Cố ý bước chậm chân, nghe động tĩnh phía sau, Cố Thị lang và Trần ngự sử nhìn nhau hoảng sợ. Dương lang trung thật to gan, hiện giờ cả triều văn võ ai thấy Lý Chiêu Đức không phải nơm nớp lo sợ thì cũng phải tất cung tất kính, thật không ngờ một nho nhỏ Thị lang như hắn lại dám ngông cuồng. Nói ra, thì người ta cũng là có chỗ dựa vững chắc.
Kỳ thật, cho dù Dương Phàm có chỗ dựa vững chắc, cũng không dám vô lễ như vậy với Lý Chiêu Đức đang tức giận ngút trời, nhưng hai quan viên này cũng chỉ có thể nghĩ là có chỗ dựa vững chắc, ai sẽ nhận là mình không hề không vì năm đấu gạo mà khom lưng khuất phục?
Đậu Lư Khâm Vọng và Đào Văn Kiệt chờ ở bên điện chờ từ sau tấm bình phong vòng đến, vừa nghe Dương Phàm nói lý như vậy với Lý Chiêu Đức, không khỏi sợ hãi, Đậu Lư Khâm Vọng nhanh chóng chắn bước, quát to:
- Dương Phàm, câm miệng!
Lại khom người nói với Lý Chiêu Đức :
- Dương Phàm tuổi trẻ nông nổi, không biết lễ, xin Tể tướng đừng trách!
- Đi ra ngoài, đi ra ngoài! Tất cả đi ra ngoài!
Lý Chiêu Đức không kìm nổi giận dữ phất tay áo, đuổi hết đám tiểu nội thị hầu hạ hai bên ra ngoài. Đợi cho trên điện không còn ai, chỉ còn lại có bốn người bọn họ, Lý Chiêu Đức lạnh lùng trừng mắt nhìn Dương Phàm, lạnh giọng nói:
- Người thiếu niên, không cần quá kiêu ngạo.
Dương Phàm nhún vai, không quan tâm nói:
- Dương mỗ kiêu ngạo, không hợp với Lý tướng, bất hòa với Thượng thư và Thị lang đại nhân, nghĩ nhất định là toàn bộ trên dưới triều đình đều rất thích thú đấy, Lý tướng cũng không nghĩ như vậy sao?
Lý Chiêu Đức hừ lạnh một tiếng, không nói gì thêm.
Ngoài mặt không để lộ ra là toàn bộ Hình Bộ là một thể thống nhất, đây là sách lược bọn họ đặt ra lúc đầu, nhưng lại dẫn đến tình cảnh Hình Bộ lang trung giáp mặt đối đầu với Tể tướng, tất cả mọi chuyện phát sinh ngày hôm nay, không hề nằm trong kế hoạch của bọn họ.
Lý Chiêu Đức trời sinh tính cách cường trực, có lẽ bởi vì xuất thân là con vợ kế, hồi nhỏ trong nhà phải chịu sự đối đãi bất công, cho nên y từ trong xương cốt tính tình quả thực có chút khắc nghiệt. Lúc trước ông ta ở Chính Sự đường vẫn là thế hệ con cháu, đã dám đối lại với những tôn giả cao niên, vả lại lại vừa mới lập nhiều công lớn, huống chi là hiện giờ.
Lúc ông quở mắng Dương Phàm, đích thực là vì có cơn tức trong người, căn bản không thèm để ý tôn nghiêm của người khác. Mà sở dĩ Dương Phàm đối chọi gay gắt với ông, cố nhiên là bởi vì sớm đã có hẹn ước, không sợ ông trở mặt, lại cũng là bởi vì hắn quả thật vô cùng bất mãn với sự ương ngạnh của Lý Chiêu Đức.
Từ khi Lý Chiêu Đức một mình tiếp quản Chính Sự đường tới nay, cái tính cao ngạo, khắc nghiệt vô tình của y được thể hiện một cách rõ ràng, Lý Chiêu Đức tự cao tự đại, chuyên quyền độc đoán, trong khoảng thời gian ngắn cái tính cách đó có thể khiến ông không kiêng nể bất kỳ ai, nhưng nhìn về lâu về dài, tuyệt đối không phải là chuyện hay.
Dương Phàm và người của Ẩn Tông đang suy nghĩ làm thế nào để kết minh với quan viên trong triều đã sớm liệt những người này vào danh sách những hộ tuyệt giao. Cho nên, Dương Phàm mượn chủ đề này để thể hiện mình và ông ta bất hòa, cũng có suy nghĩ sâu xa “ phái Lý Chiêu Đức hiện là đồng minh, nhưng tuyệt đối không thể trở thành chiến hữu thực sự.”
- Ngươi cùng đám giả thần giả thánh Thập Phương đạo nhân, Tịnh Quang lão ni hỗn tạp cùng một chỗ làm gì?
Lý Chiêu Đức là một con cháu Nho gia chân chính, một môn đồ cung kính thánh nhân, đối với cái gọi là thần tiên ma quái coi thường không thèm để ý, đối với sự công kích vừa rồi, liền không vui chất vấn lại.
Dương Phàm chế nhạo nói:
-Việc này có vẻ như không có liên quan đến mục đích của chúng ta. Hạ quan nghe nói, ba vị Tể tướng bị vào ngục mới vội vàng hồi kinh, có vẻ Lý tướng đối với việc này lại cũng không sốt ruột, lại còn có thời gian hỏi thăm chuyện Dương mỗ kết kết giao bằng hữu.
Lý Chiêu Đức nặng nề mà hừ một tiếng, có chút mất mặt. Cái gọi là đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc - vua cũng thua thằng liều đấy, ông và Dương Phàm cãi nhau là không chiếm được lợi thế, địa vị hai người chênh lệch rất xa, Dương Phàm không cầu ông, dựa vào thế lực phía sau cũng không sợ ông, ông không thể làm gì Dương Phàm, một khi có chút cãi vã, ngược lại là giúp Dương Phàm nâng cao hi vọng của mọi người.
Đậu Lư Khâm Vọng vội chuyển đề tài nói:
- Những người nối nghiệp Ngự Sử đài đã bắt đầu phản kích, không nghĩ rằng mất đi một Lai Tuấn Thần, người mà bọn chúng bắt đầu cắn ra lại vẫn độc ác như vậy, lập tức bắt ba vị tể tướng vào ngục, cả Thánh thượng và dân chúng đều chấn động, nên thương lượng phải đối phó như thế nào.
Dương Phàm nhíu mày, nói:
- Ba vị Tể tướng rốt cuộc vì sao bị bắt vào tù?
Đậu Lư Khâm Vọng cười khổ một tiếng, định nói lại thôi.
Nhìn vẻ mặt bọn họ, Đào Văn Kiệt ngồi ở bên cạnh, vẫn cười mà không nói. Gã là người của Thái Bình công chúa, không phải của phe Lý Chiêu Đức, chả trách thấy bọn họ tranh cãi cũng không chen vào, nghe Dương Phàm hỏi, Đào Văn Kiệt liền nói:
- Sự việc lần này rất khó giải quyết, Ngự Sử đài có chứng cớ xác thực trong tay, nhân chứng vật chứng đã hiện tâu đến ngự tiền rồi.
Đào Văn Kiệt nói một cách rõ ràng, Dương Phàm chú ý lắng nghe, giờ mới hiểu được nguyên do.
Hóa ra chuyện này cũng là do Tể tướng Trương Tích gây ra. Tể tướng Chính Sự đường các tựquản sự không nghiêm. Tỷ như Tô Vị Đạo chủ quản tư pháp, mà Trương Tích là quan phụ trách tuyển người, chủ quản kỳ thi tuyển cử sĩ, thuyên tuyển chức quan. Nói thẳng ra, chính là nhiệm vụ bổ nhiệm quan viên chủ quản, đối khẩu lại với nha môn là Bộ Lại.
Chức vụ này quyền hành rất lớn, chức quan chủ quản nhân sự từ cổ chí kim luôn được nhiều người thèm muốn, một số quan viên kinh nghiệm lí lịch, nhân vọng không nhiều vì tranh chức béo bở này, nhằm có được sự ủng hộ và tán thành của y, liền hối lộ. Từ đầu y còn có tiết chế, làm việc cẩn thận, sau lại dần không kiêng nể gì, đi đêm lắm có ngày gặp ma, bị người của Ngự Sử đài nắm được nhược điểm.
Hiện giờ Ngự Sử đài bị đả kích, sẽ đem việc này thành vũ khíphản công các quan văn. Về phần Tô Vị Đạo và Thôi Nguyên Tống, là một thu hoạch không ngờ, người của Ngự Sử đài ngay từ đầu cũng không nghĩ tới còn có thể bắt được hai cái cá lớn này, nếu bọn họ ngay từ đầu chỉ biết hai vị này Tể tướng cũng có liên quan, nói không chừng sẽ dùng việc này làm giao dịch, hòa giải với Chính Sự đường .
Kết quả Trương Tích này cũng là người không cốt khí, sợ bị cực hình, hơn nữa chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, biện bạch không được, nhưng tội tham ô lại không lấy mạng của y, nên y liền bắt đầu cân nhắc, bởi vậy khi vừa vào Thẩm Phán viện, lập tức khai ra toàn bộ, ngay cả Tô Vị Đạo và Thôi Nguyên Tống cũng bị khai ra.
Tô Vị Đạo và Thôi Nguyên Tống đều là Tể tướng, một số công sự đều có liên quan đến họ. Trương Tích nhận hối lộ, nếu muốn đem sự việc xử lý cho thỏa đáng, liền không thiếu được sự chiếu cố Tô Vị Đạo và Thôi Nguyên Tống, cho nên muốn lôi hai bọn họ cùng xuống nước .
Tô Vị Đạo làm người luôn luôn lập lờ nước đôi, không muốn đắc tội với ai Thôi Nguyên Tống vừa mới phong tướng, căn cơ còn thấp, thế tất không có khả năng đắc tội với Trương Tích, hai người đành phải thuận nước đẩy thuyền (biết thời biết thế). Lại nói, hai người kia nhận được cũng không nhiều, cũng không có trực tiếp nhúng tay vào chuyện Trương Tích, chỉ đành phải mắt nhắm mắt mở đối với một vài hành động của y mà thôi, kết quả việc của Trương Tích bị phát giác, hai người cũng bị liên lụy, cùng bị bắt vào nhà tù.
Dương Phàm sau khi nghe rõ, chân mày nhíu chặt hơn, nói:
- Ngự Sử đài đã có nhân chứng, có vật chứng, nếu muốn cứu ra ba vị Tể tướng, chỉ sợ khó như lên trời.
Lý Chiêu Đức sắc mặt âm trầm nói :
- Chuyện dư thừa, sao phải đi quản!
Tô Vị Đạo là Địch Nhân Kiệt đề bạt, có thể thoái thác không liên quan đến việc của mình, Thôi Nguyên Tống và Trương Tích cũng là ông một tay cất nhắc lên, hiện giờ hai người kia phạm vào chuyện này, là ông nhìn người không kỹ, tiến cử trách nhiệm sai lầm, cho dù nữ hoàng đế không trừng trị tội của ông, ông cũng không còn thể diện.
Lý Chiêu Đức quai hàm kéo căng, cắn chặt răng nói:
- Mấy người này không biết kiểm điểm, gieo gió gặt bão, hiện giờ chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, cứu thế nào được? Nếu chúng ta thỏa hiệp, thì thế lực ác quan càng mạnh, đến lúc đó lại sẽ trở thành mối hại lớn cho thiên hạ!
Ông lạnh lùng liếc mắt trước mặt ba người nói:
- Vì đại nghĩa triều đình, xúc gian trừ ác, tiếc gì thân này? Hơn nữa ba người bọn họ đều có vết nhơ. Bổn tướng gọi các ngươi tới, chính là muốn hỏi một chút, các ngươi ngoại trừ khiến người buộc tội, nói bóng nói gió, đến cuối cùng có cái gì ... có thể trực tiếp đả kích thủ đoạn của bọn họ không!
Đậu Lư Khâm Vọng vội nói:
-Dựa vào mưu kế lúc trước, phương sách cụ thể là do Dương lang trung phụ trách. Dương lang trung, bên ngươi rốt cục chuẩn bị thế nào rồi?
Dương Phàm nói:
- Dương mỗ chưa từng một khắc buông thả, luôn luôn chuẩn bị trong tình hình khua chiêng gõ trống. Thực không dám dấu diếm, lưới của ta đã thả xuống, mặc dù chưa từng phát sinh việc này, nhưng mấy ngày nay cũng tới thời điểm thu lưới rồi.
Lý Chiêu Đức lạnh lùng thốt:
- Ngươi có thủ đoạn gì? Cũng không nên dùng lại thủ đoạn đối với con tép cũng không đau không ngứa, ta muốn ngươi đâm thẳng vào tim gan Ngự Sử đài, tóm lấy thủ lĩnh, lập tức lấy lại thể diện!
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Hiện giờ Ngự Sử đài đều biết Ưng Trảo không còn lại mấy người, Vương Hoằng Nghĩa, Hầu Tư Chỉ lại là một trong thủ lĩnh, bản quan lựa chọn mục tiêu công kích thứ nhất chính là bọn họ. Về phần thủ đoạn...
Trên mặt Dương Phàm đột nhiên lộ ra một tia thần khí cổ quái, chậm rãi nói:
- Thủ đoạn của bọn họ là độc nhất vô nhị, tuy nhiên chính là gậy ông đập lưng ông thôi!
Dương Phàm chậm rãi mà kiên quyết gật đầu :
- Đệ đảm bảo!
Triệu Du hít sâu một hơi, vẻ mặt nghiêm trọng nói:
- Được! Xin Nhị Lang hãy nhớ kỹ lời ta đã nói. Nếu đệ làm không được, thế thì, bọn ta sẽ trở thành kẻ địch đưa đệ vào chỗ chết.
Dương Phàm nói:
- Lấy thứ đó ra đây!
Triệu Du cười khổ một tiếng, lắc đầu đứng dậy. Y xoay người đi đến đầu giường đặt gần lò sưởi, xốc chiếc chăn và tấm chiếu trải giường lò trước mặt Dương Phàm lên, mở một cánh cửa ngầm, bên trong lộ ra một cái tủ bí mật đúc bằng sắt màu đen nhánh. Triệu Du mò trong người lấy ra một chiếc chìa khóa, loay hoay cả buổi mới mở được cái tủ bí mật, lấy ra từ bên trong ba tờ giấy mỏng dính.
Triệu Du cầm ba tờ giấy đó trở về bên kỷ án, nhẹ nhàng đặt lên bàn, vuốt ve bề mặt tờ giấy, bình tĩnh nhìn ngó hồi lâu, rồi mới từ từ đẩy về phía Dương Phàm.
Dương Phàm thò tay lấy ba mảnh giấy đó. Triệu Du nói:
- Đệ hãy xem ngay tại đây, sau khi nhớ kỹ, ta sẽ thiêu hủy nó.
Nửa canh giờ sau, Dương Phàm lặng lẽ rời khỏi chỗ Triệu Du.
Triệu Du không ra tiễn, y vẫn ngồi xổm bên kỷ án, nhìn chằm chằm vào lò sưởi trước mặt. Ánh sáng lập lòe phát ra từ chiếc lò sưởi phản chiếu lên khuôn mặt của y tạo cảm giác âm tình bất định.
Mảnh giấy trong lò đã bị cháy sạch, tàn tro nửa đen nửa đỏ, bị hơi nóng của than cháy xông vào, tàn tro giống như một đám lá cây cuộn lại bay ra từ lò sưởi, lượn vài vòng trong không trung, còn chưa rơi xuống đất đã bị vỡ vụn. . .
. . .
Than cháy đỏ rực, khắp phòng như mùa xuân.
Xuân quang không chỉ đến từ nồi lẩu bằng đồng đỏ bóng lưỡng đặt ngay chính giữa phòng, mà còn đến từ mấy cô gái ngồi xung quanh bàn.
Ngoại trừ Dương Phàm, ngồi xung quanh bàn còn có ba cô gái. Cả ba đều có thể nói là tuyệt sắc giai nhân, diễm lệ vô cùng.
Các nàng phong tình mỗi người mỗi kiểu, một người trắng sáng như hoa bách hợp, khí chất thanh khiết tựa như toát ra từ trong xương cốt, cho người ta một loại cảm giác long lanh trong sáng; người kia thì lại giống như một đóa hoa mai ngạo nghễ bừng nở trong giá tuyết, tràn trề sức sống, thanh lệ tuyệt trần; người cuối cùng lại như một đóa tường vi hồn nhiên thuần khiết, long lanh tươi đẹp, dáng vẻ nhỏ bé vui cũng đẹp mà giận cũng đẹp thật khiến cho người ta phải yêu thích.
Uyển Nhi tựa như bách hợp, A Nô tựa như hoa mai, Tiểu Man tựa như tường vi, hôm nay các nàng lại đều tụ tập cả tại đây.
Hiện giờ ở bên ngoài, Dương Phàm đã chú ý mở rộng quan hệ kết giao. Những hạng người như Tiết Hoài Nghĩa, Võ Tam Tư, hắn vẫn luôn duy trì mối quan hệ tương đối thân thiết. Hắn cũng phải liên tục tụ họp với lớp bằng hữu kết giao hồi còn ở trong quân đội cùng với các đồng liêu chung sống hòa hợp trong giới quan văn hiện nay.
Ở trong nhà, hắn cũng bắt đầu nghĩ cách tạo ra cơ hội để ba người Uyển Nhi có thể quen thuộc lẫn nhau, trở nên thân thiết. Yêu nhau dễ dàng chung sống gian nan, cứ coi như là một đôi tình nhân, sau khi kết hôn vì tính tình nóng nảy, thói quen sinh hoạt bất đồng, cũng không thấy dịu dàng ấm áp như trước khi cưới, huống hồ hiện giờ là ba cô gái có cá tính không hề giống nhau.
Hiện giờ Uyển Nhi muốn xuất cung đã dễ hơn nhiều so với trước kia. Vì từ khi Trương Xương Tông nhập cung, được nữ hoàng đế coi như báu vật, Trương Xương Tông lại tiến cử với nữ hoàng đường huynh của gã là Trương Dịch Chi. Đôi mỹ thiếu niên này rất được nữ hoàng đế yêu quý. Nữ hoàng đế trái ôm phải ấp tận hưởng cả hai. Cả ba người như hình với bóng, Uyển Nhi ở bên cạnh thật có chút dư thừa.
Đến lúc này, Uyển Nhi đã tự do hơn nhiều so với trước. Nàng thường xuyên được phép xuất cung, hơn nữa mượn lý do không hề hạn chế là cùng Thái Bình công chúa đi chơi. Thỉnh thoảng nàng nói muốn về nhà thăm cha mẹ, nữ hoàng đế cũng sẽ cảm khái mà ân chuẩn. Nếu ngày hôm sau không phải lên triều, nàng muốn qua đêm ở bên ngoài cũng không phải là chuyện không thể.
A Nô thì càng thuận tiện hơn, với bản lĩnh dịch dung xuất thần nhập hóa của nàng, muốn trà trộn vào Dương gia dễ như trở bàn tay. Vị Khương công tử kia dù có khả năng thấu triệt trời đất, cũng không thể ngày ngày phái người đến phủ Dương Phàm bí mật dò xét. Huống hồ ngoại trừ cao thủ cỡ Lục Bá Ngôn ra, những người khác muốn qua mặt Dương Phàm và hai nha đầu ranh mãnh cổ quái này e là không dễ.
Hôm nay là lần đầu hắn cố gắng thử để ba cô gái tiếp xúc với nhau. Tiểu Man rất có phong thái của một nữ chủ nhân, đang nhiệt tình rót rượu, gắp thức ăn, vô cùng niềm nở.
Nói đến lại buồn cười, Tiểu Man tuổi trẻ không hiểu chuyện, Dương Phàm cũng không có kinh nghiệm về phương diện này. Ngay từ đầu Tiểu Man mang thai đã biểu hiện khá rõ ràng, nhưng cả hai người đều cho rằng là do tì vị không khỏe. Sau vẫn là nhờ mấy bà lão ở nhà trong nhận ra bất thường, lắm mồm nói mấy câu với A Lang.
Dương Phàm nghe vậy liền không dám thờ ơ, vội vã tự mình đánh xe, mời Khương đại y sĩ tài giỏi về phụ khoa lúc trước đã cho hắn xem "tiểu đệ đệ" đến. Sau khi Khương y sĩ chẩn mạch cho Tiểu Man, bèn vỗ ngực lấy thanh danh hành nghề hơn mười năm nay của hắn ra thề, nói nương tử Dương Phàm quả thật đã có thai rồi.
Việc này dĩ nhiên là một đại hỷ sự với Dương Phàm. Tiểu Man cũng vô cùng vui sướng, chỉ là hiện giờ đứa trẻ mới hơn ba bốn tháng, bụng không lộ rõ, Tiểu Man lại xuất thân là người luyện võ, dáng người mạnh mẽ, hành động hoàn toàn không chịu chút ảnh hưởng nào. Nàng lại tính tình hoạt bát, nào làm được kiểu đi không rung quần, cười không hở răng.
Lúc đầu Dương Phàm còn có chút căng thẳng, sau thấy nàng cả ngày hoạt bát năng nổ mà chẳng có vấn đề gì, hắn cũng không tiếp tục ngày ngày tận tâm chỉ bảo cô vợ mình nữa. Hiện giờ thấy nàng, một người phụ nữ đã mang thai mà còn năng động như vậy, nào là gắp thức ăn nào là rót rượu, đi vòng vòng loạn xạ quanh bếp, lại khiến Uyển Nhi và A Nô vô cùng căng thẳng, căng thẳng đến mức ấn được nàng ấy ngồi xuống mới cảm thấy yên tâm.
Nhìn cái bụng nhỏ hơi nhô lên của Tiểu Man, Uyển Nhi lòng thầm thích mê. Tiểu Man đã sắp làm mẹ rồi, nghĩ đến điều này, Uyển nhi trong lòng cảm thấy khó chịu tựa như bị mèo quào một phát. Hiện giờ nàng không có suy nghĩ nào khác, chỉ mong có cơ hội rời khỏi Võ Tắc Thiên một năm rưỡi, chỉ cần có thể sinh cho lang quân của nàng một đứa trẻ, lòng nàng mới vững tâm được.
Sau khi Tiểu Man bị Uyển Nhi và A Nô ấn ngồi xuống ghế, A Nô liền chịu trách nhiệm tiếp đón mọi người. Nói đến bản lĩnh bếp núc, Uyển Nhi và Tiểu Man dĩ nhiên còn xa mới đuổi kịp nàng. Mắt thấy nước trong nồi sôi sùng sục, hương thơm ngào ngạt lan tỏa, A Nô nêm gia vị, gắp thức ăn, nhúng thịt, rót rượu, đôi tay thon mềm nõn nà tựa như hồ điệp xuyên hoa lượn lờ nhảy múa, tao nhã dị thường, gấp mà không loạn.
Thức ăn cực kỳ phong phú, món chay có nấm kê tùng, nấm hầu thủ, rau cải trắng, rau hẹ vv. . . , món mặn còn nhiều hơn, sườn nai khô gà, bứu lạc đà thịt dê vv. . . , cái gì cần có đều có. Tiểu Man đã qua khỏi thời kì thai nghén, hiện giờ sức ăn tăng lên nhiều. Uyển Nhi và A Nô coi nàng như Đại Vị Vương, liên tục gắp rau gắp thịt, chất đầy vuông vào cái chén nhỏ trước mặt nàng.
Xem kìa! Tiểu Man muốn ăn tương ớt, Uyển Nhi liền lập tức đưa qua, còn dịu dàng cười nói:
- Chua là trai cay là gái, Tiểu Man sao lại thích ăn cay, phải ăn nhiều đồ chua mới được. Không thấy có người mong con trai đến sắp phát điên rồi sao?
Dương Phàm trong lòng thầm khen: Chậc chậc chậc, nhìn phong thái tu dưỡng này của Uyển Nhi, không hổ là xuất thân từ danh gia vọng tộc, đã quen với cảnh nam nhân có tam thê tứ thiếp, rất độ lượng! Không những chẳng hề ghen tuông, hơn nữa còn lo lắng giúp mình về vấn đề nối dõi tông đường. Có điều. . . , ta thân thể khỏe mạnh thế này, con trai sớm muộn gì cũng có, không vội!
Tiểu Man trả lời cũng hay, nàng nói:
- Muội thích ăn cay, nhưng đồ chua muội cũng thích. Tiếc là thời tiết không tốt, trái cây không nhiều. Có điều lang quân chăm sóc cẩn thận, thường bôn ba khắp thành, vắt óc tìm cách giúp muội mua đủ thứ như táo chua khô, ô mai khô, sơn tra về ăn, ai da! Không thể nghĩ nữa, vừa nghĩ đến đã muốn chảy nước miếng rồi.
Dương Phàm có chút ngượng ngùng:
- Ha ha, người ta nào tốt như vậy, trong mắt nha đầu Tiểu Man, a huynh quả thực làm gì cũng đều tốt cả. Thật ra là ta quen với Lão Tôn Đầu bán hoa quả khô ở ngõ hẻm, thưởng thêm cho hắn vài đồng, sai hắn gom góp, đưa đến nhà nhiều một chút, đỡ phải ăn cùng một loại đến phát ngấy.
A Nô lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng, dịu dàng:
- Woa! Nói vậy, Tiểu Man tỷ tỷ nói không chừng sẽ sinh một cặp long phụng cũng nên. Thế thì Dương gia có thể thoáng cái đã có cả trai lẫn gái rồi. Vị phu quân đại nhân kia của tỷ cũng được yên tâm. Hì hì, muội muội chúc mừng tỷ trước. Thượng Quan tỷ tỷ, tỷ lớn hơn muội và Tiểu Man nhiều, kiến thức rộng rãi, tỷ xem có đúng không?
Dương Phàm cả lông mày cũng mang theo ý cười, nhìn xem nhìn xem, A Nô cũng thật là hiểu chuyện, biết tôn kính Uyển Nhi, gần gũi Tiểu Man, lời này quả là khéo léo biết bao?
- Khụ khụ khụ khụ. . .
Miếng thịt dê trong miệng Uyển Nhi nhất định là chấm quá nhiều nước thù du rồi, nhìn nàng bị sặc kìa, hai gò má xinh đẹp đỏ lên giống như một con gà mẹ vừa mới đẻ trứng, vang lên tiếng sặc.
Dương Phàm vội vã chìa tay ra, khẽ vỗ lưng giúp nàng, dịu dàng nói:
- Ăn chậm chút, đừng để sặc nữa, mau uống ngụm rượu để cho thông cổ nào.
Vừa mới vỗ về vài cái, thì bên cạnh có người kéo tay áo hắn, quay đầu sang nhìn, Tiểu Man mỉm cười tràn đầy hạnh phúc, khẽ xoa bụng, dịu dàng nói:
- Lang quân, nếu người ta thật sự sinh cho huynh một đứa con trai, lại sinh thêm một cô con gái, huynh có vui không?
Dương Phàm vội vã gật đầu nói:
- Vui! Đương nhiên là vui rồi! Có điều muội không cần phải nghĩ nhiều như vậy, bất kể là sinh một hay hai, bất kể là con trai hay con gái, đã là cốt nhục của chúng ta, ta đều vui cả!
Uyển Nhi khẽ vỗ ngực, tựa như hơi thở đã được đả thông trở lại, lập tức tiếp lời Dương Phàm nói:
- Lang quân đúng là nên vui. Hai người đã khó khăn đến nhường nào mới có thể có được như ngày hôm nay. Thuở nhỏ quen biết, ngầm định chung thân, sau khi trưởng thành lại giáp mặt mà không nhận ra nhau. Còn nhớ lúc hai người mới thành thân, vẫn chỉ là phu thê trên danh nghĩa. Cuối cùng phải giống như bây giờ, thế mới ngọt ngào. Có thể yêu nhau, có thể gần nhau, đó chính là những ngày vui sướng nhất. Còn như thiếp, thỉnh thoảng mới được xuất cung.
Giọng điệu Uyển Nhi tựa hồ có chút u oán, Dương Phàm nhất thời cũng không biết nên nói gì, khẽ kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, nhẹ nhàng cầm lấy. Uyển Nhi nhoẻn miệng cười nói:
- Cũng chẳng sao, chỉ là nhìn thấy Tiểu Man muội muội, lòng đầy cảm xúc. Kì thực, thiếp thỏa mãn rồi, tuy là kim phong ngọc lộ gặp nhau trong thoáng chốc, cũng còn hơn lúc ở trong cung, chàng và thiếp tuy sớm chiều ở cùng nhau, ngày ngày gặp mặt, nhưng lại chẳng thể gần gũi nhau trong chốc lát.
Dương Phàm cảm khái nói:
- Đúng thế!
Ở bên cạnh, A Nô cô nương nghe thấy, đột nhiên bưng ly rượu lên, "ừng ực" uống một hơi cạn sạch. Đây lại là rượu Kiếm Nam Thiêu Xuân, một ly này chí ít cũng phải hơn nửa lít. A Nô đặt ly rượu xuống, không những hai gò má lập tức đỏ ửng, mà ngay cả mắt cũng hơi đỏ lên.
Dương Phàm vừa xoay đầu lại, trông thấy dáng vẻ say rượu đáng yêu của nàng, không khỏi giật nảy người:
- A Nô, sao lại thích uống rượu thế này, có vui cũng không thể uống nhiều như thế chứ. Nào nào nào, ăn nhiều rau, ăn nhiều thịt, uống ít rượu thôi.
Dương Phàm lời còn chưa dứt, Uyển Nhi đã gắp liên tiếp mấy đũa thịt dê Đồng Châu mỏng dính cho vào bát của A Nô. Tiểu Man thì lại dịu dàng giúp nàng rót đầy rượu, ngọt ngào nói:
- Rượu có đây, uống chầm chậm thôi!
Dương Phàm gắp một miếng thịt dê mỏng nhúng vào nồi, rồi chấm chút nước tương tỏi băm cho vào miệng. Thịt dê vừa vào miệng đã tan ra, thơm ngon vô cùng. Lại uống thêm một ngụm rượu nho đỏ như máu, nhìn ba đại mỹ nhân thiên kiều bá mị yêu thương lẫn nhau như thế, Dương Phàm trong lòng rất phấn khởi:
- Tình hình Dương gia thật tốt!