Do trên phố dòng người đông đúc chen chúc nhau xem biểu diễn nên chiếc xe thanh ngưu ngày càng đi chậm lại, Dương Phàm từ trong xe nhìn ra, ngay lập tức nhìn thấy mọi người đang vây quanh đài biểu diễn, trùng hợp vô cùng, hắn lại nhìn thấy Mặc Quan lão nhân.
Biểu diễn ảo thuật quan trọng nhất là sự hiếu kỳ của người xem, nên bọn họ luôn luôn nghĩ ra các trò ảo thuật mới để thu hút khán giả, như vậy mới kiếm được nhiều tiền. Dương Phàm nhìn bọn họ rồi đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lông mày nheo lại khiến hiện rõ ba nếp nhăn dọc ấn đường.
Cổ Trúc Đình rất muốn đưa tay lên dùng những ngón tay mềm mại xoa hết những nếp nhăn kia, nhưng nàng lại không dám làm thế. Ánh mắt của Dương Phàm chợt lóe lên, bỗng nhiên cúi đầu cắn tai nàng và khẽ nói. Cổ Trúc Đình chăm chú nghe, liên tục gật đầu.
Xe từ từ vượt qua đám đông, khi xe đi đến một ngõ kế tiếp thì dèm cửa xe được vén lên, từ trong xe nhảy ra một bóng hình mạnh mẽ. Người này mặc quần áo màu xanh, dáng người cao to, dung mạo bình thường, khoảng ba mươi tuổi. Hắn phủi phủi áo bào đồng thời đưa tay lên vuốt râu, cử chỉ tự nhiên, phóng khoáng hòa vào đám đông.
Dương Phàm nhẹ nhàng hạ dèm cửa xe khi bóng của Cổ Trúc Đình biến mất trong đám đông.
※※※※※※
Tấm chăn mỏng màu sen hồng được được trải trên giá giường chạm trổ tinh tế, trong chiếc màn tấm chăn mỏng khẽ che đi những đường cong chết người, làn da trắng toát trong thế lõa lồ của người đẹp. Đỗ Văn Thiên hưng phấn như hoang dại ra sức bóp lấy cặp mông, nghiến răng nghiến lợi như gặp phải kẻ thù không đội trời chung.
Chiếc giường kêu két kẹt mãi không thôi, tuy nhiên các cung nữ người hầu đều đã tránh ra nơi rất xa, không ai nghe được âm thanh xao xuyến lòng người kia. Mối quan hệ không bình thường giữa Đỗ công tử và công chúa trong nhà từ lâu đã khiến các cung nữ nghi ngờ rồi, nhưng mà tuyệt nhiên không ai dám nói ra.
Bọn họ là những nha đầu theo hầu hạ công chúa khi công chúa xuất giá, họ biết rõ phò mã rất nghe lời công chúa. Hơn nữa, nam nữ chủ nhân một người là công chúa, một người là quận vương, đứng về phía nào bọn họ đều không có một kết cục tốt đẹp gì, biện pháp sáng suốt duy nhất để bảo vệ bản thân là giả câm giả điếc.
Đỗ Văn Thiên hưng phấn tột độ, cái cảm giác sung sướng từ tâm lý đến thể xác mà y không thể có được từ những người phụ nữ khác, bởi vì dưới háng của y là một vị công chúa tôn quý, cho dù người phụ nữ khác có đẹp hơn nàng thì cũng không thể có đươc thân phận cao quý như nàng.
Nhưng, nàng vừa có thân phận cao quý vừa có dung nhan xinh đẹp nên đem lại cho y cảm giác cực khoái, nên mối quan hệ vụng trộm giũa y và vị công chúa điện hạ này luôn không làm nàng mãn nguyện. Đỗ Văn Thiên sớm bị tửu sắc hút hết sinh lực, khi lâm trận y hoặc là hữu tâm vô lực, hoặc là làm qua loa cho xong, y đã nhận thấy sự bất mãn của công chúa.
Trước đây y tìm kiếm những người phụ nữ có ngon đẹp như thế nào, chỉ cần y thỏa mãn vui vẻ là được, không cần quan tâm đến cảm giác của đối phương, nhưng lần này thì không, y đành phải tìm cách khác.
Hôm qua y nghe được Võ phò mã hôm nay đi dự tiệc ở Khúc Trì, y liền chuẩn bị, sai Trần Giai tiêu một số tiền lớn mua thuốc kích dục cho y, trước khi đi còn tự thủ dâm một lần trong nhà vệ sinh, để tránh hưng phấn quá độ nhanh mà chóng kết thúc cuộc phiêu lưu.
Trước khi lâm trận không thể thiếu khúc dạo đầu, rồi mới bắt đầu chính sự.
Y hôm nay dẻo dai lạ thường, y đã duy trì được thời gian nửa nén hương mà hùng phong không giảm, y vô cùng tự đắc. Lý Khỏa Nhi cũng hưng trí theo biểu hiện bất ngờ của y, nhưng mà nàng luôn thấy thiếu thiếu thứ gì đó, không thể càng tiến vào sâu hơn, càng mạnh mẽ hơn, không kìm nén nổi liền phối hợp với y.
Cặp mông tròn ngọc ngà của Lý Khỏa Nhi phối hợp nhịp nhàng lên xuống với động tác của y, tiếc rằng vị tướng quân họ Đỗ này chỉ biết cưỡi ngựa mà thôi, Lý Khỏa Nhi vừa mới là người dẫn dắt cuộc chơi một chút y đã cảm thấy rằng tủy sống tê rần, bị co giật chuột rút mạnh.
- Đừng dừng lại!
Lý Khỏa Nhi thốt lên nhưng tiếc rằng đã muộn rồi, nàng tức tối nghiến răng nghiến lợi, tức giận đứng dậy, đẩy Đỗ Văn Thiên lúc này như một con chó chết dựa vào lưng nàng lên giường, hét to nói:
- Đúng là đồ vô dụng.
Lý Khỏa Nhi tức giận xuống giường, khoác lên người một tấm chăn mỏng, không thèm nhìn y lập tức bước qua tấm bình phong, sau bình phong là một căn phòng khác, gần tường còn có một cửa nách, nàng đẩy cửa đi vào một phòng tắm, trong bồn tắm đã đổ đầy nước ấm, mặt nước phủ đầy cánh hoa.
Lý Khỏa Nhi cởi bỏ xiêm y, ngâm mình vào làn nước ấm, tức giận gọi:
- Người đâu!
Phía bên ngoài của nhà tắm còn có một cánh cửa khác, có hai cung nữ mặc xiêm y đang đứng hầu sẵn ở bên ngoài, nghe tiếng liền nhanh chóng đi vào hầu hạ công chúa tắm rửa. Đỗ Văn Thiên ủ rũ đúng dậy, vừa mắng lang băm bịp người vừa mặc quần áo, từ một cái cửa khác lầm lì đi ra.
Xe chở Dương Phàm đỗ tại trước cửa Đỗ phủ, Nhâm Uy tay cầm bái thiếp đi lên gõ cửa.
Phò mã không có trong phủ, nhưng Dương Phàm chắc chắn rằng Lý Khỏa Nhi biết hắn đến, vì đây là phủ Công chúa chứ không phải phủ Phò mã, làm phò mã có nghĩa là đi ở rể, mặc dù Võ Sùng Huấn được phong tước quận vương thì cũng vậy thôi, Công chúa mới là hoàng thất.
Võ Thừa Tự, Võ Tam Tư phấn đấu hơn mười năm cũng chỉ vì muốn thành hoàng tộc, nhưng Võ Tắc Thiên không lập con cháu Võ Thị làm người kế vị, cánh cửa này bọn họ thủy chung không bao giờ vượt qua được. Do vậy, Võ Sùng Huấn tuy là quận vương, kết hôn với An Nhạc, nhưng phủ đệ vẫn gọi là phủ Công chúa.
Đây không phải chỉ là vẫn đề xưng hô, còn có nghĩa là phủ đệ là thuộc về công chúa. Quan Lũng thế gia mời Võ Sùng Huấn đến dự tiệc, đưa đến thiệp mời không thể trực tiếp đưa cho Võ Sùng Huấn, mà phải đưa cho An Nhạc công chúa, đây là lễ nghĩa.
Một thị nữ hầu hạ An Nhạc tắm rửa quỳ giữa nhà, hai má bị một ma ma mặt như hung thần ác sát tát sưng đỏ lên, một người hầu còn lại quỳ dưới đất, nơm nớp lo sợ, khủng hoảng.
Lý Khỏa Nhi trong lòng bực bội vì Đỗ Văn Thiên vô dụng không thỏa mãn dục vọng của nàng nên tính tình nóng nảy. Mới đầu nàng chê người hầu nhẹ tay, mạnh tay một chút lại kêu đau, sự nóng giận của nàng bỗng chút hết lên đầu cô người hầu đen đủi này.
Quản gia của phủ công chúa tay cầm một bái thiếp đi tới, nhìn thấy cảnh tượng này liền biết công chúa không vui nên có chút không yên, khi cách nàng gần một trượng thì đứng lại, thật cẩn thận bẩm:
- Công chúa, Trung võ tướng quân Dương Phàm đến nhà thăm phò mã.
- Dương Phàm?
Lý Khỏa Nhi nhìn quản gia một cái, nghi ngờ lẩm bẩm nói:
- Hắn gặp phò mã làm cái gì?
Nàng nghĩ một lúc, nói:
- Mời hắn vào phòng khách ngồi đợi, bổn cung lập tức đi gặp hắn!
Quản gia trả lời rồi nhanh chóng đi ra ngoài, Lý Khỏa Nhi tức giận nhìn người hầu mặt đỏ ửng, khe miệng chảy máu, hung tợn nói:
- Tiếp tục đánh cho nó nhớ!
Nói xong liền vung ống tay áo, gọi to:
- Người đâu, hầu hạ bổn cung thay quần áo!
Trương Dịch Chi ở Phụng Thần giám chủ trì biên soạn " Tam giáo châu anh ", mấy ngày nay đã bớt đi đến hầu hạ Võ Tắc Thiên, nhưng hôm nay rảnh rỗi nghe nói Hoàng đế đã hành hình bằng gậy đánh tới chết một vị quận vương Võ thị và một Hoàng thái tôn, sự việc khiến người nghe quá mức sợ hãi, tin tức cực kỳ nhanh chóng truyền tới Phụng Thần giám lý.
Cả sảnh đường Mặc Hương đang chất đống bản thảo, Trương Dịch Chi đang vô cùng bận rộn nghe vậy quá sợ hãi, khi cuống quýt chạy tới Lệ Xuân đài, vài tiểu nội thị vừa lúc mang thi thể của Lý Trọng Nhuận và Võ Diên Cơ đi ra ngoài, Trương Dịch Chi vừa thấy nhất thời âm thầm kêu khổ không ngừng.
Y vừa vào cung, gặp Võ Tắc Thiên trò chuyện vài câu thì hoàng Thái Tử Lý Hiển như kẻ điên xông tới, y bèn có lòng tốt nói giúp ông ta mấy câu, khiến cho Võ Tắc Thiên đang nổi giận lôi đình cũng hòa hoãn xuống, đồng ý đặc xá cho Lý Tiên Huệ, Lý Hiển lại chạy đi như điên.
Võ Tắc Thiên tuy là trút giận thay cho Trương Xương Tông, nhưng lập tức đánh chết một thân tôn tử và một chất tôn tử trong nhà, còn có một cháu gái đang mang thai sáu tháng hiện giờ sinh tử chưa biết, không khí trên điện không khỏi trở nên quái dị, hai huynh đệ đứng ở đó cũng thấy khó xử, Trương Dịch Chi liền tìm lý do mang theo Trương Xương Tông cáo từ.
Trương Dịch Chi trầm mặt, dẫn Trương Xương Tông trở lại Phụng Thần giám, trên đường không nói lời nào.
Hai người tới thư phòng nhỏ ngồi xuống, Trương Dịch Chi mới lạnh lùng nói:
- Lục lang, lần này chúng ta đắc tội cả Võ gia, Lý gia rồi!
Trương Xương Tông hậm hực nói:
- Ngũ lang, nếu có người làm nhục lệnh đường, huynh sẽ thế nào?
Trương Dịch Chi nghiêm nghị nói:
- Ai dám làm nhục mẹ ta, máu tươi năm bước mới thôi.
Trương Xương Tông nói:
- Chính là vậy, chúng miệng lưỡi làm nhục ta, thế còn không tín, nhưng ngay cả Trương gia chúng ta, ngay cả ông nội đã qua đời của chúng ta mà chúng cũng làm nhục, nếu đệ không trả thù, sao còn có mặt mũi chứ?
Trương Dịch Chi thở dài:
- Trừng phạt nhỏ là được rồ, cần gì phải khiến người ta chết như thế. Huynh đệ ta sẽ là cái đích để mọi người chỉ trích rồi.
Trương Xương Tông không hề để ý đến nói:
- Thì sao nào? Có thánh nhân sủng ái, ai có thể làm gì được chúng ta?
Trương Dịch Chi hạ giọng nói:
- Oán thù quá sâu, không thể hóa giải. Thánh nhân tuổi tác đã cao một khi có chuyện không hay xảy ray, huynh đệ ta chết không có chỗ chôn đấy.
Trương Xương Tông nghe xong bất giác biến đổi sắc mặt, cẩn thận ngẫm lại, rồi lại căm giận lên, nói:
- Một nhà Lư Lăng có thể trở về Lạc Dương, cũng trở thành Thái Tử, hai huynh đệ chúng ta giúp không ít, nếu không có chúng ta nói ngọt ở trước mặt thánh nhân, họ chưa chắc đã dễ dàng được trở về như vậy, họ rõ ràng còn xem thường chúng ta, nỗi hận này đệ thật sự nuốt không trôi.
Trương Dịch Chi điềm nhiên nói:
- Bây giờ nói cái này làm gì nữa? Thù đã kết rồi, chỉ có thể nghĩ biện pháp đối mặt thôi. Chúng ta nhất định phải nhanh hơn cướp lấy quyền lực, kết đảng kéo phái, tạo ô dù, thánh nhân sủng ái không đủ để dựa vào, chúng ta nhất định phải có lực lượng của chính mình mới có thể tự bảo vệ mình được. Tuy nhiên hiện tại, đệ cứ trốn tránh đừng xuất hiện nhiều.
Trương Xương Tông mở to mắt:
- Vì sao?
Trương Dịch Chi nói:
- Vì vài câu tin đồn, ngươi liền giật giây thánh nhân giết một Hoàng thái tôn và một vị Võ thị quận Vương, sự tình này còn nhỏ sao? Cho dù Lý Hiển Lý Đán không dám nói gì, không có nghĩa là Thái Bình công chúa cũng sẽ như các đại thần trong triều làm như không thấy khó tránh hỏi sẽ buộc tội ngươi, tộc nhân Võ thị đều thỏ chết cáo thương, tuy nói có thánh nhân che chở, ngươi cũng chỉ tạm thời tránh được sóng gió mà thôi.
Trương Xương Tông nghe xong, phẫn nộ mà nói:
- Tránh đi? Ta có thể trốn tránh đi đến nơi nào?
Gã cúi đầu nghĩ một lát, bỗng nhiên nói:
- A! Ta nhớ ra lúc vừa rồi ta đi gặp thánh nhân, trên bàn thánh nhân có một bản tấu chương, là vụ án Dương Phàm gặp chuyện đấy, không bằng ta thỉnh chỉ thánh nhân đến Trường An đốc thúc vụ án này?
Trương Dịch Chi giật mình, liền vội hỏi chi tiết, đợi y biết được tin tức Võ Ý Tông bị miễn chức điều trở lại kinh thành thì không khỏi ánh mắt sáng lên bật thốt:
- Đi được đấy! Ta ở lại trong kinh, tiếp tục biên soạn " tam giáo châu anh " ngươi đi Trường An tiếp nhận Võ Ý Tông, nhân cơ hội nắm giữ binh quyền, đến lúc đó địa vị của huynh đệ ta vững như núi Thái Sơn rồi.
Trương Xương Tông rất vui mừng, nói:
- Vậy đệ đi nói với thánh nhân ngay.
- Khoan đã!
Trương Dịch Chi kéo gã lại, cười thâm ý:
- Không thể để thánh nhân hiểu tâm ý của chúng ta, tránh tai họa. Chờ một chút, chờ tấu chương buộc tội huynh đệ ta tới ngự tiền rồi mới đề xuất với thánh nhân cũng không muộn.
Đông cung, vợ chồng Lý Hiển một đêm chưa ngủ.
Ngự y ra ra vào vào, Đông cung đèn đuốc sáng trưng, nửa đêm, Lý Tiên Huệ năm ấy mười bảy tuổi hạ sinh một tử thai còn chưa thành hình, lúc gần bình minh, ngọn đèn đã cạn, vị Công chúa xinh đẹp này bởi vì tiêu hao hết sinh lực cuối cùng, ngay khi trượng phu cùng với đứa bé vừa chết đi không lâu thì nàng cũng rời khỏi thế gian này.
Lý Hiển dung nhan tiều tụy ngồi trên điện, một đêm như già đi mười tuổi, tóc bạc rất nhiều. Con trai và con gái ruột của Vi phi trong một đêm lần lượt chết hết, nàng khóc đến hai mắt sưng đỏ, trời sáng, trên Thiên thượng môn vang lên tiếng chuông uy nghiêm, từng tiếng chuông vui lấp tiếng khóc mơ hồ tại Đông cung...
Ngụy vương phủ, trong phòng ngủ của Võ Thừa Tự, Võ Diên Nghĩa, Võ Diên An, Võ Diên Thọ cùng quỳ gối trước giường, Võ Thừa Tự nằm trên giường, mặt vàng như nến.
Võ Thừa Tự có sáu con trai, trong đó con thứ năm chết non, con cả Võ Diên Cơ ngày hôm qua bị hành hình bằng gậy đánh tới chết, con út Võ Tú Vi vì hòa thân đi sứ Đột Quyết, kết quả bị bắt giữ tại thảo nguyên rộng lớn đến nay vẫn chưa được thả về, bên mình chỉ còn lại ba đứa con.
Ba đứa con trai rưng rưng lệ nhìn phụ thân họ. Võ Thừa Tự năm đó bị Võ Tắc Thiên lưu đày Chấn Châu, khi đó vì hoàn cảnh ác liệt mà ủ bệnh, mấy năm nay bệnh cũ tái phát, sức khỏe càng lúc càng kém, hiện giờ lại vì cái chết của đứa con cả làm cho kích động, đang hấp hối.
Võ Thừa Tự sớm đã gầy như que củi giống như thây khô nằm ở trên giường, ánh mắt hết sinh khí nhìn đỉnh màn, thì thào lẩm bẩm:
- Phụ thân ta...chết trên tay bà ta, con ta, chết trên tay bà ta, ác phụ này còn độc hơn cả rắn độc, khụ khụ khụ...
Võ Diên Nghĩ bất an nói:
- Phụ thân!
Y phất tay ra ngoài ra hiệu đuổi đám tôi tớ hầu hạ đi, rưng rưng nói:
- Phụ thân, người chết không thể sống lại, đại huynh đã qua đời, phụ thân xin hãy bảo trọng thân thể.
Võ Thừa Tự đã hấp hối sắp chết, y dường như căn bản không nghe thấy con trai nói gì, chỉ chăm chú nhìn đỉnh màn, mặt đỏ ửng, đột nhiên hét to:
- Bà là Thiên sát cô tinh sao! Bà là Thiên sát cô tinh sao! Ác phụ này, hình phu khắc tử, hình thân khắc hữu, bà chính là Thiên sát cô tinh!
- Phụ thân!
Võ Thừa Tự bỏ tay Võ Diên Nghĩa ra, khàn giọng nguyền rủa:
- Độc phụ này, bà ta nhất định lục thân vô duyên, cô độc sống quãng đời còn lại, nhất định lúc tuổi già thê thảm, chúng bạn xa lánh! Bà ta không xứng là con dâu Lý gia, dù là tới U Minh Địa ngục, bà ta cũng không còn mặt mũi nào đi gặp thân nhân hai tộc Võ Lý, thành quỷ bà ta cũng là một cô hồn dã quỷ!
- Phụ thân, cha đừng nói nữa! Phụ thân! Phụ thân?
Võ Diên Nghĩa ngơ ngác nhìn Võ Thừa Tự, Võ Thừa Tự hai mắt lồi ra, trống rỗng nhìn đỉnh màn, không ngờ đã khí tuyệt bỏ mình!
Tám trăm tiếng chuông sáng sớm khi đập đến hồi cuối cùng, một chiếc xe ngựa lộng lẫy nhanh chóng chạy đến đường cái Định Đỉnh.
Tua cờ buông xuống màn che nhẹ lay động, Thái Bình công chúa ngồi trong xe mặt trầm như nước.
Mấy ngày nay nàng vẫn ở “Tử trạch uyển", chuyện xảy ra ngày hôm qua trong cung tuy có người nói cho nàng nghe, nhưng cùng ngày nàng không kịp trở về thành, sáng sớm hôm nay vội gấp trở về. Lúc nàng tiến vào thành, chỉ bảo người đánh xe ngựa đi thẳng vào cung thành.
Thùng xe rộng mở, một lão giả mặc áo bào đen ngồi bên cạnh, dung mạo nhăn nheo, trong vẻ nho khã toát lên khí chất trầm ồn quả quyết.
Lão giả khẽ vuốt bộ râu dài tới ngực, trầm giọng nói:
- Sáng sớm thiên tử phải lâm triều trông coi công việc, Công chúa lúc này vào cung, không khỏi có người sẽ coi là gây sự, theo lão hủ thấy, Công chúa không nên vội vàng xúc động, gặp chuyện chớ hoảng sợ, nếu không sẽ loạn đấy.
Sau khi được Võ Tắc Thiên ngầm đồng ý, Thái Bình công chúa có thể cùng xây dựng nha khai phủ, có thể thu nạp môn hạ, tự thành thế lực một phương, thế lực của nàng nhanh chóng khuếch trương, trong mỗi ngày cần phải xử lý mọi việc càng lúc càng nhiều, với tính cách thông minh tháo vát của nàng mà cũng có lúc không xử lý nổi.
Quản sự Lý Dịch trong phủ của nàng chỉ có thể làm chân chạy, không làm được loại việc này, những đại thân đầu nhập nàng ai nấy đều có công vụ, không có khả năng lúc nào cũng đến phủ nghị sự, cho nên nhu cầu cần phụ tá của nàng hết sức cấp bách, vị lão giả này chính là vị phụ tá tiên sinh mà hiện tại Thái Bình công chúa nể trọng nhất.
Lão tiên sinh họ Mạc, Mạc Vũ Hàm, người Phúc Châu, vốn là phụ tá Lý Thiên Lý con trai của Ngô Vương Lý Khác. Lý Thiên Lý ngàn dặm phụng triều hồi kinh đã đưa lão theo. Lý Thiên Lý lúc ở địa phương vốn làm Thứ ử một châu, quân chính ôm đồm, tuy nói y vì để tránh khiến cho Võ Tắc Thiên nghi kỵ, chính vụ hờ hững, nhưng dù gì nhiều việc vẫn cần y thẩm duyệt đóng dấu, cho nên việc này đều do Mạc đại tiên sinh phụ trách.
Hiện giờ Lý Thiên Lý hồi kinh, làm tướng lĩnh cấm quân, bên người vốn cũng không cần một phụ tá như vậy nữa, một lần tại gia yến phủ Thái Bình Công chúa, nghe nàng nói cần người, liền giới thiệu vị lão tiên sinh này cho nàng. Mạc Đại tiên sinh này học thức uyên bác, trí tuệ sâu xa, rất được nàng coi trọng, hiện giờ đã trở thành phụ tá đệ nhất của nàng.
Thái Bình công chúa nghe Mạc đại tiên sinh nói xong, có chút không vui nheo mắt nhìn lão, nói:
- Ý của Mạc đại tiên sinh là Bổn cung không nên để ý tới việc này?
Mạc Vũ Hàm trầm giọng nói:
- Không nên! Ít nhất không nên làm người tiên phong trong chuyện này! Nếu nói phải ra mặt, Thái Tử và Tương Vương bất kể như thế nào cũng nên ra mặt trước Công chúa. Công chúa sáng sớm xông cung kiến giá, chẳng lẽ không ngại bị chỉ trích ỷ vào sủng ái mà kiêu ngạo sao? Thiên tử sáng sớm phải lâm triều trị sự, công chúa khẩn cấp như thế, quá lộ liễu là muốn gây sự đó sao?
Xin công chúa chớ quên, đó là mẫu thân của công chúa, cũng là đương kim thiên tử! Còn nữa, Hoàng đế chỉ vì một chút ngôn ngữ mạo phạm đã hành hình bằng gậy tới chết một vị Hoàng thái tôn và một vị quận Vương. Phượng tử Long tôn mạng như cỏ dại, việc này trấn động cả triều dã, nay triều hội, bách quan chắc chắn sẽ có động tác, nếu Công chúa sáng sớm đi gặp Hoàng đế, Hoàng đế sẽ nghĩ như thế nào, biết đâu lại cho là tất cả những quan viên này đều là bị đặt kế? Công chúa, cẩn thận lợn lành chữa thành lợn què đấy!
Thái Bình công chúa giật mình sợ hãi, xe chạy lộc cộc, trâm cài tóc trên đầu nàng rơi rung động, bỗng nhiên, nàng cất giọng:
- Quay đầu, hồi phủ!
Mạc đại tiên sinh thấy Thái Bình nghe lời, đồng ý tiếp nhận gián nghị của mình thì mỉm cười vuốt râu gật gật đầu.
Xe ngựa đã đến đầu cầu Thiên Tân liền quay lại, đi về hướng phường Thượng Thiện, đoàn xe vào phường Thượng Thiện không bao lâu, Mạc đại tiên sinh đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở to, cao giọng:
- Dừng xe!
Thái Bình công chúa kinh ngạc nhìn Mạc Vũ Hàm, Mạc Đại tiên sinh nói:
- Phía trước là Lương Vương phủ, Công chúa điện hạ không muốn đi dò hỏi một chút sao?
Cặp mắt của Thái Bình công chúa chậm rãi sắc bén, nói:
- Tiên sinh nói là...
Mạc Đại tiên sinh gằn từng tiếng:
- Nhị Trương lợi hại, đã dần không thể khống chế được nữa, hai nhà Võ Lý ít nhất trong chuyện này là có thể đi cùng một chỗ đấy.