Nơi này đang ở giữa xuân hạ, mưa luôn nhiều, giống như mặt trời lúc này chiếu rực rỡ, trong phút chốc lại có thể mưa to tầm tã là rất thường thấy.
Vài người mặc áo tơi dầy đạp trên mặt đất ướt mưa, trong cơn mưa bước thấp bước cao rất khó khăn, một người ở giữa cũng mặc áo tơi, nhưng đỉnh đầu có người che ô cho hắn, chỉ là mưa quá to, hạt mưa xuyên thành tuyến bị những cơn gió thổi không ngừng chợt trái chợt phải, không ngừng đập vào người, ô trong mưa cũng không ngừng lay động, căn bản không có tác dụng gì.
Vài người mặc áo tơi vội vàng bước vào phủ Thứ sử, lúc này mới thở phào, đẩy mũ về phía sau, lộ ra gương mặt của họ, người trong số đó chính là Trương Giản Chi.
Lão vừa từ phủ đô đốc trở về, Hoàng ngự sử Hoàng Cảnh Dung nóng lòng rời đi, kiên quyết từ chối La Thư Đạo muốn triệu tập quan liêu Tây Châu có ý tốt tiễn y. Một mình La Thư Đạo đành tiễn Hoàng Cảnh Dung rởi khỏi, sau khi về thành mới mời Trương Giản Chi tới để thông báo tình hình. Ai biết một lúc như vậy, lại gặp phải cơn mưa tầm tã.
Cửa lớn của phủ Thứ sử có một cái hành lang dài hướng về trung đường và hậu trạch, Trương Giản Chi men theo cái hành lang đi, vừa lay lay cái ống tay áo ướt sũng, vừa hỏi nói: - Khâm sai đang ở đâu vậy?
Quản gia trả lời: - Vừa rồi mưa to, khâm sai hơi buồn ngủ, đã về phòng nghỉ ngơi rồi, dặn ta không được quấy rầy.
Trương Giản Chi vốn muốn lập tức báo tin Hoàng Cảnh Dung rời khỏi cho Dương Phàm, nghe nói hắn đã nghỉ, liền quay người về thư phòng của mình.
Người sai vặt lão Đậu của phủ Thứ sử đang chờ a Lang và mấy tên thị vệ hồi phủ, liền đóng cửa lớn, lấy mấy chậu nước dội sạch bùn đất dấu chân ở bậc thềm, khi lão quay lại nơi gác cổng của mình, chợt phát giác còn thiếu gì đó, lão Đậu nhìn quanh bốn phía, lúc này mới cảm thấy không thấy cái áo tơi trên tường đâu.
Mùa này nhiều mưa, đồ che mưa là đồ thường phải có sẵn, tuy lão không ra ngoài, nhưng trên tường trên tường bao giờ cũng treo một cái đồ che mưa, bởi vì hàng ngày treo ở đó, bình thường không quá chú ý, trái lại không thấy nó chính là lúc bị ai đó lấy đi rồi.
Lão Đậu vỗ trán, mắng nói: - Nhất định là thằng tiểu tử Quảng Khẩu Nhị kia nhân dịp trời mưa rảnh rỗi, lén lấy áo tơi của ta ra ngoài bài bạc rồi. Lão Đậu mắng hai câu cũng không để ý tới nữa. Dù gì cũng không thể có người đặc biệt chạy tới phủ Thứ sử để ăn trộm cái áo mưa được, nhất định là người quen lấy dùng, nên không nghi ngờ gì.
Mưa to một trận, khách nhân của phố Ngư thị liền đều tản đi, mưa to như trút nước, tạt trên mặt đất, bởi nhất thời không thể rút đi được, nước ngập tới đầu gối. Mặt phố Ngư thị rất bẩn, bị mưa làm xông lên, trong hỗn hợp nước bẩn có đầu cá và nội tạng cá đều chảy về chỗ trũng, ngày thường nơi này mùi tanh ngút trời, mùi tanh trong cơn mưa to có phần phai nhạt đi chút.
Trên đường phố đã không còn khách, một số khách nhân không mang theo đồ che mưa không kịp về nhà tránh mưa ở dưới mái hiên của cửa hàng, chậu gỗ đựng cá nằm lăn lốc trên mặt đất, một cái thớt được nước mưa hắt tơi, rửa sạch vết máu và vẩy cá cùng nội tạng cá ra ngoài. đại
Một người đàn ông mặc áo tới xuất hiện trên phố Ngư thị, hắn đi trong nước mưa dơ bẩn, đi từ phía tây sang phía đông của chợ cá, vừa bắt đầu cũng không ai chú ý tới hắn, cho tới khi hắn đi tới cuối đường lại quay lại, lúc này mới thu hút sự chú ý của một số người chạy mưa. Chỉ là hắn mặc áo tơi, vì sợ nước mưa tạt vào mặt, lại cố ý cúi đầu, căn bản không thấy rõ tướng mạo của hắn, chỉ có thể nhìn dáng người của hắn mà đoán tuổi của người này không nhiều.
Các biển hiệu của các nhà buôn cá treo ở đó đều ỉu xìu buồn bã buông xuống trong mưa, ngẫu nhiên bị gió cuốn đi, mặt cờ hình tam giác mở ra, lập tức lại bị cơn mưa dày đặc trở lại nguyên hình. Nhưng trong nháy mắt như vậy, đủ để khiến người ta nhìn rõ vết chữ bên trên đó.
Người mặc áo tới đi từ đầu đông sang đầu tây của chợ cá, tổng cộng chỉ nhìn thấy có một quầy hàng họ Trần, cho nên khi hắn quay lại, liền đi thẳng vào hộ này.
Lão Trần buộc lại tạp dề, đang cọ rửa thớt ở mái hiên, nước mưa làm ướt sũng tấm vải trên mái hiên, phát ra tiếng “phù, phù”. Máu và vẩy cá trên thớt bị nước bẩn cuồn cuộn chảy tới mà chảy vào trong.
Trên đùi còn dính một ít nội tạng cá, lão Trần dùng chậu gỗ lớn múc nước để dội, vừa dội, người mặc áo tơi kia đi tới phía trước. Lão Trần liếc nhìn hắn một cái, nước trong chậu vừa hắt ra, một chút nước bẩn bắn lên áo tơi của người kia, lão cũng không thèm để ý.
Lão chỉ nhìn thoáng qua, liền biết người này không phải tới để mua cá ở cửa hàng lão. Đại khái chỉ là mượn cái lều của lão để chắn mưa. Nhưng, người mặc áo mưa kia nhìn lão, không ngờ lại nói : - Làm phiền.
Lão Trần không kiên nhẫn nhìn hắn một cái, người này cúi đầu, ngũ quan nhìn không rõ, trên áo tơi đang rỏ vài hạt mưa xuống, chỉ có thể nhìn thấy phần dưới mũi của hắn, đây là một thanh niên, mũi cao thẳng, môi rõ vành, cũng không khó nhìn. Nhưng mưa to làm phiền kinh doanh, tâm trạng lão Trần không tốt, cho nên cau mày, không vui hỏi nói: - Chuyện gì?
Người thanh niên kia không để ý tới thái độ của ông ta, hắn rất khách khí cười, khóe miệng còn có hai nếp nhăn: - Xin hỏi, Tư Mã Bất Nghi có ở đây không?
Lão Trần cả người kinh ngạc, ngẩng đầu, người thanh niên còn đang mỉm cười, hắn vẫn không ngẩng đầu như vậy, trên môi có nếp nhăn khi cười, trên má còn có hai lúm đồng tiền, người thanh niên này không phải khó nhìn, thật ra rất bảnh trai.
Cái chậu gỗ trong tay lão Trần “phù” một tiếng rơi xuống chỗ nước mưa, tóe bọt nước. Lão Trần bước về phía trước, một tay nhặt cái con dao nhọn lên.
Con dao này là dùng để mổ cá, hàng ngày đều mài rất sắc, vừa rồi nước bắn lên, vết máu trên đao đã cọ sạch sẽ, dao sắc trong tay, loang loáng.
Lão Trần cầm dao trên tay, không nói hai lời, liền từ trên xuống dưới, vạch một đường thẳng với người trẻ tuổi kia, giống như bình thường ông ta mổ cá lớn, đâu sợ là cá lớn nặng bao nhiêu cân, bắt bằng cái móc câu kia, lão chỉ một dao, là có thể vạch tới tận đuôi, lại giơ tay sờ mó, lấy ra bong bóng, nội tạng máu me nhầy nhụa và rồi rửa sạch.
- A?
Khách trú mưa ở phía đối diện nhìn thấy cảnh tượng này, không kìm nổi mà kinh hô lên một tiếng.
Người thanh niên ngẩng đầu, nhìn con dao kia vạch một đường trong không trung, dao vạch thành hình cung, xẹt qua chóp mũi của hắn, mắt thấy gần như chạm vào lồng ngực hắn, lại chút nữa vạch tới, chính xác xé tới cái áo mưa và nội tạng của hắn, lúc này trong không trung còn có một ánh sáng chợt lóe lên rồi biến mất.
Hai tay người thanh niên đưa ra ngoài nhanh như chớp, lão Trần chỉ cảm thấy tay tê, người thanh niên trước mắt vẫn cười đứng ở đó, chiếc áo mưa của hắn không xé rách, bụng của hắn cũng không bị phanh ra giống như bụng một con cá lớn bị mắc câu, người thanh niên còn đang cười, mỉm cười nói: - Xem ra, hắn đang ở đây, đúng không ?
Khi hắn nói, đầu ngẩng lên, lão Trần nhìn người thanh niên anh tú này giống như đang bị bệnh, hai mắt có chút sưng đỏ. Lão Trần lại cúi đầu nhìn ngực mình, cánh tay ông ta vẫn nắm chặt chuôi dao, nhưng lưỡi dao hơn một thước, đã cắm vào xương sườn của ông ta.
Lão Trần từng giết người, tuy lão giết cá nhiều hơn. Nếu không phải từng giết người, lão ra tay sẽ không quyết đoán linh hoạt như vậy, cho nên khi nhìn thấy lưỡi dao kia, lão biết mình sắp chết. Lão ngẩng đầu, đôi mắt giống như cá khô treo trước chuồng, chết rồi lồi ra, trừng mắt nhìn người mặc áo tơi kia.
Người áo tơi đi vào trong phòng, vừa đi vừa lầm bầm nói: - Không ngờ hắn ta thật sự trốn ở đây! Coi trời bằng vung, đúng là coi trời bằng vung..
Lão Trần nghe được câu này chợt rất buồn cười, một người coi trời bằng vung đã bị ngươi giết rồi, ngươi còn muốn gì nữa?
Những người đứng đối diện lều và những người buôn cá ở các tiệm khác đều ngây người nhìn chỗ này, có người đã vội vàng nhặt dao và xiên cá lên.
Lão Trần lay động một cái, thình lình một tiếng ngã xuống vũng nước bẩn, bị nước mưa bắn vào, trôi nổi bên ngoài lều, trôi về phía cống thoát nước.
Một lát sau, trong lều của lão Trần vọng ra tiếng hét và tiếng đánh nhau, bởi vì mưa không kinh doanh, lão Trần đã đóng cửa, chỉ để lại một cái cửa ra vào, tiếng “rầm” lúc này rất lớn, tấm cửa bị một sức mạnh khổng lô va vào, vỡ ra, vội vàng liệt ra, cái máng phía dưới cửa cũng bị hỏng rồi, một tiếng “bốp” của giọt nước rơi vào vũng nước, dường như đối diện gặp một tên quỷ dữ.
Mọi người kinh ngạc nhìn một thi thể mềm nhũn, hình như xương cốt toàn thân đều bị vỡ vụn, trên ván hướng ra ngoài cửa quay cuồng vài vòng, đầu ngã vào trong nước, chân ngửa trên ván, bất động. Sau đó, người mặc áo tơi kia từng bước đi tới, vẫn cúi đầu, vẫn không có ai nhìn thấy bộ dạng của hắn.
Người áo tơi bước đi trong nước đang cuồn cuộn, có một cảm giác huyết mạch sôi trào, đây chính là việc lúc nhỏ hắn hướng tới, nhưng hắn đã bao lâu rồi không có cảm giác này?
Hắn vốn là một hiệp khách, che giấu tung tích giữa đường phố, ân báo oán trả, vô cùng đơn giản. Sau này, hắn phát hiện vũ lực của cá nhân so với sức mạnh lớn lao của quan phủ căn bản không đáng nhắc tới, để báo thù, để nắm giữ lực lượng lớn hơn, hắn quyết đoán dấn thân vào quan trường.
Nhưng làm quan lâu, cả ngay canh giữ một đống quy củ, hắn gần như quên đi cách có hiệu quả nhất mà đơn giản nhất này. Thế cho nên đâu đâu cũng bị giới hạn trong quy củ, tuân theo quy củ, ngay cả có những việc không cần quy củ là có thể giải quyết vẫn đều quen dùng để giải quyết.
Gần như hậu quả đáng sợ mù hai mắt và sự uy hiếp đối với một đứa bé của Tư Mã Bất Nghi đã kích động tới tàn bạo trong lòng hắn. Hôm nay hành động như này, trong lòng hắn thật sự vui sướng.
Đồng thời, cũng là việc quan trọng nhất, chính là giết người ở phố chợ cá, phá vỡ gông xiềng trong lòng hắn. Hiệp sĩ dùng võ, quan dùng quyền, điều này vốn là xung đột lẫn nhau, hai phương diện không hề hợp nhau. Khi hắn làm hiệp khách thì đối lập với quan phủ, khi hắn làm quan liền vứt bỏ hành vi của hiệp khách, hôm nay hắn có thể phá vỡ cái gông xiềng này, vừa là quan cũng vừa là hiệp khách, sau này ở trên đời này còn có ai có thể trói buộc được hắn?
Tia chớp trên bầu trời chợt lóe lên như một con trăn, lập tức một hồi sấm sét đánh xuống, chấn động địa cầu, người mặc áo mưa chợt cất tiếng cười to trong cơn mưa, ngâm lên: - Ngư thị nhai đầu ngã sát nhân, Thiên bát hào vũ tẩy hồng trần Nhất tràng nhàn sự quân mạc vấn Kinh Kha nguyên dữ Tần vô phẫn. . . ,
Người mặc áo tới đi dưới mưa, bước đi càng ngày càng rộng, giống như bổ sóng chém biển, bước về phía cuối phố, các lều hai bên đường chằng chịt có rất nhiều ánh mắt đang nhìn hắn, có sợ hãi, có kinh ngạc, có sự hung ác, nhưng không có ai dám xông lên.
Người mặc áo tơi không coi ai ra gì cứ thế đi, trong tiếng cười, biến mất trong màn sương mưa dầy đặc…
Cho nên, nếu chàng đi quá sớm, mẫu hoàng sẽ không vui.
Mẫu hoàng không vui có lẽ cũng không quan trọng, quan trọng là ..., nếu mẫu hoàng cảm giác chàng làm như vậy là đối với Người bất trung. Cho dù chỉ là một khả năng, cũng đủ để lấy mạng của chàng! Bao nhiêu vương hầu tướng, chết đơn giản như vậy, nếu mẫu hoàng muốn giết chàng, chỉ cần một cái ánh mắt là đủ rồi!
Dương Phàm thở dài nói: - Nàng không cần lo lắng, chức quan của ta mặc dù không cao, cũng không có tước vị gì, nhưng ta so với những vương hầu tướng kia còn được người chống đỡ phía sau! Sư phụ ta là Tiết Hoài Nghĩa, ta với Võ Tam Tư cũng đi lại thân thiết, còn có ta và nàng... trong mắt Hoàng thượng, giữa chúng ta lại có... có quan hệ rất gần gũi...
- Vốn là rất thân thiết mà.
Thái Bình công chúa hờn dỗi lườm hắn một cái, nhưng những lời này nàng không nói ra. Đã tâm đầu ý hợp, thì cần gì phải quá chú trọng lời nói. Có đôi khi, một Thái Bình công chúa như lửa cũng sẽ giống như làn nước mùa xuân dịu dàng thấu hiểu lòng người.
Dương Phàm hối hận cười cười nói:
- Hiện tại ta lại có tể tướng được Hoàng thượng sủng ái nhất che chở, bà ta rất khó coi ta là người đối đầu với bà ấy rồi. Huống chi, ba vị tiên sư hiện tại có hai người đang ở trong thành, quan hệ của ta với bọn họ cũng không tệ, nếu có chuyện gì phát sinh không có lợi cho ta, tin là bọn họ sẽ đứng ra nói cho ta, nàng biết, hiện Hoàng thượng rất là sủng tin bọn họ mà.
Thái Bình công chúa vẫn không yên tâm, lo lắng nói:
- Tuy như thế, vấn đề là, ta không biết chàng lần này đi rốt cuộc sẽ như thế nào, nếu quả thật gây ra loạn lớn, tổn hại đến lợi ích mẫu hoàng, dù có nhiều người thay chàng nói tốt, mẫu hoàng cũng sẽ không bỏ qua cho chàng. Không ai hiểu Người rõ hơn ta...
- Nàng không cần lo lắng nhiều như vậy!
Dương Phàm an ủi nàng:
- Từ trước đến giờ ta không bao giờ để mình trở thành dân chờ thỉnh lệnh củaThánh nhân, ta muốn làm việc, đương nhiên phải đảm bảo an toàn cho chính mình trước, cho nên sẽ không làm càn. Lần này đi, ta sẽ tùy cơ mà hành động, tuyệt đối không để bọn chúng nắm được nhược điểm của ta là được, quan trọng nhất là nhất.
Vẻ mặt Dương Phàm có chút ảm đạm, thập giọng nói:
- Ta chỉ có một mình, mà đám Ngự Sử đài độc ác đã phân ra khắp nơi rồi, nàng nghĩ một mình ta có thể kịp đi ngăn cản bọn chúng giết được bao nhiêu người? Ta có thể làm được sao, hàng rào lớn chỉ là ngăn cản đám đồ tể giết người đỏ mắt bắt tất cả những lưu nhân giết không còn một ai! Cho nên, sự lo lắng của Hoàng thượng căn bản sẽ không thành sự thật.
Thái Bình công chúa trầm mặc một lát, yếu ớt thở dài, nói:
-Vậy được rồi, chàng mang thị vệ đi trước, về phần Tôn Vũ Hiên và Hồ Nguyên Lễ, hai người này đừng dẫn theo bên người, nếu ba người cùng biến mất một lúc.. ta không thể bao che được, nếu chẳng may mẫu hoàng biết chàng cãi lại mệnh lệnh của Người thì thực sự không hay.
Chàng yên tâm, ta sẽ thúc ngựa chạy tới Trường An, chờ ta vừa đến Trường An, liền báo cho bọn họ tập hợp với chàng. Hiện giờ, tốt nhất là thương lượng trước một địa điểm gặp mặt, chàng định đi đâu trước?
Dương Phàm nói:
- Ta tính đi Kiếm Nam đạo trước, nhưng nơi gặp mặt không thể ở đấy, bọn họ chỉ là hộ tống nàng đi Trường An, so với ta cũng không thể trì hoãn lâu, chỉ là nếu để bọn họ đến Kiến Nam đạo, khi ta giải quyết xong việc phải ở đó đợi bọn họ, ta định kết thúc chuyện ở Kiến Nam đạo liền đi Kiềm Trung Đạo sẽ hội họp với bọn họ ở châu Bình Man của Kiến Nam đạo.
Thái Bình công chúa nhẹ nhàng gật gật đầu, nói:
- Ta nhớ rồi!
Dương Phàm vịn đầu gối nói:
- Việc này không nên chậm trễ, vậy... Ta cũng nên đi!
- Ừm! ở đây chàng cũng không cần lo lắng, cố gắng đừng để cho nhiều người biết hành trình của chàng, những chuyện sau đó, để ta giải quyết!
- Được!
Dương Phàm làm bộ lấn tới, chợt nhớ tới một chuyện, không kìm được hỏi:
- Sáng sớm nay ta nhìn thấy Hứa Hậu Đức thúc ngựa ra khỏi doanh trại, có vẻ như đi về hướng Kinh thành, Kinh thành lại xảy ra chuyện gì rồi?
Thái Bình công chúa bình thản nói:
- Ồ! Cũng không có chuyện gì, ta chỉ là phái y hồi kinh.
Dương Phàm ngẩn ra, lập tức hiểu ra, không kìm nổi hỏi:
- Có cái gì tốt hay không tốt? Ta vốn nghĩ, chàng hiểu lầm ta thì hiểu lầm vậy, cho dù chàng hận ta, cũng chỉ có thể lưu lại bên ta, không cần phải đi vào cái chốn nước đục đó. Hiện y làm hỏng chuyện tốt của ta, chẳng lẽ còn muốn ta khen ngợi y hay sao?
Dương Phàm nói:
- Y làm như vậy, là bởi vì đối với nàng trung thành tận tâm, không muốn làm nàng tổn thương, nàng đối xử với y như vậy, không sợ làm tổn thương bộ hạ sao?
Thái Bình công chúa nhấn mạnh nói:
- Bất kỳ nguyên nhân nào, cũng không phải là lí do dùng để chống lại mệnh lệnh, y hôm nay có thể vì trung thành với ta, tự cho là tốt cho ta thì tự mình kháng lại mệnh lệnh của ta, an trí sau này sẽ không phải vì trung thành với ta mà tự đi làm những việc khác? Nhị lang, chàng muốn làm đại sự, đối với thuộc hạ cũng phải nghiêm khắc, tuyệt đối không được xử trí theo tình cảm.
“ Nếu như không phải Hứa Hậu Đức tìm đến cửa, chỉ e là hai chúng ta cũng không có cơ hội hòa hợp” Dương Phàm nghĩ, rốt cục vẫn có chút băn khoăn, cho nên chỉ im lặng không nói.
Thái Bình công chúa khẽ mỉm cười, lại nói:
- Chàng yên tâm đi, ta không để y đi Đặng sơn làm ruộng đâu, chỉ là phái y đi Túy Trạch Uyển trong Kim Cốc viên của ta làm trông coi ở đó, cuộc sống thanh nhàn vô ưu, không khổ cực, những thứ khác không nói, chỉ những quả chín hằng năm trong vườn để y mang đi bán, cũng là kiếm được không ít. Ta cũng không bạc đãi y, chỉ là... từ nay về sau y đừng mơ tưởng được làm việc bên cạnh ta.
Dương Phàm cười khổ một tiếng, gật đầu nói:
-Ta tuy rằng vẫn cảm thấy không hợp tình hợp lý, nhưng không thể không thừa nhận, nàng đúng!
Thái Bình công chúatự nhiên cười, cười khẽ nói:
- Đây là lần đầu tiên, chàng rõ ràng không thích cách làm của ta, lại tán đồng ý kiến của ta, chàng nói xem chúng ta có nên cạn một ly không?
Dương Phàm liếc ngang nàng một cái, nói:
- Sáng sớm uống rượu không tốt, nếu như nàng muốn uống, chờ ta trở lại hãy nói!
Thái Bình công chúa hai mắt sáng ngời, vui vẻ nói: - Quân tử nhất ngôn?
- Khoái mã nhất tiên!
Nàng cười lớn, chỉ có điều trong nụ cười đó có chứa một chút tinh nghịch láu lỉnh, dường như... đêm qua có người nào đó cũng thề như vậy, kết quả lại hối hận.
Ánh mắt của nàng đã xấu xa trượt xuống dưới nhìn mông hắn, vì vậy cười càng lớn hơn.
Dương Phàm mặt hơi đỏ, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Thái Bình công chúa một cái, đứng dậy đi ra ngoài.
Thái Bình công chúa đuổi theo bóng dáng của hắn, lúc hắn đi ra đến cửa trướng, nàng đột nhiêu kêu một tiếng:
- Nhị lang!
Một tay Dương Phàm vén trướng, quay đầu.
Thái Bình công chúa nhìn hắn, trong mắt đầy tình cảm. Cúi đầu nói:
- Chàng... Chàng bảo trọng, trên đường... cẩn thận!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Sau giờ ngọ, cơn mưa bất ngờ xuất hiện
Nơi này đang ở giữa xuân hạ, mưa luôn nhiều, giống như mặt trời lúc này chiếu rực rỡ, trong phút chốc lại có thể mưa to tầm tã là rất thường thấy.
Vài người mặc áo tơi dầy đạp trên mặt đất ướt mưa, trong cơn mưa bước thấp bước cao rất khó khăn, một người ở giữa cũng mặc áo tơi, nhưng đỉnh đầu có người che ô cho hắn, chỉ là mưa quá to, hạt mưa xuyên thành tuyến bị những cơn gió thổi không ngừng chợt trái chợt phải, không ngừng đập vào người, ô trong mưa cũng không ngừng lay động, căn bản không có tác dụng gì.
Vài người mặc áo tơi vội vàng bước vào phủ Thứ sử, lúc này mới thở phào, đẩy mũ về phía sau, lộ ra gương mặt của họ, người trong số đó chính là Trương Giản Chi.
Lão vừa từ phủ đô đốc trở về, Hoàng ngự sử Hoàng Cảnh Dung nóng lòng rời đi, kiên quyết từ chối La Thư Đạo muốn triệu tập quan liêu Tây Châu có ý tốt tiễn y. Một mình La Thư Đạo đành tiễn Hoàng Cảnh Dung rởi khỏi, sau khi về thành mới mời Trương Giản Chi tới để thông báo tình hình. Ai biết một lúc như vậy, lại gặp phải cơn mưa tầm tã.
Cửa lớn của phủ Thứ sử có một cái hành lang dài hướng về trung đường và hậu trạch, Trương Giản Chi men theo cái hành lang đi, vừa lay lay cái ống tay áo ướt sũng, vừa hỏi nói: - Khâm sai đang ở đâu vậy?
Quản gia trả lời: - Vừa rồi mưa to, khâm sai hơi buồn ngủ, đã về phòng nghỉ ngơi rồi, dặn ta không được quấy rầy.
Trương Giản Chi vốn muốn lập tức báo tin Hoàng Cảnh Dung rời khỏi cho Dương Phàm, nghe nói hắn đã nghỉ, liền quay người về thư phòng của mình.
Người sai vặt lão Đậu của phủ Thứ sử đang chờ a Lang và mấy tên thị vệ hồi phủ, liền đóng cửa lớn, lấy mấy chậu nước dội sạch bùn đất dấu chân ở bậc thềm, khi lão quay lại nơi gác cổng của mình, chợt phát giác còn thiếu gì đó, lão Đậu nhìn quanh bốn phía, lúc này mới cảm thấy không thấy cái áo tơi trên tường đâu.
Mùa này nhiều mưa, đồ che mưa là đồ thường phải có sẵn, tuy lão không ra ngoài, nhưng trên tường trên tường bao giờ cũng treo một cái đồ che mưa, bởi vì hàng ngày treo ở đó, bình thường không quá chú ý, trái lại không thấy nó chính là lúc bị ai đó lấy đi rồi.
Lão Đậu vỗ trán, mắng nói: - Nhất định là thằng tiểu tử Quảng Khẩu Nhị kia nhân dịp trời mưa rảnh rỗi, lén lấy áo tơi của ta ra ngoài bài bạc rồi. Lão Đậu mắng hai câu cũng không để ý tới nữa. Dù gì cũng không thể có người đặc biệt chạy tới phủ Thứ sử để ăn trộm cái áo mưa được, nhất định là người quen lấy dùng, nên không nghi ngờ gì.
Mưa to một trận, khách nhân của phố Ngư thị liền đều tản đi, mưa to như trút nước, tạt trên mặt đất, bởi nhất thời không thể rút đi được, nước ngập tới đầu gối. Mặt phố Ngư thị rất bẩn, bị mưa làm xông lên, trong hỗn hợp nước bẩn có đầu cá và nội tạng cá đều chảy về chỗ trũng, ngày thường nơi này mùi tanh ngút trời, mùi tanh trong cơn mưa to có phần phai nhạt đi chút.
Trên đường phố đã không còn khách, một số khách nhân không mang theo đồ che mưa không kịp về nhà tránh mưa ở dưới mái hiên của cửa hàng, chậu gỗ đựng cá nằm lăn lốc trên mặt đất, một cái thớt được nước mưa hắt tơi, rửa sạch vết máu và vẩy cá cùng nội tạng cá ra ngoài. đại
Một người đàn ông mặc áo tới xuất hiện trên phố Ngư thị, hắn đi trong nước mưa dơ bẩn, đi từ phía tây sang phía đông của chợ cá, vừa bắt đầu cũng không ai chú ý tới hắn, cho tới khi hắn đi tới cuối đường lại quay lại, lúc này mới thu hút sự chú ý của một số người chạy mưa. Chỉ là hắn mặc áo tơi, vì sợ nước mưa tạt vào mặt, lại cố ý cúi đầu, căn bản không thấy rõ tướng mạo của hắn, chỉ có thể nhìn dáng người của hắn mà đoán tuổi của người này không nhiều.
Các biển hiệu của các nhà buôn cá treo ở đó đều ỉu xìu buồn bã buông xuống trong mưa, ngẫu nhiên bị gió cuốn đi, mặt cờ hình tam giác mở ra, lập tức lại bị cơn mưa dày đặc trở lại nguyên hình. Nhưng trong nháy mắt như vậy, đủ để khiến người ta nhìn rõ vết chữ bên trên đó.
Người mặc áo tới đi từ đầu đông sang đầu tây của chợ cá, tổng cộng chỉ nhìn thấy có một quầy hàng họ Trần, cho nên khi hắn quay lại, liền đi thẳng vào hộ này.
Lão Trần buộc lại tạp dề, đang cọ rửa thớt ở mái hiên, nước mưa làm ướt sũng tấm vải trên mái hiên, phát ra tiếng “phù, phù”. Máu và vẩy cá trên thớt bị nước bẩn cuồn cuộn chảy tới mà chảy vào trong.
Trên đùi còn dính một ít nội tạng cá, lão Trần dùng chậu gỗ lớn múc nước để dội, vừa dội, người mặc áo tơi kia đi tới phía trước. Lão Trần liếc nhìn hắn một cái, nước trong chậu vừa hắt ra, một chút nước bẩn bắn lên áo tơi của người kia, lão cũng không thèm để ý.
Lão chỉ nhìn thoáng qua, liền biết người này không phải tới để mua cá ở cửa hàng lão. Đại khái chỉ là mượn cái lều của lão để chắn mưa. Nhưng, người mặc áo mưa kia nhìn lão, không ngờ lại nói : - Làm phiền.
Lão Trần không kiên nhẫn nhìn hắn một cái, người này cúi đầu, ngũ quan nhìn không rõ, trên áo tơi đang rỏ vài hạt mưa xuống, chỉ có thể nhìn thấy phần dưới mũi của hắn, đây là một thanh niên, mũi cao thẳng, môi rõ vành, cũng không khó nhìn. Nhưng mưa to làm phiền kinh doanh, tâm trạng lão Trần không tốt, cho nên cau mày, không vui hỏi nói: - Chuyện gì?
Người thanh niên kia không để ý tới thái độ của ông ta, hắn rất khách khí cười, khóe miệng còn có hai nếp nhăn: - Xin hỏi, Tư Mã Bất Nghi có ở đây không?
Lão Trần cả người kinh ngạc, ngẩng đầu, người thanh niên còn đang mỉm cười, hắn vẫn không ngẩng đầu như vậy, trên môi có nếp nhăn khi cười, trên má còn có hai lúm đồng tiền, người thanh niên này không phải khó nhìn, thật ra rất bảnh trai.
Cái chậu gỗ trong tay lão Trần “phù” một tiếng rơi xuống chỗ nước mưa, tóe bọt nước. Lão Trần bước về phía trước, một tay nhặt cái con dao nhọn lên.
Con dao này là dùng để mổ cá, hàng ngày đều mài rất sắc, vừa rồi nước bắn lên, vết máu trên đao đã cọ sạch sẽ, dao sắc trong tay, loang loáng.
Lão Trần cầm dao trên tay, không nói hai lời, liền từ trên xuống dưới, vạch một đường thẳng với người trẻ tuổi kia, giống như bình thường ông ta mổ cá lớn, đâu sợ là cá lớn nặng bao nhiêu cân, bắt bằng cái móc câu kia, lão chỉ một dao, là có thể vạch tới tận đuôi, lại giơ tay sờ mó, lấy ra bong bóng, nội tạng máu me nhầy nhụa và rồi rửa sạch.
- A?
Khách trú mưa ở phía đối diện nhìn thấy cảnh tượng này, không kìm nổi mà kinh hô lên một tiếng.
Người thanh niên ngẩng đầu, nhìn con dao kia vạch một đường trong không trung, dao vạch thành hình cung, xẹt qua chóp mũi của hắn, mắt thấy gần như chạm vào lồng ngực hắn, lại chút nữa vạch tới, chính xác xé tới cái áo mưa và nội tạng của hắn, lúc này trong không trung còn có một ánh sáng chợt lóe lên rồi biến mất.
Hai tay người thanh niên đưa ra ngoài nhanh như chớp, lão Trần chỉ cảm thấy tay tê, người thanh niên trước mắt vẫn cười đứng ở đó, chiếc áo mưa của hắn không xé rách, bụng của hắn cũng không bị phanh ra giống như bụng một con cá lớn bị mắc câu, người thanh niên còn đang cười, mỉm cười nói: - Xem ra, hắn đang ở đây, đúng không ?
Khi hắn nói, đầu ngẩng lên, lão Trần nhìn người thanh niên anh tú này giống như đang bị bệnh, hai mắt có chút sưng đỏ. Lão Trần lại cúi đầu nhìn ngực mình, cánh tay ông ta vẫn nắm chặt chuôi dao, nhưng lưỡi dao hơn một thước, đã cắm vào xương sườn của ông ta.
Lão Trần từng giết người, tuy lão giết cá nhiều hơn. Nếu không phải từng giết người, lão ra tay sẽ không quyết đoán linh hoạt như vậy, cho nên khi nhìn thấy lưỡi dao kia, lão biết mình sắp chết. Lão ngẩng đầu, đôi mắt giống như cá khô treo trước chuồng, chết rồi lồi ra, trừng mắt nhìn người mặc áo tơi kia.
Người áo tơi đi vào trong phòng, vừa đi vừa lầm bầm nói: - Không ngờ hắn ta thật sự trốn ở đây! Coi trời bằng vung, đúng là coi trời bằng vung..
Lão Trần nghe được câu này chợt rất buồn cười, một người coi trời bằng vung đã bị ngươi giết rồi, ngươi còn muốn gì nữa?
Những người đứng đối diện lều và những người buôn cá ở các tiệm khác đều ngây người nhìn chỗ này, có người đã vội vàng nhặt dao và xiên cá lên.
Lão Trần lay động một cái, thình lình một tiếng ngã xuống vũng nước bẩn, bị nước mưa bắn vào, trôi nổi bên ngoài lều, trôi về phía cống thoát nước.
Một lát sau, trong lều của lão Trần vọng ra tiếng hét và tiếng đánh nhau, bởi vì mưa không kinh doanh, lão Trần đã đóng cửa, chỉ để lại một cái cửa ra vào, tiếng “rầm” lúc này rất lớn, tấm cửa bị một sức mạnh khổng lô va vào, vỡ ra, vội vàng liệt ra, cái máng phía dưới cửa cũng bị hỏng rồi, một tiếng “bốp” của giọt nước rơi vào vũng nước, dường như đối diện gặp một tên quỷ dữ.
Mọi người kinh ngạc nhìn một thi thể mềm nhũn, hình như xương cốt toàn thân đều bị vỡ vụn, trên ván hướng ra ngoài cửa quay cuồng vài vòng, đầu ngã vào trong nước, chân ngửa trên ván, bất động. Sau đó, người mặc áo tơi kia từng bước đi tới, vẫn cúi đầu, vẫn không có ai nhìn thấy bộ dạng của hắn.
Người áo tơi bước đi trong nước đang cuồn cuộn, có một cảm giác huyết mạch sôi trào, đây chính là việc lúc nhỏ hắn hướng tới, nhưng hắn đã bao lâu rồi không có cảm giác này?
Hắn vốn là một hiệp khách, che giấu tung tích giữa đường phố, ân báo oán trả, vô cùng đơn giản. Sau này, hắn phát hiện vũ lực của cá nhân so với sức mạnh lớn lao của quan phủ căn bản không đáng nhắc tới, để báo thù, để nắm giữ lực lượng lớn hơn, hắn quyết đoán dấn thân vào quan trường.
Nhưng làm quan lâu, cả ngay canh giữ một đống quy củ, hắn gần như quên đi cách có hiệu quả nhất mà đơn giản nhất này. Thế cho nên đâu đâu cũng bị giới hạn trong quy củ, tuân theo quy củ, ngay cả có những việc không cần quy củ là có thể giải quyết vẫn đều quen dùng để giải quyết.
Gần như hậu quả đáng sợ mù hai mắt và sự uy hiếp đối với một đứa bé của Tư Mã Bất Nghi đã kích động tới tàn bạo trong lòng hắn. Hôm nay hành động như này, trong lòng hắn thật sự vui sướng.
Đồng thời, cũng là việc quan trọng nhất, chính là giết người ở phố chợ cá, phá vỡ gông xiềng trong lòng hắn. Hiệp sĩ dùng võ, quan dùng quyền, điều này vốn là xung đột lẫn nhau, hai phương diện không hề hợp nhau. Khi hắn làm hiệp khách thì đối lập với quan phủ, khi hắn làm quan liền vứt bỏ hành vi của hiệp khách, hôm nay hắn có thể phá vỡ cái gông xiềng này, vừa là quan cũng vừa là hiệp khách, sau này ở trên đời này còn có ai có thể trói buộc được hắn?
Tia chớp trên bầu trời chợt lóe lên như một con trăn, lập tức một hồi sấm sét đánh xuống, chấn động địa cầu, người mặc áo mưa chợt cất tiếng cười to trong cơn mưa, ngâm lên: - Ngư thị nhai đầu ngã sát nhân, Thiên bát hào vũ tẩy hồng trần Nhất tràng nhàn sự quân mạc vấn Kinh Kha nguyên dữ Tần vô phẫn. . . ,
Người mặc áo tới đi dưới mưa, bước đi càng ngày càng rộng, giống như bổ sóng chém biển, bước về phía cuối phố, các lều hai bên đường chằng chịt có rất nhiều ánh mắt đang nhìn hắn, có sợ hãi, có kinh ngạc, có sự hung ác, nhưng không có ai dám xông lên.
Người mặc áo tơi không coi ai ra gì cứ thế đi, trong tiếng cười, biến mất trong màn sương mưa dầy đặc…