Cao công công dẫn người này đi gặp thái hậu, cũng không dám chậm trễ, nên cũng không khách khí với Tiểu Man nữa, cười cười nói:
- Được, được, được, Tiểu Man cô nương, vậy thì hai chúng tôi xin đi trước.
Cao công công cất bước đi về phía trước, tên quả bí lùn bên cạnh lưu luyến nhìn chằm chằm Tiểu Man một lần nữa, lúc này mới bước nhanh đuổi theo Cao công công. Đi được vài bước không kiềm chế được lại ngoái đầu nhìn Tiểu Man lần nữa, chỉ thấy bóng dáng thướt tha của cô, vẫn một vẻ đẹp không nói ra được như cũ, con tim càng thêm rạo rực, không nén nổi thở hổn hển hỏi Cao công công:
- Cao công công, cô gái này thật yểu điệu, cô ấy là ai vậy?
Cao công công nghe âm thanh khù khù, khẽ nhíu mày, nhưng con người này không phải là kẻ mà ông có thể đắc tội, nhanh chóng dấu đi một tia không kiên nhẫn, Cao công công cố hết sức dùng ngữ khí ôn hòa nói:
- À, vị cô nương đó là Tiểu Man cô nương, là thị vệ bên cạnh thái hậu.
Người này nghe xong lại trở nên vui vẻ, truy hỏi:
- Là thị vệ bên cạnh cô mẫu của ta?
Cao công công nói:
- Tất nhiên là thế, chúng tôi há dám lừa bịp Vũ công tử?
Người này nghe xong như mở cờ trong bụng, nghĩ bụng:
- Hóa ra chỉ là một nữ thị vệ bên cạnh cô mẫu, cái gì mà nữ thị vệ, chẳng phải là nha đầu hầu hạ sao, vậy thì thành công rồi!
Người này tên là Võ Hậu Hành, là một người cháu của Võ Tắc Thiên.
Tổ phụ của Võ Tắc Thiên – Võ Hoa Sinh có bốn con: Võ Sĩ Nhượng, Võ Sĩ Ba, Võ Sĩ Lăng, Võ Sĩ Dật. Tên Võ Hậu Hành này chính là con trai của Võ An Nghiệp- con trai thứ ba của Võ Sĩ Dật. ba nhà chỉ có một con như vậy, hơn nữa lại là Võ An Nghiệp về già mới sinh được, vì thế coi như bảo bối, phụng dưỡng như tiểu tổ tông.
Võ Hậu Hành là con trai của Võ An Nghiệp khi đã già, thể chất bẩm sinh yếu ớt, động một tí là ốm thảm hại, người nhà vô cùng cưng chiều, từ nhỏ không học võ công, người nhà cầu mong Võ Hậu Hành sống được lâu, nên cũng không dám làm gã nghĩ nhiều.
Sau khi Võ Tắc Thiên lên nắm quyền, dần cảm thấy thân tín không đủ dùng, không thể không độ lượng dùng đến người họ Võ. Nhưng vì ba nhà chỉ có một thằng độc đinh, mà sức khỏe lại không tốt, vì vậy người nhà vẫn luôn không nỡ để gã ra làm quan.
Bây giờ, Võ An Nghiệp đã qua đời rồi, người trong nhà không ai quản nổi tên Tiểu Bá Vương này nữa, dưới sự dày vò của hắn, đành phải làm theo ý hắn. Võ Hậu Hành viết một bức thư gửi cô mẫu Võ Tắc Thiên, bày tỏ nguyện vọng được làm quan, Võ Tắc Thiên vui vẻ đáp ứng, Võ Hậu Hành vui mừng phấn khởi chuẩn bị ít hành lý, rời quê Thái Nguyên, chạy tới Lạc Dương.
Võ Hậu Hành ở nhà cuồng ngạo vô cùng, lại biết cô của hắn tương đương với hoàng đế Đại Đường, trên cao bằng trời, không người so bì, thì lại càng không coi ai ra gì. Dưới con mắt của hắn, tất cả mọi người, bao gồm cả vương gia, công chúa tôn thất Lí Đường, tất cả đều là nô bộc của Võ gia, huống hồ một cô thị vệ nhỏ bé.
- Ta đây phải thảo luận với cô mẫu chuyện cô gái yểu điệu đó!
Nghĩ đến dáng vẻ yêu kiều khả ái của Tạ Tiểu Mân, Võ Hậu Hành bắt đầu khao khát một tương lai tốt đẹp vô cùng.
***
Vườn Thượng Uyển sau trận tuyết như quỳnh lâu ngọc vũ. Cả cung điện nguy nga đồ sộ đều được phủ dưới lớp tuyết trắng xóa, thi thoảng lộ ra một góc vàng son lộng lẫy, phần còn lại đều ẩn dấu dưới một mảng trắng tinh. Ngay cả xương thú trên mái hiên cung điện, lúc này cũng giống như phấn điêu ngọc tố.
Trong mảnh vườn nhỏ của Văn Hương điện, trong tuyết mai vàng như đậu, phong nhụy trực nở.
Các nhà đế vương từ xưa đến nay, đều là mai vàng .
Hoa mai rõ ràng là một thịnh cảnh của mùa đông.
Vài cành mai trước điện Văn Hương nở vừa đúng lúc, không có lá xanh làm nổi bật những nụ hoa chi chít phía dưới, quật cường chui ra từ đám tuyết mềm mại.cánh hoa non nớt như chất sáp gần như trong suốt, từ xa nhìn lại, dường như một hạt đậu ngọc sáng long lanh.
Những bóng hình siêu vẹo, dưới bóng mai già cỗi, Cao công công mặc chiếc áo bông to rộng, ngồi trên ghế đá có lót Bồ Đài, đang kể chuyện với mấy tiểu thái giám và cung nữ, tưng bừng kể về những chuyện mùa đông ở quê hương.
Cao công công là người Túc Mạt Lâm Cúc, ông nói giọng tràn đầy nỗi nhớ:
- Khi đó, lão công mới chín tuổi, tuyết rơi tạnh rồi, cùng anh cả đi sông Bào Tử, ở phương bắc đó, sông còn lạnh gấp ở đây cả chục lần, sông Bào Tử băng đóng cả lớp dày, chúng tôi lấy cái khoan băng nạy lên, lấy đá đập, tạo thành một cái lỗ trên mặt băng.
- Hơ! Đám cá béo đó ở dưới băng còn không đủ khí mà thở, cái hố băng đó vừa được đập ra, dám cá béo đó chen nhau ngoi lên mặt nước, rất dễ bắt lên. Có lúc, bọn chúng còn tự nhảy lên trên, nhặt đám cá béo đó về hấp ăn, hoặc là nướng ăn, thơm cực kì!
Vừa nói, Cao công công vừa liếm liếm môi, có vẻ như lại thèm rồi.
Dương Phàm vác đại kích, cười ha ha đứng nghe bên cạnh .
Hắn là thị vệ ở điện Văn Hương này, nhưng qua mùa đông, Thái Hậu không thường đến đây, vì thế nên ngày nào cũng không có việc gì, thị vệ giữ cửa tranh thủ lúc rảnh rỗi, đều chạy hết vào trong phòng đốt lửa sưởi ấm. Dương Phàm lại thích lê la cùng đám thái giám này, hắn muốn nắm rõ hành tung của Thương Quan Uyển Nhi, cách tốt nhất là thông qua đám người hầu trong cung.
- Dương đại ca, huynh lúc nhỏ cũng bắt cá như vậy à?
Một cô cung nữ liếc Dương Phàm một cái, cười khanh khách nói. Con gái đẹp rất dễ được người khác bắt chuyện, quân tử tuấn tú cũng dễ được người khác bắt chuyện. Nhất là ở cái nơi âm thịnh dương suy này, mấy cô cung nữ lập tức chuyển sang Dương Phàm, bộ dạng hưng phấn bỏ mặc Cao công công đanghứng trí kể chuyện.
Dương Phàm ngại ngùng cười cười, nói:
- Không có, tôi lúc nhỏ vô cùng thật thà, nào dám bào băng bắt ca.
Một cung nữ che miệng cười rộ lên:
- Nhị lang không nói thật rồi, huynh thật thà, ai tin chứ? Hôm đá cầu đó, tôi đã thấy rõ mồn một, nhị lang ở trên sân thật uy vũ, nhất là ở trận cuối cùng…
Tiểu cung nữ càng nói càng có hứng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, khoa chân múa tay nói:
- Như thế này, như thế này, một cú móc ngược, sau đó xoay trên không, rồi đứng lại vững vàng, rồi lại xông lên phía trước, ôm lấy Thượng Quan Đãi Chiếu.
Cao công công cười ha ha, nhếch ngón tay cái lên nói:
- Nói rất đúng, lúc đó cú đá đó quả thần diệu, người xem ai nấy đều roe hò ầm ĩ. Lão công khi đó cũng có mặt, nhìn rõ mồn một.
Nhất Đinh, tiểu cung nữ cười hì hì nói:
- Nhị lang là người đàn ông đầu tiên chạm qua người Thượng Quan Đãi Chiếu đấy. Người Thượng Quan Đãi Chiếu có thơm không.
Dương Phàm xoa xoa cái mũi, ngại ngùng cười nói:
- Xem cô nói kìa, lúc đó…cũng chạy đến toát mồ hôi, còn gì thơm nữa. Hơn nữa, cái mũi của tôi cũng không tốt như vậy, có thơm thật cũng ngửi không thấy.
Một cô cung nữ khác bèn nói:
- Ơ, chỉ đỡ như thế thôi à? Cái đỡ đó thật là vững chắc, nếu không phải nhị lang huynh, Thượng Quan Đãi Chiếu bị ngã đau rồi.
Một cô cung nữ bên cạnh bĩu môi:
- Cái này khó nói lắm, ai biết được Thượng Quan Đãi Chiếu có phải là cố ý ngã, đợi nhị lang ra đỡ.
Một cung nữ lớn tuổi hơn một chút lập tức nói:
- Muốn chết à! Dám mỉa mai Thượng Quan Đãi Chiếu!
Tiểu cung nữ kia thè lưỡi một cái, hạ thấp giọng, dùng âm thanh tự mình mới có thể nghe thấy được, lẩm bẩm:
- Cô ấy đã thành cô nương già rồi, không tin cô ấy không muốn đàn ông…
Vừa nhắc đến chuyện đàn ông đàn bà, ai nấy tinh thần đều tỉnh táo lại, vốn chỉ là chuyện nhanh hơn một bước, đỡ người đứng dậy, chẳng có gì ướt át bóng bẩy, cũng chẳng có gì ám muội, nhưng bọn họ nói cũng là đặc biệt làm tỉnh táo. Mấy tiểu cô nương líu ríu càng nói càng hăng. Ngay cả đương sự như Dương Phàm cũng bị đẩy qua một bên làm thính giả.
Dương Phàm và Cao công công căn bản chẳng xen miệng vào được mấy phần, thế là cùng im miệng, bắt đầu làm thính giả.
Đúng lúc này, Tạ Tiểu Man đạp đôi ủng da hươu thô nhỏ đi tới, tiến vào đứng giữa sân, đảo mắt quét qua một lượt, trông thấy Dương Phàm đang lôi cây kích đứng ở đó liền gọi:
- Dương Phàm!
Dương Phàm quay đầu lại thấy cô, liền kéo cây kích đi tới, uể oải hỏi:
- Tạ đô úy, có gì chỉ giáo?
Tạ Tiểu Man hếch cằm, uy phong lẫm liệt nói:
- Ngự tiền có mấy thị vệ lười biếng quá mức, Thiên hậu rất không hài lòng, yêu cầu ta chọn vài thị vệ đổi đến ngự tiền. Từ nay trở đi, ngươi hãy đến điện Võ Thành làm nhiệm vụ.
Điện Võ Thiên là điện đường Thiên tử nghe báo cáo và quyết định sự việc cũng như triệu kiến quân thần. Từ khi Võ Tắc Thiên xưng chế về sau, điện Võ Thành trở thành nơi bà buông rèm nhiếp chính. Đến điện Võ Thành trực, tức là làm việc ngay dưới mắt thiên hậu, tự nhiên không giống như các cung điện khác nhàn tản tự do, ở đó công việc càng nặng hơn, quy củ càng nghiêm ngặt, mà công cán cũng chỉ nhiều như những nơi khác, đám thị vệ đều coi như con đường nguy hiểm không muốn bị tuyển đến ngự tiền.
Thế mà, lại có một người là ngoại lệ, đó chính là Dương Phàm. Dương Phàm đang lo cho dù hắn và Thượng Quan Uyển Nhi cách nhau gang tấc, lại không mò không được hành tung, cũng chẳng nhìn thấy bóng dáng nàng đâu. Tiểu Man cô nương lại cho hắn một cơ hội hiếm có như vậy, Dương Phàm làm sao không mừng. Hắn ngẩn người, vẻ vui mừng hiện rõ trên nét mặt, nói:
- Tại hạ sẽ đi ngay bây giờ sao?
Tạ Tiểu Man hơi hếch cằm lên, chỉ hi vọng nhìn thấy chút ủ rũ, chán nản trên nét mặt Dương Phàm, nào biết được Dương Phàm không có chút nào không vui, thậm chí còn rất vui vẻ, Tạ Tiểu Man bất giác sửng sốt:
- Sao lại có thể như vậy?
Lại thấy dáng vẻ hận không thể lập tức đi lập tức nhận việc của Dương Phàm, Tạ Tiểu Man càng thêm thất vọng, ấm ức khoát tay:
- Không cần, hôm nay sắp tối rồi còn đi làm cái gì, ngươi hãy đi tìm Chu Bân bàn giao công việc đi, sáng sớm mai, đến điện Võ Thành nghe việc!
Nói xong liền buồn rầu bỏ đi.
Dương Phàm nhìntheo bóng lưng của cô cười chào, cao giọng nói:
- cảm ơn Tạ đô úy, đi cẩn thận…
Tại Tiểu Man vừa đi, đám cung nga liền xúm quanh lại, có người lưu luyến không rời nói:
- Nhị ca bị điều đi điện Võ Thành trực rồi, người ta muốn gặp lại huynh cũng không dễ nữa.
Có người còn bênh vực cho hắn:
- Sao có thể điều nhị lang đến điện Võ Thành được, đến chỗ đó trực làm sao có thể được tự tại như bây giờ, nhị lang là anh hùng của Đại Đường chúng ta, người trong cung ai mà chẳng biết, huynh nói với Chu đô úy không đi điện Võ Thành, Chu đô úy nhất định sẽ nể mặt huynh.
Dương Phàm cười ha ha nói:
- Khổ chút, mệt chút sợ cái gì, tôi ở đây quả thật không có cơ hội ra trận giết giặc, bèn đi ngự tiền đảm đương nhiều việc hơn một chút, cơ hội thăng tiến cũng nhiều hơn một chút, tôi còn mong đợi trong vòng ba năm có thể thăng lên đến chức đội trưởng cơ.
Lập tức có tiểu cung nữ yếu ớt nói:
- Nhị ca chí hướng cao xa, đó mới là người đàn ông tốt, sau này nhị ca nhất định có thành tựu lớn, ôi! Cũng không biết con gái nhà ai may mắn, sau này làm nhị tẩu nhà tôi.
Bên cạnh còn có một cô cung nữ khác cười cô:
- Này! Xem cô than ngắn thở dài kìa, vẫn còn nhị tẩu nhà tôi, nhị lang nhà người ta thành nhị lang nhà cô từ khi nào vậy, không phải là cô muốn làm nhị tẩu à?
Tiểu cung nữ vừa thẹn vừa giận, gắt giọng:
- Nói lung tung cái gì thế, xem ta không xé miệng ngươi ra!
Cao công công dẫn người này đi gặp thái hậu, cũng không dám chậm trễ, nên cũng không khách khí với Tiểu Man nữa, cười cười nói:
- Được, được, được, Tiểu Man cô nương, vậy thì hai chúng tôi xin đi trước.
Cao công công cất bước đi về phía trước, tên quả bí lùn bên cạnh lưu luyến nhìn chằm chằm Tiểu Man một lần nữa, lúc này mới bước nhanh đuổi theo Cao công công. Đi được vài bước không kiềm chế được lại ngoái đầu nhìn Tiểu Man lần nữa, chỉ thấy bóng dáng thướt tha của cô, vẫn một vẻ đẹp không nói ra được như cũ, con tim càng thêm rạo rực, không nén nổi thở hổn hển hỏi Cao công công:
- Cao công công, cô gái này thật yểu điệu, cô ấy là ai vậy?
Cao công công nghe âm thanh khù khù, khẽ nhíu mày, nhưng con người này không phải là kẻ mà ông có thể đắc tội, nhanh chóng dấu đi một tia không kiên nhẫn, Cao công công cố hết sức dùng ngữ khí ôn hòa nói:
- À, vị cô nương đó là Tiểu Man cô nương, là thị vệ bên cạnh thái hậu.
Người này nghe xong lại trở nên vui vẻ, truy hỏi:
- Là thị vệ bên cạnh cô mẫu của ta?
Cao công công nói:
- Tất nhiên là thế, chúng tôi há dám lừa bịp Vũ công tử?
Người này nghe xong như mở cờ trong bụng, nghĩ bụng:
- Hóa ra chỉ là một nữ thị vệ bên cạnh cô mẫu, cái gì mà nữ thị vệ, chẳng phải là nha đầu hầu hạ sao, vậy thì thành công rồi!
Người này tên là Võ Hậu Hành, là một người cháu của Võ Tắc Thiên.
Tổ phụ của Võ Tắc Thiên – Võ Hoa Sinh có bốn con: Võ Sĩ Nhượng, Võ Sĩ Ba, Võ Sĩ Lăng, Võ Sĩ Dật. Tên Võ Hậu Hành này chính là con trai của Võ An Nghiệp- con trai thứ ba của Võ Sĩ Dật. ba nhà chỉ có một con như vậy, hơn nữa lại là Võ An Nghiệp về già mới sinh được, vì thế coi như bảo bối, phụng dưỡng như tiểu tổ tông.
Võ Hậu Hành là con trai của Võ An Nghiệp khi đã già, thể chất bẩm sinh yếu ớt, động một tí là ốm thảm hại, người nhà vô cùng cưng chiều, từ nhỏ không học võ công, người nhà cầu mong Võ Hậu Hành sống được lâu, nên cũng không dám làm gã nghĩ nhiều.
Sau khi Võ Tắc Thiên lên nắm quyền, dần cảm thấy thân tín không đủ dùng, không thể không độ lượng dùng đến người họ Võ. Nhưng vì ba nhà chỉ có một thằng độc đinh, mà sức khỏe lại không tốt, vì vậy người nhà vẫn luôn không nỡ để gã ra làm quan.
Bây giờ, Võ An Nghiệp đã qua đời rồi, người trong nhà không ai quản nổi tên Tiểu Bá Vương này nữa, dưới sự dày vò của hắn, đành phải làm theo ý hắn. Võ Hậu Hành viết một bức thư gửi cô mẫu Võ Tắc Thiên, bày tỏ nguyện vọng được làm quan, Võ Tắc Thiên vui vẻ đáp ứng, Võ Hậu Hành vui mừng phấn khởi chuẩn bị ít hành lý, rời quê Thái Nguyên, chạy tới Lạc Dương.
Võ Hậu Hành ở nhà cuồng ngạo vô cùng, lại biết cô của hắn tương đương với hoàng đế Đại Đường, trên cao bằng trời, không người so bì, thì lại càng không coi ai ra gì. Dưới con mắt của hắn, tất cả mọi người, bao gồm cả vương gia, công chúa tôn thất Lí Đường, tất cả đều là nô bộc của Võ gia, huống hồ một cô thị vệ nhỏ bé.
- Ta đây phải thảo luận với cô mẫu chuyện cô gái yểu điệu đó!
Nghĩ đến dáng vẻ yêu kiều khả ái của Tạ Tiểu Mân, Võ Hậu Hành bắt đầu khao khát một tương lai tốt đẹp vô cùng.
Vườn Thượng Uyển sau trận tuyết như quỳnh lâu ngọc vũ. Cả cung điện nguy nga đồ sộ đều được phủ dưới lớp tuyết trắng xóa, thi thoảng lộ ra một góc vàng son lộng lẫy, phần còn lại đều ẩn dấu dưới một mảng trắng tinh. Ngay cả xương thú trên mái hiên cung điện, lúc này cũng giống như phấn điêu ngọc tố.
Trong mảnh vườn nhỏ của Văn Hương điện, trong tuyết mai vàng như đậu, phong nhụy trực nở.
Các nhà đế vương từ xưa đến nay, đều là mai vàng .
Hoa mai rõ ràng là một thịnh cảnh của mùa đông.
Vài cành mai trước điện Văn Hương nở vừa đúng lúc, không có lá xanh làm nổi bật những nụ hoa chi chít phía dưới, quật cường chui ra từ đám tuyết mềm mại.cánh hoa non nớt như chất sáp gần như trong suốt, từ xa nhìn lại, dường như một hạt đậu ngọc sáng long lanh.
Những bóng hình siêu vẹo, dưới bóng mai già cỗi, Cao công công mặc chiếc áo bông to rộng, ngồi trên ghế đá có lót Bồ Đài, đang kể chuyện với mấy tiểu thái giám và cung nữ, tưng bừng kể về những chuyện mùa đông ở quê hương.
Cao công công là người Túc Mạt Lâm Cúc, ông nói giọng tràn đầy nỗi nhớ:
- Khi đó, lão công mới chín tuổi, tuyết rơi tạnh rồi, cùng anh cả đi sông Bào Tử, ở phương bắc đó, sông còn lạnh gấp ở đây cả chục lần, sông Bào Tử băng đóng cả lớp dày, chúng tôi lấy cái khoan băng nạy lên, lấy đá đập, tạo thành một cái lỗ trên mặt băng.
- Hơ! Đám cá béo đó ở dưới băng còn không đủ khí mà thở, cái hố băng đó vừa được đập ra, dám cá béo đó chen nhau ngoi lên mặt nước, rất dễ bắt lên. Có lúc, bọn chúng còn tự nhảy lên trên, nhặt đám cá béo đó về hấp ăn, hoặc là nướng ăn, thơm cực kì!
Vừa nói, Cao công công vừa liếm liếm môi, có vẻ như lại thèm rồi.
Dương Phàm vác đại kích, cười ha ha đứng nghe bên cạnh .
Hắn là thị vệ ở điện Văn Hương này, nhưng qua mùa đông, Thái Hậu không thường đến đây, vì thế nên ngày nào cũng không có việc gì, thị vệ giữ cửa tranh thủ lúc rảnh rỗi, đều chạy hết vào trong phòng đốt lửa sưởi ấm. Dương Phàm lại thích lê la cùng đám thái giám này, hắn muốn nắm rõ hành tung của Thương Quan Uyển Nhi, cách tốt nhất là thông qua đám người hầu trong cung.
- Dương đại ca, huynh lúc nhỏ cũng bắt cá như vậy à?
Một cô cung nữ liếc Dương Phàm một cái, cười khanh khách nói. Con gái đẹp rất dễ được người khác bắt chuyện, quân tử tuấn tú cũng dễ được người khác bắt chuyện. Nhất là ở cái nơi âm thịnh dương suy này, mấy cô cung nữ lập tức chuyển sang Dương Phàm, bộ dạng hưng phấn bỏ mặc Cao công công đanghứng trí kể chuyện.
Dương Phàm ngại ngùng cười cười, nói:
- Không có, tôi lúc nhỏ vô cùng thật thà, nào dám bào băng bắt ca.
Một cung nữ che miệng cười rộ lên:
- Nhị lang không nói thật rồi, huynh thật thà, ai tin chứ? Hôm đá cầu đó, tôi đã thấy rõ mồn một, nhị lang ở trên sân thật uy vũ, nhất là ở trận cuối cùng…
Tiểu cung nữ càng nói càng có hứng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, khoa chân múa tay nói:
- Như thế này, như thế này, một cú móc ngược, sau đó xoay trên không, rồi đứng lại vững vàng, rồi lại xông lên phía trước, ôm lấy Thượng Quan Đãi Chiếu.
Cao công công cười ha ha, nhếch ngón tay cái lên nói:
- Nói rất đúng, lúc đó cú đá đó quả thần diệu, người xem ai nấy đều roe hò ầm ĩ. Lão công khi đó cũng có mặt, nhìn rõ mồn một.
Nhất Đinh, tiểu cung nữ cười hì hì nói:
- Nhị lang là người đàn ông đầu tiên chạm qua người Thượng Quan Đãi Chiếu đấy. Người Thượng Quan Đãi Chiếu có thơm không.
Dương Phàm xoa xoa cái mũi, ngại ngùng cười nói:
- Xem cô nói kìa, lúc đó…cũng chạy đến toát mồ hôi, còn gì thơm nữa. Hơn nữa, cái mũi của tôi cũng không tốt như vậy, có thơm thật cũng ngửi không thấy.
Một cô cung nữ khác bèn nói:
- Ơ, chỉ đỡ như thế thôi à? Cái đỡ đó thật là vững chắc, nếu không phải nhị lang huynh, Thượng Quan Đãi Chiếu bị ngã đau rồi.
Một cô cung nữ bên cạnh bĩu môi:
- Cái này khó nói lắm, ai biết được Thượng Quan Đãi Chiếu có phải là cố ý ngã, đợi nhị lang ra đỡ.
Một cung nữ lớn tuổi hơn một chút lập tức nói:
- Muốn chết à! Dám mỉa mai Thượng Quan Đãi Chiếu!
Tiểu cung nữ kia thè lưỡi một cái, hạ thấp giọng, dùng âm thanh tự mình mới có thể nghe thấy được, lẩm bẩm:
- Cô ấy đã thành cô nương già rồi, không tin cô ấy không muốn đàn ông…
Vừa nhắc đến chuyện đàn ông đàn bà, ai nấy tinh thần đều tỉnh táo lại, vốn chỉ là chuyện nhanh hơn một bước, đỡ người đứng dậy, chẳng có gì ướt át bóng bẩy, cũng chẳng có gì ám muội, nhưng bọn họ nói cũng là đặc biệt làm tỉnh táo. Mấy tiểu cô nương líu ríu càng nói càng hăng. Ngay cả đương sự như Dương Phàm cũng bị đẩy qua một bên làm thính giả.
Dương Phàm và Cao công công căn bản chẳng xen miệng vào được mấy phần, thế là cùng im miệng, bắt đầu làm thính giả.
Đúng lúc này, Tạ Tiểu Man đạp đôi ủng da hươu thô nhỏ đi tới, tiến vào đứng giữa sân, đảo mắt quét qua một lượt, trông thấy Dương Phàm đang lôi cây kích đứng ở đó liền gọi:
- Dương Phàm!
Dương Phàm quay đầu lại thấy cô, liền kéo cây kích đi tới, uể oải hỏi:
- Tạ đô úy, có gì chỉ giáo?
Tạ Tiểu Man hếch cằm, uy phong lẫm liệt nói:
- Ngự tiền có mấy thị vệ lười biếng quá mức, Thiên hậu rất không hài lòng, yêu cầu ta chọn vài thị vệ đổi đến ngự tiền. Từ nay trở đi, ngươi hãy đến điện Võ Thành làm nhiệm vụ.
Điện Võ Thiên là điện đường Thiên tử nghe báo cáo và quyết định sự việc cũng như triệu kiến quân thần. Từ khi Võ Tắc Thiên xưng chế về sau, điện Võ Thành trở thành nơi bà buông rèm nhiếp chính. Đến điện Võ Thành trực, tức là làm việc ngay dưới mắt thiên hậu, tự nhiên không giống như các cung điện khác nhàn tản tự do, ở đó công việc càng nặng hơn, quy củ càng nghiêm ngặt, mà công cán cũng chỉ nhiều như những nơi khác, đám thị vệ đều coi như con đường nguy hiểm không muốn bị tuyển đến ngự tiền.
Thế mà, lại có một người là ngoại lệ, đó chính là Dương Phàm. Dương Phàm đang lo cho dù hắn và Thượng Quan Uyển Nhi cách nhau gang tấc, lại không mò không được hành tung, cũng chẳng nhìn thấy bóng dáng nàng đâu. Tiểu Man cô nương lại cho hắn một cơ hội hiếm có như vậy, Dương Phàm làm sao không mừng. Hắn ngẩn người, vẻ vui mừng hiện rõ trên nét mặt, nói:
- Tại hạ sẽ đi ngay bây giờ sao?
Tạ Tiểu Man hơi hếch cằm lên, chỉ hi vọng nhìn thấy chút ủ rũ, chán nản trên nét mặt Dương Phàm, nào biết được Dương Phàm không có chút nào không vui, thậm chí còn rất vui vẻ, Tạ Tiểu Man bất giác sửng sốt:
- Sao lại có thể như vậy?
Lại thấy dáng vẻ hận không thể lập tức đi lập tức nhận việc của Dương Phàm, Tạ Tiểu Man càng thêm thất vọng, ấm ức khoát tay:
- Không cần, hôm nay sắp tối rồi còn đi làm cái gì, ngươi hãy đi tìm Chu Bân bàn giao công việc đi, sáng sớm mai, đến điện Võ Thành nghe việc!
Nói xong liền buồn rầu bỏ đi.
Dương Phàm nhìntheo bóng lưng của cô cười chào, cao giọng nói:
- cảm ơn Tạ đô úy, đi cẩn thận…
Tại Tiểu Man vừa đi, đám cung nga liền xúm quanh lại, có người lưu luyến không rời nói:
- Nhị ca bị điều đi điện Võ Thành trực rồi, người ta muốn gặp lại huynh cũng không dễ nữa.
Có người còn bênh vực cho hắn:
- Sao có thể điều nhị lang đến điện Võ Thành được, đến chỗ đó trực làm sao có thể được tự tại như bây giờ, nhị lang là anh hùng của Đại Đường chúng ta, người trong cung ai mà chẳng biết, huynh nói với Chu đô úy không đi điện Võ Thành, Chu đô úy nhất định sẽ nể mặt huynh.
Dương Phàm cười ha ha nói:
- Khổ chút, mệt chút sợ cái gì, tôi ở đây quả thật không có cơ hội ra trận giết giặc, bèn đi ngự tiền đảm đương nhiều việc hơn một chút, cơ hội thăng tiến cũng nhiều hơn một chút, tôi còn mong đợi trong vòng ba năm có thể thăng lên đến chức đội trưởng cơ.
Lập tức có tiểu cung nữ yếu ớt nói:
- Nhị ca chí hướng cao xa, đó mới là người đàn ông tốt, sau này nhị ca nhất định có thành tựu lớn, ôi! Cũng không biết con gái nhà ai may mắn, sau này làm nhị tẩu nhà tôi.
Bên cạnh còn có một cô cung nữ khác cười cô:
- Này! Xem cô than ngắn thở dài kìa, vẫn còn nhị tẩu nhà tôi, nhị lang nhà người ta thành nhị lang nhà cô từ khi nào vậy, không phải là cô muốn làm nhị tẩu à?
Tiểu cung nữ vừa thẹn vừa giận, gắt giọng:
- Nói lung tung cái gì thế, xem ta không xé miệng ngươi ra!