Võ Tắc Thiên khoát tay ngăn y lại, thản nhiên nói: -Công chúa hoàng gia, tự tiện xông vào Pháp tư, can thiệp thẩm án, đúng là không ra thể thống gì rồi, ngươi đi, đừng để nó càn quấy thêm nữa.
Lai Tuấn Thần vội vã ngẩng đầu nhìn Võ Tắc Thiên, thì thấy sắc mặt bà không còn vẻ cau có nữa, giờ phút này sắc mặt không nóng không lạnh, nhưng không rõ sự vui vẻ hay tức giận, gã không khỏi đơ người, lúc này mới đáp ứng nói: - Vâng, thần…tuân chỉ.
Lai Tuấn Thần đứng dậy vội vàng chạy tới công đường, tỏ thái độ vừa mới nghe ngóng được gì đó, lại làm như chính mình không hiểu rõ tình hình cụ thể và chi tiết của vụ án này, thêm nữa lại muốn bản thân tự phúc tra bản án của Dương Phàm, cho công chúa điện hạ một câu trả lời thích đáng, khuyên can mãi cuối cùng Thái Bình công chúa mới chịu nhượng bộ.
Thái Bình công chúa cũng biết, nàng có lật lại án này cũng không thể lập tức đem Dương Phàm đi. Nếu Dương Phàm đã bị gán vào tội danh “mưu phản”, cũng chỉ có Hoàng Đế mới có thể hạ chỉ đặc xá, hiện giờ mục đích mà nàng tới đã đạt được, đương nhiên không còn lòng dạ nào muốn giằng co với Lai Tuấn Thần nữa.
Lai Tuấn Thần tiễn Thái Bình công chúa tới sảnh, rồi xin thứ tội, chưa đưa nàng tới cửa sảnh đường, cũng chẳng theo lệ phải tiễn ra tận cửa chính liền vội chạy về hậu đường. Lai Tuấn thần vừa vào đã thấy, ngây người như phỗng, các ghế trống trơn, Võ Tắc Thiên, Thượng Quan Uyển Nhi, Võ Du Nghi, đám người đó sớm đã không thấy tăm hơi.
Lai Tuấn Thần đứng ở đó, âm tình bất định, một hồi lâu không lên tiếng.
Lai Tử Tuần vừa tới, ảo não nói: - Trung thừa, thật là kì lạ, Thái Bình công chúa sao đột nhiên lại tới? Dương Phàm này có thể mời nàng tới được sao? Lá gan của nàng cũng lớn thật, không sợ bản thân mình cũng bị liên lụy? Tiết Hoài Nghĩa ra mặt còn không được gì, nàng ta cho rằng mình là công chúa thì đã giỏi sao?
Lai Tuấn Thần thở dài, buông tay áo, trầm giọng nói: - Tử Tuần, việc lớn không thành rồi…
Tử Tuần giật mình kinh hãi, thất thanh hỏi: - Trung thừa sao lại nói vậy?
Lai Tuấn Thần không nói, chậm rãi đi tới chỗ ngồi phía trước, chầm chậm ngồi xuống: - Ngươi tới đây, ngồi xuống.
Tử Tuần nhìn sắc mặt y, trong lòng không khỏi lo sợ. vội vàng ngồi xuống phía trước, hạ thấp người, đôi mắt trông mong nhìn Lai Tuấn Thần nói: - Trung thừa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lai Tuấn Thần tựa lưng vào ghế, nhắm mắt suy nghĩ một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng mở mắt, nói với Lai Tử Tuần: - Tử Tuần, ngươi là huynh đệ của ta, chúng ta vốn là hai lên lưu manh chợ Trường An, ba bữa cơm không đủ, nghèo rớt mùng tơi. Sau này, cũng có duyên kỳ ngộ mà vi huynh được bệ hạ tán thưởng, mới có ngày rạng rỡ như hôm nay, sau đó mới điều ngươi vào kinh, cho ngươi chút tiền đồ….
Lai Tử Tuần vội vàng đứng lên: - Vâng, phú quý tiền đồ này của tiểu đệ, đều là do huynh trưởng ban tặng, Tử Tuần vẫn ghi nhớ trong lòng. Cả đời này, Tử Tuần đều đi theo huynh trưởng, vì huynh trường, Tử Tuần có đầu rơi máu chảy cũng không tiếc.
Lai Tuấn Thần cười nói: - Ha ha, huynh đệ nhà ta, nói vậy có hơi khách khí rồi. Cái gì mà đầu rơi máu chảy, không tới mức đó đâu. Tuy nhiên, ngươi tạm thời phải chịu chút oan ức rồi.
Lai Tử Tuần chớp mắt, mơ hồ nói: - Chịu… oan ức gì?
Lai Tuấn Thần đứng lên, chậm rãi đi tới bên cạnh Lai Tử Tuần, hai tay đặt lên vai y, hai mặt đối diện, nhìn chằm chằm ánh mắt y, trầm giọng nói: - Hiện tại, một là hai ta cùng xong đời, có muốn trở lại Trường An làm tên lưu manh cũng không được nữa. Hai là, ngươi chịu hết thảy, nếm chút khổ sở, đợi cho sóng yên bể lặng, vi huynh cứu ngươi trở lại, ngươi thấy sao?
Lai Tử Tuần lập tức thay đổi sắc mặt, lắp bắp nói: - Đường huynh, rốt cuộc là có việc gì?
***
Ngày hè sắp qua, nhưng cái nắng gắt mùa thu vẫn như cũ, nhất là khi đứng phơi nắng dưới ánh mặt trời lâu.
Lai Tuấn Thần bỏ mũ quỳ xuống đất, phủ phục dưới thềm đá điện Võ thành, mặt trời chiếu thẳng vào người y, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng. Bên cạnh là Lai Tử Tuần đang quỳ, bị trói, dây thừng trói quá chặt, lại bị ánh mặt trời phơi, da mặt đã nóng bừng.
Người trong cung từng người đi qua họ, hai người cũng không ngẩng đầu lên, chỉ cúi đầu, trán chạm đất, khiến mặt đất cũng ướt bởi mồ hôi.
Trong cung, Võ Tắc Thiên đem những tấu chương Thượng Quan Uyển Nhi sàng chọn từ trước xử lí xong, uống vào một chén rượu nếp than ướp lạnh, lúc này Uyển Nhi mới cầm tấu thư trong tay từ lâu, hạ giọng nói: - Đại gia, đây là tấu chương thỉnh tội của Lai Tuấn Thần.
Võ Tắc Thiên nằm trên chiếc giường lớn, hai mắt nhắm lại, nói: - Đọc!
Thượng Quan Uyển Nhi đọc một lượt tấu chương của Lai Tuấn Thần, nội dung rất đơn giản, nói sau khi y đích thân thẩm tra xử lí, chứng minh Dương Phàm đích thực bị Chu Bân trả thù mà vu cáo, mà Lai Tử Tuần tham công, không phân biệt thật giả, nghiêm hình bức cung. Nay đã tự trói mình đưa đến, cung thỉnh thánh thượng, bản thân y thì cũng đích thân tới thỉnh tội.
Thượng Quan Uyển Nhi hận Lai Tuấn Thần tận xương, ước cho y quỳ đó chịu nhiều khổ ải, nhưng tấu chương báo muộn với Hoàng Đế một khắc thì Dương Phàm lại càng phải ngồi trong lao lâu, việc này mặc dù bị Thái Bình công chúa đại náo, Hoàng Đế trong lòng cũng đã rõ, nhưng phải xử lí thế nào, Thượng Quan Uyển Nhi cũng không thể quyết định được.
Dù sao năm đó phò mã Thái Bình công chúa rõ ràng không tham gia phản loạn mà cũng bị giam cầm trong ngục, bị chết đói, tuy rằng trước khi Hoàng Đế đăng cơ, bà muốn giết để răn đe bách quan. Nhưng gần đây tâm tư Hoàng đế hay thay đổi, ngay cả Thượng Quan Uyển Nhi ở bên bà nhiều năm cũng không còn đoán được tâm tư của bà nữa.
Thượng Quan Uyển Nhi đọc xong tấu chương, nhìn Võ Tắc Thiên nằm nghiêng trên gường, tóc trắng xõa xuống, dung nhan già nua, gương mặt trầm tĩnh như nước, dường như đã ngủ, không kìm nổi nhẹ nhàng nói: - Đại gia?
Võ Tắc Thiên từ từ thở dài, dặn dò: - Đưa Lai Tử Tuần đày đi Ái Châu.
- Đại sự định rồi.
Thượng Quan Uyển Nhi nghe Võ Tắc Thiên xử phạt Tử Tuần, biết án này đã xử xong, không khỏi mừng rỡ phát điên.Vào cửa thẩm phán viện, trăm không còn một, 100% không còn ai sống sót, từ trước tới nay không có ai bình an mà ra khỏi đây, Dương Phàm là người duy nhất được phóng thích từ khi thành lập thẩm phán viện cho tới nay.
Thượng Quan Uyển Nhi vội vàng kiềm chế kích động trong lòng, nhẹ nhàng đáp lời.
Nàng chưa đi, Hoàng Đế ắt còn điều dặn dò.
Quả nhiên, Võ Tắc Thiên lại trầm mặc một lát, tiếp tục nói: - Phóng thích Dương Phàm ra ngục, kêu hắn về nhà nghỉ ngơi một thời gian, sắp xếp thế nào…sau này sẽ quyết.
Thượng Quan Uyển Nhi lại vội vàng trả lời, hiện tại chỉ cần Lang quân bình yên ra ngục, không làm quan, chỉ làm một phú ông, nàng cũng thấy vui mừng rồi. Bất kể thế nào, Dương Phàm vì “mưu phản” mà bị giam, hơn nữa hiểm tử vẫn còn đường sống. Đó là một cây gai trong lòng hắn, cũng là một cây gai trong lòng Hoàng Đế, nếu lập tức triệu hồi hắn trở về ngự tiền phụ trách làm tướng lĩnh bảo vệ an nguy của Hoàng Đế, quả không thực tế.
Sau khi Thượng Quan Uyển Nhi đáp ứng, tiếp tục đứng đó, chờ đợi, nhưng đã lâu, không thấy Võ Tắc Thiên chỉ thị gì thêm, Thượng Quan Uyển Nhi có chút kinh ngạc, nàng không dám hỏi, đành phải thi lễ, chậm rãi ra ngoài điện.
Lai Tuấn Thần và Lai Tử Tuần quỳ trước điện, sắp bị nướng tới hôn mê, Thượng Quan Uyển Nhi khoan thai đi đến trước mặt bọn họ rồi đứng lại. Lai Tuấn Thần ngửi thấy mùi thơm cao sang thư thái, lập tức nhìn thấy ống tay áo bào, ống tay áo là kiểu dáng ống tay nam nhân, nhưng dưới bào lộ ra một đôi giày nhỏ tinh xảo.
Y lập tức cúi đầu sâu hơn chút, chợt nghe Thượng Quan Uyển Nhi nói: - Hoàng đế có chỉ, Lai Tử Tuần đầy đi Ái Châu, Dương Phàm phóng thích ra ngục.
Lai Tuấn Thần vội vàng khấu đầu nói: -Thần tuân chỉ.
Lai Tử Tuần vốn vừa đói vừa khát, vô cùng mỏi mệt, nghe xong những lời này, mắt gã tối sầm, dần ngã quỵ.
Hoàng đế đày quan viên là có chủ ý, đi đày tới đâu, trong đó đều có ý cả. Những quan viên có kinh nghiệm thậm chí có thể từ nơi mà hoàng đế bắt đi đày tìm ra thái độ của nàng ta với vị quan viên bị đày đó.
Hoàng Đế tạm thời muốn để gã thoát khỏi vòng tròn tranh chấp, sau này sóng yên bể lặng đề bạt một lần nữa, hoặc là trừng phạt nhẹ, đày tới địa phương chịu chút đau khổ, nghĩ lại bản thân, hoặc là quyết định trục xuát không có cơ duyên được nhận chức lại, hoặc là tuyên án cái chết.
Ái Châu.
Ái Châu?
Cả đời này coi như xong, có thể sống mà trở về không rất khó nói.
Ái Châu thuộc An Nam Đô Hộ Phủ, sau này chính là Thanh Hóa của Việt Nam. Năm đó, đại bộ phận Lĩnh Nam đều bị chướng dịch hoành hành, chưa được khai hóa, chứ nói chi tới Ái Châu, đày đi Lĩnh Nam thì đều chết cả, tới Ái Châu xa xôi thì chẳng khác nào án tử hình.
Lai Tuấn Thần nghe xong, đợi lúc lâu, không thấy Thượng Quan Uyển Nhi nói gì nữa, gã nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nhìn trộm, trước mặt trống trơn, chẳng biếtThượng Quan Uyển Nhi đã hồi điện từ lúc nào rồi.
Lai Tuấn Thần trong lòng mù mịt. Hết rồi sao?
Gã vốn nghĩ rằng, Võ Tắc Thiên ít nhiều thì cũng phải xử phạt gã, nhưng mà…không xử. Cái gã sợ không phải là Hoàng đế xử phạt mà là Hoàng đế không có thái độ gì, vốn dĩ đưa ra nhiều dự định và thoái thác cũng không có tác dụng. Quan trọng là, Hoàng đế không thể không truy cứu, vậy nên làm gì bây giờ?
Lai Tuấn Thần quỳ ở đó, mơ hồ không biết làm sao.
Lúc này, Lai Tử Tuần khóc nói: - Trung thừa, Tử Tuần…
Lai Tuấn Thần ánh mắt nghiêm nghị ngăn y lại, trầm ngâm một lát, dập đầu nói” - Thần lãnh chỉ, tạ ơn.
Lai Tuấn Thần đứng lên, thuận tay đỡ Lai Tử Tuần dậy, chậm trãi đi vài bước, trong lòng chưa tin lắm, cân nhắc lại, băn khoăn ở cửa điện, chần chừ một chút, cười nói với tiểu công công đứng hầu cửa: - Hải công công…
Tiểu Hải lập tức nói: - Ôi, nô tài đâu đảm đương nổi nếu Trung thừa xưng hô như vậy, Trung thừa có việc gì chỉ bảo?
Lai Tuấn Thần cười nói: - Là như thế này, khẩu dụ hôm trước của Hoàng đế, xử quyết chúng phạm nhân ở Ngự sử đài, đến nay lại không có tin tức, cũng không có chế thư, thần muốn mời hoàng đế chỉ bảo chút để …chuẩn bị thực hiện.
Tiểu Hải khách sáo nói: - Chuyện đó, Trung thừa xin đợi, để nô tỳ đi bẩm một tiếng.
Lai Tuấn Thần khẩn trương thi lễ nói: - Làm phiền Hải công công.
Một lát sau, Tiểu Hải đi ra, Lai Tuấn Thần vội hỏi: - Hải công công, bệ hạ chỉ bảo sao?
Tiểu Hải khó xử mà nói: - Trung thừa, đại gia buồn ngủ, nô tài cũng không dám quấy rầy, ngài xem có nên để lúc khác…
Lai Tuấn Thần giật mình, không nói thêm gì: - Được !Đa tạ Hải công công!
Lai Tuấn Thần bước đi nặng nề, đi xa rồi còn quay lại cửa cung mong Hoàng đế sẽ sai người đuổi theo truyền chỉ. Cho dù Hoàng đế hạ chỉ gì, cho dù hạ lệnh gã phóng thích hết quan viên đang bị tạm giữ, ít nhất cũng có kết quả. Thiên tâm khó đoán, khiến gã thấp thỏm lo âu….
Phủ Lạc Dương, trong phòng ký tên của Tư hộ Tham quân Lý Kính, cái lão Lại láu cá kia vừa nhìn thấy phán tư và khách đến thăm hình như có việc phải bàn, tuy hai người là ở trong phòng trong, có lẽ là tị hiềm mà tránh đi. Hai phòng công vụ trước sau liền trống, trong phòng, Lý Tham Quân và ngoại quản sự Lý Dịch của Thái Bình công chúa ngồi đối diện nhau.
Tư hộ Tham quân Lý Kính có vài phần giống với đường huynh của y là Lý Dịch, tuổi tác cũng tương đương, chỉ là khóe mắt không có nếp nhăn giống như Lý Dịch, nét mặtcũng nghiêm túc hơn. Lý Kính gắt gao nhíu mày nói:
- Đường huynh, đây là công văn giả, hơi có chút khó xử.
Khuôn mặt vô cùng phúc hậu kia của Lý Dịch vẫn luôn tươi cười, không có vẻ khó xử:
- Khó? Có gì khó, ngươi à, muốn giở giọng để đánh người khác, theo ta thì không cần, ca ca nhờ đệ làm, còn có thể để đệ chịu thiệt sao?
Lý gia năm đó bần hàn, bức bách tới bất đắc dĩ, Lý Dịch mới vào cung làm thái giám, sau đó y trở thành thái giám quản sự của Thái Bình công chúa, trong kinh thành cũng có một số quan hệ.
Em họ Lý Kính này của Lý Dịch y không những năm đó đi học nhận được nhiều sự giúp đỡ của y, sau đó có thể làm quan ở phủ Lạc Dương này, hơn nữa, được làm đến Tư hộ tham quân, cũng là được đường huynh Lý Dịch là y giúp đỡ nhiều, nên nói chuyện với Lý Kính đương nhiên không cần khách khí.
Lý Dịch lấy một thứ từ trong ống tay áo ra ném về trước mặt Lý Kính, Lý Kính mở ra, không khỏi ngỡ ngàng. Lý Dịch híp mắt, cười mỉm nói:
- Thế nào? Đệ ở đây năm năm, ngay cả bổng lộc để tang, có thể có nhiều vậy không?
Lý Kính định thần lại, căng thẳng nói:
- Đường huynh, người này là ai, tiêu nhiều tiền như vậy, làm giả một công văn, điều này…không phải là muốn cả người lẫn của sao?
Lý Dịch nhếch môi nói:
- Mưu cái rắm! Mưu cả người cả tài sản, có thể sửa được trên “Giấy sang tay” sao?
Y giơ ngón tay ngắn mập chỉ vào mấy cái án, nói:
- Đệ không nên hỏi nhiều, cũng không cần hỏi! Vi huynh còn có thể lừa đệ được hay sao? Việc này thành công rồi, đệ không chỉ vơ vét được một khoản đâu.
Y nhíu hai mắt lại, chậm rãi nói:
- Đệ còn có một năm là nhiệm kỳ ở phủ Lạc Dương đã hết? Cho dù tất cả đều tốt đẹp, cũng phải nghĩ định cư ở đâu chứ? Đệ cũng không quyết định được. Việc này nếu đệ làm tốt, vị quý nhân kia có thể bảo đảm đầy đủ cho đệ, cho dù đệ muốn đi Dương châu, cũng không phải không thể.
Lý Kinh hai mắt sáng lên, vội vàng nói:
- Thật sao?
Lý Dịch lại nhếch miệng, khẽ khép hai mắt lại không nói.
Lý Kính không kìm nén được, đứng dậy đi lại quanh phòng mấy vòng, cắn răng nói:
- Đường huynh, việc này cứ giao cho đệ! Đệ bảo đảm làm thỏa đáng, không có chút sơ hở nào.
Lý Dịch mở hai mắt, cười hai tiếng, nói:
- Thế mới đúng, Lý Kính à, ca ca ta giúp được đệ nhất thời, sao cũng không thể bảo vệ đệ cả đời, phàm những chuyện đệ tự mình làm được, gan phải lớn thì lại càng lớn, ta về đợi tin đệ, nhớ một câu nói của ca ca: Phú quý chỉ có từ trong gian khó.Trong sứ quán, vài tên quan binh ngơ ngác nhìn nhau, lại không dám châu đầu ghé tai bàn luận.
Kim Ngô Vệ vốn dĩ cũng là một trong những quân đội dòng chính của Hoàng đế, Khâu Thần Tích tuy mưu phản bị truy sát, nhưng Võ Tắc Thiên hiểu rõ nhất về tội danh đích thực của Khâu Thần Tích, cho nên không vì vậy mà mất đi sự tín nhiệm với Kim Ngô Vệ, chỉ là trong quân thanh tẩy bốn phía, những tướng lĩnh có quan hệ mật thiết với Khâu Thần Tích đều bị giáng chức hoặc miễn chức, rời khỏi Kim Ngô Vệ.
Kim Ngô Vệ thiết lập Dẫn giá Trượng ở trong cung, trong cuộc phong ba này không chịu bất cứ ảnh hưởng gì, nhưng sau đó Dẫn giá Đô Úy Chu Bân bị bắt vì mưu phản, nên việc loại bỏ quan binh Dẫn giá trượng còn nghiêm khắc hơn đối với Kim Ngô Vệ. Làm cho quan binh Dẫn giá trượng tưa như đám chuột chạy qua đường, .mỗi khi giao ca, bọn họ đều cảm thấy binh sĩ Tả Vệ và Võ Lâm Vệ đều đề phòng họ như kẻ trộm, nhưng hết cách thôi, ai bảo Đô úy bọn họ là phản nghịch chứ.
Theo lý mà nói, Thượng Quan Uyển Nhi đều không phải là thượng quan lệ thuộc trực tiếp của bọn họ, bọn họ thuộc hệ thống quân đội, Thượng Quan Uyển Nhi không thể điều họ tới để hỏi việc gì, đương nhiên, theo lý là nói như vậy, nhưng lúc đầu Tạ Tiểu Man đều lấy thân phận là Mai Hoa Nội Vệ Quả Nghị Đô Úy tìm Chu Bân giúp đỡ, Chu Bân còn không vui vẻ tòng mệnh sao? Nếu Thượng Quan Uyển Nhi có việc gì lại không đi hỏi bọn họ, mà trực tiếp nói với Hoàng đế, bọn họ càng không chịu nổi.
Hơn nữa là thời khắc như vậy, bọn họ càng phải cụp đuôi ngựa làm người, ngoan ngoãn tới sử quán báo. Bọn họ đợi rất lâu, còn không được Thượng Quan tiếp đón triệu kiến, lúc này cửa phòng vừa mở, một nữ quan thanh tú mang theo một tiểu cung nữ khoan thai đi ra.
Dẫn giá trượng Vân Kỵ úy Đỗ Nhuận Sinh nhận ra người này. Cô gái này vẫn làm một cung nữ trong cung, tên là Phù Thanh Thanh, Đỗ Nhuận Sinh vội vàng nghiêm người, cung kính nói:
- Phù tỷ tỷ.
Phù Thanh Thanh còn chưa tới đôi mươi, nhỏ hơn Đỗ Nhuận Sinh sáu bảy tuổi, chẳng qua chỉ là một cung nữ đứng đầu trong cung, nữ quan đều gọi là tỷ tỷ, giống như là cách gọi cung kính với thái giám đều là công công, Đỗ Nhuận Sinh gọi như vậy, chỉ là biểu đạt ý cung kính. Hai tay Phù Thanh Thanh vỗ nhẹ sau váy, rồi rất phong tình ngồi xuống nói:
- Hôm nay tìm mấy người tới, là có hai việc muốn hỏi.
Đỗ Nhuận Sinh vội vàng cười nói:
- Tỷ tỷ cứ hỏi, tại hạ lắng nghe.
Phải nói tiếp, phẩm bậc nữ quan của Phù Thanh Thanh này không cao bằng quan thất phẩm Đỗ Nhuận Sinh, hơn nữa nội quan và ngoại quan đâu sợ là cùng cấp phải thấp hơn chút, nhưng tình thế so với người mạnh, Dẫn giá trượng bây giờ chính là ai cũng có thể mềm như trái hồng, muốn cứng cũng không được.
Phù Thanh Thanh cười nhạt nói:
- Cũng không có gì, vốn dĩ rồi, việc của Dẫn giá trượng của các người, không tới một cung nữ như ta phải quản. Nhưng, vài cung nữ thuộc hạ của bổn cô nương tụ tập lại loạn tước đầu lưỡi, khéo bị ta nghe được, cho nên gọi các người tới hỏi, nếu không có việc đó, ta cũng trừng phạt họ, để tránh sau này còn nói hươu nói vượn.
Đỗ Nhuận Sinh và Giáo Úy Thang Thiên Lý nhìn nhau. Đỗ Nhuận Sinh cẩn thận nói:
- Không biết tỷ tỷ nói tới việc gì?
Phù Thanh Thanh nói:
- Các người là Dẫn giá trượng, phụ trách các việc điều khiển dụng cu trong cung, phàm là màn, chăn, cờ trống, tạp súc, công việc chăn nuôi đều các ngươi quản, Có người nói, mấy người các ngươi mang chăn màn cờ trống đi bán lấy làm của riêng, còn có người cố tình làm hỏng tù và kèn trống, bán cho thương nhân, không biết có việc này không?
Đám người Đỗ Nhuận Sinh nghe vậy sắc mặt chợt thay đổi, bọn họ làm những việc này, đương nhiên không có khả năng che dấu được người trong cung, thực sự là có vài thái giám cung nữ biết việc, nhưng những người này cũng đã được chút lợi ích, sao còn có thể nói xấu sau lưng như thế?
Phù Thanh Thanh liếc mắt nhìn họ, cười nhẹ, nói:
- Các ngươi không ngại thương lượng xong rồi trả lời ta, ta không vội.
Bỗng nhiên, lại tựa như nhớ ra điều gì, nàng “Ba” một cái vỗ tay, cười nói:
- Đúng rồi, vị này là Thang Thiên Lý Thang giáo úy à?
Thang Thiên Lý cẩn thận nói:
- Chính là hạ quan.
Phù Thanh Thanh nói:
- Nghe nói Thang giáo úy và Chu Bân có quan hệ vô cùng mật thiết, ồ! Ta nói sai rồi, không phải một mình ông, mà là...
Nàng vươn ngón tay trỏ ra chỉ, khẽ vẽ một đường, mọi người, cười nói:
- Một đám các ngươi.
Sắc mặt vài quan binh lập tức biến đổi, Chu Bân đã bị định tội mưu phản rồi, Phù Thanh Thanh nói vậy là có ý gì.
Thang Thiên Lý vội vàng nói:
- Phù tỷ tỷ hiểu lầm rồi, ta và Chu Bân chưa nói tới quan hệ mật thiết, chỉ là…, ông ta là cấp trên của ta, hàng ngày đương nhiên phải tiếp xúc nhiều.
Phù Thanh Thanh cạo ngón tay, hời hợt nói:
- Thật sao? sao ta nghe nói, có một lần, Thang giáo uy trong áp nha Dẫn giá trượng, nói với Chu Bân: “ Thang mỗ ta trong mắt chỉ có Chu đô úy, không biết ai khác. Phàm là việc gì cũng cùng tiến thoái với Chu đô úy! Chỉ cần Chu đô úy nói một câu, lên núi đao xuống biển lửa, quyết không chối từ.”
Thang Thiên Lý nhếch miệng, đều như sắp khóc, nếu sớm biết câu nói tỏ sự trung thành này cũng có thể gây họa, đánh chết y cũng không nói. Tiểu cung nữ đứng sau Phù Thanh Thanh liếc mắt, khờ dại nói:
- Phù tỷ tỷ, Thang giáo úy nói như vậy có thể làm sao? Chu đô úy tuy bị bắt vì tội mưu phản, cũng không vì câu nói đó mà định tội Thang giáo úy chứ?
Phù Thanh Thanh nói:
- Cái này cũng khó nói, Thúy nhi, ngươi biết theo luật Đại Chu ta, việc thế nào coi là mưu phản không?
Tiểu cung nữ lắc đầu:
- Thúy nhi không biết.
Phù Thanh Thanh nói:
- Theo luật Đại Chu ta, mưu phản căn cứ có ba điều. Một, chỉ mưu tức tội, tức là không cần ngươi thật sự có hành động mưu phản, chỉ cần ngươi mưu hoạch rồi, cho dù có thực hiện không, giết người không. Hai, chính là đã có tội. Chỉ cần ngươi có hành động mưu phản, cho dù là thương hại tạo thành là lớn hay nhỏ, giết hay không! Ba, xuất lời mưu phản, cho dù ngươi có phải thực sự muốn mưu phản không, có kế hoạch không, có hành động không, chỉ cần ngươi nói, giết không tha.
Hai người kẻ xướng người họa, nói khiến Thang Thiên Lý sầm mặt, sắc mặt trắng bệch, không thấy giọt máu nào.
Tiểu cung nữ kai “giật mình” nói:
- Hóa ra là như vậy, như vậy Thang giáo úy có lời trung thành với phản tặc như vậy, đủ để kết tội chết rồi! mấy vị quân sĩ này là đồng mưu, nói không chừng cũng là người cùng đường với nhau, chỉ cần giao Thang giáo úy cho Lai Tuấn Thần thẩm án, nhất định sẽ rõ ràng chân tướng.
Lời vừa nói ra, mấy quân sĩ đó toàn bộ đều thay đổi sắc mặt, Vân Kỵ úy Đỗ Nhuận Sinh thở dài nói với Phù Thanh Thanh:
- Mấy tên thuộc hạ này của ta, kiến thức thiển cận, có thể không chịu nổi câu dọa của tỷ tỷ. Tỷ tỷ có chủ trương gì, xin cứ phân phó, mấy huynh đệ chúng ta, nhất định phục mệnh.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Võ Tắc Thiên khoát tay ngăn y lại, thản nhiên nói: -Công chúa hoàng gia, tự tiện xông vào Pháp tư, can thiệp thẩm án, đúng là không ra thể thống gì rồi, ngươi đi, đừng để nó càn quấy thêm nữa.
Lai Tuấn Thần vội vã ngẩng đầu nhìn Võ Tắc Thiên, thì thấy sắc mặt bà không còn vẻ cau có nữa, giờ phút này sắc mặt không nóng không lạnh, nhưng không rõ sự vui vẻ hay tức giận, gã không khỏi đơ người, lúc này mới đáp ứng nói: - Vâng, thần…tuân chỉ.
Lai Tuấn Thần đứng dậy vội vàng chạy tới công đường, tỏ thái độ vừa mới nghe ngóng được gì đó, lại làm như chính mình không hiểu rõ tình hình cụ thể và chi tiết của vụ án này, thêm nữa lại muốn bản thân tự phúc tra bản án của Dương Phàm, cho công chúa điện hạ một câu trả lời thích đáng, khuyên can mãi cuối cùng Thái Bình công chúa mới chịu nhượng bộ.
Thái Bình công chúa cũng biết, nàng có lật lại án này cũng không thể lập tức đem Dương Phàm đi. Nếu Dương Phàm đã bị gán vào tội danh “mưu phản”, cũng chỉ có Hoàng Đế mới có thể hạ chỉ đặc xá, hiện giờ mục đích mà nàng tới đã đạt được, đương nhiên không còn lòng dạ nào muốn giằng co với Lai Tuấn Thần nữa.
Lai Tuấn Thần tiễn Thái Bình công chúa tới sảnh, rồi xin thứ tội, chưa đưa nàng tới cửa sảnh đường, cũng chẳng theo lệ phải tiễn ra tận cửa chính liền vội chạy về hậu đường. Lai Tuấn thần vừa vào đã thấy, ngây người như phỗng, các ghế trống trơn, Võ Tắc Thiên, Thượng Quan Uyển Nhi, Võ Du Nghi, đám người đó sớm đã không thấy tăm hơi.
Lai Tuấn Thần đứng ở đó, âm tình bất định, một hồi lâu không lên tiếng.
Lai Tử Tuần vừa tới, ảo não nói: - Trung thừa, thật là kì lạ, Thái Bình công chúa sao đột nhiên lại tới? Dương Phàm này có thể mời nàng tới được sao? Lá gan của nàng cũng lớn thật, không sợ bản thân mình cũng bị liên lụy? Tiết Hoài Nghĩa ra mặt còn không được gì, nàng ta cho rằng mình là công chúa thì đã giỏi sao?
Lai Tuấn Thần thở dài, buông tay áo, trầm giọng nói: - Tử Tuần, việc lớn không thành rồi…
Tử Tuần giật mình kinh hãi, thất thanh hỏi: - Trung thừa sao lại nói vậy?
Lai Tuấn Thần không nói, chậm rãi đi tới chỗ ngồi phía trước, chầm chậm ngồi xuống: - Ngươi tới đây, ngồi xuống.
Tử Tuần nhìn sắc mặt y, trong lòng không khỏi lo sợ. vội vàng ngồi xuống phía trước, hạ thấp người, đôi mắt trông mong nhìn Lai Tuấn Thần nói: - Trung thừa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lai Tuấn Thần tựa lưng vào ghế, nhắm mắt suy nghĩ một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng mở mắt, nói với Lai Tử Tuần: - Tử Tuần, ngươi là huynh đệ của ta, chúng ta vốn là hai lên lưu manh chợ Trường An, ba bữa cơm không đủ, nghèo rớt mùng tơi. Sau này, cũng có duyên kỳ ngộ mà vi huynh được bệ hạ tán thưởng, mới có ngày rạng rỡ như hôm nay, sau đó mới điều ngươi vào kinh, cho ngươi chút tiền đồ….
Lai Tử Tuần vội vàng đứng lên: - Vâng, phú quý tiền đồ này của tiểu đệ, đều là do huynh trưởng ban tặng, Tử Tuần vẫn ghi nhớ trong lòng. Cả đời này, Tử Tuần đều đi theo huynh trưởng, vì huynh trường, Tử Tuần có đầu rơi máu chảy cũng không tiếc.
Lai Tuấn Thần cười nói: - Ha ha, huynh đệ nhà ta, nói vậy có hơi khách khí rồi. Cái gì mà đầu rơi máu chảy, không tới mức đó đâu. Tuy nhiên, ngươi tạm thời phải chịu chút oan ức rồi.
Lai Tử Tuần chớp mắt, mơ hồ nói: - Chịu… oan ức gì?
Lai Tuấn Thần đứng lên, chậm rãi đi tới bên cạnh Lai Tử Tuần, hai tay đặt lên vai y, hai mặt đối diện, nhìn chằm chằm ánh mắt y, trầm giọng nói: - Hiện tại, một là hai ta cùng xong đời, có muốn trở lại Trường An làm tên lưu manh cũng không được nữa. Hai là, ngươi chịu hết thảy, nếm chút khổ sở, đợi cho sóng yên bể lặng, vi huynh cứu ngươi trở lại, ngươi thấy sao?
Lai Tử Tuần lập tức thay đổi sắc mặt, lắp bắp nói: - Đường huynh, rốt cuộc là có việc gì?
***
Ngày hè sắp qua, nhưng cái nắng gắt mùa thu vẫn như cũ, nhất là khi đứng phơi nắng dưới ánh mặt trời lâu.
Lai Tuấn Thần bỏ mũ quỳ xuống đất, phủ phục dưới thềm đá điện Võ thành, mặt trời chiếu thẳng vào người y, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng. Bên cạnh là Lai Tử Tuần đang quỳ, bị trói, dây thừng trói quá chặt, lại bị ánh mặt trời phơi, da mặt đã nóng bừng.
Người trong cung từng người đi qua họ, hai người cũng không ngẩng đầu lên, chỉ cúi đầu, trán chạm đất, khiến mặt đất cũng ướt bởi mồ hôi.
Trong cung, Võ Tắc Thiên đem những tấu chương Thượng Quan Uyển Nhi sàng chọn từ trước xử lí xong, uống vào một chén rượu nếp than ướp lạnh, lúc này Uyển Nhi mới cầm tấu thư trong tay từ lâu, hạ giọng nói: - Đại gia, đây là tấu chương thỉnh tội của Lai Tuấn Thần.
Võ Tắc Thiên nằm trên chiếc giường lớn, hai mắt nhắm lại, nói: - Đọc!
Thượng Quan Uyển Nhi đọc một lượt tấu chương của Lai Tuấn Thần, nội dung rất đơn giản, nói sau khi y đích thân thẩm tra xử lí, chứng minh Dương Phàm đích thực bị Chu Bân trả thù mà vu cáo, mà Lai Tử Tuần tham công, không phân biệt thật giả, nghiêm hình bức cung. Nay đã tự trói mình đưa đến, cung thỉnh thánh thượng, bản thân y thì cũng đích thân tới thỉnh tội.
Thượng Quan Uyển Nhi hận Lai Tuấn Thần tận xương, ước cho y quỳ đó chịu nhiều khổ ải, nhưng tấu chương báo muộn với Hoàng Đế một khắc thì Dương Phàm lại càng phải ngồi trong lao lâu, việc này mặc dù bị Thái Bình công chúa đại náo, Hoàng Đế trong lòng cũng đã rõ, nhưng phải xử lí thế nào, Thượng Quan Uyển Nhi cũng không thể quyết định được.
Dù sao năm đó phò mã Thái Bình công chúa rõ ràng không tham gia phản loạn mà cũng bị giam cầm trong ngục, bị chết đói, tuy rằng trước khi Hoàng Đế đăng cơ, bà muốn giết để răn đe bách quan. Nhưng gần đây tâm tư Hoàng đế hay thay đổi, ngay cả Thượng Quan Uyển Nhi ở bên bà nhiều năm cũng không còn đoán được tâm tư của bà nữa.
Thượng Quan Uyển Nhi đọc xong tấu chương, nhìn Võ Tắc Thiên nằm nghiêng trên gường, tóc trắng xõa xuống, dung nhan già nua, gương mặt trầm tĩnh như nước, dường như đã ngủ, không kìm nổi nhẹ nhàng nói: - Đại gia?
Võ Tắc Thiên từ từ thở dài, dặn dò: - Đưa Lai Tử Tuần đày đi Ái Châu.
- Đại sự định rồi.
Thượng Quan Uyển Nhi nghe Võ Tắc Thiên xử phạt Tử Tuần, biết án này đã xử xong, không khỏi mừng rỡ phát điên.Vào cửa thẩm phán viện, trăm không còn một, 100% không còn ai sống sót, từ trước tới nay không có ai bình an mà ra khỏi đây, Dương Phàm là người duy nhất được phóng thích từ khi thành lập thẩm phán viện cho tới nay.
Thượng Quan Uyển Nhi vội vàng kiềm chế kích động trong lòng, nhẹ nhàng đáp lời.
Nàng chưa đi, Hoàng Đế ắt còn điều dặn dò.
Quả nhiên, Võ Tắc Thiên lại trầm mặc một lát, tiếp tục nói: - Phóng thích Dương Phàm ra ngục, kêu hắn về nhà nghỉ ngơi một thời gian, sắp xếp thế nào…sau này sẽ quyết.
Thượng Quan Uyển Nhi lại vội vàng trả lời, hiện tại chỉ cần Lang quân bình yên ra ngục, không làm quan, chỉ làm một phú ông, nàng cũng thấy vui mừng rồi. Bất kể thế nào, Dương Phàm vì “mưu phản” mà bị giam, hơn nữa hiểm tử vẫn còn đường sống. Đó là một cây gai trong lòng hắn, cũng là một cây gai trong lòng Hoàng Đế, nếu lập tức triệu hồi hắn trở về ngự tiền phụ trách làm tướng lĩnh bảo vệ an nguy của Hoàng Đế, quả không thực tế.
Sau khi Thượng Quan Uyển Nhi đáp ứng, tiếp tục đứng đó, chờ đợi, nhưng đã lâu, không thấy Võ Tắc Thiên chỉ thị gì thêm, Thượng Quan Uyển Nhi có chút kinh ngạc, nàng không dám hỏi, đành phải thi lễ, chậm rãi ra ngoài điện.
Lai Tuấn Thần và Lai Tử Tuần quỳ trước điện, sắp bị nướng tới hôn mê, Thượng Quan Uyển Nhi khoan thai đi đến trước mặt bọn họ rồi đứng lại. Lai Tuấn Thần ngửi thấy mùi thơm cao sang thư thái, lập tức nhìn thấy ống tay áo bào, ống tay áo là kiểu dáng ống tay nam nhân, nhưng dưới bào lộ ra một đôi giày nhỏ tinh xảo.
Y lập tức cúi đầu sâu hơn chút, chợt nghe Thượng Quan Uyển Nhi nói: - Hoàng đế có chỉ, Lai Tử Tuần đầy đi Ái Châu, Dương Phàm phóng thích ra ngục.
Lai Tuấn Thần vội vàng khấu đầu nói: -Thần tuân chỉ.
Lai Tử Tuần vốn vừa đói vừa khát, vô cùng mỏi mệt, nghe xong những lời này, mắt gã tối sầm, dần ngã quỵ.
Hoàng đế đày quan viên là có chủ ý, đi đày tới đâu, trong đó đều có ý cả. Những quan viên có kinh nghiệm thậm chí có thể từ nơi mà hoàng đế bắt đi đày tìm ra thái độ của nàng ta với vị quan viên bị đày đó.
Hoàng Đế tạm thời muốn để gã thoát khỏi vòng tròn tranh chấp, sau này sóng yên bể lặng đề bạt một lần nữa, hoặc là trừng phạt nhẹ, đày tới địa phương chịu chút đau khổ, nghĩ lại bản thân, hoặc là quyết định trục xuát không có cơ duyên được nhận chức lại, hoặc là tuyên án cái chết.
Ái Châu.
Ái Châu?
Cả đời này coi như xong, có thể sống mà trở về không rất khó nói.
Ái Châu thuộc An Nam Đô Hộ Phủ, sau này chính là Thanh Hóa của Việt Nam. Năm đó, đại bộ phận Lĩnh Nam đều bị chướng dịch hoành hành, chưa được khai hóa, chứ nói chi tới Ái Châu, đày đi Lĩnh Nam thì đều chết cả, tới Ái Châu xa xôi thì chẳng khác nào án tử hình.
Lai Tuấn Thần nghe xong, đợi lúc lâu, không thấy Thượng Quan Uyển Nhi nói gì nữa, gã nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nhìn trộm, trước mặt trống trơn, chẳng biếtThượng Quan Uyển Nhi đã hồi điện từ lúc nào rồi.
Lai Tuấn Thần trong lòng mù mịt. Hết rồi sao?
Gã vốn nghĩ rằng, Võ Tắc Thiên ít nhiều thì cũng phải xử phạt gã, nhưng mà…không xử. Cái gã sợ không phải là Hoàng đế xử phạt mà là Hoàng đế không có thái độ gì, vốn dĩ đưa ra nhiều dự định và thoái thác cũng không có tác dụng. Quan trọng là, Hoàng đế không thể không truy cứu, vậy nên làm gì bây giờ?
Lai Tuấn Thần quỳ ở đó, mơ hồ không biết làm sao.
Lúc này, Lai Tử Tuần khóc nói: - Trung thừa, Tử Tuần…
Lai Tuấn Thần ánh mắt nghiêm nghị ngăn y lại, trầm ngâm một lát, dập đầu nói” - Thần lãnh chỉ, tạ ơn.
Lai Tuấn Thần đứng lên, thuận tay đỡ Lai Tử Tuần dậy, chậm trãi đi vài bước, trong lòng chưa tin lắm, cân nhắc lại, băn khoăn ở cửa điện, chần chừ một chút, cười nói với tiểu công công đứng hầu cửa: - Hải công công…
Tiểu Hải lập tức nói: - Ôi, nô tài đâu đảm đương nổi nếu Trung thừa xưng hô như vậy, Trung thừa có việc gì chỉ bảo?
Lai Tuấn Thần cười nói: - Là như thế này, khẩu dụ hôm trước của Hoàng đế, xử quyết chúng phạm nhân ở Ngự sử đài, đến nay lại không có tin tức, cũng không có chế thư, thần muốn mời hoàng đế chỉ bảo chút để …chuẩn bị thực hiện.
Tiểu Hải khách sáo nói: - Chuyện đó, Trung thừa xin đợi, để nô tỳ đi bẩm một tiếng.
Lai Tuấn Thần khẩn trương thi lễ nói: - Làm phiền Hải công công.
Một lát sau, Tiểu Hải đi ra, Lai Tuấn Thần vội hỏi: - Hải công công, bệ hạ chỉ bảo sao?
Tiểu Hải khó xử mà nói: - Trung thừa, đại gia buồn ngủ, nô tài cũng không dám quấy rầy, ngài xem có nên để lúc khác…
Lai Tuấn Thần giật mình, không nói thêm gì: - Được !Đa tạ Hải công công!
Lai Tuấn Thần bước đi nặng nề, đi xa rồi còn quay lại cửa cung mong Hoàng đế sẽ sai người đuổi theo truyền chỉ. Cho dù Hoàng đế hạ chỉ gì, cho dù hạ lệnh gã phóng thích hết quan viên đang bị tạm giữ, ít nhất cũng có kết quả. Thiên tâm khó đoán, khiến gã thấp thỏm lo âu….