch môi nở nụ cười giấu dao găm, vuốt mèo không nương tay lướt qua sau lưng ả. Thừa lúc không để ý, công kích sau lưng ngươi!
"Á! " Con súc sinh này hung dữ thật! Tử Hàm hoảng sợ thở hổn hển.
"Mèo hoang bé bỏng, đủ rồi đấy. " Lý Ngự tức cười tiến lên trước bế Ôn Tâm.
"Meo!" Tránh ra, đừng có động vào ta!
Ôn Tâm hung hãn triển khai công kích với Lý Ngự.
"Cẩn thận! Coi chừng ngã đấy! " Lý Ngự vừa ôm nó vừa nhẹ nhàng né khỏi Miêu Trảo công của nó. Y ôm con mèo như đang ôm chiếc gối, để con mèo quyền đá cước tung một lúc đến thở phì phò mới chịu hả hê thả lỏng một chút.
"Được rồi, ngoan ngoãn nào. " Y dụi dụi cái đầu nhỏ nhắn của nó, chọn một chiếc ghế để ngồi xuống, lạnh lùng nhìn hai đứa con gái đang bò dậy.
"Ai cho các ngươi vào phòng ta? "
"Anh họ, sáng nay muội nghe người hầu nói huynh mang một con mèo về, và con giữ nó lại trong phòng mình, muội chỉ tò mò súc sinh thế nào mà có thể khiến anh họ thích đến như vậy thôi. Nhưng ai ngờ nó...nó...." Tử Hàm run rẩy chỉ tay về phía Ôn Tâm, một tay lấy khăn lau nước mắt. "Anh họ, huynh phải dạy dỗ lại nó đi. " Tiếng khóc lóc của cô ta vang dội khắp phòng.
"Ra ngoài! " Lý Ngự thấy cô ta vờ ra vẻ yếu đuối, chẳng hiểu tại sao, sự chán ghét lại trỗi dậy trong lòng.
"Anh họ! " Sao lại như thế? Tử Hàm mở to mắt khó hiểu.
"Muội nói đi, rõ ràng ta đã nhốt nó vào trong lồng, tại sao nó lại có thể ở bên ngoài? Nó chỉ là một con mèo chẳng biết gì hết, nếu muội không chọc nó, nó có tấn công muội không? "
Lời của Lý Ngự khiến cô ả lặng thinh, dắt theo a hoàn tức tối ra ngoài.
Một màn kịch cuối cùng đã kết thúc.
Từ lúc nhìn thấy cô ả vờ tội nghiệp đến lúc bị Lý Ngự đuổi ra. Cô cứ luôn tỏ thái độ như đang xem kịch, mãi khi chạm phải con mắt đen láy của Lý Ngự, nỗi nghi hoặc trong đầu mới dâng trào.
Không phải chứ, sao cô lại trở về trong tay hắn rồi?
"Haha, ngươi cũng lợi hại thật đấy. Thì ra ta đã nuôi một con yêu mèo đã thành tinh. " Lý Ngự trêu chọc nhìn con mèo trong vòng tay, trong lòng chỉ cho rằng nó thông minh hơn mấy con mèo khác mà thôi.
…
Lúc này đã vào giữa khuya người vắng, màn đêm tĩnh mịch.
Ôn Tâm không ngừng di chuyển trong chiếc lồng, thỉnh thoảng lại dùng chân đá vào cánh cửa lồng.
Tức chết đi được!
Đã ba ngày trôi qua rồi, cô vẫn còn bị giam trong này không nhúc nhích được, mãi vẫn không có cơ hội trốn khỏi vương phủ. Mặc cô phá phách, kêu gào, la hét, thậm chí còn nổi điên lên, Lý Ngự cũng chẳng chịu thả cô ra. Cô không biết tháng ngày bị giam cầm còn kéo dài bao lâu nữa?
Cô đang ngồi tù! Có lẽ còn thảm hơn ngồi tù nữa!
Cô ũ rũ nằm sấp trong lồng không nói tiếng nào, bộ não bây giờ chỉ còn một màu trắng xóa.
Lý Ngự đẩy cửa bước vào, nhìn thấy con mèo bộ dạng đờ đẫn như khúc gỗ, y bèn đi tới trước mặt nó, đưa tay sờ sờ đầu nó.
"Thế nào rồi? Sao không có chút tinh thần nào hết vậy? "
Ôn Tâm phờ phạc đưa mắt nhìn hắn, sau đó tiếp tục nằm thơ thẫn một mình.
Thấy nó như vậy, tự dưng y có chút lo lắng.
"Có phải chỗ nào không khỏe không? " Y đặt nó lên đùi, quan sát kỹ lưỡng, thấy nó chẳng hề động đậy, y không đặng lòng bèn lấy tay sờ sờ trán nó.
Kỳ lạ! Đâu có phát sốt!
"Hay là đã ăn trúng thứ gì bẩn nên khó chịu trong bụng? " Lý Ngự tự lầm bầm đoán.
Nhưng thấy nó vẫn cứ không mở miệng, hai mắt lừ đừ, cũng không giống phản ứng khó chịu trong người, mà giống bị mất hồn hơn, y vội lắc lư nó.
"Rốt cục thì ngươi bị gì thế? "
Từ lúc gặp nó, mỗi lần y nhìn thấy nó, nó đều khỏe mạnh tràn trề sức sốc, dữ đến không tả nổi. Nhưng bây giờ thì như uể oải sắp chết, khiến lồng y thắt lại, đành đưa tay ôm lấy nó, một tay khẽ khàng sờ lông nó, nhẹ giọng nói: "Chí ít cũng cho ta một chút phản ứng, có phải buồn lắm không? Mai ta dắt ngươi đi chơi nhé? Ngươi bất động như vậy khiến ta rất lo lắng. "
Cô muốn rời khỏi, chỉ cần một lần cũng được; cô muốn gặp Nam Cung Cẩm, chỉ một lần cũng đủ. Nhưng suy cho cùng cô chỉ là một con mèo, một con mèo mà ngay cả tự do cũng bị đánh mất, cô như vậy thì còn có khả năng theo đuổi hạnh phúc của mình sao?
Tình yêu chân chính, thì ra mong manh như vậy.
"Meo...." Mũi cô hơi xót, nước mắt tự dưng trào ra khóe mắt, chẳng mấy chốc đã đầm đìa rơi xuống.
"Sao lại khóc? " Lý Ngự chau mày, lần đầu y thấy nước mắt của con mèo, khóc đến nỗi nước mắt còn nhiều hơn một người đàn bà.
"Ngài không vào được...." Bên ngoài phát ra âm thanh ồn ào.
Cửa phòng bỗng "rầm " mở ra, Lý Ngự quay đầu lại, ngay tức thì chạm phải cặp mắt xinh đẹp nhưng rực đỏ cả lên.
"Lý Ngự! Nói cho đệ biết có phải là huynh đã an bài không? "
Nam Cung Cẩm vừa bước vào phòng đã lên tiếng chất vấn, bộ dạng như đang hỏi tội, khiến y khó hiểu như hòa thượng đang sờ tóc.
Lý Ngự nhíu mày, ra hiệu cho người gác cửa lui ra. "Tiểu Cẩm, đệ nói gì thế? Cái gì mà ta an bài? Ta an bài chuyện gì rồi? "
"Còn dám nói không phải huynh an bài à, ở Thúy Hương Lầu huynh bảo sẽ an bài cho đệ một người phụ nữ, kết quả là ngày thứ 2...." Nam Cung Cẩm vừa chất vấn vừa vòng theo bàn tròn đi đến bên Lý Ngự. Câu nói chưa dứt, bỗng dưng, y như bị sấm sét đánh phải, tất cả mọi âm thanh đều tan biến.
Á! Y không tin nổi khi nhìn thấy trên đùi Lý Ngự có một khối hình cầu trắng như tuyết, rất giống, thật sự rất giống nhóc con của y.
"Nhóc con...." Y run rẩy cất tiếng gọi không khẳng định.
Khối cầu đang cuộn tròn vểnh tai lên, như là đang nghi ngờ mình đã nghe nhầm. Sau đó nó ngẩng đầu lên nhìn về hướng y.
Trời ạ! Là nhóc con thật mà!
Nam Cung Cẩm kích động xông qua, ôm lấy nhóc con xoay vòng vòng, hôn liên tục.
"Trời ạ! Nhóc con! Cuối cùng ta đã tìm được mi rồi! Cuối cùng ta đã tìm được mi rồi! "
Nam Cung Cẩm! Nam Cung Cẩm! Ta rất nhớ ngươi! Nhớ ngươi lắm!
"Meo eo !" Ôn Tâm xúc động như vừa được tái sinh, meo meo vài tiếng, nói ra cảm xúc trong lòng, nhưng Nam Cung Cẩm nghe không hiểu, chỉ nhìn thấy nước mắt của nó.
Trái tim Nam Cung Cẩm chợt co lại, đã bị chạm phải nơi mềm yếu nhất trong đáy lòng, y đưa tay vuốt đầu nó, đau lòng lau nước mắt bên khóe mắt nó.
"Nhóc con, nhóc con của ta, mi biết không? Ta rất nhớ mi....từ nay về sau ta sẽ không để mi rời khỏi ta nữa. " Nam Cung Cẩm còn có rất nhiều điều giấu trong lòng, giờ đây u đã hoàn toàn quên sạch sành sanh những chuyện mà mình muốn hỏi tội Lý Ngự, trong lòng y, trong mắt y bây giờ chỉ có nhóc con của y mà thôi.
"Meo eo! Meo eo! " Mèo con vui mừng reo vang, liếm liếm đầu mũi y, môi nhẹ nhàng chạm vào đầu môi y, sau đó nũng nịu cọ vào mặt y, thân mật đáp lại y.
Chuyện gì thế này?
Lý Ngự bị bỏ rơi bên cạnh há hốc mềm, thẫn thờ nhìn cảnh kỳ dị giữa sự hội ngộ của một người một mèo này, nét mặt giống như đã bị người ta cạy to mồm ra, không khép lại được nữa, trong lòng có chút cảm giác buồn bã xưa nay chưa từng có.
…
"Nó chính là con mèo trắng bị mất tích mà đệ đã nói à? "
Một hồi lâu sau đó, một người một mèo đang chìm đắm trong sự vui mừng trùng phùng cuối cùng đã nhận ra sự tồn tại của một người còn lại
Lý Ngự vẫy quạt trong tay, phạch một tiếng mở ra. Y không tin nổi,quay qua quay lại nhìn họ, nhưng sau khi thấy Nam Cung Cẩm gật gật đều, mới đành khó hiểu lắc đầu.
"Có khó tin đến như vậy không? " Nam Cung Cẩm cười, cúi đầu dịu dàng vuốt ve con mèo đang vẩy đuôi lười nhác bò trên đùi mình. Nó đang ngoan ngoãn nhắm mắt lại, dáng vẻ rất hưởng thụ.
Nhìn thấy con mèo trong bộ dạng này, Lý Ngự suýt tý rớt cằm ra ngoài, Tiểu Cẩm lại có thể khiến nó từ con mèo hoang dữ dằn biến thành một con mèo ngoan ngoãn, hiền lành, trong lòng hơi có chút ganh tị. Dù gì y cũng là chủ nhân nuôi nó mấy ngày, nhưng lần nào gặp y, nó đều nhe răng nhếch mép, đối đãi khác xa nhau thật.
Lý Ngự bĩu bĩu môi, "Nhưng cũng khó trách, trước kia chỉ toàn nghe đệ nói, ta lại chưa tận mắt thấy nó, giờ thì đã biết rồi...." Y chợt chau mày, bỗng y nhớ đến một chuyện, miệng hơi vênh lên một góc, cười nhạo: "Tiểu Cẩm, đệ thật sự đã yêu...." Dưới ánh mắt cảnh cáo đầy hung hãn của Nam Cung Cẩm, Lý Ngự nuốt vội câu nói xuống cuống họng.
Cái gì chứ, yêu mà lại không dám thừa nhận. Lý Ngự trả y một cái trợn mắt.
"Tóm lại, đệ thiếu huynh một món nợ tình. " Nam Cung Cẩm than thở, thành khẩn cám ơn.
Lý Ngự mặt mày tươi cười, cánh quạt thư họa khe khẽ đu đưa. "Huynh đệ ta mà phải nói lời như vậy sao? Dù sao ta cũng bắt nó về nuôi vì tò mò thôi, nhưng con mèo này vừa hoang dại vừa dữ tợn, chỉ có đệ mới trấn áp nổi nó. "
Tuy miệng y nói như vậy, nhưng khi y nghĩ đến việc trả mèo hoang bé bỏng cho Nam Cung Cẩm, trong lòng lại bỗng nhiên thất vọng não nề.
Thôi bỏ đi, quân tử không chiếm cái yêu nhất của người khác, huống hồ đây là vật của huynh đệ, thích lắm đi chăng cũng đành buông tay.
Lý Ngự xếch môi, "Nhưng quả thật huynh có việc cần đệ giúp một tay. "
"Nói đi, muốn đệ giúp thế nào? " Nam Cung Cẩm đáp thẳng thừng.
Lý Ngự cười thần bí-----nụ cười vừa tinh quái vừa kỳ dị, "Cũng chẳng cần đệ giúp gì nhiều, chỉ cần đệ ở lại trong vương phủ một thời gian là đủ. "
Vài hôm sau…
Ánh đèn giao nhau, tia nến chớp hồng. Tất cả thiên kim quyền quý trong kinh đều nhận được thiệp mời dự lễ tiệc của Thuần vương phi chiêu đãi trong Thuần vương phủ.
Trong buổi tiệc, tì nữ bưng bê tách trà, đi xuyên qua các quan khách, ai nấy mặt mày tươi cười đón khách. Những giai đoạn mỹ miều, dàn nhạc nữ đang diễn tấu những khúc hát mượt mà.
"Từ lâu đã nghe triều ta có nhiều giai nhân lan tâm huệ tố, hôm nay thấy khuê tú các nhà quả thật lời đồn không sai. " Thuần vương phi ngồi vị trí chủ nhà mỉm cười nhìn Lý Ngự bên cạnh, nói :"Con trai, con nhìn xem, thích thiên kim nhà nào, mẹ hỏi cưới ngay cho con. "
"Cũng bình thường, chẳng có cô gái nào đặc biệt. " Lý Ngự phớt lờ ánh mắt ân cần của mẹ, tỉnh bơ đáp.
"Không phải đấy chứ. Con trai, con nhìn bên kia đi. "
Lý Ngự nhìn theo hướng tay Thuần vương phi chỉ, một cô gái mặc váy tím đang làm thơ.
"Cô ấy là con gái tể tướng, tài nữ danh tiếng trong kinh. "
"Ờ. Nhưng con nghe nói là sống xa hoa quen thói, một năm đã tiêu bằng mười năm của dân thường. "
"Thế à? " Thuần vương phi than xót, nói tiếp: "Vậy vị tiểu thư đó thì sao? "
Lý Ngự ngước mắt lên, nhìn mỹ nữ đầu đội vòng hoa kim tơ, cô đang nhảy điệu Kinh Hồng Vũ, dáng dấp ưu mỹ, vòng eo thon nhỏ.
"Ờ. Cô ta là cháu gái thái hậu, thiên kim của Quốc Cửu Gia, ca hay múa giỏi, chỉ nghe nói tính khí nóng nảy, thích đánh mắng nô tì. "
"Thật là nhìn không ra. " Thuần vương phi thở ra, tiếp tục tiến cử các cô gái cho con trai. "Vị cô nương bên đó được rồi chứ! "
Lý Ngự liếc mắt nhìn, cô gái đó mặt như phù dung, làn thu thủy xanh, tay thon khẽ gãy đàn cổ, nho nhã cao quý.
"Ờ. Cô đó à, thiên kim của Lễ bộ thượng thư, làm cũng làm rồi, còn cưới về làm gì! "
"Con..." Bà thật sự bị thằng nghịch tử này tức chết, người này không chịu người kia cũng không ưng, căn bản là không có ý định cưới vợ. Thuần vương phi nóng giận bưng cốc trà hớp cạn một hơi, sau đó nở nụ cười, khuôn mặt cười lên trông có chút giống Lý Ngự, mang chút gian tà và thúc ép. "Con trai, đừng quên rằng con đã hứa sẽ cưới một cô con dâu cho ta, để người mẹ này được bế cháu trong những năm còn lại. "
Làm ơn! Đây là do bị mẹ lừa đấy chứ! Lý Ngự trợn mắt. Người mẹ tốt của y và mọi người trong phủ đã diễn một màn kịch trước lúc lâm chung đầy nước mắt, hại y bất cẩn bị sập bẫy!
Tiểu Cẩm sao hắn còn chưa đến? Hay là đã trốn rồi?
Ngay lúc đó trước cửa đại xảy xuất hiện một chút xôn xao.
Lý Ngự nghe tiếng động ngẩng đầu lên nhìn, người đến toàn thân khoác áo bào trắng, tung bay như tuyết, trong lòng ôm một con mèo Ba Tư trắng, gương mặt khôi ngô tuấn tú, khóe môi lủng lẳng nụ cười nhàn nhạt.
Gương mặt của y đẹp quá, nhưng ánh mắt kiên định và sắc bén lại bù đắp vào dung nhan ôn dịu ấy, khiến cả người y toát ra một khí chất lạnh lùng khác thường, khiến tim người ta xôn xao.
Sự xuất hiện của Nam Cung Cẩm khiến con gái trên toàn sảnh đều tập trung vào y. Các cô gái nhà quan đưa mắt nhìn Nam Cung Cẩm, có người e thẹn, có người bạo dạn liếc mắt đưa tình. Một người tuấn tú biết bao! Hy vọng thỉnh thoảng y có thể nhìn về hướng này, nhìn về mình, yêu mình.
Trước tiên nam Cung Cẩm chào hỏi Thuần vương phi, Thuần vương phi nhìn thấy cháu trai mình vốn yêu thương thì tự nhiên mặt mày cũng tươi tắn, sau đó rời khỏi tiệc, nhường yến hội cho bọn trẻ.
Lý Ngự thở phào, khẽ cúi người nhìn Nam Cung Cẩm nhỏ giọng trách, "Tiểu Cẩm, làm trò gì vậy? Sao bây giờ mới đến, ta chờ cả nửa ngày rồi. "
"Không còn cách nào cả, nhóc con cự nự, cứ đòi theo đệ đến đây." Nam Cung Cẩm ngại ngùng giải thích, mèo con dường như biết đang nói đến nó, nhìn bọn họ meo một tiếng.
"Đệ đó, quả thật đúng danh là Miêu nô." Lý Ngự trêu chọc.
"Vậy còn huynh? Còn không bỏ trốn? Lần này dì Thuần đã vững lòng rồi, đại hội tương thân chuyên tổ chức riêng cho huynh, tất cả thiên kim nhà quan chưa chồng đều đến hết, tự bản thân huynh phiền toái đã đành, tự dưng còn nhường lại cho đệ? Tình cảnh này, những người đàn bà này, nhìn thấy đã phiền rồi. " Nam Cung Cẩm trợn mắt nhìn y. Tự mình còn lo chưa xong, ở đó rảnh rang mà trêu chọc người khác?
Lý Ngự nhàn nhã bưng cốc rượu, uống một ngụm, khẽ động khóe môi, "Vậy là đệ không biết sức hút của mình rồi. Chỉ cần có đệ thì ta an toàn rồi. "
"Câu này là ý gì? " Nam Cung Cẩm khẽ nhướn mày.
Lý Ngự cười. "Người ta hay nói : Có so sánh mới biết ưu hại. Nghĩ danh tiếng ta vang lẫy kinh thành, chỉ cần có Nam Cung thiếu gia, thì con mắt phụ nữ nào còn chỗ dành cho ta. Đây chẳng phải đã như ta đã đoán sao, nguy hiểm ít đi một nửa, tất cả đều dồn vào người đệ rồi! " Những lời hả hê này rõ ràng đang nói là phải kéo Nam Cung Cẩm xuống nước chung!
Biết ngay hắn ta chẳng phải tốt lành gì!
Người không ác, đứng không vững! Không hại người, không tiêu chuẩn! Người không hư, sẽ chết nhanh!
Ôn Tâm tức tối trừng mắt nhìn hồ ly Lý Ngự đang tiểu nhân đắc chí.
Giây phút này tâm trạng Lý Ngự thoải mái không chịu được, thỉnh thoảng lại nhìn Nam Cung Cẩm cười ra tiếng.
Nam Cung Cẩm đành lắc đầu cười chua xót, ai bảo y nợ hắn , đành chấp nhận thôi!
"Cẩm ca ca, sao huynh cũng đến đây? "Một cô gái xinh đẹp hân hoan bước lên đón, cười yểu điệu với Nam Cung Cẩm, nghiêng đầu sang vờ dỗi hờn trách: "Anh họ, Cẩm ca ca đến vương phủ, sao không báo với Tử Hàm một tiếng nhỉ? "
Tử Hàm từ nhỏ đã thích Nam Cung Cẩm, cô cứ một lòng tưởng rằng mình nhất định sẽ lấy y. Cả kinh thành này trừ cô ra, còn ai xứng với Nam Cung Cẩm?
…
"Em họ Tử Hàm, những trường hợp này đệ không tiện đến! Chẳng lẽ em họ Tử Hàm cũng muốn lấy ta à?" Lý Ngự cười trêu cô ta. Tất nhiên! Y cũng biết cô ta ái mộ Tiểu Cẩm, nhưng Tiểu Cẩm chê cô ta phiền. Những lúc thế này, việc đuổi ruồi nhặng cứ để y làm, nếu không Tiểu Cẩm sẽ lạnh mặt bỏ đi.
"Muộn mới không thèm lấy người phong lưu như anh họ, muốn lấy, cũng phải lấy người đàn ông tốt như Cẩm ca ca. " Mặt Tử Hàm đỏ lên, bạo dạn bày tỏ với người mình thích.
Tiếc rằng, người cô ta thích chẳng ngó ngàng tới cô ta, chỉ âu yếm đút thức ăn cho một con mèo, những âm thanh xung quanh anh xem như tạp âm, tự động lọc bỏ.
"Em họ Tử Hàm, muội tốt nhất là đừng làm phiền Tiểu Cẩm, hắn đang bận hầu hạ tiểu tổ tông của hắn rồi! " Lý Ngự thích thú nhìn cảnh tượng thú vị trước mắt.
Trong con mắt Tử Hàm ánh lên tia sáng lạnh lùng, lại là con súc sinh chết tiệt này! Bám anh họ cũng đành, lần này dám bám của Cẩm ca ca! Lần này không bỏ qua được! Nhất định phải tìm cách gợi chú ý của Cẩm ca ca.
Có rồi! Đàn ông đều cần phải quyến rũ, chỉ cần cô tựa vào người anh ấy, mỹ nhân ngọc êm thơm hương ai có thể không yêu? Lúc ấy anh ấy sẽ quên con mèo kia đi.
"Cẩm ca ca, Tử Hàm kính huynh một ly." Tử Hàm cười yểu điệu nâng ly rượu, tạo thế muốn tựa vào kính rượu Nam Cung Cẩm, nắm ngay thời khắc quan trọng, cô kêu nhẹ một tiếng, không chút sai lệch tựa thẳng vào người Nam Cung Cẩm...
Nam Cung Cẩm nhanh nhạy cảm giác một luồng khí đang phất phơ về phía anh, nhưng đã không kịp né tránh nữa rồi, ngay lúc tia lửa xẹt điện này, nhóc con trong lòng y bỗng nhảy lên, giơ vuốt cào loạn xạ về phía đối phương.
"Á…" Tử Hàm bất ngờ bị tấn công, không vững được chân ngã về phía trước, kết quả là đã "tiếp xúc thân mật" với mặt cỏ.
Khi tất cả đương kim tiểu thư trong sảnh cười ồ lên, Tử Hàm mới bò dậy, đầu, người dính đầy bùn, cỏ. Mất mặt trước tất cả mọi người, cô giận đến phát run, trước khi đi trừng mắt nhìn Ôn Tâm một cách nham hiểm.
"Meo…" Ôn Tâm lập tức nhe vuốt nhăn răng kêu meo lên một tiếng tỏ ý thị uy đáp lại cô ta.
Dám sàm sỡ Nam Cung Cẩm!
Hứ!
…
Ôn Tâm không biết mình đã ở trong Nam Cung Cẩm bao lâu rồi, tính tới tính lui chắc cũng hơn nửa tháng rồi.
Hội tương thân của Lý Ngự bao giờ mới kết thúc chứ? Hết trận này tới trận khác, hắn lấy Nam Cung Cẩm làm bia đỡ đạn hết lần này tới lần khác.
Hai người đàn bà, đối với đàn ông thì nó chính là hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng; ba người phụ nữ, đối với đàn ông chính là ngôi sao, mặt trăng và mặt trời; một đám phụ nữ, đối với đàn ông thì nó chính là một thị trường chí rận.
Mỗi khi cô thấy bọn đàn bà đó dùng ánh mắt "cưỡng bức" Nam Cung Cẩm, cô lại nổi giận; thỉnh thoảng nghe thấy Nam Cung Cẩm lên tiếng hồi đáp, cô giận sôi ruột, ghét hắn tùy tiện nói chuyện với người khác. Lúc ấy cô mới phát hiện thì ra mình hay ghen như vậy.
Thực ra có lúc cảm thấy làm mèo thật tốt. Mèo chẳng cần suy nghĩ, mèo chẳng cần tranh đấu, làm mèo tốt biết mấy, nịnh nọt chủ nhân một chút thì sẽ có được rất nhiều rất nhiều cá, cá rất ngon đấy; mèo còn có thể cố tình làm hỏng đồ đạc của chủ, chủ nhân nhiều lắm cũng chỉ mắng nó phá phách và uy hiếp một chút nhưng cũng tiếp tục chiều chuộng nó.
Làm mèo tốt biết mấy, làm mèo thật sự rất tốt.
Nhưng sau khi hiểu biết chuyện tình cảm cô còn ngây ngô mãn nguyện làm một con mèo không? Cô muốn ôm Nam Cung Cẩm, cô muốn nói chuyện với Nam Cung Cẩm, cô muốn sóng vai bên Nam Cung Cẩm, cô muốn ở bên Nam Cung Cẩm.
Vì thế, những ngày này cô luôn suy ngẫm những lời của con mèo đen, rốt cục ở thời đại này, thứ khiến cô quyến luyến và gắn kết số mạng của cô là gì?
Chỉ cần tìm được thứ này, cô sẽ có thể làm người rồi!
Nhưng nghĩ nát óc, cuối cùng cũng tìm không ra manh mối.
Thong thả dạo một vòng quanh chiếc ao trong vườn hoa, ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng, sự đời thật khó đoán, lúc đầu nếu cô không cứu mèo đen, có lẽ mọi thứ sẽ không xảy ra trên người cô, cô cũng sẽ không quen biết Nam Cung Cẩm; Cô tin tưởng rằng, trong vận mệnh đang có một đôi tay vô hình đang thao thúc cô.
"Súc sinh chết tiệt! " Một tiếng quát yêu kiều, khiến Ôn Tâm đang suy tư giật mình, cô vội quay lại, Tử Hàm dắt theo vài người đàn ông lực lưỡng đang nhìn cô chẳng chút thiện chí.
"Meo…meo…"
Các ngươi muốn gì? Trong lòng Ôn Tâm phát ra chuông cảnh báo, thà đắc tội tiểu nhân chớ đừng đắc tội phụ nữ, cô mở mắt nhìn xung quanh, lại chẳng có ai....Toi rồi, chẳng lẽ ông trời muốn diệt cô? Không…không thể nào!
"Súc sinh chết tiệt, hôm nay rốt cục đã có cơ hội tóm mi, ta phải tính sổ hai lần trước với ngươi cho đàng hoàng! " Tử Hàm cười lạnh lùng. Lần này ả phải lấy mạng nó!
"Nhóc con đáng chết, lại chạy đi đâu mất rồi? "
Chẳng qua đi ra ngoài một tí, nhóc con lại không thấy bóng dáng rồi. Ôn Tâm nhướn mày, ánh mắt bắt đầu lia quanh bốn phía, tìm nhóc con khắp nơi trong phòng.
Lý Ngự đang thanh thản ngồi uống trà, nhìn Nam Cung Cẩm đang hốt hoảng tìm kiếm. Nhìn bộ dạng lo lắng của hắn, ai dám tin rằng thực chất y đang lo cho một con mèo.
"Lý Ngự, nhóc con đó đâu rồi? " Nam Cung Cẩm bực bội đi qua đi lại, y dừng chân, nhìn Lý Ngự.
"Làm sao ta biết được." Lý Ngự liếc hắn, nhún nhún vai, "Đệ đâu có dặn ta phái người theo sát nó, trước kia khi ta nuôi ta đều nhốt nó trong lồng chim, sao đệ không nhốt nó lại cho rồi? "
"Đệ không bao giờ nhốt nó! " Nam Cung Cẩm cồng chặt nắm đấm. "Trước đây ngoài việc nhốt nó lên, huynh còn làm gì nó nữa? "
…
"Này này này! Tiểu Cẩm, đừng nói là đệ muốn hỏi tội ta đấy nhé! " Lý Ngự cười to, vẫy vẫy quạt, khóe môi cong lên, "Ta chưa từng bạc đãi nhóc con của đệ, nó ăn thứ ngon nhất, dùng thứ tốt nhất, và còn được xem không ít những thứ thú vị nữa kìa. "
"Thứ thú vị? " Nam Cung Cẩm nghi ngờ nhìn y, trông dáng gian xảo này, chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì!
"Ừ. Thứ thú vị không chỗ chê. " Lý Ngự cười khoe răng trắng, chiếc quạt quạt rất nhẹ, thân thể không mảnh vải che đậy của y và vô số mỹ nữ, chẳng phải thứ thú vị là gì. Y cười gian trong lòng.
"Tiểu Cẩm, đệ ngồi xuống uống trà, nghỉ ngơi tí. Không chừng nó ra ngoài chơi rồi, tí lại tự quay về. " Lý Ngự thấy dáng vẻ y như sắp sửa tháo dở cả căn phòng ra, vội vàng mở miệng gọi lại.
Nam Cung Cẩm nhăn mày, nghĩ lời Lý Ngự nói cũng có lý, đầu mày khẽ dãn ra, ngồi bên cạnh bàn nhẹ nhàng cầm ly trà lên, nhâm nhi từng hớp.
Bị lạc mất một lần nên khó tránh khỏi có chút nhạy cảm. Thực ra mấy hôm nay nhóc con vẫn có thói quen tản bộ một mình, chỉ là hôm nay trong lòng cứ nao nao, cứ cảm giác sẽ có việc gì xảy ra, nên mới hơi lo lắng.
"Đúng rồi, lần trước đệ giận dỗi đến tìm ta có việc gì? "
"Ờ, huynh không nhắc, đệ cũng quên khuấy đi rồi. " Trước kia y đã phiền não chuyện này một thời gian, nhưng tìm được nhóc con ua mừng rỡ, khiến y quên mất chuyện này ngay.
Nam Cung Cẩm nhắm nháp trà, vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên, y nói: " Người đàn bà trong Thúy Hương Lầu đó là do huynh an bài phải không? "
"Đàn bà? Đàn bà nào? "
Nam Cung Cẩm nhướn đôi mày đậm. "Đừng vờ vịt nữa rồi, lần trước ở Thúy Hương Lầu chẳng phải huynh nói sẽ tìm đàn bà cho đệ, kết quả là hôm sau, khi đệ uống đến say xỉn, lại....lại thật sự nảy sinh quan hệ với một người đàn bà. "
"Hả? " Lý Ngự phun ngụm nước, không nhịn cười nổi, "Không phải đấy chứ! Tiểu Cẩm, thân đồng tử của đệ đã phá rồi à. Chuyện vui như vậy mà ta lại không được tham dự? Người đàn bà đó là mập hay ốm? Trông thế nào? Haha, mau nói ta biết là ai? "
"Đệ đã cho người điều tra rồi, cô ta là một a đầu trong Thúy Hương Lầu, nhưng điều kỳ lạ chính là ngay trong hôm ấy cô ta đã biến mất một cách thần bí." Nam Cung Cẩm ngờ vực nhìn y, "Thực sự không phải huynh sắp đặt à?"
"Ta thật tình không biết. Lúc đó ta còn đang ở trong vương phủ đại chiến 300 hồi với mẹ ta, nào có rảnh rang mà chỉnh đệ? " Lý Ngự cười nói tỏ vẻ hào hứng.
Nam Cung Cẩm nửa nheo mắt lại, ngẫm nghĩ: "Nếu không phải do huynh an bài, vậy vậy người đàn bà đó là ai? "
"Đúng vậy, ta cũng rất tò mò, lại có người đàn bà có thể khiến Tiểu Cẩm đệ...." Lý Ngự cười mờ ám, vỗ vỗ vai Nam Cung Cẩm, "Tiểu Cẩm à, thì ra đệ cũng có thể mà. "
"Huynh nói cái gì thế! " Nam Cung Cẩm chau mày, thể hiện rõ rằng y chẳng có tâm trạng nghĩ ngợi vấn đề này.
"Sao mèo hoang bé bỏng vẫn chưa về nhỉ ?" Lý Ngự mở miệng nhắc.
Nam Cung Cẩm lo lắng trong lòng, bỗng cảm thấy có linh tính không hay, một nỗi bất an mãnh liệt bao trùm trong lòng y. Y đứng dậy nói với Lý Ngự :"Đệ ra ngoài tìm! "
Lý Ngự gật đầu, "Ta đi chung với đệ. "
Khi đi đến vườn hoa, Nam Cung Cẩm và Lý Ngự gần như đồng thời nghe thấy những tiếng cười ồn ào từ xa vang tới, hai người nhìn nhau, tăng tốc bước đi, hướng về phía nơi âm thanh vang tới.
"Meo....Ực! Meo....Ực!"
....Cứu....tôi....với......
Trong chiếc ao ở vườn hoa, đang diễn ra cảnh hành hạ mèo thời cổ đại. Ôn Tâm bị mấy gã đàn ông ấn vào trong nước, mấy gã đó cười, cô gái bên cạnh cũng cười. Cô gắng gượng dằn co, kêu lên tiếng mèo đang bị vọp bể, nhưng mấy lần vừa ngoi đầu lên đều bị ấn trở xuống.
Chìm, chìm, ý thức dần mơ hồ.
Mạng sống thì ra là thứ yếu ớt như vậy à? Bất kỳ lúc nào cũng có thể biến mất, ngay cả khi đang hạnh phúc nhất, chết như vậy, chẳng để lại gì, một lời nói cũng chẳng có.
Tại sao, tại sao cô lại là một con mèo?
Bỗng nhiên cảm giác có một cơn đau tim, cảm giác lạnh lẽo từ từ lan rộng, thay thế cái lạnh của nước, thấm sâu vào xương, giá lạnh.
Cô, không chịu nổi rồi....
"Nhóc con…"
Nam Cung Cẩm toàn thân run lên, sợ đến tim gần như ngừng đập. Y vội nhảy lên, sau đó vừa bay vừa đá, liên hoàn cước đá mấy gã đàn ông xuống ao, sau đó nhảy vào trong ao, vớt con mèo từ trong nước ra.
Chỉ trong giây lát, Tử Hàm đứng bên bờ ao đã trố to mắt, há hốc mồm, ngạc nhiên đứng sững tại đó. Cẩm ca ca biết bay?!
"Nhóc con! " Nam Cung Cẩm ôm chầm cơ thể con mèo đang nằm im bất động, lạnh giá, im ắng, tim y gần như cũng theo đó nguội lạnh, thậm chí không dám dùng tay xác nhận nhịp tim đập, sợ nó đã ngừng đập rồi.
Trời ơi! Không thể, không thể, nó không thể chết.
Tay y hơi run rẩy, nhích lên một tí, ngón tay chạm phải những vết nước lạnh lẽo, loáng thoáng nghe thấy có tiếng tim đập yếu ớt. Thế là y ôm lấy nó, bỏ hết tất cả phong độ, hình tượng vốn có của mình, vận khí, nhảy lên,chạy như bay về phòng.
"Anh họ, người ta chỉ đang dạy dỗ con súc sinh này! Nó chỉ là động vật, chết thì mua con khác là được mà. " Tử Hàm hơi có chút lo sợ, nhẹ nhàng giải thích với Lý Ngự.
Nhưng biểu hiện tiếp theo của Lý Ngự khiến cô ta sợ đến ngớ người!
Y cười lạnh lùng, với tốc độ nhanh như chớp thưởng cô ta một bạt tai khiến cô ta không kịp bưng tai lại, một bạt tai thẳng thừng, vừa vang vừa thanh!
"Á! " Tử Hàm vịn má trái của mình, không dám tin việc vừa xảy ra, nhưng cảm giác nóng rát trên mặt, chân thật khó tả.
Tử Hàm òa khóc, lớn thế này cô chưa hề bị đánh, và ánh mắt giá lạnh như băng trên khuôn mặt tuấn tú của anh họ, khiến cô càng hoảng sợ.
Lý Ngự lạnh giọng nói : "Tốt nhất từ bây giờ muội nên cầu cho mèo hoang không sao, nếu không Nam Cung Cẩm nhất định lấy mạng muội! "