Trung và hiếu, ở thời đại này là phẩm cách cao quý nhất. Trong lòng bọn họ, làm một nô tài trong sáng trung thành là giá trị nhân sinh lớn nhất cuộc đời họ. Mà nay, một nhạc công vốn không cần phải chịu án liên lụy nào còn có thể đứng ra lấy cái chết để minh oan cho Thái tử, trong khi đó là việc mà đáng ra bọn họ nên làm nhưng không làm được. Chuyện này khiến cho họ không khỏi vừa thẹn vừa xấu hổ.
Lai Tuấn Thần kinh ngạc một lúc lâu, mới nuốt nước miếng một cái, quát:
- Người này… người này đích thị là tử sĩ của Thái tử, dùng hành động này để cởi tội cho Thái tử. Người đâu! Mang y xuống! Bản quan sẽ không vì vậy mà ảnh hưởng đến công việc.
Y vừa nói đến đây, cửa đại điệnchợn vọng vào một tiếng hô lớn:
- Bệ hạ giá lâm!
Theo tiếng hô, Thượng Quan Uyển Nhi và Vi Đoàn Nhi một trái một phải đỡ Võ Tắc Thiên bước vào đại điện, phái sau là một đoàn thái giám cung nga và thị vệ.
Lai Tuấn Thần giật mình, vội vàng rời bàn, quỳ rạp xuống, dập đầu hành đại lễ:
- Thần Lai Tuấn Thần tham kiến Bệ hạ…
Phán quan Vương Đức Thọ và tất cả thuộc hạ của Ngự Sử Đài đều thi lễ với bà ta, các tùy tùng trong Đông cung đang chịu thẩm vấn chợt thấy Hoàng đế giá lâm cũng sợ ngây người. Nhưng vừa thấy phần lớn quan lại Ngự Sử Đài đều thi lễ với ngài, bọn họ cũng theo bản năng xoay người muốn dập đầu với Hoàng đế.
Nhưng khi bọn họ xoay người lại dập đầu, chợt có một người phúc chí tâm linh, đại khái là do hành động vĩ đại của An Kim Tàng đã làm tăng lòng dũng cảm của y, khiến cho y bỗng nhiên gào khóc kêu lớn:
- Hoàng thượng, Thái tử oan uổng, nô tì oan uổng!
Có một người khơi màn, mười mấy thái giám nhất thời đều khóc nháo lên, dập đầu nói:
- Hoàng thượng, quả thực Thái tử không có lòng mưu phản…! Lai Tuấn Thần dụng hình, buộc chúng nô tài thừa nhận tội danh không có thực. Hoàng thượng anh minh, xin làm chủ cho Thái tử, xin làm chủ cho nô tài!
Vi Đoàn Nhi là nữ quan gần với Thượng Quan Uyển Nhi trong nội cung. Khi xây dựng ảnh hưởng, bọn họ không ai dám vu cáo giống như An Kim Tàng, tuy nhiên hiện tại bọn họ đang ở trong tay Lai Tuấn Thần, dù sao cũng không còn đường sống, phải giữ lấy cơ hội quý giá này.
Lai Tuấn Thần hận đến cắn răng, nhưng với thân phận của lão, không thể cướp lời tranh biện với mấy tên hoạn quan, đành im lặng không nói.
Võ Tắc Thiên nhìn An Kim Tàng đang nằm ngửa dưới đất, thấy y mổ bụng, hình dáng vô cùng thê thảm, không khỏi biến sắc, nhẹ nhàng thở dài, trầm giọng nói:
- Đây là tôi trung, dùng ngự liễn của trẫm đưa y tới Thái y viện. Trẫm muốn y còn sống!
Võ Tắc Thiên vừa hạ lệnh, lập tức có người chạy ra ngoài mang ngự liễn của bà ta đến, cẩn thận đặt An Kim Tàng đang hấp hối, nội tạng đã rớt ra lên đó, vội vàng rời đi.
Lai Tuấn Thần nghe Võ Tắc Thiên hạ lệnh như vậy không khỏi thầm cảm thấy không ổn. Nhưng y vẫn quỳ mọp dưới đất, đầu không dám ngẩng. Mắt y chỉ thấy một góc long bào, dưới long bào hiện ra một đôi giày nhọn, vì thế lại càng khiêm tốn cúi đầu.
Ánh mắt Võ Tắc Thiên lại nhìn đến chúng thái giám mình đầy thương tích, mười đầu ngón tay gần như nát bét, lại nhìn Lai Tuấn Thần đang phủ phục dưới chân mình, hừ một tiếng nói:
- Lai khanh, ngươi…. Phụ lòng tin của trẫm!
Lai Tuấn Thần vốn định biện giải, nhưng ý niệm này chỉ hơi thoáng xuất hiện trong đầu, nghĩ đến cách Võ Tắc Thiên gọi mình, càng cố nuốt lại, sửa lời nói:
- Vâng! Thần….có tội! Thần nóng lòng phá án, thủ đoạn thô bạo, đã phụ Thánh vọng. Xin Bệ hạ trừng phạt!
Võ Tắc Thiên không để ý tới y nữa, chỉ nhìn vết máu dưới mặt đất, ngây người chốc lát, bèn xoay người ra ngoài. Thượng Quan Uyển Nhi liếc Vi Đoàn Nhi bên cạnh một cái, chỉ thấy khuôn mặt hồng hào xinh đẹp của ả đã trắng bệch như tờ giấy.
Võ Tắc Thiên dừng chân trước tẩm cung Thái tử, nhìn cửa cung đóng chặt, nhíu mày hỏi:
- Thái tử đâu?
Lam Phi Nhi đi theo vội vàng đáp:
- Thưa Bệ hạ, Thái tử…., mấy ngày nay vẫn tự nhốt mình trong tẩm cung, không chịu gặp ai, ngay cả một ngày ba bữa cũng do nô tì đưa vào. Vừa mới rồi…; Thái tử bỗng nhiên như phát điên kêu gào muốn gặp Bệ hạ. Sau khi bọn nô tì khuyên can. Thái tử quay về liền trốn vào cung không chịu ra.
Võ Tắc Thiên thản nhiên nói:
- Mở cửa!
- Vâng!
Lam Phi Nhi vội vàng thưa một tiếng, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra. Võ Tăc Thiên nói:
- Các ngươi đợi ở đây!
Vi Đoàn Nhi vội la lên:
- Một mình Hoàng thượng vào, Đoàn Nhi lo…
Võ Tắc Thiên liếc ả một cái, thản nhiên nói:
- Đứa con trai này của trẫm không có gan thí mẫu! Có gì mà phải lo lắng!
Võ Tắc Thiên bước vào tẩm cung Thái tử, Thượng Quan Uyển Nhi liếc Vi Đoàn Nhi một cái, lẳng lặng đứng chờ bên ngoài cánh cửa điện.
Võ Tắc Thiên vào trong tẩm cung, chỉ cảm thấy bên trong ánh sáng âm u, khiến cho người ta cảm thấy rất u uất, không khỏi hơi nhíu mày, cất tiếng gọi:
- Đán nhi!
Đằng sau tấm bình phong lặng yên một lát, rồi có một âm thanh hoảng sợ vang lên:
- Ai? Ai đang gọi ta? Là ai đang gọi ta?
Võ Tắc Thiên hơi tức giận, nói to hơn:
- Đán nhi, ngay cả giọng nói của mẫu thân ngươi cũng không nhận ra sao?
- A!
Đằng sau tấm bình phong vang lên một tiếng kêu kinh hãi, sau đó “Xoạch xoạch” một hồi, Lý Đán tóc tai bù xù chạy đến.
Võ Tắc Thiên nhìn y. Đứa con trai của bà chỉ mặc độc một chiếc quần lót trắng, tóc tai bù xù, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt hoảng sợ, buông thõng hai tay, nhìn rất khổ sở. Bà ta lại nhìn xuống, dừng trên chân Lý Đán, thấy hai chân y trần trụi giày cũng không đi.
- A! Mẫu thân! Mẫu hoàng!
Lý Đán hoảng sợ vội vàng thi lễ, Võ Tắc Thiên không kiên nhẫn nổi khoát tay áo, nói:
- Được rồi, ở đây chỉ có mẹ con ta, không cần phải giữ lễ tiết như vậy!
Bà ta xoay người, chỉnh lại trang phục ngồi xuống một chiếc ghế. Vừa ngồi xuống, Lý Đán đã bổ nhào tới ôm lấy chân bà ta, gào khóc kêu lớn:
- Mẫu thân, Đán Nhi tuyệt không dám có ác ý trong lòng, không dám có ý thương tổn Mẫu hoàng! Nhi tử bị oan uổng! Nhi tử thật sự bị oan uổng!
Võ Tắc Thiên bị y vừa ôm chân vừa khóc cũng rúng động thân mình. Bà ta bình tĩnh nói:
- Nhưng có người ở trong cung phát hiện có rối gỗ ểm bùa…
Lý Đán nước mắt như mưa giải thích:
- Nhi tử oan uổng mà. Cho đến giờ nhi tử chưa từng thấy qua những thứ đó.
Lưu thị và Đậu thị…
Võ Tắc Thiên đột nhiên ngắt lời y, hỏi:
- Ngươi và Đoàn Nhi đã xảy ra chuyện gì?
- A?
Lý Đán hơi mù mờ, lau lau nước mắt hỏi:
- Đoàn Nhi? Con có chuyện gì với Đoàn Nhi cô nương?
Ánh mắt Võ Tắc Thiên trở nên lợi hại, nhìn y chằm chằm nói:
- Chẳng phải là Đoàn Nhi có ý với ngươi, muốn làm Thái tử phi của ngươi đó sao?
Lý Đán bật thốt lên:
- Không có!
Thấy ánh mắt lợi hại của Võ Tắc Thiên, Lý Đán lắp bắp:
- A… con…. Đoàn Nhi cô nương chỉ trông coi chi tiêu của phủ Thái tử, đôi khi..
Võ Tắc Thiên thấy mắt y mờ mịt, cười lạnh một tiếng nói:
- Ta biết hết rồi!
Lý Đán ngẩn ngơ, đột nhiên dập đầu như giã tỏi:
- Mẫu thân, đây chỉ là ý của Đoàn Nhi cô nương, nhi tử cũng không đồng ỳ mà! Thái tử phi là do mẫu thân chọn cho con, sao con dám tự tiện làm chủ? Đoàn Nhi là nữ quan thân tín bên người mẫu thân, sao con dám có ý muốn nàng...
Lý Đán có vẻ như sợ hãi, liên tục giải thích :
- Đoàn Nhi cô nương nói, chỉ cần trước hết viết một mật chỉ cho cô nương, đợi mẫu thân đại nhân thiên thu vạn tuế thì lập nàng làm hậu. Như vậy Đoản Nhi cô nương sẽ chiếu cố nhiều hơn cho Đông cung, còn có thể nói tốt vài lời về con ở bên cạnh mẫu thân. Nhưng nhi tử không đồng ý vớinàng. Con không phải Hoàng đế thì làm sao có thể hạ mật chỉ gì đó. Chút quy củ đó nhi tử vẫn hiểu được.
- Ngươi không cần nói nữa!
Võ Tắc Thiên không nghĩ tới lại nghe được chuyện như thế từ trong miệng đứa con trai. Đầu tiên là bà ta vô cùng phẫn nộ, nhưng tức giận cũng rất nhanh biến mất, thay vào đó là vô tận bi ai:
- Trẫm già thật rồi, ngay cả người thân cận nhất bên cạnh cũng tính toán sau này với trẫm. Vướng bận lớn nhất trong đám con cháu của trẫm chính là ngai vàng, của các đại thần trong triều là người sở hữu giang sơn sau này. Mà Đoàn Nhi …đã muốn làm Hoàng hậu rồi…
Võ Tắc Thiên dần bình ổn hơi thở, nhìn Lý Đán chằm chằm hỏi:
- Chuyện này, sao trẫm chưa từng nghe ngươi nói?
Lý Đán bị ánh mắt sắc bén của Võ Tắc Thiên nhìn tới bất an liền cúi đầu, ngập ngừng nói:
- Mà…mà không biết nên nói thế nào, mà không có nửa điểm bằng chứng. Đoàn Nhi….Đoàn Nhi là người thân tín nhất bên cạnh mẫu hậu.
Võ Tắc Thiên nhìn thấy, sắc mặt Lý Đán lo sợ không yên, đôi môi nứ tnẻ , trên môi còn rất nhiều nước bọt, nhìn rất tiều tụy. Bà ta không khỏi ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, sâu kín nói:
- Chẳng lẽ…, trẫm đã tin tưởng một người ngoài hơn cả con trai ruột của mình sao?
Những lời này như tự hỏi mình, lại như đang hỏi Lý Đán, nhưng y không dám trả lời, chỉ cúi đầu không nói.
Võ Tắc Thiên chậm rãi cúi đầu, nhìn Lý Đán quỳ sụp dưới đất, giọng nói nhanh chóng bình thản lại:
- Đán nhi! Con gọi người đến truyền lời tới vi nương, con không muốn làm Thái tử rồi hả?
Lý Đán vội vàng nói:
- Vâng! Con vô đức vô tài, ngồi trên ngôi Thái tử này thật sự hổ thẹn khắp thiên hạ. Hơn nữa, cuộc sống thường ngày cũng không nghiêm khắc, thường trêu vướng vào chuyện rắc rối không cần thiết, ảnh hưởng tới tình cảm với A mẫu. Cho nên… xin mẫu thân phế ngôi vị Thái tử của con đi!
Võ Tắc Thiên chậm rãi gật đầu, nhìn ánh mặt trời chiếu vào từ cửa cung, hơi mờ mịt hỏi han:
- Phế ngôi Thái tử của con, vậy ai sẽ kế thừa giang sơn của ta?
Lý Đán mừng rỡ nói:
- Còn có Thất ca, Thất ca đang ở Phòng Châu đó! Hoặc là… Ngụy Vương, Lương Vương cũng tốt…
Y mới nói được một nửa đã bị ánh mắt sắc lạnh của Võ Tắc Thiên làm cho im miệng, hoảng sợ cúi đầu.
Võ Tắc Thiên trầm ngâm một lát, nói:
- Trẫm…cũng không có ý muốn thay đổi Thái tử.
Lý Đán quỳ sụp dưới đất, không dám ngẩng đầu.
Võ Tắc Thiên lại nói:
- Tuy nhiên, cách con làm người quả thật không quá cẩn thận, khiến cho rất nhiều người muốn gây sự. Con không có tâm làm phản, khó tránh khỏi có người gièm pha hãm hại. Một lần hai lần vi nương còn có thể không tin, nhưng nói nhiều, sao có thể không sinh lòng nghi ngờ, để cho người ngoài có cơ hội nữa.
- Bần tăng Hoài Nghĩa, bái kiến bệ hạ!
- A sư tới rồi, ban thưởng ghế ngồi!
- Tạ ơn bệ hạ!
Con ngươi Thượng Quan Uyển Nhi khẽ chuyển động, nói với Võ Tắc Thiên nói:
- Đại gia, Uyển nhi còn có chút việc còn chưa xử xong ở bên Sử quán..
Võ Tắc Thiên nói:
- Không vội, trước tiên đem mấy bản tấu chương còn lại ở chỗ trẫm đi xử lý hoàn tất rồi mới đi sang Sử quán cũng không muộn.
Nói xong, bà ngoắc tay gọi một cung nga tới đấm chân cho mình, lại nhìn Tiết Hoài Nghĩa hỏi:
- A Sư đến là có chuyện gì sao?
Thượng Quan Uyển Nhi bị Võ Tắc Thiên giữ lại, trong lòng cảm thấy bất ổn. Bình thường chỉ cần Tiết Hoài Nghĩa đến đây, mọi người bởi vậy mà sẽ tự chủ động tránh đi, mà cho dù Hoàng đế hôm nay không có lòng dạ nào mây mưa, cũng sẽ giữ Tiết Hoài Nghĩa lại bên cạnh mình triền miên coi sóc một phen, hiện giờ lại như này...
Võ Tắc Thiên thật sự không ngờ hành động này của mình lại làm người ta sinh ra nhiều phỏng đoán đến vậy. Thật ra bà vì không thích người ta nguyền rủa bà hại con trai mình cảm xúc bị ảnh hưởng rất lớn. Mặc dù nói Võ Tắc Thiên chưa bao giờ xem trọng thân tình, nhưng dù sao bà tuổi tác cũng đã lớn, hiện giờ đã bảy mươi tuổi, suy nghĩ đương nhiên sẽ ít nhiều khác trước đây một chút.
Đương nhiên, ở trong tiềm thức của bà, tuy rằng còn chưa nói tới chán ghét Tiết Hoài Nghĩa, nhưng quả thật là đã không còn bằng năm xưa không muốn xa rời nữa. Đại khái là ở chung lâu, bà đã không còn cảm giác kích tình đối với Tiết Hoài Nghĩa nữa.
Tiết Hoài Nghĩa tính tình vô tâm, nên không phát hiện ra hàm nghĩa sâu xa hành động này của Võ Tắc Thiên. Mà hiện giờ y đã không còn là thanh niên trai tráng hai mươi tuổi ôm Võ Tắc Thiên vào lòng, làm nũng đùa cợt chọcbà vui vẻ rồi.
Hơn nữa mấy năm gần đây Võ Tắc Thiên lao tâm lao lực, lo lắng hết lòng vì ngôi vị hoàng đế này, nên không còn chú tâm chăm sóc bản thân như trước đây nữa. Sau khi gỡ bỏ trang sức, lớp trang điểm thì bà đã tóc bạc da mồi, tuổi già sức yếu, trong đáy lòng y cũng cảm thấy chán nghét. Nên khi nghe Võ Tắc Thiên không cho người lui ra thì y cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tiết Hoài Nghĩa liền thẳng thắn nói:
- Bần tăng nhiều ngày không thấy bệ hạ, trong lòng rất nhớ, hôm nay cố ý tiến cung tới thăm bệ hạ. Còn nữa, cũng là có chút việc, muốn phiền toái tới bệ hạ.
Võ Tắc Thiên bất giác nhíu mày, thản nhiên hỏi:
- Thiếu chi phí gì, trẫm có thể bảo nội kho...
Tiết Hoài Nghĩa cười ha hả hai tiếng, gãi gãi đầu trọc nói:
- Nhận được yêu thương của bệ hạ, bần tăng cũng không phải là thiếu tiền tiêu, là vì...Bệ hạ! Bần tăng từ trước đây được bệ hạ cất nhắc là khuê trì chùa Bạch Mã, cũng đã thu nhận được một vài đệ tử không nên thân. Nhắc đến, trong số những đệ tử đó của bần tăng, có một người duy nhất có tiền đồ thì lại là đệ tử tục gia Dương Phàm.
Thượng Quan Uyển Nhi đang đứng bên giả vờ giả vịt xem tấu chương, nghe đến đó trong lòng không khỏi vừa động: “Tiết Hoài Nghĩa này đang nói giúp thấy Phàm huynh sao?”
Thượng Quan Uyển Nhi liếc nhìn Tiết Hoài Nghĩa một cái, càng thấy người này thuận mắt hơn, dù là tư thế ngồi thô tục kia nhìn nhìn cũng thể hiện ra tư thái dũng cảm lỗ mãng.
Tiết Hoài Nghĩa nói:
- Dạo này bần tăng thường nghe người ta nói, tiểu đồ Dương Phàm tuy rằng trong sạch ra tù, nhưng lâu rồi không thấy hắn hồi cung mang binh, hộ vệ cho bệ hạ, đây là mất thánh tâm rồi, khụ khụ...Bệ hạ, đồ đệ này của bần tăng là rất mực trung thành với bệ hạ đấy. Hắn...
Lúc này Võ Tắc Thiên mới hiểu rõ ý đồ đến đây của Tiết Hoài Nghĩa, bà nhoẻn miệng cười, cắt ngang lời y:
- Thì ra là thế, a Sư là vì lệnh đồ mà đến nha...
Võ Tắc Thiên nhẹ nhàng khoát tay một cái nói:
- Chuyện này, a Sư liền không cần nói nữa, trẫm đã lâu rồi không hạ chỉ Dương Phàm hồi cung nhậm chức, xác thực là vì trẫm có tính toán khác. Tuy nhiên bảo trẫm không tin hắn nữa, thậm chí bị giáng chức thì tuyệt đối là không, a Sư cứ yên tâm.
Tiết Hoài Nghĩa nghe xong lập tức mừng rỡ, nói:
- Nếu bệ hạ đã nói thế, vậy thì bần tăng yên tâm rồi. À...chẳng biết là bệ hạ định an bài tiểu đồ như nào à?
Võ Tắc Thiên liếc nhìn ý một cái, nói:
- Trẫm đã có an bài thỏa đáng rồi. Hiện giờ ý chỉ chưa xuống, nếu để a Sư biết trước, sẽ không hợp với luật pháp triều đình. A Sư là được lệnh đồ Dương Phàm nhờ vả đúng không? Ha hả, sau khi a Sư quay về có thể nói cho hắn biết, bảo hắn an tâm ở nhà đi, ít ngày nữa trẫm khác có an bài cho hắn.
Tiết Hoài Nghĩa nghe đến đó cũng không tiện hỏi nữa, đành phải liên tục gật đầu, nói:
- Vậy thì đã làm nhọc lòng bệ hạ rồi, bần tăng thay mặt đồ đệ tạ ơn bệ hạ quan tâm.
Thượng Quan Uyển Nhi cũng không kìm lòng nổi khẽ thở phào:
“Nghe giọng điệu này của bệ hạ, Phàm lang chắc sẽ không bị án này liên lụy rồi. Không biết cái gọi là an bài thỏa đáng của bệ hạ là muốn lang quân làm gì đây nhỉ?”
Dương Phàm lại lần nữa đi vào Kim sai túy. Vừa mới buộc ngựa đi lên thềm lớn, bác sĩ tửu đang ân cần tiễn khách đúng lúc quay người lại đối mặt với hắn.
- Ai nha nha, là Dương tướng quân, mau mau cho mời, mau mau cho mời!
Bác sĩ tửu này chính là tiểu nhị mà lần trước tận mắt thấy Dương Phàm và Võ Du Kỵ xung đột với nhau. Nay thấy người này tới khách điếm, đương nhiên là vô cùng hưng phấn.
Đối với sự nhiệt tình khác thường này của gã, Dương Phàm đầu tiên là chẳng hiểu ra sao cả, nhưng khi nhìn kỹ tướng mạo của gã thấy có chút quen quen thì nhận ra chính là tiểu nhị lần trước mình gặp, liền gật đầu, nói:
- Ta là nhận được lời mời nên đến đây, mau dẫn ta tới Lan Chi Phòng.
Nhã gian mà hắn nói là phòng cao cấp, bác sĩ tửu nghe xong thì nói:
- A, khác ở phòng thượng đẳng đó đã đến rồi, mà chỉ sớm hơn Dương tướng quân một khác thôi, tiểu nhân đã dẫn người đó...
Gã vừa nói đến đây, ở cửa lại đi vào hai người, theo sau là vài thị vệ gia tướng áo xanh, một người trong đó cất giọng:
- Chủ quán, phòng chữ Thiên còn không, mỗ muốn mời khách quý uống rượu ở đó.
Bác sĩ tửu xoay người nhìn lại, lập tức ngơ ngẩn ở đàng kia, Dương Phàm vừa nghiêng đầu, bất giác cũng giật mình.
Hai người vừa mới đi vào, một người trong đó hăn không biết, nhưng người còn lại thì rất quen thuộc, đó chính là Võ Du Kỵ, phò mã của Thái Bình công chúa.
Võ Du Kỵ nghe người kia nói, vốn đang cười, nhưng không ngờ lại một lần nữa gặp Dương Phàm ở trong này, trong lúc nhất thời nụ cười kia lập tức trở nên cứng ngắc trên mặt y.
Người đi bên cạnh thấy Dương Phàm và Võ Du Kỵ thần sắc cổ quái, không khỏi hỏi:
- Các ngươi...biết nhau à?
Người này tên là Trịnh Khắc Tuấn, là con trai của trưởng Công chúa Diên An. Trưởng Công chúa Diên An là con gái út của Đường Cao Tổ Lý Uyên, ít hơn Võ Tắc Thiên bốn tuổi. Luận bối phận thì Võ Tắc Thiên còn phải gọi Trưởng Công chúa Diên An là cô, nhưng Võ Tắc Thiên lại nhận làm mẫu thân của Thiên Kim công chúa.
Thiên Kim công chúa mắt thấy hoàng tộc Lý Đường đã bị tẩy trừ, vội vàng nhận Võ Tắc Thiên làm mẹ nuôi, nhưng thấy vẫn không an toàn, liền tích cực dựa vào Võ gia, bám vào Ngụy vương Võ Thừa Tự, kêu con trai mình là Trịnh Khắc Tuấn cưới con gái của Võ Thừa Tự. Hiện nay Võ Thừa Tự là Thân vương, con gái của bà là quận chúa, Trịnh Khắc Tuấn liền biến thành quận mã rồi.
Vị Trịnh quận mã này bởi vì tích cực dựa vào Võ thị, nên rất quen thuộc đối với chư vương, tướng quân Võ thị. Hôm nay trên đường y tình cờ gặp Võ Du Kỵ, biết Võ Du Kỵ gần đây tâm trạng không tốt lắm, nên nịnh bợ mời Võ Du Kỵ cùng đi uống rượu.
Không nghĩ hai người vừa mới rảo bước tiến lên cửa chính liền đụng phải Dương Phàm.
Bác sĩ tửu kia là một người lanh lợi, thấy tình hình này biết là không hay rồi, tiết mục Võ Phò mã đầu đường đuổi giết Dương Phàm là đề tài sốt dẻo hai ngày nay tại Kim sai túy, nếu hai người bọn họ đánh nhau ở chỗ này thì...
Bác sĩ tửu rùng mình một cái, xoay người chạy vọt vào báo tin cho chưởng quầy.
Thời gian qua một lát, chưởng quầy Kim sai túy mặt vàng như đất dẫn theo mấy tiểu nhị vội vàng tới, vừa chạy vừa hô:
- Khuyên can! Khuyên can! Chỉ cần khuyên can bọn họ không đánh nhau ở Kim sai túy, mỗi người tăng thêm ba tháng tiền công! Bị thương? Bị thương thì bao cho người đó toàn bộ tiền thuốc men, đồng ý cho người đó dưỡng nửa năm, tiền công vẫn nhận bình thường.
Đám tiểu nhị này đồng loạt chạy ra ngoài, lập tức thu hút rất nhiều khách khứa tới uống rượu, có người hiểu chuyện cũng đều đi theo ra ngoài.
Bọn họ vội vã chạy đến hành lang, từ xa chợt dừng bước lại, chỉ thấy Võ Du Kỵ mặt đỏ phừng phừng, rồi lại trắng bệch ra, qua nửa ngày, gã hắn đột nhiên hít sâu một hơi, chậm rãi thở hắt ra, thần sắc trên mặt lại bình tĩnh trở lại.
- Khắc Tuấn! Chúng ta đổi cửa hàng đi, rượu của Kim sai túy này, ta uống không quen!
Võ Du Kỵ nói vậy, cả Trịnh Khắc Tuấn và Dương Phàm cùng ngẩn ra. Chiếu theo tiết mục lần trước Võ Du Kỵ trên phố dài đuổi giết Dương Phàm, hôm nay hai kẻ thù gặp nhau thì tất phải nóng mắt, không chừng còn đánh nhau nữa chưa. Trịnh Khắc Tuấn còn đang do dự nghĩ lúc đó có nên giúp hay không đây.
Giúp, thì đắc tội với Thái Bình công chúa; Không giúp, thì không thể được.Võ Du Kỵ nói như vậy, Trịnh Khắc Tuấn lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại tràn ngập sự khinh miệt đối với Võ Du Kỵ: “Đại trượng phu có thể bị giết chứ không thể bị làm nhục! Thù giết cha, mối hận đoạt vợ không đội trời chung. Chỉ hai thứ này, Võ Du Kỵ đường đường là quận Vương, không ngờ nhẫn nhịn được?”
Ai ngờ, Võ Du Kỵ nói ra lời này xong, trên mặt chẳng tỏ vẻ xấu hổ và tức giận, gã rất bình tĩnh nói xong rồi xoay người đi ra, làm Trịnh Khắc Tuấn ngẩn ngơ một lúc mới đuổi theo sau:
- Phò mã, chờ ta một chút!
Võ Du Kỵ vừa đi, trong hành lang liền vang lên tiếng nổ, chúng khách uống rượu và đám tiểu nhị không yên phận này mồm năm miệng mười cùng bàn tàn nghị luận xôn xao.
Có người nói:
- Đúng vậy nhỉ, rượu của Kim sai túy uống thật không quen...Ha hả, có người nào đó lúc này thấy rượu chua đấy.
- Phì phì, ngươi không ngậm miệng lại được à? Nếu đến tai Thái Bình công chúa...Vậy thì thật sự là ngự phu hữu đạo a!
Dương Phàm bất ngờ thấy Võ Du Kỵ bỏ đi, khác với hành động lần trước một trời một vực, bất giác cũng ngẩn ra.
Hắn chợt nhớ lần trước tới phủ công chúa gặp Thái Bình công chúa, khi rời khỏi Trạc Nguyệt Đình, Thái Bình công chúa đã nói với hắn: “Sau này không phải lo lắng nữa, Võ Du Kỵ sẽ không đi tìm ngươi gây rối nữa đâu” thì thầm giật mình.Vị công chúa này nói được làm được, rốt cuộc cô ta đã dùng thủ đoạn gì mà có thể làm cho Võ Du Kỵ nhẫn nhịn được như thế?
Nghĩ đến sự lợi hại của Thái Bình công chúa, trong lòng Dương Phàm không khỏi lo sợ.
Hắn âm thầm mang theo sự cảnh giác, nói với bác sĩ tửu:
- Làm phiền dẫn ta đi!
- À? Vâng vâng vâng, khách quan bên này mời, tướng quân bên này mời!
Bác sĩ tửu kia bừng tỉnh, vội kìm nén sự kích động dẫn Dương Phàm đi lên lầu. Tửu khách và tiểu nhị vây xem cùng đồng loạt nhìn chăm chú theo lưng Dương Phàm đang chậm rãi đi lên lầu.
Áp lực Dương Phàm lớn như núi!