- Các ngươi lui xuống đi, truyền Lâu Sư Đức yết kiến!
Tông Tần Khách và Chu Hưng đã đạt được mục đích, vội vàng lui ra. Lý Chiêu Đức liền dẫn Lâu Sư Đức vào điện gặp vua.
Dương Phàm đưa Lâu Sư Đức và Lý Chiêu Đức đến trước điện Võ Thành, sứ mệnh đã kết thúc, vốn định quay lại cửa cung, đột nhiên trông thấy Tông Tần Khách và Chu Hưng từ trong điện đi ra, vẻ mặt đắc ý, vui mừng nhướn mày, trong lòng không khỏi nghi ngờ.
Thái giám Tiểu Hải truyền xong ý chỉ, đang định trở về trong cung, Dương Phàm trông thấy liền vội vã chào một tiếng, gọi gã đến trước mặt, hạ giọng hỏi:
- Trung Quý Nhân, Tông nội sử và Chu thượng thư sao lại đến đây.
Tiểu Hải là tâm phúc của Thượng Quan Uyển Nhi, tuy không biết Dương Phàm và Đãi Chiếu nhà mình có tư tình, nhưng y lại biết vị Dương Lang tướng này qua lại rất thân mật với Đãi Chiếu, cũng coi là người một nhà, liền hạ giọng nói:
- Bọn họ đến cáo Vi Phương Chất mưu phản đấy, Đại Gia giận dữ, đã hạ lệnh rồi, lệnh cho bộ hình nghiêm xét!
Bởi vì Võ Tắc Thiên bây giờ gọi là Võ Giáp, chữ “Xiển” âm giống chữ “Chiếu”, cho nên Chiếu Thư kiêng kị tên này, lấy tên là Chế Thư thôi. Hạ chiếu cũng không nói là hạ chiếu, mà đổi thành hạ chế. Tiểu Hải không dám kéo dài, tố một câu với Dương Phàm xong thì khẩn trương quay vào trong điện.
Dương Phàm nghe xong lời của Tiểu Hải không khỏi ngơ ngẩn ngoài điện. Việc Võ Thừa Tự mời chào Vi Phương Chất vẫn chưa hề truyền ra. Dương Phàm hoàn toàn không rõ tại sao Chu Hưng giờ lại ra tay với Vi Phương Chất.
Tuy nhiên Vi Phương Chất là nhân vật bảo vệ phái trung kiên, kế hoạch của Dương Phàm và đám người của Thẩm Mộc là, Võ Tắc Thiên xưng đế là xu thế không thể tránh khỏi, chỉ kì vọng ở bà tuổi tác đã cao, không kịp bồi dưỡng một người đủ tư cách kế thừa trong tộc Võ Thị, bảo tồn lực lượng, đợi sau khi bà trăm tuổi, sẽ đoạt lại giang sơn về tay Lý Thị.
Bởi vậy, bây giờ phải dốc hết khả năng bảo lưu và nuôi dưỡng lực lượng trung thành với Lý Đường. Vi Phương Chất tâm hướng Lý Đường, hơn nữa thân làm tể tướng, đây là một lực lượng quan trọng kế thừa hương hỏa Lý Đường, không ngờ chuyện tốt lại kết thúc như vậy.
Dương Phàm hoàn toàn không biết đám tể tướng lại có kế sách vô lương như vậy, nhưng theo những chuyện tương tự đã sảy ra trong quá khứ mà xét thì, hoặc là do Võ Tắc Thiên quá cố chấp, một khi đã quyết định chuyện gì thì không ai có thể thay đổi được, hoặc là nói thủ đoạn tra tấn bức cung của tên Chu Hưng này quá cao siêu, chỉ cần rơi vào tay gã, chẳng sợ ngươi không khai nhận, vì lẽ đó một khi đã bị tống vào ngục, người còn có thể trong sạch mà đi ra gần như chưa từng có bao giờ, cho nên mong chờ đám tể tướng ra tay là tuyệt đối không có khả năng.
“ Chuyện này phải làm thế nào mới tốt đây?”
Dương Phàm xoa tay lên trán, tâm sự nặng nề, cho đến khi đi đến trước cửa cung, trong lòng lóe lên một tia sáng, đột nhiên nghĩ đến Võ Tam Tư.
Nanh vuốt của Chu Hưng là Võ Thừa Tự. Võ Tam Tự hiện giờ đang nắm trong tay chứng cứ hủy diệt Võ Thừa Tự, chỉ cần khiến ông ta ra tay lật đổ Võ Thừa Tự, cây đại thụ Võ Thừa Tự này đổ, nguy nan của Vi Phương Chất chẳng phải sẽ giải quyết được dễ dàng hay sao?
Nghĩ đến đây, Dương Phàm hận một nỗi không thể lập tức mọc thêm cánh bay đến trước mặt Võ Tam Tư, nhưng lúc này hắn đang có trách nhiệm trên vai, không thể rời khỏi cung đình nửa bước, tâm niệm vừa thay đổi, hắn liền hướng Giáp Thành mà đi tới.
Dương Phàm đi vào Giáp Thành, rất nhiều nam nữ thị vệ hôm nay không trực ban trông thấy Dương Phàm, chỉ cần là người biết, cũng đều thân thiết chào hỏi hắn, Dương Phàm cũng không có chút kiêu ngạo nào, không một chút nào vì mình đã thăng làm Lang tướng mà mạn đãi cố nhân, hắn mỉm cười một mạch đáp lễ, cho đến tận chỗ quẹo trong sân của đám nữa thị vệ.
Một nữ thị vệ đang ở trước điên bóng, luyện tập các kĩ thuật điên bóng khéo léo, đột nhiên trái bóng mất khống chế, lăn về phía Dương Phàm, Dương lăng hai chân nhảy lên, kẹp lấy trái bóng, hất lên không trung, dùng gan bàn chân khẽ đưa, liền đưa quả bóng vững vàng quay trở về, tất cả các động tác chỉ diễn ra trong chốc lát, vô cùng tuyệt đẹp.
Nữ thị vệ kia dừng trái bóng lại, cổ vũ hắn.
Dương Phàm cũng không nhận ra nữ thị vệ này, liền chắp tay hướng về phía nàng nói:
- Xin phiền, cho hỏi Cao Oánh thị vệ và Lan Ích Thanh thị vệ bọn họ có ở đây không?
Hắn không biết nữ thị vệ kia, nữ thị vệ kia cũng không biết hắn, hé miệng cười nói:
- Tiểu Lan đang trực ở ngự tiền, hôm nay Cao thị vệ nghỉ, Dương Lang Tướng xin đợi một lát, ta đi gọi cô ấy ra.
Dương Phàm nói:
- Cảm ơn!
Chỉ chốc lát sau, nữ thị vệ kia đã gọi được Cao Oánh ra, Cao Oánh mặc một chiếc áo tay bó màu lá mạ, tư thế hiên ngang, tinh thần phấn chấn mạnh mẽ, thấy Dương Phàm thì có chút ngạc nhiên cười nói:
- Lang tướng đại nhân vừa mới cưới sao lại nhớ đến tìm ta rồi? Đừng để cho Tiểu Man nhà ngươi biết, nếu không lại đánh ghen với ta đấy.
Dương Phàm cười nói:
- Cao thị vệ cười nhạo rồi, ta có một chuyện muốn làm phiền cô ?
Cao Oánh hỏi:
- Chuyện gì?
Dương Phàm nói:
- Ta có chuyện gấp, cần phải gặp một người, nhưng bây giờ đang phải trực. Không rời khỏi hoàng cung được, muốn phiền cô giúp ta đi một chuyến.
Cao Oánh trêu ghẹo:
- Người nào, không phải ngươi vừa mới thành thân, đã nuôi bồ nhí ở bên ngoài chứ?
Dương Phàm cười ha ha, hạ giọng nói:
- Ta muốn nhờ cô thay ta đi Lương Vương phủ một chuyến, mời Lương Vương tới gặp ta!
Cao Oánh ngẩn ra, nghi ngờ:
- Võ Tam Tư?
Dương Phàm nói:
- Đúng vậy. Sao, cô không biết Lương Vương phủ? Rất dễ tìm mà, phủ đệ của ông ở ngay….
Cao Oánh nói:
- Ta biết. Chỉ có điều……
Cao Oánh cắn cắn môi, hạ giọng nói:
- Người Võ gia ….không tốt, Nhị Lang tiền đồ như gấm, không cần dựa vào Võ gia, cũng vẫn có tiền đồ như vậy, thực sự không nên quá thân cận với bọn chúng.
Dương Phàm nghiêm nét mặt nói:
- Nói cũng đúng! Dương mỗ kết giao với Võ thị..., ha ha, Dương mỗ ta làm người thế nào, ngươi sau này tự biết. Chỉ có điều bất luận thế nào, chuyện lần này vẫn phải nhờ cô giúp ta một chuyến.
Cao Oánh lườm hắn một cái, xa xôi nói:
- Nhưng những điều ngươi cần, ta sao có thể không giúp chứ?
Dương Phàm chịu hết nổi cái kiểu đùa nửa giả nửa thật như thế này của cô, thấy cô đã đồng ý, nói lời cảm ơn với cô rồi cáo từ….
Trong phủ Võ Tam Tư, lúc này đang có một vị khách.
Người khách chính là giám sát Ngự Sử Diêu Thiệu Chi, một trong Tam Tư ngũ khuyển .
Tông Tần Khách, Chu Hưng buộc tội Vi Phương Chất, sau đó vọt sang bên Trung Thư tỉnh lấy tin tức bắt người, nên Diêu Thiệu Chi là người đầu tiên biết được, gã lập tức chạy thật nhanh đến Lương Vương phủ báo tin.
Võ Tam Tư nghe xong rất mừng rỡ, mấy cái tên không xem Võ gia ra gì này, đều là cái kim trong mắt, cái gai trong thịt của người nhà họ Võ. Bây giờ Vi Phương Chất gặp chuyện xui xẻo, Võ Tam Tư đương nhiên vui sướng rồi.
Diêu Thiệu Chi nói:
- Vương gia khoan hãy vui mừng, hạ quan không đến, ngày mai Vương gia cũng sẽ biết chuyện này, hạ quan vội vàng đến đây, không phải là đến báo tin vui cho Vương gia.
Võ Tam Tư vừa nghe đã biết Diêu Thiệu có ngụ ý khác, vội làm ra dáng vẻ khiêm tốn hỏi:
- Thiệu Chi có gì chỉ bảo ta?
Diêu Thiệu Chi nói:
- Vương gia nắm trong tay chứng cớ vô cùng bất lợi cho Ngụy vương, hạ quan muốn biết, Vương gia định khi nào sẽ trình báo chúng lên Thánh Thượng?
Võ Tam Tư nói:
- Ừ, việc này bản vương cũng đã từng suy nghĩ kĩ lưỡng, bệ hạ đánh chết Vương Khánh Chi, rõ ràng là chán ghét đối với hành vi đoạt lại sự kế thừa của Võ Thừa Tự rồi. Bản vương vốn định ngày mai sẽ dâng trình hoàng thượng, không ngờ hôm nay Võ Thừa Tự lại ra tay trước. Võ Thừa Tự trước suy sụp vì chuyện Vương Khánh Chi, lại bị Vi Phương Chất làm nhục một phen, bây giờ như một con chó điên cắn càn người khác, rõ ràng là đã mất phương hướng.
Đám tể tướng đó tuy là đấu đá như nhau, nhưng một khi đụng tới kẻ thù bên ngoài thì lại là những kẻ cùng hội cùng thuyền. Bây giờ Vi Phương Chất gặp nạn, đám tể tướng này đương nhiên không chịu bỏ qua, lúc này mà bản vương trình chứng cớ lên, đám tể tướng một khi nghe tin, ắt sẽ nhân cơ hội giậu đổ bìm leo, giúp bản vương xử lý Võ Thừa Tự.
Diêu Thiệu Chi lắc đầu liên tục nói:
- Lời này của vương gia sai rồi! Hạ quan xin hỏi, đám tể tướng này chướng mắt với Ngụy Vương, sẽ có thái độ gì với Vương gia ngài?
Võ Tam Tư hừ một tiếng, nói:
- Trong con mắt của mấy lão tể tướng, chỉ có con cháu Lý thị mới là hậu duệ quý tộc của Thiên Hoàng, bọn họ không xem trọng Võ Thừa Tự, tự nhiên cũng sẽ xem thường bản vương.
Diêu Thiệu Chi vỗ tay nói:
- Đúng vậy! Nếu ngài cũng đã biết lí do trong chuyện này, vào lúc này ngài làm sao có thể ra mặt đây?
Võ Tam Tư ngạc nhiên nói:
- Thiệu Chi có cao kiến gì không?
Diêu Thiệu Chi nói:
- Trước kia bọn Chu Hưng tuy từng công kích quyền vị Thân Vương Quận Vương, dòng họ Hoàng Đế là một phương chư hầu lớn hơn cả Tể tướng. Nhưng khi đó, đương kim thiên tử còn chưa đăng cơ, ai cũng hiểu rõ, công kích mấy người đó, chủ ý thực sự là từ thiên tử mà không phải bọn Chu Hưng.
Võ Tam Tư vuốt cằm nói:
- Đúng vậy, thế thì sao?
Diêu Thiệu Chi liếm liếm môi, cười u ám:
- Mà nay lại khác rồi, thiên hạ bây giờ chính là thiên hạ của đương kim Thiên tử. Từ khi hoàng đế đăng cơ đến nay, trong triều luôn bình an vô sự, không có ai tố cáo tới trọng thần tể tướng nữa. Nguyên nhân nằm ở chỗ nào? Bởi vì hoàng đế đã có được thiên hạ, đã không còn nhiều chướng ngại vật cần phải loại bỏ nữa rồi.
Những vị tể tướng lần này, đa số là được hoàng đế bổ nhiệm sau khi đăng cơ, đều là những vị công thần mới, hơn nữa lần này có người công kích tể tướng, hoàn toàn không phải là chủ ý của thiên tử, ngài nghĩ bọn họ có thể can tâm không? Nếu bọn họ ngồi nhìn Chu Hưng mưu hại Vi Phương Chất, lệ này đã mở, thì chẳng bao lâu sẽ có người ra tay với bọn họ.
Theo ngu kiến của hạ quan, đám tể tướng đó cứ cho là tự bảo vệ mình, cũng phải tận lực bảo vệ Vi Phương Chất, mà Ngụy vương muốn thanh thế đã mất của y, ắt cũng sẽ không chịu thôi. Lúc này lật đổ Ngụy vương, chính là giúp đám tể tướng đó hoàn thành tâm nguyện, đến lúc đó bọn họ lại có thể trở thành trướng ngại vật cản trở việc Vương gia ngài tranh đoạt ngôi vị thiên tử. Sao Vương gia không tạm thời nhẫn nại, đợi cả hai bên đấu đá đến khi lưỡng bại câu thương?
Võ Tam Tư vừa nghe đã hiểu, vỗ tay hoan hô nói:
- Đúng vậy! những lời này của Thiệu Chi ngươi, quả là nhắc nhở bản vương rồi! Đúng đúng đúng, bản vương lúc này không nên ra tay, cứ để bọn họ đấu đá thừa chết thiếu sống đi, đợi đến khi bọn chúng đều bị tổn hại, bản vương sẽ ra tay, đến lúc đó trong triều đình, còn có kẻ nào có thể tranh giành với ta được nữa?
Võ Tam Tư vừa nói tới đây, quản sự của phủ lặng lẽ đi vào thư phòng, nói nhỏ vào tai ông vài câu, Võ Tam Tư nghe xong ngẩn ra, liền nói với Diêu Thiệu Chi:
- Được! vậy thì cứ làm theo ý ngươi, ngươi hãy quay về đi. Bản vương còn có việc phải làm!
Diêu Thiệu Chi vừa nghe, liền vội vàng đứng dậy nói:
- Hạ quan xin cáo từ!
Diêu Thiệu Chi vừa đi, Võ Tam Tư liền kêu quản gia cho mời Cao Oánh lúc này giả dạng nam nhi vào thư phòng, Cao Oánh nói hết mục đích đến đây, Võ Tam Tư không dám chậm trễ, lập tức theo cô rời phủ.
Dương Phàm vì đang làm nhiệm vụ không thể rời khỏi hoàng cung được, cũng không phải cố ý kênh kiệu với một vị vương gia, Võ Tam Tư hiểu rõ điều này, đương nhiên không cho là ngang ngược. Ông không biết Dương Phàm có chuyện gì gấp muốn gặp ông, nên quả thật không dám chậm trễ.
Võ Tam Tư tới Ngọ Môn thì thấy Dương Phàm, lập tức gọi hắn sang một bên, hạ giọng hỏi:
- Nhị lang có chuyện gì muốn gặp bản vương?
Dương Phàm nói:
-Vương gia, Lâu Sư Đức đến kinh rồi.
Võ Tam Tư nghe xong câu nói không đầu không cuối như vậy, không khỏi ngạc nhiên hỏi:
- Lâu Sư Đức đến kinh thì có liên quan gì đến bản vương?
Dương Phàm nói:
- Diệp An ...! Nhân chứng đó! Lâu Sư Đức từng gặp qua hắn! Hoàng đế gần đây sinh lòng gét cay gét đắng Ngụy Vương, lúc này chính là thời điểm để Vương gia dâng nhân chứng lên, đến lúc đó có Lâu Sư Đức làm chứng, Khâu Thần Tích hết đường chối cãi, Hoàng đế lúc nổi nóng trừng trị càng nặng. Đối với Vương gia ngài thì quả là có lợi rất lớn!
Dương Phàm lại không biết hắn đưa tin chậm mất một bước, Võ Tam Tư đã nghe Diêu Thiệu Chi nói trước điều này rồi, lúc này chủ ý ngồi nhìn hổ đấu nhau đã định rồi, đâu lại chịu tham gia vào, nghe vậy liên tục lắc đầu, cười nói:
- Không vội, không vội, không ổn, không ổn. Nhị lang à, Lâu Sư Đức lần này hồi kinh kiến giá, chắc sẽ không quay về trong chốc lát, bản vương có gì phải vội đây?
Võ Thừa Tự trước nhục vì Lý Chiêu Đức, lại bị nhục vì Vi Phương Chất, ha ha! Ngươi còn không biết sao? Bây giờ gã sai tay chân lật đổ Vi Phương Chất, đám tể tướng đó tuyệt đối sẽ không chịu để yên, ngươi cứ xem đi, bọn họ rất nhanh sẽ đánh nhau sứt đầu chảy máu, bản vương chỉ việc ngồi nhìn hổ đấu nhau, đến lúc đó lại làm ngư ông đắc lợi, chẳng phải là tốt hơn sao?
Dương Phàm nghe xong liền ngẩn ngơ, hắn không ngờ một kẻ tính tình manh động như Võ Tam Tư lại nghĩ ra chủ ý thâm hiểm như vậy. Lúc đầu hắn thương lượng với Thái Bình công chúa, định mượn tay Võ Tam Tư để đối phó với Võ Thừa Tự, quả thực không nghĩ chuyện sẽ có thay đổi như hôm nay, nhân chứng bây giờ đã rơi vào tay Võ Tam Tư, quyền chủ động nằm trong tay ông ta, ông ta không chịu ra tay, Dương Phàm cũng chẳng làm gì được, hắn cũng không thể biểu hiện rằng mình còn mong lật đổ Võ Thừa Tự hơn Võ Tam Tư.
Võ Tam Tư thấy bộ dạng của hắn, vẫn còn nghĩ hắn một lòng trung thành với mình, mọi suy nghĩ đều là vì mình, liền vỗ vỗ vai hắn cười nói:
- Nhị lang, ngươi vẫn còn trẻ, chưa từng nghĩ được xa như thế cũng là chuyện thường. Ngươi không cần lo lắng, tất cả đều nằm trong sự chi phối của bản vương! Hôm nay ngươi làm rất tốt, sau này nếu có tin tức gì hay có cách gì, cứ kịp thời báo cho bản vương, bản vương một khi làm thái tử, đến ngày đăng cơ sẽ không bạc đãi ngươi!
Dương Phàm ngầm cười khổ, đành phải khom người nói:
- Tạ ơn Vương gia!
Võ Tam Tư trong lòng vui sướng vô cùng, cười ha hả nói:
- Bản vương nếu như đã đến đây, không vào cung sẽ khó tránh khiến người khác nghi ngờ, bản vương đi gặp vua, ngươi làm việc của ngươi đi!
Võ Tam Tư nói xong, liền nghênh ngang vào cung.
Vi Phương Chất đang trực, Chu Hưng đột nhiên dẫn người xông vào Trung Thư tỉnh, trực tiếp bắt người đi, hành động này quả nhiên chọc giận đám tể tướng. Từ sau khi Võ Tắc Thiên đăng cơ, bách quan đều cho rằng hoàng đế đã đạt được ước nguyện, sẽ không bao giờ xuất hiện những hành động nguy hiểm phá nhà diệt môn như trước nữa. Trên thực tế cũng là như thế, từ khi Võ Tắc Thiên đăng cơ đã một năm, trong triều đã rất ít xảy ra chuyện đại thần bị bắt.
Vi Phương Chất bị bắt, khiến cho bách quan bất an. Đêm hôm đó, bách quan trong triều đều lũ lượt câu kết với nhau, trao đổi thông tin, chuẩn bị nghĩ cách cứu Vi Phương Chất, nhưng tất cả bọn họ đều xem thường bản lĩnh của một tên ác quan bẩm sinh vì tra tấn mà sinh ra có được.
Ngày hôm sau lâm triều, bọn họ đều lũ lượt dâng bản tấu lên điện, nhưng không đợi đám tể tướng dẫn đầu bảo vệ Vi Phương Chất, Chu Hưng đã nhanh chân trước một bước bẩm báo với Võ Tắc Thiên:
- Vi Phương Chất công nhận tội hình này không e dè, tự tay viết giấy thú tội, đồng thời còn tố giác thêm một tên tòng phạm: tể tướng Tô Lương Tự!
Bách quan nghe xong, chỉ trợn mắt há mồm kinh ngạc!
Văn võ bá quan thực không ngờ đến Vi Phương Chất tuổi đã xế chiều lại bị bắt, mới chỉ một đêm đã công nhận tất cả những lời cáo buộc không kiêng dè, thậm chí còn khai ra thêm một tên đồng bọn khác.
Tuy rằng việc này vô cùng kì quái, nhưng đến cả giấy nhận tội do Vi Phương Chất tự tay viết Chu Hưng cũng đã dâng lên rồi. Vi Phương Chất thân là Tể tướng, thường phê chỉ thị cho các tư, bá quan đều biết rõ nét chữ của ông. Võ Tắc Thiên lệnh bá quan truyền nhau đọc giấy nhận tội của ông, mọi người xem xong, xác thực đúng là do Vi Phương Chất tự tay viết, ai nấy á khẩu không trả lời được.
Bọn họ dù biết sự lợi hại của cực hình bức cung, nhưng rốt cuộc vẫn chưa đích thân tới nơi, không biết mấy hình phạt khiến người ta thà chết còn hơn rốt cuộc lợi hại thế nào, huống hồ là Vi Phương Chất đã có con có cháu, nếu hình phạt này không phải thi hành trên thân xác ông mà là trên cốt nhục của ông, để ông tận tai nghe những tiếng kêu khóc bi thảm đó, quả thật có thể khiến con người ta hoàn toàn sụp đổ, ngoan ngoãn nghe theo lời người khác.
Cho nên bá quan dù trong lòng sinh nghi, nhưng lại không có bằng chứng gì lại cũng không thể phủ định những bằng chứng mà Chu Hưng đưa ra. Vốn dĩ bọn họ định nghĩ cách cứu Vi Phương Chất, nhưng bây giờ Vi Phương Chất đã tự mình nhận tội, đã không thể cứu được nữa rồi, mọi người đành phải vội vã từ bỏ mục đích ban đầu, ngược lại lại chờ xin chỉ thị cho Tô Lương Tự.
Kì thực trong lời nói của Chu Hưng, là muốn ép Vi Phương Chất vu cáo thêm một vị tể tướng đương quyền khác, để khuếch trương thành quả chiến đấu. Từ khi Võ Tắc Thiên đăng cơ cho tới nay, ông đã yên lặng quá lâu rồi.
Vi Phương Chất vì mong mình và người nhà không phải chịu những nỗi thống khổ tột cùng đó, nên đành dối lòng nhận lấy tội danh này, nhưng ông không muốn kéo những người đồng liêu giao hảo với mình cùng chết, nhưng không vu cáo người có liên quan, thì một cửa của Chu Hưng cũng không qua được, cuối cùng đành phải quyết định chắc chắn, khai ra Tô Lương Tự.
Kì thực Tô Lương Tự và Vi Phương Chất trước nay vẫn luôn không hợp nhau. Lúc đầu hai người vì tranh đoạt tướng quyền và vị trí trong hàng ngũ tể tướng, đã từng nhiều lần tranh đấu gay gắt, sớm đã kết thành thù hận. Vi Phương Chất sớm đã biết mình khó có thể có may nắm thoát khỏi, không vu cáo người khác thì không qua nổi cửa của Chu Hưng, liền biến vị tể tướng già này thành đồng đảng.
Chỉ sau một đêm Chu Hưng đã có thể có được thành quả như vậy đã rất không dễ dàng rồi.Y dã nghe được tin này, biết được bá quan đang nghĩ cách ứng cứu Vi Phương Chất, không còn thời gian để y gặng hỏi cho ra một mục tiêu theo đuổi lí tưởng hơn, vốn tâm lí không có gì cũng tốt, liền lôi luôn Tô Lương Tự ra.
Những quan viên trung thành với Võ Thừa Tự và những quan viên trung thành với Lý Đường tranh luận không ngớt trong cung điện, ai giữ ý nấy. Võ Tắc Thiên thấy vậy liền truyền cho Tô Lương Tự vào cung kiến giá, đối chất với Chu Hưng.
Tô Lương Tự tuổi đã tám lăm, bệnh liệt giường từ đầu năm không dậy được, vừa nghe người trong cung đến nói rõ nguyên do, Tô Lương Tự sợ đến hồn bay phách lạc, vội vàng mặc quần áo vào, gắng gượng thân thể bệnh tật đi vào cung, nước mắt ngắn nước mắt dài, kể lể oan khuất.
Lúc này lão cũng bất chấp một chút bất đồng không dễ xóa bỏ với Vi Phương Chất đến trước đài nói chuyện, chỉ cầu có thể chứng minh mình trong sạch. Võ Tắc Thiên nghe lão vừa khócvừa kể lể, lại thấy lão tuổi già sức yếu, tóc trắng như tuyết, nét mặt võ vàng, nói chuyện như sắp chết, bộ dạng sắp chết đến nơi, trong lòng cũng nghĩ con người này không thể có khả năng câu kết với Vi Phương Chất.
Võ Tắc Thiên nói:
- Được rồi, được rồi, các ngươi không cần tranh cãi nữa. Tô tể tướng cũng không cần nói nữa. Trẫm tin tưởng Tô tể tướng đối với trẫm một lòng trung thành, tuyệt đối không có ý khác. Lần này Vi Phương Chất phục oán trả thù, cố ý vu cáo cho Tô tể tướng. Chu Hưng, ngươi xử án không rõ, ngộ trúng gian kế, suýt nữa hại chết trung thần của trẫm!