Ở Xương Cốc trấn chỉ có một nhà trọ nhỏ, vì nơi này cách Dương Thành chỉ vài chục dặm, trừ phi bị lỡ độ đường, rất ít người sẽ nghỉ trọ lại đây. Chính cái nhà trọ này cũng chủ yếu là dựa vào bán rượu cho những khách qua đường nghỉ chân để kiếm chút tiền.
Vầng trăng sáng nơi chân trời đã treo lên ngọn cây. Lúc này chắc không còn khách đến nữa rồi, chưởng quầy uể oải ngáp dài, đang muốn đi vào nhà sau để nghỉ ngơi, thì từ xa chợt vọng tới tiếng vó ngựa gấp gáp, chợt thấy một con ngựa chạy nhanh tới rồi dừng trước cửa.
Chưởng quầy linh lợi hẳn lên, vội vàng chỉ bảo một tiểu nhị:
- Mau ra ngoài đón khách đi!
Ngựa đến trước nhà trọ thì dừng chân, một người từ trên ngựa phi xuống, động tác cực kỳ mạnh mẽ. Người này mặc đồ kỵ sĩ màu xanh, có hàm ria cá trê rất đẹp, là một người trẻ tuổi phong độ nhanh nhẹn.
- Dắt ngựa đi cho nó ăn một chút, phải dùng loại đậu thượng hạng, túi xách đưa vào phòng trọ của ta.
Người này dặn dò vậy rồi phe phẩy roi ngựa đi vào trong nhà trọ, cất cao giọng nói:
- Chưởng quầy, thu xếp cho ta một phòng trọ tốt nhất, chuẩn bị cho ta hai bàn tiệc rượu thượng hạng.
Điếm chủ sững ra, nói:
- Thưa quan khách, ngài nói là hai bàn tiệc rượu ư?
Người thanh niên khẽ mỉm cười, nói:
- Đúng vậy, một bàn tinh tế một chút, nhưng lại không cần quá nhiều đồ ăn, đưa đến phòng ta. Còn bàn kia thì phải phong phú đầy đặn rồi bày ở trong phòng khách này, lát nữa ta còn có sáu vị huynh đệ nữa sẽ tới, ngươi có thể chuẩn bị trước phòng cho bọn họ.
Điếm chủ vừa nghe thấy còn có khách tới nữa, không khỏi mặt mày hớn hở, vội vàng đáp lời một tiếng, dặn nhà bếp chuẩn bị rượu thịt, rồi lại đích thân dẫn người thanh niên đến phòng khách. Một lát sau, bên ngoài nhà trọ lại rộn lên tiếng vó ngựa hỗn độn, quả nhiên có sáu người cưỡi ngựa phi tới.
Sáu người này đều là những người đàn ông tráng kiện khoảng hai, ba mươi tuổi. Những con ngựa của họ cũng đều là ngựa cực tốt, vừa nhìn là biết ngay đó là những chú ngựa khỏe mạnh có sức bền đường dài phi phàm, trước yên ngựa treo đao, sau yên ngựa có treo túi xách, giống như người thanh niên đến trước, họ đều là những lữ khách đường dài.
Chưởng quầy đã được người thanh niên kia dặn trước, vừa thấy sáu người tới, lập tức hớn hở ra đón. Trong số sáu người có một người trung niên tai to mặt lớn, phong thái điềm đạm bình thản, nhìn thấy con ngựa đang được cho ăn ở chuồng ngựa, liền nói với chưởng quầy:
- Chủ quán, chuẩn bị cho bọn ta mấy gian phòng hảo hạng, chuẩn bị thêm chút đồ ăn nữa!
Chủ quán xoa xoa tay cười nói:
- Các vị khách quan, sáu gian phòng hảo hạng đã chuẩn bị chu đáo cho các khách quan rồi, đồ ăn cũng đã chuẩn bị xong rồi, các vị mau mau mời vào đi!
Người đàn ông trung niên kia dùng roi ngựa chỉ vào chủ quán, nói:
- Chưởng quầy như ngươi rất biết làm buôn bán đó, nói năng khách sáo mà cũng thân thiết, người không biết còn tưởng rằng ngươi chặt chém đó!
Chủ quán cười theo, nói:
- Tiểu lão nhân đâu có bản lĩnh như vậy, các vị khách quan chẳng phải có một vị bằng hữu tới trước rồi ư, chính là vị đó bảo cho tiểu lão nhân biết, bàn rượu thịt này cũng là vị khách đó chọn, vị đó còn nói rằng nhờ ơn các vị hộ tống từ Thiếu Hoa Sơn xuống tới đây, vô cùng cảm kích, bàn rượu thịt này là tấm lòng của vị ấy.
Sáu kỵ sĩ nghe xong, không khỏi nhìn nhau cười khổ, một người trong đó lẩm bẩm:
- Thì ra, hành tích của chúng ta sớm đã bị ả ta phát hiện rồi!
Trong phòng, người thanh niên râu trê kia nhẹ nhàng bóc hai chòm râu trên mặt, lại còn nghịch ngợm nhăn mặt quỷ trong gương rồi mới đứng dậy, bước đến chậu rửa tay, vốc nước nhẹ nhàng rửa sạch dung dịch trên mặt, dần dần lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp vui buồn lẫn lộn.
Hóa ra, vị thanh niên râu trê này chính là Thiên Ái Nô cải trang. Nàng mở túi, lấy ra một bộ áo bào tiện lợi để thay, quay lại ngồi xuống bên bàn. Trên bàn đã bày vài món ăn thanh đạm, còn có một vò rượu ngon. Thiên Ái Nô rót đầy một ly, tay nâng chén, cười ngọt ngào.
Trái tim của nàng nhỏ lắm, nên nàng chưa hề cho ai bước vào. Một khi đã cho ai đó bước vào thì sẽ nhét đầy hết luôn trái tim của nàng, không thể còn chỗ cho ai khác nữa. Từ khi nàng mở rộng lòng, gửi gắm tình cảm vào Dương Phàm, thì người con gái sống khép kín bao năm nay đã không còn có thể tự giải thoát mình được nữa rồi.
Yêu một người quá sâu đậm thì tim sẽ say.
Ngày mai là có thể được nhìn thấy chàng rồi. Vừa nghĩ tới đây, A Nô chưa uống mà đã say trước vì vui mừng…
***
Dương Phàm hôm nay đại thù đã báo xong, tâm nguyện được bù đắp, tất nhiên cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Hắn đã cố gắng hoàn thành trách nhiệm đối với người đã khuất. Sau này, hắn phải sống cho chính mình, sống vì người sống. Tháng ngày tương lai đối với hắn sẽ càng có ý nghĩa hơn. Hắn phải tạo dựng sự nghiệp, phải làm vẻ vang cửa nhà, phải không phụ tấm chân tình của Uyển Nhi, còn phải tìm lại a muội đã thất lạc hồi nhỏ, hắn có cảm giác khổ tận cam lai rồi (khổ cực đã qua, ngọt lành sẽ tới).
Đêm nay, Dương Phàm uống đến say mèm.
Lớn khôn đến thế này rồi, đây là lần đầu tiên Dương Phàm mở lòng, để mình thực sự say mèm một phen.
Tiểu Man cố hết sức đỡ Dương Phàm, chung chiêng đi vào trong phòng ngủ. Nàng không hề biết rằng khi một người uống say thì cơ thể lại nặng đến như vậy.
“Đêm nay để huynh ấy ngủ trên giường, ta trải đệm nằm đất là được rồi”.
Tiểu Man nghĩ thầm, đỡ Dương Phàm đi đến bên giường, cúi lưng xuống vừa định nhẹ nhằng đặt hắn nằm lên giường thì Dương Phàm đột nhiên cắm đầu xuống, Tiêu Man khẽ ‘ái chà’ một tiếng, bị hắn kéo theo, đứng không vững, lập tức ngã nhào vào lòng hắn.
Tiểu Man vừa thẹn vừa cuống, muốn thoát ra, nhưng một cánh tay của nàng bị Dương Phàm nằm đè lên, không rút ra được. Tiểu Man cố giằng ra, Dương Phàm dường như nằm thấy không thoải mái, đột nhiên lật người, co đùi lên rồi đáp tới vùng eo của Tiểu Man, quắp lấy nàng thật chặt.
Tiểu Man sợ ngây người, cả cơ thể nằm bất động như cây cung, không dám nhúc nhích.
Nàng hồi hộp nhìn Dương Phàm, hai má hắn đỏ hồng, ngủ ngáy o..o…, tiếng ngáy ngủ ngọt ngào vang lên, Tiểu Man dở khóc dở cười, cố gắng rút cánh tay ra mà không được. Nàng đảo mắt, rồi lại dùng sức đẩy đùi của Dương Phàm ra.
Bắp đùi của hắn thật to và khỏe. Tiểu Man phải mất nhiều sức thì cái đùi đang kẹp cứng ở eo nàng mới lỏng ra được chút xíu. Tiểu Man mừng thầm trong bụng, tiếp tục đẩy mạnh hơn, mắt đã nhìn thấy sắp đẩy được Dương Phàm nằm ngửa ra thì đột nhiên hắn lại bất mãn lẩm bẩm một tiếng rồi lật mạnh người.
“Bốp!”
Cái đùi to lớn kia lại kẹp về hông của nàng như cũ, đầu gối của hắn thúc vào lưng nàng, bàn tay to lớn của hắn thì hung hăng vỗ mạnh vào mông nàng.
Kiếm củi ba năm thiêu một giờ!
Lần này hai người càng áp sát vào nhau hơn. Tiểu Man nằm nghiêng trong lòng Dương Phàm với tư thế rất ám muội, cánh tay duy nhất được tự do kia cũng đã bị Dương Phàm nắm lấy. Tiểu Man vừa xấu hổ vừa tức giận cố giãy ra mà không được.
“A? Không ngờ còn đánh mình cơ đấy!”
Trải qua một trận cố gắng giãy dụa, cuối cùng vẫn không thể nào thoát ra được, Tiểu Man thở hồng hộc dừng lại, bỗng nhiên kinh ngạc phát hiện ra rằng vừa rồi mình rõ ràng không có ‘nổi điên!’.
Không ai hiểu rõ bản thân mình có tật gì bằng nàng, căn bệnh hành động sau luyện võ kia không phải nạn nhân đầu tiên của nàng. Hồi nhỏ nàng bị đưa tới Trường An, sau khi hầu hạ Công Tôn tiểu thư khoảng một năm rưỡi thì bị sư phụ của nàng ngắm trúng, trở thành một trong những ứng cử viên nữ thị vệ thân cận của Thái hậu.
Trong những năm tháng huấn luyện gian khổ, người so tài với nàng không chỉ có các sư tỷ sư muội mà còn có cả cao thủ võ nghệ được điều tới từ trong cung vệ. Chỉ cần có đàn ông chế phục nàng bằng các kỹ xảo va chạm xác thịt như nắm bắt vật lộn, có tiếp xúc với cơ thể nàng hơi mạnh một chút là nàng lập tức ‘nổi điên’.
Nàng sẽ lập tức bộc phát ra lực chiến đấu mạnh gần như gấp đôi, đánh cho đối phương mặt mũi bầm dập, hấp hối, cho đến khi không thể động đậy được nữa, đến nỗi sau này không có người đàn ông nào muốn so tài với nàng nữa.
Cho dù nàng cũng hiểu rõ rằng đối phương không hề có ác ý gì với nàng nhưng nàng không thể khống chế được mình.
Đối với vụ việc mưu phản của Khâu Thần Tích, triều đình cũng vẫn xử lý nhanh chóng như những lần trước. Cái phong cách xử lý một vụ án lớn như án mưu phản theo kiểu không cần thông qua xem xét kỹ lưỡng, không cần điều tra cẩn thận, không cần phúc thẩm, nhanh chóng định án, phán quyết, đã được tứ đại ác quan nỗ lực thay nhau tạo nên. Đến nay thì đúng là mua dây buộc mình, bọn chúng cũng tự trở thành người bị hại.
Khâu Thần Tích bị phán mưu phản, hành quyết giữa chợ!
Chu Hưng là kẻ đồng mưu, bị phán lưu đày đến Lĩnh Nam!
Hôm nay chính là ngày xử tử Khâu Thần Tích, Võ Tam Tư giám trảm.
Nghêu sò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, đến nay Sầm Trường Thiện, Vi Phương Chất đều đã chết ở trong ngục, quyền lực của phe tướng quốc bị tổn thương nghiêm trọng. Còn phe Võ Thừa Tự thì tan tác thê thảm, trong số đó những nanh vuốt trọng yếu hầu như đều tổn thất cả. Trong trận ác chiến này, Võ Tam Tư, kẻ khoanh tay đứng nhìn từ đầu chí cuối, lại trở thành người được lợi lớn nhất.
Trong trốn quan trường, người nào người nấy cũng nhân tinh, cho dù bọn họ có phân cao thấp về trí tuệ chính trị hay mưu lược, nhưng dưới sự phò tá của các phụ tá thì cũng chẳng thua kém gì nhau là mấy. Có lúc, chỉ cần một phán đoán sai lầm, khiến tình thế bị lái theo một hướng khác, thoát khỏi tầm kiểm soát của mình, chưa chắc sẽ không bị người khác thừa cơ nhảy vào.
Xem ra đến thời điểm này, thì kế lùa sói đấu hổ của Thái Bình công chúa đã gần như thất bại, con sói Võ Tam Tư này trở thành người được lợi nhiều nhất. Còn Thái Bình công chúa thì không hề chấm mút được chút gì trong vụ này cả, cũng chẳng nhờ chuyện này mà tăng cường được sức mạnh chính trị của mình. Nhưng ít nhất… ngoài mặt là như thế.
Hai ngày sau khi triều đình tuyên bố Khâu Thần Tích, Chu Hưng mưu phản, Lý Chiêu Đức dâng tấu chương lên thiên tử, lớn tiếng đàm luận về cái lợi và cái hại khi để Thân vương tông thất nhúng tay vào việc triều chính. Thiên tử rất đồng tình, lập tức bãi miễn chức Tể tướng của Võ Thừa Tự, đồng thời phong cho Lý Chiêu Đức làm Nội sử, vụt cái trở thành Tể tướng đứng đầu.
Tuy bản thân Võ Thừa Tự đã rút lui được an toàn, nhưng ông ta mất đi chức vụ Tể tướng, nhưng nanh vuốt quan trọng trong tay ông cũng bị cắt bỏ sạch sẽ, ảm đạm lui về.
Lập tức, Võ Tắc Thiên lại chiếu cáo thiên hạ, nói rằng:
“Chu Hưng thân là Thu quan Thượng thư, nắm giữ hình ngục quốc gia, nhiều lần mưu hại triều thần, đổ tội mưu phản; Quốc tất có quốc pháp, cho dù là trẫm thì cũng không thể vi phạm, cho nên chỉ có thể làm việc theo luật pháp!
Trẫm cũng từng hoài nghi về việc Chu Hưng báo cáo không đúng sự thật, từng lệnh cho cận thần vào ngục, đích thân hỏi chuyện những đại thần phạm án, thế nhưng bọn họ sợ hãi hình phạt, nên đều tự viết bản cung, thừa nhận tội lỗi. Cho nên, trẫm chưa từng hoài nghi về những việc làm của đám ác quan như Chu Hưng.
Trẫm trị vì thiên hạ thái bình dựa vào văn võ, nhưng các đại thần hoặc là sợ quyền uy hoặc là sợ liên lụy, hoặc là lắt léo nịnh nọt, bọn họ đều mượn những chuyện này để đẩy trẫm vào tội danh dâm hình, khiến trẫm vô cùng đau đớn. Nay bọn gian nịnh đã đền tội, mong các khanh hãy mạnh dạn tố giác, để sửa lại những vụ án oan khuất, để trẫm sửa chữa sai lầm của mình!”
Sau khi đạo thánh chỉ này được đưa xuống, trong triều liên tục nhận được thêm những tấu chương tố cao Chu Hưng, Khâu Thần Tích. Người nhà của những quan thần, thân sỹ từng bị bọn họ hãm hại chạy đến tố cáo, sự vui mừng được bộc lộ qua lời lẽ, nhưng các bậc đại thần như Tể tướng Vi Phương Chất, Sầm Trường Thiện và Âu Dương Thông rốt cuộc thì cũng đều chết cả rồi.
Những người này, theo như Võ Tắc Thiên nhận thấy thì đều những quan viên không đáng tin cậy, không đồng lòng với nhà họ Võ. Nhưng lúc mới đăng cơ, bà ta lại không thể cất nhắc quá nhiều người trung thành với mình nhưng lại không có tài năng của một Tể tướng, cho nên không thể không dùng bọn họ để ổn định cục diện chính trị.
Mà này, cục diện chính trị đã dần dần ổn định, những người này rốt cục cũng bị thay máu. Chu Hưng, Khâu Thần Tích vốn là vì a dua theo để lấy lòng bề trên, nên giúp bà ta diệt trừ những trướng ngại cầm quyền. Đến nay, những nanh vuốt này lại vì lợi ích của bản thân, mà kéo bè kéo đảng, làm ra những việc bất lợi cho sự thống trị của bà ta, nên mới bị diệt trừ. Nhưng mà cho dù có chết đi rồi, thì chút giá trị lợi dụng cuối cùng của bọn họ cùng bị mang ra sử dụng.
Võ Tắc Thiên thoát ra khỏi những điều tiếng đó một cách rất nhẹ nhàng, đẩy mọi tội lỗi lên người của những tên ác quan. Hai con chó giữ nhà là Chu Hưng và Khâu Thần Tích giờ trở thành hai kẻ thế mạng. Thật khó mà nói rõ người được lợi lớn nhất trong cuộc đấu tranh chính trị này, rốt cục là Võ Tam Tư hay Võ Tắc Thiên.
Trước Thái Ất Môn, nơi pháp trường đầy người chen chúc nhau.
Những con đường từ bốn phương tám hướng đổ về đây sớm đã bị những người dân chen đầy không còn lấy một chỗ trống. Rất nhiều những quan viên, hương thân từng bị Chu Hưng, Khâu Thần Tích hãm hại phát động cả nhà, đến đặt hương án xung quanh pháp trường. Có người thì thắp hương cầu khấn, nước mắt nước mũi giàn giụa tế dâng hương tế cáo người thân, có những người cảm động đến rơi nước mắt về sự thánh minh của thiên tử, cuối cùng cũng giúp gia đình mình giải được nỗi oan khuất, nên không ngớt hướng về phía cung thành dập đầu vái lạy.
Quan giám hình Võ Tam Tư ngồi trên đài giám trảm ở trên cao.
Từ xa, tướng sỹ Võ Lâm Vệ cảnh giới áp tải xe chở tù nhân đang chầm chậm tiến vào pháp trường.
Võ Tam Tư nghiêng đầu nói nhỏ với một tên tâm phúc:
- Chu Hưng đã lên đường rồi hả?
Người kia nói:
- Vâng! Xe tù chở Chu Hưng vừa mới rời khỏi Lạc Dương, tiểu nhân đã phái người đi theo như lời dặn dò của Vương gia.
Thứ thực sự được che dấu bên dưới tội danh mưu phản chính là những hành vi vô pháp vô thiên, bất chấp thủ đoạn mà bọn Khâu Thần Tích, Chu Hưng dùng để tranh quyền đoạt lợi, nhắm vào ngôi Thái tử, và những hành vi này quả thực gây nguy hại cho giang sơn Đại Chu. Mà trong số những hành vi tội ác này, Khâu Thần Tích là người đứng đầu bảng, còn Chu Hưng chẳng qua chỉ là một kẻ bày ra mưu sách mà thôi, trong lòng Võ Tắc Thiên, tội ác của hắn không bằng Khâu Thần Tích. Cho nên, Võ Tắc Thiên đã động lòng trắc ẩn với cái người từng lập nên công lao hiển hách cho bà ta, nên không phán hắn tội chết mà chỉ lưu đày.
- Ừ!
Võ Tam Tư vuốt vuốt chòm râu, cười lạnh, thấp giọng nói:
- Đánh rắn đánh không chết, hậu hoạn vô cùng! Trước giờ thánh thượng không ngại giết người, nhưng lần này lại chỉ phán lưu đày Chu Hưng, chứ không bêu đầu giữa chợ, xem ra người đối với hắn vẫn còn có chút không nỡ, không để hắn chết cuối cùng sẽ là một cái họa. Đợi hắn rời khỏi Lạc Dương, kiếm một chỗ thích hợp, rồi tiễn hắn đi gặp Khâu Thần Tích!
- Rõ! Tiểu nhân nhất định xắp sếp ổn thỏa!
Võ Tam Tư khoát tay, nói:
- Đi đi!
Đợi người đó rời đi rồi, Võ Tam Tư bèn thò đầu ra, nhìn về phía chiếc xa tù đang tới một cái, có chút nhấp nhổm sốt ruột.
Khâu Thần Tích ở trong quân đội nhiều năm, bộ hạ có rất nhiều, hôm nay xử trảm Khâu Thần Tích, nhằm đề phòng bất trắc, toàn bộ cấm quân đều ở vào trạng thái cảnh giới cao độ. Cửu thành đều nằm dưới sự khống chế của đội Bắc Nha cấm quân, những người thân cận nhất của hoàng đế, ngay cả nhưng người áp giải phạm nhân và bảo vệ xung quanh pháp trường đều không phải là người của Lạc Dương Phủ hay Hình bộ, hay Đại Lý Tự, mà là Vũ Lâm Vệ.
Dương Phàm ngồi trên lưng ngựa, dẫn đầu Võ Lâm Vệ áp giải xe tù chở Khâu Thần Tích, chầm chậm tiến vào pháp trường.
Khâu Thần Tích mặc trên người bộ quần áo của tử tù, cổ đeo gông lớn, đứng trong xe tù. Xe tù lộc cộc đi, sắc mặt Khâu Thần Tích xám ngắt đờ đẫn, những đồ ăn thừa, trứng thối bị những bá tính hai bên đường ném vào mặt lão, đầu lão, lãon dường như chẳng còn chút cảm giác nào cả.
Trong miệng lão được nhét một quả cầu gỗ, khiến cho miệng hắn ngoác to ra, hai má trở nên rất cổ quái. Cái miệng không khép lại được khiến cho ngay cả động tác nuốt nước bọt cũng trở nên khó khăn, cho nên nước miếng không ngừng chảy ra từ hai khóe miệng hắn, trông giống như một người bị bệnh trúng gió.
Trứng thối đập vào đầu lão, chất lỏng chảy xuống, chảy tới miệng lão, rồi lại hòa cùng với nước miếng chảy ra. Cảnh tượng này thật quá đỗi thê thảm, thật là không thể hình dung nổi.
Việc nhét đồ vào miệng của phạm nhân khi mang đi hành hình được bắt đầu thực thi từ năm Thùy Củng thứ tư, tức là bốn năm trước. Năm đó, khi hành quyết Thái Tử Thông Sự Xá Nhân là Hách Tượng Hiền, Hách Tượng Hiền lớn tiếng chửi bới trên pháp trường, khẳng khái liệt kê những tội ác của Võ Tắc Thiên, còn nói luôn cả việc bà ta thông gian với Tiết Hoài Nghĩa, khiến cho Võ Tắc Thiên phải xấu hổ. Kể từ đó, khi hành quyết phạm nhân phải nhất định nhét bóng vào miệng, để họ không thể nói được dù chỉ một từ. Khâu Thần Tích nắm rõ những bí mật của Võ Tắc Thiên hơn ai hết, bao gồm cả sự việc mà ai ai cũng biết nhưng lại không rõ thực hư như việc Võ Tắc Thiên sai hắn xử tử Thái Tử Lý Hiền, nên người này càng không thể để y lên tiếng.
Dương Phàm không hề ngăn chăn những hành động trút giận của đám đông dân chúng, hắn chỉ khẽ kìm cương ngựa lại để kéo rộng khoảng cách với Khâu Thần Tích ra một chút, để tránh trúng tai bay vạ gió. Không một ai nhận ra cảm xúc đang dâng trào phía sau gương mặt bình tĩnh của vị tướng quân Vũ Lâm Vệ trẻ tuổi này.
Cảnh tượng thảm khốc ở thôn nhỏ Đào Nguyên lại mờ ảo hiện lên trong đầu hắn, cha, mẹ, chị của hắn, những bà còn trong thôn… Biến cố lớn thủa thiếu thời đã thay đổi cuộc đời hắn, hắn từ Nam Dương xa xôi ngàn dặm để tới đây, và đây là kẻ thù cuối cùng của hắn.
Hôm nay, Khâu Thần Tích sẽ phải đền tội, bị xử chết vì những chứng cớ mà hắn cung cấp, chết trong tay hắn. Kẻ thù cuối cùng của hắn cuối cùng cũng phải chết, gánh nặng trong lòng hắn từ thủa thiếu thời cuối cùng cũng có thể trút bỏ.
Nhìn những chiếc hương án của người nhà những người từng bị Khâu Thần Tích bức hại bày ở hai bên đường, Dương Phàm không khỏi muốn rơi nước mắt. Bây giờ hắn rất muốn lớn tiếng tuyên cáo với những người thân đã chết một cách oan khuất rằng: “Cha, mẹ, a tỷ, mối đại thù của mọi người, cuối cùng cũng được trả rồi!”.
Dương Phàm ngẩng mặt lên, để những ngấn lệ trong mặt lặng lẽ tan đi.
Bầu trời ngày hôm nay thật là trong sáng, bên trời lác đác vài cụm mây trắng lững lờ trôi, trời cao mây vắng, khiến cõi lòng hắn cũng được cởi mở hơn: “Mối thù của cha, mẹ và chị đã trả được rồi, mọi kẻ thù đều đã chết rồi, Nữu Nữu, muội đang ở đâu?”.
Đám mây trên trời, trông giống như gương mặt đang cười của một cô gái nhỏ. Mây hình thành một gương mặt nhỏ gầy, những chỗ đậm nhạt của đám mây giống như những vết bản trên mặt nàng ấy, đường viền xung quanh đám mây giống như mái tóc lộn xộn của nàng ấy. Dường như nàng ấy đang cười với hắn, trong miệng thiếu hai cái răng cửa.
Dương Phàm khẽ mỉm cười với đám mây: “Nữu Nữu, huynh đây nhất định sẽ tìm ra muội!”