Võ Du Kỵ không hề bị hai người phụ nữ mập ép đi gặp Thái Bình công chúa, hắn cũng không hề biết là việc xảy ra trên phố hôm nay, Thái Bình công chúa đã biết được nhanh như vậy. Nhưng theo như hắn nghĩ, thì hôm nay có thể Thái Bình không biết, nhưng ngày mai cũng sẽ nghe nói, chẳng bằng chủ động tìm đến tận cửa, diễu võ giương oai với nàng ta một phen.
Võ Du Kỵ cũng là đã phải chịu đủ uất ức rồi, thực ra mà nói, tuy trong đêm tân hôn, Thái Bình công chúa ném hắn vào chuồng lợn, sau đó mặc cho hắn thích quậy cỡ nào trong phủ công chúa cũng không thèm quản, nếu đem so với những uất ức mà hắn từng phải chịu đựng trước kia, thì Thái Bình công chúa cũng không chọc giận hắn là mấy.
Chỉ có điều con người ta phần lớn đều thế cả, chỗ này bị ăn hiếp một tí, chỗ kia bị uất ức một tí, đủ lại phẫn uất dần dần tích tụ lại, cuối cùng ai là người khơi lên cơn lửa giận này, thì người đó phải nhận lãnh lấy tất thảy mọi phẫn nộ tích tụ bấy lâu nay. Hơn nữa, tuy hắn và Thái Bình chưa từng được làm vợ chồng trên thực tế, nhưng dù sao cũng phải mang cái danh phận đó, nên sự xỉ nhục này chính là giành cho hắn.
Theo như hắn thấy, thì Thái Bình dù có ngang ngược đến đâu, nhưng hành vi nuôi dưỡng trai lơ, cho dù là của một quả phụ, nếu bị truyền ra ngoài cũng rất ảnh hưởng đến thanh danh, càng không phải nói tới phụ nữ có chồng. Việc này hắn cho rằng mình có lý, nên tìm đến tận nơi nói chuyện, vốn cho rằng nàng ta sẽ đuối lý, xấu hổ, chẳng dè lại không hề có chút sợ hãi.
Võ Du Kỵ bước nhanh tới phòng khách, rảo bước bước qua cửa, đoạn đứng luôn ở đó, lạnh lùng liếc nhìn Thái Bình công chúa, hỏi: - Nàng gọi ta tới, có chuyện gì?
Thái Bình công chúa đang ngồi ở đó, tay cầm một chiếc chén sứ tinh xảo, nhẹ nhàng uống rượu, nghe hắn nói, nàng chỉ khe khẽ nhướng mắt lên nhìn một cái, đoạn lại tiếp tục nhã nhặn uống tiếp một ly. Nàng khẽ khoát tay, hai tỳ nữ đang đứng hầu trong phòng lập tức nhún người lui ra.
Thái Bình công chúa chậm rãi nói từng chữ một: - Nghe nói hôm nay phò mã thể hiện oai phong ở ngã tư của Thông Lợi Phường, bổn cung rất hiếu kỳ, không biết kết quả thế nào rồi nhỉ?
Võ Du Kỵ đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười nhạt, nói: - Thủ đoạn giỏi lắm! Mới đó mà nàng đã biết rồi. Không sai, ta muốn đánh chết cái tên Dương Phàm chuyện dụ vợ người đó đấy, hôm nay tuy không thành, nhưng ngày khác ta vẫn sẽ xuống tay, nàng định thế nào?
Võ Du Kỵ sải bước lớn bước tới, ngồi phịch xuống trước mặt nàng, khinh khỉnh nói: - Nàng định ném ta vào chuồng heo một lần nữa, hay là vào cung cáo ngự trạng, đây chẳng phải là mấy thủ đoạn mà nàng rất ưa dùng hay sao? Ta sẽ đợi xem, đợi cô mẫu ta vì thương con gái, mà hạ chỉ không cho phép ta làm hại đến Dương Phàm, bằng không…
Võ Du Kỵ khẽ nghiêng người tới trước, trên mặt lộ một nét mỉm cười đáng sợ: - Bằng không, nhất định ra sẽ còn ra tay! Công chúa, nàng có bản lĩnh thì buộc hắn vào lưng quần của nàng đi, chỉ cần để hắn rơi ra, là hắn sẽ nhanh chóng biến thành một cỗ tử thi lạnh ngắt liền!
Mặt Thái Bình công chúa không hề có chút biểu cảm nào, nàng cúi đầu nhấp một ngụm rượu, đoạn chầm chầm ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt Võ Du Kỵ, khóe miệng đột nhiên nở một nụ cười quyến rũ khuynh đảo chúng sinh: - Hả? điều này có vẻ nằm ngoài cả dự đoán của ta, Võ Tam Tư giết người vợ kết tóc của ngươi, ngươi không đi tìm hắn báo thù, ngược lại khi ta có người đàn ông khác, thì ngươi lại nổi giận lôi đình.
Thái Bình công chúa ưỡn ngực lên, thản nhiên nói: - Chẳng lẽ phò mã thật là có tình ý với ta rồi chăng?
Võ Du Kỵ vỗ bàn đánh “rầm” một tiếng, tung áo đứng lên, nhìn Thái Bình công chúa bằng con mắt nổ lửa, lớn tiếng quát: - Hại vợ ta, làm nhục thanh danh ta, tất cả mọi việc đều là vì nàng mà ra! Người cướp mất vợ ta, thì ta sẽ cướp đi người đàn ông của ngươi!
Thái Bình công chúa cười nhẹ, cười không mang theo một chút nóng giận nào, nàng giường như không hề nhìn thấy cái ngón tay đang chỉ sát mặt nàng, từ cái miệng xinh xắn của nàng thốt chỉ khinh khỉnh thốt ra hai chữ: - Nhu nhược!
- Ngươi nói cái gì!
Võ Du Kỵ bông vung tay lên, chuẩn bị giáng tới: - Con tiện phụ vô liêm sỉ! ngươi thử nói thêm một câu xem!
Thái Bình công chúa chìa gương mặt vô cùng xinh đẹp, quyến rũ tới, cười khanh khách nhìn hắn, dịu dàng nói: - Sao nào! Muốn đánh ta sao? bổn cung lớn bằng chừng này, mà chưa từng bị…
Thái Bình công chúa ho nhẹ một tiếng, đặt ly sứ xuống, rút chiếc khăn lụa ra lau khóe miệng, cất giọng nói: - Dẫn vào đây!
Thái Bình công chúa vừa dứt lời, từ sau bình phong liền bước ra vài người, người dẫn đầu chính là Nội quản sự Chu Mẫn, Doanh Doanh cúi người nói: - Nô tỳ tham kiến công chúa, tham kiến phò mã!
Phía sau nàng, còn có một nữ nhân dáng người yểu điệu như liễu, dáng vẻ hết sức xinh đẹp đầy sức mê hoặc, xem ra chắc cũng tầm mười sáu mười bảy tuổi, vẻ mặt hoảng sợ, vừa thấy Võ Du Kỵ thì vui mừng kêu lên: - Phò mã!
Nàng nghiêng người muốn lao tới, nhưng hai nữ tướng to cao hơn cả đàn ông đứng xong cùng vung tay ra, mỗi người chỉ vung một tay, nhẹ nhàng nắm giữ cánh tay nàng, nàng liền hết đường cục cựa.
Võ Du Kỵ thất thanh kêu lên: - Thiên Vũ, nàng…
Võ Du Kỵ giận giữ nhìn Thái Bình công chúa, nói: - Ngươi bắt Thiên Vũ của ta về làm gì?
Thái Bình công chúa không thèm để ý đến hắn, chậm rãi quay sang Chu Mẫn, hỏi: - Phải rồi, hai người mà bổn cũng bảo ngươi dò la tung tích đó, người điều tra đến đâu rồi?
Chu Mẫn cung kính nói: - Nô tỳ đã kiểm tra qua rồi, hiện giờ bọn họ đang sống ở lầu tứ giác phía đông thành huyện Lâm Nhữ, ngõ đầu tiên ở khúc rẽ thứ hai. Đã nhập học trong trường của huyện rồi, là hai huynh đệ, một người tên Tôn Lâm, một người tên Tôn Đống.
Võ Du Kỵ tim đập thình thịch, thối lui liền ba bước, ngồi phịch xuống lại, sắc mặt vàng như nghệ, hắn nhìn Thái Bình công chúa như nhìn loài rắn rết, run giọng nói: - Ngươi… ngươi ngươi…
Thái Bình công chúa khẽ khoát tay, Chu Mẫn bèn cúi chào lui ra, hai người đàn bà cao lớn nọ cũng dẫn tiểu mỹ nhân tên gọi Thiên Vũ ra luôn. Thiên Vũ bị hai người đàn bà mập lôi kéo, không thể không đi, trước lúc đi ra chỉ kịp kêu khóc một tiếng: - Phò mã!
Võ Du Kỵ ngồi ngây như phỗng, dường như không hề nghe thấy.
Thái Bình công chúa khe khẽ thở dài một hơi, nói: - Chắc chắn là người nghĩ rằng, ta dò la về bọn chúng là để làm điều bất lợi cho chúng chứ gì?
Sắc mặt Võ Du Kỵ xanh xám ngắt, không nói một lời.
Thái Bình công chúa cười nhạt một tiếng, nói: - Tuy ngươi vậy, người trong thiên hạ đều coi ta như rắn rết mãnh hổ, vậy thì đã sao? Lúc này nếu đã gây đến mức này rồi, chẳng bằng chúng ta giao dịch với nhau, ngươi thấy sao.
Ánh mắt ngây dại của Võ Du Kỵ khẽ chuyển động một chút, lắp ba lắp bắp nói: - Giao… giao dịch gì?
Thái Bình công chúa cười cười, nói: - Tôn Lâm, Tôn Đống đó chính là hai con trai Võ Sùng Dịch, Võ Sùng Hiên của ngươi chứ gì? Bố trí ở một nơi gần như thế, xem ra dù đã giao chúng cho quản gia thân cận nhất, thì ngươi vẫn chưa yên tâm, cũng phải thôi, dù sao cũng là con ruột của mình mà. Còn vị Thiên Vũ cô nương kia nữa, nghe nói đã mang thai rồi, phải không?
Võ Du Kỵ lại đột ngột nhảy dựng lên giống như bị nhéo, gương mặt méo xệch, rống lên: - Ngươi muốn thế nào, rốt cuộc là muốn thế nào?
Thái Bình công chúa nói: - Ta… không muốn thế nào cả. Hai đứa nhỏ Võ Sùng Dịch và Võ Sùng Hiên đó đã mất mẹ rồi, cha lại không thể ở bên, quả thật là rất đáng thương. Như vầy đi, ngươi có thể đón chúng về, chỉ có điều tên họ thì không cần sửa lại, tuy ta không để tâm, nhưng chỉ sợ nếu mẫu thân biết thì sẽ không tốt cho bọn chúng, còn về phần Thiên Vũ cô nương thì…
Thái Bình công chúa cười tươi, nói: - Bất luận nàng ấy sinh con trai hay con gái, ta đều có thể nhận nó là con đẻ của ta, tương lại cũng có thể cho chúng một xuất thân tốt, ngươi thấy thế nào?
Võ Du Kỵ cắn chặt răng, hơi thở hồng hộc, giống như một con thú bị trói không còn sức để giãy dụa nữa.
Ánh mắt trong sáng như nước hồ thu của Thái Bình công chúa ánh lên nét cười, nhìn hắn, khi người ta đã nắm chắc phần thắng, thì đương nhiên sẽ ung dung khác thường.
Qua một lúc lâu, Võ Du Kỵ mới suy sụp cúi gục đầu, cất giọng khàn khan nói: - Ngươi thắng rồi!
- Tốt lắm!
Thái Bình công chưa nhẹ nhàng đứng dậy, lướt ra khỏi phòng khách, bước đi lượn lờ mềm mại, rất ra điều lẳng lơ: - Chỉ cần Phàm lang của ta trường thọ trăm tuổi, thì Thiên Vũ cô nương của ngươi và đứa con trong bụng cô ta chắc chắn sẽ không có chuyện gì sảy ra cả!
Lúc mà Thái Bình công chúa và Võ Du Kỵ thỏa thuận xong, thì Dương Phàm cũng vừa về tới nhà.
Vốn dĩ, sau khi rời khỏi Kim Sai Túy, hắn định tiện đường đi thăm Tiểu Man, sau đó trở về nhà chờ đợi chiếu dụ, kết quả là sau vụ việc với Võ Du Kỵ, khiến Tiểu Man không yên tâm, muốn cùng hắn về nhà. Những món như “Thị tịch”, “quá thư” của nhà bị tịch thu lúc trước đều đã được lấy lại, bản thân cũng được tuyên bố vô tội và phóng thích, nên đương nhiên phải nói rõ một chút với các trưởng quầy, trấn an lòng người một chút, cho nên Dương Phàm dứt khoát đi cùng nàng đến chợ nam thành một chuyến.
Người làm ăn buôn bán tai mắt hết sức tinh tường, các trưởng quầy ở các cửa tiệm không những biết được ông chủ đã bình yên vô sự, thậm chí còn thấu hiểu được đầu đuôi câu chuyện phong lưu giữa hắn và Thái Bình công chúa. Bọn họ được biết, người chủ trò thực sự thao túng đằng sau mọi việc chính là Thái Bình công chúa, lúc nàng ta cao hứng lên, thì có chút cảm giác giống như hoàng đế vậy.
Tiểu Man vốn dĩ là Đô úy của Mai Hoa nội vệ, còn Dương Phàm là Lang tướng Võ Lâm tả vệ, nhưng dù sao những chức danh đó cũng chẳng liên quan gì tới những phố phường do phủ Lạc Dương quản hạt. Bọn họ cũng vẫn phải cúc cung lấy lòng bọn quản lý phố phường, thường xuyên gửi tặng lễ vật, nhưng giờ thân phận đã quý trọng hơn hẳn, không còn như lúc trước nữa.
Cho nên Dương Phàm chẳng cần trấn an, bọn chúng đã tự vực dậy mười phần hăng hái, làm việc đâu ra đấy. Dương Phàm và Tiểu Man thấy mọi chuyện như vậy thì cũng có phần yên tâm, tuy cũng có đoán ra sự hăng hái của bọn chúng là xuất phát do ai, chỉ có điều chuyện này không thể giải thích cho rõ ràng được, cũng không cần phải giải thích với chúng, nên hai vợ chồng đành làm lơ luôn.
Nếu các cửa tiệm không vì chuyện chủ nhân bị bắt vào ngục và thất kinh, không còn lòng dạ kinh doanh, thì hai người đã yên tâm rồi. Bọn họ chỉ xuất hiện ở các cửa tiệm một lát, ngồi một tí, rồi đi cùng Tiểu Đông cô nương mua mấy khúc vải tươi tắn xinh xắn, rồi quay về phủ của Dương Phàm.
Lúc Dương Phàm về đến phủ thì Triệu Du đã về tới từ trước.
Triệu Du vốn cũng không cần phải đến sớm như vậy, chỉ có điều là muốn thể hiện chút thành ý tạ tội, nên muốn bộc lộ thái độ tốt một chút.
Dương Phàm vừa về tới phủ, Mạc Huyền Phi lập tức chạy đến bẩm báo với hắn, nói là có một người tên Triệu Du đang đợi ở phòng khách, nhìn cái bộ dạng của hắn nhiệt tình như vậy, chắc là đã nhận lợi lộc gì của người ta rồi cũng nên.
Tiểu Man hiểu là giữa lang quân và cái người tên Triệu Du này chắc có những chuyện bí mật không tiện để cho người khác biết, cho nên chỉ nhẹ nhàng dặn dò một câu, rồi bèn dẫn theo Đào Mai và Tam Tỷ Nhi đi ra nhà sau. Dương Phàm cất bước đi vào thư phòng, nói với Mạc Huyền Phi đang líu ríu chạy sau: - Mời vị Triệu tiên sinh đó vào thư phòng gặp ta!
Hôm nay ở “Kim sai túy” đã được Võ Tam Tư bao hết rồi.
Lại nói tiếp, yến hội hôm nay vẫn là gia yến Võ thị, hoàn toàn có thể thiết lập tại quý phủ của nhân vật nào đó đại diện cho gia tộc Võ thị. Tuy nhiên bởi vì Võ Thừa Tự bị bãi tướng, tình thế nhị Võ tranh đấu đã trở nên hết sức tế nhị. Loại tranh đấu này phản ánh đến phương diện gia yến Võ thị, cũng liền nảy sinh sự biến hóa.
Nguyên nhân là Võ Thừa Tự tuy rằng bị bãi tướng, nhưng vẫn chưa thất bại thảm hại như Võ Tam Tư đã dự đoán trước. Con cháu Võ thị cũng không bởi vậy mà hoàn toàn vứt bỏ Võ Thừa Tự, chuyển sang làm môn hạ của Võ Tam Tư y. Truy cứu nguyên nhân, không ngờ cũng là bởi vì nảy sinh “Tể tướng mưu phản án" này.
Sau khi các Tể tướng bị bắt giam, rất nhiều quan viên đương nhiên đều cho là vụ án này do Võ Thừa Tự bị bãi tướng mà phẫn nộ phản kích, trên thực tế vụ án này cũng quả thật là do Võ Thừa Tự nhúng tay. Đến lúc này, bọn họ đã thấy được thủ đoạn tàn nhẫn của Võ Thừa Tự, không thể không kính sợ ba phần đối với Võ Thừa Tự.
Mà sau khi vụ án Tể tướng mưu phản phát sinh, nữ hoàng liên tiếp điều động quân đội để phòng ngừa phát sinh bất trắc. Vào thời khắc mấu chốt này, bà lại thủy chung không có ý tứ trọng dụng Võ Tam Tư. Điều này cũng làm cho một bộ phận quan viên cho rằng, nữ hoàng vẫn ưu ái Võ Thừa Tự một chút. Tuy rằng hôm nay Võ Thừa Tự bị bãi tướng, nhưng ngày sau chưa chắc không thể không trở thành Thái Tử.
Cũng như vậy, địa vị của Võ Thừa Tự ở trong dòng họ Võ thị cũng không có biến hóa lớn gì, gã còn bảo lưu vị trí Tông Chính Khanh. Võ Tắc Thiên cũng vẫn chưa hề tỏ ra sẽ bãi miễn chức vụ này của gã, điều này cũng là căn cứ làm cho những người khác phán đoán gã vẫn có thể trở thành Thái Tử.
Kể từ đó, mặc dù gã đã xử lý được hai viên Đại tướng là Chu Hưng, Khâu Thần Tích, lại mất đi chức vị tể tướng, nhưng vẫn kêu gọi được lực lượng to lớn như trước.
Mà Võ Tam Tư vốn thực lực hơn Võ Thừa Tự, qua sự biến đổi này, y chỉ có thể là có được lực lượng ngang nhau với lực lượng Võ Thừa Tự mà thôi.
Trước kia, hai người đối chọi gay gắt, tổ chức gia yến cũng không muốn chọn quý phủ của đối phương, cho nên toàn phải do Võ Du Nghi thực lực kém nhất ra mặt hai người họ làm chủ nhân tổ chức. Nhưng gần đây Võ Du Nghi quá mức bận rộn, ngay cả về nhà cũng chỉ được vài lần, còn lại vẫn ở trong cung, người khác thì tư cách không đủ để làm người chủ trì gia yến, cho nên đành phải chiết trung một chút, đành phải lựa chọn một địa điểm bên ngoài để tổ chức yến tiệc.
Dương Phàm đã không chỉ một lần tới “Kim sai túy”, nên vô cùng quen thuộc đi tới “Kim sai túy”. Khi tới nơi, chỉ thấy tấm biển ba mặt đỏ chữ màu đen lớn ở phía trước, trái, phải, ba mặt đặt ở cửa, mặt trên viết "thiết kế vẽ mẫu". Dương Phàm cũng không để tới, buộc ngựa lại, rồi đi vào trong cửa.
Dương Phàm hôm nay mặc y phục hàng ngày, đỉnh đầu vấn khăn màu đen, áo cổ tròn tay áo hẹp, vừa mới rảo bước tiến lên cửa chính, có bác sĩ tửu của “Kim sai túy” tiến lên cản lại, nói:
- Vị khách quan kia, bổn điếm hôm nay vẽ mẫu thiết kế, không mở cửa.
Dương Phàm khẽ mỉm cười, chỉ chỉ nơi ồn ào cười đùa, tiếng sáo trúc ca hát vọng ra, nói:
- Mỗ là khách của chủ nhân ở lầu hai kia.
Bác sĩ tửu nghe vậy liền thay bằng vẻ tươi cười nói:
- Thì ra là thế, xin hỏi khách quan là con cháu nhất chi hay nhất phòng của Võ gia?
Dương Phàm nói:
- Ta không phải họ Võ!
Vẻ mặt Bác sĩ tửu càng tỏ ra tôn kính, vội hỏi:
- Vậy thì chắc chắn là quý khách Võ gia mời rồi, không biết tôn tính đại danh, có thể có thiệp mời không ạ?
Dương Phàm không nhịn được, nói:
- Mỗ trước giờ luôn tên tuổi rõ ràng. Ngươi vào công đường hồi đáp Lương Vương điện hạ, nói Dương Phàm cầu kiến!
Bác sĩ tửu thấy ngữ khí hắn đầy ẩn ý thì không dám chậm trễ, vội nói:
- Vậy thì, làm phiền túc hạ chờ một chút, tiểu nhân đi lên lầu thông báo ngay!
Lên lầu hai, yến hội bề ngoài náo nhiệt, nhưng thật ra người tham dự yến hội không hề thoải mái.
Võ Thừa Tự và Võ Tam Tư trước kia là mặt và lòng bất hòa, hiện tại đã trực tiếp lật ra mặt rồi, mỗi lần hẹn gặp mặt đều hiệp thương mang bổng, ngấm ngầm hại người. Gia yến này không giống như là vì liên kết tình cảm gia tộc họ Võ, ngược lại là vì lên vũ đài mà hai người vẫn tranh đấu nhau.
Nhắc tới đôi oan gia sống này, mọi người sao muốn nhìn thấy mặt nhau chứ? Mà nếu buộc phải gặp, Võ Thừa Tự khi tổ chức gia yến, Võ Tam Tư sẽ lo lắng, ép buộc mình không được sao, vậy là mình đã không có cấp bậc lễ nghĩa. Đây là gia yến Võ thị, là Tông Chính Khanh bộ tộc Võ Thị mở, các ngươi trốn tránh không dự, sao có thể xưng là người của Võ gia được?
Hơn nữa, Võ Tam Tư sợ mình không tham dự, một số người vốn có khuynh hướng theo y, nhưng sẽ nhân cơ hội này mà nghiêng về Võ Thừa Tự, cho nên y nhất định phải đến. Cùng như vậy, Võ Tam Tư khi mời dự gia yến, cũng có lo lắng như vậy, hơn nữa nếu gã một mực không tham dự, chắc chắn sẽ ảnh hưởng uy vọng vị trí Tông Chính Khanh của gã ra ngoài. Bởi vậy, quan hệ hai người mặc dù là kịch liệt nhưng vẫn chắc chắn phải có mặt.
Hôm nay bọn họ mời khách đến bao gồm cả tay chân bọn họ, người ngoài thì chỉ có một Tiết Hoài Nghĩa.
Bọn họ tranh giành chính là vị trí Thái Tử. Vị trí này có thể là người thân tín bên Hoàng đế nên tuyệt đối không thể xem nhẹ. Từ xưa đến nay khom lưng uốn gối nơi nào ở đâu cũng có, cũng là một cái lệ, cho nên hai người mặc kệ ai mở gia yến thì cũng sẽ không thể bỏ qua vị khách Tiết Hoài Nghĩa này.
Vị khách nhân này giờ phút này đang thoải mái chè chén, mặc kệ là ai kính rượu y đều uống cạn, không ai kính rượu thì cũng tự cạn hết. Vốn loại người như Tiết Hoài Nghĩa hoàn toàn không có lập trường chính là điều tối kỵ trong quan trường, không đắc tội với bất kỳ bên nào cả, thì tức là đã đắc tội với cả hai bên. Không ai có thể được song hùng Võ thị cùng nịnh bợ lâu như vậy mà vẫn không chịu tỏ rõ lập trường, nhưng vẫn được song phương đãi ngộ như thế đấy. Nhưng Tiết Hoài Nghĩa thì có thể, trong thiên hạ, hiện giờ cũng chỉ có một Tiết Hoài Nghĩa là có thể, bởi vì y là nam nhân của Nữ Hoàng.
Trong cung Võ Thừa Tự và Võ Tam Tư đều có tai mắt của mình, bọn họ đều biết Võ Tắc Thiên còn có một trai lơ họ Thẩm, nhưng tên họ Thẩm kia thứ nhất, là không được sủng ái như Tiết Hoài Nghĩa; thứ hai, là Thẩm thái y dù sao cũng là người có thân phận, có gia có nghiệp, có vợ có con, bởi vậ dù bản thân mình là trai lơ của Nữ hoàng thì cũng không dám công khai, nên lực ảnh hưởng còn xa mới bằng Tiết Hoài Nghĩa.
Bên trong bữa tiệc hội đường còn có một người ăn uống sảng khoái không hề kém, người này chính là Võ Du Kỵ, phò mã của Thái Bình công chúa.
Võ Du Kỵ vẫn cảm thấy mình sảng khoái đối với đòn trả thù của mình đối với Công chúa Đại Đương, Kiêu nữ thiên chi kia (con gái cưng của trời)! Không sai, đêm tân hôn gã bị vị Công chúa điện hạ được nuông chiều ném vào chuồng heo, nhưng gã lại dùng một đòn phản kích để cứu vãn lại thể diện của mình, hung hãn làm nhục vị Công chúa cao ngạo cao quý này.
Bắt đầu từ ngày đó, gã không bao giờ bước chân vào khuê phòng của Thái Bình công chúa, để mặc nàng hàng đêm cô đơn ở trên giường của mình; gã còn dẫn thị thiếp của mình tới phủ công chúa, uống rượu mua vui ngay trước mắt vị công chúa đó; thậm chí gã còn chuộc thân cho kỹ nữ, nạp làm cơ thiếp, còn đàng hoàng đưa tới phủ công chúa, cô ta làm gì được nào?
Nhưng không ngờ..không ngờ cô ta nuôi dưỡng đàn ông bên ngoài!
Náo loạn nửa ngày, người thật sự bị nhục không phải là cô ta, mà là mình.
Cô ta thậm chí còn lấy tiền đi bao cấp cho gã công tử bột kia, còn không tiếc vì gã công tử bột đó mà đến Ngự tiền cầu chỉ, đại náo cả Thẩm phán viện!
Chuyện này từ lúc Thái Bình công chúa rời khỏi Thẩm Phán viện chưa tới một canh giờ thì đã như gió thổi truyền ra khắp thành Lạc Dương.
Bất kể là người buôn bán nhỏ hay là quan lại quyền quý, hay là nhã sĩ phong lưu...người nào cũng đặc biệt thấy hứng thú đối với chuyện này, hơn nữa nữ nhân vật chính còn là vị Thái Bình công chúa thanh danh đẹp đẽ tại Lạc Dương. Những người đó tựa như gà bị cắt tiết, một đám hai mắt sáng rực, mặt đỏ bừng, nước miếng văng tung tóe đi truyền bá lung tung.
Rất nhiều người cứ như là mình tận mắt thấy hình ảnh hương diễm đó, mà không ngừng thêm mắm thêm muối mà truyền bá khắp nơi.
Có người nói lúc trước Thái Bình công chúa mới là quả phụ, ngẫu nhiên thấy Dương Phàm đá cầu, tư thế hiên ngang, lập tức động lòng, lén lút bao rất nhiều tiền tài cho Dương Phàm. Rồi để trấn an tân Phò mã, nên mới hào phòng để gã mang cơ thiếp vào phủ công chúa, còn giúp gã chuộc thân cho kỹ nữ. Mà Võ Du Kỵ đầu rùa kia thì bởi có qua có lại mới toại lòng nhau, nên ban ngày Công chúa và Dương Phàm tuyên dâm, ân ái trong đình, gã còn vui sướng đứng ngoài canh gác cho hai người họ...
Có người nói, Phò mã ham tửu sắc nên “thân thể yếu kém không thỏa mãn được Công chúa, cho nên công chúa mới ái mộ Võ Lâm Tả Lang Tướng Dương Phàm. Nghe nói Dương Phàm thiên phú dị bẩm, dưới háng treo một “đại thạch tỏa” nặng hơn mười cân mà vẫn có thể khiêu khích như thường, mỗi khi gần gũi phụ nhân, thường khiến người đó đạt khoái cảm đến cực điểm.
Võ Du Kỵ tức thì giận lồng lộn, đây rõ ràng là ghi chép về cù bạc trong "Sử Ký", chỉ là đã đổi bánh xe thành khóa đá mà thôi. Nhưng vì sao hết lần này tới lần khác lại có nhiều kẻ ngu ngốc tin những lời vô căn cứ đó là thật chứ? Lẽ nào những tên ngu xuẩn đó không đọc sách sao? Rõ ràng bản thân hoàn toàn không biết gì cả, nhưng vẫn cứ khăng khăng tự cho là đúng.
Hai ngày rồi, những tin đồn này che trời phủ đất, mà chuyện này gã vốn được mọi người che đậy không cho biết, nhưng dù là như thế, tin đồn cũng truyền tới tai gã, có thể thấy được tin tức này lan truyền rộng đến mức nào.
Võ Du Kỵ rất phẫn nộ, gã không ngờ mình lại bị Thái Bình công chúa làm cho nhục nhã như thế. Mặc dù gã không muốn động vào người Thái Bình công chúa, đương nhiên là gã có muốn cũng không được. Nhưng dù sao nàng cũng là thê tử của gã, gã cũng không cho phép kẻ khác động vào, đây chính là một sự sỉ nhục lớn.
Hiện tại Võ Du Kỵ đi ra bên ngoài luôn cảm giác trên đầu mình mọc ra một cái sừng to sống động, ánh mắt người nào nhìn gã cũng khác biệt. Gã ở phủ công chúa, cảm thấy đám hạ nhân tôi tớ dường như người nào cũng dùng ánh mắt chế giễu nhìn gã; đi gặp đồng liêu bạn hữu thì người nào cũng hết sức khách khí với gã, chỉ còn thiếu nước cầm tay gã mà nói “Bớt đau buồn đi” mà thôi.
Hôm nay tới đây dự gia yến, cũng không phải là gã muốn xuất đầu lộ diện, mà là vì liên quan đến lời đồn đại Thái Bình công chúa nuôi dưỡng trai lơ đang xôn xao, không ai không biết, gã đã không có chỗ nào để đi rồi. Vốn tưởng rằng đến một chỗ mà đều là huynh đệ nhà mình, mọi người cùng chung mối thù, trong lòng sẽ khá hơn một chút, nhưng gã lại thấy những tia khác thường từ trong mắt đường huynh đệ nhà mình.
- Ôi! Uống rượu đi!
- Dùng cái gì để giải ưu sầu, chỉ có Đỗ Khang thôi!
Danh tửu Đại Đường có rất nhiều như Phú Thủy, Nhược Hạ, Thổ Quật Xuân, Thạch Đống Xuân, Kiếm Nam Thiêu Xuân, Càn Hòa Bồ Đào, Tam Lặc Tương, Trúc Diệp Tử...Nhiều rượu ngon như vậy, Đỗ Khang tuyệt đối không thể không nằm trong top ! Vì sao hôm nay lại cứ phải uống Đỗ Khang?
Võ Du Kỵ hiện giờ có chút tâm tính “Trịnh nhân thất phủ” rồi. Cảm thấy hôm nay uống rượu Đỗ Khang cũng là một sự chế giễu đối với gã.
Đương lúc Võ Du Kỵ đang uống say bảy tám phần, thì bác sĩ tửu kia “lạch bạch” chạy tới, chắp tay về phía ba người Tiết Hoài Nghĩa, Võ Thừa Tự, Võ Tam Tư đang ngồi ở vị trí cao nhất, cung kính:
- Đã quấy rầy quý nhân, dưới lầu có vị khách nhân tự xưng Dương Phàm, bảo là muốn cầu kiến Lương Vương điện hạ, không biết quý nhân gặp hay không gặp!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Võ Du Kỵ không hề bị hai người phụ nữ mập ép đi gặp Thái Bình công chúa, hắn cũng không hề biết là việc xảy ra trên phố hôm nay, Thái Bình công chúa đã biết được nhanh như vậy. Nhưng theo như hắn nghĩ, thì hôm nay có thể Thái Bình không biết, nhưng ngày mai cũng sẽ nghe nói, chẳng bằng chủ động tìm đến tận cửa, diễu võ giương oai với nàng ta một phen.
Võ Du Kỵ cũng là đã phải chịu đủ uất ức rồi, thực ra mà nói, tuy trong đêm tân hôn, Thái Bình công chúa ném hắn vào chuồng lợn, sau đó mặc cho hắn thích quậy cỡ nào trong phủ công chúa cũng không thèm quản, nếu đem so với những uất ức mà hắn từng phải chịu đựng trước kia, thì Thái Bình công chúa cũng không chọc giận hắn là mấy.
Chỉ có điều con người ta phần lớn đều thế cả, chỗ này bị ăn hiếp một tí, chỗ kia bị uất ức một tí, đủ lại phẫn uất dần dần tích tụ lại, cuối cùng ai là người khơi lên cơn lửa giận này, thì người đó phải nhận lãnh lấy tất thảy mọi phẫn nộ tích tụ bấy lâu nay. Hơn nữa, tuy hắn và Thái Bình chưa từng được làm vợ chồng trên thực tế, nhưng dù sao cũng phải mang cái danh phận đó, nên sự xỉ nhục này chính là giành cho hắn.
Theo như hắn thấy, thì Thái Bình dù có ngang ngược đến đâu, nhưng hành vi nuôi dưỡng trai lơ, cho dù là của một quả phụ, nếu bị truyền ra ngoài cũng rất ảnh hưởng đến thanh danh, càng không phải nói tới phụ nữ có chồng. Việc này hắn cho rằng mình có lý, nên tìm đến tận nơi nói chuyện, vốn cho rằng nàng ta sẽ đuối lý, xấu hổ, chẳng dè lại không hề có chút sợ hãi.
Võ Du Kỵ bước nhanh tới phòng khách, rảo bước bước qua cửa, đoạn đứng luôn ở đó, lạnh lùng liếc nhìn Thái Bình công chúa, hỏi: - Nàng gọi ta tới, có chuyện gì?
Thái Bình công chúa đang ngồi ở đó, tay cầm một chiếc chén sứ tinh xảo, nhẹ nhàng uống rượu, nghe hắn nói, nàng chỉ khe khẽ nhướng mắt lên nhìn một cái, đoạn lại tiếp tục nhã nhặn uống tiếp một ly. Nàng khẽ khoát tay, hai tỳ nữ đang đứng hầu trong phòng lập tức nhún người lui ra.
Thái Bình công chúa chậm rãi nói từng chữ một: - Nghe nói hôm nay phò mã thể hiện oai phong ở ngã tư của Thông Lợi Phường, bổn cung rất hiếu kỳ, không biết kết quả thế nào rồi nhỉ?
Võ Du Kỵ đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười nhạt, nói: - Thủ đoạn giỏi lắm! Mới đó mà nàng đã biết rồi. Không sai, ta muốn đánh chết cái tên Dương Phàm chuyện dụ vợ người đó đấy, hôm nay tuy không thành, nhưng ngày khác ta vẫn sẽ xuống tay, nàng định thế nào?
Võ Du Kỵ sải bước lớn bước tới, ngồi phịch xuống trước mặt nàng, khinh khỉnh nói: - Nàng định ném ta vào chuồng heo một lần nữa, hay là vào cung cáo ngự trạng, đây chẳng phải là mấy thủ đoạn mà nàng rất ưa dùng hay sao? Ta sẽ đợi xem, đợi cô mẫu ta vì thương con gái, mà hạ chỉ không cho phép ta làm hại đến Dương Phàm, bằng không…
Võ Du Kỵ khẽ nghiêng người tới trước, trên mặt lộ một nét mỉm cười đáng sợ: - Bằng không, nhất định ra sẽ còn ra tay! Công chúa, nàng có bản lĩnh thì buộc hắn vào lưng quần của nàng đi, chỉ cần để hắn rơi ra, là hắn sẽ nhanh chóng biến thành một cỗ tử thi lạnh ngắt liền!
Mặt Thái Bình công chúa không hề có chút biểu cảm nào, nàng cúi đầu nhấp một ngụm rượu, đoạn chầm chầm ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt Võ Du Kỵ, khóe miệng đột nhiên nở một nụ cười quyến rũ khuynh đảo chúng sinh: - Hả? điều này có vẻ nằm ngoài cả dự đoán của ta, Võ Tam Tư giết người vợ kết tóc của ngươi, ngươi không đi tìm hắn báo thù, ngược lại khi ta có người đàn ông khác, thì ngươi lại nổi giận lôi đình.
Thái Bình công chúa ưỡn ngực lên, thản nhiên nói: - Chẳng lẽ phò mã thật là có tình ý với ta rồi chăng?
Võ Du Kỵ vỗ bàn đánh “rầm” một tiếng, tung áo đứng lên, nhìn Thái Bình công chúa bằng con mắt nổ lửa, lớn tiếng quát: - Hại vợ ta, làm nhục thanh danh ta, tất cả mọi việc đều là vì nàng mà ra! Người cướp mất vợ ta, thì ta sẽ cướp đi người đàn ông của ngươi!
Thái Bình công chúa cười nhẹ, cười không mang theo một chút nóng giận nào, nàng giường như không hề nhìn thấy cái ngón tay đang chỉ sát mặt nàng, từ cái miệng xinh xắn của nàng thốt chỉ khinh khỉnh thốt ra hai chữ: - Nhu nhược!
- Ngươi nói cái gì!
Võ Du Kỵ bông vung tay lên, chuẩn bị giáng tới: - Con tiện phụ vô liêm sỉ! ngươi thử nói thêm một câu xem!
Thái Bình công chúa chìa gương mặt vô cùng xinh đẹp, quyến rũ tới, cười khanh khách nhìn hắn, dịu dàng nói: - Sao nào! Muốn đánh ta sao? bổn cung lớn bằng chừng này, mà chưa từng bị…
Thái Bình công chúa ho nhẹ một tiếng, đặt ly sứ xuống, rút chiếc khăn lụa ra lau khóe miệng, cất giọng nói: - Dẫn vào đây!
Thái Bình công chúa vừa dứt lời, từ sau bình phong liền bước ra vài người, người dẫn đầu chính là Nội quản sự Chu Mẫn, Doanh Doanh cúi người nói: - Nô tỳ tham kiến công chúa, tham kiến phò mã!
Phía sau nàng, còn có một nữ nhân dáng người yểu điệu như liễu, dáng vẻ hết sức xinh đẹp đầy sức mê hoặc, xem ra chắc cũng tầm mười sáu mười bảy tuổi, vẻ mặt hoảng sợ, vừa thấy Võ Du Kỵ thì vui mừng kêu lên: - Phò mã!
Nàng nghiêng người muốn lao tới, nhưng hai nữ tướng to cao hơn cả đàn ông đứng xong cùng vung tay ra, mỗi người chỉ vung một tay, nhẹ nhàng nắm giữ cánh tay nàng, nàng liền hết đường cục cựa.
Võ Du Kỵ thất thanh kêu lên: - Thiên Vũ, nàng…
Võ Du Kỵ giận giữ nhìn Thái Bình công chúa, nói: - Ngươi bắt Thiên Vũ của ta về làm gì?
Thái Bình công chúa không thèm để ý đến hắn, chậm rãi quay sang Chu Mẫn, hỏi: - Phải rồi, hai người mà bổn cũng bảo ngươi dò la tung tích đó, người điều tra đến đâu rồi?
Chu Mẫn cung kính nói: - Nô tỳ đã kiểm tra qua rồi, hiện giờ bọn họ đang sống ở lầu tứ giác phía đông thành huyện Lâm Nhữ, ngõ đầu tiên ở khúc rẽ thứ hai. Đã nhập học trong trường của huyện rồi, là hai huynh đệ, một người tên Tôn Lâm, một người tên Tôn Đống.
Võ Du Kỵ tim đập thình thịch, thối lui liền ba bước, ngồi phịch xuống lại, sắc mặt vàng như nghệ, hắn nhìn Thái Bình công chúa như nhìn loài rắn rết, run giọng nói: - Ngươi… ngươi ngươi…
Thái Bình công chúa khẽ khoát tay, Chu Mẫn bèn cúi chào lui ra, hai người đàn bà cao lớn nọ cũng dẫn tiểu mỹ nhân tên gọi Thiên Vũ ra luôn. Thiên Vũ bị hai người đàn bà mập lôi kéo, không thể không đi, trước lúc đi ra chỉ kịp kêu khóc một tiếng: - Phò mã!
Võ Du Kỵ ngồi ngây như phỗng, dường như không hề nghe thấy.
Thái Bình công chúa khe khẽ thở dài một hơi, nói: - Chắc chắn là người nghĩ rằng, ta dò la về bọn chúng là để làm điều bất lợi cho chúng chứ gì?
Sắc mặt Võ Du Kỵ xanh xám ngắt, không nói một lời.
Thái Bình công chúa cười nhạt một tiếng, nói: - Tuy ngươi vậy, người trong thiên hạ đều coi ta như rắn rết mãnh hổ, vậy thì đã sao? Lúc này nếu đã gây đến mức này rồi, chẳng bằng chúng ta giao dịch với nhau, ngươi thấy sao.
Ánh mắt ngây dại của Võ Du Kỵ khẽ chuyển động một chút, lắp ba lắp bắp nói: - Giao… giao dịch gì?
Thái Bình công chúa cười cười, nói: - Tôn Lâm, Tôn Đống đó chính là hai con trai Võ Sùng Dịch, Võ Sùng Hiên của ngươi chứ gì? Bố trí ở một nơi gần như thế, xem ra dù đã giao chúng cho quản gia thân cận nhất, thì ngươi vẫn chưa yên tâm, cũng phải thôi, dù sao cũng là con ruột của mình mà. Còn vị Thiên Vũ cô nương kia nữa, nghe nói đã mang thai rồi, phải không?
Võ Du Kỵ lại đột ngột nhảy dựng lên giống như bị nhéo, gương mặt méo xệch, rống lên: - Ngươi muốn thế nào, rốt cuộc là muốn thế nào?
Thái Bình công chúa nói: - Ta… không muốn thế nào cả. Hai đứa nhỏ Võ Sùng Dịch và Võ Sùng Hiên đó đã mất mẹ rồi, cha lại không thể ở bên, quả thật là rất đáng thương. Như vầy đi, ngươi có thể đón chúng về, chỉ có điều tên họ thì không cần sửa lại, tuy ta không để tâm, nhưng chỉ sợ nếu mẫu thân biết thì sẽ không tốt cho bọn chúng, còn về phần Thiên Vũ cô nương thì…
Thái Bình công chúa cười tươi, nói: - Bất luận nàng ấy sinh con trai hay con gái, ta đều có thể nhận nó là con đẻ của ta, tương lại cũng có thể cho chúng một xuất thân tốt, ngươi thấy thế nào?
Võ Du Kỵ cắn chặt răng, hơi thở hồng hộc, giống như một con thú bị trói không còn sức để giãy dụa nữa.
Ánh mắt trong sáng như nước hồ thu của Thái Bình công chúa ánh lên nét cười, nhìn hắn, khi người ta đã nắm chắc phần thắng, thì đương nhiên sẽ ung dung khác thường.
Qua một lúc lâu, Võ Du Kỵ mới suy sụp cúi gục đầu, cất giọng khàn khan nói: - Ngươi thắng rồi!
- Tốt lắm!
Thái Bình công chưa nhẹ nhàng đứng dậy, lướt ra khỏi phòng khách, bước đi lượn lờ mềm mại, rất ra điều lẳng lơ: - Chỉ cần Phàm lang của ta trường thọ trăm tuổi, thì Thiên Vũ cô nương của ngươi và đứa con trong bụng cô ta chắc chắn sẽ không có chuyện gì sảy ra cả!
Lúc mà Thái Bình công chúa và Võ Du Kỵ thỏa thuận xong, thì Dương Phàm cũng vừa về tới nhà.
Vốn dĩ, sau khi rời khỏi Kim Sai Túy, hắn định tiện đường đi thăm Tiểu Man, sau đó trở về nhà chờ đợi chiếu dụ, kết quả là sau vụ việc với Võ Du Kỵ, khiến Tiểu Man không yên tâm, muốn cùng hắn về nhà. Những món như “Thị tịch”, “quá thư” của nhà bị tịch thu lúc trước đều đã được lấy lại, bản thân cũng được tuyên bố vô tội và phóng thích, nên đương nhiên phải nói rõ một chút với các trưởng quầy, trấn an lòng người một chút, cho nên Dương Phàm dứt khoát đi cùng nàng đến chợ nam thành một chuyến.
Người làm ăn buôn bán tai mắt hết sức tinh tường, các trưởng quầy ở các cửa tiệm không những biết được ông chủ đã bình yên vô sự, thậm chí còn thấu hiểu được đầu đuôi câu chuyện phong lưu giữa hắn và Thái Bình công chúa. Bọn họ được biết, người chủ trò thực sự thao túng đằng sau mọi việc chính là Thái Bình công chúa, lúc nàng ta cao hứng lên, thì có chút cảm giác giống như hoàng đế vậy.
Tiểu Man vốn dĩ là Đô úy của Mai Hoa nội vệ, còn Dương Phàm là Lang tướng Võ Lâm tả vệ, nhưng dù sao những chức danh đó cũng chẳng liên quan gì tới những phố phường do phủ Lạc Dương quản hạt. Bọn họ cũng vẫn phải cúc cung lấy lòng bọn quản lý phố phường, thường xuyên gửi tặng lễ vật, nhưng giờ thân phận đã quý trọng hơn hẳn, không còn như lúc trước nữa.
Cho nên Dương Phàm chẳng cần trấn an, bọn chúng đã tự vực dậy mười phần hăng hái, làm việc đâu ra đấy. Dương Phàm và Tiểu Man thấy mọi chuyện như vậy thì cũng có phần yên tâm, tuy cũng có đoán ra sự hăng hái của bọn chúng là xuất phát do ai, chỉ có điều chuyện này không thể giải thích cho rõ ràng được, cũng không cần phải giải thích với chúng, nên hai vợ chồng đành làm lơ luôn.
Nếu các cửa tiệm không vì chuyện chủ nhân bị bắt vào ngục và thất kinh, không còn lòng dạ kinh doanh, thì hai người đã yên tâm rồi. Bọn họ chỉ xuất hiện ở các cửa tiệm một lát, ngồi một tí, rồi đi cùng Tiểu Đông cô nương mua mấy khúc vải tươi tắn xinh xắn, rồi quay về phủ của Dương Phàm.
Lúc Dương Phàm về đến phủ thì Triệu Du đã về tới từ trước.
Triệu Du vốn cũng không cần phải đến sớm như vậy, chỉ có điều là muốn thể hiện chút thành ý tạ tội, nên muốn bộc lộ thái độ tốt một chút.
Dương Phàm vừa về tới phủ, Mạc Huyền Phi lập tức chạy đến bẩm báo với hắn, nói là có một người tên Triệu Du đang đợi ở phòng khách, nhìn cái bộ dạng của hắn nhiệt tình như vậy, chắc là đã nhận lợi lộc gì của người ta rồi cũng nên.
Tiểu Man hiểu là giữa lang quân và cái người tên Triệu Du này chắc có những chuyện bí mật không tiện để cho người khác biết, cho nên chỉ nhẹ nhàng dặn dò một câu, rồi bèn dẫn theo Đào Mai và Tam Tỷ Nhi đi ra nhà sau. Dương Phàm cất bước đi vào thư phòng, nói với Mạc Huyền Phi đang líu ríu chạy sau: - Mời vị Triệu tiên sinh đó vào thư phòng gặp ta!