Vào cuối xuân, tiết trời thanh minh, cành liễu tơ trắng xóa bay đầy trời, dường như dường như vào mùa đông tuyết rơi rất nhiều.
Nhưng mà, trận tuyết này đổ xuống, tựa như khói sương phảng phất, bờ liễu mới đâm chồi, tiết trời
Màu liễu như khói sương, hoa như tuyết, vẫn là một trong tám cảnh đẹp của thành Trường An, được tôn là “ Bá Liễu Phong tuyết”
Cảnh tượng này, đẹp thì đẹp rồi, nhưng mà chỉ là đẹp khi nhìn ở xa xa, nếu mà những người trong cảnh ấy, cũng không tránh nỗi phiền muộn.
So với như lúc này đang đứng ở bên Bá Kiều là Dương Phàm và Tiết Hoài Nghĩa, Hương cô nương đứng một bên đầu đội "Thiển lộ", đối với tơ liễu bay lả tả này cũng không có cảm giác gì, Dương Phàm và Tiết Hoài Nghĩa nhìn cũng phải hí mắt, nói cũng phải vô cùng cẩn thận, tránh cho tơ liễu sẽ chui vào miệng bất cứ lúc nào.
- Con sẽ gọi người đưa Tiết sư đến Dương Châu, sau đó ở đó đổi đi bằng thuyền lớn rời bến. Con thuyền và người trên đó đều rất tin cậy, Tiết sư cứ việc yên tâm
Tiết Hoài Nghĩa cười nói:
- Thập Thất, hiện giờ con thật đúng là rất cao minh, không ngờ con và Nam Dương, Đông Doanh còn có một mối quan hệ chặt chẽ. Đội tàu cũng là của con rồi chứ? Ta hiện giờ tuy rằng ở tại kinh đô, nhưng các lộ chư hầu Nhật Bản đều nể vài phần, sau này người của con nếu ở Đông Doanh có gặp phiền toái gì, cứ bảo họ đến Kinh đô Bản Nguyên tìm ta!
Tiết Hoài Nghĩa nhiều lần lận đận, làm người đã không còn thô bỉ giống năm xưa nữa, nhưng tính tình vẫn sơ cuồng như trước, lời nói này nói ra thể hiện hào khí ngất trời. Tuy nhiên, sự cuồng ngạo của ông ta vẫn chất chứa nỗi giận giữ, trước kia ở Trung Nguyên có Võ Tắc Thiên cho ông ta chỗ dựa, hiện giờ ở Đông Doanh, là bởi vì ông ta có đầy đủ thế lực.
- Đa tạ sư phụ, đa tạ sư nương, thượng lộ bình an!
Dương Phàm lại chuyển hướng, mỉm cười hạ thấp người hành lễ với Nhược Hương. Nhược Hương là một tiểu cô nương xinh đẹp mới tròn mười bảy, nhỏ tuổi hơn Dương Phàm rất nhiều, nhưng mà thân phận của nàng như thế, cho nên Dương Phàm hành lễ rất chu đáo. Nhược Hương cũng khom người trả lễ với hắn, dưới “Thiển Lộ” còn loáng thoáng nhìn thấy một đôi má lúm đồng tiền cười diễm lệ.
- Được rồi, chúng ta đều là đại nam nhân, cũng đừng có dây dây dưa dưa như đám đàn bà con gái nữa, đi thì cứ đi. Lần này đi rồi, Sái gia ta ở Đông Doanh chờ ngươi đến thăm ta.
Tiết Hoài Nghĩa thấy Hoằng Nhất và Hoằng Lục cũng muốn tiến lên cáo biệt Dương Phàm, liền dùng sức khoát tay áo, xoay người sải bước đi lên thuyền, Nhược Hương lập tức ngoan ngoãn đi theo sau ông ta. Hoằng Lục chắp tay nói với Dương Phàm :
- Bảo trọng!
Liền theo Tiết Hoài Nghĩa bước nhanh lên thuyền.
Khiển đường Chấp tiết sứ và Đại sứ, Phó sứ Nhật Bản nhất tề cung cúc thi lễ về hướng thuyền, còn có mấy tăng lữ Nhật Bản hai tay chắp lại thành chữ thập, Tiết Hoài Nghĩa đứng ở đầu thuyền, hai tay ôm quyền đáp lễ một vòng với họ. Dương Phàm nhìn động tác của họ, thấy sao mà giống đám mãi nghệ đầu đường vô cùng.
Nhưng mà một nhân vật tầng đáy của xã hội mãi nghệ bán thuốc dạo trên đường phố có thể có một huyền thoại như Tiết Hoài Nghĩa nữa hay sao? Bản thân Dương Phàm mỗi lần nhớ tới cũng cảm thán những cuộc hội ngộ bất ngờ giữa dòng đời.
Buồm giăng lên, dây thừng được gỡ xuống, neo lớn ào ào xoắn lên đẩy thuyền đi, thuyền lớn của Thuận Tự Môn chậm rãi rời khỏi bến, hai bên bờ sông ruộng đồng xanh mượt, giữa một mảng xanh cây cối chính là sông lớn mênh mông cuồn cuộn, cánh buồm trắng trên sông lớn ở tựa như có một áng mây trôi chậm chậm xa xa về nơi chân trời••••. .
Thuyền của Tiết Hoài Nghĩa sau khi rời khỏi Bá Thượng, Dương Phàm liền thúc ngựa trở về Trường An. Những người Khiển đường sử Nhật Bản không cùng đường với hắn, nhưng họ rất hứng thú với cảnh trí mê người của Bá Thượng, sau khi tiễn Tiểu Bảo đại sư xong, họ vẫn lưu luyến nơi này, thưởng thức phong cảnh.
Dương Phàm phái người đồng hành với họ, còn hẹn với họ thời gian dự bữa tiệc rồi thúc ngựa ra về. Những người này vốn là quan viên Nhật Bản, sau khi học thành về nước nhất định có thể trở thành nhân vật một phương, đều là người mà sau này Dương Phàm cần dùng đến, dĩ nhiên hắn cần phải có liên hệ.
Để tránh phát sinh xung đột lợi ích với Ẩn Tông, cho nên Dương Phàm xác định phát triển thế lực của Hiển Tông ở phía nam và đông nam. Mạng lưới quan hệ của hắn tại phía nam các Châu rất hùng hậu, rất dễ đảm bảo thế lực của hắn có thể thẩm thấu. Vùng duyên hải đông nam sớm đã có thương thuyền đông đúc, sư phụ của hắn lại là bá chủ một phương Nam Hải, cho nên việc kiến thiết trên tuyến này cũng hết sức thuận lợi.
Về phía đông, hướng bắc Tân La đã bị Thẩm Mộc đoạt tiên cơ, mục tiêu chủ yếu của Dương Phàm liền đặt ở Phù Tang, nhưng thời gian hắn bắt tay vào kinh doanh tại Đông Doanh khá muộn màng, nên thế lực tại nơi này còn khá mỏng yếu, hiện tại tuy có Tiết Hoài Nghĩa quan tâm, là một nội ứng lớn nhất ở Nhật Bản, nhưng để duy trì mối liên hệ chặt chẽ với những Khiển đường sứ này, tương lai hắn cần mở rộng mạng lưới quan hệ tại Đông Doanh hơn, đối với sự phát triển thế lực của hắn cũng cực kỳ hữu ích, cơ hội này dĩ nhiên không thể bỏ qua.
Khi Dương Phàm đến cửa thành, xa xa có một đội nhân mã đang lao nhanh đến, vì phóng nhanh nên đường phố nổi lên một lớp bụi đất, rất nhiều dân chúng phải táp vào hai bên vệ đường để tránh.
Có mấy người đi trước đội nhân mã quát to mở đường, lúc tới trước cửa thành không biết họ nói gì với thủ môn quan mà thủ môn quan vội mau chóng sai người mở cửa thành, gạt bỏ chướng ngại vật, để những người đó vào thành. Khi cửa thành mở ra, đám người kia cũng đã đuổi tới cửa thành, hầu như không hề có động tác dừng lại mà lập tức tiến thẳng vào.
Dương Phàm nhìn thấy đám người này khá quen mắt, nhưng lại không nhớ tên, chỉ mơ hồ nhớ ra họ đều là nhân vật thế gia Quan Trung, trong đó có một người mà hắn nhớ rất rõ, bởi vì người đó chính là Đỗ Kính Đình, phụ thân của Đỗ Văn Thiên, gia chủ Đỗ gia Phàn Xuyên.
Thấy những nhân vật này đột nhiên đi cùng nhau, lại rất vội vàng, trong lòng Dương Phàm vô cùng kinh ngạc: “Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện rồi?”
Sau khi hắn trở vào thành liền phái người đi tìm hiểu tin tức về những người kia, còn mình thì đến phường Long Khánh, đi dọc đường cái Chu Tước, khi rẽ vào hướng phường Long Khánh, trong một tòa phường bên đường đột nhiên đi ra vài chục tuấn mã, kỵ sĩ trên ngựa đầu đội khăn mềm, mặc áo bào, chân đi giày Ô Bì Lục Hợp.
Nếu ăn mặc như vậy, không những là quan viên mặc yến phục mà còn có sĩ nhân có công danh trong người. Thấy họ thần sắc nghiêm nghị, đi lại vội vàng, không người nào cười đùa, không giống như là đang tụ tập du ngoạn đã gây sự chú ý của Dương Phàm. Hắn quan sát đánh giá, phát hiện trong họ có gương mặt quen quen, đi ở chính giữa, đó chẳng phải là Ngự Sử Trung Thừa Tống Cảnh – Túc chính đại thần đương triều đó sao.
Tống Cảnh thần sắc lạnh lùng, mắt chứa lửa giận, Dương Phàm thấy vậy trong lòng lại tự hỏi: “Nhất định là có chuyện xảy ra rồi.”
Không bao lâu, người mà hắn phái đi tìm hiểu tin tức đã trở về nói lại tin tức một cách tường tận, quả nhiên là đã có chuyện xảy ra.
****
Nhị Trương không phải là loại người giỏi về ẩn nhẫn cho dù Trương Dịch Chi trầm ổn hơn Trương Xương Tông một chút. Hai huynh đệ vừa quyết định phát động phản kích với Ngụy Nguyên Trung đã lập tức bắt tay vào triển khai.
Hai người lợi dụng mọi cơ hội để tiến lời gièm pha với Võ Tắc Thiên, nói: Ngụy Nguyên Trung từng công khai tuyên bố, một khi Thái tử kế vị, trước tiên sẽ giết Nhị Trương! Họ còn nói, Ngụy Nguyên Trung kết bè kéo cánh, dùng lời mê hoặc hai huynh đệ, nói Thiên tử đã già rồi, không bằng sớm đầu nhập vào Thái tử, nhằm bảo vệ sự vinh hoa phú quý của bản thân...
Ngụy Nguyên Trung đích thật là người trung thành với phái Thái Tử, điểm này đều thể hiện từ nhất cử nhất động của y ở trên triều đình, Võ Tắc Thiên đều có thể cảm nhận được. Ngụy Nguyên Trung cũng đích xác kéo bè kết đảng, thật ra kẻ nào làm quan mà không kết đảng lập phái, càng là trọng thần thì càng như thế.
Từ xưa đến nay, bất kể là vì sự nghiệp hay là vì củng cổ quyền vị cá nhân, phàm là người có tước vị, bất kể địa vị cao thấp thế nào cũng đều có một vòng tròn nhỏ hẹp của chính mình, mà ngay cả Lai Tuấn Thần tự xưng là cô thần cũng đều có vây cánh của mình.
Chân chính đạt tới cảnh giới cô thần, bà ngoại không thân, cậu không thương, thanh lưu trọc lưu, trung gian lưỡng đạo đều đại khái kính nhi viễn chi không muốn kết giao chính là Hải Thụy Đại nhân hiếm thấy của triều Đại Minh.
Chỉ có điều hậu nhân cổ nhân có thói quen với nhân vật yêu thích kết đảng thì gọi là trung nghĩa đồng đạo, với nhân vật đáng ghét kết đảng thì gọi là câu kết với nhau làm việc xấu, đối với Thiên tử, chỉ cần kết đảng thì là chán ghét và cảnh giác chứ không ảnh hưởng đến tính chất và mục đích của sự việc.
Ngụy Nguyên Trung đích xác cũng chỉ có một vài câu công kích Nhị Trương, thậm chí bất mãn với Võ Tắc Thiên, tuy rằng y sẽ không nói rõ ràng như Nhị Trương nói với Võ Tắc Thiên, nhưng dù Nhị Trương phóng đại lên, hoặc là nói toạc ra ý ngầm trong lời nói của Ngụy Nguyên Trung, ngược lại cũng không phải là vô căn cứ, vu khống.
Bởi vì chút nguyên nhân này, Võ Tắc Thiên lúc về già lại quá tín nhiệm và ỷ lại Nhị Trương, bà hoàn toàn tin lời Nhị Trương nói, bởi vậy mà vô cùng phẫn nộ, bà cho rằng đây là sự bất kính đối với bà, là khiêu chiến đối với quyền uy của bà. Mà Võ Tắc Thiên lại có thái độ hết sức nghiêm khắc với những kẻ có thái độ khiêu khích với quyền uy của mình, thà giết lầm chứ không buông tha.
Bà tự xét lại kết quả của bản thân, cho rằng quần thần như vậy là không kiêng nể gì cả, là bởi vì bà quá mức khoan mức rồi, quần thần đã không kính nể bà, vậy thì bà quyết định trừng phạt Ngụy Nguyên Trung thật nghiêm khắc, giết một người răn trăm người. Nhưng bà cũng biết, chỉ dựa vào những lời này, cùng lắm chỉ phán Ngụy Nguyên Trung một tội nói năng vô lễ, chứ không thể trừng phạt nghiêm khắc một vị tể tướng, vì vậy, bà bày mưu với Nhị Trương, muốn tìm ra một tội danh thật nghiêm trọng để định tội Ngụy Nguyên Trung.
Nếu quyết định lập uy, Võ Tắc Thiên liền quyết định không tiếc hết thảy thủ đoạn. Nhị Trương ngầm hiểu, lập tức chế ra một vũ khí sở trường mà Võ Tắc Thiên luôn dùng để đả kích đối thủ: Mưu phản! Ngụy Nguyên Trung ý đồ mưu phản.
Sau lưng của Ngụy Nguyên Trung là đương kim Thái Tử, Võ Tắc Thiên không cho rằng không có Thái Tử bày mưu đặt kế, Ngụy Nguyên Trung sẽ không kiêng nể gì như thế, cho nên bà phải nghiêm trị Ngụy Nguyên Trung thật nghiêm khắc, đồng thời đánh động Thái Tử một chút, để ông ta biết an phận. Nhị Trương vừa tạo ra chứng cứ Ngụy Nguyên Trung mưu phản, Võ Tắc Thiên đã hạ chiếu bắt Ngụy Nguyên Trung.
Mấy năm này, Thái Tử thân phận xác lập, tương lai sẽ kế thừa đế vị là chuyện đã xác thực, Thiên tử già rồi, trái tim giết chóc đã không còn bằng năm xưa nữa, thật sự khiến cho triều thần từ lực lượng đến can đảm đều khôi phúc một chút nguyên khí, trước đây nhóm Tể tướng bị bắt, quần thần sẽ nỗ lực nghĩ cách cứu viện, nhưng thủ đoạn họ chọn dùng hầu hết là dâng tấu tiến gián.
Trung lưu Thiên tử không triển khai, quần thần cũng không dám nhiều lời khuyên bảo, nhưng lúc này đây Võ Tắc Thiên tựa như đã chọc vào tổ ong bò vẽ, sự bắn ngược của quần thần còn nghiêm trọng hơn so với trước đây. Trên triều đình, trên tấu chương, văn võ bá quan lợi dụng tất cả thủ đoạn tiến gián dày đặc, ngày ngày đều có người cầu kiến hoàng đế.
Võ Tắc Thiên là sự thật già rồi, không còn đủ tinh tường để chống đối sự phản kháng, đấu tranh gay gắt của quần thần, đủ loại như thế, làm cho Võ Tắc Thiên mỏi mệt không chịu nổi, mỗi ngày chỉ có khi trở lại nội cung, bà mới có thể được một khoảng thời gian được ngắn ngủi bình an.
Quần thần phản kích dữ dội, đương nhiên không thể chỉ trông vào lực lượng tự phát của bọn họ, lúc này đây lực bắn ngược to lớn như thế, là vì phía sau màn có người chỗ dựa, nhưng người này không phải là Thái Tử cũng không là Tương Vương. Khi Dương Phàm được biết toàn bộ sự việc, người này đã đuổi tới Dương phủ chờ hắn.
Bá Thượng, một vùng đồng ruộng xanh bát ngát, có cơn gió thổi qua tạo nên âm thanh vù vù nhẹ nhàng mà vui tai. Hương thơm tự nhiên nhẹ nhàng của cây cỏ cùng với âm thanh dễ chịu lay động vào tận sâu trong tim khiến cho người ta cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng thoải mái.
Dương Phàm đứng trên đống rơm hướng mắt nhìn ra phía xa, bên cạnh hắn là một cây du lớn. Người đẹp Ả Rập của hắn đang lặng lẽ ăn cỏ dưới gốc cây.
Giống ngựa Ả Rập thuần chủng có thể coi như quý tộc trong loài ngựa. Thân hình của nó cũng là đẹp nhất: đầu nhẹ đẹp đẽ, vầng trán rộng, đôi tai thẳng gọn, đôi mắt to có thần, cổ dài dáng đẹp, cặp mông căng tròn, cơ bắp cuồn cuộn, móng chắc khỏe. Bất kể bộ lông có là màu gì thì nó chỉ cũng chỉ có một màu da, đó là màu đen.
Giống ngựa Ả Rập có đầy đủ những đặc điểm: tốc độ nhanh thần tốc và sức bền đáng kinh ngạc. Trong vòng ba canh giờ nó có thể chạy được hai trăm năm mươi dặm, đó mới đúng là con ngựa quý có thể vượt ngàn dặm. Hơn nữa tính cách của nó cũng hòa nhã dễ chịu, thông minh nhanh nhẹn, tương đối có trí tuệ, rất dễ dàng có thể hiểu được ý đồ của chủ nhân.
Ví dụ như lúc này, dây cương ở cổ của nó không được thắt chặt, Dương Phàm chỉ căn dặn một tiếng, nó bèn ngoan ngoãn quanh quẩn bên gốc cây Du ăn cỏ. Cách đó chỉ có vài bước chân là biết bao nhiêu là những mầm non xanh mướt dưới đồng ruộng, nhưng nó cơ bản không hề đến gần một bước.
Giống ngựa Ả Rập cho dù là ở Đại Thực quốc cũng được coi như một báu vật, thường xuyên được chủ nhân của chúng dẫn vào trong lều của mình mà chăm sóc bảo vệ cẩn thận. Bọn họ chỉ dùng ngựa đực, không tin dùng ngựa bị thiến, chỉ bảo tồn một số ít những con ngựa đực nhỏ để phối giống, quyết không lai tạp, lại càng không bán ra ngoài.
A Bặc Đỗ Lạp không hề nói quá, lần này hắn đã tặng cho Dương Phàm một món quà quả thật vô cùng có giá trị, cho dù có dùng một nghìn mỹ nữ để đổi cũng chưa chắc đã có người thuận lòng dùng Đại Thực bảo mã của mình để làm vật đổi trác.
Từ đằng xa, có một con ngựa đang phi như bay tới, ngồi trên lưng ngựa là một cô gái, trang phục màu trắng như tuyết, chiếc thắt lưng màu bạc thắt chặt lấy eo thon của nàng ta. Trong lúc con ngựa đang phi như bay, người con gái trên lưng ngựa thẳng lưng ưỡn ngực, eo thon mềm mại thon gọn cùng với động tác cưỡi ngựa nhịp nhàng hòa quyện thành một hình ảnh chuyển động đều đặn đẹp mắt, toát lên vẻ đẹp thu hút người khác.
Gần đến nơi, cô gái giật mạnh dây cương một cái, con ngựa màu đỏ sẫm giơ hai vó trước lên đứng thẳng người, hí lên một tiếng lớn, đôi vó to lớn nặng trịch hướng đặt xuống dưới đất. Vó ngựa chưa kịp đặt xuống đất thì ngay lập tức cô gái cưỡi ngựa đã nhảy phắt xuống, đôi ủng trắng như hạt chân châu đã hạ chân lên đám cỏ dưới đất.
- A Lang!
Cổ Trúc Đình cất tiếng gọi Dương Phàm một cách vui vẻ, gương mặt xinh đẹp của nàng ta có chút ửng hồng, có thể là do vừa mới phi ngựa nhanh tới đây, nhưng cũng không ngoại trừ khả năng kích động do nhìn thấy Dương Phàm. Sắc ửng hồng càng khiến cho khuôn mặt của nàng ta trở nên quyến rũ hơn.
Quả thật nàng ta đã lâu rồi không gặp Dương Phàm. Ban đầu là vì Cổ Trúc Đình quá bận, khoảng thời gian nàng ta không có mặt ở Bá Thượng đã dồn lại biết bao nhiêu công việc, sau này thì là vì Thượng Quan Uyển Nhi đã đến Trường An.
Nếu như để so sánh với Tiểu Man và A Nô, Cổ Trúc Đình chỉ thấy rằng Tiểu Man và A lang là thanh mai trúc mã, còn A Nô thì trẻ trung hơn nàng ta, đa tài đa nghệ. Còn Thượng Quan Uyển Nhi thì lại là một nhân vật chỉ có thể ngẩng lên để nhìn ngắm mà thôi.
Luận thân thế, Uyển Nhi là thiên kim tiêu thư, luận địa vị Uyển Nhi là Cân quốc Tể tướng, luận tài học Uyển Nhi là người đứng đầu Sử quán và Hàn Lâm Viện, là đệ nhất tài nữ cân nhắc tài tử danh sĩ trong thiên hạ, luận danh tiếng thì đúng là một sự khác biệt trên trời dưới đất. Tâm trạng tự ti của Cổ Trúc Đình bỗng chốc lại tăng thêm vài phần, rụt rè e ngại, không dám đối diện.
Dương Phàm cũng dần dần nhận ra một vài điều, biết rằng Cổ Trúc Đình cố ý kéo dài không dám rời khỏi Bá Thượng, vả lại Uyển Nhi cũng có ý muốn được gặp mặt vị tỉ muội này nên Dương Phàm bèn mượn cớ cưỡi thử ngựa để tới Bá Thượng. Nhưng Dương Phàm không vào thẳng trong Huyện Bá Thượng mà chỉ đợi ngoài ruộng, Cổ Trúc Đình nhận được tin báo bèn vội vàng tới đây.
Dương Phàm cười nói:
- Được nhìn ngắm nhìn nàng cưỡi ngựa quả đúng là một sự hưởng thụ tuyệt vời. Ta tự nhận kỹ thuật cưỡi ngựa của mình được coi là tốt, nhưng nếu đem so sánh với nàng thì quả đúng là không thể chấp nhận được.
- Kỹ thuật cưỡi ngựa của thiếp chỉ bình thường thôi, đâu có được tốt như A Lang nói…
Cổ Trúc Đình cười en thẹn, đang định tỏ ra khiêm tốn thì đột nhiên nhìn thấy Đại Thực bảo mã đang gặm cỏ dưới gốc cây Du, bất giác kêu thất thanh ngạc nhiên một tiếng. Nàng ta vội vàng lấy tay bụm chặt miệng, đôi mắt màu hạnh nhân to tròn long lanh, dán chặt mắt không dời nhìn ngắm con Đại Thực bảo mã có bộ lông xanh thẫm như gấm đó.
Dương Phàm huýt sáo một tiếng, con ngựa đó nhanh chóng chạy đến bên hắn, dùng cái mũi của nó nhẹ nhàng gần gũi chủ nhân. Dương Phàm vuốt ve bộ lông của nó, rồi nói với Cổ Trúc Đình:
- Nàng thấy con ngựa này thế nào?
Cổ Trúc Đình vẫn không dời mắt khỏi con ngựa, đi hai vòng quanh con ngựa, nửa tin nửa ngờ mà hỏi:
- Đây là…Đại Thực bảo mã?
Dương Phàm không có hiểu biết sâu sắc về ngựa, lần này cưỡi con ngựa tốt như vậy rời thành tuy rằng cũng thấy nó nhanh và chắc chắn hơn, chạy như bay, quả nhiên là khác xa với những con ngựa bình thường. Nhưng cũng chính vì hắn không hiểu nhiều về ngựa nên cũng quả thật cũng không thấy có gì đặc biệt hơn. Lúc này nghe Cổ Trúc Đình nói vậy, không khỏi kinh ngạc:
- Nàng biết nó?
Cỏ Trúc Đình gật đầu nói:
- Trước kia, U Châu Đô đốc, Đường Chấn Khải tổ chức mừng thọ tuổi, Thôi lão thái công đã từng tìm mọi cách dùng núi tiền biển bạc để mua cho được con Đại Thực bảo mã để làm quà mừng thọ. Đường Đô đốc vô cùng mừng rỡ, từ đó coi nó như bảo bối. Nhưng màu lông con ngựa đó của Thôi lão thái công có chút bị pha tạp, không được đẹp như con ngựa này.
Dương Phàm biết rõ U Châu đô đốc quản lý sáu châu U, Dịch, Yến, Bắc, Bình, Đàn, quyền binh lớn mạnh, là Đại sử vùng biên giới phương Bắc. Lô thị vùng Phạm Dương, Thôi thị vùng Thanh Hà và những sĩ tộc vùng Sơn Đông phần lớn đều dựa vào thế lực của hắn. Đại thọ của Đường Đô đốc chỉ e là những đại tộc của sĩ tộc vùng Sơn Đông đều phải dâng lên những món quà vô cùng quý giá.
Lúc Dương Phàm cử hành hôn lễ đã từng chứng kiến Tiết Hoài Nghĩa và Thái Bình Công chúa khoe của đua giàu, những món quà mà hai người bọn họ tặng cho hắn đều là những báu vật đắt giá. Vậy mà sĩ tộc Sơn Đông tài chính hùng hậu nghìn năm hùng hậu, lại có mối quan hệ dựa dẫm mật thiết với U Châu Đô đốc như vậy, một lòng muốn kết thân, chắc hẳn những món quà của bọn chúng phải quý giá hơn rất nhiều so với những món quà mà Dương Phàm nhận được. Nhưng Đường Đô đốc lại chỉ coi trọng Đại Thực bảo mã là món quà quý giá nhất, có thể thấy nó quả là đắt giá đến nhường nào.
Lúc này Dương Phàm mới hiểu được giá trị của con ngựa này quý đến chừng nào. Món quà mà A Bặc Đỗ Lạp tặng cho hắn quả thật là quá đắt giá mà. Nghĩ đến việc A Bặc Đỗ Lạp hôm đó đã phá hỏng chuyện tốt đẹp của mình khiến cho hắn đầy một bụng ấm ức. Dương Phàm thầm tự trách bản thân:
- Đợi A Bặc Đỗ Lạp từ Đại Thực quay lại nhất định phải thiết đãi hắn ta một bữa để đền tội mới được.
Dương Phàm nhín thấy Cổ Trúc Đình không dời mắt khỏi con ngựa, dáng vẻ đầy nâng niu yêu thích, bèn cười nói:
- Nàng cưỡi lên thử xem.
Cổ Trúc Đình kinh ngạc chỉ vào mình mà nói:
- Thiếp sao?
Dương Phàm cười nói:
- Đương nhiên là nàng.
Cổ Trúc Đình vội vàng lắc đầu:
- Không, không, không, đây là con ngựa yêu quý của chàng, thiếp sao dám cưỡi lên nó chứ.
Dương Phàm hạ thấp giọng nói:
- Chỉ là một con ngựa thôi mà, ta muốn cưỡi là ta muốn cưỡi nàng.
Gương mặt xinh đẹp của Cổ Trúc Đình đỏ rần lên. Tuy rằng bọn Nhiệm Uy đã tự động tránh mặt khi hai người bọn họ gặp nhau, câu nói đùa vừa rồi sẽ không phải lo lắng có người nghe thấy, nhưng Cổ Trúc Đình hay ngượng, nên mới đỏ ửng hết cả mặt lên như vậy, đôi mắt to tròn long lanh chỉ trực rơi nước mắt xuống.
Dương Phàm nhìn thấy nàng ta ngượng ngùng như vậy thì không tiện trêu đùa nàng ấy nữa bèn cười nói:
- Tới đây, thử cưỡi xem sao, ngựa vốn là để cưỡi mà.
- Nhưng con bảo mã này…
- Bảo mã thì cũng là ngựa, ngựa có tốt đến mấy thì trong lòng ta nó cũng không thể quý giá bằng nàng, lẽ nào nàng lại không bằng một con ngựa?
Cổ Trúc Đinh cắn chặt đôi môi khẽ gật đầu, kéo con ngựa qua nhẹ nhàng, cẩn thẩn nhảy lên lưng ngựa. Cặp chân dài thon của nàng ấy được tạo hóa phân chia thành một tỷ lệ vô cùng hoàn hảo. Cổ Trúc Đình ngồi lên ngựa, chiếc quần lụa mỏng bó chặt lấy đùi, phút chốc bỗng hiện lên một đường cong đầy đặn.
Đặc biệt là lúc đôi chân của nàng ấy áp sát vào bụng của con ngựa, cơ bắp săn chắc lại khiến cho Dương Phàm nhìn thấy được một đường cong tuyệt diệu, nghĩ tới cái cảm giác đôi chân đầy đặn, thon dài, săn chắc mềm mại ấy đặt trên eo của mình khiến cho cái thứ ở phần dưới người hắn động đậy không yên. Xem chừng gần đây Dương đại quan thực sự là đã quá cần được thỏa mãn dục vọng rồi.
Cũng may mà Cổ Trúc Đinh đã khẽ đạp chân lên bụng con ngựa, nhẹ nhàng một tiếng hô, còn ngựa tựa như mũi tên rời khỏi cung phi như bay lên phía trước, Dương Phàm mới không đến nỗi có những hành động đáng xấu hổ. Đại Thực bảo mã không những giỏi đi đường dài, xông kích trên những đoạn đường ngắn cũng nhanh như cắt vậy. Kỹ thuật cưỡi ngựa của Cổ Trúc Đình vô cùng tuyệt vời, tuy là lần đầu tiên cưỡi con bảo mã này, nhưng nàng ta điều khiển vô cùng thành thục.
Cưỡi trên lưng con ngựa dũng mãnh như vậy, nàng ấy gần như không có bất cứ cảm giác choáng váng nào, tựa như đang bay trong không trung, bốn chiếc vó của con ngựa đó tựa như đang đạp nhẹ trong không trung, yên tĩnh, nhanh nhẹn… Bọn Dương Phàm đang đứng ngắm nhìn từ xa, động tác cưỡi ngựa giật cương cưỡi ngựa của Cổ Trúc Đình cũng đã không còn nhìn thấy rõ nữa. Người ngựa dường như hòa vào làm một, tựa như một mũi tên bắn ra tận ngoài xa.
Cổ Trúc Đình đi nhanh, về cũng nhanh. Thoáng một cái nàng ấy đã biến mất trước mắt mọi người, nhưng chỉ chớp mắt một cái đã lại lao như bay quay về. Đến trước mặt Dương Phàm, Cổ Trúc Đình kéo mạnh dây cương, con ngựa đó không hề giương vó cũng chẳng có động tác gì mà vững vàng dừng lại ở đó. Còn Cổ Trúc Đình thì hất mái tóc thẳng tắp của mình ra đằng sau rồi mới nhẹ nhàng nhảy xuống.
Dương Phàm giơ ngón tay trỏ ra tán thưởng:
- Tốt! Quả đúng là một con ngựa tốt! Kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng cũng tốt lắm! Từ ngày hôm nay nó thuộc về nàng.
Cổ Trúc Đình vừa nhảy từ lưng ngựa xuống, nghe thấy vậy bèn kinh ngạc nói:
- Không, không, không, con ngựa này… quá quý giá!
Năm xưa khi Thôi lão thái công tặng con Đại Thực bảo mã cho Đường Đô đốc, Cổ Trúc Đình là một trong những người hộ tống. Nàng ấy tận mắt nhìn thấy Triệu Hoan tướng quân, Đại đô hộ của An Lạc Đô hộ phủ, muốn dùng bốn mỹ nữ Silla, một cặp chị em song sinh Cao Ly, và còn hai nữ nô Slavic tóc vàng mắt xanh, da trắng như tuyết lại cộng thêm ba hộp chân châu Cao Ly để đổi lấy ngựa quý những đều bị Đường Đô đốc từ chối.
Nghe nói Đường Đô đốc có được con ngựa này còn thân thiết với nó hơn cả thân thiết với con trai của mình. Đích thân ông ta cho ngựa ăn, tắm cho ngựa, không để cho người khác nhúng tay vào. Vì con ngựa này được ra vào tự do hậu trạch nên một vị thiếp yêu của ông ta vì bị con ngựa làm cho giật mình sợ hãi đã đánh nó một roi. Vậy mà bị Đường Đô đốc đánh cho gần chết, rồi ném vào phòng giặt đồ làm nữ nô.
Nay Dương Phàm chẳng nghĩ ngợi gif nhiều mà mang con ngựa quý giá như vậy tặng cho nàng ấy. Đối với Dương Phàm mà nói thì đó chẳng qua cũng chỉ là một con ngựa mà thôi, có quý giá như thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là thứ súc vật làm phương tiện đi lại mà thôi. Nhưng trong lòng Cổ Trúc Đình lại có một sự ngọt ngào khó diễn tả bằng lời. Trong lòng Cổ Trúc Đình đầy kích động, hai mắt đỏ ửng, thiếu chút nữa thì rơi nước mắt.
Dương Phàm nhìn thấy Cổ Trúc Đình ngỡ ngàng vì được sủng ái như vậy, bộ dạng cảm kích xúc động, không kìm được lòng mà thấy buồn cười. Dương Phàm cho rằng quãng thời gian qua lại với nhau đã xua tan đi sự mặc cảm tự ti của nàng ấy, thật không ngờ vẫn như vậy, quan niệm đó ăn sâu vào trong tâm cốt chẳng dễ gì mà thay đổi được.
Dương Phàm nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai của Cổ Trúc Đình nhỏ nhẹ nói:
- Chỉ là một con ngựa thôi mà, hà tất phải như vậy. Ngay cả nàng cũng là của ta rồi, ngựa của nàng cũng chẳng phải là của ta hay sao? Cứ coi như nàng chăm sóc nó hộ cho ta đi, lúc nào ta muốn cưỡi nó thì cưỡi thôi, có khó gì đâu.
Cổ Trúc Đình ôm lấy tấm lưng vững chãi của Dương Phàm, nhẹ nhàng nói:
- Uhm!
Nàng ấy khẽ khẽ khịt mũi rồi khẽ khàng nói:
- Thiếp tình nguyện để cho A Lang cưỡi, A Lang muốn cưỡi lúc nào thì cưỡi lúc đó.
Dương Phàm đã phải khổ sở để giữ yên cái thứ phía dưới thân người hắn rồi, vậy mà thoáng một chốc lại thấy hừng hực lửa dâng trào, ngay lập tức lại dựng đứng lên. Quả thật là hắn vô cùng muốn “lên ngựa” lúc này. Nhưng… còn vài tên lính đang đứng bên ruộng, thật là vướng mắt.