Sau khi Vi hậu buông rèm nhiếp chính vào triều, mỗi lần thượng triều cũng chỉ ngồi sau màn che, như Từ Thứ tiến Tào doanh bình thường không nói một lời, dần dần, đám người Trương Giản Chi cũng đã buông lỏng cảnh giác với bà, theo bọn họ, nếu vị Hoàng hậu này có thể vẫn giữ bổn phận như vậy, vậy thì mặc dù nàng buông rèm nhiếp chính cũng không có gì lớn cả.
Lý Hiển đặc xá lỗi lầm, bổ nhiệm y vì Thái Phó Thiếu Khanh, cùng với thông lệnh thiên hạ, sửa “Phục Hưng Tự” thành “Long Hưng Tự”, đám người Trương Giản Chi cũng không phải không chú ý, có điều bọn họ biết Hoàng đế cực kì bất mãn với hành vi độc tài của họ, bọn họ không hy vọng Hoàng đế hoàn toàn làm mạnh tay, việc nhỏ nhặt này không đáng nói tới, khiến Hoàng đế hả giận cũng thế, bởi vậy vẫn chưa từng có phản ứng quá khích.
Nhưng, một loạt hành động nhỏ này của Lý Hiển đối với bọn họ chỉ như dò xét, làm cho Lý Hiển sau khi phát hiện đám người Trương Giản Chi cũng không có phản ứng quá dữ dội, ông bỗng nhiên ý thức được, những người này kỳ thật cũng không có hùng mạnh như ông tưởng tượng, hơn nữa chính biến đã làm tập đoàn rạn nứt, bọn họ cũng tuyệt đối không thể lại phát động binh biến uy hiếp ngôi vị Hoàng đế của ông một lần nữa.
Vì thế, dũng khí của Lý Hiển cứ lớn dần. Ngày mười sáu tháng hai, tức là ngày thứ hai mươi Lý Hiển đăng cơ xưng đế, Lý Hiển đột nhiên tuyên bố, bái Võ Tam Tư vì Đại Tư Không, đồng Trung thư môn hạ Tam phẩm, Võ Tam Tư sau khi kế Võ Thừa Tự, đã trở thành người thứ hai của Võ gia đảm nhiệm chức Tể tướng.
Về việc bổ nhiệm này, trước đó Lý Hiển không thảo luận qua với lớp công thần Tể tướng một câu, ông đứng trên triều đường trực tiếp tuyên bố công khai, làm bọn Trương Giản Chi họ trở tay không kịp.
Ngay khi Lý Hiển bái Võ Tam Tư làm Tể tướng cũng như gia phong Đại Tư Không, ông còn tuyên bố tấn phong trượng phu của Thái Bình công chúa Võ Du Kỵ là Định Vương. Võ Du Kỵ vốn là An Định Vương, hiện giờ tuy chỉ mất một chữ, nhưng hai chữ là quận danh, chỉ độc một chữ là quốc danh, lần này Võ Du Kỵ đã từ Quận vương thăng chức thành Thân vương rồi.
Võ Du Kỵ thăng làm Thân vương, cũng có nghĩa trưởng tử của Thái Bình công chúa tương lai sẽ được lập tước vị Thân vương, bởi vậy dù Thái Bình công chúa và trượng phu tình cảm không tốt, nhưng nàng cũng sẽ vui sướng cảm kích.
Cùng lúc đó, Lý Hiển cũng tuyên bố, đề cao quy cách nghi trượng với Trấn Quốc Thái Bình công chúa và An Quốc Tương vương, cảnh giới đãi ngộ, quy định cảnh vệ của phủ Tương vương và Thái Bình công chúa sau này tương tự Hoàng đế, ngày đêm đều có thị vệ bảo vệ, trong phủ đệ mỗi mười bước đều lập một trạm canh gác. Lý Hiển dựa theo biện pháp Vi hậu dạy cho ông, sử dụng thủ đoạn phân hóa đả kích, chiêu ấy quả là hiệu quả.
Tương Vương và Thái Bình công chúa đều là công thần chủ chốt của chính biến, nói cho cùng, đám người Trương Giản Chi chẳng qua có chút đầu óc, nói tới công phu bày mưu vẽ sách, kết quả lại nắm lấy đại quyền, gạt bỏ phe đối lập, khiến Tương vương và Thái Bình công chúa cũng rất bất mãn. Hiện giờ lại có Hoàng đế coi trọng lễ ngộ, bọn họ từ bỏ chuyện báo thù, rất tự nhiên ủng hộ Hoàng đế.
Một khi Hoàng đế quyết tâm kiên trì giữ vững chủ trương của mình, đám người Trương Giản Chi cũng không dám tùy tiện chống lại, dù sao cơ sở cầm quyền chính của bọn họ là trung với Hoàng đế. Hơn nữa, mặc dù bọn họ nổi tiếng nhất thời vô lưỡng, luận về nội tình chính trị vẫn không cách nào sánh với Võ thị gia tộc, Tương vương hay Thái Bình công chúa.
Hiện giờ Hoàng đế kiên trì giữ ý kiến của mình, lại được phe Tương vương, phe Thái Bình công chúa và phe Lương vương toàn lực ủng hộ, đám người Trương Giản Chi không cách nào xoay chuyển, chỉ có thể trơ mắt nhìn gia tộc Võ thị tiến vào Chính Sự Đường chiếm giữ chức vị Tể tướng, cũng không thể nhúng tay vào khi Võ Tắc Thiên đương triều.
Đối với một loạt hành động gần đây của Hoàng đế, đám người Trương Giản Chi tuy rằng cực kỳ bất mãn, nhưng bọn họ đang ở trong cuộc, vẫn như trước không phát hiện nguy cơ đã đến, không phải sao? Bọn họ nắm quyền như trước, Hoàng đế hoàn toàn tiếp nhận đại đa số yêu cầu của bọn họ như trước, bên cạnh bọn họ có nhiều người khen tặng nịnh bợ như trước, việc đó đều làm tê dại khứu giác của bọn họ.
Nhưng trong số những người đứng xem cũng không thiếu những người tỉnh táo, trưởng sử Lạc Châu Tiết Quý Sưởng chính là một trong những người tỉnh táo đứng xem, đối với một loạt hành động của Hoàng đế, Tiết Quý Sưởng cảm thấy bất an sâu sắc, khi y cùng bạn tốt Hữu Triều Ấp Úy Lưu U Cầu khi uống rượu có nhắc tới lo lắng của mình, không ngờ Lưu U Cầu cũng có suy nghĩ giống mình, hai người ăn nhịp với nhau, lợi dụng lúc chếnh choáng cầu kiến Trương Giản Chi.
Trương Giản Chi và Ngũ tể tướng Hoàn Ngạn Phạm có thể nói là bộ máy Tể tướng đoàn kết nhất trong lịch sử Đại Đường rồi, bình thường bọn họ thường tụ tập hội nghị nghiên cứu thảo luận đại sự thiên hạ, thương lượng chính sách chính sự, mà không thi hành lệ thường “Vương không thấy vương” trong quan trường, khi Tiết Quý Sưởng và Lưu U Cầu hỏi tới chính sự, Hoàn Ngạn Phạm, Kính Huy bốn người họ đang tụ tập ở chỗ Trương Giản Chi ba hoa khoác lác.
Tiết Quý Sưởng và Lưu U Cầu cũng là đồng đạo của đám người Trương Giản Chi, vừa nghe bọn họ cầu kiến, liền lập tức cho người mời bọn họ vào. Chào hỏi xong, Trương Giản Chi mời hai người ngồi xuống, vừa hỏi mục đích tới, Tiết Quý Sưởng đã thẳng thắn nói:
- Trương tướng công, Võ gia vốn có được vũ lực hùng hậu, hiện giờ lại nắm chính quyền, hậu hoạn vô cùng. Hôm nay Tiết mỗ đến, chính là muốn khuyên Tướng công sớm đưa ra đối sách.
Trương Giản Chi vừa nghe là vì việc này, rất xem thường, lão ngạo nghễ nói:
- Trong các tể tướng, Võ Tam Tư chỉ vẹn có một vị trí nhỏ nhoi, ít ngày nữa Ngụy tướng công trở về triều, lực lượng của chúng ta sẽ càng thêm lớn mạnh, trước đại cục, Võ Tam Tư chỉ là miếng thịt trên thớt gỗ mà thôi, nếu muốn loại bỏ, chỉ là chuyện trong nháy mắt, có gì phải phòng bị đây? Bọn ta vừa mới cầm quyền, không nên lại chém giết thêm nữa.
Lưu U Cầu khuyên nhủ:
- Chư vị tướng công, chúng ta phải đề phòng rắc rối có thể phát sinh chứ. Ngày xưa Tào Mạnh Đức lập Tào Phi làm Vương thái tử, lập tức quả quyết khống chế thế lực của Tào Thực, giết đám người Dương Tu, loại bỏ vây cánh của Tào Thực, mới bảo đảm chính quyền thuận lợi thay thế. Tắc Thiên hoàng lập từ khi lên ngôi đến nay, lại dung túng kết giao vây cánh Võ thị và Nhị Trương, mở rộng thế lực, nếu không có Chư công ra sức dựng lên, tông miếu xã tắc Đại Đường ta sợ rằng khó mà bảo toàn. Hiện giờ Nhị Trương đã bại, Võ Tam Tư vẫn còn đó, chư vị tướng công cần phải sớm dùng thủ đoạn lôi đình, mới có thể bảo đảm không lo đó.
Kính Huy nghe có chút động ý, vuốt râu gật đầu không ngừng, y đang muốn nói lời phụ họa, khuyên bảo Trương Giản Chi vài câu, không ngờ Hoàn Ngạn Phạm lại cười ha hả, khoát tay nói:
- Hai vị cũng đừng nói chuyện giật gân thế, lúc này không giống ngày xưa, triều chính đều ở trong tay cảnh trung chi sĩ bọn ta, hoàng đế lại là trung thần chúng ta tự tay lập đấy, Võ Tam Tư động được đến chúng ta sao?
Nói đến vũ lực, Tương vương đã nắm giữ Nam nha, đủ để giữ cân bằng Bắc nha cấm vệ. Hơn nữa trong Bắc nha lại có Lý Đa Tộ cùng tướng lĩnh trung thành khô chặn chỗ yếu hại, mặt khác trong hàng chư vệ tướng lĩnh khác người đầu nhập cũng nhiều không hết, trong tình huống này, Võ thị cũng rục rịch, chúng ta không cần tốn nhiều sức vẫn có thể diệt bọn hắn, hà tất phải không giáo mà giết, bị người chỉ trích?
Hai người này đã đứng đầu Ngũ tể tướng, trước gặp bọn họ thống nhất ý kiến, Kính Huy đã không dễ nói chuyện rồi, ngay trước mặt Tiết Quý Sưởng và Lưu U Cầu, y nhất định phải chú ý duy trì sự nhất trí cao giữa năm người, không thể làm trái lại.
Kính Huy vừa làm vừa nghĩ, Viên Thứ Kỷ và Thôi Huyền Huy cũng có ý tưởng giống nhau, Tiết Quý Sưởng và Lưu U Cầu mặc dù hết sức lợi hại, liên tục khuyên bảo, năm vị tể tướng chẳng qua vẫn xem thường, hai người thất vọng, chỉ đành cáo từ.
Hai người từ trong Chính sự đường đi ra, Lưu U Cầu đã chán nản nói với Tiết Quý Sưởng:
- Năm vị tướng công hoàn toàn không để ý đến lời cảnh cáo của ta, nên làm sao cho phải?
Tiết Quý Sưởng sắc mặt cực kỳ khó coi, y thở dài một hơi, lo lắng nói:
- Một khi có biến, ta và huynh sẽ chết không có chỗ chôn thôi!
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※
Bởi vì Võ Tắc Thiên lúc tại vị đã có một loạt hành động khiến nội tâm phản cảm, lại thêm Hắc Xỉ Thường Chi phu nhân mổ bụng sống chết đã gây xúc động đối với hắn, cùng với Địch Nhân Kiệt lúc lâm chung một phen phó thác, Dương Phàm bộc phát kiên định đứng ở trận tuyến phò Lý phục Đường, nhưng hiện tại sắp đạt được, hắn lại cũng không thấy được hi vọng đế quốc phục hưng.
Dương Phàm cũng mờ mịt, cho dù thánh nhân trời sinh cũng không thể nhìn thấu tương lai, hắn không biết đế quốc mới nổi này, tiếp theo sẽ đi tới đâu, cũng không rõ lắm hắn ở trong đó có thể phát huy tác dụng gì, điều duy nhất hắn có thể làm lúc này, chính là bảo vệ mình trong thế cục hỗn loạn, yên lặng quan sát kỳ biến.
Dương Phàm có chỗ đứng trên chốn quan trường, duy trì ưu thế lớn của Hiển Tông chính là Thiên kỵ. Thiên kỵ một khi mở rộng thành Vạn kỵ, hắn trên chính đàn có thể phóng ra năng lượng lớn hơn, từ đó vì Hiển Tông thâm nhập vào càng tạo ra nhiều điều kiện thuận lợi hơn. Sau khi nghiên cứu phán đoán thế cục rõ ràng, quyết định ẩn phục, Dương Phàm liền chuyên tâm tiến hành xây dựng thế lực của mình.
Lúc này Kính Huy, Thôi Huyền Huy và Viên Thứ Kỷ thay đổi địa vị của mình, ruồng bỏ Thái Bình công chúa và Tương vương, tự kết thành một phe ngang hàng với chủ cũ, khiến Dương Phàm hiểu rõ một đạo lý: lợi ích mới sẽ quyết định hết thảy căn bản, ngươi không thể hi vọng một chính khách thuần khiết vô hạ, trung thành và tận tâm.
Vừa vào quan trường, mỗi người đều phải không ngừng phân tích, lựa chọn, vứt bỏ, đoạt lấy, liên tiếp ngã xuống, này thật là quá ngu quá khờ dại, mù quáng, đã sớm bị loại bỏ khỏi cuộc cạnh tranh khốc liệt rồi, người có thể bò lên, nếu có tư cách tự lập môn hộ, sao phải tiếp tục ở lại làm môn hạ của ngươi?
Thiên kỵ một khi mở rộng thành Vạn kỵ, hắn đã không thể trực tiếp khống chế một chi khổng lồ như vậy, mà cần một đám thuộc cấp đắc lực, thuộc cấp càng nhiều, cũng rất khó cam đoan ai cũng trung thành. Cho nên, hắn cũng không khỏi lợi dụng bắt chéo thăng bằng, kiềm chế lẫn nhau chờ thủ đoạn để bảo đảm kiểm soát lực lượng của hắn.
Phải làm đến nước này, chính là hắn gặp phải vấn đề trọng yếu nhất đối với các tướng quân bổ nhiệm, mà Thiên kỵ một khi mở rộng thành Vạn kỵ, sẽ có năng lực tự hoàn thành sứ mệnh trọng đại, không giống trong quá khứ chỉ có ngàn người, chỉ phụ trách trấn giữ một chỗ yếu địa, Hoàng đế cũng sẽ không đem giao lực lượng hoàn toàn như vậy cho hắn kiểm soát.
Đây là bản năng của đế vương, Võ Tắc Thiên tín nhiệm Võ Du Nghi như thế, vẫn chia Võ Lâm quân làm ba, giao cho Võ Du Nghi, Lý Đa Tộ và hắn chia nhau kiểm soát đó sao? Hiện giờ Thiên kỵ thành Vạn kỵ, Hoàng đế nhất định cho người nằm vùng bên trong, hắn muốn duy trì lực khống chế với quân đội, sẽ càng thêm gian nan rồi.
Có thể thấy, lấy bối cảnh quan tướng gia đình của Dương Phàm hiện giờ, và quan hệ của mình cùng tư liệu giao cho “Quan thiên bộ”, gọi người đa mưu túc trí giúp đỡ hắn đặt ra và điều chỉnh một kế hoạch càng hoàn thiện. Bởi trong giai đoạn này, Dương Phàm cũng ít để ý tới các thế lực đang tranh đấu gay gắt.
Mùa xuân tháng ba, đào mận đùa nhau khoe sắc, triều đình cũng thay đổi một diện mạo hoàn toàn khác…
Tòa cung điện mà An Nhạc công chúa dùng để mở tiêu chiêu đãi khách nhân và bằng hữu gọi là Bích Du Cung, là một trong những cung điện rầm rộ nhất nội uyển. Tất cả cung điện không hề dùng một cây đinh, mà hoàn toàn là dùng phương thức tương khảm mộng mão mà tạo thành.
Tòa cung điện này bắt đầu khánh thành từ năm thứ hai Đại Tùy nhân thọ. Đã từng tiếp đãi qua Tùy Văn Đế Dương Kiên, Tùy Dương Đế Dương Quảng, Đường Cao Tổ Lý Uyên, Đường Thái Tông Lý Thế Dân, Đường Cao Tông Lý Trị cùng với vô số hậu phi cung tần chậm chí là hoàng đế quốc thích, nhưng vẫn như cũ không hao tổn gì, nhưng lúc này nó lại đang trở thành một biển lửa hừng hực.
Ngọn lửa bao vút lên trời cao, sức nóng đập vào như muốn thiêu rụi cả khuôn mặt. Mọi người chỉ có thể lui lại từ từ. Nhóm đại thái giám tiểu thái giám phụ trách quản lý Trường Nhạc giám, Đông giám, Tây giám của Cấm uyển nghe tin vội vã chạy tới đây lấy nước dập tắt lửa. Nhưng cung điện này toàn bộ làm bằng gỗ, một khi bốc cháy thì thế lửa không thể ngăn chặn được.
Lửa cháy xung quanh tầm hơn mười trượng, khói bay mù mịt. Có mấy tên thái giám gan lớn bước tới gần một tý, tóc lập tức bị nướng cháy khét lẹt, ngay cả mặt cũng không thể mở ra. Như vậy thì làm sao mà dập lửa, chỉ có thể trơ mắt nhìn lửa lớn từ từ thiêu rụi cung điện.
Trương Xương Tông nhìn lửa cao cháy hừng hực, vỗ tay tán thán nói:
- Lửa thật lớn, chỉ tiếc là không bì kịp Lạc Dương Minh Đường hòa và Thiên đường. Lửa khi đó thật lớn nha.
Dương Phàm liếc xéo y, thầm nghĩ: - Thằng nhãi này cho rằng là pháo bông sao? Tòa cung điện hoa mỹ đồ sộ như vậy bốc cháy, hắn dường như còn chưa thỏa mãn nữa.
Dương Phàm quay đầu nhìn tòa cung điện đang bị ngọn lửa thiêu rụi dần, tiếc hận thở dài. Bỗng nhiên, hắn cảm giác có một cặp mặt đang chăm chú nhìn vào mình bèn giương mắt lên nhìn, Lý Khỏa Nhi vội thu hồi ánh mắt, quay đầu lại, dường như căn bản chưa từng nhìn qua hắn vậy.
Nàng thu hồi ánh mắt mặc dù nhanh, nhưng Dương Phàm vẫn nhìn thấy được. Đó là ánh mắt hưng phấn mà yêu dị. Bích Du Cung bị thiêu rụi, vì sao cô ta phải nhìn ta? Vì sao ánh mắt của cô ta quỷ dị như vậy, Dương Phàm khẽ cau mày, trong lòng mơ hồ dâng lên một loại cảm giác bất an.
- Oanh- !
Một cây xà thật lớn rơi xuống, tóe lên vô số đốm lửa. Thế lửa đầu tiên là trầm xuống, nhưng sau đó lại bùng lên càng thêm mạnh mẽ, làm cho cả tòa cung điện càng thêm lung lay như sắp đổ. Làm cho mọi người lui liên tiếp về phía sau, một mức lùi hơn mười trượng mới có thể dừng lại.
Tòa cung điện nguy nga cung tranh như vậy, nhưng lúc này lại đang bị lửa cháy đốt thành một mảnh đổ nát thê lương. Lửa mặc dù đang cháy, nhưng ánh lửa đã yếu dần. Tổng giám đại quản sự Cấm uyển La Thiện Càn vừa thấy tình hình này, hai chân mềm nhũn, đặt mông ngồi bệt xuống mặt đất.
Lão run rẩy hai gò má to béo, lẩm bẩm nói:
- Xong rồi, xong rồi, Bích Du Cung toàn bộ xong rồi. Tội lớn như vậy, ta làm sao mà gánh vác được đây..
Quản sự Trường Nhạc giám Dương Thanh Phong mặt nửa trắng nửa đen, vẻ mặt đưa đám tiến đến trước mặt La Thiện Càn nói:
- La công công, Bích Du Cung cháy rồi, làm sao đây?
La Thiện Càn cũng không biết ở đâu ra lấy nhiều khí lực như vậy, thân thể mập mạp to lớn từ dưới mặt đất đứng lên, dồn hết sức gào lên:
- Ngươi hỏi ta ta biết hỏi ai đây? Cái tên khốn khiếp, ban ngày ban mặt sao lại để Bích Du Cung bị cháy hả?
Dương Thanh Phong nói:
- La công công, đâu có gì lạ đâu nha. Ta mặc dù là phụ trách uyển không giả, nhưng ta cũng không thể lúc nào cũng canh chừng ở bên trong Bích Du Cung nha.
La Thiện Càn đi xung quanh Dương Thanh Phong hai vòng, trách mắng:
- Ngươi còn cãi lý? Bích Du Cung đang yên đang lành tại sao lại cháy? Là trời hanh khô phát hỏa hay là như thế nào? Ngươi dầu gì cũng phải giải thích, nếu không ngươi đừng mơ tưởng rũ bỏ việc này không liên can đến mình.
La Thiện Càn vừa nói vừa nhướng mày nháy mắt, gương mặt béo căng da mặt trắng nhởn đầu to như heo lông tóc gần như rụng hết, cái cổ khẽ lắc lư đặt lên hai cằm run rẩy liên tục, mắt bóng cá phù thũng, còn muốn lão làm biểu hiện ám chỉ kéo miệng nhéo mày thì đúng là làm khó cho lão.
Dương Thanh Phong vừa thấy hai mắt La Thiên Càn híp lại, khóe miệng thẳng oai, còn tưởng rằng lão bị trúng gió độc do Bích Du Cung cháy, ngẩn ra rồi mới kịp phản ứng, vội vàng reo lên:
- Hôm qua nơi này có mưa, làm sao mà hanh khô được. Cái này rõ ràng là chỗ bếp không cẩn thận, đánh rơi mồi lửa rồi dẫn phát hỏa hoạn.
La Thiện Càn ám muội thở ra, thằng nhãi này cuối cùng cũng không phải rất ngu xuẩn.
La Thiện Càn giống như cục thịt viên tròn chạy đến bên An Nhạc công chúa, thở dài nói:
- Công chúa, Bích Du Cung đang yên đang lành lại cháy. Nhất định là đầu bếp của Đỗ gia không cẩn thận dẫn phát hỏa hoạn, nếu như triều đình truy cứu trách nhiệm, kính xin Công chúa làm chứng cho nô tài.
An Nhạc công chúa trừng mắt hạnh, nũng nịu nói:
- Bổn cung hôm nay mở đại tiệc chiêu đãi khách nhân bằng hữu, vốn cực mở tâm chuyên. Hiện giờ đều bị đại hỏa phá hủy. Đám hoạn quan các ngươi trông giữ không tốt dẫn đến hỏa hoạn, suýt nữa chôn vùi tính mạng Bổn cung, bây giờ còn muốn đưa đẩy cho ta sao?
La công công trên người một bộ áo lục, căng cứng dán vào người. Sau lưng hiện rõ dấu vết mồ hôi ẩm ướt, hiện giờ lại nghe An Nhạc công chúa dường như bao che cho đầu bếp của Đỗ gia, đem chuyện này gán hết lên đầu của lão, trong lòng vừa sợ, mồ hôi lại càng chảy ra:
- Điện hạ, Bích Du Cung này cũng đã tồn tại lâu năm, chưa từng xuất hiện chuyện gì. Hiện giờ vô duyên vô cớ lại xảy ra hỏa hoạn, tự nhiên là dưới bếp dùng lửa vô ý tạo thành, điện hạ hãy làm chủ cho nô tài ạ.
Đỗ Văn Thiên giận không kiềm được, tiến lên nói:
- Dựa theo ý tứ của công công, trận hỏa hoạn này muốn trách tội đầu bếp? Nhưng khi nhìn đến vị trí lửa lan ra, rõ ràng không phải vị trí dưới bếp.
Dương Thanh Phong nói:
- Khắp đại điện đâu đâu cũng có màn che, đều là vật dễ cháy, chỉ cần một đốm lửa là có thể cháy. Chỗ lửa lan tuy không phải dưới bếp, nhưng chẳng lẽ không thể là dưới bếp rơi xuống một đốm lửa dẫn cháy sao? Hiện giờ đúng là ban ngày, chưa đốt lửa trại, trong Bích Du Cung duy chỉ có mồi lửa tại dưới bếp. Không phải cháy từ dưới bếp thì từ đâu?
Hôm nay dự tiệc còn có vài vị quản sự thái giám của Trường An cung thành. Bọn họ cùng La Công Công và Dương Công Công đều có chỗ giao tình. Cho dù không có giao tình, cũng biết chuyện này đổ lên đầu của La công công thì lỗi sẽ rất lớn. Bọn họ ở trong cung, cũng có cảm giác thỏ chết cáo thương, dĩ nhiên cũng muốn đứng ở bên La công công. Lập tức vài vị thái giám quản sự liền chào đón, giúp đỡ Dương công công lý luận với mọi người.
Trần Giai xen lẫn trong một đầu bếp, thấp giọng nói:
- Các ngươi nghe thấy chưa? Mấy tên hoạn quan này muốn đem hết tội lỗi đổ lên đầu chúng ta. Tội danh này nếu như thành, vậy thì chết chắc rồi!
Mấy vị đầu bếp được mời tới nghe thấy hoạn quan muốn đổ trách nhiệm lên đầu họ, không khỏi vừa sợ vừa giận nói:
- Con mẹ nó! Các ngươi ở trên điện say rượu ca hát, tầm hoan hưởng lạc. Chúng ta ở dưới bếp hun khói cháy lửa, vung mồ hôi như mưa. Xảy ra chuyện các ngươi còn muốn đổ lên đầu chúng ta?
Một đám bi phẫn vọt tới bên người An Nhạc công chúa, lý luận cùng đám hoạn quan. Một tên đầu bếp cao lớn vạm vỡ, tiếng nói vang như chuông, thanh âm rắt réo vang lên liên tục, một bước cũng không nhường. Tên đầu bếp này còn buộc tạp dề, phẫn nộ quơ tay múa chân, nhìn rất là đồ sộ.
Trương Xương Tông vui sướng khi đứng một bên xem người gặp họa, càng xem càng thích thú. Sắc mặt Dương Phàm thế nhưng càng thêm nghiêm trọng, hắn nhìn thoáng qua An Nhạc công chúa đang đứng ở đằng xa kia, nhìn hai bên cãi nhau ầm ĩ đến đỏ cả mặt, môi hơi nhếch lên, gợi lên một đường cong mê người.
Dương Phàm hơi hơi nheo mắt lại, hướng về phía sau vẫy vẫy tay. Nhâm Uy lập tức đi đến bên hắn, hắn nói nhỏ với Nhâm Uy vài câu, Nhâm Uy đầu tiên là ngẩn ra, sau đó vội vàng ra khỏi đám đông, giục ngựa chạy như bay. Hiện trường bây giờ hỗn loạn vô cùng, căn bản không có ai chú ý tới việc y rời khỏi.
Mắt thấy hiện trường hỏa hoạn đã bắt đầu sắp dẫn đến kiện cáo, chúng tân khách đều không thoải mái. Vài vị thế gia tai to mặt lớn tập trung cùng một chỗ thượng lượng một chút, do Độc Cô Vũ đại gia ra mặt, đi đến trước mặt Võ Sùng Huấn.
Độc Cô Vũ hướng sang Võ Sùng Huấn và An Nhạc công chúa chắp tay nói:
- Công chúa, phò mã, hôm nay được chiêu đãi nhiệt tình như vậy, ta hết sức vinh hạnh. Không ngờ lại xảy ra tai nạn, thật khiến người ta cảm thán. Hiện tại như vậy, ta không tiện ở lại lâu, xin cáo từ.
- Chư vị khách nhân bằng hữu xin dừng bước, An Nhạc còn có lời muốn nói.
Võ Sùng Huấn còn chưa chưa gật đầu đáp ứng, An Nhạc công chúa đã nói trước:
- Hôm nay hỏa hoạn bất ngờ, làm cho mọi người mất hứng, An Nhạc cũng rất tiếc nuối. Hoàng tổ mẫu của ta sắp dời đô tới. Bích Du Cung lại bởi đại hỏa mà bị hủy, Hoàng tổ mẫu nghe được tất nhiên không vui, trong lòng An Nhạc cũng rất là lo sợ.
Lại nói tiếp, Trường An cung thất Cấm uyển, trước mắt đều là do Thượng Quan Đại Chiếu quản lý. Hiện giờ Bích Du Cung bị thiêu, An Nhạc kiến thức nông cạn, cũng không biết nên xử trí như thế nào cho tốt. An Nhạc nghĩ đến, việc này hay là báo cáo cho Thượng Quan Đãi Chiếu. Ai đúng ai sai, để cho Thượng Quan Đãi Chiếu xử lý.
Chỉ có điều sự tình quan trọng, An Nhạc e sợ nói không rõ. Thứ hai, tiệc rượu hôm nay là do An Nhạc chủ trì, suy xét thế nào cũng là An Nhạc có trách nhiệm, sao có thể vì người khác mà chủ trì công đạo? Thứ ba, Đỗ gia hôm nay là do bổn cung xử lý yến hội. Bổn cung mặc dù lo liệu mọi việc công tâm, nhưng không tránh khỏi bị mọi người chê có điều thiên vị, cho nên muốn các vị tiến đến làm chứng...
An Nhạc công chúa chậm rãi nói, sắc mặt bỗng nhiên khổ sở, bỗng nhiên khó xử. Bộ dáng đáng thương khổ sở kia làm cho người ta đau lòng, nói đi nói lại vẫn là hợp tình hợp lý. Tất cả mọi người đến dự tiệc hôm nay vừa nghe chủ nhân khó xử như thế, làm sao có thể nói muốn ra về. Dương phàm nghe được một nửa, liền hiểu rõ mưu đồ của An Nhạc, khóe môi không khỏi lộ ra một nụ cười lạnh.
Trương Xương Tông vốn luôn khoanh tay xem chuyện náo nhiệt, lúc này nghe An Nhạc công chúa dùng thủ đoạn để mọi người đi gặp Thượng Quan Uyển nhi, lập tức nóng nảy. Hiện tại Thượng Quan Uyển Nhi sao có thể gặp người ta, một người cũng không thể gặp được đấy, huống chi là nhiều người như vậy. Một khi bọn họ nhìn thấy Thượng Quan Uyển Nhi, việc này rốt cuộc không thể che lấp hết rồi.
Trong lòng Trương Xương Tông quýnh lên, định lao ra ngăn lại đã lại bị Dương Phàm kéo lại, Trương Xương Tông vội la lên:
- Nhị lang ngăn cản ta làm gì, việc lớn rồi!
Dương Phàm thấp giọng nói:
- Những lời nói của An Nhạc cũng có lý, Lục Lang muốn lấy lý do gì ngăn cản nàng ta?
- Vậy... việc này... dù cho ta không có bất kỳ lý do nào, cũng phải ngăn cản nàng lại. Thượng Quan Đãi Chiếu hiện tại không thể gặp người nào được. Ta nhất quyết không cho cô ta đi gặp, chẳng lẽ cô ta dám gây khó dễ cho ta?
Dương Phàm nói:
- Lục Lang, ngươi đến bây giờ còn chưa hiểu vì sao vở kịch đại hỏa được dựng lên sao?
Trương Xương Tông đầu tiên ngẩn ngơ, hoảng hốt nói:
- Chẳng lẽ nói... chẳng lẽ nói cô ta đốt tòa Bích Du Cung, chính là bức Thượng Quan Uyển Nhi ra ngoài?
Dương Phàm nói:
- Hiện giờ xem ra chỉ sợ là vậy! Lục lang, nếu là thời điểm bình thường, ta cũng tin tưởng cô ta không dám mạo phạm Lục Lang ngươi. Nhưng hiện giờ xem ra, chủ nhân phía sau màn hẳn là An Nhạc. Cô ta vì báo thù cho huynh tỷ, bỏ bao công sức, không tiếc đốt một tòa Bích Du Cung, hiện giờ là thời điểm quan trọng, ngươi sẽ cho rằng cô ta không dám đắc tội với ngươi, bỏ qua cơ hội bức Thượng Quan Đãi Chiếu ra ngoài sao?
Trương Xương Tông vừa sợ vừa giận nói:
- Nên làm như thế nào đây?
Dương Phàm bỗng nhiên ghé sát vào lỗ tai y thì thầm. Trương Xương Tông ánh mắt sáng ngời, ngạc nhiên vui mừng nói:
- Thật sao?
Dương Phàm khẽ mỉm cười, thong dong mà nói:
- Lục lang, Dương mỗ cùng ngươi làm đại sự, khi nào làm ngươi thất vọng chưa?
Trương Xương Tông đang định cười một tiếng, tiếng cười vừa lao lên lồng ngực liền bị y ngăn lại. May mắn y nhịn kịp thời, chỉ phát ra một âm thanh quái dị. Nơi này khói lửa tung tóe, mọi người còn tưởng y bị sặc khói đấy. Trương Xương Tông ho khan một tiếng, đè thấp giọng, hưng phấn mà nói:
- Ta đây lại nhẫn nại thêm một lần, chỉ cần ta sống qua cửa ải này, hừ!