Đối với Thái Bình công chúa, đi vào Hoàng cung hiện nay như đi vào phủ đệ nhà mình, căn bản không cần thông báo. Thái Bình từ Huyền Vũ môn đến, men theo hành lang ngàn bước đến điện Hàm Trì liền thấy mui xe màu vàng sáng, biết được Hoàng huynh tất ở nơi đó, vội vàng đi nhanh hơn.
Dần tới gần, thì thấy Hoàng huynh Lý Đán nằm trên mặt ghế tiêu dao, cầm một cái cần câu, có vẻ như đang thả câu. Thái Bình công chúa ngăn cung nữ quỳ xuống hành lễ và bẩm báo, tập trung nhìn, thì thấy Hoàng huynh đang đắp một cái chăn mỏng lại ngủ thiếp đi.
Bên ghế tiêu dao có một chiếc bàn, bên trên đặt ít mứt, thịt khô và các đồ ăn vặt, còn có một cái bình thiếc, một cốc ngọc, trong chén còn chút rượu. Thái bình tức giận kêu lên:
- Hoàng huynh, cá cắn câu kìa.
- A!
Lý Đán lập tức bừng tỉnh, luống cuống nhấc cần câu. Lưỡi câu nổi trên mặt nước, bên trên chỉ có một miếng mồi câu, không có cá mắc câu, Lý Đán nhìn Thái Bình công chúa:
- Muội à, làm cái gì thế, huynh đang ngủ say sưa lại bị muội đánh thức.
Thái Bình công chúa ngồi trên cái võng bên cạnh, oán giận nói:
- Hoàng huynh này, làm Thiên tử thật ung dung quá nha, quốc gia đại sự không quản thì thôi, nhưng việc lập Thái tử không cẩn thận thì sẽ để lại hậu quả nghiêm trọng, việc đại sự chưa quyết, huynh có thể an tâm ngủ như vậy sao?
Lý Đán ngẩn người ra, lập tức cười lớn, nhìn Thái Bình công chúa nói:
- Ta hỏi muội vì sao lại đến, hóa ra là vì việc lập Thái tư, việc này đương nhiên không cần huynh bận tâm rồi, vì việc này đã giải quyết xong rồi.
Thái Bình công chúa ngơ ngác, vội vàng nghiêng mình hỏi:
- Đã giải quyết rồi sao? Giải quyết thế nào?
Lý Đán nói:
- Nói ra, vị trí Thái tử nên là của Thành Khí, nhưng Long Cơ lại có nhiều công trạng, giang sơn này căn bản do nó đoạt về, nếu không lập ôns làm Thái tử, vi huynh cảm thấy thật là bất công cho nó.
Vị huynh đang cảm thấy khó xử, không nghĩ là Thành Khí đã nghe thấy tin này, lập tức vào cung ngỏ lời với vi huynh, ôns không muốn làm Thái tử, cực lực tiến cử Tam đệ với vi huynh. Muội xem, nếu như thế, khó khăn của việc lập Thái tử không phải dễ dàng giải quyết rồi sao.
Lý Đán vuốt vuốt chòm râu, vui mừng nói:
- Lệnh Nguyệt à, ngôi vị Hoàng đế không thể nhường cho người đánh mất lý trí, tán tận lương tâm, từ xưa đến nay bao nhiêu người vì vị trí độc tôn này không tiếc cốt nhục tương tàn, mất sạch luân lý.
Cái gọi là một giọt máu đào hơn ao nước lã, so với hoàng quyền cao nhất cũng chỉ là một chuyện cười. Nhưng bao nhiêu người ngày nhớ đêm mong ngôi vị Hoàng đế, cuối cùng cũng từ bỏ, cái gọi là “Có người đêm tối đi thi tràng, có người từ quan về cố hương”, Thành Khí tính tình giống như ta à.
Lý Đán cầm chén rượu lên, một hơi hết sạch, cảm nhận vị rượu ngon, dương dương đắc ý nói:
- Lệnh Nguyệt, vi huynh tự hỏi luận tài cán bản lĩnh lòng dạ khí phách đều không bằng tổ phụ. Nhưng nói đến dạy con, từ Cao tổ đến nay, liệt tổ liệt tông có người nào bằng ta.
Thái Bình công chúa đột nhiên biến sắc:
- Lý Thành Khí chủ động nhường ngôi Thái tử sao?
Trước đây, theo lễ pháp phong kiến và luật pháp hoàng triều, Thành Khí vừa là con cả lại là con trưởng thì sẽ được chọn làm Thái tử không phải bàn cãi gì cả, nhưng nay Thành Khí chủ động nhường ngôi Thái tử, thì thật khó xử.
Lý Thành Khí làm như vậy, lập tức khiến hoàng thất ủng hộ Lý Long Cơ không cần tranh luận. Dù là ai cũng không thể phủ nhận công lớn của Lý Long Cơ, lại có Lý Thành Khí chủ động nhường ngôi, nàng có lý do gì mà phản đối chuyện này.
Thái Bình vội nói:
- Hoàng huynh, việc này không thể! Lập con cả con trưởng, xưa nay là luật cũ của tổ tông! Nếu là vi phạm quy tắc đo, con cháu hoàng tôn sau này mỗi người tham vọng địa vị lớn, Đại Đường ta từ này về sau chẳng phải là có chuyện rồi sao?
- Ha ha…
Lý Đán cười thành tiếng, cười có chút lạnh lùng:
- Luật cũ của tổ tông? Lệnh Nguyệt à, luật cũ của tổ tông có vợ thay chồng kế vị sao? Luật cũ của tổ tông có mẹ thay con kế vị sao? Luật cũ của tổ tông có cách nói của Hoàng thái nữ sao? Từ xưa lập con trưởng kế vị đến nay, chưa có một thế hệ nào tránh khỏi cốt nhục tương tàn.
Cứ khăng khăng lập con cả con trưởng làm Thái tử có thể mãi mãi giữ yên thái bình sao? Đó chẳng qua là cách tự dối mình dối người. Long Cơ hiện có công lớn với đất nước, huynh trưởng của nó lại chủ động nhường, đây chẳng phải là là việc tốt anh em coi trọng nhau sao? Muội và ta vui vẻ được nhìn thấy điều đó mới đúng chứ.
- Điều này…
Đối diện với sự vặn hỏi của Lý Đán, Thái Bình công chúa thật sự không phản bác được, nghĩ nghĩ rồi nói:
- Nhưng, Hoàng huynh cảm thấy Thành Khí là cam tâm thoái vị sao? Long Cơ có công tru sát Vi thị, lại được võ tướng ủng hộ, Thành Khí có phải vì bảo vệ bản thân mới…
Lý Đán vừa nghe qua nhưng trong lòng không vui, nói với Thái Bình công chúa:
- Lệnh Nguyệt, con trai ta ta hiểu, Thành Khí không phải là đứa hèn nhát vô dụng, lúc Thần Long chính biến, năm đứa con đều theo ta xông vào Nam nha, đoạt binh quyền, Thành Khí đơn thân độc mã, xung phong đi trước, chưa từng sợ sệt.
Hoàng huynh có nghi ngờ ta, ba đứa con gồm cả Long Cơ bị bị trục xuất ra khỏi kinh, mà Thành Khí và Thành Nghị làm con tin trong kinh thành. Khi đó, hoàng huynh vì tránh hiềm khích mà cửa chính không ra, cổng trong không bước, trong khi đó Thành Khí không để ý sự nghi kỵ của Hoàng đế, cố gắng chu toàn cả triều đình quyền quý, ta đây lại tranh thủ đường sống, muội thấy Thành Khí là người sợ phiền phức sao?
Năm huynh đệ Thành Khí cốt nhục tình thâm, tuyệt đối không phải hạng người vì một ngôi Hoàng đế mà giết hại lẫn nhau. Tân triều vừa lập, rất nhiều việc gác lại đang cần làm, nếu Thành Khí có ý muốn làm Hoàng đế, lúc này tuyệt đối không thể nhượng bộ mới là thượng sách! Lệnh Nguyệt, muội nghĩ nhiều rồi.
Thái Bình công chúa cảm thấy không vừa lòng, nhưng biết không nên tiếp tục nói nữa, trong lòng chỉ nghĩ:
- Ai đeo chuông thì người đó phải cởi, phải giải quyết việc này, rốt cuộc vẫn là phải chọn Lý Thành Khí, nhân lúc Hoàng huynh còn chưa minh chiếu thiên hạ, phải khuyên Thành Khí hồi tâm chuyển ý mới được.
Nghĩ đến đây, Thái Bình công chúa liền né tránh nói chuyện này, ngược lại nói chuyện với Lý Đán về chuyện khác, một lát sau, liền đứng dậy cáo từ. Lý Đán cũng không sinh nghi, ông còn ngà say, hơi lảo đảo trên ghế tiêu dao, một lát sau, lại chìm vào giấc ngủ say.
Thái Bình rời Hoàng cung, lập tức bãi giá tới phủ đệ của Lý Thành Khí ở phường Long Khánh.
Lý Thành Khí vào cung xin khước từ chức Thái tử, được phụ thân cho phép cảm thấy vô cùng vui mừng, y hào hứng trở về phủ, lấy ra một cái tiêu ngọc, hứng trí thổi lên một khúc “Mai Hoa Tam Lộng”, trong lòng cảm thấy khoan khoái.
Lý Thành Khí lớn hơn Lý Long Cơ sáu tuổi, lúc trước bị u cấm Đông cung y đã rất hiểu chuyện rồi, thảm kịch trong cung đình y đã chứng kiến nhiều, vì ngôi vị Hoàng đế, mẹ giết con, vợ giết chồng, con giết bố, …
Phụ thân của y từ khi ở trong Đông cung, không biết bao nhiêu lần vì sợ tội danh mà ác quan thêu dệt hãm hại mà bừng tỉnh lúc nửa đêm, mẫu thân của y vì phạm tội vô cớ mà bị tổ mẫu đánh chết.
Nhiều lần trải qua khổ nạn, khiến Lý Thành Khí từ nhỏ đã có sự cảm ngộ về sinh mạng không tầm thường. Đối với Hoàng vị, y không màng danh lợi giống phụ hoàng, nếu có được một cuộc sống thoải mái, trong lòng y vui sướng vô cùng.
Lúc này, chợt thấy có người chạy tới bẩm báo:
- Vương gia, Trấn Quốc Thái Bình công chúa giá lâm!
Lý Thành Khí kinh ngạc buông tiêu ngọc, chưa kịp chỉnh y phục nghênh đón, liền thấy Thái Bình công chúa đã đi vào hậu hoa viên. Lý Thành Khí liền vội vàng tiến lên, khom người thi lễ:
- Không biết cô mẫu đại nhân giá lâm, cháu không từ xa tiếp kiến, xin cô xá tội.
Thái Bình công chúa nói:
- Người nhà hà tất phải phải hành lễ. Thành Khí à, ta sớm nghe nói cháu tinh thông âm luật, mới vừa nghe một khúc “Mai Hoa Tam Lộng”, quả thật trình độ không vừa, Sùng Giản nhà ta chỉ biết tranh đấu, nên để nó và cháu gần gũi hơn, học chút việc phong nhã mới được.
Lý Thành Khí cười khiêm tốn. nói:
- Sùng Giản giỏi võ, sợ là học không được những thứ này. Cậu ấy và Tam Lang luôn có mối giao hảo, yết cổ của Tam Lang cũng là nhất tuyệt, nếu biểu đệ muốn học âm luật, Tam Lang có thể giúp rồi.
Thái Bình công chúa nhíu mày, nói:
- Nói đến Tam Lang, ta nghe nói cháu gặp Hoàng đế xin từ chức Thái tử rồi à? Thành Khí, cháu là con trưởng của bệ hạ, chiếu theo lễ pháp, nên là Thái tử, cớ gì lại thoái nhường?
Lý Thành Khí ngẩn ngơ, giờ mới hiểu nguyên nhân cô cô đột nhiên đến, Lý Thành Khí vội giải thích:
- Cô, Thái tử là căn cơ của một nước, Thành Khí luôn lười nhác, tâm tính không ham danh lợi, làm sao có thể gánh vác trọng trách lớn như vậy.
Thái Bình công chúa nhìn y, trầm giọng nói:
- Thành Khí, cháu cảm thấy Long Cơ có quân độ ủng hộ, trong lòng băn khoăn, nên mới từ bỏ ngôi vị Thái tử sao?
Lý Thành Khí ngạc nhiên.
Thái Bình công chúa nói:
- Thành Khí, cháu làm Thái tử, cả triều đình công khanh đều ủng hộ, cô cũng sẽ toàn lực ủng hộ cháu. Chỉ cần cháu muốn, cô lập tức có thể xin Thiên tử lập cháu làm Thái tử, để cháu thống lĩnh mười sáu vệ binh mã Nam nha, xây dựng một Đông cung lục suất tinh nhuệ nhất.
Còn nữa, ngày đó hộ tống Long Cơ khởi binh, tuy là hai binh mã Vạn Kỵ, Phi Kỵ, Bắc môn cấm quân và các chư vệ khác đều không tham dự, đối với Bắc môn cấm quân, đại khái có thể đây là một cơ hội để tiến hành tổ hợp lại lần nữa.
Công khanh cả triều, vốn ủng hộ cháu, đến lúc đó nắm quân quyền, địa vị của cháu lại vững như núi Thái Sơn. Nhưng hôm nay cháu nhường thì vĩnh viễn không còn cơ hội nữa, Thành Khí, cháu cần phải nghĩ cho rõ.
Lý Thành Khí thần sắc kinh ngạc dần lộ vẻ tươi cười không màng danh lợi, tuy rằng trước mặt y là Trấn Quốc Thái Bình công chúa, bất luận uy vọng địa vị, quyền bính tài cán đều hơn hẳn y, nhưng về phần không màng danh lợi, y còn phóng khoáng hơn nàng.
Lý Thành Khí mỉm cười, nói với giọng mềm mỏng nhưng kiên định:
- Ý tốt của cô cô, Thành Khí xin nhận, ngôi vị Hoàng đế nhiều người để ý, cũng không phải ai cũng quan tâm. Tam đệ nếu có thể vì Lý Đường ta mà gánh trọng trách, Thành Khí sẽ cảm kích và vui mừng, ngôi vị Hoàng đế này ta không muốn nghĩ tới.
Thái Bình công chúa rời khỏi Tống vương phủ, trong lòng chán nản. Lý Thành Khí và Lý Long Cơ một bên đánh, một bên chịu, nàng ra mặt thế khác nào là kẻ xấu?
Không sao! Chỉ cẩn kết cục chưa định, thì còn có cơ hội, ta phải lập tức phát động các đại thần phản đối chuyện này!
Thái Bình công chúa vừa nghĩ vừa bước lên xe, xe chạy, Lý Thành Khí cung kính đứng ở cửa, hành lễ, Thái Bình thờ ơ đáp lễ.
Nghi trượng chậm rãi đi, lúc đi qua trước cửa Dương phủ, Thái Bình công chúa nhìn cửa chính Dương phủ, bỗng nghĩ đến ước định hôm nay của Dương Phàm, bèn “a” một tiếng, vội vàng phân phó:
- Dừng xe!
Thái Bình nghĩ thầm:
- Giờ này, hắn hẳn đã trở về rồi.
Một lát sau, thị vệ thân tín của nàng từ cửa Dương phủ vội vàng chạy về, bẩm báo:
- Bẩm Công chúa điện hạ, Dương đại tướng quân đi du lịch rồi, không ở trong phủ.
Thái Bình ngẩn ra, hỏi:
- Du lịch? Đi du lịch ở đâu?
Thị vệ kia nói:
- Người Dương phủ nói, Dương đại tướng quân mang theo cùng du ngoạn Đông Doanh rồi, lúc này đi, phải nửa năm nữa mới về.
Thái Bình công chúa nghe xong, trong lòng ngỡ ngàng.
Bá Thượng, Dương Phàm xuống ngựa, Dương Niệm Tổ đứng ở đầu thuyền, nhảy lên vẫy tay, Dương Phàm cười với con trai, lại vẫy tay về phía Uyển Nhi và A Nô đang đứng đầu thuyền, quay đầu nhìn lại Trường An, buồn bã thở dài, bước đi lên thuyền.
Viễn xứ, bắt đầu lên, liễu rủ xuống
Công chúa Ngọc Chân dáng người xinh đẹp thướt tha, còn lả lướt hơn cả cành liễu kia. Nàng ngắm nhìn cánh buồn dương lên trên con thuyền lớn xa xa, nhẹ nhàng ngắt cành liễu, giọt nước mắt trong suốt óng ánh như sương sớm.
Thôi Thực đơn giản gọn nhẹ, đi tới Lương Vương phủ Chiêu Quốc Phường, xe đến trước phủ chậm rãi dừng lại, phu xe quay đầu hướng vào trong xe bẩm báo nói:
- Công tử, Lương Vương phủ tới rồi.
- Hả?
Vẻ mặt hoang mang của Thôi Thực đột nhiên tỉnh lại, hít vào một hơi thật dài, trầm giọng nói:
- Trình lên bái thiếp!
Lương Vương lúc này đang ở cửa nách cung kính Hoàng đế rời khỏi.
Trong chính trị quả nhiên không có kẻ thù vĩnh viễn, không lâu trước đó, Võ Tam Tư còn muốn bố trí Lý Hiển vào chỗ chết, Dương Phàm che chở Lý Hiển khéo léo suy nghĩ hao hết trắc trở mới hộ tống ông ta hồi kinh, nhưng hôm nay ở trước mặt kẻ thù chung là Công thần đảng, bọn họ lại nhanh chóng giải hòa, giống như người nhà vậy.
Ngày gần đây Lý Hiển thường đến thăm Lương Vương phủ, Lương Vương Võ Tam Tư cũng là năm ngày ba bận vào ra trong cung, hôm nay đúng là ngày Lý Hiển lại lần nữa đến thăm Lương Vương phủ.
- Thần cung tiễn Hoàng thượng!
Bởi vì Lý Hiển cải trang mà đến, Võ Tam Tư không thể đưa ra cửa phủ, đành ở cửa sân đứng lại, cười hướng về Lý Hiển hơi hơi bái lạy, ở phía sau ông, già trẻ cũng đồng loạt thi lễ, Lý Hiển ngồi trong xe, mỉm cười khoát tay áo, nhẹ nhàng buông xuống màn xe.
- Bắt đầu khởi giá!
Dương Phàm thấp giọng phân phó một câu, cửa nách Lương Vương phủ mở rộng ra, đoàn người che chở xe của Lý Hiển nhanh chóng rời đi Lương Vương phủ. Có nhiều nội vệ đóng giả tùy tùng hộ vệ đi theo hai bên xa giá, mà Dương Phàm thì suất lĩnh tướng sĩ Thiên Kỵ giấu diếm lưỡi dao sắc bén, cùng mọi người bốn phía âm thầm phối hợp tác chiến.
Lúc này, khi Hoàng đế đổi lại trang phục, Nhâm Uy phụ trách giám thị động tĩnh trước phủ Lương Vương, thúc ngựa đi đến bên người Dương Phàm, thấp giọng bẩm báo:
- Đại tướng quân, mới vừa có Lại bộ khảo công Viên Ngoại Lang Thôi Thực tới Lương Vương phủ thăm hỏi.
- Hả?
Dương Phàm nghe xong lập tức sửng sốt, trong quan trường phe phái phân biệt rõ ràng, giống như Võ Diên Tú từ Đột Quyết trở lại, Võ Tam Tư vì gã xếp đặt tiệc rượu, toàn bộ Trường An những người tai to mặt lớn hạ thiệp, nhưng người của Nhị Trương không đến.
Nhị Trương có thể đến, bởi vì không ai dám có ý tưởng gì với họ, nhưng người bái làm môn hạ bọn họ tiếp xúc với những người phái hệ khác cho dù chỉ là lễ tiết thăm hỏi cũng là tối kỵ, nếu bọn họ đi, ai biết Nhị Trương sẽ nghĩ như thế nào?
Không đi, không nể mặt của Lương Vương, đó là bọn họ làm ra lựa chọn ứng với nghĩa vụ, nếu lúc này còn do dự, vậy khó tránh khỏi sẽ cho người ta một lưỡng lự , kết quả tất nhiên là mất lòng cả hai bên, người không biết gì về chính trị cũng sẽ không phạm sai lầm đơn giản như thế này.
Thôi Thực đương nhiên không phải ngu ngốc, nhưng gã vốn là người Thái Bình, hiện giờ lại tới bái phỏng Lương Vương, ý vị như thế nào? Là gã cố ý đổi tường hay là Thái Bình công chúa bày mưu đặt kế? Dương Phàm một chút suy nghĩ, thấp giọng phân phó:
- Chuẩn bị một chút, sau khi hộ tống Hoàng đế hồi cung, chúng ta liền tới chỗ Thái Bình công chúa một chút.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※
Thôi Thực cung kính đứng ở chính điện Lương Vương phủ, tức là Ngân Loang điện mà dân gian tục xưng, lẳng lặng chờ Võ Tam Tư triệu kiến. Tuy rằng gã chức quan không cao, nhưng gã tin tưởng bằng thân phận con cháu Thôi gia và Lại bộ khảo công Viên Ngoại Lang, Lương Vương trừ phi không chỗ nào mưu đồ, nếu không mặc dù chỉ là bởi vì tò mò cũng sẽ triệu kiến gã.
Hôm nay Thôi Thực gặp nhiều cái không ngờ, từng cái không ngờ đều sinh ra tấn công mãnh liệt đối với gã.
Gã vốn tưởng rằng những công thần như Trương Giản Chi, Hoàn Ngạn Phạm là quyền khuynh triều dã, duy ngã độc tôn rồi, nhưng khi gã hạ người chuẩn bị hoàn toàn chuyển hướng đầu nhập Công thần đảng, lại đột nhiên phát hiện thực lực Võ gia mạnh đến mức khiến cho Công thần đảng không thể không làm được gì chỉ có thể áp dụng phương thức phòng bị.
Khi Lư Tân Chi trong ấn tượng của gã, vốn là người nông cạn kiêu ngạo, ngông cuồng dưới mắt không còn ai, một thằng nhóc vô tri, nhưng trải qua mấy năm giam lỏng, y lại giống như thoát thai hoán cốt (thay da đổi thịt). Lư Tân Chi trước sau như một kiêu ngạo, ngông cuồng, hơn nữa là dưới mắt càng không coi ai ra gì, gần như khiến người cảm thấy là linh hồn của Khương công tử - đại ca y bám vào người, nhưng bất ngờ là y dường như cũng kế thừa hoàn toàn sự thông minh tài cán của Khương công tử.
Khương công tử tất nhiên cuồng ngạo, nhưng gã có tiền vốn để cuồng, gã là người đầu tiên đưa ra cách nghĩ về Thừa Tự Đường và một tay sáng lập nó, cho dù cuối cùng hết thảy đều trở thành thứ có lợi cho Thẩm Mộc và Dương Phàm, nhưng khi ấy. vận vậy, mệnh vậy. Mặc dù gã thất bại mà chết, cũng không có người nào phủ nhận tài trí bản lĩnh của gã, trong tầng lớp con cháu trẻ tuổi của các đại thế gia, gã được công nhận tài năng, tuấn kiệt nhất.
Khương công tử cuồng là cậy tài khinh người mà cuồng, mà Lư Tân Chi cuồng vốn là bởi vì y nông cạn vô tri, nhưng vài năm giam lỏng tôi luyện tâm trí của y, y đã hoàn toàn lột xác trở thành một Khương công tử mà Thôi Thực không thể hiểu hết, nhưng mấy lời đề nghị của y đích thực đả động đến Thôi Thực.
Điều kiện của Lư Tân Chi thật sự rất khái khảng, dựa theo điều kiện đó, gã không cần tự mình đối đầu với những đối thủ khó chơi như Thẩm Mộc và Dương Phàm, gã chỉ cần lẫn nhau hô ứng, âm thầm phối hợp, lợi dụng quan hệ chặt chẽ của Thừa Tự Đường và bảy đại thế gia đúng lúc lộ ra một chút tin tức cho Lư Tân Chi.
Ở trong quá trình này, gã và Lư Tân Chi quan hệ ngang hàng, một khi Lư Tân Chi thất bại, không có bất kỳ chứng cớ nào liên lụy đến gã, nếu không có nhân chứng vật chứng, cho dù Lư Tân Chi thú nhận gã, lấy thân phận của gã cũng không có người làm gì được.
Huống chi, lấy tính kiêu ngạo, ngông cuồng của Lư Tân Chi cũng quả quyết sẽ không làm chuyện như thế. Tính cách của Lư gia có lẽ dã tâm bừng bừng, có lẽ kiêu ngạo, ngông cuồng lớn lối, nhưng Lư gia không ti tiện tiểu nhân như vậy. Phiêu lưu rất nhỏ, mà sau khi thành công gã có thể đạt được những gì?
Dục vọng vĩnh viễn không chừng mực, cho dù thân phận địa vị như Thôi Thực, chẳng lẽ hoàn toàn không có dục vọng hay sao?
Nếu gã luôn luôn vững vàng, không có gì bất ngờ xảy ra, tương lai một ngày nào đó, gã trở thành gia chủ Thanh Hà Thôi thị, nhưng khi gã tiếp nhận vị trí gia chủ, Thôi gia chưa chắc vẫn đứng đầu bảy đại thế gia. Bảy đại thế gia xếp hạng vốn cũng không phải là đã hình thành thì không thay đổi, Khương công tử khi còn sống, ông nội Thôi Thực từng cảm thán nói bảy đại thế gia luôn lấy Lư Thị xếp hàng thứ nhất.
Mà nay Khương công tử chết rồi, Lư Tân Chi tự xưng là Khương công tử thứ hai, có thể lại lần nữa thực hiện lời tiên đoán hay không? Mặt khác các đại thế gia khác có thể thay vào đó hay không? Nếu Thôi Thực gã không thể duy trì Thôi gia hùng mạnh ưu thế, mấy đại gia tộc khác có thể cái sau vượt cái trước hay không?
Đây cũng không phải là đe dọa, xa không nói, chỉ cần nói đến Vương Đồng Kiểu, y là con rể đương kim Hoàng đế, lại là người tích cực dẫn đầu hưởng ứng Trương Giản Chi chính biến, thân có hai tầng thân phận đế đảng và Công thần đảng, tiền đồ không thể lường được, nếu để cho y leo đến vị trí Tể tướng, Thái Nguyên Vương thị chưa chắc không thể không khiêu chiến địa vị lãnh tụ với Thanh Hà Thôi thị.
Huống chi, Thất tông ngũ tính bọn họ còn có chung kẻ thù với sĩ tộc Sơn Đông: Thế gia Quan Lũng.
Năm đó Lý Thế Dân dùng hai mươi năm chèn ép sĩ tộc Sơn Đông, tới Lý Trị và Võ Mị lại đuổi Sói đấu hổ, lợi dụng sĩ tộc Sơn Đông đối phó thế gia Quan Lũng, lại lợi dụng thế gia Quan Lũng đối phó sĩ tộc Sơn Đông, biến thành bọn họ lưỡng bại câu thương.
Đương kim Hoàng đế cũng không có ánh mắt và quyết đoán như Thái Tông, Cao Tông, ông ta rất có thể sẽ một lần nữa bắt đầu dùng thế gia Quan Lũng, chỉ cần mười năm, thế gia Quan Lũng có và địa vị ngang với sĩ tộc Sơn Đông, hai mươi năm sau mặc dù gã làm gia chủ Thôi thị là đứng đầu sĩ tộc Sơn Đông, cũng bị thế gia Quan Lũng cưỡi trên đầu.
Mà điều này, đều là sự thật gã không thể không suy tính, những thứ này đều là vấn đề tương lai gã cần đối mặt.
Cho nên, gã bị Lư Tân Chi thuyết phục.
Gã cảm thấy Lư Tân Chi nói có lý, đường đường con cháu Thôi thị, sao gã phải nhất định lựa chọn thế lực mạnh nhất để dựa dẫm? Dệt hoa trên gấm, khi người đạt được ích lợi, vĩnh viễn không có chuyện đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Hoàn Ngạn Phạm, Kính Huy hôm nay vì sao vinh hiển như thế, còn không là bởi vì bọn họ có kình thiên chi công?
Công lao, chỉ có thể cố gắng tranh thủ, không thể cứ ngồi một chỗ mà tìm đến.
Vì thế, gã quyết định: cùng Lư Tân Chi hợp tác! Mà bước đầu tiên hợp tác, chính là tìm nơi nương tựa Lương Vương!
Cho nên, gã đến đây, quang minh chính đại đến đây.
Đây vốn chính là sứ mạng Kính Huy giao cho gã, không phải sao?
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※※
- Hôm nay ta chỉ hẹn vài vị tỷ muội phủ Tương Vương du ngoạn Khúc Giang, đại nam nhân như ngươi đi theo làm gì?
- Thật sao? Chỉ sợ ta không đi thì Võ Diên Tú sẽ xuất hiện đúng không?
- Ngươi nói nhảm cái gì thế!
An Nhạc công chúa giận dữ:
- Đó là đường huynh ngươi, người ta nghĩ đó là thân nhân mới khách khí nói chuyện với hắn một ít, nói cho cùng còn không phải là vì giữ gìn ngươi cho sao, sao lại hiểu lầm lung tung rồi, dưới gầm trời này chắc chỉ mình ngươi để bô trên đầu mình mà ỉa, tên khốn khiếp chết tiệt!
An Nhạc giận dữ, Võ Sùng Huấn ngập ngừng mà nói:
- Ta... Ta dù sao cũng phải đi với nàng!
Ngươi đường đường quận Vương, cả ngày đi theo sau nữ nhân, có tiền đồ gì, cút ngay!
Vừa mới tiễn bước Hoàng đế Lý Hiển, mọi người tản ra, An Nhạc công chúa liền nổi giận với Võ Sùng Huấn, nguyên nhân là An Nhạc phải đến Khúc Giang dự tiệc, mà Võ Sùng Huấn tuy rằng nghe nói đều là nữ tử, vẫn cố ý muốn đi, nguyên nhân là y sinh ra hoài nghi đối với An Nhạc và đường huynh Võ Diên Tú.
Võ Diên Tú Giỏi ca múa, tướng mạo anh tuấn từ Đột Quyết vừa về đến liền làm An Nhạc công chúa hai mắt tỏa sáng, vị đường huynh này luận nhân phẩm tướng mạo, so với chồng của nàng còn hơn rất nhiều, An Nhạc vốn là một nữ nhân hay động lòng, hiện giờ tuổi tác tuy lớn, dần dần nếm đến mùi vị thú vui nam nữ, thì càng thêm bứt rứt trong lòng.
Nếu như nói nàng trước kia thông đồng nam nhân hoặc là vì có việc cầu người, hoặc là đơn thuần muốn xem sắc đẹp của mình có sức thu hút thế nào, hiện tại lại là vì hưởng thụ thú vui trên giường, vì thế nàng bắt đầu thông đồng với Võ Diên Tú.
Võ Diên Tú cũng không phải một người tình tốt, tiểu mỹ nhân dung mạo vô song chủ động nhào vào ôm lấy, y còn có thể làm Liễu Hạ Huệ hay sao? Vì thế, y liền phạm vào cái lỗi mà bất kì nam nhân nào cũng mắc phải, hơn nữa phạm vào hết lần này đến lần khác...
Tuy nói hai người làm việc bí ẩn, nhưng dần dần lại có tin đồn phong thanh, Võ Sùng Huấn tới bây giờ sớm đã bị cắm sừng vô số lần cũng đã biết. Võ Sùng Huấn từng tự tay bắt được gian phu Đỗ Văn Thiên, đối với tin này thì tin ngay không chút nghi ngờ, nhưng y luôn luôn sợ hãi An Nhạc công chúa, sau khi nghe được tin ấy y vừa không dám chất vấn cũng không dám tức giận, chỉ có thể cả ngày theo dõi, tránh cho hai người có cơ hội ở chung.
Võ Sùng Huấn cưỡng bức đi theo, An Nhạc thực không có cách nào, nơi này là phủ đệ của cha chồng, không tốt nếu động thủ với trượng phu. Lại nói tiếp, cho dù nàng không mang theo Võ Sùng Huấn đồng hành, Võ Sùng Huấn cũng có thể tự mình đi, nàng mặc dù không sợ y nhìn thấy Võ Diên Tú, nhưng nếu y ở nơi đó, nàng cũng không tiện ở ngay trước mặt y mà chàng chàng thiếp thiếp với Võ Diên Tú được.
Nghĩ đến đây, An Nhạc công chúa ảo não không ngừng mà nói:
- Thôi! Ta cũng không đi đâu cả! Ta trở về phường Long Khánh, ngươi đừng đi theo ta, ta nhìn thấy ngươi là ghét rồi!
An Nhạc công chúa tức giận đi ra ngoài, Võ Sùng Huấn thấy sau khi hồi phủ đệ, rời khỏi tầm mắt phụ thân, An Nhạc tất sẽ ức hiếp y hơn, nhưng hắn vẫn dính vào An Nhạc, một tấc cũng không rời, An Nhạc vừa thấy càng thêm tức giận, càng chạy càng nhanh.
Ánh trăng ở ngoài cửa, quản sự vương phủ chắp tay nói:
- Thôi lang trung mời!
Thôi Thực mỉm cười gật đầu, vừa mới vừa cất bước, liền có một bóng dáng xinh đẹp theo Nguyện Lượng môn đi ra, đụng vào trong ngực của gã, Thôi Thực giật mình kinh hãi, biết là người trong vương phủ, vội vàng lui lại một bước, chắp tay tạ tội.
An Nhạc công chúa mày liễu nhếch lên, yêu kiều quát:
- Ngươi không có...
Một câu nói còn chưa dứt, nàng đã thấy rõ bộ dáng người trước mắt này, thấy gã thân hình cao lớn, cử chỉ phong độ, mặt như quan ngọc, đôi mắt như sao sáng, đúng là một mỹ nam tử thành thục nho nhã, lửa giận trong mắt lập tức hóa thành một hồ xuân thủy