Trong Thẩm Phán viện, Lai Tuấn Thần âm trầm ngồi ở đó. Vệ Toại Trung đứng trang nghiêm một bên, thỉnh thoảng liếc trộm y một cái, sợ hãi không dám nói một câu. Qua hồi lâu, Lai Tuấn Thần mới thở dài, mở miệng nói: - Ngươi đi làm việc đi thôi!
Vệ Toại Trung như trút được gánh nặng, vội vàng đáp: - Ty chức tuân mệnh! Mới vừa đi ra hai bước, gã chợt đứng lại, do dự nói: - Trung Thừa, này chuyện kia…
Lai Tuấn Thần nói: - Tiết Hoài Nghĩa là một người lỗ mãng, đã quen thói hống hách, đối với mọi người đều như vậy, ngay cả đương kim Tể tướng Lý Chiêu Đức cũng đã từng bị hắn đánh. Hắn tới cửa bắt nạt lại thất bại quay về, chúng ta coi như không mất mặt. Nhưng Lương Vương ra mặt, ngược lại có chút ngoài dự tính của ta. Thật sự không hiểu Dương Phàm này rốt cuộc là làm cái quái gì, mà có thể khiến hai người kia ra mặt vì hắn!
Vệ Toại Trung lúng ta lúng túng mà không nói nên lời. Lai Tuấn Thần cắn chặt răng cười một tiếng, lại nói: - Vượt quá dự liệu của bản quan a, cục xương này quả thật khó gặm! Tuy nhiên… cứ như vậy gặm tiếp mới càng thích thú!
Sắc mặt của Vệ Toại Trung hơi thay đổi , liền vội vàng hỏi: - Trung Thừa có chủ ý?
Lai Tuấn Thần trừng mắt nhìn hắn, nói: - Có chủ ý cái rắm ấy! Chẳng lẽ ta có thể liều lĩnh đi đánh vào mặt Tiết Hoài Nghĩa và Võ Tam Tư?
- Ách…
Lai Tuấn Thần thở dài, nói: - Tạm thời cho hắn sống thêm một thời gian đi. Với tội danh của hắn, Hoàng Đế hạ chỉ xử trảm, ta xem ai sẽ tới cứu hắn!
Lai Tuấn Thần dứt lời, lại liếc qua Vệ Toại Trung một cái nói: - Lý Du nói lão khốn kiếp kia còn chưa chịu cung khai sao? Ngươi thêm chút sức mạnh, bức bách hắn phải cung khai ra miệng, nhưng nhất định phải phù hợp với khẩu cung của Bùi Tuyên Lễ. Nhớ là phải kín kẽ không chút sơ hở. Chúng ta tung gián điệp ra khắp nơi dựa theo bản khẩu cung. Theo đó cung cấp lại các căn cứ thích hợp chính xác. Toàn bộ những chứng cớ này phải che trời phủ đất, đan xen vòng vòng.
Vệ Toại Trung vội vàng đáp: - Vâng!
Lai Tuấn Thần lại nói: - Ngươi thẩm tra lại Dương Phàm. Thử hỏi hắn, những cửa hàng kia rốt cuộc là ai đưa cho hắn? Phải biết rõ thân phận của đối phương.
Lai Tuấn Thần cười lạnh nói: - Tặng lễ cho người, ắt có điều nhờ vả. Ta tin chắc rằng người đưa hậu kễ kia cho Dương Phàm nhất định muốn cầu cạnh hắn. Muốn nhờ vả giao phó công việc tất nhiên là không thể để lộ ra ngoài. Đưa hậu lễ đến cho một Lang Tướng, tin tưởng người kia không có bối cảnh gì cao. Một khi hỏi ra được thì sẽ lần đến đồng đảng. Chứng cớ mưu phản của Dương Phàm lại càng xác thực rồi!
- Vâng! Việc này ty chức sẽ đi làm ngay! Vệ Toại Trung đáp lời một tiếng, vội vàng lui ra ngoài.
Giữa hai tòa công sở chỉ có một lối đi có tường bao hai bên, rộng vừa đủ một người đi qua, Trương Lập khập khiễng đâm đầu mà đi đụng phải Vệ Toại Trung. Trước nay, gương mặt của Trương Lập luôn không tỏ thái độ gì, không ngờ lại mỉm cười: - Vệ Ngự Sử!
Vệ Toại Trung dừng bước chân lại nói: - Ồ là Trương Tạp Đoan a, mấy ngày hôm nay trong nha môn hơi loạn, bên trong ngục có thể phải giám sát chặt chẽ một chút, không thể để xảy ra sơ xuất. Ta sẽ sắp đặt lại trinh sát tuần tra và phòng ngự một chút. Qua nửa canh giờ nữa thì ngươi đến phòng của ta một chuyến.
- Được, một chốc nữa, ty chức sẽ tới!
Trương Lập đáp lời, tay áo nhấc lên, Vệ Toại Trung đưa tay lên tiếp, dường như tay áo của hai người chỉ nhẹ nhàng chạm một cái, một quyển sách gì đó đã vào trong tay áo của Vệ Toại Trung.
Âm thanh của Trương Lập đột nhiên giảm thấp xuống một chút: - Chủ nhân kia thấy rất hài lòng, thêm cho ngươi một trăm mẫu đất tốt nhất để tỏ lòng biết ơn.
Vệ Toại Trung nghe xong, trên mặt liền lộ ra một nụ cười, nói: - Ừ, người này làm việc, cũng hào phóng. Rốt cuộc hắn là ai? Ta cũng có một chút tò mò trong lòng.
Trương Lập nói: - Vệ Ngự Sử, ta chỉ là người chịu trách nhiệm ở giữa chuyển lời, lần lượt thư từ, không biết người này, mà nếu có biết cũng không thể nói. Đây chính là quy tắc của chúng ta.
Vệ Toại Trung “Hắc” một tiếng nói: - Ta cũng chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi.
Trương Lập mỉm cười một chút lại nói: - Tiết sư đến gây náo loạn, Lương Vương lại đến rung cây dọa khỉ, Trung Thừa có tính toán gì không?
Sắc mặt Vệ Toại Trung đột nhiên trầm xuống, nghiêm nghị nói: - Trương Tạp Đoan, mỗ chỉ nhận lời một chuyện, những chuyện khác không quan tâm! Nếu có người muốn nghe được tin tức, kính xin tìm cách khác.
Trương Lập nói: - Được, được, được, phần này tiền ngươi không muốn kiếm thì vậy coi như xong đi, ta nghĩ biện pháp khác. Người kia, còn phải mời ngươi tiếp tục chiếu cố. Bên kia nói, chỉ cần ngươi chăm chỉ, sau sẽ có hậu lễ đáp tạ khác!
Vệ Toại Trung gật gật đầu một cái, cùng Trương Lập đi lướt qua nhau.
Mặc ngươi là quan thanh như nước, khó thoát khỏi lại trượt như dầu.
Trong Thẩm phán viện mối quan hệ giữa người và người phức tạp e sợ lẫn nhau. Mạng lưới quan hệ từ trên xuống dưới, bên trong bên ngoài đã sớm kết hợp thành một mối mật thiết không thể tách rời rồi.
Tiểu Man ở bên ngoài bôn ba một ngày, lúc về đến nhà thân thể mệt dường như rã rời.
Thân thể mệt mỏi, tâm hồn tiều tụy, nhanh chóng khiến cho nàng không đứng nổi nữa.
Dương Tam Tỷ và Đào Mai thấy phu nhân mặc một bộ quần áo ướt đẫm, sắc mặt tái nhợt, như nhuốm bệnh nặng, mà sợ hãi. Cả hai người vội vàng giúp Tiểu Man thay quần áo, nấu nước tắm rửa. Tiểu Man cứ như người mất hồn, không nói một lời, tùy cho các nàng sắp xếp.
Tắm rửa xong, thay một bộ quần áo sạch sẽ mềm mại, Dương Tam Tỷ đỡ nàng đến ngồi xuống ở trên ghế. Đào Mai bưng một ít đồ ăn nhẹ ngon miệng tới, mùi hương xông vào mũi chính là cháo gạo tẻ được nấu mềm mịn hợp khẩu vị. Tiểu Man bưng lên húp một ngụm, chỉ cảm thấy cổ họng vừa sưng vừa đau, nuốt hay nhổ nước miếng cũng khó khăn, làm sao nuốt trôi, đành phải buông bát xuống.
Sở Cuồng Ca và Mã Kiều đi đến Thẩm Phán viện đưa cơm cho Dương Phàm, nhưng không có cách gì gặp được hắn. Sở Cuồng Ca nhớ mang máng lúc trước, có một người đồng đội làm việc trong nội viện Thẩm phán này, đáng tiếc hỏi thăm thì được biết, người kia sớm đã không phải làm chức quan nhỏ trong này rồi.
Tuy nhiên như thế, bọn nha dịch trong Thẩm Phán viện đã biết thân phận hắn như thế nào rồi, nên đối với hắn khá lịch sự. Sở Cuồng Ca nhân cơ hội hỏi thăm một chút, chỉ biết là Dương Phàm còn sống, còn về tình hình cụ thể tỉ mỉ không có cách nào biết được.
Lúc Sở Cuồng Ca và Mã Kiều trở lại, Tiểu Man vẫn còn chạy ngược chạy xuôi bên ngoài. Bây giờ tình hình căng thẳng, trong quân rất nghiêm khắc, căn bản không để cho bất cứ kẻ nào rời khỏi quân doanh, lại càng không thể ở lại bên ngoài qua đêm. Sở Cuồng Ca và Mã Kiều có thể xin nghỉ để đi ra ngoài đã tốn biết bao công sức rồi. Hai người chờ một lúc không thấy Tiểu Man trở về, nên vội vàng trở lại quân doanh, không làm được gì khác đành phải đem một vài chủ kiến giải thích cho Trần Thọ, còn nói nhất định dốc hết sức nghĩ biện pháp cùng bàn bạc trao đổi với Tiểu Man, bảo nàng không cần quá mức lo lắng, mà quỵ xuống.
Kiến thức của Mã Kiều không bằng Sở Cuồng Ca, về phương diện này hắn không thể chen miệng nói vào, nhưng thật ra vẫn nhớ kỹ đừng để cho Dương Phàm bị đói, cho nên hết lần này đến lần khác dặn dò người hầu trong nhà Dương Phàm. Bảo bọn hắn một ngày ba bữa, đừng quên đúng giờ đưa đi.
Tại thời điểm này, sợ bóng sợ gió. Người bên ngoài đối với người mang tội danh mưu phản tránh đi còn s không kịp. Sở Cuồng Ca và Mã Kiều có thể không sợ bị nghi ngờ mà tới thăm, vì nàng bày mưu tính kế cũng đủ thấy tấm lòng cao cả của họ. Tiểu Man cảm kích vô cùng đối với bọn họ. Nhưng với năng lực của hai người bọn hắn, trong cái vụ đại án này gần như không có thể làm được gì. Nên về phương diện này Tiểu Man đối với bọn họ cũng không ôm hy vọng.
Lời nói của Thái Bình công chúa, thật sự đã làm nàng hồn bay phách lạc, nàng còn không biết là mình làm cách nào mà có thể trở về được tới nhà. Nghe xong lời nói của Thái Bình công chúa lại liên tưởng đến phản ứng của Lương Vương, thần sắc của Tiết Hoài Nghĩa, Tiểu Man hoàn toàn thất vọng. Nàng đang nghĩ Thái Bình công chúa không có lý do gì để lừa nàng. Nếu như ngay cả Công chúa điện hạ đã khẳng định kết quả như vậy Chẳng phải Lang quân phải chết sao?
Tiểu Man nghĩ tới đó, đau lòng nước mắt đang lặng lẽ chảy xuống.
Hiện giờ còn có thể làm thế nào đây?
Trong thiên hạ này còn ai có thể cứu lang quân thoát khỏi đại nạn?
- Meo meo ô~~
“Thiên Văn Tiền” nhẹ nhàng mà kêu lên một tiếng, nhảy lên đầu gối của Tiểu Man, chui vào trong ngực của nàng. “Trường diện La Hán” chậm chạm mà đi tới, không kêu một tiếng, chỉ đem cái đuôi lắc lắc, nằm bẹp xuống trước đầu gối của nàng.
Tiểu Man ôm lấy “Thiên Văn Tiền” nhẹ nhàng vỗ về bộ lông của nó, nghĩ đây là quà lang quân tặng nàng. Nghĩ chuyện nàng và Dương Phàm quen biết nhau từ trước đến nay từng chuyện từng chuyện một. Ban đầu hai bên chỉ là người qua đường, đến thành đối thủ rồi bạn bè, lại thành vợ chồng, những chuyện đã trải qua đủ các loại. Lại nghĩ tới lúc nàng an tâm nằm gối lên lồng ngực của Dương Phàm, bình yên mà ngủ say mà tim muốn tan nát.
Đêm đã khuya, gian phòng của Tiểu Man đèn vẫn sáng.
Trần Thọ băn khoăn nhìn ngọn đèn trên cửa, khe khẽ thở dài, lại quay đi.
Sau khi Dương Phàm gặp chuyện không may. Hắn đầu tiên thông báo cho Triệu Du, Triệu Du lập tức tiến hành điều động thế lực ẩn tông ở kinh thành, tất cả những nhân viên có thể liên quan đến đều ẩn náu rồi.
Sau đó, Triệu Du cũng sử dụng lực lượng của hắn bắt đầu phân tích tình hình của Dương Phàm, khi nghe nói đưa tặng cho Dương Phàm mười sáu cửa hàng, cũng thành một trong những chứng cứ phạm tội, không khỏi có chút giật mình.
Chuyện này không phải là gã làm việc không chu đáo chặt chẽ. Việc đưa tặng Dương Phàm mười sáu cửa hàng, cũng không phải trong hôn lễ của hắn mà là sau khi hôn lễ kết thúc, Trần Thọ thay mặt dâng lên nên có thể nói là vô cùng bí mật.
Dương Phàm là một thành viên Võ tướng, không liên quan đến triều chính, cho dù việc này lan ra trên phố, cũng không có nhiều khả năng sẽ bị quan lớn biết, mà nếu bọn họ có biết cũng không sao cả. Vô duyên vô cớ, ai lại đi điều tra hắn làm cái gì?
Vả lại, vị Lang Tướng này bây giờ là một người nở mày nở mặt, gắn bó với Võ thị, là người được Hoàng đế sủng ái , tin cậy. Có hoàn cảnh và nhiều mối quan hệ như vậy, người trong quan trường chắc là sẽ không tùy tiện đi kiểm soát gốc rễ của cái loại người phức tạp đấy.
Nếu không phải đã xảy ra đại án mưu mô làm phản như thế này, hơn nữa lại vừa đúng liên quan tới Dương Phàm, phần này hậu lễ của Triệu Du sẽ chẳng gây nên bất kỳ chuyện lôi thôi rắc rối. Ai biết…, ôi! Muốn nói sơ xuất, cũng là có đấy. Làm sao mà gã lại quên triều đình của vị Nữ Hoàng này, không phải cứ năm thì mười họa lại phát sinh chuyện mưu mô làm phản như vậy?
Lúc này dù cho Triệu Du có ra mặt chứng minh, cửa hàng là hắn tặng, nhưng cũng không thể chứng minh Dương Phàm không phải kẻ phản nghịch. Tư Lễ Khanh Bùi Tuyên Lễ đã cung khai thừa nhận Dương Phàm là đồng mưu với mình, hơn nữa hắn chỉ cung khai nói Lý Du bảo hắn lấy số tiền lớn để mua chuộc Dương Phàm, nhưng cũng không vạch rõ đó là mười sáu cửa hàng. Cho dù Triệu Du ra mặt, cũng chỉ có thể đưa chính bản thân mình rơi vào bẫy. Huống chi, cho dù phương pháp này khả thi, hắn cũng không thể nào dũng cảm mà xuất đầu lộ diện, làm chuyện quên mình vì người như vậy. Bởi giữa hai người bọn họ không có mối quan hệ bạn bè gắn bó lắm.
Thực ra Triệu Du cũng muốn nghĩ cách cứu Dương Phàm ra tù, nhưng thế lực ẩn tông ở Lạc Dương vốn tương đối kém, ở trong triều đình còn yếu kém hơn nữa. Hiện giờ Tiết Hoài Nghĩa và Võ Tam Tư đã người trước người sau ra tay, nếu hai người đó đều không làm được, cho dù hắn có đem tất cả vốn liếng ra thì cũng làm được gì?
Triệu Du chỉ có thể một mặt theo dõi tiến triển vụ án của Dương Phàm, một mặt đem chi tiết của vụ án này viết vào thư, cho người chuyển đến Trường An báo cho Thẩm Mộc.
Tiểu Man si ngốc ngồi đến nửa đêm, Đào Mai và Dương Tam Tỷ vẫn ngồi hầu hai bên cạnh. Dù sao thì hai nha đầu này tuổi còn nhỏ, càng về sau càng ngồi không yên, bị Tiểu Man đuổi đi ngủ. Tiểu Man đau lòng mất một lúc lâu, chỉnh đốn lại tâm tư, lại tiếp tục cân nhắc nghĩ làm cách nào cứu lang quân. Bây giờ hy vọng cuối cùng nàng cũng chỉ có thể đặt trên người Thượng Quan Uyển Nhi.
Nàng tin rằng Thượng Quan Uyển Nhi đang nghĩ biện pháp, nhưng Thượng Quan Uyển Nhi rốt cuộc có biện pháp nào không? Tiểu Man hoàn toàn không biết gì cả, nàng nhất định phải đi gặp Thượng Quan Uyển Nhi mới được. Nhưng bây giờ nàng đã không còn có quyền ra vào cung đình, không có khả năng gặp mặt được Thượng Quan Uyển Nhi sống ở bên trong nơi trọng yếu của cung đình.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Tiểu Man nghĩ ra một biện pháp, nàng cũng không biết biện pháp này có được hay không, nhưng cho dù chỉ có một tia hy vọng, cũng muốn thử một lần đấy. Bóng đêm trĩu nặng, nàng bắt đầu mong trời sáng…
Bóng đêm trầm lắng. Cuối cùng thì Thiên Ái Nô đã đợi được đến ban đêm.
Trước khi quyết định làm ni cô, nàng đã đều ném hết những “đồ vật nhỏ” mang theo bên mình khi vào kinh thành rồi. Nhưng đến trình độ này, tuy rằng không đủ sức hái lá phi hoa để đả thương người, nhưng nàng cũng đã đến trình độ “ Không có gì không thể làm vũ khí sắc bén để giết người”.
Màu quần áo vốn là màu xám, bó buộc xong xuôi, liền trở nên dễ dàng cho việc hành động. Đồ trang sức bên trên thì dùng áo lót trang phục tăng ni làm một cái che đầu đơn giản, về phần vũ khí, thì chỉ cần có một đoạn dây thừng, một cây nến là đủ!
Tuy rằng Dương Phàm làm tổn thương trái tim nàng, nhưng vừa nghe nói hắn gặp nạn, A Nô chỉ nghĩ tới duy nhất một việc là lập tức cứu hắn thoát nạn.
Đêm nay, nàng không còn là một tiểu ni gọt hết ba nghìn tơ phiền não, mõ đèn soi sáng chỉ bầu bạn với Đức Phật.
Đêm nay, nàng lại là nàng như trước đây, là Thiên Ái Nô như trước!
Chỉ vì một người, trọn một đời, chân trời góc biển, Thiên Ái Nô duy nhất có một nguyện ước chàng được bình an!
Đêm nay, trời vẫn âm u như trước, lắc rắc vài hạt mưa.
Mùa hè móng bức sắp đi qua, rất nhanh sẽ tới tiết trời mùa thu. Cơn mưa bất chợt trở nên nặng hạt. Trong mấy ngày gần đây sông Y Thủy, sông Lạc Hà hơi dâng cao một chút. Phủ Lạc Dương đã phái người ngày đêm tuần tra ở hai bên bờ sông, để phòng ngừa lũ lụt dâng cao. Ngày trước đã từng có lần nước sông tràn lên chảy vào Hoàng Cung.
Với khả năng thông báo tin tức ở thời đại này, ở phía trên phái nhân viên ở lại, cơ bản là có tác dụng nhắc nhở từ lúc chưa có chuyện xảy ra. Một khi nước lũ tràn về, tốc độ dòng nước nhanh gấp trăm lần so với bọn họ đưa tin. Phủ Lạc Dương đành phải phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện bằng cách ở dọc theo sông phía bên Hoàng cung chồng chất vô số bao tải cát, đề phòng bất trắc.
Tối nay mưa mặc dù không to, nhưng mưa cả ngày nay khiến cho mặt đất còn có lượng nước tù đọng lớn chưa kịp chảy thoát. Trong thành Lạc Dương ngoài đường lớn thì không sao, còn lại các đường phố khác đều là đường đất đầm, bị mưa xối như vậy trở nên hết sức lầy lội . Nhất là vài cái ngõ hẻm, bên trong lầy lội ẩm ướt trơn trượt, ban ngày cũng khó đi lại, cho nên nhóm Vũ Hầu tuần tra ban đêm phần lớn làm biếng, không có xuất hiện ở những nơi như vậy.
Với thân thủ của Thiên Ái Nô, ngay cả nhóm Vũ Hầu nếu có thật sự đi tuần tra, nàng vẫn có thể bám mái hiên đi trên vách tường như thường. Đừng nói vào giờ này Vũ Hầu ít tuần tra, A Nô càng như cá gặp nước.
Vệ Toại Trung nghe Lai Tuấn Thần vừa nói xong không khỏi giật mình nói:
- Trung thừa, hắn hôm nay mới bị bắt đến thẩm phán viện, còn thấy tươi tỉnh đấy đột nhiên liền chết rồi,... Chuyện này có rõ ràng quá không?
Lai Tuấn Thần hừ lạnh một tiếng nói:
- Người này và Lương Vương, Tiết Hoài Nghĩa quan hệ rất thân thiết, Thượng Quan Đãi Chế cũng rất bảo vệ cho hắn. Nếu chúng ta không ra tay sớm chỉ sợ những người này ra mặt can thiệp, khi đó chúng ta muốn ra tay cũng không còn kịp nữa. Nhân cơ hội lúc này bọn chúng chưa kịp nói gì, chúng ta giết hắn trước, không lẽ bọn họ vì một nhân vật nhỏ như vậy mà trở mặt hay sao?
Vệ Toại Trung gật đầu nói:
- Tốt lắm, ngay bây giờ ta sẽ ghìm chết hắn, thắt cổ làm như hắn tự tự ấy!
Lai Tuấn Thần quát hắn:
- Thật ngu ngốc! Trong phòng giam kia cung cấp dây để hắn thắt cổ sao? Làm sao thân thể hắn bị khóa xích chân, bị cột lấy lại có thể động đậy được mà chết ở dáng vẻ thắt cổ chứ, ngươi tưởng Hoàng đế cùng Vương Lương và Tiết Hoài Nghĩa dễ gạt lắm hay sao?
- Thì...
- Hạ độc!
Vệ Toại Trung nói một cách chậm rãi:
- Hạ độc? Nếu hạ độc tức là hắn chết không rõ ràng sao?
Lai Tuấn Thần cười thâm hiểm nói:
- Sao như vậy được? Người này đã phản bội đồng môn, có thể hắn sợ bị đồng đảng ám hại có thể sinh lòng sợ hãi đúng không? Hắn nhất định sớm chuẩn bi lọ độc dược để phòng ngừa bất trắc, hiện giờ quả nhiên gặp thật nên hắn sợ tội tự sát, có gì không thể chứ?
Vệ Toại Trung cười nói:
- Trung thừa nói như thế ty chức đã hiểu rồi ạ!
Lai Tuấn Thần nói:
- Đợi hắn chết xong, chúng ta sẽ làm một kẻ hở như là hắn có thể mở tay ra khỏi xích rồi hắn uống thuốc độc tự sát, người bên ngoài có hoài nghi cũng không thể làm khó dễ được ta sao?
Vệ Toại Trung đưa ngón tay cái lên khen:
- Vẫn là Trung thừa cao minh, ty chức khâm phục vô cùng!
- Khoan đã.
Lai Tuấn Thần gọi hắn nói:
- Ngươi hãy tìm những thủ hạ tin cậy để giao chuyện này, không nên vội vàng động thủ.
- Thời điểm hắn chết, chúng ta tốt nhất không nên ở đây.
Vệ Toại Trung hiểu ý mỉm cười nói:
- Trung thừa thật tỉ mỉ, ty chức đã hiểu rồi!
Vệ Toại Trung vội vàng ra ngoài, Lai Tuấn Thần vuốt vuốt chòm râu trầm tư một chút, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý cười.
Không thể không nói Lai Tuấn Thần này tuy nổi tiếng gian ác nhưng diện mạo, khí chất thì lại lãng tử phi phàm, thần thái như ngọc. Khóe miệng hắn cười nhếch lên mang theo một chút tà ác, giống như có mê lực gì hấp dẫn hắn.
Lúc chạng vạng trời bắt đầu mưa lâm râm, Thẩm phán viện cùng đám quan viên đều rời khỏi nha môn lui về phủ nghỉ ngơi. Nơi đây còn lại một người có thân thể cường tráng, mặc trang phục màu màu đen. Người đàn ông trung niên đứng ở hành lang nhìn những hạt mưa rơi dưới mái hiên. Người quan viên cuối cùng rời khỏi liền ra lệnh nhóm chấp dịch đóng cửa nha môn.
,
Tiếng cửa phủ vang lên một tiếng "Rầm" cửa liền đóng lại, hai chấp dịch cài then cửa đóng lại. Hai người bước đi thình thịch, hai bên cầm xích sắt, cùng một đùm ống khóa nặng năm sáu cân bước ra rồi khóa cửa lại.
Quan mặc y phục màu đen kia nhìn bọn họ thực hiện nhiệm vụ một cách tuần tự, lúc này mới khập khiễn bước ra đi. Bên hông y cài một sâu các chìa khóa lớn nhỏ phát ra tiếng vang " Rắc....rắc...".
Quan coi ngục này tên là Trương Lập Lôi nguyên là đội trưởng cấm quân Võ Lâm Vệ.
Triều đình muốn duy trì sức chiến đấu của cấm vệ quân, theo truyền thống vẫn phải liên tục thay nhau tham gia chiến đấu. Trương Lập Lôi đang tác chiến đánh nhau với người Đột Quyết ở phương Bắc đã chém giết một gã Hạ Lan Quan của đối phương, lập nhiều công lớn, vốn có cơ hội thăng tiến rất lớn nhưng đáng tiếc bị thương quá nặng, đợi y dưỡng thương xong thì không thể tham gia quân đội nữa. Chính vì thế, bị điều đến Thẩm phán việc làm một quan coi ngục.
Võ Tắc Thiên đối với binh lính tham gia quân đội có nhiều đãi ngộ, nên không để bọn họ lo lắng khi ở nhà mà tìm việc để bọn họ tận trung với bà.
Bị bắt đến Thẩm phán viện đều là những người có chức vị cả, ai cũng biết rằng một khi bị bắt đến Thẩm phán viện thì chín phần là chết một phần sống. Nhưng là vì mong muốn thân nhân của mình trong ngục ít chịu sự hành hạ ngược đãi, người nhà của họ cam tâm tình nguyện nộp cho quan coi ngục tiền để người nhà của họ đỡ đau đớn hơn. Chính vì vậy mà thu nhập của Quan coi ngục tương đối nhiều.
Khi làm tướng có thể hy vọng trở thành tướng quân làm rạng rỡ tổ tông, làm vinh dự cửa nhà quân nhân nhưng đến nơi này cuộc đời y cũng chỉ dừng lại ở đây. Trương Lập Lôi chịu đả kích chuyện này nên ở trong ngục vẫn luôn trầm mặc ít nói. Cho dù thủ hạ của y là nhóm ngục tốt và chấp dịch có quan hệ khá thân thiết với y cũng có chút sợ hãi y.
,
Thính thiện phòng đang nấu cơm, hai bên trái phải đều có bếp lửa, trong phòng bếp khói bay lên cuồn cuộn. Tuy củi ở kho phía lều dưới nhưng mưa lớn sẽ dột vào làm cho củi ẩm ướt, nên khi mang vào nấu khói bay ra rất nhiều, vài đầu bếp đang nấu ho khan không ngừng. Phía bên trái phòng bếp, là nơi chuẩn bị thức ăn cho nhóm quân lính coi ngục, thức ăn được lên dĩa không biết có ngon không nhưng nhìn rất phong phú. Bên phải phòng bếp là nơi chuẩn bị đồ ăn cho các phạm nhân, chỉ có ba khay, gao cũ nấu cháo loãng, chỉ có thêm chút đồ ăn. Lúc này cơm nước đã chuẩn bị xong có thể mang cơm đi được.
Trương Lập Lôi đứng ở mép cửa bếp nhìn vào lớn giọng gọi to:
- Trịnh Tiểu Bố!
Trong phòng bếp một đại sư phụ cao lớn vạm vỡ, vẻ mặt có vẻ dữ tợn đang cầm một cây que lớn xới cơm. Nghe có tiếng người gọi, gã liền quăng cây gậy qua một bên, lấy chiếc khăn lau mồ hôi từ đầu xuống vai qua mặt, bước ra khỏi cửa nhìn thấy Trương Lập Lôi vội cúi khom lưng nói:
- Trương thủ trưởng có gì sai bảo sao?
Trương Lập Lôi nhìn thẳng vào mặt gã nói:
- Phòng số bảy mới mang vào một phạm nhân, chưa kịp thông báo cho người nhà của hắn nên hôm nay không ai đưa cơm đến. Khi ngươi đưa cơm cho tù nhân nhớ mang thêm một phần cho hắn.
- Vâng thưa thủ trưởng, thủ trưởng cứ yên tâm!
Hai người đang đứng nói chuyện với nhau, đối diện phòng bếp là đường hành lang kéo dài. Có hai chấp dịch lặng lẽ đi tới cùng nhau nhìn vào, cúi đầu nói vài câu sau đó lướt qua. Trong mưa gió, nơi đây mơ hồ tựa như là một nơi vô cùng quái dị...
- Cạch c..a..c..h!
Tiếng kêu thật lớn, cửa lao mở ra, tay Trương Lập Lôi cầm chìa khóa bước vào. Phòng giam này có tám nhà lao, ở giữa đều là các thuộc hạ thân tín của các quan lớn, gia quyến của bọn họ đều không được vào, không ai đưa cơm chỉ có thể dùng cơm trong lao.
Ngoài hành lang phòng giam, cách một đoạn lại treo một chén đèn dầu, tổng cộng có ba đèn dầu chụp. Khi cửa lao mở ra, gió mưa hét vào cửa làm lung lay chiếc đèn, ánh sáng soi rọi khuôn mặt Trương Lập Lôi thấm đẫm nước mưa.
Bốn tên cai ngục mang những thùng cháo lớn đi đến, một nhóm đứng ở cửa nhà tù phía sau còn có vài người đi theo để xúc cơm vào khay thức ăn, một người khác lại đi múc một muỗng cháo cùng cho vào khay cơm kia để ăn chia xong đưa cho Trịnh Tiểu Bố. Trịnh Tiểu Bố đi đến cửa lao đưa cho từng phòng một.
Tám lao ngục đều được đưa cháo vào một cách nhanh chóng, sau đó cửa đóng "Rầm" một tiếng cửa lại khóa lại, đi vội đến nhà giam tiếp theo.
Lúc Dẫn giá Đô úy Chu Bân bị bắt đến Thẩm phán viện, nhà tù đã đầy ắp người, ông ta bị xích vào mái hiên dựa vào tường, nơi này gọi là nhà giam tạm thời. Nhà giam tạm thời này vốn là một kho than đá, xung quanh được xây bằng gạch, không giống lao tù chính thức, nó chỉ giống nhau có cột thô to gỗ ngăn cách, phòng này nhìn quan khe hở có thể nhìn thấy tất cả bên trong.
Phòng giam này không lớn, không có cửa sổ và miệng thông gió, bên trong cũng không có đèn, tối đen như mực. Phòng không có ô cửa nhỏ để mang cơm cũng như các đồ vật đưa vào bên trong. Bên ngoài cửa lao có cắm một cây đuốc, có một người châm đuốc, Trương Lập Lôi mở cửa phòng, chấp dịch tay cầm đuốc khom người đi vào phòng lao.
Chu Bân bị trói vào một cây trụ bên trong, vì đây không phải là nhà tù chính thức. Người mới mở cửa phòng không thể thấy rõ được tình hình bên trong, sợ khi tiến vào sẽ bị phạm nhân công kích bất ngờ. Cho nên phạm nhân bên trong không được để tự do mà đều bị cột vào cây cột bên trong.
Một khay thức ăn được mang vào, Trương Lập Lôi nhìn sang Chu Bân bị trói vào cột, Chu Bân vội vàng cười cười lấy lòng y, nói khẩn khoản:
- Trương thủ trưởng, hãy nới lỏng để tiểu nhân “đi ngoài” chút!
Trịnh Tiểu Bố không nói lời nào, mang đồ ăn đưa lên miệng Chu Bân, một thìa cháo được đổ vào.
Chu Bân nhanh chóng há miệng, cố gắng nuốt thật nhanh, từ cháo cho đến đồ ăn, căn bản không cần nhai chỉ chắp chắp nuốt thôi. Dù vậy cũng không theo kịp tốc độ đưa vào miệng của Trịnh Tiểu Bố.
Ăn xong một chậu cháo, khuôn măt Chu Bân đỏ bừng bừng thở ra vù vù.Trương Lập Lôi xoay người vội ra ngoài, cửa lao kêu "Rầm" một tiếng liền đóng lại, trong phòng lập tức tối đen như mực.
Qua một gian nữa chính là phòng giam giữ Dương Phàm. Trương Lập Lôi đến trước phòng giam lấy chìa khóa mở cửa, chấp dịch cầm lấy cây đuốc đi vào trước.
Địa thế của nhà tù này lưng dựa vào vách tường kiến thành, lúc đầu nơi này là kho để các loại vật tư của Ngự Sử đài. Nơi giam giữ Dương Phàm giống như các nhà tù khác không có cửa sổ, trong phòng tối om như mực nhưng căn phòng của hắn so với căn phòng của Chu Bân thỏa mái hơn nhiều.
Căn phòng này tương đối ngăn nắp sạch sẽ, phòng giam rộng gấp đôi và cao hơn so với phòng giam của Chu Bân, khi bước vào không cần khom người. Lúc trước căn phòng này là kho dùng chứa giấy mực bút nghiên, cùng các loại công cụ, dụng cụ khác. Cho nên bên trong rất sạch sẽ, các đồ vật cũng tương đối sạch, trên tường còn có giá gỗ, trên mặt đất chỉ vương lại vài trang giấy.
Dương Phàm bị trói vào một trụ với tư thế vô cùng khó chịu, hắn đang đau khổ suy nghĩ làm cách nào trốn thoát.
Hắn biết mình bị vu cáo trong vụ này, người có thể vu cáo hắn trong vụ án này là ai? Dương Phàm rất muốn biết, trong đầu hắn nhanh chóng chợt nghĩ đến Chu Bân. Hắn với Chu Bân vốn không hợp nhau, tên này thấy hắn thăng chức nên mang lòng ganh ghét. Chuyện hắn bị bắt đến Thẩm phán viện rất có thể liên quan đếnhắn ta, đây là chuyện rất có thể.
Nghĩ đến đây, Dương Phàm thoáng khựng lại, Chu Bân cùng hắn tiếp xúc không nhiều, khi thẩm vấn đối chất sẽ không nói ra được chứng cứ có lực để bắt hắn. Hắn là tướng lĩnh Võ Lâm Vệlà võ trang thân tín nhất của Hoàng đế nên thẩm tra xử lý hắn tương đối cẩn thận. Còn nữa, hắn có quan hệ mật thiết với nhiều người có vai trò to lớn trong triều đình, Uyển Nhi là điều tất nhiên rồi, Linh Vương và Tiết Sư khi biết hắn đang gặp chuyện không thể bàng quan đứng nhìn rồi.
Cho nên thoát tội đối với hắn vẫn tương đối lạc quan. Như người ta nói vào nơi này rồi thì là cửu tử nhất sinh, nhưng có thể vẫn có ngoại lệ. Dù sao hắn cũng không tham gia mưu phản, nếu Chu Bân có vu cáo hăn thi khi đối chất cũng có nhiều chỗ sơ hở.
Cho dù trên triều đình có nhiều thế lực đang ngầm chống đối lẫn nhau, đối với họ chức vụ của hắn không phải là một nhân vật có ảnh hưởng lớn, nên loại trừ hắn là không cần thiết. Khi đối mặt với thẩm phán hắn tin quan Ngự Sử đại nhân sẽ không mạo hiểm đắc tội với hai nhân vật nguy hiểm bậc này là Tiết Sư cùng Lương Vương mà đẩy hắn vào con đường chết.
Lúc này, hắn tuyệt đối không nghĩ đến có một đại nhân vật muốn đẩy hắn vào con đường chết, người này dĩ nhiên là Ngự Sử Đài Chính Đường.
Ngoài cửa lao ánh sáng lờ mờ, hai cai ngục liếc nhìn nhau như ra hiệu, ánh mắt lóe sáng. Một tên xúc ra một thau cơm, nhẹ nhàng gõ vào thau đựng thức ăn, người kia hiểu ý gật đầu nhận lấy hộp cơm, múc một tô cháo đầy đưa cho Trịnh Tiểu Bố.
Trương Lập Lôi vào trong phòng giam, vẻ mặt y lạnh băng như tiền, đến lời nói y cũng tiết kiệm,chỉ nói một chữ:
- Này!
Trịnh Tiểu Bố tiến lại trước mặt gần nơi trói Dương Phàm, tức giận quát to:
- Há mồm!
Dương Phàm thấy ánh sáng đột ngột chiếu vào nhất thời chưa kịp thích ứng, mắt nheo lại, còn chưa thấy rõ người trước mặt thì thức ăn đưa đến miệng, đổ cháo vào miệng hắn.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trong Thẩm Phán viện, Lai Tuấn Thần âm trầm ngồi ở đó. Vệ Toại Trung đứng trang nghiêm một bên, thỉnh thoảng liếc trộm y một cái, sợ hãi không dám nói một câu. Qua hồi lâu, Lai Tuấn Thần mới thở dài, mở miệng nói: - Ngươi đi làm việc đi thôi!
Vệ Toại Trung như trút được gánh nặng, vội vàng đáp: - Ty chức tuân mệnh! Mới vừa đi ra hai bước, gã chợt đứng lại, do dự nói: - Trung Thừa, này chuyện kia…
Lai Tuấn Thần nói: - Tiết Hoài Nghĩa là một người lỗ mãng, đã quen thói hống hách, đối với mọi người đều như vậy, ngay cả đương kim Tể tướng Lý Chiêu Đức cũng đã từng bị hắn đánh. Hắn tới cửa bắt nạt lại thất bại quay về, chúng ta coi như không mất mặt. Nhưng Lương Vương ra mặt, ngược lại có chút ngoài dự tính của ta. Thật sự không hiểu Dương Phàm này rốt cuộc là làm cái quái gì, mà có thể khiến hai người kia ra mặt vì hắn!
Vệ Toại Trung lúng ta lúng túng mà không nói nên lời. Lai Tuấn Thần cắn chặt răng cười một tiếng, lại nói: - Vượt quá dự liệu của bản quan a, cục xương này quả thật khó gặm! Tuy nhiên… cứ như vậy gặm tiếp mới càng thích thú!
Sắc mặt của Vệ Toại Trung hơi thay đổi , liền vội vàng hỏi: - Trung Thừa có chủ ý?
Lai Tuấn Thần trừng mắt nhìn hắn, nói: - Có chủ ý cái rắm ấy! Chẳng lẽ ta có thể liều lĩnh đi đánh vào mặt Tiết Hoài Nghĩa và Võ Tam Tư?
- Ách…
Lai Tuấn Thần thở dài, nói: - Tạm thời cho hắn sống thêm một thời gian đi. Với tội danh của hắn, Hoàng Đế hạ chỉ xử trảm, ta xem ai sẽ tới cứu hắn!
Lai Tuấn Thần dứt lời, lại liếc qua Vệ Toại Trung một cái nói: - Lý Du nói lão khốn kiếp kia còn chưa chịu cung khai sao? Ngươi thêm chút sức mạnh, bức bách hắn phải cung khai ra miệng, nhưng nhất định phải phù hợp với khẩu cung của Bùi Tuyên Lễ. Nhớ là phải kín kẽ không chút sơ hở. Chúng ta tung gián điệp ra khắp nơi dựa theo bản khẩu cung. Theo đó cung cấp lại các căn cứ thích hợp chính xác. Toàn bộ những chứng cớ này phải che trời phủ đất, đan xen vòng vòng.
Vệ Toại Trung vội vàng đáp: - Vâng!
Lai Tuấn Thần lại nói: - Ngươi thẩm tra lại Dương Phàm. Thử hỏi hắn, những cửa hàng kia rốt cuộc là ai đưa cho hắn? Phải biết rõ thân phận của đối phương.
Lai Tuấn Thần cười lạnh nói: - Tặng lễ cho người, ắt có điều nhờ vả. Ta tin chắc rằng người đưa hậu kễ kia cho Dương Phàm nhất định muốn cầu cạnh hắn. Muốn nhờ vả giao phó công việc tất nhiên là không thể để lộ ra ngoài. Đưa hậu lễ đến cho một Lang Tướng, tin tưởng người kia không có bối cảnh gì cao. Một khi hỏi ra được thì sẽ lần đến đồng đảng. Chứng cớ mưu phản của Dương Phàm lại càng xác thực rồi!
- Vâng! Việc này ty chức sẽ đi làm ngay! Vệ Toại Trung đáp lời một tiếng, vội vàng lui ra ngoài.
Giữa hai tòa công sở chỉ có một lối đi có tường bao hai bên, rộng vừa đủ một người đi qua, Trương Lập khập khiễng đâm đầu mà đi đụng phải Vệ Toại Trung. Trước nay, gương mặt của Trương Lập luôn không tỏ thái độ gì, không ngờ lại mỉm cười: - Vệ Ngự Sử!
Vệ Toại Trung dừng bước chân lại nói: - Ồ là Trương Tạp Đoan a, mấy ngày hôm nay trong nha môn hơi loạn, bên trong ngục có thể phải giám sát chặt chẽ một chút, không thể để xảy ra sơ xuất. Ta sẽ sắp đặt lại trinh sát tuần tra và phòng ngự một chút. Qua nửa canh giờ nữa thì ngươi đến phòng của ta một chuyến.
- Được, một chốc nữa, ty chức sẽ tới!
Trương Lập đáp lời, tay áo nhấc lên, Vệ Toại Trung đưa tay lên tiếp, dường như tay áo của hai người chỉ nhẹ nhàng chạm một cái, một quyển sách gì đó đã vào trong tay áo của Vệ Toại Trung.
Âm thanh của Trương Lập đột nhiên giảm thấp xuống một chút: - Chủ nhân kia thấy rất hài lòng, thêm cho ngươi một trăm mẫu đất tốt nhất để tỏ lòng biết ơn.
Vệ Toại Trung nghe xong, trên mặt liền lộ ra một nụ cười, nói: - Ừ, người này làm việc, cũng hào phóng. Rốt cuộc hắn là ai? Ta cũng có một chút tò mò trong lòng.
Trương Lập nói: - Vệ Ngự Sử, ta chỉ là người chịu trách nhiệm ở giữa chuyển lời, lần lượt thư từ, không biết người này, mà nếu có biết cũng không thể nói. Đây chính là quy tắc của chúng ta.
Vệ Toại Trung “Hắc” một tiếng nói: - Ta cũng chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi.
Trương Lập mỉm cười một chút lại nói: - Tiết sư đến gây náo loạn, Lương Vương lại đến rung cây dọa khỉ, Trung Thừa có tính toán gì không?
Sắc mặt Vệ Toại Trung đột nhiên trầm xuống, nghiêm nghị nói: - Trương Tạp Đoan, mỗ chỉ nhận lời một chuyện, những chuyện khác không quan tâm! Nếu có người muốn nghe được tin tức, kính xin tìm cách khác.
Trương Lập nói: - Được, được, được, phần này tiền ngươi không muốn kiếm thì vậy coi như xong đi, ta nghĩ biện pháp khác. Người kia, còn phải mời ngươi tiếp tục chiếu cố. Bên kia nói, chỉ cần ngươi chăm chỉ, sau sẽ có hậu lễ đáp tạ khác!
Vệ Toại Trung gật gật đầu một cái, cùng Trương Lập đi lướt qua nhau.
Mặc ngươi là quan thanh như nước, khó thoát khỏi lại trượt như dầu.
Trong Thẩm phán viện mối quan hệ giữa người và người phức tạp e sợ lẫn nhau. Mạng lưới quan hệ từ trên xuống dưới, bên trong bên ngoài đã sớm kết hợp thành một mối mật thiết không thể tách rời rồi.
Tiểu Man ở bên ngoài bôn ba một ngày, lúc về đến nhà thân thể mệt dường như rã rời.
Thân thể mệt mỏi, tâm hồn tiều tụy, nhanh chóng khiến cho nàng không đứng nổi nữa.
Dương Tam Tỷ và Đào Mai thấy phu nhân mặc một bộ quần áo ướt đẫm, sắc mặt tái nhợt, như nhuốm bệnh nặng, mà sợ hãi. Cả hai người vội vàng giúp Tiểu Man thay quần áo, nấu nước tắm rửa. Tiểu Man cứ như người mất hồn, không nói một lời, tùy cho các nàng sắp xếp.
Tắm rửa xong, thay một bộ quần áo sạch sẽ mềm mại, Dương Tam Tỷ đỡ nàng đến ngồi xuống ở trên ghế. Đào Mai bưng một ít đồ ăn nhẹ ngon miệng tới, mùi hương xông vào mũi chính là cháo gạo tẻ được nấu mềm mịn hợp khẩu vị. Tiểu Man bưng lên húp một ngụm, chỉ cảm thấy cổ họng vừa sưng vừa đau, nuốt hay nhổ nước miếng cũng khó khăn, làm sao nuốt trôi, đành phải buông bát xuống.
Sở Cuồng Ca và Mã Kiều đi đến Thẩm Phán viện đưa cơm cho Dương Phàm, nhưng không có cách gì gặp được hắn. Sở Cuồng Ca nhớ mang máng lúc trước, có một người đồng đội làm việc trong nội viện Thẩm phán này, đáng tiếc hỏi thăm thì được biết, người kia sớm đã không phải làm chức quan nhỏ trong này rồi.
Tuy nhiên như thế, bọn nha dịch trong Thẩm Phán viện đã biết thân phận hắn như thế nào rồi, nên đối với hắn khá lịch sự. Sở Cuồng Ca nhân cơ hội hỏi thăm một chút, chỉ biết là Dương Phàm còn sống, còn về tình hình cụ thể tỉ mỉ không có cách nào biết được.
Lúc Sở Cuồng Ca và Mã Kiều trở lại, Tiểu Man vẫn còn chạy ngược chạy xuôi bên ngoài. Bây giờ tình hình căng thẳng, trong quân rất nghiêm khắc, căn bản không để cho bất cứ kẻ nào rời khỏi quân doanh, lại càng không thể ở lại bên ngoài qua đêm. Sở Cuồng Ca và Mã Kiều có thể xin nghỉ để đi ra ngoài đã tốn biết bao công sức rồi. Hai người chờ một lúc không thấy Tiểu Man trở về, nên vội vàng trở lại quân doanh, không làm được gì khác đành phải đem một vài chủ kiến giải thích cho Trần Thọ, còn nói nhất định dốc hết sức nghĩ biện pháp cùng bàn bạc trao đổi với Tiểu Man, bảo nàng không cần quá mức lo lắng, mà quỵ xuống.
Kiến thức của Mã Kiều không bằng Sở Cuồng Ca, về phương diện này hắn không thể chen miệng nói vào, nhưng thật ra vẫn nhớ kỹ đừng để cho Dương Phàm bị đói, cho nên hết lần này đến lần khác dặn dò người hầu trong nhà Dương Phàm. Bảo bọn hắn một ngày ba bữa, đừng quên đúng giờ đưa đi.
Tại thời điểm này, sợ bóng sợ gió. Người bên ngoài đối với người mang tội danh mưu phản tránh đi còn s không kịp. Sở Cuồng Ca và Mã Kiều có thể không sợ bị nghi ngờ mà tới thăm, vì nàng bày mưu tính kế cũng đủ thấy tấm lòng cao cả của họ. Tiểu Man cảm kích vô cùng đối với bọn họ. Nhưng với năng lực của hai người bọn hắn, trong cái vụ đại án này gần như không có thể làm được gì. Nên về phương diện này Tiểu Man đối với bọn họ cũng không ôm hy vọng.
Lời nói của Thái Bình công chúa, thật sự đã làm nàng hồn bay phách lạc, nàng còn không biết là mình làm cách nào mà có thể trở về được tới nhà. Nghe xong lời nói của Thái Bình công chúa lại liên tưởng đến phản ứng của Lương Vương, thần sắc của Tiết Hoài Nghĩa, Tiểu Man hoàn toàn thất vọng. Nàng đang nghĩ Thái Bình công chúa không có lý do gì để lừa nàng. Nếu như ngay cả Công chúa điện hạ đã khẳng định kết quả như vậy Chẳng phải Lang quân phải chết sao?
Tiểu Man nghĩ tới đó, đau lòng nước mắt đang lặng lẽ chảy xuống.
Hiện giờ còn có thể làm thế nào đây?
Trong thiên hạ này còn ai có thể cứu lang quân thoát khỏi đại nạn?
- Meo meo ô~~
“Thiên Văn Tiền” nhẹ nhàng mà kêu lên một tiếng, nhảy lên đầu gối của Tiểu Man, chui vào trong ngực của nàng. “Trường diện La Hán” chậm chạm mà đi tới, không kêu một tiếng, chỉ đem cái đuôi lắc lắc, nằm bẹp xuống trước đầu gối của nàng.
Tiểu Man ôm lấy “Thiên Văn Tiền” nhẹ nhàng vỗ về bộ lông của nó, nghĩ đây là quà lang quân tặng nàng. Nghĩ chuyện nàng và Dương Phàm quen biết nhau từ trước đến nay từng chuyện từng chuyện một. Ban đầu hai bên chỉ là người qua đường, đến thành đối thủ rồi bạn bè, lại thành vợ chồng, những chuyện đã trải qua đủ các loại. Lại nghĩ tới lúc nàng an tâm nằm gối lên lồng ngực của Dương Phàm, bình yên mà ngủ say mà tim muốn tan nát.
Đêm đã khuya, gian phòng của Tiểu Man đèn vẫn sáng.
Trần Thọ băn khoăn nhìn ngọn đèn trên cửa, khe khẽ thở dài, lại quay đi.
Sau khi Dương Phàm gặp chuyện không may. Hắn đầu tiên thông báo cho Triệu Du, Triệu Du lập tức tiến hành điều động thế lực ẩn tông ở kinh thành, tất cả những nhân viên có thể liên quan đến đều ẩn náu rồi.
Sau đó, Triệu Du cũng sử dụng lực lượng của hắn bắt đầu phân tích tình hình của Dương Phàm, khi nghe nói đưa tặng cho Dương Phàm mười sáu cửa hàng, cũng thành một trong những chứng cứ phạm tội, không khỏi có chút giật mình.
Chuyện này không phải là gã làm việc không chu đáo chặt chẽ. Việc đưa tặng Dương Phàm mười sáu cửa hàng, cũng không phải trong hôn lễ của hắn mà là sau khi hôn lễ kết thúc, Trần Thọ thay mặt dâng lên nên có thể nói là vô cùng bí mật.
Dương Phàm là một thành viên Võ tướng, không liên quan đến triều chính, cho dù việc này lan ra trên phố, cũng không có nhiều khả năng sẽ bị quan lớn biết, mà nếu bọn họ có biết cũng không sao cả. Vô duyên vô cớ, ai lại đi điều tra hắn làm cái gì?
Vả lại, vị Lang Tướng này bây giờ là một người nở mày nở mặt, gắn bó với Võ thị, là người được Hoàng đế sủng ái , tin cậy. Có hoàn cảnh và nhiều mối quan hệ như vậy, người trong quan trường chắc là sẽ không tùy tiện đi kiểm soát gốc rễ của cái loại người phức tạp đấy.
Nếu không phải đã xảy ra đại án mưu mô làm phản như thế này, hơn nữa lại vừa đúng liên quan tới Dương Phàm, phần này hậu lễ của Triệu Du sẽ chẳng gây nên bất kỳ chuyện lôi thôi rắc rối. Ai biết…, ôi! Muốn nói sơ xuất, cũng là có đấy. Làm sao mà gã lại quên triều đình của vị Nữ Hoàng này, không phải cứ năm thì mười họa lại phát sinh chuyện mưu mô làm phản như vậy?
Lúc này dù cho Triệu Du có ra mặt chứng minh, cửa hàng là hắn tặng, nhưng cũng không thể chứng minh Dương Phàm không phải kẻ phản nghịch. Tư Lễ Khanh Bùi Tuyên Lễ đã cung khai thừa nhận Dương Phàm là đồng mưu với mình, hơn nữa hắn chỉ cung khai nói Lý Du bảo hắn lấy số tiền lớn để mua chuộc Dương Phàm, nhưng cũng không vạch rõ đó là mười sáu cửa hàng. Cho dù Triệu Du ra mặt, cũng chỉ có thể đưa chính bản thân mình rơi vào bẫy. Huống chi, cho dù phương pháp này khả thi, hắn cũng không thể nào dũng cảm mà xuất đầu lộ diện, làm chuyện quên mình vì người như vậy. Bởi giữa hai người bọn họ không có mối quan hệ bạn bè gắn bó lắm.
Thực ra Triệu Du cũng muốn nghĩ cách cứu Dương Phàm ra tù, nhưng thế lực ẩn tông ở Lạc Dương vốn tương đối kém, ở trong triều đình còn yếu kém hơn nữa. Hiện giờ Tiết Hoài Nghĩa và Võ Tam Tư đã người trước người sau ra tay, nếu hai người đó đều không làm được, cho dù hắn có đem tất cả vốn liếng ra thì cũng làm được gì?
Triệu Du chỉ có thể một mặt theo dõi tiến triển vụ án của Dương Phàm, một mặt đem chi tiết của vụ án này viết vào thư, cho người chuyển đến Trường An báo cho Thẩm Mộc.
Tiểu Man si ngốc ngồi đến nửa đêm, Đào Mai và Dương Tam Tỷ vẫn ngồi hầu hai bên cạnh. Dù sao thì hai nha đầu này tuổi còn nhỏ, càng về sau càng ngồi không yên, bị Tiểu Man đuổi đi ngủ. Tiểu Man đau lòng mất một lúc lâu, chỉnh đốn lại tâm tư, lại tiếp tục cân nhắc nghĩ làm cách nào cứu lang quân. Bây giờ hy vọng cuối cùng nàng cũng chỉ có thể đặt trên người Thượng Quan Uyển Nhi.
Nàng tin rằng Thượng Quan Uyển Nhi đang nghĩ biện pháp, nhưng Thượng Quan Uyển Nhi rốt cuộc có biện pháp nào không? Tiểu Man hoàn toàn không biết gì cả, nàng nhất định phải đi gặp Thượng Quan Uyển Nhi mới được. Nhưng bây giờ nàng đã không còn có quyền ra vào cung đình, không có khả năng gặp mặt được Thượng Quan Uyển Nhi sống ở bên trong nơi trọng yếu của cung đình.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Tiểu Man nghĩ ra một biện pháp, nàng cũng không biết biện pháp này có được hay không, nhưng cho dù chỉ có một tia hy vọng, cũng muốn thử một lần đấy. Bóng đêm trĩu nặng, nàng bắt đầu mong trời sáng…
Bóng đêm trầm lắng. Cuối cùng thì Thiên Ái Nô đã đợi được đến ban đêm.
Trước khi quyết định làm ni cô, nàng đã đều ném hết những “đồ vật nhỏ” mang theo bên mình khi vào kinh thành rồi. Nhưng đến trình độ này, tuy rằng không đủ sức hái lá phi hoa để đả thương người, nhưng nàng cũng đã đến trình độ “ Không có gì không thể làm vũ khí sắc bén để giết người”.
Màu quần áo vốn là màu xám, bó buộc xong xuôi, liền trở nên dễ dàng cho việc hành động. Đồ trang sức bên trên thì dùng áo lót trang phục tăng ni làm một cái che đầu đơn giản, về phần vũ khí, thì chỉ cần có một đoạn dây thừng, một cây nến là đủ!
Tuy rằng Dương Phàm làm tổn thương trái tim nàng, nhưng vừa nghe nói hắn gặp nạn, A Nô chỉ nghĩ tới duy nhất một việc là lập tức cứu hắn thoát nạn.
Đêm nay, nàng không còn là một tiểu ni gọt hết ba nghìn tơ phiền não, mõ đèn soi sáng chỉ bầu bạn với Đức Phật.
Đêm nay, nàng lại là nàng như trước đây, là Thiên Ái Nô như trước!
Chỉ vì một người, trọn một đời, chân trời góc biển, Thiên Ái Nô duy nhất có một nguyện ước chàng được bình an!
Đêm nay, trời vẫn âm u như trước, lắc rắc vài hạt mưa.
Mùa hè móng bức sắp đi qua, rất nhanh sẽ tới tiết trời mùa thu. Cơn mưa bất chợt trở nên nặng hạt. Trong mấy ngày gần đây sông Y Thủy, sông Lạc Hà hơi dâng cao một chút. Phủ Lạc Dương đã phái người ngày đêm tuần tra ở hai bên bờ sông, để phòng ngừa lũ lụt dâng cao. Ngày trước đã từng có lần nước sông tràn lên chảy vào Hoàng Cung.
Với khả năng thông báo tin tức ở thời đại này, ở phía trên phái nhân viên ở lại, cơ bản là có tác dụng nhắc nhở từ lúc chưa có chuyện xảy ra. Một khi nước lũ tràn về, tốc độ dòng nước nhanh gấp trăm lần so với bọn họ đưa tin. Phủ Lạc Dương đành phải phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện bằng cách ở dọc theo sông phía bên Hoàng cung chồng chất vô số bao tải cát, đề phòng bất trắc.
Tối nay mưa mặc dù không to, nhưng mưa cả ngày nay khiến cho mặt đất còn có lượng nước tù đọng lớn chưa kịp chảy thoát. Trong thành Lạc Dương ngoài đường lớn thì không sao, còn lại các đường phố khác đều là đường đất đầm, bị mưa xối như vậy trở nên hết sức lầy lội . Nhất là vài cái ngõ hẻm, bên trong lầy lội ẩm ướt trơn trượt, ban ngày cũng khó đi lại, cho nên nhóm Vũ Hầu tuần tra ban đêm phần lớn làm biếng, không có xuất hiện ở những nơi như vậy.
Với thân thủ của Thiên Ái Nô, ngay cả nhóm Vũ Hầu nếu có thật sự đi tuần tra, nàng vẫn có thể bám mái hiên đi trên vách tường như thường. Đừng nói vào giờ này Vũ Hầu ít tuần tra, A Nô càng như cá gặp nước.