Hiên sảnh mở rộng ánh mặt trời chiếu rọi.
Màu vàng sơn dầu sáng bóng trên cửa phát ra, trước tấm bình phong, hai con gái của Thái Bình công chúa về nhà thăm, nụ cười nhẹ nhàng hiện trên mặt, hai mẹ con nói nhỏ với nhau tiếp đến tiếng cười thoải mái phát ra không ngừng.
Là người phụ nữ chờ sau khi thành gia lập nghiệp có con cái mới có thể được cha mẹ đối đã như người trưởng thành được. Đối với hai người con của mình nàng luôn là mẫu thân nghiêm khắc, ba mẹ con chỉ mới tán gẫu việc nhà chưa kịp hỏi đến bài vở học hành, cũng không kịp trách mắng.
Nội quản sự Chu Mẫn yên lặng hiện ra ở cửa, cởi giày nhẹ nhàng đi tới, ánh mặt trời chiếu rọi bóng nàng kéo rất dài phóng lên bàn nơi của Thái Bình công chúa và hai con đang ngồi.
Chu Mẫn vốn là nữ quan trong cung, năm đó Thái Bình công chúa xuất giá được lệnh mang của hồi môn đến phủ công chúa, từ đó nàng ta ở bên cạnh Thái Bình công chúa.
Thái Bình công chúa và nàng ở cùng nhau trong thời gian khá dài, đối với vị này thân như tâm phúc, Thái Bình công chúa đối xử với nàng ta như người thân chứ không phải nô bộc, thấy nàng tiến vào hai cô gái vội vàng gật đầu thi lễ.
Chu Mẫn mỉm cười hướng hai tiểu thư khẽ chào, xoay người tiến đến bên tai Thái Bình công chúa nói nhỏ mấy câu, Thái Bình công chúa sững sờ lập tức nhìn hai con gái nói:
- Hai con về khuê phòng trước đi, sau khi về phòng nghỉ ngơi chốc lát, tối đến dùng bữa cùng mẫu thân.
- Dạ, mẫu thân!
Hai người con gái duyên dáng hướng mẫu thân thi lễ, lại hướng Chu Mẫn gật đầu thi lễ, nhẹ nhàng rời khỏi phòng khách. Bóng dáng hai nàng vừa khuất, Thái Bình công chúa liền cười nhìn Chu Mẫn nói:
- Ngươi nói là ai? Lý Long Cơ cầu kiến sao?
Chu Mẫn gật gật đầu, ánh mắt Thái Bình công chúa đột nhiên rực sáng, thì thào nói:
- Long Cơ, không phải hắn nhận chức ở Lộ Châu sao? Sao lại có thể có mặt ở kinh thành? Chẳng lẽ hắn không biết tin tức này lộ ra tương đương tội mưu phản sao?
Chu Mẫn hạ giọng nói:
- Nếu công chúa không muốn gặp hắn nô tì sẽ bảo hắn rời đi.
Thái Bình công chúa lắc đầu, nhăn mày trầm tư một lát nói:
- Ngươi dẫn hắn đến phòng sách nhỏ, không cần kinh động người khác.
Chu Mẫn hiểu ý nhanh chóng thối lui ra khỏi phòng, Thái Bình công chúa ngồi suy tư một lát, nàng phất tay áo nhanh nhẹn đứng lên chậm rãi đi đến phòng sách.
.................
Tại Thái Cực Cung, Thiên Thu điện, Vi hậu ngồi thẳng trên ghế, Vi Ôn cùng Tông Sở Khách ngồi phía trước tấu trình cùng Hoàng thái hậu.
Đại hòa Đại Thánh Đại chiêu Hiếu Hoàng đế Lý Hiển đã băng hà mười lăm ngày, Thiếu đế Lý Trọng Mậu đăng cơ mười hai ngày trước, trong mười hai ngày bè phái Vi gia có thể nói sống một ngày bằng một năm, bọn họ khẩn cấp nghĩ cách để Vi hậu đăng cơ xưng đế.
Hôm nay Vi Ôn và Tông Sở Khách cùng nhau đi đến, những người nhà Vi gia nếu nói là con nhà võ cũng không phải, văn cũng không, điều này trong lòng em họ Vi hậu là Vi Ôn đều hiểu, gã một lòng muốn Vi hậu xưng đế, lại lo lắng không thể thuyết phục được Hoàng thái hậu, cho nên mới tìm đến Tông Sở Khách.
Tông Sở Khách và Vi Ôn có cùng chung suy nghĩ lúc này vào cung khuyên ngăn. Hai người này kẻ xướng người họa, Vi hậu vốn là người không có chủ ý nên có chút tâm động, nàng ta suy tư một lát do dự nói:
- Trọng Mậu xưng đế chưa được nửa tháng, nếu trẫm tùy tiện phát động thì sẽ khiến người ta không khỏi nghi ngờ.
Tông Sở Khách cười vang nói:
- Thái hậu quá lo lắng, hiện giờ triều chính đều nằm trong tay Thái hậu, trong thiên hạ có ai dám làm gì Thái hậu chứ?
Vi Ôn nói:
- Đúng vậy, lúc này Vi Tiệp, Vi Trạc, Vi Tuyền, Vi Kỹ, Vi Nguyên, Cao Tung, Võ Diên Tú đều nắm binh sĩ trong tay, thành Trường An phòng thủ kiên cố, nếu có điều gì bất ngờ phát sinh cũng chỉ có thể có hai người là Tương Vương và Thái Bình thôi.
Vi hậu nhăn mày nói:
- Tương Vương và Thái Bình vô tội, lấy danh nghĩa gì để giết họ?
Tông Sở Khách khẽ mỉm cười nói:
- Chuyện này có là gì khó? Chuyện Hoàng đế đột tử trong dân gian có nhiều ý kiến, thần nghĩ chúng ta lợi dụng việc này khi đưa tang Hoàng đế thần có thể sắp xếp một số người gây náo loạn, sau đó....
Hiển nhiên y đã thương lượng cùng Vi Ổn nên lập tức tiếp lời:
- Sau đó, chúng ta nhân cơ hội này đem Tương Vương và Thái Bình bắt lại, tru sát tại chỗ, nói bọn họ có mưu đồ tạo phản. Thần có thể tìm được vài tên tử sĩ một mực khăng khăng việc Hoàng đế chết do Tương Vương và Thái Bình gây nên.
Tông Sở Khách cười nói:
- Chỉ cần Tương Vương và Thái Bình chết đi, gia tộc Lý thị không ai có thể gánh vác được đại cục, Thái hậu muốn làm việc này để thiên hạ này là của nhà họ Vi, còn có chuyện gì hay hơn sao?
Vi hậu nghe xong khẩn trương đứng lên, trong phòng bước đi thong thả, Tông Sở Khách và Vi Ôn liếc nhìn nhau đồng thời nói tiếp:
- Xin Thái hậu hãy noi gương chuyện xưa, đó là con đường xây dựng thiên hạ cho Vi thị.
Vẻ mặt Vi hậu khẩn trương hơn, vẻ mặt do dự dần chuyển sang kiên quyết, nàng chậm rãi dừng bước chân lại, trầm giọng nói:
- Được! Hai người các ngươi hãy tính toán thật kĩ, không được phép bại lộ, ngày đưa tang tiên đế cũng là ngày thành đại sự.
Tông Sở Khách và Vi Ôn mừng như điên, vội vàng khấu đầu nói:
- Thần tuân lệnh ý chỉ của Hoàng hậu!
Hai người cực kỳ hứng thú rời đi, bóng dáng vừa biến mất sau cửa đại điện, sau tấm bình phong hiện ra bóng hai người, một người thân thể cường tráng một nhã nhặn, đó chính là Mã Tần Khách và Dương Quân. Hai người nhìn nhau cười, khôn khéo hành lễ nói:
- Thần bái kiến bệ hạ!
Vi hậu cười rộ lên, nàng thích chí vô cùng, lại nằm dựa ra phía sau.
Dương Quân đã sớm chạy tới, đúng lúc đỡ Vi hậu nằm xuống đùi rắn chắc của y, còn Mã Tần Khách thì thuận thế xoa bóp chân cho Vi hậu, đôi tay xoa bóp với kỹ xảo tuyệt vời cặp đùi đùi đẫy đà khiến khóe mắt Vi hậu lộ ra chút xuân ý.
Sau khi Vi hậu nắm giữ quyền trong triều đã phong Mã Tần Khách làm Tán Kỵ Thường Thị, Dương Quân phong làm Quang Lộc Thiếu Khanh, kỳ thật hai người này nhận bổng lộc của triều đình không phải là phục vụ đất nước mà bọn họ chỉ làm việc ở một nơi chính là tẩm cung của Vi hậu.
Có lẽ Vi hậu cũng không chú ý đến chuyện này, kỳ thật nàng vẫn học ở Võ Tắc Thiên rất nhiều, chẳng những đoạt quyền xưng vương mà ngay cả nuôi dưỡng trai lơ cũng noi theo vị nữ hoàng đế đó.
Từ xưa đến nay thiên hạ cũng chưa từng có nữ tử xưng vương, nhưng Võ Tắc Thiên đã là người đầu tiên làm được việc đại sự khai thiên lập địa như thế, hành động vĩ đại này đồng dạng với các nữ tử thân ở quyền lực trung tâm mà nói là một loại tấn công hùng mạnh trước nay chưa từng có.
Vi hậu, Thái Bình, An Nhạc.....những người này từng phủ phục dưới chân Võ Tắc Thiên, ai cũng nơm nớp lo sợ hoặc chú ý cẩn thận, sợ vô tình làm phật ý người. Nhưng trong bất giác vô tình đều bị lây nhiễm nữ nhân tiền đồ xán lạn giống như Thái dương này.
........................
Tông Sở Khách trở lại phủ Đệ lập tức sai người truyền Thôi Nhật Dụng đến bái kiến, chưa đến ba tiếng Thôi Nhật Dụng đã nhanh như gió phi ngựa đến.
Thôi Nhật Dụng xuất thân là tiến sĩ, lúc đầu được bổ nhiệm là Nhuế Thành Úy, lúc trước khi Tông Sở Khách làm Thứ Sử Nhất Châu trên đường đi qua Thiểm Châu đã gặp Thôi Nhật Dụng, vị này nghênh đón rộng rãi, ân cần đầy đủ khiến Tông Sở Khách rất vừa lòng.
Sau đó Tông Sở Khách liền tiến y làm Tân Phong Úy, không lâu sau lại đề bạt y làm Giám sát Ngự sử, từ đó về sau Thôi Nhật Dụng biến thành chó săn của Tông Sở Khách, đối với Tông Sở Khách luôn kính sợ giống như quân với thần vậy.
Hiện giờ y đã là tâm phúc lớn nhất của Tông Sở Khách. Tông Sở Khách lúc này đã có quyền khuynh triều dã, Thôi Nhật Dụng được gã đề bạt làm Binh Bộ thị lang kiêm Tu Văn Quán Học Sĩ.
Thôi Nhật Dụng vội chạy tới phòng sách, chỉ thấy Tông Sở Khách đang cầm bút viết văn, mặc dù không biết gã viết thứ gì nhưng nhìn qua sắc mặt hồng hào của gã dường như hưng phấn dị thường.
Tuy Thôi Nhật Dụng là Binh Bộ Thị Lang quyền cao chức trọng, nhưng trước mặt Tông Sở Khách vô cùng kính cẩn, y không dám ngồi cũng không kinh động, chỉ ôm hai tay khẽ khom người đứng đợi.
Thời gian ước chừng một canh giờ Tông Sở Khách mới viết xong, gã nhẹ nhàng thổi thổi vô cùng thích ý.
- Nhật Dụng, ngươi đến rồi à!
Tông Sở Khách làm như mới phát hiện Thôi Nhật Dụng, gã khá thân thiết tiến đến tiếp đón y.
Kỳ thật gã đã sớm biết Thôi Nhật Dụng đến nhưng gã phải làm cách này để chiêu hiền đãi sĩ, theo gã, đạo lý chỉ huy cấp dưới chính là phải thị uy để cấp dưới xem trọng, tuy rằng Thôi Nhật Dụng đã là Binh Bộ Thị Lang nhưng vĩnh viễn vẫn làm môn hạ của gã.
Thái độ Thôi Nhật Dụng kính cẩn nói:
- Môn hạ bái kiến Tông Công.
Tông Sở Khách cười lớn nói:
- Ngồi đi, giữa ta và ngươi cần gì lễ tiết.
Thôi Nhật Dụng cung kính ngồi xuống, nhưng chỉ một lát y kính sợ lại đứng lên, vì y nghe từ miệng Tông Sở Khách nói đến một tin rợn cả người:
- Vi hậu muốn lợi dụng cơ hội đưa tang Hoàng đế tru sát Tương Vương và Thái Bình công chúa.
Điều này cũng chưa phải là kinh hoàng nhất, mà đó chính là Vi hậu bắt Tương Vương và Thái Bình công chúa rồi quy cho tội giết tiên đế để tru sát bọn họ, Tông Sở Khách sẽ xuất binh bắt bớ truy sát bè đảng.
Mượn tay Vị thị giết chết Tương Vương và Thái Bình công chúa, lại lấy danh phận bình định trung thần để tru sát toàn bộ cao quan Vi thị, lại thêm Thiếu đế chỉ là con rối, mưu đoạt giang sơn để thiên hạ này là của họ Tông.
- Việc này....này.
Mồ hôi trên trán Thôi Nhật Dụng chảy xuống như mưa, như những hạt đậu tương lớn nhỏ chảy xuống không ngớt.
Tông Sở Khách lạnh lùng liếc hắn một cái nói:
- Thế nào, ngươi sợ ư?
Thôi Nhật Dụng nuốt nước bọt một cách khó khăn nghiêm nghị nói:
- Mọi thứ của môn hạ đều do Tông Công cho, môn hạ dù có vì Tông Công vượt qua biển lửa cũng không từ nan, chỉ có điều môn hạ là Binh Bộ Thị Lang có thể điều động binh lực trong giới hạn nào đó, chỉ sợ....Chỉ sợ phụ sự kỳ vọng của Tông Công.
Tông Sở Khách cười ha hả, an ủi:
- Điều này ngươi không cần lo lắng.
Tông Sở Khách đưa mắt nhìn vào hư vô nói:
- Tông mỗ đâu phải chỉ sử dụng một mình ngươi, ngươi chớ quên Tông mỗ là cháu ngoại của Tắc Thiên hoàng đế, nhất tộc Võ thị đều là biểu huynh biểu đệ của ta.
Thân mình Thôi Nhật Dụng đột nhiên chấn động, thất thanh nói:
- Tông Công nói là....
Tông Sở Khách nói:
- Đúng vậy! Từ lúc Lý Trọng Tuấn mưu phản, giết chết Vương Vương Võ Tam Tư, gia tộc Võ thị như rắn mất đầu, vì thế ngày càng xuống dốc, thật không ngờ căn cơ bao nhiêu năm Võ gia lại nhanh chóng ngã quỵ như thế!
Võ thị và Lý thị có nhiều mối quan hệ thông gia, Lý thị đương quốc khiến cuộc sống Võ thị đi xuống thấp, một khi thiên hạ này là của họ Vi, Lý thị cố nhiên phải xong đời, chẳng lẽ Võ thị yên ổn sao? Bọn họ cũng đang lo lắng lắm.
Hiện giờ trong tướng lĩnh có nhiều môn hạ của Vi thị, nhưng thật sự bọn họ không có tài cán gì đáng nói, không phải Tông mỗ kiêu ngạo, ngông cuồng tự đại mà thật sự Võ thị thống lĩnh cấm quân bắc môn nhiều năm, hiện giờ không dám nói có thể điều động toàn bộ cấm quân nhưng có thể điều động một đội ngũ là điều dễ dàng, trong loạn muốn thủ thắng chỉ cần có cơ hội là được!
Tông Sở Khách vuốt vuốt chòm râu ánh mắt lộ nên hào quang điên cuồng:
- Mỗ gia lúc đầu nóng lòng muốn được làm Tể tướng, hiện giờ làm Tể tướng cách Thiên tử chỉ một bước ngắn, cơ hội này sao có thể không muốn làm Hoàng đế? Nam nhi sống trên đời dù có thể xưng đế một ngày còn hơn sống tầm thường rồi chết đi!
Trong đêm khuy tĩnh lặng, từng đội quan binh võ trang đầy đủ vội vàng đi qua đầu đường, hành động của họ cũng không gây sự chú ý của đám dân chúng đang ngủ say.
Đấy là nhờ quy định phường thị và quy định cấm đi lại ban đêm.
Con đường không một bóng người, cống thoát nước hai bên đường rộng lớn, thụ tường trong cống thoát nước, phường tường sau thụ tường sau đó mới đến nhà dân, khiến nhà dân ở cách xa phố lớn, trong đêm khuya, ai có thể chú ý tới sự điều động quân đội chứ.
Thiên kỵ lang tướng Lục Mao Phong đêm nay ngủ rất ngon, y và tiểu thiếp mới nạp năm ngoái vừa ân ái hồi lâu, dù là thân thể tráng kiện cũng có chút mệt mỏi, từ đầu đến cuối, y không phát hiện một chút biến động nhỏ gì bên ngoài.
Đối với y, đây là một chuyện tốt. Nhị Trương có ân đề bạt y, với tính tình của y, rất khó có chuyện ngồi nhìn Nhị Trương gặp nạn. Nhưng y vô cùng coi trọng tiền đồ trong quân của mình và sự khen ngợi của Dương Phàm đối với mình, còn có gia đình y, con cái y, ái thiếp của y, nếu thật sự y phát hiện ra điều gì thì là đúng là một lựa chọn quá khó khăn.
- Không xong rồi, đại sự không may rồi!
Trước điện Nghênh Tiên, một tiểu thái giám thất tha thất thểu chạy tới, vừa chạy vừa hô, chưa đợi gã chạy tới trước cửa điện, trước mặt đột nhiên xuất hiện hai tiểu thái giám, trong tay cầm đèn lồng, một người đứng giữa, trầm giọng nói lớn:
- Đứng lại! Hoàng cung đại nội mà dám tùy tiện chạy lung tung à, ngươi có hiểu quy tắc không?
Tiểu thái giám kia định thần nhìn, thấy Tiểu Hải công công, vội nói:
- Hải công công, xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện rồi, có…có một đám nhân mã đang chạy tới tẩm cung của vua, họ sẽ gây bất lợi cho Thánh nhân, mau đi bẩm báo Thánh nhân.
Trên mặt Tiểu Hải đột nhiên tỏ vẻ khó hiểu:
- Ngươi nói thật sao?
- Thật!
Tiểu thái giám kia gật đầu rối rít, nói:
- Nô tài ở Ngưng Âm Các nhìn thấy một đám nhân mã từ xa tới, trong lòng nô tài khó hiểu, sao muộn như vậy rồi lại có nhiều người đi lại trong cung như vậy, nô tài thấy nghi ngờ liền trốn một bên nhìn, đám người đó từng người đều mang đao kiếm sáng loáng, cách ăn mặc cũng không phải binh lính tuần tra ban đêm trong cung. Hải công công, ngài nói xem, bọn chúng cầm đao cầm thương không phải là muốn tạo phản sao?
Gã chưa nói xong, sau gáy đã trúng một kích thật mạnh, hai mắt vẫn nhìn về phía trước, ngã người về phía trước. Phía sau gã xuất hiện một tiểu thái giám, trong tay cầm một cây chày gỗ, đánh người kia bất tỉnh xong, mình vẫn đứng ngây ra ở chỗ đó.
Tiểu Hải thấp giọng quát:
- Kéo người nhanh đi!
- Ồ! Ồ ồ!
Tiểu thái giám đánh người kia từ hôn mê đã tỉnh lại rồi, vội vàng kéo thái giám bị xỉu dời đi.
Tiểu Hải nhìn hai bên, dặn dò hai thái giám cầm đèn:
- Canh tại đây, đề phòng bất trắc!
Tiểu Hải nói xong liền vội vàng chạy đến điện Tử Lan cạnh cung Nghênh Tiên. Bọn họ ở trong cung cũng đang trông ngóng sự tiến triển của việc này, xem ra Thái tử có thể thuận lợi tiến cung rồi, có lẽ lập tức tới ngay, gã cần đi báo tin, Thượng Quan Đãi Chế và Thái Bình công chúa đang ở trên điện Tử Lan chờ tin.
Tiểu Hải chỉ đánh ngất tiểu thái giám phát hiện ra hành tung của binh gián nhân mã rồi lôi đi mà không thẩm tra, kết quả bỏ lỡ một tin tức quan trọng. Người phát hiện ra nhân mã binh gián không chỉ có một tiểu thái giám mà là hai người. Hai người thấy tình hình không ổn, cũng sợ, nhưng lại cảm thấy là cơ hội tốt để lập công nên thương lượng với nhau, hai người chia chia hai ngả, một người về báo tin cho Hoàng đế, một người đi gọi viện binh.
Hai tiểu thái giám cũng coi như là thông minh, có thể tùy cơ ứng biến như thế, nhưng nói chúng ngu xuẩn thì cũng thật là ngu ngốc. Chúng không nghĩ xem, đội nhân mã kia là từ Huyền Vũ môn đến, rõ ràng là nhất đảng Thiên kỵ với thủ vệ Huyền Vũ môn, nói không chừng chính là người của Thiên kỵ, sao có thể chạy tới Thiên kỵ để cầu viện binh.
Lại nói tiếp, cũng là vì binh quyền phòng bị quá tập trung, Hoàng đế điều tới điều đi các lộ cấm quân quá phức tạp nên mấy tiểu thái giám nội cung cơ bản không biết phe phái và phân thuộc của các cấm quân.
Tiểu thái giám đi cầu viện binh kia cũng không đến Huyền Vũ môn, vậy không phải là đi đối mặt với phản quân sao, nơi gã đến là Phi Mã lâu, vì gã vừa từ bên đó qua, vừa may thấy bên đó có một chi cấm quân tuần thương.
Tiểu thái giám chạy thật nhanh, chạy bay cả giày, gã chạy tới Phi Mã lâu, thì thấy cấm quân đó vừa từ sau lầu quay lại, vội ra đón, thở không ra hơi nói:
- Mau! Mau!, không hay rồi, có phản tặc vào cung, nhanh đi bảo vệ Thánh nhân!
- Cái gì? Có người xông vào cung?
Đội trưởng nghe xong thất kinh, đội trưởng đó là Tiêu Thiên Nguyệt do Dương Phàm đích thân tuyển chọn khi Thiên kỵ vừa thành lập. Tiêu Thiên Nguyệt từ đó đổi tên là Tiêu Vũ Khách, đại khái là vòng vo, mấy năm sau, đã lên chức Đội trưởng, lớn bé gì thì cũng là một quan quân.
Tuy nhiên, như chức quan hiện nay của y, không đủ tư cách tham dự cơ mật, đêm nay, y không biết chuyện binh gián. Y đang muốn hỏi cho rõ thì phía sau có một người bước nhanh tới, một tay đẩy y qua một bên, hỏi gấp:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Người nói là Điện Trung Giám Điền Quy Đạo. Điền Quy Đạo không phải là tướng lĩnh của Thiên Kỵ, nhưng Thiên Kỵ tuần tra trong cung, là có quan viên trong cung dẫn dắt, quan viên phụ trách an toàn phòng vệ trong cung chính là Điện Trung Giám
Khi Điền Quy Đạo hai mươi tuổi, thi đỗ Minh Kinh, được bổ nhiệm làm Ti tân thừa, không lâu sau là Tả Vệ Lang Tướng. Sau này Khiết Đan tạo phản, Đột Quyết Mặc Xuyết nhân cơ hội yêu cầu triều đình đem Lục Hồ Châu và Thiền Vu Đô Hộ Phủ chia làm địa hạt của hắn ta. Điền Quy Đạo vì thế đi sứ Đột Quyết, thiếu chút nữa bị tạm giữ, may mắn Võ Tắc Thiên đáp ứng hòa thân, phái Võ Diên Tú đến Đột Quyết, cũng mang đến rất nhiều lễ hỏi.
Mặc Xuyết vừa thấy con dê béo Vũ Diên Tú, liền thả con tôm nhỏ Điền Quy Đạo về. Điền Quy Đạo trở về, lập tức báo với Võ Tắc Thiên về lòng lang dạ sói của Mặc Xuyết, vốn không để ý tới hòa thân, Mặc Quyết quả nhiên tạm giam Vũ Diên Tú và đồng thời phát binh Hà Bắc nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Võ Tắc Thiên khen ngợi y có tính toán trước, đề bạt y từ võ sang văn, làm Hạ quan thị lang, không lâu sau lại từ văn sang võ, đảm nhiệm Tả Kim Ngô tướng quân, lăn lộn dưới trướng Võ Ý Tông một thời gian, sau đó y lại đầu nhập vào Nhị Trương, làm Nội cung phụng của Phụng Thần giám, sau đó lại chuyển làm Điện Thần giám, bắt đầu phụ trách cảnh vệ trong cung.
Quan hệ giữa y và Thiên kỵ giống như Ngự sử tuần thành và Minh mã ti. Ngự sử tuần thành thuộc Đô Sát viện, Minh mã ti thuộc Ngũ Thành Binh mã chỉ huy ti, một văn một võ không lệ thuộc nhau.
Nhưng khi thực thi nhiệm vụ tuần thành, hai bên phải kết hợp với nhau, quan binh của binh Mã ti phải chịu sự chỉ đạo của Ngự sử tuần thành.
Tiêu Thiên Nguyệt thuộc cấm quân Thiên Kỵ lúc này đại thể chịu sự chỉ huy của Điền Quy Đạo.
Dương Phàm trước đó cũng từng nghĩ về chuyện của Điền Quy Đạo, nhưng Điền Quy Đạo không phải là người của hắn, hắn không có cách nào chi phối Điền Quy Đạo, để tuyệt đối không có sơ hở, hắn thông qua binh tướng dưới tay, kể lại tỉ mỉ đường đi và thời gian của Điền Quy Đạo, sở dĩ thời gian binh gián định vào canh hai canh ba mà không phải là vừa mới cấm đi lại ban đêm mà bắt đầu, trong đó liền suy tính tới phương diện này.
Ai ngờ, vì không thể ngăn được hai tên thái giám tự cho mình là thông minh, Điền Quy Đạo không đi vòng. Điền Quy Đạo nghe tiểu thái giám đó nói, không khỏi thất kinh biến sắc, lập tức cử người tới cung Nghênh Tiên. Tiêu Thiên Nguyệt và tướng sĩ Thiên Kỵ không rõ chi tiết, chỉ biết hoàng đế nếu xảy ra chuyện, bọn họ cũng phải rơi đầu, dĩ nhiên bỏ chạy thục mạng.
Trương Giản Chi và Thôi Huyền Huy dẫn hơn ba trăm tráng sĩ vội vàng đuổi tới điện Nghênh Tiên. Trương Giản Chi năm nay hơn tám mươi tuổi, không ngờ cũng bước đi như bay, chỉ là cung đình thật sự quá rộng lớn, nên thở hồng hộc trên đường, thấy lão tể tướng thể trạng không tốt, Kính Huy vội sai hai tên binh lính tới rìu ông.
Bọn họ lại đi không xa, trên ngự đạo bên sườn lại truyền lại tiếng ồn ào náo động, lập tức có một đội nhân mã đông đảo xông tới, chặn họ lại, chính là Điền Quy Đạo đem người tới rồi, hai bên đều tự cảm thấy có chút kinh hãi.
Trương Giản Chi và Thôi Huyền Huy vốn tưởng rằng Huyền Vũ môn và Vũ Lâm quân đều đã nằm dưới sự khống chế của bọn họ, đường đi có thể như vào chỗ không người, ai ngờ trên đường lại xuất hiện một đội nhân mã, bọn họ lo lắng một khi đánh đấu, Võ Tắc Thiên ở đó nghe tin sẽ kịp thời ứng biến.
Đừng bảo là trong cung còn có một lực lượng bí mật mà họ không thể khống chế, cho dù là Võ Tắc Thiên hoảng sợ bỏ chạy, thì một tòa cung đình to như vậy, dựa vào bọn họ muốn tìm bà cũng khó như lên trời, một khi Võ Tắc Thiên ra khỏi cung thì hậu quả thật khôn lường, không chỉ mỗi người không có đủ dũng khí đối diện với bà, hoặc là to gan trái lệnh của bà, huống hồ bà đã tổ chức hơn hai mươi năm, ai biết bà còn giữ gì trong tay.
Điền Quy Đạo vừa ngạc nhiên vừa sợ, hơn nữa không biết làm sao, y không ngờ rằng lại có người đột nhập vào cung tạo phản, càng không nghĩ rằng đứng trước mặt y lại là hai vị tể tướng Trương Giản Chi và Thôi Huyền Huy.
Dù Điền Quy Đạo đã từng làm võ tướng, cũng đã làm quan văn, nhưng y là thủ sĩ khoa cử, trong lòng trước sau coi mình là một văn thần, mà chức cao nhất của văn thần chính là tể tướng. Trước mặt y lúc này lại là hai tể tướng, bảo y chửi mắng họ là loạn thần tặc tử, trong lòng y nhất thời xao động.
Hai bên giằng co trong chốc lát, Trương Giản Chi tranh nói trước:
- Nhị Trương chính là kẻ nịnh thần quốc gia, lão phu và Thôi tướng công có thể cùng binh tướng các lộ của Bắc môn nam nha, lại có Tương Vương, Lương Vương Tương cùng phò trợ Thái tử, vào cung trừ gian. Điền Trung Giám là trung thần, hi vọng ngươi có thể cùng lão phu làm việc lớn.
Trong lòng Điền Quy Đạo cảm thấy hoang mang, không biết nên lựa chọn thế nào, y dù đã từng nương nhờ Nhị Trương, từng là Nội cung phụng của Phụng thần giám, mục đích chỉ là để để thông thuận đường làm quan, không có ý trung thành với Nhị Trương, nhưng thấy Trương Giản Chi dứt khoát, y cũng không dám dễ dàng tin tưởng, đây chính là lựa chọn sinh tử.
Điền Quy Đạo cũng không dám nói lớn, chỉ trầm giọng hỏi:
- Thái tử đâu rồi?
Trương Giản Chi nói:
- Đại tướng quân Lý Đa Tộ đã đi đón, đang đến.
Điền Quy Đạo bán tín bán nghi, vẫn không muốn nhường đường.
Thôi Huyền Huy nói:
- Nhị Trương là mối họa của đất nước, chẳng lẽ Điền Trung Giám có thể ngồi yên không quan tâm sao? Bọn ta phò trợ Thái Tử, Thanh Quân Trắc, giết Gian Nịnh, để Càn khôn sáng sủa, trời đất thái bình, chính là công đức lưu danh thiên cổ. Điền Trung Giám nếu muốn cùng ta hành sự thì xin ngươi hãy lui sang một bên, sau khi thành sự, chúng ta sẽ cảm động và biết ơn ân tình của ngươi!
Điền Quy Đạo cầm kiếm đứng, không quyết đoán như trước, đám người Tiêu Thiên Nguyệt giao chiến căng thẳng với quân của Trương Giản Chi, không biết rằng vị Điện Trung Giám thống lĩnh bọn họ rốt cuộc đánh hay không đánh.
Đúng lúc này, phía xa lại có một đám người xông tới, trong đó có một con ngựa, trên ngựa có người cưỡi, Dương Phàm và Tiết Tư Hành cầm đao đi trước, họ đang vội đuổi theo Trương Giản Chi và Thôi Huyền Huy, chợt thấy phía trước hai quân giằng co, không khỏi ngạc nhiên, chấn động.
Tiết Tư Hành lập tức báo hiệu phía sau, lệnh người hộ giá Thái tử, Dương Phàm thì cầm đao xông lên.