Huân Kỳ là đại thủ lĩnh bộ lạc Bạch man ở Thiên Châu Diên Châu Kiến Nam, rất ít người biết lão có quan hệ thân thiết với thương nhân Trần gia, người biết lúc này lão đang ở trong nhà Trần gia lại càng ít hơn.
Thực ra, các thủ lĩnh này tuy có quyền thế nhưng trong mắt đại đa số người Hán, đều là những kẻ nhà quê ngốc nghếch, nếu không phải người biết rõ, thật đúng là không thể nhìn vào quần áo cách ăn mặc của lão đề nhìn ra thân phận, cho nên ngay cả hàng xóm sát vách Trần gia cũng chỉ biết đây là khách Trần gia, chứ không biết thân phận vị khách này.
Huân Kỳ đến ỉTrần gia, có quan hệ rất tốt với Trần Tuyết Liên cô nương đã sửa họ, Huân Nhi là bạn tốt nhất của nàng, mà Huân Nhi cô nương cũng có thành kiến, nên tận lực ngăn cản Tuyết Liên tiếp xúc với Dương Phàm. Bây giờ Tuyết Liên cô nương có hoài niệm mà muốn tìm Dương Phàm nói chuyện cũng rất khó.
Đối với Dương Phàm, thiếu cô nhóc Tuyết Liên này quấy rầy hành động sẽ tự do hơn. Sáng sớm hôm nay hắn đã hỏi dò bóng gió Tuyết Liên về tình huống của thành, còn chưa hỏi được vài câu, Huân Nhi cô nương đã rất không kiên nhẫn lôi kéo nàng đi. Dương Phàm rất thức thời rời Trần gia đi dạo trong thành, làm chút chuyện mỹ kỳ danh viết (chơi cờ làm thơ?)
Hắn đi vòng vo quanh cửa thành đến trưa, chủ yếu là lượn lờ quanh phủ Đô đốc, theo dõi động tĩnh ở đây, thuận tiện thăm dò chút về cách thiết kế, sinh sống, tình hình của dân chúng Ung Châu. Tới giữa trưa, Dương Phàm tới một tiểu điếm, gọi gà xông khói, thịt khô, cá bột, thong thả dùng cơm.
Quán ăn này xây ngay đối diện phủ Đô đốc một con đường, với thân phận khâm sai của Hoàng Cảnh Dung, nếu phải rời khỏi phủ Đô đốc, nhất định sẽ đi cửa chính, ở đây có thể theo dõi được hướng đi của y.
Dương Phàm ăn xong cơm trưa, lại gọi thêm một bình trà, khi uống trà pha bằng lá còn chưa trở thành xu hướng chính của Đại Đường, thì uống trà ở đất Thục cũng đã thịnh hành được mấy năm. Ở chỗ Thẩm Mộc, Dương Phàm đã uống nước chè xanh không thêm gia vị, hương vị rất thơm, nên cố ý dặn chủ quán hãm cho mình một bình nước chè xanh.
Sau giờ Ngọ, xong bữa cơm trưa cũng hơi buồn ngủ, việc buôn bán của cửa hàng cũng dần thưa thớt, cuối cùng chỉ còn lại một bàn Dương Phàm đang thư thả nhấp trà, ngay cả chưởng quỹ cũng dựa vào quầy mơ màng.
Khi bình trà lớn của Dương Phàm sắp hết, đột nhiên cửa chính phủ Đô đốc mở ra.
Dương Phàm lập tức tỉnh táo, cảnh giác nhìn về hướng đó.
Từ bên sườn phủ Đô đốc, một đội quan binh ước chừng ba trăm người vội vàng chạy tới, tập trung trước cửa, xếp thành hàng, đao thương sáng loáng, hàn khí kinh người, dân chúng bên đường lập tức an tĩnh lại, lùi lại ven đường, châu đầu ghé tai hỏi nhau.
Một lát sau có mấy người từ trong phủ Đô đốc đi ra, có nười dắt chiến mã tới trước mặt bọn họ, họ nhảy lên mình ngựa, chạy ra đường lớn, mấy trăm quan binh chạy bộ theo sau.
Dương Phàm lạnh lùng nhìn lướt qua, trong số mấy người cưỡi ngựa, hắn thấy có Hoàng Cảnh Dung. Hắn cúi đầu, trốn sau cái vành nón trúc mới mua lúc sáng, đứng dậy đi tới bên quầy gõ gõ mặt bàn. Chưởng quầy còn đang bận đánh cờ với Chu công lơ mơ mở đôi mắt vẫn kèm nhèm ngái ngủ, ngơ ngác nhìn hắn.
Dương Phàm nói:
- Hội trướng!
Mấy trăm quan binh vây quanh Khâm sai Ngự sử Hoàng Cảnh Dung và vị tướng quân toàn thân giáp trụ kia ra ngoài Niêm Châu thành, thẳng tiến vào núi hướng Đông Nam.
Bám theo một đoạn, ra khỏi thành, Dương Phàm cẩn thận đoán chừng vị tướng quân toàn thân giáp trụ kia hẳn là Đô đốc châu này La Thư Đạo. Hắn theo xa xa sau lưng đội quan binh, rời khỏi thành bảy tám dặm, dần tới một vùng cỏ dại bên sông.
Dương Phàm nhìn thoáng qua hướng bọn họ đi, phía trước một bên là sông lớn, một bên là sơn lĩnh liên miên, chỉ có một con đường, mục tiêu duy nhất của bọn họ chỉ có thể là ngọn núi kia, mà theo như tin tức hắn nghe được từ dân chúng trong thành, người sung quân sẽ được an trí ở đâu đó quanh đây.
Dương Phàm muốn đi đường tắt, vừa rẽ vào đường nhỏ, đột nhiên phát hiện sau lưng hơi có gì lạ, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vài người đàn ông mặc giống người bản địa đầu quấn khăn, khoác chăn lệch vai, hai chân đi đất, còn mang theo cung tên.
Dương Phàm nhướn mày, lập tức cảnh giác.
Trên con đường này đương nhiên có người đi lại, khi đến đây hắn đã nhìn thấy nông phu chăn trâu, kiệu phu dắt ngựa, thôn cô lưng đeo giỏ trúc, nhưng bốn năm người ngày hình như vẫn giữ một khoảng cách không xa không gần với hắn.
- Bọn họ sẽ không tới gần mình chứ? Không thể nào… nơi này không ai biết thân phận của mình, Hoàng Cảnh Dung không biết, trong nhà Tuyết Liên cũng không ai biết, trong châu thành này có thể có ai chú ý tới mình? Muốn nói rằng dây là tiểu tặc chặn đường cướp tiền, trên người mình chẳng có thứ gì đáng giá khiến cho người có tâm muốn chiếm được.”
Dương Phàm âm thầm cân nhắc, bất ngờ bước nhanh hơn. Một bên con đường nhỏ là ao cỏ lau cao cao, một bên là cỏ dại cao cỡ nửa thân người, ở giữa là một con đường mấp mô gập ghềnh lởm chởm đá, không thích hợp cho xe ngựa chạy qua, chỉ để cho người đ bộ. Dương Phàm vội vàng đi một lúc, tới một đoạn đường khá bằng phẳng thì bất ngờ dừng chân quay đầu lại.
Hắn thấy bóng dáng mấy người kia, vẫn đi theo sau lưng hắn, khi hắn quay đầu lại, một người theo bản năng muốn tách ra.
“Quả nhiên là tới vì mình!”
Dương Phàm dâng lên lòng hiếu kỳ, thật sự hắn không rõ, ở nơi này sẽ có ai chú ý đến mình, và có mục đích gì.
Tâm niệm vừa chuyển, hắn bất ngờ đổi hướng chạy, mấy người theo dõi kia nóng nảy, cũng bất chấp che giấu thân hình, lập tức nhanh chóng đuổi theo. Hai nhóm người chạy nưh điên, dọa cho đám chim chóc vịt hoang trong bụi cỏ nháo nhác bay lên từng bầy.
Dương Phàm chạy một hồi, bất ngờ dừng chân, chui vào bụi lau sậy bên đường, muốn đợi những người kia tới gần thì chặn đường hỏi nguyên do. Không ngờ hai tay vừa vạch đám cỏ lau ra thì thấy có hai đứa nhỏ đang ngồi xổm trong đó.
Hai đứa bé một nam một nữ. Đứa bé gái có vẻ lớn hơn một chút, mặc đồ thôn nữ, không tính là xinh đẹp nhưng cũng là mặt mày thanh tú, ước chừng mười hai mười ba tuổi, trên vai đeo một giỏ trúc, trong giỏ có vài cây rau dại. Bên cạnh là một thằng bé, chỉ chừng sáu bảy tuổi, có vẻ khỏe mạnh kháu khỉnh, hai má đỏ hồng.
Tay thằng bé con cầm một quả trứng vịt, nụ cười tươi rói vui vẻ trên khuôn mặt còn chưa tắt, xem ra mới nhặt được từ trong đám lau sậy, lại thấy đột nhiên có một nam nhân từ bên đường chui vào, nó hơi sợ, nắm chặt quả trứng, sợ hãi kêu lên:
- A tỷ!
Rồi trốn sau lưng cô bé kia.
Tiểu thôn nữ cảnh giác, vứt đám rễ cây vừa đào được sang một bên, rất nhanh nhặt một cành cây, che chắn đứa em sau lưng.
Thấy hai đứa trẻ quần áo lam lũ, lúc này còn đang lang thang ở đây, Dương Phàm xác định chúng là con cái của lưu nhân. Nhìn hai chị em, lòng hắn dâng lên niềm chua xót, thấy hai đứa bé này hắn như thấy tuổi thơ xa xôi của chính mình, thấy tiểu a tỷ năm đó cùng mình lên núi, giấu mình trong bụi cỏ dại.
Dương Phàm hít sâu một hơi, cố gắng cười một cách thân thiết nhất, dùng giọng nói ôn hòa nhất:
- Hai đứa không phải sợ, có mấy người xấu đuổi theo thúc thúc, thúc thúc muốn đánh đuổi bọn họ.
Lúc này ở đây không an toàn, tiểu muội muội, mau đưa đệ đệ đi khỏi đây đi.
Lúc này, mấy người kia đang đuổi theo, qua khe hở trong bụi cỏ có thể nhìn thấy bọn họ càng lúc càng tới gần. Tiểu cô nương hoảng sợ, liếc Dương Phàm một cái, liền dắt đệ đệ rời đi. Cô bé cũng không dám đi ra đường lớn, chỉ bước thấp bước cao chạy đi trong bụi cỏ.
Dương Phàm quay đầu liếc mấy người càng lúc càng tới gần, nói với cô bé:
- Đừng lo, có thúc thúc chặn bọn chúng rồi, đưa đệ đệ của ngươi ra đường lớn mà đi, cẩn thận dẫm phải rắn.
Vài người đuổi theo, nghe thấy lời hắn nói, lại thấy có một tiểu cô nương dắt theo đệ đệ chạy ra từ trong bụi cỏ dại, sắc mặt cũng nghi ngờ,.đánh giá Dương Phàm cao thấp một phen, một nam nhân khoảng hơi bốn mươi tuổi, dáng người cao gầy, mặt ngựa mũi dài quay đầu hỏi người còn lại:
- Lão Lục, người này thật sự có tiền? Hay cũng chỉ là lưu nhân nghèo trong núi?
Một nam nhân gầy gò, trên mặt có một viết sẹo hình con rết trả lời, ánh mắt lóe lên vẻ âm độc:
- Không sai đâu! Ta nhận ra hắn, người này không phải lưu hân, nhưng trong nhà có hai người cũng bị đày tới đây. Ha ha! Ngươi cũng biết, lưu nhân tới đây sung quân phần lớn đều là người nhà quan, người ta tới thăm thân nhân bị đày, ngươi nói hắn có thể không mang theo tiền sao?
Người này chính là Liễu Quân Phan, năm đó có thể dụ dỗ Diêu phu nhân ra tay, cũng là một tên khéo ăn khéo nói, hiện giờ thấy Dương Phàm có tiếp xúc với lưu nhân, vài đồng lõa bị y lừa gạt sinh lòng nghi ngờ, linh cơ vừa động, lập tức kết hợp tình thế lúc này, nói như thật, nhất thời lừa được mấy tên đồng lõa không còn nghi ngờ nữa.
Mấy tên chia ra trái phải chặn đường đi của Dương Phàm, một tên trong đórút cầm bao kiếm đã bị mài mòn khua khua, lạnh lẽo nói:
- Tiểu tử, huynh đệ chúng ta chỉ cầu tài. Thức thời thì móc hết những thứ đáng giá ra, đại gia sẽ tha cho ngươi một mạng. Còn nếu không… ha ha!
Dứt lời, y rút ra một thanh kiếm sắc bén, đe dọa Dương Phàm.
Dương Phàm không để ý tới y, sở dĩ hắn còn giằng co với những người này là vì muốn biết rõ ý đồ của họ. Biết được những người này chỉ là đám cướp đường hại dân hại nước, liền muốn tốc chiến tốc thắng. Nhanh nhanh kết thúc mấy tên này thôi, hắn còn muốn đi xem đến tột cùng Hoàng Cảnh Dung có ý đồ gì.
Nếu Hoàng Cảnh Dung muốn giết chết lưu nhân, hắn nhất định phải ra mặt ngăn lại. Tuy không mang theo người, lại có Thánh chỉ lệnh hắn hộ tống Công chúa tới Trường An, hắn xuất hiện sớm như thế sợ rằng cũng dễ khiến cho người ta nghi ngờ hắn chống Thánh chỉ, nhưng cũng bất chấp. Hắn tin tưởng chỉ cần mình ra mặt sẽ có thể ngăn cản Hoàng Cảnh Dung ra tay.
Phụ trách giết người tất nhiên là quan binh địa phương, nếu không có tình huống bất đắc dĩ, bọn họ cũng sẽ không nguyện ý để hai tay dính đầy máu tanh. Dù sao phần lớn lưu nhân cũng là người nhà quan lại, ai biết tương lai ai sẽ tái nhậm chức? Năm đó không phải ai cũng hô đòi đánh gia tộc Thượng Quan sao? Kết quả nam đinh không ngẩng đầu, lại có một nữ kiệt xuất, cho dù hiện tại gia tộc Thượng Quan chưa được công khai tha tội, nhưng còn ai dám khinh thường?
Nếu không bị ép buộc, sẽ không có ai tự đi tìm phiền toái. Chỉ cần hắn lộ diện, Hoàng Cảnh Dung là khâm sai, hắn cũng là khâm sai, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, những quan viên địa phương này tất nhiên sẽ áp dụng đối sách không theo lời ai, khi đó chỉ còn năm bày chấp dịch Ngự sử đài dưới tay Hoàng Cảnh Dung kia, muốn làm gì cũng đừng mong thành công.
Dương Phàm đang định động thủ, lời nói của nam nhân có vết sẹo dài hình con rết trên mặt thu hút sự chú ý của hắn. Dương Phàm tò mò nhìn y, hỏi:
- Túc hạ là ai? Biết ta sao?
Hai gã hộ vệ cưỡi ngựa đi đằng trước nghe Công chúa hạ lệnh, lập tức thúc ngựa tiếp đón, hô to:
- Dương lang trung xin dừng bước, Công chúa điện hạ triệu kiến!
Dương Phàm đã nhìn thấy xa giá của Thái Bình công chúa rồi nhưng hiện tại hắn đang lửa giận ngập trời, vốn không muốn gặp nàng, vừa thấy hai gã kỵ sĩ kia ngăn đón, lập tức quát to:
- Tránh ra!
Nói xong, người như hổ, ngựa như rồng như cuồng phong phóng tới hai gã.
Hai gã kỵ sĩ ghìm đầu ngựa mới vừa sát lại, Dương Phàm liền như cơn cuồng phong vọt qua khe giữa vào đúng lúc hai con ngựa của bọn họ kẹp lại.
- Ôi!
Hai gã kỵ sĩ bị khoái mã Dương Phàm va chạm vào, lập tức nghiêng ra ngoài, hai chiến mã lảo đảo hất hai gã xuống ngựa.
- Ngăn hắn lại cho ta!
Thái Bình công chúa khẩn trương liên thanh ra lệnh, lại có thêm bốn gã kỵ gĩ vọt tới, Dương Phàm không mang theo vũ khí, cũng không thể dùng vũ khí, hắn chỉ đành thúc ngựa xông về trước, bốn gã kỵ sĩ mặc dù nhận mệnh ngăn hắn lại, nhưng bọn họ đều biết quan hệ giữa Dương Phàm và Công chúa điện hạ nhà mình rất mờ ám, nào dám thật sự dùng sức mạnh, chỉ đành dùng thân ngựa gắng ngăn chặn lấy.
Trong lúc nhất thời mấy con ngựa cùng va đụng vào nhau, người hô ngựa hý ngã xuống, Dương Phàm dựa vào kỹ thuật cưỡi ngựa cao siêu, đã xông ra khỏi sự truy bắt và vây đuổi của bốn gã kỵ sĩ, chỉ là con ngựa đỏ thẫm dưới háng, do bị ngăn cản liên tục nên đã chậm lại, không còn nhuệ khí như tên bắn nữa.
- Rầm rầm rầm!
Tiếng bước chân vang lên, mặt đất rung động, chiếc xe ngựa nhào về phía tám ả nữ đô vật.
Các nữ tướng ai nấy vai to eo tròn, thân hình béo tốt như những tòa núi thịt, những gã kỵ sĩ to lớn mạnh mẽ phần lớn phải hai người ghép lại mới có thể vạm vỡ được như các nàng. Mỗi người quyền quý đều có mấy tên cao thủ hộ vệ theo sát mình, những tâm phúc của Thái Bình công chúa chính là tám ả nữ đô vật này.
Bốn nữ đô vật bước nhanh tới bên cạnh Dương Phàm, đồng thời khom lưng xuống, “bụp” một tiếng, một bàn tay to nắm chặt lấy bốn chân ngựa, đồng thanh hét lên:
- Lên!
Bốn nữ đô vật vạm vỡ mạnh mẽ, thần lực vô song, đã dùng một cánh tay nhấc cả Dương Phàm lẫn con ngựa đỏ thẫm dưới háng lên. May mà người đi đường trong hoàng thành không nhiều, nếu không cảnh tượng này thật sự khiến người đời phải kinh hãi vô cùng. Dương Phàm cưỡi trên lưng ngựa, bỗng nhiên rướn người lên, cúi đầu nhìn một bốn vó ngựa đang treo lơ lửng trên không, không khỏi ngẩn người.
Tranh thủ thời gian, lại có một nữ đô vật xông đến cạnh ngựa, nắm lấy cổ chân của Dương Phàm, lớn tiếng quát:
- Xuống!
“Vù” một tiếng, Dương Phàm bị ả kéo từ trên ngựa xuống, ả nắm lấy một cổ chân của Dương Phàm, quay vù vù trong không trung mấy vòng, rồi thả tay ném ra ngoài.
Ả nữ đô vật này không dám làm Dương Phàm bị thương, mặc dù vừa rồi quay cho Dương Phàm choáng váng đầu óc, nhưng lúc ném ra ngoài lại dùng kĩ xảo, không hề làm Dương Phàm ngã bị thương. Dương Phàm “bụp” một tiếng rơi xuống mặt đất, chỉ cảm thấy mặt đất dập dềnh nhấp nhô như con thuyền. Hai tay hắn bám lấy mặt đất, cố gắng đứng dậy, chỉ là tạm thời mất cân bằng, có chút không tỉnh táo.
Thái Bình công chúa ở trên xe kinh sợ, vội vàng kêu lên:
- Đừng làm hắn bị thương!
Tám ả nữ đô vật có mối quan hệ cực kỳ thân thiết với Thái Bình công chúa, không hề sợ nàng, ả nữ đô vật một tay nhấc chân trái phía trước của con tuấn mã cười hì hì nói:
- Điện hạ yên tâm, Dương Lang trung có võ công, thân thể cường tráng, mấy đòn này không làm hắn bị thương được đâu!
Dương Phàm lắc lắc đầu, đang định trèo lên khỏi mặt đất, chợt thấy sắc trời tối sầm lại, vội vã ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy bốn tòa núi thịt che lấp cả không trung, đang đập tới tấp vào đầu mình, không khỏi kêu la thảm thiết:
- Đừng mà!
Định luật chuyển động thứ hai của Newton: lực tương đương với khối lượng nhân với tốc độ.
Bốn ả nữ nhân cường tráng không dám làm thương Dương Phàm, liền lấy thể trọng làm vũ khí, đập mạnh về phía hắn. Bốn thân hình to lớn chất chồng như tượng La Hán, thân thể “gầy yếu” của Dương Phàm nhất thời bị bao phủ trong đám thịt cuồn cuộn, không thể nhìn thấy hình bóng đâu nữa, đến tiếng kêu là cũng không còn.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※
- Ngươi điên rồi phải không, đó là Tể tướng đương triều! Đó chính là Tể tướng cao nhất đang được thánh sủng, ở trong triều một tay che trời, đến Ngụy Vương và Lương Vương bây giờ cũng không dám đắc tội, ngươi là cái thân phận gì, dựa vào cái gì mà xông lên cửa như vậy? Ngươi là khổ chủ sao?
Trong xe, Dương Phàm ngồi đối diện với Thái Bình công chúa, quần áo có vẻ hơi xộc xệch, chẳng qua đã không còn nhếch nhác giống như con gà con bị đưa lên xe như vừa rồi.
Dương Phàm cầm tay của Thái Bình công chúa, thay hắn phủi bụi bẩn trên quần áo, nhẹ nhàng dịch ra, nhìn thẳng vào mắt nàng, nghiêm túc nói:
- Ta không điên, cũng không mất lí trí! Nếu không, lúc đó nơi mà ta xông vào là Ngọ Môn chứ không phải là phủ đệ của Lí Chiêu Đức! Ta biết rất rõ, bây giờ Hoàng đế không lên triều, ta không thể xông vào trong cung, cũng không nhìn được thiên tử!
Ta còn biết rõ, dựa vào thân phận bây giờ của ta, không có tư cách chỉ tay năm ngón đối với đại sự quốc gia. Đặc biệt là, đây lại là chuyện có thể khiến thiên tử nổi giận, chỉ cần việc liên quan đến mưu phản, không có lí nào mà cãi, không có chứng cứ nào mà nói! Cho dù chỉ có một tia khả năng, Hoàng đế cũng sẽ chọn điều khiến bà ta vui vẻ nhất: giết sạch tất cả những mối nguy hại có thể tồn tại!
Giọng nói của Dương Phàm không hề xúc động, cũng không giận dữ, nhưng Thái Bình công chúa cảm thấy hắn chỉ áp chế tất cả những phẫn nộ mà thôi. Hắn làm như vậy, là bởi vì sự phẫn nộ của hắn đã vượt qua cả giới hạn có thể khống chế, phẫn nộ cực độ, khiến hắn giờ phút này có vẻ bình tĩnh khác thường, giống như một tòa núi lửa đang ấp ủ nham thạch.
- Ta còn biết rõ, Hoàng đế đã phái người của Ngự sử đài đến các nơi trong thiên hạ, cho thấy rằng Hoàng đế đã vô cùng cảnh giác với chuyện này. Nếu như ta thật sự xông vào trong cung, gặp được Hoàng đế, kết quả duy nhất chính là, ta bị lôi ra Ngọ Môn chém đầu! Vì hoàng vị, cho dù là đứa con mà Hoàng Đế thân sinh ra, bà ta cũng có thể giết đi không hề do dự, ta trước nay không cho rằng, bà ta sẽ khai ân cho ta! Cho nên, ta chỉ đi gặp Lí Chiêu Đức, mà không đi gặp Hoàng đế!
Thái Bình công chúa lông mày kẻ đen, lo lắng nói:
- Nhị lang, ngươi gặp Lí Chiêu Đức rồi thì có thể làm sao? Y có thể khiến cho người chết sống lại sao?
Dương Phàm bình tĩnh nói:
- Thù oán của người đã chết, có thể để sau này nói. Chỉ là, chuyện này vừa mới xảy ra, nàng cũng đã biết, Lí Chiêu Đức thân là Tể tướng đương triều, chủ tọa chấp bút, y không lí do gì mà không biết, ta không gặp được Hoàng thượng, y có thể gặp được, nhưng y đã từng cố gắng chưa? Người đã chết, có thể sau này nói, những người sẽ chết thì làm sao đây? Ngự sử đài huy động toàn bộ lực lượng, một đám ma vương giết người đi khắp mọi nơi, chức Tể tướng của y đã làm những gì? Ít nhất cũng nên thử ngăn cản oan mới phát sinh!
Thái Bình công chúa khẽ thở dài, khẽ nói:
- Đài chủ của Ngự sử đài đã đổi người rồi, cái tên Tôn Thần Vũ ngồi không ăn bám kia đã bị “cáo lão hồi hương”. Mẫu hoàng vừa mới hạ thánh chỉ, đề bạt Vạn Quốc Tuấn làm Ngự sử đại nhân, trở thành Đài chủ Ngự sử đài, ngươi hiểu điều này có nghĩa gì không?
Dương Phàm sắc mặt buồn bã.
Thái Bình công chúa lại nói:
- Huyện lệnh Ngọc Sơn Hồ Húc Nghiêu đã dâng thư triều đình, nhưng Vạn Quốc Tuấn nhanh trí hơn, lúc y hầu như đang giết hơn ba trăm người già yếu và phụ nữ trẻ em, đã lệnh cho người nhanh chóng hồi kinh, bẩm tấu nói vợ con nhà Lưu Nhân ôm hận trong lòng với triều đình, đang mưu đồ phản loạn, y phát hiện kịp thời, ra tay quyết đoán.
Ngươi biết, trong lòng mẫu hoàng sợ sệt nhất là gì! Nhưng tất cả những người cướp ngôi nắm quyền vua, trước nay đều sợ hãi chuyện này nhất, mẫu hoàng không những cướp ngôi, mà còn là thân nữ tử trở thành đế vương trước nay chưa từng có, cho nên bà ấy còn lo lắng thiên hạ không phục hơn bất cứ một vị hoàng đế cướp ngôi nào. Ngươi nói hai bản tấu chương, bà ấy sẽ chọn tin ai?
Trong số những người lưu đày có nhiều vương công tôn thất, con phượng cháu rồng. “Đại Võ Giả Lưu”, câu nói này Vạn Quốc Tuấn viết trong tấu chương, mẫu hoàng lúc nhìn thấy câu này, đã định trước những người già trẻ nhỏ kia nhất định phải chết, bọn họ có thật là muốn tạo phản, có năng lực tạo phản hay không không hề quan trọng, mẫu hoàng cũng không quan tâm! Bà ấy chỉ muốn lòng mình thoải mái một chút, ngươi có hiểu không?
Ngươi cho rằng thiên tử sẽ để ý đến mấy trăm mấy nghìn mạng người ở các vùng sao? Làm thiên tử, không có ai để ý đến mạng người, Thái Tông hoàng đế năm đó bởi vì một câu đồn đại “Võ đại Lí hưng”, mà giết chết tên mụ của đại tướng Lí Quân Tiễn không hề do dự, trong ghi chép không có nhà này.
- Thiên tử không quan tâm, ta quan tâm! Nhưng dù có một tia khả năng ta cũng đều phải thử! Nàng cũng nói bây giừ Lí Chiêu Đức rất được sủng ái, nhưng y yêu cầu, Thiên tử không hề không đáp ứng, y ít nhất cũng nên ra mặt ngăn cản.
Thái Bình công chúa cười gượng, lắc đầu:
- Nhị lang, ngươi làm quan lâu như vậy vẫn không hiểu tâm tư của những người trên quan trường. Ngươi cho rằng Lí Chiêu Đức sẽ để ý chuyện sinh tử của những lưu nhân này sao? Ngươi đừng thấy bọn họ cả ngày kêu vì nước vì dân, một khi có cơ hội đánh đối thủ, bọn họ tiếc gì không hi sinh người khác.
Lần trước ba vị Tể tướng vào ngục, không phải là bị hắn hi sinh không hề do dự hay sao? Trong suy nghĩ của bọn họ, hi sinh một số người, nhân đó diệt trừ mối uy hiếp của họ, họ có thể càng thuận lợi chấp hành chính lược, tạo phúc càng nhiều cho dân chúng, cho nên y tuyệt đối không áy náy, cho dù là người bị hi sinh là đồng liêu hay là bách tính vô tội.
Có lẽ, chiêu này của Ngự sử đài, lại trúng ý đồ của y, Ngự sử đài điên cuồng như thế này y mong còn không được. Nhị lang, lần này ngươi đi sẽ không có tác dụng gì đâu, Lí Chiêu Đức bảo thủ cố chấp, tự cho mình là nhất, trách mắng những Tể tướng khác cũng giống như chó chui gầm chạn. Lần trước ngươi ra mặt chống đối, y lại không tính toán với ngươi, cũng coi như đã đối xử khác người rồi, lần này ngươi lại ức hiếp đến tận cửa, y sẽ ra sao?
Dương Phàm tức giận nói:
- Giỏi lắm thì không làm chức quan này nữa, còn có thể làm sao? Ôm miếu thờ đại nghĩa, lại có thể an tâm thoải mái để người khác làm chuyện ác sao? Chức quan máu lạnh vô tình này, Lí Chiêu Đức y làm được, Dương Phàm ta không làm được. Bất kể như thế nào, ta cũng phải thử!
- Nhị lang!
Dương Phàm đứng lên nói:
- Công chúa, nàng không cần nói thêm nữa, người quân tử, phải làm những chuyện nghĩa! Chuyện này không thể do dự được nữa, có lẽ ta không phải là một người thông thái, nhưng ta xứng đáng với lương tâm của mình.
Bất luận như thế nào, ta vẫn phải thử một chút, cố gắng một lần!
Dương Phàm chắp tay về phía Thái Bình công chúa, quay người đi ra ngoài, buông lại một câu:
- Ta biết nàng có lòng tốt, nhưng không cần phải ngăn cản ta nữa!
Dương Phàm biết tai mắt của Thái Bình công chúa nhanh nhạy, cho nên kịp thời biết được chuyện này, lại đoán biết được lòng người, cho nên mới đoán ra phản ứng của Dương Phàm, nhưng lại không biết Thái Bình công chúa sở dĩ có thể đoán được hắn có phản ứng mãnh liệt như vậy, là bởi vì nàng hoàn toàn biết rõ năm đó ở phủ Đào Nguyên đã xảy ra chuyện gì, nàng biết bi kịch ngày hôm nay, Dương Phàm sẽ đồng cảm.
Bởi vì không có mệnh lệnh của Thái Bình công chúa, bọn thị vệ và tám nữ đô vật vừa nãy còn ngăn cản Dương Phàm, đứng ở xung quanh xa giá, nhìn thấy Dương Phàm ra ngoài những vẫn không nhúc nhích. Dương Phàm dắt con ngựa của mình, xoay người lên ngựa, đi về phía xa xa với lí tưởng làm việc nghĩa không được phép chùn bước.
Trong xe, Thái Bình công chúa nhìn màn kiệu không ngừng đong đưa, khẽ thở dài, buồn bã nói:
- Ôi! Sao ta lại thích một con trâu lỗ mãng đầu đụng phải tường nam cũng không chịu quay đầu thế này...