Sương sớm lượn lờ, Dương Phàm và Tiểu Man mặc trang phục gọn gàng, từ hậu hoa viên đi ra. Cả hai đều xuất thân là người học võ, trừ những ngày vừa mới viên phòng, tình nồng như lửa ra, thì về sau liền khôi phục lại thói quen dậy sớm luyện công, hai người luyện công dĩ nhiên sẽ không phải kiểu mạnh ai nấy luyện, thường sẽ luận bàn một chút, giúp ích rất nhiều cho việc tăng tiến võ công của đôi bên.
Trở về gian nhà chính ở trước phòng ngủ, Đào Mai và Dương Tam Tỷ đã chuẩn bị sẵn nước và dụng cụ rửa mặt, hai người rửa mặt thay y phục, chuẩn bị dùng bữa sáng. Tiểu Man vừa rửa mặt vừa nói: - Lang Quân, có muốn thiếp hôm nay đi một chuyến đến am Tịnh Tâm không? Nói thế nào thì, muội và nàng ta cũng coi như là đã từng kề vai chiến đấu, có chút tình hương khói. Hơn nữa, bọn muội đều là phụ nữ, có nhiều lời dễ nói hơn.
Dương Phàm đang đánh răng, nghiêng đầu nghĩ ngợi, miệng dính đầy bọt nói: - Hay là thôi đi, cô ấy không bỏ đi là đã có hy vọng lớn rồi. Tâm tư A Nô rất nhạy cảm, nếu để muội ra mặt, khó đảm bảo cô ấy sẽ không cho rằng ta thiếu quan tâm đến cô ấy, việc này không vội, vẫn cứ để ta đi thì hơn.
Tiểu Man nói: - Ừm, thế thì hôm nay muội cứ đến cửa hàng xem thử.
Dương Phàm nói: - Được! Muội cứ làm việc của muội, có điều đừng vất vả quá mức, lại mệt người. Nói đến đây, Dương Phàm mỉm cười vụng trộm, ra vẻ thần bí nói với Tiểu Man: - Muội muốn kề vai tác chiến cùng A Nô, sau này còn có cơ hội mà.
Tiểu Man nhanh chóng khinh bỉ liếc nhìn hắn, sẵng giọng: - Xùy xùy xùy! Cái mồm quạ đen! Đến đại lao cứu muội, là chuyện hay lắm sao? Lại còn sau này... ơ?
Thấy Dương Phàm mỉm cười xấu xa, Tiểu Man đã biết là không đúng, đôi mắt to trên khuôn mặt dính đầy bọt nước của nàng khẽ chuyển động, bỗng nhiên hiểu ra, không khỏi vừa xấu hổ vừa lúng túng, giơ tay lên, vẩy nước về phía Dương Phàm, gắt gỏng nói: - Đồ xấu xa, mơ đi!
Dương Phàm bật cười ha hả, nhảy qua một tí để tránh né bị nàng tạt nước vào người.
Trong đình viện, Đào Mai và Dương Tam Tỷđang vẩy nước quét nhà và lá rụng, trông thấy cảnh tượng đùa giỡn của chủ nhân và phu nhân, trên mặt không kiềm được vẻ tươi cười.
Lại nói, nam nữ chủ nhân nhà họ tình nồng ý mật. Hai người họ trước đây cũng đã từng làm nô bộc cho gia đình khác. Trong những đại gia tộc đó đương nhiên cũng có những cặp phu thê mới cưới, nhưng nào có ân ái nồng thắm như đôi phu thê này đây, càng chưa nói đến mỗi ngày đều phải giữ gìn lễ nghi quy củ.
Rõ ràng là phu thê ngủ trên cùng giường, vậy mà cũng phải kính cẩn giữ lễ với nhau, khiến cho so với lúc gặp khách khứa còn mất tự nhiên hơn. Nghe nói cái đó gọi là gì mà cử án tề mi, đạo nghĩa phu thê. Đào Mai và Dương Tam Tỷ không hiểu. Họ chỉ biết một đôi phu thê phải giống như Dương Phàm và Tiểu Man mới thật sự là ân ái, mỗi ngày đều thật sự rất vui vẻ.
Năm nay, hai tiểu nha đầu tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa, họ rất mong vị hôn phu tương lai của mình cũng là một nam nhân giống như vậy, không cần phải là quan lớn như hắn, không cần phải anh tuấn như hắn, chỉ cần đối xử tốt với nương tử như thế thôi. Hai tiểu nha đầu đã đến tuổi mơ mộng rồi.
Trước giờ, bữa sáng của Dương Phàm đều khá đơn giản, cái đơn giản này đương nhiên là nói so với tiêu chuẩn của các gia đình giàu có, phu thê hai người đều còn trẻ, lại là người luyện võ. Sức ăn nhiều hơn người bình thường, vì vậy bữa sáng cũng rất thịnh soạn.
Hai người ngồi sau bàn, Dương Phàm múc một bát cháo thịt cho Tiểu Man đặt trước mặt nàng, Tiểu Man nhìn lang quân mỉm cười ngọt ngào, vừa cầm đũa lên, bỗng ngửi thấy mùi thịt sực nức trong bát cháo. Dạ dày liền lập tức cảm giác khó chịu.
- Sao vậy, sao vậy?
Dương Phàm đặt đũa xuống, đuổi theo Tiểu Man chạy ra ngoài cửa, căng thẳng vỗ lưng nàng, Tiểu Man vịn thân cây quế nôn mữa hồi lâu, nhưng lại chẳng nôn ra được gì, bèn xua xua tay về phía trượng phu. Nói: - Không sao, có lẽ sáng nay luyện võ bị nhiễm lạnh, vừa ngửi mùi thịt, chợt thấy buồn nôn.
Dương Phàm thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng nói: - Nói cũng phải, trời dần trở lạnh rồi, lúc nương tử dậy sớm đừng ăn mặc phong phanh thế này, mỗi ngày luyện tập quyền cước qua quýt một chút là được rồi, cũng đứng năng tập quá mà không chịu dừng, sau này cũng chẳng còn cơ hội để nương tử dụng võ nữa.
Sau một hồi, dạ dày cồn cào của Tiểu Man cũng dần bình dịu lại, hai người mới quay trở lại phòng. Dương Phàm gọi người dẹp tất cả các món có dính đến thức ăn mặn như cháo thịt... trên bàn Tiểu Man, đổi thành cháo trắng và mấy món dưa cải thanh đạm.
Hai người đang dùng bữa thì Dương Phàm nói: - Hôm nay đừng đến cửa hàng nữa, các cửa tiệm nhà ta nhờ sự chỉnh đốn và sắp xếp của nương tử, các chức vụ khác như chưởng quầy, điếm tiểu nhị, sự vụ gọn gàng đâu ra đó, vốn chẳng cần nương tử phải ghé qua nữa, nếu không yên tâm, cứ nửa tháng một tháng kiểm kê sổ sách một lần là được rồi.
Tiểu Man làm mặt quỷ với hắn nói: - Chỉ là thỉnh thoảng không thoải mái, xem huynh căng thẳng chưa kìa. Yên tâm đi, muội có đi cũng chỉ là ngồi một chút, xem một chút, cũng chẳng làm gì. Ở nhà ngồi đợi lâu cũng buồn lắm, coi như ra ngoài giải sầu thôi mà.
Dương Phàm lắc đầu nói: - Muội ấy à, cứ có phúc mà không biết hưởng...
Hai người tranh cãi mãi cho đến khi ăn xong bữa sáng, rồi lấy nước muối súc miệng, Tiểu Man bèn giúp Dương Phàm thay y phục, thấy Dương Phàm hôm nay vừa sáng đã thắt đai đội mão, Tiểu Man nhịn không được bèn hỏi: - Lang Quân không đi Tịnh Tâm am sao?
Dương Phàm quẹt mũi nàng, nói: - Đã xác định là cô ấy ở đó, lúc nào đi thăm mà chả được, còn có thể mới sáng sớm đã đi sao? Mấy ngày nay có hơi lơ là công việc ở nha môn, ngay từ đầu đã làm vậy, có thể khiến người ta chẳng hiểu đầu đuôi ra sao, không biết họ Dương ta muốn làm gì, có điều hành động giả vờ uyên thâm này không thể quá lâu được, ta đến nha môn trước xem sao.
Hai người đang nói chuyện, tên sai vặt Mạc Huyền Phi bỗng nhiên chạy như bay vào, gian nhà sau này vốn là nơi người ở gian nhà trước không được phép xông bừa vào, trên dưới toàn phủ đều biết quy định này, nhưng cũng hiểu hắn có việc gì đó gấp gáp, một mình Dương Tam Tỷ không ngăn nổi, Mạc Huyền Phi chạy đến trước mặt Dương Phàm đang muốn đi ra ngoài, thở hồng hộc nói: - A Lang! Có... có một vị quan lớn đến nhà thăm hỏi!
Dương Phàm nghe thế liền ngẩn ra, ngạc nhiên nói: - Mới sáng sớm thế này, người nào đến thăm vậy?
Mạc Huyền Phi trình một tấm thiếp lên, nói: - A Lang, ngài xem, hắn tự xưng là bạn của A Lang, nói là Hữu vệ đại tướng quân gì gì đó, lại còn Khả Hãn gì gì đó, tiểu nhân nghe không hiểu, chỉ biết chắc là một chức quan rất rất lớn.
Dương Phàm vừa nghe thấy Hữu vệ đại tướng quân, không khỏi giật mình, còn tưởng rằng vị Hữu vệ đại tướng quân Võ Du Kị kia lại tìm đến tận cổng, mấy ngày nay hắn có qua lại gì với cô vợ công chúa của hắn ta đâu? Lại nghe thấy Mạc Huyền Phi nói Khả Hãn gì gì đó, trong lòng không khỏi khẽ động, vội vàng giật lấy tấm thiếp mở ra xem.
Tiểu Man ở bên cạnh hỏi: - Lang Quân, là người nào vậy?
Thần sắc Dương Phàm có chút quái lạ, nói: - Là A Sử Na Hộc Sắt La, hiện giờ hắn được triều đình phong là Kiệt Trung Sự Chủ Khả Hãn, lại làm Hữu vệ đại tướng quân, đương nhiên là, cái chức Hữu vệ đại tướng quân này của hắn chỉ là mang danh mà thôi, thực quyền vẫn là do Võ Du Kị nắm giữ.
Tiểu Man nói: - Cái vị Hộc Sắt La tướng quân này, chức vị cao hơn Lang Quân không chỉ là một hai cấp, hắn ta lại tự hạ thấp địa vị chủ động đến thăm hỏi, là muốn làm gì đây?
Dương Phàm lắc đầu, nói: - Không rõ, ta đích thân đi nghênh đón thử xem!
Dương Phàm và A Sử Hộc Sắt La lúc trước vì chơi đánh cầu mà quen biết nhau, lúc đó hắn còn là một thị vệ nhỏ nhoi, nhưng lúc đãi tiệc mừng công Hộc Sắt La lại thân chinh đến mời, hai người chính từ lúc ấy mà kết mối giao tình.
Sau này các bộ tộc của Tây Đột Quyết đều bị Thổ Phồn và Đông Đột Quyết liên thủ hà hiếp, lãnh địa dần dần suy thoái, bị bức đến mức không còn cách nào, A Sử Hộc Sắt La đành phải dựa theo kiến nghị của thủ lĩnh các bộ tộc, đem quân chủ lực tinh nhuệ giao cho thủ hạ của hắn là Mạc Hạ Đạt Can (tên chức quan), vị Mạc Hạ Đạt Can này đồng thời cũng là thủ lĩnh của bộ tộc Đột Kì Thi có thực lực lớn mạnh nhất trong số các bộ tộc của Tây Đột Quyết, tên là Ô Chất Lặc.
A Sử Hộc Sắt La tự mình dắt theo gần mười vạn phụ nữ, người già và trẻ nhỏ di chuyển về phía đông, do triều đình tiến hành sắp xếp. Bố trí ổn thỏa cho hơn mười vạn người là một việc cực kì phức tạp, phải sắp xếp đất chăn nuôi hoặc đất canh tác, phải giúp họ có kế sinh nhai, phải hỗ trợ họ xây dựng nhà cửa, A Sử Hộc Sắt La là tộc trưởng, lẽ đương nhiên là phải ở lại đó sắp xếp tất cả, mãi đến gần đây mới trở về Lạc Dương.
Dương Phàm đã từng nghe nói hắn ta quay về Lạc Dương, lần trước khi Võ Tam Tư dẫn Tứ Di tù trưởng thỉnh cầu Võ Tắc Thiên ân chuẩn cho xây dựng "Thiên Khu" bằng đồng đúc, vị A Sử Hộc Sắt La này chính là một trong những thủ lĩnh bộ tộc có tên trong đó. Có điều hắn ta không tìm Dương Phàm, Dương Phàm cũng không chủ động đi gặp hắn ta, vì Dương Phàm hơi có chút hổ thẹn với hắn ta.
Thủ hạ của A Sử Hộc Sắt La, Ô Chất Lặc, là người do Thẩm Mộc nâng đỡ, muốn dùng để thay thế Hộc Sắt La. Kế hoạch này, Dương Phàm lần trước đến Tây Vực, lúc ở Đại Đẩu Bạt cốc đã quá rõ ràng, sau khi biết về sự ủng hộ của mười bộ lạc của Tây Đột Quyết đối với Ô Chất Lặc, Dương Phàm cũng hiểu rõ Hộc Sắt La nếu có ý muốn trở về Tây Vực, đối với hắn ta mà nói chính là một bi kịch.
Kết quả, hoặc là Tây Đột Quyết sẽ hoàn toàn bị chia rẽ, biến thành một đống cát rời rạc, mất đi năng lực kiềm chế Đông Đột Quyết và Thổ Phồn, kế đến sẽ bị họ thôn tính. Hoặc là Hộc Sắt La bị cô lập hoàn toàn sẽ bị các bộ hạ của mình giết chết, cả tộc A Sử sẽ bị xóa bỏ hoàn toàn khỏi mười họ tộc của Tây Đột Quyết.
Vì vậy, Dương Phàm đã đồng ý với kế hoạch của Thẩm Mộc, nhưng hắn dù sao vẫn coi Hộc Sắt La là bằng hữu, làm thế không khác nào phản bội lại Hộc Sắt La, Dương Phàm sao còn mặt mũi gặp lại hắn ta? Nhưng giờ đây Hộc Sắt La chủ động đến nhà, Dương Phàm cũng không thể đóng cửa không tiếp.
Dương Phàm vội vã ra cửa lớn nghênh đón Hộc Sắt La vào nhà, mời hắn ta vào ngồi trong thư phòng, trước hàn huyên một hồi, sau bèn hỏi hắn mục đích đến lần này.
Hộc Sắt La tuổi tác vốn cũng không lớn, nhưng lúc này trông lại có chút tiều tụy, hoàn toàn không có tinh thần hăng hái hăm hở như lúc mới gặp nhau lần đầu, mơ hồ lộ ra chút vẻ suy sụp chán chường.
Hộc Sắt La khẽ thở dài, nói với Dương Phàm: - Nhị Lang, ta hôm nay đến nhà, không phải vì chuyện gì khác, chỉ là vì... Nhị Lang là đệ tử của Tiết sư, ta nghe nói, Tiết sư đối với Nhị Lang trước giờ luôn gần gũi, nói gì nghe nấy?
Dương Phàm khẽ cau mày, ngạc nhiên nói: - La huynh sao bỗng nhiên lại nói chuyện này? À! Hay là, đại tướng quân và Tiết sư đã xảy ra xung đột gì rồi? Huynh đừng lo, tiểu đệ ra mặt, thiết yến thỉnh sư phụ đến, cùng La huynh hòa giải, nếu không phải là xung đột gì quá lớn...
Hộc Sắt La xua xua tay, cười khổ nói: - Nhị Lang hiểu nhầm rồi, nói như thế thì... chuyện triều đình chuẩn bị xuất binh, đệ còn chưa biết?
Dương Phàm ngây người, ngạc nhiên nói: - Xuất binh đến nơi nào?
Hắn trong đầu chợt lóe lên, đột ngột nói: - Chẳng lẽ... hoàng đế đã quyết định dụng binh với An Tây tứ trấn?
Hộc Sắt La nói: - Xem ra Nhị Lang quả nhiên còn chưa biết. Đúng vậy, đây là chuyện quân cơ quan trọng, không thể đem ra nghị luận trước triều, trước khi chính thức quyết định xuất binh, cũng không thể chiếu cáo thiên hạ. Nhị Lang hiện giờ là quan văn, hơn nữa còn là quan viên của Hình bộ, chưa từng tham dự vào việc lên kế hoạch, hiển nhiên sẽ không biết.
Hộc Sắt La không chỉ thần sắc lộ ra vẻ già cả, lời nói cùng thích dài dòng lê thê, y lải nhải nói một hồi, mới hít sâu một hơi, nói: - Khả Hãn Đông Đột Quyết là Mặc Xuyết, đã xâm lấn Linh Châu rồi
Trước đó Dương Phàm đã không đếm xỉa gì đến Võ Thừa Tự. Võ Thừa Tự thấy, đây là Dương Phàm rõ ràng tỏ thái độ đứng về phía Võ Tam Tư rồi, nếu chỉ có vậy thì còn thôi, gã vẫn không để tâm làm gì, nhưng không ngờ đại tướng Phan Tử Văn dưới trướng gã bởi vậy mà “ngã ngựa”, nên Võ Thừa Tự lại cực hận Dương Phàm.
Nhưng mà Võ Thừa Tự cũng không ngu xuẩn đến mức lập tức trở mặt với Dương Phàm. Dương Phàm đã vượt qua vụ án nổi bật nhất tại kinh thành, hơn nữa rõ ràng nhất chính là, Hoàng đế cũng che chở cho hắn, lúc này mà phản kích thì mất nhiều hơn được, Võ Thừa Tự chỉ đành phải áp chế lửa giận trong lòng tạm gác Dương Phàm sang một bên, tiếp tục an bài kế hoạch tìm kiếm ân sủng của gã.
Kế hoạch này bắt đầu từ lúc Thái Tử Lý Đán thất sủng, gã và Phong Các xá nhân Trương Gia Phúc đã bắt đầu thiết lập rồi. Gã muốn tìm kiếm sự ân sủng của Võ Tắc Thiên cũng không dễ dàng, Nữ hoàng đã giàu có thiên hạ, còn có cái gì có thể làm động tâm của bà nữa chứ? Võ Thừa Tự càng nghĩ, cảm thấy chỉ có thể bắt tay vào từ chữ “Danh” mà thôi.
Lúc trước vì tạo thanh thế cho Võ Tắc Thiên đăng cơ, Võ Thừa Tự từng làm giả một khối “Thụy thạch." Ở phía trên khắc tám chữ to “Thánh mẫu lâm nhân vĩnh xương đế nghiệp..." , ném vào Lạc Thủy, lại gọi người vớt lên để dâng cho Võ Tắc Thiên. Võ Tắc Thiên quả nhiên mừng rỡ, phong Lạc Hà làm thần thủy, cấm câu cá, cũng tự cấp niên hiệu cho mình là “Thánh mẫu thần hoàng".
Đây là lần đầu tiên Võ Thừa Tự nếm được chữ “Danh”, bởi vậy mà thu được lợi ích to lớn. Sở dĩ Võ Thừa Tự và Võ Tam Tư ở trong số con cháu đông đúc mà trổ hết tài năng, trở thành ứng cử viên cực kỳ có lực cạnh tranh vị trí Thái tử, cũng chính bởi vì trong quá trình Võ Tắc Thiên đăng cơ, hai người này là xuất lực lớn nhất.
Hiện giờ vì mưu đoạt vị trí Thái tử, Võ Thừa Tự lập lại chiêu cũ. Mùa hoa quế đua nở, toàn thành ngập hương thơm, gã lại dẫn đầu năm nghìn dân chúng Lạc Dương ký tên vào thư thỉnh nguyện, cung thỉnh Hoàng Đế thêm tôn hiệu “Kim luân.”
Võ Tắc Thiên từ sau khi đăng cơ, đã từ Thánh mẫu Thần hoàng biến thành Thánh thần hoàng đế. Hiện giờ Võ Thừa Tự giả dân ý cung thỉnh Hoàng đế thê hai chữ “Kim Luân” vào trước bốn chữ “Thánh thần hoàng đế”s nữa. Võ Tắc Thiên vui vẻ nhận, vì thế cho mình thêm tôn hiệu, biến thành "Kim Luân thánh thần hoàng đế!"
Võ Tam Tư thấy thế không dám chậm trễ, sau khi Thái Tử thất sủng, y định ra sách lược chính là củng cố ân huệ, chuyện này y cũng luôn luôn trù bị, nên vừa thấy Võ Thừa Tự đoạt trước, Võ Tam Tư cũng lập tức đưa ra an bài. Rất nhanh, y cũng bắt đầu liên lạc với nhóm Tứ Di tù trưởng cùng chạy tới kinh thành, trong đó còn bao gồm vị Khả Hãn A Sử Na Hộc Sắt La của Tây Đột Quyết.
Võ Tam Tư suất lĩnh Tứ di tù trưởng gióng trống khua chiêng triều kiến Thiên Tử, thỉnh cầu Hoàng đế cho phép bọn họ ở bên ngoài Đoan môn chế tạo một pho tượng đồng lớn, tên là "Thiên Khu." Dùng vật này để ca tụng công tích vĩ đại của Nữ hoàng đế. Võ Tắc Thiên luôn luôn thành công vĩ đại, đương nhiên đáp ứng sẽ giao việc này cho Võ Tam Tư phụ trách.
Võ Thừa Tự vừa thấy Võ Tam Tư mò được nhiều lợi ích hơn mình, đâu chịu từ bỏ ý đồ lập tức tụ tập mấy nghìn dân chúng Lạc Dương, lại tiếp tục ở Thiên Môn thỉnh nguyện, thỉnh cầu Hoàng đế thêm hai chữ “Việt Cổ” trước tôn hiệu “Kim Luân thánh thần hoàng đế", xưng là “Việt cổ Kim Luân thánh thần hoàng đế!"
Loại tôn hiệu này càng nhiều càng tốt, mặt rồng Võ Tắc Thiên cực kỳ vui mừng, lại lần nữa đồng ý. Võ Tam Tư thấy tình cảnh này, vội vã mời “ngũ khuyển” dưới tay thương lượng một chút, lại thượng tấu thỉnh cầu Hoàng đế cho phép ở Tung Sơn xây dựng Tam Dương cung, ở Vạn Thọ Sơn xây dựng Hưng Thái cung, để khi Nữ hoàng đế đi dạo thì sử dụng. Võ Tắc Thiên vuốt cằm đáp ứng đồng thời giao hai công trình này cho Võ Tam Tư.
Dương Phàm và Trần Đông ở Hình Bộ ti tranh quyền đoạt lợi cũng chỉ giới hạn tranh đấu gay gắt giữa hai người. Tam Pháp tư muốn tranh cao thấp, chỉ là lợi dụng vụ án làm văn chương, nhưng cuộc chiến của Võ Thừa Tự và Võ Tam Tư này lại khác hẳn, một bên tay vung lên, tôn hiệu Hoàng đế liền thay đổi, bên kia nhún chân, một tòa kiến trúc vĩ đại được xây dựng lên.
Võ Thừa Tự cấp Hoàng đế lên hai tôn hiệu, Võ Tam Tư thì tranh thủ tới ba công trình lớn. Tôn hiệu thì dễ hơn một chút, Hoàng đế chỉ cần làm một vài nghi thức, là có thể thêm tôn hiệu cho mình, nhưng trụ lớn và cung điện kia lại là đại công trình, lãng phí quá lớn.
Võ Tắc Thiên luôn thích kiểu kiến trúc cao lớn hoa lệ như “Minh Đường”, Thiên Đường”, “Lư xá na Đại phật”.
Võ Tam Tư muốn xây dựng trụ lớn và cung điện đương nhiên phải đón ý nói hùa với sự yêu thích này của Võ Tắc Thiên.
Dựa theo thiết kế của y, đồng trụ này tên là “Thiên Khu”, đường kính mười thước, cao một trăm lẻ năm thước, khắc cuộn long kỳ lân lên trên, lại còn khắc bài văn ca tụng công đức Nữ hoàng đế trên đó, cũng khắc lên cả tính danh của quốc quân tứ phương cùng văn võ bá quan. Một đồng trụ như vậy, tiêu hao một số lượng đồng cực lớn.
Võ Tam Tư từ chỗ Tứ Di tù trưởng và Hồ thương vừa đấm vừa xoa, quyên góp được tiền cao tới hàng tỉ, nhưng nhiều tiền như vậy cũng mua không đủ đồng thiết, hơn nữa sản lượng đồng thiết cũng không cung ứng được. Võ Tam Tư rơi vào đường cùng bắt đầu cưỡng ép tiến hành sưu cáo ở dân gian, trưng dụng đến cả nông cụ và dụng cụ của nông dân, làm hại rất nhiều dân chúng. Trong nhà dân chúng ngoại trừn chỉ còn lại một chiếc nồi sắt thì không còn thấy bất luận vật gì là đồng thiết cả.
Về phần dựng lên Tam Dương Cung và Hưng Thái Cung, cũng phải điều động số lượng lớn dân phu dân dịch, tiêu hao đương nhiên không thể đếm hết, đến nỗi dân chúng buồn than, kêu ca sôi trào. Nhưng mà, việc dân gian không truyền đến tai Võ Tắc Thiên, mà không có ai dám mạo hiểm đắc tội Võ Tam Tư, đắc tội vị Nữ hoàng đế này.
Mắt thấy Võ Tam Tư làm khí thế ngất trời, Võ Thừa Tự có chút đứng ngồi không yên. Tôn hiệu của gã sau khi dâng lên thì không có việc gì phải làm nữa, nhưng việc của Võ Tam Tư thì chưa tới nửa năm một năm thì chưa chắc đã hoàn thành, vậy thì trong mắt Nữ Hoàng sẽ không cảm thấy Võ Tam Tư có ít hiếu tâm hơn Võ Thừa Tự gã?
Võ Thừa Tự càng nghĩ, lại nghĩ ra được một biện pháp, gã quyết định thúc đẩy một việc mà trước đó Võ Tắc Thiên muốn hoàn thành mà chưa làm được, để tạo niềm vui cho bà, chuyện này chính là: Mời Tuệ Năng thiền sư hoặc là Thần Tú thiền sư của Thiền Tông đến kinh thành, cư trú lâu dài.
Võ Tắc Thiên tuy rằng tính cách độc tài, hống hách vô song, nhưng cũng không phải là lòng không biết sợ. Bà tin luân hồi, kính Phật giáo. Lúc trước khi bà đăng cơ từng tận lực mời Lục Tổ Tuệ Năng tham gia đại lễ đăng cơ của bà, Tuệ Năng thiền sư không tới, mà chỉ có sư huynh là Thần Tú thiền sư tới dự nhưng sau đó đã từ chối sự giữ lại của Võ Tắc Thiên, quay về Đương Dương Ngọc tuyền tự.
Tuệ Năng sở dĩ không đến, Thần Tú sở dĩ rời đi, đều là vì Võ Tắc Thiên lấy thân nữ tử lên làm Hoàng đế, đây là việc trước nay chưa từng có, ẩn chưa phiêu lưu rất lớn trong đó. Tuy rằng Võ Tắc Thiên sùng tin Phật giáo, điều này đối với việc Phật giáo từ thời Lý Đường tới nay vẫn bị Đạo giáo đè ép phải nói là cơ hội vô cùng tốt phát huy mạnh mẽ Phật hiệu, có thể là bọn họ lo lắng một khi Phật giáo trở thành vũ khí tranh giành chính của nữ hoàng, thì việc nữ hoàng thất bại sẽ mang đến đả kích nặng nề cho Phật giáo, bởi vậy không muốn lội nhập quá sâu.
Võ Thừa Tự cân nhắc, ngày hôm nay hạ quyết định, giang sơn nữ hoàng đã ngồi vững vàng rồi, nói vậy thì hai vị đại đức Phật giáo này sẽ hồi tâm chuyển ý, chỉ cần có thể mời được một trong hai bọn họ ở lại Lạc Dương, nữ hoàng ngày ngày lễ Phật, thỉnh giáo Phật hiệu, đương nhiên sẽ không quên công lao của gã, vì thế địa vị là sự tín nhiệm của gã sẽ tăng lên.
Cảnh giới! Hai đứa cháu Võ Thừa Tự và Võ Tam Tư này trước sau liên tiếp dùng thủ đoạn nịnh bợ cô, dù là Phùng Tây Huy trong Hình Bộ ti giỏi “vuốt mông ngựa” nhất cũng thúc ngựa đuổi không kịp.
Vì tranh giành ngôi vị Thái tử, Võ Thừa Tự vô cùng quan tâm tới đời sống tinh thần của Nữ hoàng, đã làm bài văn “Danh vọng” và “Tín ngưỡng”, Võ Tam Tư xây dựng "Thiên Khu" cũng là ca tụng công đức của Nữ hoàng đế, đồng thời xây dựng Tam Dương Cung, Hưng Thái Cung lại là để Nữ hoàng đế có thể có được cuộc sống an nhàn hưởng thụ lúc tuổi già.
Vì không muốn bọn họ tranh được vị trí Thái Tử, Thái Bình công chúa cũng nhọc lòng. Hai cháu trai kia của Võ Tắc Thiên, một hiến danh vọng, một hiến tòa nhà, Thái Bình công chúa cũng chỉ còn lại có một thủ đoạn có thể dùng: hiến tiểu mỹ nhân!
Tích Thiện phường là một phường trong thành Lạc Dương gần hoàng cung nhất, cùng với hoàng cung cũng hướng về Lạc Thủy. Nơi này chẳng những dựa vào Lạc Thủy, phong cảnh thanh tú xinh đẹp, hơn nữa lại gần nội uyển hoàng cung, cho nên là nơi lựa chọn tốt nhất cho đám quan viên và phú hào Lạc Dương.
Đêm thất tịch ngày đó, Thái Bình công chúa và Dương Phàm ở trên đường cái Định Đỉnh đã thấy mỹ thực tàn nhẫn và nữ tử xinh đẹp khác thường ở Tích Thiện Phường.
Ba thiếu niên kia theo tuổi phân biệt gọi là Trương Dịch Chi, Trương Xương Tông, Trương Xương Nghi. Ở trong thứ tự huynh đệ Trương gia, thì Trương Dịch Chi hàng thứ năm, Trương Xương Tông hàng thứ , Trương Xương Nghi hàng thứ . Bọn họ đều là tôn tử của tể tướng Trương Hành Thành, hậu nhân tể tướng, đương nhiên là con cháu quý tộc rồi.
Hiện giờ Trương Dịch Chi đã tròn hai mươi tuổi, dựa vào công tích của tổ tông, ấm bổ làm Thượng thừa Phụng Ngự, chức quan này cũng không phải thực chức, chỉ là một Tán quan lĩnh bổng lộc thôi. Trương Xương Tông và Trương Xương Nghi là anh em họ, bởi vì vẫn chưa tới hai mươi, cho nên trước mắt vẫn không thể làm quan.
Tể tướng Trương Hành Thành năm xưa cũng là một đại nhân vật nổi danh, tuy nhiên rơi vào đời cháu ông ta thì đã có chút xuống dốc rồi. Thế hệ con cháu Trương thị này cũng không phải là nhân vật có thực quyền gì. Huynh đệ Trương thị bình thường qua lại kết giao tuy rằng cũng có nhiều con cháu quý tộc, nhưng quan lớn ở Tích Thiện phường nhiều như mây, nhà bọn họ còn xa mới hiển hách bằng.
Thái Bình công chúa sau khi hỏi thăm đến thân phận và lai lịch của bọn, trong lòng hơi có chút khó xử.
Ngày đó lúc nhìn thấy ba huynh đệ này, nhất là Trương Xương Tông tư sắc vô cùng đặc biệt, Thái Bình công chúa liền động tâm suy nghĩ. Lúc này vị trí Thái Tử sắp sửa khó giữ được, vị Thái ca ca kia của nàng lại vô kế khả thi, còn lại một chút tâm nhãn thì toàn bộ dùng để giữ tính mạng của mình rồi.
Vị Vương huynh Lý Hiển Phòng Châu kia lại càng vô năng, cần nghe nói Hoàng đế phái đặc phái viên tiến vào Phòng Châu, sợ là mẫu thân phái người đi giết mình, quá lo lắng đã lập tức tự thắt cổ chết. Một chút lương hỏa Hoàng tộc Lý Đường sắp diệt vong, hai ca ca lại không trông cậy được vào, một đứa con gái như nàng lại đành phải gánh vác việc này.
Mặc dù nàng cực kỳ nóng lòng đối với thế cục hiện nay, nhưng đối mặt với vị mẫu hậu mạnh mẽ chuyên quyền kia thì nàng cũng vô kế khả thi. Tận đến khi nhìn thấy yêu nghiệt Trương Xương Tông này, nàng mới nghĩ ra một chủ ý: Nếu có thể đề cử Trương Xương Tông, hiến hắn cho Mẫu hậu, biết đâu chừng sẽ tạo ảnh hưởng đối với mẫu hậu?
Nàng là nữ nhân, lại phải tuyển trai lơ cho mẫu hậu, trong lòng khó tránh khỏi cảm giác khó chấp nhận nổi. Nhưng Võ Tắc Thiên đã sớm có hai trai lơ là Tiết Hoài Nghĩa và Thẩm thái y, thêm một Trương Xương Tông thì có sao? Hiện giờ Thái Bình công chúa theo cách bình thường đã không còn cách nào để huyết mạch cuối cùng của Lý Đường có con đường sống, giữa giang sơn xã tắc và kế thừa hương khói, chút tiểu tiết ấy thì có đáng gì.
Nhưng sau khi thăm dò rõ ràng thân phận người này, Thái Bình công chúa cảm thấy kế hoạch của mình thi hành có chút khó khăn. Trương Xương Tông là hậu nhân của danh môn, ăn ngon mặc đẹp, cuộc sống không lo, hơn nữa dung nhan xinh đẹp mỹ miều, phong nhã hào hoa, bảo hắn đi phụng dưỡng một vị lão phụ nhân tóc bạc da mồi, hắn nguyện ý sao?
Đương nhiên, nịnh bợ nữ hoàng, có thể có được quyền thế và phú quý vô thượng, có một số nam nhân sẽ không để ý tuổi tác của bà ta. Tỷ như đại tài tử Tống Chi Gian thi danh cực kỳ nổi tiếng, đã từng chủ động nguyện làm trai lơ cho nữ hoàng đế. Đáng tiếc hắn ta mặc dù phong độ cũng có, tài hoa xuất chúng, nhưng lại có cái tật xấu là miệng thối, làm nữ hoàng ghê sợ.
Trương Xương Tông này sẽ vì được quyền thế mà làm trai lơ phục vụ nữ hoàng đế sao? Cho dù hắn ham quyền thế, nguyện ý phục vụ nữ hoàng đế, nhưng hắn có nguyện ý hiệu lực cho Lý Đường đang xuống dốc, là kẻ địch của Võ thị không?
Thiên Kim Công chúa lúc trước hiến Tiết Hoài Nghĩa cho Võ Tắc Thiên, Tiết Hoài Nghĩa sau khi đắc thế, lại lập tức thoát khỏi Thiên Kim Công chúa. Thiên Kim Công chúa căn bản không sai khiến được ông ta. Vết xe đổ này, không thể không phòng.
Nghĩ đến đây, Thái Bình công chúa không dám tùy tiện làm việc, nàng muốn trước tiên bảo đảm người này hiệu dụng cho nàng. Trải qua một phen điều tra, nàng phát hiện bên trong mấy gia đình tiếp giáp tòa nhà lớn của Trương thị, có một gia đình chính là Vương Võ Du Vọng quận Hội Kê, vì thế nảy ra ý hay.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Sương sớm lượn lờ, Dương Phàm và Tiểu Man mặc trang phục gọn gàng, từ hậu hoa viên đi ra. Cả hai đều xuất thân là người học võ, trừ những ngày vừa mới viên phòng, tình nồng như lửa ra, thì về sau liền khôi phục lại thói quen dậy sớm luyện công, hai người luyện công dĩ nhiên sẽ không phải kiểu mạnh ai nấy luyện, thường sẽ luận bàn một chút, giúp ích rất nhiều cho việc tăng tiến võ công của đôi bên.
Trở về gian nhà chính ở trước phòng ngủ, Đào Mai và Dương Tam Tỷ đã chuẩn bị sẵn nước và dụng cụ rửa mặt, hai người rửa mặt thay y phục, chuẩn bị dùng bữa sáng. Tiểu Man vừa rửa mặt vừa nói: - Lang Quân, có muốn thiếp hôm nay đi một chuyến đến am Tịnh Tâm không? Nói thế nào thì, muội và nàng ta cũng coi như là đã từng kề vai chiến đấu, có chút tình hương khói. Hơn nữa, bọn muội đều là phụ nữ, có nhiều lời dễ nói hơn.
Dương Phàm đang đánh răng, nghiêng đầu nghĩ ngợi, miệng dính đầy bọt nói: - Hay là thôi đi, cô ấy không bỏ đi là đã có hy vọng lớn rồi. Tâm tư A Nô rất nhạy cảm, nếu để muội ra mặt, khó đảm bảo cô ấy sẽ không cho rằng ta thiếu quan tâm đến cô ấy, việc này không vội, vẫn cứ để ta đi thì hơn.
Tiểu Man nói: - Ừm, thế thì hôm nay muội cứ đến cửa hàng xem thử.
Dương Phàm nói: - Được! Muội cứ làm việc của muội, có điều đừng vất vả quá mức, lại mệt người. Nói đến đây, Dương Phàm mỉm cười vụng trộm, ra vẻ thần bí nói với Tiểu Man: - Muội muốn kề vai tác chiến cùng A Nô, sau này còn có cơ hội mà.
Tiểu Man nhanh chóng khinh bỉ liếc nhìn hắn, sẵng giọng: - Xùy xùy xùy! Cái mồm quạ đen! Đến đại lao cứu muội, là chuyện hay lắm sao? Lại còn sau này... ơ?
Thấy Dương Phàm mỉm cười xấu xa, Tiểu Man đã biết là không đúng, đôi mắt to trên khuôn mặt dính đầy bọt nước của nàng khẽ chuyển động, bỗng nhiên hiểu ra, không khỏi vừa xấu hổ vừa lúng túng, giơ tay lên, vẩy nước về phía Dương Phàm, gắt gỏng nói: - Đồ xấu xa, mơ đi!
Dương Phàm bật cười ha hả, nhảy qua một tí để tránh né bị nàng tạt nước vào người.
Trong đình viện, Đào Mai và Dương Tam Tỷđang vẩy nước quét nhà và lá rụng, trông thấy cảnh tượng đùa giỡn của chủ nhân và phu nhân, trên mặt không kiềm được vẻ tươi cười.
Lại nói, nam nữ chủ nhân nhà họ tình nồng ý mật. Hai người họ trước đây cũng đã từng làm nô bộc cho gia đình khác. Trong những đại gia tộc đó đương nhiên cũng có những cặp phu thê mới cưới, nhưng nào có ân ái nồng thắm như đôi phu thê này đây, càng chưa nói đến mỗi ngày đều phải giữ gìn lễ nghi quy củ.
Rõ ràng là phu thê ngủ trên cùng giường, vậy mà cũng phải kính cẩn giữ lễ với nhau, khiến cho so với lúc gặp khách khứa còn mất tự nhiên hơn. Nghe nói cái đó gọi là gì mà cử án tề mi, đạo nghĩa phu thê. Đào Mai và Dương Tam Tỷ không hiểu. Họ chỉ biết một đôi phu thê phải giống như Dương Phàm và Tiểu Man mới thật sự là ân ái, mỗi ngày đều thật sự rất vui vẻ.
Năm nay, hai tiểu nha đầu tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa, họ rất mong vị hôn phu tương lai của mình cũng là một nam nhân giống như vậy, không cần phải là quan lớn như hắn, không cần phải anh tuấn như hắn, chỉ cần đối xử tốt với nương tử như thế thôi. Hai tiểu nha đầu đã đến tuổi mơ mộng rồi.
Trước giờ, bữa sáng của Dương Phàm đều khá đơn giản, cái đơn giản này đương nhiên là nói so với tiêu chuẩn của các gia đình giàu có, phu thê hai người đều còn trẻ, lại là người luyện võ. Sức ăn nhiều hơn người bình thường, vì vậy bữa sáng cũng rất thịnh soạn.
Hai người ngồi sau bàn, Dương Phàm múc một bát cháo thịt cho Tiểu Man đặt trước mặt nàng, Tiểu Man nhìn lang quân mỉm cười ngọt ngào, vừa cầm đũa lên, bỗng ngửi thấy mùi thịt sực nức trong bát cháo. Dạ dày liền lập tức cảm giác khó chịu.
- Sao vậy, sao vậy?
Dương Phàm đặt đũa xuống, đuổi theo Tiểu Man chạy ra ngoài cửa, căng thẳng vỗ lưng nàng, Tiểu Man vịn thân cây quế nôn mữa hồi lâu, nhưng lại chẳng nôn ra được gì, bèn xua xua tay về phía trượng phu. Nói: - Không sao, có lẽ sáng nay luyện võ bị nhiễm lạnh, vừa ngửi mùi thịt, chợt thấy buồn nôn.
Dương Phàm thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng nói: - Nói cũng phải, trời dần trở lạnh rồi, lúc nương tử dậy sớm đừng ăn mặc phong phanh thế này, mỗi ngày luyện tập quyền cước qua quýt một chút là được rồi, cũng đứng năng tập quá mà không chịu dừng, sau này cũng chẳng còn cơ hội để nương tử dụng võ nữa.
Sau một hồi, dạ dày cồn cào của Tiểu Man cũng dần bình dịu lại, hai người mới quay trở lại phòng. Dương Phàm gọi người dẹp tất cả các món có dính đến thức ăn mặn như cháo thịt... trên bàn Tiểu Man, đổi thành cháo trắng và mấy món dưa cải thanh đạm.
Hai người đang dùng bữa thì Dương Phàm nói: - Hôm nay đừng đến cửa hàng nữa, các cửa tiệm nhà ta nhờ sự chỉnh đốn và sắp xếp của nương tử, các chức vụ khác như chưởng quầy, điếm tiểu nhị, sự vụ gọn gàng đâu ra đó, vốn chẳng cần nương tử phải ghé qua nữa, nếu không yên tâm, cứ nửa tháng một tháng kiểm kê sổ sách một lần là được rồi.
Tiểu Man làm mặt quỷ với hắn nói: - Chỉ là thỉnh thoảng không thoải mái, xem huynh căng thẳng chưa kìa. Yên tâm đi, muội có đi cũng chỉ là ngồi một chút, xem một chút, cũng chẳng làm gì. Ở nhà ngồi đợi lâu cũng buồn lắm, coi như ra ngoài giải sầu thôi mà.
Dương Phàm lắc đầu nói: - Muội ấy à, cứ có phúc mà không biết hưởng...
Hai người tranh cãi mãi cho đến khi ăn xong bữa sáng, rồi lấy nước muối súc miệng, Tiểu Man bèn giúp Dương Phàm thay y phục, thấy Dương Phàm hôm nay vừa sáng đã thắt đai đội mão, Tiểu Man nhịn không được bèn hỏi: - Lang Quân không đi Tịnh Tâm am sao?
Dương Phàm quẹt mũi nàng, nói: - Đã xác định là cô ấy ở đó, lúc nào đi thăm mà chả được, còn có thể mới sáng sớm đã đi sao? Mấy ngày nay có hơi lơ là công việc ở nha môn, ngay từ đầu đã làm vậy, có thể khiến người ta chẳng hiểu đầu đuôi ra sao, không biết họ Dương ta muốn làm gì, có điều hành động giả vờ uyên thâm này không thể quá lâu được, ta đến nha môn trước xem sao.
Hai người đang nói chuyện, tên sai vặt Mạc Huyền Phi bỗng nhiên chạy như bay vào, gian nhà sau này vốn là nơi người ở gian nhà trước không được phép xông bừa vào, trên dưới toàn phủ đều biết quy định này, nhưng cũng hiểu hắn có việc gì đó gấp gáp, một mình Dương Tam Tỷ không ngăn nổi, Mạc Huyền Phi chạy đến trước mặt Dương Phàm đang muốn đi ra ngoài, thở hồng hộc nói: - A Lang! Có... có một vị quan lớn đến nhà thăm hỏi!
Dương Phàm nghe thế liền ngẩn ra, ngạc nhiên nói: - Mới sáng sớm thế này, người nào đến thăm vậy?
Mạc Huyền Phi trình một tấm thiếp lên, nói: - A Lang, ngài xem, hắn tự xưng là bạn của A Lang, nói là Hữu vệ đại tướng quân gì gì đó, lại còn Khả Hãn gì gì đó, tiểu nhân nghe không hiểu, chỉ biết chắc là một chức quan rất rất lớn.
Dương Phàm vừa nghe thấy Hữu vệ đại tướng quân, không khỏi giật mình, còn tưởng rằng vị Hữu vệ đại tướng quân Võ Du Kị kia lại tìm đến tận cổng, mấy ngày nay hắn có qua lại gì với cô vợ công chúa của hắn ta đâu? Lại nghe thấy Mạc Huyền Phi nói Khả Hãn gì gì đó, trong lòng không khỏi khẽ động, vội vàng giật lấy tấm thiếp mở ra xem.
Tiểu Man ở bên cạnh hỏi: - Lang Quân, là người nào vậy?
Thần sắc Dương Phàm có chút quái lạ, nói: - Là A Sử Na Hộc Sắt La, hiện giờ hắn được triều đình phong là Kiệt Trung Sự Chủ Khả Hãn, lại làm Hữu vệ đại tướng quân, đương nhiên là, cái chức Hữu vệ đại tướng quân này của hắn chỉ là mang danh mà thôi, thực quyền vẫn là do Võ Du Kị nắm giữ.
Tiểu Man nói: - Cái vị Hộc Sắt La tướng quân này, chức vị cao hơn Lang Quân không chỉ là một hai cấp, hắn ta lại tự hạ thấp địa vị chủ động đến thăm hỏi, là muốn làm gì đây?
Dương Phàm lắc đầu, nói: - Không rõ, ta đích thân đi nghênh đón thử xem!
Dương Phàm và A Sử Hộc Sắt La lúc trước vì chơi đánh cầu mà quen biết nhau, lúc đó hắn còn là một thị vệ nhỏ nhoi, nhưng lúc đãi tiệc mừng công Hộc Sắt La lại thân chinh đến mời, hai người chính từ lúc ấy mà kết mối giao tình.
Sau này các bộ tộc của Tây Đột Quyết đều bị Thổ Phồn và Đông Đột Quyết liên thủ hà hiếp, lãnh địa dần dần suy thoái, bị bức đến mức không còn cách nào, A Sử Hộc Sắt La đành phải dựa theo kiến nghị của thủ lĩnh các bộ tộc, đem quân chủ lực tinh nhuệ giao cho thủ hạ của hắn là Mạc Hạ Đạt Can (tên chức quan), vị Mạc Hạ Đạt Can này đồng thời cũng là thủ lĩnh của bộ tộc Đột Kì Thi có thực lực lớn mạnh nhất trong số các bộ tộc của Tây Đột Quyết, tên là Ô Chất Lặc.
A Sử Hộc Sắt La tự mình dắt theo gần mười vạn phụ nữ, người già và trẻ nhỏ di chuyển về phía đông, do triều đình tiến hành sắp xếp. Bố trí ổn thỏa cho hơn mười vạn người là một việc cực kì phức tạp, phải sắp xếp đất chăn nuôi hoặc đất canh tác, phải giúp họ có kế sinh nhai, phải hỗ trợ họ xây dựng nhà cửa, A Sử Hộc Sắt La là tộc trưởng, lẽ đương nhiên là phải ở lại đó sắp xếp tất cả, mãi đến gần đây mới trở về Lạc Dương.
Dương Phàm đã từng nghe nói hắn ta quay về Lạc Dương, lần trước khi Võ Tam Tư dẫn Tứ Di tù trưởng thỉnh cầu Võ Tắc Thiên ân chuẩn cho xây dựng "Thiên Khu" bằng đồng đúc, vị A Sử Hộc Sắt La này chính là một trong những thủ lĩnh bộ tộc có tên trong đó. Có điều hắn ta không tìm Dương Phàm, Dương Phàm cũng không chủ động đi gặp hắn ta, vì Dương Phàm hơi có chút hổ thẹn với hắn ta.
Thủ hạ của A Sử Hộc Sắt La, Ô Chất Lặc, là người do Thẩm Mộc nâng đỡ, muốn dùng để thay thế Hộc Sắt La. Kế hoạch này, Dương Phàm lần trước đến Tây Vực, lúc ở Đại Đẩu Bạt cốc đã quá rõ ràng, sau khi biết về sự ủng hộ của mười bộ lạc của Tây Đột Quyết đối với Ô Chất Lặc, Dương Phàm cũng hiểu rõ Hộc Sắt La nếu có ý muốn trở về Tây Vực, đối với hắn ta mà nói chính là một bi kịch.
Kết quả, hoặc là Tây Đột Quyết sẽ hoàn toàn bị chia rẽ, biến thành một đống cát rời rạc, mất đi năng lực kiềm chế Đông Đột Quyết và Thổ Phồn, kế đến sẽ bị họ thôn tính. Hoặc là Hộc Sắt La bị cô lập hoàn toàn sẽ bị các bộ hạ của mình giết chết, cả tộc A Sử sẽ bị xóa bỏ hoàn toàn khỏi mười họ tộc của Tây Đột Quyết.
Vì vậy, Dương Phàm đã đồng ý với kế hoạch của Thẩm Mộc, nhưng hắn dù sao vẫn coi Hộc Sắt La là bằng hữu, làm thế không khác nào phản bội lại Hộc Sắt La, Dương Phàm sao còn mặt mũi gặp lại hắn ta? Nhưng giờ đây Hộc Sắt La chủ động đến nhà, Dương Phàm cũng không thể đóng cửa không tiếp.
Dương Phàm vội vã ra cửa lớn nghênh đón Hộc Sắt La vào nhà, mời hắn ta vào ngồi trong thư phòng, trước hàn huyên một hồi, sau bèn hỏi hắn mục đích đến lần này.
Hộc Sắt La tuổi tác vốn cũng không lớn, nhưng lúc này trông lại có chút tiều tụy, hoàn toàn không có tinh thần hăng hái hăm hở như lúc mới gặp nhau lần đầu, mơ hồ lộ ra chút vẻ suy sụp chán chường.
Hộc Sắt La khẽ thở dài, nói với Dương Phàm: - Nhị Lang, ta hôm nay đến nhà, không phải vì chuyện gì khác, chỉ là vì... Nhị Lang là đệ tử của Tiết sư, ta nghe nói, Tiết sư đối với Nhị Lang trước giờ luôn gần gũi, nói gì nghe nấy?
Dương Phàm khẽ cau mày, ngạc nhiên nói: - La huynh sao bỗng nhiên lại nói chuyện này? À! Hay là, đại tướng quân và Tiết sư đã xảy ra xung đột gì rồi? Huynh đừng lo, tiểu đệ ra mặt, thiết yến thỉnh sư phụ đến, cùng La huynh hòa giải, nếu không phải là xung đột gì quá lớn...
Hộc Sắt La xua xua tay, cười khổ nói: - Nhị Lang hiểu nhầm rồi, nói như thế thì... chuyện triều đình chuẩn bị xuất binh, đệ còn chưa biết?
Dương Phàm ngây người, ngạc nhiên nói: - Xuất binh đến nơi nào?
Hắn trong đầu chợt lóe lên, đột ngột nói: - Chẳng lẽ... hoàng đế đã quyết định dụng binh với An Tây tứ trấn?
Hộc Sắt La nói: - Xem ra Nhị Lang quả nhiên còn chưa biết. Đúng vậy, đây là chuyện quân cơ quan trọng, không thể đem ra nghị luận trước triều, trước khi chính thức quyết định xuất binh, cũng không thể chiếu cáo thiên hạ. Nhị Lang hiện giờ là quan văn, hơn nữa còn là quan viên của Hình bộ, chưa từng tham dự vào việc lên kế hoạch, hiển nhiên sẽ không biết.
Hộc Sắt La không chỉ thần sắc lộ ra vẻ già cả, lời nói cùng thích dài dòng lê thê, y lải nhải nói một hồi, mới hít sâu một hơi, nói: - Khả Hãn Đông Đột Quyết là Mặc Xuyết, đã xâm lấn Linh Châu rồi