Tuyết Liên bị Huân Nhi cô nương trêu chọc, lập tức xoắn tay, vò góc áo, không cho phép dậm chân nói: - Đừng nói nữa, vừa thấy người ta, Huân Nhi tỷ tỷ đã giễu cợt ta!
Huân Nhi cười lộ ra một hàm răng trắng, cười ngặt nghẽo nói: - Ha ha, xem bộ dạng xấu hổ của muội thật buồn cười! Muội vốn là chị dâu tương lai của ta, hiện giờ gọi ta là tỷ tỷ, đợi đến khi vào nhà ta, ta phải gọi muội là tiểu chị dâu. ừm! Mới một năm không gặp, càng thêm mặn mà, trở về nói với tiểu ca ca, huynh ấy nhất định sẽ rất thích.
Tuyết Liên chung quy da mặt mỏng, khuôn mặt đỏ như bông hoa, nàng không muốn tiếp tục nói chuyện này, vội hỏi: - Huân Nhi tỷ tỷ, ngươi đến đây lúc nào, tại sao không đến nhà ta?
Lúc này lão gia nhân kia đã đuổi đến, y cũng nhận ra vị Huân Nhi cô nương này, cung kính thi cái lễ nói: - Lão nô bái kiến Huân Nhi cô nương.
Huân Nhi gật gật đầu với lão gia nhân, rồi với Tuyết Liên: - Lần này ta đến, chính là muốn tìm ngươi chơi đùa đấy, trùng hợp, cái gì khâm sai trên triều đình đến đây, cha vừa đến đã bị La đô đốc bắt đi hầu rượu rồi. Vốn dĩ cha muốn đưa ta đi cùng nhưng ta ngại phiền phức, ở phía sai phủ La đô đốc đợi một chút liền chạy đi, chi bằng, đến nhà muội đi.
Dương Phàm nghe đến đó, bèn đi đến chỗ hai nàng, Dương Phàm ở đây không quen biết, muốn nghe ngóng hành tung của Hoàng Cảnh Dung thực không dễ dàng, một nhà Tuyết Liên lại ở đây, có lẽ có thể từ bọn họ điều tra một ít hành tung của Hoàng Ngự sử. Khi hắn nghe vị Huân Nhi cô nương này nói phụ thân của nàng đi hầu khâm sai uống rượu, thì càng quyết định thực hiện chủ ý.
- Tiểu thư Tuyết Liên !
Dương Phàm gọi một tiếng, Huân Nhi và Tuyết Liên đồng thời xoay người lại, thấy một nam nhân trẻ tuổi vẻ mặt vui mừng đang đứng đó..
Tuyết Liên nhìn Dương Phàm, chần chờ nói: -Ngươi là...
Dương Phàm cười ha hả, nói: - Tuyết Liên tiểu thư không nhận ra ta sao? Cô nương còn nhớ rõ một phường đinh trước đây ở Lạc Dương đã bị người ta ném vào trong hồ nhà cô nương không? Còn có con dế mà cô nương giấu ở bên trong đèn đường....
-A! A! A...
Tuyết Liên chỉ vào Dương Phàm, miệng càng mở lớn hơn, một lúc sau, nàng đột nhiên bất ngờ kêu lên vui vẻ : -Ta nhớ ! Haaa...! Hóa ra là ngươi, tại sao ngươi cũng đến đây?
Tuyết Liên nhảy hai cái, đột nhiên như nghĩ tới điều gì vội vàng đem những đồ đang ôm giao hết cho lão gia nhân, giơ tay tóm Dương Phàm vội kéo gấp đến ven đường, thấy hắn còn nắm một con ngựa, liền nhỏ giọng nói: -Ngươi còn cưỡi ngựa? Xem ra không phải là phạm nhân bị lưu đày đến nơi này?
Dương Phàm giật mình, kinh ngạc nói: - Đương nhiên không phải, ta sao mà bị lưu đày đến tận đây ?
Tuyết Liên nhìn hai bên một chút giọng còn nhỏ hơn: - Vậy, ngươi chính là ở Lạc Dương phạm vào chuyện gì, mới trốn đến nơi đây hay đúng không?
Dương Phàm nghe đến đó mới bừng tỉnh ngộ, trong những năm này, những người đi du lịch ít lại càng ít, hơn nữa giao thông không tiện, thì càng hiếm thấy có người sẽ ngàn dặm bôn ba đến đất khách tha hương. Hơn nữa Lạc Dương là kinh thành, hắn là người Lạc Dương, càng không có đạo lí rời khỏi kinh thành lưu lạc bên ngoài..
Lúc cả nhà Tuyết Liên rời khỏi kinh thành, hắn vẫn chưa xuất hiện trong kí ức của nàng, hắn vẫn là một tiểu phường đinh bên trong phường Tu Văn, không có khả năng bôn ba xuất hiện ở chỗ này, nếu hắn không phải là phạm nhân lưu lạc ở đây, vậy cũng là có thể là phạm tội chạy trốn khỏi kinh thành.
Dương Phàm trong lòng lóe sáng, thuận miệng đáp: - Đúng vậy, Tuyết Liên tiểu thư vẫn thật thông minh. Ta...đích thị là trốn tới đây. Tiểu thư biết Diện Phiến Nhi cô nương chứ? Cái gì? Cô nương không biết? Diện Phiến Nhi cô nương chính là cô nương bán mỳ Diện Phiến Nhi ở ngõ thứ hai chỗ ngã tư ở Tu Văn phường chúng ta.
Một hôm khi đang ở cửa ngõ bán Diện Phiến Nhi thì bị một gã con cháu nhà giàu thấy được, gã đó thèm muốn sắc đẹp của cô ấy, liền giở trò, cô nương cũng biết ta thích nhất là bênh vực kẻ yếu, ta tam quyền hai cước đánh ngã tên bại hoại kia, kết quả không cẩn thận làm đổ nồi nước làm phỏng một lớp da của y. Việc này làm ta mắc phải đại họa, đành phải chạy khỏi kinh thành.
Dương Phàm nói dối không chớp mắt, mà Tuyết Liên cô nương nghe vậy vừa khâm phục vừa đồng tình với hắn, đã coi hắn trở thành một đại anh hùng rồi.
Huân Nhi cô nương vừa thấy chị dâu tương lai của mình cùng cái tên người Hán anh tuấn nói chuyện thân thiết như vậy, nhìn ánh mắt của nàng lại đầy sùng bái, trong lòng lập tức vang lên còi báo động mãnh liệt, không kìm nổi hỏi cái kia lão gia nhân nói: -Người nam nhân này với tiểu thư nhà ngươi có quen biết sao?
Lão gia nhân này là nô bộc trong nhà Tuyết Liên sau khi đến đây mới thuê, y nhìn nhìn Dương Phàm, không chắc lắc đầu nói: - Lão nô không biết người này.
Huân Nhi nghe xong, đôi chân dài bước vội qua, chen ngang giữa Tuyết Liên và Dương Phàm, ưỡn ngực, cằm nhếch lên, trừng mắt mà nói Dương Phàm: -Này! Ngươi là đang làm gì?
Dương Phàm và Tuyết Liên nói nhỏ, cách vốn cũng không xa, nàng ta bước vào giữa, bộ ngực lớn hơn so với tuổi của nàng đều chạm vào Dương Phàm, hắn vội lui người, nói: - Ồ! Tại hạ là người quen cũ của Tuyết Liên cô nương khi ở kinh thành, lúc này gặp nhau, vô cùng vui mừng, không biết vị cô nương này là?
Tuyết Liên kéo ống tay áo Huân Nhi, để cô ta cúi người, ghé miệng vào lỗ tai của nàng líu ríu nói một hồi, Huân Nhi cô nương lúc này mới chợt hiểu. Tuyết Liên ngòn ngọt cười với Dương Phàm, nói: - Dương đại ca, ta còn nhỏ, không thể làm chủ chuyện trong nhà, không thể nhận lời thu nhận và giúp đỡ ngươi. Tuy nhiên ngươi nếu không có chỗ đi, không ngại theo ta cùng đi, nhà của ta đang có phòng trống muốn cho thuê.
Dương Phàm vội vàng nói tạ ơn, Huân Nhi cô nương dường như trừng mắt nhìn hắn, kéo Tuyết Liên, nhỏ giọng nói: -Nha đầu ngốc, tại sao ai cũng nhận về nhà vậy, ta xem miệng lưỡi hắn cũng không giống người tốt.
Dương Phàm làm ra bộ không nghe thấy, chợt nghe Tuyết Liên nhỏ giọng giải thích: -Huân Nhi tỷ tỷ, tỷ hiểu lầm rồi. Huynh ấy là người tốt, lần này cũng là bởi vì làm chuyện tốt mới bị quan phủ bắt. Nói xong lại quay đầu nói: - Dương đại ca, mấy năm nay phường Tu Văn vẫn thế chứ?
Dương Phàm dẫn ngựa đuổi kịp lên, nói cho nàng một ít việc vặt trong phường Tu Văn mấy năm này, Trương gia đã đánh mất heo mẹ, Lý gia nuôi cháu trai, Tiêu Thiên Nguyệt ở dưới gốc cây du ngõ tây tam ngã tư phố đại đông tìm một cô con dâu mặt đen, miệng lớn mắt dữ về, còn mang thai.
Những người này Tuyết Liên cô nương chưa chắc đều biết, nhưng nàng vẫn nồng nhiệt, thông qua lời kể của Dương Phàm kể, từng chút nhớ lại phường Tu Văn. Dương Phàm tùy tiện nhặt chút tin đồn thú vị trên phố nói cho nàng nghe, lại hỏi nàng những chuyện cũ sau khi dời xa phường Tu Văn, Tuyết Liên cô nương khe khẽ thở dài, trên mặt liền lộ ra chút ưu thương không tương xứng tuổi của nàng.
Lúc Dương Minh Sanh đảm nhiệm chức lang trung Hình bộ, là người có năng lực nhất trong đám thuộc hạ của Chu Hưng, dưới sự bày mưu đặt kế của Chu Hưng, y ngâm chế ra rất nhiều án oan, làm hại khôn biết bao người nhà tan cửa nát. Sau đó y chết, nhưng Chu Hưng vẫn còn, nhưng cũng không ai dám động vào Dương gia, Chu Hưng vừa chết, những việc trả thù cướp bóc xảy ra với Dương gia.
Cũng may mắn Dương Minh Sanh chết sớm, Chu Hưng mưu phản bị giết, nếu Dương Minh Sanh không chết, cũng không tránh được kết cục rơi đầu, trong nhà nam đinh trảm tuyệt, nữ tử sung quân quan nô. Hiện giờ người chết tội hết, quan phủ không truy cứu mẹ góa con côi Dương gia.
Rất nhiểu quan lại đắc lực của Chu Hưng đều bị bãi chức, người nhà hoặc là làm nô bộc cho quan lại, hoặc là sung quân Giao Chỉ, người nhà Dương gia bởi vì Dương Minh Sanh chết sớm đều bị những thế lực thanh toán Chu Hưng quên mất. Nhưng những người này quên, những người từng bị Dương Minh Sanh hãm hại lại không quên.
Một số những người thấu tình đạt lý từng bị Dương Minh Sanh hãm hại cho rằng Dương Minh Sanh thực ra đã gặp báo ứng, Dương gia chỉ còn mẹ góa con côi, không trách tội bọn họ, có một số người cũng không nghĩ như vậy, bọn họ bị Dương Minh Sanh làm hại cửa nát nhà tan, cha mẹ vợ con huyết hải thâm thù, không đồng ý từ bỏ, Dương Minh Sanh chết rồi, thê nữ của y vẫn còn, như vậy thù này sẽ không thôi được.
Có người chỉ đến Dương gia gây chuyện cho hả giận, có người thì lợi dụng quan hệ của bọn họ trong quan trường, âm mưu lôi Dương gia vào án mưu phản với Chu Hưng, Dương gia ba phen bốn bận tặng quà những người của Ngự Sử đài, gần như vét sạch của cải, nhưng vẫn khó tránh khỏi uy hiếp, đành phải vội vàng trốn về với quê cũ. Dương Minh Sanh là người Thục, quê cũ ngay tại Dũ Châu của Kiếm Nam đạo.
Tài sản Dương gia đã bị mất bảy tám phần trong trận hỏa hoạn, hơn nữa tặng lễ vật trừ họa, đã không còn cái gì rồi. Ông ngoại Tuyết Liên là một thương nhân giàu có, nuôi con gái và cháu miếng ăn không có gì khó, nhưng nếu mẹ con họ muốn từ nhà nhà chồng về quê cũ thì lại không có khả năng giúp nhiều.
Đồ trang sức của mẫu thân Tuyết Liên đã bị cháy hết trong đám hỏa hoạn kia rồi, vừa tới Kiếm Nam, cuộc sống rất khó khăn. Cũng may, vị biểu huynh của mẹ nàng là người si tình, lại đi theo tới Nham Châu, Dương gia lụn bại, cũng không ai để ý cuộc sống của mẹ con Tuyết Liên, nàng muốn xuất gia cũng không ai can thiệp, hai người liền kết thành vợ chồng, ở Vũ Châu làm ăn mấy năm cũng có chút tích góp.
Kỳ thật người cha dượng này chính là cha ruột của Tuyết Liên, sau khi mẫu thân nói rõ chân tướng cho nàng, thì giữa hai cha con cũng không có khoảng cách. Dù sao, lúc trước Dương Minh Sanh cũng hoài nghi con gái không phải do mình sinh ra, đối xử với nàng cũng không tốt, hai người cũng không có tình cha con sâu đậm.
Thương phẩm Dương gia, có một số là mua từ Bạch Man tộc của Huân Nhi cô nương, đi lại thường xuyên, hơn nữa phụ thân nàng có ý nịnh bợ, liền kết giao tình với thủ lĩnh bộ lạc Huân Kỳ. Sau đó, phụ thân nàng cũng có ý định đem gả con gái mình cho con trai của Huân Kỳ là Huân Kim Giáp
Huân Kỳ đã gặp Tuyết Liên, rất thích cái tiểu nha đầu này, liền một lời đáp ứng, hai nhà như vậy kết thành thân gia. Huân Nhi cô nương là con gái nhỏ nhất của thủ lĩnh bộ lạc, luôn luôn được sủng ái, nghe nói tiểu ca ca của nàng có nương tử, phụ thân lần thứ hai đi thăm châu thành, nàng ầm ĩ phải cùng đến xem, nên mới quen thân với Tuyết Liên, thành bạn tốt của nhau.
Dương Phàm không nghĩ qua mấy năm, trong nhà Tuyết Liên lại xảy ra chuyện lớn như vậy, không khỏi thở dài. Khi Tuyết Liên dời khỏi Lạc Dương vẫn còn trẻ con, tới đây chịu ảnh hưởng của người dân và phong tục ở đây, trở lên mạnh dạn, không giống nữ tử Lạc Dương, bình thản đối vơi những việc xấu trong nhà, bởi vì nói về những điều trải qua trong mấy năm nay rất bình thản thẳng thắn.
Dương Phàm nghe nói Tuyết Liên không phải là con gái ruột Dương Minh Sanh, sự áy náy trong lòng liền bớt đi vài phần, lại nghe nói nếu Dương Minh Sanh không bị giết chết, những chuyện mà mẹ con Tuyết Liên hôm nay gặp phải còn thê thảm hơn gấp bội, liền an lòng hơn một chút.
Hai người vừa đi vừa nói, Huân Nhi cô nương thì vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm Dương Phàm.
Tới Dương gia, Tuyết Liên nói: - Dương đại ca, ở đây quan phủ căn bản không quản chuyện, cho dù có người biết huynh là tội phạm bỏ trốn, quan sai cũng lười quản, tội nhân bỏ trốn ở đây rất nhiều, huynh cứ yên tâm ở lại đây, muội giúp huynh an bài chỗ ở trước.
Tuyết Liên nói chưa dứt lời, Huân Nhi liền dắt tay nàng, nói với lão gia nhân : - Ngươi an bài chỗ ở cho người này, nhớ rõ phải thu tiền thuê nhà của hắn trước, phòng khi hắn không từ mà biệt.
Huân Nhi dứt lời, kéo Tuyết Liên bước đi, giọng đủ nhỏ để cho Dương Phàm nghe thấy: - Tuyết Liên.. đối với người như thế ngươi phải cẩn thận một chút, có nhiều người cặn bã chuyên lừa người quen đấy, cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi ...
Hồ Huyện lệnh nước mắt giàn giụa, liên tục dập đầu nói:
- Vạn trung thừa, không được, không được! Nơi này có nhiều người già yếu mẹ goá con côi, có nhiều người già trên bảy mươi tuổi, sao có thể làm gì được? Mà có nhiều đứa nhỏ mới sinh, là vô tội. Vạn trung thừa, hạ quan xin Vạn trung thừa giơ cao đánh khẽ, ngàn vạn lần không được giết!
Vạn Quốc Tuấn nhíu nhíu mày, chỉ nghe ở thượng đường toàn tiếng kêu khóc, tiếng mắng chửi, mà thái độ của huyện lệnh và nhất đám thuộc hạ huyện Ngọc Sơn rõ ràng là như nhau, cũng hiểu lúc này hắn không nên đại khai sát giới, liền đảo tròng mắt, giọng hòa hoãn nói:
- Một khi đã như vậy, bản quan sẽ tỉ mỉ điều tra thêm, đầu đảng tội ác là quyết không thể tha đâu đấy.
Hồ Huyện lệnh nhẹ nhàng thở ra, vui mừng nói:
- Đa tạ trung thừa khai ân, đa tạ trung thừa khai ân.
Vạn Quốc Tuấn nói:
- Tuy nhiên, dù người không bị giết, thì cũng không thể thả bọn họ trở về, một khi thả bọn họ về thôn, những kẻ có lòng dạ bất thường sẽ nhân cơ hội bỏ trốn, muốn tìm bắt cũng khó khăn. Áp tải hết bọn họ, chọn nơi an trí, đợi bản quan tra ra manh mối rồi nói sau!
Hồ Húc Nghiêu chỉ cầu hắn không giết người, nên nào dám nhiều lời nữa, vội vàng đáp ứng. Nha dịch huyện Ngọc Sơn hô to trấn án, gia quyến lưu nhân nghe nói Vạn trung thừa không bức họ tự sát nữa, mà phải tập trung trông giữ, tiến hành điều tra, lúc này mới dần dần bình tĩnh trở lại.
Vạn Quốc Tuấn áp này hơn ba trăm nhân khẩu phụ nữ và trẻ em, người già yếu ra khỏi huyện Ngọc Sơn, chỉ nói phải tập trung canh giữ bọn họ. Quan binh áp dân chúng này rời khỏi thị trấn Ngọc Sơn, ra khỏi bên ngoài hoang dã rồi, vòng qua một khu rừng, đi sâu vào trong, một số lưu nhân thấy bọn họ càng đi càng lệch, không khỏi nổi lên lòng nghi ngờ.
Bọn họ không chịu đi nữa, cùng đề cử ra vài vị lão giả đức cao vọng trọng can thiệp nói với Vạn Quốc Tuấn:
- Vạn trung thừa muốn đưa chúng ta tới đâu? Chúng ta không có ý tạo phản, cho nên nguyện ý nhận thẩm tra, đợi chờ chúng ta được trả lại sự trong sạch. Chỉ có điều Vạn trung thừa muốn an trí chúng ta ở nơi nào, kính xin hãy nói cho biết!
Vạn Quốc Tuấn thấy thấp thoáng rừng cây đằng sau, bên cạnh lại có một con sông lớn, không có bóng người, lại không muốn để những Lưu nhân này chạy trốn, lập tức thay đổi sắc mặt, ghìm cương ngựa, quay đầu ngựa lại, lớn tiếng quát to:
- Lưu nhân Lĩnh Nam, ý đồ mưu phản, tội phải chém đầu! Lý Phiêu Linh, chém đầu tất cả cho ta, một kẻ cũng không bỏ sót!
Các Lưu nhân nghe vậy mới biết bị lừa, lập tức lớn tiếng khẩn cầu, tiếng gào khóc, tiếng oán thán, tiếng chửi rủa lại vang lên hỗn loạn. Vài người già sợ hãi lao ra, xông tới trước ngựa Vạn Quốc Tuấn. Vạn Quốc Tuấn vung tay lên, quát to:
- Còn chờ cái gì, giết cho ta!
Vị quan thống binh mà Đô đốc Quảng Châu Hoàng Sĩ Thân giao cho Vạn Quốc Tuấn là một lữ soái, tên là Lý Phiêu Linh. Lĩnh Nam chủ yếu là bộc tộc Man tộc, dân phong dũng mãnh, mỗi khi có xung đột, Hoàng đô đốc thường phái người này đi quét sạch áp chế, bộ tộc Man tộc đều sợ mà chịu khuất phục. Người này lòng lang dạ sói, chính là một viên hãn tướng thủ hạ của Hoàng Sĩ Thân.
Hoàng Sĩ Thân không dám trái ý Vạn Quốc Tuấn, cố ý phái người này tới nghe sự sai phái của Vạn Quốc Tuấn. Lý Phiêu Linh vừa thấy thần sắc Vạn Quốc Tuấn tàn khốc mãnh liệt, giống như hung thần, trong lòng cũng tự lẫm lẫm, lập tức rút đao ra, quát to:
- Giết!
Lý Phiêu Linh một đao chém xuống, chém một ông lão tóc muối tiêu thành hai khúc, máu nóng bắn lên đầy mặt gã, mùi máu tanh xông lên, một cỗ ác khí từ trong ngực Lý Phiêu Linh dâng lên, dữ tợn quát:
- Giết cho ta!
Ba trăm tên Quan binh rút đao thương, chém loạn đâm loạn, những Lưu nhân này sao là đối thủ của bọn họ, trong lúc nhất thời chẳng khác gì chó giết gà, ban ngày ban mặt, một cảnh tượng tàn sát vô nhân tính đã bắt đầu rồi.
Một người mẹ quay người ôm con gái của mình, dùng tấm lưng che chắn, binh lính giết người đỏ mắt kia vung lên một đao, đầu của nàng và bả vai đều bị chém bay, ánh đao lại lóe lên, đầu đứa bé gái cũng bay lên, chưa rơi xuống đất, đã bị binh lính kia đá như quả cầu, một cước bắn ra xa.
Một ông lão tóc trắng xóa giang hai tay ra muốn bảo vệ đứa cháu trai duy nhất của mình, một cây thương lớn hung hãn đâm tới, xuyên qua bụng lão, mũi thương sắc bén lại xuyên qua cổ đứa bé kia, xâu hai ông cháu lại với nhau.
Một thiếu phụ ôm đứa bé mới sinh gào khóc chạy trốn, khi không thể chạy được, đành phải ngã quỳ xuống dập đầu về phía quan binh kia xin tha mạng. Binh lính kia thấy dung mạo nàng mỹ lệ liền nổi lên dục vọng.
Gã đoạt lấy đứa bé trong lòng nàng, một phần da ủng nặng trịch còn lớn hơn cả đầu đứa bé, một chân giẫm lên, làm cái đầu nhỏ bé kia nát bát, óc máu phọt ra, gã lập tức cười dữ tợn, vừa đánh vừa bứt xiêm y trên người phụ nữ kia.
Mảnh vải bị xé rách tung lên như hồ điệp bay, thiếu phụ đang gào khóc kia rất nhanh đã bị binh lính đó lột trần truồng, rất nhanh gã nhào tới, ở ngay trước mặt bao người mà cưỡng hiếp nàng...
Màn chém giết máu tanh đã gợi lên thú tính tàn nhẫn nhất trong lòng đám binh lính. Tại hoàn cảnh này không có bất kỳ pháp luật chế tài và kỷ luật trói buộc nào, phần tối tăm trong con người bọn họ đã phóng to lên, đám dân chúng này trở thành thức ăn cho đàn dã thú. Chúng áp bức người già, phụ nữ và trẻ em, hành hạ đến chết, ngược đãi đến chết, không chuyện ác nào không làm.
Khi huyện lệnh huyện Ngọc Sơn Hồ Húc Nghiêu chạy tới thì đã là gần hoàng hôn rồi. Y cưỡi khoái mã, vòng qua mảnh rừng kia, ngay trước mắt thấy rõ một màn giống như Tu La Địa Ngục, thân mình lập tức mềm nhũn, lăn từ trên ngựa xuống.
- Minh công, cẩn thận chút...
Huyện úy huyện Ngọc Sơn thấy thế, vội vàng trượt xuống lưng ngựa, giơ tay đỡ y.
Hồ Huyện lệnh không ngẩng đầu, y đang nhìn thẳng vào một lá cây năm màu tại một gốc cây, trên lá cây có mấy huyết châu trong suốt, dưới ánh mặt trời chiếu trong như hổ phách, bởi vì gió nhẹ thổi, chúng nhẹ nhàng lay động trên lá cây, bỗng nhiên một lá cây ngả xuống, viên huyết châu lăn xuống dưới, vừa lúc dừng ở trên mặt Hồ huyện lệnh, làm y sợ tới mức hét to lên.
Huyện úy, chủ quản huyện Ngọc Sơn chuyên bắt tặc, lá gan lớn hơn so với Hồ huyện lệnh một chút, gã thở dài, không tiếp tục đỡ vị Huyện lệnh bị dọa sợ cho vỡ mật này nữa, chỉ có điều nheo mắt lại, nhìn về phía thảm cảnh tàn sát trước mặt.
Tử thi khắp mặt đất, máu thẫm khắp nơi, vô số thi thể gần như không toàn vẹn, còn có một số thi thể phụ nữ trần truồng, đại khái là khi đã cung cấp thỏa mãn thú dục của đám bính lính kia nên đã không bị bọn chúng chém phân thây, mà chỉ bị một đao đâm vào tim mà chết.
Các nàng nằm ngửa mặt lên trời, trần truồng, nơi hổ thẹn nào đó lộ ra dưới ánh trời chiều nhưng lại không chút nào cảm thấy hổ thẹn mà che đi, chỉ có đôi mắt các nàng là không khép lại, yên lặng nhìn lên không trung, dường như đang lên án ông trời.
Vị huyện úy này tập hung bắt người, trên tay cũng từng giết người, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt này, hai chân gã vẫn không khống chế được mà run lên nhũn ra, suýt ngã quỵ xuống đất. Huyện thừa huyện Ngọc Sơn đứng bên cạnh sắc mặt tái nhợt như quỷ lo sợ không dám đi lên, khiếp vía thốt:
- Minh công, minh công...
Hồ Huyện lệnh quỳ rạp trên mặt đất, dường như căn bản không nghe được tiếng hắn ta gọi. Trong bụi cỏ cách người y hai thước, đầu một thiếu nữ lẳng lặng nằm yên ở đó, trong đôi mắt dường như mang theo tia hoảng sợ, một tia nghi hoặc, nhưng ánh mắt kia đã không còn sinh khí nữa.
Nhìn đầu người kia, Hồ Huyện lệnh gào khóc lên:
- Vì sao? Vì sao? Bọn họ chỉ là những người già yếu, phụ nữ yếu ớt và trẻ em, bọn họ đã sớm mất đi địa vị và sự tôn vinh vốn có, đã bị mang tội đi đày như thế, cuộc sống nặng nề khó khăn như thế, ti tiện như thế, thiếu thức ăn như thế, bọn họ có thể sống sót đã là may mắn trong bất bạnh rồi, vì sao....nhất định muốn bọn họ phải chết?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tuyết Liên bị Huân Nhi cô nương trêu chọc, lập tức xoắn tay, vò góc áo, không cho phép dậm chân nói: - Đừng nói nữa, vừa thấy người ta, Huân Nhi tỷ tỷ đã giễu cợt ta!
Huân Nhi cười lộ ra một hàm răng trắng, cười ngặt nghẽo nói: - Ha ha, xem bộ dạng xấu hổ của muội thật buồn cười! Muội vốn là chị dâu tương lai của ta, hiện giờ gọi ta là tỷ tỷ, đợi đến khi vào nhà ta, ta phải gọi muội là tiểu chị dâu. ừm! Mới một năm không gặp, càng thêm mặn mà, trở về nói với tiểu ca ca, huynh ấy nhất định sẽ rất thích.
Tuyết Liên chung quy da mặt mỏng, khuôn mặt đỏ như bông hoa, nàng không muốn tiếp tục nói chuyện này, vội hỏi: - Huân Nhi tỷ tỷ, ngươi đến đây lúc nào, tại sao không đến nhà ta?
Lúc này lão gia nhân kia đã đuổi đến, y cũng nhận ra vị Huân Nhi cô nương này, cung kính thi cái lễ nói: - Lão nô bái kiến Huân Nhi cô nương.
Huân Nhi gật gật đầu với lão gia nhân, rồi với Tuyết Liên: - Lần này ta đến, chính là muốn tìm ngươi chơi đùa đấy, trùng hợp, cái gì khâm sai trên triều đình đến đây, cha vừa đến đã bị La đô đốc bắt đi hầu rượu rồi. Vốn dĩ cha muốn đưa ta đi cùng nhưng ta ngại phiền phức, ở phía sai phủ La đô đốc đợi một chút liền chạy đi, chi bằng, đến nhà muội đi.
Dương Phàm nghe đến đó, bèn đi đến chỗ hai nàng, Dương Phàm ở đây không quen biết, muốn nghe ngóng hành tung của Hoàng Cảnh Dung thực không dễ dàng, một nhà Tuyết Liên lại ở đây, có lẽ có thể từ bọn họ điều tra một ít hành tung của Hoàng Ngự sử. Khi hắn nghe vị Huân Nhi cô nương này nói phụ thân của nàng đi hầu khâm sai uống rượu, thì càng quyết định thực hiện chủ ý.
- Tiểu thư Tuyết Liên !
Dương Phàm gọi một tiếng, Huân Nhi và Tuyết Liên đồng thời xoay người lại, thấy một nam nhân trẻ tuổi vẻ mặt vui mừng đang đứng đó..
Tuyết Liên nhìn Dương Phàm, chần chờ nói: -Ngươi là...
Dương Phàm cười ha hả, nói: - Tuyết Liên tiểu thư không nhận ra ta sao? Cô nương còn nhớ rõ một phường đinh trước đây ở Lạc Dương đã bị người ta ném vào trong hồ nhà cô nương không? Còn có con dế mà cô nương giấu ở bên trong đèn đường....
-A! A! A...
Tuyết Liên chỉ vào Dương Phàm, miệng càng mở lớn hơn, một lúc sau, nàng đột nhiên bất ngờ kêu lên vui vẻ : -Ta nhớ ! Haaa...! Hóa ra là ngươi, tại sao ngươi cũng đến đây?
Tuyết Liên nhảy hai cái, đột nhiên như nghĩ tới điều gì vội vàng đem những đồ đang ôm giao hết cho lão gia nhân, giơ tay tóm Dương Phàm vội kéo gấp đến ven đường, thấy hắn còn nắm một con ngựa, liền nhỏ giọng nói: -Ngươi còn cưỡi ngựa? Xem ra không phải là phạm nhân bị lưu đày đến nơi này?
Dương Phàm giật mình, kinh ngạc nói: - Đương nhiên không phải, ta sao mà bị lưu đày đến tận đây ?
Tuyết Liên nhìn hai bên một chút giọng còn nhỏ hơn: - Vậy, ngươi chính là ở Lạc Dương phạm vào chuyện gì, mới trốn đến nơi đây hay đúng không?
Dương Phàm nghe đến đó mới bừng tỉnh ngộ, trong những năm này, những người đi du lịch ít lại càng ít, hơn nữa giao thông không tiện, thì càng hiếm thấy có người sẽ ngàn dặm bôn ba đến đất khách tha hương. Hơn nữa Lạc Dương là kinh thành, hắn là người Lạc Dương, càng không có đạo lí rời khỏi kinh thành lưu lạc bên ngoài..
Lúc cả nhà Tuyết Liên rời khỏi kinh thành, hắn vẫn chưa xuất hiện trong kí ức của nàng, hắn vẫn là một tiểu phường đinh bên trong phường Tu Văn, không có khả năng bôn ba xuất hiện ở chỗ này, nếu hắn không phải là phạm nhân lưu lạc ở đây, vậy cũng là có thể là phạm tội chạy trốn khỏi kinh thành.
Dương Phàm trong lòng lóe sáng, thuận miệng đáp: - Đúng vậy, Tuyết Liên tiểu thư vẫn thật thông minh. Ta...đích thị là trốn tới đây. Tiểu thư biết Diện Phiến Nhi cô nương chứ? Cái gì? Cô nương không biết? Diện Phiến Nhi cô nương chính là cô nương bán mỳ Diện Phiến Nhi ở ngõ thứ hai chỗ ngã tư ở Tu Văn phường chúng ta.
Một hôm khi đang ở cửa ngõ bán Diện Phiến Nhi thì bị một gã con cháu nhà giàu thấy được, gã đó thèm muốn sắc đẹp của cô ấy, liền giở trò, cô nương cũng biết ta thích nhất là bênh vực kẻ yếu, ta tam quyền hai cước đánh ngã tên bại hoại kia, kết quả không cẩn thận làm đổ nồi nước làm phỏng một lớp da của y. Việc này làm ta mắc phải đại họa, đành phải chạy khỏi kinh thành.
Dương Phàm nói dối không chớp mắt, mà Tuyết Liên cô nương nghe vậy vừa khâm phục vừa đồng tình với hắn, đã coi hắn trở thành một đại anh hùng rồi.
Huân Nhi cô nương vừa thấy chị dâu tương lai của mình cùng cái tên người Hán anh tuấn nói chuyện thân thiết như vậy, nhìn ánh mắt của nàng lại đầy sùng bái, trong lòng lập tức vang lên còi báo động mãnh liệt, không kìm nổi hỏi cái kia lão gia nhân nói: -Người nam nhân này với tiểu thư nhà ngươi có quen biết sao?
Lão gia nhân này là nô bộc trong nhà Tuyết Liên sau khi đến đây mới thuê, y nhìn nhìn Dương Phàm, không chắc lắc đầu nói: - Lão nô không biết người này.
Huân Nhi nghe xong, đôi chân dài bước vội qua, chen ngang giữa Tuyết Liên và Dương Phàm, ưỡn ngực, cằm nhếch lên, trừng mắt mà nói Dương Phàm: -Này! Ngươi là đang làm gì?
Dương Phàm và Tuyết Liên nói nhỏ, cách vốn cũng không xa, nàng ta bước vào giữa, bộ ngực lớn hơn so với tuổi của nàng đều chạm vào Dương Phàm, hắn vội lui người, nói: - Ồ! Tại hạ là người quen cũ của Tuyết Liên cô nương khi ở kinh thành, lúc này gặp nhau, vô cùng vui mừng, không biết vị cô nương này là?
Tuyết Liên kéo ống tay áo Huân Nhi, để cô ta cúi người, ghé miệng vào lỗ tai của nàng líu ríu nói một hồi, Huân Nhi cô nương lúc này mới chợt hiểu. Tuyết Liên ngòn ngọt cười với Dương Phàm, nói: - Dương đại ca, ta còn nhỏ, không thể làm chủ chuyện trong nhà, không thể nhận lời thu nhận và giúp đỡ ngươi. Tuy nhiên ngươi nếu không có chỗ đi, không ngại theo ta cùng đi, nhà của ta đang có phòng trống muốn cho thuê.
Dương Phàm vội vàng nói tạ ơn, Huân Nhi cô nương dường như trừng mắt nhìn hắn, kéo Tuyết Liên, nhỏ giọng nói: -Nha đầu ngốc, tại sao ai cũng nhận về nhà vậy, ta xem miệng lưỡi hắn cũng không giống người tốt.
Dương Phàm làm ra bộ không nghe thấy, chợt nghe Tuyết Liên nhỏ giọng giải thích: -Huân Nhi tỷ tỷ, tỷ hiểu lầm rồi. Huynh ấy là người tốt, lần này cũng là bởi vì làm chuyện tốt mới bị quan phủ bắt. Nói xong lại quay đầu nói: - Dương đại ca, mấy năm nay phường Tu Văn vẫn thế chứ?
Dương Phàm dẫn ngựa đuổi kịp lên, nói cho nàng một ít việc vặt trong phường Tu Văn mấy năm này, Trương gia đã đánh mất heo mẹ, Lý gia nuôi cháu trai, Tiêu Thiên Nguyệt ở dưới gốc cây du ngõ tây tam ngã tư phố đại đông tìm một cô con dâu mặt đen, miệng lớn mắt dữ về, còn mang thai.
Những người này Tuyết Liên cô nương chưa chắc đều biết, nhưng nàng vẫn nồng nhiệt, thông qua lời kể của Dương Phàm kể, từng chút nhớ lại phường Tu Văn. Dương Phàm tùy tiện nhặt chút tin đồn thú vị trên phố nói cho nàng nghe, lại hỏi nàng những chuyện cũ sau khi dời xa phường Tu Văn, Tuyết Liên cô nương khe khẽ thở dài, trên mặt liền lộ ra chút ưu thương không tương xứng tuổi của nàng.
Lúc Dương Minh Sanh đảm nhiệm chức lang trung Hình bộ, là người có năng lực nhất trong đám thuộc hạ của Chu Hưng, dưới sự bày mưu đặt kế của Chu Hưng, y ngâm chế ra rất nhiều án oan, làm hại khôn biết bao người nhà tan cửa nát. Sau đó y chết, nhưng Chu Hưng vẫn còn, nhưng cũng không ai dám động vào Dương gia, Chu Hưng vừa chết, những việc trả thù cướp bóc xảy ra với Dương gia.
Cũng may mắn Dương Minh Sanh chết sớm, Chu Hưng mưu phản bị giết, nếu Dương Minh Sanh không chết, cũng không tránh được kết cục rơi đầu, trong nhà nam đinh trảm tuyệt, nữ tử sung quân quan nô. Hiện giờ người chết tội hết, quan phủ không truy cứu mẹ góa con côi Dương gia.
Rất nhiểu quan lại đắc lực của Chu Hưng đều bị bãi chức, người nhà hoặc là làm nô bộc cho quan lại, hoặc là sung quân Giao Chỉ, người nhà Dương gia bởi vì Dương Minh Sanh chết sớm đều bị những thế lực thanh toán Chu Hưng quên mất. Nhưng những người này quên, những người từng bị Dương Minh Sanh hãm hại lại không quên.
Một số những người thấu tình đạt lý từng bị Dương Minh Sanh hãm hại cho rằng Dương Minh Sanh thực ra đã gặp báo ứng, Dương gia chỉ còn mẹ góa con côi, không trách tội bọn họ, có một số người cũng không nghĩ như vậy, bọn họ bị Dương Minh Sanh làm hại cửa nát nhà tan, cha mẹ vợ con huyết hải thâm thù, không đồng ý từ bỏ, Dương Minh Sanh chết rồi, thê nữ của y vẫn còn, như vậy thù này sẽ không thôi được.
Có người chỉ đến Dương gia gây chuyện cho hả giận, có người thì lợi dụng quan hệ của bọn họ trong quan trường, âm mưu lôi Dương gia vào án mưu phản với Chu Hưng, Dương gia ba phen bốn bận tặng quà những người của Ngự Sử đài, gần như vét sạch của cải, nhưng vẫn khó tránh khỏi uy hiếp, đành phải vội vàng trốn về với quê cũ. Dương Minh Sanh là người Thục, quê cũ ngay tại Dũ Châu của Kiếm Nam đạo.
Tài sản Dương gia đã bị mất bảy tám phần trong trận hỏa hoạn, hơn nữa tặng lễ vật trừ họa, đã không còn cái gì rồi. Ông ngoại Tuyết Liên là một thương nhân giàu có, nuôi con gái và cháu miếng ăn không có gì khó, nhưng nếu mẹ con họ muốn từ nhà nhà chồng về quê cũ thì lại không có khả năng giúp nhiều.
Đồ trang sức của mẫu thân Tuyết Liên đã bị cháy hết trong đám hỏa hoạn kia rồi, vừa tới Kiếm Nam, cuộc sống rất khó khăn. Cũng may, vị biểu huynh của mẹ nàng là người si tình, lại đi theo tới Nham Châu, Dương gia lụn bại, cũng không ai để ý cuộc sống của mẹ con Tuyết Liên, nàng muốn xuất gia cũng không ai can thiệp, hai người liền kết thành vợ chồng, ở Vũ Châu làm ăn mấy năm cũng có chút tích góp.
Kỳ thật người cha dượng này chính là cha ruột của Tuyết Liên, sau khi mẫu thân nói rõ chân tướng cho nàng, thì giữa hai cha con cũng không có khoảng cách. Dù sao, lúc trước Dương Minh Sanh cũng hoài nghi con gái không phải do mình sinh ra, đối xử với nàng cũng không tốt, hai người cũng không có tình cha con sâu đậm.
Thương phẩm Dương gia, có một số là mua từ Bạch Man tộc của Huân Nhi cô nương, đi lại thường xuyên, hơn nữa phụ thân nàng có ý nịnh bợ, liền kết giao tình với thủ lĩnh bộ lạc Huân Kỳ. Sau đó, phụ thân nàng cũng có ý định đem gả con gái mình cho con trai của Huân Kỳ là Huân Kim Giáp
Huân Kỳ đã gặp Tuyết Liên, rất thích cái tiểu nha đầu này, liền một lời đáp ứng, hai nhà như vậy kết thành thân gia. Huân Nhi cô nương là con gái nhỏ nhất của thủ lĩnh bộ lạc, luôn luôn được sủng ái, nghe nói tiểu ca ca của nàng có nương tử, phụ thân lần thứ hai đi thăm châu thành, nàng ầm ĩ phải cùng đến xem, nên mới quen thân với Tuyết Liên, thành bạn tốt của nhau.
Dương Phàm không nghĩ qua mấy năm, trong nhà Tuyết Liên lại xảy ra chuyện lớn như vậy, không khỏi thở dài. Khi Tuyết Liên dời khỏi Lạc Dương vẫn còn trẻ con, tới đây chịu ảnh hưởng của người dân và phong tục ở đây, trở lên mạnh dạn, không giống nữ tử Lạc Dương, bình thản đối vơi những việc xấu trong nhà, bởi vì nói về những điều trải qua trong mấy năm nay rất bình thản thẳng thắn.
Dương Phàm nghe nói Tuyết Liên không phải là con gái ruột Dương Minh Sanh, sự áy náy trong lòng liền bớt đi vài phần, lại nghe nói nếu Dương Minh Sanh không bị giết chết, những chuyện mà mẹ con Tuyết Liên hôm nay gặp phải còn thê thảm hơn gấp bội, liền an lòng hơn một chút.
Hai người vừa đi vừa nói, Huân Nhi cô nương thì vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm Dương Phàm.
Tới Dương gia, Tuyết Liên nói: - Dương đại ca, ở đây quan phủ căn bản không quản chuyện, cho dù có người biết huynh là tội phạm bỏ trốn, quan sai cũng lười quản, tội nhân bỏ trốn ở đây rất nhiều, huynh cứ yên tâm ở lại đây, muội giúp huynh an bài chỗ ở trước.
Tuyết Liên nói chưa dứt lời, Huân Nhi liền dắt tay nàng, nói với lão gia nhân : - Ngươi an bài chỗ ở cho người này, nhớ rõ phải thu tiền thuê nhà của hắn trước, phòng khi hắn không từ mà biệt.
Huân Nhi dứt lời, kéo Tuyết Liên bước đi, giọng đủ nhỏ để cho Dương Phàm nghe thấy: - Tuyết Liên.. đối với người như thế ngươi phải cẩn thận một chút, có nhiều người cặn bã chuyên lừa người quen đấy, cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi ...