Mùa thu năm Đại Chu thứ mười lăm, Dương Phàm chính thức trở thành Thu quan Lang trung. Mùa hè nóng nực đã qua đi, mùa thu thanh mát đã tới, trời xanh gió mát cũng xanh, Dương Phàm đến trong một ngày thu, toàn thân mang theo gió thu, khoan khoái dễ chịu bước vào Thu quan nha môn, chính là chính đường Hình Bộ.
Hôm qua Dương Phàm đã đến Lại Bộ, sau khi nhận được thư bổ nhiệm đã đến Hình Bộ báo danh chuẩn bị, cho nên xem như đã báo danh qua. Hôm nay là ngày đầu tiên chính thức nhậm chức bái kiến chủ quan.
Hình Bộ Đại Chu tiếp tục sử dụng chế độ thời Đường, thiết lập một Hình Bộ Thượng thư, một Thị lang, chưởng hình pháp, đồ lệ, câu phục, giam lại. Hình bộ lập bốn ti, Ti thứ nhất tên Hình Bộ Ti, thứ hai tên Đô Quan Ti, thứ ba tên Bỉ Bộ Ti, thứ tư tên Tư Môn Ti, đều do Hình Bộ Thượng thư và Hình Bộ Thị lang tổng lĩnh.
Trong bốn Ti, Hình Bộ Ti là bản ti của Hình Bộ, được gọi là Tiểu Hình Bộ, đây là nơi thực sự quản lý hình pháp trong Hình Bộ. Trước kia, khi Dương Minh Sanh tại nhiệm, đảm nhiệm chức Hình Bộ Lang trung. Khi đó Hình Bộ Thượng thư là Trương Sở Kim, cũng là một trong số những Pháp quan vô cùng lợi hại trong Tam Pháp Ti Đại Đường, dưới là Thị lang Chu Hưng, kế tiếp là Lang trung Dương Minh Sanh.
Hiện giờ, ghế Hình Bộ Thượng thư còn trống, Hình Bộ Thị lang là Thôi Nguyên Tống. Hình Bộ Ti có hai Lang trung, hai Viên Ngoại lang, bốn chủ quản, Lệnh sử mười chín người, Thư Lệnh sử ba mươi tám người, Đình trưởng sáu người, Chưởng cố mười người. Tam Ti khác không quan trọng bằng Hình Bộ Ti, cũng không có nhiều sự vụ như thế, số quan viên cũng ít hơn một chút, ví dụ như Lang trung và Viên Ngoại lang chỉ có một người
Dương Phàm chưa đến nhận chức, ghế Hình Bộ Ti Tả Lang trung vẫn còn trống, chỉ có Hữu Lang trung Trần Đông tại nhiệm. Tả trên Hữu, Dương Phàm đến thì là cấp trên của Trần Đông rồi. Còn nữa, Hình Bộ Thượng thư là chính Tam Phẩm, Hình Bộ Thị lang là chính Tứ phẩm, Hình Bộ Lang trung vốn là “Từ trên ngũ phẩm”. Dương Phàm khi được điều tới đây có cấp bậc “Trên chính ngũ phẩm”, so với Trần Lang trung thì lớn hơn ba cấp, đương nhiên là cấp trên của y.
Đại đường Hình Bộ đặt ở sân trước, các ti nha môn được đặt ở sân sau, bốn Ti chiếm một khóa viện lớn, trong mỗi khóa viện lại đặt y quan theo chức lớn nhỏ, theo thứ tự chia thành từng phòng cho các quan viên. Mà sự phòng của Hình Bộ Thị lang và Hình Bộ Thượng thư được đặt trong sân thứ ba.
Hiện giờ Thôi Nguyên Tống là Hình Bộ Thị lang, cho nên một mình lão độc chiếm sân thứ ba. Dương Phàm đến nhận chức, đầu tiên là phải bái kiến vị Hình Bộ Thị lang này, hiện giờ Thu quan nha môn chân chính Khuê sự nhân Thôi Nguyên Tống.
Trước kia Dương Phàm ở trong cung làm Lang tướng, tuy mỗi ngày đều thấy cả triều áo tím ra ra vào vào, nhưng cũng chỉ là xem náo nhiệt, nhiều lắm cũng chỉ là hơi quen mặt mấy quan viên này, đừng nói đến quen thuộc, càng khó nhớ được tướng mạo và tên của bọn họ, hiện giờ vẫn thật cẩn thận đi ra mặt vị Thu quan Thị lang này.
Sự phòng của Thôi Nguyên Tống rất lớn, vừa cao vừa rộng, nhưng bên trong cũng không có thi họa tự thiếp, bồn hoa bình phòng gì, chỉ là một gian phòng phi thường giản dị, dọc tường cũng không phải mấy thứ trang sức bác cổ để ngắm gì, mà là từng dãy giá sách, trên đó chất đầy thư được đóng buộc cẩn thận.
Nhìn vào cách bố trí của căn phòng, đại khái có thể thấy được tính cách của một người. Xem nơi này không nhiễm một hạt bụi, không gian rộng rãi mà không có một chút bài trí hỗn độn, có thể nhìn ra được Thôi Nguyên Tống có tính cách cẩn thận, nghiêm túc, người này làm việc nhất định thích mọi người nghe lời.
Một Pháp quan quản lý hình pháp thiên hạ như vậy, làm việc theo luật pháp như thế, theo lý hẳn là một khuôn mặt nghiêm túc không giận tự uy, ngay cả không có nếp nhăn thật sâu giữa hai trán khiến người ta bất an như Dương Minh Sanh, cũng nên tràn đầy khí độ oai nghiêm, nhưng thực sự đối mặt với người này, mặc dù lão một thân công phục, nhưng vẫn không cảm giác một chút quan uy nào.
Tướng mạo Thôi Nguyên Tống rất hồn hậu, da cũng ngăm ngăm hơi thô ráp như Dương Phàm, khuôn mặt hơi tròn, ngũ quan không có góc cạnh gì, một đôi môi dày, một cái mũi thấp thấp mềm mại, chòm râu dưới cằm tuy rằng được chăm sóc thật sự chỉnh tề, nhưng cũng không dày, chòm râu thưa thớt rất khó thể hiện ra khí chất tôn quý.
Với tướng mạo của lão, nếu thay một bộ quần áo lão nông bình thường, đứng trên ruộng cũng không nhìn ra được khác các nông dân khác chỗ nào. Người như vậy xuất thân từ Thôi thị Trịnh Châu, chính là một nhánh dưới của Thôi thị Thanh Hà vốn là một trong năm họ Vương hầu có thể ngạo mạn nhất hiện nay.
Bởi vì cái gọi là không muốn lại được, trước kia Dương Phàm làm quan chỉ để tiếp cận với kẻ thù, chức quan này có làm hay không căn bản hắn cũng chẳng để ý. Nhưng hôm nay thì khác, đây chính là sự nghiệp của hắn, tùy tiện điều hắn đến một Ti pháp nha môn hoàn toàn xa lạ, trong lòng hắn sao có thể không có chút nào không yên.
Đừng xem hắn ở nhà hì hì cười đùa với Tiểu Man, dường như chẳng thèm để ý đến chức quan mới nhận này, kỳ thật hắn chỉ không muốn nàng lo lắng cho mình. Hiện giờ thấy Thôi Nguyên Tống có vẻ tốt tính, hắn cũng nhẹ nhẹ thở phào, một thượng quan dễ nói chuyện luôn dễ ở chung hơn.
Ánh mắt Thôi Nguyên Tống nhìn hắn hơi cổ quái, dường như hắn nổi tiếng đã lâu, đột nhiên giờ thấy lại có chút tò mò và săm soi, Dương Phàm chú ý tới ánh mắt của lão, trực giác nghĩ đến nguyên nhân chắc vì Thái Bình Công chúa, dù sao tình yêu của hắn cũng đã truyền khắp toàn thành.
Nhưng nhìn kỹ lại, Dương Phàm cũng không tìm ra chút ám muội nào trong ánh mắt của Thôi Nguyên Tống. Ánh mắt của Thôi Thị lang có chút hương vị thăm dò, trong đó như hàm chứa bí mật gì, nhưng tuyệt đối không quan hệ đến chuyện tình yêu trên phố.
Thôi Nguyên Tống thu lại ánh mắt rất nhanh, bắt đầu nói chuyện với hắn. Lúc này Dương Phàm mới biết cái gọi là đừng trông mặt mà bắt hình dong. Lý lịch có liên quan đến hắn, không ngờ Thôi Nguyên Tống đã nắm chắc hoàn toàn, hơn nữa còn thuộc như lòng bàn tay, thậm chí còn quen thuộc hơn chính bản thân Dương Phàm.
Một khi nhắc đến công việc, lời nói của lão cũng linh hoạt, sắc bén lên, không một câu thừa, tựa như mỗi vấn đề đều suy nghĩ cặn kẽ, liên kết thấu triệt, vô tình khiến cho ngươi phải suy nghĩ theo suy nghĩ của lão, hơn nữa, hoàn toàn không dậy nổi một chút ý nghĩ phản kháng.
Dương Phàm không khỏi thầm sợ hãi, người này không hổ là đại nhân vật đã ngụp lặn trong quan trường mấy chục năm, tuy còn xa không ngang ngược như mấy vị Ngự Sử đài, Trung thừa nhà giàu mới nổi kia, nhưng là sắc bén nội liễm, lòng dạ thâm sâu. Thôi Nguyên Tống hỏi Dương Phàm một vài chuyện mình muốn biết, bèn nghiêm nghị nói: - Bệ hạ đã triệu kiến bản quan tới, nhắc tới ngươi, Bệ hạ rất mong đợi ở ngươi.
Dương Phàm nghe lão nhắc đến Hoàng đế, khẽ khom người xuống.
Thôi Nguyên Tống lại nói: - Nha môn của ta sau án Trương Sở Kim, Chu Hưng, nguyên khí đại thương, rất nhiều chức vị cho đến nay vẫn bỏ trống, nhân sự thiếu nghiêm trọng, án tồn đọng chất đầy không kịp xử lý, hiện giờ có ngươi tới hiệp trợ bản quan, bản quan cũng thật cao hứng. Hy vọng Dương Lang trung có thể cố gắng làm hết phận sự của mình, cần cù chăm chỉ, liêm khiết làm việc công!
Dương Phàm nói: - Xin nghe lời Thị lang dạy bảo!
Thôi Nguyên Tống gật gật đầu, nói: - Bản nha lập ra Hình Bộ Ti, Đô Quan Ti, Bỉ Bộ ti, Ti Môn Ti. Lang trung, Viên Ngoại lang, các khuê sự của các ti sau này cũng sẽ thường xuyên giao tiếp với ngươi, bản quan đã triệu tập họ tới, các ngươi gặp nhau làm quen một chút đi!
Dương Phàm vội đứng lên nói: - Đa tạ Thị lang chỉ bảo!
Thôi Nguyên Tống nói với một người hầu: - Gọi bọn Trần Đông tiến vào!
Một lát sau, Lang trung bốn ti đã được Thôi Nguyên Tống gọi đến từ trước đó đã đứng đợi dưới cửa, Viên Ngoại Lang, các chủ sự đều vào đại sảnh. Thôi Nguyên Tống đứng dậy giới thiệu từng người, như Ti hình Hữu Lang trung Trần Đông, Đô quan Lang trung Tôn Vũ Hiên, Bỉ bộ Lang trung Bì Nhị Đinh, Ti môn Lang trung Nghiêm Tiêu Quân, Ti hình Viên Ngoại Lang tả Nguyên Khánh, Tào Kỳ Căn.
Chỉ là các quan viên chủ sự các ti đó còn có bốn Lang trung, tám Viên Ngoại lang, đừng nói đến mười sáu chủ sự kia nữa, Dương Phàm nghe Thôi Nguyên Tống giới thiệu, chỉ miễn cưỡng nhớ được vài vị quan viên Ti hình ti do hắn phụ trách, còn quan viên các ti khác đều mặc kệ, chỉ kịp hoa đầu chóng mặt chắp tay chào.
Những quan viên này gặp Dương Phàm ai nấy đều tươi cười chân thành, nhiệt tình đối đãi, nhất là mấy vị Lang trung tứ Ti, cầm tay hỏi chuyện hắn, nói cười vui vẻ, cả sảnh đều náo nhiệt.
Ti hình Hữu Lang trung Trần Đông, năm nay 34-35 tuổi, dáng người hơi mập, tai to mặt lớn, là người có phúc tướng. Bởi vì sau này lão sẽ cùng Dương Phàm quản lý Hình Bộ ti, quan hệ thân cận nhất, hơn nữa, trong tứ Ti lấy Hình Bộ ti làm đầu, ở đây địa vị của lão cũng là cao nhất, nên cười nói lớn tiếng hơn.
- Đại danh của Dương Lang trung chúng ta đã sớm nghe nói qua, sau này có thể cùng làm việc với Dương Lang trung, Trần mỗ cảm thấy vinh hạnh sâu sắc. Hôm nay Dương Lang trung vừa mới nhậm chức, còn có nhiều quy định chế độ, cần phải làm quen một chút, vậy chờ hai ngày nữa. Sau hai ngày nữa, bản quan làm chủ, mời các vị đồng nghiệp tới dự tiệc rượu tiếp phong cho Dương Lang trung của chúng ta.
: Đương nhiên xa lánh.
Trần Đông cười dài nói, rồi chắp tay với Thôi Nguyên Tống: - Mong rằng cũng có thể được hân hạnh đón tiếp Thị lang!
Thôi Nguyên Tống khẽ mỉm cười, vuốt râu nói: - Lão phu không giỏi uống rượu, cũng không thích kề cà chuyện này chuyện kia, rời khỏi công việc sẽ lại thành một cái hồ lô kín, đi chẳng phải sẽ khiến cho mọi người mất hứng sao? Bản quan sẽ không tham gia, các ngươi nếu muốn náo nhiệt một chút thì cứ tự đi đi, chỉ có điều đừng uống nhiều quá, ảnh hưởng đến công việc ngày sau đó!
Chúng quan viên cười to, vội nói “Không dám”. Thôi Nguyên Tống cười cười, lại nói: - Được rồi, gọi các ngươi lại đây, gặp mặt nhau làm quen một chút, sau này thời gian giao tiếp còn dài. Mọi người cũng đều đã gặp rồi, giải tán đi thôi. Trần Lang trung, người và Dương Lang trung về Hình Bộ ti, bảo Lệnh sử, Thư lệnh sử, Đình đài, Chưởng cố tới để ra mắt Dương Lang trung.
Tất cả mọi sự vụ bên trong cũng giải thích một chút với Dương Lang trung đi!
Trần Đông luôn miệng nói: - Không thể đổ trách nhiệm cho người khác! Không thể đổ trách nhiệm cho người khác! Thị lang đang bận, chúng ta lui xuống thôi!
Mọi người lại thi lễ với Thôi Thị lang, vây quanh Dương Phàm đi ra ngoài ban sự thính, tới hành lang, chúng quan viên hớn hở cáo lỗi với hắn, bèn tự tán đi, chỉ còn Ti hình Hữu Lang trung Trần Đông và Ti hình Viên Ngoại lang Tả Nguyên Khánh, Tào Kỳ cùng bốn vị chủ sự cùng Dương Phàm quay về Hình Bộ Ti.
Toàn bộ trung tâm thu quan nha môn được thiết kế làm ba đại viện, trong sân ba đại viện được thiết kế có một khu kiến trúc chủ thể, theo thứ tự là đại sảnh thu quan nha môn, nhà hai và nhà ba, các ti xử lý công việc cơ mật thì được an bài ở nhà ngang bên trái bên phải. Hình Bộ Ti là bộ phận quan trong nhất của Hình Bộ, có chức quyền nặng nhất, nhân viên được bố trí cũng nhiều nhất, cho nên có được khu kiến trúc lớn nhất trong khu sân thứ hai.
Từ cửa hông đi vào, bên trong đại viện là vô số tiểu viện, theo thứ tự là nơi xử lý công việc của các vị Viên Ngoại lang, Chủ sự, Lệnh sử, Thư lệnh sử và các quan viên. Chính giữa có một đại viện, chính là thiêm áp phòng của Tả Hữu Ti hình Lang trung.
Đi qua cửa lớn sơn son, đối diện là một bộ phù điêu bích họa đầy đủ, trong bức tranh là một con kỳ thú bay lượn dưới mây, giống như kỳ lân, cơ thể cường tráng như trâu, chỉ mọc một sừng, uy phong lẫm lẫm, đúng là Giải tước thần thú có thể phân biệt đúng sai, có thể nhận ra thiện ác trong truyền thuyết.
Bốn góc trong sân đặt các chum nước cứu hỏa, bên trong là hoa sen, lá sen xanh biếc phủ kín mặt nước, ở giữa sân có một cây quế giờ hoa còn chưa nở, lá vẫn xanh ngắt, có vẻ vô cùng u tĩnh.
Trần Đông cười dài nói với Dương Phàm: - Dương Lang trung, phòng bên trái là thiêm áp phòng nơi túc hạ làm việc. Sau khi biết Lang trung sắp tới nhậm chức, bản quan đã quét tước dọn dẹp cẩn thận, chúng ta vào đó ngồi thôi, các quan lại cao thấp các cấp lập tức sẽ đến bái kiến!
Dương Phàm đi theo lão vào trong thiêm áp phòng ghi tên mình, nhìn nhìn các phòng trước. Ở giữa có một bức bình phong ngăn cách, trước sau có hai phòng khách, tái phải sương phòng đều có Thư biện, có phòng dành cho ngời hầu, vào sâu hơn có một gian phòng lớn, có một gian phòng khá riêng tư là nội thư phòng, một gian khác, ở giữa là phòng làm việc, bên trong còn có bình phong ngăn ra một góc nhỏ, bố trí một cái giường, giờ Ngọ có thể nghỉ ngơi ở đây.
Hai người ngồi xuống trong thư phòng, chỉ trò cười nói trong chốc lát, các quan viên cấp dưới của Hình Bộ ti, ngoại trừ hai vị Viên Ngoại lang vừa thấy, bốn vị Khuê sự, mươi chính Lệnh sử, ba mươi tám Thư Lệnh sử, sáu Đình trưởng, mười Chưởng cố đều lần lượt tiến vào bái kiến.
Dương Phàm gặp từng người một, thực cũng không đoán được chỉ một ti cấp dưới của Hình Bộ mà có tới hơn mười bảy quan viên lớn nhỏ, nếu cộng thêm cả chấp dịch công sai, nô bộc người hầu, Hình Bộ Ti này không đến mấy trăm người sao? Nghĩ lại, Ti này phụ trách hình ngục khắp thiên hạ, lòng cũng bình thường trở lại.
Mỗi một nhóm người tiến vào, Trần Đông đều giới thiệu một lần với hắn, những người này tiến lên bái kiến, Dương Phàm hỏi thăm động viên vài lời. Lặp đi lặp lại, toàn bộ quan viên bái kiến xong cũng mất một canh giờ, chờ những người này giải tán hết, bỗng nhiên có một Thư lại mặc áo xanh, gầy như cây trúc bay vào cửa, rỉ tai vài câu với Trần Đông. Lão nghe xong bèn áy náy cười với Dương Phàm, đứng lên nói: - Có kiện “Trung sự” đã đầy mười ngày, hôm nay nhất định phải “câu bán”, Trần mỗ đi xử lý một chút!
Nhất thời Dương Phàm cũng không nghe hiểu được mấy thuật ngữ đó, vội đứng lên nói: - Trần huynh xin cứ tự nhiên!
Trần Đông mỉm cười chắp tay với hắn, bèn theo cây gậy trúc kia rời đi. Dương Phàm mỉm cười nhìn theo, trong lòng rất vui mừng. Vốn là một nha môn xa lạ, tiếp xúc toàn chuyện mạch sinh, khiến cho hắn cảm thấy rất không yên, không nghĩ đến đồng nghiệp ở đây lại dễ sống chung như thế, sự khẩn trương trong lòng Dương Phàm đã trở thành hư không.
Hắn lẳng lặng ngồi chờ, trong phòng tĩnh lặng một tiếng động cũng không có, trong lòng hắn không khỏi dâng lên một tia cảm giác khác thường. Hắn đứng dậy rời khỏi nội thư phòng, bước thong thả ra ngoài phòng chính, chỉ thấy ngoài cửa thiêm áp phòng của Trần Lang trung liên tục có người ra người vào, vô cùng náo nhiệt.
Không chỉ Viên Ngoại lang, Lệnh sử, Thư biện bản ti, thậm chí cả quan viên lớn nhỏ của Bỉ Bộ Ti, Đô Quan Ti, còn có cả Lạc Dương phủ, Đại Lý Tự, Ngự Sử Đài, thậm chí còn có một vài công sai áo xanh sắc mặt mệt mỏi từ bên ngoài tới giao hồ sơ, đều ra ra vào vào Thiêm áp phòng Trần Lang trung, mà phía Dương Lang trung mình thì cổng sân vắng vẻ, nụ cười trên mặt không khỏi đông cứng lại.
- Có lẽ vì mình là quan mới nhậm chức, bọn họ còn chưa biết chủ quan bản ti đã nhậm chức, nhiều loại sự vụ ta còn không rõ ràng, hiện tại quả thật cũng không làm được gì.
Dương Phàm tự an ủi mình như thế, nhưng khi thấy các quan viên lớn nhỏ vừa mới bái kiến mình xong, vừa đi ra từ trong phòng đối diện, thấy mình đang đứng ở công đường đối diện, sắc mặt không ngờ có chút thần sắc mất tự nhiên cố ý tránh né ánh mắt của mình, Dương Phàm dần dần hiểu được.
Cho tới giờ, Dương Phàm cũng không phải giao tiếp với người trong giang hồ thì cũng là giao tiếp với võ tướng trong triều, nữa cũng là các vị quyền quý trong triều, tính tình những người này xem như cũng ở giữa giang hồ và võ tướng, nhưng kinh nghiệm giao tiếp với quan văn nha môn thì hắn chưa từng có, hiện giờ xem như đã được mở rộng tầm mắt.
Dương Phàm lẳng lặng đứng đó, nghĩ một chút, đột nhiên hơi cười lên: - Những người đọc sách này thật là sâu sắc!
***
Dương Phàm cũng không đứng quá lâu ở nhà chính, hắn chậm rãi sang Thiêm sự phòng của mình, ngồi xuống sau bàn, hai tay đặt trên bàn, đột nhiên cảm thấy thiếu thiếu cái gì. Hắn xoa xoa mặt bàn sơn đen bóng loáng, đột nhiên không kìm nổi phì cười: Đúng rồi! Thiếu văn phòng tứ bảo! (Gồm: bút, mực, giấy, nghiên)
Cẩn thận nghĩ lại một chút, vừa rồi, trong nội thư phòng bên kia cũng rất độc đáo, trên bàn, giấy tờ bản án cố nhiên không có, nhưng ngay cả văn phòng tứ bảo, giấy bút nghiên mực cũng không có một chút, căn phòng này tuy nhìn như bố trí đầy đủ, nhưng lại trống rỗng, không có một vật hữu dụng nào. Điều này….cũng quá rõ rồi chứ?
Dương Phàm thở dài, đứng dậy, đi ra sau tấm bình phong, ở đó có một cái giường đơn cho hắn nghỉ ngơi, trên giường chăn đệm thật dày cũng đủ, sờ thử cũng sạch sẽ khô ráo, xem ra vừa thay cho mình. Coi bộ dạng này, bọn họ chỉ muốn làm mất quyền lực trong việc xử lý công việc, còn các đãi ngộ khác cũng không làm khó hắn.
Dương Phàm cởi giày quan, cũng chẳng sợ quan y bị nhăn, bèn nằm xuống giường, hai tay gối sau đầu, mở to hai mắt. Cẩn thận ngẫm lại những người vừa gặp, hắn không khỏi cười tự giễu, việc này đúng là không thể trách người khác, là mình nhìn mọi việc đã quá đơn giản rồi.
Người khác không nói đến, ít nhất là vị Hữu Lang trung Trần Đông kia, làm sao có thể hoan nghênh sự xuất hiện của hắn?
Đổi lại là hắn, đau khổ dốc sức làm nhiều năm, đằng trước là một vị trí trống, chỉ thiếu chút nữa, chỉ cần cố gắng thêm chút nữa là có thể ngồi lên. Kết quả, cái ghế trống trước mặt có người đến tiếp quản, chặt đứt hy vọng của mình. Người này chẳng những là vãn bối hậu sinh, hơn nữa, đối với công việc này còn không có chút kinh nghiệm nào, mình chịu phục sao?
Tuy nhiên, nếu chỉ là một mình Trần Đông buồn bực thì cũng thôi, nhưng xem tình hình này, có vẻ như cả Hình Bộ đều coi hắn là người ngoài. Nếu như tất cả các ti Hình Bộ đều liên kết lại cô lập hắn, vậy thì đây là do Thôi Thị Lang bày mưu đặt kế, Trần Đông chỉ là một kẻ chấp hành?
Dương Phàm suy nghĩ thật lâu nhưng vẫn không thể giải thích. Hắn vừa mới đến, không biết gì về Hình Bộ, hiện tại tuy rằng đã biết người ta không chào đón mình, nhưng cũng không cách nào biết ngay được chính xác là ai giật dây vụ này.
Muốn nói Hình Bộ bền chắc như thép thì hắn không tin, chỉ cần có danh lợi bày trước mặt, có nha môn nào không tranh quyền đoạt lợi, kéo bè kết phái? Hình Bộ cũng không ngoại lệ, hiện giờ chỉ đối mặt với một kẻ bên ngoài tiến vào ngồi lên đầu mình, mọi người cũng chỉ đành tạm thời hợp tác, cùng chung mối thù mà thôi.
- Đây là muốn làm khó ta đây! A, ai sợ chứ?
Dương Phàm cười cười mọt tiếng, bắt chéo chân: - Nhớ ngày đó, khi mới tiến cung, Chu Đô úy và Tạ Đô úy cũng từng gây khó xử với ta, hiện giờ, một người mất mạng, một người thành nương tử của ta. Đáng tiếc, cả Hình Bộ này đều là đàn ông, không có một người đẹp nào!
Ngòai cửa, một sai nha lặng lẽ đi tới, thăm dò nhìn vào bên trong một chút lại không thấy bóng vị Lang trung mới nhậm chức kia, chỉ nghe thấy sau tấm bình phong có một người bắt chước giọng nữ nhân rì rầm hát: - Nói ngươi ngốc, ngươi không ngốc, nhưng làm việc lại như một tên đại ngốc! Cẩn thận khoái đao ta cắt dưa lạnh…
Tin tức đám người Địch Nhân Kiệt vô tội được phóng thích lan truyền nhanh chóng trong triều đình.
Cho tới nay, phàm là những phạm quan bị bắt vào Ngự sử đài, chưa từng có một ai bình an ra ngoài. Tới hôm nay tuy trước đám người Địch Nhân Kiệt đã có một Dương Phàm, nhưng đó là do quan hệ đặc biệt giữa Dương Phàm và Thái Bình công chúa. Cái chuyện này tới hôm nay đã truyền đi khắp nơi, ai ai đều biết, cho nên mọi người coi hắn là ngoại lệ.
Cho đến khi toàn bộ đám người Địch Nhân Kiệt vô tội được phóng thích, các quan viên mới thật sự xem trọng. Một số người có khứu giác bén nhạy cảm nhận được, cho tới nay, Lai Tuấn Thần luôn được Hoàng đế sủng ái, có thể sẽ phải gặp đen đủi, Càng có một số sĩ tử hiểu biết đã theo chuyện này mà nhìn thấy tương lai xa xôi. Họ cảm thấy, phương châm chấp chính của nữ hoàng như là đã có một số thay đổi.
Võ Tắc Thiên xử lý luôn nhanh gọn. Buổi lâm triều ngày hôm sau, bà ta chính thức ban bố kết quả xử lý việc này, và cũng tuyên bố điều chỉnh và bổ nhiệm một số chức quan lớn trong triều.
Trên thánh chỉ, Võ Tắc Thiên nói:
- Địch Nhân Kiệt, NhâmTri Cổ, Bùi Hành Bản và Đông cung đi lại thân mật, với thân phận triều thần kết giao với thái tử, có kết bè kết cánh, quá bổn phẩn của thần tử. Lần này bị liên lụy tới chuyện Đông cung gửi thư khiêu nại cũng là vì họ không biết kiểm điểm,. Cho nên, hôm nay tuy đã minh oan cho họ, nhưng đám quan viên này cũng sẽ bị trừng phạt.
Hạ chỉ giáng chức Địch Nhân Kiệt là Bành Trạch lệnh, Nhâm Tri Cổ là Giang Hạ lệnh, Bùi Tuyên Lễ là Di Lăng lệnh, Ngụy Nguyên Trung là Phù Lăng lệnh, Lư hiến là Tây Hương lệnh. Mấy vị tể tướng và Thượng thư, thị lang này đều bị phái đến các địa phương làm huyện lệnh.
Ngoài ra, do lục soát trong phủ Tể Tướng Bùi Hành Bản và thứ sử Lý Tự Thật có thư tín, phát hiện trào phúng tới tình hình chính trị đương thời, ngôn ngữ phỉ báng thánh thượng, định hai người có tội bất kinh, bãi chức quan của họ, cả nhà bị lưu đầy ở Lĩnh Nam.
Còn về Lai Tuấn Thần, vì thẩm tra vụ án mưu phản, phá án thô bạo, nghiêm hình bức cung, chấp pháp lại phạm pháp. Để có được công lao mà dung túng thuộc hạ tạo chứng cứ giả, miễn chức Ngự sử tả thừa tướng, giáng chức làm Tham quân ở Đồng châu.
Sau đó, Võ Tắc Thiên bổ nhiệm một số chức quan vào những vị trí trống đó, vị trí được chú ý nhất là chức vị Tể tướng, nhưng đối với việc bổ nhiệm Tể tướng, thực ra trước khi Hoàng đế hạ chỉ mọi người đã biết rõ trong lòng. Lúc này vừa nghe chỉ ý quả nhiên là chọn Lý Chiêu Đức là Tể tướng, Dương Chấp Nhu, Tô Vị Đạo là Phó tể tướng, giúp đỡ Lý Chiêu Đức chủ trì triều chính.
Về việc bổ nhiệm các quan viên cấp dưới như Thượng Thư, Thị lang, không do Hoàng đế trực tiếp hạ chỉ trên triều. Những việc này do bộ Lại xem xét sắp xếp, báo Hoàng đế phê chuẩn. Còn điều khiến người ta không thể đoán trước, đó chính là những chức vị này. Sau khi bãi triều, nhiều quan viên đều đã có tính toán của riêng mình.
Có gười muốn con cháu của mình, người nhà của mình, có người muốn bản thân thăng một bậc, có người lại muốn tự đề bạt thế lực của mình. Thế là công việc của mấy vị quan trong bộ Lại lập tức lu bù. Quyền cao chức trọng khiến người ta nói bóng nói gió, đem danh lợi mua chuộc lòng người. Những người có quyền thế tương đương thì bắt đầu tỏ thành ý, mời tiệc rượu. Người có quan chức thấp hơn lại bắt đầu chuẩn bị những món hậu lễ và bái thiệp. Nhâm Tri Cổ, Bùi Tuyên Lễ và mấy vị quan bị giáng chức hay lưu đầy đều buồn bã không nói gì, đúng là có nhà vui còn có nhà buồn.
Lòng dạ Địch Nhân Kiệt lại rất rộng lớn, tuy trong khoảnh khắc từ một Tể tướng đương triều bị giáng chức xuống thành một Huyện lệnh nhỏ nhoi, ông ta lại không quan tâm thiệt hơn, vô cùng ung dung. Đối mặt với những lời thăm hỏi động viên của một số quan viên từng có quan hệ tốt, ông cũng chỉ mỉm cười đáp đối, không hề uể oải.
Trong vụ án Tể Tướng, Thượng thư, thị lang mưu phản này, các quan lớn quá nhiều, cho nên rất ít người chú ý tới “cửa trai lơ” Dương Phàm sẽ được sắp xếp thế nào. Trên thực tế với chức quan ngũ phẩm của hắn, nếu đặt ở địa phương đã coi như không nhỏ, đủ để ngồi bằng với Thứ sử một phủ. Nhưng trong thành Lạc Dương, quan nhiều như mây này cũng không phải là lớn, Hoàng đế tuyên bố bổ nhiệm và miễn nhiệm quan viên, trong danh sách đều không có hắn. Hắn cũng phải đợi Bộ Lại bổ nhiệm.
Nhưng đám quan viên đang vắt hết óc vì các chức vị trống mà luồn cúi lại chẳng có ai ngờ, lúc này Dương Phàm đang đứng bên ngoài điện Võ Thành, lặng lẽ đợi Hoàng đế tới.
Người thường nói:, đã trải qua nữ nhân, con trai mới có thể trở thành đàn ông. Còn hôn nhân lại có thể khiến đàn ông nhanh chóng trưởng thành, bởi vì một mình hắn phải lo toan tất cả. Hắn phải làm những việ của cha mình trước kia, trở thành một cái cây đại thụ, che gió che mưa cho gia đình hắn.
Trải qua sinh tử, có thể khiến một người đàn ông nhanh chóng lớn lên. Đôi khi, có thể nói là sự thay da đổi thịt, không khác gì được sinh ra một lần nữa.
Dương Phàm vừa thành thân đã bị vào tù, suýt nữa chịu hình phạt mất đầu. Một chuỗi những chuyện gặp phải, đã khiến thanh niên hai mươi tuổi này, có những của cải quý giá mà người khác rất khó có được, đó chính là sự rèn luyện tâm trí, sự trưởng thành về tính cách, và sự thành thục về trí tuệ.
Trước đây Dương Phàm luôn có nụ cười tươi rói. Khi hắn đứng ở đó, giống như một cái cây thương cao ngất, khiến cho người ta có cảm giác bộc lộ tài năng, khiến người ta vừa nhìn đã chú ý tới tinh thần phấn chấn bồng bột của hắn, một thanh niên tuấn tú.Còn bây giờ, trên mặt hắn vẫn luôn mang theo nụ cười, nhưng nụ cười đó lại là nội liễm, đầy hàm súc, không rạng ngời như mặt trời nữa, mà lại mềm mại giống như ánh trăng. Dáng của hắn cao ngất như trước, nhưng lại không bộc lộ tài năng, mà giống như một lưỡi kiếm - một lưỡi kiếm sắc ẩn trong vỏ kiếm .
Uyển Nhi đang ở điện Võ Thành xử lý tấu chương, nàng đã biết Dương Phàm đứng ngoài cửa rồi, nhưng nàng không cố ý ra nhìn một cái, cũng không cố ý gọi Dương Phàm vào trong điện nói chuyện với nàng. Tuy nàng rất muốn, rất muốn…
Dương Phàm cũng không vội vàng hỏi đám cung nga thái giám ra vào về tình hình của nàng. Bây giờ hắn đã học được sự kiên nhẫn. Có khi, sự nhẫn lại tức thì, mới có thể có được sự tương ngộ lâu dài. Bây giờ hắn đã hiểu đạo lý này.
Xa xa, vang lên tiếng chuông tan triều, Dương Phàm quay người, mắt nhìn về Vạn tượng thần cung. Hắn không phải đợi quá lâu tiếng bước chân của Hoàng đế nhanh chóng xuất hiện Dương Phàm đợi Võ Tắc Thiên đi tới trước mặt mới hạ thấp người nói:
- Thần Dương Phàm, bái kiến Bệ hạ.
- Uyển nhi cung nghênh Thánh giá.
Lúc này, hắn đột nhiên nghe thấy giọng nói uyển chuyển của Uyển nhi ở bên cạnh làm, lòng Dương Phàm run lên bần bật. Nhưng hắn cũng không quay đầu nhìn nàng. Võ Tắc Thiên bình tĩnh nhìn Dương Phàm nói:
- Theo Trẫm vào.
Nói xong bà vươn tay ra, gọi Uyển nhi tới đỡ rồi chậm rãi bước vào điện võ Thành.
Dương Phàm đứng thẳng người lên, theo sau bà ta nhưng ánh mắt lại nhìn lên người Uyển nhi.
Uyển Nhi vận bộ y phục màu xanh nhạt của trúc Vân Nam, dáng người cao ráo, vô cùng tao nhã. Nhưng khi ánh mắt của hắn nhìn vào eo của Uyển nhi, lại phát hiện nó thật nhỏ. Dưới cái đai ngọc buộc ở hông của nàng, vòng eo thon không tới một nắm tay.
Vạt áo nhỏ đi chứng tỏ Uyển Nhi gầy nhiều.
Uyển Nhi dường như phát hiện Dương Phàm đang nhìn mình chăm chú, cái lưng của nàng hơi cứng nhắc. Nàng đỡ Võ Tắc Thiên, đi thẳng tới trước án, buông tay lui về sau. Nhân cơ hội Võ Tắc Thiên quay người ngồi, nàng mới quay đầu sang chỗ khác, nhanh chóng liếc nhìn Dương Phàm một cái.
Dương Phàm luôn nhìn nàng, Uyển nhi vừa quay đầu, liền đón nhận lấy ánh mắt của hắn.
Dương Phàm nhìn cặp lông mày như lá liễu, đôi mắt phượng, hai má như mới vương lệ, cái mũi mịn màng và ánh mắt nhanh chóng né tránh kia, trong lòng hơi đau xót.
Uyển Nhi mím nhẹ đôi môi, nhanh chóng nghiêng đầu, đứng sang một bên. Nàng không dám nhìn nhiều, sợ Dương Phàm thấy sự bi thường của mình.
Võ Tắc Thiên khẽ ho khan một tiếng, nói với Dương Phàm:
- Dương Phàm.
Dương Phàm vội vàng lấy lại tinh thần, tiến lên trước một bước, khoanh tay nói:
- Ngươi bị người vu cáo, bỏ tù hàm oan, có oán hận gì với Trẫm sao?
Dương Phàm vội vàng nói:
- Lôi đình mưa gió, đều là quân ân, thần là thần tử của Bệ hạ, không dám có sự oán hận với Bệ hạ. Sở dĩ thần bị bỏ tù oan, cũng là vì đức hạnh của thần không đủ, đmới bị tiểu nhân áp chế. May mà nhờ Bệ hạ thánh minh, thay thần xóa bỏ hàm oan. Hôm nay Thần nhất định tự xét lại mình, đền đáp triều đình.
Võ Tắc Thiên mỉm cười, trầm ngâm nói:
- Cung đình cảnh giới, chỉ cần một lát lơi lỏng là có thể khiến ngươi vào tù, chức vụ của ngươi đã có người khác thay thế. Vị Tướng này làm việc cẩn thận, tận tâm với cương vị, hôm nay tuy đã chứng minh được ngươi không có tội, nhưng Trẫm cũng không thể vô cớ miễn chức ông ta, cho nên…, có một sự sắp xếp khác cho ngươi.
Ngón tay bà ta vẫn nhẹ nhàng ấn trên mặt bàn, nói xong lời này, mới mở hai mắt, nhìn Dương Phàm đang cúi đầu, mỉm cười nói:
- Phủ Thái Bình công chúa còn thiếu một vị trưởng sử, không có người thích hợp, ngươi có bằng lòng chịu thiệt không?
Khi ngón tay của bà tã khẽ chọc xuống bàn, lông mày của Thượng Quan Uyển Nhi đã không tự chủ mà nháy lên vài cái, đôi tay trong ống tay áo đột nhiên nắm chặt, đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay nhưng nàng không cảm nhận được sự đau đớn. Nàng quay đầu đi định dành cho Dương Phàm một sự cảnh cáo nghiêm khắc. Nhưng nàng dùng hết sức, cổ vẫn cừng ngắc, không có cách nào vặn lại được.
Trước mật Võ Tắc Thiên ra ám hiệu với người khác, không phải là một việc dễ dàng.
Trưởng sử phủ công chúa?
Sao Hoàng đế lại nghĩ tới chức vị này?
Dương Phàm rất kinh ngạc, trong lòng hắn lập tức xuất hiện một dự cảm bất thường. Ssau đó, hắn nhìn sắc mặt của Uyển nhi. Uyển nhi nghiêng người đứng, đường cong dịu dàng trên khuôn mặt đẹp vô cùng, nhưng hắn từng có những cử động da thịt thân thiết với Uyển nhi, nên cảm nhận được ẩn giấu sau sắc mặt bình tĩnh đó là một sự sợ hãi và căng thẳng.
Hắn lập tức cúi người, tràm giọng nói:
- Bệ hạ có lệnh Thần xin cúi đầu nghe theo. Chỉ có điều…, không phải thần tự coi nhẹ mình, nhưng trách nhiệm Trưởng sử phủ công chúa quá nặng nề, còn thần kiến thức nông cạn, sợ không đảm nhiệm được, mà phụ thánh vọng. Do đó…, thần không dám lĩnh mệnh.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Mùa thu năm Đại Chu thứ mười lăm, Dương Phàm chính thức trở thành Thu quan Lang trung. Mùa hè nóng nực đã qua đi, mùa thu thanh mát đã tới, trời xanh gió mát cũng xanh, Dương Phàm đến trong một ngày thu, toàn thân mang theo gió thu, khoan khoái dễ chịu bước vào Thu quan nha môn, chính là chính đường Hình Bộ.
Hôm qua Dương Phàm đã đến Lại Bộ, sau khi nhận được thư bổ nhiệm đã đến Hình Bộ báo danh chuẩn bị, cho nên xem như đã báo danh qua. Hôm nay là ngày đầu tiên chính thức nhậm chức bái kiến chủ quan.
Hình Bộ Đại Chu tiếp tục sử dụng chế độ thời Đường, thiết lập một Hình Bộ Thượng thư, một Thị lang, chưởng hình pháp, đồ lệ, câu phục, giam lại. Hình bộ lập bốn ti, Ti thứ nhất tên Hình Bộ Ti, thứ hai tên Đô Quan Ti, thứ ba tên Bỉ Bộ Ti, thứ tư tên Tư Môn Ti, đều do Hình Bộ Thượng thư và Hình Bộ Thị lang tổng lĩnh.
Trong bốn Ti, Hình Bộ Ti là bản ti của Hình Bộ, được gọi là Tiểu Hình Bộ, đây là nơi thực sự quản lý hình pháp trong Hình Bộ. Trước kia, khi Dương Minh Sanh tại nhiệm, đảm nhiệm chức Hình Bộ Lang trung. Khi đó Hình Bộ Thượng thư là Trương Sở Kim, cũng là một trong số những Pháp quan vô cùng lợi hại trong Tam Pháp Ti Đại Đường, dưới là Thị lang Chu Hưng, kế tiếp là Lang trung Dương Minh Sanh.
Hiện giờ, ghế Hình Bộ Thượng thư còn trống, Hình Bộ Thị lang là Thôi Nguyên Tống. Hình Bộ Ti có hai Lang trung, hai Viên Ngoại lang, bốn chủ quản, Lệnh sử mười chín người, Thư Lệnh sử ba mươi tám người, Đình trưởng sáu người, Chưởng cố mười người. Tam Ti khác không quan trọng bằng Hình Bộ Ti, cũng không có nhiều sự vụ như thế, số quan viên cũng ít hơn một chút, ví dụ như Lang trung và Viên Ngoại lang chỉ có một người
Dương Phàm chưa đến nhận chức, ghế Hình Bộ Ti Tả Lang trung vẫn còn trống, chỉ có Hữu Lang trung Trần Đông tại nhiệm. Tả trên Hữu, Dương Phàm đến thì là cấp trên của Trần Đông rồi. Còn nữa, Hình Bộ Thượng thư là chính Tam Phẩm, Hình Bộ Thị lang là chính Tứ phẩm, Hình Bộ Lang trung vốn là “Từ trên ngũ phẩm”. Dương Phàm khi được điều tới đây có cấp bậc “Trên chính ngũ phẩm”, so với Trần Lang trung thì lớn hơn ba cấp, đương nhiên là cấp trên của y.
Đại đường Hình Bộ đặt ở sân trước, các ti nha môn được đặt ở sân sau, bốn Ti chiếm một khóa viện lớn, trong mỗi khóa viện lại đặt y quan theo chức lớn nhỏ, theo thứ tự chia thành từng phòng cho các quan viên. Mà sự phòng của Hình Bộ Thị lang và Hình Bộ Thượng thư được đặt trong sân thứ ba.
Hiện giờ Thôi Nguyên Tống là Hình Bộ Thị lang, cho nên một mình lão độc chiếm sân thứ ba. Dương Phàm đến nhận chức, đầu tiên là phải bái kiến vị Hình Bộ Thị lang này, hiện giờ Thu quan nha môn chân chính Khuê sự nhân Thôi Nguyên Tống.
Trước kia Dương Phàm ở trong cung làm Lang tướng, tuy mỗi ngày đều thấy cả triều áo tím ra ra vào vào, nhưng cũng chỉ là xem náo nhiệt, nhiều lắm cũng chỉ là hơi quen mặt mấy quan viên này, đừng nói đến quen thuộc, càng khó nhớ được tướng mạo và tên của bọn họ, hiện giờ vẫn thật cẩn thận đi ra mặt vị Thu quan Thị lang này.
Sự phòng của Thôi Nguyên Tống rất lớn, vừa cao vừa rộng, nhưng bên trong cũng không có thi họa tự thiếp, bồn hoa bình phòng gì, chỉ là một gian phòng phi thường giản dị, dọc tường cũng không phải mấy thứ trang sức bác cổ để ngắm gì, mà là từng dãy giá sách, trên đó chất đầy thư được đóng buộc cẩn thận.
Nhìn vào cách bố trí của căn phòng, đại khái có thể thấy được tính cách của một người. Xem nơi này không nhiễm một hạt bụi, không gian rộng rãi mà không có một chút bài trí hỗn độn, có thể nhìn ra được Thôi Nguyên Tống có tính cách cẩn thận, nghiêm túc, người này làm việc nhất định thích mọi người nghe lời.
Một Pháp quan quản lý hình pháp thiên hạ như vậy, làm việc theo luật pháp như thế, theo lý hẳn là một khuôn mặt nghiêm túc không giận tự uy, ngay cả không có nếp nhăn thật sâu giữa hai trán khiến người ta bất an như Dương Minh Sanh, cũng nên tràn đầy khí độ oai nghiêm, nhưng thực sự đối mặt với người này, mặc dù lão một thân công phục, nhưng vẫn không cảm giác một chút quan uy nào.
Tướng mạo Thôi Nguyên Tống rất hồn hậu, da cũng ngăm ngăm hơi thô ráp như Dương Phàm, khuôn mặt hơi tròn, ngũ quan không có góc cạnh gì, một đôi môi dày, một cái mũi thấp thấp mềm mại, chòm râu dưới cằm tuy rằng được chăm sóc thật sự chỉnh tề, nhưng cũng không dày, chòm râu thưa thớt rất khó thể hiện ra khí chất tôn quý.
Với tướng mạo của lão, nếu thay một bộ quần áo lão nông bình thường, đứng trên ruộng cũng không nhìn ra được khác các nông dân khác chỗ nào. Người như vậy xuất thân từ Thôi thị Trịnh Châu, chính là một nhánh dưới của Thôi thị Thanh Hà vốn là một trong năm họ Vương hầu có thể ngạo mạn nhất hiện nay.
Bởi vì cái gọi là không muốn lại được, trước kia Dương Phàm làm quan chỉ để tiếp cận với kẻ thù, chức quan này có làm hay không căn bản hắn cũng chẳng để ý. Nhưng hôm nay thì khác, đây chính là sự nghiệp của hắn, tùy tiện điều hắn đến một Ti pháp nha môn hoàn toàn xa lạ, trong lòng hắn sao có thể không có chút nào không yên.
Đừng xem hắn ở nhà hì hì cười đùa với Tiểu Man, dường như chẳng thèm để ý đến chức quan mới nhận này, kỳ thật hắn chỉ không muốn nàng lo lắng cho mình. Hiện giờ thấy Thôi Nguyên Tống có vẻ tốt tính, hắn cũng nhẹ nhẹ thở phào, một thượng quan dễ nói chuyện luôn dễ ở chung hơn.
Ánh mắt Thôi Nguyên Tống nhìn hắn hơi cổ quái, dường như hắn nổi tiếng đã lâu, đột nhiên giờ thấy lại có chút tò mò và săm soi, Dương Phàm chú ý tới ánh mắt của lão, trực giác nghĩ đến nguyên nhân chắc vì Thái Bình Công chúa, dù sao tình yêu của hắn cũng đã truyền khắp toàn thành.
Nhưng nhìn kỹ lại, Dương Phàm cũng không tìm ra chút ám muội nào trong ánh mắt của Thôi Nguyên Tống. Ánh mắt của Thôi Thị lang có chút hương vị thăm dò, trong đó như hàm chứa bí mật gì, nhưng tuyệt đối không quan hệ đến chuyện tình yêu trên phố.
Thôi Nguyên Tống thu lại ánh mắt rất nhanh, bắt đầu nói chuyện với hắn. Lúc này Dương Phàm mới biết cái gọi là đừng trông mặt mà bắt hình dong. Lý lịch có liên quan đến hắn, không ngờ Thôi Nguyên Tống đã nắm chắc hoàn toàn, hơn nữa còn thuộc như lòng bàn tay, thậm chí còn quen thuộc hơn chính bản thân Dương Phàm.
Một khi nhắc đến công việc, lời nói của lão cũng linh hoạt, sắc bén lên, không một câu thừa, tựa như mỗi vấn đề đều suy nghĩ cặn kẽ, liên kết thấu triệt, vô tình khiến cho ngươi phải suy nghĩ theo suy nghĩ của lão, hơn nữa, hoàn toàn không dậy nổi một chút ý nghĩ phản kháng.
Dương Phàm không khỏi thầm sợ hãi, người này không hổ là đại nhân vật đã ngụp lặn trong quan trường mấy chục năm, tuy còn xa không ngang ngược như mấy vị Ngự Sử đài, Trung thừa nhà giàu mới nổi kia, nhưng là sắc bén nội liễm, lòng dạ thâm sâu. Thôi Nguyên Tống hỏi Dương Phàm một vài chuyện mình muốn biết, bèn nghiêm nghị nói: - Bệ hạ đã triệu kiến bản quan tới, nhắc tới ngươi, Bệ hạ rất mong đợi ở ngươi.
Dương Phàm nghe lão nhắc đến Hoàng đế, khẽ khom người xuống.
Thôi Nguyên Tống lại nói: - Nha môn của ta sau án Trương Sở Kim, Chu Hưng, nguyên khí đại thương, rất nhiều chức vị cho đến nay vẫn bỏ trống, nhân sự thiếu nghiêm trọng, án tồn đọng chất đầy không kịp xử lý, hiện giờ có ngươi tới hiệp trợ bản quan, bản quan cũng thật cao hứng. Hy vọng Dương Lang trung có thể cố gắng làm hết phận sự của mình, cần cù chăm chỉ, liêm khiết làm việc công!
Dương Phàm nói: - Xin nghe lời Thị lang dạy bảo!
Thôi Nguyên Tống gật gật đầu, nói: - Bản nha lập ra Hình Bộ Ti, Đô Quan Ti, Bỉ Bộ ti, Ti Môn Ti. Lang trung, Viên Ngoại lang, các khuê sự của các ti sau này cũng sẽ thường xuyên giao tiếp với ngươi, bản quan đã triệu tập họ tới, các ngươi gặp nhau làm quen một chút đi!
Dương Phàm vội đứng lên nói: - Đa tạ Thị lang chỉ bảo!
Thôi Nguyên Tống nói với một người hầu: - Gọi bọn Trần Đông tiến vào!
Một lát sau, Lang trung bốn ti đã được Thôi Nguyên Tống gọi đến từ trước đó đã đứng đợi dưới cửa, Viên Ngoại Lang, các chủ sự đều vào đại sảnh. Thôi Nguyên Tống đứng dậy giới thiệu từng người, như Ti hình Hữu Lang trung Trần Đông, Đô quan Lang trung Tôn Vũ Hiên, Bỉ bộ Lang trung Bì Nhị Đinh, Ti môn Lang trung Nghiêm Tiêu Quân, Ti hình Viên Ngoại Lang tả Nguyên Khánh, Tào Kỳ Căn.
Chỉ là các quan viên chủ sự các ti đó còn có bốn Lang trung, tám Viên Ngoại lang, đừng nói đến mười sáu chủ sự kia nữa, Dương Phàm nghe Thôi Nguyên Tống giới thiệu, chỉ miễn cưỡng nhớ được vài vị quan viên Ti hình ti do hắn phụ trách, còn quan viên các ti khác đều mặc kệ, chỉ kịp hoa đầu chóng mặt chắp tay chào.
Những quan viên này gặp Dương Phàm ai nấy đều tươi cười chân thành, nhiệt tình đối đãi, nhất là mấy vị Lang trung tứ Ti, cầm tay hỏi chuyện hắn, nói cười vui vẻ, cả sảnh đều náo nhiệt.
Ti hình Hữu Lang trung Trần Đông, năm nay 34-35 tuổi, dáng người hơi mập, tai to mặt lớn, là người có phúc tướng. Bởi vì sau này lão sẽ cùng Dương Phàm quản lý Hình Bộ ti, quan hệ thân cận nhất, hơn nữa, trong tứ Ti lấy Hình Bộ ti làm đầu, ở đây địa vị của lão cũng là cao nhất, nên cười nói lớn tiếng hơn.
- Đại danh của Dương Lang trung chúng ta đã sớm nghe nói qua, sau này có thể cùng làm việc với Dương Lang trung, Trần mỗ cảm thấy vinh hạnh sâu sắc. Hôm nay Dương Lang trung vừa mới nhậm chức, còn có nhiều quy định chế độ, cần phải làm quen một chút, vậy chờ hai ngày nữa. Sau hai ngày nữa, bản quan làm chủ, mời các vị đồng nghiệp tới dự tiệc rượu tiếp phong cho Dương Lang trung của chúng ta.
: Đương nhiên xa lánh.
Trần Đông cười dài nói, rồi chắp tay với Thôi Nguyên Tống: - Mong rằng cũng có thể được hân hạnh đón tiếp Thị lang!
Thôi Nguyên Tống khẽ mỉm cười, vuốt râu nói: - Lão phu không giỏi uống rượu, cũng không thích kề cà chuyện này chuyện kia, rời khỏi công việc sẽ lại thành một cái hồ lô kín, đi chẳng phải sẽ khiến cho mọi người mất hứng sao? Bản quan sẽ không tham gia, các ngươi nếu muốn náo nhiệt một chút thì cứ tự đi đi, chỉ có điều đừng uống nhiều quá, ảnh hưởng đến công việc ngày sau đó!
Chúng quan viên cười to, vội nói “Không dám”. Thôi Nguyên Tống cười cười, lại nói: - Được rồi, gọi các ngươi lại đây, gặp mặt nhau làm quen một chút, sau này thời gian giao tiếp còn dài. Mọi người cũng đều đã gặp rồi, giải tán đi thôi. Trần Lang trung, người và Dương Lang trung về Hình Bộ ti, bảo Lệnh sử, Thư lệnh sử, Đình đài, Chưởng cố tới để ra mắt Dương Lang trung.
Tất cả mọi sự vụ bên trong cũng giải thích một chút với Dương Lang trung đi!
Trần Đông luôn miệng nói: - Không thể đổ trách nhiệm cho người khác! Không thể đổ trách nhiệm cho người khác! Thị lang đang bận, chúng ta lui xuống thôi!
Mọi người lại thi lễ với Thôi Thị lang, vây quanh Dương Phàm đi ra ngoài ban sự thính, tới hành lang, chúng quan viên hớn hở cáo lỗi với hắn, bèn tự tán đi, chỉ còn Ti hình Hữu Lang trung Trần Đông và Ti hình Viên Ngoại lang Tả Nguyên Khánh, Tào Kỳ cùng bốn vị chủ sự cùng Dương Phàm quay về Hình Bộ Ti.
Toàn bộ trung tâm thu quan nha môn được thiết kế làm ba đại viện, trong sân ba đại viện được thiết kế có một khu kiến trúc chủ thể, theo thứ tự là đại sảnh thu quan nha môn, nhà hai và nhà ba, các ti xử lý công việc cơ mật thì được an bài ở nhà ngang bên trái bên phải. Hình Bộ Ti là bộ phận quan trong nhất của Hình Bộ, có chức quyền nặng nhất, nhân viên được bố trí cũng nhiều nhất, cho nên có được khu kiến trúc lớn nhất trong khu sân thứ hai.
Từ cửa hông đi vào, bên trong đại viện là vô số tiểu viện, theo thứ tự là nơi xử lý công việc của các vị Viên Ngoại lang, Chủ sự, Lệnh sử, Thư lệnh sử và các quan viên. Chính giữa có một đại viện, chính là thiêm áp phòng của Tả Hữu Ti hình Lang trung.
Đi qua cửa lớn sơn son, đối diện là một bộ phù điêu bích họa đầy đủ, trong bức tranh là một con kỳ thú bay lượn dưới mây, giống như kỳ lân, cơ thể cường tráng như trâu, chỉ mọc một sừng, uy phong lẫm lẫm, đúng là Giải tước thần thú có thể phân biệt đúng sai, có thể nhận ra thiện ác trong truyền thuyết.
Bốn góc trong sân đặt các chum nước cứu hỏa, bên trong là hoa sen, lá sen xanh biếc phủ kín mặt nước, ở giữa sân có một cây quế giờ hoa còn chưa nở, lá vẫn xanh ngắt, có vẻ vô cùng u tĩnh.
Trần Đông cười dài nói với Dương Phàm: - Dương Lang trung, phòng bên trái là thiêm áp phòng nơi túc hạ làm việc. Sau khi biết Lang trung sắp tới nhậm chức, bản quan đã quét tước dọn dẹp cẩn thận, chúng ta vào đó ngồi thôi, các quan lại cao thấp các cấp lập tức sẽ đến bái kiến!
Dương Phàm đi theo lão vào trong thiêm áp phòng ghi tên mình, nhìn nhìn các phòng trước. Ở giữa có một bức bình phong ngăn cách, trước sau có hai phòng khách, tái phải sương phòng đều có Thư biện, có phòng dành cho ngời hầu, vào sâu hơn có một gian phòng lớn, có một gian phòng khá riêng tư là nội thư phòng, một gian khác, ở giữa là phòng làm việc, bên trong còn có bình phong ngăn ra một góc nhỏ, bố trí một cái giường, giờ Ngọ có thể nghỉ ngơi ở đây.
Hai người ngồi xuống trong thư phòng, chỉ trò cười nói trong chốc lát, các quan viên cấp dưới của Hình Bộ ti, ngoại trừ hai vị Viên Ngoại lang vừa thấy, bốn vị Khuê sự, mươi chính Lệnh sử, ba mươi tám Thư Lệnh sử, sáu Đình trưởng, mười Chưởng cố đều lần lượt tiến vào bái kiến.
Dương Phàm gặp từng người một, thực cũng không đoán được chỉ một ti cấp dưới của Hình Bộ mà có tới hơn mười bảy quan viên lớn nhỏ, nếu cộng thêm cả chấp dịch công sai, nô bộc người hầu, Hình Bộ Ti này không đến mấy trăm người sao? Nghĩ lại, Ti này phụ trách hình ngục khắp thiên hạ, lòng cũng bình thường trở lại.
Mỗi một nhóm người tiến vào, Trần Đông đều giới thiệu một lần với hắn, những người này tiến lên bái kiến, Dương Phàm hỏi thăm động viên vài lời. Lặp đi lặp lại, toàn bộ quan viên bái kiến xong cũng mất một canh giờ, chờ những người này giải tán hết, bỗng nhiên có một Thư lại mặc áo xanh, gầy như cây trúc bay vào cửa, rỉ tai vài câu với Trần Đông. Lão nghe xong bèn áy náy cười với Dương Phàm, đứng lên nói: - Có kiện “Trung sự” đã đầy mười ngày, hôm nay nhất định phải “câu bán”, Trần mỗ đi xử lý một chút!
Nhất thời Dương Phàm cũng không nghe hiểu được mấy thuật ngữ đó, vội đứng lên nói: - Trần huynh xin cứ tự nhiên!
Trần Đông mỉm cười chắp tay với hắn, bèn theo cây gậy trúc kia rời đi. Dương Phàm mỉm cười nhìn theo, trong lòng rất vui mừng. Vốn là một nha môn xa lạ, tiếp xúc toàn chuyện mạch sinh, khiến cho hắn cảm thấy rất không yên, không nghĩ đến đồng nghiệp ở đây lại dễ sống chung như thế, sự khẩn trương trong lòng Dương Phàm đã trở thành hư không.
Hắn lẳng lặng ngồi chờ, trong phòng tĩnh lặng một tiếng động cũng không có, trong lòng hắn không khỏi dâng lên một tia cảm giác khác thường. Hắn đứng dậy rời khỏi nội thư phòng, bước thong thả ra ngoài phòng chính, chỉ thấy ngoài cửa thiêm áp phòng của Trần Lang trung liên tục có người ra người vào, vô cùng náo nhiệt.
Không chỉ Viên Ngoại lang, Lệnh sử, Thư biện bản ti, thậm chí cả quan viên lớn nhỏ của Bỉ Bộ Ti, Đô Quan Ti, còn có cả Lạc Dương phủ, Đại Lý Tự, Ngự Sử Đài, thậm chí còn có một vài công sai áo xanh sắc mặt mệt mỏi từ bên ngoài tới giao hồ sơ, đều ra ra vào vào Thiêm áp phòng Trần Lang trung, mà phía Dương Lang trung mình thì cổng sân vắng vẻ, nụ cười trên mặt không khỏi đông cứng lại.
- Có lẽ vì mình là quan mới nhậm chức, bọn họ còn chưa biết chủ quan bản ti đã nhậm chức, nhiều loại sự vụ ta còn không rõ ràng, hiện tại quả thật cũng không làm được gì.
Dương Phàm tự an ủi mình như thế, nhưng khi thấy các quan viên lớn nhỏ vừa mới bái kiến mình xong, vừa đi ra từ trong phòng đối diện, thấy mình đang đứng ở công đường đối diện, sắc mặt không ngờ có chút thần sắc mất tự nhiên cố ý tránh né ánh mắt của mình, Dương Phàm dần dần hiểu được.
Cho tới giờ, Dương Phàm cũng không phải giao tiếp với người trong giang hồ thì cũng là giao tiếp với võ tướng trong triều, nữa cũng là các vị quyền quý trong triều, tính tình những người này xem như cũng ở giữa giang hồ và võ tướng, nhưng kinh nghiệm giao tiếp với quan văn nha môn thì hắn chưa từng có, hiện giờ xem như đã được mở rộng tầm mắt.
Dương Phàm lẳng lặng đứng đó, nghĩ một chút, đột nhiên hơi cười lên: - Những người đọc sách này thật là sâu sắc!
***
Dương Phàm cũng không đứng quá lâu ở nhà chính, hắn chậm rãi sang Thiêm sự phòng của mình, ngồi xuống sau bàn, hai tay đặt trên bàn, đột nhiên cảm thấy thiếu thiếu cái gì. Hắn xoa xoa mặt bàn sơn đen bóng loáng, đột nhiên không kìm nổi phì cười: Đúng rồi! Thiếu văn phòng tứ bảo! (Gồm: bút, mực, giấy, nghiên)
Cẩn thận nghĩ lại một chút, vừa rồi, trong nội thư phòng bên kia cũng rất độc đáo, trên bàn, giấy tờ bản án cố nhiên không có, nhưng ngay cả văn phòng tứ bảo, giấy bút nghiên mực cũng không có một chút, căn phòng này tuy nhìn như bố trí đầy đủ, nhưng lại trống rỗng, không có một vật hữu dụng nào. Điều này….cũng quá rõ rồi chứ?
Dương Phàm thở dài, đứng dậy, đi ra sau tấm bình phong, ở đó có một cái giường đơn cho hắn nghỉ ngơi, trên giường chăn đệm thật dày cũng đủ, sờ thử cũng sạch sẽ khô ráo, xem ra vừa thay cho mình. Coi bộ dạng này, bọn họ chỉ muốn làm mất quyền lực trong việc xử lý công việc, còn các đãi ngộ khác cũng không làm khó hắn.
Dương Phàm cởi giày quan, cũng chẳng sợ quan y bị nhăn, bèn nằm xuống giường, hai tay gối sau đầu, mở to hai mắt. Cẩn thận ngẫm lại những người vừa gặp, hắn không khỏi cười tự giễu, việc này đúng là không thể trách người khác, là mình nhìn mọi việc đã quá đơn giản rồi.
Người khác không nói đến, ít nhất là vị Hữu Lang trung Trần Đông kia, làm sao có thể hoan nghênh sự xuất hiện của hắn?
Đổi lại là hắn, đau khổ dốc sức làm nhiều năm, đằng trước là một vị trí trống, chỉ thiếu chút nữa, chỉ cần cố gắng thêm chút nữa là có thể ngồi lên. Kết quả, cái ghế trống trước mặt có người đến tiếp quản, chặt đứt hy vọng của mình. Người này chẳng những là vãn bối hậu sinh, hơn nữa, đối với công việc này còn không có chút kinh nghiệm nào, mình chịu phục sao?
Tuy nhiên, nếu chỉ là một mình Trần Đông buồn bực thì cũng thôi, nhưng xem tình hình này, có vẻ như cả Hình Bộ đều coi hắn là người ngoài. Nếu như tất cả các ti Hình Bộ đều liên kết lại cô lập hắn, vậy thì đây là do Thôi Thị Lang bày mưu đặt kế, Trần Đông chỉ là một kẻ chấp hành?
Dương Phàm suy nghĩ thật lâu nhưng vẫn không thể giải thích. Hắn vừa mới đến, không biết gì về Hình Bộ, hiện tại tuy rằng đã biết người ta không chào đón mình, nhưng cũng không cách nào biết ngay được chính xác là ai giật dây vụ này.
Muốn nói Hình Bộ bền chắc như thép thì hắn không tin, chỉ cần có danh lợi bày trước mặt, có nha môn nào không tranh quyền đoạt lợi, kéo bè kết phái? Hình Bộ cũng không ngoại lệ, hiện giờ chỉ đối mặt với một kẻ bên ngoài tiến vào ngồi lên đầu mình, mọi người cũng chỉ đành tạm thời hợp tác, cùng chung mối thù mà thôi.
- Đây là muốn làm khó ta đây! A, ai sợ chứ?
Dương Phàm cười cười mọt tiếng, bắt chéo chân: - Nhớ ngày đó, khi mới tiến cung, Chu Đô úy và Tạ Đô úy cũng từng gây khó xử với ta, hiện giờ, một người mất mạng, một người thành nương tử của ta. Đáng tiếc, cả Hình Bộ này đều là đàn ông, không có một người đẹp nào!
Ngòai cửa, một sai nha lặng lẽ đi tới, thăm dò nhìn vào bên trong một chút lại không thấy bóng vị Lang trung mới nhậm chức kia, chỉ nghe thấy sau tấm bình phong có một người bắt chước giọng nữ nhân rì rầm hát: - Nói ngươi ngốc, ngươi không ngốc, nhưng làm việc lại như một tên đại ngốc! Cẩn thận khoái đao ta cắt dưa lạnh…