Thượng Quan Uyển Nhi tới chỗ Võ Tắc Thiên khi Võ Tam Tư đã đi khỏi, Võ Tắc Thiên nhìn thấy Thượng Quan Uyển Nhi liền bảo nàng nhanh chóng thu xếp, yêu cầu phương trượng chùa Bạch Mã Tiết Hoài Nghĩa chủ trì biên soạn “Đại vân kinh sơ” ban hành khắp thiên hạ, tất cả các châu, các phủ, chùa lớn, miếu nhỏ đều phải cất giữ một quyển, đem nó làm chương trình học bắt buộc cho các đệ tử và các thượng tọa.
Võ Tắc Thiên triệu kiến Thượng Quan Uyển Nhi vào ban đêm chỉ vì chuyện này, biết Võ Hậu rất coi trọng chuyện này nên nàng không dám chậm chễ, lại xin chỉ thị tỉ mỉ nói lại một chặp, âm thầm ghi nhớ trong lòng, đến lúc này mới cáo từ mà rời đi.
Thượng Quan Uyển Nhi vừa đi khỏi chỗ Võ Tắc Thiên, ngay lập tức bảo hai cung nữ:
- Mau lên, đi về nhanh một chút!
Hai tiểu cung nữ dưới sự thúc giục một hồi của Thượng Quan Uyển Nhi liền chạy chầm chậm trở về.
Thượng Quan Uyển Nhi vội vàng trở lại phòng của mình ở thiền viện, tới trước cửa đột nhiên dừng lại nói với hai tiểu cung nữ:
- Được rồi, các ngươi trở về phòng nghỉ đi, ta tự trở về phòng là được rồi.
Hai tiểu cung nữ hành lễ rồi lui ra, Thượng Quan Uyển Nhi ở cửa thở vài cái cho bình tĩnh lại, sửa sang dung nhan một chút, lúc này mới nhẹ nhàng mở cửa phòng. Thật ra nàng cũng biết, nàng trở về muộn như vậy, Dương Phàm chắc không còn ở trong phòng, chỉ có điều nếu chẳng may chàng vẫn ở lại, nàng cũng không muốn khiến người trong lòng, trông thấy mình mặt mũi không được chỉnh tề.
Cửa phòng mở ra, bên trong yên tĩnh, trên bàn có một lá thư, trong lư hương Long Tiên Hương đã hết, chỉ còn lại một mùi thơm ngát trong phòng.
Mấy cây đèn trên bàn đã lụi đi một chút, Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ nhàng đóng cửa, theo bản năng đi về đằng sau tấm bình phong nhìn xem, không thấy ai, lúc này mới trở lại ngồi xuống trước bàn.
Nàng nhấc chụp đèn khêu bấc đèn, bên trong phòng lại sáng lên, Uyển nhi đang định đem cái chụp đèn úp lên, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy trên bàn nằm úp sấp một con ve lớn màu xanh biếc. Thượng Quan Uyển Nhi chu môi thổi một hơi mạnh, con ve lớn đó chỉ hơi nhúc nhích một chút chứ không chịu bay đi. Thượng Quan Uyển Nhi lấy cái chụp đèn ụp lên, ngón tay gõ trên bàn mấy cái, con ve vẫn như thế chưa động đậy. Thượng Quan Uyển Nhi lúc này rất hào hứng cẩn thận nhấc cái chụp đèn xòe hai tay ra, cong người chuẩn bị bắt con ve lớn này.
Nếu để người bên ngoài nhìn thấy bộ dạng này nhất định không dám tin vào hai mắt của mình. Có lẽ một cô gái đang yêu cuồng nhiệt, phần lớn có chút tính khí trẻ con, nàng cũng không biết mình lúc này bộ dạng không thích hợp, trông giống như một đứa trẻ.
Hai tay khép mạnh lại, đem con ve lớn nhốt ở trong tay. Thượng Quan Uyển Nhi đắc ý cười rộ lên. Vừa mới tươi cười liền ngừng ngay lại, cảm giác trong bàn tay dường như có gì đó lạ. Nàng đưa hai tay lại bên dưới ngọn đèn, lặng lẽ hé mở ra, rồi lại mở hết hai bàn tay ra. Lúc này mới nhìn rõ, trong lòng bàn tay con ve lớn đúng là dùng cỏ xanh kết thành, trông vô cùng sống động.
Uyển nhi dùng hai ngón tay thon dài đem cái con vật được kết bằng cây cỏ kia nhặt lên, cẩn thận nhìn kỹ, trong mắt dường như đã hiểu rõ:
- Hắn đã tới rồi, là hắn tặng cho ta đây mà!
Uyển nhi cười ngọt ngào, nàng nhẹ nhàng hôn một cái lên cái con ve lớn kết bằng cỏ kia, bắt nó đặt trước mặt, hai tay chống cằm, Ngây người mà nhìn, xem đi xem lại không chán.
Cửa sổ đã mở rồi, đèn vẫn sáng, ngọn đèn khiến bóng người trở nên to lớn hắt ra cửa, trên cửa có một bóng hình sắc nét, tinh tế. Có thể nhìn thấy trong bóng hình đó rõ ràng một bờ mi dài, nó bỗng chớp một cái rất hấp dẫn.
Một cánh cửa sổ, một hình bóng.
Nàng uể oải ngửa cằm, nâng chén uống thoải mái. Nếu tinh ý có thể nhận thấy cái bóng hình cổ họng nàng không ngừng đang nuốt rượu, rượu theo khóe môi nhỏ xuống. Nhìn lên cái bóng trên cửa sổ, từng giọt từng giọt một rơi xuống, hệt như là đau lòng mà nước mắt tuôn rơi.
Chồng của ta bị chôn sống, chết đói ở trong ngục, ta mở mắt trừng trừng mà nhìn bó tay không thể làm gì! Huynh đệ của ta thì bị giết chóc như chó, ta trơ mắt mà nhìn, không thể làm gì! Ta không muốn lấy chồng nhưng bản thânlại hoàn toàn không thể quyết định được! Chỉ vì quyền lợi của mình mà mẫu thân cũng không để ý đến cảm nhận của ta, không thương ta! Mà ngươi chỉ là một tên thị vệ, kẻ hạ lưu! Ta cũng không thể chi phối được!
Thái Bình công chúa cắn răng, chậm rãi mà nắm thật chặt hai tay của mình, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay dẫu có đau cũng không đau bằng nỗi đau đớn tủi nhục bên trong lòng nàng:
- Ngay cả loại tình cảm mẹ con này, cùng chung huyết thống cũng không đáng tin cậy, trên đời này có cái gì là đáng tin được nữa? Còn có cái gì?
Ở bên trong cái bóng kia rõ ràng có hình dáng một đôi môi đang mấp máy!
- Chỉ có quyền lực mới là đáng tin cậy nhất! Nếu ta có được quyền lực cao nhất, ta sẽ không thể để cho chồng của ta phải chết, hắn sẽ không phải chết! Ta không muốn lập gia đình, cũng không cần phục tùng bất cứ kẻ nào! Ta thích cái gì thì nhất định phải là của ta, mặc kệ hắn có cam tâm tình nguyện hay không, trừ khi hắn muốn chết!
Cái bóng trên cửa bỗng ngửa lên một chút, từ cái trán đến quai hàm cùng nhau hình thành một vẻ kiên nghị dứt khoát:
- Chỉ có nắm được quyền lực, ta mới có khả năng sắp đặt cho số phận của kẻ khác, mà không phải bị người ta định đoạt sắp đặt cho mình!
Một tòa nhà, hai cửa sổ, một ở thiên đường, một tại địa ngục, vui vẻ, bi ai!
***
Võ Tắc Thiên từ Long Môn trở về Lạc Dương.
Võ Tắc Thiên đi đường sông, vòng theo sông Lạc Hà chạy thẳng về Hoàng thành, mặc dù so với đường bộ bị chậm hơn một chút, nhưng lại thêm bình ổn, không cần nghi ngờ, đây là phương thức di chuyển thích hợp nhất cho người già.
Hai bên bờ sông, những người kéo thuyền, lôi thuyền rồng chậm rãi mà đi, chiếc thuyền lướt đi làm khuấy động mặt nước yên ả, từng đợt sóng nước lăn tăn. Chiếc thuyền này thật lớn nên vô cùng vững vàng, thỉnh thoảng mới lay động một chút. Những lay động này cơ bản không tạo ra cảm giác gì khiến người trên thuyền có thể nhận thấy.
Võ Tắc Thiên nằm nghiêng trên giường, Uyển nhi và Đoàn nhi ngồi bên cạnh, ở giữa có một bàn cờ, Uyển nhi và Đoàn nhi đang chơi cờ vây. Võ Tắc Thiên chống má phấn nằm nghiêng xem, chỉ một lát sau đã chợp mắt.
Hai người thấy Thiên Hậu ngủ, liền chơi cờ khe khẽ, nhỏ giọng nói chuyện.
Đoàn nhi họ Vi cùng Thượng Quan Uyển Nhi giống như nhau, đều là tội nhân của gia đình quan lại bị sung vào cung làm cung nữ, nhưng bởi vì họ xuất thân trong gia đình quan lại nên có được sự giáo dục tốt, lời nói cử chỉ, trình độ học thức so với những cung nữ bình thường đều cao hơn nhiều, chính vì thế ở trong cung rất dễ ràng giữ chức vụ cao, biến thành nữ quan riêng của Thiên Hậu.
Mà bên trong những nữ quan đó, xuất sắc nhất là Uyển nhi, nàng đâu có đảm nhiệm chức vụ giải quyết những việc riêng mà quả thật đã thành phượng hoàng ở trên cành cây rồi, quyền bính rất nhiều, cho dù là hoàng thân quốc thích, trọng thần trong triều cũng không dám khinh thường nàng. Đoàn nhi so với nàng tất nhiên kém hơn nhiều, nhưng so với đám nữ tử bị sung vào cung làm cung nữ thì không phải tầm thường.
Chuyện ăn uống của Võ Tắc Thiên là do nàng phụ trách, nàng đảm nhiệm việc thu mua các loại đồ dùng, chọn mua nguyên liệu nấu ăn, tơ lụa, dầu mỡ đầy đủ cả. Mặc dù quyền hành chỉ trong đám nội cung, tuy nhiên vì nàng quản hoàn toàn việc thu mua và phân phối nên không chỉ thái giám, cung nữ đều phải nịnh bợ nàng, ngay cả đám phi tần cũng muốn mua chuộc nàng, trong nội đình nàng là nhân vật thứ hai đứng sau Uyển nhi.
Uyển nhi mỉm cười nói:
- Chuyến hành trình đi Long Môn lần này, tất cả mọi việc trong nội cung đều là do muội muội sắp xếp cả, công việc nhiều mà làm được ngăn nắp gọn gàng, Thái Hậu rất hài lòng đấy.
Nói xong ánh mắt hướng ra phía ngoài liếc một cái thật nhanh.
Phía bên ngoài bức rèm che Dương Phàm đang đứng gác. Uyển nhi đã nói với Võ Du Nghi đưa Dương Phàm vào đội “Bách Kỵ”. Tuy nhiên bây giờ còn chưa chính thức theo lệnh điều động. Hôm nay cũng như mọi ngày hắn đang ở đây đứng gác.
Thượng Quan Uyển Nhi và Đoàn nhi nâng Võ Tắc Thiên đi vào nghỉ ngơi, đem một bức rèm che một góc hiên, có hai sợi dây xâu hạt châu chưa rủ xuống, vẫn vướng ở trên sợi dây khác, vừa khéo hé ra một kẽ hở, lộ ra khuôn mặt tinh tế của Uyển nhi.
Đang cùng Đoàn nhi chơi cờ, Võ hậu ở một bên nhìn, Thượng Quan Uyển Nhi căn bản không dám hướng ra ngoài liếc lấy một cái. Lúc này rốt cuộc không kìm được nữa, hướng ra phía ngoài liếc một cái, không biết Dương Phàm đứng ở ngoài kia cũng luôn luôn đợi nàng nhìn ra. Thượng Quan Uyển Nhi liếc nhìn chỉ thấy ánh mắt Dương Phàm chiếu tới, hướng về phía nàng hôn gió một cái.
Thượng Quan Uyển Nhi giật mình sợ hãi, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên vội vàng ngậm lại, dường như bị hắn hôn thật vậy, hai má trắng nõn nhanh chóng đỏ ửng lên.
Đoàn nhi vẫn chưa chú ý hai người này liếc mắt đưa tình, nàng với tay nhặt một quân cờ bị rơi xuống đất, chậm rãi mà nói:
- Những việc Đoàn nhi làm được đều là những việc tạp nham. Có lỗi lầm cũng không ảnh hưởng gì, chung quy cũng có thể làm cho trọn, đã được Uyển nhi tỷ tỷ khen ngợi như thế. Lại nói tiếp, những việc tỷ tỷ làm mới là việc lớn, Đoàn nhi không thể so được với tỷ.
Câu nói này bên trong mơ hồ lộ ra một phần ý chua chát.
Lúc trước, Võ Hậu muốn tuyển chọn một nữ quan thân cận bên mình, xem xét trong đám tùy tùng. Uyển nhi và Đoàn nhi là hai ứng viên, sau do Uyển nhi thể hiện hết năng lực của mình nên trở thành người duy nhất bên cạnh Thiên Hậu. Đoàn nhi, tài học, tướng mạo, khí chất, cách nói năng so với Uyển nhi đều kém một bậc, cho nên như thế mới trở thành đại quản gia trong hậu cung, nhưng tóm lại là vẫn không uy quyền bằng Uyển nhi.
Thượng Quan Uyển Nhi biết nàng có chút ghen ghét trong lòng vẫn thản nhiên cười nói:
- Muội muội chỉ thấy tỷ tỷ ở bên cạnh Thiên Hậu làm việc cho người, mà không biết việc đại sự trong nước chỉ cần một sai lầm nho nhỏ không biết sẽ gặp phải bao nhiêu phiền phức, cho nên mỗi ngày đều phải cẩn thận, như đứng ở miệng vực sâu, lại càng phải thận trọng, không dễ dàng đâu.
Nói xong nàng không kìm nổi lại nhìn thoáng ra ngoài, thấy Dương Phàm tươi cười đang nhìn nàng, liền hờn dỗi lườm hắn một cái, trong lòng thấy thật ngọt ngào giống như vừa uống mật.
Ánh mắt Dương Phàm như biết nói, nhẹ nhàng nhìn như quấn lấy cái miệng nhỏ nhắn của nàng, lại nhìn lưu luyến trên bộ ngực sữa của nàng một lát, rồi nhìn xuống bờ eo thon của nàng, cử động trên khuôn mặt mặc dù không phải là ôm ấp thật một cái, nhưng Thượng Quan Uyển Nhi hiểu được ý tứ của hắn liền nhũn cả người ra.
Nhớ tới lúc hai người tương tư gặp lại nhau, hắn như một đứa trẻ tham ăn, luôn mê muội mà vuốt ve thân thể nàng, tuy nhiên vì rất ngượng ngùng, nàng không chỉ một lần giữ bàn tay to của hắn xuống, nhưng mà nhân lúc ỡm ờ cũng bị hắn chiếm mất nhiều tiện nghi, lúc này Dương Phàm lấy ánh mắt ra hiệu, Thượng Quan Uyển Nhi nhớ tới cảm xúc lúc đó, thân mình lại có chút mềm ra.
Cô nàng này, thật là một nữ nhân bên trong vô cùng quyến rũ.
Đoàn nhi nghe xong lời này của Uyển nhi lại hơi nhướng mắt, giật mình hỏi:
- Hả? Đoàn nhi hầu hạ bên người Thiên Hậu chỉ thấy Thiên Hậu hiền lành hòa nhã, lại không ngờ Thiên Hậu trong lúc xử lý việc nước vô cùng nghiêm khắc như vậy. Như Uyển nhi tỷ tỷ đầy bản lĩnh mà còn kinh sợ, hay đây giống như người ta vẫn nói gần vua như gần cọp vậy?
Thượng Quan Uyển Nhi lòng dạ toàn bộ đặt ở trên người Dương Phàm, trong lúc tâm thần mơ hồ, bảo sao nàng bắt kịp được câu chuyện của Đoàn nhi, vội vàng lấy lại tinh thần thản nhiên mà đáp:
- Lời này nghe được từ đâu, Thiên Hậu tất nhiên là cực hiền lành đấy, đối với Uyển nhi luôn luôn bao dung, chưa từng nặng lời trách móc. Chỉ vì Thiên Hậu yêu thương như thế nên Uyển nhi tự biết trách nhiệm của mình, đương nhiên càng thêm cẩn thận
Thượng Quan Uyển Nhi thấy cứ tiếp tục như vây, bên ngoài có tên tiểu oan gia kia làm nhiễu khiến tâm trí của nàng bất an, khó mà đảm bảo không bị Đoàn nhi bắt được chỗ sơ hở, nàng cùng Đoàn nhi nói vài câu liền đứng dậy cáo từ.
Thượng Quan Uyển Nhi xốc tấm rèm che đi qua chỗ Dương Phàm, khi vượt qua hắn liếc mắt một cái, cúi đầu xẵng giọng nói nhỏ:
- Trở về sẽ tìm ngươi tính sổ!
Dương Phàm quay đầu nhìn nàng , một vẻ mặt vô cùng thoải mái khiến Uyển nhi nhất thời cũng không biết là nên vui hay buồn. Có trời mới biết nàng trở về tìm Dương Phàm tính sổ hay lại là tự đưa đến cửa để cho hắn “Ăn sạch cả”.
Thượng Quan Uyển Nhi tới chỗ Võ Tắc Thiên khi Võ Tam Tư đã đi khỏi, Võ Tắc Thiên nhìn thấy Thượng Quan Uyển Nhi liền bảo nàng nhanh chóng thu xếp, yêu cầu phương trượng chùa Bạch Mã Tiết Hoài Nghĩa chủ trì biên soạn “Đại vân kinh sơ” ban hành khắp thiên hạ, tất cả các châu, các phủ, chùa lớn, miếu nhỏ đều phải cất giữ một quyển, đem nó làm chương trình học bắt buộc cho các đệ tử và các thượng tọa.
Võ Tắc Thiên triệu kiến Thượng Quan Uyển Nhi vào ban đêm chỉ vì chuyện này, biết Võ Hậu rất coi trọng chuyện này nên nàng không dám chậm chễ, lại xin chỉ thị tỉ mỉ nói lại một chặp, âm thầm ghi nhớ trong lòng, đến lúc này mới cáo từ mà rời đi.
Thượng Quan Uyển Nhi vừa đi khỏi chỗ Võ Tắc Thiên, ngay lập tức bảo hai cung nữ:
- Mau lên, đi về nhanh một chút!
Hai tiểu cung nữ dưới sự thúc giục một hồi của Thượng Quan Uyển Nhi liền chạy chầm chậm trở về.
Thượng Quan Uyển Nhi vội vàng trở lại phòng của mình ở thiền viện, tới trước cửa đột nhiên dừng lại nói với hai tiểu cung nữ:
- Được rồi, các ngươi trở về phòng nghỉ đi, ta tự trở về phòng là được rồi.
Hai tiểu cung nữ hành lễ rồi lui ra, Thượng Quan Uyển Nhi ở cửa thở vài cái cho bình tĩnh lại, sửa sang dung nhan một chút, lúc này mới nhẹ nhàng mở cửa phòng. Thật ra nàng cũng biết, nàng trở về muộn như vậy, Dương Phàm chắc không còn ở trong phòng, chỉ có điều nếu chẳng may chàng vẫn ở lại, nàng cũng không muốn khiến người trong lòng, trông thấy mình mặt mũi không được chỉnh tề.
Cửa phòng mở ra, bên trong yên tĩnh, trên bàn có một lá thư, trong lư hương Long Tiên Hương đã hết, chỉ còn lại một mùi thơm ngát trong phòng.
Mấy cây đèn trên bàn đã lụi đi một chút, Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ nhàng đóng cửa, theo bản năng đi về đằng sau tấm bình phong nhìn xem, không thấy ai, lúc này mới trở lại ngồi xuống trước bàn.
Nàng nhấc chụp đèn khêu bấc đèn, bên trong phòng lại sáng lên, Uyển nhi đang định đem cái chụp đèn úp lên, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy trên bàn nằm úp sấp một con ve lớn màu xanh biếc. Thượng Quan Uyển Nhi chu môi thổi một hơi mạnh, con ve lớn đó chỉ hơi nhúc nhích một chút chứ không chịu bay đi. Thượng Quan Uyển Nhi lấy cái chụp đèn ụp lên, ngón tay gõ trên bàn mấy cái, con ve vẫn như thế chưa động đậy. Thượng Quan Uyển Nhi lúc này rất hào hứng cẩn thận nhấc cái chụp đèn xòe hai tay ra, cong người chuẩn bị bắt con ve lớn này.
Nếu để người bên ngoài nhìn thấy bộ dạng này nhất định không dám tin vào hai mắt của mình. Có lẽ một cô gái đang yêu cuồng nhiệt, phần lớn có chút tính khí trẻ con, nàng cũng không biết mình lúc này bộ dạng không thích hợp, trông giống như một đứa trẻ.
Hai tay khép mạnh lại, đem con ve lớn nhốt ở trong tay. Thượng Quan Uyển Nhi đắc ý cười rộ lên. Vừa mới tươi cười liền ngừng ngay lại, cảm giác trong bàn tay dường như có gì đó lạ. Nàng đưa hai tay lại bên dưới ngọn đèn, lặng lẽ hé mở ra, rồi lại mở hết hai bàn tay ra. Lúc này mới nhìn rõ, trong lòng bàn tay con ve lớn đúng là dùng cỏ xanh kết thành, trông vô cùng sống động.
Uyển nhi dùng hai ngón tay thon dài đem cái con vật được kết bằng cây cỏ kia nhặt lên, cẩn thận nhìn kỹ, trong mắt dường như đã hiểu rõ:
- Hắn đã tới rồi, là hắn tặng cho ta đây mà!
Uyển nhi cười ngọt ngào, nàng nhẹ nhàng hôn một cái lên cái con ve lớn kết bằng cỏ kia, bắt nó đặt trước mặt, hai tay chống cằm, Ngây người mà nhìn, xem đi xem lại không chán.
Cửa sổ đã mở rồi, đèn vẫn sáng, ngọn đèn khiến bóng người trở nên to lớn hắt ra cửa, trên cửa có một bóng hình sắc nét, tinh tế. Có thể nhìn thấy trong bóng hình đó rõ ràng một bờ mi dài, nó bỗng chớp một cái rất hấp dẫn.
Một cánh cửa sổ, một hình bóng.
Nàng uể oải ngửa cằm, nâng chén uống thoải mái. Nếu tinh ý có thể nhận thấy cái bóng hình cổ họng nàng không ngừng đang nuốt rượu, rượu theo khóe môi nhỏ xuống. Nhìn lên cái bóng trên cửa sổ, từng giọt từng giọt một rơi xuống, hệt như là đau lòng mà nước mắt tuôn rơi.
Chồng của ta bị chôn sống, chết đói ở trong ngục, ta mở mắt trừng trừng mà nhìn bó tay không thể làm gì! Huynh đệ của ta thì bị giết chóc như chó, ta trơ mắt mà nhìn, không thể làm gì! Ta không muốn lấy chồng nhưng bản thânlại hoàn toàn không thể quyết định được! Chỉ vì quyền lợi của mình mà mẫu thân cũng không để ý đến cảm nhận của ta, không thương ta! Mà ngươi chỉ là một tên thị vệ, kẻ hạ lưu! Ta cũng không thể chi phối được!
Thái Bình công chúa cắn răng, chậm rãi mà nắm thật chặt hai tay của mình, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay dẫu có đau cũng không đau bằng nỗi đau đớn tủi nhục bên trong lòng nàng:
- Ngay cả loại tình cảm mẹ con này, cùng chung huyết thống cũng không đáng tin cậy, trên đời này có cái gì là đáng tin được nữa? Còn có cái gì?
Ở bên trong cái bóng kia rõ ràng có hình dáng một đôi môi đang mấp máy!
- Chỉ có quyền lực mới là đáng tin cậy nhất! Nếu ta có được quyền lực cao nhất, ta sẽ không thể để cho chồng của ta phải chết, hắn sẽ không phải chết! Ta không muốn lập gia đình, cũng không cần phục tùng bất cứ kẻ nào! Ta thích cái gì thì nhất định phải là của ta, mặc kệ hắn có cam tâm tình nguyện hay không, trừ khi hắn muốn chết!
Cái bóng trên cửa bỗng ngửa lên một chút, từ cái trán đến quai hàm cùng nhau hình thành một vẻ kiên nghị dứt khoát:
- Chỉ có nắm được quyền lực, ta mới có khả năng sắp đặt cho số phận của kẻ khác, mà không phải bị người ta định đoạt sắp đặt cho mình!
Một tòa nhà, hai cửa sổ, một ở thiên đường, một tại địa ngục, vui vẻ, bi ai!
Võ Tắc Thiên từ Long Môn trở về Lạc Dương.
Võ Tắc Thiên đi đường sông, vòng theo sông Lạc Hà chạy thẳng về Hoàng thành, mặc dù so với đường bộ bị chậm hơn một chút, nhưng lại thêm bình ổn, không cần nghi ngờ, đây là phương thức di chuyển thích hợp nhất cho người già.
Hai bên bờ sông, những người kéo thuyền, lôi thuyền rồng chậm rãi mà đi, chiếc thuyền lướt đi làm khuấy động mặt nước yên ả, từng đợt sóng nước lăn tăn. Chiếc thuyền này thật lớn nên vô cùng vững vàng, thỉnh thoảng mới lay động một chút. Những lay động này cơ bản không tạo ra cảm giác gì khiến người trên thuyền có thể nhận thấy.
Võ Tắc Thiên nằm nghiêng trên giường, Uyển nhi và Đoàn nhi ngồi bên cạnh, ở giữa có một bàn cờ, Uyển nhi và Đoàn nhi đang chơi cờ vây. Võ Tắc Thiên chống má phấn nằm nghiêng xem, chỉ một lát sau đã chợp mắt.
Hai người thấy Thiên Hậu ngủ, liền chơi cờ khe khẽ, nhỏ giọng nói chuyện.
Đoàn nhi họ Vi cùng Thượng Quan Uyển Nhi giống như nhau, đều là tội nhân của gia đình quan lại bị sung vào cung làm cung nữ, nhưng bởi vì họ xuất thân trong gia đình quan lại nên có được sự giáo dục tốt, lời nói cử chỉ, trình độ học thức so với những cung nữ bình thường đều cao hơn nhiều, chính vì thế ở trong cung rất dễ ràng giữ chức vụ cao, biến thành nữ quan riêng của Thiên Hậu.
Mà bên trong những nữ quan đó, xuất sắc nhất là Uyển nhi, nàng đâu có đảm nhiệm chức vụ giải quyết những việc riêng mà quả thật đã thành phượng hoàng ở trên cành cây rồi, quyền bính rất nhiều, cho dù là hoàng thân quốc thích, trọng thần trong triều cũng không dám khinh thường nàng. Đoàn nhi so với nàng tất nhiên kém hơn nhiều, nhưng so với đám nữ tử bị sung vào cung làm cung nữ thì không phải tầm thường.
Chuyện ăn uống của Võ Tắc Thiên là do nàng phụ trách, nàng đảm nhiệm việc thu mua các loại đồ dùng, chọn mua nguyên liệu nấu ăn, tơ lụa, dầu mỡ đầy đủ cả. Mặc dù quyền hành chỉ trong đám nội cung, tuy nhiên vì nàng quản hoàn toàn việc thu mua và phân phối nên không chỉ thái giám, cung nữ đều phải nịnh bợ nàng, ngay cả đám phi tần cũng muốn mua chuộc nàng, trong nội đình nàng là nhân vật thứ hai đứng sau Uyển nhi.
Uyển nhi mỉm cười nói:
- Chuyến hành trình đi Long Môn lần này, tất cả mọi việc trong nội cung đều là do muội muội sắp xếp cả, công việc nhiều mà làm được ngăn nắp gọn gàng, Thái Hậu rất hài lòng đấy.
Nói xong ánh mắt hướng ra phía ngoài liếc một cái thật nhanh.
Phía bên ngoài bức rèm che Dương Phàm đang đứng gác. Uyển nhi đã nói với Võ Du Nghi đưa Dương Phàm vào đội “Bách Kỵ”. Tuy nhiên bây giờ còn chưa chính thức theo lệnh điều động. Hôm nay cũng như mọi ngày hắn đang ở đây đứng gác.
Thượng Quan Uyển Nhi và Đoàn nhi nâng Võ Tắc Thiên đi vào nghỉ ngơi, đem một bức rèm che một góc hiên, có hai sợi dây xâu hạt châu chưa rủ xuống, vẫn vướng ở trên sợi dây khác, vừa khéo hé ra một kẽ hở, lộ ra khuôn mặt tinh tế của Uyển nhi.
Đang cùng Đoàn nhi chơi cờ, Võ hậu ở một bên nhìn, Thượng Quan Uyển Nhi căn bản không dám hướng ra ngoài liếc lấy một cái. Lúc này rốt cuộc không kìm được nữa, hướng ra phía ngoài liếc một cái, không biết Dương Phàm đứng ở ngoài kia cũng luôn luôn đợi nàng nhìn ra. Thượng Quan Uyển Nhi liếc nhìn chỉ thấy ánh mắt Dương Phàm chiếu tới, hướng về phía nàng hôn gió một cái.
Thượng Quan Uyển Nhi giật mình sợ hãi, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên vội vàng ngậm lại, dường như bị hắn hôn thật vậy, hai má trắng nõn nhanh chóng đỏ ửng lên.
Đoàn nhi vẫn chưa chú ý hai người này liếc mắt đưa tình, nàng với tay nhặt một quân cờ bị rơi xuống đất, chậm rãi mà nói:
- Những việc Đoàn nhi làm được đều là những việc tạp nham. Có lỗi lầm cũng không ảnh hưởng gì, chung quy cũng có thể làm cho trọn, đã được Uyển nhi tỷ tỷ khen ngợi như thế. Lại nói tiếp, những việc tỷ tỷ làm mới là việc lớn, Đoàn nhi không thể so được với tỷ.
Câu nói này bên trong mơ hồ lộ ra một phần ý chua chát.
Lúc trước, Võ Hậu muốn tuyển chọn một nữ quan thân cận bên mình, xem xét trong đám tùy tùng. Uyển nhi và Đoàn nhi là hai ứng viên, sau do Uyển nhi thể hiện hết năng lực của mình nên trở thành người duy nhất bên cạnh Thiên Hậu. Đoàn nhi, tài học, tướng mạo, khí chất, cách nói năng so với Uyển nhi đều kém một bậc, cho nên như thế mới trở thành đại quản gia trong hậu cung, nhưng tóm lại là vẫn không uy quyền bằng Uyển nhi.
Thượng Quan Uyển Nhi biết nàng có chút ghen ghét trong lòng vẫn thản nhiên cười nói:
- Muội muội chỉ thấy tỷ tỷ ở bên cạnh Thiên Hậu làm việc cho người, mà không biết việc đại sự trong nước chỉ cần một sai lầm nho nhỏ không biết sẽ gặp phải bao nhiêu phiền phức, cho nên mỗi ngày đều phải cẩn thận, như đứng ở miệng vực sâu, lại càng phải thận trọng, không dễ dàng đâu.
Nói xong nàng không kìm nổi lại nhìn thoáng ra ngoài, thấy Dương Phàm tươi cười đang nhìn nàng, liền hờn dỗi lườm hắn một cái, trong lòng thấy thật ngọt ngào giống như vừa uống mật.
Ánh mắt Dương Phàm như biết nói, nhẹ nhàng nhìn như quấn lấy cái miệng nhỏ nhắn của nàng, lại nhìn lưu luyến trên bộ ngực sữa của nàng một lát, rồi nhìn xuống bờ eo thon của nàng, cử động trên khuôn mặt mặc dù không phải là ôm ấp thật một cái, nhưng Thượng Quan Uyển Nhi hiểu được ý tứ của hắn liền nhũn cả người ra.
Nhớ tới lúc hai người tương tư gặp lại nhau, hắn như một đứa trẻ tham ăn, luôn mê muội mà vuốt ve thân thể nàng, tuy nhiên vì rất ngượng ngùng, nàng không chỉ một lần giữ bàn tay to của hắn xuống, nhưng mà nhân lúc ỡm ờ cũng bị hắn chiếm mất nhiều tiện nghi, lúc này Dương Phàm lấy ánh mắt ra hiệu, Thượng Quan Uyển Nhi nhớ tới cảm xúc lúc đó, thân mình lại có chút mềm ra.
Cô nàng này, thật là một nữ nhân bên trong vô cùng quyến rũ.
Đoàn nhi nghe xong lời này của Uyển nhi lại hơi nhướng mắt, giật mình hỏi:
- Hả? Đoàn nhi hầu hạ bên người Thiên Hậu chỉ thấy Thiên Hậu hiền lành hòa nhã, lại không ngờ Thiên Hậu trong lúc xử lý việc nước vô cùng nghiêm khắc như vậy. Như Uyển nhi tỷ tỷ đầy bản lĩnh mà còn kinh sợ, hay đây giống như người ta vẫn nói gần vua như gần cọp vậy?
Thượng Quan Uyển Nhi lòng dạ toàn bộ đặt ở trên người Dương Phàm, trong lúc tâm thần mơ hồ, bảo sao nàng bắt kịp được câu chuyện của Đoàn nhi, vội vàng lấy lại tinh thần thản nhiên mà đáp:
- Lời này nghe được từ đâu, Thiên Hậu tất nhiên là cực hiền lành đấy, đối với Uyển nhi luôn luôn bao dung, chưa từng nặng lời trách móc. Chỉ vì Thiên Hậu yêu thương như thế nên Uyển nhi tự biết trách nhiệm của mình, đương nhiên càng thêm cẩn thận
Thượng Quan Uyển Nhi thấy cứ tiếp tục như vây, bên ngoài có tên tiểu oan gia kia làm nhiễu khiến tâm trí của nàng bất an, khó mà đảm bảo không bị Đoàn nhi bắt được chỗ sơ hở, nàng cùng Đoàn nhi nói vài câu liền đứng dậy cáo từ.
Thượng Quan Uyển Nhi xốc tấm rèm che đi qua chỗ Dương Phàm, khi vượt qua hắn liếc mắt một cái, cúi đầu xẵng giọng nói nhỏ:
- Trở về sẽ tìm ngươi tính sổ!
Dương Phàm quay đầu nhìn nàng , một vẻ mặt vô cùng thoải mái khiến Uyển nhi nhất thời cũng không biết là nên vui hay buồn. Có trời mới biết nàng trở về tìm Dương Phàm tính sổ hay lại là tự đưa đến cửa để cho hắn “Ăn sạch cả”.