Âm thanh của Phùng Tây Huy quả là có hiệu quả thôi miên, vẫn tiếp tục lên trầm xuống bổng không ngừng. Gã còn chưa đọc đến vụ án dân thường Tần Tiểu Bạch bị giết, lúc này vđang đọc đến vụ án mẹ chồng lỡ tay giết chết con dâu
Vì còn đợi đến vụ án mà mình muốn dùng để phản kích, Dương Phàm cũng giống như các quan viên khác mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, cứ như đang cơn buồn ngủ, nhưng mà vẫn nghe đấy, có một câu bỗng nhiên bay vào lỗ tai hắn:
- Con trai của người chết Thường Chi Viễn nói, đêm Thất Tịch (ngày lễ này có lịch sử gắn bó với câu chuyện về Ngưu Lang Chức Nữ), mẹ con hắn đi chơi ở trên phố đã từng gặp nam tử họ Phan này gây rối, phụ thân hắn đánh bạc thiếu nợ lớn, tất cả là nợ nam tử họ Phan…
Dương Phàm giật mình một cái, lập tức dựng đứng hai lỗ tai lên, Phùng Tây Huy uể oải đọc tiếp, sau khi Dương Phàm nghe được một nửa, đã hiểu rõ cơ bản ý tứ, hình như là một nam tử tên là Thường Lâm cưới một người vợ tên là Trình Thị, nương tử Trình Thị tự là Vân Nghê. Trình Thị nương tử này dung mạo xinh đẹp, khiến cho nam tử họ Phan muốn chiếm đoạt.
Vì thế nam tử họ Phan lợi dụng việc Thường Lâm ham đánh bạc, dụ hắn vay nợ một khoản lớn, sau đó buộc hắn dâng thê tử, Thường Lâm không có cách nào hoàn trả được khoản nợ, về nhà nói lại cho nương tử biết, ai ngờ vị Trình Thị nương tử kia cũng là một nữ nhân vô cùng nghiêm chỉnh giữ khí tiết, thà chết không chịu đồng ý. Thường Lâm này cũng biết là không hợp đạo lý, nên cũng không dám ép buộc thê tử, nam tử họ Phan kia liền phái một đám lưu manh vô lại, ngày ngày đến nhà đòi nợ, quấy rối đánh đập.
Mẹ của Thường Lâm là Đậu Thị lão thái biết được là con dâu mình đêm Thất Tịch đi chơi trên phố khiến cho nam tử họ Pham thèm muốn, mới rước lấy mầm tai họa, liền chửi bớt thậm tệ con dâu là khắc tinh, hồ ly tinh, hại con trai bảo bối của bà ta. Lão phụ nhân này cũng là một bà mẹ chồng vô cùng điêu ngoa, đánh đập nàng dã man một trận, không ngờ đánh phải chỗ hiểm, đánh chết tươi con dâu.
Như thế này thì đã thành án tử chết người, trong phường trình lên phủ Lạc Dương, phủ Lạc Dương điều tra cũng rõ ràng, phán lão phụ kia đền mạng, tuy nhiên vụ án chịu tội này được chuyển lên Hình Bộ phúc thẩm. Khi vụ án được trình lên Hình Bộ. Tả hình Lang Trung Trần Đông lại có ý kiến khác với án này, lời phán quyết của ông ta là:
- Bề trên đánh người dưới cũng không phải là đánh nhau. Thêm nữa dưới lão bà còn có con trai, người chết là vợ của con trai bà ta, vì vợ mà giết mẹ là không hợp đạo lý. Nên đã kết án tội giảm một cấp thành tội đi đày, nhưng bởi vì lão bà đã lớn tuổi một khi lưu đày đất khách thì không khác nào chịu chết. Vậy thì tội vi phạm giảm thêm một cấp nữa so với ban đầu, phán quyết làm Đồ Đệ Hình, phán người này ở Tư Nông tự lao động hai năm chuộc tội.
Bởi rằng động cơ ban đầu của Trần Đông đối với bản án này là từ trên văn đạo, mà hiếu đạo cũng là đạo lý đúng đắn từ Hoàng đế cho đến bách quan thậm chí vạn dân thiên hạ đều phải theo không thể vượt qua, là nói theo luân lý đạo đức nặng như đá, bởi thế Thôi Nguyên Tống cũng không có điều gì phản đối, đã hoàn thành sơ thẩm, chỉ đợi hôm nay sau khi chư Ti họp bàn nghi luận, sẽ sai phủ Lạc Dương chấp hành.
Phùng Tây Huy đọc xong vụ án, hơi hơi ngẩng mặt lên, đứng lên uống một hớp trà, trước tiên cho nhuận cổ họng
Thôi Thị Lang đợi một chút không thấy mọi người nói gì, liền ho khan một tiếng nói:
- Chư quan có ý kiến gì?
- Hạ quan muốn xem lại hồ sơ một cái!
Vì án này là do Trần Đông điều tra kết án đấy, cho nên y không cần bày tỏ thái độ, Bì Nhị Đinh và Tôn Vĩ Hiên, Nghiêm Tiêu Quân, ba vị Lang trung đang chuẩn bị chắp tay vái, theo như thường lệ nói một câu:
- Hạ quan không có ý kiến gì!
Dương Phàm đã cướp lời mở miệng trước.
Vụ án loại thường này làm theo thông lệ trên hội nghị, thật sự đối với một vụ án đưa ra ý kiến khác nhau, đã là chuyện cực hiếm rồi, mà đề xuất ý kiến không ngờ lại là Dương Phàm, là “nhị Giáo chủ” không được cả Hình Bộ công nhận về học vấn và chuyên môn, Thôi Nguyên Tống không khỏi ngạc nhiên nhìn hắn một cái.
Phùng Tây Huy cũng có chút rất ngạc nhiên:
“Chẳng phải trước đó ta và Dương Lang Trung lựa chọn vụ án để chọc ngoáy không phải là vụ án này mà! Mà ta cùng Dương Lang Trung không phải đều bàn bạc kỹ rồi đó sao, làm sao mà lúc này lại thay đổi giở quẻ?”
Gã có phần kinh ngạc nhìn Dương Phàm, tỏ ý là Dương Phàm nhầm rồi.
Dương Phàm lại hướng về phía gã cười chậm rãi nói:
- Phùng chủ sự, xin đem hồ sơ cho ta xem một chút.
- À? Ồ ồ, vâng …
Đang ở trước mặt Trưởng quan các Ti, Phùng Tây Huy cũng không tiện nhướn mày nháy mắt ám hiệu về phía hắn, đành phải đem tập hồ sơ đưa đến trước mặt hắn.
Mở hồ sơ ra, Dương Phàm lật đến tờ thứ nhất, bắt đầu đọc kỹ.
Trần Đông thấy tác phong của hắn như vậy, không khỏi khẽ nhướng mày.
Còn Bì Nhị Đinh thì nhìn Thôi Nguyên Tống một cái, trên mặt Thôi Nguyên Tống không biểu hiện gì, tuy nhiên nhìn Trần Đông có vẻ không được tự nhiên, lại nhìn thấy Dương Phàm cúi đầu chăm chú đọc hồ sơ, trong mắt hơi hơi hiện lên một tia có vẻ lĩnh ngộ.
Trần Đông cũng tốt, Dương Phàm cũng thế, đều là chướng ngại trong tay lão ở Hình Bộ, nhưng Trần Đông ở Hình Bộ gốc rễ sâu rộng, Dương Phàm chỗ dựa đông đảo vững chắc, theo Thôi Nguyên Tống quả quyết, là không dám khai chiến cùng bọn họ trên mọi mặt đấy, hiện giờ nếu hai hổ này tranh đấu, Thôi Nguyên Tống đúng là mừng rỡ tọa sơn quan hổ đấu đấy.
Lão hơi hơi sụp mí mắt xuống, nhẹ nhàng vuốt râu, không nói một lời, Bì Nhị Đinh thấy thế thì cũng làm ra hành động có chủ ý ngồi nhìn hổ đấu nhau.
Tôn Vũ Hiên và Nghiêm Tiêu Quân liếc nhau, vẻ mặt hai người đều có chút suy nghĩ.
Trong phòng tĩnh lặng, đột nhiên vang lên “rầm” một tiếng, nhưng là âm thanh Phùng Tây Huy uống nước.
Phùng Tây Huy cũng không nghĩ lúc này mình uống miếng nước lại rõ ràng như thế, thấy mọi người nhìn về phía mình, gã không khỏi cười xấu hổ.
- Quả nhiên là cô ấy…
Dương Phàm đọc những lời khai làm chứng trong hồ sơ của tiểu tử Thường gia Thường Chi Viễn nhắc tới đêm Thất Tịch mẹ hắn bị tên công tử họ Phan trêu trọc, tiếp theo đó từng được một người tự nhận là người của Hình Bộ giúp đỡ, thì biết được người chết này chính là phụ nhân mà hắn gặp đêm hôm đó rồi…
Dương Phàm nhắm hai mắt, trước mắt đột nhiên hiện ra dáng vẻ phụ nhân kia: dáng người thướt tha, làn da trắng nõn, mông đầy đặn eo nhỏ, cổ thon dài, sáng long lanh cứ như trứng vịt bóc vỏ. Tuy rằng đã có con trai mười ba mười bốn tuổi khỏe mạnh kháu khỉnh đấy, nhưng khi nhìn nàng chỉ giống như khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, đoan trang, thanh nhã, đặc biệt xinh đẹp.
Hôm đó là đêm Thất Tịch, đêm Thất Tịch đương nhiên là ngày hội tình nhân, người dân bình thường có lẽ cũng bỏ qua, nhưng khó mà bỏ qua được lệnh cấm đi lại ban đêm, trên phố rất náo nhiệt vui vẻ, nhưng… ngày hôm đó chỉ thấy vị Trình Vân Nghê mang theo con trai của nàng dạo chơi trên phố, vị hôn phu của nàng, Thường Lâm lại ở chỗ nào nhỉ?
Từ bản cung khai này thì thấy, Thường Lâm là một người ham đánh bạc, ngày bình thường thì rất thích đánh bạc, hắn làm công ở bến tầu, tiền bạc kiếm được thì hơn một nửa đem đi đánh bạc, trong nhà vẫn là dựa vào nương tử làm đồ hàng len thủ công mà bù vào tiền chi tiêu. Đêm hôm đó khi nương tử của hắn bị người ta đùa bỡn, chỉ sợ hắn đang ở chỗ nào đó tụ tập cùng dân cờ bạc, đỏ mắt ném con súc sắc đấy.
Nam tử họ Phan này chính là Phan Quân Nghệ con trai của Lại Bộ Khảo Công Viên Ngoại Lang, trong hồ sơ vụ án này không đề cập tới gia thế của hắn, cho dù chưa nói tới quan lại bao che cho nhau, cũng là có ý tứ giúp che giấu. Khảo Công Viên Ngoại Lang a, ở kinh sư quan lớn như mây, thật sự không tính là quan lớn, nhưng quyền lực của ông ta lại không nhỏ, đó là chuyên môn phụ trách khảo hạch các công trạng của quan viên, như thế ai muốn đắc tội.
Trong hồ sơ này không nói tới một chữ xử trí thế nào đối với nam tử họ Phan, điểm này Dương Phàm cũng không thể bỏ qua được.
Thực sự muốn truy cứu, cũng là truy cứu rộng ra đấy, Phan Quân Nghệ trên đường đùa bỡn Trình nương tử là thật, tuy nhiên lại không phải thô bạo quá, xử lý thế nào? Bất chấp mọi thứ phía sau hắn có tâm không ngừng lập ra ván bài dẫn dụ Thường Lâm rơi vào, dụng ý thật hết sức rõ ràng, tuy nhiên lại không vi phạm pháp luật, đây là do Thường Lâm tình nguyện, một người tình nguyện, hắn chung quy không có tới cửa cưỡng gian đấy?
Mấu chốt trong vụ án này chỉ chết một người, cũng là một nữ nhân vô tội, thấy đẹp mà nảy sinh lòng chiếm hữu, thiết lập ván bài hại người, không phạm vào luật pháp, ham đánh bạc như mạng, cũng là người tham dự vào mưu kế , tuy rằng thật đáng hận nhưng cũng không có cách nào trừng phạt, mà lão phụ kia rõ ràng là cực kỳ giảo quyệt, một mặt thiên vị đứa con, lại giận lây sang người con dâu vô tội, đánh nàng đến chết tươi.
Một sinh mạng đang sống, một nữ tử khả kính như thế, mà lại chết như vậy!
Phụ nhân kia thật là vô tội!
Thiên đạo này thật làbất công!
Một cơn tức giận ở trong lòng Dương Phàm hừng hừng thiêu đốt, hắn đem hồ sơ “Ba~” một cái gập lại, ngẩng đầu lên, trịnh trọng nói với Thôi Nguyên Tống:
- Thị Lang, hạ quan nghĩ, Trần Lang Trung có điểm thật là bất công!
Lời vừa nói ra, những người đang ngồi đều đồng loạt kinh sợ.
Tôn Vũ Hiên và Nghiêm Tiêu Quân cũng không biết Dương Phàm bây giờ muốn gây khó dễ, cũng không biết hắn đột nhiên nói những lời này ra miệng có ý gì, nhưng sau lần ở Kim sai túy, bọn họ biết rõ Dương Phàm sớm muộn gì cũng gây khó dễ với Trần Đông, lúc này vừa nghe, bọn họ hai mắt lập tức sáng ngời: “Rốt cuộc bắt đầu rồi!”
Bọn họ chính là đang muốn mở mang kiến thức về bản lĩnh của Dương Phàm.
Mà Phùng Tây Huy là người duy nhất biết Dương Phàm đã chọn lợi dụng một vụ án tử để gây khó dễ với Trần Đông, vì thế gã còn giúp Dương Phàm đi tìm căn cứ đầy đủ luật thư, bảo Dương Phàm học thuộc lòng, dùng cái luật lý này để làm căn cứ phản bác, ai ngờ Dương Phàm đột nhiên cứ như trúng tà, không ngờ lại chọn sai vụ án.
Phùng Tây Huy gấp đến độ liên tục ho khan, Dương Phàm lại bịt tai không thèm nghe, làm cho Trần Đông đầy thâm ý liếc mắt nhìn gã một cái. Phùng Tây Huy trong lòng rùng mình, lại không dám nói gì nữa.
Thôi Thị Lang chậm rãi vuốt râu, nhẹ nhàng hỏi:
- Không biết Dương Lang trung cho rằng trong vụ án của Trần Lang Trung có chỗ nào không thỏa đáng?
Dương Phàm mấy hôm nay ở nhà cũng nhàn rỗi, mỗi khi trời tối hắn làm duy nhất một việc chính là đem các trường hợp pháp lý trong phạm vi khả năng chức vụ của mình thường gặp phải nghiên cứu học thuộc lòng.
Hiện tại hắn còn chưa thật sự nhớ hết, mặc dù hắn vẫn ghi nhớ các loại luật pháp trong đầu, muốn dùng đến luật pháp cụ thể tương quan thì trước tiên còn phải nghĩ đến loại luật chung, rồi mới cụ thể hóa đến quy định cụ thể.
Hắn biết đây là chỗ yếu của mình, cho nên vừa mới rồi khi đem hồ sơ kia lật đến hơn một nửa, hắn vẫn làm như là thật sự đang xem hồ sơ, trên thực tế thì đang tự hỏi có thể dùng đến luật nào. Lúc này Thôi Nguyên Tống vừa hỏi, Dương Phàm lập tức đáp
- Theo sơ nghị Luật Chu , tại khoản 3 tiết 1 tranh tụng:
: Nếu người bề trên đánh người dưới, làm người dưới bị thương, người bình thường hạ một cấp, tiểu công đại công hạ thêm một cấp. Nếu đánh dẫn đến cái chết, tôn trưởng đều bị treo cổ.
Một chữ của Dương Phàm không sai mà vừa đúng lúc đem ra áp dụng thích hợp, rồi mới lên tiếng:
- Theo luật pháp, nếu Lão bà Thường gia đánh con dâu tổn thương thậm chí gây nên tàn tật, vì là bậc bề trên cũng có thể giảm tội một cấp. Nhưng chiếu theo luật pháp, gây nên chuyện chết người, tuy là bậc bề trên, cũng phải chịu hình phạt treo cổ! Cho nên, hạ quan nghĩ phán quyết của Trần Lang Trung rất không ổn!
Thôi Nguyên Tống hơi hơi híp hai con mắt lại, nghe Dương Phàm nói xong, trong mắt lại lộ ra một vẻ kinh dị, bọn họ đều biết Dương Phàm như thế nào mà làm quan, lại như thế nào mà làm được Lang Tướng đấy, cho nên chưa bao giờ nghĩ hắn lại có thể hiểu được pháp luật.
Thôi Nguyên Tống nhìn Dương Phàm chăm chú rất lâu, lúc này mới chuyển sang hỏi Trần Đông:
- Trần Lang Trung, ngươi có lời gì muốn nói?
Còn thê thảm hơn so với thái giám đi thanh lâu là chuyện gì?
Chính là mang theo vợ đến thanh lâu.
Chỗ này rất tao nhã, quả thực rất tao nhã.
Đài ẩn giữa hoa, mái đình giữa hồ nước.
Đài ở đây cũng không chỉ ẩn trong bụi hoa, đình cũng không chỉ là nơi dừng chân bên dòng nước. Có lẽ ở bên nước, ở cạnh hoa nên nhập gia phải tùy tục, theo thế mà thành, thân ở chốn ấy, tự nhiên sinh ra cảm giác quên đi trần tục, thật là một nơi tao nhã.
Dương Phàm lại cau đôi lông mày, một cách vô ý.
Cách đó không xa có nước, dưới nước có mấy nhánh Hồng Lăng, dưới ánh đèn, cá chép tô điểm, Hồng Lăng cũng đung đưa, từ từ tạo dáng.
Bên đài có tay vịn, hình dáng tay vịn tuyệt đẹp, đường nét uốn lượn, thường gọi là “Mỹ nhân dựa vào”. Bây giờ thì có một mỹ nhân tên gọi là Tiểu Man đang dựa vào lan can, dáng người thướt tha của nàng dựa vào lan can, mày ngài xanh biếc, cùng với sự tao nhã của lâm viên hòa vào đúng là tuyệt sắc.
Cách đó không xa, lại có một bàn dây đu, nhẹ nhàng lay động trong làn gió khẽ, đây vốn là một bức họa cực đẹp.
Dương Phàm bắt đầu nghĩ, ở giữa hoa và dưới ánh trăng này, cùng với nương tử uống ít rượu, thưởng thức vài món ngon, rất thi vị, lại sánh vai đi dạo trong vườn, người lấy tán cây làm tán ô, đi bộ giữa hương hoa, người xinh như ngọc, đầu cành đậu khấu, cùng làm bạn với nương tử trải qua một đêm lãng mạn khó quên.
Chỉ là….
Lý tưởng rất nhiều, nhưng hiện thực thì rất cảm xúc.
Từ xa xa ngân nga truyền tới tiếng đàn sáo, pha lẫn với tiếng cười khẽ của những yêu nữ mê hồn, lại không lúc nào là không nhắc nhở bọn họ rằng “đây là một thanh lâu”.
Đại danh của phường Ôn Nhu Dương Phàm thực có biết đến. Nhưng ngày xưa những bằng hữu mà hắn quen biết thời ở phường Tu Văn, không ai có tư cách qua đêm ở phường Ôn Nhu này, chi phí cho một đêm ở đây cao đến mức dọa chết người, chẳng sợ ngươi không tìm được người ngọc thức đêm bên cạnh, không có lụa quấn đầu, chỉ là các thứ chi phí khác, tích lũy cả năm cũng chưa chắc đạt được.
Cho nên…
Tình hình ở đây, Dương Phàm đều là do nghe bằng hữu ở trên phố nghe nhầm đồn bậy. hắn cho rằng nơi này là chốn nhân gian tiên cảnh như bảng vàng đề tên vậy, cũng không hề nghĩ rằng nhân gian tiên cảnh trong mắt nam nhân có chỗ nào có thể thiếu được tiếng chó ngựa, cho dù là nơi đây là hoa viên cực kỳ thanh nhã, cực kỳ tĩnh mịch, cũng không tránh khỏi loại hương vị dâm mị này.
Dương Phàm ban đầu còn tưởng là rất tốt, đã bao trước một chỗ hoa viên cực đẹp, kêu vài món ăn ngon miệng và đẹp mắt, cùng với Tiểu Man uống rượu giữa hoa, ý tình nồng đượm, hưng phấn lan tỏa, rồi cùng với nàng lưu luyến dưới trăng một hồi, cùng nàng rong chơi đêm thu. Đợi tới canh ba, cũng nàng tay nắm tay từ tú lâu treo đầy đèn lồng đỏ rồi đi qua cây cầu bắc ngang qua tòa Lâu Tương Liên, dạo chơi khắp phường Ôn Nhu.
Trong phường Ôn Nhu, một đêm dịu dàng.
Hắn cũng dự liệu được rằng chỗ này không thể thiếu mỹ nữ đàn hát nhảy múa, lại không lường trước được là nơi đây tình sắc ý vị đã ngấm đến từng cọng cây ngọn cỏ, mỗi bông hoa, mỗi cành cây, căn bản không phải là nơi mà hắn và nương tử có thể có được một phen lãng mạn.
Dương Phàm trước đó đúng là có hỏi qua Phùng Tây Huy, nhưng mà hắn nói là muốn cùng một người cực kỳ thân thiết tìm một nơi tao nhã và thanh tĩnh, Phùng Tây Huy làm sao biết được người hắn nói tới là vợ của hắn chứ? Lựa chọn đầu tiên đương nhiên là giới thiệu nơi này. Nam nhân tầm hoan hưởng lạc, được gọi là phong lưu, người ta tự nhiên cũng sẽ không cố ý nói ra rằng chỗ này là thanh lâu.
Cho nên, Dương Phàm tỉnh tỉnh mê mê liền mang nương tử đến đây.
Kết quả là hắn phát hiện nơi này đích xác là nơi yên tĩnh, nếu như muốn ở đây tầm hoan hưởng lạc, quả thật là có vô số không gian cực kỳ bí mật, nhưng mang vợ đi dạo thanh lâu, cảm giác đó rất là kỳ quái.
- Chỗ này… khụ khụ khụ, không giống như ta tưởng tượng lắm.
Dương Phàm vuốt mũi, chột dạ nói:
- Hay là, chúng ra đi đi?
- Không đâu, nơi này rất tốt. Những cô nương ở đây không chỉ có vẻ mặt đẹp đẽ mà dáng vẻ cũng động lòng người, hơn nữa cũng biết chữ hiểu lễ nghĩa, cũng hiểu lòng người, nếu huynh không muốn ngủ thì còn có thể cùng huynh chơi rất nhiều trò vui thú vị: rượu nhé, đối câu nhé, bắn tên, tung xúc xắc nhé…
Tiểu Man đếm trên ngón tay, thong thả nói cho hắn nghe, vẻ mặt như cười như không đó khiến Dương Phàm toát mồ hôi trán.
Dương Phàm cười gượng mấy tiếng, ấp úng nói:
- Ta với bọn họ lại không quen chạy tới đây để chơi trò gì cả, cũng không bằng cùng nương tử quay về nhà… ha ha ha…
- Nhưng huynh đã trả tiền rồi cơ mà.
Tiểu Man trợn mắt lên:
- Đã bao cả tòa hoa viên này rồi, một trăm quan tiền a. Lang quân tiêu tiền như nước thì chúng ta cứ ăn chút gì rồi đi?
Dương Phàm không nói gì, nương tử nhà mình là người mê tiền, nàng nhắc tới tiền thì vấn đề rất là nghiêm trọng. Cho nên Dương Phàm không nói tiếp, chỉ tiếp tục vuốt mũi, sống mũi vừa đẹp đẽ vừa tinh anh nhanh chóng bị hắn vuốt tới mòn luôn rồi.
Tiểu Man nhìn bộ dạng lúng túng của hắn, bỗng nhiên cười, khoan thai đi tới, ngồi tựa trong lòng hắn, ngưng mắt nhìn rồi nói:
- Lang quân hình như chưa từng đến những nơi như thế này?
Dương Phàm vẻ mặt đau khổ nói:
- Nếu tới rồi, thì tối nay sao lại khốn đốn như thế này, đem cả nương tử tới đây?
Tiểu Man cười ngọt, môi anh đào chu lên, khi má hắn in dấu của môi thơm, khẩu khí liền nhu hòa đi rất nhiều:
- Nói đi, hôm nay tại sao lại mang muội ra ngoài, phải có một nguyên do chứ?
Dương Phàm lắp bắp nói:
- Bởi vì…ngày mai là đêm Thất Tịch rồi.
Tiểu Man nháy nháy mắt nói:
- Đúng rồi, muội thấy kỳ quái chính là ở điểm này. Ngày mai là đêm Thất Tịch, phải bỏ dạ cấm rồi, lang quân muốn thưởng ngoạn, ngày mai rồi đưa muội thoải mái ra ngoài không tốt sao? Vì sao lại bắt buộc phải là hôm nay?
Cuối thu không khí dễ chịu, thời tiết không còn nóng nữa, Dương Phàm đang lau mồ hôi:
- Bởi vì…bởi vì tối mai… ta có chuyện…
- Lang quân có chuyện gì?
Ngày Thất Tịch như vậy, chắc sẽ không có người mở tiệc chiêu đãi lang quân chứ? Lang quân cũng sẽ không mở tiệc mời khách đấy chứ?
- Trong tình huống bình thường… là như thế này…
Dương Phàm lại lau mồ hôi, ánh mắt dao động bỗng nhiên kiên định hẳn lên, nếu không tránh được, hắn quyết định nói thật:
- Nữu Nữu, huynh tối mai phải đi gặp một người.
Dương Phàm bắt đầu giở bài tình cảm, biết rằng gọi là Nữu Nữu, Tiểu Man sẽ tuyệt đối không quá làm khó hắn.
- Là một nữ nhân?
Trực giác phụ nữ thật đáng sợ, Tiểu Man lập tức đoán được điều gì.
Dương Phàm chậm rãi gật đầu:
- Ừ! Là một nữ nhân.
Ánh mắt Tiểu Man tối sầm, nhẹ nhàng gục đầu xuống, nói xa xôi:
- Uyển Nhi tỉ tỉ tới trước muội, muội không phản đối. Nhưng A Nô là ni cô rồi…. Cũng không phải là muội không thể chấp nhận, nhưng huynh là một đấng nam nhi…
Tiểu Man khẽ cắn môi, nhìn càng đáng thương:
- Coi như là huynh ở bên ngoài thỉnh thoảng gặp dịp thì mua vui, ngẫu nhiên có chút…có chút gì đó, người ta cũng sẽ không trách huynh. Nhưng đi…. Hay là huynh muốn cần phải trốn đêm Thất Tịch này để ở cùng nàng ta?
Đêm Thất Tịch, đối với thiếu nữ chưa lập gia là dịp lễ cầu Chức Nữ khéo léo, hoặc là cầu xin được tình yêu hôn nhân. Đối với nữ nhân đã kết hôn thì lại là đêm cùng với lang quân ân ái mặn nồng.
Nam có kiều mộc, không thể nghỉ chân, Hán có du nữ, không thể cầu ý. Nếu chỉ là Dương Phàm chọn ngày này để ra ngoài thì coi như thôi đi, chọn ngày này để ở cùng với nữ nhân khác thì cũng khó trách Tiểu Man tinh thần buồn bã.
Dương Phàm vội nói:
- Đương nhiên không phải là như vậy, muội nghĩ nhiều quá rồi.
Hắn ôm lấy Tiểu Man, thành khẩn nói:
- Sở dĩ ta chọn ngày mai là bởi vì đây là thời gian mà nàng ta đã định. Mà ta lúc đầu đồng ý nàng ấy thật là cũng không nghĩ nhiều như vậy. Muội cũng biết mà, nam nhân…đôi khi rất khinh suất. Nhưng mà ngày mai ta gặp nàng ta, hoàn toàn không phải là để “ta ta thiếp thiếp”.
Tiểu Man ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm trong veo bên ngoài, bầu trời đầy sao lấp lóe, một dải ngân hà rực rỡ kéo dài từ nam tới bắc, đem vòm trời chia cắt thành hai nửa, ở hai bên bờ ngân hà, đều có một ngôi sao sáng lấp lánh, hướng về nhau, xa xa tương đối, đó là sao Khiên Ngưu và Chức Nữ.
Tiểu Man say mê nhìn Ngưu Lang và Chức Nữ ở trên trời, nhẹ nhàng nói:
- Thái Bình công chúa?
Dương Phàm nghiêm túc gật gật đầu, hạ giọng nói:
- Có một số chuyện, cuối cùng cũng phải có một kết thúc. Kết thúc rồi, mới có thể yên tâm được.
Tiểu Man cúi đầu nhìn hắn, mắt long lanh, rực rỡ như Ngưu Lang và Chức Nữ trên trời:
- Lang quân không cần phải giải thích nhiều như vậy, muội đương nhiên tin tưởng vào lang quân. Nam nhân nếu như có chuyện muốn gạt nữ nhân của mình, nữ nhân hỏi càng nhiều, hắn càng gạt họ nhiều hơn, nữ nhân thông minh thì chi bằng không hỏi.
Dương Phàm ngạc nhiên nhìn nàng:
- Dường như rất ra dáng có đạo lý, muội ngộ ra đạo lý này khi nào vậy?
Tiểu Man lườm hắn một cái, sẵng giọng:
- Đuôi hồ ly đã lộ ra rồi sao? Đây không phải là đạo lý do muội nghĩ ra, là do Vương phu nhân nói với muội đấy.
Tiểu Man đưa mắt nhìn hướng về phía ao, một con cá chép vàng nhảy lên, vung đuôi một cái, một tiếng “ào” vang lên rồi lại rơi xuống nước, khiến cho cành sen lay động không ngừng.
Tiểu Man khẽ thở dài nói:
- Lai Tuấn Thần bị giáng chức tòng quân cho Đồng Châu, Vương phu nhân cũng theo chồng đi nhậm chức rồi, muội lại thiếu mất một người để tâm sự.
Dương Phàm cười gượng hai tiếng, xoa xoa mũi nói:
- Muội mất đi một người có thể tâm sự, thì ta liền mất đi rất nhiều chuyện. Nếu cái người mà nàng có thể tâm sự đó quay trở về Lạc Dương, chỉ sợ vi phu cũng phải nhiều chuyện rồi.
Tiểu Man chun mũi với hắn, trong mắt bỗng nhiên hiện lên nét cười ôn nhu, dường như toàn bộ ngân hà đều phản chiếu trong mắt nàng, xinh đẹp đến kinh người:
- Ngày mai huynh phải đi gặp nàng ta, cho nên đêm nay cố ý theo hầu muội?
- Ừ!
Ánh mắt Dương Phàm lộ chút hổ thẹn.
Nụ hôn đầu hắn dành cho Thái Bình, mối tình đầu là của A Nô, đêm đầu tiên là cùng với Uyển Nhi, vậy còn Tiểu Man? Chắc là kết hôn và danh phận? Chỉ như vậy, hắn càng cảm thấy có lỗi với người ta, bởi vì đêm mai vốn dĩ hắn nên ở cùng với Tiểu Man.
- Ta hứa với muội, từ sau đêm Thất Tịch về sau, Thất Tịch hàng năm, chúng ta đều sẽ ở cùng nhau.
Dưới trời sao, Dương Phàm đã nói như thế.
- Ừ!
Tiểu Man ngả vào lồng ngực hắn, ngọt ngào nói:
- Lang quân trước giờ chưa tới chỗ trăng hoa tuyết nguyệt này, nhìn bộ dạng ngốc nghếch của huynh, người ta rất vui. Nam nhân thật ra cũng có chuyện bận rộn, hơn nữa bận theo kiểu hợp tình hợp lý, lang quân có thể để muội trong lòng, người ta rất vui. Lang quân bằng lòng hứa với muội như vậy, người ta càng vui hơn.
Nàng ngẩng mặt lên, tươi cười rực rỡ hơn cả sao trời:
- Trong thiên hạ, có mấy nữ nhi có thể có được sự thương yêu có dụng tâm như thế này chứ? Cho nên…dù nơi này là rừng hoang núi vắng hay là xóm làng chơi, hoặc là nơi thanh tịnh tao nhã thì có liên quan gì đâu? Điều quan trọng là ở cùng với ai mà thôi.
Một con đường lớn được nện hoàng thổ, hai bên đường trồng hoa hòe thành hàng, đứng ở bên này lầu, có thể nhìn thấy mái lâu trùng điệp ở phía đối diện, đủ loại đèn, chỗ cao chỗ thấp, trong phòng ngoài phòng, tô điểm cho phường Ôn Nhu đẹp giống như ngân hà trên bầu trời vậy.
Nơi này có nến đỏ chiếu sáng, có múa hát nhẹ nhàng, có ra đôi vào cặp, có tiếng ngâm nga khe khẽ…
Còn có một đôi tay nắm tay, đi qua từng tòa Thiên Kiều, từ tòa lâu này đến tòa lâu khác, giống như Ngưu Lang và Chức Nữ đi dạo trên cầu Hỉ Thước trên trời vậy.
Đêm Thất Tịch còn chưa đến, nhưng đêm nay là Thất Tịch chỉ thuộc về hai người bọn họ.
Tuy nhiên, sắc đêm thấp thoáng dung mạo của Tiểu Man, những nam nữ say rượu trong thanh lâu chưa thấy rõ Tiểu Man là cải nam trang, cho nên cảnh tượng đầy ghen tị này rất nhanh liền biến thành truyền thuyết “Long Dương”.
Rất nhiều khách tới mua vui ngợp trong vàng son mau chóng tỉnh ngộ: đoạn tụ phân đào, mới chính là tình yêu đích thực.
Bởi vậy nên gió nam Lạc Dương càng nồng nhiệt.