Người mời Võ Sùng Huấn là con cả của Võ Tam Tư, theo lý thuyết y nên phải có mặt sớm, nhưng do An Nhạc trang điểm quá lâu cho nên mới đến chậm.
An Nhạc hôm nay mặc áo váy, đang lúc đi trên thềm đá được ngàn vạn ánh mắt chăm chú nhìn đến, nàng lại quăng một ánh mắt khiêu khích về phía Dương Phàm, liền đung đưa mà đi thẳng lên phía trước.
Võ Sùng Huấn đối với Dương Phàm trước giờ không có thành kiến gì, y chỉ có chút cảnh giác và địch ý với Dương Phàm là do người đàn bà mà y yêu mến nhất tựa hồ đối với Dương Phàm có mối quan hệ hơi đặc biệt. Nhưng từ lần trước Dương Phàm ở chợ đông đã làm An Nhạc mất hết mặt mũi, mà mỗi lần An Nhạc nhắc đến Dương Phàm đều là nghiến răng nghiến lợi không ngừng, Võ Sùng Huấn đối với Dương Phàm lại có thêm vài phần thiện cảm.
Y hướng Dương Phàm gật gật đầu mỉm cười, liền bước đi đuổi theo thê tử.
Võ Sùng Thao nhìn thấy bọn họ, liền thi lễ nói:
- Đại ca, chị dâu.
Võ Sùng Huấn ừ một tiếng nói:
- Ngươi đi chiếu cố khách khứa đi, vi huynh cùng chị dâu ngươi đi qua gặp phụ thân đại nhân trước.
Võ Sùng Thao đáp ứng một tiếng, lúc này mới nghênh đón Dương Phàm.
Quan viên như Dương Phàm nếu ở địa phương có thể ngồi cùng một mâm với Thái Thú một châu. Nhưng ở tại kinh thành có quan lớn hiển quý nhiều như thế này thì không tính là cái gì. Hiện giờ trong sảnh đường quyền quý này, Dương Phàm tuyệt đối là không gây chú ý gì.
Hôm nay bá quan văn võ được mời đến không nhiều, cùng Dương Phàm có giao tình thì lại càng ít. Cho nên Dương Phàm cũng rõ ràng rất vui vẻ, rảnh rỗi một mình lặng yên ở một góc sáng sủa. Vểnh chân bắt chéo ngồi ở trên tảng đá, thờ ơ lạnh nhạt xem mọi người ân cần chào hỏi lẫn nhau.
- Này!
Bên tai đột nhiên vàng lên thanh âm trong trẻo của một cô gái nhỏ, Dương Phàm quay đầu lại, chỉ thấy Lý Trì Doanh quần áo vàng nhạt, nỗi bật lên nụ cười hoa liễu, cười hì hì đi ra từ một cái cột trụ hành lang, làm mặt quỷ nói:
- Dương đại tướng quân, sao ngài lại rảnh rỗi như vậy nha.
Dương Phàm thấy là vị "tiểu cố nhân" này, cũng cười rộ lên nói:
- Tiểu quỷ đòi nợ này, hôm nay cũng được mời đến dự tiệc à.
Lý Trì Doanh chun mũi xinh đẹp với hắn, bản thân cũng không nhịn được cười rộ lên. Nụ cười làm cho hai lúm đồng tiền ở má lộ ra, nàng không phục mà nói:
- Đáng ghét, ai đòi nợ ngài chứ. Ai bảo lúc đó ngài đáp ứng ta. Nếu ngài không đáp ứng, người ta cần gì phải quấn lấy ngài chứ?
Dương Phàm cười nhạo mà nói:
- Đúng như vậy nhỉ, Dương mỗ đáp ứng giúp chiếu cố cô nương, không phải là bởi vì cô nương ôm đùi Dương mỗ, quỳ trên mặt đất khóc nhè. Còn kéo theo cả một đám tỷ muội quỳ chung. Dương mỗ vội vàng đáp ứng hỗ trợ, thật sự không có liên quan đến chuyện của vị cô nương kia.
Lý Trì Doanh biện bạch:
- Ai nói ôm đùi ngài, người ta là kéo vạt áo của ngài thôi.
Lời kia vừa thốt ra, nàng cũng phát giác lúc trước quấn lấy hắn có chút không đúng. Khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi đỏ lên, hờn dỗi liếc Dương Phàm một cái, ôm vạt áo vàng nhạt lên ngồi cạnh hắn, nghiêng đầu ngẫm nghĩ một lúc, nghiêm túc nói:
- Được rồi, người ta cám ơn, chuyện này... Thật sự cám ơn ngài.
Dương Phàm cười ha ha, có cô bé này quan tâm đúng là tâm trạng tốt lên rất nhiều, liền ôn tồn vui sướng hỏi han:
- Những tỷ muội kia của cô đâu, sao cô không đi cùng họ?
Lý Trì Doanh chu cái miệng nhỏ nhắn nói:
- Họ ư, đều vây quanh Khỏa Nhi xem chiếc váy mới của tỷ ấy rồi. Xem khuôn mặt dương dương đắc ý của tỷ ấy kìa, còn nói là mất bao nhiêu công sức, mất bao nhiêu tiền, suy nghĩ bao nhiêu biện pháp mới có thể làm ra cái váy này. Người ta nói muốn sờ thử một cái còn không được. Người ta mới không thèm.
Lý Trì Doanh mặc dù nói như vậy, nhưng trong ánh mắt vẫn cực kỳ hâm mộ. Nữ nhân đối với quần áo sức kháng cự đều rất thấp. Dương Phàm nhìn bộ dáng của nàng không khỏi có chút buồn cười. Nhưng lại nghĩ tới bộ dáng của Lý Khỏa Nhi ở phía sau tòa nhà, mày không khỏi nhăn lại một chút.
Lý Trì Doanh tuy rằng tuổi không lớn lắm, nhưng lại rất thông minh. Nàng nhanh chóng thấy được ánh mắt chán ghét của Dương Phàm lướt qua, không kìm nổi hỏi:
- Dương đại tướng quân, ngài rất ghét Khỏa Nhi tỷ tỷ hay sao?
Dương Phàm thản nhiên nói:
- Chán ghét không nói tới, chỉ có điều không thích tính tình của cô ta.
Lý Trì Doanh còn thành thật gật đầu nói:
- Ừ, người ta cũng không thích tỷ ấy.
- Hả?
Dương Phàm quay đầu liếc nàng một cái, cười hỏi:
- Là Tam ca của cô nói cho cô?
Lý Trì Doanh không phục mà nói:
- Người ta cũng không phải đứa trẻ việc gì cũng cần người khác nói cho mới biết? Ta là... dù sao ta cũng cảm giác được tính tình tỷ ấy không tốt.
Dương Phàm quay đầu, tùy ý quét mắt về phía phòng khách ngày càng nhiều tân khách, từ từ nói:
- Những lời này cô tốt nhất nên giữ ở trong lòng, không nên tùy tiện nói với người khác. Nếu như cô và Đường tỷ của cô có mẫu thuẫn cũng không sao, nhưng nếu bị người hữu tâm lợi dụng, chỉ sợ tạo thành bất hòa giữa Thái Tử và lệnh tôn.
- Ừ.
Lý Trì Doanh cười ngọt ngào, dùng sức gật đầu nói:
- Người ta cũng đâu phải đồ ngốc đâu, đương nhiên sẽ không nói nhiều với người khác, không phải gặp ai cũng nói. Ngài thấy ta là người nhiều chuyện như vậy sao, bởi vì là ngài, cho nên mới nói với ngài thôi.
Dương Phàm cười rộ lên, cười đùa nói:
- Bởi vì là ta nên có thể nói? Nói như vậy, hai người chúng ta hay chính là tri kỷ rồi.
Lý Trì Doanh tuổi quá nhỏ, so với nữ nhi của Dương Phàm cùng lắm thì hơn hai tuổi, hắn coi nàng như là vãn bối đáng yêu, trong lòng không hề có chút ý niệm nam nữ nào. Cũng như vậy, Lý Trì Doanh tuổi còn nhỏ thì biết gì về tình yêu. Nàng chỉ là ưa thích cùng Dương Phàm nói chuyện, ngoài ra đối với hắn còn có một chút sùng bái.
Lý Trì Doanh nghịch ngợm làm mặt quỷ với Dương Phàm, cười hì hì nói:
- Đúng thế, ngài cũng không nên nha. Nhưng người ta biết bí mật nho nhỏ của ngài đấy.
Lòng hiếu kỳ của Dương Phàm nổi lên, đang muốn hỏi nàng bí mật gì, thì đại quản gia phụ trách đón khách của Lương Vương Phủ dùng âm thanh vang to nói:
- Nghiệp quốc công đại giá quang lâm!
Phóng mắt trong phòng nhìn, thì Võ gia hôm nay đến cũng có những hai ba mươi vị Vương gia. Nhưng danh vọng, địa vị, thanh danh của bọn họ còn không so bằng với vị Nghiệp quốc công này. Khách nhân trong đình viện lập tức yên tĩnh lại. Chỉ thấy Võ Tam Tư, Võ Ý Tông, bề trên Võ gia vội vàng đi ra nghênh đón.
Các tân khách vì vậy cũng tự nhiên mà đi theo sau ra nghênh đón, Lý Trì Doanh thấy thế chu miệng lại, phẫn nộ nói:
- Thật sự là một đám nịnh hót!
Sau đó đem ánh mắt nheo lại, liếc nhìn Dương Phàm nói:
- Này! Ngài có muốn đi đến bên kia nịnh bợ Nghiệp quốc công không.
Dương Phàm vỗ ngực một cái, ngạo nghễ nói:
- Đại trượng phu, tự thân lập thế, vì năm đấu gạo mà khom lưng? Không đi!
Lý Trì Doanh lập tức cười tươi như hoa, hướng về hắn nhếch ngón tay cái lên, khen:
- Vậy mới tốt chứ! Nam nhân mà bản cô nương nhìn không giống với người thường.
Dương Phàm day day mũi, ngượng ngùng mà nói:
- Chỉ có điều người nổi bật thì dễ bị ghét. Đê cao hơn bờ, sóng tất đánh tới. Chúng ta không đi nghênh đón thì cũng thôi, nhưng mà nếu như cứ ngồi ở đây cũng sẽ bị người ta chú ý tới đấy. Cô xem chúng ta có phải nên tìm một chỗ tránh trước một chút hay không?
Lý Trì Doanh phì cười, sẵng giọng nói:
- Ngài nha, thực dối trá!
Miệng nói xong, nàng lập tức nhanh nhẹn nhảy người lên, giống như là đang chơi trò chơi, hứng thú dạt dào mà nói:
- Chúng ta đi!
Yến tiệc ngày hôm nay, ngồi vị trí chủ tọa tự nhiên là Võ Tam Tư và khách nhân tôn quý nhất- Trương Xương Tông. Nhưng khiến cho mọi người chú ý nhất chính là Võ Diên Tú từ Đột Quyết trở về.
Võ Diên Tú có thể từ trong đông đảo con cháu Võ Thị được Võ Tắc Thiên tuyển chọn, tự nhiên gã có chỗ hơn người. Ở trong Võ gia, Võ Diên Tú tướng mạo tuấn mỹ nhất, thân hình cao to, phong độ nhẹ nhàng. Sáu năm ở trên thảo nguyên rèn luyện thân thể khiến cho gã trở nên cường tráng hơn.
Thính đường phòng, rất nhiều quan lại quyền quý hướng Võ Diên Tú hỏi cuộc sống mấy năm khi gã ở trên thảo nguyên. Nhất là mấy vị phụ nhân, lòng hiếu kỳ nổi lên nhiều nhất, Võ Diên Tú kể về những hiểu biết và đủ loại chuyện xảy ra mà mình sống ở thảo nguyên cho bọn họ nghe. Mấy vị phụ nhân không quen thuộc Đột Quyết liên tục kêu lên tán thưởng.
Võ Diên Tú mặc dù là con tin bị Mặc Xuyết giam giữ, nhưng Mặc Xuyết ngược lại không hề ngược đãi gã. Hơn nữa ở trên thảo nguyên cũng không lo gã bỏ chạy. Cho nên bình thường đều là để gã cùng bộ lạc đi chăn chung, di chuyển. Cuộc sống và sinh hoạt cũng không bị hạn chế nhiều lắm.
Trong sáu năm, Võ Diên Tú học xong ngôn ngữ của Đột Quyết, học xong rất nhiều ca dao của địa phương, còn học được vũ đạo của Đột Quyết, bao gồm cả Hồ toàn vũ cực kỳ thịnh hành ở cung đình Trung Nguyên và dân gian. Trải nghiệm như vậy, nói là làm tù phạm, không bằng nói là đi thám hiểm. Dĩ nhiên là thỏa mãn sự tò mò hiếu kỳ của các quan lại quyền quý.
Bên cạnh Trương Xương Tông là một vị đạo nhân mặc áo bào tro. Trước mặt đạo nhân trên bàn toàn là đồ ăn chay, vị đạo nhân này an tĩnh hưởng dụng mỹ thực. Bất kể là Võ Diên Tú nói trên thảo nguyên gặp được chuyện gì, người khác chen vào nói hỏi, kinh hô cảm thán lão đều ngoảnh mặt làm ngơ, có chút không thích hợp với không khí của thính đường.
Đạo nhân này là Trương Xương Tông mang đến giới thiệu cho Võ Tam Tư. Trương Xương Tông đem vị đạo nhân này nói khoác là bản lĩnh như thế nào. Hiển nhiên là vô cùng coi trọng. Tuy nhiên, Võ Tam tư chỉ có cười trừ một cái, trong lòng không tin chút nào. Tuy rừng có chút kính trọng nhưng vẫn giữ khoảng cách.
Võ Thừa Tự từng xếp đặt một đạo nhân mê hoặc Lưu Tư Lễ, Soạn Liên Diệu mưu phản. Do đó khiến cho Võ Tắc Thiên dùng Lai Tuấn Thần một lần nữa, khiến cho cục diện chính trị điên cuồng thêm một lần nữa.
Võ Tam Tư mặc dù không biết chuyện năm đó là do Vũ Thừa Tự làm, nhưng từ lần đó về sau, Võ Tam Tư đối với giang hồ thuật sĩ cũng là kính nhi viễn chi. Khi Ba tên giả thần giả thánh Hà Nội lão ni, Thập Phương đạo nhân và Hồ Ma Lặc Ma rơi đài đã liên lụy rất nhiều quan viên, Võ Tam Tự càng cảnh giác hơn.
Trương Xương Tông uống rượu, nghe Võ Diên Tú nói gã tinh thông Hồ toàn vũ, đột nhiên chen lời gã, cười nói:
- Hoàn quốc công theo người Đột Quyết học được Hồ toàn vũ sao? Trương mỗ cũng là luyện qua Hồ toàn vũ, đáng tiếc là không có danh sư chỉ điểm. Hoàn quốc công đã học được Hồ toàn vũ từ người Đột Quyết, có thể nhảy một điệu, khiến cho Trương mỗ mở rộng tầm mắt hay không?
Võ Diên Tú ngẩn ra, nhất thời không có phản ứng.
Thời đại này, tiệc rượu của quan lại quyền quý có ca múa là chuyện thường. Lão đầu Địch Nhân Kiệt kia khi mà cao hứng cũng sẽ nắm râu dài, ở trước mặt đồng liêu và con cháu vãn bối xoay xoay mông, không để ý đến thân phận Tể Tướng của lão.
Lúc trước Thái thượng hoàng Lý Uyên cũng từng ở trên điện tự mình đánh đàn tỳ bà, hoàng đế Lý Thế Dân thì ở trước mặt quan lại vừa múa vừa hát. Không khí hiện giờ như thế, cho nên Trương Xương Tông mời Võ Diên Tú khiêu vũ, căn bản không quan hệ đến địa vị cao thấp nhẫn nhau, cũng không coi là kỹ nữ con hát, cũng không có ý định làm nhục trêu đùa.
Nhưng Võ Diên Tú sao học được Hồ toàn vũ? Là gã làm con tin của Đột Quyết, lại bị giam giữ sáu năm học được. Hiện giờ Trương Xương Tông bảo gã múa Hồ toàn vũ, không khỏi có đụng chạm một chút.
Võ Diên Tú khi bị giam ở Đột Quyết, Trương Xương Tông vẫn chưa được Võ Tắc Thiên sủng ái. Võ Diên Tú vừa mới trở về, dĩ nhiên không biết Trương Xương Tông quyền bính địa vị quý trọng ra sao. Nhưng là từ thái độ của tân khách đối với Trương Xương Tông, theo cả sảnh đường chỉ có vị thiếu niên tướng mạo xinh đẹp có thể sánh vai cùng với Lương Vương. Gã cũng biết người này địa vị tôn quý, cho nên không tiện cự tuyệt.
Đang trong lúc do dự, bỗng nhiên có một âm thanh cực kỳ êm tai nói:
- An Nhạc cũng thích Hồ toàn vũ, đường huynh nếu tinh thông Hồ toàn vũ, ngại gì không múa một điệu cho mọi người xem. An Nhạc cũng mượn cơ hội này quan sát một phen, nghiềm ngẫm xem có thể lĩnh ngộ được Hồ toàn vũ chính tông hay không.
Trong lòng Cổ Trúc Đình thật sự ái ngại, hôm nay An Lạc công chúa chính là “đâm lao thì phải theo lao”, đã làm thì làm cho tới cùng, còn nàng cũng không quan tâm đến cái hư danh kia, để cho trượng phu của nàng phải gánh trên lưng một gánh nặng lớn lao, nàng thà rằng bị mọi người chê cười.
Nàng biết rằng Dương Phàm có tiền, nhưng mà tiền của Dương Phàm e rằng không kham nổi, Kế Tự Đường giàu có nhưng đó không phải là tiền của chàng, Dương Phàm mặc dù có rất nhiều cửa hiệu, nhưng chưa hẳn có nhiều tiền mặt đến như vậy!
Còn nữa, cho dù có nhiều tiền mặt đến như vậy thì đã làm sao, nàng vẫn chưa gả cho người ta mà đã tiêu nhiều tiền của người ta như vậy rồi, đại nương sẽ coi nàng ra gì đây? Chuyện này không chỉ sẽ phải đắc tội với Tiểu Man, chỉ sợ A Nô cũng sẽ sinh lòng ác cảm với nàng, đến lúc bước chân vào nhà Dương gia, đại nương và nhị nương đều không chào đón nàng, thử hỏi nàng sống làm sao được đây?
Cổ Trúc Đình thoáng nhìn Dương Phàm một cách đáng thương, Dương Phàm đưa tay sờ mặt của hắn.
Thể diện, thể diện….
Cổ Trúc Đình kiên định, cất cao giọng:
- Ba trăm ba trăm vạn lượng!
Lúc cái giá này vừa hô ra, toàn bộ cái chợ đông đều nháo nhào, “ sôi sục”, tin này đã lan truyền từ cửa hiệu cho đến khắp nơi: CÓ NGƯỜI DÙNG MẤY TRĂM VẠN LƯỢNG MUA MỘT BỘ XIÊM Y!
Vô số người lũ lượt kéo đến, khi bọn họ vừa chạy tới, giá của bộ y phục lại tiếp tục tăng vọt, đã đạt đến ba trămba trăm vạn lượng rồi, đám người làm trong tiệm đều vô cùng hãnh diện, đắc ý, cảm thấy nở mày nở mặt ghê gớm, từ nay về sau xem trong thiên hạ có còn tiệm bán y phục nào dám cả gan tự xưng là nổi tiếng hơn tiệm Long Mậu lão bọn ta đây?
Lúc Lý Khỏa Nhi ra giá ba trăm mười vạn lượng , giọng nói và biểu hiện của cô ta đều đờ đẫn cả rồi, cô không hề nghĩ lại có kết cục như thế này, nếu sớm biết như vậy, cô ta đã không bước vào cái cửa hiệu này rồi!
Điều mà cô ta lo ngại không phải là sự nổi giận của phụ mẫu bên chồng, cũng không phải là sự lúng túng khó xử của tướng công, mà là nếu đối phương tiếp tục nâng giá lên, chỉ sợ rằng lúc đó cả nhà Võ gia cũng không đào đâu ra nhiều tiền mặt như vậy, đến lúc đó cái giá mà bộ y phục này đem đến cho cô ta không phải là vinh hiển mà lại là sự nhục nhã không biết tự lượng sực mình.
- Ba trăm năm mươiba trăm năm mươi vạn lượng!
Dương Phàm đột nhiên mở miệng, cái giá mà hắn hét ra khiến ai ai cũng phải nghẹt thở, mỉm cười quay về hướng An Lạc công chúa chắp tay nói:
- Tiểu nương tử , cô đúng là thật lòng thích bộ y phục này đấy nhưng mà cũng đành bỏ qua nó thôi!
Cuối cùng cũng có người cao tay hơn An Lạc công chúa kia một bậc, cô ta lạnh lùng “ hừ” một tiếng, giận dữ bỏ đi.
Lúc bước vào Long Mậu Lão còn ưỡn ngực, ngẩng đầu, kiêu ngạo tựa như chim khổng tước, thế mà bây giờ kết cục lại là một kẻ bại trận, cho dù tất cả những người vây xung quanh đều kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô ta, nhưng trong những con mắt kia hàm chứa một nụ cười chế nhạo, An Lạc công chúa tức giận đến phát run:
- Dương Phàm Dương Phàm, Ta nhớ kĩ ngươi rồi đấy!
Đỗ Văn Thiên bước nhanh theo sau, nhìn thấy bộ dạng cương ngạnh của An Lạc công chúa, Đỗ Văn Thiên theo bản năng đưa tay sờ sờ mũi y. Mũi của y khi chạm nhẹ vào vẫn còn đau thấu xương, nhưng trong lòng y, vui như hoa nở, y cảm thấy mối thù này, càng ngày càng có khả năng báo được rồi!
Lý Khỏa Nhi đã đánh mất thể diện của mình trong cửa hiệu Long Mậu Lão, thử hỏi lấy đâu ra tâm trạng để tiếp tục đi dạo? Sau khi rời khỏi thành Đông, cô ta oán hận quay về phủ. Dương Phàm đã mua được bộ bách điểu xiêm y kia, bảo chưởng quầy bỏ y phục vào hộp long não như trước, lại sai thị vệ hộ tống , cả đoàn người liền rời khỏi cửa hiệu Long Mậu Lão.
Bọn họ vừa đi, cả đám người làm đã sớm không kiềm chế nổi lập tức hoan hô reo mừng, lão chưởng quầy rất bình tĩnh nói với bọn người làm đang nhảy nhót ăn mừng :
- Khá lắm, khá lắm, xem các ngươi một đám hô hào âm ỉ còn ra cái thể thống gì nữa đây, còn không mâu tiếp đón khách khứa!?
Quát đám người làm xong, ông ta liền quay về hướng hậu sảnh, vén rèm cửa tiến vào hậu đường, lập tức nắm chặt tay hướng về hướng lên không trung vung lên, một tiếng: “ê”, từng này tuổi đầu ông chưa từng đạt đến một bước tiến cao như vậy!
Nhị chưởng quầy chính là cháu ruột của Tín chưởng quầy, gã vốn dĩ đang ở hàng kiểm kê phía sau tiệm, nghe thấy tin đồn cũng sớm chạy ra, Tín chưởng quầy vừa mới vào hậu đường, gã lập tức theo vào, vừa hay nhìn thấy cảnh này.
Nhị chưởng quầy phấn khích nói:
- Thúc thúc, lần kinh doanh này đúng là phát tài rồi! ha ha ha !tên tuổi của cửa hiệu Long Mậu Lão của chúng ta lần này đi xa rồi, hướng về Trường An rồi! được thiên hạ chú ý tới rồi, nhưng mà không có ai có thể vượt ra danh tiếng của chúng ta được!
Tín chưởng quầy tuy tươi cười rạng rỡ nhưng vẫn tỏ ra thận trọng và nói:
- Mau, mau phái người đến phủ Đông gia báo tin!
Nhị chưởng quầy ngẩn người ra:
- Thúc thúc, ông chủ chúng ta không phải vẫn còn ở Lạc Dương hay sao?
Tín chưởng quầy liếc gã một cái:
- Ngươi tin không?Cái cửa hiệu này chính là của Độc Cô thế gia, ta cho rằng, Đông gia này chính là Độc Cô thế gia, chẳng qua bởi vì lúc đầu là sản nghiệp của Trần Quốc Công, Độc Cô thế gia không muốn để người khác biết rằng y nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Ngày đó lúc chuyển nhượng, ta còn đứng đó chứng kiến mà, ta nhìn thấy rõ ràng, khế ước viết rằng, chủ nhân nhà chúng ta họ Tạ, tên là Tạ Mộc Văn, mới nhìn đã biết đây là tên của nữ nhi, ngươi nói xem nhà ai mà có thể đưa con gái lên làm chủ? Vị chủ nhân của chúng ta, nói không chừng lại là vị phu nhân nào của Độc Cô thế gia, nghe ta đi, đem tin vui này đi báo cho Độc Cô thế gia!
-Vâng ạ, để cháu sai người……không không, cháu đích thân đi!
Nhị chưởng quầy thay bộ y phục khác, trong lòng hào hứng đi ra ngoài, chỉ trong chốc lát , tin tức đã truyền ra ngoài rất nhanh, còn có rất nhiều người nghe được tin liền chạy tới cửa hiệu Long Mậu lão, còn có rất nhiều chủ hiệu người làm của các tiệm khác đứng ở cửa, đứng ở xa xa nhìn về phía Long Mậu Lão, với một vẻ đầy ngưỡng mộ.
Lúc Nhị chưởng quầy bước đi trên phố, mặc dù những người đi qua gã đề hướng về phía Long Mậu Lão không một ai biết rằng y chính là Nhị chưởng quầy của Long Mậu Lão, nhưng gã vẫn cứ dương dương tự đắc, ưỡn cao ngực ngẩng đầu cất bước đi.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※
Sau khi An Lạc công chúa uất ức trở về phủ, mấy vị quý phu nhân cùng cô ta đi dạo lúc nãy dần dần tản ra. Được chứng kiến cảnh tượng tranh chấp dữ dội hôm nay, bọn họ không thể chờ đợi được nữa muốn chia sẻ những gì mà bọn họ mắt thấy tai nghe với người khác! Này thì bên bị đánh bại lại là một cô chúa cao quý, lại càng thêm thỏa mãn rồi, cái mà bọn họ không thỏa mãn chính là không thể giãi bày niềm hoan hỉ này với người ngoài.
Tin tức bị các bà thêm mắm thêm muối truyền đi xa, Trường Ninh Hầu Hoàng Kiếm Vũ chính là người đầu tiên nghe được tin tức này.
Liễu Tuẫn Thiên mới hôm qua chịu nhục nhã vì bị An Lạc công chúa giáo huấn, nởì vì Tể Tướng sắp xếp một gia trang khá lớn, gia trang nằm ngay bên canh cung hoàng hậu, thế là yến tiệc này được tổ chức trong cung.
Võ Sùng Huấn đang cùng cùng uống rượu với mọi người, Trường Ninh Hầu đột nhiên cười nói:
- Võ quận Vương, ngài có nghe tin An Lạc Công chúa hôm nay ở thành Đông muốn mua một bách điểu xiêm y lộng lẫy mê hồn? tin này đã làm chấn động cả thành Trương An này rồi!
Võ Sùng Huấn đã có đến bảy tám phần men say, nghe tin này , lắc lắc đầu cười đáp:
- An Lạc thích nhất là những bộ xiêm y hoa lệ, trong phủ không dưới mấy trăm mấy trăm bộ xiêm y, nàng ta vẫn không thấy chán, thật là hết cách!
Hoàng Hầu gia cười đáp:
- Đúng rồi, dùng ba trămba trăm vạn lượng để mua một bộ xiêm y , khoản tiền như thế đúng là khiến người ta kinh hãi!
Võ Sùng Huấn nghe đến đây, mặt tối sầm lại, cũng tỉnh rượu luôn rồi, y lắp bắp hỏi:
- Bao …Bao nhiêu tiền?
Hoàng Hầu gia chậm rãi giơ ba ngón tay, nói:
- Ba trămba trăm vạn lượng!
Giây phút đó, cả sảnh đường không một tiếng động.
Võ Sùng Huấn vừa kinh ngạc vừa giận dữ tay nâng chén rượu , lớn tiếng nói:
-ba trăm vạn lượng? Không thể nào ! Cứ cho là bộ xiêm y kia được dệt bằng vàng đi chăng nữa, cũng không đáng giá ba trăm vạn lượng. Đây rõ ràng là gian thương hại người mà, An Lạc ngây thơ trong sáng, nhất định là bị người ta lừa rồi, không được, ta phải hồi phủ!
Hoàng Hầu gia cười nói:
- Cứ từ từ, Võ quận gia, bổn hầu chỉ mới nói là An Lạc công chúa điện hạ muốn dùng ba trăm vạn lượng để mua bộ xiêm y kia chứ chưa hề nói là cô ấy đã mua được hay chưa, ngài vội cái gì chứ? Bộ xiêm y đó, cũng không phải là dùng kim tuyến hay vàng dệt thành, ai mà mặc được đây?
Ha Ha, nghe nói bộ xiêm y này chính là dùng những sợi lông vũ của loài bách điều, hàng ngàn thợ thủ công, tốn công sức hết hai năm mới dệt thành, thiên hạ vẻn vẹn chỉ có một chiếc, nó là cực phẩm vô giá, nhưng mà, công chúa điện hạ cũng không thể với tới nó, bởi vì có người đưa ra giá cao hơn :ba trăm năm mươi ba trăm năm mươivạn lượng, đã mua được bộ xiêm y này!
Cả sảnh đường lập tức” ồ “ lên, một bộ xiêm y với giá ba trăm năm mươi vạn lượng , những người ngồi đây nếu không phải là vương tôn quý tộc thì cũng là cự phú, cũng không tránh khỏi kinh ngạc, điều càng khiến bọn họ kinh ngạc chính là có người đã dùng trăm vạn lượng để mua được bộ xiêm y này, mà còn dám tranh chấp với công chúa.
Võ Sùng Huấn lúc đầu đã muốn té xỉu rồi, nghe nói bộ xiêm y này đã bị người khác mua mất, hắn lại như sống làm bộ vờ vịt nói:
- Thì ra bộ xiêm y này là vật quý hiếm đến như vậy, vật quý hiếm đến như vậy chỉ có giá ba trăm vạn lượng. An Lạc công chúa này, thích thì cứ mua đi, nhưng mà mấy trăm vạn lượng. Có gì là không được chứ!
Khi nãy bộ dạng của y mới vừa thất trảm hồn kinh, ai ai cũng đều nhìn thấy, thế mà lúc này lại làm ra bộ tịch “hảo hán oai hùng” như thế này, khiến ai cũng cười thầm trong bụng, chỉ có điều không tiện nói ra.Lý Long Cơ đặt chén rượu xuống, có chút hứng thú hỏi:
-Hoàng hầu vương, không biết ai là người đưa ra giá cao hơn Đường tỉ của bổn vương thế?
Hoàng hầu vương mỉm cười và nói:
- Người này là Thiên Kỵ Trung Võ Tướng quân, Dương Phàm!
Cả sảnh đường nghe xong đều bắt đầu bàn tán, có người nói:
- Thì ra là ông ta, Trung Võ Tướng quân này thật sự là giàu có quá!
- Cái tên này, đúng là to gan, lại dám tranh chấp với công chúa điện hạ!
Võ Sùng Huấn mới nghe là Dương Phàm.thầm cảm tạ hắn, nếu mà Dương Phàm không đưa ra cái giá ba trăm năm mươi vạn lượng, An Lạc công chúa nhất định đã mua bộ xiêm y kia rồi, đến lúc đó y làm sao mà lo liệu được. Đến lúc đó cứ cho là phụ mẫu đều đồng ý, e rằng phải bán vài mảnh đất mới có thể thu được một khoảng tiền lớn đến vậy..chỉ cần tin đồn này truyền ra, Võ gia sẽ biến thành trò cười rồi cho thiên hạ rồi!
- Không đúng! Dương Phàm tại sao lại phí một món tiền như thế để mua một bộ xiêm y, hay là hắn ta nhìn thấy nương tử của ta thích bộ xiêm y đó, cho nên mới bỏ ra trăm vạn lượng, chuẩn bị đem bộ xiêm y này dâng tặng An Lạc, nhằm lấy lòng nàng ấy?
Võ Sùng Huấn tự dưng sinh nghi, y luôn xem An Lạc công chúa như là bảo vật, thường lo lắng bị cắm sừng.
Công chúa Lý gia đa phần là không an phận thủ thường, An Lạc lại đẹp đến mê người, cũng khó tránh Võ Sùng Huấn phải đa nghi đến như thế.
Đúng là muốn nhìn nhưng không thể tiếp tục nhìn được nữa, trong mắt của y công chúa điện hạ như ngọc như ngà, eo thắt lưng ong, trừ phi nàng chủ động tựa vào lòng, chứ không Dương Phàm kia cũng không tài nào lọt vào mặt xanh của nàng được.
Lúc này Hoàng Hầu gia lại đáp:
- Nghe nói lúc đó Dương Phàm tướng quân cùng đi với một trang tuyệt sắc giai nhân, chính là muốn tặng bộ xiêm y này cho mỹ nhân kia, không ngờ Dương Phàm tướng quân là một võ tướng, lại thương hoa tiếc ngọc đến thế!
Con trưởng Lý Đán, Lý Thành Khí cười ha hả đáp:
- Ha Ha, Dương Phàm tướng quân tại ba thành ở Lạc Dương có đến hàng chục cửa hiệu, cực kì giàu có, đương nhiên ra tay hào phóng, chỉ có điều một lúc ném ra ba trăm vạn lượng đúng là vung tay quá trớn rồi!
Trong lúc nói chuyện Lý Thành Khí và tam đệ Lý Long Cơ khẽ nháy mắt ám hiệu, bọn họ không nghĩ rằng hành động lần này của Dương Phàm là để đọ giàu sang phú quý, hay là ném ra trăm vạn lượng để đổi lấy một nụ cười của giai nhân. An Lạc công chúa mặc dù là con gái Lý gia, nhưng bây giờ lại là con dâu của Lương Vương Võ Tam Tứ, Dương Phàm hành động như vậy là có ý gì?
Năm đứa con của Lý Đán người nào người nấy đều không đơn giản, trong đó Lý Thành Khí và Lý Long Cơ là thông minh nhất, Hành động lần này của Dương Phàm xem ra là muốn đưa ra một tín hiệu cho hoàng thân quốc thích, nhưng mà rốt cuộc hắn muốn diễn đạt điều gì? Trong phút chốc, trong lòng hai người này lóe lên ra vô vàn ý nghĩ.