Bữa thịnh yến kéo dài đến khuya. Trong lều trướng những hảo hản đều là các dũng sĩ thảo nguyên bụng no căng, ba con dê nướng đã bị bọn họ ăn sạch. Lúc này trước lều trại còn treo trên hố bếp hai con dê đã được nướng khô vàng ươm, mà bên trong trướng mọi người đã ăn no rồi, bắt đầu la lối om sòm, sinh ra chuyện đấu rượu. Ở bên người toàn là các bình rượu vứt lung tung.
Người trên thảo nguyên thích rượu, đừng có thấy bọn họ bị người Thổ Phiên làm chophải rời khỏi quê hương trốn ở đây. Mặc dù coi như là có một chỗ nương thân, nhưng rượu này có thể uống nhưng không thể quên.
Nhìn thấy mọi người trong trướng ăn đã không thể đụng đậy được nữa, Ô Chất Lặc dặn dò đưa toàn bộ thịt dê đã nướng thưởng cho bọn thị vệ trước trướng, hành động này khiến bọn thị vệ reo hò một hồi. Phải biết là trong thời đại này, dê nướng nguyên con là một món ăn nổi tiếng quy định trong tiệc rượu của các quý nhân bậc rất cao, người chăn nuôi bình thường hoặc bộ tộc du mục nhỏ tất nhiên cũng lấy thịt dê là món chính để ăn, nhưng lại không có tư cách được ăn nguyên con dê đấy.
Hành động lần này làm cho Dương Phàm để ý đến Ô Chất Lặc. Từ khi hắn tới Lạc Dương đến sau này quan lại quyền quý gặp cũng nhiều rồi, nhưng những người quyền quý chăm sóc, quan tâm tới kẻ dưới không nhiều lắm. Lúc này Ô Chất Lặc cũng uống đến sắc mặt đỏ thẫm, nói lời chân thật, hành động cho thấy là phát ra từ tấm lòng, không phải là cố ý mua chuộc lòng người.
Thẩm Mộc uống cũng không nhiều, tuy rằng mỗi người mời rượu đều kính hắn trước, nhưng lão chỉ nâng lên uống một ngụm nhỏ, người bên ngoài cũng sẽ không bắt bẻ được. Lão uống không nhiều, những thứ như váng sữa rồi sữa đậu tào phớ, dồi, thịt nướng mỗi loại ăn một ít. Cho nên đến giờ này ánh mắt củalão vẫn sáng như trước
Thẩm Mộc uống một hồi, đứng dậy ra ngoài đi tiểu, Dương Phàm nhân cơ hội đi theo.
Hai thiếu nữ Đột Quyết dìu Thẩm Mộc đi khỏi chỗ đám người náo nhiệt, dừng ở một góc yên tĩnh, nhìn lão cười híp mắt ra ý là ở trong này có thể tiểu tiện. Một trong hai thiếu nữ đó liền duyên dáng ngồi xổm xuống muốn tháo thắt lưng, cởi quần cho lão. Đúng lúc này, Dương Phàm liền xuất hiện trước mặt lão.
Thẩm Mộc vừa nhìn thấy Dương Phàm liền khoát tay áo đợi hai thiếu nữ Đột Quyết bỏ đi, cười nói với Dương Phàm:
- Nhị lang hình như có tâm sự?
Dương Phàm nói:
- Mỗ có một chuyện không rõ, chỉ có điều đầu óc nông cạn, suy đi nghĩ lại đến trăm lần vẫn không giải đáp được. Nếu không gặp mặt xin chỉ bảo, chỉ sợ ngủ không yên.
Thẩm Mộc cười nói:
- Nhị lang! Từ bao giờ mà khách sáo như vậy? chúng ta là huynh đệ. Có chuyện gì cứ việc nói.
Lão cũng không né tránh Dương Phàm nới lỏng dây lưng cởi áo, tiểu tiện xong, buộc lại sửa sang xong xuôi thì một thiếu nữ Đột Quyết đứng hầu ở đằng xa lập tức bước nhanh về phíalão , đồng thời rút từ hông ra một cái khăn tay, cung kính dâng lên cho hắn.
Thẩm Mộc lau sạch tay, quay về phía Dương Phàm làm điệu bộ có lời mời, hai người liền cùng chậm rãi đi về phía lều trại, hai thiếu nữ Đột Quyết thì nhắm mắt đi theo sau cách xa hơn chục mét.
Dương Phàm nói:
- Theo như lời Thẩm huynh người có thể trở thành Khả Hãn. Chính là Ô Chất Lặc?
Thẩm Mộc nói:
- Đúng vậy, ngươi thấy người này thế nào?
Dương Phàm nói:
- Thật là một trang hào kiệt! Chỉ có điều, Thẩm Mộc huynh tính giúp cho hắn thành Khả Hãn ở nơi nào?
Thẩm Mộc cười nói:
- Nhị Lang biết rõ rồi còn cố hỏi, tất nhiên là Tây Đột Quyết, vua của mười bộ lạc!
Dương Phàm dừng bước, quay sang phía Thẩm Mộc nghiêm giọng hỏi:
- Tây Đột Quyết vốn đã có chủ, hơn nữa người đó lại trung thành với triều đình của ta. Vì sao Thẩm huynh phải lập Khả Hãn khác?
Thẩm Mộc nói:
- Hộc Sắt La sao? Hộc Sắt La tất nhiên là trung thành đấy, nhưng Ô Chất Lặc này cũng là người trung thành, cả hai đều trung thành như nhau. Ô Chất Lặc so với Hộc Sắt La lại càng là vị chúa tể một phương.
Dương Phàm nghi ngờ nói:
- Thẩm huynh nói như vậy là sao?
Thẩm Mộc nói:
- Hộc Sắt La thì cá nhân võ dũng, mà không giỏi chỉ huy các bộ lạc, khi lâm chiến thường lấy yếu địch với cường địch, lấy cứng chọi cứng khiến cho các bộ lạc Tây Đột Quyết trong lúc giao chiến với Đông Đột Quyết nhiều lần mất lợi thế, bị mất đất, chết dân, gây nên kết cục ngày hôm nay các bộ lạc phải xa xứ lang thang khắp nơi. Uy của y đã không còn để cho chúng phục. Đây là vấn đề thứ nhất. Hộc Sắt La cương mãnh độc đoán, tính tình tàn bạo, bình thường không bảo vệ các bộ lạc, thường say rượu lấy roi quất vào binh lính, đối với các bộ lạc cũng có nhiều sai lầm, bên trong trừng phạt nghiêm khắc khiến cho kẻ dưới sợ hãi, nội bộ lục đục. Đây là vấn đề thứ hai. Làm một Khả Hãn có hai vấn đề như vậy là đủ làm cho Tây Đột Quyết lâm vào tình cảnh ngoài có cường địch, bên trong khốn khó.
Dương Phàm chần chờ nói:
- Có chuyện như vậy? Khi ta ở Lạc Dương cũng từng nghe Hộc Sắt La đại tướng quân nói về cách làm người của hắn… So với lời nói của Thẩm Huynh dường như không khớp…
Thẩm Mộc chợt nói:
- Ta đang tự hỏi vì sao ngươi đối với việc ủng hộ Ô Chất Lặc làm Khả Hãn có nhiều nghi kỵ, hóa ra nguyên nhân là ở chỗ này!
Thẩm Mộc cười khổ nói:
- Nhị Lang! Các ngươi từng đá cầu chung một trận, hắn coi ngươi là bạn hữu, mà không phải là thuộc hạ, thái độ tất nhiên khác biệt. Nhưng chuyện này không thể giống như chuyện hắn điều khiển người bên dưới. Thật ra ta ủng hộ Ô Chất Lặc, vì từ hắn ta có thể có lợi ích. Còn nếu Hộc Sắt La nếu là nhân vật tốt có thể ủng hộ được, thì đi ủng hộ hắn ta chẳng phải càng bớt việc so với Ô Chất Lặc? Thực ra người này không thể bồi dưỡng được! Tính tình, cách làm người của hắn, năng lực thống soái các bộ lạc ra sao, một mình lời nói của ta nếu ngươi không tin chi bằng tìm tới bất kỳ người nào trong mười bộ lạc mà hỏi thăm. Các bộ lạc ủng hộ Ô Chất Lặc thế nào, người sẽ thấy. Nếu Hộc Sắt La là người đứng đầu anh minh, thử hỏi bộ hạ của hắn lại đi lục đục sao?
Trên đường đến đây, Dương Phàm không chỉ thấy được Ô Chất Lặc có năng lực dùng binh, luyện binh mà còn thấy được bộ hạ đối với hắn thật lòng ủng hộ. Mặt khác các thủ lĩnh bộ lạc đối với hắn thuận theo Đồng thời cũng tận mắt nhìn thấy thái độ của hắn đối với người dưới.
Ở Trung Nguyên quan chức cấp cao làm được như vậy đối với cấp dưới là thuộc hàng đáng quý. Mà ở trong bộ lạc quý tộc và thuộc hạ, các mối quân hệ của chủ nô và nô lệ lại càng không dễ dàng. Mà về mặt này Ô Chất Lặc
…
Tây Đột Quyết bị Đông Đột Quyết và Thổ Phiên liên kết áp bức, không gian sinh sống này càng nhỏ. Trong tình cảnh gian nan như thế này, bên trong đổi chủ lại càng dễ xảy ra rối loạn, làm cho Tây Đột Quyết vốn đã kề cận tới chỗ diệt sạch bộ lạc, càng lâm thêm vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Với lại trong tình huống như vậy, nếu Thẩm Mộc có thể thể giúp cho bọn họ. Nếu như Ô Chất Lặc có khả năng, mà Hộc Sắt La cũng có khả năng trong khi lão lại vứt dễ lấy khó đi ủng hộ Ô Chất Lặc thì có lẽ cũng chỉ có lý do này mới nói rõ được.
Nghĩ đến đây Dương Phàm không khỏi có chút dao động. Hắn không cho rằng Hộc Sắt La là một người ác, nhưng một người tốt chưa chắc đã là một người có thể đảm nhiệm vị chí thủ lĩnh. Dương Phàm do dự nhưng vẫn ôm một chút ảo tưởng, nói:
- Hộc Sắt La vốn là người đứng đầu mười bộ lạc, Ô Chất Lặc thay thế có thể được sao?
Thẩm Mộc thấy hắn sắp bị mình thuyết phục, thoải mái cười rộ lên:
- Vương hầu, tướng quân đâu cứ phải là con dòng cháu giống? Nhị lang làm sao mà lại không tin chuyện người không phải trong vương tộc mà không thể làm vua? Đương kim nữ hoàng không phải là con cháu hoàng tộc Lý Đường. Chẳng lẽ nàng bây giờ không phải là Hoàng đế? Nếu nói về Hộc Sắt La, hắn là một vị Khả Hãn. Nhưng nếu không có Đại Đường ta thừa nhận cũng không chắc đã là hợp pháp. Chưa nói đến Đông Đột Quyết còn có một vị A Sử Na Cốt Đốt Lộc, cho dù là ở Tây Đột Quyết, ban đầu Hộc Sắt La cũng không phải là người thừa kế Hãn vị. Đứng đầu Tây Đột Quyết vốn là A Sử Na Di Xạ. Cha của Hộc Sắt La A Sử Na Bộ Chân với Khả Hãn Di Xạ là anh em họ. Hắn có dục vọng muốn làm Khả Hãn, liền mưu sát Di Xạ, em trai, cháu tổng cộng hơn hai mươi người rồi soán ngôi tự lập mình là Khả Hãn. A Sử Na Di Xạ dẫn toàn bộ quân lính sở thuộc cùng những bộ lạc gần đó nương nhờ vào Đại Đường ta. Thái Tông Hoàng đế sắc phong hắn làm Hề Lợi Bật Đốt Lục Khả Hãn. A Sử Na Bộ Chân tự lên ngôi, nhưng có nhiều bộ lạc không phục. Bộ Chân bất đắc dĩ cũng đành phải nương nhờ vào Đại Đường ta được phong làm Tả Đôn Vệ Đại tướng quân. Sau này, A Sử Na Bộ Chân vu cáo A Sử Na Di Xạ mưu phản. Di Xạ bị giết, Bộ Chân mới đặt được mười bộ lạc vào dưới trướng của mình.
Thẩm Mộc nói tới đây cười ha hả, nói:
- Chuyện này, dù sao cũng là chuyện đã hơn hai mươi năm trước. Mười bộ lạc Tây Đột Quyết ai ai cũng biết. Bây giờ Hộc Sắt La kế thừa Hãn vị nhưng lại không được lòng người của các bộ lạc, Ô Chất Lặc chiếm lấy có gì không được?
Dương Phàm nói:
- Năng lực của Ô Chất Lặc, ta tuy chỉ mới thấy vài điểm nhưng cũng phải thừa nhận hắn đúng là hào kiệt khí phách, chỉ có điều…. Nguyên nhân chính là người này có phần tài năng, nếu ủng hộ hắn, có thành nuôi hổ gây họa không?
Thẩm Mộc bật cười nói:
- Nhị lang! Ngươi thực lòng tính toán cho ta, suy nghĩ này làm ta khâm phục, nhưng ý nghĩ này cũng sai hoàn toàn rồi!
Lão chắp tay sau lưng chậm rãi đi về phía trước vài bước, giơ tay chỉ bầu trời có vô số ngôi sao lóe sáng, nói:
- Một thế gia, trong đám con cháu đích tôn không có người kiệt xuất, mà còn muốn đố kỵ người tài, xa lánh con cháu ngành thứ thì thế gia này tuyệt đối không thể tồn tại ngàn… năm. Một vị trọng thần nếu tiến cử người có đức hạnh, thì không chỉ có tài mới được trọng dụng. Kẻ chỉ luôn lo người khác có tài năng một ngày nào đó xuất sắc hơn mình, thì sớm muộn kẻ đó cũng trở thành kẻ gian thần xiểm nịnh, không thể nào lưu danh muôn thuở. Một đế vương nếu luôn lo lắng thần tử công cao lấn chủ, thậm chí không cần đợi họa ngoại xâm diệt trừ mà đã vội vàng xử lý các văn võ đại thần có tài cánthì sớm muộn gì cũng trở thành quân vương mất nước! Nhị Lang , bây giờ quân lực Thổ Phiên không kém Đại Đường ta, huống chi còn có một Đông Đột Quyết. Lúc này còn e ngại với người của mình, trăm phương nghìn kế phòng bị, kết quả chính là gì? Ô Chất Lặc diệt được Thổ Phiên và Đông Đột Quyết sao? Không có khả năng! Nhưng hắn có thể lớn mạnh. Lực lượng này của hắn từ đâu đến? Cho dù hắn dựa vào chính mình sinh sống, nhưng địa bàn chỉ lớn đến vậy. Ba nhà chia cắt, đối với chúng ta chỉ có lợi không có hại.
- Ô Chất Lặc rất có năng lực. Đúng là vậy. Nhưng hoàn cảnh ở đây hiểm ác như vậy, chúng ta có thể trợ giúp cho hắn trong khoảng thời gian ngắn hạn, muốn bọn hắn có năng lực. Thế gia chúng ta cũng thế mà triều đình cũng thế đều cố gắng nâng giá trị của hắn lên, bằng không dùng hắn thì có lợi ích gì đâu? Nâng đỡ đương nhiên đồng thời còn muốn khống chế và xem Ô Chất Lặc có quan hệ với người Đột Quyết hay không. Nếu Đại Đường đã đến lúc suy nhược ngay cả kẻ một tay mình đến hỗ trợ cũng không thể khống chế, hay vì kẻ đó thấy lợi tối mắt, có dã tâm như vậy, mặc kệ hắn không chung dòng tộc, thậm chí bất kể là huyết thống gần nhất, cũng chiếm lấy. Không cần phải lấy ví dụ xa đến vậy, triều đại này không phải chính là một ví dụ rành rành?
Dương Phàm trầm mặc hồi lâu, hỏi:
- Vì sao huynh dẫn ta tới gặp hắn, lại cho ta biết chuyện này?
Thẩm Mộc nói:
- Bởi vì hắn phải xưng Khả Hãn, cần phải lấy được sự ủng hộ của triều đình, cần một danh phận lớn. Thật ra cho dù ngươi chấp nhận hay không thì mười bộ tộc thực tế đã nằm trong tay Ô Chất Lặc rồi, chỉ có điều Hộc Sắt La vẫn còn đó nên Ô Chất Lặc cũng không thể trở mặt với hắn thôi. Nếu triều đình ta không đồng ý, ngươi cho là Ô Chất Lặc sẽ từ bỏ quyền lực? Không đời nào! Hộc Sắt La vẫn gặp cục diện bị cô lập hoàn toàn như trước. Nếu xuất hiện tình huống này, ngươi cho là Tây Đột Quyết có hai mãnh hổ sẽ dẫn tới bên trong hao tổn thế nào? Nếu vậy, lực lượng triều đình chúng ta muốn dùng để khống chế Đông Đột Quyết sẽ tổn thất hầu như không còn rồi.
- Nhị lang, trong tình huống như vậy, ngươi bảo đối với Hộc Sắt La mà nói, ở lại trong triều làm một Đại tướng quân, một phú ông tốt hơn hay để cho hắn trở về khiến cho mười bộ tộc tự giết lẫn nhau cuối cùng chôn vùi tất cả thì tốt hơn? Cía lợi và hại trong chuyện này, nếu do ngươi trình báo cho nữ hoàng, tin rằng nữ hoàng sẽ cân nhắc và không luyến tiếc một danh phận “Khả Hãn”! Bản thân Hộc Sắt La ở lại trong triều đình, với hắn mà nói có ích không có hại. Với triều đình mà nói, đối với mười bộ lạc Tây Đột Quyết có nhiều lợi thế khống chế. Lúc cần thiết có thể đưa hắn ra nếu như Ô Chất Lặc thật sự nuốt lời!
- Ta, Ô Chất Lặc! Hướng lên trời xanh mà lập lời thề. Ta mà làm Khả Hãn, tuyệt đối không phụ lòng trông cậy!
Theo tiếng nói, Ô Chất Lặc đột nhiên từ trong màn đêm xa xa bước tới. Gã vẫn ngà ngà say như trước, bước chân có chút lảo đảo, nhưng nét mặt lại tràn đầy kích động cùng với chân thành và trịnh trọng. Hai thiếu nữ Đột Quyết hướng về phía hắn cúi gập người xuống.
Dương Phàm không thấy quái lạ khi nào thì gã chạy đến, chỉ nhìn gã hắn:
- Làm sao ta mới có thể tin tưởng lời cam đoan của ngươi?
Ô Chất Lặc cười lạnh nói:
- Ngươi chỉ có thể tin tưởng vào sự cam đoan của ta! Nếu ngươi lo lắng khi ta hùng mạnh rồi sẽ sinh lòng phản loạn, chẳng lẽ ngươi có thể cam đoan Hộc Sắt La hùng mạnh rồi hắn nhất định sẽ trung thành với các ngươi?
Đương nhiên Dương Phàm không thể bảo đảm, hắn trầm mặc một lát chậm rãi nói:
- Ngươi có thể bảo đảm, các ngươi vĩnh viễn trung thành với Đại Đường ta?
Ô Chất Lặc lấy tay xoa ngực, nhẹ nhàng mà khom lưng xuống:
- Ta chỉ có thể tự mình bảo đảm, bạn hữu của ta! Đây là lời thề chân thành nhất của ta. Nếu ta nói ta có thể cam đoan điều gì về thế hệ con cháu của ta, thì đúng là lời nói dối lớn nhất đối với ngươi! Mỗi người đều có con đường riêng của mình, Dù là ngươi hay ta, ai có thể bảo đảm con mình cháu mình, chắt mình sẽ làm cái gì?
Dương Phàm khe khẽ thở dài nhìn Thẩm Mộc, lại nhìn Ô Chất Lặc, hỏi:
- Cụ thể các ngươi định làm gì
Thẩm Mộc lộ ra vẻ vui sướng tươi cười. Những lời này của Dương Phàm, có nghĩa hắn đã thật sự là người chung chí hướng rồi.
Thẩm Mộc sảng khoái mà nói:
- Đầu tiên là muốn triều đình khiến cho Hộc Sắt La ở lại lâu dài trong kinh thành Lạc Dương! Nếu bản thân Hộc Sắt La không muốn, cũng phải làm cho triều đình nghĩ cách để giữ hắn ở lại kinh thành Lạc Dương. Chỉ có như thế, mới có khả năng tránh cho mười bộ tộc bên trong Tây Đột Quyết chia rẽ và tự giết lẫn nhau. Thứ hai, là muốn triều đình tiếp nhận những người già yếu, phụ nữ, trẻ em ước chừng mấy nghìn người của mười bộ lạc Đột Quyết đưa bọn họ đến Lũng Hữu hoặc Quan Trung, có như vậy bọn họ mới không lo lắng chuyện nhà mà cũng giảm gánh nặng mấy nghìn người, tập trung tinh nhuệ đánh về An Tây Tứ trấn. Nơi đó vẫn là nơi mười bộ lạc Tây Đột Quyết sinh sống, chăn thả.
Dương Phàm thầm nghĩ:
- Mười bộ tộc chỉ sợ chí ít cũng đã có sáu bộ tộc theo Ô Chất Lặc, lại còn có Thẩm Mộc âm thầm ủng hộ. Trong tình huống này, ở lại kinh thành Lạc Dương là kết quả tốt nhất cho Hộc Sắt La. Về phần di chuyển mấy nghìn lão ấu đến Lũng Hữu Quan Trung cũng khôngcó gì lớn. Bọn họ có thể làm nông nghiệp và chăn nuôi, chẳng khác gì là biến mười bộ tộc thành con tin, Thẩm Mộc đại khái cũng là tính toán như vậy.
Thẩm Mộc lại nói:
- Hai chuyện này, ta sẽ cung cấp đầy đủ cho ngươi căn cứ xác thực đanh thép, ngươi là thám báo do nữ Hoàng đế phái đi, chỉ cần đưa nó đặt trước mặt nữ Hoàng đế, và ra sức thuyết phục nàng đồng ý. Đương nhiên ta sẽ sử dụng những thủ hạ khác bên cạnh giúp đỡ ngươi.
Ô Chất Lặc nói:
- Kế tiếp, chính là việc nên làm của ta rồi. Đối nội ta cũng cần bồi dưỡng. Mười bộ tộc bị thương rất nặng, ngươi đừng thấy bọn họ dường như không lo cơm áo, trên thực tế vì chúng ta bị bắt rời khỏi quê hương bản quán, trên đường chạy trốn bị kẻ địch bắt mất rất nhiều dê bò súc vật. Số gia súc còn lại không đủ để duy trì cuộc sống cho người dưới. Ta cũng cần sống qua mùa đông này, mới có thể chậm rãi mà khôi phục nguyên khí. Trong lúc này, ta muốn một mặt khôi phục nguyên khí, một mặt cần rèn luyện binh mã, kết hợp binh mã tinh nhuệ của mười bộ lạc, tạo ra một đạo quân có thể chống lại lực lượng của Thổ Phiên, Cốt Đốt Lộc. Còn đối ngoại thế nào…
Ô Chất Lặc nhìn về phía Thẩm Mộc. Thẩm Mộc nói:
- Đối ngoại, Ô Chất Lặc đã phái người bí mật cầu xin phó Vương Thổ Phiên cầu kiến Tể tướng Khâm Lăng, kể chuyện lấy Ô Chất Lặc thay thế Hộc Sắt La nói cho Khâm Lăng.
Một tia sáng chợt lóe lên trong mắt Dương Phàm :
- Giả vờ hả?
Thẩm Mộc giơ ngón tay cái về phía hắn ra ý khen ngợi, nói:
- Đúng vậy, giả vờ đấy! Sau đó nhờ vả Khâm Lăng làm điều kiện để kiếm được sự ủng hộ của hắn, giúp cho mình trở thành người đứng đầu mười bộ tộc. Tất nhiên Khâm Lăng sẽ không dễ dàng tin tưởng thành ý của Ô Chất Lặc, nhưng có thể không đánh mà được tinh binh của mười bộ tộc, cái này quá hấp dẫn, hắn cũng không thể cự tuyệt được. Chỗ này của Ô Chất Lặc gọi là Đại Đấu Bạt Cốc, là đường tắt thông với Hoàng Trung, cũng là đường tiến vào phía bắc Thổ Phiên đến Hà Tây. Nó là một cửa ải hiểm yếu, cho nên nơi này không an toàn. Nhưng hiện tại Ô Chất Lặc không có thời gian để lựa chọn một chỗ tốt có nguồn nước, đồng cỏ để cư trú và chăn nuôi, chỉ có thể nằm yên cố gắng kéo dài qua mùa đông này.
Dương Phàm vuốt cằm nói:
- Ừ, cho dù Luận Khâm Lăng bán tín bán nghi, nhưng chỉ cần hắn muốn thâu tóm lực lượng, cũng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Như vậy là đủ thời gian cho chúng ta có cơ hội tạm nghỉ rồi.
Ở Thổ Phiên xưng danh của Tể tướng là “Luận” cho nên Khâm Lăng thường được gọi là Luận Khâm Lăng, Dương Phàm để cho tiện lợi cũng xưng hộ như bọn họ.
Thẩm Mộc nói:
- Không chỉ như vậy, ta còn tìm cách để làm cho Tán Phổ biết chuyện này!
Dương Phàm cau mày nói:
- Tán Phổ Thổ Phiên và Luận Khâm Lăng không còn êm thấm rồi hả?
Ô Chất Lặc ngắt lời cười nói:
- Đâu chỉ có vậy, bọn họ hục hặc với nhau ghê gớm!
Dương Phàm suy nghĩ một chút nói:
- Kế này chỉ sợ không có tác dụng.
Thẩm Mộc cười nói:
- Vì sao không có tác dụng?
Dương Phàm nói:
- Đột nhiên tiếp nhận mười bộ tộc , động tĩnh quá lớn, cơ bản không thể dấu diếm được người ta. Cho dù là Luận Khâm Lăng muốn dồn lực lượng khổng lồ như vậy vào dưới quyền thống trị của mình, cũng chỉ có thể cùng bên này bí mật thương nghị, âm thầm ra tay. Chuyện chiêu an này hắn sẽ không ngu xuẩn mà giấu Tán Phổ đâu?
Thẩm Mộc cười cười gian trá nói:
- Khâm Lăng dù sao cũng là tể tướng, hơn nữa lại nắm quyền bính, Tán Phổ cũng phải để mắt tới. Một khi nghe được một chút tin tức chẳng lẽ không chạy tới chỗ Tán Phổ khoe thành tích sao? Hắn muốn chứng minh thành ý của Ô Chất Lặc cần phải có thời gian. Trước hết hắn phải có phương pháp xử lý để nắm giữ lực lượng mười bộ tộc trong tay mình, cái này càng cần phải có thời gian. Trước đó hắn sẽ không khinh xuất mà bẩm báo cho Tán Phổ, cái mà ta muốn chính là trong khoảng thời gian này!
Dương Phàm chợt nói:
- Ta hiểu rồi! Chỉ cần Tán Phổ nghe được tin tức này từ miệng người khác trước Luận Khâm Lăng, cho dù sau này Luận Khâm Lăng có nói rõ ràng chuyện này với Tán Phổ, Tán Phổ cũng sẽ không tin tưởng hắn, thậm chí còn cảnh giác hơn. Bởi vì hắn sẽ cho rằng bên cạnh mình có gián điệp của Luận Khâm Lăng!
Thẩm Mộc lại giơ ngón tay cái phía hắn rồi bật cười ha hả. Ô Chất Lặc cũng ở bên cạnh phát ra tiếng cười ha hả.
Dương Phàm nhìn hai người chỉ cảm thấy hai người này một văn một võ. Một hung dữ như Sói, một giả dối như Hồ, mà chính hắn đây đại khái cũng kiêm một tí dã tính của Sói, và tỉnh táo của Hồ. Nhưng hai phương diện này so với hai người kia còn non nớt hơn một chút. Hắn còn phải trưởng thành, còn có con đường dài phải đi…
Bữa thịnh yến kéo dài đến khuya. Trong lều trướng những hảo hản đều là các dũng sĩ thảo nguyên bụng no căng, ba con dê nướng đã bị bọn họ ăn sạch. Lúc này trước lều trại còn treo trên hố bếp hai con dê đã được nướng khô vàng ươm, mà bên trong trướng mọi người đã ăn no rồi, bắt đầu la lối om sòm, sinh ra chuyện đấu rượu. Ở bên người toàn là các bình rượu vứt lung tung.
Người trên thảo nguyên thích rượu, đừng có thấy bọn họ bị người Thổ Phiên làm chophải rời khỏi quê hương trốn ở đây. Mặc dù coi như là có một chỗ nương thân, nhưng rượu này có thể uống nhưng không thể quên.
Nhìn thấy mọi người trong trướng ăn đã không thể đụng đậy được nữa, Ô Chất Lặc dặn dò đưa toàn bộ thịt dê đã nướng thưởng cho bọn thị vệ trước trướng, hành động này khiến bọn thị vệ reo hò một hồi. Phải biết là trong thời đại này, dê nướng nguyên con là một món ăn nổi tiếng quy định trong tiệc rượu của các quý nhân bậc rất cao, người chăn nuôi bình thường hoặc bộ tộc du mục nhỏ tất nhiên cũng lấy thịt dê là món chính để ăn, nhưng lại không có tư cách được ăn nguyên con dê đấy.
Hành động lần này làm cho Dương Phàm để ý đến Ô Chất Lặc. Từ khi hắn tới Lạc Dương đến sau này quan lại quyền quý gặp cũng nhiều rồi, nhưng những người quyền quý chăm sóc, quan tâm tới kẻ dưới không nhiều lắm. Lúc này Ô Chất Lặc cũng uống đến sắc mặt đỏ thẫm, nói lời chân thật, hành động cho thấy là phát ra từ tấm lòng, không phải là cố ý mua chuộc lòng người.
Thẩm Mộc uống cũng không nhiều, tuy rằng mỗi người mời rượu đều kính hắn trước, nhưng lão chỉ nâng lên uống một ngụm nhỏ, người bên ngoài cũng sẽ không bắt bẻ được. Lão uống không nhiều, những thứ như váng sữa rồi sữa đậu tào phớ, dồi, thịt nướng mỗi loại ăn một ít. Cho nên đến giờ này ánh mắt củalão vẫn sáng như trước
Thẩm Mộc uống một hồi, đứng dậy ra ngoài đi tiểu, Dương Phàm nhân cơ hội đi theo.
Hai thiếu nữ Đột Quyết dìu Thẩm Mộc đi khỏi chỗ đám người náo nhiệt, dừng ở một góc yên tĩnh, nhìn lão cười híp mắt ra ý là ở trong này có thể tiểu tiện. Một trong hai thiếu nữ đó liền duyên dáng ngồi xổm xuống muốn tháo thắt lưng, cởi quần cho lão. Đúng lúc này, Dương Phàm liền xuất hiện trước mặt lão.
Thẩm Mộc vừa nhìn thấy Dương Phàm liền khoát tay áo đợi hai thiếu nữ Đột Quyết bỏ đi, cười nói với Dương Phàm:
- Nhị lang hình như có tâm sự?
Dương Phàm nói:
- Mỗ có một chuyện không rõ, chỉ có điều đầu óc nông cạn, suy đi nghĩ lại đến trăm lần vẫn không giải đáp được. Nếu không gặp mặt xin chỉ bảo, chỉ sợ ngủ không yên.
Thẩm Mộc cười nói:
- Nhị lang! Từ bao giờ mà khách sáo như vậy? chúng ta là huynh đệ. Có chuyện gì cứ việc nói.
Lão cũng không né tránh Dương Phàm nới lỏng dây lưng cởi áo, tiểu tiện xong, buộc lại sửa sang xong xuôi thì một thiếu nữ Đột Quyết đứng hầu ở đằng xa lập tức bước nhanh về phíalão , đồng thời rút từ hông ra một cái khăn tay, cung kính dâng lên cho hắn.
Thẩm Mộc lau sạch tay, quay về phía Dương Phàm làm điệu bộ có lời mời, hai người liền cùng chậm rãi đi về phía lều trại, hai thiếu nữ Đột Quyết thì nhắm mắt đi theo sau cách xa hơn chục mét.
Dương Phàm nói:
- Theo như lời Thẩm huynh người có thể trở thành Khả Hãn. Chính là Ô Chất Lặc?
Thẩm Mộc nói:
- Đúng vậy, ngươi thấy người này thế nào?
Dương Phàm nói:
- Thật là một trang hào kiệt! Chỉ có điều, Thẩm Mộc huynh tính giúp cho hắn thành Khả Hãn ở nơi nào?
Thẩm Mộc cười nói:
- Nhị Lang biết rõ rồi còn cố hỏi, tất nhiên là Tây Đột Quyết, vua của mười bộ lạc!
Dương Phàm dừng bước, quay sang phía Thẩm Mộc nghiêm giọng hỏi:
- Tây Đột Quyết vốn đã có chủ, hơn nữa người đó lại trung thành với triều đình của ta. Vì sao Thẩm huynh phải lập Khả Hãn khác?
Thẩm Mộc nói:
- Hộc Sắt La sao? Hộc Sắt La tất nhiên là trung thành đấy, nhưng Ô Chất Lặc này cũng là người trung thành, cả hai đều trung thành như nhau. Ô Chất Lặc so với Hộc Sắt La lại càng là vị chúa tể một phương.
Dương Phàm nghi ngờ nói:
- Thẩm huynh nói như vậy là sao?
Thẩm Mộc nói:
- Hộc Sắt La thì cá nhân võ dũng, mà không giỏi chỉ huy các bộ lạc, khi lâm chiến thường lấy yếu địch với cường địch, lấy cứng chọi cứng khiến cho các bộ lạc Tây Đột Quyết trong lúc giao chiến với Đông Đột Quyết nhiều lần mất lợi thế, bị mất đất, chết dân, gây nên kết cục ngày hôm nay các bộ lạc phải xa xứ lang thang khắp nơi. Uy của y đã không còn để cho chúng phục. Đây là vấn đề thứ nhất. Hộc Sắt La cương mãnh độc đoán, tính tình tàn bạo, bình thường không bảo vệ các bộ lạc, thường say rượu lấy roi quất vào binh lính, đối với các bộ lạc cũng có nhiều sai lầm, bên trong trừng phạt nghiêm khắc khiến cho kẻ dưới sợ hãi, nội bộ lục đục. Đây là vấn đề thứ hai. Làm một Khả Hãn có hai vấn đề như vậy là đủ làm cho Tây Đột Quyết lâm vào tình cảnh ngoài có cường địch, bên trong khốn khó.
Dương Phàm chần chờ nói:
- Có chuyện như vậy? Khi ta ở Lạc Dương cũng từng nghe Hộc Sắt La đại tướng quân nói về cách làm người của hắn… So với lời nói của Thẩm Huynh dường như không khớp…
Thẩm Mộc chợt nói:
- Ta đang tự hỏi vì sao ngươi đối với việc ủng hộ Ô Chất Lặc làm Khả Hãn có nhiều nghi kỵ, hóa ra nguyên nhân là ở chỗ này!
Thẩm Mộc cười khổ nói:
- Nhị Lang! Các ngươi từng đá cầu chung một trận, hắn coi ngươi là bạn hữu, mà không phải là thuộc hạ, thái độ tất nhiên khác biệt. Nhưng chuyện này không thể giống như chuyện hắn điều khiển người bên dưới. Thật ra ta ủng hộ Ô Chất Lặc, vì từ hắn ta có thể có lợi ích. Còn nếu Hộc Sắt La nếu là nhân vật tốt có thể ủng hộ được, thì đi ủng hộ hắn ta chẳng phải càng bớt việc so với Ô Chất Lặc? Thực ra người này không thể bồi dưỡng được! Tính tình, cách làm người của hắn, năng lực thống soái các bộ lạc ra sao, một mình lời nói của ta nếu ngươi không tin chi bằng tìm tới bất kỳ người nào trong mười bộ lạc mà hỏi thăm. Các bộ lạc ủng hộ Ô Chất Lặc thế nào, người sẽ thấy. Nếu Hộc Sắt La là người đứng đầu anh minh, thử hỏi bộ hạ của hắn lại đi lục đục sao?
Trên đường đến đây, Dương Phàm không chỉ thấy được Ô Chất Lặc có năng lực dùng binh, luyện binh mà còn thấy được bộ hạ đối với hắn thật lòng ủng hộ. Mặt khác các thủ lĩnh bộ lạc đối với hắn thuận theo Đồng thời cũng tận mắt nhìn thấy thái độ của hắn đối với người dưới.
Ở Trung Nguyên quan chức cấp cao làm được như vậy đối với cấp dưới là thuộc hàng đáng quý. Mà ở trong bộ lạc quý tộc và thuộc hạ, các mối quân hệ của chủ nô và nô lệ lại càng không dễ dàng. Mà về mặt này Ô Chất Lặc
…
Tây Đột Quyết bị Đông Đột Quyết và Thổ Phiên liên kết áp bức, không gian sinh sống này càng nhỏ. Trong tình cảnh gian nan như thế này, bên trong đổi chủ lại càng dễ xảy ra rối loạn, làm cho Tây Đột Quyết vốn đã kề cận tới chỗ diệt sạch bộ lạc, càng lâm thêm vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Với lại trong tình huống như vậy, nếu Thẩm Mộc có thể thể giúp cho bọn họ. Nếu như Ô Chất Lặc có khả năng, mà Hộc Sắt La cũng có khả năng trong khi lão lại vứt dễ lấy khó đi ủng hộ Ô Chất Lặc thì có lẽ cũng chỉ có lý do này mới nói rõ được.
Nghĩ đến đây Dương Phàm không khỏi có chút dao động. Hắn không cho rằng Hộc Sắt La là một người ác, nhưng một người tốt chưa chắc đã là một người có thể đảm nhiệm vị chí thủ lĩnh. Dương Phàm do dự nhưng vẫn ôm một chút ảo tưởng, nói:
- Hộc Sắt La vốn là người đứng đầu mười bộ lạc, Ô Chất Lặc thay thế có thể được sao?
Thẩm Mộc thấy hắn sắp bị mình thuyết phục, thoải mái cười rộ lên:
- Vương hầu, tướng quân đâu cứ phải là con dòng cháu giống? Nhị lang làm sao mà lại không tin chuyện người không phải trong vương tộc mà không thể làm vua? Đương kim nữ hoàng không phải là con cháu hoàng tộc Lý Đường. Chẳng lẽ nàng bây giờ không phải là Hoàng đế? Nếu nói về Hộc Sắt La, hắn là một vị Khả Hãn. Nhưng nếu không có Đại Đường ta thừa nhận cũng không chắc đã là hợp pháp. Chưa nói đến Đông Đột Quyết còn có một vị A Sử Na Cốt Đốt Lộc, cho dù là ở Tây Đột Quyết, ban đầu Hộc Sắt La cũng không phải là người thừa kế Hãn vị. Đứng đầu Tây Đột Quyết vốn là A Sử Na Di Xạ. Cha của Hộc Sắt La A Sử Na Bộ Chân với Khả Hãn Di Xạ là anh em họ. Hắn có dục vọng muốn làm Khả Hãn, liền mưu sát Di Xạ, em trai, cháu tổng cộng hơn hai mươi người rồi soán ngôi tự lập mình là Khả Hãn. A Sử Na Di Xạ dẫn toàn bộ quân lính sở thuộc cùng những bộ lạc gần đó nương nhờ vào Đại Đường ta. Thái Tông Hoàng đế sắc phong hắn làm Hề Lợi Bật Đốt Lục Khả Hãn. A Sử Na Bộ Chân tự lên ngôi, nhưng có nhiều bộ lạc không phục. Bộ Chân bất đắc dĩ cũng đành phải nương nhờ vào Đại Đường ta được phong làm Tả Đôn Vệ Đại tướng quân. Sau này, A Sử Na Bộ Chân vu cáo A Sử Na Di Xạ mưu phản. Di Xạ bị giết, Bộ Chân mới đặt được mười bộ lạc vào dưới trướng của mình.
Thẩm Mộc nói tới đây cười ha hả, nói:
- Chuyện này, dù sao cũng là chuyện đã hơn hai mươi năm trước. Mười bộ lạc Tây Đột Quyết ai ai cũng biết. Bây giờ Hộc Sắt La kế thừa Hãn vị nhưng lại không được lòng người của các bộ lạc, Ô Chất Lặc chiếm lấy có gì không được?
Dương Phàm nói:
- Năng lực của Ô Chất Lặc, ta tuy chỉ mới thấy vài điểm nhưng cũng phải thừa nhận hắn đúng là hào kiệt khí phách, chỉ có điều…. Nguyên nhân chính là người này có phần tài năng, nếu ủng hộ hắn, có thành nuôi hổ gây họa không?
Thẩm Mộc bật cười nói:
- Nhị lang! Ngươi thực lòng tính toán cho ta, suy nghĩ này làm ta khâm phục, nhưng ý nghĩ này cũng sai hoàn toàn rồi!
Lão chắp tay sau lưng chậm rãi đi về phía trước vài bước, giơ tay chỉ bầu trời có vô số ngôi sao lóe sáng, nói:
- Một thế gia, trong đám con cháu đích tôn không có người kiệt xuất, mà còn muốn đố kỵ người tài, xa lánh con cháu ngành thứ thì thế gia này tuyệt đối không thể tồn tại ngàn… năm. Một vị trọng thần nếu tiến cử người có đức hạnh, thì không chỉ có tài mới được trọng dụng. Kẻ chỉ luôn lo người khác có tài năng một ngày nào đó xuất sắc hơn mình, thì sớm muộn kẻ đó cũng trở thành kẻ gian thần xiểm nịnh, không thể nào lưu danh muôn thuở. Một đế vương nếu luôn lo lắng thần tử công cao lấn chủ, thậm chí không cần đợi họa ngoại xâm diệt trừ mà đã vội vàng xử lý các văn võ đại thần có tài cánthì sớm muộn gì cũng trở thành quân vương mất nước! Nhị Lang , bây giờ quân lực Thổ Phiên không kém Đại Đường ta, huống chi còn có một Đông Đột Quyết. Lúc này còn e ngại với người của mình, trăm phương nghìn kế phòng bị, kết quả chính là gì? Ô Chất Lặc diệt được Thổ Phiên và Đông Đột Quyết sao? Không có khả năng! Nhưng hắn có thể lớn mạnh. Lực lượng này của hắn từ đâu đến? Cho dù hắn dựa vào chính mình sinh sống, nhưng địa bàn chỉ lớn đến vậy. Ba nhà chia cắt, đối với chúng ta chỉ có lợi không có hại.
- Ô Chất Lặc rất có năng lực. Đúng là vậy. Nhưng hoàn cảnh ở đây hiểm ác như vậy, chúng ta có thể trợ giúp cho hắn trong khoảng thời gian ngắn hạn, muốn bọn hắn có năng lực. Thế gia chúng ta cũng thế mà triều đình cũng thế đều cố gắng nâng giá trị của hắn lên, bằng không dùng hắn thì có lợi ích gì đâu? Nâng đỡ đương nhiên đồng thời còn muốn khống chế và xem Ô Chất Lặc có quan hệ với người Đột Quyết hay không. Nếu Đại Đường đã đến lúc suy nhược ngay cả kẻ một tay mình đến hỗ trợ cũng không thể khống chế, hay vì kẻ đó thấy lợi tối mắt, có dã tâm như vậy, mặc kệ hắn không chung dòng tộc, thậm chí bất kể là huyết thống gần nhất, cũng chiếm lấy. Không cần phải lấy ví dụ xa đến vậy, triều đại này không phải chính là một ví dụ rành rành?
Dương Phàm trầm mặc hồi lâu, hỏi:
- Vì sao huynh dẫn ta tới gặp hắn, lại cho ta biết chuyện này?
Thẩm Mộc nói:
- Bởi vì hắn phải xưng Khả Hãn, cần phải lấy được sự ủng hộ của triều đình, cần một danh phận lớn. Thật ra cho dù ngươi chấp nhận hay không thì mười bộ tộc thực tế đã nằm trong tay Ô Chất Lặc rồi, chỉ có điều Hộc Sắt La vẫn còn đó nên Ô Chất Lặc cũng không thể trở mặt với hắn thôi. Nếu triều đình ta không đồng ý, ngươi cho là Ô Chất Lặc sẽ từ bỏ quyền lực? Không đời nào! Hộc Sắt La vẫn gặp cục diện bị cô lập hoàn toàn như trước. Nếu xuất hiện tình huống này, ngươi cho là Tây Đột Quyết có hai mãnh hổ sẽ dẫn tới bên trong hao tổn thế nào? Nếu vậy, lực lượng triều đình chúng ta muốn dùng để khống chế Đông Đột Quyết sẽ tổn thất hầu như không còn rồi.
- Nhị lang, trong tình huống như vậy, ngươi bảo đối với Hộc Sắt La mà nói, ở lại trong triều làm một Đại tướng quân, một phú ông tốt hơn hay để cho hắn trở về khiến cho mười bộ tộc tự giết lẫn nhau cuối cùng chôn vùi tất cả thì tốt hơn? Cía lợi và hại trong chuyện này, nếu do ngươi trình báo cho nữ hoàng, tin rằng nữ hoàng sẽ cân nhắc và không luyến tiếc một danh phận “Khả Hãn”! Bản thân Hộc Sắt La ở lại trong triều đình, với hắn mà nói có ích không có hại. Với triều đình mà nói, đối với mười bộ lạc Tây Đột Quyết có nhiều lợi thế khống chế. Lúc cần thiết có thể đưa hắn ra nếu như Ô Chất Lặc thật sự nuốt lời!
- Ta, Ô Chất Lặc! Hướng lên trời xanh mà lập lời thề. Ta mà làm Khả Hãn, tuyệt đối không phụ lòng trông cậy!
Theo tiếng nói, Ô Chất Lặc đột nhiên từ trong màn đêm xa xa bước tới. Gã vẫn ngà ngà say như trước, bước chân có chút lảo đảo, nhưng nét mặt lại tràn đầy kích động cùng với chân thành và trịnh trọng. Hai thiếu nữ Đột Quyết hướng về phía hắn cúi gập người xuống.
Dương Phàm không thấy quái lạ khi nào thì gã chạy đến, chỉ nhìn gã hắn:
- Làm sao ta mới có thể tin tưởng lời cam đoan của ngươi?
Ô Chất Lặc cười lạnh nói:
- Ngươi chỉ có thể tin tưởng vào sự cam đoan của ta! Nếu ngươi lo lắng khi ta hùng mạnh rồi sẽ sinh lòng phản loạn, chẳng lẽ ngươi có thể cam đoan Hộc Sắt La hùng mạnh rồi hắn nhất định sẽ trung thành với các ngươi?
Đương nhiên Dương Phàm không thể bảo đảm, hắn trầm mặc một lát chậm rãi nói:
- Ngươi có thể bảo đảm, các ngươi vĩnh viễn trung thành với Đại Đường ta?
Ô Chất Lặc lấy tay xoa ngực, nhẹ nhàng mà khom lưng xuống:
- Ta chỉ có thể tự mình bảo đảm, bạn hữu của ta! Đây là lời thề chân thành nhất của ta. Nếu ta nói ta có thể cam đoan điều gì về thế hệ con cháu của ta, thì đúng là lời nói dối lớn nhất đối với ngươi! Mỗi người đều có con đường riêng của mình, Dù là ngươi hay ta, ai có thể bảo đảm con mình cháu mình, chắt mình sẽ làm cái gì?
Dương Phàm khe khẽ thở dài nhìn Thẩm Mộc, lại nhìn Ô Chất Lặc, hỏi:
- Cụ thể các ngươi định làm gì
Thẩm Mộc lộ ra vẻ vui sướng tươi cười. Những lời này của Dương Phàm, có nghĩa hắn đã thật sự là người chung chí hướng rồi.
Thẩm Mộc sảng khoái mà nói:
- Đầu tiên là muốn triều đình khiến cho Hộc Sắt La ở lại lâu dài trong kinh thành Lạc Dương! Nếu bản thân Hộc Sắt La không muốn, cũng phải làm cho triều đình nghĩ cách để giữ hắn ở lại kinh thành Lạc Dương. Chỉ có như thế, mới có khả năng tránh cho mười bộ tộc bên trong Tây Đột Quyết chia rẽ và tự giết lẫn nhau. Thứ hai, là muốn triều đình tiếp nhận những người già yếu, phụ nữ, trẻ em ước chừng mấy nghìn người của mười bộ lạc Đột Quyết đưa bọn họ đến Lũng Hữu hoặc Quan Trung, có như vậy bọn họ mới không lo lắng chuyện nhà mà cũng giảm gánh nặng mấy nghìn người, tập trung tinh nhuệ đánh về An Tây Tứ trấn. Nơi đó vẫn là nơi mười bộ lạc Tây Đột Quyết sinh sống, chăn thả.
Dương Phàm thầm nghĩ:
- Mười bộ tộc chỉ sợ chí ít cũng đã có sáu bộ tộc theo Ô Chất Lặc, lại còn có Thẩm Mộc âm thầm ủng hộ. Trong tình huống này, ở lại kinh thành Lạc Dương là kết quả tốt nhất cho Hộc Sắt La. Về phần di chuyển mấy nghìn lão ấu đến Lũng Hữu Quan Trung cũng khôngcó gì lớn. Bọn họ có thể làm nông nghiệp và chăn nuôi, chẳng khác gì là biến mười bộ tộc thành con tin, Thẩm Mộc đại khái cũng là tính toán như vậy.
Thẩm Mộc lại nói:
- Hai chuyện này, ta sẽ cung cấp đầy đủ cho ngươi căn cứ xác thực đanh thép, ngươi là thám báo do nữ Hoàng đế phái đi, chỉ cần đưa nó đặt trước mặt nữ Hoàng đế, và ra sức thuyết phục nàng đồng ý. Đương nhiên ta sẽ sử dụng những thủ hạ khác bên cạnh giúp đỡ ngươi.
Ô Chất Lặc nói:
- Kế tiếp, chính là việc nên làm của ta rồi. Đối nội ta cũng cần bồi dưỡng. Mười bộ tộc bị thương rất nặng, ngươi đừng thấy bọn họ dường như không lo cơm áo, trên thực tế vì chúng ta bị bắt rời khỏi quê hương bản quán, trên đường chạy trốn bị kẻ địch bắt mất rất nhiều dê bò súc vật. Số gia súc còn lại không đủ để duy trì cuộc sống cho người dưới. Ta cũng cần sống qua mùa đông này, mới có thể chậm rãi mà khôi phục nguyên khí. Trong lúc này, ta muốn một mặt khôi phục nguyên khí, một mặt cần rèn luyện binh mã, kết hợp binh mã tinh nhuệ của mười bộ lạc, tạo ra một đạo quân có thể chống lại lực lượng của Thổ Phiên, Cốt Đốt Lộc. Còn đối ngoại thế nào…
Ô Chất Lặc nhìn về phía Thẩm Mộc. Thẩm Mộc nói:
- Đối ngoại, Ô Chất Lặc đã phái người bí mật cầu xin phó Vương Thổ Phiên cầu kiến Tể tướng Khâm Lăng, kể chuyện lấy Ô Chất Lặc thay thế Hộc Sắt La nói cho Khâm Lăng.
Một tia sáng chợt lóe lên trong mắt Dương Phàm :
- Giả vờ hả?
Thẩm Mộc giơ ngón tay cái về phía hắn ra ý khen ngợi, nói:
- Đúng vậy, giả vờ đấy! Sau đó nhờ vả Khâm Lăng làm điều kiện để kiếm được sự ủng hộ của hắn, giúp cho mình trở thành người đứng đầu mười bộ tộc. Tất nhiên Khâm Lăng sẽ không dễ dàng tin tưởng thành ý của Ô Chất Lặc, nhưng có thể không đánh mà được tinh binh của mười bộ tộc, cái này quá hấp dẫn, hắn cũng không thể cự tuyệt được. Chỗ này của Ô Chất Lặc gọi là Đại Đấu Bạt Cốc, là đường tắt thông với Hoàng Trung, cũng là đường tiến vào phía bắc Thổ Phiên đến Hà Tây. Nó là một cửa ải hiểm yếu, cho nên nơi này không an toàn. Nhưng hiện tại Ô Chất Lặc không có thời gian để lựa chọn một chỗ tốt có nguồn nước, đồng cỏ để cư trú và chăn nuôi, chỉ có thể nằm yên cố gắng kéo dài qua mùa đông này.
Dương Phàm vuốt cằm nói:
- Ừ, cho dù Luận Khâm Lăng bán tín bán nghi, nhưng chỉ cần hắn muốn thâu tóm lực lượng, cũng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Như vậy là đủ thời gian cho chúng ta có cơ hội tạm nghỉ rồi.
Ở Thổ Phiên xưng danh của Tể tướng là “Luận” cho nên Khâm Lăng thường được gọi là Luận Khâm Lăng, Dương Phàm để cho tiện lợi cũng xưng hộ như bọn họ.
Thẩm Mộc nói:
- Không chỉ như vậy, ta còn tìm cách để làm cho Tán Phổ biết chuyện này!
Dương Phàm cau mày nói:
- Tán Phổ Thổ Phiên và Luận Khâm Lăng không còn êm thấm rồi hả?
Ô Chất Lặc ngắt lời cười nói:
- Đâu chỉ có vậy, bọn họ hục hặc với nhau ghê gớm!
Dương Phàm suy nghĩ một chút nói:
- Kế này chỉ sợ không có tác dụng.
Thẩm Mộc cười nói:
- Vì sao không có tác dụng?
Dương Phàm nói:
- Đột nhiên tiếp nhận mười bộ tộc , động tĩnh quá lớn, cơ bản không thể dấu diếm được người ta. Cho dù là Luận Khâm Lăng muốn dồn lực lượng khổng lồ như vậy vào dưới quyền thống trị của mình, cũng chỉ có thể cùng bên này bí mật thương nghị, âm thầm ra tay. Chuyện chiêu an này hắn sẽ không ngu xuẩn mà giấu Tán Phổ đâu?
Thẩm Mộc cười cười gian trá nói:
- Khâm Lăng dù sao cũng là tể tướng, hơn nữa lại nắm quyền bính, Tán Phổ cũng phải để mắt tới. Một khi nghe được một chút tin tức chẳng lẽ không chạy tới chỗ Tán Phổ khoe thành tích sao? Hắn muốn chứng minh thành ý của Ô Chất Lặc cần phải có thời gian. Trước hết hắn phải có phương pháp xử lý để nắm giữ lực lượng mười bộ tộc trong tay mình, cái này càng cần phải có thời gian. Trước đó hắn sẽ không khinh xuất mà bẩm báo cho Tán Phổ, cái mà ta muốn chính là trong khoảng thời gian này!
Dương Phàm chợt nói:
- Ta hiểu rồi! Chỉ cần Tán Phổ nghe được tin tức này từ miệng người khác trước Luận Khâm Lăng, cho dù sau này Luận Khâm Lăng có nói rõ ràng chuyện này với Tán Phổ, Tán Phổ cũng sẽ không tin tưởng hắn, thậm chí còn cảnh giác hơn. Bởi vì hắn sẽ cho rằng bên cạnh mình có gián điệp của Luận Khâm Lăng!
Thẩm Mộc lại giơ ngón tay cái phía hắn rồi bật cười ha hả. Ô Chất Lặc cũng ở bên cạnh phát ra tiếng cười ha hả.
Dương Phàm nhìn hai người chỉ cảm thấy hai người này một văn một võ. Một hung dữ như Sói, một giả dối như Hồ, mà chính hắn đây đại khái cũng kiêm một tí dã tính của Sói, và tỉnh táo của Hồ. Nhưng hai phương diện này so với hai người kia còn non nớt hơn một chút. Hắn còn phải trưởng thành, còn có con đường dài phải đi…