Một lần nữa, Dương Phàm để ý tới hai cái bình phong ở hai bên cử đã thay đổi. Ngày đó, khi gia tộc họ Võ mời dự yến gia tộc, trong đại sảnh được bố trí có khác với hôm nay. Hôm nay, chỗ ngồi trong tửu điếm được xếp xung quanh sân khấu, những căn phòng hai bên cánh được được đặt ở vị trí nhìn xuống sân khấu tốt nhất.
Mỗi bên có một tấm rèm che chắn toàn bộ không gian để có thể bàn một chút chuyện riêng, mà mở ra có thể xem được cả múa trên đài.
Chuyện vừa mới xảy ra ở chỗ cái cửa kiêu thu hút rất nhiều sự chú ý của khách uống rượu. Vì để thu hút sự chú ý của mọi người, chưởng quầy vội vàng phái sáu người có thân thể gợi cảm lên đài nhảy múa.
Trong tiếng nhạc du dương, Dương Phàm đi tới phòng lan. Trước cửa gian phòng vẫn có hai nữ tướng có vóc dáng cao to đứng canh. Nhìn thấy Dương Phàm đi tới, cả hai vị phu nhân có gương mặt dữ tợn liền cố gắng nở nụ cười thân thiết và vén rèm cho hắn.
Lúc này, toàn bộ tửu khách đã biết thân phận của Dương Phàm. Bất cứ ai cũng nảy sinh sự hiếu kỳ không biết hắn tới gặp ai. Vì vậy mà khi tấm rèm được vén lên, tất cả đi tới bên cạnh để nhìn thì chỉ thấy một tiểu mỹ nhân đang nằm nghiêng sau cái bàn thấp bé, một tay chống lên má, cười cười nhìn Dương Phàm.
Tấm chướng được buông xuống. Mặc dù chỉ được nhìn thoáng qua nhưng gượng mặt mỹ lệ đó cũng đủ khiến cho mọi người đều cảm giác người con gái kia rất xinh đẹp. Cái chân nâng lên có thể nói là vừa thon vừa dài. Phải nói là khuôn mặt cho tới vóc dáng, chỗ nào cũng đẹp.
Có tửu khách mê mẩn tới mức bưng chén rượu lên. Mặc dù uống hết chén rượu nhưng vẫn nhìn về phía tiểu mỹ nhân với thân thể, nhan sắc không có gì sánh được, có cảm giác chỉ muốn cắn một cái và nuốt chửng. Có lẽ, tới bây giờ họ mới biết sắc đẹp còn có thể ăn được.
Mặc dù bọn họ chưa từng được gặp qua Thái Bình công chúa, nhưng mỗi người cũng đều có thể đoán được trong gian phòng đó chính là đóa hoa của Lạc Dương vị công chúa trong các công chúa. Chính là Thái Bình tôn quý. Bởi vì mặc dù nàng nằm nghiên ở đó nhưng cái nét cao quý, không thể xâm phạm cũng đập vào trong mắt mỗi người.
Dương Phàm ở trong phòng nên rõ hơn tất cả những người khác. Hắn có chút tò mò không biết tại sao gần đây Thái Bình công chúa lại thích mặc trang phục màu trắng. Trong ký ức của hắn, từ nơi bờ sông Lạc Thủy, Thái Bình công chúa chúa mặc bộ trang phục màu đỏ với vóc dáng như mỹ nhân ngư lên bờ.
Có điều, hắn cũng phải thừa nhận cho dù là trang phục màu gì thì Thái Bình công chúa mặc lên người cũng cực đẹp. Sắc đẹp của nàng có phần khác với Thượng Quan Uyển Nhi. Thượng Quan Uyển Nhi giống như một đóa hoa sen trắng tao nhã. Còn Thái Bình công chúa cho dù mặc trang phục màu trắng nhưng lại chẳng khác nào ngọn lửa hừng hực trong mắt mọi người.
Mặc dù nàng mặc một thứ trang phục thanh lịch nhưng lại khác với Thượng Quan Uyển Nhi mặc. Thượng Quan Uyển Nhi chuyên mặc trang phục rộng với ống tay áo ro, còn Thái Bình công chúa thì mặc trang phục theo kiểu dáng của người Hồ, bó sát người, nửa ống tay áo lật lên, vạt áo ngắn, đai lưng giống như trăng lưỡi liềm....
Nếu như nói khi Uyển Nhi mặc trang phục màu trắng giống như vầng trăng sáng giữa đêm...thì Thái Bình công chúa....
Nhất thời Dương Phàm không nghĩ ra nên dùng từ ngữ nào để miêu tả nàng. Đại khái.... Nàng giống như một cái mâm đựng những lát cá thơm ngon khiến cho người ta nhìn thấy chỉ muốn vồ lấy mà ăn lấy ăn để, cho thỏa lòng.
Hôm nay, nàng ăn mặc trang phục nữ. Dương Phàm rất ít khi nhìn thấy nàng ăn mặc như vậy đi ra ngoài.
- Ngươi đến chậm một chút.
Thái Bình công chúa nhìn hắn mỉm cười rồi vỗ nhẹ vào một chỗ bên cạnh mình, nói:
- Tới đây ngồi.
Sắc mặt Dương Phàm hết sức bình tĩnh. Hắn thong thả đi tới ngồi bên cạnh nàng. Thái Bình công chúa vốn cứ tưởng hắn sẽ như trước đây, đối với mình đầy sự cảnh giác, không thể tới ngồi cạnh như thế này. Thấy động tác của hắn như vậy, ánh mắt của nàng có chút ngạc nhiên.
Sự kinh ngạc thoáng qua đó bị Dương Phàm nhìn thấy. Hắn không khỏi cười thầm. Từ lần trước phải bỏ chạy khỏi phủ công chúa, sau đó hắn nghĩ ra nguyên nhân mỗi khi mình gặp nàng đều bị Thái Bình công chúa chọc ghẹo cũng là vì hắn thường để rơi vào thế hạ phong trước mặt nàng. Quan trọng cũng không phải vì Thái Bình công chúa có đoán được biểu hiện của hắn hay không mà là vì khi đối mặt với vị công chúa vừa có ân vừa có oán như nàng, đối mặt với sự khiêu khích của nàng, Dương Phàm rất dễ bị rối loạn. Mà một khi tâm trạng bị rối loạn thì càng dễ bị Thái Bình công chúa trêu ghẹo.
Cho nên, Dương Phàm đã nghĩ tới cánh đối phó với nàng hữu hiệu nhất đó là đổi khách thành chủ, từ thủ chuyển sang công.
Dương Phàm giữ nét mặt nghiêm nghị, nói hết sức cứng rắn:
- Vốn ta không bị muộn nhưng khi tới cửa thì gặp phải một vị cố nhân cho nên mới chậm một chút.
Thái Bình công chúa hơi nhíu mày, nói:
- Cố nhân? Ngươi thì có cố nhân nào?
Dương Phàm nói:
- Tất nhiên là cái vị phò mã mới đuổi giết ta vào hai ngày trước.
- A?
Thái Bình công chúa ngồi bật dậy, sắc mặt có chút lo lắng. Tuy nhiên khi nhìn thấy trang phục của Dương Phàm chỉnh tề, không có thương tích thì sự lo lắng đó của nàng liền biến mất. Thái Bình công chúa bật cười, nói:
- Hắn dâu rồi? Sau không lôi ngươi đi?
Vốn Dương Phàm định dọa cho nàng giật mình như biểu hiện của Thái Bình công chúa đúng là khiến cho hắn phải bất ngờ. Dương Phàm có chút ngạc nhiên, hỏi:
- Ngươi làm cái gì với hắn? Ta có thể thấy được hắn hận ta rất sâu nhưng...hắn lại cố gắng nhịn.
Thái Bình công chúa cười cười với Dương Phàm một cách đắc ý:
- Sơn nhân tự có kế hay. Có điều...thiên cơ không thể lộ. Hi hi.
Nàng vừa nói tới hai chữ "sơn nhân" Dương Phàm liền nhớ tới nàng từng ám chỉ "hai con cá" mà hỏi:
- Ngươi phái ngời tới phủ của ta nói rằng có một con cá bị móc. Con cá bị móc có liên quan gì?
Thái Bình công chúa hơi nheo cặp mắt quyến rũ mà nói:
- Ngươi cho rằng...ta sẽ nói cho ngươi biết một cách rõ ràng hay sao?
Dương Phàm hơi chớp mắt một cái rồi bưng chén rượu nho Thái Bình công chúa uống một chút.
"Không ngờ hắn lại không nổi giận?"
Lần này tới lượt Thái Bình công chúa cảm thấy bất ngờ. Nàng kinh ngạc liếc mắt nhìn Dương Phàm, hơi đảo mắt như suy nghĩ về phản ứng khác thường của hắn. Dương Phàm uống xong chút rượu, thưởng thức một chút rồi nuốt sau đó quay sang nhìn Thái Bình công chúa mà hỏi:
- Hôm nay tìm ta tới đây là có chuyện gì?
"Hắn không tiếp tục truy xem làm thế nào để giải thoát lời thế của Uyển Nhi?"
Thái Bình công chúa càng cảm thấy ngạc nhiên với biểu hiện của Dương Phàm hoàn toàn không như những gì mà mình đã đoán. Cái cảm giác mà nàng vẫn nắm chắc từ từ trở nên lung lay.
Tất nhiên nàng không thích khi Dương Phàm gặp mình lại cứ nhớ tới Thượng Quan Uyển Nhi. Mỗi khi thấy hắn ép hỏi làm thế nào để giải thoát lời thề cho Thượng Quan Uyển Nhi, trong lòng nàng lại cảm thấy tức, cảm thấy ghen. Tuy nhiên nàng lại càng muốn trêu chọc Dương Phàm thêm nữa.
Nhưng hiện tại biểu hiện của Dương Phàm lại chẳng khác nào đám mây trên trời bị gió thổi đi mà không thể nắm bắt được khiến cho nàng không biết hắn đang nghĩ gì, không biết hắn định làm gì. Việc này khiến cho vị công chúa điện hạ cảm thấy luống cuống.
Nàng hơi cắn nhẹ môi, liếc mắt nhìn Dương Phàm một cái rồi nhẹ nhàng nâng cái chân lên mà duỗi thẳng ra, cọ vào đầu gối của hắn một cái. Lúc này, Thái Bình công chúa lại định diễn lại trò cũ.
- Ta muốn...gọi ngươi tới đây uống rượu với ta.
Chân trái nàng co lại để dưới gối chân phải. Còn cái chân phải thì duỗi dài qua hẳn trước mặt Dương Phàm nhìn như muốn thị uy.
Ống quần lụa trắng bó chặt nhét vào trong giầy để lộ đường cong tuyệt đẹp của bắp chân. Mà đùi của nàng thì tròn như một cái trụ ngọc, hợp với cái bắp chân thon không hề có lấy một chút nào bất thường. Có thể nói, cái đùi của nàng theo đúng tỷ lệ vàng. Hơn nữa cái chân thẳng tắp, không hề có lấy một chút cong nào cả.
- Chẳng phải ngươi hẹn ta cùng tới Lạc Thủy vào đêm thất tịch hay sao?
Dương Phàm liếc mắt một cái. Nói xong, hắn liền để tay lên chân của nàng rồi từ từ nắm chặt. Bắp chân của nàng vửa đủ cho bàn tay của hắn nắm gọn. Dương Phàm có thể cảm nhận được cái bắp chân của nàng rất chắc lại mềm mại, đầy cảm xúc.
Có điều cái cảm giác đó chỉ diễn ra trong khoảng khắc. Bởi vì chân của Thái Bình công chúa lập tức duỗi ra thẳng tắp, bắp chân cũng theo cơ thể của nàng mà trở nên cứng đơ.
- Ngươi...ngươi...
Thái Bình công chúa cũng không biết là mình mừng hay sợ, sợ hay là thẹn... Nàng mất bao tâm cơ thật sự hy vọng tình lang có thể để ý tới mình một cái, có thể thân thiết với nàng thêm một chút đó sao?
Tuy nhiên khi tất cả thật sự diễn ra thì nàng lại có một chút nghi hoặc và sợ hãi. Bởi vì trong suy nghĩ của nàng thì Dương Phàm không dễ dàng bị khuất phục như vậy. Sự khác lạ của hắn khiến cho nàng không biết phải làm thế nào.
Nàng muốn rút chân về nhưng không làm được. Cánh tay của Dương Phàm đặt lên chân nàng. Cái đụng chạm nhẹ nhàng khiến cho Thái Bình công chúa có cảm giác giống như gãi ngứa. Sau đó hắn cầm thật chặt khiến cho nàng có cảm giác như chân mình đặt lên lò lửa.
Dương Phàm cầm bàn chân của nàng xoa nhẹ vào mắt cá rồi từ từ di chuyển dọc theo bắp chân tới cái đùi căn tròn đầy mẫn cảm của Thái Bình.
Dương Phàm liên tiếng hết sức chậm rãi nhưng lại có một thứ gì đó bá đạo:
- Ta đang hỏi, ngươi có nói không?
Thái Bình công chúa chịu khuất phục, lí nhí:
- Bởi vì...bởi vì ta không đợi được tới đêm thất tịch...
- Tại sao?
Dương Phàm liếc mắt nhìn nàng một cái, thấy Thái Bình công chúa không còn giữ được bình tĩnh. Nàng cụp mắt xuống, không dám nhìn vào mặt Dương Phàm mà lắp bắp:
- Ta...ta nhớ ngươi...
Thốt lên những lời đó, hai má của nàng nhất thời ửng hồng như một trái táo chín. Nhưng vì Dương Phàm biểu hiệu có chút khác khiến cho nàng như bị oan ức.
Dương Phàm đến đây, chỉ cảm thấy mỗi bước đi của mình, một phản ứng của mình đều nằm trong kế hoạch của Thái Bình công chúa, thì trong lòng thấy ảo não vô cùng. Hắn cố ưỡn ngực đi qua đó, bởi vì trong lòng tức giận nên ra sức dẫm mạnh chân xuống vãn gỗ trên hành lang, phát ra tiếng “thình thịch thình thịch”.
Tiểu nha đầu đấm chân cho Thái Bình công chúa liếc nhìn sang, nói nhỏ gì đó, Thái Bình công chúa cười trả lời một câu, tiểu nha đầu liền từ trên giường bước xuống, vén váy, tránh qua người Dương Phàm. Xem ra, nhìn thái độ hùng hổ của Dương Phàm, làm tiểu nha đầu này sợ hãi rồi.
Thái Bình công chúa nằm ở trên giường, lại cười khanh khách nheo mắt vào nhìn hắn, sóng mắt duyên dáng, thật là quyến rũ.
Dương Phàm thấy da mặt căng cứng, bước lớn qua đó rồi dừng lại, trầm giọng quát:
- Đứng lên!
- Ôi!
Thái Bình công chúa vỗ vào bộ ngực tròn đầy, tỏ ra kinh hãi:
- Tiếng bước chân nặng như vậy, nói chuyện lại lớn tiếng như vậy, ngươi muốn dọa cá của ta chạy hết hay sao!
Đúng lúc này, cái phao trĩu xuống, ngay sau đó dây câu kéo căng, Thái Bình công chúa chỉ lo nói chuyện với Dương Phàm, cần câu lập tức tuột tay rơi xuống sàn nha, bị cá lớn kéo vào trong nước.
- Ai nha, cắn câu rồi, mau giúp ta...
Thái Bình công chúa hưng phấn kêu to. Đoạn đường khi Dương Phàm đến đây, gần như nghĩ đến mỗi phản ứng của mình đều bị cô ta tính toán hết rồi, nên lúc này đâu có chịu tin nàng nữa, chỉ cho là nàng đang làm bộ, hắn liền khoanh hai tay lại, thờ ơ lạnh nhạt, muốn nhìn xem vị công chúa xinh đẹp tuyệt thế này còn muốn giở trò gì.
Thái Bình công chúa thấy hắn bất động, liền cả giận:
- Ngươi...
Nói chưa dứt đã bật người dậy, bắt lấy cần câu cá. Cần câu cá kia đã bị cá lớn kéo ra xa, trượt vào trong nước. Thái Bình công chúa vội vàng nhào về phía trước, bắt được cần câu cá, nhưng bản thân mình thì lại không giữ vững ngã vào trong hồ.
- Ai ai ai...
Thái Bình công chúa kêu lên, hai tay vung loạn xạ như hai bánh xe, không thể ổn định được thân mình. Dương Phàm đứng ở bên cạnh, với thân thủ nhanh nhẹn của hắn, rất dễ dàng túm được nàng, nhưng bởi vì hắn đang tức giận, nên cũng vẫn nghĩ là Công chúa đang giả bộ, liền vẫn lạnh lùng khoanh tay đứng nhìn.
Thái Bình công chúa rơi vào trong hồ, bởi vì không biết bơi, nên nàng lập tức kinh hoảng kêu to “cứu mạng”.
Dương Phàm ở bên cạnh ngồi xổm xuống, nhìn nàng đang giãy dụa ở trong nước, vừa bực mình vừa buồn cười:
- Đây chắc hẳn là trò của Công chúa ngươi rồi, thật sự là có chút tốn sức đấy nhỉ.
Mắt thấy Thái Bình công chúa lại cứ thét chói tai đập nước phành phạch, hắn không kiên nhẫn được nữa:
- Ngươi náo đủ chưa, còn chưa lên?
Thái Bình công chúa không để ý tới hắn, thân hình càng lúc càng trôi xa, lúc này Dương Phàm mới cảm thấy vẻ sợ hãi trên mặt Thái Bình công chúa không giống như là giả bộ, mà quan trọng hơn là, Dương Phàm tận mắt nhìn thấy Thái Bình công chúa lúc giãy dụa còn uống vào hai ngụm nước. Thái Bình công chúa dù giả vờ lừa gạt hắn thế nào, thì cũng không đáng để phải uống nước hồ bẩn này.
Dương Phàm thấy nàng đúng là sắp chìm đến nơi rồi, cũng chẳng cởi y phục mà lao bùm vào trong nước, kéo nàng lên.
- Cứu mạng! Cứu mạng...
Dương Phàm một phát bắt được nàng, tức giận nói:
- Đứng vững vàng, nước có sâu gì đâu.
Trong hồ nước còn có hoa sen, nên nước sao có thể sâu được? Dù là Thái Bình công chúa không biết bơi, nhưng lúc ngã vào trong nước, vì bất thình lình hoảng sợ nên mới bị uống mấy ngụm nước. Nếu nàng tỉnh táo hơn một chút, đã có thể đứng thẳng lên, sẽ phát hiện nước chỉ đến ngang bụng nàng mà thôi.
Thái Bình công chúa bị hắn bắt lấy hai vai quát to, lúc này mới bình tĩnh lại, chợt phát hiện hai chân mình đạp phải đáy, hóa ra hồ nước cũng không quá sâu, không khỏi bình ổn lại.
Dương Phàm nói:
- Đi, chúng ta lên bờ!
Lúc này Thái Bình công chúa đang ôm chặt lấy mình hắn, thân ở trong nước, chẳng có chút chủ ý gì, nghe hắn nói vậy thì liên tục gật đầu. Nhưng khi nàng buông Dương Phàm ra, cúi xuống nhìn bộ dạng của mình, không khỏi lại thét lên chói tai.
Dương Phàm bực bội nói:
- Ngươi lại ...
Dương Phàm thuận theo ánh mắt của Thái Bình công chúa nhìn xuống, lập tức cũng câm bặt. Lúc này đã qua giữa hè, nhưng thời tiết vẫn nóng bức, Thái Bình công chúa mặc y phục rất mỏng manh, nhất là bộ y phục này của nàng lại là màu trắng, mềm mỏng, chất liệu thượng thừa, bị dính nước dán vào người thì chẳng khác gì không mặc quần áo. Hai bầu vú run rẩy trước ngực...không đúng không đúng, không mặc còn khác biệt hơn rất nhiều so với mặc, chính là hấp rất vô cùng.
Cũng may thân hình trần truồng xinh đẹp của nàng thì Dương Phàm cũng đã nhìn thấy rồi. Lúc này dù có quyến rũ mỹ lệ đến mức nào thì cũng không mê người bằng đêm đó. Giờ phút này Dương Phàm lo lắng nhất là tôi tớ trong phủ công chúa, nếu bị bọn họ thấy thì hắn thật đúng là có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Vì thế, Dương Phàm không chút khách khí nói:
- Kêu! Kêu la cái gì! Trên người cô có chỗ nào mà ta chưa từng thấy chứ? Đi! Khẩn trương lên bờ!
Lang quân không hiểu phong tình như thế, Thái Bình công chúa không khỏi cong miệng, rời khỏi hắn, tách hoa sen ra, đi lên bờ.
Tuy rằng Thái Bình công chúa lá gan quá lớn, hơn nữa đã từng bộc lộ thân thể trần truồng trước mặt hắn, nhưng đây lại là ban ngày ban mặt, y phục lại ẩm ướt dính vào người, làm nàng thấy mình không đẹp chút nào, liền lên bờ vén váy chạy vào trong Trạc Nguyệt hiên.
Y phục dính nước, chẳng những lộ làn da trắng muốt, hơn nữa còn lộ ra bộ ngực trắng sữa đầy đặn, khi nàng cầm váy chạy đi, cặp mông tròn lẳn như hai quả đào cín lắc lư, sóng sữa mông nảy đập vào mắt. Dương Phàm đã bao lần được nhìn thấy mỹ nhân trần truồng rồi? Lần này hắn vẫn nhìn chăm chăm cho đến khi bóng hình của nàng biến mất ở trong hiên.
Đợi khi bóng dáng nàng đã biến mất, Dương Phàm mới lấy lại tinh thần, khẩn trương nhìn mọi nơi, lại thấy không có bóng người. Hắn không biết rằng Thái Bình công chúa đã sớm chỉ bảo rồi, nếu Dương Phàm tới thì tôi tớ phải tránh đi hết. Những hạ nhân kia biết đó là tình lang của nàng, đương nhiên là trốn xa chừng nào tốt chừng đó, muốn xem người có diễm phúc lên giường với Công chúa, cũng chẳng phải bọn họ có phúc khí mà xem được?
Dương Phàm vắt y phục mình, nhìn vào trong hiên, hô:
- Có muốn gọi người mang y phục đến không?
Thái Bình công chúa ở trong hiên tức giận đáp:
- Không cần!
Một lát sau, nàng lại nói:
- Ngươi vào đi!
Dương Phàm do dự một chút liền đi vào, nếu đã từng nhìn thấy đối phương trần truồng rồi, thì bây giờ đi vào cũng có khó khăn gì nữa đâu.
Hắn đi vào Trạc Nguyệt Hiên, chỉ thấy Thái Bình công chúa đang ngồi ở trên giường, vẫn là bộ y phục mỏng tang trên người, một vũng nước trên mặt đất, xem ra vừa được vắt khô, nhưng vẫn lộ da dẻ như trước.
Dương Phàm vào Trạc Nguyệt Hiên, dừng ở ngay cửa, tức giận nhìn nàng, nói;
- Đây không phải là kế mà ngươi bày ra đó chứ?
Thái Bình công chúa vắt khô quần áo, thần thái liền lập tức khôi phục lại vẻ ung dung, chỉ là tóc nàng vẫn ướt, lúc này đã tháo trâm, thả mái tóc đen ở trước ngực và sau lưng, khuôn mặt trắng mịn như tuyết càng toát lên sự cao quý mỹ lệ, thanh lệ tú nhã.
Nàng liếc Dương Phàm một cái, tuy rằng ra vẻ cao ngạo, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn giấu ở mái tóc kia lại kiều mỵ đến khác thường:
- Cái này sao, chỉ bất ngờ ngoài ý muốn mà thôi.
Dương Phàm hừ lạnh một tiếng, mặt lạnh lùng nói:
- Ngươi có biết tại sao hôm nay ta đến gặp ngươi không?
Thái Bình công chúa nhăn mày cười thản nhiên, vẻ mặt cực kỳ kiều mỵ:
- Vậy chẳng phải là cảm ơn ta đã trả một số tiền lớn mua chuộc ngục tốt, quan lại giao thông, giúp ngươi bóp méo “Giấy sang tay”, thông đồng với tin tức trong ngục, lại không tiếc tự làm vấy bẩn thanh danh bản thân mình, bảo vệ ngươi ra khỏi tù rồi. Ta nói có đúng không?
Dương Phàm lập tức nghẹn lời, Thái Bình công chúa mặc dù là trêu chọc vui đùa, nhưng đúng vậy, nàng vì cứu hắn, trả giá ít sao? Nàng đã cứu mạng hắn, mà Dương Phàm hắn trước nay ân oán rõ ràng, người khác đối xử với hắn tốt, thì hắn toàn lực hồi báo, nhưng Thái Bình công chúa...
Thái Bình công chúa nghiêng mắt nhìn thần sắc đang biến hóa của hắn, liền di chuyển chiếc eo nhỏ nhắn, thản nhiên nói:
- Đến đây, ngồi cạnh ta!
Dương Phàm nghiêm sắc mặt, trầm giọng nói:
- Công chúa điện hạ, ta thừa nhận cô có ơn cứu mạng Dương mỗ. Ơn cứu mạng này, ta vô cùng cảm kích. Công chúa là người cao quý, vậy mà lại không màng nguy hiểm tới tính mạng cứu ta, ta sợ cả đời này cũng không thể nào báo đáp được, vậy thì cả đời này đành phải nhận ân tình này của cô thôi. Nhưng vì sao cô lại bức bách Uyển nhi và Tiểu Man thề độc như vậy?
- Vì sao ư?
Thái Bình công chúa đột nhiên nhảy dựng lên, bầu vú nẩy lên theo. Có thể thấy vị Công chúa này ở trong hậu trạch nhà mình thì căn bản không mặc áo yếm:
- Vì sao? Ngươi nói vì sao ư?
Thái Bình công chúa phẫn nộ rồi, khuôn mặt đỏ bừng lên. Nàng vốn tỏ ra bộ dạng thản nhiên thong dong, nhưng một câu của Dương Phàm đã chọc giận nàng. Đại khái cũng chỉ có Dương Phàm làm nàng vui vẻ, cũng ngay lập tức làm nàng giận giữ, hoàn toàn khống chế không nổi tâm tình của mình.
- Ngươi nói vì sao ư? Vì sao ngươi có thể chấp nhận Uyển nhi mà không chấp nhận ta? Ta không xinh đẹp bằng cô ta, không tài hoa bằng cô ta sao?
Thái Bình công chúa bước tới gần, như cọp cái giận giữ:
- Ngươi câm miệng! Ta biết ngươi muốn nói gì? Không gì hơn đều là những lời mượn cớ cả, đúng không? Được, nếu đã vậy, ta chấp nhận, nhưng Tạ Tiểu Man thì ngươi trả lời sao đây?
Thái Bình công chúa cười lạnh:
- Nhưng không ngờ ngươi còn thích cả cô ta nữa chứ. Ta áp đặt ngươi, chẳng lẽ cô ta không là do người khác áp đặt ngươi, vì sao ngươi có thể chấp nhận cô ta, mà vẫn không chịu chấp nhận ta, ngươi nói đi!
Dương Phàm ngẩn ra nhìn nàng, rất lâu chẳng thốt ra được câu gì.
Câu chất vấn này của Thái Bình công chúa làm trong lòng Dương Phàm rung lên: “Vì sao? Đúng vậy nhỉ, bất kể mỹ mạo, địa vị, tài hoa hay là tình cảm sâu sắc đối với mình, thì Thái Bình công chúa cũng không kém hơn Uyển nhi, Tiểu Man và a Nô, nhưng vì sao vậy...Bất kể cả việc cô ta chịu hạ mình nói năng nhỏ nhẹ khép nép với mình, mình cũng không chấp nhận cô ta?”