Ánh mắt Võ Diên Tú chợt lóe, đúng là An Nhạc công chúa gã vừa mới quen.
Mới vừa rồi Võ Sùng Huấn mang theo thê tử bái kiến vị đường huynh mới trở về từ Đột Quyết, Võ Diên Tú vừa thấy được dung nhan của An Nhạc, nhất thời giật nảy mình, tâm tình lay động, có chút tâm thần bất định. Cũng may gã còn nhớ rõ An Nhạc là công chúa, hơn nữa lại là con dâu của thúc phụ Võ Tam Tư, nên mới không dám đa tưởng.
Nhưng Võ Diên Tú không dám nghĩ, An Nhạc lại dám làm. An Nhạc vừa thấy Võ Diên Tú có khuôn mặt tuấn mỹ, thân thể to lớn, không khỏi cũng có chút nhộn nhạo xuân tâm.
Từ lần trước nàng cùng Đỗ Văn Thiên dan díu với nhau, sau khi bị trượng phu bắt gian tại giường, tuy rằng Võ Sùng Huấn vẫn yêu thương nàng vô cùng, thậm chí chuyện không thể tha thứ như vậy mà chỉ mắng nàng vài câu. Nhưng mà từ đó về sau việc nàng tiếp xúc với người khác có chút giới nghiêm hơn.
Bản thân An Nhạc căn bản không biết trinh tiết là cái gì. Vì đạt được mục đích của chính mình, nàng có thể vì nam nhân dễ dàng cởi váy quần, thậm chí không cần quan tâm già trẻ đẹp xấu. Vì thỏa mãn dục vọng chinh phục, những nam nhân mà nàng có hứng thú, nàng cũng có thể dâng cơ thể cho họ.
Hơn nữa, nàng cũng có thể hưởng thụ những nam nhân khác nhau, hưởng thụ cảm giác yêu đương vụng trộm kích thích. Dâm phụ như vậy, chỉ sợ là một đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất như Võ Sùng Huấn cũng không thể ngăn cản nàng câu tam đáp tứ, tìm kiếm cảm giác phóng túng. Huống chi Võ Sùng Huấn ở trước mặt nàng luôn khúm núm, càng khiến cho An Nhạc chán ghét.
An Nhạc mấy ngày nay bởi vì Võ Sùng Huấn phòng bị, cho nên không thể vụng trộm được, cũng là nhịn đã lâu. Nay thấy vị đường huynh tướng mạo tuấn mỹ thân thể cường tráng, không khỏi có chút khơi gợi một ý niệm đi quyến rũ. Lúc nàng bắt chuyện, thỉnh thoảng còn liếc mắt đưa tình với gã. Võ Diên Tú thấy vậy, trong lòng không khỏi có chút lòng hươu dạ vượn.
Gã đã thấy được, nàng em dâu này rất lẳng lơ, không phải là dạng nữ nhân băng thanh ngọc khiết. Đối với báu vật như thế gã không khỏi cũng có chút ý nghĩ vẩn vơ, chờ mong có cơ hội được ân ái rồi. Hiện giờ An Nhạc nói muốn xem múa, Võ Diên Tú lập tức đáp ứng.
Mới vừa rồi gã không muốn đáp ứng Trương Xương Tông bởi vì hành động này như là làm cho người khác có cảm giác vạch lưng xem sẹo. Nhưng hiện giờ có tiểu mỹ nhân cố ý tỏ ra ngây thơ mong được học hỏi chỉ giáo từ gã. Võ Diên Tú sao có thể xấu hổ mà từ chối, dĩ nhiên là vui vẻ đáp ứng. Võ Diên Tú cười với An Nhạc, cất cao giọng nói:
- Công chúa quá khen. Một khi đã như vậy, Võ Diên Tú liền múa một khúc, nếu có chỗ nào không đúng, kính mong mọi người thông cảm.
Hôm nay rất nhiều tân khách, ngoại trừ chủ tọa là Võ Tam Tư và Trương Xương Tông, tất cả mọi người đều ngồi không phân thứ tự vị trí. Để cho tiện chào hỏi khách khứa, chư vương họ Võ ngồi ở trung tâm chào hỏi khách nhân. Những khách nhân khác đương nhiên không cần phải dựa vào cao thấp tôn ti sắp hàng rồi.
Đại tiệc tân khách của Võ Tam Tư ngày hôm nay cũng đã chào hỏi Dương Phàm. Nếu như Lương Vương chào hỏi, hắn không thể không đến. Nhưng bởi vì hắn không muốn cùng Võ gia quá thân cận, cho nên hắn cố ý chọn vị trí gần cuối, phía sau là một cột trụ thật lớn. Lưng dựa cột trụ thản nhiên độc tửu, còn có thể hướng về công đường quan sát không sót một thứ gì, cũng là một điều nhàn nhã tự tại.
- Này, ngài có biết múa Hồ toàn vũ không?
Bên tai bỗng nhiên truyền tới âm thanh non nớt quen thuộc. Dương Phàm không cần quay đầu, chỉ nghe âm thanh là biết tiểu nha đầu Lý thập nương Tương Vương phủ. Dương Phàm nghe tiếng trống kích động nhân tâm, nhìn Võ Diên Tú mặc Hồ phục vừa múa vừa hát, đáp:
- Ta không biết múa.
Lý Trì Doanh bắt đầu vui vẻ, cười nói:
- Hàaaa...! Hóa ra ngài cũng có thứ không biết nha, nhưng ta biết nhảy Hồ toàn vũ đấy.
Dương Phàm quay đầu nhìn nàng một cái, rõ ràng phát hiện Lý Trì Doanh đã thay đổi trang phục thành một thân nam nhân. Nhìn như một thư đồng mi thanh mục tú ngồi xổm ở bên cạnh hắn. Dương Phàm kinh ngạc nói:
- Cô không đi cùng các tỷ muội của cô đi, sao lại thay đổi quần áo chạy đến đây vậy?
- Ai cần ngài lo? Cha ta ta cũng chưa nói qua đâu!
Nàng chun mũi với hắn, lại nhìn về phía trước nói:
- Ngài coi, An Nhạc không ngồi ở tiền sảnh sao?
Cô bé này cũng có chút vô tư, Dương Phàm buồn cười mà nói:
- An Nhạc đã gả cho người khác, nhưng cô lại là khuê nữ đại cô nương đấy.
LCD cười hì hì nói:
- Sai rồi sai rồi. Người ta là tiểu cô nương, còn chưa có trưởng thành thành đại cô nương, không cần phải chú ý nhiều như vậy.
Lúc này thính đường bỗng nhiên truyền đến âm thanh cổ vũ như sấm rền. Đúng là Võ Diên Tú đã múa xong vũ đạo. Lấy một động tác Kim Kê Độc Lập cực khó vững vàng đứng lại. An Nhạc công chúa đi đầu vỗ tay cổ vũ, nũng nịu trầm trồ khen ngợi. Một bên Võ Sùng Huấn xụ mặt xuống, nhưng cũng không dám nói nửa câu.
Trương Xương Tông vẻ mặt khinh thường, nửa cười nửa không vỗ tay, quay sang nói với Lý đạo nhân lười biếng ở bên cạnh:
- Đạo trưởng nghĩ Hoàn quốc công múa một điệu Hồ toàn vũ như thế nào?
Lý đạo nhân cũng không ngẩng đầu lên, chậm rãi từ từ nói:
- Bần đạo chỉ hiểu xem tướng, không hiểu vũ đạo.
Võ Diên Tú thấy An Nhạc công chúa vỗ tay nhiệt liệt như vậy, không khỏi hướng về nàng cười cười. Bỗng nhiên nghe thấy âm thanh của đạo nhân, lập tức cảm thấy mình ở trước mặt mỹ nhân mất mặt mười phần. Trong lòng cực kỳ không hài lòng, liền lớn tiếng nói:
- Không thể tưởng tượng được đạo trưởng còn có bản lĩnh như vậy, không biết bổn quốc công tướng mạo như thế nào à?
Lý đạo nhân lúc này mới giương mắt lên, cao thấp xem hai mắt của gã, chậm rãi nói:
- Hai tai không vành, lông mày quá sát mắt, một kiếp đi, một kiếp lại đến.
Võ Diên Tú ngẩn ra, sắc mặt giận dữ nhưng tự kiềm chế nói:
- Vị đạo nhân này, mời ngươi nói rõ ràng một chút. Cái gì gọi là "một kiếp đi, một kiếp lại đến”?
Lý Hoằng Thái căn bản là phụng mệnh của Dương Phàm đào hố chôn Trương Xương Tông đấy. Lão cũng không ngại giúp Trương Xương Tông đắc tội thêm vài người. Sau yến tiệc ngày hôm nay lão sẽ đi, có bao nhiêu món nợ mục nát cuối cùng đều được tính hết trên người Trương Xương Tông, Lý Hoằng Thái cười ha hả, lớn tiếng nói:
- Thí chủ một kiếp đã ứng rồi, chính là câu thân. Một kiếp sau này, dĩ nhiên là câu mệnh rồi.
Võ Diên Tú giận dữ, tiến lên hai bước quát:
- Cái tên lỗ mũi trâu ngươi, nói cho rõ ràng. Bổn quốc công có đại kiếp nạn gì, khi nào thì mất mạng!
Lý Hoằng Thái thản nhiên cười nói:
- Thiên cơ bất khả lộ.
Võ Diên Tú giận dữ, nóng lòng muốn lao lên. Nhưng Trương Xương Tông thân hình nghiêm lên, hai mắt uy hiếp híp lại.
An Nhạc công chúa thấy thế, đột nhiên cách cách cười, vỗ nhẹ tay ngọc, thân thiết nói:
- Đạo trưởng nói cũng đúng. Người sống trăm năm thì chết, đường huynh sống thêm bảy tám chục năm, kết quả vẫn là chết. Vậy chẳng phải là linh nghiệm với lời tiên đoán này sao?
An Nhạc vừa nói vậy, thính đường lập tức vang lên một trận cười to.
An Nhạc lại hướng về Lý Hoằng Thái, tự nhiên uyển mị mà nói:
- Thỉnh giáo đạo trưởng, không biết tướng mạo bản công chúa thì ra sao?
An Nhạc thành tâm trêu đùa, chẳng những thanh âm nũng nịu đấy, hơn nữa mị ý dạt đào. Thanh âm của nàng như thấm vào lòng rất nhiều nam nhân, tựa như một chiếc lông vũ gãi đúng vào chỗ ngứa. Lại nhìn nàng bộ dáng quyến rũ, làm cho người ta thất thần. Võ Sùng Huấn thấy nàng phô trương quyến rũ, tức giận đến đen mặt. Võ Tam Tư thấy con dâu lộ ra tư thái lẳng lơ, cũng không khỏi xụ mặt xuống.
Lý Hoằng Thái và An Nhạc công chúa ánh mắt đụng nhau một cái, trong lòng cũng là rung động, khẩn trương rủ ánh mắt xuống, thầm nghĩ trong lòng:
- Nữ nhân này thật lợi hại, sợ chính là cửu vĩ hồ ly tinh chuyển thế đầu thai. Sức quyến rũ lớn như vậy.
Lý Hoằng Thái buông mí mắt xuống, trên mặt thủy chung là một bộ dạng thất tình thất tình (bao gồm 7 trạng thái tình cảm: hỉ, nộ ai, cụ; ái, ố, dục) bất động. Ở trong mắt người ngoài tựu cảm thấy vị đạo nhân này có chút đạo hạnh đấy, ít nhất là lão tâm đủ thanh tịnh. Lý Hoằng Thái liếc tròng mắt nói:
- Vị nữ thí chủ này mắt như Thu Thủy, sắc tựa hoa đào, yêu xà phong mục, bán tiếu hàm tình.
An Nhạc không rõ ý tứ, chỉ nghe những lời nói này như là ca ngợi dung mạo của mình, không khỏi vui vẻ hỏi han:
- Những lời kia rốt cuộc là có ý gì?
Lý Hoằng Thái khóe miệng hơi hơi thay đổi, như trước thản nhiên nói:
- Thiên cơ bất khả lộ.
Bên tai Dương Phàm phút chốc truyền ra tiếng cười nhẹ, hắn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Lý Trì Doanh che miệng mỏng, toàn thân cười đến run rẩy, không khỏi kinh ngạc nói:
- Cô cười cái gì?
Đầu vai Lý Trì Doanh rung động, lại cười trộm một lúc lâu mới ghé bên tai Dương Phàm nhỏ giọng nói:
- Đạo nhân kia không phải người tốt, hắn ám chỉ châm biếm An Nhạc không tuân thủ nữ tắc, phong lưu dâm đãng, lại khi dễ người ta nghe không hiểu.
Dương Phàm đối với tướng thuật dốt đặc cán mai, vừa nghe Lý Trì Doanh nói như vậy, không khỏi kinh ngạc mà nói:
- Sao cô nghe hiểu được vậy?
Lý Trì Doanh ưỡn bộ ngực nhỏ lên, dương dương đắc ý mà nói:
- Người ta thuở nhỏ hướng đạo, từng đọc qua một ít điển tàng đạo gia chính thống đấy.
Võ Tam Tư nghe đạo nhân này trước mặt mọi người khen con dâu mỹ mạo vô song, cảm thấy không ra thể thống gì, đành phải ho khan một tiếng, dời tầm mắt của mọi người đi mà nói:
- Vị đạo trưởng này được Nghiệp quốc công coi trọng như thế, nhất định là có chút đạo hạnh. Lại không biết ở trong mắt đạo trưởng, tướng mạo của Nghiệp quốc công xem như thế nào đây?
Lý Hoằng Thái chắp tay nói:
- Nghiệp quốc công có tướng thiên tử, quý không thể nói.
Những lời này nhất thời làm cho mọi người trợn mắt há hốc mồm. Đạo nhân này là khách nhân của Trương Xương Tông, không cần hỏi cũng biết lão khẳng định phải khen chủ tử của mình. Tuy nhiên Trương Xương Tông năm nay nhược quán đã là quốc công, vinh hoa phú quý, quý không thể tả. Tất cả mọi người rõ ràng, còn cần lão xem tướng? Mới vừa rồi lão nói ra ý mới sợ cũng không dễ dàng, ai ngờ đâu lời lão nói ra khiến mọi người sợ hãi không ngớt.
Trương Xương Tông có tướng Đế vương?
Ngẫm lại khiến cho người ta không rét mà run.
Võ Tam Tư đầu tiên là cả kinh, lát sau liền mừng rỡ. Y từng liên thủ với Võ Thừa Tự đối phó những tên trung thần Lý Đường cản trở cô mẫu đăng cơ xưng đế. Lại từng vì tranh giành ngôi vị Thái tử đấu đá với Võ Thừa Tự hơn nửa đời người, sao có thể không có chút tâm cơ.
Ông ta lập tức cười ha ha, dường như đây chỉ là một câu nói đùa vui trong tiệc rượu, trêu ghẹo Trương Xương Tông nói:
- Nghiệp quốc công, vị thực khách này vì ngươi lấy niềm vui, ngươi nên dốc hết sức a, ha ha ha.
Rất nhiều đại thần dự tiệc cũng nhanh chóng kịp phản ứng, mỗi người đều thu lại bộ dáng kinh ngạc, hi hi ha ha một hồi, dường như không hề để trong lòng những lời nói kia. Nếu như mọi người kinh ngạc, có lẽ Trương Xương Tông có khả năng đề cao cảnh giác. Nhưng mà mọi người cười nói như vậy, y cũng không sao cả.
Trương Xương Tông hướng sang Lý Hoằng Thái cười ha hả nói:
- Đạo trưởng thật là khoe khoang nha, nếu bổn quốc công là Thiên tử, đạo trưởng không phải là quốc sư của ta đấy ư, ha ha ha ...
Lý Hoằng Thái khẽ mỉm cười, chắp tay không nói. Trong đám người phía sau, Dương Phàm cũng khẽ mỉm cười, giơ chén lên cao nhìn lên trời, tự ẩm một ly.
Dương Phàm muốn đi phường Long Khánh, đi thẳng qua phía đông chợ là được. Diện tích của khu chợ phía đông tương đối nhỏ với phường, thường ngày cũng không nhiều người lắm nhưng vì hôm nay có tin ở Long Mậu Lão Điếm có người bỏ ra cái giá vạn để mua một cái váy nên thu hút rất nhiều người rảnh rỗi tới xem cho nên trở nên vô cùng đông đúc chật chội.
Đám người Dương Phàm trên đường đi về phía bắc, cảm thấy đường đi chật kín hết chỗ, đến khi cảm thấy không ổn, định quay đầu nhưng vì họ đã đi được một nửa đường nên cứ tiếp tục tiến về phía trước. Trên đường đi nghe dân chúng tụ tập bàn tán về chuyện xảy ra ở Long Mậu Lão Điếm, Dương Phàm không khỏi có chút buồn cười.
Khổ sở đi ra từ phía chợ đông, lúc này đám người Dương Phàm mới lên ngựa, nhanh chóng tiếp tục hành trình. Cổ Trúc Đình nhìn chiếc hộp nhỏ ở trong tay Nhâm Uy, vẫn vô cùng cảm thán. Trước kia ở Thôi gia, nàng cũng đã nhìn thấy người ta tiêu rất nhiều tiền nhưng đó là tiền của người ta nên nàng không có cảm giác gì, chỉ là một con số thôi mà. Nhưng lần này thì khác, vạn, đây chính là tiền của Dương gia, không ngờ chỉ dùng để mua một cái váy. Cổ Trúc Đình chỉ cần nghĩ tới thôi đã thấy kinh hãi rồi.
Bỗng nhiên Dương Phàm quay đầu lại cười, nói:
- Nàng không cần nghĩ nhiều. Là ta quyết định mua.
Cổ Trúc Đình cắn môi “Vâng” một tiếng.
Dương Phàm vừa cười vừa nói:
- Có phải là cảm thấy tiêu nhiều tiền như vậy thì Tiểu Man sẽ bất mãn với nàng không?
Cổ Trúc Đình bị hắn nói đúng suy nghĩ, mặt liền đỏ lên.
Dương Phàm cười ha hả nói:
- Nàng yên tâm, Tiểu Man tuy rằng thích kiếm tiền nhưng cũng không phải là thần giữ của, hơn nữa…
Dương Phàm bỗng nhiên ghìm cương ngựa, ra hiệu với Cổ Trúc Đình một chút.
Cổ Trúc Đình vốn đi sau hắn một nửa thân ngựa, thấy Dương Phàm ra hiệu vội thúc ngựa đuổi tới bên cạnh hắn.
Dương Phàm cười hơi kỳ quái, hỏi:
- Ta nói nàng nắm chắc việc mua hai cửa hiệu ở chợ tây Trường An, chuyện này nàng tìm ai để lo liệu rồi?
Cổ Trúc Đình hơi khẩn trương nói:
- Thiếp không biết chuyện buôn bán nhưng cũng biết tới đạo lý ma cũ bắt nạt ma mới, nếu lấy thân phận người khác đi mua cửa hiện chỉ sợ sẽ bị người ta lừa gạt. Hơn nữa ở Trường An kinh doanh cái gì thì thịnh hành nhất, thiếp cũng không biết.
Cho nên chuyện này thiếp sẽ nhờ Độc Cô thế gia. Sau khi Độc Cô Văn Đào chết, Độc Cô gia lại phái một người đến Bá Thượng làm Tào Khẩu, chuyện này là do thiếp nói giúp hắn ta đấy. Độc Cô thế gia có danh tiếng ở vùng này, họ ra mặt thì không ai dám lừa họ cả, sao vậy, có gì không ổn sao?
Trong mắt Dương Phàm có vẻ như đang cười, nói với Cổ Trúc Đình:
- Nàng thật sự yên tâm sao, kết quả người ta mua cửa hiệu nào nàng cũng không hỏi hay sao? Chỉ đưa toàn bộ tiền cho người ta?
Cổ Trúc Đình cúi đầu, nhỏ giọng nói:
- Chuyện này, A lang hiểu là được rồi. Hơn nữa, những cửa hiệu này đều phải giao cho Đại nương quản lý. Thiếp… thiếp không muốn hỏi nhiều.
Dương Phàm cố nhịn cười nói:
- Vì thế nàng cũng không biết Long Mậu Lão Điếm là sản ngiệp của nhà chúng ta?
- Thiếp biết là Độc Cô thế gia sẽ không dám lừa A lang cho nên không… Cái gì?
Cổ Trúc Đình nói được một nửa, đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía Dương Phàm.
Dương Phàm cười dài nói:
- Long Mật Lão Điếm này là sản nghiệp của nhà chúng ta. Ha ha, Ta cũng chưa từng hỏi, sau khi giữ giấy tờ trong tay, đúng lúc tỷ tỷ Uyển Nhi của nàng nhàn rỗi không có việc gì làm liền để nàng ấy giúp đỡ một chút. Ta chỉ nhìn qua vài lần nên nhớ được tên của mấy cửa hàng, trong đó có Long Mậu Lão Điếm.
Chúng ta muốn mua đồ đương nhiên phù sa không rơi vào ruộng người ngoài, ai mà biết… hôm nay không ngờ đụng phải An Nhạc công chúa, cô ta còn gấp rút giúp nhà chúng ta quảng bá tự bán tự mua. Ha ha, lần này Long Mậu Lão Điếm của chúng ta không phát cũng khó.
Cổ Trúc Đình vừa mừng vừa sợ, nói:
- A lang, Long Mậu Lão Điếm đó thật sự là của nhà chúng ta sao?
Nói đến đây, nàng chợt cảm thấy mình nói sai, khuôn mặt xinh đẹp lại đỏ lên. Nàng còn chưa được gả đi, sao lại có thể không biết xấu hổ mà mở miệng nói một tiếng nhà chúng ta như thế.
Dương Phàm cười gật đầu nói:
- Không sai, lần này nàng không cần lo lắng nữa nhé?
Cổ Trúc Đình vừa thẹn vừa mừng gật đầu, thúc ngựa đi. Nàng chỉ cảm thấy trong lòng có cảm giác thoải mái, không còn có cảm giác nặng trĩu nữa.
Trên đường đi, lúc vừa bước vào phường Long Khánh, mắt nhìn về phía hồ Long Khánh, Cổ Trúc Đình bỗng “A” lên một tiếng.
Dương Phàm ngạc nhiên nhìn nàng một cái, Cổ Trúc Đình khẽ cau mày, ảo não nói:
- A lang, chúng ta nên bán chiếc váy đó cho công chúa, đó là vạn đấy!
Dương Phàm kinh ngạc nhìn nàng, bỗng nhiên bật cười ngặt nghẽo, tới mức suýt thì rơi xuống ngựa.
Cổ Trúc Đình bị cười đến chân tay luống cuống, không biết lời nói của mình có vấn đề gì.
Dương Phàm cười vai rung lên, nói với Cổ Trúc Đình:
- Nàng đó, ngàn vạn lần nàng đừng lo lắng về vấn đề nàng và Tiểu Man, hai người nhất định sẽ rất hợp, ha ha…
Cổ Trúc Đình cắn môi dưới, hai má hơi đỏ lên. Nàng đại khái đã hiểu là lời A lang trêu chọc, nói nàng và Đại nương giống nhau, đều là người giữ tiền. Cổ Trúc Đình ủy khuất vô cùng, không phải là nàng tham tiền, đây không phải là thay A lang tính toán sao, nữ nhân không giúp nam nhân của mình tính toán thì còn làm gì.
Dương Phàm vừa đi vừa nói:
- Hôm nay cô ta đã bị lừa nặng rồi. Ta đang tính, tiểu tử ở cạnh cô ta đã phải bỏ ra khoảng vạn, bản thân cô ta tự tiêu cũng chừng vạn, là khoảng vạn, đã bỏ đi được tiếng xấu lại giúp chúng ta có danh tiếng. Ha ha, không tồi.
Nếu không phải bất đắc dĩ mà buộc cô ta lấy ra vạn để mua chiếc váy lông chim đó, chưa chắc cô ta đã lấy ra, đến khi Võ Sùng Huấn thẹn quá hóa giận, nhất định sẽ không sợ gì mà đối phó với Long Mậu Lão Điếm. Việc buôn bán thấy tốt thì lấy, một khi đã động tới kiện cáo, không nói tới là ai thắng ai thua, chỉ nói tới việc kinh doanh của cửa tiệm. Hơn nữa cho dù ta ra mặt cũng không nên trực tiếp đối đầu với Võ gia, nếu cho hắn ta biết cửa tiệm là của ta thì hắn ta càng có lý do để quỵt nợ.
Dương Phàm ngày đó khi ở Hưng Giáo Tự, khi nghe thấy tiếng ồn ào đi ra cửa thì Đỗ Văn Thiên đã bị đánh ngã trên mặt đất, ôm đầu lăn lộn. Nếu như là Trương Xương Tông hoặc Thượng Quan Uyển Nhi, cho dù là Thụ Tiểu Miêu, Lan Ích Thanh nhìn thấy cũng sẽ đều nhận ra hắn ta, nhưng Dương Phàm lại không ngờ kẻ dán thuốc trên sống mũi này lại chính là kẻ phóng đã bị đánh ở Hưng Giáo Tự ngày đó, bởi vậy chỉ gọi là tiểu tử đó.
Cổ Trúc Đình nghe Dương Phàm nói rất có lý, lúc này mới không nói gì nữa, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác hơi tiếc nuối, vạn đó nha! Còn về chuyện cuộc trao đổi này thành công rồi có thể làm hại Lương Vương điện hạ bán nhà bán cửa hay không, làm hại công chúa An Nhạc hay không, nàng không quan tâm.
Cổ đại sát thủ vốn không phải là người lương thiện, chỉ có ở trước mặt Dương Phàm nàng mới biến thành thỏ trắng bé nhỏ thôi, rời khỏi tầm mắt của Dương Phàm thì thỏ trắng bé nhỏ sẽ nhanh chóng biến thành con hổ hung dữ…
Thượng Quan Uyển Nhi ngồi trước bàn trang điểm, cầm một chiếc trâm cài tóc màu xanh biếc lên, nhẹ nhàng cắm lên búi tóc đen nhánh, nhìn mình trong gương, cười nhẹ.
Biết hôm nay Dương Phàm sẽ đưa Cổ Trúc Đình tới gặp nàng, Uyển Nhi phải trang điểm cẩn thận, ăn mặc cũng không tùy ý như bình thường, nếu không phải là do bụng to, chỉ nhìn dung nhan kiều diễm ở trong gương kia thì ai biết được nàng là người đang mang thai.
Cẩn thận ngẫm lại, Uyển Nhi không nhịn được cười, có tình cảnh nào mà nàng chưa từng trải qua, có nhân vật nào lớn mà nàng chưa từng gặp, hôm nay Cổ cô nương tới chơi, sao lại để ý như vậy? Nói cho cùng, nàng khẩn trương như vậy cũng là vì Dương Phàm, liên quan đến chuyện của hắn nàng đương nhiên sẽ rất để tâm.
“Cốc cốc cốc!”
Tiếng gõ cửa vang lên, âm thanh của Thụ Tiểu Miêu ở bên ngoài vang lên:
- Uyển Nhi tỷ tỷ!
Thượng Quan Uyển Nhi ngưng mắt nhìn dung nhan quyến rũ của mình ở trong gương, nhẹ nhàng chỉnh vị trí của trâm cài tóc một chút.
Thụ Tiểu Miêu cười nhẹ nhàng đi tới, vừa định nói, nhìn thấy bộ dạng của nàng không nhịn được nói:
- A! Tỷ tỷ hôm nay trang điểm thật là xinh đẹp, nhìn như một cô dâu xinh đẹp.
Thượng Quan Uyển Nhi giận liếc một cái, nói:
- Đúng là miệng ngọt của ngươi, có chuyện gì vậy!
Thụ Tiểu Miêu cười hì hì nói:
- Lan cô nương vừa mới báo tin tới, hôm nay trong thành Trường An đã xảy ra một chuyện có liên quan tới Dương tướng quân, tỷ tỷ có muốn nghe không?
Thượng Quan Uyển Nhi liếc nàng một cái, cầm đồ trang điểm lên, nhẹ nhàng điểm lên đôi môi mượt mà, thản nhiên nói:
- Còn không nói, muốn đánh phải không?
Dương Phàm và Cổ Trúc Đình trở lại phủ, Dương Phàm dịu dàng hỏi:
- Có mệt không?
Cổ Trúc Đình lắc lắc đầu, Dương Phàm nhận tiện nói:
- Được, ta đưa nàng tới gặp Uyển Nhi trước.
Cổ Trúc Đình khẩn trương nói:
- Đừng! A lang có thể chờ một chút không?
- Hả?
Cổ Trúc Đình thẹn thùng nói:
- Thiếp… thiếp nên trang điểm một chút.
Dương Phàm không nhịn được, cười lớn:
- Như vậy không phải là tốt rồi sao? Uyển Nhi rất hiền, nàng không cần phải lo lắng.
Cổ Trúc Đình cúi đầu, vân vê ống tay áo nói:
- Vậy cũng cần phải trang điểm một chút, cũng là… cũng là tôn trọng Uyển Nhi tỷ tỷ.
Dương Phàm cười lớn, hắn thích nhìn Cổ Trúc Đình giả vờ làm bộ dạng cô gái bé nhỏ ở trước mặt hắn. Cũng giống như hắn quen dùng “Nữu Nữu” để bắt bí Tiểu Man, chỉ cần ý kiến của hai người không hợp nhau, hoặc là chọc cho Tiểu Man nổi cáu, Dương Phàm chỉ cần dùng “Nữu Nữu đại pháp”, hai chữ này vừa phát ra khỏi miệng hắn thì nhất định là không thể không có tác dụng.
Cổ Trúc Đình đương nhiên cũng để ý, biết bộ dạng này dễ dàng khiêu khích sự thương hại của hắn nhất nên đóng giả làm cô gái bé bỏng cũng không biết mệt nữa rồi.
Hắn vỗ lên bờ mông tròn mẩy vểnh lên của nàng, cười nói:
- Đi đi, cho nàng nửa canh giờ đấy!
Cổ Trúc Đình biết rằng đã bị hắn nhìn trúng tâm tư, khuôn mặt xinh đẹp đỏ lên.
Dương Phàm nói là nửa canh giờ nhưng thật ra là cho một canh giờ chuẩn bị. Nữ nhân trang điểm thay quần áo vẫn luôn dề dà kéo dài, trước kia Tiểu Man và A Nô cũng như vậy, Dương Phàm đã sớm quen rồi, cho nên khi nói là nửa canh giờ, hắn cũng đã đoán là phải một lúc sau nữa mới có thể nhìn thấy Cổ Trúc Đình, nếu hắn nói một canh giờ chỉ sợ phải đợi tới hai canh giờ.
Nhưng Cổ Trúc Đình thật đúng là nửa canh giờ đã ra. Nửa canh giờ nàng không ngờ đã tắm rửa, thay quần áo, búi tóc, đánh phấn nhạ nhàng, điểm một chút son môi màu đỏ, thật ra thì người khác sẽ không nhận ra được dấu vết trang điểm của nàng, nhưng với sự hiểu rõ nàng của Dương Phàm thì đương nhiên có thể thấy được sự thay đổi tinh tế ở trong đó.
Cổ Trúc Đình am hiểm thuật dịch dung, đấy chính là kỹ thuật cao siêu gấp trăm lần so với trang điểm. Nàng có thể biến một thiếu nữ mười sáu tuổi thành một bà lão tám mươi, cũng có thể biến một bà lão sáu mươi trở thành một thiếu nữ mười sáu tuổi, nữ nhân biến thành nam nhân mà người khác nhìn vào không nhận ra được chút sơ hở nào.
Bây giờ nàng chỉ trang điểm nhẹ nhàng một chút, dung mạo đã thay đổi rất nhiều. Nhìn bộ dạng thì vẫn là nàng, không có chút thay đổi gì, nhưng lại có vẻ trẻ đi tới mười tuổi, hơn nữa lại có chút trẻ con. Ở trước mặt Uyển Nhi đóng giả non nớt, có lẽ là tâm lý tự nhiên của nàng.
- Ồ, rất đẹp! Đi thôi, chúng ta đi gặp cô ấy!
Dương Phàm mỉm cười khen một câu, dắt tay nàng đi ra ngoài.
Tường rào cao ngất, Cổ Trúc Đình cũng đã vượt qua không biết bao nhiêu lần, trước kia trèo tường phần lớn là đi giết người, giết người cũng cần bản lĩnh không nhỏ nhưng nàng chưa từng sợ hãi. Lần này chỉ là đi gặp một người, người này trói gà còn không chặt, trong lòng nàng lại vô cùng sợ hãi.