Chợ bắc thành Lạc Dương có ba tiệm bán đồ cổ, trong đó có hai nhà tài lực, danh tiếng lớn. Đồ mua bán chủ yếu là những vật quý hiếm trên đời, rất có danh tiếng trong những nhà sưu tầm đồ cổ.
Một nhà nữa tên “ Nhã Tàng Hiên” thì không lớn, mặt tiền nhỏ, bên trong cũng không có những món đồ quý hiếm để trấn tiệm nào, đồ cất giữ mặc dù phần lớn cũng là đồ cổ nhưng cũng không có những vật quý hiếm, nghe nói trước kia còn bán hàng giả.
Lâu ngày, tiếng xấu truyền xa, những nhà sưu tầm đồ cổ chân chính chưa bao giờ đặt chân đến cửa “ Nhã Tàng Hiên”, tuy nhiên “ Nhã Tàng Hiên’ này vẫn hoạt động tốt, cho dù cửa hàng hết sức vắng vẻ, chưởng quỹ ngồi trước quầy vẫn bình thản, cho tới bây giờ không vì chuyện làm ăn ảm đạm mà dẫn đến buồn chán.
Hôm nay cửa không có chim tước, bởi vì bên ngoài trời đang mưa.
Mưa xuân quý như vàng, mưa rơi tí tách gột rửa hòn đá trước cửa sáng bóng, mưa rơi vào chỗ trũng thì ngập đầy nước, nước mưa bắn tung tóe, bắn thành từng đóa hoa nước mưa, chủ tiệm Tiết Bình Nghiễm ngồi phía sau quầy, chống cái cằm mập mạp, cười híp mắt ngắm mưa rơi, chốc chốc lại nhấp một ngụm rượu gạo, nhàn nhã vô cùng.
Có người tới cửa, che một chiếc ô giấy dầu cũ, không nhìn thấy mặt mũi của y, chỉ nhìn thấy một đôi giày vải vểnh đầu màu đen và ống tay áo bào xanh vung theo bước chân.
Khi cái ô đến dưới mái hiên, nước trên mái hiên rơi xuống chiếc ô phát ra tiếng” bang bang”, chỉ nháy mắt người nọ liền bước vào quán, bỏ chiếc ô xuống, lộ ra một khuôn mặt trung niên với bộ râu cá trê.
Tiết Bình Nghiễm thấy người này, lập tức cười càng hớn hở, khách tới cửa rồi!
Người này lần đầu đến là chuyện của ba tháng trước, Tiết chưởng quỹ nhớ rất rõ, khi đó vẫn là tiết trời lạnh giá mùa đông tuyết bay mù mịt, hôm đó trời vừa rơi một trận tuyết lớn, vị khách này trên người mặc một chiếc áo bông, đầu đội mũ da cẩu có che tai, cách ăn mặc rất quê mùa nhưng y lại có năng lực đặc biệt về phân biệt đồ cổ.
Đồ cổ bày trong tiệm y vừa nhìn đã gọi tên một cách chính xác, nói ra niên đại, ước định giá cả, lẫn vào đó một vài món hàng giả, y thậm chí còn không cần dùng tay đi kiểm tra, gõ gõ hoặc là nhìn chữ khắc trên đồ vật, chỉ nhìn lướt qua cũng có thể xác định đó là hàng giả.
Lúc đầu sắc mặt tiểu nhị thật khó coi, may mà kinh doanh của tiệm vốn cũng không tốt, mười ngày nửa tháng mới có một lượt khách, lúc đó trong tiệm cũng vừa lúc không có khách, vì thế tiểu thị quơ lấy cái chổi, chuẩn bị đuổi tên khách này đi, Tiết chưởng quỹ cười híp mắt nhìn cũng không ngăn cản.
Lúc này, khách nhân kia lại đột nhiên mở miệng nói chuyện:
- Chiếc nồi đồng có tai thời Đông Hán này bao nhiêu tiền?
Y chỉ đúng vào món đồ mà y vừa cho là giả, y cũng nói là “Chiếc nồi đồng có tai thời Đông Hán”, tiểu nhị vừa nghe có “cửa” bán hàng lập tức lùi sang mà bên, Tiết trưởng quầy theo thông lệ lập tức từ sau quầy đi ra, cười híp mắt nói:
- Năm vạn lượng.
Một cái nồi có quai đời Hán thực sự cũng không được một phần mười cái giá này, Tiết trưởng quầy biết rõ người ta đã nhìn ra là hàng giả, lại đưa ra giá năm vạn tiền. Người khách này cũng cổ quái, cư nhiên lại không cho trưởng quầy một cái tát, trước nắm đầu y như một đầu heo, sau tóm lấy cổ áo gã, lôi gã ra đường, lớn miệng mắng gian thương.
Mà y lại dứt khoát trả năm vạn lượng, cầm “ chiến nồi có quai đời Hán” mà tháng trước vừa chế ra hào hứng rời đi, còn luôn miệng nói mua được giá“ rẻ”.
Tháng trước vị khách này lại đến một chuyến nữa, lần này y tốn mười vạn lượng mua một thanh kiếm bằng đồng thau đời tần, cái thanh kiếm bằng đồng thau chuôi gỉ sét lốm đốm, đã bị mòn đi nhiều lại là đồ thật, nhưng nó chỉ đáng một phần mười trong mười vạn lượng. Cũng là lần này, Tiết trưởng quỹ biết tên của y, y tên Triệu Du.
Hôm nay Triệu Du lại đến, hơn nữa là đội mưa đến, xem ra hôm nay lại được một món hời lớn, cho nên tiết trưởng quầy cười lại càng vui sướng hơn:
- Triệu huynh, đã lâu không gặp, lần này muốn mua cái gì?
Sắc mặt Triệu Du có vẻ không được tốt, nhíu mày hỏi:
- Trưởng quầy, trong này có bảo vật nào trị giá trên năm trăm ngàn lượng không?
Người mua đồ cổ lại không chọn món đồ mà mình thích, lại chỉ ấn giá cả để mua, vô cùng kỳ quái. Tiết Bình Nghiễm là người làm ăn buôn bán, nghe thấy có một cuộc làm ăn lớn như vậy lại không thấy có một chút vui mừng, ngược lại có chút lo lắng, lại càng kỳ quái hơn, gã nhăn mày, chần chờ nói:
- Triệu huynh, cuộc mua bán này ....có vẻ không nhỏ.
Triệu Du rất đồng tình gật đầu, thở dài nói:
- Đích xác không nhỏ, tuy nhiên... Tin tưởng vị kia khách hàng đó vẫn nuốt trôi được.
Tiết Bình Nghiễm nghe xong lời này lập tức thở phào nhẹ nhõm, mặt mày hớn hở mà nói:
- Một khi đã như vậy, vậy Triệu huynh nhìn món đồ cổ này thế nào!
Tiết Bình Nghiễm từ bác cổ trên kệ gỡ xuống một đồng tiền lớn đặt trong lòng bàn tay, tiền hình như đồng hồ, trên có ba lỗ.
Tiết chưởng quỹ cười híp mắt nói:
- Đây là đồng tiền 'Tam khổng bố' thời kỳ chiến quốc Chiến quốc tạo thành, là vật báu hiếm thấy!
Gã mở bàn tay còn lại ra, chậm rãi giơ lên trước mặt Triệu Du, trầm giọng nói:
- Vừa khéo giá trị năm trăm ngàn lượng!
***
Một canh giờ sau, Triệu Du xuất hiện trong phòng của Hình Bộ ti Dương Phàm.
Trước khi y đến, Dương Phàm đang ở trước cửa sổ ngắm mưa, nước mưa đánh vào những chiếc lá non của cây quế, những phiến lá hiện lên màu xanh lục, cảnhđẹp ý vui.
Thân cây tráng kiện, cây quế này đã hơn một trăm năm, nghe nói triều Tùy mới bắt đầu thành lập cây quế này đã ở trong này. Hiện giờ Đại Tùy sớm tan thành tro bụi, tài lược kiệt xuất Tùy Văn Đế và tài cao chí lớn Tùy Dương đế đều đã thành ký hiệu trong đống sách cổ, thì nó vẫn sống yên bình như trước, hơn nữa càng thêm căng tràn sức sống.
Triệu Du vừa đến, Dương Phàm liền đóng cửa sổ, người hầu nam trẻ tuổi tuấn tú a Nô vốn ở bên cạnh hắn cùng hắn ngắm mưa cũng lặng lẽ lui ra ngoài, tiếp tục đứng ngắm những giọt nước mưa rơi xuống từ mái hiên trước cửa. Có nàng đứng ở kia, đừng mơ có người nào có thể nghe trộm cuộc nói chuyện trong phòng.
Trong phòng, Dương Phàm và Triệu Du ngồi đối diện, Dương Phàm nói:
- Đều tìm hiểu rõ ràng rồi?
Triệu Du mỉm cười nói: - Có ta hành động, ngươi yên tâm !
Y đưa tay vào ngực lấy ra một bọc giấy gói vật gì khá cứng, đẩy đến trước mặt Dương Phàm, nói:
- Toàn bộ qua trình đút lót nhận hối lộ, số ngân lượng mỗi lần nhận hối lộ và địa điểm, thủ đoạn nhờ giúp đỡ giấu giếm, cho đến nơi giấu ngân lượng, bên trong có ghi lại tỉ mỉ.
Triệu Du thở dài lắc đầu cười nói:
- Vương Hoằng Nghĩa này bản tính tham lam, giỏi vơ vét của cải, có biệt danh là Thao Thiết. Trước kia không kiêng nể gì, từ sau khi Lai Tuấn Thần suy sụp, y lại trở lên cẩn thận hơn, lại nghĩ ra một biện pháp che đậy kĩ càng như vậy, thật đúng là làm khó y rồi.
Dương Phàm cười nói:
- Đúng vậy, trước hết để cho người trong nhà mở tiệm bán đồ cổ, gom chút đồ không đáng giá bày ra bán. Lại để người cần y giúp hoặc những người cầu y giơ cao đánh khẽ đi đến tiệm bỏ ngân lượng mua về cái món đồ không đáng một đồng. Sau đó làm lễ vật tặng y, dùng cái này làm bằng chứng, kít mít không chút kẽ hở. Đáng tiếc, y không ngờ đã quên thủ đoạn Ngự Sử đài sở trường nhất chính là 'Ba người thành cung cấp, tội theo cung cấp định' . Hiện giờ ta đã biết rõ thủ đoạn y nhận hối lộ, còn sợ không trị được y sao!
Chống tham nhũng từ trước đến nay là vũ khí có sức sát thương lớn nhất trong cạnh tranh chính trị Lấy danh nghĩa chống tham nhũng, có thể quang minh chính đại xử lý đối thủ, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là đối phương quả thật có hành vi hủ bại. Vương Hoằng Nghĩa có nhã ý"Cất chứa đồ cổ", Dương Phàm liền hợp ý, quả nhiên thuận lợi lấy được chứng cớ.
Hắn khẽ vuốt bọc giấy trong tay, nói với Triệu Du: - Sáng mai, ta sẽ cứ đến nha phủ làm việc bình thường.
Triệu Du hiểu ý cười, đứng lên nói:
- Cáo từ!
- Không tiễn!
"Bồng" một tiếng, cây dù mở ra dưới giọt nước từ mái hiên, giống như lá sen trong chum nước góc nhà mở ra, nhẹ nhàng chuyển động, Triệu Du một tay nhấc vạt áo, một tay giương cây dù, yên lặng rời khỏi.
Trong mưa Hình Bộ làm cho người ta một loại cảm giác tịch liêu, đi ở trong mưa, bóng dáng Triệu Du cũng lộ ra một cảm giác như vậy.
- Ôi! Tới đâu cũng đều như thế này...
A Nô đi vào phòng, vì tiếng mưa rơi rả rích tạo sự vắng vẻ trống trải, khẽ thở dài trầm lắng nói:
- Công tử và Thẩm Mộc là như vậy, nơi này công tử cũng vẫn vậy.
Dương Phàm nhíu mày, nói:
- Nàng cảm thấy chán ghét sao? Nơi có người, thì nhất định có tranh đấu, cho dù ngươi trốn trong rừng sâu núi thẳm, đợi cho con cháu của ngươi trưởng thành, người cũng nhiều lên, vẫn sẽ có tranh đấu, tranh giành đất vườn tranh giành tài sản tranh giành phòng xá, đây là bản tính con người.
Có người là tranh giành thiên hạ, có người vì chính mình mà tranh đấu, có người vì quan to lộc hậu mà tranh giành, có người vì một ngày ba bữa mà tranh đấu, hoặc là tranh đấu với ông trời, hoặc là tranh giành với con người, kỳ thật có gì khác nhau đâu ?
Lấy ta mà nói, vì để cho nàng không lo lắng sợ hãi, vì để cho chúng ta có thể thực sự ở cùng nhau, ta muốn đấu với Khương công tử. Vì nữ nhân và đứa nhỏ của ta có thể ăn ngon mặc ấm mà không phải vì ba bữa mà bận tậm, ta muốn đấu tranh vì chức quan của ta. A Nô, trước kia tinh thần nàng không sa sút như vậy, ngay cả Hoàng Đế cũng không sợ, cần gì phải vì một Khương công tử mà lo lắng sợ hãi.
Hắn đi đến bên người a Nô, dịu dàng nói:
-Ta biết nàng đang lo lắng cái gì, nàng yên tâm đi, trước khi có kế sách vẹn toàn, ta sẽ không dễ dàng khiêu chiến với y.
A Nô gật gật đầu, nhẹ nhàng dựa vào ngực của hắn.
Ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi tịch liêu dường như cũng có một chút ấm áp dịu dàng.
***
Sáng sớm hôm sau, Dương Phàm cưỡi một con ngựa, giống như thường lệ, cưỡi ngựa đạp trên tiếng chuông vang lên trong thành, chạy tới nha môn Hình Bộ. Hắn còn chưa xuống ngựa, hai bên đường đột nhiên có bốn năm người xông ra, nam nữ già trẻ, quỳ trước ngựa của hắn, giơ đơn kiện lên quá đầu, lớn tiếng hô oan uổng.
Hình Bộ chủ quản Phùng Tây Huy "vừa vặn" cũng tới cửa.
Một trong hai vị Viên Ngoại Lang trung Hình Bộ ti không lâu trước đó vừa mới dời chức, chức Viên Ngoại Lang trống mất một người, từ ngày đó trở đi, Phùng Tây Huy mỗi ngày đều "trùng hợp" cùng Dương lang trung tới nha môn, đợi Dương lang trung xuống ngựa, hai người cùng đi vào trong, nói chuyện thời tiết, nói chuyện thân thể, gây dựng quan hệ rất tốt.
Bốn chủ quản hiện giờ đều dồn hết sức lực mà tranh giành chức Viên Ngoại Lang, như là biểu hiện chút tấm lòng với các vị quan trên, chuyện tặng chút lễ vật là việc chủ quản nào cũng đang làm, nhưng muốn thành công hiển nhiên còn phải tốn nhiều công sức ở nhiều chuyện nhỏ nhặt.
Hôm nay Phùng Tây Huy cũng như trước "trùng hợp" cùng Dương Phàm cùng lúc tới Hình Bộ, vừa thấy cảnh này, vội vàng chạy tới đuổi người:
- Đi đi đi! Các ngươi có hiểu phép tắc hay không, có án kiện gì mà có thể không nộp ở châu huyện vượt lên thượng cáo hay sao? Cho dù có liên quan đến quan lại, cũng nên đi Ngự Sử đài, nơi này là Hình Bộ, Dương lang trung chúng ta sao có thể tiếp cái bản cáo trạng lộn xộn của các ngươi.
Một ông lão đứng đầu vừa khóc vừa nói:
- Người lão già này tố cáo chính là quan trong triều, phủ Lạc Dương nhận không được, Ngự Sử đài cũng không thể, vì ta muốn tố cáo quan Ngự Sử đài! Khẩn cầu Dương thanh thiên giúp tiểu dân giải oan, làm chủ cho tiểu dân.
Buổi họp mặt bên bàn rượu lần đầu tiên của các thành viên chủ chốt trong Dương gia đã khép lại trong bầu không khí sôi nổi, vui vẻ, hòa thuận. Toàn thể các thành viên tham gia đều cùng nhau giao lưu, sôi nổi phát biểu, thể hiện lòng tin và nguyện vọng về sự phát triển trong tương lai của Dương gia. Cuộc họp mặt đầu tiên đã đạt được thành công mỹ mãn.
Sau bữa cơm, Đào Mai và Dương Tam Tỷ bưng các vật dụng như khăn, bình, ống các loại tiến vào, hầu hạ các nàng rửa tay súc miệng, rồi dùng khăn ấm lau mặt, thu dọn tàn tiệc, dâng lên ít hoa quả tươi và khô, sữa nóng và các loại thức uống.
Uyển Nhi và Tiểu Man đều là âm thầm mà đến đây. Dương Tam Tỷ và Đào Mai đã được Tiểu Man nghiêm khắc dặn dò, đối với người trong nhà cũng không được để lộ ra chút gì. Mặc dù vậy, họ cũng chỉ biết đây là hai hồng nhan tri kỷ của A Lang chứ không hề hay biết gì về thân phận và danh tính của các nàng.
A Nô và Tiểu Man tuổi tác xấp xỉ, lại đã từng bàn bạc cùng nhau thương lượng đánh cướp pháp trường, vì vậy trò chuyện rất hợp ý. Tiểu Man ngồi lâu đau lưng, bèn thân thiết không chút khách khí, kéo A Nô leo lên chiếc giường la hán lót nệm mềm mại, tràn đầy hào hứng tiếp tục trò chuyện. Hơn nữa thỉnh thoảng, hai người còn có thể sáp lại cạnh nhau, tựa như một đóa sen tịnh đế, kề tai nhau thầm thầm thì thì, cũng không biết là đang nói đến chuyện gì thú vị.
Đây là biểu hiện thân thiết nhất, ít khách sáo nhất. Nếu coi đối phương là người ngoài, e rằng dù có là khách thân quen, nữ chủ nhân cũng sẽ không thể nửa nằm nửa ngồi trên giường mà trò chuyện với đối phương, đây là chuyện thất lễ. Có thể làm thế này, thì nhất định đã coi đối phương là tỷ muội thân thiết của mình. Cũng chỉ có thể là tỷ muội bởi vì người cực kì thân thiết cũng phân lớn nhỏ, nếu là trưởng bối hoặc vãn bối của mình, đều không thể tiếp đãi thế này.
- Phụ nữ ấy à, đúng là một loài sinh vật kì quái!
Dương Phàm thầm cảm khái. Nhìn dáng vẻ hai người gắn bó khắn khít, hắn thậm chí còn hoài nghi một phen ngầm đấu, ôm gậy vác thương, ném đá giấu tay bên bàn rượu ban nãy đều là ảo giác của chính mình.
Nhìn thấy A Nô và Tiểu Man trò chuyện rất đỗi gần gũi, thân thiết đến nỗi hoàn toàn không đếm xỉa gì đến sự tồn tại của hắn, Dương Phàm bị gạt qua một bên xoa xoa mũi, trong lòng cảm thấy vẫn là Uyển Nhi tỷ tỷ của hắn là dịu dàng thùy mị, biết quan tâm săn sóc đến phu quân mình nhất. Thế là, hắn nhận lấy chén canh hạt sen từ tay Uyển Nhi rồi đặt lên bàn, thuận tay lấy từ sau tấm bình phong chiếc mũ lông cáo của Uyển Nhi đội lên cho nàng, có đi có lại, dịu dàng mỉm cười:
- Uyển Nhi, đi dạo trong vườn cùng ta nhé!
Dương Phàm chỉ mặc một chiếc áo lông mỏng, hoàn toàn không để ý thời tiết bên ngoài hiện giờ tuyết rơi mịt mù, gió bắc lạnh lẽo, liền cùng Uyển Nhi đi ra vườn.
- Huynh đang nghĩ gì vậy?
Đi ra ngoài được vài chục bước, Uyển Nhi liền nheo mắt nhìn Dương Phàm đang có chút suy nghĩ, nửa như cười nửa như không phá vỡ sự yên tĩnh giữa hai người.
Mỹ nhân trong tuyết, càng lộ rõ vẻ yêu kiều. Tuy Uyển Nhi lớn hơn A Nô và Tiểu Man hơn mười tuổi, nhưng dung nhan xinh đẹp của nàng lại không chút thua kém, có điều khí chất trầm ổn hơn nhiều so với A Nô và Tiểu Man. Lúc này, nàng nghiêng mặt mỉm cười, lại có dáng vẻ xinh đẹp hài hước tựa như đang trêu ghẹo.
Dương Phàm bật cười ha hả, nói:
- Chẳng nghĩ gì cả, ta chỉ cảm thấy hoa tuyết bay trong gió, càng lộ vẻ tĩnh lặng, có nàng bên cạnh, lòng rất bình yên. Hiếm khi được hưởng thụ thế này!
Uyển Nhi bĩu môi, không chút lưu tình đập vỡ vẻ dối trá của hắn:
- Ở trước mặt thiếp, còn muốn trở mặt ra vẻ!
Dương Phàm cười hì hì, nói:
- Hoàng đế, đó là chủ nhân của cả thiên hạ. Chủ nhân của thiên hạ, trên đầu sẽ đội một chiếc vương miện. Vương miệng sẽ có hai khối ngọc bên tai, đó gọi là "sung nhĩ", nhắm mắt bịt tai. Hoàng đế ấy à, chuyện nàng không nên nghe thì đừng nghe, nghe rồi cũng phải giả vờ như không nghe thấy. Trước sau vương miệng còn có hai tua ngọc rũ xuống, ý là muốn nhìn mà không thấy, điều nàng không nên nhìn thì đừng nhìn, nhìn rồi cũng phải giả như nhìn không thấy.
- Nước quá trong ắt không có cá, ở trong triều đình chính là như vậy, trong một gia đình cũng phải như thế. Đàn ông là chủ nhân trong nhà, kì thực ở phương diện này cũng giống với hoàng đế, lúc nên giả hồ đồ thì phải hồ đồ, muốn nhìn thấu mọi việc, muốn nắm mọi việc trong lòng bàn tay, muốn tất cả mọi người đều phải làm theo ý mình, thì đó chính là một gã điên.
Uyển Nhi phì cười, nói:
- Thiếp nói rồi mà, huynh sao có thể thật thà đến vậy, hóa ra là do nghĩ thoáng.
Nàng nghiêng mặt qua, nhìn Dương Phàm mỉm cười quyến rũ:
- Thật là không giận sao?
Dương Phàm chắp tay sau lưng, ngạo nghễ trả lời:
- Có gì mà giận chứ? Ta tin người phụ nữ của ta tự biết chừng mực. Ta càng tin rằng ta có thể chấn chỉnh được cái nhà này!
Uyển Nhi lại bắt đầu bĩu môi:
- Phách lối!
Dương Phàm bật cười ha hả, phả ra làn khói trắng lượn lờ, biến thành muôn vạn hình dạng trong không trung.
Trên bàn rượu, một phen ngấm ngầm bắt đầu giữa ba cô gái ranh mãnh đó, Dương Phàm sao có thể không nhìn ra. Cứ cho là lúc mới đầu hắn không nhận thấy, thì về sau cũng phải đánh hơi thấy chút gì đó.
Có điều, hắn quả thật không hề lo lắng.
Kì thực, xã hội nam tính mấy ngàn năm, đã sớm xây dựng nên một chế độ gia đình vừa chặt chẽ vừa kín đáo. Nam nhân công thành danh toại đa số đều tam thê tứ thiếp, có hơn mười thị thiếp cũng chẳng hề hiếm. Các cô gái cùng chung một chồng, mời sủng cầu hoan, tiến hành cạnh tranh là chuyện rất bình thường, không như thế mới gọi là bất thường.
Nhưng việc tranh sủng này đa phần đều ở trước mặt phu quân thì dịu dàng chân thành, tìm mọi cách quyến rũ, thể hiện mặt đáng yêu của mình, dựa vào ưu thế của mình để tranh được nhiều sủng ái hơn từ hắn. Rất ít người nói xấu hãm hại đối phương, dùng mọi âm mưu thủ đoạn để được lòng phu quân, vì làm thế rất mạo hiểm và không chắc chắn là sẽ luôn thu được lợi.
Thật ra nếu sử dụng thủ đoạn đê tiện, ngươi có thể che mắt được mấy người, ngươi có thể che giấu được bao lâu? Đặc biệt với người đàn ông có được thân phận địa vị như thế, ai lại không hiểu nhiều biết rộng, tâm cơ thâm sâu? Một người sinh ra nơi hậu viện, lớn lên nơi hậu viện, được phụ nữ nơi hậu viện nuôi dưỡng thật sự có thể đùa giỡn hắn đến mức xoay vòng vòng sao? Coi đàn ông là kẻ ngốc, cuối cùng chỉ có thể tự biến mình thành kẻ ngốc.
Đương nhiên, sự hòa thuận giữa các thê thiếp đại đa số không phải vì tình cảm, mà là vì phép tắc. Phá hoại phép tắc sẽ trở thành kẻ thù chung của cả hậu trạch. Cứ cho là phu quân không vì thế mà đâm ghét, nhưng còn trưởng bối, còn gia tộc, trên nữa còn có quan phủ, có luật pháp, có tầng tầng lớp lớp những ràng buộc sẽ trừng phạt ngươi.
Ngươi dám ở hậu trạch làm loạn, người khác không nói, thì đại thái thái của chính phòng cũng sẽ dùng gia pháp để trừng trị ngươi! Thật nếu thỉnh thoảng có gia đình mà người trong nhà cãi nhau đến mức hậu trạch không yên, thế thì sẽ thành tin lớn hiếm thấy, sẽ lan truyền ồn ào huyên náo, sẽ khiến cả nhà ngươi mất hết mặt mũi, sẽ trở thành đối tượng để những người đàn ông khác và thậm chí cả những người đàn bà khác cười chê.
"Kim Bình Mai", "Hồng lâu mộng", đều là câu chuyện viết về các gia đình giàu có, thế mà cũng không thấy các cô gái xinh đẹp đầu óc linh lợi, thủ đoạn cao minh trong đó dùng thủ đoạn vượt quá giới hạn đối với người đàn bà khác để nhận được sự sủng ái từ phu quân, hoặc là chuyên sủng đến mức không cho phu quân đụng vào người đàn bà khác. Điều này ngay cả Vương Hi Phượng cũng chưa từng làm. Muốn khiêu chiến với chế độ phong kiến, cứ cho là thông minh như nàng, cũng phải thịt nát xương tan.
Thật sự thì những vở kịch về tranh đấu chốn hậu trạch, đó là từ thời cận đại trở lại đây, hùa theo chế độ hôn nhân hiện đại mà sáng tác ra. Những người ôm tư tưởng cào bằng như là lẽ đương nhiên đó đã đem những thủ đoạn tranh chức đoạt vị chốn quan trường đổi tên rồi áp dụng cho đám đàn bà nơi hậu trạch, lại còn cố tình phóng đại lên vài phần, để tạo ra một cảnh tượng vô cùng khốc liệt.
Đương nhiên, trong hoàng cung thì không giống vậy. Như chuyện tranh đấu tàn khốc giữa Võ Tắc Thiên và Vương hoàng hậu, các triều đại trước đều có. Vì đó là hoàng cung đại nội, tranh là tranh chức hoàng hậu, tranh là tranh con mình làm thái tử, so với tranh sủng chốn hậu trạch, lợi ích vô cùng to lớn. Tranh thắng ngươi có thể thay đổi phép tắc, định ra phép tắc, trên ngươi chẳng có tầng tầng lớp lớp điều lệ phép tắc lớn hơn để trừng trị ngươi.
Mặc dù vậy, Võ Tắc Thiên sở dĩ có thể thành công lên ngôi, ngoại trừ mánh khóe thủ đoạn và cấu kết với ngoại thần của bà ta ra thì sự ủng hộ của chính Lý Trị cũng là một nguyên nhân cực kỳ quan trọng. Vì Lý Trị mong muốn thoát khỏi sự khống chế của các thế gia vọng tộc, mà Vương hoàng hậu lại là người xuất thân từ thế gia vọng tộc, tương đương với người phát ngôn ở trong cung của bọn họ. Điều này đã dính đến việc tranh đấu về phương diện chính trị.
Về phần cạnh tranh nhẹ nhàng trong gia đình thì ha ha ha. . .
Cả ba cô gái này đều là người thông minh sắc sảo, biết tiến biết lùi, hiểu rõ nặng nhẹ. Uyển Nhi là tiểu thư khuê các, bụng dạ khí phách là nhờ gia thế hun đúc thành, tầm nhìn còn còn được bồi dưỡng nhờ ở bên cạnh nữ hoàng đế. Về phần Tiểu Man, nha đầu này vốn không có lòng đố kị, chỉ thích khoe khoang sự sủng ái của phu quân với mình mà thôi.
A Nô tâm tư tinh tế hơn một chút, nhưng lại không phải kiểu bụng dạ hẹp hòi. Hơn nữa, nàng biết hắn đang chuẩn bị đối phó với Khương công tử, mà việc này lại nguy hiểm vô cùng, sơ suất một cái, hắn sẽ phải nhận lãnh hậu quả, thế thì ngay cả Uyển Nhi và Tiểu Man đều sẽ không vui vẻ gì. A Nô vốn là người tính khí tự ti, sớm đã đặt nặng chuyện này trong lòng, cảm thấy nàng gây phiền hà cho Dương Phàm và người nhà Dương Phàm, làm sao thực tâm đối đầu với Uyển Nhi và Tiểu Man được.
Giữa bữa tiệc, nàng ấy cùng nàng ấy và nàng ấy, ba cô gái sở dĩ như thế, nguyên nhân phân nửa là vì cố ý, họ khó chịu khi nhìn thấy Dương Phàm như một con cáo già chỉ một hơi thu được bảy tám con gà mái, rồi ngồi đó sóng yên biển lặng, cười như mở cờ trong bụng. Trong lòng các nàng có lẽ cũng có chút cảm giác không thoải mái, nhưng mức độ cũng chỉ dừng lại ở đó mà thôi.
Họ sẽ không vượt quá phép tắc, càng không làm chuyện vượt quá giới hạn. Dương Phàm có gì mà phải lo lắng chứ?
Nữ hoàng đế nói rất hay:
- Trẫm không sợ loạn, chỉ sợ không loạn!
Dương Phàm làm quan thì lại cho rằng:
- Ta không sợ tranh, chỉ sợ không tranh!
Uyển Nhi, Tiểu Man, A Nô, nào có ai tranh địa vị, tranh gia sản! Họ muốn tranh cũng là tranh Dương đại quan nhân hắn đối với mình dịu dàng hơn, sủng ái hơn. Gã họ Dương nào đó đối với chuyện này vô cùng thích thú, mong ngóng được ngồi xem trò vui.
Uyển Nhi lúc đầu còn sợ vừa rồi ba người họ tính tình nóng nảy làm cho Dương Phàm không vui, đi ra ngoài cùng hắn vốn định bụng giải thích một chút, thấy hắn nhìn thấu như vậy, cũng yên lòng trở lại.
Hai người nói cười hồi lâu. Uyển Nhi thì tán gẫu tựa như đang nói đến chuyện chính sự. Nàng vừa kề vai sóng bước cùng Dương Phàm, vừa nói:
- Hiện giờ, hai huynh đệ họ Trương rất được bệ hạ sủng ái. Hôm trước Trương Dịch Chi đã được Thượng thừa phụng ngự đề bạt làm Tư vệ thiếu khanh. Trương Xương Tông thì từ thường dân trực tiếp đề bạt thành Vân Huy tướng quân, Tả Thiên Ngưu Trung lang tướng. Hắn chê chức bé. Hôm qua bệ hạ lại gia phong hắn làm Tả tán kỵ thường thị rồi.
Đây là tin tức. Rất nhiều việc nếu ngươi có thể biết trước người khác một bước, thì có thể kịp thời nắm lấy rất nhiều thứ, đặc biệt là những thay đổi về mặt nhân sự. Uyển Nhi chỉ cần thấy Dương Phàm, là sẽ đem tất cả tình hình mới nhất và xu thế động tĩnh của triều đình mà nàng nắm được nói cho Dương Phàm biết.
Uyển Nhi ngữ điệu nhỏ nhẹ nói về chuyện trong cung với Dương Phàm, phía trước đã đến một cây cầu nhỏ. Trên cầu có tuyết, Dương Phàm lo nàng bị trượt chân, bèn dìu nàng một tay. Uyển Nhi vì hành động quan tâm săn sóc này của lang quân mà quay sang hắn báo đáp bằng một nụ cười ngọt ngào.
Dương Phàm kinh ngạc nói:
- Hai người này mới nhập cung mấy ngày mà đã thăng chức nhanh như vậy sao?
Uyển Nhi quyến rũ nheo mắt nhìn hắn, trêu ghẹo nói:
- Đúng vậy, thăng chức còn nhanh hơn huynh nhiều. Thiếp thấy chẳng bao lâu sau sẽ lại thăng chức nữa. Tiết Hoài Nghĩa là quốc công, hai người này sớm muốn gì cũng không thể thiếu được tước vị quốc công. Đáng thương cho lang quân nhà ta, liều sống liều chết ở Tây Vực, ngay cả chức nam tước nho nhỏ cũng chẳng đạt được. Chàng có muốn . . . cũng vào cung vì bệ hạ mà cống hiến sức lực một phen không?
Dương Phàm cách lớp áo khoác lông mềm mại vỗ một cái vào cái mông căng tròn của nàng, cười nói:
- Dương mỗ chí hướng không cao, chỉ cần hầu hạ Uyển Nhi cô nương của ta cho tốt là được rồi. Về phần nữ hoàng, ta không tranh sủng với hai huynh đệ họ Trương đâu, tránh khỏi bị bọn họ tìm ta liều mạng!
Uyển Nhi che miệng cười duyên, nói:
- Hầu hạ người ta, nhưng không có công danh lợi lộc, vinh hoa phú quý để trả huynh.
Dương Phàm khẽ hôn lên má nàng, lành lạnh trơn nhẵn, tựa như nhuyễn ngọc. Dương Phàm dịu dàng nói:
- Người đẹp tựa như hoa thế này, đã đủ rồi!
Xuống khỏi cây cầu nhỏ, phía trước là một rừng cây, trong tuyết lớn, những cành cây trụi lá đều bị phủ bởi một lớp tuyết trắng xóa, giống như ngọc thụ quỳnh chi. Đạp cộp cộp lên lớp tuyết đọng, hai người chậm rãi bước trong rừng cây tuyết tùng.
Dương Phàm bùi ngùi nói:
- Tiết sư được phong làm Quốc công là chuyện của hai năm trước. Ông đã hầu hạ bệ hạ mười năm, đã như vậy, bệ hạ còn sắp xếp để ông dẫn binh đi thảo phạt Đột Quyết trước, tên tuổi nhờ đại thắng mới thuận lợi được phong làm Quốc công. Giờ hai tên tiểu tử này. . . Bệ hạ không lo bị thần dân chỉ trích sao?
Uyển Nhi nói:
- Lúc đó, bệ hạ tuy đại quyền nắm trong tay, nhưng dù sao cũng chỉ là thái hậu chứ không phải hoàng thượng, vì đăng cơ, nên vốn đã bị vô vàn cản trở, sao có thể hành sự quá thiếu đứng đắn, để người khác có cớ chê trách. Vì vậy làm việc khó tránh khỏi có chút kiêng kị. Hiện giờ lại không giống vậy nữa. Hơn nữa nói. . .
Nói đến đây, đôi mày thanh tú của Uyển Nhi khẽ nhíu lại, hạ giọng nói:
- Uyển Nhi cảm thấy, bệ hạ từ lúc trở thành cửu ngũ chí tôn đến giờ, dần dần đã không còn hùng tâm tráng chí của ngày xưa nữa. Hiện giờ bệ hạ ngoài việc sa vào hưởng lạc, vui đùa cùng nam sủng, thì chỉ một lòng ngóng trông có thể trường sinh bất lão. Ngay cả quốc sự cũng không thèm để tâm đến nữa.
Dương Phàm bật cười nói:
- Trường sinh bất lão? Bệ hạ hiện giờ cũng học theo Tần Thủy Hoàng, Hán Vũ Đế, bắt đầu tìm kiếm thuật thần tiên hoang đường bịa đặt rồi sao?
Uyển nhi liếc hắn nói:
- Lang quân dường như không cho là có thuật thần tiên?
Dương Phàm ngẩng đầu, hoa tuyết trắng tinh lượn lờ rơi xuống, lặng lẽ đậu trên mặt trên thân hắn. Dương Phàm dường như nghĩ đến điều gì đó, rồi lại thấy được gì đó, ánh mắt nhìn bầu trời mịt mù, vô cùng sâu xa.
Hắn nhìn lên bầu trời mờ mịt mỉm cười, xoay đầu sang Uyển Nhi, nghi hoặc nói:
- Hiện giờ bệ hạ, mọi hành vi tuy có chỗ khiến người ta chê trách, nhưng không thể phủ nhận, bà ta có thể trở thành nữ hoàng đế tự cổ đến nay chưa từng có, quyền mưu cơ trí tất có chỗ hơn người. Lời nói vô căn cứ tựa như trường sinh bất tử, bệ hạ sao có thể tin được?
Uyển Nhi nhíu mày, do dự nói:
- Cách nói thuật trường sinh đã lưu truyền mấy ngàn năm, có lẽ thật sự tồn tại. Huynh nghĩ xem, Tần Thủy Hoàng, Hán Vũ Đại đế, có ai không phải là rồng trong chốn loài người? Họ không phải cũng tin tưởng chắc chắn rằng thế gian này có thuật trường sinh bất tử đó sao?
Dương Phàm cười cười, giọng điệu mỉa mai nói:
- Đúng thế, Tần Thủy Hoàng tin, Hán Vũ Đế cũng tin, họ bị hết thuật sĩ này đến thuật sĩ khác lừa gạt, gạt hết lần này đến lần khác. Hán Vũ Đế thậm chí còn bị gạt đến tru di tam tộc của chính mình mà vẫn tiếp tục tin, tiếp tục bị mắc lừa. Đương kim bệ hạ là một phụ nữ, phụ nữ đối với những thứ thần thần quái quái còn tin hơn mấy lần so với đàn ông. Bà ta si mê như vậy cũng chẳng có gì kì lạ.
Uyển Nhi ngạc nhiên nói:
- Lang quân dựa vào cái gì mà khẳng định thế gian này không có thuật trường sinh?