- Đám đại thần các ngươi, thân phụ Thánh Thượng long ân, hưởng thụ mồ hôi nước mắt nhân dân, không suy nghĩ đền đáp triều đình, lại ăn hối lộ trái pháp luật, tùy ý vơ vét của cải, làm nhiều chuyện xấu, không biết liêm sỉ. Hiện đã biết tội của mình chưa?
Vương Hoằng Nghĩa vẻ mặt quang minh chính đại, lời nói chính nghĩa, những người không biết lai lịch của y, chỉ nghe mấy câu hùng hồn này, ấn tượng tốt tự nhiên sẽ nảy sinh. Người như vậy không phải quan thanh liêm thì còn có ai là thanh liêm nữa?
Trương Tích, Tô Vị Đạo, Thôi Nguyên Tống bị y hỏi, đều thẹn đỏ mặt, không kìm lòng nổi cúi đầu xuống.
Sau khi Đông cung gửi thư khiến nại án, Hoàng đế đã không dễ dàng tin đối với việc mưu phản, muốn cứng rắn lấy tội nhận hối lộ thành tội tạo phản, quả là có khó khăn hơn một chút, Vương Hoằng Nghĩa không có đầu óc tâm cơ và thủ đoạn như Lai Tuấn Thần, nghĩ tới việc này lại cảm thấy nhức đầu.
Trước khi y vẫn chưa nghĩ ra lí do thỏa đáng, phải kéo dài vụ án này, không thể dễ dàng kết thúc. Nghĩ đến đây, Vương Hoằng Nghĩa ho khan một tiếng: - Trương Tích, ngươi làm thiên quan tuyển sự đã nhiều năm, bắt đầu nhận hối lộ từ lúc nào, có những quan viên nào được thăng chức nhờ hối lộ cho ngươi, còn không mau khai ra!
Trương Tích hoảng sợ ngẩng đầu nói: - Phạm quan đã khai rồi!
Vương Hoằng Nghĩa cười lạnh một tiếng nói: - Danh sách ngươi khai tất cả cũng chỉ có hơn mười người, chẳng lẽ mười mấy năm nay, ngươi chỉ nhận của mấy người này!
Trương Tích nói: - Có vài... có vài người là do ân tình, bằng hữu tặng. Có một số không có tặng quà nhưng bọn họ theo đạo lý là đáng được thăng chức....
Vương Hoằng Nghĩa đập mộc đường xuống bàn một phát, quát - Có nên thăng chức hay không, đều có công luận. Ngươi chỉ quan tâm từ khi đảm nhiệm thiên quan tuyển sự đến nay, đã nhận hối lộ từ những người nào thì nói hết ra, để khỏi phải chịu nhục hình.... hừ, nếu đã đút lót, đã mất đi chữ đức, còn có tư cách gì lên chức, trò cười thiên hạ.
Vương Hoằng Nghĩa vừa dứt lời, đột nhiên có hơn hai người quan sai từ dưới xông lên, hơn hai mươi người hùng hổ xông vào đại sảnh đường, công đường nhất thời náo loạn, quan sai đứng đầu của đại sảnh đường kinh ngạc lập tức nghênh ra quát: - Các ngươi là ai, sao dám xông vào công đường!
Những người đó cũng không thèm quan tâm xông vào rồi phân thành hai bên tả hữu, Trình Nhạn Linh đứng trước các quan sai của Thẩm phán viện, hai kỳ bài một tay ấn đao, vẻ mặt kiêu ngạo bước lên trước đẩy quan sai đứng đầu của đại sảnh đường đang kinh ngạc ra một bên, cao giọng nói: - Cho mời lang trung lên đường!
Vương Hoằng Nghĩa thấy tình hình như vậy, không nén được chậm rãi đứng lên, ba người Tô Vị Đạo đứng ở dưới trong lòng không khỏi có chút chờ mong: - Nhìn bộ dạng này, chẳng lẽ tình hình có biến?
Dưới sảnh đường lại có hơn hai mươi sai nha bao quanh bảo vệ một người ở giữa, một thân bào quan oai phong, đích thị là Hình Bộ ti chính đường Dương Phàm. Vương Hoằng Nghĩa vừa thấy Dương Phàm, sắc mặt đột nhiên thay đổi, kinh sợ mà nói: - Dương Phàm, nơi này là Ngự Sử đài, không phải nha môn Hình Bộ, sao ngươi lại dám xông vào đại đường?
Vương Hoằng Nghĩa hùng hồn chất vấn, một dự cảm bất an làm cho y tay chân lạnh ngắt. Dương Phàm không điên, đương nhiên không có khả năng mang người tự tiện xông vào đại đường Ngự Sử đài, nhất định là hắn có chỗ dựa. Vương Hoằng Nghĩa trong lòng bất an, trong phút chốc đã nghĩ ra một loạt khả năng càng nghĩ càng sợ hãi.
Dương Phàm đứng trước đại đường, liếc nhìn ba người đang nhìn vào hắn chằm chằm với vẻ mặt đầy mong đợi, trong lòng thầm thở dài “ Lý tướng công vì muốn xóa bỏ tận gốc Ngự Sử đài đã coi các vị là vật bỏ đi rồi. Các vị lại có khuyết điểm trên người, Dương mỗ một mình khó chống, thật sự không cứu được các vị.
Dương Phàm chỉ liếc bọn họ một cái, liền giơ tay trái lên, Phùng Tây Huy đứng phía sau bên cạnh hắn lập tức hai tay đưa thánh chỉ cho hắn, Dương Phàm từ từ mở ra, cao giọng nói: - Thánh chỉ đến, Vương Hoằng Nghĩa tiếp chỉ!
Vương Hoằng Nghĩa trong lòng càng thêm hoảng sợ, vội vàng rời khỏi bàn xử án, đứng chắp tay khom người, ba vị Tể tướng phạm tội bởi vì không phải là người lĩnh chỉ, đều khoanh tay lui sang một bên.
Dương Phàm cao giọng tuyên đọc thánh chỉ : - Môn hạ: hiện có bách tính kêu oan, tố cáo Ngự Sử đài Vương Hoằng Nghĩa lấy danh nghĩa giả buôn bán cổ vật, nhận hối lộ khắp nơi. Không coi quốc pháp ra gì, tụ cho là đúng, lệnh Hình bộ theo trình tự mà điều tra... Phía dưới lại có dấu của trung Thư thị lang, Trung thư xá nhân và những người có liên quan, là công văn chính thức của triều đình. Hình Bộ vốn không có quyền trực tiếp thẩm tra xử lí phạm quan Ngự Sử đài, nhưng có thánh chỉ Hoàng đế, hắn có thể hợp tình hớp lí can thiệp vụ án.
Dương Phàm tuyên chỉ xong, vung tay lên, bốn người to lớn xông tới, bỏ mũ, cởi áo quan, xích sắt trói trên cổ Vương Hoằng Nghĩa, y hai chân mềm nhũn, dường như ngã nhào xuống đất.
Sai nha Hình Bộ nhìn ngang nhìn dọc, ai đấy vênh váo tự đắc, Hình Bộ mấy lúc oai phong như vậy, hơn nữa còn là giương oai ở Ngự Sử đài. Dương Phàm có oai phong của Chu Hưng, nhưng cũng không giống như Chu Hưng bình thường quản lí thuộc hạ nghiêm khắc, nên dĩ nhiên rất được lòng của người trong Hình Bộ
- Đưa người đi!
Dương Phàm hạ lệnh, Viên Hàn dẫn một nhóm sai nha, đem Vương Hoằng Nghĩa từ trong đại sảnh đường lôi đi. Quan sai trong Ngự Sử đài mắt thấy Dương Phàm phụng chỉ bắt người, cả đám vẻ mặt ngỡ ngàng, căn bản không dám tiến lên cản lại.
Ba người Tô Vị Đạo thấy Dương Phàm quay người định đi, không kìm được có chút hoảng hốt, Thôi Nguyên Tống tuy là cấp trên của Dương Phàm, nhưng mà bình thường hục hặc nhau, chưa bao giờ có giao tình thật sự, hơn nữa hôm nay y là tù nhân, làm sao có mặt mũi gặp thuộc hạ ngày trước, Tô Vị Đạo do vụ Địch Nhân Kiệt, cũng coi như là có quen biết với Dương Phàm, liền mặt dầy bước nhanh lên chắp tay nói: - Vụ án của đám lão hủ chúng ta...
Dương Phàm thấy lãothi lễ với mình, vội tránh một bước, đáp lễ nói: - Hạ quan không dám nhận một lễ của Tô tể tướng. Hạ quan hôm nay đến, chỉ là để phụng chỉ bắt Vương Hoằng Nghĩa về quy án, còn vụ án của Tô tể tướng, hạ quan không có quyền hỏi đến.
Tô Vị Đạo nghe xong, không nén được thất vọng
Dương Phàm thấy lão tuy chưa năm mươi nhưng tóc đã bạc đi hơn một nửa, búi tóc xõa tung, trong lòng thật không đành lòng, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện mà Uyển Nhi nói với hắn trong cuộc hẹn bí mật hôm qua, bèn nói - Thánh thượng tuệ nhãn chiếu khắp nơi, tỏa khắp thiên hạ, nếu Tô tể tướng không làm sai truyện gì, nhất định sẽ không xử oan cho ngài, nếu có làm sai, thành tâm ăn năn hối cải, Thánh thượng là Di lặc chuyển thế, có lòng từ bi, có thể sẽ mở một con đường thoát.
Dương Phàm nói đến đây, vừa chắp tay với lão vừa lùi xuống, xoay người đi ra lui ra ngoài.
Lời này cả Thôi Nguyên Tống và Trương Tích đều nghe thấy, những lời này không đau không ngứa chính là những lời an ủi bình thường, nhưng hai người nghe xong càng thêm chán nản, không để vào trong lòng. Chỉ có Tô Vị Đạo, lúc Dương Phàm nói được một nửa, đụng vào ánh mắt của hắn, mơ hồ cảm nhận được gì đó trong ánh mắt đó, trong lòng chợt khẽ động.
Nhìn bóng lưng Dương Phàm dời đi, Tô Vị Đạo lặp lại mấy lần những lời nói của hắn, dần dần hứng phấn lên. Nếu như Dương Phàm chỉ là an ủi mấy câu, lão cũng sẽ không có những suy nghĩ khác, đây là những lời an ủi rất phổ biến, giống như là lời của người khác nói với gia đình có tang “ Xin hãy bớt đau buồn”
Nhưng mà thêm cái ánh mắt đầy thâm ý của Dương Phàm, Tô Vị Đạo nhận ra những lời này không đơn giản như vậy. Lão không biết lí do bên trong nhưng lão cũng đã quyết định thử làm theo cách của Dương Phàm, có lẽ hi vọng của lão chính là ở cái ánh mắt này, trong một câu nói...
Dương Phàm dẫn người từ trong công đường đi ra, bên ngoài đã sớm vây đầy những người của Ngự Sử đài, vừa thấy Vương Hoằng Nghĩa bị trói, lập tức om sòm, vây quanh bọn họ chất vất, Phùng Tây Huy và Viên Hàn cũng không nhập nhằng, nói lớn: - Phụng chỉ bắt người. Sau một phen nhộn nhịp bàn tán, nghe rõ bọn họ quả nhiên đến là phụng chỉ bắt người, không dám cản trở nhưng nhìn bọn họ với ánh mắt đầy thù hận.
Dương Phàm đứng ở phía sau tùy bọn chúng ồn ào, đôi mắt vô tình mà hữu ý quét trong đám người, hắn không tin người của Chủ sự Ngự Sử đài sẽ không lộ diện. Hình Bộ có thánh chỉ trong tay, muốn bắt người thì không ai có thể ngăn cản, cho dù Lai Tuấn Thần một tay che trời ngày trước có còn, y cũng không thể ngăn cản.
Nhưng mà xuất hiện hỏi thăm tình hình, trấn an Vương Hoằng Nghĩa một chút, thậm chí góp thêm vài câu bất bình hình thức, cũng là nghĩa tận của một quan nha chủ quản. Nếu không như thế, khí thế Ngự Sử đài tất không gượng dậy nổi.
Quả nhiên đã đến.
Dương Phàm nhìn Vệ Toại Trung và Hầu Tư Chỉ đang vội vã chạy đến, trong lòng thầm cười, chỉ là không thấy Ngự Sử Trung Thừa hiện tại là Vạn Quốc Tuấn đâu thì có chút nghi ngờ. Người này mặc dù khoog phải là lãnh đạo có quyết đoán, nhưng tâm cơ thâm trầm lại hơn Lai Tuấn Thần ba phần, y không thể không hiểu, càng là vào thời điểm này, càng phải ra mặt để ổn định tư tưởng mọi người.
Nhưng mà Vạn Quốc Tuấn không đến cũng không sao, vốn dĩ người hắn muốn châm biếm là Hầu Tư Chỉ, nói trực tiếp với y cũng giống nhau cả.
Vệ Toại Triung và Hầu Tư Chỉ vừa đến, người của Ngự Sử đài lập tức chia sang hai bên, nhường đường cho bọn họ.
Vương Hoằng Nghĩa thấy Hầu Tư Chỉ, lập tức kích động mà nói: - Hầu huynh, Vạn Trung Thừa đâu? Hai người nhất định phải làm chủ cho tiểu đệ.
Hầu Tư Chỉ an ủi: -Hoằng Nghĩa chớ hoảng sợ, Vạn Trung Thừa đi Đại Lý Tự làm việc còn chưa quay về. Đợi y trở về, bọn ta nhất định sẽ bàn kế sách cứu ngươi ra. Ngự Sử đài chúng ta không phải ai cũng có thể bóp nắn như trái hồng, chúng ta nhất định sẽ đòi công đạo cho ngươi.
Dương Phàm mở miệng cười nói: - Khụ! Bản quan nhận lệnh của Hoàng thượng thẩm tra vụ án này, nếu Vương Ngự Sử đúng là oan uổng, bản quan tự nhiên sẽ trả lại công đạo cho y, nếu như thật sự có tội. Đây là vụ án mà Bệ hạ rất quan tâm, e là không ai có thể cứu y.
Vệ Toại Trung mặt đầy ác ý, khinh thường mà cười: - Dương lang trung, uy phong của ngươi cũng thật là lớn, Thẩm phán viện ta xưa nay chỉ có bắt người vào, bị người khác đến Ngự Sử đài bắt người đi vẫn là lần đầu tiên từ trước đến nay.
Dương Phàm cười nhẹ nói: - Vệ Ngự Sử đâu cần phải ngạc nhiên như vậy, Ngự Sử đài cũng không phải là hang rồng miệng hổ, ở đây nếu có người phạm phám, đương nhiên sẽ khó mà thoát khỏi sự trừng trị của pháp luật. Tục ngữ đã nói có lần một tức sẽ có lần hai, lần này ta chỉ bắt một người, lần sau không chừng sẽ bắt hai người, ngươi quen thì tốt rồi.
Vệ Toại Trung vô cùng tức giận quát: - Họ Dương kia, ngươi đừng quá ngông cuồng, ngươi nghĩ Ngự Sử đài ta dễ ức hiếp phải không, hôm nay ngươi bắt một ngự sử của ta, ngày mai ta bắt ngươi đền gấp trăm ngàn lần.
Dương Phàm sắc mặt lạnh lùng, ung dung nói; - Vệ Ngự Sử, trong triều có bách quan, thiên hạ có hàng ngàn hàng vạn quan, những người lòng mang trung nghĩa ngươi bắt không hết, ngược lại các ngươi, các ngươi tưởng là bổn quan chỉ bắt một Vương Hoằng Nghĩa là thôi sao? Muốn người khác không biết trừ khi mình đừng làm, vẫn nên lo cho bản thân mình trước đi! Đi, chúng ta về Hình Bộ!
Dương Phàm vung tay lên, gạt mọi người sang hai bên, áp Vương Hoằng Nghĩa rời khỏi Ngự Sử đài. Hầu Tư Chỉ ở bên nghe thấy hắn bỏ lại những lời này, trong lòng cả kinh: - Xem ra, bọn chúng đã nhắm vào Ngự Sử đài chúng ta lâu lắm rồi, sợ là chúng ta vẫn còn nhược điểm bị hắn nắm được, nếu không thì hắn cũng không lớn miệng như vậy.
Nhìn bóng dáng Dương Phàm, Hầu Tư Chỉ chợt nghĩ đến điểm yếu của mình, không khỏi thầm nhủ: - Không được, phòng ngừa vạn nhất, ta phải sớm phòng bị.
Thiếu, đọc đỡ convert nha, khi nào có bản dịch mình sẽ bổ sung.
Võ Tắc Thiên ngồi vào chỗ của mình thân thể, lập tức lại lần nữa nhắc tới muốn gặp hiểu biết thức ba vị này thần tiên sống đạo Pháp Thần thông nguyện vọng. Lần này ba vị cao nhân ngược lại là cũng không chối từ, trong lúc nhất thời, vung đậu thành binh, đoạn lưỡi lại tục, cách vật thấu thị, cắt giấy thành cá... , nhiều loại pháp môn từng cái sử (khiến cho) ra, đem Võ Tắc Thiên xem thần trì lòng say.
Tận mắt nhìn đến như vậy thần thông, Võ Tắc Thiên đối với cái này ba cái nước ngoài người không tiếp tục nửa phần hoài nghi. Nàng không thể chờ đợi được mà hỏi thăm: "Ba vị tiên sư đều là có đại thần thông người, trẫm muốn thỉnh giáo, nếu là trẫm muốn tu tập cái này Trường Sinh thuật, cũng có thể sao?"
Thập mới nói người vuốt râu trầm ngâm một lát, liếc mắt sạch quang lão ni cùng Tây Phương Hồ Đạo Nhất mắt, đối với Võ Tắc Thiên nói: "Không dối gạt thánh nhân, chúng ta đều là thuở nhỏ khổ tu, mới có hôm nay cảnh giới. Bệ hạ hôm nay niên kỷ, nếu muốn giống như chúng ta bình thường tu hành, dĩ nhiên có chút đã muộn. Bất quá, nếu là do bần đạo hái luyện tiên đan cung cấp thánh nhân phục dụng, xứng đáng sống đến lưỡng giáp đã ngoài."
Võ Tắc Thiên thầm nghĩ: "Lưỡng giáp cũng không quá đáng năm, ta năm nay đều rồi, tính toán đâu ra đấy cũng sẽ thấy sống năm mươi năm. Thế gian có chút căn bản không hiểu tu hành phàm nhân cũng có sống quá trăm tuổi đấy, ta là thiên tử, thiên tài địa bảo nhiều loại kỳ vật ta cần ta cứ lấy, lại mượn nhờ hắn đan dược, mới chỉ diên thọ kéo dài đến lưỡng giáp sao?"
Đổi lại trước kia, chỉ cần có thể sống đến trăm tuổi, Võ Tắc Thiên cũng đã biết đủ, hôm nay mắt thấy trước người ba vị này kỳ mọi người đều sống ba bốn trăm năm phía trên. Lưỡng giáp thọ Lộc đối với Võ Tắc Thiên lực hấp dẫn tựu nhỏ đi rất nhiều.
Sạch quang lão ni nhìn thấy Võ Tắc Thiên sắc mặt, bề bộn hợp thành chữ thập mỉm cười nói: "Thánh nhân, thập mới nói ngày - âm lịch mồi bách thảo, xin miễn khói lửa, dùng cỏ cây chi đan tá dẫn đường chi thuật. Cho nên trường thọ. Bần ni rất có nghề) : (có một bộ Luyện Khí dưỡng thần pháp môn. Cũng có thể trường thọ. Mà lão Hồ tinh thông Tây Phương đạo pháp, có nhương tinh kéo dài tánh mạng chi pháp.
Thập mới nói người đã ra tay, bần ni các loại:đợi mông thánh nhân ưu ái, cũng đem làm vi bệ hạ ra chút ít khí lực mới là. Như vậy đi. Có thể cho thập mới nói con người làm ra bệ hạ luyện đan, bần ni thụ bệ hạ thổ nạp pháp môn, Tây Phương lão Hồ vi bệ hạ nhương tinh kéo dài tánh mạng, chỉ là cử động lần này chính là nghịch thiên mà đi, dùng ta ba người thần thông. Chỉ (cái) có thể bảo chứng mỗi người vi bệ hạ tục thọ năm mươi năm, về sau muốn xem bệ hạ tạo hóa nữa.
Võ Tắc Thiên đại hỉ, nếu là ba vị này tiên sư một người vì nàng kéo dài đi năm mươi năm, vậy thì có thể sống đến hơn hai trăm tuổi, từ nay về sau dùng hơn năm thời gian tu hành, (tụ) tập thiên hạ vật lực vi mình sở dụng, nói không chừng mình cũng có thể lĩnh ngộ tiên thuật, trường sanh bất lão mặc dù không có khả năng, sống thêm cái năm trăm năm tổng còn có thể a!
Võ Tắc Thiên lập tức cử động gây nên bừng bừng mà lãnh giáo nói: "Như thế. Trẫm phải chăng cũng muốn ăn chay đâu này?"
Sạch quang lão ni nói: "Từ xưa người ăn chay thọ, bệ hạ tự nhiên ăn chay, dùng tá tiên đan và thổ nạp pháp môn."
Võ Tắc Thiên hôm nay đã thất tuần tuổi, đối với thức ăn mặn vốn cũng không có quá nhiều muốn ăn, nghe xong vui vẻ đáp ứng. Nói: "Có thể được, từ ngày hôm nay, trẫm nếu không dùng nửa điểm thức ăn mặn."
Tây Phương lão Hồ gặp thập mới nói nhân hòa sạch quang lão ni kẻ xướng người hoạ, vị này Đông Phương nữ hoàng đối với bọn họ càng ngày càng là cung kính. Chính mình một mực kém cỏi ngôn ngữ, tại hoàng đế trong nội tâm không kịp bọn hắn thụ coi trọng. Sợ hội (sẽ) ngắn hắn chỗ tốt, vội hỏi: "Thánh nhân chính là Di Lặc Phật tổ tạ thế, lẽ ra tự thể nghiệm, thức ăn chay tu thân. Theo bần đạo xem ra, thánh nhân còn ứng cấm thiên hạ Nhân Đồ giết súc vật và bắt cá tôm, làm cho thiên hạ quân dân từ nay về sau không ăn thức ăn mặn, như thế tắc thì công lớn lao yên, thiên hạ muôn dân trăm họ hạnh yên, vạn vật sinh linh, mặn vi thánh nhân cầu phúc, thánh nhân còn sợ không được Trường Sinh sao?"
Võ Tắc Thiên nói khoác chính mình là Di Lặc chuyển thế, chỉ là vì nàng đăng cơ tạo thế, liền chính cô ta đều không tin đấy, lúc này lại nghe Tây Phương lão Hồ nói nàng là Di Lặc chuyển thế, không khỏi âm thầm kinh nghi. Có thể nàng lại không thể không nhận,chối bỏ chuyện này, đành phải ra vẻ kinh ngạc mà nói: "Tiên sư nhận ra trẫm đời trước?"
Cái này mấy một tên lường gạt đều là nhất tự ý quan sát nét mặt chủ nhân, sạch quang lão ni nhìn lên Võ Tắc Thiên sắc mặt, đã biết rõ nàng nổi lên lòng nghi ngờ, không khỏi âm thầm sinh khí: "Cái này lão Hồ, gọi hắn ít nói chuyện, càng muốn lắm miệng, thật vất vả hù làm cho vị này nữ hoàng đế đối với chúng ta tín nhiệm có gia, hắn một câu lại nâng lên hoàng đế lòng nghi ngờ."
Sạch quang lão ni tranh thủ thời gian bổ cứu, ra vẻ thần bí mà nói: "Ha ha, ngã phật gia giảng nhân quả. Một ẩm một mổ, hẳn là tiền định. Dân gian đồn đãi thánh nhân chính là Di Lặc chuyển thế, thánh nhân cho rằng đây là thiên hạ thần dân lấy lòng thánh nhân sao? Thánh nhân, muốn biết thế gian này sự tình ai cũng không bàn mà hợp ý nhau Thiên Đạo ah..."
Võ Tắc Thiên là người thông minh, người thông minh nghe xong như vậy vài câu hàm hồ lời mà nói..., lập tức rất thông minh mà tựu tự hành bổ túc rồi. Võ Tắc Thiên vừa mừng vừa sợ, nàng không nghĩ tới chính mình vì đăng cơ tạo thế lừa gạt lừa gạt thế nhân Di Lặc chuyển thế vừa nói dĩ nhiên là thật sự.
"Đúng vậy a! Bầu trời thần Phật như thế nhiều, vì sao hoài nghĩa cùng chín đại cao tăng hết lần này tới lần khác chọn trúng Phật Di Lặc vi trẫm kiếp trước đâu này? Chỉ là ngẫu nhiên chịu? Hôm nay xem ra, là tối tăm bên trong có Thiên Đạo âm thầm chỉ dẫn lấy bọn hắn, nguyên lai... Trẫm lại thật sự là Di Lặc Phật tổ chuyển thế!"
Ma lặc còn chưa phát hiện mình nói lỡ, vừa thấy hoàng đế cùng hắn đến gần, không khỏi dương dương tự đắc mà lại nói khoác nói: "Bần đạo hành tẩu thiên hạ đã năm trăm năm, hai trăm năm trước, bần đạo tựu từng thấy qua hoài nghĩa đại sư đây này."
Thập mới nói nhân hòa sạch quang lão ni một đầu hắc tuyến: "Cái này miệng rộng ngưu muốn thổi đến mức nào, trước mắt cái này lão phu nhân thế nhưng mà đương kim thiên tử, không phải trên phố lão khu, vạn nhất lộ ra sơ hở..."
Trời rất lạnh, cái này một ni một đạo nhưng lại kinh ra một thân mồ hôi lạnh. Võ Tắc Thiên cũng là cả kinh, tiếp theo kinh ngạc mà nói: "Chuyện gì! Ma lặc tiên sư hai trăm năm trước chỉ thấy qua hoài nghĩa? Cái này... Điều này sao có thể, hoài nghĩa đã sống có hơn hai trăm tuổi rồi hả?"
Ma lặc vuốt vuốt râu quai nón, cười ha ha nói: "Không phải vậy, bần đạo chứng kiến, không phải hôm nay hoài nghĩa đại sư, mà là hoài nghĩa đại sư kiếp trước!"
Sạch quang lão ni không dám lại lại để cho hắn nói nữa, cái này ma lặc cùng nàng hai người bất đồng, ma lặc nội tâm thô, nguyên vốn là tại Tuyền Châu dựa vào biểu diễn đoạn lưỡi lại tục, nuốt than phóng hỏa một loại ảo thuật kiếm tiền hoa đấy, bị hắn hai người phát giác người này thuật pháp có thể dùng, mới lôi kéo trở thành đồng lõa, cái này người không phải chuyên nghiệp lừa đảo, lại gọi hắn nói tiếp, chỉ sợ là muốn rò nhân bánh.
Sạch quang lão ni tranh thủ thời gian tiếp nhận lời nói mảnh vụn nói: "Ha ha, đã ma lặc đã nói toạc rồi, cái kia bần ni liền hướng thánh nhân giao cái thực đáy ngọn nguồn a. Thực không dám đấu diếm, cái này hoài nghĩa đại sư chính là Phật môn hộ pháp vi đà Bồ Tát chuyển thế. Bởi vì cái gọi là một Phật xuất thế, ngàn Phật hộ ủng, vi đà đi đầu tạ thế, đúng là vi thánh nhân mở đường mà đến."
Sạch quang lão ni có phần phú nhanh trí, một câu chẳng những thay ma lặc tròn dối. Nhưng lại nịnh nọt Tiết Hoài Nghĩa. Tại nàng có lẽ. Tiết Hoài Nghĩa nghe xong nói như vậy pháp tất nhiên vui mừng, mà nữ hoàng đế cũng tất nhiên vui vẻ, này cái gọi là nhất cử lưỡng tiện là.
Thập mới nói người thanh khục một tiếng, vuốt râu mỉm cười nói: "Sạch quang sư thái. Thiên Cơ đã bị tiết lộ quá nhiều rồi."
Sạch quang lão ni "Ah" một tiếng, bận làm nói lỡ hối hận,tiếc hình dáng.
Ma lặc cùng hắn hai người hợp tác lâu vậy, một thấy hai người như thế bổ cứu, thế mới biết mình nói sai, bề bộn cười hắc hắc. Nói ra: "Ta Tây Phương pháp môn cùng ngươi thích đạo hai nhà bất đồng. Nhương tinh kéo dài tánh mạng, vốn là nghịch chuyển Thiên Cơ tiến hành, hôm nay ngẫu nhiên tiết lộ vài câu cũng không quan trọng."
Hắn nói không quan trọng, đối với Trương Xương Tông cùng Trương Dịch Chi hai người mà nói, mấy câu nói đó lại vội vàng vô cùng.
Trương Xương Tông cùng Trương Dịch Chi hôm nay chính thụ nữ hoàng đế sủng ái, hai người vinh hoa phú quý, tiền tài quyền thế quyền lực, toàn bộ đến từ chính nữ hoàng, bọn hắn lo lắng nhất đúng là nữ hoàng đế nhưng không thể vong tình tại Tiết Hoài Nghĩa, hôm nay cái này mấy người lại nói cái gì Tiết Hoài Nghĩa là Di Lặc hộ pháp vi đà Bồ Tát. Bệ hạ như cho là thật, bọn hắn làm sao có thể đủ chuyên sủng đâu này?
Vốn, mới xem mấy người kia phương thuật rất cao minh, hai cái mỹ thiếu niên cũng là tâm thần đều say, lúc này nhưng lại ám sinh căm hận. Ba cái "Tiên Nhân" tuyệt đối thật không ngờ. Khoác lác không cẩn thận thổi đại phát rồi, hôm nay đã triệt để đắc tội Võ Tắc Thiên bên gối người, hơn nữa vừa được tội tựu là hai cái, thay bọn hắn chôn xuống một cái đại họa căn.
Võ Tắc Thiên nhưng lại nghe được mở cờ trong bụng. Muốn cái kia Tiết Hoài Nghĩa lỗ võ hữu lực, tính tình thô lỗ. Thiên cùng mình vừa thấy hợp ý, lại hoàn toàn che hắn một cái hộ quốc pháp sư, bực này cơ duyên, có thể bất chính như là cầm trong tay Chày Kim Cương Phật môn hộ Pháp Thần đem vi đà Bồ Tát sao? Nghĩ đến đây, Võ Tắc Thiên đối với chính mình Di Lặc chuyển thế thân phận càng là tin tưởng không nghi ngờ rồi.
Nàng vui vẻ nói: "Đa tạ ba vị thượng sư làm phép, trẫm vi Di Lặc, trẫm quốc gia độ, dĩ nhiên là là Phật quốc, lẽ ra không sát sinh, không ăn thịt, trẫm ngày mai tựu ban bố cấm tàn sát lệnh, cấm thiên hạ Nhân Đồ giết súc vật và bắt cá tôm!"
Thập mới nói nhân hòa sạch quang lão ni cùng với Tây Phương lão Hồ hai tay hợp thành chữ thập, cùng tuyên pháp danh:
"Vô Thượng Thái Ất Thiên Tôn!"
"A Di Đà Phật! Thiện tai, thiện tai!"
Về phần ma lặc, cũng không biết hắn niệm chính là cái gì pháp danh, chỉ để ý cũng ọt ọt một câu là được.
Nữ liều vui vẻ cam đoan muốn hạ "Cấm tàn sát làm cho" cấm thiên hạ sát sanh về sau, lại đối với thập mới nói có người nói: "Tiên trưởng vi trẫm luyện đan, bảo vệ trẫm trường thọ, công lớn lao ỉu xìu, trẫm phong tiên trưởng vi chính gián nghị đại phu cùng Phượng các loan đài Bình Chương sự tình, về sau theo hướng bạn giá, trẫm cũng tốt gần đây thỉnh giáo!"
Võ Tắc Thiên một câu, liền đưa lão đạo này một cái Tể tướng chức vị, lại đối với cái kia sạch quang lão ni nói: "Trẫm phong sư thái vi lân chỉ tự Chi Chủ, về sau có thể tại trong kinh đầu thụ đồ truyền đạo, xuất nhập cung đình không khỏi!"
Ma lặc nghe đến đó, không khỏi lại càng hoảng sợ, hắn mặc dù khắp nơi giả danh lừa bịp, nhưng vẫn là đầu một hồi lừa gạt đến hoàng đế lớn như vậy nhân vật trên đầu, hắn thầm nghĩ mượn cái gì nhương tinh kéo dài tánh mạng, cần cách làm vi lấy cớ, nhiều lừa gạt chút ít vàng bạc châu ngọc, sau đó vừa đi hắn. Nếu như làm quan hoặc là làm cái gì tự chủ, tiền hô hậu ủng phong quang ngược lại là phong quang rồi, nhưng là muốn chạy trốn thực sự khó đây nè.
Ma lặc nghĩ tới đây, tranh thủ thời gian chối từ nói: "Bần đạo tuy nhiên tu tập thuật pháp, lại không nhìn được vài cái chữ to, tu Tây Phương pháp môn cũng là chồn hoang thiền, làm không được quan, cũng không thể khai tông lập phái, dám thỉnh thánh nhân tại lân chỉ tự bên cạnh ban thưởng bần đạo một tràng nhà cửa, nếu có tuyên triệu, bần đạo theo tuyên theo đến là được."
Cái này người Hồ bề ngoài không được tốt, hơn nữa hắn thần thông tuy nhiên nhìn xem hoa mắt, lại báo không ra bản thân môn phái, xa không kịp thập mới nói nhân hòa sạch quang lão ni Phật đạo hai môn hậu trường cường đại, ở trong mắt Võ Tắc Thiên, đối với hắn xác thực không giống đối với cái kia một ni một đạo coi trọng, hắn đã nói như vậy, Võ Tắc Thiên tự nhiên một lời đáp ứng.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
- Đám đại thần các ngươi, thân phụ Thánh Thượng long ân, hưởng thụ mồ hôi nước mắt nhân dân, không suy nghĩ đền đáp triều đình, lại ăn hối lộ trái pháp luật, tùy ý vơ vét của cải, làm nhiều chuyện xấu, không biết liêm sỉ. Hiện đã biết tội của mình chưa?
Vương Hoằng Nghĩa vẻ mặt quang minh chính đại, lời nói chính nghĩa, những người không biết lai lịch của y, chỉ nghe mấy câu hùng hồn này, ấn tượng tốt tự nhiên sẽ nảy sinh. Người như vậy không phải quan thanh liêm thì còn có ai là thanh liêm nữa?
Trương Tích, Tô Vị Đạo, Thôi Nguyên Tống bị y hỏi, đều thẹn đỏ mặt, không kìm lòng nổi cúi đầu xuống.
Sau khi Đông cung gửi thư khiến nại án, Hoàng đế đã không dễ dàng tin đối với việc mưu phản, muốn cứng rắn lấy tội nhận hối lộ thành tội tạo phản, quả là có khó khăn hơn một chút, Vương Hoằng Nghĩa không có đầu óc tâm cơ và thủ đoạn như Lai Tuấn Thần, nghĩ tới việc này lại cảm thấy nhức đầu.
Trước khi y vẫn chưa nghĩ ra lí do thỏa đáng, phải kéo dài vụ án này, không thể dễ dàng kết thúc. Nghĩ đến đây, Vương Hoằng Nghĩa ho khan một tiếng: - Trương Tích, ngươi làm thiên quan tuyển sự đã nhiều năm, bắt đầu nhận hối lộ từ lúc nào, có những quan viên nào được thăng chức nhờ hối lộ cho ngươi, còn không mau khai ra!
Trương Tích hoảng sợ ngẩng đầu nói: - Phạm quan đã khai rồi!
Vương Hoằng Nghĩa cười lạnh một tiếng nói: - Danh sách ngươi khai tất cả cũng chỉ có hơn mười người, chẳng lẽ mười mấy năm nay, ngươi chỉ nhận của mấy người này!
Trương Tích nói: - Có vài... có vài người là do ân tình, bằng hữu tặng. Có một số không có tặng quà nhưng bọn họ theo đạo lý là đáng được thăng chức....
Vương Hoằng Nghĩa đập mộc đường xuống bàn một phát, quát - Có nên thăng chức hay không, đều có công luận. Ngươi chỉ quan tâm từ khi đảm nhiệm thiên quan tuyển sự đến nay, đã nhận hối lộ từ những người nào thì nói hết ra, để khỏi phải chịu nhục hình.... hừ, nếu đã đút lót, đã mất đi chữ đức, còn có tư cách gì lên chức, trò cười thiên hạ.
Vương Hoằng Nghĩa vừa dứt lời, đột nhiên có hơn hai người quan sai từ dưới xông lên, hơn hai mươi người hùng hổ xông vào đại sảnh đường, công đường nhất thời náo loạn, quan sai đứng đầu của đại sảnh đường kinh ngạc lập tức nghênh ra quát: - Các ngươi là ai, sao dám xông vào công đường!
Những người đó cũng không thèm quan tâm xông vào rồi phân thành hai bên tả hữu, Trình Nhạn Linh đứng trước các quan sai của Thẩm phán viện, hai kỳ bài một tay ấn đao, vẻ mặt kiêu ngạo bước lên trước đẩy quan sai đứng đầu của đại sảnh đường đang kinh ngạc ra một bên, cao giọng nói: - Cho mời lang trung lên đường!
Vương Hoằng Nghĩa thấy tình hình như vậy, không nén được chậm rãi đứng lên, ba người Tô Vị Đạo đứng ở dưới trong lòng không khỏi có chút chờ mong: - Nhìn bộ dạng này, chẳng lẽ tình hình có biến?
Dưới sảnh đường lại có hơn hai mươi sai nha bao quanh bảo vệ một người ở giữa, một thân bào quan oai phong, đích thị là Hình Bộ ti chính đường Dương Phàm. Vương Hoằng Nghĩa vừa thấy Dương Phàm, sắc mặt đột nhiên thay đổi, kinh sợ mà nói: - Dương Phàm, nơi này là Ngự Sử đài, không phải nha môn Hình Bộ, sao ngươi lại dám xông vào đại đường?
Vương Hoằng Nghĩa hùng hồn chất vấn, một dự cảm bất an làm cho y tay chân lạnh ngắt. Dương Phàm không điên, đương nhiên không có khả năng mang người tự tiện xông vào đại đường Ngự Sử đài, nhất định là hắn có chỗ dựa. Vương Hoằng Nghĩa trong lòng bất an, trong phút chốc đã nghĩ ra một loạt khả năng càng nghĩ càng sợ hãi.
Dương Phàm đứng trước đại đường, liếc nhìn ba người đang nhìn vào hắn chằm chằm với vẻ mặt đầy mong đợi, trong lòng thầm thở dài “ Lý tướng công vì muốn xóa bỏ tận gốc Ngự Sử đài đã coi các vị là vật bỏ đi rồi. Các vị lại có khuyết điểm trên người, Dương mỗ một mình khó chống, thật sự không cứu được các vị.
Dương Phàm chỉ liếc bọn họ một cái, liền giơ tay trái lên, Phùng Tây Huy đứng phía sau bên cạnh hắn lập tức hai tay đưa thánh chỉ cho hắn, Dương Phàm từ từ mở ra, cao giọng nói: - Thánh chỉ đến, Vương Hoằng Nghĩa tiếp chỉ!
Vương Hoằng Nghĩa trong lòng càng thêm hoảng sợ, vội vàng rời khỏi bàn xử án, đứng chắp tay khom người, ba vị Tể tướng phạm tội bởi vì không phải là người lĩnh chỉ, đều khoanh tay lui sang một bên.
Dương Phàm cao giọng tuyên đọc thánh chỉ : - Môn hạ: hiện có bách tính kêu oan, tố cáo Ngự Sử đài Vương Hoằng Nghĩa lấy danh nghĩa giả buôn bán cổ vật, nhận hối lộ khắp nơi. Không coi quốc pháp ra gì, tụ cho là đúng, lệnh Hình bộ theo trình tự mà điều tra... Phía dưới lại có dấu của trung Thư thị lang, Trung thư xá nhân và những người có liên quan, là công văn chính thức của triều đình. Hình Bộ vốn không có quyền trực tiếp thẩm tra xử lí phạm quan Ngự Sử đài, nhưng có thánh chỉ Hoàng đế, hắn có thể hợp tình hớp lí can thiệp vụ án.
Dương Phàm tuyên chỉ xong, vung tay lên, bốn người to lớn xông tới, bỏ mũ, cởi áo quan, xích sắt trói trên cổ Vương Hoằng Nghĩa, y hai chân mềm nhũn, dường như ngã nhào xuống đất.
Sai nha Hình Bộ nhìn ngang nhìn dọc, ai đấy vênh váo tự đắc, Hình Bộ mấy lúc oai phong như vậy, hơn nữa còn là giương oai ở Ngự Sử đài. Dương Phàm có oai phong của Chu Hưng, nhưng cũng không giống như Chu Hưng bình thường quản lí thuộc hạ nghiêm khắc, nên dĩ nhiên rất được lòng của người trong Hình Bộ
- Đưa người đi!
Dương Phàm hạ lệnh, Viên Hàn dẫn một nhóm sai nha, đem Vương Hoằng Nghĩa từ trong đại sảnh đường lôi đi. Quan sai trong Ngự Sử đài mắt thấy Dương Phàm phụng chỉ bắt người, cả đám vẻ mặt ngỡ ngàng, căn bản không dám tiến lên cản lại.
Ba người Tô Vị Đạo thấy Dương Phàm quay người định đi, không kìm được có chút hoảng hốt, Thôi Nguyên Tống tuy là cấp trên của Dương Phàm, nhưng mà bình thường hục hặc nhau, chưa bao giờ có giao tình thật sự, hơn nữa hôm nay y là tù nhân, làm sao có mặt mũi gặp thuộc hạ ngày trước, Tô Vị Đạo do vụ Địch Nhân Kiệt, cũng coi như là có quen biết với Dương Phàm, liền mặt dầy bước nhanh lên chắp tay nói: - Vụ án của đám lão hủ chúng ta...
Dương Phàm thấy lãothi lễ với mình, vội tránh một bước, đáp lễ nói: - Hạ quan không dám nhận một lễ của Tô tể tướng. Hạ quan hôm nay đến, chỉ là để phụng chỉ bắt Vương Hoằng Nghĩa về quy án, còn vụ án của Tô tể tướng, hạ quan không có quyền hỏi đến.
Tô Vị Đạo nghe xong, không nén được thất vọng
Dương Phàm thấy lão tuy chưa năm mươi nhưng tóc đã bạc đi hơn một nửa, búi tóc xõa tung, trong lòng thật không đành lòng, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện mà Uyển Nhi nói với hắn trong cuộc hẹn bí mật hôm qua, bèn nói - Thánh thượng tuệ nhãn chiếu khắp nơi, tỏa khắp thiên hạ, nếu Tô tể tướng không làm sai truyện gì, nhất định sẽ không xử oan cho ngài, nếu có làm sai, thành tâm ăn năn hối cải, Thánh thượng là Di lặc chuyển thế, có lòng từ bi, có thể sẽ mở một con đường thoát.
Dương Phàm nói đến đây, vừa chắp tay với lão vừa lùi xuống, xoay người đi ra lui ra ngoài.
Lời này cả Thôi Nguyên Tống và Trương Tích đều nghe thấy, những lời này không đau không ngứa chính là những lời an ủi bình thường, nhưng hai người nghe xong càng thêm chán nản, không để vào trong lòng. Chỉ có Tô Vị Đạo, lúc Dương Phàm nói được một nửa, đụng vào ánh mắt của hắn, mơ hồ cảm nhận được gì đó trong ánh mắt đó, trong lòng chợt khẽ động.
Nhìn bóng lưng Dương Phàm dời đi, Tô Vị Đạo lặp lại mấy lần những lời nói của hắn, dần dần hứng phấn lên. Nếu như Dương Phàm chỉ là an ủi mấy câu, lão cũng sẽ không có những suy nghĩ khác, đây là những lời an ủi rất phổ biến, giống như là lời của người khác nói với gia đình có tang “ Xin hãy bớt đau buồn”
Nhưng mà thêm cái ánh mắt đầy thâm ý của Dương Phàm, Tô Vị Đạo nhận ra những lời này không đơn giản như vậy. Lão không biết lí do bên trong nhưng lão cũng đã quyết định thử làm theo cách của Dương Phàm, có lẽ hi vọng của lão chính là ở cái ánh mắt này, trong một câu nói...
Dương Phàm dẫn người từ trong công đường đi ra, bên ngoài đã sớm vây đầy những người của Ngự Sử đài, vừa thấy Vương Hoằng Nghĩa bị trói, lập tức om sòm, vây quanh bọn họ chất vất, Phùng Tây Huy và Viên Hàn cũng không nhập nhằng, nói lớn: - Phụng chỉ bắt người. Sau một phen nhộn nhịp bàn tán, nghe rõ bọn họ quả nhiên đến là phụng chỉ bắt người, không dám cản trở nhưng nhìn bọn họ với ánh mắt đầy thù hận.
Dương Phàm đứng ở phía sau tùy bọn chúng ồn ào, đôi mắt vô tình mà hữu ý quét trong đám người, hắn không tin người của Chủ sự Ngự Sử đài sẽ không lộ diện. Hình Bộ có thánh chỉ trong tay, muốn bắt người thì không ai có thể ngăn cản, cho dù Lai Tuấn Thần một tay che trời ngày trước có còn, y cũng không thể ngăn cản.
Nhưng mà xuất hiện hỏi thăm tình hình, trấn an Vương Hoằng Nghĩa một chút, thậm chí góp thêm vài câu bất bình hình thức, cũng là nghĩa tận của một quan nha chủ quản. Nếu không như thế, khí thế Ngự Sử đài tất không gượng dậy nổi.
Quả nhiên đã đến.
Dương Phàm nhìn Vệ Toại Trung và Hầu Tư Chỉ đang vội vã chạy đến, trong lòng thầm cười, chỉ là không thấy Ngự Sử Trung Thừa hiện tại là Vạn Quốc Tuấn đâu thì có chút nghi ngờ. Người này mặc dù khoog phải là lãnh đạo có quyết đoán, nhưng tâm cơ thâm trầm lại hơn Lai Tuấn Thần ba phần, y không thể không hiểu, càng là vào thời điểm này, càng phải ra mặt để ổn định tư tưởng mọi người.
Nhưng mà Vạn Quốc Tuấn không đến cũng không sao, vốn dĩ người hắn muốn châm biếm là Hầu Tư Chỉ, nói trực tiếp với y cũng giống nhau cả.
Vệ Toại Triung và Hầu Tư Chỉ vừa đến, người của Ngự Sử đài lập tức chia sang hai bên, nhường đường cho bọn họ.
Vương Hoằng Nghĩa thấy Hầu Tư Chỉ, lập tức kích động mà nói: - Hầu huynh, Vạn Trung Thừa đâu? Hai người nhất định phải làm chủ cho tiểu đệ.
Hầu Tư Chỉ an ủi: -Hoằng Nghĩa chớ hoảng sợ, Vạn Trung Thừa đi Đại Lý Tự làm việc còn chưa quay về. Đợi y trở về, bọn ta nhất định sẽ bàn kế sách cứu ngươi ra. Ngự Sử đài chúng ta không phải ai cũng có thể bóp nắn như trái hồng, chúng ta nhất định sẽ đòi công đạo cho ngươi.
Dương Phàm mở miệng cười nói: - Khụ! Bản quan nhận lệnh của Hoàng thượng thẩm tra vụ án này, nếu Vương Ngự Sử đúng là oan uổng, bản quan tự nhiên sẽ trả lại công đạo cho y, nếu như thật sự có tội. Đây là vụ án mà Bệ hạ rất quan tâm, e là không ai có thể cứu y.
Vệ Toại Trung mặt đầy ác ý, khinh thường mà cười: - Dương lang trung, uy phong của ngươi cũng thật là lớn, Thẩm phán viện ta xưa nay chỉ có bắt người vào, bị người khác đến Ngự Sử đài bắt người đi vẫn là lần đầu tiên từ trước đến nay.
Dương Phàm cười nhẹ nói: - Vệ Ngự Sử đâu cần phải ngạc nhiên như vậy, Ngự Sử đài cũng không phải là hang rồng miệng hổ, ở đây nếu có người phạm phám, đương nhiên sẽ khó mà thoát khỏi sự trừng trị của pháp luật. Tục ngữ đã nói có lần một tức sẽ có lần hai, lần này ta chỉ bắt một người, lần sau không chừng sẽ bắt hai người, ngươi quen thì tốt rồi.
Vệ Toại Trung vô cùng tức giận quát: - Họ Dương kia, ngươi đừng quá ngông cuồng, ngươi nghĩ Ngự Sử đài ta dễ ức hiếp phải không, hôm nay ngươi bắt một ngự sử của ta, ngày mai ta bắt ngươi đền gấp trăm ngàn lần.
Dương Phàm sắc mặt lạnh lùng, ung dung nói; - Vệ Ngự Sử, trong triều có bách quan, thiên hạ có hàng ngàn hàng vạn quan, những người lòng mang trung nghĩa ngươi bắt không hết, ngược lại các ngươi, các ngươi tưởng là bổn quan chỉ bắt một Vương Hoằng Nghĩa là thôi sao? Muốn người khác không biết trừ khi mình đừng làm, vẫn nên lo cho bản thân mình trước đi! Đi, chúng ta về Hình Bộ!
Dương Phàm vung tay lên, gạt mọi người sang hai bên, áp Vương Hoằng Nghĩa rời khỏi Ngự Sử đài. Hầu Tư Chỉ ở bên nghe thấy hắn bỏ lại những lời này, trong lòng cả kinh: - Xem ra, bọn chúng đã nhắm vào Ngự Sử đài chúng ta lâu lắm rồi, sợ là chúng ta vẫn còn nhược điểm bị hắn nắm được, nếu không thì hắn cũng không lớn miệng như vậy.
Nhìn bóng dáng Dương Phàm, Hầu Tư Chỉ chợt nghĩ đến điểm yếu của mình, không khỏi thầm nhủ: - Không được, phòng ngừa vạn nhất, ta phải sớm phòng bị.