Triệu Du hít sâu một hơi, vẻ mặt nghiêm trọng nói:
- Được! Xin Nhị Lang hãy nhớ kỹ lời ta đã nói. Nếu đệ làm không được, thế thì, bọn ta sẽ trở thành kẻ địch đưa đệ vào chỗ chết.
Dương Phàm nói:
- Lấy thứ đó ra đây!
Triệu Du cười khổ một tiếng, lắc đầu đứng dậy. Y xoay người đi đến đầu giường đặt gần lò sưởi, xốc chiếc chăn và tấm chiếu trải giường lò trước mặt Dương Phàm lên, mở một cánh cửa ngầm, bên trong lộ ra một cái tủ bí mật đúc bằng sắt màu đen nhánh. Triệu Du mò trong người lấy ra một chiếc chìa khóa, loay hoay cả buổi mới mở được cái tủ bí mật, lấy ra từ bên trong ba tờ giấy mỏng dính.
Triệu Du cầm ba tờ giấy đó trở về bên kỷ án, nhẹ nhàng đặt lên bàn, vuốt ve bề mặt tờ giấy, bình tĩnh nhìn ngó hồi lâu, rồi mới từ từ đẩy về phía Dương Phàm.
Dương Phàm thò tay lấy ba mảnh giấy đó. Triệu Du nói:
- Đệ hãy xem ngay tại đây, sau khi nhớ kỹ, ta sẽ thiêu hủy nó.
Triệu Du không ra tiễn, y vẫn ngồi xổm bên kỷ án, nhìn chằm chằm vào lò sưởi trước mặt. Ánh sáng lập lòe phát ra từ chiếc lò sưởi phản chiếu lên khuôn mặt của y tạo cảm giác âm tình bất định.
Mảnh giấy trong lò đã bị cháy sạch, tàn tro nửa đen nửa đỏ, bị hơi nóng của than cháy xông vào, tàn tro giống như một đám lá cây cuộn lại bay ra từ lò sưởi, lượn vài vòng trong không trung, còn chưa rơi xuống đất đã bị vỡ vụn. . .
. . .
Than cháy đỏ rực, khắp phòng như mùa xuân.
Xuân quang không chỉ đến từ nồi lẩu bằng đồng đỏ bóng lưỡng đặt ngay chính giữa phòng, mà còn đến từ mấy cô gái ngồi xung quanh bàn.
Ngoại trừ Dương Phàm, ngồi xung quanh bàn còn có ba cô gái. Cả ba đều có thể nói là tuyệt sắc giai nhân, diễm lệ vô cùng.
Các nàng phong tình mỗi người mỗi kiểu, một người trắng sáng như hoa bách hợp, khí chất thanh khiết tựa như toát ra từ trong xương cốt, cho người ta một loại cảm giác long lanh trong sáng; người kia thì lại giống như một đóa hoa mai ngạo nghễ bừng nở trong giá tuyết, tràn trề sức sống, thanh lệ tuyệt trần; người cuối cùng lại như một đóa tường vi hồn nhiên thuần khiết, long lanh tươi đẹp, dáng vẻ nhỏ bé vui cũng đẹp mà giận cũng đẹp thật khiến cho người ta phải yêu thích.
Uyển Nhi tựa như bách hợp, A Nô tựa như hoa mai, Tiểu Man tựa như tường vi, hôm nay các nàng lại đều tụ tập cả tại đây.
Hiện giờ ở bên ngoài, Dương Phàm đã chú ý mở rộng quan hệ kết giao. Những hạng người như Tiết Hoài Nghĩa, Võ Tam Tư, hắn vẫn luôn duy trì mối quan hệ tương đối thân thiết. Hắn cũng phải liên tục tụ họp với lớp bằng hữu kết giao hồi còn ở trong quân đội cùng với các đồng liêu chung sống hòa hợp trong giới quan văn hiện nay.
Ở trong nhà, hắn cũng bắt đầu nghĩ cách tạo ra cơ hội để ba người Uyển Nhi có thể quen thuộc lẫn nhau, trở nên thân thiết. Yêu nhau dễ dàng chung sống gian nan, cứ coi như là một đôi tình nhân, sau khi kết hôn vì tính tình nóng nảy, thói quen sinh hoạt bất đồng, cũng không thấy dịu dàng ấm áp như trước khi cưới, huống hồ hiện giờ là ba cô gái có cá tính không hề giống nhau.
Hiện giờ Uyển Nhi muốn xuất cung đã dễ hơn nhiều so với trước kia. Vì từ khi Trương Xương Tông nhập cung, được nữ hoàng đế coi như báu vật, Trương Xương Tông lại tiến cử với nữ hoàng đường huynh của gã là Trương Dịch Chi. Đôi mỹ thiếu niên này rất được nữ hoàng đế yêu quý. Nữ hoàng đế trái ôm phải ấp tận hưởng cả hai. Cả ba người như hình với bóng, Uyển Nhi ở bên cạnh thật có chút dư thừa.
Đến lúc này, Uyển Nhi đã tự do hơn nhiều so với trước. Nàng thường xuyên được phép xuất cung, hơn nữa mượn lý do không hề hạn chế là cùng Thái Bình công chúa đi chơi. Thỉnh thoảng nàng nói muốn về nhà thăm cha mẹ, nữ hoàng đế cũng sẽ cảm khái mà ân chuẩn. Nếu ngày hôm sau không phải lên triều, nàng muốn qua đêm ở bên ngoài cũng không phải là chuyện không thể.
A Nô thì càng thuận tiện hơn, với bản lĩnh dịch dung xuất thần nhập hóa của nàng, muốn trà trộn vào Dương gia dễ như trở bàn tay. Vị Khương công tử kia dù có khả năng thấu triệt trời đất, cũng không thể ngày ngày phái người đến phủ Dương Phàm bí mật dò xét. Huống hồ ngoại trừ cao thủ cỡ Lục Bá Ngôn ra, những người khác muốn qua mặt Dương Phàm và hai nha đầu ranh mãnh cổ quái này e là không dễ.
Hôm nay là lần đầu hắn cố gắng thử để ba cô gái tiếp xúc với nhau. Tiểu Man rất có phong thái của một nữ chủ nhân, đang nhiệt tình rót rượu, gắp thức ăn, vô cùng niềm nở.
Nói đến lại buồn cười, Tiểu Man tuổi trẻ không hiểu chuyện, Dương Phàm cũng không có kinh nghiệm về phương diện này. Ngay từ đầu Tiểu Man mang thai đã biểu hiện khá rõ ràng, nhưng cả hai người đều cho rằng là do tì vị không khỏe. Sau vẫn là nhờ mấy bà lão ở nhà trong nhận ra bất thường, lắm mồm nói mấy câu với A Lang.
Dương Phàm nghe vậy liền không dám thờ ơ, vội vã tự mình đánh xe, mời Khương đại y sĩ tài giỏi về phụ khoa lúc trước đã cho hắn xem "tiểu đệ đệ" đến. Sau khi Khương y sĩ chẩn mạch cho Tiểu Man, bèn vỗ ngực lấy thanh danh hành nghề hơn mười năm nay của hắn ra thề, nói nương tử Dương Phàm quả thật đã có thai rồi.
Việc này dĩ nhiên là một đại hỷ sự với Dương Phàm. Tiểu Man cũng vô cùng vui sướng, chỉ là hiện giờ đứa trẻ mới hơn ba bốn tháng, bụng không lộ rõ, Tiểu Man lại xuất thân là người luyện võ, dáng người mạnh mẽ, hành động hoàn toàn không chịu chút ảnh hưởng nào. Nàng lại tính tình hoạt bát, nào làm được kiểu đi không rung quần, cười không hở răng.
Lúc đầu Dương Phàm còn có chút căng thẳng, sau thấy nàng cả ngày hoạt bát năng nổ mà chẳng có vấn đề gì, hắn cũng không tiếp tục ngày ngày tận tâm chỉ bảo cô vợ mình nữa. Hiện giờ thấy nàng, một người phụ nữ đã mang thai mà còn năng động như vậy, nào là gắp thức ăn nào là rót rượu, đi vòng vòng loạn xạ quanh bếp, lại khiến Uyển Nhi và A Nô vô cùng căng thẳng, căng thẳng đến mức ấn được nàng ấy ngồi xuống mới cảm thấy yên tâm.
Nhìn cái bụng nhỏ hơi nhô lên của Tiểu Man, Uyển Nhi lòng thầm thích mê. Tiểu Man đã sắp làm mẹ rồi, nghĩ đến điều này, Uyển nhi trong lòng cảm thấy khó chịu tựa như bị mèo quào một phát. Hiện giờ nàng không có suy nghĩ nào khác, chỉ mong có cơ hội rời khỏi Võ Tắc Thiên một năm rưỡi, chỉ cần có thể sinh cho lang quân của nàng một đứa trẻ, lòng nàng mới vững tâm được.
Sau khi Tiểu Man bị Uyển Nhi và A Nô ấn ngồi xuống ghế, A Nô liền chịu trách nhiệm tiếp đón mọi người. Nói đến bản lĩnh bếp núc, Uyển Nhi và Tiểu Man dĩ nhiên còn xa mới đuổi kịp nàng. Mắt thấy nước trong nồi sôi sùng sục, hương thơm ngào ngạt lan tỏa, A Nô nêm gia vị, gắp thức ăn, nhúng thịt, rót rượu, đôi tay thon mềm nõn nà tựa như hồ điệp xuyên hoa lượn lờ nhảy múa, tao nhã dị thường, gấp mà không loạn.
Thức ăn cực kỳ phong phú, món chay có nấm kê tùng, nấm hầu thủ, rau cải trắng, rau hẹ vv. . . , món mặn còn nhiều hơn, sườn nai khô gà, bứu lạc đà thịt dê vv. . . , cái gì cần có đều có. Tiểu Man đã qua khỏi thời kì thai nghén, hiện giờ sức ăn tăng lên nhiều. Uyển Nhi và A Nô coi nàng như Đại Vị Vương, liên tục gắp rau gắp thịt, chất đầy vuông vào cái chén nhỏ trước mặt nàng.
Xem kìa! Tiểu Man muốn ăn tương ớt, Uyển Nhi liền lập tức đưa qua, còn dịu dàng cười nói:
- Chua là trai cay là gái, Tiểu Man sao lại thích ăn cay, phải ăn nhiều đồ chua mới được. Không thấy có người mong con trai đến sắp phát điên rồi sao?
Dương Phàm trong lòng thầm khen: Chậc chậc chậc, nhìn phong thái tu dưỡng này của Uyển Nhi, không hổ là xuất thân từ danh gia vọng tộc, đã quen với cảnh nam nhân có tam thê tứ thiếp, rất độ lượng! Không những chẳng hề ghen tuông, hơn nữa còn lo lắng giúp mình về vấn đề nối dõi tông đường. Có điều. . . , ta thân thể khỏe mạnh thế này, con trai sớm muộn gì cũng có, không vội!
Tiểu Man trả lời cũng hay, nàng nói:
- Muội thích ăn cay, nhưng đồ chua muội cũng thích. Tiếc là thời tiết không tốt, trái cây không nhiều. Có điều lang quân chăm sóc cẩn thận, thường bôn ba khắp thành, vắt óc tìm cách giúp muội mua đủ thứ như táo chua khô, ô mai khô, sơn tra về ăn, ai da! Không thể nghĩ nữa, vừa nghĩ đến đã muốn chảy nước miếng rồi.
Dương Phàm có chút ngượng ngùng:
- Ha ha, người ta nào tốt như vậy, trong mắt nha đầu Tiểu Man, a huynh quả thực làm gì cũng đều tốt cả. Thật ra là ta quen với Lão Tôn Đầu bán hoa quả khô ở ngõ hẻm, thưởng thêm cho hắn vài đồng, sai hắn gom góp, đưa đến nhà nhiều một chút, đỡ phải ăn cùng một loại đến phát ngấy.
A Nô lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng, dịu dàng:
- Woa! Nói vậy, Tiểu Man tỷ tỷ nói không chừng sẽ sinh một cặp long phụng cũng nên. Thế thì Dương gia có thể thoáng cái đã có cả trai lẫn gái rồi. Vị phu quân đại nhân kia của tỷ cũng được yên tâm. Hì hì, muội muội chúc mừng tỷ trước. Thượng Quan tỷ tỷ, tỷ lớn hơn muội và Tiểu Man nhiều, kiến thức rộng rãi, tỷ xem có đúng không?
Dương Phàm cả lông mày cũng mang theo ý cười, nhìn xem nhìn xem, A Nô cũng thật là hiểu chuyện, biết tôn kính Uyển Nhi, gần gũi Tiểu Man, lời này quả là khéo léo biết bao?
- Khụ khụ khụ khụ. . .
Miếng thịt dê trong miệng Uyển Nhi nhất định là chấm quá nhiều nước thù du rồi, nhìn nàng bị sặc kìa, hai gò má xinh đẹp đỏ lên giống như một con gà mẹ vừa mới đẻ trứng, vang lên tiếng sặc.
- Ăn chậm chút, đừng để sặc nữa, mau uống ngụm rượu để cho thông cổ nào.
Vừa mới vỗ về vài cái, thì bên cạnh có người kéo tay áo hắn, quay đầu sang nhìn, Tiểu Man mỉm cười tràn đầy hạnh phúc, khẽ xoa bụng, dịu dàng nói:
- Lang quân, nếu người ta thật sự sinh cho huynh một đứa con trai, lại sinh thêm một cô con gái, huynh có vui không?
Dương Phàm vội vã gật đầu nói:
- Vui! Đương nhiên là vui rồi! Có điều muội không cần phải nghĩ nhiều như vậy, bất kể là sinh một hay hai, bất kể là con trai hay con gái, đã là cốt nhục của chúng ta, ta đều vui cả!
Uyển Nhi khẽ vỗ ngực, tựa như hơi thở đã được đả thông trở lại, lập tức tiếp lời Dương Phàm nói:
- Lang quân đúng là nên vui. Hai người đã khó khăn đến nhường nào mới có thể có được như ngày hôm nay. Thuở nhỏ quen biết, ngầm định chung thân, sau khi trưởng thành lại giáp mặt mà không nhận ra nhau. Còn nhớ lúc hai người mới thành thân, vẫn chỉ là phu thê trên danh nghĩa. Cuối cùng phải giống như bây giờ, thế mới ngọt ngào. Có thể yêu nhau, có thể gần nhau, đó chính là những ngày vui sướng nhất. Còn như thiếp, thỉnh thoảng mới được xuất cung.
Giọng điệu Uyển Nhi tựa hồ có chút u oán, Dương Phàm nhất thời cũng không biết nên nói gì, khẽ kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, nhẹ nhàng cầm lấy. Uyển Nhi nhoẻn miệng cười nói:
- Cũng chẳng sao, chỉ là nhìn thấy Tiểu Man muội muội, lòng đầy cảm xúc. Kì thực, thiếp thỏa mãn rồi, tuy là kim phong ngọc lộ gặp nhau trong thoáng chốc, cũng còn hơn lúc ở trong cung, chàng và thiếp tuy sớm chiều ở cùng nhau, ngày ngày gặp mặt, nhưng lại chẳng thể gần gũi nhau trong chốc lát.
Dương Phàm cảm khái nói:
- Đúng thế!
Ở bên cạnh, A Nô cô nương nghe thấy, đột nhiên bưng ly rượu lên, "ừng ực" uống một hơi cạn sạch. Đây lại là rượu Kiếm Nam Thiêu Xuân, một ly này chí ít cũng phải hơn nửa lít. A Nô đặt ly rượu xuống, không những hai gò má lập tức đỏ ửng, mà ngay cả mắt cũng hơi đỏ lên.
Dương Phàm vừa xoay đầu lại, trông thấy dáng vẻ say rượu đáng yêu của nàng, không khỏi giật nảy người:
- A Nô, sao lại thích uống rượu thế này, có vui cũng không thể uống nhiều như thế chứ. Nào nào nào, ăn nhiều rau, ăn nhiều thịt, uống ít rượu thôi.
Dương Phàm lời còn chưa dứt, Uyển Nhi đã gắp liên tiếp mấy đũa thịt dê Đồng Châu mỏng dính cho vào bát của A Nô. Tiểu Man thì lại dịu dàng giúp nàng rót đầy rượu, ngọt ngào nói:
- Rượu có đây, uống chầm chậm thôi!
Dương Phàm gắp một miếng thịt dê mỏng nhúng vào nồi, rồi chấm chút nước tương tỏi băm cho vào miệng. Thịt dê vừa vào miệng đã tan ra, thơm ngon vô cùng. Lại uống thêm một ngụm rượu nho đỏ như máu, nhìn ba đại mỹ nhân thiên kiều bá mị yêu thương lẫn nhau như thế, Dương Phàm trong lòng rất phấn khởi:
- Tình hình Dương gia thật tốt!
Uyển Nhi nghe Dương Phàm nhắc đến nữ nhân, chợt cảm thấy thương cảm, khi nào nàng mới có thể danh chính ngôn thuận gả cho Dương Phàm, ngay cả chính nàng cũng không dám chắc. Ngẫu nhiên hẹn hò thực ra có một loại tình thú tiểu biệt thắng tân hôn, nhưng ngoài ra, nàng không thể sinh con dưỡng cái cho hắn. Nàng đã không còn nhỏ, nếu còn thêm vài năm tháng nữa…
Nghĩ tới những điều này, Uyển Nhi vô cùng khổ sở, còn chìm trong ưu thương, chợt nghe Dương Phàm nghi ngờ chuyện Lục Châu nhảy lầu tự sát, đã dời sự chú ý của nàng. Phải biết rằng chuyện Lục Châu nhảy lầu trước kia đã từng khiến cho những thiếu nữ thời nàng nhớ mãi không thôi, mãi xúc động vì tình yêu sinh tử không thay đổi đó.
Thượng Quan Uyển Nhi không kìm nổi hỏi:
- Lang quân cảm thấy Lục Châu nhảy lầu có gì không ổn?
- Thạch Sùng xem mạng người như rau cải, lại còn vui vẻ khoe ra. Nhưng nếu có khách nhân đến dự tiệc mà không kịp rượu hết chén đầy, lão sẽ giết chết thị nữ bồi tửu. Có một lần, Đại Tướng quân Vương Đôn tới quý phủ của lão dự tiệc, vì không giỏi uống rượu, cố khước từ không uống mà lão đã giết cả ba thiếu nữ!
Những thiếu nữ này rất xinh đẹp, đều là hầu hạ bên cạnh hắn lâu năm, còn có vài người từng ngủ với tùy tùng của lão, từng là đồng giường với lão, cuối cùng bị giết như một con gà, có nửa điểm do dự không? Lục Châu là một nữ ca, cũng giống như những nữ tử bị giết đó, chỉ vì đặc biệt đẹp hơn nên sủng nàng hơn, muốn nói thâm tình thực buồn cười.
Dương Phàm chỉ chỉ bức tường đổ nát thê lương dưới bụi cây đằng tử đó, cười lạnh nói:
- Người nay nghe chuyện, lấy cổ nghĩ kim, chỉ biết Lục Châu nhảy lầu tự sát, có nhớ đến những nữ tử vô tội đã từng bị Thạch Sùng giết như giết gà đó không? Có lẽ dưới chân chúng ta còn có máu ngày đó các nàng chảy xuống!
Uyển Nhi hơi động dung, chẳng phải nàng đứng đây cũng chỉ nhớ đế chuyện tình yêu giữa Thạch Sùng và Lục Châu đó thôi sao? Có bao giờ nhớ tới những thiếu nữ đã từng bị Thạch Sùng tàn nhẫn sát hạt đó. Cái gọi là mạch mạch thâm tình này, qua bao đời hậu nhân tán dương đã đẹp như thơ như họa, nhưng có người nào nghĩ đến tràng máu tanh nơi đây?
Dương Phàm nói:
- Thạch Sùng này tranh cường háo thắng, nghe nói nhà lão dùng chè rửa nồi, lấy nến nấu cơm, nghe nói có người nhà giàu dùng xích thạch đồ tường, lão bèn dùng hoa tiêu, người khác dùng vải bố dài bốn mươi dặm làm rèm, lão bèn dùng gấm dài năm mươi dặm, vĩnh viễn không cam chịu đứng sau.
- Thạch Sùng có tiền như thế, đến tột cùng là kiếm được từ đâu? Kinh thương sao? Khi lão là Thứ sử Kinh Châu, thường phái quan binh cướp các thương nhân lui tới, lấy quan làm phỉ, sưu cao thuế nặng. Sau này lại dựa vào Hoàng hậu Cổ Nam Phong, với tác phong của lão, nàng nghĩ của cải phú giáp thiên hạ đó từ đâu mà đến? Một đạo tặc tán tận lương tâm như thế, chỉ vì chà đạp tính mạng một nữ tử đáng thương mà đã thành chết oan uổng rồi sao?
Đến tột cùng thì vì sao mà chết? Là bởi vì chỗ dựa vững chắc Cổ Hoàng hậu của lão bị Tư Mã Luân giết. Sau khi Tư Mã đồng ý thảo phạt Tư Mã Luân, binh bại, Tư Mã Luân bèn mượn tội mưu phản tru sát mấy ngàn đối thủ, Thạch Sùng vốn là vây cánh của Cổ thị, lại phú giáp thiên hạ, nếu lão muốn tạo phản hoặc có tâm tạo phản thì sao? Tư Mã Luân sao có thể không mượn cơ hội này diệt trừ lão?
Dương Phàm cười lạnh:
- Nhưng khi quan binh tới bắt lão, lão lại nói với Lục Châu: “Ta là vì nàng mới phạm tội!” Vô sỉ! Đây là lão muốn buộc Lục Châu chết bồi theo lão, không muốn để cho đồ lão độc chiếm bị rơi vào tay kẻ khác. Trước đây cho dù lão đã từng hiến Lục Châu cho tâm phúc Tôn Thanh Tú của Tư Mã Luân, nhưng có thể miễn chết sao? Tư Mã Luân có thể vì nguyên nhân đó mà buông tha cho một đối thủ cực kỳ uy hiếp như vậy không?
Lục Châu chết rồi, Thạch Sùng “yêu nàng vô cùng” của nàng cũng không chịu chết, lão là bị Tư Mã Luân bắt đi, cùng mất đầu với mấy ngàn quan viên liên lụy đấy. Với cách làm người của lão, ta tình nguyện tin rằng lão cự tuyệt giao ra Lục Châu là vì luôn luôn ương ngạnh, từ xưa tới nay chỉ có lão cướp của người khác, khi nào chịu để cho người khác cướp đồ của lão.
Cái chết của lão càng không quan hệ tới Lục Châu, trên đời có Lục Châu hay không, lão hiến Lục Châu hay không, làm một quan viên thất lợi trên quan trường rồi lại phú giáp thiên hạ, đối thủ của lão sẽ không bỏ qua lão. Buồn cười, hậu nhân lại cố ý không để ý đến, biên ra một đoạn tình yêu thê mỹ như thế, phong hoa tuyết nguyệt như thế, đám văn nhân cực kỳ đáng chán cũng giống như đám phụ nhân, cũng thích nhai mấy thứ này.
Uyển Nhi cẩn thận ngẫm lại, với cách làm người của Thạch Sùng kia và nguyên nhân thực sự lão bị giết, cũng không cãi lại, chỉ vừa tức vừa buồn cười gắt giọng:
- Huynh thực chẳng hiểu phong tình, một câu chuyện xưa thê mỹ động lòng người, bị huynh quở trách vậy cũng không chịu nổi.
- Ta chỉ tức rõ ràng Lục Châu là bị Thạch Sùng bức tử, cho đến chết vẫn là do lão tranh giành thất bại, lại còn muốn khoác lên cho lão một cái áo thâm tình.
Nói tới đây, Dương Phàm bỗng nhiên cười, dán sát vào cái tai như nguyên bảo của nàng, thấp giọng nói:
- Phu quân bên cạnh, lại đi hâm mộ uyên ương người ta là sao? Không bằng chúng ta…
Dương Phàm hạ giọng, khe khẽ nói ra, khuôn mặt của Uyển Nhi lập tức đỏ ửng lên, đánh khẽ hắn vài cái, gắt giọng:
- Chỉ có huynh nghĩ được vậy, đang giữa ban ngày đấy, ở đây…ta không muốn!
- Trong vườn này không có người ngoài, thị vệ và người hầu cũng không có ở đây, trời chiều hoàng hôn, hứng thú chừng nào.
- Không muốn không muốn!
Uyển Nhi sợ hắn dùng sức, mắc cỡ đỏ mặt chạy ra, Dương Phàm lập tức đuổi theo. Một lát sau, từ trong bãi cỏ vang lên tiếng cười thánh thót như chuông bạc…
Bên trong Tử Trạch Uyển cũng không nhiều công trình, tuy không nhiều nhưng vật tận kỳ dụng, vật tận kỳ mỹ (phát huy hết công dụng và cái đẹp của đồ vật) tỷ như ở đây có một phòng tắm cực lớn cực đẹp.
Dương Phàm vừa đi vào, thấy phòng tắm, đã bị sự hoành tráng của nó dọa sợ ngây người.
Phòng tắm này đại khái là mới được xây, quây một vùng cảnh sắc tự nhiên duyên dáng thật lớn bên trong, nhìn núi đá nhấp nhô, cây hoa rực rỡ, cùng với hồ tắm được xây bằng đá tự nhiên, nếu không có nóc nhà trên đầu, hầu như ai cũng nghĩ đây là một hồ nước thiên địa tạo nên.
Phòng tắm này khác với kiến trúc của phòng ốc bình thường, cả mặt tường bên phải đều là cửa sổ nghiêng, che rèm tơ lụa, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, tắm hoa cỏ dưới ánh sáng, mỗi khi mặt trời mọc rồi lại lặn, suốt một ngày cũng có thể đổi màu nơi xanh biếc này thành một đóa hoa tiên diễm quyến rũ
Phía trên hoa và cây cảnh là mái nhà, trên đó có một cái cửa sổ thật lớn, khi cửa sổ mở ra, bên trong có thể đón được ánh mặt trời ấm áp vô tận, tới khi trời mưa cũng có thể được nước mưa rửa trôi.
Trên ao là một mái vòm như một cái hang, trái phải tràn đầy ánh mặt trời, ngâm mình trong đó như tắm trong ao lộ thiên, nhưng vẫn đảm bảo tính riêng tư tuyệt đối.
Trong phòng tắm rộng lớn này còn có một cây quế thật cao, tỏa hương thơm ấm áp lan tỏa khắp nơi, lúc này hoa đã nở, mùi hương tràn ngập phòng tắm, thấm đẫm vào ruột gan. Một vài bông hoa la đà bay xuống mặt nước ao, theo sóng nước nhẹ nhàng, mặt nước tựa như được phủ một tấm thảm nhung hoa quế trắng.
Trong thảm hoa trắng điểm rất nhiều hoa đỏ vàng, đó là hoa của cây khác bay xuống. Dưới tấm nệm hoa, làn sương mù nhàn nhạt mỏng manh bay lên, ở đây chỉ có nước chảy chứ không phải được đun lên, liếc một cái đã nhận ra chính là suối nước nóng.
Nhìn bộ dáng trợn mắt há mồm của Dương Phàm, Uyển Nhi thản nhiên hỏi:
- Thế nào, phòng tắm của muội đẹp chứ?
Hắn ngạc nhiê hỏi lại:
- Phòng tắm của nàng?
- Đương nhiên. Lang quân nghĩ Tử Trạch Uyển là của một mình Thái Bình sao? Tử Trạch Uyển chiếm mười tám mẫu đất, trong đó năm mẫu là của muội đấy, chỉ là nơi này của muội sát với của cô ấy, lại không to lắm, nên cũng không xây vườn riêng. Tường hoa chúng ta vừa đi qua kia chính là biên giới, bên này là vườn của thiếp.
Dương Phàm nhớ tới Tiểu Man chỉ là một thị vệ trong cung cũng có thể có được ba cửa hàng ở chợ Nam, với thân phận của Thượng Quan Uyển Nhi, có được vài mẫu vườn ở cái nơi tấc đất tấc vàng này cũng không khó. Khó trách phong cách của Tử Trạch Uyển này rất tự nhiên, rất khác với những nhà khác, phỏng chừng đều là do Uyển Nhi.
Dương Phàm vui vẻ nói:
- Đẹp! Nơi này quả nhiên là đẹp. Nói là động tiên cũng không quá. Ao lớn như vậy, ha ha, nếu không tắm uyên ương thật đúng là tận diệt mọi vật. Nương tử, cởi áo ra!
- Không cần. Huynh tắm trước đi, muội đi thay đồ!
Uyển Nhi uốn eo thon như cá lách ra, Dương Phàm cười ha hả, một lát sau, quần áo rơi đầy đất, chỉ nghe “Tõm” một tiếng giống như ném một tảng đá lớn xuống nước, tóe lên một mảnh bọt nước.
Suối nước nóng ấm áp ôm ấp, nếu lúc này còn có một mỹ nhân non mềm ngượng ngượng nghịu nghịu nằm trong lòng nữa thì cũng miễn cưỡng hợp lý.
Trong căn nhà gỗ, Thượng Quan Uyển Nhi đã cởi đồ, một tấm khăn tắm lớn bao lấy thân thể trắng nõn, khoe ra bờ vai trơn nhẵn bên trên và bắp chân thanh tao bên dưới. Một đôi vai nhỏ và một đôi chân dài, vô cùng quyến rũ.
Tay Uyển Nhi bưng một chén canh thuốc, do dự một chút, khắc chế sự ngại ngần trong lòng, khẽ cau mày, từng ngụm uống hết bát canh thuốc đó.
Một câu hôm nay của Dương Phàm đã gợi lên suy nghĩ muốn sinh con cho hắn. Suy nghĩ này vừa xuất hiện đã điên cuồng lớn mạnh, gần như chiếm hết lòng nàng. Nhưng nàng biết, bây giờ chưa phải lúc.
Uyển Nhi từng ngụm từng ngụm khổ sở uống hết bát canh thuốc, tận dưới đáy lòng âm thầm thề, nhất định phải tìm một cơ hội, an bài thỏa đáng, sẽ sinh một đống con cho phu quân. Tâm nguyện này nếu không thành nàng chết cũng không cam lòng.
Nước nóng tỏa lên tầng khói trắng nhè nhẹ, trên mặt nước rải hoa trắng mềm mại, hoa theo nước chảy, lại có hoa mới từ cây quế bay xuống, như thơ như họa.
Uyển Nhi nhẹ nhàng đi ra từ trong gian nhà gỗ, thấy Dương Phàm đang nằm ngửa trên một chiếc giường được khắc từ một khối cẩm thạch, gối lên gối đá, hai mắt hơi khép, bộ dáng vô cùng hưởng thụ, nàng vội vàng nhón chân lên, thật cẩn thận bước xuống nước.
Cho dù Dương Phàm chưa mở mắt nhưng hình như đã sớm biết nàng đến bên cạnh. Uyển Nhi vừa cất bước, hắn đã giống như đại lão gia đang thèm nhỏ dãi tiểu nha hoàn của mình đã lâu rồi, giờ mới có cơ hội được hưởng thụ, liền ra vẻ lười nhác, mắt híp lại lên tiếng:
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Dương Phàm chậm rãi mà kiên quyết gật đầu :
- Đệ đảm bảo!
Triệu Du hít sâu một hơi, vẻ mặt nghiêm trọng nói:
- Được! Xin Nhị Lang hãy nhớ kỹ lời ta đã nói. Nếu đệ làm không được, thế thì, bọn ta sẽ trở thành kẻ địch đưa đệ vào chỗ chết.
Dương Phàm nói:
- Lấy thứ đó ra đây!
Triệu Du cười khổ một tiếng, lắc đầu đứng dậy. Y xoay người đi đến đầu giường đặt gần lò sưởi, xốc chiếc chăn và tấm chiếu trải giường lò trước mặt Dương Phàm lên, mở một cánh cửa ngầm, bên trong lộ ra một cái tủ bí mật đúc bằng sắt màu đen nhánh. Triệu Du mò trong người lấy ra một chiếc chìa khóa, loay hoay cả buổi mới mở được cái tủ bí mật, lấy ra từ bên trong ba tờ giấy mỏng dính.
Triệu Du cầm ba tờ giấy đó trở về bên kỷ án, nhẹ nhàng đặt lên bàn, vuốt ve bề mặt tờ giấy, bình tĩnh nhìn ngó hồi lâu, rồi mới từ từ đẩy về phía Dương Phàm.
Dương Phàm thò tay lấy ba mảnh giấy đó. Triệu Du nói:
- Đệ hãy xem ngay tại đây, sau khi nhớ kỹ, ta sẽ thiêu hủy nó.
Triệu Du không ra tiễn, y vẫn ngồi xổm bên kỷ án, nhìn chằm chằm vào lò sưởi trước mặt. Ánh sáng lập lòe phát ra từ chiếc lò sưởi phản chiếu lên khuôn mặt của y tạo cảm giác âm tình bất định.
Mảnh giấy trong lò đã bị cháy sạch, tàn tro nửa đen nửa đỏ, bị hơi nóng của than cháy xông vào, tàn tro giống như một đám lá cây cuộn lại bay ra từ lò sưởi, lượn vài vòng trong không trung, còn chưa rơi xuống đất đã bị vỡ vụn. . .
. . .
Than cháy đỏ rực, khắp phòng như mùa xuân.
Xuân quang không chỉ đến từ nồi lẩu bằng đồng đỏ bóng lưỡng đặt ngay chính giữa phòng, mà còn đến từ mấy cô gái ngồi xung quanh bàn.
Ngoại trừ Dương Phàm, ngồi xung quanh bàn còn có ba cô gái. Cả ba đều có thể nói là tuyệt sắc giai nhân, diễm lệ vô cùng.
Các nàng phong tình mỗi người mỗi kiểu, một người trắng sáng như hoa bách hợp, khí chất thanh khiết tựa như toát ra từ trong xương cốt, cho người ta một loại cảm giác long lanh trong sáng; người kia thì lại giống như một đóa hoa mai ngạo nghễ bừng nở trong giá tuyết, tràn trề sức sống, thanh lệ tuyệt trần; người cuối cùng lại như một đóa tường vi hồn nhiên thuần khiết, long lanh tươi đẹp, dáng vẻ nhỏ bé vui cũng đẹp mà giận cũng đẹp thật khiến cho người ta phải yêu thích.
Uyển Nhi tựa như bách hợp, A Nô tựa như hoa mai, Tiểu Man tựa như tường vi, hôm nay các nàng lại đều tụ tập cả tại đây.
Hiện giờ ở bên ngoài, Dương Phàm đã chú ý mở rộng quan hệ kết giao. Những hạng người như Tiết Hoài Nghĩa, Võ Tam Tư, hắn vẫn luôn duy trì mối quan hệ tương đối thân thiết. Hắn cũng phải liên tục tụ họp với lớp bằng hữu kết giao hồi còn ở trong quân đội cùng với các đồng liêu chung sống hòa hợp trong giới quan văn hiện nay.
Ở trong nhà, hắn cũng bắt đầu nghĩ cách tạo ra cơ hội để ba người Uyển Nhi có thể quen thuộc lẫn nhau, trở nên thân thiết. Yêu nhau dễ dàng chung sống gian nan, cứ coi như là một đôi tình nhân, sau khi kết hôn vì tính tình nóng nảy, thói quen sinh hoạt bất đồng, cũng không thấy dịu dàng ấm áp như trước khi cưới, huống hồ hiện giờ là ba cô gái có cá tính không hề giống nhau.
Hiện giờ Uyển Nhi muốn xuất cung đã dễ hơn nhiều so với trước kia. Vì từ khi Trương Xương Tông nhập cung, được nữ hoàng đế coi như báu vật, Trương Xương Tông lại tiến cử với nữ hoàng đường huynh của gã là Trương Dịch Chi. Đôi mỹ thiếu niên này rất được nữ hoàng đế yêu quý. Nữ hoàng đế trái ôm phải ấp tận hưởng cả hai. Cả ba người như hình với bóng, Uyển Nhi ở bên cạnh thật có chút dư thừa.
Đến lúc này, Uyển Nhi đã tự do hơn nhiều so với trước. Nàng thường xuyên được phép xuất cung, hơn nữa mượn lý do không hề hạn chế là cùng Thái Bình công chúa đi chơi. Thỉnh thoảng nàng nói muốn về nhà thăm cha mẹ, nữ hoàng đế cũng sẽ cảm khái mà ân chuẩn. Nếu ngày hôm sau không phải lên triều, nàng muốn qua đêm ở bên ngoài cũng không phải là chuyện không thể.
A Nô thì càng thuận tiện hơn, với bản lĩnh dịch dung xuất thần nhập hóa của nàng, muốn trà trộn vào Dương gia dễ như trở bàn tay. Vị Khương công tử kia dù có khả năng thấu triệt trời đất, cũng không thể ngày ngày phái người đến phủ Dương Phàm bí mật dò xét. Huống hồ ngoại trừ cao thủ cỡ Lục Bá Ngôn ra, những người khác muốn qua mặt Dương Phàm và hai nha đầu ranh mãnh cổ quái này e là không dễ.
Hôm nay là lần đầu hắn cố gắng thử để ba cô gái tiếp xúc với nhau. Tiểu Man rất có phong thái của một nữ chủ nhân, đang nhiệt tình rót rượu, gắp thức ăn, vô cùng niềm nở.
Nói đến lại buồn cười, Tiểu Man tuổi trẻ không hiểu chuyện, Dương Phàm cũng không có kinh nghiệm về phương diện này. Ngay từ đầu Tiểu Man mang thai đã biểu hiện khá rõ ràng, nhưng cả hai người đều cho rằng là do tì vị không khỏe. Sau vẫn là nhờ mấy bà lão ở nhà trong nhận ra bất thường, lắm mồm nói mấy câu với A Lang.
Dương Phàm nghe vậy liền không dám thờ ơ, vội vã tự mình đánh xe, mời Khương đại y sĩ tài giỏi về phụ khoa lúc trước đã cho hắn xem "tiểu đệ đệ" đến. Sau khi Khương y sĩ chẩn mạch cho Tiểu Man, bèn vỗ ngực lấy thanh danh hành nghề hơn mười năm nay của hắn ra thề, nói nương tử Dương Phàm quả thật đã có thai rồi.
Việc này dĩ nhiên là một đại hỷ sự với Dương Phàm. Tiểu Man cũng vô cùng vui sướng, chỉ là hiện giờ đứa trẻ mới hơn ba bốn tháng, bụng không lộ rõ, Tiểu Man lại xuất thân là người luyện võ, dáng người mạnh mẽ, hành động hoàn toàn không chịu chút ảnh hưởng nào. Nàng lại tính tình hoạt bát, nào làm được kiểu đi không rung quần, cười không hở răng.
Lúc đầu Dương Phàm còn có chút căng thẳng, sau thấy nàng cả ngày hoạt bát năng nổ mà chẳng có vấn đề gì, hắn cũng không tiếp tục ngày ngày tận tâm chỉ bảo cô vợ mình nữa. Hiện giờ thấy nàng, một người phụ nữ đã mang thai mà còn năng động như vậy, nào là gắp thức ăn nào là rót rượu, đi vòng vòng loạn xạ quanh bếp, lại khiến Uyển Nhi và A Nô vô cùng căng thẳng, căng thẳng đến mức ấn được nàng ấy ngồi xuống mới cảm thấy yên tâm.
Nhìn cái bụng nhỏ hơi nhô lên của Tiểu Man, Uyển Nhi lòng thầm thích mê. Tiểu Man đã sắp làm mẹ rồi, nghĩ đến điều này, Uyển nhi trong lòng cảm thấy khó chịu tựa như bị mèo quào một phát. Hiện giờ nàng không có suy nghĩ nào khác, chỉ mong có cơ hội rời khỏi Võ Tắc Thiên một năm rưỡi, chỉ cần có thể sinh cho lang quân của nàng một đứa trẻ, lòng nàng mới vững tâm được.
Sau khi Tiểu Man bị Uyển Nhi và A Nô ấn ngồi xuống ghế, A Nô liền chịu trách nhiệm tiếp đón mọi người. Nói đến bản lĩnh bếp núc, Uyển Nhi và Tiểu Man dĩ nhiên còn xa mới đuổi kịp nàng. Mắt thấy nước trong nồi sôi sùng sục, hương thơm ngào ngạt lan tỏa, A Nô nêm gia vị, gắp thức ăn, nhúng thịt, rót rượu, đôi tay thon mềm nõn nà tựa như hồ điệp xuyên hoa lượn lờ nhảy múa, tao nhã dị thường, gấp mà không loạn.
Thức ăn cực kỳ phong phú, món chay có nấm kê tùng, nấm hầu thủ, rau cải trắng, rau hẹ vv. . . , món mặn còn nhiều hơn, sườn nai khô gà, bứu lạc đà thịt dê vv. . . , cái gì cần có đều có. Tiểu Man đã qua khỏi thời kì thai nghén, hiện giờ sức ăn tăng lên nhiều. Uyển Nhi và A Nô coi nàng như Đại Vị Vương, liên tục gắp rau gắp thịt, chất đầy vuông vào cái chén nhỏ trước mặt nàng.
Xem kìa! Tiểu Man muốn ăn tương ớt, Uyển Nhi liền lập tức đưa qua, còn dịu dàng cười nói:
- Chua là trai cay là gái, Tiểu Man sao lại thích ăn cay, phải ăn nhiều đồ chua mới được. Không thấy có người mong con trai đến sắp phát điên rồi sao?
Dương Phàm trong lòng thầm khen: Chậc chậc chậc, nhìn phong thái tu dưỡng này của Uyển Nhi, không hổ là xuất thân từ danh gia vọng tộc, đã quen với cảnh nam nhân có tam thê tứ thiếp, rất độ lượng! Không những chẳng hề ghen tuông, hơn nữa còn lo lắng giúp mình về vấn đề nối dõi tông đường. Có điều. . . , ta thân thể khỏe mạnh thế này, con trai sớm muộn gì cũng có, không vội!
Tiểu Man trả lời cũng hay, nàng nói:
- Muội thích ăn cay, nhưng đồ chua muội cũng thích. Tiếc là thời tiết không tốt, trái cây không nhiều. Có điều lang quân chăm sóc cẩn thận, thường bôn ba khắp thành, vắt óc tìm cách giúp muội mua đủ thứ như táo chua khô, ô mai khô, sơn tra về ăn, ai da! Không thể nghĩ nữa, vừa nghĩ đến đã muốn chảy nước miếng rồi.
Dương Phàm có chút ngượng ngùng:
- Ha ha, người ta nào tốt như vậy, trong mắt nha đầu Tiểu Man, a huynh quả thực làm gì cũng đều tốt cả. Thật ra là ta quen với Lão Tôn Đầu bán hoa quả khô ở ngõ hẻm, thưởng thêm cho hắn vài đồng, sai hắn gom góp, đưa đến nhà nhiều một chút, đỡ phải ăn cùng một loại đến phát ngấy.
A Nô lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng, dịu dàng:
- Woa! Nói vậy, Tiểu Man tỷ tỷ nói không chừng sẽ sinh một cặp long phụng cũng nên. Thế thì Dương gia có thể thoáng cái đã có cả trai lẫn gái rồi. Vị phu quân đại nhân kia của tỷ cũng được yên tâm. Hì hì, muội muội chúc mừng tỷ trước. Thượng Quan tỷ tỷ, tỷ lớn hơn muội và Tiểu Man nhiều, kiến thức rộng rãi, tỷ xem có đúng không?
Dương Phàm cả lông mày cũng mang theo ý cười, nhìn xem nhìn xem, A Nô cũng thật là hiểu chuyện, biết tôn kính Uyển Nhi, gần gũi Tiểu Man, lời này quả là khéo léo biết bao?
- Khụ khụ khụ khụ. . .
Miếng thịt dê trong miệng Uyển Nhi nhất định là chấm quá nhiều nước thù du rồi, nhìn nàng bị sặc kìa, hai gò má xinh đẹp đỏ lên giống như một con gà mẹ vừa mới đẻ trứng, vang lên tiếng sặc.
- Ăn chậm chút, đừng để sặc nữa, mau uống ngụm rượu để cho thông cổ nào.
Vừa mới vỗ về vài cái, thì bên cạnh có người kéo tay áo hắn, quay đầu sang nhìn, Tiểu Man mỉm cười tràn đầy hạnh phúc, khẽ xoa bụng, dịu dàng nói:
- Lang quân, nếu người ta thật sự sinh cho huynh một đứa con trai, lại sinh thêm một cô con gái, huynh có vui không?
Dương Phàm vội vã gật đầu nói:
- Vui! Đương nhiên là vui rồi! Có điều muội không cần phải nghĩ nhiều như vậy, bất kể là sinh một hay hai, bất kể là con trai hay con gái, đã là cốt nhục của chúng ta, ta đều vui cả!
Uyển Nhi khẽ vỗ ngực, tựa như hơi thở đã được đả thông trở lại, lập tức tiếp lời Dương Phàm nói:
- Lang quân đúng là nên vui. Hai người đã khó khăn đến nhường nào mới có thể có được như ngày hôm nay. Thuở nhỏ quen biết, ngầm định chung thân, sau khi trưởng thành lại giáp mặt mà không nhận ra nhau. Còn nhớ lúc hai người mới thành thân, vẫn chỉ là phu thê trên danh nghĩa. Cuối cùng phải giống như bây giờ, thế mới ngọt ngào. Có thể yêu nhau, có thể gần nhau, đó chính là những ngày vui sướng nhất. Còn như thiếp, thỉnh thoảng mới được xuất cung.
Giọng điệu Uyển Nhi tựa hồ có chút u oán, Dương Phàm nhất thời cũng không biết nên nói gì, khẽ kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, nhẹ nhàng cầm lấy. Uyển Nhi nhoẻn miệng cười nói:
- Cũng chẳng sao, chỉ là nhìn thấy Tiểu Man muội muội, lòng đầy cảm xúc. Kì thực, thiếp thỏa mãn rồi, tuy là kim phong ngọc lộ gặp nhau trong thoáng chốc, cũng còn hơn lúc ở trong cung, chàng và thiếp tuy sớm chiều ở cùng nhau, ngày ngày gặp mặt, nhưng lại chẳng thể gần gũi nhau trong chốc lát.
Dương Phàm cảm khái nói:
- Đúng thế!
Ở bên cạnh, A Nô cô nương nghe thấy, đột nhiên bưng ly rượu lên, "ừng ực" uống một hơi cạn sạch. Đây lại là rượu Kiếm Nam Thiêu Xuân, một ly này chí ít cũng phải hơn nửa lít. A Nô đặt ly rượu xuống, không những hai gò má lập tức đỏ ửng, mà ngay cả mắt cũng hơi đỏ lên.
Dương Phàm vừa xoay đầu lại, trông thấy dáng vẻ say rượu đáng yêu của nàng, không khỏi giật nảy người:
- A Nô, sao lại thích uống rượu thế này, có vui cũng không thể uống nhiều như thế chứ. Nào nào nào, ăn nhiều rau, ăn nhiều thịt, uống ít rượu thôi.
Dương Phàm lời còn chưa dứt, Uyển Nhi đã gắp liên tiếp mấy đũa thịt dê Đồng Châu mỏng dính cho vào bát của A Nô. Tiểu Man thì lại dịu dàng giúp nàng rót đầy rượu, ngọt ngào nói:
- Rượu có đây, uống chầm chậm thôi!
Dương Phàm gắp một miếng thịt dê mỏng nhúng vào nồi, rồi chấm chút nước tương tỏi băm cho vào miệng. Thịt dê vừa vào miệng đã tan ra, thơm ngon vô cùng. Lại uống thêm một ngụm rượu nho đỏ như máu, nhìn ba đại mỹ nhân thiên kiều bá mị yêu thương lẫn nhau như thế, Dương Phàm trong lòng rất phấn khởi: