Võ Ý Tông đi đến trước mặt năm người bọn họ, chắp tay nói với một giọng điệu đầy mỉa mai:
- Năm vị tướng công... à, bổn vương nói sai rồi, phải là năm vị Vương gia mời đúng, haha, không biết vì lý do gì mà năm vị Vương gia lại có nhã hứng đứng phơi nắng ở trước điện Thái cực vậy?
Hoàn Ngạn Phạm không thèm để ý đến hắn, quay sang hỏi đám người Dương Nguyên diễm:
- Các ngươi là... chuyện này là sao?
Lý Trạm nói bằng cái giọng vô cùng đau khổ:
- Hoàng thượng có chỉ, miễn nhiệm quân chức của tôi, nói là chờ bổ nhiệm chức mới.
Hoàn Ngạn Phạm vừa nghe hết câu thì giống như bị ai đó dội cho gáo nước lạnh, đứng cũng không vững, loạng choạng vài bước, sắc mặt thì ảm đạm. Võ Ý Tông cười mỉa mai vài tiếng rồi quay sang nói với đám người Lý Trạm:
- Chư vị, chúng ta nên đi nhanh lên, kẻo Hoàng thượng chờ lâu.
Lý Trạm quay lại nhìn năm người Trương Giản Chi đang đứng chết chân tại chỗ, khẽ thở dài vài tiếng rồi theo Võ Ý Tông đi về phía kim điện. Lúc đó cũng là lúc Thôi Thực từ trong đó vội vàng đi ra, sát vài đi qua đám Võ Ý Tông, đằng sau còn có vài nội thị vệ lực lưỡng đi theo
- Hay là Hoàng thượng đã hồi tâm chuyển ý?
Đôi mắt của Trương Giản Chi tự nhiên sáng lên, sắc mặt cũng tốt lên trông thấy.
Thôi Thực đi đến trước mặt Trương Giản Chi, chắp tay nói:
- Năm vị Vương gia, hạ quan phụng chỉ thánh thượng đến để cùng năm vị Vương gia đây quay về Chính sự đường, sau đó giao ấn, áo, mũ của tể tướng cho Lương Vương.
Ánh mắt Trương Giản Chi nhanh chóng ảm đạm lại, Thôi Huyền Huy lại một lần nữa bị sét đánh ngang tai, ngơ ngác hỏi:
- Thôi Thực? Ngươi ... ngươi không phải chỉ là Lại bộ Viên Ngoại Lang sao, tể tướng giao nhận, ngươi nghĩ một Viên Ngoại Lang nhỏ nhoi như ngươi có đủ tư cách chứng kiến chủ trì sao?
Thôi Thực dương dương tự đắc quay sang nói :
- Vương gia có chuyện này ngài chưa biết, Hoàng thượng vừa mới bổ nhiệm tệ chức làm Trung thư xá nhân kiêm Thị lang Binh bộ rồi.
Kính Huy bỗng nhiên ngộ ra, rồi đùng đùng nổi giận, hét lên một tiếng, năm ngón tay linh hoạt, nhanh chóng tóm lấy cổ Thôi Thực, hét lớn:
- Tặc tử giỏi lắm, hóa ra là ngươi, hóa ra ngươi chính là kẻ đã bán rẻ chúng ta.
Một cánh tay chắc khỏe đột ngột xuất hiện chắn trước mặt Kính Huy, tuy chỉ là một cánh tay thôi nhưng nó cứng chắc tựa như sắt thép chắn ở đó, không có cách nào đẩy nó ra xa, Khính Huy đang trong lúc tức giận nhưng lại không có cách mảy may lay động được. Võ sĩ sắc mặt lạnh lùng này khoảng 40 tuổi, hắn ta nhẹ nhàng, khẽ phẩy tay một cái, Kính Huy đã bị ngã văng ra ngoài.
Hoàn Ngạn Phạm và Viên Thứ Kỷ liền vội vàng chạy đến đỡ lấy Kính Huy, ném cho Thôi Thực một cái căm thù.
Thôi Thực thì lại thản nhiên lùi lại phía sau, phủi phủi vạt áo rồi cất giọng ra oai:
- Vương gia, xin ngài tự trọng.
Câu nói của Thôi Thực khiến Kính Huy tức đến mức người run lên, chỉ tay vào mặt y, giọng run run:
- Ngươi.....ngươi...ngươi...đồ tặc tử...
Thôi Thực khinh bỉ nhìn lại và đáp trả:
- Thôi mỗ không thể nào tuân lệnh của Vương gia được, ta đây chỉ nghe theo lời của Hoàng thượng thôi, ngươi nói Thôi mỗ đây là trung thần hay là gian thần đây? Hà, giống như ngài không biết phân biệt tôn ti trật tự, ngông cuồng phách lối, lại còn thêm tội bất kính, vậy mà Hoàng thượng không xử tội ngài lại còn phong vương, cho về quê an dưỡng tuổi già thì đã đủ thấy ân đức tựa như trời bể của Hoàng thượng rồi, ngài lại không biết thân biết phận, không biết cái gì gọi là thiên ân, đây mới gọi là kẻ lòng lang dạ thú.
Thôi Thực thấp giọng nói tiếp:
- Việc của ta đã xong, hạ quan vẫn còn nhiều việc phải làm, năm vị Vương gia. Xin mời tự nhiên.
Hoàn Ngạn Phạm vẫn không biết chuyện Kính Huy phái Thôi Thực đến phủ Lương vương nằm vùng, ngơ ngác hỏi Kính Huy:
- Trọng Diệp, vì sao mà huynh lại làm vậy?
Kính Huy ngửa khuôn mặt đầy nước mắt mà than khóc:
- Là do ta bị mù, là do ta không có mắt, là ta...chính ta đã hại mấy huynh.
Trương Giản Chi tuy tuổi đã cao. Trong lòng cũng có chút hồ đồ nhưng khi nhìn thấy chuyện xảy ra ngay trước mắt mình thì cũng hiểu được vài phần, chỉ có điều lúc này đây không còn tâm trí và sức lực để mà tìm hiểu cặn kẽ mọi chuyện. Trương Giản Chi thở dài, quay sang nói với Kính Huy và Hoàn Ngạn Phạm:
- Đi thôi, mọi chuyện hãy để cho nó qua đi
Thôi Thực dương dương tự đắc trong khi ngũ vương lặng thầm bước đi, Trương Giản Chi lúc này đây tinh thần xa xút, giống như lão đã già thêm cả chục tuổi, duy chỉ có Hoàn Ngạn Phạm là vẫn không cam tâm kiểu cứ như vậy mà rời khỏi chính đàn, cho nên y chửi bới triều đình, chỉ trích khiếp sống chính trị phương tù.
Đang đi, tự nhiên Hoàn Ngạn Phạm nhớ đến một người. Sau khi Thần Long đảo chính, công thần đảng ở trong quân đội đã bố trí vài tai mắt, chủ yếu là tập trung ở Võ Lâm Vệ, những người này vừa mới bị giáng chức trong quân đội nhưng có một người vừa đây thôi mà đã không thấy đâu, đó chính là Vương Đồng Kiểu
Vương Đồng Kiểu là con rể của hoàng đế Lý Hiển, có lẽ đây chính là nguyên nhân mà hắn không bị giáng tội. May cho hắn vì là con rể của Hoàng đế, cho nên trên người hắn có hai thân phận là Công thần đảng và Đế đảng.
Hiện giờ hắn đang đứng về phe nào đây? Hoàn Ngạn Phạm quả thực là không đoán được, nhưng y không muốn bỏ qua cơ hội này. Trải qua chuyện Thần Long chính biến, y đã hiểu ra “cải thiên hoán nhật” thì không nhất định phải dùng đến binh trên cả nước, gây ra khói lửa chiến tranh bốn phía. Có đôi khi, tại nơi trung tâm quyền lực triều đình, chỉ cần một đội vũ trang nhỏ hơn trăm người là có thể không cần thương gân động cốt mà thay đổi được vận mệnh của quốc gia đấy.
Trong lòng Hoàn Ngạn Phạm bỗng nhiên dâng lên một niềm hi vọng mãnh liệt, bất kể như thế nào thì y cũng phải thử một lần.
Việc phong thưởng trên triều vẫn chưa kết thúc, Uyển Nhị lần thứ tư giơ cao thánh chỉ, đây chính là lúc phong thưởng cho gia tộc của Hoàng hậu rồi.
Dưới sự kiên quyết phản đối của đám người Trương Giản Chi, Lý Hiển sau khi đăng cơ chỉ có thể phong nhạc phụ đại nhân làm Vương mà thôi, bây giờ đám người này đã không còn là cái gai trong mắt nên Lý Hiển lập tức truy phong bốn vị cữu huynh khi còn bị lưu đày ở Lĩnh Nam đã bị tù trưởng Man tộc địa phương giết chết làm Quận vương, phong đại muội phu của Vi hậu là Lục Tụng làm Quốc tử Tế Tửu, nhị muội phu Phùng Thái Hòa được phong làm Thái Thường Thiếu Khanh, còn đường huynh đệ của Vi hậu là Vi Ôn thì được phong làm Lễ Bộ Thượng thư và gia phong Lỗ quốc công, đường đệ Vi Tư được phong làm Tả vũ Lâm tướng quân và gia phong Tào quốc công.
Phái công thần ngã xuống nhưng chỗ trống quyền lực mà của bọn họ thì lại nhanh chóng bị các phe phái khác chiếm chỗ. Tâm can của Đế vương chỉ cần miêu tả bằng bốn chữ ngắn gọn và súc tích: kĩ thuật cân bằng.
Hiện giờ, Lý Hiển đã có bè phái của Lương Vương, và Vi hậu, ngày hôm nay chính là ngày tân vận mệnh chính trị được hình thành. Lương Vương đảng và Hậu đảng bây giờ đã bắt tay với nhau, còn Tương Vương và Thái Bình là một phe, thế trận đang ở trạng thái cân bằng, mà đối với Lý Hiển thì mục đích của ông ta đã đạt được.
Nhưng mà Công thần đảng kia sẽ chịu cam tâm như vậy sao? Tương Vương đảng và Thái Bình đảng sẽ khoanh tay đứng nhìn trong khi bè phái của Vi hậu lớn mạnh sao? Rồng là thần khi trời mưa, phong ba của thời Thần Long trị vì sẽ không bao giờ dừng lại vào lúc này.
Ngày mười ba tháng mười năm đầu Đại Túc, nữ hoàng Võ Tắc Thiên dẫn văn võ cả triều rời khỏi Lạc Dương, chuyển tới Trường An. Ngày hai mươi tháng mười hai, Võ Tắc Thiên đến Trường An, đại xá thiên hạ, đổi thành nguyên niên Trường An.
Võ Tắc Thiên là ở Lạc Dương đăng cơ làm Hoàng đế đấy, hiện giờ cũng đổi Trường An làm kinh đô, cũng không phải là một lần dời đô đơn giản, ai cũng biết, nữ hoàng đế này từng cướp giang sơn Đại Đường từ trong tay con trai, đã chuẩn bị trả giang sơn cho con trai mình.
Võ Tam Tư cùng một chúng tâm phúc sau nhiều lần mật nghị đã điều chỉnh sách lược của nhất tộc Võ thị, y không giương giương mắt hổ đối với ngôi vị Hoàng đế nữa, ngược lại khiêm tốn củng cố căn cơ thế lực của mình, lúc nào cũng thăm hỏi Thái Tử Lý Hiển, mời ông ta đi du ngoạn, cùng ông ta ăn uống tiệc rượu, một đôi từng là kẻ thù không đội trời chung hiện tại nghiễm nhiên thành thân gia tốt nhất.
Trong quan trường, không có bằng hữu vĩnh viễn cũng không có kẻ thù vĩnh viễn, là địch là bạn, cũng không quyết định bởi cảm tình song phương mà là quyết định bởi ích lợi chung của song phương. Võ Tam Tư và Lý Hiển thân cận, một mặt là vì liên hợp Lý thị đối kháng Nhị Trương, về phương diện khác cũng là vì hoàng quyền quá độ, tiếp tục duy trì phong quang của Võ thị.
Sau khi Hoàng đế dời đô, binh quyền chia ra làm ba, Nam nha cấm quân giao cho nhóm Tể tướng Chính sự đường, Bắc nha cấm quân vẫn do Võ thị nắm trong tay, bảo vệ hoàng cung là Thiên kỵ doanh nòng cốt nhất của Tả Hữu Lâm vệ và Võ Lâm Vệ thì do tướng lĩnh mà Hoàng đế tin cậy nhất nắm trong tay, ngôi vị Hoàng đế đã không có duyên với y, Võ Tam Tư đành phải thay đổi dây đàn, quyết tâm làm lớn mạnh thêm thế lực của mình, lợi dụng Thiên tử để ra lệnh cho Chư hầu.
Thời gian này Nữ hoàng dời đô Trường An, trên triều đình có thể nói vô cùng hòa hợp, việc mọi người thường làm nhất chính là “đi thăm người thân, bạn bè”. Sau khi Hoàng đế dời đô Trường An, đám quan viên đều ở Trường An mua nhà mua đất, các lão thần lúc trước theo Hoàng đế từ Trường An dời đi Lạc Dương đều có nhà ở cũ, tân tấn quyền quý thì đều xây nhà mới.
Theo vị trí dinh thự thay đổi, quan hệ quyền quý trong đó dường như cũng thay đổi theo, có những người từng là kẻ thù lại biến thành bạn bè, có những người từng là bạn bè thân thiết lại biến thành kẻ địch. Trong chuyện này có tác dụng nhất không phải là bởi vì vị trí dinh thự của họ thay đổi mà là theo việc thế cục dần sáng rõ thì họ lại có sự lựa chọn mới.
Thế lực địa phương Quan Trung cũng từ tĩnh chuyển sang động. Hoàng đế vừa mới dời đô, chính là cơ hội tốt để liên hệ với các trọng thần mà họ thành lập nên cùng theo Thiên tử dời đô mà đến, cho nên họ cùng nhau liên tiếp tiến hành tiếp xúc với trọng thần triều đình, Đỗ Kinh Đình Phàn Xuyên sau khi nỗi đau đớn vì cái chết của con trai bớt dần đi cũng tích cực hành động, hôm nay mời lão hữu, chính là Tể tướng Đại Chu Ngụy Nguyên Trung cùng du ngoạn ở Khúc Trì.
Người nhà của Dương Phàm là nhóm gia quyến quan viên đầu tiên dời đi Trường An. Dương gia xây dựng tòa nhà ở bên hồ Long Khánh đã hoàn công vào hai tháng trước, trong phủ đệ có lầu nhỏ đình các, cửa sổ thấp thoáng, u phòng khúc thất liên kết với nhau, quanh co tứ hợp cực kỳ tao nhã thanh tú xinh đẹp.
Trong đình viện rộng mở, bên tường viện phía tây có một sườn núi phập phồng, dưới sườn núi là nước biếc vờn quanh, trên sườn núi là hoa và cây cảnh sum xuê, thương tùng, thúy trúc ngàn cây, xa hơn vài dặm là kỳ hoa dị thảo, thơm xông vào mũi, ở giữa còn có một tòa miếu nhỏ, sau miếu có một cây hoa quế, dưới tàng cây chôn hương cốt của Ninh Kha.
Ngoại trừ Dương Phàm bốn mùa sẽ đến tế điện thì nơi này lại là nơi mà hai tỷ muội Dương Tư Dung và Dương Niệm Tổ thích chơi đùa nhất, Tiểu Cát con trai của A Nô cũng thường xuyên được mẫu thân bế đi theo chơi đùa cùng hai tỷ tỷ ca ca ở sườn núi, có điều là cậu quá nhỏ, chỉ biết ngước mắt trông mong nhìn theo ca ca tỷ tỷ chơi đùa vui vẻ.
Dương Đại Nhi hiện giờ được nuôi dưỡng ở Dương gia, ngoại trừ người trong nhà biết thì người ngoài không ai biết. Cổ Trúc Đình đã có thai năm tháng, chỉ chờ tháng mười là nàng sinh nở thì mới công bố nàng sinh song thai ra ngoài, khi đó mới có thể thông báo sự tồn tại của Dương Đại Nhi, về phần để cô bé ra ngoài thì phải đợi lớn hơn một chút, lúc đó có thể giả mạo tuổi của hai đứa bé.
Cũng may Cổ Trúc Đình là thân phận thiếp thân, Dương Phàm lại là võ tướng, quan hệ với bách quan trong triều không sâu, hắn không muốn ồn ào, người ngoài cũng sẽ không chú ý đến thiếp thất Dương gia sinh con trai hay con gái.
Hiện giờ, phủ An Nhạc công chúa bên phải phủ đệ Dương gia đã xây dựng xong, mà phủ Ngũ vương tử bên trái vừa mới xây dựng được một nửa, đang ở hình thức ban đầu.
Phía sau dinh thự của Dương Phàm có một bức tường ngăn, phủ đệ Trịnh thị phu nhân mẫu thân của Thượng Quan Uyển Nhi liền xây ở đó, cửa phủ hướng về bên khác, hậu hoa viên hai nhà chỉ cách một bức tường, chỉ chờ phủ đệ khánh thành, trên tường đục một cửa ngách là hai nhà có thể tự do qua lại, chỉ cần Uyển nhi hồi phủ, là có thể thoải mái ra vào Dương phủ, hẹn hò tình lang, thăm ái nữ.
Trên sườn núi xanh mướt, có một tòa tiểu đình năm góc, tiểu đình thấp thoáng giữa rừng tùng, mái cong ẩn hiện. Trên sườn núi có tùng bách, cây ăn quả, kỳ hoa dị thảo. Tháng mười vào thu, cây cối xanh um, thanh tĩnh, hoa tươi nở rộ, mùi thơm nồng nàn.
Trong tiểu đình bố trí hai chén trè xanh, Dương Phàm và Thái Bình công chúa ngồi đối diện, thầm thì cười nói.
Trong bụi hoa thấp thoáng thỉnh thoảng vọng đến tiếng cười nói của trẻ nhỏ, chính là hai tỷ muội Dương Tư Dung và Dương Niệm Tổ. Chúng được Đào Mai và Tam tỷ nhi thường xuyên đưa đến trong rừng chơi đùa, Dương Phàm thường để mặc chúng chơi đùa thoải mái, tuy rằng hắn yêu cầu học hành cũng rất nghiêm, nhưng bình thường cũng không có ý nghĩ muốn dạy dỗ con mình trở thành công tử quý giới trong gia đình quan lại.
Dương Niệm Tổ vốn bướng bỉnh, lại theo mẫu thân cùng dì học võ công, thân thủ linh hoạt hơn lúc Dương Phàm còn nhỏ, cậu thường trèo lên cây, giống khỉ con hoang dã bướng bỉnh không chịu thuần phục.
Dương Tư Dung cũng bị đệ đệ làm cho hỏng rồi, chỉ cần Đào Mai và Tam tỷ nhi hơi bất cẩn một chút là cô bé sẽ buộc vạt váy đỏ, dùng cả tay cả chân trèo lên cây vô cùng nhanh. Đợi khi Đào Mai và Tam tỷ nhi tìm khắp nơi, vừa tìm vừa goi “Tiểu nương tử”. cô bé ngồi trên cành cây, hái quả lê, sa đường, dùng váy đỏ lau qua rồi bắt đầu ăn nhồm nhoàm.
Thái Bình công chúa nhấp chén trà vàng óng, thản nhiên nói:
- Cái khác không nói, loại người không để ý ăn uống như chàng lại để ý tới phẩm cấp, quả nhiên có tư vị khác biệt.
Dương Phàm cười nói:
- Là ta học từ người khác đấy, lúc đầu uống trà chỉ để nâng cao tinh thần giải ngấy, hiện tại thì thực sự nghiện rồi.
Bên cạnh bàn đá có một bếp lò nhỏ, trên bếp đặt một ấm trà, Dương Phàm lại rót trà cho nàng:
- Trương Dịch Chi chuẩn bị hiến “Tam giáo châu anh” cho Thiên tử, làm lễ vật cho Hoàng đế rời đô. Đây là đại sự văn giáo, Hoàng đế chắc có phong thưởng, chiếu theo minh ước trước đó, ngươi nên liên tấu khuyên Thiên tử phong họ làm Vương!
Thái Bình công chúa vươn ngón tay thon dài, nhẹ nhàng cầm chén ngọc, mắt phượng quyến rũ nhìn hắn:
- Ngươi cũng đã biết thế lực Nhị Trương hiện giờ lớn thế nào rồi không? Thế lực của bọn họ vô cùng mạnh đấy, nếu mẫu hoàng thuận nước đẩy thuyền thật sự phong bọn họ làm Vương, như vậy thì sau này Nhị Trương sẽ kế thừa Võ thị đấy, triều đại lại thêm một Quận vương, Nhị Trương còn nổi bật hơn bất kỳ người nào.
Dương Phàm lắc đầu nói:
- Sẽ không, Hoàng đế sẽ không đáp ứng đấy.
Thái Bình công chúa khẽ nhướng hàng mi đẹp lên, chế nhạo nói:
- Hả? Đây chính là mẫu thân của ta, có vẻ như chàng còn hiểu tính cách của bà ấy hơn ta.
Dương Phàm cười nói:
- Đương nhiên rồi, nói tới, mẹ của nàng có thể là nhạc mẫu của ta đấy. Ta đây làm con rể, hiểu rõ tính cách của nhạc mẫu, chẳng phải là để lấy lòng con gái bảo bối của bà ấy sao.
Thái Bình công chúa đỏ ửng má, gắt giọng:
- Miệng lưỡi trơn tru, đáng đánh!
Nàng nhấc chân lên làm bộ như đá hắn, hai chân hắn lại khẽ kẹp lại, vô cùng đúng lúc làm nàng xấu hổ đỏ mặt, bất an nhìn chung quanh, hạ thấp giọng nói:
- Mau buông ra, cẩn thận bị con trai bảo bối của chàng nhìn thấy thì xấu hổ lắm.
Dương Phàm cười nói:
- Có mặt bàn che rồi, nó không nhìn thấy đâu.
Nói xong hai chân kẹp càng chặt, hơn nữa bàn tay còn trượt xuống cặp đùi mượt mà của nàng. Đầu ngón tay hắn vừa chạm vào làn da mềm mại kia đã bị nàng đẩy ra, đỏ mặt nói:
- Vậy chàng nói, vì sao mẫu hoàng không đáp ứng?
Dương Phàm không trêu đùa nàng nữa, thu tay về, cho lên mũi ngửi, hai mắt híp lại đổi được cái lườm của Thái Bình, mới lên tiếng nói:
- Nàng không để ý tốc độc thăng tiến của Nhị Trương vô cùng nhanh, nhưng hai người họ đã bao giờ chân chính đảm nhiệm chức vị quan trong chưa.
Thái Bình công chúa nhẹ nhàng chuyển động chén trà, nghiêm túc lắng nghe.
Dương Phàm nói:
- Trương Xương Tông đã từng lấy thân phận khâm sai đi sứ Duyên Châu, tiền trạm Trường An, nhưng đây đều là lâm thời phái đi, giống như năm đó Tiết Hoài Nghĩa dẫn binh thảo phạt Đột Quyết, tuy rằng ông ta lĩnh hơn mười vạn trọng binh, nhưng cũng chỉ là tạm thời phái đi, một khi chiến sự kết thúc thì lập tức giải trừ binh quyền.
Thái Bình công chúa giơ chén trà lên, như thoáng chút suy nghĩ hớp một ngụm.
Dương Phàm nói:
- Nữ hoàng đế tại vị bình quân một năm phải đổi năm Tể tướng. Tể tướng triều Đại Chu thường xuyên, từ xưa đến nay không có triều đại thứ hai nào như thế. Hoàng đế thường xuyên đổi mới Tể tướng, cố nhiên là kết quả thế lực khắp nơi trong triều kịch liệt rục rịch, nhưng cũng là Hoàng đế cố ý thông qua phương thức này, đem quyền lực chặt chẽ nắm trong tay mình.
Cho đến tận lúc này, trong tông thất và ngoại thích của Hoàng thất, chỉ có Võ Thừa Tự từng đảm nhiệm Tể tướng trong thời gian ngắn ngủi, ngoài ra không còn người nào khác. Nhị Trương cố nhiên là được sủng ái, nhưng vẫn không có duyên với vị trí Tể tướng, có thể thấy được Hoàng đế tuy rằng tuổi già, nhưng có một số việc vẫn thấy rất rõ ràng đấy, bà ta hiểu rõ nếu để Nhị Trương can thiệp triều đình, chính là tai họa của triều đình, cũng là họa của bọn họ.
Thái Bình công chúa nói:
- Tô Vị Đạo và Cát Húc sau khi được Nhị Trương nói giúp, hiện giờ đã hồi kinh, phục lại chức vị quan trọng. Thông qua biên soạn " Tam giáo châu anh ", Trương Dịch Chi còn chiêu được rất nhiều sĩ tử nổi danh, trong đó đám người Trương Thuyết, Lý Kiệu đều là trọng thần triều đình, Lý Huýnh Tú và Dương Tái Tư sớm đã dựa vào Nhị Trương. Hiện giờ Vi gia Vi Thừa Khánh, Vi Tự Lập cũng đã qua lại thân mật với Nhị Trương, trong chuyện này chỉ duy nhất có thân phận Tể tướng còn có năm người, Nhị Trương cố nhiên không thể làm Tể tướng, nhưng bọn họ có thế lực lớn như vậy, còn không thể cảnh giác được sao?
Dương Phàm nói:
- Bọn họ được thánh sủng, dĩ nhiên là có người nịnh bợ, cũng như Tiết Hoài Nghĩa năm đó, Lương Vương, Ngụy vương và nhóm Tể tướng còn không phải đều ra sức nịnh bợ ông ta sao? Nhưng quan hệ giữa bọn họ chẳng phải cũng chỉ là để củng cố đồng minh chính trị sao? Hơn nữa Nhị Trương căn bản không hiểu đạo quyền mưu, cũng không thể chân chính nắm giữ những thế lực này trong tay. Khi bọn họ xuôi gió xuôi nước thì những người này còn có thể dùng, một khi gặp nghịch thế, những người này sẽ tan tác như chim thú.
Còn nữa, ngoài chính quyền ra, trọng yếu nhất chính là quân quyền, điểm này hoàng đế lại cực kỳ thận trọng, cũng không để Nhị Trương nhúng chàm. Hoàng đế hiển nhiên là muốn bọn họ có công lao, nếu lần này phong vương cho họ, từ nay về sau thưởng không thể thưởng phong không thể phong, sau này thì phải làm thế nào? Cho nên nàng hoàn toàn không cần phải lo lắng.
Thái Bình công chúa bị thuyết phục rồi, ngoài miệng lại nói:
- Chàng dẻo miệng quá đó, chết cũng có thể nói thành sống được, thôi, chàng nói thế nào thì làm như thế đó đi, ai bảo ta là nữ nhân của chàng chứ.
Dương Phàm cười nói:
- Ta lợi hại cũng không chỉ là ở cái miệng, trên người ta có thứ tốt, có thể khiến sống biến thành “chết” đấy.
- Hử?
Thái Bình công chúa kinh ngạc ngước mắt, lại nghe hắn cười bỡn cợt nói:
- Dù không chết, nhưng cũng khiến Lệnh Nguyệt cô nương phải kêu “muốn chết muốn chết!
Khuôn mặt xinh đẹp của Thái Bình công chúa đỏ ửng lên, xì nói:
- Chàng muốn chết thì có, toàn nói những câu vô vị.
Nói xong, mặt lại càng đỏ hơn.
Dương Phàm hơi hơi nghiêng người, dịu dàng nói:
- Hôm nay đừng đi được không.
Thái Bình công chúa nửa cười nửa không nhìn hắn, nói:
- Ta không đi, nhà của chàng có chỗ cho ta sao?
Dương Phàm nói:
- Có! Trong phương viên nhà ta vừa xây xong một tòa Hồng lâu, trên lầu có đặc chế một tấm giường, chiếc giường đó đặc biệt lớn, đặc biệt rắn chắc, đặc biệt chịu nổi sức ép đấy.
Dù là Thái Bình xưa nay phóng khoáng cũng bị hắn nói làm mặt đỏ ửng, tuy nhiên nàng chỉ khẽ cắn hàm răng đều tăm tắm trắng nõn vào đôi môi đỏ mọng, đôi mắt quyến rũ long lanh, ngập nước nhìn Dương Phàm, không nói gì, rõ ràng là ngầm đồng ý yêu cầu của hắn.
Đúng lúc này, chỉ nghe xa xa có tiếng kêu kỳ quái:
- Ôi, đây là cái gì….a! Tiểu súc sinh ngươi!
Dương Phàm nghe ngẩn ra, kinh ngạc nói:
- Võ Ý Tông?
Theo đó là vọng tới tiếng cười khúc khích của đứa bé, còn có tiếng một nữ tử liên thanh nói:
- Xin lỗi, xin lỗi!
Dương Phàm thất thanh nói:
- Là Niệm Tổ và Tam tỷ nhi. Nàng chờ ở đây, ta đi xem!
Dứt lời lao đến chỗ có tiếng nói.