Nương tử thăm trượng phu, lại trở thành huynh muội quen biết, Thiên Ái Nô trên nóc tủ nghe mà kinh ngạc, đầu khẽ nâng lên, lập tức đập vào trần nhà, phát ra tiếng động. Câu hỏi của Tiểu Man, Thiên Ái Nô không giấu được nữa, nàng phi thân xuống mặt đất.
Trong phòng chỉ có một chiếc đèn, đặt lại đặt ở trên mặt đất gần cửa, ánh sáng chiếu không xa, Tiểu Man đứng ở đó, lại chặn mất ánh đèn, chỉ có một luồng ánh sáng xẹt qua vai nàng, chiếu vào hai mắt Thiên Ái Nô, các phần khác đều chìm trong bóng tối.
- Là cô.
Tiểu Man kinh ngạc, theo bản năng quay về phía Dương Phàm, ý đồ bảo vệ hắn.
Việc ám sát Hoàng đế, Tiểu Man chỉ từng gặp một lần, cảnh tượng chấn động đó vẫn còn là một ký ức mới mẻ, tên thích khách đó nàng không nhìn rõ mặt, chỉ nhìn thấy đôi mắt, mà khó thay đổi nhất trên dung mạo con người đó là đôi mắt của kẻ đó, ánh sáng lúc này lại chỉ chiếu sáng đôi mắt của Thiên Ái Nô, cho nên Tiểu Man vừa nhìn đã nhận ra, liền coi Thiên Ái Nô là kẻ địch.
- Khụ.
Dương Phàm ho khan một tiếng, nói: - Tiểu Man, muội không cần căng thẳng, cô ấy…là người mình.
- Ai là người nhà với huynh.
Thiên Ái Nô lập tức trách móc một câu, không ngăn nổi sự ghen tuông trong lòng, người ta bây giờ đã thân lại càng thêm thân rồi.
Một câu trách móc của nàng, dưới sự hí hửng không muốn che dấu, đúng là giọng nói vốn có của nàng.
Thiên Ái Nô sớm đã nhận ra Tiểu Man. Khi nàng ở ngoài Dương phủ đã thấy Dương Phàm và Tiểu Man sánh vai cùng đi, đã nhận ra được nàng. Một thích khách chuyên nghiệp được huấn luyện, bản lĩnh nhận người đương nhiên không như người thường, huống hồ nàng và Tiểu Man từng đấu qua, còn bị thương, cho nên có ấn tượng rất sâu về người phụ nữ này.
Khi nàng ở Tu Văn phường hỏi thăm tung tích của Dương Phàm, đã biết thê tử của Dương Phàm là một nữ thị vệ do Thiên tử chỉ hôn, lại thấy tướng mạo của nàng ta, hai người kết hợp lại, đâu có thể không biết Tiểu Man chính là tiểu cung nữ từng làm mình bị thương, cho nên nàng không có chút kinh ngạc nào.
Tiểu Man kinh ngạc nhìn Dương Phàm, lại nhìn Thiên Ái Nô, bắt đầu có chút mơ hồ: - Lang quân sao lại có quan hệ với thích khách ám sát Hoàng thượng? Lẽ nào lang quân thật có ý tạo phản?
Thiên Ái Nô đi ra từ trong bóng tối, trầm giọng nói: - Một thì lề mề, một thì khóc lóc sướt mướt, muốn bảo vệ a huynh của cô, tại sao không nghĩ cách cứu hắn ra?
Dáng vẻ của nàng hiện ra dưới ánh đèn, Tiểu Man kinh ngạc nhìn nàng, thấy bộ dạng của một nam nhi, nhưng lại là người có giọng nói của phụ nữ.
- Ta là phụ nữ.
Thiên Ái Nô nhìn ra sự nghi hoặc của Tiêu Man, giải thích với nàng một câu, lập tức thêm một câu giấu đầu hở đuôi: - Ta cứu hắn, là vì hắn từng cứu ta. Cứu ta hai lần, không phải mối quan hệ mà cô đang nghĩ. Nói xong, nàng vội vã chuyển chủ đề : - Cô sợ Hoàng đế ?
Tiểu Man không nói, Thiên Ái Nô cười, nói: - Ta đã từng sợ một người. Có lẽ không nên nói là sợ. Mà là thói quen phục tùng. Từ nhỏ ta đã ở bên cạnh người đó, bất cứ mệnh lệnh gì của người đó ta cũng chỉ phục tùng, phục tùng lâu rồi, sẽ hình thành một áp lực khó cưỡng lại trong lòng, cho dù người đó muốn ta chết, ta cũng sẽ không có ý niệm phản kháng.
Thiên Ái Nô thở dài, nói: - Thực ra sự phục tùng này chẳng quả chỉ là một chuyện quyết định, mà khi cố gắng vượt qua, cô sẽ phát hiện, không có gì là cô không dám làm, dù sao con người không phải gia súc, thuần dưỡng không được.
Nàng liếc mắt nhìn Dương Phàm, ánh mắt có ý tứ nói không ra lời: - Khi trong lòng cô…có một người mà quan trọng hơn tất cả mọi thứ, cô cũng sẽ có dũng khí đạp nát gông xiềng trên người cô, sau đó, cô sẽ phát hiện, thứ từng trói buộc cô, khiến cô tưởng rằng cả đời không thể phản kháng, thực ra…không là gì hết.
Tiểu Man yên lặng nhìn Thiên Ái Nô, nhìn rất lâu, lại khẽ quay người, thâm tình nhìn Dương Phàm. Hắn là trượng phu của nàng! Là a huynh của nàng! Hắn đã từng cứu nàng, bị người ta đánh cho thổ huyết vài ngày, gần như mất mạng! Hắn là phu quân của nàng, là chỗ dựa cả đời của nàng.
Hiện giờ có người có ý đồ muốn cướp a huynh và trượng phu bên cạnh nàng đi.
Không!
Quyết không được.
A huynh và trượng phu, hai bóng hình dần dần hiện lên cùng nhau, trong mắt Tiểu Man dần dần phát ra một thứ ánh sáng sáng ngời.
Từ khi Dương Phàm bị vào tù, biện pháp duy nhất mà nàng có thể nghĩ được chính là cầu xin. Cầu xin tất cả những người có ảnh hưởng của hoàng quyền này, mà nàng chưa từng nghĩ nàng cũng có lực lượng. Trong mắt nàng mãi mãi đều là u buồn, bi thương, hoang mang và bàng hoàng. Còn bây giờ, đôi mắt của nàng đần dần lộ ra một ánh sáng kiên định.
Quyền lực cao nhất, tựa như một tòa bảo tháp không thể mạo phạm trấn áp trong trái tim nàng, lúc này nàng liền sinh ra một thứ dũng khí vô hạn, lập tức đẩy ngã nó.
Tiểu Man đột nhiên chuyển hướng về phía A Nô, trầm giọng nói: - Cô có cách gì?
***
- Có thể mở ra không?
- Không mở được.
- Nhưng cô là thích khách mà.
- Ai quy định một thích khách là phải biết phá khóa? Người ta muốn giết có thể trốn trong rương sao?
- Vậy làm thế nào? Xiềng xích căn bản không mở được, cho dù là rút ra từ trong gỗ, kéo xích sắt đi dài như vậy thì đi thế nào? Hơn nữa, hai tay của ta cũng bị khóa rồi, một mình cô có thể bảo vệ hai người bọn ta thoát khỏi vòng vây không?
- Cách này không thực hiện được. Chúng ta sẽ nghĩ thêm.
Hai người phụ nữ thương lượng cô một câu tôi một câu trước mặt Dương Phàm, Dương Phàm ho khan một tiếng: - Ta nói…
- Huynh câm miệng.
Thiên Ái Nô lạnh lùng cắt ngang lời hắn, Tiểu Man dùng ánh mắt xin lỗi nhìn a huynh, nói với Thiên Ái Nô: - Hôm nay chúng ta không có bất cứ chuẩn bị gì, e là không hành động được. Chúng ta đã biết tình hình trong này, không bằng quay về chuẩn bị một chút, tìm xem có gì có thể mở được loại gông xiềng này hoặc là trộm chìa khóa, ngày mai lại tới.
Thiên Ái Nô nói: - Cô tưởng vào được nơi này dễ lắm sao? Đêm qua ta đã thử qua, trừ phi xông vào còn được, mà xông vào, dựa vào sức của hai chúng ta cho dù là xông vào được, đâu có thời gian mà phá xiềng xích giúp hắn, cô coi những quan binh kia đều là bất tài sao?
- Vậy phải làm thế nào?
Thiên Ái Nô bước đi thong thả, chợt đứng lại, nói: - Chúng ta luôn nghĩ cướp ngục thế nào, tại sao nhất định phải cướp ngục chứ?
Tạ Tiểu Man ngạc nhiên nói: - Không cướp ngục thì cứu người thế nào?
Thiên Ái Nô bỗng xoay người nói: - Chúng ta có thể cướp pháp trường.
Tạ Tiểu Man nhướn mày, nói: - Cướp pháp trường có thể dễ hơn cướp ngục sao?
Thiên Ái Nô nói: - Đương nhiên, khi lên pháp trường, hắn không phải mang xích nặng như vậy nữa, hoặc là cùm bằng gỗ, hoặc là dây thừng, một đao là có thể chém đứt, hơn nữa, xử trảm có nhiều quan viên, tất nhiên chấn động toàn thành, người vô số qua lại có thể tới xem náo nhiệt, người nhiều càng dễ gây hỗn loạn.
Ánh mặt Tạ Tiểu Man cũng sáng lên, - Không sai! Địa điểm hẳn là trên đường đến pháp trưởng. Đêm qua có người cướp ngục, người đó hẳn là cô rồi? Phen này rút dây động rừng, quan binh áp giải phạm nhân sẽ rất nhiều, đám người phạm thượng lên hình đài, quan binh vô số bao vây xung quanh, không dễ đột nhập. Còn trên xe chở tù xếp thành hàng, nhóm tể tướng mới là trọng điểm canh giữ, chúng ta càng dễ ra tay.
- Ừ! Ta cảm thấy, có thể mang thêm chiếc xe trâu ngựa, đến lúc đó quân tiên phong đuổi theo, làm loạn trận hình của quan binh.
- Chủ ý hay! À! Dùng pháo cũng được, có một năm tết Nguyên tiêu, ta từng nhìn thấy pháo, tạo thành sức công phá lớn hơn nhiều so với đàn trâu bầy ngựa.
- Ừ! Không chỉ là cứu người. Còn cần phải nghĩ đường trốn thoát, chuẩn bị ngựa tốt và tiền bạc. Một khi dành được phải chạy trốn, chi tiêu hàng ngày.
Dương Phàm thầm nghĩ: - Thực ra Uyển nhi cũng đang nghĩ cách, nhưng…thôi vậy, dù sao Uyển nhi cũng chỉ cần nghĩ ra cách, nhất định trước khi lên đài, kế hoạch của họ cũng sẽ không thể nào thực hiện. Nếu cách của Uyển nhi không có tác dụng, lúc đó cũng chỉ có một con đường thoát, vả lại cứ để các nàng vạch kế hoạch đã.
Hai người phụ nữ cân nhắc kế hoạch cướp pháp trường trước mặt Dương Phàm, cuối cùng hai người nhìn nhau, A Nô hỏi nói: - Nói tới sự hiểu biết về quan phủ, ta không như cô, dựa vào cách nhìn của cô, chúng ta có thể có mấy phần nắm chắc?
Tiểu Man đánh giá một lát, nói: - Có lẽ…có năm phần.
Thiên Ái Nô xoa cằm nói: - Nếu không động thủ, ngay cả một đường sống cũng không có. Nắm chắc năm phần, là có giá lắm rồi.
***
Lai Tuấn Thần có lão đầu thông minh Từ Hữu Công mà cũng không có nhiều cách, y gọi Từ Hữu Công và Hầu Tư Chỉ tới phòng mình, đánh năm mươi đại bản khiển trách hai người bọn họ xong, liền cho hai người họ lui xuống, lại bảo người đi thông báo với Lai Tử Tuấn đến, vụ án của Dương Phàm do gã tiếp nhận.
Bên này vừa sắp xếp thỏa đáng, Vạn Quốc Tuấn đã phái người tới rồi. Vạn Quốc Tuấn lấy lòng Vương phu nhân, cũng chính là tạo thể diện cho Lai Tuấn Thần. Việc này hợp pháp hay không, thậm chí không hợp ý Lai Tuấn Thần cũng không quan trọng, quan trọng là, thể hiện được sự trung thành đối với Lai Tuấn Thần, ân tình này, đâu có thể không tặng cho chủ nhân trước mặt.
Lai Tuấn Thần nghe nói phu nhân mình dẫn theo nương tử Dương gia tới thăm tù, có chút bất ngờ. Y và phu thê của Vương phu nhân có cảm tình bình thường, nói lý ra là lâu rồi không nói chuyện, y tuy biết phu nhân thường tới tiệm đồ cổ, lại không biết đó chính là tiệm của Tạ Tiểu Man, cho nên có chút kỳ lạ với sự thân thiết của hai người.
Lai Tuấn Thần vừa suy tư, vừa đi tới phòng ký tên của Vạn Quốc Tuấn. Vạn Quốc Tuấn đang tiếp chuyện với Vương phu nhân, vừa thấy Lai Tuấn Thần tới, vội đứng lên cười nói: - Trung Thừa tới rồi.
Lai Tuấn Thần nhìn Vạn Quốc Tuấn, sắc mặt nghiêm nghị nói với Vương phu nhân: - Ta nói phu nhân à, người ta một nữ tặc, việc hình ngục cũng là bà có thể can thiệp sao? Trọng phạm mưu phản, không ngờ còn dẫn người nhà hắn tới thăm tù, là vi phạm pháp luật, bà đừng làm khó cho Quốc Tuấn huynh nữa.
Vạn Quốc Tuấn tiếp lời, cười nói: - Trung Thừa, pháp lý không hơn ân tình mà. Phu nhân từ bi, mới ra mặt thay người ta. Nếu Trung Thừa nhất định trách tội, vậy xin cứ trách tội hạ quan.
- Ngươi đó ngươi đó..
Lai Tuấn Thần oán trách nhìn y, nói: - Nội tử không thông luật phát, nhưng Quốc Tuấn huynh thì không, yêu cầu quá đáng này, sao có thể đáp ứng chứ.
Tuy vẫn là răn dạy, nhưng ngữ khí đã có vài phần thân thiết. Vạn Quốc Tuấn cười chắp tay nói: - Phải phải phải. Trung Thừa giáo huấn đúng, lần sau, sẽ không ngoại lệ.
Lai Tuấn Thần hừ một tiếng, nói: - Để nương tử Dương gia kia vào nhà lao bao lâu rồi?
Vạn Quốc Tuấn nói: - Ôi, khoảng một canh giờ rồi, hạ quan mải nói chuyện phiếm với phu nhân nên không để ý.
Lai Tuấn Thần nói: - Cũng nên để nàng ta đi rồi, dù sao là phá hoại quy củ, quan nhị tam phẩm triều đình nhiều như vậy đều không cho phép bọn họ gặp nhau, nếu việc này truyền ra ngoài, nói chung là không thỏa đáng.
Vạn Quốc Tuấn vội vàng nói: - Trung Thừa giáo huấn phải, hạ quan có chút không suy xét, hạ quan kêu cô ta rời khỏi ngay. Nói xong cười với Lai Tuấn Thần và Vương phu nhân, nói: - Trung Thừa và phu nhân nói chuyện trước, hạ quan cáo lui.
Lai Tuấn Thần gật đầu, nhìn y đi ra ngoài, liền quay người ngồi cạnh Vương phu nhân, cười ôn hòa, nói: - Phu nhân luôn không can thiệp việc công, lần này sao lại làm hộ giúp nương tử Dương gia kia, các nàng…là quen biết thế nào?
***
Cạch....
Cửa nhà lao mở ra, Vạn Quốc Tuấn vào trong, ôn hòa nói: - Nương tử Dương gia, mời đi ra cho.
Trong phòng giam, Thiên Ái Nô sớm đã nghe tiếng mà trốn rồi, Tiểu Man lại thâm tình nhìn Dương Phàm một cái, lúc này mới lưu luyến không rời. Giam giữ ở nơi này lại là huynh trưởng của nàng, cũng là trượng phu của nàng, nàng còn có rất nhiều rất nhiều điều muốn nói với hắn, nhưng nàng cũng rõ bây giờ còn không phải lúc, đặc biệt là nàng đã hạ quyết tâm phản kháng, lúc này nàng có việc quan trọng hơn phải làm.
Tiểu Man đi ra khỏi nhà lao, chỉnh lại trang phục thi lễ với Vạn Quốc Tuấn, thấp giọng nói: - Đa tạ Vạn Ngự Sử thành toàn.
Cửa nhà lao phía sau răng rắc một tiếng khóa lại, Vạn Quốc Tuấn cười nói: - Đại án mưu phản, canh gác nghiêm ngặt nhất. Vốn thăm tù là không được, niệm tới tình nghĩa sâu nặng của nương tử, lại có lời nhờ của Vương phu nhân, bổn quan cũng không nên không có ngoại lệ. Chỉ là thời gian cũng không thể kéo dài lâu, nương tử nên rời đi rồi. Người đâu…mở khóa cho nương tử Dương gia.
Trương Lập Lôi phụ trách chìa khóa của các nhà lao, chìa khóa xích chân này lại do một người khác giữ, người đó vừa nghe Vạn Quốc Tuấn sai bảo, liền vội vàng lên mở khóa cho nàng.
Lúc này, Lai Tuấn Thần đã thong thả đi tới phía cửa sổ, vừa nghe thấy Vương phu nhân nói Tiểu Man đáng thương, vừa đứng trên cửa sổ nhìn về phía Tiểu Man. Thân hình Tiểu Man mềm như liễu, mang theo cái khóa nặng trịch, hai thứ đó tạo thành một thứ hiệu quả thị giác đặc biệt, khiến y vừa nhìn đã thấy kích động.
Lai Tuấn Thần vuốt chòm râu, híp mắt: “Ta trước đây sao lại không phát hiện ra, dùng xiềng xích để xích mỹ nhân lại có hương vị mê người như vậy, đợi ta nạp được cô tarồi, sẽ thử hương vị đó.”
***
Trong nhà lao, cửa vừa khóa, Thiên Ái Nô liền bước nhanh ra khỏi chỗ tối, nép vào cửa nghe ngóng động tĩnh, đượi tiếng bước chân bên ngoài dần dần xa, Thiên Ái Nô mới quay người, thở dài một tiếng.
Dương Phàm lo lắng nói: - A Nô, muội rời khỏi thế nào?
Lửa của Thiên Ái Nô đã phát ra không nhiều, cũng không muốn phát cáu với hắn, liền thản nhiên đáp: - Nếu ta muốn đi, lúc này có thể xông ra khỏi cửa lao là đi được ngay, Nhưng làm vậy không khỏi liên lụy tới huynh, đợi đêm khuya yên tĩnh rồi thì mới bàn tiếp đi, đến lúc ta đánh tan mấy tên canh cửa, huynh cứ ra vẻ không biết gì cả.
Dương Phàm nói: - Ta nghe nói họ đã điều quân đội tới canh giữ nơi này, muội…nhất định phải cẩn thận.
Thiên Ái Nô thấy sự quan tâm thân thiết trong ngữ khí của hắn, trong lòng hơi có chút lo lắng, nhân tiện nói: - Không cần lo, ta xông vào đương nhiên không dễ, nhưng giết ra ngoài, bọn họ chưa chắc ngăn được ta.
Dương Phàm thở dài nói: - Tối nay muội phải xông ra, có lẽ nguy hiểm không lớn. Nhưng cướp pháp trường…, triều đình trải qua việc lần trước muội cướp ngục, ắt sẽ tăng cường phòng bị, đến lúc đó trọng binh áp giải, ta lo sẽ không đơn giản như muội tưởng tượng. Lúc này..là cục diện thập tử nhất sinh.
- Việc này, cũng không cần huynh lưu tâm.
Thiên Ái Nô lạnh lùng nói: - Huynh từng cứu ta hai lần, ta đánh cược số mệnh của mình để trả nợ huynh ân tình này, từ nay về sau, ta không liên hệ gì với huynh nữa.
Trong lòng Dương Phàm kích động, không kìm nổi nói: - A Nô, không phải ta quên tình ý của muội, chỉ là…
Hắn vừa nói tới đây, ngoài cửa chợt có tiếng bước chân truyền tới, Thiên Ái Nô vội nói: - Chớ có lên tiếng! Rồi phi thân vào bóng tối.
- Lai ngử sử tới thẩm vấn Dương Phàm, giải phạm nhân ra đây.
Có người đứng ở bên ngoài nhà lao hét lên một tiếng, liền có hai nha dịch xông vào, tháo dây xích xích chân ở bốn phía trong phòng ra, liền áp giải hắn đi ra khỏi nhà lao. Thấy một hàng sai nha áp giải Dương Phàm đi xa Trương Lập Lôi liền treo khóa lên trên, nói lầm bầm: - Dày vò.
Thiên Ái Nô rất bất ngờ, cửa mở một nửa, ánh sáng chiếu vào qua khe cửa, một lúc lâu sau, nàng mới nhẹ nhàng đi lại, nhẹ nhàng cầm cán cửa, lặng lẽ nhìn ra ngoài, trong sân có mấy nha dịch đi đi lại lại, Thiên Ái Nô ước chừng thời gian một nén hương, cuối cùng đợi thời khắc ngắn ngủi không có ai trong sân, lập tức phi như bay ra ngoài.
***
Đại lý tự giám thừa mới nhậm chức Long Xuyên từ từ tỉnh lại trong phòng chứa củi, chợt phát giác không thấy dây thừng buộc trên người mình, gã vội vàng bò ra khỏi dám bụi cỏ, lại phát hiện mình bị lột sạch quan y nhét thành một đống trong ngực.
Long Xuyên cầm bộ quan y ra kiểm tra cẩn thận, ngư phù, túi da vẫn còn, nhưng túi da trống rỗng, Long Xuyên quá sợ hãi gần như chui cả đầu vào tui da, cuối cùng lấy ra được một mảnh giấy, một danh sách giao nhận có dấu của quan Ngự Sử.
Long Xuyên mờ mịt, gã đương nhiên sẽ không cho rằng tiểu ni cô tuấn tú kia đã lột quần áo của gã, hỏi một đống những việc của quan Ngự sử, lại trói gã lại, đánh ngất xỉu ở đây, chỉ là để đưa công văn giúp gã. Bên trong nhất định có sự kỳ quái, nhưng mọi thứ tới nay đều vẫn còn ở bên cạnh gã, gã có thể an tâm về báo cáo kết quả, chỉ cần gã không nói, có lẽ sẽ không có việc gì, mà một khi nói ra, gã vừa thăng chức, có thể …
Rất nhanh, Long Xuyên đã đưa ra quyết định chính xác.
Gã mặc trang phục lại, đi ra khỏi phòng củi, cưỡi lên con ngựa của gã, đi tới trước Ngự Sử đài, quan sát phía xa, không thấy có gì bất thường, gã liền quay người đi về phía Đại Lý tự.
Đồng nghiệp ở Đại Lý tự vừa thấy chòm râu mà Long Xuyên cực khổ nửa năm nuôi dàu đã biến mất, dưới hàm bóng loáng thì không khỏi kinh ngạc: Lại không biết gã nghĩ lí do gì mà lúc này lại cạo đi.
Tiểu Man vừa về tới nhà, Người hầu đã chạy ra đón. Hóa ra người hầu Trần Thọ vốn đã “xin nghỉ thăm người thân” rồi, người hầu bây giờ là một trong những thuộc hạ của Tiểu Man. Tên là Mạc Huyền Phi, biết ăn biết nói, không hay bày đặt nói chuyện khi nhàn rỗi như những người hầu khác, biết kín miệng nên Tiểu Man liền để gã làm gia đinh canh cửa.
Mạc Huyền Phi vừa thấy Tiểu Man, vội vàng ra đón: nói: - Phu nhân, có hai vị khách tới thăm, đang đợi trên công đường.
Tiểu Man vừa nghe hai vị khách, không khỏi vui mừng nói: - Là Sở đại ca bọn họ à?
Sở Cuồng Ca và Mã Kiều lần trước tới rồi, Mạc Huyền Phi cũng từng gặp, biếtTiểu Man nói là ai, lắc đầu nói: - Không phải, vị quý khách này mặc nam bào, lại là phụ nữ, ngựa của họ cùng dừng bên tường, mang theo rất nhiều gia nô, thấy khí phách thật không tầm thường.
- Hả?
Tiểu Man nghe thấy rất nghi hoặc, vội chạy vào khách đường, nhìn vào sảnh đường, chỉ thấy có hai nô bộc đội mũ mặc y phục màu xanh đứng lần lượt bên trái và bên phải, một đám tinh thần thoải mái, sung mãn. Những người này tiểu Man không quen bất cứ ai, đương nhiên là người mà hai quý khách kia mang tới.
Tiểu Man vội vàng nhìn về phía ghế khách, vừa nhìn liền kinh ngạc, ngồi trên không ngờ là Thượng quan Uyển Nhi và Thái Bình công chúa.
Đào Mai và Dương tam tỷ đang hầu hạ khách, vừa thấy nữ chủ nhân về, vội vàng tiến lên nói: - Phu nhân.
Tiểu Man xua tay chặn bọn họ, vội đi lên, chỉnh lại trang phục, hành lễ nói: - Tiểu Man bái kiến…
Thượng quan Uyển nhi vội đỡ nàng đứng dậy, cắt ngang lời nàng, nói: - Tiểu Man, hôm nay ta mạo muội tới đây, thực là có một việc muốn thương lượng với cô, ở đây không tiện nói, có thể…
Thái Bình công chúa ngồi ở kia, bất động như núi. Xem dáng vẻ, chỉ là Thượng quan Uyển Nhi muón mượn một bước để nói chuyện với nàng, vị công chúa điện hạ này không muốn tham gia, Tiểu Man kỳ lạ nhìn Thái Bình công chúa, đành thôi không thi lễ, nói với Thượng quan Uyển Nhi: - Xin mời túc hạ tới thư phòng nói chuyện.
Tiểu Man mời Thượng Quan Uyển Nhi vào thư phòng. Thượng Quan Uyển Nhi chưa kịp ngồi xuống, liền đem việc Thái BÌnh công chúa nói với Tiểu Man một lần, Tiểu Man nghe xong không khỏi đứng nguyên chỗ đó.
Thượng Quan Uyển Nhi xấu hổ nói: - Tiểu Man, là tỷ tỷ bất lực, không thể cứu được hắn khỏi nguy hiểm. Hôm nay Hoàng đế đã hạ chỉ, sẽ chính thức chiêu cáo thiên hạ trong ba ngày tới tử hình. Hiện giờ công chúa đã có cách để cứu tính mạng hắn, chúng ta…cũng đành đáp ứng thôi.
Tiểu Man nghe xong, lặng lẽ gật đầu, nàng không ngờ, Thái Bình công chúa lại thích lang quân của nàng, lẽ nào Thái Bình công chúa hôm đó đã cầu xin ban hôn trước mặt Hoàng đế. Hóa ra là vì phá hoại cảm tình giữa Uyển nhi tỷ tỷ và lang quân. Lẽ nào ngày ta và lang quân thành thân, cô ta tặng ta một món hậu lễ như vậy, hóa ra là hy vọng lang quân không cần quên tình ý của cô ta. Cô ta lợi dụng ta để tạo ra trướng ngại cho Uyển nhi tỷ tỷ và lang quân, bây giờ bắt được cơ hội tốt, lại muốn một cước đá ta ra…
Tiểu Man nhanh chóng làm rõ được căn cơ hậu quả của việc này. Điều kỳ lạ là, khi nàng hiểu ra tất cả, nàng lại sinh ra sự hận thù với Thái Bình công chúa, đây chẳng phải là Thái Bình công chúa mượn cơ hội hôm nay để cướp chồng của nàng đó sao.
- Hoàng thượng, Thái Bình Công chúa yết kiến!
- Hả? Nguyệt Lệnh tới rồi?
Võ Tắc Thiên nở nụ cười, bất kể là đứa con hay cháu trai nào, thậm chí là toàn bộ văn võ trong triều, không có một kẻ nào làm cho nàng bớt lo. Hiện giờ nghĩ lại, chỉ có đứa con gái bảo bối này là luông làm cho mình vui vẻ…
Võ Tắc Thiên vừa mới nở nụ cười, Thái Bình Công chúa mặc trang phục nam nhi đã đi đến và lên tiếng gọi thân thiết:
- A nương!
Võ Tắc Thiên cười quở trách nói:
- Ngươi nha đầu kia, đã không phải là hài tử còn nhỏ, vẫn càn quấy như vậy. Đường đường là công chúa, vừa ra khỏi cửa liền ăn mặc theo kiểu nam trang.
Thái Bình Công chúa quay mặt về phía bà mà làm mặt quỷ khẽ cười nói:
- Như vậy mới thuận lợi nha. A nương biết, con gái từ nhỏ đã thích cách ăn mặc nam trang. Mấy ngày nay mưa không ngừng khiến trong người buồn phiền, con gái đi Kim Cốc Viên ở vài ngày, khuây khỏa giải sầu mà. Hôm nay vừa mới trở về liền đến thăm A nương sao.
Võ Tắc Thiên được nàng đỡ một bên cánh tay cùng đi ra ngoài, vừa đi vừa nói:
- Cũng là ngươi nha đầu kia nhàn rỗi… Mỗi ngày Vi nương đều có vô số công việc cần quan tâm. Nghe nói Đại Trường Công Khuê ở Kim Cốc Viên có xây dựng một dãy biệt thự, ngươi ở chỗ đó cũng có vườn sao, sao nương chưa từng nghe ngươi nói?
Thái Bình Công chúa cong môi lên nói:
- Chuyện này còn cần nói cho mẫu thân biết không? Con gái ngại nói ra. Trang viên hài nhi ở chỗ đó rất nhỏ, còn lâu mới có thể so sánh với Diên An Đại Trường Công khuê viện, sớm muộn gì hài nhi cũng xây dựng một loạt vườn hoa đẹp đẽ rộng rãi so với trang viên của A nương, đến lúc đó sẽ mời mẫu thân đến ở vài ngày.
Võ Tắc Thiên cười ha hả nói:
- Con nha đầu này! Từ nhỏ tính tình đã không cam lòng chịu thua người khác. Ngươi muốn xây dựng vườn, có muốn A nương giúp đỡ ngươi một ít không?
Thái Bình Công chúa đắc ý nói:
- Cái này cũng không cần thiết, hài nhi tự có cách. Lần trước A nương phá lệ Ấn thân vương quy cách, tăng thêm cho hài nhi thực ấp một ngàn mẫu, đã có người đỏ mắt. Hài nhi cũng không muốn để người ta lại nói xấu.
Võ Tắc Thiên biết đứa con gái bên cạnh mình luôn hiếu thắng, nghe xong chỉ mỉm cười không nói.
Thái Bình Công chúa cùng Võ Tắc Thiên đi tới tẩm cung, hai mẹ con nói chuyện một lúc, Võ Tắc Thiên đã mệt mỏi, liền nằm trên giường mơ màng ngủ, Thái Bình Công chúa đợi nàng ngủ liền ra khỏi tẩm cung đi đến Sử quán.
Bên trong Sử quán, Thượng Quan Uyển Nhi hỏi nữ quan thân tín Phù Thanh Thanh:
- Có nghe được tin tức gì của Trương học sĩ không?
Phù Thanh Thanh nói:
- Đãi Chế, Trương học sĩ còn chưa có tiến cung. Đãi Chế yên tâm, Thanh Thanh phái người canh giữ rồi, chỉ cần hắn vừa đến, lập tức dẫn hắn tới gặp đãi chế.
- Được!
Thượng Quan Uyển Nhi đáp lời một tiếng, khó giấuấu được vẻ mặt lo lắng.
Phù Thanh Thanh nhìn thấy, trong lòng rất kinh ngạc. Nàng biết Dương Phàm và Đãi Chế qua lại thân mật, nhưng cho dù là Dương Phàm chết rồi, quyền lợi của Đãi Chế cũng không ảnh hưởng chút nào a. Dù sao thì Dương Phàm cũng chỉ là một Lang tướng thôi mà. Nếu Đãi Chế muốn, hạ người cảm mến kết giao, quan viên nguyện ý phụ thuộc vào nàng chỗ nào chả có. Tại sao phải đặt nặng một người như Dương Phàm trong lòng như vậy?
Chỉ có điều nhìn thấy Thượng Quan Uyển Nhi tâm phiền ý loạn, Phù Thanh Thanh cũng không dám hỏi.
Lúc này có người bẩm báo:
- Đãi Chế, Thái Bình Công chúa tới.
- Mời vào.
Thượng Quan Uyển Nhi ngẩn ra, khoát tay áo. Phù Thanh Thanh lập tức lui ra phía ngoài. Vừa mới tới cửa, Thái Bình Công chúa đã nhàn nhã nện bước đi tới. Phù Thanh Thanh liền vội vàng khom người lui qua một bên, đợi Thái Bình Công chúa tiến vào rồi, mới lui ra ngoài, gác cửa.
Thượng Quan Uyển Nhi cố gắng nở một nụ cười, tiếng lên phía trước nghênh đón nói:
- Lệnh Nguyệt, trời đầy đang mưa, sao công chúa lại tới đây.
Thượng Quan Uyển Nhi nhìn nàng trừng mắt cười nói:
- Nhiều ngày không gặp, rất là nhớ ngươi. Ta vào cung gặp ngươi nha.
Thượng Quan Uyển Nhi ngầm cười khổ nói:
- Khí trời làm cho lòng người vô cùng phiền não. Ta cũng đang muốn cùng người khác nói chuyện phiếm giải sầu một chút đấy. Ngồi đi, công chúa muốn uống chút gì không?
Thái Bình Công chúa chỉnh đốn trang phục, ngồi xuống sau bàn, liếc mắt nhìn Thượng Quan Uyển Nhi một cái, bỗng nhiên nói:
- Tính tình Uyển nhi luôn luôn đạm bạc, mọi sự như mây khói, không thay đổi, bây giờ khuôn mặt u ám, tâm phiền ý loạn, thật sự là vì khí trời mưa dầm liên miên.
Thượng Quan Uyển Nhi âm thầm sợ hãi, nhìn Thái Bình Công chúa nói:
- Lệnh Nguyệt sao nói như thế?
Thái Bình Công chúa khẽ mỉm cười, từ trên bàn cầm lên một khối đá điêu khắc hình thỏ trắng nhẹ nhàng vuốt vuốt, cũng không ngẩng đầu lên mà nói:
- Nếu ta đoán không lầm, Uyển nhi là vì người nào đó đang bị nhốt trong Thẩm phán viện mà lo lắng đúng không?
Thượng Quan Uyển Nhi lập tức biến sắc, cả kinh nói:
- Lệnh Nguyệt! Ngươi…
Thái Bình Công chúa chậm rãi nhướng lông mày lên, một đôi mắt xếch sáng ngời quyến rũ hơi hơi lộ ra một luồng sát khí, nhưng mà lại có một vẻ xinh đẹp kinh người. Cáimiệng nàng đầy đặn, kiều diễm như một đóa hoa. Nàng chu cái miệng nhỏ khép lại, gằn từng tiếng mà nói:
- Người đó tên là Dương Phàm đúng không?
Ba~
Khối đá đập nhẹ lên trên bàn nhưng Thượng Quan Uyển Nhi lại như bị sấm đánh vào đỉnh đầu, lùi lại ba bước thần sắc hoảng sợ nói:
- Lệnh Nguyệt, ngươi…, ngươi…
Ống tay áo của Thái Bình Công chúa khe khẽ rung lên, dường như không có việc gì. Nàng co ống tay áo về trong ngực, thản nhiên nói:
- Uyển nhi ngươi sợ cái gì? Chuyện giữa hai người các ngươi thật ra ta đã biết từ sớm. Tuy nhiên ngươi yên tâm, cũng chỉ có ta biết mà thôi.
Nàng ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Uyển Nhi, cười híp mắt nói:
- Ta không muốn nói cho người khác biết đấy.
Thời điểm không bị người ta biết thì sợ người biết, hiện giờ đã bị người ta biết rồi, Thượng Quan Uyển Nhi nhanh chóng tỉnh táo lại, nàng đi đến trước mặt Thái Bình Công chúa, chậm rãi ngồi xuống, nhìn Thái Bình Công chúa nói:
- Công chúa nói với Uyển nhi như vậy chắc là phải có chuyện mới đến. Công chúa có thể nói ý đồ vì sao đến đây cho ta biết.
Thái Bình Công chúa lại cầm lấy khối đá hình thỏ trắng kia, nhẹ nhàng vuốt ve, cảm giác cảm xúc trong lòng mềm xuống, thấp giọng nói:
- Còn có sáu ngày, hắn sẽ bị chém đầu. Trong lòng Uyển nhi bây giờ như đao cắt hay là trái tim vỡ ra à?
Thượng Quan Uyển Nhi trầm giọng nói:
- Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?
Thái Bình Công chúa bỗng ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, đối diện với người trước đây đã từng là bạn tốt mà trong mắt lạnh thấu xương như đao, dường như tỏa ra một tia lửa. Nhưng mà trong khoảng khắc nhìn vào mắt nhau nhau, ánh mắt Thái Bình Công chúa trở nên dịu dàng, thu ánh mắt sắc bén của Uyển nhi vào trong:
- Uyển nhi có cách cứu hắn sao?
Thượng Quan Uyển Nhi trầm mặc không nói, Thái Bình Công chúa không nghe thấy câu trả lời của nàng, khẽ cười cười nói:
- Có lẽ…, ta có cách! Tuy ta cũng không chắc chắn thành công!
Thượng Quan Uyển Nhi ý thức được chuyện trước mắt, lập tức liền biết được chính mình thất lễ, lại chậm rãi ngồi thẳng người hỏi:
- Ngươi muốn cái gì?
Thái Bình Công chúa chậm rãi nở một nụ cười xán lạn, giống như tên gọi của loại hoa mẫu đơn kia: “Tuyết ánh triều hà” trong chớp mắt nở rộ, xinh đẹp mê hoặc mắt người, nhưng âm thanh của nàng lại lạnh như một mũi đao ra khỏi vỏ:
- Ta muốn ngươi bỏ hắn!
Thượng Quan Uyển Nhi sửng sốt nhìn Thái Bình Công chúa, nhìn một lúc lâu trong mắt dần lộ ra vẻ kinh ngạc nói:
- Ngươi…, ngươi thích hắn?
Thái Bình Công chúa thu lại vẻ tươi cười, cắn thật chặt bờ môi.
Thượng Quan Uyển Nhi bỗng nhiên mỉm cười, rất vui vẻ cười mà nói:
- Nhưng hắn không thích ngươi, đúng không?
Thái Bình Công chúa lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm nói:
- Nếu ngươi chỉ nhanh chóng muốn khoe võ mồm, vậy cũng tùy ngươi. Ngươi hãy đợi nhặt xác cho hắn đi!
Thái Bình Công chúa dứt lời phất ống tay áo một cái, duyên dáng đứng dậy, hướng về phía cửa bước đi.
- Chậm đã!
Thượng Quan Uyển Nhi đột nhiên gọi nàng trở lại, Thái Bình Công chúa thu tay đã chạm đến cửa, chậm rãi xoay người lại, lấy thái độ của kẻ thắng từ trên cao mà nhìn xuống nàng.
- Ta đồng ý với ngươi!
Trong mắt Uyển nhi lấp lánh nước mắt, nghẹn ngào nói:
- Chỉ cần ngươi… có thể cứu tính mạng hắn!
Thái Bình Công chúa ngạo nghễ nói:
- Ngươi phải thề độc!
Uyển nhi lòng như đao cắt thấp giọng nói:
- Được! Chuyện này… ta cũng đồng ý với ngươi!
Thái Bình Công chúa nói:
- Thật là cảm động! Uyển nhi đối với hắn đúng là tình sâu vô cùng… Ta thật không thể hiểu tiểu tử kia có cái gì tốt mà thậm chí kiêu ngạo như Thượng Quan Đãi Chế cũng xem trọng hắn!
Hai mắt Uyển nhi cương quyết nói:
- Ngươi cũng không phải vậy sao? Nếu không, ngươi làm gì mà xuất hiện ở đây, lại cò nói những lời như vậy? Ta so với ngươi có hạnh phúc hơn một chút…
Uyển nhi không nói thêm gì nữa, mặc dù Thái Bình Công chúa lợi dụng lúc người ta khó khăn, nàng vẫn không muốn nói ra để đả thương người. Nhưng Thái Bình Công chúa đã hiểu rõ ý tứ của nàng, sắc mặt lập tức trầm xuống, nói:
- Không chỉ ngươi, còn có Tiểu Man! Nàng cũng phải đồng ý, một khi ta cứu Dương Phàm ra, nàng phải từ bỏ hắn, rời khỏi hắn!
Thượng Quan Uyển Nhi trầm mặc thật lâu sau, nói:
- Ta không thể thay nàng để cam đoan, tuy nhiên ta sẽ hết sức thuyết phục nàng. Ta sẽ xin chỉ của Hoàng đế, về thăm nhà một chuyến, nhân cơ hội này đi gặp nàng một lần.
Thái Bình Công chúa mở miệng nói:
- Tốt! Ta phải có được lời hứa của các ngươi, mới có thể bắt đầu hành động. Tốt nhất là người hãy nhanh nhanh một chút, sáu ngày chỉ trong nháy mắt là trôi qua rồi!
Thượng Quan Uyển Nhi đau lòng đến nỗi gần như là thở không ra hơi, nàng không có cách nào nói nữa, chỉ gật gật đầu thật mạnh.
Thái Bình Công chúa nói:
- Ta cũng cần một tín vật, một vật có thể khiến Dương Phàm tin tưởng người tới!
Thượng Quan Uyển Nhi trầm mặc một lát, bước chân nặng nề đi vào phòng phía trong, đi đến bên giường , kéo cái ngăn kéo nhỏ dưới bàn trang điểm ra, cầm lấy một cái hộp nhỏ. Nàng mở hộp ra, bên trong có một vật trông rất sống động được làm bằng cây cỏ, nhưng lá cỏ màu đã vàng úa.
Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ nhàng cầm nó ở trong bàn tay, một giọt nước mắt rớt xuống mà lòng nàng đã nát!
Thái Bình Công chúa nhìn con vật kết từ cây cỏ mà Uyển nhi dường như coi là báu vật kia, trong lòng nàng cũng muốn nát:
- Ta đối với ngươi không tốt sao? Ta vì ngươi đã bỏ ra bao nhiêu? Vì sao không thể lấy được từ ngươi một chút tình cảm?
Nàng rất đau lòng, nhưng nàng không muốn ở trước mặt Uyển nhi lại rớt xuống một giọt nước mắt. Nàng dùng thái độ cứng rắn mạnh mẽ nói với Uyển nhi:
- Nói đến hiểu rõ trong cung, đúng là ta không bằng ngươi! Nếu dùng người trong cung…
Thượng Quan Uyển Nhi tiếp lời nói:
- Ta sẽ dốc hết sức phối hợp!
Thái Bình Công chúa không nói gì thêm, nàng xoay người đi ra phía cửa, thản nhiên lưu lại một câu:
- Uyển nhi, đừng quên lời hứa của ngươi. Hãy mau chóng cho ta một kết quả!
Lợi dụng quyền lực của ngươi, cứu nam nhân của ngươi, ngươi còn phải nhận tình của ta. Rồi ngoan ngoãn đem nam nhân của ngươi tặng cho ta! Thủ đoạn bậc này, y hệt như là một kẻ kiêu căng hống hách “Tiểu Võ Chiếu! (Võ Tắc Thiên tên thật là Võ Chiếu)
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nương tử thăm trượng phu, lại trở thành huynh muội quen biết, Thiên Ái Nô trên nóc tủ nghe mà kinh ngạc, đầu khẽ nâng lên, lập tức đập vào trần nhà, phát ra tiếng động. Câu hỏi của Tiểu Man, Thiên Ái Nô không giấu được nữa, nàng phi thân xuống mặt đất.
Trong phòng chỉ có một chiếc đèn, đặt lại đặt ở trên mặt đất gần cửa, ánh sáng chiếu không xa, Tiểu Man đứng ở đó, lại chặn mất ánh đèn, chỉ có một luồng ánh sáng xẹt qua vai nàng, chiếu vào hai mắt Thiên Ái Nô, các phần khác đều chìm trong bóng tối.
- Là cô.
Tiểu Man kinh ngạc, theo bản năng quay về phía Dương Phàm, ý đồ bảo vệ hắn.
Việc ám sát Hoàng đế, Tiểu Man chỉ từng gặp một lần, cảnh tượng chấn động đó vẫn còn là một ký ức mới mẻ, tên thích khách đó nàng không nhìn rõ mặt, chỉ nhìn thấy đôi mắt, mà khó thay đổi nhất trên dung mạo con người đó là đôi mắt của kẻ đó, ánh sáng lúc này lại chỉ chiếu sáng đôi mắt của Thiên Ái Nô, cho nên Tiểu Man vừa nhìn đã nhận ra, liền coi Thiên Ái Nô là kẻ địch.
- Khụ.
Dương Phàm ho khan một tiếng, nói: - Tiểu Man, muội không cần căng thẳng, cô ấy…là người mình.
- Ai là người nhà với huynh.
Thiên Ái Nô lập tức trách móc một câu, không ngăn nổi sự ghen tuông trong lòng, người ta bây giờ đã thân lại càng thêm thân rồi.
Một câu trách móc của nàng, dưới sự hí hửng không muốn che dấu, đúng là giọng nói vốn có của nàng.
Thiên Ái Nô sớm đã nhận ra Tiểu Man. Khi nàng ở ngoài Dương phủ đã thấy Dương Phàm và Tiểu Man sánh vai cùng đi, đã nhận ra được nàng. Một thích khách chuyên nghiệp được huấn luyện, bản lĩnh nhận người đương nhiên không như người thường, huống hồ nàng và Tiểu Man từng đấu qua, còn bị thương, cho nên có ấn tượng rất sâu về người phụ nữ này.
Khi nàng ở Tu Văn phường hỏi thăm tung tích của Dương Phàm, đã biết thê tử của Dương Phàm là một nữ thị vệ do Thiên tử chỉ hôn, lại thấy tướng mạo của nàng ta, hai người kết hợp lại, đâu có thể không biết Tiểu Man chính là tiểu cung nữ từng làm mình bị thương, cho nên nàng không có chút kinh ngạc nào.
Tiểu Man kinh ngạc nhìn Dương Phàm, lại nhìn Thiên Ái Nô, bắt đầu có chút mơ hồ: - Lang quân sao lại có quan hệ với thích khách ám sát Hoàng thượng? Lẽ nào lang quân thật có ý tạo phản?
Thiên Ái Nô đi ra từ trong bóng tối, trầm giọng nói: - Một thì lề mề, một thì khóc lóc sướt mướt, muốn bảo vệ a huynh của cô, tại sao không nghĩ cách cứu hắn ra?
Dáng vẻ của nàng hiện ra dưới ánh đèn, Tiểu Man kinh ngạc nhìn nàng, thấy bộ dạng của một nam nhi, nhưng lại là người có giọng nói của phụ nữ.
- Ta là phụ nữ.
Thiên Ái Nô nhìn ra sự nghi hoặc của Tiêu Man, giải thích với nàng một câu, lập tức thêm một câu giấu đầu hở đuôi: - Ta cứu hắn, là vì hắn từng cứu ta. Cứu ta hai lần, không phải mối quan hệ mà cô đang nghĩ. Nói xong, nàng vội vã chuyển chủ đề : - Cô sợ Hoàng đế ?
Tiểu Man không nói, Thiên Ái Nô cười, nói: - Ta đã từng sợ một người. Có lẽ không nên nói là sợ. Mà là thói quen phục tùng. Từ nhỏ ta đã ở bên cạnh người đó, bất cứ mệnh lệnh gì của người đó ta cũng chỉ phục tùng, phục tùng lâu rồi, sẽ hình thành một áp lực khó cưỡng lại trong lòng, cho dù người đó muốn ta chết, ta cũng sẽ không có ý niệm phản kháng.
Thiên Ái Nô thở dài, nói: - Thực ra sự phục tùng này chẳng quả chỉ là một chuyện quyết định, mà khi cố gắng vượt qua, cô sẽ phát hiện, không có gì là cô không dám làm, dù sao con người không phải gia súc, thuần dưỡng không được.
Nàng liếc mắt nhìn Dương Phàm, ánh mắt có ý tứ nói không ra lời: - Khi trong lòng cô…có một người mà quan trọng hơn tất cả mọi thứ, cô cũng sẽ có dũng khí đạp nát gông xiềng trên người cô, sau đó, cô sẽ phát hiện, thứ từng trói buộc cô, khiến cô tưởng rằng cả đời không thể phản kháng, thực ra…không là gì hết.
Tiểu Man yên lặng nhìn Thiên Ái Nô, nhìn rất lâu, lại khẽ quay người, thâm tình nhìn Dương Phàm. Hắn là trượng phu của nàng! Là a huynh của nàng! Hắn đã từng cứu nàng, bị người ta đánh cho thổ huyết vài ngày, gần như mất mạng! Hắn là phu quân của nàng, là chỗ dựa cả đời của nàng.
Hiện giờ có người có ý đồ muốn cướp a huynh và trượng phu bên cạnh nàng đi.
Không!
Quyết không được.
A huynh và trượng phu, hai bóng hình dần dần hiện lên cùng nhau, trong mắt Tiểu Man dần dần phát ra một thứ ánh sáng sáng ngời.
Từ khi Dương Phàm bị vào tù, biện pháp duy nhất mà nàng có thể nghĩ được chính là cầu xin. Cầu xin tất cả những người có ảnh hưởng của hoàng quyền này, mà nàng chưa từng nghĩ nàng cũng có lực lượng. Trong mắt nàng mãi mãi đều là u buồn, bi thương, hoang mang và bàng hoàng. Còn bây giờ, đôi mắt của nàng đần dần lộ ra một ánh sáng kiên định.
Quyền lực cao nhất, tựa như một tòa bảo tháp không thể mạo phạm trấn áp trong trái tim nàng, lúc này nàng liền sinh ra một thứ dũng khí vô hạn, lập tức đẩy ngã nó.
Tiểu Man đột nhiên chuyển hướng về phía A Nô, trầm giọng nói: - Cô có cách gì?
***
- Có thể mở ra không?
- Không mở được.
- Nhưng cô là thích khách mà.
- Ai quy định một thích khách là phải biết phá khóa? Người ta muốn giết có thể trốn trong rương sao?
- Vậy làm thế nào? Xiềng xích căn bản không mở được, cho dù là rút ra từ trong gỗ, kéo xích sắt đi dài như vậy thì đi thế nào? Hơn nữa, hai tay của ta cũng bị khóa rồi, một mình cô có thể bảo vệ hai người bọn ta thoát khỏi vòng vây không?
- Cách này không thực hiện được. Chúng ta sẽ nghĩ thêm.
Hai người phụ nữ thương lượng cô một câu tôi một câu trước mặt Dương Phàm, Dương Phàm ho khan một tiếng: - Ta nói…
- Huynh câm miệng.
Thiên Ái Nô lạnh lùng cắt ngang lời hắn, Tiểu Man dùng ánh mắt xin lỗi nhìn a huynh, nói với Thiên Ái Nô: - Hôm nay chúng ta không có bất cứ chuẩn bị gì, e là không hành động được. Chúng ta đã biết tình hình trong này, không bằng quay về chuẩn bị một chút, tìm xem có gì có thể mở được loại gông xiềng này hoặc là trộm chìa khóa, ngày mai lại tới.
Thiên Ái Nô nói: - Cô tưởng vào được nơi này dễ lắm sao? Đêm qua ta đã thử qua, trừ phi xông vào còn được, mà xông vào, dựa vào sức của hai chúng ta cho dù là xông vào được, đâu có thời gian mà phá xiềng xích giúp hắn, cô coi những quan binh kia đều là bất tài sao?
- Vậy phải làm thế nào?
Thiên Ái Nô bước đi thong thả, chợt đứng lại, nói: - Chúng ta luôn nghĩ cướp ngục thế nào, tại sao nhất định phải cướp ngục chứ?
Tạ Tiểu Man ngạc nhiên nói: - Không cướp ngục thì cứu người thế nào?
Thiên Ái Nô bỗng xoay người nói: - Chúng ta có thể cướp pháp trường.
Tạ Tiểu Man nhướn mày, nói: - Cướp pháp trường có thể dễ hơn cướp ngục sao?
Thiên Ái Nô nói: - Đương nhiên, khi lên pháp trường, hắn không phải mang xích nặng như vậy nữa, hoặc là cùm bằng gỗ, hoặc là dây thừng, một đao là có thể chém đứt, hơn nữa, xử trảm có nhiều quan viên, tất nhiên chấn động toàn thành, người vô số qua lại có thể tới xem náo nhiệt, người nhiều càng dễ gây hỗn loạn.
Ánh mặt Tạ Tiểu Man cũng sáng lên, - Không sai! Địa điểm hẳn là trên đường đến pháp trưởng. Đêm qua có người cướp ngục, người đó hẳn là cô rồi? Phen này rút dây động rừng, quan binh áp giải phạm nhân sẽ rất nhiều, đám người phạm thượng lên hình đài, quan binh vô số bao vây xung quanh, không dễ đột nhập. Còn trên xe chở tù xếp thành hàng, nhóm tể tướng mới là trọng điểm canh giữ, chúng ta càng dễ ra tay.
- Ừ! Ta cảm thấy, có thể mang thêm chiếc xe trâu ngựa, đến lúc đó quân tiên phong đuổi theo, làm loạn trận hình của quan binh.
- Chủ ý hay! À! Dùng pháo cũng được, có một năm tết Nguyên tiêu, ta từng nhìn thấy pháo, tạo thành sức công phá lớn hơn nhiều so với đàn trâu bầy ngựa.
- Ừ! Không chỉ là cứu người. Còn cần phải nghĩ đường trốn thoát, chuẩn bị ngựa tốt và tiền bạc. Một khi dành được phải chạy trốn, chi tiêu hàng ngày.
Dương Phàm thầm nghĩ: - Thực ra Uyển nhi cũng đang nghĩ cách, nhưng…thôi vậy, dù sao Uyển nhi cũng chỉ cần nghĩ ra cách, nhất định trước khi lên đài, kế hoạch của họ cũng sẽ không thể nào thực hiện. Nếu cách của Uyển nhi không có tác dụng, lúc đó cũng chỉ có một con đường thoát, vả lại cứ để các nàng vạch kế hoạch đã.
Hai người phụ nữ cân nhắc kế hoạch cướp pháp trường trước mặt Dương Phàm, cuối cùng hai người nhìn nhau, A Nô hỏi nói: - Nói tới sự hiểu biết về quan phủ, ta không như cô, dựa vào cách nhìn của cô, chúng ta có thể có mấy phần nắm chắc?
Tiểu Man đánh giá một lát, nói: - Có lẽ…có năm phần.
Thiên Ái Nô xoa cằm nói: - Nếu không động thủ, ngay cả một đường sống cũng không có. Nắm chắc năm phần, là có giá lắm rồi.
***
Lai Tuấn Thần có lão đầu thông minh Từ Hữu Công mà cũng không có nhiều cách, y gọi Từ Hữu Công và Hầu Tư Chỉ tới phòng mình, đánh năm mươi đại bản khiển trách hai người bọn họ xong, liền cho hai người họ lui xuống, lại bảo người đi thông báo với Lai Tử Tuấn đến, vụ án của Dương Phàm do gã tiếp nhận.
Bên này vừa sắp xếp thỏa đáng, Vạn Quốc Tuấn đã phái người tới rồi. Vạn Quốc Tuấn lấy lòng Vương phu nhân, cũng chính là tạo thể diện cho Lai Tuấn Thần. Việc này hợp pháp hay không, thậm chí không hợp ý Lai Tuấn Thần cũng không quan trọng, quan trọng là, thể hiện được sự trung thành đối với Lai Tuấn Thần, ân tình này, đâu có thể không tặng cho chủ nhân trước mặt.
Lai Tuấn Thần nghe nói phu nhân mình dẫn theo nương tử Dương gia tới thăm tù, có chút bất ngờ. Y và phu thê của Vương phu nhân có cảm tình bình thường, nói lý ra là lâu rồi không nói chuyện, y tuy biết phu nhân thường tới tiệm đồ cổ, lại không biết đó chính là tiệm của Tạ Tiểu Man, cho nên có chút kỳ lạ với sự thân thiết của hai người.
Lai Tuấn Thần vừa suy tư, vừa đi tới phòng ký tên của Vạn Quốc Tuấn. Vạn Quốc Tuấn đang tiếp chuyện với Vương phu nhân, vừa thấy Lai Tuấn Thần tới, vội đứng lên cười nói: - Trung Thừa tới rồi.
Lai Tuấn Thần nhìn Vạn Quốc Tuấn, sắc mặt nghiêm nghị nói với Vương phu nhân: - Ta nói phu nhân à, người ta một nữ tặc, việc hình ngục cũng là bà có thể can thiệp sao? Trọng phạm mưu phản, không ngờ còn dẫn người nhà hắn tới thăm tù, là vi phạm pháp luật, bà đừng làm khó cho Quốc Tuấn huynh nữa.
Vạn Quốc Tuấn tiếp lời, cười nói: - Trung Thừa, pháp lý không hơn ân tình mà. Phu nhân từ bi, mới ra mặt thay người ta. Nếu Trung Thừa nhất định trách tội, vậy xin cứ trách tội hạ quan.
- Ngươi đó ngươi đó..
Lai Tuấn Thần oán trách nhìn y, nói: - Nội tử không thông luật phát, nhưng Quốc Tuấn huynh thì không, yêu cầu quá đáng này, sao có thể đáp ứng chứ.
Tuy vẫn là răn dạy, nhưng ngữ khí đã có vài phần thân thiết. Vạn Quốc Tuấn cười chắp tay nói: - Phải phải phải. Trung Thừa giáo huấn đúng, lần sau, sẽ không ngoại lệ.
Lai Tuấn Thần hừ một tiếng, nói: - Để nương tử Dương gia kia vào nhà lao bao lâu rồi?
Vạn Quốc Tuấn nói: - Ôi, khoảng một canh giờ rồi, hạ quan mải nói chuyện phiếm với phu nhân nên không để ý.
Lai Tuấn Thần nói: - Cũng nên để nàng ta đi rồi, dù sao là phá hoại quy củ, quan nhị tam phẩm triều đình nhiều như vậy đều không cho phép bọn họ gặp nhau, nếu việc này truyền ra ngoài, nói chung là không thỏa đáng.
Vạn Quốc Tuấn vội vàng nói: - Trung Thừa giáo huấn phải, hạ quan có chút không suy xét, hạ quan kêu cô ta rời khỏi ngay. Nói xong cười với Lai Tuấn Thần và Vương phu nhân, nói: - Trung Thừa và phu nhân nói chuyện trước, hạ quan cáo lui.
Lai Tuấn Thần gật đầu, nhìn y đi ra ngoài, liền quay người ngồi cạnh Vương phu nhân, cười ôn hòa, nói: - Phu nhân luôn không can thiệp việc công, lần này sao lại làm hộ giúp nương tử Dương gia kia, các nàng…là quen biết thế nào?
***
Cạch....
Cửa nhà lao mở ra, Vạn Quốc Tuấn vào trong, ôn hòa nói: - Nương tử Dương gia, mời đi ra cho.
Trong phòng giam, Thiên Ái Nô sớm đã nghe tiếng mà trốn rồi, Tiểu Man lại thâm tình nhìn Dương Phàm một cái, lúc này mới lưu luyến không rời. Giam giữ ở nơi này lại là huynh trưởng của nàng, cũng là trượng phu của nàng, nàng còn có rất nhiều rất nhiều điều muốn nói với hắn, nhưng nàng cũng rõ bây giờ còn không phải lúc, đặc biệt là nàng đã hạ quyết tâm phản kháng, lúc này nàng có việc quan trọng hơn phải làm.
Tiểu Man đi ra khỏi nhà lao, chỉnh lại trang phục thi lễ với Vạn Quốc Tuấn, thấp giọng nói: - Đa tạ Vạn Ngự Sử thành toàn.
Cửa nhà lao phía sau răng rắc một tiếng khóa lại, Vạn Quốc Tuấn cười nói: - Đại án mưu phản, canh gác nghiêm ngặt nhất. Vốn thăm tù là không được, niệm tới tình nghĩa sâu nặng của nương tử, lại có lời nhờ của Vương phu nhân, bổn quan cũng không nên không có ngoại lệ. Chỉ là thời gian cũng không thể kéo dài lâu, nương tử nên rời đi rồi. Người đâu…mở khóa cho nương tử Dương gia.
Trương Lập Lôi phụ trách chìa khóa của các nhà lao, chìa khóa xích chân này lại do một người khác giữ, người đó vừa nghe Vạn Quốc Tuấn sai bảo, liền vội vàng lên mở khóa cho nàng.
Lúc này, Lai Tuấn Thần đã thong thả đi tới phía cửa sổ, vừa nghe thấy Vương phu nhân nói Tiểu Man đáng thương, vừa đứng trên cửa sổ nhìn về phía Tiểu Man. Thân hình Tiểu Man mềm như liễu, mang theo cái khóa nặng trịch, hai thứ đó tạo thành một thứ hiệu quả thị giác đặc biệt, khiến y vừa nhìn đã thấy kích động.
Lai Tuấn Thần vuốt chòm râu, híp mắt: “Ta trước đây sao lại không phát hiện ra, dùng xiềng xích để xích mỹ nhân lại có hương vị mê người như vậy, đợi ta nạp được cô tarồi, sẽ thử hương vị đó.”
***
Trong nhà lao, cửa vừa khóa, Thiên Ái Nô liền bước nhanh ra khỏi chỗ tối, nép vào cửa nghe ngóng động tĩnh, đượi tiếng bước chân bên ngoài dần dần xa, Thiên Ái Nô mới quay người, thở dài một tiếng.
Dương Phàm lo lắng nói: - A Nô, muội rời khỏi thế nào?
Lửa của Thiên Ái Nô đã phát ra không nhiều, cũng không muốn phát cáu với hắn, liền thản nhiên đáp: - Nếu ta muốn đi, lúc này có thể xông ra khỏi cửa lao là đi được ngay, Nhưng làm vậy không khỏi liên lụy tới huynh, đợi đêm khuya yên tĩnh rồi thì mới bàn tiếp đi, đến lúc ta đánh tan mấy tên canh cửa, huynh cứ ra vẻ không biết gì cả.
Dương Phàm nói: - Ta nghe nói họ đã điều quân đội tới canh giữ nơi này, muội…nhất định phải cẩn thận.
Thiên Ái Nô thấy sự quan tâm thân thiết trong ngữ khí của hắn, trong lòng hơi có chút lo lắng, nhân tiện nói: - Không cần lo, ta xông vào đương nhiên không dễ, nhưng giết ra ngoài, bọn họ chưa chắc ngăn được ta.
Dương Phàm thở dài nói: - Tối nay muội phải xông ra, có lẽ nguy hiểm không lớn. Nhưng cướp pháp trường…, triều đình trải qua việc lần trước muội cướp ngục, ắt sẽ tăng cường phòng bị, đến lúc đó trọng binh áp giải, ta lo sẽ không đơn giản như muội tưởng tượng. Lúc này..là cục diện thập tử nhất sinh.
- Việc này, cũng không cần huynh lưu tâm.
Thiên Ái Nô lạnh lùng nói: - Huynh từng cứu ta hai lần, ta đánh cược số mệnh của mình để trả nợ huynh ân tình này, từ nay về sau, ta không liên hệ gì với huynh nữa.
Trong lòng Dương Phàm kích động, không kìm nổi nói: - A Nô, không phải ta quên tình ý của muội, chỉ là…
Hắn vừa nói tới đây, ngoài cửa chợt có tiếng bước chân truyền tới, Thiên Ái Nô vội nói: - Chớ có lên tiếng! Rồi phi thân vào bóng tối.
- Lai ngử sử tới thẩm vấn Dương Phàm, giải phạm nhân ra đây.
Có người đứng ở bên ngoài nhà lao hét lên một tiếng, liền có hai nha dịch xông vào, tháo dây xích xích chân ở bốn phía trong phòng ra, liền áp giải hắn đi ra khỏi nhà lao. Thấy một hàng sai nha áp giải Dương Phàm đi xa Trương Lập Lôi liền treo khóa lên trên, nói lầm bầm: - Dày vò.
Thiên Ái Nô rất bất ngờ, cửa mở một nửa, ánh sáng chiếu vào qua khe cửa, một lúc lâu sau, nàng mới nhẹ nhàng đi lại, nhẹ nhàng cầm cán cửa, lặng lẽ nhìn ra ngoài, trong sân có mấy nha dịch đi đi lại lại, Thiên Ái Nô ước chừng thời gian một nén hương, cuối cùng đợi thời khắc ngắn ngủi không có ai trong sân, lập tức phi như bay ra ngoài.
***
Đại lý tự giám thừa mới nhậm chức Long Xuyên từ từ tỉnh lại trong phòng chứa củi, chợt phát giác không thấy dây thừng buộc trên người mình, gã vội vàng bò ra khỏi dám bụi cỏ, lại phát hiện mình bị lột sạch quan y nhét thành một đống trong ngực.
Long Xuyên cầm bộ quan y ra kiểm tra cẩn thận, ngư phù, túi da vẫn còn, nhưng túi da trống rỗng, Long Xuyên quá sợ hãi gần như chui cả đầu vào tui da, cuối cùng lấy ra được một mảnh giấy, một danh sách giao nhận có dấu của quan Ngự Sử.
Long Xuyên mờ mịt, gã đương nhiên sẽ không cho rằng tiểu ni cô tuấn tú kia đã lột quần áo của gã, hỏi một đống những việc của quan Ngự sử, lại trói gã lại, đánh ngất xỉu ở đây, chỉ là để đưa công văn giúp gã. Bên trong nhất định có sự kỳ quái, nhưng mọi thứ tới nay đều vẫn còn ở bên cạnh gã, gã có thể an tâm về báo cáo kết quả, chỉ cần gã không nói, có lẽ sẽ không có việc gì, mà một khi nói ra, gã vừa thăng chức, có thể …
Rất nhanh, Long Xuyên đã đưa ra quyết định chính xác.
Gã mặc trang phục lại, đi ra khỏi phòng củi, cưỡi lên con ngựa của gã, đi tới trước Ngự Sử đài, quan sát phía xa, không thấy có gì bất thường, gã liền quay người đi về phía Đại Lý tự.
Đồng nghiệp ở Đại Lý tự vừa thấy chòm râu mà Long Xuyên cực khổ nửa năm nuôi dàu đã biến mất, dưới hàm bóng loáng thì không khỏi kinh ngạc: Lại không biết gã nghĩ lí do gì mà lúc này lại cạo đi.
Tiểu Man vừa về tới nhà, Người hầu đã chạy ra đón. Hóa ra người hầu Trần Thọ vốn đã “xin nghỉ thăm người thân” rồi, người hầu bây giờ là một trong những thuộc hạ của Tiểu Man. Tên là Mạc Huyền Phi, biết ăn biết nói, không hay bày đặt nói chuyện khi nhàn rỗi như những người hầu khác, biết kín miệng nên Tiểu Man liền để gã làm gia đinh canh cửa.
Mạc Huyền Phi vừa thấy Tiểu Man, vội vàng ra đón: nói: - Phu nhân, có hai vị khách tới thăm, đang đợi trên công đường.
Tiểu Man vừa nghe hai vị khách, không khỏi vui mừng nói: - Là Sở đại ca bọn họ à?
Sở Cuồng Ca và Mã Kiều lần trước tới rồi, Mạc Huyền Phi cũng từng gặp, biếtTiểu Man nói là ai, lắc đầu nói: - Không phải, vị quý khách này mặc nam bào, lại là phụ nữ, ngựa của họ cùng dừng bên tường, mang theo rất nhiều gia nô, thấy khí phách thật không tầm thường.
- Hả?
Tiểu Man nghe thấy rất nghi hoặc, vội chạy vào khách đường, nhìn vào sảnh đường, chỉ thấy có hai nô bộc đội mũ mặc y phục màu xanh đứng lần lượt bên trái và bên phải, một đám tinh thần thoải mái, sung mãn. Những người này tiểu Man không quen bất cứ ai, đương nhiên là người mà hai quý khách kia mang tới.
Tiểu Man vội vàng nhìn về phía ghế khách, vừa nhìn liền kinh ngạc, ngồi trên không ngờ là Thượng quan Uyển Nhi và Thái Bình công chúa.
Đào Mai và Dương tam tỷ đang hầu hạ khách, vừa thấy nữ chủ nhân về, vội vàng tiến lên nói: - Phu nhân.
Tiểu Man xua tay chặn bọn họ, vội đi lên, chỉnh lại trang phục, hành lễ nói: - Tiểu Man bái kiến…
Thượng quan Uyển nhi vội đỡ nàng đứng dậy, cắt ngang lời nàng, nói: - Tiểu Man, hôm nay ta mạo muội tới đây, thực là có một việc muốn thương lượng với cô, ở đây không tiện nói, có thể…
Thái Bình công chúa ngồi ở kia, bất động như núi. Xem dáng vẻ, chỉ là Thượng quan Uyển Nhi muón mượn một bước để nói chuyện với nàng, vị công chúa điện hạ này không muốn tham gia, Tiểu Man kỳ lạ nhìn Thái Bình công chúa, đành thôi không thi lễ, nói với Thượng quan Uyển Nhi: - Xin mời túc hạ tới thư phòng nói chuyện.
Tiểu Man mời Thượng Quan Uyển Nhi vào thư phòng. Thượng Quan Uyển Nhi chưa kịp ngồi xuống, liền đem việc Thái BÌnh công chúa nói với Tiểu Man một lần, Tiểu Man nghe xong không khỏi đứng nguyên chỗ đó.
Thượng Quan Uyển Nhi xấu hổ nói: - Tiểu Man, là tỷ tỷ bất lực, không thể cứu được hắn khỏi nguy hiểm. Hôm nay Hoàng đế đã hạ chỉ, sẽ chính thức chiêu cáo thiên hạ trong ba ngày tới tử hình. Hiện giờ công chúa đã có cách để cứu tính mạng hắn, chúng ta…cũng đành đáp ứng thôi.
Tiểu Man nghe xong, lặng lẽ gật đầu, nàng không ngờ, Thái Bình công chúa lại thích lang quân của nàng, lẽ nào Thái Bình công chúa hôm đó đã cầu xin ban hôn trước mặt Hoàng đế. Hóa ra là vì phá hoại cảm tình giữa Uyển nhi tỷ tỷ và lang quân. Lẽ nào ngày ta và lang quân thành thân, cô ta tặng ta một món hậu lễ như vậy, hóa ra là hy vọng lang quân không cần quên tình ý của cô ta. Cô ta lợi dụng ta để tạo ra trướng ngại cho Uyển nhi tỷ tỷ và lang quân, bây giờ bắt được cơ hội tốt, lại muốn một cước đá ta ra…
Tiểu Man nhanh chóng làm rõ được căn cơ hậu quả của việc này. Điều kỳ lạ là, khi nàng hiểu ra tất cả, nàng lại sinh ra sự hận thù với Thái Bình công chúa, đây chẳng phải là Thái Bình công chúa mượn cơ hội hôm nay để cướp chồng của nàng đó sao.