Khi Nhâm Uy bị mang vào thư phòng, sắc mặt vô cùng khó coi, ba huynh đệ Cổ thị, bất cứ ai trong đó võ công cũng đều không dưới y, ba huynh đệ vây quanh y, y căn bản không có sức đánh trả, huống hồ bên cạnh còn có một Cổ Lão Trượng.
Khi Nhâm Uy bị mang vào thư phòng, sắc mặt vô cùng khó coi, ba huynh đệ Cổ thị, bất cứ ai trong đó võ công cũng đều không dưới y, ba huynh đệ vây quanh y, y căn bản không có sức đánh trả, huống hồ bên cạnh còn có một Cổ Lão Trượng.
Nhâm Uy chỉ có thể bó tay chịu trói, bị Cổ Nhị trói bằng một sợi dây thừng gân trâu, buộc hai tay y vào phía sau. Y trước sau vẫn có thể đi lại tự nhiên, thậm chí chỉ dựa vào hai chân, bình thường hơn mười thanh niên trai tráng cũng không lại gần y được, nhưng bất cứ ai trong thư phòng này, đều không phải là thanh niên trai tráng bình thường, đặc biệt Dương Phàm, Nhâm Uy hiểu rõ võ công của Dương Phàm rút cuộc cao minh thế nào, cho dù Dương Phàm không có binh khí trong tay mà y vớ được bất cứ binh khí nào tiện câm nhất, vẫn không phải là đối thủ của Dương Phàm
Dương Phàm ngồi ở phía sau thư án, thần sắc rất bình tĩnh, ánh mắt thâm thúy, khi dừng lại trên người y cũng không có gì khác so với trước đó.
Ánh mắt của Nhâm Uy và Dương Phàm chạm vào nhau, trong mắt lập tức hiện lên chút xấu hổ, y cuối đầu xuống, sau một lúc mới từ từ ngẩng lên, cươi với Dương Phàm:
- Ta rút cuộc vẫn là xem thường Tông chủ rồi, không biết Tông chủ phát hiện ra từ khi nào?
Dương Phàm nói:
- Ở núi Chung Nam, khi ngươi đột nhiên ra tay, giết chết Lý Thừa Huống.
Ánh mắt của Nhâm Uy hơi mơ hồ, lẩm bẩm:
- Việc rất lâu rồi, sớm như vậy….ngài đã phát hiện ra rồi?
Dương Phàm lắc đầu:
- Lúc đó, ta chỉ là nghi ngờ ngươi, đột nhiên như vậy, không giống cách làm người của ngươi. Hơn nữa, ngươi là người bên cạnh ta, cho dù là ngươi bị áp lực bởi các nguyên lão trong Tông, vậy ít nhất cũng chứng tỏ, trong Tông có người đang tiếp xúc bí mật với ngươi, không phải sao? Mà trên thực tế, vừa bắt đầu ta thực sự là nghi ngờ trong Tông có nguyên lão không hài lòng với ngươi, cho nên mới mua chuộc ngươi, muốn bức khiến ta tiếp nhận điều gì đó, muốn khiến ta làm con rối của bọn họ.
Nhâm Uy nghe tới đây, trong lòng không khỏi nguội lạnh, y nghe hiểu một việc: Dương Phàm không những biết y là tai mắt của người khác cài bên cạnh mình, thậm chí đã biết rõ người đó là ai. Nhưng Dương Phàm chỉ dựa vào một đao giết Lý Thừa Huống của y? Tâm cơ của người này cũng không tránh khỏi thâm trầm quả là đáng sợ biết bao.
Nhâm Uy hồi tưởng lại tình hình ngày đó khi quan binh tìm thái Tử ở núi Chung Nam, thở dài nói:
- Ta giết Lý Thừa Huống, chính là tạo ra một sai lầm lớn. Lý Thừa Huống, thực sự là phụng lệnh người kia giết Thái Tử, lấy đầu của Thái tử làm danh trạng, muốn dựa vào đó làm Hoàng đế.
Đáng tiếc, việc này là quyết định nhất thời của người kia, ta lại không rõ, ta chỉ biết Lý Thừa Huống cũng là tâm phúc của người kia, ta không biết Lý Thừa Huống hiểu ta bao nhiêu, liệu có biết ta cũng là người của người kia không, hơn nữa ta đã dựa vào người đó, dù sao cũng hiệu lực cho hắn đúng không? Nếu Lý Thừa Huống thật là dựa vào triều đình, ta không biết hắn có nói ra nhiều bí mật hơn không. Ngươi, bởi vậy mà ngay lập tức đã kết luận ta là nội gián sao?
Dương Phàm nói:
- Chỉ là nghi ngờ, cho nên. Ta tìm Thẩm Mộc diễn một vở kịch. Ta nói việc này cho ngươi trước, để ta sắp xếp cảnh vệ, ta biết việc ta và Thẩm Mộc hiểu lầm lớn như vậy, ngươi nhất định sẽ bẩm báo với người kia….
Giọng nói của Dương Phàm dừng một chút, cười lạnh nói:
- Lư Tân Chi giấu đầu lòi đuôi kia! Ta sai người theo dõi ngươi, cuối cùng cũng thăm dò ra lai lịch của hắn. Rất không tệ, ta luôn cho rằng hắn là một kẻ ăn chơi trác táng, không ngờ hắn hiện nay đã có khí phách của huynh hắn rồi.
Sắc mặt của Nhâm Uy cứng lại, y nhìn Dương Phàm, nhìn rất lâu, mới bừng tỉnh ngộ, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ sợ hãi, thất thanh nói:
- Tông chủ….và Thẩm công tử hội ngộ ở Ngũ Trượng Nguyên, vốn là một thủ đoạn dẫn ta vào tròng?
Dương Phàm mỉm cười gật đầu, Nhâm Uy thốt lên:
- Vậy thì Tông chủ và Thẩm Mộc công khai quyết liệt, thật ra cũng là….
Dương Phàm còn đang gật đầu, động tác vô cùng tao nhã.
Sắc mặt của Nhâm Uy tái nhợt, nếu nói y lúc bắt đầu có chút sợ hãi, sau này đối diện với hiện thực, bắt đầu cam chịu. Nhưng lúc này biết người ta sớm đã phát hiện ra thân phận của mình, trêu đùa mình trên lòng bàn tay, mà y còn dương dương tự đắc, luôn ngụy trang ẩn nấp bên cạnh Dương Phàm, vậy chỉ còn lại là sự khuất phục mà thôi.
Lúc này Cổ Nhị tiến lên một bước, đưa cho Dương Phàm cái tờ giấy mà Nhâm Uy còn chưa mở ra xem:
- Tông chủ, đây là thứ tìm ra được từ người hắn.
Dương Phàm giơ tay nhận lấy. Mở ra xem, cười một trận với Nhâm Uy, hỏi:
- Muốn biết Lư Tân Chi sai bảo ngươi làm gì không?
Nhâm Uy chán nản lắc đầu:
- Những việc này hắn đã không cần phải biết nữa rồi.
Dương Phàm khẽ vứt tờ giấy kia xuống, kệ nó từ từ bay xuống, cười nói với Nhâm Uy:
- Mấy năm nay Lư Tân Chi kinh doanh lớn biết bao, ta không rõ. Nhưng sau đêm nay, toàn bộ thế lực của hắn sẽ trở thành bọt biển trôi sông.
Tờ giấy kia bay xuống cắt đứt tầm nhìn của hai người bọn họ, giọng nói của Dương Phàm vẫn truyền vào tai y như cũ:
- Vì thế, bọn họ sẽ giống như trai ngọc trên mặt hồ bị tháo nước, ta chỉ cần mang rổ ra trước nhặt từng con là được.
Nhâm Uy đau khổ nhắm mắt lại, bên tai nghe tiếng Dương Phàm hỏi:
- Tại sao lại phản bội ta? Lư Tân Chi hứa sẽ cho ngươi cái gì?
Nhâm Uy ngậm chặt miệng, dùng lực lắc đầu. Tiền bạc, địa vị, quyền lực hay mỹ sắc, có thể làm y dao động không chỉ là thế, chỉ là hiện giờ cái gì cũng không còn ý nghĩa nữa rồi.
Dương Phàm thở dài một tiếng, nói:
- Ngươi yên tâm đi đi, rất nhanh…bọn họ sẽ đưa ngươi đi.
*********
Trong hậu viên của phủ Thái Bình công chúa, mấy chục thị vệ đều đang mặc đồ thợ săn, cầm cung đeo kiếm, nắm dây cương chiến mã dựng trong đình viện. Tiết Sùng Giản vì kiêm quân chức Uy Vệ Khanh, cho nên mặc nhung trang.
Gã còn là một thanh niên mười bảy mười tám tuổi, nhưng vì dáng người cao lớn, nhìn qua cũng đã là một thanh niên trưởng thành, chỉ là dung mạo hơi non một chút.
Thái Bình công chúa nắm chặt vạt áo của gã, để che dấu sự khẩn trương trong lòng, nàng nhìn gương mặt của đứa con trai có tới bảy phần giống với vong phu Tiết Triệu, thấp giọng nói:
- Giản nhi đi phải cẩn thận. Phải nhớ, con là một viên chủ tướng, là Thống soái, vai trò của con là chỉ huy điều hành, nhất định không được khinh thân ra trận.
Tiết Sùng Giản hăng hái cười nói:
- Mẫu thân đại nhân yên tâm! Con sẽ cẩn thận, chỉ là, nếu khi cần xông trận thì vẫn phải ra trận chém giết, đây không phải là sự đối chọi giữa hai quân. Nếu chúng ta thành công, đại sự vui rồi, nếu thất bại, dù sao khó tránh cái chết, mẫu thân không cần lo lắng.
Thái Bình công chúa nghe những lời không may như vậy, không khỏi nhăn mày, hơi lo. Một thị vệ mặc đồ săn bên cạnh nói:
- Cô mẫu đại nhân yên tâm, cháu sẽ coi chừng Sùng Giản, không để hắn gặp nguy hiểm gì.
Thị vệ mặc đồ săn này gương mặt như ngọc, hai hàng long mày anh tú, chính là Lý Long Cơ cải trang thị vệ. thái Bình công chúa gật đầu với y, dứt khoát nói:
- Các ngươi….đi đi!
Nói xong liền quay người, rời khỏi đó.
Lý Long Cơ ra hiệu với Tiết Sùng Giản, đoàn người dắt ngựa ra khỏi cửa, vừa ra khỏi cửa nách liền lên ngựa, men theo ngõ chạy như bay mà đi.
Thái Bình công chúa vội vàng đi, đi tới chỗ núi đá giả, đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn, lại thấy con trai và Lý Long Cơ dẫn theo mấy chục tâm phúc thị vệ, đã không còn nhìn thấy bóng nữa rồi, nàng không khỏi bùi ngùi thở dài.
Phía sau núi giả, lặng lẽ vòng ra Mạc Vũ Hàm, Thái Bình công chúa nghe thấy tiếng bước chân của lão lại không quay đầu, nàng vẫn ngắm nhìn đứa con trai đang biến mất dần, thản nhiên nói:
- Mạc tiên sinh không phải lo lắng, bổn cung đã hạ quyết tâm rồi, sẽ không do dự nữa.
Giọng nói của nàng rất nhẹ, nhưng ngữ khí lại vô cung kiên quyết. Nếu bây giờ có Người từng gặp qua Võ Tắc Thiên xuất hiện ở đây, hắn sẽ kinh ngạc phát hiện Thái Bình công chúa lúc này, không chỉ dung mạo giống hệt Võ Tắc Thiên lúc trước, mà ngay cả ánh mắt bình tĩnh kiên nghị cũng giống như đúc.
Mạc Vũ Hàm nghe ra những lời thành tâm thành ý này của Thái Bình công chúa, ánh mắt bất an dần biến mất.
Kẻ bề trên nếu có quyết đoán, kẻ bề dưới không sợ dã tâm của ngươi càng ngày càng lớn, vì rủi ro càng lớn, lợi ích đạt được cũng càng lớn, nếu bọn họ đã đi trên con đường không thể quay lại này của ngươi, thì sẽ không sợ ngươi đi càng cao càng xa.
Nếu như ngươi lưỡng lự, do dự không quyết, vậy thì là việc đại kị của người làm soái rồi. Ngươi đừng nghĩ chỉ huy thuộc hạ như trước sẽ vô oán vô hận mà nhận mọi quyết định của ngươi. Khi bọn họ đã mang tính mạng mình ra đánh cược rồi, thì sự lùi bước và do dự của ngươi sẽ làm họ vô cùng phẫn nộ.
Ngươi muốn chậu vàng rửa tay? Ai biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, trời biết những việc đã từng làm sẽ có ngày bị tiết lộ không. Để bảo vệ mình, mọi người chỉ có thể xử lý ngươi, nếu không sẽ dùng sự thật để ép ngươi vào khuôn khổ.
Những việc thế này, trước đây từng có, sau này cũng sẽ có, nhân loại sẽ phát triển thế nào, chỉ cần còn dục vọng, những việc này sẽ lặp đi lặp lại, hình thức có lẽ có chút thay đổi, nhưng bản chất của nó mãi mãi không thay đổi.
**********
Đoàn người Lý Long Cơ đều giả trang là thị vệ của Tiết Sùng Giản, xuất thành đi săn, khi đi tới gần cửa thông thoáng, bọn họ dừng lại bên đường, lại một lúc lâu sau, có mấy tướng lĩnh dẫn theo năm bảy thị vệ đi tới.
Trường thượng Quả nghị Ma Tự Tông, Thượng y Phụng Ngự Vương Sùng Diệp, Triều Ấp Úy Lưu U Cầu... , những người này ai cũng mặc đồ thị vệ thợ săn, đều là bộ dạng xuất thành đi săn. Những người này, đều là những bằng hữu ý hợp tâm đầu mà Lý Long Cơ bình thường lấy danh nghĩa của Tiết Sùng Giản để kết giao.
Lúc này cũng gần hoàng hôn, Thông Hoa môn lại nằm ở phía đông cung thành, xung quanh tuy có mấy cái phường, lại không phải là nơi tập trung dân cư, thương nhân, người đi đường cũng ít khi ra vào từ nơi này, con đường vô cùng vắng vẻ.
Bọn họ đều biết hôm nay phải đi làm việc gì, trong lòng đều có chút căng thẳng, lại có chút khát khao khó kiềm chế và chút hưng phấn. Lý Long Cơ vừa thấy người đã đến đông đủ, liền kéo cái mũ có vành rộng ra, thấp giọng nói:
- Chúng ta đi.
Rồi thấp giọng nói với Ấp Uy Lưu U Cầu:
- Từ đã! Quận vương, việc lớn thế này, đã bẩm báo với Tương vương chưa?
Lý Long Cơ nhìn về phía phủ Tương vương, thấp giọng nói:
- Đời ta dùng cái này để báo đáp xã tắc, thua trận lấy thân hi sinh cho tổ quốc, hà tất phải liên lụy tới gia phụ. Mà gia phụ nhân hậu, hôm nay nếu bẩm báo, nếu phụ thân tán thành thì tốt, một khi phản đổi không khỏi không hay.
Mọi người gật đầu đồng ý, liền cùng Lý Long Cơ đi ra Thông Hóa môn. Bọn họ ra sau Thông Hóa môn, men theo quan đạo đi thẳng tới phía trước năm dặm, mắt thất trên đạo cung không có một đoàn người nào, đột nhiên kích roi phi ngựa chạy về phía bắc.
Bọn họ vòng quanh gần mười dặm, chiến mã chảy đầy mồ hôi, đi vào một khu rừng rậm của đại doanh cấm quân, liền thấy dưới rừng có ba người ba ngựa im lặng đợi hồi lâu, đứng đầu một người vẫn là Dương Phàm, phía sau hai người là Lý Nghi Đức và Vương Mao Trọng.
Có thể thuận lợi tiến vào Huyền Vũ Môn, một mạch xông đến Nghênh Tiên Cung, lại phá thông cửa Nghênh Tiên Cung nữa, đây giống như một cây tùng tháp bị nện mở vảy cứng bên ngoài, lột từng lớp từng lớp thịt quả, cuối cùng lộ ra hạt tùng thơm giòn, chỉ chờ người ta hưởng dụng hương vị thơm ngon của nó.
Nhị Trương thường ngày cáo mượn oai hùm nắm giữ cung đình, ngay cả nhóm Tể tướng và Hoàng tử hoàng nữ muốn gặp nữ hoàng phải qua sự cho phép của họ mới được vào, nhưng lúc này thấy người ta cầm binh đao tới, bọn họ lập tức không chịu nổi một kích rồi.
Trương Giản Chi và Thôi Huyền Huy dìu Lý Hiển, Lý Đa Độ đứng trước bọn chúng, bọn người Kính Huy, Hoàn Ngạn Phạm lập tức vung đao kiếm đứng lên đầu, xông về phía hậu cung, những người kia chống cự yếu ớt, chỉ có binh sĩ do họ phái đến tiến lên phía trước đánh, bọn họ tuyệt đối không giằng co, không có nguyên nhân gì khác, chỉ là vì mấu chốt thành công của binh biến chính là khống chế Võ Tắc Thiên.
Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông đang ngủ, cánh cửa bỗng dưng có tiếng gõ, một tên thân tín hớt hải hoảng hốt chạy vào ra sức đập cửa, khàn tiếng kêu lên:
- Trương Phụng Thần, xảy ra chuyện rồi, có người mưu phản, Trương Phụng Thần!
Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông bị tiếng kêu la làm tỉnh giấc, Trương Xương Tông lấy hai mảnh dưa leo đắp trên mắt ra, kinh ngạc nói:
- Cái gì? Có người mưu phản sao?
Trương Dịch Chi phản ứng nhanh hơn y, gã vội vàng nhảy xuống đất, hấp tấp nắm áo choàng lên người, cũng không kịp xỏ xong giầy vượt qua bình phong, chạy ra mở cửa phòng, gấp giọng hỏi:
- Ngươi nói gì? Ai tạo phản? Phản tặc giờ ở đâu?
T
rên mặt Trương Dịch Chi thoa một lớp bùn mật ong không phải trắng cũng không đỏ, bây giờ đã khô rồi, lớp mặt nạ nứt nẻ ra giống như ác quỷ, người thân tín báo tin kia mặc dù sớm biết huynhh đệ hai người có thói quen đắp mặt làm đẹp, thi thoảng cũng nhìn thấy bộ dạng đắp mặt đó của họ, nhưng vẫn bị dọa cho sợ hết hồn.
Người kia theo bản năng lùi hai bước, lúc này mới gọi:
- Trương Phụng Thần, Thái Tử tạo phản rồi, Tể Tướng cũng tạo phản rồi, còn có cả Cấm Vệ Quân cũng tạo phản rồi, họ…bọn họ……
Nói chưa dứt lời, tiếng quát tháo kêu lên, Trương Dịch Chi và tâm phúc báo tin vội vàng nhìn về phía tiếng quát, nhìn thấy vài cung nga, thái giám hoảng sợ chạy vào viện tử, theo sát sau là một đám quân binh cầm đuốc, người nào cũng mặc áo giáp, tay cầm đao thép, trong đó có vài tên cầm đuốc soi lên gương mặt đằng đằng sát khí, có tên trên mặt còn dính đầy máu.
Trương Dịch Chi vừa nhìn thấy liền hồn bay phách lạc, hét lên một tiếng:
- Tạo phản rồi! Có phản tặc, Thánh nhân, có phản tặc!
Chạy đến chỗ điện của Võ Tắc Thiên, người thân tín vừa chạy theo, vừa la lớn:
- Trương Phụng Thần, đợi tôi…
- Tặc tử, chạy đâu cho thoát!
Hữu Tán Kỵ Thường Thị Lý Trạm nghe thấy ba từ” Trương Phụng Thần”, trong lòng kích động, y ném đao thép sáng rực, đâm xuyên qua lưng của Trương Dịch Chi. Trương Dịch Chi chạy được ba bước lập tức cắm đầu xuống đất, tên thân tín kia thấy vậy, hú lên một tiếng quái dị rồi bỏ chạy, đâm đầu vào tường, mắt choáng váng, bị Tiết Tư Hành xông về phía trước, giương đao chém gã thành hai khúc.
Lúc này Trương Xương Tông mới mặc xong quần áo, hoảng hốt từ đầu cửa chạy tới, một đường kêu:
- Ai tạo phản? Ai tạo phản? Ngũ Lang, rốt cuộc là ai phản…? A...
Trương Xương Tông chạy vào nội viện, nhìn thấy quân binh đầy trong sân, tay người nào cũng cầm đao kiếm, hoảng hốt hét lên một tiếng. Mới vừa nãy Trương Dịch Chi chạy nhanh, chưa ai nhìn thấy mặt của y, bây giờ có ánh lửa chiếu sáng, nhìn rõ gương mặt ma quỷ của y cũng đủ để bị dọa mọi người giật mình rồi mới phản ứng lại.
Tiết Tư Hành và Hoàn Ngạn Phạm cùng lúc xông lên phía trước, muốn chém chết Trương Xương Tông, trong lòng hai người cùng tồn tại một ý nghĩ, mặc dù nói bảo vệ việc Thái Tử đăng cơ ít nhiều cũng là có công, nhưng công cũng có công lớn công bé, huynh đệ Trương Thị chết trong tay ai, thì công lao của người đó sẽ lớn.
Kết quả là Trương Xương Tông nhìn thấy hai lưỡi đao sắc nhọn bổ tới, sợ đến mức hai chân chùng xuống, tê liệt trên mặt đất, hai người hạ kiếm nhìn nhau, không ra tay nữa, nếu tranh nhau lập công thì tướng ăn này cũng quá khó nhìn đi.
Trương Xương Tông run cầm cập, giọng run kêu lên:
- Chư vị tướng quân, Xương Tông đã phạm tội gì mà muốn lấy mạng sống của Xương Tông. Xương Tông nguyện báo đáp, xin tướng quân tha mạng, tha mạng!
Hoàn Ngạn Phạm cười nhạt một tiếng, trầm giọng quát:
- Gian tặc ngươi mê hoặc quân thượng, hại nước hại dân, còn không đáng chết sao? Hoàn mỗ hôm nay vì dân mà trừng phạt, thay trời hành đạo!
Nói xong liền giơ cao kiếm, chức quan của Hoàn Ngạn Phạm cao hơn Tiết Tư Hành, hơn nữa lần này lời hay cũng đã nói ra rồi, Tiết Tư Hành không dám tranh giành lần nữa, chỉ có thể trừng mắt nhìn Hoàn Ngạn Phạm chém đầu của Tương Xương Tông rơi xuống.
Trong những người này, cho dù là văn quan võ tướng, đa số thông thạo cung mã, nhưng nhắc đến quyền thuật bộ chiến thì không ai bằng Dương Phàm. Nếu Dương Phàm muốn tranh công, thì dựa vào thân thủ của hắn, những người này đừng hòng qua được hắn, nhưng Dương Phàm chỉ đứng sau Thái Tử, cũng không hề rút kiếm.
Hôm nay bảo vệ Thái Tử, diệt trừ Nhị Trương, nếu thái tử có mệnh tốt thì là chuyện vui lớn. Sự việc liên quan đến sinh tử thành bại, Dương Phàm đương nhiên không thể để cho Thái tử có sơ suất gì, cho nên hắn thủy chung ở bên cạnh Thái tử, bảo hộ ông ta chu toàn.
Về phần giành công, hắn muốn một cả lợi ích của Thừa Tự Đường. Thừa Tự Đường được lợi thì cũng chính là hắn được lợi, còn về công danh quyền lực của hắn, nếu thăng chức, sẽ càng gặp nguy hiểm. Hắn và Trương Nhị mặc dù lợi dụng lẫn nhau, nhưng dù sao cũng chưa từng xé rách da mặt nhau, cho hắn đích thân ra tay, cũng không ra tay được.
Trong tẩm cung của hoàng thượng, Võ Tắc Thiên tuổi già nhưng thính giác vẫn tốt, tiếng người lộn xộn bên ngoài cũng làm bà tỉnh giấc.Trương Dịch Chi trước khi chết kêu một tiếng bà cũng nghe rõ. Võ Tắc Thiên lo lắng, đứng lên quát:
- Mau đốt đèn, tên nào làm loạn?
Trong tẩm cung đều có cung nữ suốt đêm hầu hạ, đèn đốt cũng giữ lại một cây, vài cung nữ nghe thấy tiếng động bên ngoài, cũng hoảng loạn như kiến trên chảo lửa nóng, chỉ là hầu hạ bên cạnh vua, họ đã sớm quen với cách làm việc có quy củ, chưa có lệnh không dám tùy ý hành động. Lúc này nghe thấy Võ Tắc Thiên dặn bèn thắp hết đèn lên, sau đó lui sang bên cạnh Võ Tắc Thiên.
Thiên Tử mặc dù già yếu, nhưng các nàng thủy chung vẫn một lòng trung thành như núi sừng sững đứng ở bên cạnh bà.
Lúc này, một thái giám run rẩy chạy vào Nghênh Tiên Cung, vừa vào cúi đầu xuống, Võ Tắc Thiên mặc dù xõa mái tóc trắng mỏng yếu ớt, mặc một bộ quần áo màu trắng đơn mỏng, trang phục không lộng lẫy, long trọng, uy nghiêm giống những ngày bình thường nhưng vẫn không giận tự uy như trước:
- Rốt cuộc ai làm loạn, nói!
Thái giám quỳ dập đầu dưới đất ở Nghênh Tiên Cung, trán chạm đất, không dám đáp một lời.
Võ Tắc Thiên giận dữ, còn đang định hỏi lại, cửa bị mở ra, ba người Lý Đa Độ, Lý Trạm, Tiết Tư Hành đao đầy máu xông vào, ánh mắt sắc bén đảo khắp tứ phương, thấy trong tẩm cung không có uy hiếp gì, lú này mới rẽ sang hai bên, Trương Giản Chi và Thôi Huyền Huy đỡ Thái tử vào, Tiết Tư Hành, Dương Phàm và đội tướng quân Võ Lâm theo sau.
Thấy trong phòng không có gì nguy hiểm, Lý Đa Độ cùng đám binh sĩ thu đao lại, cùng Trương Giản Chi khấu kiến Võ Tắc Thiên. Lý Hiển vừa nhìn thấy mẹ, như chuột gặp mèo, nhất thời ngẩn ngơ. Thấy mọi người hành lễ mới tỉnh lại, vội vàng hành lễ, chỉ là phản ứng mặc dù nhanh nhưng cuối cùng thiếu nửa nhịp.
Võ Tắc Thiên thấy vậy, hai mắt hiện lên vẻ khinh miệt, điềm nhiên nói:
- Là các ngươi nổi loạn?
- Bệ hạ!
Trương Giản Chi trịnh trọng bái Võ Tắc Thiên, trầm giọng nói:
- Trương Dịch Chi, Trương Xương Tông mưu phản, bọn thần phụng lệnh Thái Tử, trừng trị Nhị nghịch, e sợ sẽ bị tiết lộ, nên không dám báo trước. Nay tổ tiên trên trời có linh, Nhị nghịch đã đền tội, thần biết, khởi binh nơi cung cấm tội đáng muôn chết, nên đến nhận lỗi với bệ hạ.
Võ Tắc Thiên nghe thấy bốn từ “Nhị nghịch đền tội”, trong lòng đau đớn vô cùng, thở không ra hơi, bà hít vài hơi, cố gắng đè nén sự kích động trong lòng xuống, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Lý Hiển, lạnh lùng nói:
- Hiển Nhi, con giỏi lắm, con đã thật sự lớn rồi, thực sự cứng cáp rồi!
Lý Hiển toàn thân run lên, quỳ xuống, giọng run run:
- Hài nhi biết tội!
Võ Tắc Thiên hừ lạnh một tiếng quát:
- Huynh đệ Trương Thị đã đền tội, ngươi còn đứng đây làm gì? Còn không mau quay về Đông cung!
Lý Hiển cuống quýt nói:
- Vâng, con cái này...
- Khoan đã!
Trương Giản Chi hét to, ngắt lời Lý Hiển, chắp tay nói:
- Bệ Hạ! Thái Tử không được thê về Đông cung nữa. Thiên Hoàng bệ hạ đã giao lại cho ái tử cho Bệ hạ hơn hai mươi năm rồi. Chúng thần không quên ân trọng của Thái Tông, Thiên Hoàng, xả thân diệt tặc phò Thái tử, nay mong bệ hạ nhường ngôi cho Thái Tử, trên thuận lòng trời, dưới thuận lòng dân!
Vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngạc nhiên. Đám người Thôi Huyền Huy, Lý Đa Tộ, Kính Huy, Vương Đồng Kiểu, Dương Phàm đều ngạc nhiên, bởi vì, điều này không nằm trong sự tính toán ban đầu của họ. Dương Phàm thầm nghĩ: “Trương Giản Chi quả nhiên rất cáo già, ta cũng bị lão gạt rồi!”
Hoàn Ngạn Phạm lớn tiếng nói:
- Trương công nói có lý, Thái Tử đã lớn, ý trời ý dân đã lâu đã thuộc về Thái Tử, xin Bệ Hạ truyền ngôi cho Thái Tử, trên thuận ý trời, dưới hợp lòng dân!
Mới vừa rồi những lời Trương Giản Chi nói khiến chúng thần đều ngạc nhiên, chỉ có Hoàn Ngạn Phạm là ung dung bình thản, mặt không biến sắc, lúc này lại là đến lượt y hưởng ứng, Dương Phàm nghĩ: “Quyết định này, hẳn là hai người họ đã lên kế hoạch trước rồi!”
Lúc này mọi người mới hiểu: “Trương Giản Chi là muốn nhóm đại thần ủng hộ Thái Tử xông vào cung chiếm công lớn nhất đấy”
Theo kế hoạch trước đó của bọn họ, đêm nay phải giam lỏng Hoàng Đế, do tướng sĩ tham gia binh biến canh giữ nghiêm ngặt, ngày mai công khai tuyên bố phụng Thiên Tử giết Nhị Trương, sau đó lợi dụng danh nghĩa của Thiên Tử thanh trừ bè đảng của Nhị Trương, một hai tháng sau lại khiến Thiên Tử nhường ngôi cho Thái Tử
Làm như vậy, có thể tránh khỏi chấn động lớn nhất trên triều đình, hơn nữa các phe thế lực cũng có thể lợi dụng thời gian này cũng dốc sức hợp tác với nhau, nói trắng ra là phân chia quyền lực chính trị. Nhưng lúc này Trương Giản Chi lại đột nhiên dùng lời lẽ chính nghĩa yêu cầu Võ Tắc Thiên vội vã giao quyền, bởi vậy công lao lớn nhất tất nhiên đám người bọn lão được hưởng rồi!
Tương Vương đang cùng với Thượng Quan Uyển Nhi Duy trì trị an Cửu thành, Thái Bình Công chúa đang trấn an trật tự nội cung dĩ nhiên cũng có công, nhưng so với bọn lão là những người trực tiếp bảo vệ việc đăng cơ của Thái Tử dù sao cũng chậm một bước. Còn về gia tộc Võ Thị thì càng không cần nói nữa, đây là muốn loại trừ ngoại thích, hoàng thân, tạo dựng thần quyền.
Hiểu được điều này, chúng văn võ lập tức nhao nhao, đồng thanh:
- Xin bệ hạ truyền ngô cho Thái Tử, trên thuận ý trời, dưới hợp lòng dân!
Võ Tắc Thiên lạnh lùng nhìn họ, khi nhìn thấy Lý Trạm, Võ Tắc Thiên có chút bất ngờ:
- Lý Trạm, trẫm đối đãi với cha con ngươi cũng bạc bẽo lắm, không ngờ là ngươi lại làm chuyện này
Lý Trạm hổ thẹn cúi đầu, Võ Tắc Thiên lại nhìn về phía Thôi Huyền Huy, nói:
- Bên cạnh tể tướng đều có người nâng đỡ giúp sức, trẫm mới cân nhắc, chỉ có ngươi là người trẫm tín chọn, không ngờ hôm nay ngươi cũng có mặt ở đây.
Tể tướng chính là tể tướng, cho dù có khả năng ứng biến hay là tố chất tâm lý Lý Trạm không thể nào sánh được đấy. Thôi Huyền Huy oai phong đáp:
- Chính vì Bệ Hạ đối tốt với thần, nên thần cho rằng, diệt trừ gian thần, bảo vệ Thái Tử, chính là báo đáp Thiên Tử, báo đáp triều đình!
Võ Tắc Thiên bị y làm tăng cơn tức giận, lúc này đầu choáng váng, chống một tay lên giường mới trấn tĩnh tinh thần khỏi bị ngất đi. Trương Giản Chi thấy vậy, lập tức quỳ xuống, cất cáo giọng nói:
- Tạ ơn Bệ Hạ ân chuẩn
- Ngươi…khụ khụ khụ
Võ Tắc Thiên giận chỉ về phía Trương Giản Chi, ho một hồi, mặt đỏ lên, nói không nên lời.
Đám người Thôi Huyền Huy, Lý Đa Độ thấy vậy, lập tức tất cả quỳ xuống, đồng thanh:
- Tạ ơn Bệ Hạ ân chuẩn!
Dương Phàm cùng mọi người cũng quỳ xuống, nhìn Võ Tắc Thiên phẫn nộ, bất lực, tiều tụy, tuyệt vọng, hắn nghĩ đến lần đầu tiên gặp nữ đế, năm đó, ngày đó, lúc đó…như một giấc chiêm bao!