Huân Nhi cô nương có ấn tượng không tốt với người Hán, người Hán nàng từng tiếp xúc trên cơ bản chỉ có ba loại: quan lại, thương nhân, còn có tội phạm Trung Nguyên trốn đến nơi này.
Quan lại thì tham lam, thương nhân thì giảo hoạt, tội phạm bỏ trốn thì càng không phải nói, tất cả đều là cặn bã. Dương Phàm này nếu là tội phạm bỏ trốn, trong suy nghĩ của nàng, nhất định cũng là cặn bã, nhiều nhất cũng là một tên cặn bã ưa nhìn.
Nàng không tin lí do mà Dương Phàm nói với Tuyết Liên, trong mắt nàng, tiểu chị dâu khờ khạo ngây ngô, không chút tâm cơ này rất dễ bị lừa gạt, mà nhìn tên người Hán này thoạt nhìn quá nguy hiểm.
Thủ lĩnh Man tộc để có nhiều con trai nối dõi quyền lực và tài sản, bảo đảm quyền lực được luân phiên chỉ trong những người thuộc nội bộ gia tộc, cho nên tất cả thủ lĩnh đều đa thê, mấy chục phòng thê thiếp vẫn coi là ít, có thủ lĩnh còn có đến mất trăm thê thiếp.
Để đảm bảo quyền lực và tài sản là do con ruột của mình thừa kế, Man tộc có quy tắc nghiêm khắc, sau khi kết hôn, chỉ cần có hành vi vượt quá hôn nhân cho phép, bất kể nam nữ, giết không luận tội. Ngay cả xuất thân từ gia tộc quyền quý, nguyện lấy toàn bộ gia sản đền tội, cũng phải đi đến nơi sung quân, vĩnh viễn không trở về.
Tuyết Liên đã cùng tiểu ca ca của nàng có quan hệ hôn nhân, nàng sợ chị dâu nhỏ của nàng sẽ có những hành vi sơ suất, nhằm không để xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chính là nàng phải kéo Tuyết Liên đi, để Tuyết Liên và tên nam nhân không đáng tin kia ít ở cùng một chỗ.
Dương Phàm thấy thiếu nữ Man kia có thành kiến rất sâu với mình, chỉ có thể cười khổ một tiếng, theo lão gia nhân đi về hướng sườn viện. Ngôi nhà cũ này quả thật không nhỏ, nhưng mà cũng đã tồn tại trong một thời gian dài rồi, cỏ tranh trên nóc nhà đã thành bụi, ngoại trừ ngôi nhà chính mà gia chủ ở được sửa sang lại thì khá tốt còn những phòng xá xung quanh thì đã quá cũ nát, hiện tại để cho thuê, cũng chỉ là tu sửa nóc nhà tránh bị dột, sửa lại tường tránh gió lùa.
Có lẽ lão gia nhân kia nhìn ra được là vị khách này và tiểu thư nhà mình có quen biết, như vậy điều kiện phòng ốc khó tránh có chút hơi kém, cho nên có cũng khá ngượng ngùng, lúc nói tiền thuê nhà cứ ấp a ấp úng, Dương Phàm cũng không quá để ý, hắn chỉ cần có chỗ ở là được.
Quan trọng nhất là, chẳng những Tuyết Liên là người địa phương, có thể giúp hắn nghe được rất nhiều tin tức mà hắn chưa chắc có thể nghe ngóng được, người bạn của Tuyết Liên là Huân Nhi cô nương lại con gái của một vị thủ lĩnh Man tộc, phụ thân của nàng có tư cách tham gia yến tiệc nghênh đón khâm sai, nói vậy có thể biết càng nhiều tin tức, thế là đủ rồi.
Vì thế Dương Phàm vui vẻ thanh toán tiền nhà. Còn có một phần tiền ngựa, nhờ lão gia nhân giúp hắn chăm sóc con ngựa, đợi lão gia nhân đi rồi, Dương Phàm liền đến cái giường trống nằm, thở dài một hơi. Hắn đuổi theo trên đường, chỉ e muộn một bước, thì sẽ có vô số tính mạng sẽ mất vào tay tên Hoàng Cảnh Dung độc ác, cho nên hắn đi ngày đêm không nghỉ cho dù là xương cốt rắn chắc đến đâu thì hiện giờ cũng mỏi mệt rã rời.
Dương Phàm cũng không có chú ý . Hắn mới vừa tới đây, ở đây cũng không có người quen hắn. Chẳng những đụng phải Dương Tuyết Liên, còn đụng phải một vị cố nhân khác, khi hắn và Dương Tuyết Liên trò chuyện trên đường, lúc tới Dương gia, cũng đã bị người nọ theo dõi.
Sau khi Dương Phàm vào cửa Dương gia, người nọ đứng trước hiên nhà đối diện trên phố, nhìn xung quanh có vẻ như đang tìm người, âm thầm theo dõi động tĩnh của Dương Phàm.
Người này trên đầu đội một chiếc mũ nhọn màu xám, trên người khoác chiếc khăn màu xanh trắng có đường vân, đôi chân trần to lớn dơ bẩn lộ ra. Nhìn bề ngoài chỉ khoảng 30 tuổi, râu mọc nhìn thấy màu xanh dưới cằm, hai má gầy hóp lại. Nhìn cách ăn mặc của y có vẻ là rất nghèo túng.
Cách ăn mặc của y chân trần và choàng chăn giống với người dân của rất nhiều dân tộc thiểu số ở đây, cho nên không gây sự chú ý của người khác, cho dù Dương Phàm đối mặt với y, e là cũng không liếc y một cái.
Nhưng nếu Dương Phàm nhận ra y là ai, nhất định sẽ rất ngạc nhiên. So với Tuyết Liên cô nương thay đổi rất nhiều, người này còn thay đổi gần như hoàn toàn, cho dù y có chính miệng nói ra thân phận của mình, Dương Phàm cũng khó mà tin tưởng, người này chính là năm xưa phong độ bất phàm, cử chỉ nho nhã, thích xoa phấn, cài trâm hoa Liễu Quân Phan Liễu công tử.
Năm đó Liễu Quân Phan ở trong tòa nhà Thượng Thư mà A Nô thuê, tính toán mơ tưởng đến Đôn Hoàng làm hiền tế của thiên kim quý tộc Thừa Long, kết quả y đợi mãi, cuối cùng cũng không thấy cha huynh nàng xuất hiện, đồng thờiLiễu Quân Phàm còn trở thành con cừu bị gán tội lớn, phải bán ngôi nhà tổ tiên để lại đi bồi thường cho Võ Tam Tư.
Liễu Quân Phan đã bị lừa gạt lại bị phủ Lạc Dương đánh 40 trượng, nằm trong lao 3 ngày, mông còn chưa lành đã bị người kéo ra đi lưu đày.
Vị Liễu lão huynh này không có đồng nào, lấy đâu ra tiền hối lộ cho hai gã quan sai trên đường ăn uống? Không có tiền, trên đường liền chịu không ít khổ cực, không ngờ mạng lớn, lại chống đỡ được, trèo non lội suối không bị chết trên đường.
Sau khi tới Tây châu, y liền gặp được quý nhân, một người mắt to mày rậm, dáng người to lớn, vừa gặp y đã thấy hợp, rất quan tâm chăm sóc y, bởi vậy khi đi lưu đày Liễu Quân Phan cũng không chịu quá nhiều khổ cực, chỉ là những ngày y mới vào quân, đi đường mông cứ chổng lên như đít vịt vậy, nhìn có chút cổ quái.
Liễu Quân Phan bị phán lưu đày năm năm, hai năm trước người mà rất hợp với y đã xuất ngũ, Liễu Quân Phan vì năm trước đã đi lao dịch cả năm, sau khi được phóng thích ở đây an cư lạc nghiệp không nghĩ đến chuyện trở lại Lạc Dương nữa.
Sống Lạc Dương không dễ dàng, trong người y tay lại không không có hào cắc nào, trở về Lạc Dương sinh sống càng khó khăn, hơn nữa ngay cả lộ phí cũng không có, vài ngàn dặm đường cũng tốn không ít.
Vì thế, Liễu Quân Phan liền ở lại Tây Châu, nhanh chóng nhập với một đám lưu vong đến từ Trung Nguyên, chuyên môn mua bán vật tư từ Tây Châu đi Thổ Phiên, và vận chuyển buôn lậu từ Thổ Châu đến Tây Phiên.
Hiện giờ quan hệ giữa Thổ Phiên và đại Chu rất căng thẳng, buôn bán biên giới bị đình chỉ, làm cho chuyến hành trình này của bọn chúng mặc dù nguy hiểm nhưng chỉ cần thành công một lần thì thu lại rất nhiều. Chỉ có điều Liễu Quân Phan vừa không thế lực lại không có tiền vốn, chỉ là chân chạy tiểu nhị, số tiền kiếm được nhờ buôn lậu đã bị thủ lĩnh chiếm gấn hết, tất cả những gì mà y có được, cũng chỉ cho y miễn cưỡng sống tạm, thỉnh thoảng đi dạo qua cửa kỹ viện mà thôi.
- Là hắn! Nhất định là hắn! Ta không nhận sai đâu!
Liễu Quân Phan đứng dưới mái hiên, khuôn mặt vặn vẹo một cách đáng sợ, lộ ra vẻ oán giận thù hằn, cắn răng cười lạnh; - Hạ Hầu Anh? Đại tộc Đôn Hoàng? Hừ, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại bước tới! Lần này ngươi đến địa bàn của ta, xem ta trị ngươi thế nào!
Liễu Quân Phác xác nhận Dương Phàm đã thuê phòng ở đâu, lặng lẽ rời đi.
****
- Dương đại ca!
Tuyết Liên lén đến chỗ Dương Phàm, quay đầu lại nhìn, nhẹ nhàng che cửa phòng, khẽ thè lưỡi cười, lấy một bọc đồ giấu trong ngực. Ngực nàng phồng lên, không biết là vật gì. Móc ra một gói giấy.
Dương Phàm đang nằm nghỉ ngơi, nghe thấy động tĩnh vội xoay người ngồi dậy, vui vẻ nói: -Tuyết Liên tiểu thư!
Tuyết Liên đi đến bên cạnh hắn, xin lỗi nói: - Dương đại ca, thật sự là xin lỗi, người ta nói tha hương ngộ cố tri, hiện giờ gặp được cố nhân, ta lại không thể chăm sóc huynh. Để huynh để một phòng như vậy, còn thu tiền phòng của huynh.
Dương Phàm cười nói: - Không có gì, ta cảm thấy rất tốt, chỗ ở lúc trước của ta, còn không được sạch sẽ như thế này đâu. Nếu không phải gặp được muội, nói không chừng còn phải đi rất lâu vẫn không có chỗ ở. Trong tay muội là cái gì?
Tuyết Liên cười trộm nói: - Đây là một con thỏ xông khói mà, thơm ngon lắm đấy, ta vừa rồi lấy trộm từ hậu viên, đưa cho huynh nếm thử chút.
Dương Phàm vội nói: -Như vậy cũng không hay, nếu là để mẹ muội biết. Cẩn thận sẽ đánh muội, mau trả lại đi.
Tuyết Liên không quan tâm khoát tay. Nói: - Huynh yên tâm, mẹ ta sẽ không đánh ta đâu. Nếu mẹ đánh ta thật, ta sẽ nói cho cha ta biết, cha ta còn sủng ta hơn mẹ ta, không để mẹ đánh ta đâu, con thỏ xông khói huynh cầm đi, không có việc gì thì xé ăn cho đỡ buồn! Tuyết liên nói xong, đem thỏ xông khói mà đặt ở bên giường hắn.
Dương Phàm cười nói: - Vậy cảm ơn muội. Lát ta ra phố, thấy có đồ chơi nào hay sẽ mua tặng muội. Muội đưa ta lễ vật, ta cũng nên có qua có lại mới toại lòng nhau mới đúng. Đúng rồi, vị tiểu cô nương mặc quần áo trắng đâu rồi? Cô ta coi ta giống như kẻ trộm, không ngăn cản muội tới gặp ta sao?
Tuyết Liên hì hì nói: - Huynh nói Huân Nhi tỷ tỷ, tỷ ấy là như vậy, vừa rồi cha tỷ tới, tỷ ấy và cha đi nói chuyện với cha ta rồi, ta mới nhân cơ hội chạy đến đấy.
Dương Phàm nhớ tới Huân Nhi cô nương ở trên phố trêu chọc Tuyết Liên, không kìm nổi cười nói: - Chuyện Huân Nhi cô nương nói là sự thật sao? Muội đã đính hôn rồi ư. Nhà chồng chính là huynh trưởng của Huân Nhi cô nương à? Muội nói cha cô ta là thủ lĩnh gì đó đúng không, vậy ở đây rất có thế lực đó nha.
Dương Phàm vừa hỏi, khuôn mặt Tuyết Liên liền có chút đỏ bừng: - Đúng ! Là cha quyết định mối hôn sự này, muội còn chưa từng gặp tiểu ca ca của Huân Nhi tỷ tỷ đâu. Nhưng cha tỷ ấy đúng là một thủ lĩnh, tuy nhiên không phải ở đây, bộ lạc của bọn họ dường như ở phía nam, ta cũng không biết rõ lắm. Dù sao ở nơi này, thủ lĩnh bộ lạc mấy chục người kêu thủ lĩnh, thủ lĩnh bộ lạc mấy trăm mấy vạn người cũng gọi là thủ lĩnh, tất cả thủ lĩnh lớn nhỏ nhiều như khanh sang sông, ai biết bộ lạc cha tỷ ấy có bao nhiêu, nói không chừng là một cái thôn nhỏ thôi.
Dương Phàm cười nói: -Cũng không giống, coi vị Huân Nhi cô nương phô trương kia cũng biết rồi. Muội xem vị dáng vẻ của Huân Nhi cô nương kia liền biết ca ca của cô ta nhất định cũng rất anh tuấn, ta chúc mừng muội..., có thể tìm được một chàng rể tốt.
Trên mặt Tuyết Liên vừa mới hết đỏ lại hiện lên rồi, xấu hổ mà nói: - Ai biết. Huân Nhi tỷ tỷ đều nói tỷ ấy giống mẹ, vị tiểu ca kia ca hình thức thế nào, muội cũng không biết.
Dương Phàm nói: -Thủ lĩnh cưới thê thiếp đương nhiên đều là cực đẹp đấy, tiểu ca ca của cô ta nếu giống mẹ, thì chắc chắn rất anh tuấn rồi, nếu như giống như phụ thân thì, vị thủ lĩnh này bề ngoài có anh tuấn không?
Tuyết Liên nháy mắt ngẫm nghĩ một chút, nói: - Ồ... , muội không để ý, mặt bá bá đầy rậm râu, lại nhiều nếp nhăn, trông rất già!
Dương Phàm nhân cơ hội nói: - Chi bằng ta giúp muội đi quan sát, ta là người biết xem tướng, nhìn hình dáng của ông ta bây giờ, ta liền có thể biết lúc tuổi trẻ ông ta có tuấn tú không. Tuy nhiên... Nếu chúng ta lén đi nghe trộm ông ta và cha muội nói chuyện, có làm ông ta tức giận không?
Tuyết Liên không quan tâm nói: - Không vấn đề gì, huynh là bằng hữu của muội, bá bá chiều muội nhất. Đi, muội dẫn huynh đi!
Tuyết Liên dường như cũng cảm thấy việc này thật thú vị, nàng chạy tới cửa, làm như kẻ trộm nhìn ra phía ngoài một cái, lại vẫy tay Dương Phàm, hai người liền một trước một sau, lén lút đi ra ngoài.
Bên ngoài Định Đỉnh môn, xa trượng của “Tể Xuân Đường" trùng trùng điệp điệp, chừng bốn mươi năm mươi chiếc
Xe đều là một kiểu xe ngựa hai bánh chạy đường dài, ngựa kéo xe tất cả đều là những con ngựa ba bốn tuổi thân hình khỏe mạnh, lông bóng mượt.
Trên xe cắm cờ hiệu của "Tể Xuân Đường", ra vào cửa thành Định Đỉnh nhưng lại không một người nào dám ngăn cản, bởi vì đoàn xe này hiện giờ không phải là thương nhân mà là khâm sai Thiên tử, trên nóc xe cắm Long kỳ Thiên tử.
Thập Phương đạo nhân xin ý chỉ của Võ Tắc Thiên đi Lĩnh Nam tìm kiếm thảo dược. Võ Tắc Thiên vừa nghe liền vui vẻ đáp ứng, lập tức bổ nhiệm Thập Phương đạo nhân làm khâm sai, lại ban thưởng cho lão một đạo thánh chỉ, lệnh quan phủ ven đường phải hết sức hỗ trợ cho lão.
Thập Phương đạo nhân thừa cơ hội đề xuất những thảo dược mà người trong quan phủ hiểu biết về thảo dược, cũng hiểu về tình hình địa lý nơi phân bố sinh trưởng thảo dược các nơi tại Lĩnh Nam, hy vọng được ược đường "Tể Xuân Đường" lớn nhất tại hai kinh hiệp trợ. Võ Tắc Thiên đương nhiên đáp ứng đối với yêu cầu của này của lão, bởi vậy mà “Tể Xuân Đường" mới phô trương như thế.
Địa vị của thương nhân không cao, mặc dù phần lớn thương nhân có tên tuổi đều có người phía sau chống lưng, hơn nữa “Tể Xuân Đường” lại tập trung nhiều danh y nhất trong dân gian, kết bạn với nhiều nhà quyền quý. Mà việc nịnh bợ với nhân vật nổi danh cũng không phải là việc xấu, hiện giờ Tam tiên sư này là nhân vật được Hoàng đế rất sủng ái, trọng dụng.
Trợ giúp khâm sai đi Lĩnh Nam hái thuốc, vừa có thể được vị Thập Phương đạo nhân này ưu ái, lại có thể kết duyên phận với đại nhân vật này, lại có thể mượn dùng thân phận trợ giúp khâm sai đại nhân, rất có tiện lợi đối với việc kinh doanh của bọn họ ở Lĩnh Nam, “Tể Xuân Đường" cầu còn không được. Hai bên ăn nhịp với nhau, lần này lượng xe "Tể Xuân Đường" xuôi nam gấp đôi so với bình thường.
Bởi vậy mới có chuyện trường đình cách mười dặm rất nhiều người tới tiễn biệt như Võ Tam Tư, Võ Thừa Tự, Nhạc An Hầu, quan viên lớn nhỏ của Thái y thự, hoàng thân quốc thích, huân tướng công thần...Lại vừa đúng hôm nay không phải buổi triều hội, lần náo nhiệt này chỉ có thể sánh với lần tiễn Tiết Hoài Nghĩa ra kinh.
Dương Phàm luôn qua lại mật thiết với Tam tiên sư đương nhiên cũng tới, chẳng qua là trong nhiều đại nhân vật như vậy, thân phận và địa vị của hắn thật chẳng đáng một xu, bởi vậy hắn chỉ có thể đứng ở tận sau đội ngũ đưa tiễn, nghển cổ nhô đầu nhìn về phía Thập Phương đạo nhân đằng xa chắp tay hô một câu:
- Thuận buồm xuôi gió, tiên sư vất vả.
Kết quả lời chúc tiễn đưa này chẳng khác nào tiếng muỗi vo ve, và ngoại trừ Dương Phàm hắn nghe thấy ra thì căn bản chẳng ai nghe thấy cả.
A Nô đứng một bên, dùng ánh mắt quái dị nhìn Dương Phàm, nàng càng ngày càng không hiểu người nam nhân này rồi. Dương Phàm trước kia không a dua nịnh hót người khác, hơn nữa còn luôn nói theo lý lẽ. Mà Dương Phàm càng không tin phương thuật thần tiên gì đó, vì sao hắn lại thích kết giao với Tam tiên sư này?
Đoàn xe của Thập Phương đạo nhân sau khi rời khỏi, Võ Thừa Tự và Võ Tam Tư lại tranh nhau mời Tịnh Quang lão ni và người Hồ Ma Lặc tới phủ dự tiệc. Hai vị tiên sư này thật ra cũng không thể đắc tội với ai, rõ ràng một cũng là hai, bởi vậy Tịnh Quang lão ni đi phủ Võ Thừa Tự, người Hồ Ma Lặc đi phủ Võ Tam Tư. Hai vị Vương gia phân chia đưa hai vị khách quý này đi về, những quyền quý khác cũng lập tức giải tán.
- Ngươi luôn không tin đám thần quái này, cũng không thích theo đuôi đám quyền quý, sao tự nhiên lại thân cận với Tam tiên sư thế hả?
Tiểu A Nô đóng giả người hầu nam cưỡi ngựa, áo xanh mũ quả dưa, nhìn có phần tuấn tú hơn cả vị chủ nhân Dương Phàm, nhìn hắn đi tụt lại hẳn nửa đầu con ngựa, tò mò hỏi hắn.
Dương Phàm nhẹ nhàng phe phẩy roi ngựa, cười híp mắt nhìn theo đôi nam nữ đi qua đường, nam thì cường tráng rắn chắc, nữ thì trắng nõn xinh đẹp, trai thanh gái lịch, áo mới giày mới, xem ra là một đôi tân nhân. Người nam bê một giỏ trứng gà đỏ vỏ, người nữ thì nhẹ nhàng nắm góc áo của y, hình như là về nhà mẹ đẻ.
Dương Phàm cười cười nhìn đôi vợ chồng mới cưới đi qua hắn, thản nhiên đáp:
- Tam tiên sư này có phải là thần tiên sống hay không, cũng không quan trọng. Quan trọng là...Hoàng đế tin họ. Hoàng đế đã tin, thì mặc kệ bọn họ có phải là thần tiên sống hay không, thì cũng đã được coi như thần tiên sống có đại thần thông rồi, không đáng kết giao không?
Lời này nghe rất ý vị, hơn nữa có chút huyền bí và sâu xa bên trong, đáng tiếc a Nô cô nương không chịu hiểu, nàng khinh thường nhìn Dương Phàm, sẵng giọng:
- Muốn dùng lời sắc bén đấu với bản cô nương hay sao? Bản cô nương đây từng ở “Tịnh tâm am tu hành đấy”, dù không nhớ được nhiều Kinh Phật nhưng thế nào thì cũng dắt lưng dăm ba cuốn rồi, ngươi có tin về sau ta nói với ngươi sẽ là những câu sắc bén không?
Dương Phàm nghĩ đến một tiểu nữ tử tuấn tú ngày ngày đấu khẩu với mình, không biết cái gì gọi là trò chuyện, nhất là những lúc đang chàng chàng thiếp thiếp, vội vàng giải thích:
- Nguyên nhân rất đơn giản. Ta tiếp cận bọn họ bởi vì ta “trong lúc vô ý nói ra một số câu, mới được bọn họ chọn dùng”, tỷ như lúc này đây cho bọn họ mượn "Tể Xuân Đường, làm khâm sai xa trượng.
A Nô không tin Dương Phàm biết làm chuyện nhàm chán, nàng ngẫm nghĩ một chút, một đôi mắt đẹp hơi híp lại:
- Tể Xuân Đường, là sản nghiệp của Công tử ư?
Dương Phàm giơ ngón cái về phía nàng, khen:
- A Nô nhà ta thông minh sắc sảo nha!
A Nô nghếch mũi ngọc nhỏ nhắn lên, khẽ “hừ” một tiếng, nghĩ nghĩ, lại “a” một tiếng, nói:
- Nói như vậy, ngươi tạo cơ hội cho Tịnh Quang lão nhi quen biết đại sư trụ trì của Tam Lý Am, cũng thu nhận đồ đệ, cũng là có mưu tính hết rồi hả?
Dương Phàm cười cười, nhẹ nhàng nói:
- Trụ trì Tam Lý Am là muội tử của Tiền công bộ Thượng Thư Ngu Thanh Sơn, mà Ngu Thanh Sơn là người của Khương công tử!
A Nô hỏi:
- Vậy...Ma Lặc thì sao?
Dương Phàm nói:
- Ma Lặc thích thu giấu vàng bạc, ta liền giật giây hắn tạo ra chiếc xe Thất Bảo cầu phúc. Chiếc xe này dùng hoàng kim đúc thành, được khảm vô số bảo thạch, do “hoàng kim, châu báu trong cửa hàng Lạc Kim tỉ mỉ tạo thành”. Bởi vậy mà hắn ta cũng có quan hệ rất chặt chẽ với cửa hàng châu báu Lạc Kim.
A Nô giật mình nói:
- Cửa hàng châu báu Lạc Kim? Ta cũng từng mua đồ ở đó, mà cửa hàng này cũng là sản nghiệp của Công tử ư?
Dương Phàm thở dài nói:
- Thật khổ cho nàng nhiều năm ở bên Khương công tử, sao lại không biết toàn bộ lai lịch của hắn chứ?
A Nô oan ức nói:
- Nói cho cùng, người ta cũng chỉ là một thị tỳ bên cạnh Công tử, việc này ta không cần thiết phải biết. Có những lúc, Công tử dù không nói sau lưng ta nhưng ta lại chẳng có lòng mà đi nghe.
A Nô nói tới đây, lại kinh ngạc nói:
- Không đúng nha, ngươi nghĩ cách để Tam tiên sư tiếp xúc với thế lực của Khương công tử để làm gì? Công tử đã bị thiệt hại nặng nề ở Trường An rồi, giờ đang tạo căn cơ mới ở Lạc Dương, mà hiện giờ Tam tiên sư đang ở kinh thành chạm có thể bỏng tay đây, nếu để Công tử sử dụng được, đấy chẳng phải là ngươi đang giúp hắn việc lớn đó sao?
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Đúng vậy, đúng là ta đang giúp hắn. Khương công tử muốn Đông Sơn tái khởi ở Lạc Dương, gây dựng lại thế lực để báo thù Thẩm Mộc. Nếu ta cho hắn một cơ hội, chuyện kế tiếp không cần để tâm nữa, hắn nhất định sẽ tận lực kết giao với Tam tiên sư này, cũng mượn thế lực của bọn họ để đạt được mục đích của mình! Điều này giống..
Lúc này, hai người đã vào cửa thành, Dương Phàm dùng roi ngựa chỉ chỉ từng hàng cờ xí phất phới trước từng cửa hàng, nói:
- Cái này giống như quan phủ sửa đường trải sẵn đường lớn bằng phẳng trống trải, hai bên đường đương nhiên có người tranh nhau đến cướp để xây dựng cửa hàng. Người tinh mắt thậm chí không tiếc chi một khoản tiền lớn mua sân của một tòa nhà lớn để làm một mặt tiền một cửa hàng nho nhỏ.
Bởi vì bọn họ thấy nơi này có triển vọng phát triển, nhưng nếu có một ngày quan phủ đột nhiên phong tỏa con đường này, tuyên bố từ nay về sau ai dám đi trên con đường này thì chém đầu, vậy ngươi nói xem bỏ ra một số tiền lớn để xây dựng một cửa hàng ở chỗ này có phải là mất cả chì lẫn chài không?
A Nô mờ mịt hỏi:
- Ý ngươi là...
Dương Phàm nói:
- Ý ta là tam tiên sư căn bản chỉ là ba tên giả thần giả thánh, dùng ảo thuật để lừa gạt Thánh thượng. Đợi khi thế lực của Khương công tử ngày càng lún sâu vào và đến cuối cùng không thể nào dứt bỏ cùng với lợi ích của Tam tiên sư, tam tiên sư lại đột nhiên thân bại danh liệt, khi đó, ngươi nói Khương công tử sẽ như thế nào?
A Nô giật mình nhìn Dương Phàm. Lúc Dương Phàm qua lại với Tam tiên sư, thường dẫn nàng đi theo, việc này diễn ra ngay trước mắt nàng đấy. Có đôi lúc Dương Phàm làm như thuận miệng nói ra một câu, liền thúc đẩy Tam tiên sư đi làm việc nào đó, do đó ở một mặt nào đó bọn họ cũng đã đáp lên quan hệ thế lực của Khương công tử rồi.
Thỉnh thoảng Dương Phàm mời tam tiên sư tới nơi nào đó du ngoạn, rất tự nhiên giới thiệu với những người khác, hoặc là nơi đó có người nào đó biết tam tiên sư đến mà chủ động tới để kết giao. Đủ loại việc rất tự nhiên như thế, mà ngay cả trong mắt nàng, hay người khác nghe thấy hết thảy cũng không phát giác là Dương Phàm cố ý gây nên, là có mưu đồ riêng.
Nhưng không ngờ, bên trong mỗi một hành động nhìn rất bình thường tự nhiên này lại ẩn chứa sát khí. Đáng sợ hơn chính là, Dương Phàm căn bản không có hành động gì rõ ràng, hắn chỉ dẫn dắt trong lúc nói chuyện, hoặc là tạo cơ hội quen biết giữa Tam tiên sư và thế lực Khương công tử.
Chuyện kế tiếp, căn bản không cần Dương Phàm đi nói cái gì, làm cái gì, thế lực của Khương công tử sẽ lập tức như ruồi bậu máu đổ, chủ động nhào tới liên kết với Tam tiên sư. Mà bên trong toàn bộ sự việc hoàn toàn không nhìn ra có dấu vết của Dương Phàm.
Thủ đoạn mượn đao giết người bậc này, kỹ xảo hành động không gây tiếng động này hoàn toàn không có trong con người Dương Phàm lúc nàng mới quen. Chỉ ở trong quan trường vài năm, lòng dạ Dương Phàm càng lúc càng sâu rồi, tâm cơ thủ đoạn cũng càng lúc càng khó lường rồi.
A Nô có chút thán phục, lại có chút kính sợ, duy nhất là không vui mừng thêm thôi.
Nàng đương nhiên hy vọng nam nhân của nàng cơ trí, trí tuệ, nhưng không hiểu vì sao khi nhìn thấy Dương Phàm trước mắt dùng lời nói giết người vô hình này, nàng lại nhớ Dương Phàm lúc mới quen, khi đó thiếu niên Dương Phàm nhiệt huyết, làm việc đầy kích động, có lẽ thủ đoạn không hề cao minh nhưng nàng lại rất thích. Nàng không muốn Dương Phàm biến thành kiểu người như Khương công tử hoặc là Thẩm Mộc.
Lúc này, đột nhiên có vài chục kỵ khoái mã dọc theo đường lớn Định Đỉnh lao tới, thấy trên đường dài có nhiều xa giá công hầu hoàng thân từ ngoài cửa thành đi vào, tốc độ của những người này cũng không giảm xuống, xông lên trước giơ cao roi ngựa hô to:
- Ngự Sử đài phụng chỉ ra kinh, người xung quanh mau tránh ra!
Dương Phàm ghìm ngựa đứng im lặng hồi lâu chăm chú nhìn lại, chỉ thấy đám công sai vây quanh vài vị Ngự Sử, trong đó có vài người hắn biết là Hoàng Cảnh Dung, Ngô Nhượng, Triệu Cửu Long, Lưu Quang Nghiệp, Vương Đức Thọ. Những người này đánh roi ngựa, vội vàng phi trên đường lớn Định Đỉnh, đã không còn thái độ khiêm tốn trước đây nữa mà là khí thế kiêu ngạo vô cùng.
Dương Phàm nhướn mày, trong lòng lập tức dâng lên một cảm giác bất an.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Huân Nhi cô nương có ấn tượng không tốt với người Hán, người Hán nàng từng tiếp xúc trên cơ bản chỉ có ba loại: quan lại, thương nhân, còn có tội phạm Trung Nguyên trốn đến nơi này.
Quan lại thì tham lam, thương nhân thì giảo hoạt, tội phạm bỏ trốn thì càng không phải nói, tất cả đều là cặn bã. Dương Phàm này nếu là tội phạm bỏ trốn, trong suy nghĩ của nàng, nhất định cũng là cặn bã, nhiều nhất cũng là một tên cặn bã ưa nhìn.
Nàng không tin lí do mà Dương Phàm nói với Tuyết Liên, trong mắt nàng, tiểu chị dâu khờ khạo ngây ngô, không chút tâm cơ này rất dễ bị lừa gạt, mà nhìn tên người Hán này thoạt nhìn quá nguy hiểm.
Thủ lĩnh Man tộc để có nhiều con trai nối dõi quyền lực và tài sản, bảo đảm quyền lực được luân phiên chỉ trong những người thuộc nội bộ gia tộc, cho nên tất cả thủ lĩnh đều đa thê, mấy chục phòng thê thiếp vẫn coi là ít, có thủ lĩnh còn có đến mất trăm thê thiếp.
Để đảm bảo quyền lực và tài sản là do con ruột của mình thừa kế, Man tộc có quy tắc nghiêm khắc, sau khi kết hôn, chỉ cần có hành vi vượt quá hôn nhân cho phép, bất kể nam nữ, giết không luận tội. Ngay cả xuất thân từ gia tộc quyền quý, nguyện lấy toàn bộ gia sản đền tội, cũng phải đi đến nơi sung quân, vĩnh viễn không trở về.
Tuyết Liên đã cùng tiểu ca ca của nàng có quan hệ hôn nhân, nàng sợ chị dâu nhỏ của nàng sẽ có những hành vi sơ suất, nhằm không để xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chính là nàng phải kéo Tuyết Liên đi, để Tuyết Liên và tên nam nhân không đáng tin kia ít ở cùng một chỗ.
Dương Phàm thấy thiếu nữ Man kia có thành kiến rất sâu với mình, chỉ có thể cười khổ một tiếng, theo lão gia nhân đi về hướng sườn viện. Ngôi nhà cũ này quả thật không nhỏ, nhưng mà cũng đã tồn tại trong một thời gian dài rồi, cỏ tranh trên nóc nhà đã thành bụi, ngoại trừ ngôi nhà chính mà gia chủ ở được sửa sang lại thì khá tốt còn những phòng xá xung quanh thì đã quá cũ nát, hiện tại để cho thuê, cũng chỉ là tu sửa nóc nhà tránh bị dột, sửa lại tường tránh gió lùa.
Có lẽ lão gia nhân kia nhìn ra được là vị khách này và tiểu thư nhà mình có quen biết, như vậy điều kiện phòng ốc khó tránh có chút hơi kém, cho nên có cũng khá ngượng ngùng, lúc nói tiền thuê nhà cứ ấp a ấp úng, Dương Phàm cũng không quá để ý, hắn chỉ cần có chỗ ở là được.
Quan trọng nhất là, chẳng những Tuyết Liên là người địa phương, có thể giúp hắn nghe được rất nhiều tin tức mà hắn chưa chắc có thể nghe ngóng được, người bạn của Tuyết Liên là Huân Nhi cô nương lại con gái của một vị thủ lĩnh Man tộc, phụ thân của nàng có tư cách tham gia yến tiệc nghênh đón khâm sai, nói vậy có thể biết càng nhiều tin tức, thế là đủ rồi.
Vì thế Dương Phàm vui vẻ thanh toán tiền nhà. Còn có một phần tiền ngựa, nhờ lão gia nhân giúp hắn chăm sóc con ngựa, đợi lão gia nhân đi rồi, Dương Phàm liền đến cái giường trống nằm, thở dài một hơi. Hắn đuổi theo trên đường, chỉ e muộn một bước, thì sẽ có vô số tính mạng sẽ mất vào tay tên Hoàng Cảnh Dung độc ác, cho nên hắn đi ngày đêm không nghỉ cho dù là xương cốt rắn chắc đến đâu thì hiện giờ cũng mỏi mệt rã rời.
Dương Phàm cũng không có chú ý . Hắn mới vừa tới đây, ở đây cũng không có người quen hắn. Chẳng những đụng phải Dương Tuyết Liên, còn đụng phải một vị cố nhân khác, khi hắn và Dương Tuyết Liên trò chuyện trên đường, lúc tới Dương gia, cũng đã bị người nọ theo dõi.
Sau khi Dương Phàm vào cửa Dương gia, người nọ đứng trước hiên nhà đối diện trên phố, nhìn xung quanh có vẻ như đang tìm người, âm thầm theo dõi động tĩnh của Dương Phàm.
Người này trên đầu đội một chiếc mũ nhọn màu xám, trên người khoác chiếc khăn màu xanh trắng có đường vân, đôi chân trần to lớn dơ bẩn lộ ra. Nhìn bề ngoài chỉ khoảng 30 tuổi, râu mọc nhìn thấy màu xanh dưới cằm, hai má gầy hóp lại. Nhìn cách ăn mặc của y có vẻ là rất nghèo túng.
Cách ăn mặc của y chân trần và choàng chăn giống với người dân của rất nhiều dân tộc thiểu số ở đây, cho nên không gây sự chú ý của người khác, cho dù Dương Phàm đối mặt với y, e là cũng không liếc y một cái.
Nhưng nếu Dương Phàm nhận ra y là ai, nhất định sẽ rất ngạc nhiên. So với Tuyết Liên cô nương thay đổi rất nhiều, người này còn thay đổi gần như hoàn toàn, cho dù y có chính miệng nói ra thân phận của mình, Dương Phàm cũng khó mà tin tưởng, người này chính là năm xưa phong độ bất phàm, cử chỉ nho nhã, thích xoa phấn, cài trâm hoa Liễu Quân Phan Liễu công tử.
Năm đó Liễu Quân Phan ở trong tòa nhà Thượng Thư mà A Nô thuê, tính toán mơ tưởng đến Đôn Hoàng làm hiền tế của thiên kim quý tộc Thừa Long, kết quả y đợi mãi, cuối cùng cũng không thấy cha huynh nàng xuất hiện, đồng thờiLiễu Quân Phàm còn trở thành con cừu bị gán tội lớn, phải bán ngôi nhà tổ tiên để lại đi bồi thường cho Võ Tam Tư.
Liễu Quân Phan đã bị lừa gạt lại bị phủ Lạc Dương đánh 40 trượng, nằm trong lao 3 ngày, mông còn chưa lành đã bị người kéo ra đi lưu đày.
Vị Liễu lão huynh này không có đồng nào, lấy đâu ra tiền hối lộ cho hai gã quan sai trên đường ăn uống? Không có tiền, trên đường liền chịu không ít khổ cực, không ngờ mạng lớn, lại chống đỡ được, trèo non lội suối không bị chết trên đường.
Sau khi tới Tây châu, y liền gặp được quý nhân, một người mắt to mày rậm, dáng người to lớn, vừa gặp y đã thấy hợp, rất quan tâm chăm sóc y, bởi vậy khi đi lưu đày Liễu Quân Phan cũng không chịu quá nhiều khổ cực, chỉ là những ngày y mới vào quân, đi đường mông cứ chổng lên như đít vịt vậy, nhìn có chút cổ quái.
Liễu Quân Phan bị phán lưu đày năm năm, hai năm trước người mà rất hợp với y đã xuất ngũ, Liễu Quân Phan vì năm trước đã đi lao dịch cả năm, sau khi được phóng thích ở đây an cư lạc nghiệp không nghĩ đến chuyện trở lại Lạc Dương nữa.
Sống Lạc Dương không dễ dàng, trong người y tay lại không không có hào cắc nào, trở về Lạc Dương sinh sống càng khó khăn, hơn nữa ngay cả lộ phí cũng không có, vài ngàn dặm đường cũng tốn không ít.
Vì thế, Liễu Quân Phan liền ở lại Tây Châu, nhanh chóng nhập với một đám lưu vong đến từ Trung Nguyên, chuyên môn mua bán vật tư từ Tây Châu đi Thổ Phiên, và vận chuyển buôn lậu từ Thổ Châu đến Tây Phiên.
Hiện giờ quan hệ giữa Thổ Phiên và đại Chu rất căng thẳng, buôn bán biên giới bị đình chỉ, làm cho chuyến hành trình này của bọn chúng mặc dù nguy hiểm nhưng chỉ cần thành công một lần thì thu lại rất nhiều. Chỉ có điều Liễu Quân Phan vừa không thế lực lại không có tiền vốn, chỉ là chân chạy tiểu nhị, số tiền kiếm được nhờ buôn lậu đã bị thủ lĩnh chiếm gấn hết, tất cả những gì mà y có được, cũng chỉ cho y miễn cưỡng sống tạm, thỉnh thoảng đi dạo qua cửa kỹ viện mà thôi.
- Là hắn! Nhất định là hắn! Ta không nhận sai đâu!
Liễu Quân Phan đứng dưới mái hiên, khuôn mặt vặn vẹo một cách đáng sợ, lộ ra vẻ oán giận thù hằn, cắn răng cười lạnh; - Hạ Hầu Anh? Đại tộc Đôn Hoàng? Hừ, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại bước tới! Lần này ngươi đến địa bàn của ta, xem ta trị ngươi thế nào!
Liễu Quân Phác xác nhận Dương Phàm đã thuê phòng ở đâu, lặng lẽ rời đi.
****
- Dương đại ca!
Tuyết Liên lén đến chỗ Dương Phàm, quay đầu lại nhìn, nhẹ nhàng che cửa phòng, khẽ thè lưỡi cười, lấy một bọc đồ giấu trong ngực. Ngực nàng phồng lên, không biết là vật gì. Móc ra một gói giấy.
Dương Phàm đang nằm nghỉ ngơi, nghe thấy động tĩnh vội xoay người ngồi dậy, vui vẻ nói: -Tuyết Liên tiểu thư!
Tuyết Liên đi đến bên cạnh hắn, xin lỗi nói: - Dương đại ca, thật sự là xin lỗi, người ta nói tha hương ngộ cố tri, hiện giờ gặp được cố nhân, ta lại không thể chăm sóc huynh. Để huynh để một phòng như vậy, còn thu tiền phòng của huynh.
Dương Phàm cười nói: - Không có gì, ta cảm thấy rất tốt, chỗ ở lúc trước của ta, còn không được sạch sẽ như thế này đâu. Nếu không phải gặp được muội, nói không chừng còn phải đi rất lâu vẫn không có chỗ ở. Trong tay muội là cái gì?
Tuyết Liên cười trộm nói: - Đây là một con thỏ xông khói mà, thơm ngon lắm đấy, ta vừa rồi lấy trộm từ hậu viên, đưa cho huynh nếm thử chút.
Dương Phàm vội nói: -Như vậy cũng không hay, nếu là để mẹ muội biết. Cẩn thận sẽ đánh muội, mau trả lại đi.
Tuyết Liên không quan tâm khoát tay. Nói: - Huynh yên tâm, mẹ ta sẽ không đánh ta đâu. Nếu mẹ đánh ta thật, ta sẽ nói cho cha ta biết, cha ta còn sủng ta hơn mẹ ta, không để mẹ đánh ta đâu, con thỏ xông khói huynh cầm đi, không có việc gì thì xé ăn cho đỡ buồn! Tuyết liên nói xong, đem thỏ xông khói mà đặt ở bên giường hắn.
Dương Phàm cười nói: - Vậy cảm ơn muội. Lát ta ra phố, thấy có đồ chơi nào hay sẽ mua tặng muội. Muội đưa ta lễ vật, ta cũng nên có qua có lại mới toại lòng nhau mới đúng. Đúng rồi, vị tiểu cô nương mặc quần áo trắng đâu rồi? Cô ta coi ta giống như kẻ trộm, không ngăn cản muội tới gặp ta sao?
Tuyết Liên hì hì nói: - Huynh nói Huân Nhi tỷ tỷ, tỷ ấy là như vậy, vừa rồi cha tỷ tới, tỷ ấy và cha đi nói chuyện với cha ta rồi, ta mới nhân cơ hội chạy đến đấy.
Dương Phàm nhớ tới Huân Nhi cô nương ở trên phố trêu chọc Tuyết Liên, không kìm nổi cười nói: - Chuyện Huân Nhi cô nương nói là sự thật sao? Muội đã đính hôn rồi ư. Nhà chồng chính là huynh trưởng của Huân Nhi cô nương à? Muội nói cha cô ta là thủ lĩnh gì đó đúng không, vậy ở đây rất có thế lực đó nha.
Dương Phàm vừa hỏi, khuôn mặt Tuyết Liên liền có chút đỏ bừng: - Đúng ! Là cha quyết định mối hôn sự này, muội còn chưa từng gặp tiểu ca ca của Huân Nhi tỷ tỷ đâu. Nhưng cha tỷ ấy đúng là một thủ lĩnh, tuy nhiên không phải ở đây, bộ lạc của bọn họ dường như ở phía nam, ta cũng không biết rõ lắm. Dù sao ở nơi này, thủ lĩnh bộ lạc mấy chục người kêu thủ lĩnh, thủ lĩnh bộ lạc mấy trăm mấy vạn người cũng gọi là thủ lĩnh, tất cả thủ lĩnh lớn nhỏ nhiều như khanh sang sông, ai biết bộ lạc cha tỷ ấy có bao nhiêu, nói không chừng là một cái thôn nhỏ thôi.
Dương Phàm cười nói: -Cũng không giống, coi vị Huân Nhi cô nương phô trương kia cũng biết rồi. Muội xem vị dáng vẻ của Huân Nhi cô nương kia liền biết ca ca của cô ta nhất định cũng rất anh tuấn, ta chúc mừng muội..., có thể tìm được một chàng rể tốt.
Trên mặt Tuyết Liên vừa mới hết đỏ lại hiện lên rồi, xấu hổ mà nói: - Ai biết. Huân Nhi tỷ tỷ đều nói tỷ ấy giống mẹ, vị tiểu ca kia ca hình thức thế nào, muội cũng không biết.
Dương Phàm nói: -Thủ lĩnh cưới thê thiếp đương nhiên đều là cực đẹp đấy, tiểu ca ca của cô ta nếu giống mẹ, thì chắc chắn rất anh tuấn rồi, nếu như giống như phụ thân thì, vị thủ lĩnh này bề ngoài có anh tuấn không?
Tuyết Liên nháy mắt ngẫm nghĩ một chút, nói: - Ồ... , muội không để ý, mặt bá bá đầy rậm râu, lại nhiều nếp nhăn, trông rất già!
Dương Phàm nhân cơ hội nói: - Chi bằng ta giúp muội đi quan sát, ta là người biết xem tướng, nhìn hình dáng của ông ta bây giờ, ta liền có thể biết lúc tuổi trẻ ông ta có tuấn tú không. Tuy nhiên... Nếu chúng ta lén đi nghe trộm ông ta và cha muội nói chuyện, có làm ông ta tức giận không?
Tuyết Liên không quan tâm nói: - Không vấn đề gì, huynh là bằng hữu của muội, bá bá chiều muội nhất. Đi, muội dẫn huynh đi!
Tuyết Liên dường như cũng cảm thấy việc này thật thú vị, nàng chạy tới cửa, làm như kẻ trộm nhìn ra phía ngoài một cái, lại vẫy tay Dương Phàm, hai người liền một trước một sau, lén lút đi ra ngoài.