Triệu Du cảm tạ, ngồi xuống ghế dành cho khách, nhìn cửa phòng thấy đã đóng, liền nói với Dương Phàm: - Chúc mừng Nhị Lang bình an ra tù.
Dương Phàm nói: - Ra tù chẳng phải là chuyện đáng chúc mừng cả, ngược lại không chết ở trong tù mới đúng là may mắn.
Triệu Du cười khổ một tiếng, nói: - Mỗ sớm biết Nhị Lang tất có oán trách, trách ta thủy chung chưa từng ra tay giúp đúng không?
Dương Phàm nhíu nhíu mày nói: - Ta không cảm thấy Ẩn Tông các ngươi giờ phút này có mánh khóe thông thiên gì cả. Đại sư Hoài Nghĩa chùa Bạch Mã và Lương Vương Võ Tam Tư làm không được việc, nhưng các ngươi nhất định có thể làm được việc, dù sao các ngươi tự do bên ngoài quan trường, tuy có có muôn vàn quan hệ trong quan trường, nhưng chung quy cũng kém hơn so với đắc lực quyền quý trong quan trường. Mà nếu...
Ánh mắt Dương Phàm chăm chú nhìn thẳng vào Triệu Du.
Triệu Du bình tĩnh nói: - Lúc Nhị Lang vừa mới bị bắt vào đại lao, chúng ta cũng bất ngờ trở tay không kịp, sợ ngươi chịu không nổi khổ hình, thú nhận một vài điều không cần thiết. Chúng ta trước đó đã đi chuẩn bị một chút, sau đó còn hỏi thăm hết thảy trong ngục, không chỉ muốn cứu ngươi ra, mà cũng muốn cứu ...một số đại thần có chút quan hệ với chúng ta.
Triệu Du thay đổi một tư thế ngồi, bình tĩnh nói: - Nói thẳng ra, lực lượng của chúng ta ở trong quan trường xác thực cực kỳ có hạn. Với quan hệ trong quan trường, chủ yếu nắm giữ ở trong tay phái Hiển Tông, mà chúng ta bây giờ lại đang tranh đấu ác liệt với Hiển Tông, chuyện này không thể mượn lực lượng của bọn hắn được. Hơn nữa, dù Hiển Tông nguyện ý giúp, nhưng đối mặt với vụ án lớn mưu phản mà Hoàng đế quan tâm nhất, hành động trọng đại liên lụy đến cả chư vị Tể tướng, bọn họ cũng không dám nhúng tay vào, về điểm này, Nhị Lang chắc là hiểu rõ!
Trong lòng Dương Phàm tuy rằng không thoải mái lắm, nhưng cũng biết Triệu Du nói thật, giao tình cố nhiên là có, quan hệ hợp tác cũng có, nhưng muốn để Triệu Du, Thẩm Mộc giống như Mã Kiều, Sở Cuồng Ca Cuồng Ca có thể vứt bỏ tính mạng bản thân, gia đình giúp hắn là điều không thể, cho nên hắn chỉ đành phải chậm rãi gật gật đầu.
Triệu Du nói: - Sau khi, Tiết Hoài Nghĩa, Võ Tam Tư liên tiếp thất bại, theo suy đoán của chúng ta, các ngươi chỉ sợ là dữ nhiều lành ít. Chỉ có điều không nghĩ tới, lúc này Thái Bình công chúa lại có thể ra tay giúp...
Triệu Du hơi chau mày, rõ ràng là nghĩ đến việc phong lưu giữa Dương Phàm và Thái Bình công chúa là có thật, nên tò mò đánh giá Dương Phàm, cười dài mà nói: - Nhị Lang thật bản lãnh! Nếu là tam thúc ta biết chuyện này, sợ cũng sẽ tâm phục khẩu phục đối với ngươi.
Tam thúc của y dĩ nhiên là vị Thẩm đại công tử Thẩm Mộc phong lưu thành tính kia. Dương Phàm chỉ hừ lạnh một tiếng, không giải thích. Với loại việc mà mình là đương sự này, thì dù mình có giải thích thế nào, cũng không thay đổi được cách nghĩ của người ta.
Triệu Du vừa cười cười, nói: - Nhị Lang, ta không muốn lừa gạt ngươi, nói thật lòng, nếu như ta là Tiểu Phi Tướng Trương Nghĩa lâm vào cảnh khốn cục như vậy, điều duy nhất Ẩn Tông có thể làm cũng chỉ có thể là trảm cắt hết thảy liên hệ! Cứu người, còn phải xem tình hình năng lực của bản thân mới có thể đi cứu. Bạn hữu của mình bị rơi xuống nước, mà bản thân mà không biết bơi, xung quanh lại không có vật gì có thể mượn lực, chẳng lẽ cũng phải nhảy xuống cùng hắn thì mới chứng tỏ đầy nghĩa khí sao? Đấy gọi là ngu xuẩn.
Có thể cứu thì cứu, cứu không được cùng lắm thì cùng chết, không cầu sinh cùng ngày cùng tháng nhưng nguyện cùng chết cùng tháng cùng ngày, đó chính là cái chết đầy nghĩa khí giang hồ, không thể là không được Nếu Ẩn Tông ta nếu theo tông chỉ này thì đã sớm xong đời từ lâu rồi. Bất kỳ một nhân vật quan trọng nào xong đời, cũng đều có thể kéo theo vô số huynh đệ cùng nhau chết theo, hơn nữa bọn họ cũng có tam thân lục cố, sợ sớm đã bị triều đình tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội vô số phần rồi, mỗi lần giết cũng phải trên mấy vạn người ấy chứ?
Dương Phàm thở nhẹ ra, nói: - Thôi, việc này ta không thoải mái một chút cũng là điều bình thường của con người, Triệu huynh chớ trách. Về tình lý mà nói, ta biết các ngươi làm cũng không sai! Nhưng ta hối hận…Ta vô cùng khâm phục cao phong lượng tiết của Địch công và các vị trọng thần đương triều, nếu bọn họ gặp rủi ro, ta cố nhiên nguyện ý vươn tay ra giúp đỡ. Nhưng ít ra phải nằm trong phạm vi khả năng của mình, nếu không, ta cũng sẽ không thể để thê tử của mình, người nhà của mình chịu chết theo họ.
Dương Phàm hơi hơi nghiêng người về phía trước, nói: - Ta tin tưởng, Triệu huynh hôm nay tới, không chỉ là muốn giải thích với Dương mỗ; lúc Dương mỗ bị bắt giam, không phải là các ngươi không làm gì, mà là không có năng lực để làm, nhất định còn có việc quan trọng khác hơn đúng không?
Triệu Du nghiêm sắc mặt, nói: - Không sai, Không biết Nhị Lang có tính toán gì đối với chuyện kế tiếp?
Hai hàng lông mày tuấn lãng của Dương Phàm hơi nhíu lại, nghi hoặc nói: - Tính toán cái gì?
Triệu Du nói: - Đúng vậy! Ngươi sẽ không nghĩ đến hết thảy sau khi được xác định, ngươi còn có thể trở lại Võ Lâm Vệ trung đảm nhiệm lang tướng sao?
Ánh mắt Dương Phàm lóe lên, không đáp.
Triệu Du khẽ mỉm cười, nói: - Ta biết, tuy rằng Nhị Lang thông hiểu việc làm của chúng ta lúc ngươi bị bắt giam nhưng trong lòng vẫn có chút khúc mắc, nhưng mọi việc đã kết thúc, thời gian từ từ sẽ xóa đi khúc mắc ấy.
Cũng như vậy, ngươi vì mưu phản mà bị bắt vào ngục, suýt nữa bị xử tử. Chuyện này điều tra rõ ràng là ngươi bị oan uổng, trong lòng của ngươi, trong lòng Hoàng đế, hoặc là trong lòng ngươi và Hoàng đế cũng đều có một cái kết. Cái kết này trước khi chưa cởi bỏ, Hoàng đế sẽ giữ ngươi lại bên mình, làm một vệ sĩ thống lĩnh cấm cung, một tướng lĩnh hộ vệ sự an toàn tính mạng của bà ta?
Dương Phàm nghe xong thì cả kinh, thầm nghĩ trong lòng: “Đúng vậy! Sao ta chưa từng nghĩ đến điểm này? Ta đúng là vẫn còn trẻ tuổi, kinh nghiệm có hạn, suy nghĩ chưa thấu đáo, trước sau vẫn không bằng những nhân vật thương cổ chuyên đi nghiền ngẫm nhân tâm người khác.”
Triệu Du thấy sắc mặt hắn, biết hắn đã nghe lọt, liền nói tiếp: - Cho nên, lần này Triệu mỗ đến, là muốn nhắc nhở Nhị Lang, sớm tính toán đi, bất kể như thế nào, cố gắng không được rời khỏi kinh sư. Kinh sư là một cánh cửa mấu chốt, điểm quyết định, đi ra ngoài dễ dàng, trở về khó, ngươi chớ thấy nhiều trọng thần triều đình giáng chức quan, đề bạt, lại giáng chức quan, lại đề bạt. Dù là địa vị chức quan, năng lực danh vọng sẽ trải qua một cấp độ nhất định. Từ lúc trong lòng Hoàng đế treo số rồi, cần dùng ai thì sẽ nghĩ đến người đó ngay, hiện giờ ngươi vẫn không được.
Dương Phàm ừ khẽ, thầm nghĩ: Nếu có thể rời khỏi kinh thành, lại cũng không chắc là một cơ hội tuyệt đối, còn phải xem nên đi đâu nữa. Mà Hoàng đế luôn luôn muốn dụng binh với tứ trấn An Tây, nếu như mang binh đi Tây Vực, người bên ngoài lập nhiều công lớn, nếu không ai báo dannh đến Ngự tiền cho ngươi, hoặc là thượng quan tầng tầng phân công, tới kinh đô rồi cũng chưa chắc đã được thưởng công gì, nhưng ta thì khác. Cái gọi là trong triều có người thân làm quan, ở Tây Vực chỉ cần lập nhiều công lao, nhất định có thể tốc hành ngự tiền, sao còn sợ không được khởi phục trọng dụng chứ?”
Chỉ có điều, theo như lời nói của Triệu Du, chỉ sợ rất nhanh có thể hạ chỉ, Uyển Nhi lại bị lời thề trói buộc, ở trong cung mà gắng gượng tươi cười, còn A Nô chẳng biết xuất gia nơi nào, nếu không quan tâm, thật sự sẽ làm lòng cô ấy nguội lạnh. Còn Công Khuê này nữa, không giải quyết vấn đề triệt để, khó bảo toàn cô ta sẽ không thay đổi biện pháp ức hiếp Tiểu Man...Từng món nợ tình này...thật sự là đau đầu...
Triệu Du thấy hắn cúi đầu không nói, thần sắc biến ảo không chừng, lại nói: - Nhị Lang cũng không cần nghĩ nhiều, ta chỉ nhắc nhở ngươi thôi. Trên thực tế, chúng ta đang vận hành một việc, hoặc là có thể bảo vệ nhóm tể tướng ra tù, một khi nhóm tể tướng bình an ra tù, ngươi cùng bị nạn với họ ít nhiều sẽ phải chiếu cố bọn họ. Ngự tiền sợ là phải tạm thời rời khỏi một thời gian ngắn, nhưng không hẳn phải điều ra khỏi kinh thành đâu.
Dương Phàm bỗng nhiên ngẩng đầu, ngạc nhiên nói: - Các ngươi có biện pháp cứu ra Địch công bọn họ?
Triệu Du thở dài cười nói: - Ngươi quá coi trọng chúng ta rồi. Có lẽ lâu dài mà nói, thế gia chúng ta có biện pháp chỉ lối dẫn đường, tựa như hồng thủy cuồn cuộn, chúng ta đào tốt mương máng, nước kia cứ thế mà theo lối đó mà chảy theo hướng chúng ta đã xác định, không để lại dấu vết rìu đục gì. Hoàng đế cũng sẽ cho rằng đó là tự nhiên. Nhưng hồng thủy này tiến lên giữa, thuyền lật thuyền đi lại quyết định bởi lực đạo của hồng thủy, mà chúng ta lại không có năng lực làm được điều đó.
Chúng ta ngay cả ngươi còn không cứu được, thì sao có thể cứu được nhóm tể tướng chứ? Nhóm tể tướng có thể thoát thân, thật ra là dựa vào công của ngươi đó!
Ngươi vừa vô tội, thì nhóm Tể tướng sao có tội nữa? Ý niệm trong lòng Hoàng đế sẽ có thể dao động, biện pháp của chúng ta, vào lúc bình thường quả quyết sẽ không hiệu quả, nhưng lúc này, cũng chỉ là thuận nước đẩy thuyền, đưa ra một lý do cho Hoàng đế mà thôi. Là máu chảy thổi mái chèo hay là mặt trời rực rỡ cao chiếu, cũng chẳng phải đang nằm trong ý niệm của Hoàng đế đó sao?
Dương Phàm không kìm được liền hỏi: - Các ngươi định làm gì?
Triệu Du đưa tay chỉ chỉ về phía trước, mỉm cười nói: - Trong mười ngày sẽ có manh mối, Nhị Lang cứ chờ xem.
***
Vi Đoàn Nhi ở chậm rãi đi lại trong phòng ngủ của nàng, sắc mặt âm tình bất định.
Làm một trong những nữ quan sủng ái nhất trong cung, chỗ ở của nàng vô cùng rộng rãi và xa hoa, có lẽ dựa theo quy cách nó không bằng tẩm cung của hoàng hậu, nhưng trang trí và chi phía bên trong cũng không kém so với Hoàng hậu Đại Đường, hiện giờ là Đại Chu Thái Tử phi.
Tĩnh Quan đứng ở bên án, ánh măt nhìn theo động tác đi lại của Vi Đoàn Nhi, một lúc lâu sau, không kìm nổi nói: - Đoàn Nhi tỷ tỷ, ngoại trừ biệt thự ở Kim Cốc viên, còn phụ tặng nam nữ nô bộc ba trăm người, còn có bảy tòa cửa hàng tại chợ bắc Lạc Dương, lăng la tơ lụa năm nghìn cuộn, hoàng kim một ngàn thỏi, bảo thạch thượng đẳng Ba Tư 360 viên... .
Đoàn Nhi hung hăng trừng mắt nhìn cô ta, nói: - Ngươi biết cái gì! Việc này liên quan rộng, ngươi biết không?
Tĩnh Quan liếm liếm môi, nhẹ nhàng mà nói: - Đoàn Nhi tỷ tỷ, bệ hạ lớn tuổi, đợi cho bệ hạ tấn thiên, trong cung này còn gì nữa đâu, đến lúc đó nếu chẳng may tỷ tỷ bị thả ra khỏi cung, có khoản tiền này, tỷ tỷ đã có thể cả đời áo cơm không lo.
Vi Đoàn Nhi tức giận nói: - Phí lời! Vấn đề là, ngươi có miệng lớn nuốt vào hay không! Việc này liên quan đến tính mạng đấy!
Tĩnh Quan nhỏ nhẹ nói: - Tỷ tỷ, chuyện này nói dễ không đổi, nói khó cũng không khó, chỉ cần tỷ gật đầu là ta có thể làm được việc này. Trong cung này, còn có chỗ nào mà chúng ta không thò tay vào chứ? Lại nói, sợ là bệ hạ cũng có chút chướng mắt với Đông Cung, chúng ta chỉ là thuận nước đẩy thuyền thôi. Đoàn Nhi tỷ tỷ, tận dụng thời cơ, mất rồi sẽ không có lại được đâu.
- Dương Phàm?
Hai từ này vừa phát ra, công đường lập tức trở nên yên lặng, thấy phản ứng dị thường của mọi người, bác sĩ tửu sửng sốt:” Không thể nào? Chẳng lẽ tên Dương Phàm kia là một nhân vật vô cùng khó lường, đến nỗi làm cho cả sảnh đường quận Vương, ngay cả các tướng quân đều cùng một nét mặt như vây?”
Bác sĩ tửu đấm đầu, chợt nhớ ra:” Dương Phàm? Ai nha, đây không phải là tên tiểu tình lang của Thái Bình Công chúa sao? Thảo nào ta nghe cái tên này quen quen!”
“Chuyện tình” của Thái Bình Công chúa, bác sĩ tửu đã được nghe qua, chỉ là bọn họ ngoài quan tâm đến thân phận của người phụ nữ này cùng khuôn mặt xinh đẹp của nàng, còn càng thích được nghe kể nàng đã làm gì, còn về phần người nam nhân kia…chẳng cần quan tâm hắn là ông A hay bà B thì cũng vẫn chỉ là một con chó, con mèo, hay một loại đạo cụ mà thôi.
Có lẽ sau một thời gian khá dài nữa, bọn họ vẫn nhớ kỹ cái tên Dương Phàm này, còn lúc này, rõ ràng cái bọn họ qua tâm không phải là ở đây. Nhớ ra được lai lịch của Dương Phàm, bác sĩ tửu vô cùng hưng phấn nghĩ: “Có trò hay để xem rồi đây!”.
Ban đầu các quận Vương Vũ gia cùng các tướng quân vô cùng sửng sốt, sau rồi lại không hẹn mà cùng nhìn Võ Du Kỵ, Võ Du Kỵ vừa thẹn vừa giận, vừa tức lại vừa hận, hét thầm: “Con mẹ nó, tui bay nhìn ta làm gì?”.
Chuyện này mặc dù khắp thiên hạ đều biết, gã cũng không công khai chuyện lão bà của mình vụng trộm với người khác, người Dương Phàm muốn gặp là Lương Vương Võ Tam Tư, nhưng mọi người đang cố tình nhìn gã, dường như đã định sẵn việc gã có chịu ra gặp hay không, Võ Du Kỵ vốn đã bảy, tám phần là say, mặt mày đỏ rực, mà lần này thì như một con tôm bự đã chín vậy.
Tiết Hoài Nghĩa vừa nghe tin Dương Phàm đến đây, cũng vô cùng mừng rỡ, thoải mái cười lớn:
- Thập Thất tới rồi? Ha ha ha ha, hắn là đồ đệ của ta, nhanh, nhanh đi gọi hắn đến đây, cùng ta uống rượu!
Võ Tam Tư nghe Tiết Hoài Nghĩa nói thế, vội khoát tay, ra hiệu Tửu tiến sĩ đi mời người.
Tiết Hoài Nghĩa mắt say lờ đờ nghạo nghễ cười.
Ông ta có nghe qua tin đồn của Dương Phàm với Thái Bình Công chúa, nhưng không chẳng để tâm. Đám Quận Cương hay là tướng quân ngồi ở sảnh đường này có là gì, chẳng phải lão tử đây còn ngủ với cô của các ngươi đó sao? Thái Bình Công chúa ngủ với đồ đệ của ta, chính là thể hiện uy phong của chùa Bạch Mã ta rồi.
Bác sĩ tửu vội vàng bước xuống lầu, đúng lúc Dương Phàm vô cùng tức giận, liền nói:
- Vị lang quân này, quý nhân ở trên lầu cho mời!
Dương Phàm thấy ánh nhìn của tên bác sĩ tửu này cảm thấy có chút kỳ quái, đó là ánh nhìn trần trề hưng phấn, tò mò và vô cùng sùng bái, đôi đồng tử đảo tròn như chong chóng tựa như bát quái đồ được tạo nên bởi một đôi âm dương ngư nhi.
Dương Phàm có chút kinh ngạc nhưng không tiện hỏi, chỉ có thể gật đầu với ông ta, rồi kéo ống tay áo, bước lên bậc.
Bác sĩ tửu kia suy nghĩ một chút, vỗ trán một cái, vội vàng chạy tới ôm hai bình rượu, liền theo hắn lên lầu.
Dương Phàm vừa bước lên lầu, thì cảm thấy bầu không khí có chút kỳ quái, đây không phải là lần đầu hắn đến tham gia yến tiệc nhà họ Võ, ngoại trừ một nhân vật như Tiết Hoài Nghĩa đến thì rất ít người có thể làm cho tất cả mọi người trong Võ tộc nhìn mình với ánh mắt chăm chú, kính trọng như vậy. Nhân vật như hắn mà đến thì hẳn là hầu hết những người trong Võ tộc vẫn nên điềm nhiên uống rượu cùng trò chuyện mới bình thường.
Dương Phàm căn bản không hề muốn thân thể của Thái Bình Công chúa, lại càng không nghĩ tại bữa yến tiệc này của Võ tộc, vị Phò mã kia của Thái Bình Công chúa cũng đang ở đây, hắn nghĩ vẻ mặt kỳ lạ của những người họ Võ lúc này chắc là vì hắn vừa mới ra ngục.
Ánh mắt của Dương Phàm khẽ nhìn lên trên ba người chủ tọa của Võ tộc, hắn bước nhanh đi tới, cúi chào, giọng cung kính:
- Dương Phàm bái kiến ân sư, bái kiến Lương Vương điện hạ, Ngụy Vương điện hạ.
Tiết Hoài Nghĩa cười to nói:
- Đồ nhi ngoan, vi sư đã biết con được bình yên ra tù rồi, sao con lại tìm tới đây.
Dương Phàm nói:
- Sáng sớm mới thức dậy, đệ tử đã muốn đến chùa Bạch Mã để bái kiến sư phụ, rồi đến tạ ơn Lương Vương điện hạ, được các sư huynh, sư đệ báo cho biết, ân sư và Lương Vương điện hạ đều đang ở đây, đồ nhi có thể cởi bỏ oan khuất, bình yên ra ngục, tất cả đều nhờ công ơn của ân sư và Lương Vương điện hạ, Dương Phàm vô cùng cảm kích!
Dương Phàm nói xong, liền trịnh trọng quỳ xuống vái ba lần. Tiết Hoài Nghĩa và Võ Tam Tư đều mỉm cười và vung tay tỏ ý muốn nói chuyện, bỗng một người ngồi bên lạnh lùng nói:
- Ngoan cái con khỉ! Ta có nghe nói, có một vị phu nhân xinh đẹp đại náo công đường, thay ngươi rửa tội, nên ngươi mới có thể ra ngục đúng không?
Tiết Hoài Nghĩa và Võ Tam Tư nghiêm mặt, Dương Phàm quay đầu nhìn gã một cái nói:
- Ngài là?
Bên cạnh có người đáp thay người kia:
- Vị này là An Bình quận Vương!
Dương Phàm suy nghĩ một lát liền hiểu, vị An Bình quận Vương này còn tên là Võ Du Tự, là Nhị ca của Võ Du Kỵ, vậy là Võ Duy Lương có ba người con, lão Đại Võ Du Nghi, hiện làm Võ Lâm Vệ đại tướng quân, lão tam Võ Du Kỵ là Phò mã kiêm Hữu Vệ đại tướng quân, đều là những nhân vật nắm trong tay binh quyền, tiền đồ của lão Nhị thì không bằng huynh trưởng cùng đệ đệ của y, hiện giờ ngoại trừ cái Vương tước, thì chỉ đảm nhiệm chức Hồng Lư Thiếu Khanh.
Võ tộc có nhiều người như vậy, Dương Phàm không thể biết được hết tất cả, sở dĩ hắn biết khá rõ về ba người con này của Võ Duy Lương, bởi vì hắn từng làm tướng dưới trướng Võ Du Nghi, đồng thời Võ Du Kỵ lại là Phò mã của Thái Bình Công chúa, nên hắn có biết ít nhiều về tên Võ Du Tự này.
Dương Phàm thấy khẩu khí của Võ Du Tự có chút địch ý thì vô cùng kinh ngạc, chốc lát hắn lại thấy Võ Du Kỵ ngồi bên đang nhìn mình căm hận, quả tim hắn hơi đập “Lộp bộp” một chút, rồi liền hiểu ra, chả trách hồi nãy toàn bộ mọi người lại nhìn mình kỳ lạ như thế, thảo nào người thì tò mò, người thì phẫn nộ, rõ ràng còn có…ghen tị!
Ghen tị? Không ngờ ánh mắt ghen tị lại xuất phát từ Võ Du Kỵ, nghĩ đến đây, Dương Phàm nhận ra mình đã làm vị Phò mã này khó chịu rồi, Dương Phàm bỗng ý thức được hắn đã sai vì đã đến đây, nhưng Võ Du Tự đang nhìn hắn khiêu khích, câu hỏi đầy hiềm khích này không thể không đáp.
Hắn bình tĩnh cười nói:
- An Bình quận Vương, theo như lời ngài nói, vị phu nhân kia chính là Thái Bình Công chúa? Đúng vậy, quả thật Thái Bình Công chúa đối với tại hạ cũng có ân giúp đỡ, sau khi tại hạ tạ ơn ân sư cùng Lương Vương điện hạ, sẽ đến chỗ Thái Bình Công chúa để tạ ơn đấy. Ồ! Đúng rồi, An Bình quận Vương vừa nói vị phu nhân xinh đẹp chính là…
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Không tồi! Tại hạ cũng nghĩ thế, Công chúa điện hạ đúng là xinh đẹp vô song có thể nói là nhân gian tuyệt sắc!
Dương Phàm từ trước đến nay vẫn giữ tính khí này, ai có đối với hắn có tình có nghĩa, thì hắn sẽ không để người đó phải chịu nhục trước kẻ khác. Trước kia ở Sử quán, vì không phân biệt được một học sĩ với một tì tiện tiểu nội thị, hắn mới dám ngang nhiên chống đối Đại học sĩ quan Lão phu tử, bây giờ lại nhấn mạnh chữ “xinh đẹp” khi nói đến Thái Bình Công chúa, rõ ràng có hàm ý mỉa mai. Dương Phàm biết rằng ở đây đều là người họ Võ, nên không muốn nhắc lại chuyện xưa nữa.
Câu này vừa thốt ra, thì tất cả mọi người liền cười rộ lên.
Dương Phàm đã thẳng thắng thừa nhận đúng là Thái Bình Công chúa có chút ân tình đối với hắn, hơn nữa hắn còn muốn đến nhà cảm tạ, người họ Võ đã có chút kích động rồi, đến khi hắn mỉm cười thừa nhận rằng Thái Bình Công chúa đúng là “xinh đẹp vô song”, thì ngay cả bậc thầy cũng nhận ra hắn không chỉ khen ngợi vẻ đẹp của Lý Lệnh Nguyệt, mà đây rõ ràng là một câu mà hai lớp nghĩa, chính là ngang nhiên khiêu khích.
Ngoại trừ Võ Tam Tư thì vẫn không có phản ứng gì, những người khác mặc dù đã cố kìm chế, nhưng những người họ Võ khác đều cảm thấy vô cùng phẫn nộ.
Tiết Hoài Nghĩa thấy Võ Du Tự tkhiển trách đồ nhi của gã trước mặt mọi người, vốn tức giận vô cùng, nhưng lúc này lại thấy đồ đệ như trong bông có kim, phản bác ngược lại, lập tức lửa giận tan biến, lại cười ha hả, bưng chén rượu lên uống một hớp, mà vẫn híp mắt cười xem náo nhiệt.
Võ Du Kỵ nghe Dương Phàm nói xong, mặt liền đỏ như bấc, y không nhịn được nữa, liền giận dữ trách mắng:
- Đường đường là một nam tử hán, lại khuất phục trước đầu gối nữ nhân, như chó vẫy đuôi mừng quanh chủ, quả nhiên chẳng biết hổ thẹn là gì! Tiện phu kia, thì cũng vô cùng hỗn láo, đúng là loại người vô liêm sỉ! Quả là một đôi cẩu nam nữ, tạo một vụ bê bối như vậy, còn dám tỏ vẻ đường hoàng như vậy.
Mặc dù bị phỉ báng như vậy, nhưng Dương Phàm vẫn giữ nguyên cái vẻ mặt ban nãy, lại rất tự nhiên, ngược lại Tiết Hoài Nghĩa thì đang tươi cười chợt tím bầm vào. Mấy câu nói này của Võ Du Kỵ như vả vào mặt của ông ta. Võ Tam Tư thấy cục diện hỗn loạn như vậy, vốn dĩ y định ra mặt ngăn cản, nhưng khi nhìn nét mặt của Tiết Hoài Nghĩa, y lại thôi.
Lúc trước, y phụng theo ý chỉ của cô mẫu, đầu độc phu nhân của Võ Du Kỵ, từ đó Võ Du Kỵ hận y đến tận xương tuỷ, liền gia nhập phe của Võ Thừa Tự, ra sức lôi kéo Tiết Hoài Nghĩa. Tiết Hoài Nghĩa này bề ngoài thì lỗ mãng, nhưng lại vô cùng gian trá, hai phe, phe nào mời cũng đến, ai tặng gì đều nhận, mặc dù Dương Phàm là đồ nhi thân thiết của y, nhưng y cũng không tỏ rõ thái độ đặc biệt của mình, nhưng nếu để cho Võ Du Kỵ đắc tội với Tiết Hoài Nghĩa, thì chẳng phải Tiết Hoài Nghĩa có thể sẽ đứng về phe mình sao?
Võ Thừa Tự vô cùng khó xử, y không muốn để cho Võ Du Kỵ đắc tội với Tiết Hoài Nghĩa, nhưng Võ Du Kỵ này thì lại chả nghĩ gì cho y a! Nếu y ra mặt ngăn cản, thì sẽ bị mọi người gẻ lạnh, thì lấy ai chịu vè phía phe y? Đã rơi vào ngõ cụt rồi, y cũng chỉ biết giả vờ như một người câm người điếc, chỉ có thể thầm tính toán làm sao có thể làm dịu sự giận dữ của Tiết Hoài Nghĩa.
Dương Phàm dĩ nhiên là hận việc Thái Bình Công chúa mượn gió bẻ măng, ép hai nữ tử mà mình yêu thương nhất Uyển nhi và tiểu Man phải thề độc rời xa mình. Nhưng thật ra, hắn có thể mắng, cũng có thể đánh Thái Bình Công chúa, nhưng không thể chấp nhận việc người khác sỉ nhục, mặc kệ người này là trượng phu của Thái Bình Công chúa.
Dương Phàm biết phu nhân của Võ Du Kỵ bị đầu độc chết, rồi bị bức phải từ bỏ con mình, thì có chút thông cảm. Nhưng những việc không liên quan tới hắn thì không bàn đến, nhưng vừa nghe y lăng mạ Thái Bình Công chúa, Dương Phàm vô cùng tức giận, thì mặc kệ mình là kẻ dưới, không thèm nhượng bộ gì nữa, nói:
- Không biết là người nào, đã bị Thái Bình Công chúa làm nhục như thế?
Theo tại hạ biết, Công chúa điện hạ lên mười sáu đã thành thân, rồi đã bảy năm vợ chồng cùng Tiết Phò mã, tình nghĩa sâu đậm, trong thiên hạ chưa từng có một lời phỉ báng, như là bảo Thái Bình Công chúa không theo chuẩn mực? Thử nghĩ, Công chúa điện hạ cùng Tiết Phò mã đã bảy năm vợ chồng, vô cùng cẩn trọng sống đúng chuẩn mực, vợ chồng lúc nào cũng hoà thuận, êm đềm, thắm thiết không ai bằng. Vậy thì dựa vào lý gì khi Tiết Phò mã qua đời, rồi Công chúa tái giá, theo như lời ngài nói, Công chúa cớ gì phải làm vậy hả?
Dương Phàm ăn nói rất chí lý, Võ Du Kỵ nghe rồi, thì vô cùng giận dữ!
Triệu Du cảm tạ, ngồi xuống ghế dành cho khách, nhìn cửa phòng thấy đã đóng, liền nói với Dương Phàm: - Chúc mừng Nhị Lang bình an ra tù.
Dương Phàm nói: - Ra tù chẳng phải là chuyện đáng chúc mừng cả, ngược lại không chết ở trong tù mới đúng là may mắn.
Triệu Du cười khổ một tiếng, nói: - Mỗ sớm biết Nhị Lang tất có oán trách, trách ta thủy chung chưa từng ra tay giúp đúng không?
Dương Phàm nhíu nhíu mày nói: - Ta không cảm thấy Ẩn Tông các ngươi giờ phút này có mánh khóe thông thiên gì cả. Đại sư Hoài Nghĩa chùa Bạch Mã và Lương Vương Võ Tam Tư làm không được việc, nhưng các ngươi nhất định có thể làm được việc, dù sao các ngươi tự do bên ngoài quan trường, tuy có có muôn vàn quan hệ trong quan trường, nhưng chung quy cũng kém hơn so với đắc lực quyền quý trong quan trường. Mà nếu...
Ánh mắt Dương Phàm chăm chú nhìn thẳng vào Triệu Du.
Triệu Du bình tĩnh nói: - Lúc Nhị Lang vừa mới bị bắt vào đại lao, chúng ta cũng bất ngờ trở tay không kịp, sợ ngươi chịu không nổi khổ hình, thú nhận một vài điều không cần thiết. Chúng ta trước đó đã đi chuẩn bị một chút, sau đó còn hỏi thăm hết thảy trong ngục, không chỉ muốn cứu ngươi ra, mà cũng muốn cứu ...một số đại thần có chút quan hệ với chúng ta.
Triệu Du thay đổi một tư thế ngồi, bình tĩnh nói: - Nói thẳng ra, lực lượng của chúng ta ở trong quan trường xác thực cực kỳ có hạn. Với quan hệ trong quan trường, chủ yếu nắm giữ ở trong tay phái Hiển Tông, mà chúng ta bây giờ lại đang tranh đấu ác liệt với Hiển Tông, chuyện này không thể mượn lực lượng của bọn hắn được. Hơn nữa, dù Hiển Tông nguyện ý giúp, nhưng đối mặt với vụ án lớn mưu phản mà Hoàng đế quan tâm nhất, hành động trọng đại liên lụy đến cả chư vị Tể tướng, bọn họ cũng không dám nhúng tay vào, về điểm này, Nhị Lang chắc là hiểu rõ!
Trong lòng Dương Phàm tuy rằng không thoải mái lắm, nhưng cũng biết Triệu Du nói thật, giao tình cố nhiên là có, quan hệ hợp tác cũng có, nhưng muốn để Triệu Du, Thẩm Mộc giống như Mã Kiều, Sở Cuồng Ca Cuồng Ca có thể vứt bỏ tính mạng bản thân, gia đình giúp hắn là điều không thể, cho nên hắn chỉ đành phải chậm rãi gật gật đầu.
Triệu Du nói: - Sau khi, Tiết Hoài Nghĩa, Võ Tam Tư liên tiếp thất bại, theo suy đoán của chúng ta, các ngươi chỉ sợ là dữ nhiều lành ít. Chỉ có điều không nghĩ tới, lúc này Thái Bình công chúa lại có thể ra tay giúp...
Triệu Du hơi chau mày, rõ ràng là nghĩ đến việc phong lưu giữa Dương Phàm và Thái Bình công chúa là có thật, nên tò mò đánh giá Dương Phàm, cười dài mà nói: - Nhị Lang thật bản lãnh! Nếu là tam thúc ta biết chuyện này, sợ cũng sẽ tâm phục khẩu phục đối với ngươi.
Tam thúc của y dĩ nhiên là vị Thẩm đại công tử Thẩm Mộc phong lưu thành tính kia. Dương Phàm chỉ hừ lạnh một tiếng, không giải thích. Với loại việc mà mình là đương sự này, thì dù mình có giải thích thế nào, cũng không thay đổi được cách nghĩ của người ta.
Triệu Du vừa cười cười, nói: - Nhị Lang, ta không muốn lừa gạt ngươi, nói thật lòng, nếu như ta là Tiểu Phi Tướng Trương Nghĩa lâm vào cảnh khốn cục như vậy, điều duy nhất Ẩn Tông có thể làm cũng chỉ có thể là trảm cắt hết thảy liên hệ! Cứu người, còn phải xem tình hình năng lực của bản thân mới có thể đi cứu. Bạn hữu của mình bị rơi xuống nước, mà bản thân mà không biết bơi, xung quanh lại không có vật gì có thể mượn lực, chẳng lẽ cũng phải nhảy xuống cùng hắn thì mới chứng tỏ đầy nghĩa khí sao? Đấy gọi là ngu xuẩn.
Có thể cứu thì cứu, cứu không được cùng lắm thì cùng chết, không cầu sinh cùng ngày cùng tháng nhưng nguyện cùng chết cùng tháng cùng ngày, đó chính là cái chết đầy nghĩa khí giang hồ, không thể là không được Nếu Ẩn Tông ta nếu theo tông chỉ này thì đã sớm xong đời từ lâu rồi. Bất kỳ một nhân vật quan trọng nào xong đời, cũng đều có thể kéo theo vô số huynh đệ cùng nhau chết theo, hơn nữa bọn họ cũng có tam thân lục cố, sợ sớm đã bị triều đình tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội vô số phần rồi, mỗi lần giết cũng phải trên mấy vạn người ấy chứ?
Dương Phàm thở nhẹ ra, nói: - Thôi, việc này ta không thoải mái một chút cũng là điều bình thường của con người, Triệu huynh chớ trách. Về tình lý mà nói, ta biết các ngươi làm cũng không sai! Nhưng ta hối hận…Ta vô cùng khâm phục cao phong lượng tiết của Địch công và các vị trọng thần đương triều, nếu bọn họ gặp rủi ro, ta cố nhiên nguyện ý vươn tay ra giúp đỡ. Nhưng ít ra phải nằm trong phạm vi khả năng của mình, nếu không, ta cũng sẽ không thể để thê tử của mình, người nhà của mình chịu chết theo họ.
Dương Phàm hơi hơi nghiêng người về phía trước, nói: - Ta tin tưởng, Triệu huynh hôm nay tới, không chỉ là muốn giải thích với Dương mỗ; lúc Dương mỗ bị bắt giam, không phải là các ngươi không làm gì, mà là không có năng lực để làm, nhất định còn có việc quan trọng khác hơn đúng không?
Triệu Du nghiêm sắc mặt, nói: - Không sai, Không biết Nhị Lang có tính toán gì đối với chuyện kế tiếp?
Hai hàng lông mày tuấn lãng của Dương Phàm hơi nhíu lại, nghi hoặc nói: - Tính toán cái gì?
Triệu Du nói: - Đúng vậy! Ngươi sẽ không nghĩ đến hết thảy sau khi được xác định, ngươi còn có thể trở lại Võ Lâm Vệ trung đảm nhiệm lang tướng sao?
Ánh mắt Dương Phàm lóe lên, không đáp.
Triệu Du khẽ mỉm cười, nói: - Ta biết, tuy rằng Nhị Lang thông hiểu việc làm của chúng ta lúc ngươi bị bắt giam nhưng trong lòng vẫn có chút khúc mắc, nhưng mọi việc đã kết thúc, thời gian từ từ sẽ xóa đi khúc mắc ấy.
Cũng như vậy, ngươi vì mưu phản mà bị bắt vào ngục, suýt nữa bị xử tử. Chuyện này điều tra rõ ràng là ngươi bị oan uổng, trong lòng của ngươi, trong lòng Hoàng đế, hoặc là trong lòng ngươi và Hoàng đế cũng đều có một cái kết. Cái kết này trước khi chưa cởi bỏ, Hoàng đế sẽ giữ ngươi lại bên mình, làm một vệ sĩ thống lĩnh cấm cung, một tướng lĩnh hộ vệ sự an toàn tính mạng của bà ta?
Dương Phàm nghe xong thì cả kinh, thầm nghĩ trong lòng: “Đúng vậy! Sao ta chưa từng nghĩ đến điểm này? Ta đúng là vẫn còn trẻ tuổi, kinh nghiệm có hạn, suy nghĩ chưa thấu đáo, trước sau vẫn không bằng những nhân vật thương cổ chuyên đi nghiền ngẫm nhân tâm người khác.”
Triệu Du thấy sắc mặt hắn, biết hắn đã nghe lọt, liền nói tiếp: - Cho nên, lần này Triệu mỗ đến, là muốn nhắc nhở Nhị Lang, sớm tính toán đi, bất kể như thế nào, cố gắng không được rời khỏi kinh sư. Kinh sư là một cánh cửa mấu chốt, điểm quyết định, đi ra ngoài dễ dàng, trở về khó, ngươi chớ thấy nhiều trọng thần triều đình giáng chức quan, đề bạt, lại giáng chức quan, lại đề bạt. Dù là địa vị chức quan, năng lực danh vọng sẽ trải qua một cấp độ nhất định. Từ lúc trong lòng Hoàng đế treo số rồi, cần dùng ai thì sẽ nghĩ đến người đó ngay, hiện giờ ngươi vẫn không được.
Dương Phàm ừ khẽ, thầm nghĩ: Nếu có thể rời khỏi kinh thành, lại cũng không chắc là một cơ hội tuyệt đối, còn phải xem nên đi đâu nữa. Mà Hoàng đế luôn luôn muốn dụng binh với tứ trấn An Tây, nếu như mang binh đi Tây Vực, người bên ngoài lập nhiều công lớn, nếu không ai báo dannh đến Ngự tiền cho ngươi, hoặc là thượng quan tầng tầng phân công, tới kinh đô rồi cũng chưa chắc đã được thưởng công gì, nhưng ta thì khác. Cái gọi là trong triều có người thân làm quan, ở Tây Vực chỉ cần lập nhiều công lao, nhất định có thể tốc hành ngự tiền, sao còn sợ không được khởi phục trọng dụng chứ?”
Chỉ có điều, theo như lời nói của Triệu Du, chỉ sợ rất nhanh có thể hạ chỉ, Uyển Nhi lại bị lời thề trói buộc, ở trong cung mà gắng gượng tươi cười, còn A Nô chẳng biết xuất gia nơi nào, nếu không quan tâm, thật sự sẽ làm lòng cô ấy nguội lạnh. Còn Công Khuê này nữa, không giải quyết vấn đề triệt để, khó bảo toàn cô ta sẽ không thay đổi biện pháp ức hiếp Tiểu Man...Từng món nợ tình này...thật sự là đau đầu...
Triệu Du thấy hắn cúi đầu không nói, thần sắc biến ảo không chừng, lại nói: - Nhị Lang cũng không cần nghĩ nhiều, ta chỉ nhắc nhở ngươi thôi. Trên thực tế, chúng ta đang vận hành một việc, hoặc là có thể bảo vệ nhóm tể tướng ra tù, một khi nhóm tể tướng bình an ra tù, ngươi cùng bị nạn với họ ít nhiều sẽ phải chiếu cố bọn họ. Ngự tiền sợ là phải tạm thời rời khỏi một thời gian ngắn, nhưng không hẳn phải điều ra khỏi kinh thành đâu.
Dương Phàm bỗng nhiên ngẩng đầu, ngạc nhiên nói: - Các ngươi có biện pháp cứu ra Địch công bọn họ?
Triệu Du thở dài cười nói: - Ngươi quá coi trọng chúng ta rồi. Có lẽ lâu dài mà nói, thế gia chúng ta có biện pháp chỉ lối dẫn đường, tựa như hồng thủy cuồn cuộn, chúng ta đào tốt mương máng, nước kia cứ thế mà theo lối đó mà chảy theo hướng chúng ta đã xác định, không để lại dấu vết rìu đục gì. Hoàng đế cũng sẽ cho rằng đó là tự nhiên. Nhưng hồng thủy này tiến lên giữa, thuyền lật thuyền đi lại quyết định bởi lực đạo của hồng thủy, mà chúng ta lại không có năng lực làm được điều đó.
Chúng ta ngay cả ngươi còn không cứu được, thì sao có thể cứu được nhóm tể tướng chứ? Nhóm tể tướng có thể thoát thân, thật ra là dựa vào công của ngươi đó!
Ngươi vừa vô tội, thì nhóm Tể tướng sao có tội nữa? Ý niệm trong lòng Hoàng đế sẽ có thể dao động, biện pháp của chúng ta, vào lúc bình thường quả quyết sẽ không hiệu quả, nhưng lúc này, cũng chỉ là thuận nước đẩy thuyền, đưa ra một lý do cho Hoàng đế mà thôi. Là máu chảy thổi mái chèo hay là mặt trời rực rỡ cao chiếu, cũng chẳng phải đang nằm trong ý niệm của Hoàng đế đó sao?
Dương Phàm không kìm được liền hỏi: - Các ngươi định làm gì?
Triệu Du đưa tay chỉ chỉ về phía trước, mỉm cười nói: - Trong mười ngày sẽ có manh mối, Nhị Lang cứ chờ xem.
***
Vi Đoàn Nhi ở chậm rãi đi lại trong phòng ngủ của nàng, sắc mặt âm tình bất định.
Làm một trong những nữ quan sủng ái nhất trong cung, chỗ ở của nàng vô cùng rộng rãi và xa hoa, có lẽ dựa theo quy cách nó không bằng tẩm cung của hoàng hậu, nhưng trang trí và chi phía bên trong cũng không kém so với Hoàng hậu Đại Đường, hiện giờ là Đại Chu Thái Tử phi.
Tĩnh Quan đứng ở bên án, ánh măt nhìn theo động tác đi lại của Vi Đoàn Nhi, một lúc lâu sau, không kìm nổi nói: - Đoàn Nhi tỷ tỷ, ngoại trừ biệt thự ở Kim Cốc viên, còn phụ tặng nam nữ nô bộc ba trăm người, còn có bảy tòa cửa hàng tại chợ bắc Lạc Dương, lăng la tơ lụa năm nghìn cuộn, hoàng kim một ngàn thỏi, bảo thạch thượng đẳng Ba Tư 360 viên... .
Đoàn Nhi hung hăng trừng mắt nhìn cô ta, nói: - Ngươi biết cái gì! Việc này liên quan rộng, ngươi biết không?
Tĩnh Quan liếm liếm môi, nhẹ nhàng mà nói: - Đoàn Nhi tỷ tỷ, bệ hạ lớn tuổi, đợi cho bệ hạ tấn thiên, trong cung này còn gì nữa đâu, đến lúc đó nếu chẳng may tỷ tỷ bị thả ra khỏi cung, có khoản tiền này, tỷ tỷ đã có thể cả đời áo cơm không lo.
Vi Đoàn Nhi tức giận nói: - Phí lời! Vấn đề là, ngươi có miệng lớn nuốt vào hay không! Việc này liên quan đến tính mạng đấy!
Tĩnh Quan nhỏ nhẹ nói: - Tỷ tỷ, chuyện này nói dễ không đổi, nói khó cũng không khó, chỉ cần tỷ gật đầu là ta có thể làm được việc này. Trong cung này, còn có chỗ nào mà chúng ta không thò tay vào chứ? Lại nói, sợ là bệ hạ cũng có chút chướng mắt với Đông Cung, chúng ta chỉ là thuận nước đẩy thuyền thôi. Đoàn Nhi tỷ tỷ, tận dụng thời cơ, mất rồi sẽ không có lại được đâu.