Dương Phàm nghiêm túc nhìn đến người cuối cùng, không có một người nào có thể là Thiên Ái Nô.
Thiên Ái Nô có kỹ thuật hoá trang xuất thần nhập hóa, nhưng Dương Phàm tin tưởng khi hắn chăm chú tỉ mỉ quan sát tìm kiếm, thì Thiên Ái Nô không thể nào gạt được ánh mắt hắn.
Lúc này, Đường Túng từ sau nhà vội vàng đi ra, phía sau còn mang theo vài đại hán cầm đao, vừa thấy Dương Phàm, Đường Túng liền lắc lắc đầu.
Dương Phàm nói:
- Phàm là chùa miếu đạo quan, thường có bí đạo ám môn, để phòng ngự binh tai, giấu kinh thư, ngươi...
Đường Túng gật đầu nói:
- Lang trung yên tâm, những nơi này Đường mỗ tự nhiên là điều tra đấy. Chỉ cần trong am này có những nơi như vậy thì không thể gạt được ánh mắt của ta.
Đường Túng quản lý cô ti phủ Lạc Dương nhiều năm, phá án kinh nghiệm vô cùng phong phú, nếu quả thật có nơi nào bí ẩn, nếu gã đã không phát hiện ra ngay được thì Dương Phàm lại càng khó phát hiện. Mà Đường Túng thấy, chuyện thích khách ám sát này là thật, nên tâm trạng gã truy bắt hung thủ còn bức thiết hơn cả Dương Phàm, chắc sẽ không lừa gạt hắn đâu.
Bởi vậy, Dương Phàm nhân tiện nói:
- Am này không có vấn đề, chúng ta đi chỗ khác tìm.
- Vâng!
Đường Túng đáp ứng một tiếng, nói với ni cô chủ trì:
- Đã quấy rầy thanh tu của các vị sư phụ trong am rồi, chúng ta đang điều tra một vụ án lớn, việc này kính xin chủ trì giữ bí mật cho, để tránh kinh động tặc nhân ẩn nấp trong các miếu thờ khác.
Chủ trì Tam Lý Am chắp tay thành chữ thập:
- A Di Đà Phật, bần ni đương nhiên tuân mệnh.
Dương Phàm là quan viên Hình Bộ, điều tra các vụ án hình sự và dân sự của Lạc Dương là đều thuộc Lạc Dương, trừ phi Hoàng đế có đặc chỉ, nếu không Dương Phàm cũng không có quyền lực trực tiếp nhúng tay vào loại vụ án như này, đương nhiên cũng không thể nào đi khắp các đạo quan chùa miếu lớn nhỏ trong thành Lạc Dương được.
Huống chi chùa miếu đạo quan này phần lớn đều là hộ pháp trong thế tục, đều là nhân gia không phú thì quý, nếu Dương Phàm không có lý do đầy đủ, thì việc ra ra vào vào những nơi tu hành như này, nếu bị vỡ lở ra xâm phạm tới sự phẫn nộ của nhiều người, thì ngay cả Hoàng đế cũng sẽ không bảo vệ hắn được, cho nên hắn mới hao tổn tâm cơ suy nghĩ ra biện pháp này. Như vậy là hắn có thể đường đường chính chính tra tìm tung tích Thiên Ái Nô rồi.
Về phần bên phía Hình Bộ, hàng ngày hắn chỉ đến điểm danh là được rồi, cũng không cần quá lo lắng, chí hướng của hắn cho tới bây giờ cũng không nằm trong Hình Bộ. Trần Đông cũng là một người cực người thông minh, một khi phát hiện điểm này, lập tức từ người có lực cạnh tranh mạnh nhất với Dương Phàm trở thành người ủng hộ hắn. Trong Hình Bộ Ti có lão tướng Trần Đông căn cơ hùng hậu không oán không hối giúp hắn làm việc, hắn chỉ phụ trách giữ vững ngăn cản những gây rối áp lực mà Thôi Nguyên Thông gây ra cho Hình Bộ Ti mà thôi, còn mọi việc để Trần Đông xử lý, hai người hợp tác vô cùng ăn ý vui vẻ.
Rất nhanh, Dương Phàm và đám người Đường Túng lại đi tới Thượng Thực chân quan.
Thường Thực Chân quan xem ra còn u tĩnh hơn cả Ta Lý Am, hoàng trúc trong tường, đường nhỏ uốn khúc sâu thẳm, giống như cảnh thần tiên. Đi vào trong để xem, từ xa đã nghe được tiếng tiêu sâu thẳm, ở trong này khách hành hương không có, hương khói dù không thịnh nhưng lại khá tráng lệ, mà ngay cả tiểu đạo cô trong quan cũng cực kỳ thanh tú, áo lót màu trắng mặc bên trong cũng bằng tơ lụa Khỉ La đô thành.
Quan chủ tuổi không lớn lắm, mới hai mươi bốn tuổi, đạo hiệu Yến Ngọc tử. Vị quan chủ này mắt hạnh má đào, cổ thon dài thanh tú, bờ mai như gọt thành, thắt lưng nhỏ nhắn, đường cong mềm mại. Tự có một loại hương vị phong nhã thấm vào ruột gan, vẻ xinh đẹp thanh tú kia giấu đều giấu không được, thật sự không giống một người xuất gia chút nào.
Dương Phàm nhìn chung quanh quan sát, cảm thấy có gì không ổn rồi, lại quan sát Quan chủ này, càng nhìn càng biết không phải là nơi thiện địa rồi. Thiên Ái Nô thương tâm trái tim tan vỡ xuất gia, tuyệt đối không thể nào ký thác vào một nơi như này được. Hắn vốn định quay đầu bước đi, tuy nhiên càng là những nơi như này, càng là nơi dơ bẩn đen tối, hắn là đi bắt nữ thích khách, cứ rời đi như vậy dễ làm Đường Túng sinh nghi.
Bởi vậy hắn vẫn bảo Đường Túng dẫn người đi tìm kiếm xung quanh, còn mình thì xem xét qua loa đám nữ đạo sĩ, rồi một mình đi tới đình nhỏ trong vườn. Quan chủ Yến Ngọc tử thấy vị Dương lang trung tuổi trẻ anh tuấn không tra xét gì, liền kêu tất cả các đệ tử lui ra, sau đó ánh mắt đầy lẳng lơ quyến rũ, thân thể mềm mại vờn quanh Dương Phàm.
Dương Phàm ban đầu còn tùy ý ứng phó, nhưng vị nữ đạo trưởng này được một tấc lại muốn tiến một thước, khiêu khích quá mức, Dương Phàm có chút ăn không tiêu, liền nhăn đầu lông mày nói:
- Hôm nay quấy rầy các vị thanh tu, thật có lỗi.
Quan chủ không cần tiếp đãi Dương mỗ, đợi Đường thiếu phủ điều tra xong đi ra, chúng ta sẽ đi ngay.
Cái miệng nhỏ nhắn ướt át của Yến Ngọc tử kia cong lên, cười nói:
- Dương lang trung khách khí quá vậy, đây có gì mà quấy rầy chứ. Nếu không có lang trung ngươi tới, bần đạo còn không biết thì ra trong Hình Bộ lại có một vị Lang trung tuổi trẻ tài cao, vô cùng anh tuấn như vậy. Bần đạo là người xuất gia, trong một chữ Duyên...coi như giữa ta và ngươi có duyên phận đi.
Đạo trưởng Yến Ngọc tử nói xong liền uốn éo chiếc eo cong, đạo bào vướng chân làm ả gần như là ngã vào trong ngực Dương Phàm. Dương Phàm khẩn trương đỡ ả lên, nói:
- Quan chủ cẩn thận!
Nói xong vội vàng nhìn nơi khác, nhưng đáng tiếc nơi này là một tòa đình nghỉ mát, bốn phương đều là tu trúc, ở giữa có một con đường mòn quanh co, chỉ nghe được tiếng chim riu rít, mà không thấy một bóng người nào cả, làm sao có thể có cứu binh.
Dương Phàm vừa đỡ ả lên, Quan chủ Yến Ngọc tử thuận thế vươn hai tay ra ôm lấy cổ hắn, hai bầu ngực tròn đầy áp sát vào ngực hắn, đôi mắt ngập nước to nghiêng nhìn hắn chăm chú, đầy quyến rũ nói:
- Dương lang trung bảo bần đạo cẩn thận cái gì vậy hả?
Nói xong đôi mắt quyến rũ chớp chớp, đôi môi anh đào hé mở dần dần áp sát vào môi hắn...
- Lang trung, trong này cũng không có chỗ nào có thể giấu người được!
Từ xa vọng đến giọng nói của Đường Túng, Dương Phàm thừa cơ lắc người né tránh, vụt ra ngoài đình. May mà hắn công phu chứ nếu không đã không biết phải làm sao rồi, mà hắn phát hiện vị đạo trưởng Yến Ngọc tử kia vốn là dựa vào hắn đây nhưng bị hắn né tránh bất ngờ mà vẫn vững vàng không hề bị ngã.
Lúc Đường Túng đuổi tới rừng trúc, chỉ thấy Dương Phàm từ trong đường mòn rừng trúc đi ra, một tay kéo áo, tay kia thì sờ sờ quai hàm. Đáng sợ, đáng sợ quá! Nếu Dương Phàm không đi, sợ là sẽ bị vị đạo trưởng Yến Ngọc tử kia quấn lấy không đi được.
***
Ra khỏi phường Lý Tín, trên Y Thủy có một đạo cầu nhỏ.
Vùng này là góc đông nam của Lạc Dương, vốn nhân khẩu thưa thớt, tương đối yên lặng, cầu kia cũng không quá lớn, cầu cũng không phải là bằng đá, mà là bằng gỗ. Dưới cầu Y Thủy róc rách, giống như đai ngọc, trên cầu có năm ba sĩ dân đi qua, xa gần cây rừng tầng nhuộm, như thơ như họa.
Đám người Dương Phàm từ Thượng Thực Chân quan đi ra thì mặt trời đã nghiêng bóng, sắp hoàng hôn.
Nhà Dương Phàm cách nơi này tương đối gần, nên hoàn toàn không cần phải theo lý là quay về Hình Bộ trước, hắn dừng chân, nói với Đường Túng:
- Đường thiếu phủ, ngươi dẫn người trở về đi, sáng mai chúng ta lại tiếp tục!
- Được, vậy thì Đường mỗ đi trước một bước, Dương lang trung, cáo từ!
Đường Túng cũng rất khách khí với Dương Phàm.
Vụ án này là chuyện của phủ Lạc Dương, từ lúc Dương Phàm làm đội trưởng tới nay, Đường Túng gã đã không còn bị áp lực từ chùa Bạch Mã hay là Lương Vương phủ nữa. Các vụ án trọng đại triều đình đều có quy định hạn phá án, đến kỳ mà không phá án được thì quan viên phụ trách sẽ bị trách phạt, cũng bởi nguyên nhân Dương Phàm này mà gã không hề có áp lực nào, cho nên vô cùng cảm kích đối với Dương Phàm. Gã lại không hề biết, chuyện này căn bản chỉ là gã đang giúp Dương Phàm tìm tình nhân mà thôi.
Sau khi đám người Đường Túng đi rồi, Dương Phàm một mình lên cầu, mặt trời chiều chiếu vào người hắn, có một cảm giác yên tĩnh lo lắng. Dương Phàm vừa mới bước lên đầu cầu, đối mặt bỗng nhiên đi tới một người, ngăn cản trước mặt hắn, người này đầu đội nón trúc có vành lá, chỉ nhìn thấy cằm.
Dương Phàm sinh lòng cảnh giác, lại nghe y nói:
- Dương lang trung dừng lại, chủ nhân nhà ta cho mời!
“Thậm chí có người đã ở chỗ này chờ mình rồi, xem ra hành tung của mình sớm đã nằm trong tầm mắt của đối phương rồi.”
Dương Phàm đoán trong lòng, hỏi:
- Chủ nhân nhà ngươi là ai?
Người nọ cầm nón trúc có vành lá, ngẩng lên nhìn hắn cười. Dương Phàm vừa nhìn thấy, sự căng thẳng liền được thả lỏng, hóa ra người này là Hứa Hậu Đức, phu xe của Thái Bình công chúa.
Hứa Hậu Đức lại cười với Dương Phàm, xoay người bước đi, Dương Phàm không nói lời nào đi theo sau y.
Trong rừng, không trung u lam lại chỉ lộ ra một góc, một chút mây trắng khẽ lướt qua, lá rụng đầy trên mặt đất, ánh mặt trời chiều chiếu qua kẽ lá làm tỏa ra màu sắc đủ loại óng ánh đỏ vàng xanh từ các cây cối chằng chịt.
Một người lẳng lặng đứng ở trong rừng, mặc trường bào màu xanh nhạt cổ tay áo hẹp tròn, bên hông đeo một đai ngọc, đầu chít khăn, một tay chắp sau lưng, một tay đặt ở ngực, đang nhìn sâu trong rừng cây, dường như đang suy nghĩ cái gì.
Người nọ là giả trang nam nhi, tuy nhiên kích thước lưng áo hơi nhỏ nhắn, dáng vẻ tha thướt mềm mại, bày ra đường cong hoàn mỹ, mà ngay cả trang phục nam trang cũng không che hết được vẻ quyến rũ của nàng, đây rõ ràng là một nữ tử thanh xuân cải nam trang.
Dương Phàm nhìn thấy nàng liền dừng bước một chút, sau đó bước nhanh hơn. Hứa Hậu Đức vốn là đi trước hắn sớm đã vô tình trở thành đi sau hắn, lúc này lại lặng lẽ lui ra ngoài, đồng thời khoát tay áo, trong rừng mơ hồ có vài bóng người cũng lặng yên rút đi.
- Điện hạ!
Dương Phàm thi lễ về phía Thái Bình công chúa, cố gắng giữ âm thanh mình không có chút chấn động gì Quan hệ giữa hắn và Thái Bình công chúa vô cùng phức tạp, ý niệm dứt khoát đoạn tuyệt vẫn đang rối loạn trong đầu, giữa hắn và nàng còn có hợp tác và đồng minh trong chính trị, hiện tại Dương Phàm đang muốn cố gắng đạt tới, chính là chỉ có hợp tác chính trị mà thôi.
Thái Bình công chúa chậm rãi xoay người lại, hai hàng lông mày cong nhỏ nhắn, ngũ quan dịu dàng mềm mại...
Dương Phàm bỗng nhiên phát giác cằm của nàng hơi nhọn chút, một thời gian không gặp, dường như nàng gầy đi nhiều, là vì mùa hè kém ăn nên mới gầy sao? Nhưng Dương Phàm nhớ rõ lần trước khi gặp nàng, đã là đầu thu rồi.
Thái Bình công chúa nhìn Dương Phàm, ánh mắt hơi cụp xuống, dường như không dám nhìn hắn. Nàng nhẹ nhàng nghiêng thân mình, đôi lông mày khẽ nhăn lại, nói:
- Mười mấy ngày nay ngươi...ra vào chùa miếu đạo quan các nơi là muốn làm gì?
Dương Phàm ngạc nhiên nói:
- Sao công chúa lại biết việc này?
Thái Bình công chúa cười cười, nói:
- Bởi vì ta có quan hệ với một số đạo quan...
Dương Phàm hơi nhướn mày lên, nói:
- Điện hạ ngạc nhiên đối với chuyện này?
- Ta không có hứng thú đối với việc bắt tặc, ta chỉ muốn biết...
Đại khái là nói chuyện một lúc, sự khẩn trương và sợ hãi trong lòng Thái Bình công chúa dần tan biến, vẻ mặt trở nên thong dong, nàng xoay người lại, nhìn Dương Phàm nói:
- Mấy vị kia quan chủ nói cho ta biết, ngươi là đi điều tra kẻ tặc ẩn núp trong tự quan. Ngươi là Hình Bộ lang trung, sao đột nhiên lại tự hạ thấp địa vị thiết lập điều tra vụ án đi bắt tội phạm như này chứ?
tới thiếu bản dịch, đọc đỡ convert nha. Khi nào có bản dịch sẽ bổ sung sau.
Sáng sớm ngày thứ hai, Võ Tắc Thiên khai mở đại triều hội." toàn bộ liều, xin nhớ kỹ trạm [trang web] vực tên!"
Đại Lý Tự khanh Từ Trạch hưởng dẫn đầu ra lớp, giám quan (vạch tội) Hình bộ tư hình lang trung Dương Phàm.
Từ Trạch hừ dõng dạc, trầm bồng du dương thanh âm tại Vạn Tượng Thần cung ở bên trong rõ ràng mà quanh quẩn: "... Nay cáo sự tình xôn xao, hư nhiều thực thiểu, sợ có gian nịnh ẩn nấp ở giữa, hoặc ly gián quân thần, hoặc hoành hành không hợp pháp, hoặc vi bản thân chi tư lo liệu quốc khí, thần vi bệ hạ lo, an có thể ngồi nhìn!
Cổ người ngục thành, công khanh tham gia (sâm) nghe, Vương Tất ba hựu, sau đó hành hình. Nay người ngục quan xe đạp vâng lệnh đi sứ, chuyên quyền độc đoán. Như thế, tắc thì quyền do hạ thần, tuyệt không phải thận trọng chi pháp, thảng có oan lạm, bệ hạ gì cho phép chi? Dùng một ngục quan mà thao (xx) sinh sát chi chuôi, trộm người chủ chi uy, quốc chi lợi khí, tuyệt không phải quốc chi chuyện may mắn, như thế nhẹ giả tại người, tất [nhiên] vi xã tắc họa.
Hình bộ tư lang trung Dương Phàm, giả dân ý dùng tự trọng, miểu Đại Lý Tự chi uy nghiêm, chuyên quyền tự ý đoạn, nhẹ quyết sinh tử, có tội vô tội, một lời mà quyết! Thần dùng Đại Lý Tự khanh, mông bệ hạ tin cậy, khám xử án sự tình, tức đã nghe thấy nước, không dám không báo. Trong trường hợp đó, phúc thẩm chi quyền tại Hình bộ, thần cũng không thể làm gì, chỉ có bên trên đạt Thiên Thính, khẩn cầu bệ hạ quyết đoán..."
Đại Lý Tự khanh Từ Trạch hừ dùng Cửu khanh tôn sư, tại kim trên điện lưu loát mấy ngàn nói, hùng hồn Trần từ, giám quan (vạch tội) Hình bộ, Đại Lý Tự rốt cục hướng Hình bộ khai chiến!
Ngự sử trái thừa vạn quốc tuấn nghe Đại Lý Tự khanh Từ Trạch hừ dứt lời, lập tức lại bên trên một bản, giám quan (vạch tội) Dương Phàm, lời nói: "Hình bộ lang trung Dương Phàm dùng quốc chi lợi khí mời bản thân hư danh, vọng đoán bàn xử án, lẫn lộn quốc pháp. Ngự sử đài đã phụ giám sát đủ loại quan lại chi trách, không dám không thể làm hết phận sự thủ.
Lúc trước, Đại Lý Tự nghiêm khắc tuấn pháp, phán xử Thường gia tiểu nhi tử hình, uổng chú ý dân ý, cố ngự sử đài giám quan (vạch tội) hắn. Nay Hình bộ lang trung Dương Phàm uốn cong thành thẳng, vì cầu bản thân hư danh, mời sủng tại dân ý, dựa vào tại dân ý, lời nói nhẹ nhàng Sinh Tử, phán Thường gia tiểu nhi vô tội, xem quốc pháp vi trò đùa, cố ngự sử đài cùng nhau giám quan (vạch tội) hắn. Phục thỉnh bệ hạ Thánh Tài, dùng bày ra triều đình của ta thận lo lắng hình ngục!"
Ngự sử đài cũng hướng Hình bộ khai chiến, cùng lúc đó, bọn hắn cũng không có quên kéo lên Đại Lý Tự, đồng thời hướng Đại Lý Tự cùng Hình bộ khai chiến!
Về phần Hình bộ sao...
Vị kia Nê Bồ Tát thôi nguyên tống đột nhiên "Sinh bệnh rồi", cho nên cũng không vào triều, bởi vậy Hình bộ không người tại triều đường nghe tham gia (sâm), tự nhiên cũng tựu không người trả lời.
Nữ Đế Võ Tắc Thiên sau khi nghe xong Đại Lý Tự cùng ngự sử đài dâng sớ, cũng không có làm đường giúp cho quyết đoán, mà là nhàn nhạt mà nói một câu: "Trẫm đã biết!"
Bởi vì Hình bộ không có người ở đây, không thể tại chỗ phản bác, hai người đành phải tạm hãy lui ra sau.
Triều hội tản ra, ba pháp tư chính thức khai chiến tin tức lập tức tại triều dã trong truyền bá ra đến. Đối với cái này, đủ loại quan lại là vui cười gặp hắn thành đấy, dù sao ba pháp tư chấp chưởng không chỉ có là thiên hạ dân chúng chi pháp, bọn hắn đồng dạng chịu lấy đến ba pháp tư chế ước, một cái lẫn nhau ngăn được, giúp nhau đối địch ba pháp tư xa so một cái ôm thành đoàn ba pháp tư càng thụ bọn hắn hoan nghênh.
Dương Phàm cũng không sai lúc chính thức tiến nhập đủ loại quan lại ánh mắt, bất quá bởi vì hắn mưu toan dùng sức một mình khiêu chiến Đại Lý Tự cùng ngự sử đài, hơn nữa Hình bộ nội bộ cũng không có chuyện gì người ủng hộ hắn, cho nên đủ loại quan lại cũng nhìn không tốt hắn kết cục.
Cho dù hắn là Tiết Hoài Nghĩa đệ tử, nghe nói cùng Thái Bình công chúa cũng thật không minh bạch, nhưng này là triều đình, mà ngay cả Tiết Hoài Nghĩa đến trên triều đình, cũng không có khả năng muốn làm gì thì làm, tiến vào cái này vòng tròn luẩn quẩn, tựu được tuân thủ cái này vòng tròn luẩn quẩn quy tắc, ai cũng không ngoại lệ.
Vạn quốc tuấn vừa mới trở lại ngự sử đài, hầu tư dừng lại, Vệ thích thú trung, hoàng cảnh cho, Ngô lại để cho, Triệu lâu Long các loại:đợi Lai Tuấn Thần ở lại ngự sử đài chủ yếu thành viên tổ chức tựu toàn bộ chạy tới.
Hầu tư dừng lại nổi giận đùng đùng mà nói: "Vạn trong thừa! Ngươi đến cùng là có ý gì? Chúng ta hướng Đại Lý Tự làm khó dễ, hiện có Hình bộ phụ họa ta ngự sử đài chi ý, chính là ta ngự sử đài thừa dịp thắng truy kích, vặn ngã Đại Lý Tự, trọng chấn ngự sử đài uy danh cơ hội tốt, ngươi vi sao không cùng chúng ta thương lượng, liền tự tiện làm chủ, đem Hình bộ cũng trở thành đối đầu?"
Triệu lâu Long âm dương quái khí () mà nói: "Đến trong thừa tạm thời giáng chức phóng địa phương, ngự sử đài tạm thời giao do quốc Tuấn huynh chưởng lý. Là có chuyện như vậy a? Đến trong thừa thời điểm ra đi liên tục dặn dò, chúng ta có việc công việc quan trọng nghị mà đi, mọi sự coi chừng, rình mò cơ hội, để ta ngự sử đài có thể Đông Sơn tái khởi. Đến trong thừa lời nói còn văng vẳng bên tai, vạn trong thừa liền bắt đầu chuyên quyền độc đoán rồi hả?"
Vạn quốc tuấn tuy nhiên trí kế bách xuất, tâm tư tàn nhẫn, bất quá hắn không phải cái loại này có phách lực () nhân vật lãnh tụ, cho nên một mực đồng ý phía sau màn, hành động Lai Tuấn Thần quân sư phụ tá. Lai Tuấn Thần bị giáng chức phóng lúc, thuộc hạ những người này thủ đoạn cố nhiên tàn nhẫn, thực sự thật khó tìm ra một cái có thể thống lĩnh toàn cục nhân vật, Thục trung không Đại tướng, hắn đành phải đem vạn quốc tuấn cố mà làm mà nâng đi ra. Những...này ngự sử đài ác quan, kỳ thật trong đáy lòng đối với vạn quốc tuấn là không quá chịu phục đấy, dĩ nhiên là khuyết thiếu xứng đáng kính ý.
Vạn quốc tuấn nghe xong hai người kia một âm một dương chỉ trích, nổi giận mà nói: "Lúc ấy tình cảnh, Vạn mỗ làm sao có thời giờ cùng các ngươi thương lượng? Ngươi cho rằng Từ Trạch hừ lão thất phu kia thật đúng chỉ là giám quan (vạch tội) Dương Phàm sao? Hắn nói cái gì 'Cổ người ngục thành, công khanh tham gia (sâm) nghe, Vương Tất ba hựu, sau đó hành hình. Nay ngục quan xe đạp vâng lệnh đi sứ, chuyên quyền độc đoán. Như thế, tắc thì quyền do hạ thần, không phải thận trọng chi pháp, quốc chi lợi khí, nhẹ giả tại người, sợ vi xã tắc họa."
Vạn quốc tuấn đem án thư hung hăng vỗ, nói: "Các ngươi nghe một chút! Cái này thật đúng chỉ là giám quan (vạch tội) Dương Phàm sao? Hắn đây là mang theo hàng lậu, ý tại ta ngự sử đài ah! Nếu như hoàng đế tiếp thu hắn những...này đề nghị, tại Hình bộ mà nói, bất quá là đổ một cái lang trung, còn có cái gì tổn thất? Có thể ta ngự sử đài giám sát đủ loại quan lại kiêm có thể Thẩm Phán, thậm chí có thể tại chỗ đánh giết Ngũ phẩm phía dưới quan viên quyền hành cũng thì xong rồi!"
Vệ thích thú Trung Thư đọc không nhiều lắm, người ngược lại không ngu, nghe xong hắn vạch trần Từ Trạch hừ lời ngầm, không khỏi sợ hãi nhưng nói: "Thật là âm hiểm lão gia hỏa, hắn đây là một hòn đá ném hai chim chi kế ah!"
Vạn quốc tuấn nhìn hắn một cái, vui mừng mà nói: "Vệ huynh quả nhiên cơ cảnh! Bất quá còn không chỉ như vậy đâu rồi, chúng ta giám quan (vạch tội) Đại Lý Tự, lý do là cái gì? Lý do là Đại Lý Tự cân nhắc mức hình phạt quá nặng, Thường gia tiểu nhi có lẽ tội giảm nhất đẳng, cầm này thanh thế, tịch này dân ý, chỉ cần này án có thể dựa theo chúng ta chủ trương xử lý rồi, ba pháp tư ở bên trong, chúng ta ngự sử đài có thể áp bọn hắn một đầu. Thế nhưng mà Dương Phàm như thế nào phán hay sao?"
Vạn quốc tuấn nhìn quanh tả hữu, gặp tất cả mọi người có chút mờ mịt, liền tức giận mà nói: "Dương Phàm phán chính là vô tội phóng thích! Vô tội phóng thích ah! Các ngươi rõ chưa? Ta đều nói như vậy đã minh bạch, các ngươi vẫn không rõ?"
Chúng ác quan hai mặt nhìn nhau, suy nghĩ thật lâu, hoàng cảnh cho con mắt đi lòng vòng, đột nhiên chợt nói: "Ah! Ta hiểu được! Hình bộ nếu như thuận theo nó Đại Lý Tự ý kiến, chúng ta có thể liền bọn hắn một khối cáo! Nếu như Hình bộ thuận theo chúng ta ngự sử đài ý kiến, vậy chúng ta tựu ổn áp Đại Lý Tự một đầu, còn có thể đem Hình bộ kéo qua đến vi ta sở dụng. Thế nhưng mà hôm nay Dương Phàm hình như là cùng ta Đại Lý Tự đứng ở một bên đấy, thế nhưng mà... Thế nhưng mà..."
Ngô lại để cho nghe đến đó, rốt cục cũng hiểu được, tiếp lời nói: "Thế nhưng mà, hắn so với chúng ta mạnh hơn một bậc ah! Chúng ta yêu cầu đối với thường xa tội giảm nhất đẳng, hắn lại phán quyết cái vô tội phóng thích! Kể từ đó, lập tức tựu chủ khách dễ dàng thế rồi, bây giờ không phải là hắn thuận theo chúng ta ý kiến, mà là ta ngự sử đài trở thành đi theo hắn phía sau cái mông phất cờ hò reo một cái tiểu tốt!"
Vạn quốc tuấn nói: "Không sai! Kể từ đó, cái này cái cọc bản án nếu là hắn làm thành, thanh danh lên cao người chính là hắn, ba pháp tư trong cao nhân một đầu đúng là Hình bộ, chúng ta ngự sử đài, chẳng phải là vi hắn làm mai mối sao?"
Hầu tư dừng lại bừng tỉnh đại ngộ, vỗ trán một cái nói: "Thì ra là thế! Nhớ rõ năm đó, ta tại Trường An Phố đầu bán bánh, có cái kia theo chợ phía đông ở bên trong đến một ít người bán hàng rong, chiếm trước chúng ta chợ phía Tây địa bàn, ta tựu liên lạc chợ phía Tây ở bên trong rất nhiều tiểu thương chuẩn bị phản kháng, việc này vốn là ta Hầu mỗ người khởi xướng đấy, lại cứ có một cái bán dưa Triệu đại, so ta còn muốn hung ác bên trên ba phần.
Ta là nghĩ đến mọi người đoàn kết đem từ bên ngoài đến hộ lách vào đi, hắn lại trực tiếp dẫn đại gia hỏa nhi động thủ, đem những cái...kia chợ phía đông tiểu thương cứ thế mà đánh chạy. Kể từ đó, hắn là được chúng ta chợ phía Tây một phương bá chủ, chợ phía Tây đầu đường náo nhiệt nhất khu vực cũng phải từ nào đó hắn tuyển, lão tử xuất đầu lại đem hắn thành toàn! Hắc! Hôm nay cái này Dương Phàm làm công việc, cùng Triệu đại độc nhất vô nhị ah!"
Chúng ngự sử nghe hắn nói khởi năm đó đầu đường bán bánh, lưu manh vô lại tranh giành địa bàn công việc, không khỏi đều mặt lộ vẻ vẻ cổ quái. Vạn quốc tuấn ho khan hai tiếng, nói: "Hầu huynh lời nói tháo lý không tháo, tựu là cái này lý nhi! Cho nên, Vạn mỗ không kịp cùng người khác gia huynh đệ thương lượng, lúc này mới độc đoán một hồi, đem Hình bộ cùng Đại Lý Tự đều tố cáo!"
Triệu lâu Long nhăn cau mày nói: "Hôm nay Đại Lý Tự chủ trương nghiêm phán, ta ngự sử đài chủ trương nhẹ phán, Hình bộ dứt khoát phán quyết cái vô tội phóng thích, cái này nên làm cái gì bây giờ? Chúng ta tình cảnh... Bề ngoài giống như có chút xấu hổ nha!"
Vạn quốc tuấn hướng chỉ chỉ, nói: "Vạn mỗ theo sát Từ Trạch hừ về sau ra mặt giám quan (vạch tội), vốn là mất bò mới lo làm chuồng tiến hành. Hôm nay Hình bộ án binh bất động, Đại Lý Tự giám quan (vạch tội) Hình bộ, ta ngự sử đài tắc thì nhắc lại Hình bộ cùng Đại Lý Tự chi qua, kế tiếp làm sao bây giờ, muốn xem đương kim thánh nhân chi ý rồi!"
Hầu tư dừng lại không cam lòng mà nói: "Chúng ta tựu ngồi ở chỗ nầy các loại:đợi?"
Vạn quốc tuấn nói: "Thực sự bằng không thì! Lâu Long huynh, thích thú trung huynh, hai người các ngươi lập tức phát động ngự sử nhóm: đám bọn họ thượng biểu giám quan (vạch tội), tựu nói Dương Phàm xử lý này án lúc, trắng trợn thu lấy hối lộ!"
Vệ thích thú trung liếc hắn nói: "Nhưng hắn là tại thiên vị Thường gia, Thường gia là một kẻ bình dân, nếu nói là hối lộ, Thường gia liều đến qua Phan viên ngoại sao? Lý do này, hoàng đế làm sao có thể tín?"
Vạn quốc tuấn vuốt vuốt chòm râu, mỉm cười nói: "Thường gia tự nhiên là không có gì tiễn đấy, thế nhưng mà việc này lại liên lụy tới Lại bộ vị kia khảo thi công viên ngoại lang, mà vị này viên ngoại lang nhưng lại Ngụy Vương võ thừa tự môn hạ. Ngụy Vương võ thừa tự cùng Lương vương Võ Tam Tư lại là đối thủ một mất một còn. Lương vương muốn đối phó Ngụy Vương, sẽ bỏ qua cái này cả suy sụp Phan viên ngoại cơ hội? Thường gia không có tiền, Lương vương sẽ không thay hắn xuất tiền sao..."
Hoàng cảnh cho trong mắt hiện lên một vòng hung ác ý, vỗ tay nói: "Đúng! Đem Lại bộ kéo tiến đến, đem Ngụy Vương cùng Lương vương cũng kéo tiến đến, lại để cho cái này đầm nước lại hồ đồ một ít, nước càng đục, cá lại càng tốt sờ!"
Triệu lâu Long hắc hắc mà cười rộ lên: "Diệu kế! Thật đúng diệu kế, chúng ta đã có cái này nghe phong phanh tấu sự tình đặc quyền, há có thể không cần đây này..."
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※
Võ thành trên điện, Võ Tắc Thiên đem ngự sử giám quan (vạch tội) Dương Phàm lợi dụng Thường gia tiểu nhi giết chết Phan quân nghệ một án trắng trợn thu lấy hối lộ tấu chương đưa cho Lý Chiêu đức, cười hỏi: "Tể tướng nghĩ như thế nào?"Truyện được đăng tại T.r.u.y.ệ.n.C.v(.)c.o.m
Lý Chiêu đức tiếp nhận cái kia chồng chất tấu chương, đơn giản mà nhìn lướt qua giám quan (vạch tội) đề mục, hừ một tiếng nói: "Lần trước Dương Phàm làm cái gì phòng dịch, đã là huyên náo không người không biết, kinh sư sáu nha, văn võ bá quan đều đang nhìn ba pháp tư náo nhiệt. Lần này vừa vặn rất tốt, ba pháp tư rõ ràng đã ra động tác cái rây khung..."
Lý Chiêu đức đem tấu chương hợp lại, đưa trả lại cho nội thị tiểu biển, thản nhiên nói: "Tiểu tử đắc chí, không khỏi càn rỡ!"
Võ Tắc Thiên mỉm cười nói: "Dương Phàm trẻ tuổi, lại là quân nhân xuất thân, tự nhiên so không được Lí Tương như vậy lão luyện thành thục! Ha ha, người trẻ tuổi nha, mạnh dạn đi đầu nhi luôn lớn hơn một chút."
Lý Chiêu đức có chút nhíu nhíu mày, lại nói: "Hôm nay Đại Lý Tự giám quan (vạch tội) Hình bộ, ngự sử đài giám quan (vạch tội) Đại Lý Tự cùng Hình bộ, Hình bộ đâu rồi, thôi nguyên tống trốn đi, vứt bỏ tả hữu lang trung một bên chính mình véo khung, một bên cùng ngoại nhân véo khung. Hôm nay ngự sử nhóm: đám bọn họ lại dâng thư vạch tội Dương Phàm thu lấy hối lộ, ẩn ẩn nhưng đem Lại bộ cùng hai vị Vương gia đều kéo vào được, triều cục như thế hỗn loạn, bệ hạ không lo lắng sao?"
Nàng đứng người lên, bắt tay khoác lên Thượng Quan Uyển Nhi trên cánh tay, thản nhiên nói: "Sấm sét về sau, triết trùng mới tỉnh, loạn giống như bên trong, sinh cơ bừng bừng nha, ha ha... , trẫm, cho tới bây giờ còn không sợ loạn, chỉ sợ nó bất loạn!"
Võ Tắc Thiên cất bước đi ra ngoài, đối với khom người đưa tiễn Lý Chiêu đức nói: "Do chính sự đường phân phó xuống dưới, gọi bọn hắn... Ba tư hội thẩm a!"
Thượng Quan Uyển Nhi vịn Võ Tắc Thiên, mảnh như mảnh liễu, lông mày tần Viễn Sơn, trong nội tâm có chút ít u oán: "Cái kia tiểu oan gia, sớm nói cho hắn biết đừng trêu chọc Vũ gia người, như thế nào vừa ly khai người ta bên người, tựu toàn bộ làm gió thoảng bên tai..."