Trước mắt bao người, không ngờ Đại Hồng Lư lại đi về phía Võ Thừa Tự.
Hiển nhiên Võ Thừa Tự đã sớm có chuẩn bị, sắc mặt không có chút vẻ kinh ngạc. Có lẽ y đã sớm ở Lễ Bộ tập qua trình tự của lễ nghi hiến tế thiên địa rồi, chỉ thấy y trầm ổn đi theo Đại Hồng Lư, bước một bước tách ra khỏi văn võ bá quan và các hoàng thân quốc thích.
Võ Thừa Tự á hiến, vậy Hoàng thái tử thì sao?
Mặc dù nơi này là điện phủ trang nghiêm túc mục, nhưng trong Vạn Tượng Thần cung vẫn vang lên tiếng ồ ồ. Ở đây, không ai dám ghé tai châu đầu, chỉ là phản ứng khi bọn họ quá kinh ngạc, hơn một ngàn quan viên hít thở mạnh cùng một lúc, hưởng ứng lẫn nhau sẽ tạo thành sóng khí.
Sắc mặt Thái Bình Công chúa đột nhiên tái nhợt, vội vàng cúi đầu, cố gắng che dấu vẻ mặt kinh ngạc sợ hãi của mình.
Dương Phàm là quan ngũ phẩm, là quan viên cấp thấp nhất có tư cách đến đại điện này tham gia tế thiên hôm nay, phẩm cấp chỉ là ngũ phẩm, nên hắn đứng hàng cuối cùng, cảnh tượng bất ngờ này cũng khiến hắn trợn tròn mắt, nhìn lên điện, thị lực vô cùng tốt giúp hắn thấy rõ khuôn mặt Võ Tắc Thiên.
Nhưng hắn chỉ nhìn rõ được mười hai chuỗi ngọc rủ xuống từ trên mũ miện, Võ Tắc Thiên đứng đó, vững vàng, trước mặt mười hai chuỗi ngọc rủ xuống tựa như một tấm rèm dày đặc, che kín khuôn mặt của bà ta. Dương Phàm chú ý tới, chuỗi ngọc trên mũ miện vẫn lẳng lặng rủ xuống, không động chút nào. Có lẽ đằng sau chuỗi ngọc đó, Võ Tắc Thiên đang dùng cặp lão nhãn lợi hại quét khắp phản ứng quần thần?
Dương Phàm hít một hơi thật sâu, cưỡng chế sự rung động trong lòng, cũng cúi đầu xuống “Đây là nữ hoàng công khai với quần thần, công khai với thiên hạ quyết tâm của mình sao? Hoặc là nói...đúng rồi, còn có chung hiến nữa, có thể nào…Nữ hoàng đế muốn để cho Thái tử làm chung hiến?”
Trong lòng Dương Phàm khẽ động một tia hy vọng, chư quan cũng lần lượt nghĩ đến điểm này. Sau khi á hiến chấm dứt, bọn họ lặng lẽ khẽ ngẩng đầu lên. Động tác ngẩng đầu này rất nhỏ, nhưng vố số người cùng làm động tác này nên dù rất nhỏ cũng đủ hùng tráng.
Tất cả văn võ bá quan, hoàng thân quốc thích, tựa như có một sợi dây vô hình gắn lên đầu họ, khi Võ Thừa Tự lui lại, thì bọn họ đồng loạt ngẩng đầu, Võ Tắc Thiên đứng trên đan bệ cao cao, khóe miệng hơi cong, gợn lên chút ý cười lạnh lùng.
Võ Thừa Tự lui lại, Đại Hồng Lư lại tiến lên, bắt đầu dẫn đường cho người phụ trách chung hiến.
Vạn Tượng Thần cung rất rộng lớn, có thể nói là đệ nhất cung điện khắp thiên hạ, vô số ánh mắt dõi theo bước chân của lão, tất cả mọi người đều nín thở, xem lão đi về phía ai. Đại Hồng Lư bước từng bước, cuối cùng tới bên cạnh Lương Vương Võ Tam Tư, văn võ cả triều trợn mắt há mồm.
Theo Đại Hồng Lư trang nghiêm dẫn đường, Võ Tam Tư bước ra, đi lên đan bệ.
Khi thanh âm lanh lảnh của Võ Tam Tư vang lên trong Kim điện, không ai nhìn y, cũng không ai nghe được y nói cái gì, khi Võ Tam Tư làm đại lễ chung hiến, bá quan văn võ đều quăng ánh mắt về phía đứa con của Võ Tắc Thiên, về phía người đã từng là Đại Đường Hoàng đế, nay là Thái tử Đại Chu Lý Đán.
Người đứng sau chỉ có thể thấy được bóng lưng của y, có người chỉ có thể nhìn theo hướng người khác chăm chú nhìn đại lễ, căn bản không nhìn thấy sự hiện hữu của y, nhưng người đứng bên trái phải Lý Đán có thể nhìn được, thần sắc Lý Đán thong dong, không có chút nào khác thường.
Ngôi vị Hoàng đế của y bị mẫu thân cướp đi, hai vị phi tử sớm chiếu làm bạn, cùng trải qua hoạn nạn với y cũng bị mẫu thân y đánh chết tươi, hiện giờ, trước mặt bao nhiêu người, y lại bị nhục nhã như vậy, ngôi Thái tử của y coi như đã mất rồi, nhưng sắc mặt Lý Đán chẳng chút vẻ nổi giận, kích động. Nhưng khuôn mặt mấy vị tiểu hoàng tử sau lưng y đều đỏ bừng, phẫn nộ lên tới tột đỉnh.
Hiến tế, không chỉ là một nghi thức tế lễ, nó là một tín hiệu duy trì chính trị rõ ràng.
Lúc trước, khi vị A Đấu vui quên trời đất đăng cơ làm đế, đã chiếu cáo thiên hạ:
- Chính do Cát thị, Tế là Quả nhân.
Cho dù là người như A Đẩu cũng biết rõ ràng có những thứ nhất định phải nắm trong tay. Ông ta có thể ném chính vụ Thục Hán bất kể lớn nhỏ cho Gia Cát Lượng phụ trách toàn bộ, nhưng hiến tế thiên địa, nhất định phải ban rõ ràng trong chiếu thư kế vị. Đây là quyền lợi của ông ta, người khác không thể chạm.
Cho dù là nắm toàn bộ chính sự cũng chỉ là một quyền tướng, chứ không phải là một người đứng đầu quốc gia. Mà hiến tế thiên địa là tượng trưng cho quyền lợi quân vương.
***
Đại tế kết thúc, văn võ bá quan, hoàng thân quốc thích đều lui ra, vừa ra khỏi Vạn Tượng Thần cung đã vội vàng đi ra ngoài, cảnh tượng trong buổi đại tế hôm nay đã tiết lộ cho bọn họ rất nhiều tin tức về tình hình hiện tại, bọn họ phải nhanh chóng đi về tiêu hóa đã, nhất thời ngay cả châu đầu ghé tai cũng chẳng có mấy người.
Trong số những người ở đây, một nhà Hoàng Thái tử là khó xử nhất. Từ khi Hoàng đế hạ chỉ Hoàng Thái tử không được đón tiếp chư quan, trên thực tế cả nhà họ đều đã bị giam lỏng trong phủ Thái tử, ngoại trừ người hầu hạ bên cạnh, một người bên ngoài cũng không thấy. Hôm nay, mặc dù họ đứng giữa triều thần và tôn thất, nhưng vẫn có cảm giác cô độc.
Tất cả mọi người tránh tiếp xúc với họ, đến nỗi khi cả nhà Hoàng Thái tử đi tới đều cụp mắt xuống, bước nhanh tránh đi. Thần sắc Lý Đán vẫn tự nhiên, nhưng mấy đứa con trai sau lưng y đều cực kỳ bi phẫn. Biểu hiện của Lý Thành Khí và Lý Long Cơ còn kích động hơn, nên Lý Đán không thể không thấp giọng răn dạy, ép chúng khắc chế.
Lúc này, Thái Bình Công chúa bước về phía Lý Đán, một vài triều thần thấy được, chỉ có thể cúi đầu thấp hơn nữa, đi nhanh hơn nữa, dường như không thấy gì hết. Mà con cháu Võ thị đang quay sang cười lạnh khinh thường với người Võ thị.
Cũng không ai biết huynh muội họ nói cái gì, bọn họ đứng trên khoảng sân trống trước Vạn Tượng Thần cung thật lâu, Lý Đán ảm đạm chắp tay với muội muội, xoay người đi về phía Thái tử phủ.
Dương Phàm ở trong nhóm quan viên đầu tiên rời khỏi đại điện, nhưng phải lui lại đằng sau cho các quan viên bậc cao đi trước, cho nên hắn thành nhóm người cuối cùng. Khi hắn tới bên cạnh huynh muội Thái Bình Công chúa và Lý Đán, không giống như các đại thần khác vội vàng đi qua như thấy rắn rết, mà hơi dừng bước chân một chút.
Lý Long Cơ thấy hắn, ánh mắt dừng trên khuôn mặt hắn, Dương Phàm dừng chân, chắp tay vái chào.
Đây là lễ tiết, nếu như đã đối mặt với vị Lâm Truy Quận Vương này, theo lý phải thi lễ. Nhưng trên khắp triều đình, sau buổi đại lễ tế thiên hôm nay, thủ lễ như vậy cũng chỉ có một mình Dương Phàm.
Lý Long Cơ cũng không có vẻ cao hứng, cậu nhận ra Dương Phàm. Trong ký ức của cậu, Dương Phàm này có quan hệ mật thiết với Võ gia, nên chỉ cắn môi lạnh lùng quay đầu đi.
Dương Phàm thở dài một tiếng từ đáy lòng, chậm rãi đi bên cạnh bọn họ.
Lý Đán dẫn theo mấy đứa con trai đi về phía Thái tử phủ, Thái Bình Công chúa đi ra ngoài cửa cung, rất nhanh đã đuổi kịp Dương Phàm.
Mới vừa rồi trước mặt Lý Đán, biểu hiện của Thái Bình Công chúa rất thong dong bình tĩnh, nhưng chia tay Lý Đán rồi, sắc mặt nàng lại tái nhợt, xem ánh mắt ngây ngẩn cũng biết nàng đang rất hoảng hốt. Khi qua cầu Kim Thủy, Thái Bình Công chúa bị vấp, kêu “A” một tiếng, chúi về phía trước.
- Công chúa, cẩn thận chút!
Dương Phảm nhảy một bước dài tới bên cạnh nàng, đưa tay đỡ, lại nhanh chóng thu tay về thi lễ.
Nàng ảm đạm nhìn hắn một cái, trầm trọng bước chân lên cầu, Dương Phàm chần chờ chốc lát, cũng bước theo sau.
Thái Bình Công chúa chẳng nể mặt, dường như căn bản không thấy hắn, cô độc ra ngoài cửa cung. Hứa Hậu Đức đã đưa xe ngựa tới, hạ xuống bàn đạp, nàng đang muốn bước lên xe, đột nhiên Dương Phàm đuổi theo vài bước, tới bên cạnh nàng thấp giọng nói:
- Điện hạ!
Nàng liếc hắn một cái, lạnh lùng hỏi:
- Dương Lang trung, có gì chỉ bảo?
Hiểu tâm tình của nàng lúc này, hắn chỉ thản nhiên cười:
- Có thể nói chuyện với Công chúa chứ?
Thái Bình nhìn hắn một cái, thản nhiên nói:
- Nếu ngươi không sợ người ta nói xấu thì lên xe!
Dứt lời, bước lên xe.
Dương Phàm không chút do dự, theo chân lên xe ngựa, Thái Bình Công chúa đi vào thùng xe, ngồi vào chỗ của mình, lại thấy Dương Phàm thực sự cũng leo lên theo, cũng hơi bất ngờ.
Dương Phàm nhếch miệng cười, rạng rỡ như mặt trời:
- Dù sao khắp thiên hạ đều biết giữa ta và ngươi đã xảy ra chuyện gì, tuy rằng chúng ta cũng không có chuyện như vậy.
Nếu đổi lại là Thái Bình trước kia, sẽ không thiếu được u oán sửa lời của hắn, nhưng lúc này nàng tâm loạn như ma, đâu còn tâm tình đó.
Trầm ngâm một lát, nàng sâu kín nói:
- Chuyện này là ta không đúng. Lý gia…xong rồi. Có lẽ ngày mẫu hoàng quy tiên cũng chính là ngày gia tộc Lý thị bị gia tộc Võ thị bắt hết tất cả. Ta không nên liên lụy đến ngươi. Ta sẽ nghĩ biện pháp…phủi sạch quan hệ với ngươi.
Dương Phàm nói:
- Rất nhiều năm trước, ta chỉ là một tên ăn mày nhỏ, rời quê hương tới một nơi xa rất xa, thực ra cũng chỉ vì muốn tránh xa kẻ thù của ta một chút, sẽ an toàn hơn một chút. Nhưng lúc ấy ta tuyệt không nghĩ tới ở đó ta sẽ gặp được cái gì. Nếu lúc ấy ta không chọn hướng nam, có lẽ lúc này ta vẫn chỉ là một tên ăn mày.
Ánh mắt Thái Bình Công chúa đột nhiên hơi cổ quái, nhưng Dương Phàm cũng không chú ý, hắn nói tiếp:
- Rất nhiều năm trước, ta đã tới Lạc Dương. Nếu ta không cứu một người ở con kênh. Nếu ta chưa từng nhận kế hoạch của nàng đến Lạc Thủy Hà đá một trận bóng. Nếu khi Mã Kiều bị áp lên pháp trường ta không hạ quyết định đi cướp pháp trường. Nếu nếu, rất nhiều nếu, thì hiện tại ta cũng không ngồi ở đây..
Thái Bình Công chúa hơi nhíu mày:
- Cuối cùng ngươi muốn nói gì?
- Ta muốn nói với ngươi, con người khi còn sống, mỗi một bước đi đều phải lựa chọn. Mỗi lựa chọn, hắn đều biết quyết định của mình là chính xác nhất. Kỳ thật trước khi chọn lựa, vĩnh viễn không có ai hiểu được sự lựa chọn của hắn đến tột cùng là đúng hay sai, càng không thể biết sự lựa chọn của hắn có thể phát sinh biến hóa gì không. Bởi vì…chuyện có thể ảnh hưởng đến tương lai thật sự là rất nhiều.
Thái Bình Công chúa sầu thảm nói:
- Ta còn có lựa chọn sao?
Dương Phàm nói đầy thâm ý:
- Ta đang nói, không phải là lựa chọn của ngươi, mà là lựa chọn của Hoàng đế Bệ hạ.
Đây là nơi nào?
Đây là cầu Thiên Tân.
Phía bắc cầu là khu Hoàng thành, hai bên trái phải phía nam cầu phần lớn là nơi của quan lại quyền quý, hoàng thân quốc thích, bọn họ phải ra vào cung đình, đi tới các nha môn, đều phải đi qua nơi này, cho nên có rất ít người dám rêu rao ở đây, ai biết sẽ có đụng phải vị quan lớn hơn nào không?
Nhưng người này lại không hề kiêng kị, Dương Phàm thấy xe ngựa kia đi lên cầu, trong lòng cũng có chút kinh ngạc, thầm nghĩ:
- Đây là ai? E là hôm nay Thái Bình công chúa được sủng ái nhất của Hoàng đế hoặc là làm việc kẻ ương ngạnh như Võ Tam Tư, cũng không dám dùng cách này, đưa mắt nhìn khắp thiên hạ, đại khái cũng chỉ có Tiết Sư mới có thể…
Dương Phàm nghĩ tới đây, đã nhìn thấy người trong xe: Trương Xương Tông.
Chỉ liếc nhìn, nhìn thấy dung mạo diễm lệ đặc biệt vô song như nữ tử của Trương Xương Tông dung, Dương Phàm liền nhận ra y.
Hóa ra là y, chả trách y có thể kiêu ngạo như vậy.
Lúc này, phía sau Dương Phàm lại có một chiếc xe bò từ từ chạy tới, quan phiên cao cao, có sĩ tử mắt sắc nhìn thấy, lập tức hưng phấn rreo lên:
- Mau xem kìa! Đại Hồng Lư tới rồi! Đại Hồng Lư đứng hàng Cửu khanh tới rồi, Đại Hồng Lư chuyên phụ trách lễ tân kiêm hoàng thất, lễ nghi của đại thần, người giả đàn ông này dám rêu rao như vậy, điều này có thể rất náo nhiệt.
Đại Hồng Lư, hiện giờ gọi là Ti Tân khanh, chủ trì các công việc lễ tân trong triều đình, tiếp đãi sứ giả các nước, kiêm chủ hoàng thất, hung nghi đại thần, đối với lễ nghĩa đương nhiên cũng có quyền hỏi qua. Quả thực mà nói, Đại Hồng Lư có một phần chức năng giống như là hiến binh phụ trách duy trì trật tự, chỉ là hạn chế ở phương diện lễ nghi, không giống như Ngự sử có thể quản mọi việc.
Hiện nay Ti Tân khanh của triều đại Chu là Đậu lư Khâm vọng. Đậu Lư Khâm Vọng xắp xếp các nghi thức từ trong thành đi ra, y ngồi ngay ngắn trên xe, vê vê chòm râu, có cảm giác có chút đắc ý.
Lúc này, trong triều, một tên độc quyền Lý Chiêu Đức, được Hoàng thượng sủng ái, hạ nhiếp văn võ bá quan, rõ ràng là nói một không hai. Đậu Lư Khâm Vọng thấy Lý Chiêu Đức nắm hết quyền hành, dáng vẻ bệ vệ ngút trời, có ý nịnh bợ lão, sau khi đã bày tỏ hết mọi thiện ý, hôm nay cuối cùng cũng được Lý Chiêu Đức triệu kiến tại Chính sự đường.
Nói chuyện với nhau một lát, Đậu Lư Khâm Vọng cảm thấy Lý tướng dường như có chút thưởng thức y, trong lòng đương nhiên là vui mừng không hết.
Lúc này, y đang vuốt râu, cẩn thận hồi tưởng lại việc sau khi gặp Lý Chiêu Đức, mỗi câu Lý Chiêu Đức nói với y:
- Hôm nay thăm hỏi, Lý tướng đặc biệt nhắc tới Tam pháp tư, nói cái gì mà pháp luật và kỷ luật bại hoại, cương thường bất chính, câu nói này là ý gì chứ? Ta chỉ là một quan viên lễ nghi bình thường, Lý tướng đặc biệt nói việc này với ta là có ý gì…
Đậu Lư Khâm Vọng đang suy nghĩ, phía trước chợt có một tiếng nổ lớn vang lên, có người hét to:
- Tránh ra! Tránh ra! Lục lang nhà ta ở đây, người không có phận sự thì tránh ra.
Đậu Lư Khâm Vọng vừa nghe liền nhướn mày, trong lòng lập tức không hài lòng, y đứng hàng Cửu khanh, quan chức không phải là thấp, miễn cưỡng cũng coi như là cực nhân thần rồi, tuy thực quyền không nặng, nhưng luận tới phẩm cấp, các quan viên trong triều có thể sánh vai cùng y đếm trên đầu ngón tay, Lục lang này…vừa nghe đã không phải là quan viên trong triều, đây là Hoàng thân quốc thích gì, dám bảo mình tránh đường ?
Đậu lư Khâm Vọng đang nghĩ, quan giá nghi trượng của y đã dừng lại mắng đối phương, Đậu Lư Khâm Vọng hừ lạnh một tiếng, kêu lên:
- Quản gia…quản gia..
Quản sự trong phủ của Đậu Lư Khâm Vọng bị người phía trước gọi lại, kéo tay áo, dáng vẻ trung thành bảo vệ chủ, tiến lên gần xe nói:
- A Lang, ngài gọi ta?
Đậu Lư Khâm Vọng vuốt chòm râu, không vui nói:
- Người nào phía trước rêu rao vậy, dám ngăn cản nghi trượng của bổn quan.
Quản gia nói:
- Không hiểu là nhị lang nhà nào, thật là phô trương, một xe ngựa chiếm cả đường lớn, trong xe chỉ có một thiếu niên, quần áo hoa lệ, tướng mạo như nữ tử, nói cái gì mà họ Trương, chỉ nghe nô gia nhà hắn gọi hắn là lục lang gì đó, tiểu nhân chưa từng nhớ có hoàng thân quốc thích đương triều nào mà gọi là Lục lang cả...
Đậu Lư Khâm Vọng vốn không hài lòng, nhưng nghe ông ta nói vậy, trong lòng chợt lóe lên, một nhân vật trước đó không lâu từng nghe nói đột nhiên xuất hiện trong não, Đậu Lư Khâm Vọng vội hỏi nói:
- Họ Trương, người nay họ Trương sao? Người nhà gọi hắn là Lục lang?
Đậu Lư Khâm Vọng vừa nói, không đợi quản gia trả lời, đã đứng dậy đi về phía trước, “Bá” một cái xốc tầm màn che lên, thò đầu nhìn về phía đối diện, chỉ thấy một tấm màn tơ tung bay, hoa xe kim đỉnh, trong xe là một thiếu niên ngồi ngông nghênh mặc hoa phục, từ góc độ của gã nhìn đi, chỉ có thể thấy một cái cằm rất thanh tú, trước xe đang cãi vã, ra vẻ gã căn bản không quan tâm.
“ Chính là hắn,nhất định là hắn.”
Đậu Lư Khâm Vọng nghĩ trong lòng, vội hét lớn nói:
- Im miệng lại hết.
Đậu Lư Khâm Vọng gọi gia nô của mình lại, vội vàng chui ra khỏi xe, quản sự vừa đặt chân đạp, Đậu lư Khâm Vọng liền vội xuống xe, bước mấy bước lên trước kiệu xe kia, hai tay chắp cao, cả gương mặt đều tươi cười, hỏi:
- Thỉnh giáo, vị công tử trên xe có phải là Lục lang quân của Trương phủ Tích Thiện Phường không?
Thiếu niên trên xe ngửa người ngồi, trong tay cũng không biết đang chơi cái gì, không để ý tới y, gia đinh áo xanh mũ quả dưa thuộc hạ của gã cao giọng nói:
- Không sai, trên xe chính là Lục lang nhà ta, ngươi là ai ?
Đậu Lư Khâm Vọng vừa nghe, vội khom người, cả mặt tươi cười nói:
- À! Quả nhiên là Lục lang ở đây, lão phu Ti Tân khanh Đậu Lư Khâm Vọng, ngưỡng mộ đại danh Trương công tử đã lâu, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là phong thần tuấn lãng, ngọc thụ lâm phong. Khâm Vọng hôm nay được gặp Lục Lang, thực sự là vinh hạnh ba đời.
Đầy tớ của Trương phủ kia không kiên nhẫn khoát tay nói:
- Đi đi, mau tránh ra, Lang quân nhà ta phải vào cung diện thánh, nếu chậm trễ, ngươi gánh nổi tội không?
Đậu Lư Khâm Vọng lập tức xua tay với thuộc hạ của mình nói:
- Mau, nhường đường đi, mời Trương công tử đi trước.
Người của phủ Đậu Lư Khâm Vọng không biết người tới có lai lịch lớn thế nào, có thể khiến chủ nhân nhà mình nịnh bợ như vậy, vội vàng lui xe sang ven đường, Đậu Lư Khâm Vọng lại thi lễ với người trên xe, quyến rũ nói:
- Quấy rầy công tử rồi, mời công tử.
Lúc này, Trương Xương Tông mới ngồi ngay ngắn, thản nhiên liếc nhìn y một cái, hỏi han:
- Ngươi tên là Đậu Lư Khâm Vọng, phải không? Con người ngươi cũng được đấy.
Đậu Lư Khâm Vọng nghe xong vô cùng vui mừng, cười rất thích thú, vội gật đầu nói:
- Vâng, vâng, hạ quan chính là Đậu Lư Khâm Vọng, làm phiền công tử, thực sự là có lỗi, Khâm Vọng cung kính tiễn công tử.
Trương Xương Tông cười, phẩy tay, xe ngựa lại nghênh ngang rời đi, Đậu Lư Khâm Vọng chổng mông lên trời, nhìn kiệu giá của Trương Xương Tông đi xa tới đầu cầu Thiên Tân, y mới dám nâng người lên.
Sĩ tử trên cầu Thiên Tân, ai cũng trơ mắt đứng nhìn, nhiều người cho tới lúc này vẫn chưa đoán ra được thiếu niên kia rút cuộc là người thế nào, lại khiến vị Cửu khanh Đậu Lư Khâm Vọng này kính lễ như vậy.
Dương Phàm tận mắt chứng kiến mọi việc, thầm nghĩ:
- Xem ra, việc Trương Xương Tông này được nữ hoàng đế sủng ái, người trên quan trường phần lớn đều biết, chỉ là Tiết sư được Nữ hoàng đế sủng ái, hoành hành khắp Lạc Dương, muốn làm gì thì làm, hống hách còn gấp nhiều lần Trương Xương Tông, nhưng việc lập Thái Tử cũng là không phải nói là được. không biết Thái Bình khổ tâm đưa ra con bài Trương Xương Tông này tới, không biết có thể giúp nàng đạt được tâm ý không.
Tiết mục ở đầu cầu, trong khoảnh khắc đã trôi qua, dáng vẻ lại hối hả như lúc trước, đợi xa giá của Trương Xương Tông và Đậu Lư Khâm Vọng lần lượt rời đi, hấn cũng thúc ngựa đi về phía chùa Bạch Mã. Đậu Lư Khâm Vọng và Trương Xương Tông đã bị hắn bỏ ra khỏi đầu, hắn cũng không nghĩ tới sau này mình còn có giao tiếp gì với họ.
Dương Phàm đi tới chùa Bạch Mã gặp Tiết Hoài Nghĩa, vừa gặp liền tỏ rõ ý đồ tới của mình.
Hắn không thể dấu diếm việc này với Tiết Hoài Nghĩa, tiếp xúc lâu ngày, hắn phát hiện Tiết Hoài Nghĩa không hề là một người đàn ông thô lỗ bộc trực giống như người ngoài cảm thấy. Ông ta tuy thường lăn lộn, vẫn là có tâm nhãn, nếu có gì dấu diếm ông, sau khi bị Tiết Hoài Nghĩa phát hiện, có thể ảnh hưởng đến quan hệ cuả họ.
Hơn nữa, giữa Tiết Hoài Nghĩa và Hộc Sát La, hắn và Tiết Hoài Nghĩa rõ ràng là thân thiết hơn chút, cho nên hắn không có lý gì mà giấu Tiết Hoài Nghĩa. Sở dĩ hắn giúp Hộc Sắt La việc này, là vì hắn cảm thấy lúc này Tiết Hoài Nghĩa không có tổn thất gì, Hộc Sắt La sớm đã bị Ô Chất Lặc nắm hết quyền lực rồi, nghĩ tới việc điều động binh Tây Đột quyết của hắn ta có thể thiện chiến, hơn nữa rất quen thuộc đối với Đông Đột Quyết đi đánh giặc là không thể nào.
Về việc lợi dụng Hộc Sắt La quen thuộc đối với người Đột Quyết, càng không có tác dụng gì, các tướng lĩnh và binh sĩ trong biên quân quen biết với người Đột Quyết còn nhiều hơn so với Hộc Sắt La quen thân với vương của Đột Quyết trên danh nghĩa. Hắn ta từ nhỏ sinh trưởng ở Đại Đường, sau khi lớn lên mới quay lại bộ lạc, chưa tới mấy năm liền bị Ô Chất Lạc giành mất quyền lực đuổi về Đại đường, hắn ta có thể quen thuộc với các bộ lạc Đông Đột Quyết sao?
Hộc Sắt La am hiểu nhất cũng có lẽ chỉ là một vài sở trường bắn cung cưỡi ngựa mà thôi, nhưng sự vũ dũng của một người trên chiến trường có thể có tác dụng bao nhiêu chứ? Hơn nữa, triều đình cũng tuyệt không thể cho phép Hộc Sắt La đi đấu tranh anh dũng, đảm đương làm chiến tướng, để hắn ta chết trên chiến trường, lợi ích của triều đình còn lớn hơn so với chiến tướng.
Hộc Sắt La ngày nay nhuệ khí đã tiêu tan hết, không khí trầm lặng không khác gì ông cụ non, có lẽ điều đó với việc hắn ta ở trong Trường An này hơn hai năm qua có quan hệ mật thiết.
Trong hai năm này, hắn ta mang tới tất cả phụ nữ và trẻ em của bộ lạc muốn ăn nhờ ở đậu, không thể không hề oán trách hắn ta; một bộ lạc có thói quen sống và phong tục dân tộc riêng, đương nhiên cũng xảy ra những va chạm với người bản địa Quan Trung, hắn ta phải điều hòa, phải sắp xếp, nhất định cũng khiến hắn ta lao lực.
A Sử Na Hộc Sắt La bây giờ sớm không còn nhuệ khí của ngày xưa nữa, vẫn để hắn ta làm một ông quan to sống ở Lạc Dương đi, như vậy tốt hơn ai hết.
A Sử Hộc Sắt La đó có nhà ở Đôn Hóa phường, cách nhà của Dương Phàm chừng hai dặm, trong thành Lạc Dương cũng coi như là hàng xóm rồi. Dương Phàm và Tiết Hoài Nghĩa mang theo mấy đệ tử tâm phúc vội vàng tới phủ Hộc Sắt La, chỉ thấy bố trí trong phủ liền biết mình phán đoán không sai.
Hộc Sắt La là Khả Hãn của Tây Đột Quyết, nhưng trong nhà của hắn ta, từ cách bố trí đã không thấy dáng vẻ của người Đột Quyết nữa, hắn ta là một võ tướng, trong nhà ngay cả thao trường diễn võ, các đồ cùng loại với binh khí đều không có, xem ra vị Khả Hãn này thật sự đã hài lòng với Phú ông thịnh thế thời thái bình rồi.