Ngày hôm đó khi Võ Tắc Thiên lâm triều nghe báo cáo và quyết định sự việc, tất cả quốc sự xử lý đã xong, chợt có nội giám lên điện bẩm báo, nói Phụng Thần giám Trương Dịch Chi, Trương Xương Tông biên soạn Tam giáo châu anh đã đại công cáo thành, muốn đường đường kính dâng cho Thiên tử.
Võ Tắc Thiên kỳ thật sớm biết chuyện này, hôm nay đã cố ý an bài hai vị ái lang trước mặt mọi người hiến thư, nghe vậy lập tức vui vẻ hạ chỉ:
Truyền Trương Dịch Chi, Trương Xương Tông mang theo Tam giáo châu anh lên điện.
Chỉ một lát sau, Trương Xương Tông và Trương Dịch Chi một thân quan bào, long trọng trang nghiêm, trong tay nâng một chồng sách đi lên đại điện, khom người thi lễ về phía Võ Tắc Thiên.
Võ Tắc Thiên vui vẻ nói:
- Trẫm nghe nói Tam giáo châu anh đã biên soạn hoàn thành, đây là việc trọng đại sau văn hoá giáo dục mà sau khi trẫm dời đô đến Trường An, nay lệnh hai người các ngươi lên điện hiến thư, cùng văn võ bá quan cùng nhau thưởng thức. Dịch Chi, Xương Tông, sách ở trong tay hai ngươi, chính là Tam giáo châu anh sao?
Trương Dịch Chi hạ thấp người đáp:
- Hồi bệ hạ, thần và Xương Tông sở hiến, là Mục lục Tam giáo châu anh, tổng cộng mười ba cuốn. Về phần toàn thư Tam giáo châu anh …
Trương Dịch Chi nhìn lướt qua chúng thần công đường, đem thanh âm đề cao chút. Ngạo nghễ nói:
- Tam giáo châu anh toàn thư tổng cộng 1300 cuốn, ước chừng số lượng quá mức khổng lồ chưa thể mang theo hết lên điện.
Cả triều văn võ nghe xong không khỏi ồ lên, thanh âm sửng sốt rót thành một cỗ tiếng gầm, ồn ào mãi không dứt trên điện.
Rất nhiều đại thần đều biết chuyện Nhị Trương người biên soạn Tam giáo châu anh, chẳng qua họ cũng không để hai kẻ trai lơ của Hoàng Đế này vào mắt. Chỉ khi mới vừa rồi mắt thấy Nhị Trương đều tự bưng một chồng sách dày lên điện, trong lòng đã kinh ngạc không ngừng, thật sự có một chồng sách dày như thế, xem ra Nhị Trương là thật sự làm việc nha. Lại không nghĩ, trong tay hai người cầm là mục lục của Tam giáo châu anh, toàn thư lại có 1300 cuốn.
Võ Tắc Thiên cười ha ha. Nói:
- Không ngại, hôm nay triều hội kết thúc sớm đi, trẫm cùng các khanh xem thật kỹ toàn bộ Tam giáo châu anh. Nào, truyền chỉ Phụng Thần giám, đem toàn thư Tam giáo châu anh trình lên trên điện.
Kỳ thực toàn thư Tam giáo châu anh đã được chuyển đến ngoài điện, Võ Tắc Thiên ra lệnh một tiếng, có một trăm tiểu nộ thị mỗi người cầm mười ba cuốn Tam giáo châu anh nối đuôi nhau mà vào, đem sách đặt ở trên gạch vàng Hồng Lăng rồi lui nữa xuống, toàn bộ quá trình hiến lên giằng co thời gian ba đốt hương.
Sau đó tất cả một trăm tên tiểu nội thi đều lui ra ngoài. Trên Kim điện toàn thư Tam giáo châu anh trải dài trên mặt đất trong phạm vi hơn mười bước, cao gần hai thước, tất cả đều là Mặc Hương xông vào mũi. Nhị Trương này quả nhiên là không lên tiếng thì thôi, đã lên tiếng thì bỗng nhiên nổi tiếng.
Mặt rồng Võ Tắc Thiên cực kỳ vui mừng. Cất cao giọng nói:
- Thư lập nói, có thể thuật lại chuyện cũ, suy nghĩ người tới, thay đổi của dân tình thế thái, giáo dục, dày phong tục, chính nhân luân, chân thật rõ ràng, đem những điều tâm đắc của các bậc hiền triết lưu truyền lại, lúc ấy, có thể nói là công đức rất lớn. Nay Tam giáo châu anh đã xong, là sự may mắn của triều ta đấy!
Võ Tam Tư ngoan ngoãn nghe kĩ, tự nhiên nghe được trọng điểm lời của cô trong bốn chữ - công đức rất lớn- , không khỏi thầm nhủ: - Sở liệu của Thái Bình không sai, Nhị Trương quả nhiên khẩn cấp chủ động đòi công rồi, cô mẫu cũng có ý hậu thưởng thêm, ta sẽ đoạt trước một bước, thỉnh phong cho bọn họ đi. Như vậy chẳng những có thể bán được ân huệ cho bọn họ, còn miễn cho bọn họ được nhiều thấy thiếu, nếu thực cấp cho bọn chúng một Vương tước, cũng tốt hơn là cho chúng làm một chức quan nào đó trong nha môn!
Nghĩ đến đây, Võ Tam Tư lập tức ra tấu nói:
- Bệ hạ, thần nghĩ đến, người lập thư thuyết, tất nhiên là tuấn tài rồi. Huống chi một bộ sách lớn, khi truyền lại cho hậu thế, thật là công đức rất lớn. Tham dự biên soạn cuốn sách này một nhóm tài năng, tuấn kiệt, bệ hạ nên trọng thưởng cho họ theo công lao. Mà Nhị Trương có công đầu, có thể phong vương!
Võ Tam Tư vừa dứt lời, trong điện xôn sao, thư lập nói, triều đình nhất định trọng thưởng, đây là điều tất nhiên, nhưng nếu chỉ vì biên soạn một bộ sách liền phong vương, thì chuyện phong Vương Tước cũng quá dễ dàng à nha? Tuy nhiên trong đó có chút người tầm mắt cao minh, tâm tư linh động, liền rõ dụng ý của Võ Tam Tư.
Thái Tử Lý Hiển mắt nhìn Tương Vương Lý Đán, hai người không hẹn mà cùng nói:
- Thần tán thành!
Thái Tử Lý Hiển, Tương Vương Lý Đán đã sớm cùng Thái Bình công chúa thông qua trước, không ngoài sở liệu của Mạc Đại tiên sinh, Lý Hiển và Lý Đán quả thật không nghĩ Nhị Trương được trọng thưởng chính là chuyện tất nhiên, cũng thật không ngờ một khi Nhị Trương đạt được chức vị thực, hậu quả còn nghiêm trọng hơn so với để Nhị Trương được một Vương tước.
Mặc dù là Thái Bình công chúa tận tình khuyên bảo phân tích lợi hại, Thái Tử và Lý Hiển vẫn như cũ băn khoăn chồng chất, lo lắng ở trước mặt văn võ bá quan cung phụng nghênh đón nịnh bợ sẽ có tổn hại uy danh của bọn họ. Dù sao hai người đó là trai lơ của mẫu thân bọn họ, đây là bí mật mà người khắp thiên hạ đều biết, bọn họ mặt dày nịnh bợ chẳng phải sẽ khiến người trong thiên hạ nhạo báng?
Ai ngờ, quyền thần đa mưu túc trí ai sẽ thưởng thức sẽ không nhận ra ý đồ chân chính trong chuyện này, về phần trên phố dân bảo sao hay vậy, bàn tán huyên náo có chỗ lợi gì? Nếu sự châm chọc nhạo báng của dân chúng có tác dụng, Nhị Trương đã sớm suy sụp rồi, chân chính có tác dụng chính là các quyền quý trọng thần trong triều, mà bọn họ chỉ đối với Thái Tử và Tương Vương tâm sinh kính sợ.
Đáng tiếc, mặc dù Thái Bình năm lần bảy lượt cổ động, Thái Tử và Tương Vương nhất thời do dự nên bị Lương Vương Võ Tam Tư đoạt trước, Thái Tử và Tương Vương lúc này mới ngẩng đầu phụ họa, ở trước mặt văn võ bá quan đã hoàn toàn mất đi tầm quan trọng của mình, ngược lại làm cho người ta có cảm giác, dường như hai vị Hoàng tử chỉ nghe lệnh Lương Vương.
Nhị Trương nghe Lương Vương vì bọn họ thỉnh phong vương tước, Thái Tử và Tương Vương cũng liên thanh phụ hợp, không khỏi vừa mừng vừa sợ. Bọn họ biết rằng lần này nhất định Hoàng Đế sẽ trọng thưởng, nói không chừng sẽ lên làm Lễ Bộ Thị lang , hay là thụ phong hầu tước, lại không nghĩ rằng đám người Võ Tam Tư và hoàng Thái Tử, Tương Vương lại đề nghị phong vương.
Hai người lòng đầy kích động nhìn Võ Tắc Thiên, chỉ trông mong từ trong miệng bà nghe được một chữ - Chuẩn- , phong vương! Vương tước! Nếu Trương gia có hai vị Vương, thì Trương gia huy hoàng bực nào!
Võ Tắc Thiên hướng về phía cháu họ Võ Tam Tư và đứa con Lý Hiển, Lý Đán với cái nhìn đầy thâm ý, thấy hai đứa con trai chột dạ cúi đầu, lúc này mới thản nhiên nói:
- Dịch Chi và Xương Tông có công lớn với đất nước, nhưng... Phong vương không phải là chuyện nhỏ, không thể coi nhẹ, việc này... bàn lại sau đi.
Đương nhiên đó chỉ là những lời lẽ mỹ miều dùng để miêu tả sau khi hắn đi theo con đường chính đồ và được lên làm đại quan. Trên thực tế “giữa đường gặp chuyện bất bình chẳng tha” ở đây chính là ưa thích đánh nhau đấu đá. Hắn kết giao với rất nhiều những kẻ giang hồ chẳng ra gì. Khi hắn đương chức Huyện úy Thông Tuyền đã cướp phá, lừa lọc làm nhiều chuyện vi phạm quốc pháp!
Nhưng đột nhiên sau này hắn lại tỉnh ngộ, đi theo con đường chính nghĩa, một mạch thăng quan, làm quan đến Lễ Bộ Chủ Khách Lang Trung. Mùa xuân năm nay, vị quan ngũ phẩm Lễ Bộ Chủ Khách Lang Trung này vì từng làm Huyện úy Thông Tuyền, từng đi sứ Thổ Phiên, lại từng nhiều năm giữ chức Chủ Khách Lang Trung, chuyên giao lưu với dân tộc thiểu số và phiên bang ngoại quốc, nắm bắt được tình hình vùng đất phía Tây, đã được ủy nhiệm làm Đô đốc Lương Châu, Lũng Hữu chư quân Đại sứ.
Lý lão Thái công biết rõ mối quan hệ của người này và Thẩm Mộc tương đối thân thiết. Hắn có được như ngày hôm nay thì đằng sau ắt hẳn cũng phải cần đến không ít sự cất nhắc và giúp đỡ của Thẩm Mộc. Nay Thẩm Mộc đột nhiên quyết liệt quay mặt lại với thế gia, con trai ta đột nhiên lại mang tờ thông cáo đầu tiên kể từ sau khi nhậm chức của người đó đến. Hai điều này chắc chắn phải có mối quan hệ lớn với nhau.
Lý lão Thái công nhanh chóng giành lấy tờ thông cáo của Quách Đô đốc, liếc đôi mắt già nua mà nhìn cho cẩn thận một lần nữa.
Lý lão Thái công đọc xong bức thông cáo, ngay lập tức ngây người như phỗng.
Vị Đô đốc Lương Châu, Lũng Hữu chư quân Đại sứ này ban bố bức thông cáo, trong đó liệt kê ra một vài những chính sách: Gia cố thành lũy, phong toại, mở rộng đồn điền, làm thủy lợi, cứu tế lưu dân, an ủi lòng dân, làm nhiều những chuyện tốt đẹp như vậy thì Quan Lũng sẽ hưng thịnh, Lũng Tây Lý thị tự khắc sẽ được hưởng lợi từ đó.
Nhưng những điều kế tiếp…, vì do những đại tộc cường hào ỷ thế mạnh mà ức hiếp bách tính, vơ vét thương nhân. Vì thế mà Quách Đô đốc yêu cầu phải khống chế cường hào, giải tán đám hộ vệ có vũ trang của cường hào, hạn chế cường hào thôn tính đất đai, bảo vệ những thương nhân thông thương khu vực phía Tây, ngăn cấm cường hào địa phương can thiệp chính vụ…
Từng chuyện từng chuyện đều trông có vẻ đường hoàng chính nghĩa, nhưng ẩn ý trong đó lại là một vũ khí giấu hình. Những chuyện này nên làm như thế nào, làm đến mức độ nào, điều này chỉ có Quách Đô đốc mới rõ được. Hơn nữa từng chuyện từng chuyện như thế này muốn nhằm đến người nào cụ thể? Thử hỏi vùng Quan Lũng này còn cường hào nào lớn mạnh hơn Lý gia?
Nếu như cứ để mặc cho Quách Nguyên Chấn thực thi chính lệnh, thì ai trong vùng Quan Lũng này sẽ chịu đả kích nhiều nhất? Cái điều gọi là bảo vệ cho thương nhân thông thương vùng phía Tây phải chăng sẽ được hiểu theo cái nghĩa là gia tăng thêm rất nhiều những sự bảo vệ từ phía quan lại cho Thẩm Mộc trên vùng đất phía Tây? Cái mũ bảo vệ đắt giá như vậy, Lý lão Thái công ngài ấy có thể đánh thủng được không?
Lý Minh Côn ghé qua đọc bức thông cáo trong tay của Lý lão Thái công, nhìn thấy tổ phụ và phụ thân đang nhìn nhau mà không biết nói gì hơn, hắn bèn liếm môi liếm mép, ho khan một tiếng mà nói:
- Tiểu Phi tiễn – Trương Nghĩa và Triệu Du vẫn còn đang chờ gặp ở ngoài dịch xá, Thái công người… có nên gặp bọn họ chăng?
Lý lão Thái công chớp mắt một hồi rồi mới trầm giọng nói:
- Lão phu gặp bọn chúng thì được tác dụng gì chứ? Cho dù lão phu có chịu nhượng bộ thì sáu nhà còn lại có chắc sẽ chịu nuốt trôi cục tức này? Bọn chúng đã có đủ thủ đoạn để đối phó với Lý gia chúng ta, thì cũng có thủ đoạn để khống chế sáu nhà còn lại. Hãy cứ chờ đã, nếu như bọn chúng lực bất tòng tâm…
Lý lão Thái công lắc đầu cười nhạt.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※
Mùa xuân tựa như một vị họa sĩ thần sắc phi dương, vung tay múa những chiếc cọ màu, trên suốt đường đi tô điểm cho cung thành, đường lớn ngõ nhỏ của thành Lạc Dương. Tô điểm cho nông trại ruộng vườn, tô điểm cho sơn lĩnh hà thủy, đến cả những người đi đường dường như cũng được tô điểm thêm nhiều màu sắc.
Trong “Tử Trạch Uyển” một vùng hoa cỏ, mùa đông đến tuyết tựa hoa, mùa xuân đến hoa tựa tuyết. Trong vườn hoa cỏ ấy có hai người đẹp, một trắng một đỏ, ngồi sát vai bên nhau, uyển chuyển tựa như một bông mẫu đơn hai nhánh chung một cành.
Thái Bình Công chúa váy đỏ áo xanh, mắt mày quyến rũ. Gia tộc bên ngoại của nàng ấy trước giờ có gien di truyền trường thọ, hơn nữa tốc độ lão hóa cũng chậm lạ thường. Tổ mẫu của nàng ấy như vậy, mẫu thân của nàng ấy cũng như vậy. Võ Tắc Thiên hơn sáu mươi tuổi mà nhìn ra chỉ chừng hơn bốn mươi, mãi cho đến năm bảy mươi tuổi, tốc độ lão hóa mới bắt đầu tăng thêm.
Thái Bình Công chúa hiển nhiên là cũng kế thừa điểm này của mẫu thân, lại cộng thêm với thân phận công chúa, đời sống nhung lụa, được bảo dưỡng chăm chút kỹ lưỡng. Nếu như không phải vì nàng ấy có được vẻ quyến rũ diễm lệ của những người phụ nữ trưởng thành, chỉ nhìn vào sắc da thân hình của nàng ấy thì cứ nói nàng ấy chỉ có tầm hai mươi tuổi cũng có người tin.
Thượng Quan Uyển Nhi ngồi bên cạnh, nàng ấy ưa thích mặc màu trắng. Hôm nay nàng ấy vẫn mặc bộ quần áo màu trắng đó, chỉ có điều khi trước là bộ quần áo được cắt may gọn gàng ôm người, cố gắng để lộ ra thân hình yêu kiều, thì nay nàng ấy lại mặc bộ quần áo rộng hơn trước rất nhiều, trông có vẻ thêm nhiều ý vị phóng khoáng.
Trong tay hai người đang cầm bức thư của Dương Phàm, trong thư có nói đến việc Trương Xương Tông trước và sau khi tới thành Trường An đã tiến hành một cuộc thanh trừ quy mô lớn trong chốn quan trường Trường An. Nhưng những chuyện thông báo như thế nào không nhất thiết cần đến Dương Phàm tường thuật lại, Uyển Nhi và Thái Bình đều có những cách riêng để có thể nắm bắt được thông tin, nắm bắt được tình hình cụ thể những gì đang diễn ra tại thành Trường An.
Cho nên trong thư chỉ nhắc qua những chuyện này, không hề nói chi tiết. Dương Phàm đặc biệt nói thêm về một chuyện khác. Căn cứ vào từng hành động của Trương Xương Tông ở thành Trường An, cộng thêm với việc Trương Dịch Chi chủ biên cuốn “Tam Giáo Chu Anh” chuẩn bị được hoàn thảo, Dương Phàm đã kết luận ra được một khả năng:
Có lẽ là do Hoàng thượng cố ý, cũng có thể do hai anh em họ Trương chủ động hành động. Nói tóm lại, hai anh em họ Trương đang đẩy nhanh tốc độ thâu tóm quyền lực. Trương Dịch Chi viết sách, Trương Xương Tông trừ gian, có thể thấy rõ rằng tất cả là đều vì mục đích này. Dựa vào sự sủng ái mà Hoàng thượng dành cho bọn chúng, bọn chúng sẽ nhanh chóng đạt được mục đích này.
Dị quân của huynh đệ Trương thị trỗi dậy bất ngờ tuy đã làm sụt giảm đi sức mạnh của Võ thị, nhưng sự tổn hại của Lý thị còn lớn hơn nhiều. Cứ theo tình trạng này mà tính toán, Dương Phàm cho rằng nên phải có những hành động phòng ngừa, ngay tức khắc phải thực thi để ngăn chặn.
Điểm này cũng tương đồng với những phán đoán của Thái Bình Công chúa, căn cứ vào lần trước cùng với họ Võ ba lần cùng chung một kẻ thù mà công kích hai huynh đệ Trương thị mà quan hệ giữa hai họ Lý và Võ đã trở nên hòa hữu hơn nhiều. Thái Bình Công chúa đang có ý định sẽ liên thủ với Võ thị để đánh đổ Trương thị. Những suy nghĩ của Dương Phàm cũng trúng ý với nàng ấy. Nhưng biện pháp mà Dương Phàm đề ra lại khiến cho một người luôn thông minh như Thái Bình Công chúa cũng phải có chút rối trí không biết nên làm như thế nào.