Tháng tư Nguyên niên Thần Long, Ngũ tướng hoàn chính, tháng năm Nguyên niên Thần Long, Tương Vương giao binh, tới tháng sau Nguyên niên Thần Long, Võ đảng và Hậu đảng mơ hồ đè ép lên đầu Tương Vương và Thái Bình. Đối với một loạt hành động này của Lý Hiển, Dương Phàm chỉ có một câu kiểm tra đánh giá: "Thấy lợi tối mắt, tự phế võ công!"
Nhưng vị Lý Hiển “Lục vị đế hoàng hoàn” hiếm thấy có nhiều hành vi não tàn này, thật sự không phải Dương Phàm có thể khống chế, dưới tình huống như vậy, hắn chỉ có thể phủ lên đầu mình một tầng sắc bảo vệ, bảo tồn lực của mình, để ứng phó với thế cục khó lường trong tương lai.
Lúc này, người của Hiển Tông ở phương diện Trác Châu cũng cũng phái một người đại diện phong trần mệt mỏi chạy tới kinh thành, đúng ngày mưa to tiến vào Dương phủ.
Nhâm Uy vốn chiếu theo phân phó của Dương Phàm phải là yêu cầu nhân viên tương quan của Hiển Tông ở Trác Châu trình lên một bản báo cáo chi tiết, nhưng người ở Trác Châu dường như nghĩ rằng nói bằng văn tự không thể nói hết được, cho nên đặc biệt phái người đến kinh thành để bẩm báo.
Sấm sét cuồn cuộn, một ánh chớp lóe lên, một tiếng sấm chấn động cả cửa sổ, Dương Phàm ngồi ở bên trong bất động như núi, lẳng lặng lắng nghe người từ Trác Châu tới trần thuật với hắn:
- Tông chủ, không ngờ ác nhân Ẩn tông lại cáo trạng trước?
Y tức giận nói:
- Ẩn tông được một tấc lại muốn tiến một thước, họ gây sự, bọn họ có tư cách gì cáo trạng? Chúng ta vừa rồi không hề chiếm địa bàn của họ, người phái đi Trác Châu chỉ coi là bán dạo thôi, cũng không phải là đến đó buôn bán, bọn họ làm như lâm đại địch ấy.
Dương Phàm gõ mạnh lên mặt bàn, trầm giọng nói:
- Ta chỉ cần biết rằng, vì sao người của chúng ta lại duỗi tay tới Trác châu.
Người nọ cười khổ nói:
- Tông chủ, thương nhân là vậy, mậu thiên hữu vô, trục lợi viễn cận. Sao có thể bỏ qua được? Cho dù Đại Đường và Thổ Phiên, Đột Quyết, tuy đó là hai nước thuộc địa cách xa ngàn dặm, lại có việc binh đao cách trở, cũng không có thể ngăn cản thương nhân lui tới được.
Nếu Hiển Tông chúng ta từ nay về sau tuyệt tích phía tây, bắc chư châu, vậy chúng ta không chỉ từ bỏ lợi ích tại các châu tại phía tây, bắc, mà còn có nghĩa là rất nhiều việc kinh doanh ở chư châu phía đông, nam cũng đều phải từ bỏ hết, sẽ không có người nào nguyện ý tiếp tục làm ăn hoặc là chịu sự khống chế của chúng ta nữa, tổn thất to lớn không thể tưởng tượng được.
Dương Phàm nhíu nhíu mày, hỏi:
- Người đi Trác Châu đều là tâm phúc của chúng ta hả?
Người nọ lắc đầu nói:
- Không phải, mà ngay cả đại chưởng quỹ của họ cũng không biết sự hiện hữu của Thừa Tự Đường, chúng ta khống chế ảnh hưởng bọn họ, bằng là tài lực lớn mạnh của chúng ta, nguyên nhân chính là như thế, chúng ta không có nguyên vẹn lý do ngăn cản bọn họ đi Trác châu, chúng ta sẽ giải thích chuyện này với họ như nào đây?
Dương Phàm không nói gì, ngoài cửa sổ mưa rơi rào rào dưới mái hiên, trong lòng của hắn cũng vô cùng phiền muộn.
Thẩm Mộc vốn nghĩ phân công hợp tác giữa quan hệ hai tông Hiển Ẩn vốn là vô cùng tốt đấy, nhưng là vì ở phương diện tài lực, vật lực, nhân lực hai tông Hiển Ẩn phân biệt rõ ràng, bọn họ nhất định phải là tự mình kinh doanh, không thể mượn dùng lực lượng của đối phương, kể từ đó ở tài nguyên tranh đoạt không thể tránh được xung đột, đối với điều này, những phỏng chừng trước đó của họ rõ ràng là chưa đủ.
Người từ Trác Châu tới hậm hực nói:
- Tông chủ, vì sao Ẩn tông đặt chân không nhiều lắm ở chư châu đông, nam, giờ lại khẳng khái cấp những địa phương kia cho chúng ta? Bởi vì đông, nam gần biển, thương mại phát triển không bằng tây bắc, thiên hạ là người có đức ở, giang hồ chẳng phải cũng vậy sao, vì sao chúng ta phải chắp tay dâng lợi ích cho họ?
Dương Phàm chậm rãi nói:
- Mục đích tồn thế của hai tông Hiển Ẩn vốn bất đồng, kinh thương kiếm lời làm như vậy là vì cái gì? Không cần bỏ gốc lấy ngọn! Tiền vàng ta không thiếu, nhưng tiền vĩnh viễn không là quan trọng nhất. Hai vùng đông nam, chúng ta lấy buôn bán trên biển là chính, những ngành sản xuất mang lại lợi ích lớn là muối, gạo rượu, vải bố...thì chúng ta và Ẩn tông đều có phân chia, mặc dù giảm bớt buôn bán trực tiếp cua vùng tây, bắc là sẽ có tổn thất, nhưng một chút tổn thất chúng ta vẫn có thể gánh nổi, ngươi không cần phải hoảng sợ, lập tức rút người của chúng ta về, sau này không được phát sinh xung đột với Ẩn tông nữa.
- Tông chủ!
Người từ Trác Châu tới bỗng nhiên đứng lên, vội vàng nói:
- Nếu chúng ta làm như vậy, sẽ vứt bỏ một số thế lực lớn phụ thuộc vào chúng ta. Mất đi họ, chúng ta sẽ mất đi sự khống chế với nhiều địa phương chư châu phía đông, nam. Đến lúc đó, Hiển Tông sẽ biến Ẩn tông thành phụ thuộc...
Dương Phàm lạnh lùng nói:
- Chấm dứt toàn bộ kinh doanh ở phía bắc, lập tức rút toàn bộ người về.
Người Trác Châu tới giật mình, chậm rãi đứng thẳng người, cứng ngắc mà nói:
- Tông chủ làm như vậy, khiến thuộc hạ thật sự khó mà làm được.
Ánh mắt của Dương Phàm chậm rãi híp mắt lên, như mũi đao sắc bén.
Người Trác Châu không sợ hãi chút nào, kiên trì nói:
- Làm như vậy không chỉ tổn hại lợi ích của Hiển Tông, việc kinh doanh cá nhân của nhiều nguyên lão cũng sẽ bị tổn thất rất lớn.
Dương Phàm chi ra cửa, quát:
- Đi ra ngoài!
Người Trác châu tới thi lễ với Dương Phàm, nhưng vẫn kiên quyết nói:
- Thuộc hạ sẽ tuân lệnh làm việc. Nhưng, những lời nên nói nhất định phải nói hết, người của chúng ta và người của bọn họ đã xảy ra ít xung đột, một vài huynh đệ bởi vậy đã bị thương.
Tuy rằng song phương xung đột chỉ là những nhân viên bên ngoài, họ thậm chí không biết sự hiện hữu của Thừa Tự Đường, nhưng rất khó nói điều này sau lưng không có người của Ẩn tông cố ý xúi giục. Tông chủ, ngài là tông chủ của Hiển Tông, không phải Tông chủ của Ẩn tông. Ty chức nói những lời tâm huyết, tông chủ minh giám!
Gã nói xong những lời này, lại vái chào Dương Phàm thật sâu, chậm rãi lui bước ra ngoài. Cửa vừa mở ra, tiếng mưa ào ào liền rơi vào thư phòng, mang theo một luồng hơi nước ấm áp. Gã cứ như vậy mà đi ra ngoài, đi vào trong mưa, để mặc mưa to quất lên người, sống lưng vẫn thẳng tắp, tậnđến khi hoàn toàn mất hút trong màn mưa.
Cửa chậm rãi đóng lại, Dương Phàm chau mà, hắn cảm nhận được một sự bất an khó nói.
Sự việc phức tạp nhiều hơn so với hắn tưởng tượng, thân phận quan viên gò bò hành động của hắn, hắn đã hao phí quá nhiều tinh lực ở trên triều đình, cho nên hắn rất khó chuyên tâm quản lý sự vụ của Hiển Tông giống như Thẩm Mộc, kết quả chính là lực khống chế của hắn không thể bằng Thẩm Mộc được.
Lúc ban đầu, bởi vì trận thanh tẩy tàn khốc lãnh huyết kia, hắn đã chấn nhiếp một số nhân vật lớn trong Hiển Tông, đổi lấy vài năm an bình, nhưng hiện tại dường như lại có người muốn rục rịch rồi. Dương Phàm thậm chí hoài nghi, ma sát nảy sinh giữa hai tông Hiển Ẩn có phải là có người âm thầm thúc đẩy hay không.
Hắn cảm thấy dường như trong tăm tối có một bàn tay vô hình đang từ từ bóp chặt hắn...
***********
Dương Phàm điều động hết thảy lực lượng hắn cho rằng đáng tin cậy bắt đầu phòng ngừa chu đáo, đồng thời hắn cảm thấy cần phải có một cuộc thảo luận với Thẩm Mộc, tìm ra biện pháp có thể giải quyết tranh chấp lợi ích giữa hai bên. Nhưng khi hắn tới Thẩm phủ, lại bị quản gia Thẩm phủ cho biết Thẩm Mộc đi Tây Vực, phỏng chừng hơn chục ngày nữa mới trở về, hắn đành phải không công mà lui.
Trong khoảng thời gian này, Đậu Lư Khâm Vọng cũng trở về kinh.
Lúc trước danh sách công thần binh biến trong tấu chương xin công của Tương Vương Lý Đán thì cái tên đầu tiên là Đậu Lư Khâm Vọng. Chất nữ của Đậu Lư Khâm Vọng chính là phi tử của Tương Vương Lý Đán, con của Đậu Lư Khâm Vọng lại đính hôn với trưởng nữ của Thái Bình công chúa, cho nên Lý Đán dĩ nhiên phải làm ô dù kéo ông ta vào Chính sự đường.
Đáng tiếc lúc ấy Đậu Lư Khâm Vọng đang bệnh liệt giường, nên cứ trì hoãn mãi, bỏ lỡ cơ hội tốt nhất, Tương Vương Lý Đán hiện giờ đã giao ra binh quyền, đóng cửa bắt đầu làm một Tiêu Diêu Vương, không còn khả năng trợ giúp ông ta nữa.
Đậu Lư Khâm Vọng trên đường lên kinh nghe nói đến đủ loại chuyện phát sinh gần đây, với kinh nghiệm quan trường mà ông ta đã trải qua, ông đương nhiên là hiểu ý nghĩa của những việc này, cho nên sau khi đến kinh thành thì căn bản không dám đến gặp Tương Vương nữa mà chỉ mong được gặp Thiên tử.
Lý Hiển rất lãnh đạm cho ông ta diện kiến, bổ nhiệm làm Hữu Phó xạ, sau đó phái ông ta xuất cung. Đậu Lư Khâm Vọng rời khỏi Hoàng cung, hồn bay phác lạc. Tại sao Đậu Lư Khâm Vọng có phản ứng như vậy? Cái này phải nói về chế độ Tể tướng của Đại Đường rồi.
Đường sơ kéo dài Tùy chế, lấy tam tỉnh trưởng quan (trung thư lệnh, thị trung, thượng thư lệnh) là Tể tướng, cùng bàn bạc quốc chính. Sau bởi vì Thái Tông Lý Thế Dân từng làm Thượng Thư Lệnh, đến khi ông lên làm Hoàng đế thì không còn thần tử nào dám làm Thượng Thư Lệnh nữa, vì thế chức Thượng Thư Lệnh cứ treo ở đây, sửa lại làm Tả Hữu Phó Xạ làm Thượng thư trưởng quan kiêm trung thư môn hạ.
Tả Hữu Phó Xạ kiêm trung thư môn hạ, trước ngọ quyết triều chính, sau ngọ quyết việc Thượng thư tỉnh, đây là Tể tướng.
Hiện giờ Hoàng đế bổ nhiệm Đậu Lư Khâm Vọng làm Hữu Phó Xạ, lại không nói ông ta kiêm nhiệm Trung thư môn hạ, điều này chỉ có thể lý giải ông ta chỉ có thể sau ngọ quyết việc Thượng thư tỉnh, về phần quyền lực trước ngọ quyết chính thì không có, không có danh tể tướng, vậy là Tể tướng không thực rồi.
Một sự kiện lớn như vậy, là Hoàng đế sơ sẩy sao? Trong lòng Đậu Lư Khâm Vọng biết này là bởi vì Tương Vương, Hoàng đế đã có đề phòng với ông ta, bởi vậy trong lòng sợ hãi, ngày ngày vào buổi sáng ở Thượng thư tỉnh làm việc đúng giờ, khi vào triều thì không nói câu gì, không dám hỏi triều chính.
Không chỉ có thế, ông ta lo lắng Hoàng đế không hề để yên cho ông ta, sau này chắc có hậu chiêu, nên làm việc ở Thượng thư tỉnh cực kỳ cẩn thận, như lâm vực sâu, nơm nớp lo sợ có sai sót gì sẽ bị người ta bắt được.
Thấy Đậu Lư Khâm Vọng như thế, một số người dù trước đây đầu óc chậm chạp không nhìn ra hành động của Hoàng đế trước đó lập nên Hoàng thái đệ lúc này cũng đã hoàn toàn hiểu được Hoàng đế và Tương Vương bất hoà rồi.
Dương Phàm mấy ngày này tăng cường huấn luyện và khống chế Vạn kỵ, ngày ngày hắn đều ở trong quân luyện tập với binh lính của mình, buổi tối về nhà lại phải bận rộn những việc phức tạp của Hiển Tông.
Trước kia hắn cực độ uỷ quyền, lúc này hắn lại không thể khẳng khái như thế, hắn đang can thiệp và hỏi đến, ôn hòa thu hồi lại quyền lực, gia tăng nắm trong tay.
Nghe nói những chuyện mà Đậu Lư Khâm Vọng gặp được, Dương Phàm biết việc này chắc chắn sẽ làm Tương Vương và Thái Bình công chúa bất an hơn. Trong ý niệm của Thiên tử, tuyệt đối không chỉ đơn giản là thu hồi quyền lực, ai mà biết kế tiếp theo chính là một trận gió tanh mưa máu?
Ngay khi Dương Phàm phát hiện bên trong Hiển Tông xao động, có khả năng sẽ xuất hiện cục diện hắn không thể khống chế, bèn lập tức bắt đầu vận dụng gia tộc Cổ thị làm lực lượng chính, chuẩn bị ở thời khắc mấu chốt dùng thủ đoạn sắt ra một đòn sấm sét, vì sao Hoàng đế không thể làm như vậy?
Tương Vương giao ra binh quyền, nhưng lực ảnh hưởng của ông ta ở Nam nha lại không hề biến mất từ lúc binh quyền được giao nhận, nếu Hoàng đế muốn giết người, đây cũng đủ để trở thành một lý do giết người. Đối mặt với đao thép bất cứ lúc nào cũng có thể kề lên cổ, Tương Vương và Thái Bình có thể thản nhiên chấp nhận sao?
Nhưng Dương Phàm từ chỗ Uyển nhi lại lấy được tin tức cho thấy, Hiển dường như không có ý định tiến thêm một bước hành động đối với Tương Vương và Thái Bình, ít nhất hiện giờ vẫn chưa có dấu hiệu gì. Dương Phàm lo lắng Tương Vương và Thái Bình bí quá hoá liều ngược lại rơi vào miệng người ta, cho nên hắn muốn gặp Thái Bình để trấn an nàng.
Nhưng hắn không thể nào ngờ được, khi hắn còn chưa gặp Thái Bình thì Thẩm Mộc từ Tây Vực trở về lại xảy ra chuyện.
Sau khi tan triều, ngự giá quay về Trường Sinh viện, Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông sai người thu hồi cuốn sách Tam giáo châu anh, sai trăm tên nội thị đem sách về Phụng thần giám, nhập kho khóa kĩ, sau đó liền quay về Trường Sinh viện phục mệnh. Hoàng đế không đáp ứng phong Vương cho hai người vì thế lúc này hai người cũng không vui vẻ gì, lại muốn rèn sắt khi còn nóng, giật dây nữ hoàng ân chuẩn đề nghị này.
Đối với Võ Tam Tư và Thái Tử Lý Hiển, Tương Vương Lý Đán đề cử phong Vương cho hai người đích thực là có ý đồ riêng, kỳ thật Võ Tắc Thiên chỉ cần liếc mắt một cái là hiểu rõ tất cả, tuy nhiên đây lai là con thân sinh và cháu ruột của mình luôn không có ý tốt với Nhị Trương, Võ Tắc Thiên liền không tiện chiều theo nguyện vọng này của họ.
Hai người vừa đến, Võ Tắc Thiên liền hiểu ngay ý đồ của họ, cười nói:
- Ngũ Lang, Lục Lang, chỉ dựa vào một chút kế sách mà cũng đòi được phong vương, các ngươi không sợ người trong thiên hạ chê cười hay sao? Việc này trong lòng trẫm đã có chủ ý, các ngươi không cần nhiều lời, hiện giờ các ngươi ở bên người trẫm, mặc dù không mang danh quận vương nhưng đã có quyền lực thật sự trong tay còn chưa đủ sao?
Nhị Trương còn chưa nói gì đã bị Võ Tắc Thiên chặn miệng, đành phải không đề cập gì đến việc này, hai người ngồi chơi với Võ Tắc Thiên một lúc. Đến khi Võ Tắc Thiên mệt mỏi muốn đi nghỉ, hai người mới tiếc nuối ra về. Vừa ra khỏi Trường Sinh viện, Trương Dịch Chi liền ngay lập tức thảo luận với huynh đệ của mình, phái người xuất cung đi tìm Trương Đồng Hưu.
Hai người phái người xuất cung, đang muốn quay lại Phụng thần giám, vừa lúc gặp Dương Phàm dẫn hai gã cấm quân thị vệ đi tới, vừa thấy hai người, Dương Phàm liền chắp tay từ xa mà cười to:
- Ngũ Lang, Lục Lang, chúc mừng, chúc mừng! Nghe nói Hoàng Thái Tử và hai vị điện hạ Tương Vương, Lương Vương đều tiến cử hai vị được phong vương, thật sự là đáng ghen tị!
Trương Xương Tông hậm hực nói:
- Chữ Bát (八) còn không chưa chổng đít lên đâu, có gì mà vui vẻ đây.
Dương Phàm ngạc nhiên nói:
- Lời này nghĩa là thế nào, Ngũ Lang và Lục Lang vốn được hoàng ân sủng ái, lần này lại lập nhiều công lớn, lại có hoàng Thái Tử và Tương Vương, Lương Vương - hai vị điện hạ đề cử, chẳng lẽ còn có kẻ nào dám đứng ra phản đối hay sao?
Trương Xương Tông cười khổ nói:
- Người phản đối chính là đương kim Thánh thượng, có thể làm gì.
Trương Dịch Chi oán trách trừng mắt nhìn huynh đệ một cái, không muốn y nói nhiều, quay lại cười nói với Dương Phàm:
- Phong vương không phải chuyện nhỏ, Thánh thượng lo nghĩ sâu xa nên còn do dự. Đó cũng là chuyện bình thường, với tài trí của bệ hạ đâu phải huynh đệ chúng ta có thể sánh kịp, tất nhiên là phải nghe theo thánh ý. Ha hả, kỳ thật việc biên soạn Tam giáo châu anh cũng chỉ là vì chúng ta muốn làm nên sự nghiệp, hiện giờ công việc đã hoàn thành thuận lợi, có thể lưu danh sử sách, tâm nguyện đã được thực hiện, về phần được phong vương hay không cũng không sao cả.
Dương Phàm nói:
- Ngũ Lang lòng dạ rộng rãi làm người ta khâm phục. Theo Dương mỗ, hai vị lần này lập công lớn, nếu có thể phong vương, cũng là xứng đáng. Tuy nhiên lời của thiên tử cũng có lý, nếu lần này không thể phong vương, ta có ngu ý, hai vị chớ ngại cầu điều khác, nếu được phong quốc công, cách Vương tước chỉ có một khoảng ngắn, ngày sau nếu muốn phong vương cũng dễ dàng.
Trương Xương Tông nghe đến đó, hai mắt sáng ngời. Hai bên chuyện trò cười nói một phen, Dương Phàm liền chắp tay cáo từ. Dương Phàm vừa đi, Trương Xương Tông lập tức nói với Trương Dịch Chi:
- Ngũ Lang, Dương Phàm nói rất đúng ! Lần này nếu ta và huynh không được phong vương, chúng ta liền lấy lui mà tiến , cầu Thánh thượng phong cho chúng ta là quốc công, về sau chỉ cần có cơ hội, không sợ Thánh thượng không đáp ứng phong ta và huynh thành Vương.
Trương Xương Tông nghe xong cũng rất rung động, vuốt cằm nói:
- Nói có lí, chờ ta và đại huynh lại thảo luận đã.
Trương Đồng Hưu hiện giờ đang được phong là Ti lễ Thiếu khanh, bình thường cũng không có chuyện gì đứng đắn để làm, bỗng nhiên nghe người ta truyền tin, gọi y đi gặp Nhị Trương. Trương Đồng Hưu lập tức theo vào cung, đến Phụng thần giám gặp Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông.
Hai người tìm y tới là muốn cho y phát động bè phái Trương thị góp lời với thiên tử, đề cử huynh đệ bọn họ được phong Vương. Trương Đồng Hưu nào có chủ trương gì , công danh phú quý của y đều đến từ hai người này, nay hai người có yêu cầu, Trương Đồng Hưu tất nhiên không thể nói không.
Trương Đồng Hưu liên thanh đáp ứng, nói:
- Trương Thuyết và Lý Kiệu đều là người tham dự biên soạn Tam giáo châu anh, nếu để cho bọn họ ra mặt nói giúp cho các đệ, cũng giống như vì tự bọn họ khoe thành tích, không thích hợp. Vi huynh đi tìm Tô Vị Đạo và Cát Húc đi, bảo bọn hắn dâng tấu khích lệ phong vương.
Trương Dịch Chi nói:
- Được! Hai người thanh thế yếu một chút, để Vi Thừa Khánh và Vi Tự Lập cùng dâng tấu, việc này nên rèn sắt khi còn nóng, nên sớm không nên chậm trễ. Đại huynh mời trở về giúp đỡ, đúng rồi, huynh bảo bọn họ trong bản tấu nên mềm mỏng một ít, nếu phong vương xác thực không có khả năng, thì xin phong công tước.
Kỳ thật ngay từ đầu Trương Dịch Chi cũng từng nghĩ tới một chức quan đích thực trong triều, nhưng y không nghĩ tới Võ Tam Tư lại một bước đẩy y lên vị trí vị cực nhân thần Vương gia! Tước vị này không khỏi làm y động lòng, tâm tư muốn có một chức quan đúng nghĩa đã sớm mất tăm mất tích, hiện tại y một lòng một dạ muốn xưng vương.
Tô Vị Đạo và Cát Húc nhờ dựa vào Nhị Trương mới có thể trở về kinh thành, đương nhiên đã bị Nhị Trương coi là người của mình. Tuy nhiên đây chỉ là ý tưởng của riêng hai người mà thôi. Tô Vị Đạo được xưng - kẻ nước đôi- , làm việc tất sẽ để lại lối thoát, đâu chịu hết hy vọng mà dậm chân đứng ở chiếc thuyền Nhị Trương này.
Cát Húc vừa mới đường làm quan rộng mở, vì va chạm Võ Ý Tông trong triều mà bị giáng chức quan lưu đày, lần này trở về, tính tình cũng cẩn thận hơn. Bọn họ phụ thuộc vào Nhị Trương, nhưng cũng không phải hai đồng minh kiên định. Nhị Trương vốn có thể thông qua một chuyện cùng bọn họ thành lập quan hệ hợp tác cùng vui buồn, cùng hưởng lợi, do đó nước cờ này của bọn họ, cũng là một mánh khóe để Nhị Trương khống chế bọn họ.
Lúc lâm triều, Tô Vị Đạo và Cát Húc đã đoán ra dụng ý đích thực của Lương Vương Võ Tam Tư và hoàng Thái Tử Lý Hiển, Tương Vương Lý Đán, bọn họ ở trong Kim điện không lên tiếng phụ họa, chính là hy vọng Nhị Trương có thể hiểu được lợi hại trong đó, ai ngờ Nhị Trương thấy lợi tối mắt, chẳng những đến giờ vẫn không nhìn ra huyền cơ trong đó, lại còn cực kỳ ham thích.
Tô Vị Đạo và Cát Húc cười khổ trong lòng, nhưng bọn họ cũng không muốn đắc tội Võ thị và Lý gia, vả lại lúc này đã ở cùng một thuyền với Nhị Trương, đương nhiên sẽ không nói việc này toạc ra. Trương Đồng Hưu vừa có lời mời, bọn họ liền đáp ứng dứt khoát, đáp ứng đêm nay viết tấu chương, ngày mai trình lên Thiên tử.
Vi Thừa Khánh và Vi Tự Lập là anh em ruột cùng một mẹ sinh ra, Vi Thừa Khánh hiện nay là Thiên quan Thị lang, phàm tam chưởng tuyển, xử sự công bằng, chính là một vị quan Lại bộ quan nắm quyền lớn. Mà Vi Tự Lập thì làm quan tới Phượng các Thị lang, ở trên triều đình cũng là quyền cao chức trọng, tuổi trẻ tài cao.
Vi thị huynh đệ có phụ thân là tể tướng đời trước Vi Tư Khiêm. Lại nói tiếp cũng là hậu nhân Tể tướng, quan lại thế gia nhưng thế gia Vi Tự của bọn họ cũng không phải Vi thị làm quan ở trong Kinh, mà là Vi thị ở Hà Nội, quận vọng bọn họ ở Dương Vũ Hà Nội.
Vương Phi của đương kim hoàng Thái Tử Lý Hiển - Vi thị xuất thân từ Vi thị ở trong kinh, cho nên Thái Tử đi lại rất gần với Vi thị ở Kinh Triệu, không có khả năng dựa vào Nhị Trương. Hai huynh đệ này xuất thân Vi thị Hà Nội tuy rằng dựa vào Nhị Trương, cũng là những kẻ không toàn tâm toàn ý, bọn họ dựa vào Nhị Trương, là vì Nhị Trương có thể giúp đỡ họ trong nhiều mặt, bọn họ không dám đắc tội, đây mới là cái gọi là lá mặt lá trái.
Cứ theo tình huống như vậy thì mặc dù dụng ý của Võ Tam Tư, Tương Vương và đám người Thái Tử, bọn họ vừa xem đã hiểu ngay, cũng sẽ không vạch trần với Trương Đồng Hưu, trong lúc nhất thời, môn hạ của Nhị Trương có rất nhiều người đi theo, lại không có một ai thật tâm phụ tá, khiến cho Nhị Trương đều là mọi người đều tỉnh mình ta say.
Những người này được đến Nhị Trương ra hiệu, tất nhiên đều dâng tấu đề cử, Thái tử đảng, Tương Vương đảng cùng với Lương Vương đảng đều tấu chương không ngừng, đều đề cử Nữ hoàng phong vương Nhị Trương, Nhị Trương hỏi thăm Uyển nhi một chút, biết được tấu chương đề cử mình được phong vương như bông tuyết hướng tới hoàng cung, không khỏi mừng rỡ.
Hai người lập tức lại đi gặp mặt Võ Tắc Thiên, dâng lên bà ta một điệu múa mới luyện được, hai huynh đệ tự mình ra sức, mặc trang phục của người Hồ ra sức nhiệt tình múa, hiện giờ tuy là tháng mười cuối thu, hai người lại mệt mỏi mồ hôi ướt đẫm. Võ Tắc Thiên hiểu nguyên nhân vì sao mà hai người này ra sức lấy lòng mình như thế, trong lòng không khỏi thầm than.
Vũ đạo đã xong, hai người mặc y phục người Hồ, chưa đổi trang phục, liền chạy đến bên người Võ Tắc Thiên, một người đấm chân cho bà, một người nắn vai cho bà, ân cần đầy đủ.
Võ Tắc Thiên tuổi tác rất cao, từ khi dời đô từ Lạc Dương về Trường An, một đường tàu xe mệt nhọc, thân mình lại vô cùng mệt mỏi không chịu nổi, cho nên việc giường chiếu dần dần phai nhạt, đã rất ít gọi bọn họ mây mưa triền miên, nhiều lúc chỉ cùng bọn chúng ôm hôn môi, hưởng thụ cảm giác được thiếu niên tuấn tú thanh xuân âu yếm.
Hai người hầu hạ khiến Võ Tắc Thiên hết sức hài lòng, bà nhẹ nhàng nheo mắt lại, nói:
- Ngũ Lang, Lục Lang, các ngươi thật sự muốn được phong vương như vậy sao?
Trương Dịch Chi khéo léo mà nói:
- Được phong vương hay không, Dịch Chi đều nghe theo Thánh thượng phân phó . Dịch Chi hiểu, trên đời này, bất cứ ai cũng có thể đối xử không tốt với huynh đệ chúng thần nhưng Thánh thượng chắc chắn không như vậy. Thánh thượng đối với huynh đệ thần che chở có thêm, quan tâm đầy đủ, bất luận Thánh thượng có quyết định gì, nhất định là tốt cho chúng thần.
Võ Tắc Thiên cười rộ lên, chỉ vào y nói:
- Ngươi nha ngươi nha, cái miệng của ngươi lúc nào cũng ngọt như vậy.
Trương Xương Tông thì ngay thẳng, nói:
- Thánh thượng, người ta chỉ muốn, nếu có thể phong vương thì thật là uy phong. Huống hồ, Võ gia nhiều con cháu như vậy, tổng cộng hơn hai mươi người tất cả đều được phong vương rồi, bọn họ có công lao gì, còn không phải là bởi vì nhờ thân cận với Thánh thượng hay sao. Thần lập được công lớn, vì sao không thể phong vương? Kỳ thật được phong vương hay không chỉ là thứ yếu, chẳng qua là thần cảm thấy ủy khuất, nếu nói thân cận, người ta và Thánh thượng chẳng lẽ còn không thân cận hơn bọ họ.
Võ Tắc Thiên lắc đầu nói:
- Các ngươi chẳng lẽ không sợ bị người ta đặt tại trên lửa nướng sao?
Trương Xương Tông nói:
- Có Thánh thượng ân sủng, ai dám đem chúng thần đặt trên lửa nướng chứ?
Tuy là người như Võ Tắc Thiên nhưng nghe xong lời nói hàm chứa ẩn ý này cũng không tránh khỏi nét mặt già nua hơi hơi nóng lên, sẵng giọng:
- Muốn bị đánh! Ngươi đó, thật sự là không thể thông minh được như huynh trưởng của ngươi, cây cao đón gió lớn (người nổi bật dễ bị ghét) những lời này ngươi chưa từng nghe qua sao?
Trương Xương Tông nghe giọng nói của bà hơi buông lỏng, khẩn trương kéo tay bà, làm nũng nói:
- Thánh thượng, Xương Tông dựa vào cây đại thụ che trời là ngài rồi, có ngọn gió nào có thể thổi tới trên người Xương Tông được.
Mắt thấy Võ Tắc Thiên tâm tình khá tốt, Trương Xương Tông đang muốn rèn sắt khi còn nóng, nội thị tổng quản tiểu Hải lại đột nhiên bẩm báo, Thái Bình công chúa cầu kiến.
Từ khi tới Trường An, Võ Tắc Thiên đã mấy hôm chưa gặp qua nữ nhi, vừa nghe nàng đến đây liền vui vẻ nói:
- Tuyên nó tiến vào.
Vài năm đầu khi Võ Tắc Thiên gặp đại thần gặp con cháu còn có thể để cho Nhị Trương lảng tránh một chút, mà nay thói quen thành tự nhiên, căn bản không có ý tứ để bọn họ lảng tránh.