Lão Đậu trông cửa đi ra nhà vệ sinh, khi quay lại phát hiện áo tơi của lão đã treo ở phòng, áo tơi ướt sũng, trên vạt áo còn dính chút bùn đất và cành cây, một chút nước trên mặt đất, trên áo tơi còn có nước đang tích tắc chảy xuống.
Lão Đậu không kìm nổi lại mắng một câu: - Đồ con rùa Quảng Tứ này. Sau đó tức giận tháo áo tơi xuống mang đi rũ.
Bữa tối của Trương thứ sử đơn giản mà phong phú, hai đĩa bánh nướng nhân trứng gà, một bát rau thơm, my vị súp ngon, một đĩa đậu rang mầm, một đĩa cá tươi, đây là bữa tối hôm nay của lão.
Đương nhiên, còn không thiếu được rượu ngon, lão Trương mỗi tối đều phải uống một chút Kiếm Nam thiêu xuân. Lão uống rượu tuyệt không uống nhiều, mỗi tối chỉ uống một chung, chỉ là để hoạt lạc chút huyết mạch, không phải vì nghiện rượu.
- A lang.
Quản gia hô lên một tiếng, vội vàng đi tới. Quy định của Trương phủ rất nghiêm, chịu sự huấn luyện của thánh nhân “ăn không nói”, khi Trương Giản Chi vào bữa, chỉ có quản sự này mới dám tới quấy rầy, mà quản sự chỉ cần vào lúc này, nhất định có việc lớn bẩm báo.
Quản sự quỳ trước mặt Trương Giản Chi, nghiêng người lên trước, thấp giọng nói: - Tư Mã Bất Nghi chết rồi.
Trương Giản Chi nhấp một ngụm rượu, lông mày giương lên, nói: - Là hắn giết?
- Vâng.
- Ha ha..
Trương Giản Chi cười: - Tốt! tốt! Người này bất kính với vương pháp, không tuân thủ quy tắc, chỉ cần y cho rằng là đúng, sẽ đi làm, còn không để ý dùng thủ đoạn gì, thiếu niên như vậy, có thể làm đồng chí.
Trương Giản Chi ngước cổ lên, uống một cụng ly rượu, gỡ chòm râu ra, nâng cốc với quản sự, rất vui vẻ nói: - Đêm nay ngoại lệ, lại cạn ly với lão phu.
Sáng sớm thức dậy, Dương Phàm cảm nhận được hỏa độc lại bị trừ đi một chút, ánh mắt thoải mái một chút, ngoại trừ lúc con ngươi chuyển động phạm vi khá lớn thì mới có cảm giác đau đớn ở hốc mắt, còn nhìn những vật bình thường thì không có vấn đề gì. Dương Phàm vô cùng vui mừng, đi dạo vài bước trong vườn, nghe được tiếng nói chuyện truyền ra trong phòng, biết họ đã dậy, liền đi vào phòng của họ.
Buổi chiều hôm trước hắn và Trương Giản Chi đã oanh tạc với Hoàng Cảnh Dung, cuối cùng đẩy ra được quyết định của Hoàng Cảnh Dung, nhưng trời lúc đó đã muộn, cho nên cho tới hôm qua La Thư Đạo mới cử người đi tới truyền lệnh, mệnh lưu nhân trở về gia viên.
Bởi vì Cố Hoán bị vôi bắn vào làm tổn thương, tạm phải phải ở lại phủ Thứ sử dưỡng thương, cho nên tỷ đệ Cố Nguyên lúc đó không bị trở về, nhưng Dương Phàm đã để La Thư Đạo cử người đi đưa tin nói cho cha mẹ họ biết tung tích của tỷ đệ Cố Hoán. Cố Hoán vừa gặp Dương Phàm, liền vui mừng tiến lên: - Dương thúc, mắt của cháu đã khỏi rồi, mắt của thúc cũng đỡ rồi chứ?
Cố Nguyên dịu dàng im lặng đi phía sau đệ đệ, ngại ngùng chào Dương thúc thúc, mới nhỏ giọng nói: - Dương đại thúc, hôm nay chúng cháu có thể về nhà chưa?
Dương Phàm cảm thấy hôm nay mình dậy cực sớm, vừa thấy hai tỷ đệ ánh mắt nóng bỏng của chúng mới nghĩ tới hôm qua mình từng đống ý với hai tỷ đệ, nói hôm nay phái người đưa họ về. Dương Phàm cười nói: - Hai cháu cứ yên tâm, người của phủ Thứ sử cũng đã dậy cả rồi, đợi dùng xong bữa sáng, ta sẽ bảo Trương công cử người đưa hai cháu về.
Nói chưa dứt lời, phía sau đã truyền lên giọng nói hồn hậu dõng dạc của Trương Giản Chi: - Ha ha, vừa sáng đang muốn thăm hỏi bệnh tình của Nguyên Phương một chút, xem ra, mắt của Nguyên Phương đã biến chuyển tốt rồi.
- Chào Trương công.
Dương Phàm nghe thấy giọng nói, vội quay đầu lại thi lễ, Cố Nguyên cũng hiểu chuyện kéo đệ đệ lên thi lễ với vị quan phụ mẫu này. Trương Giản Chi gật đầu, nói: - Buổi sáng không khí trong lành, chúng ta vào vườn đi dạo đi, lát nữa mới ăn cơm.
Vài người ra khỏi phòng, tỷ đệ Cố Nguyên vì hôm nay muốn về bên phụ mẫu, trong lòng vô cùng cao hứng, hôm qua bọn họ còn không có tâm trạng chơi đùa, hôm nay lại sắp chia tay, mới có hứng thú nghịch nước trong phủ Thứ sử, chạy lên cầu xem cá.
Dương Phàm cùng Trương Giản Chi bước đi chậm rãi bên hồ, nhìn tiểu tỷ đệ trên cầu, Trương Giản Chi mỉm cười nói: - Nguyên Phương quan tâm đặc biệt tới hai đứa bé này.
Dương Phàm nhìn tỷ đệ Cố Nguyên, cảm khái nói: - Khi tiểu chất còn nhỏ, cũng có một tỷ tỷ thương ta, yêu ta. Nhìn hai đứa, tiểu chất liền nhớ tới bào tỷ đã qua đời, đến nay có thể chiếu cố một chút cho họ, cũng là nhớ tới a tỷ.
Trương Giản Chi nói: - Nguyên Phương ngàn dặm xa xôi lao tới Kiếm Nam, cứu vớt lê dân trong nước lửa. Sự nhiệt tình đó, lo cho thiên hạ, lão phu khâm phục vô cùng.
Dương Phàm cười nói: - Trương công quá khen, vãn bối làm việc, thực sự không nghĩ nhiều như vậy, nhưng chỉ cần an tâm mà thôi.
Trương Giản Chi lắc đầu nói: - Lão phu tuyệt không quá lời. Bệ hạ lệnh cho ngươi hộ tống công chúa tới Trường An, ngươi có thể cãi lại thánh mệnh, nửa đường chạy tới đây, chỉ vì chút dân chúng vô tội đã bị ác quan hãm hại, chỉ cần như vậy, thiên hạ có mấy người làm được? Cô đơn một mình, viễn hành ngàn dặm, không sợ gian nguy, thiên hạ có mấy người làm được?
Dương Phàm mỉm cười không nói. Trương Giản Chi liếc mắt nhìn hai tỷ đệ trên cầu một cái, hai tỷ đệ đang đùa nghịch cá trong hồ trên cầu, cá trong nước cho rằng họ tới để bắt chúng, đều trào ra khỏi mặt nước, có vài con cá lớn còn nhảy lên “thình” một tiếng bắn tung tóe nước vào mặt họ, hai tỷ muội cười tiếng cười vang xa.
Trương Giản Chi cảm khái nói: - May mà Nguyên Phương tới kịp, đây là may mắn của tỷ đệ họ, cũng là may mắn của lưu nhân Tây Châu, nhưng trong thiên hạ có bao nhiêu người sẽ gặp bất hạnh chứ? Ngự sử đài cưỡi tứ xuất, Nguyên Phương lại có thể cứu được mấy người?
Dương Phàm bùi ngùi nói: - Nhân sinh trên đời, đối nhân xử thế, đều có điều cầu, cầu cái gì? Đối với tiểu chất mà nói, chỉ cầu tâm an là đủ! Nhưng cái gì gọi là tâm an? Kỳ thật không cần hạn định ngươi làm việc lớn hay nhỏ, nhiều hay ít, chỉ cần cố gắng tới sức lớn nhất của mình là được.
- Nói rất phải.
Trương Giản Chi vỗ tay, nói: - Đại trượng phu an thân lập thế, nên vì thế mà lo, vì quốc mà ưu, vì dân mà ưu, vì thời mà ưu. Đại nghĩa, tuy biết mình có thể làm! Bằng không, nếu tận lực, có thể đủ cứu một số thế nhân, giải quyết nhiều khổ ải, Nguyên Phương có nguyện làm cùng lão phu không?
Trương Giản Chi nói tới câu này, vẻ mặt lốm đốm nốt đỏ kia trở nên nghiêm túc lạ thường, đôi mắt nhìn Dương Phàm, nhưng lại khiến người khác không dám nhìn. Dương Phàm ngẩn ra, thấy gương mặt già nua mà kiên nghị của Trương Giản Chi, tâm trạng cũng không khỏi nặng nề, nghiêm túc nói: - Trương công có thể dạy ta cái gì?
Trương Giản Chi nói: - Hôm qua, Hoàng Cảnh Dung vì âm mưu thất bại, đã rời khỏi Nâm Châu tới Diêu châu rồi, Nguyên Phương có dự định gì?
Dương Phàm kinh ngạc, thất thanh nói: - Gì cơ? Hoàng Cảnh Dung đã rời đi, không xong rồi! Trương công sao bây giờ mới nói, tiểu chất lập tức đuổi theo.
Trương Giản Chi nói: - Nguyên Phương đuổi theo có thể thế nào? Tựa như ở Tây Châu như vậy lấy thánh chỉ ngăn cản thánh chỉ giết người ư? Nếu hắn “minh tu sạn đạo, ám độ trần thương”, tới nơi khác, Nguyên Phương lại làm thế nào, đợi ngươi đi rồi, chẳng phải lại là mất công nhặt xác bách tính đó sao? Cho dù ngươi có thể theo sát Hoàng Cảnh Dung, không cho phép hắn giết uổng một người, nhưng còn nhóm ác quan hiện nay đang hoành hành ngang dọc tại các đạo Kiềm, Quế, Mân , ngươi có thể ngăn cản họ được không?
Dương Phàm có chút kỳ quái nhìn Trương Giản Chi, mơ hồ nhận ra điều gì đó, trên mặt hắn vẻ mặt điềm tĩnh, chắp tay hỏi nói: - Không biết Trương công có diệu kế gì?
Trương Giản Chi nói: - Lão phu có một kế, vừa có thể loại trừ tên ác quan Hoàng Cảnh Dung, lại có thể động tới một vùng mà kinh thiên, khiến cho các ác quan không dám hành động thiếu suy nghĩ, càng có thể diệt trừ bọn họ, chỉ có điều kế này vô cùng hung hiểm, Nguyên Phương có thể vì hàng vạn lê dân cùng lão phu giải quốc nạn không?
Thành Tây Châu (nay là Tây Xương) xây dựng ở bờ bắc Cung Hải, sườn nam Bắc Sơn, thành trì không lớn, hình vuông, đông tây nam bắc mỗi đạo tường thành đều dài trượng. Kháng đất trường thành hình thang cao hơn trượng, nghiêng từ tường thành kéo dài mọc đầy hoa cỏ dại, lay động trong gió, nói cho người ta biết sự lâu đời của tòa thành trì này.
Trùng hợp chính là, gần giống Lạc Dương, thành Tây Châu cũng bị một nhánh sông chia làm hai. Chỉ là Lạc Thủy chắn quán thành trì, chia thành hai phần nam bắc, mà khởi nguồn từ sông Lô Lâm của Chiêu Giác( nay là Đông Hà) uốn lượn chảy vào trong thành, đồng thời cũng chia thành làm hai. Chỉ là nước sông bắt nguồn từ phía bắc, chia thành Tây Châu thành hai phần đông tây.
Cung Hải rộng lớn, rặng núi xa xa bao phủ bởi rừng cây rậm rạp xanh tươi, hai bên bờ xông Lô Lâm cỏ lau trắng như mây phảng phất trong gió như sương, non xanh nước biếc, làm thành Tây Châu ở giữa nổi bật như là một viên chân châu. Trong thành, tây thành là nơi tập trung những địa điểm phồn hoa náo nhiệt nhất, phủ đô đốc, phủ thứ sử, huyện nha đều tập trung ở đây còn có rất nhiều hiệu buôn, chùa, đạo quan, cùng với thương nhân và một số thủ lĩnh bộ lạc, những phủ đệ mà thủ lĩnh xây dựng ở đây.
Phía còn lại của Đông hà là một cảnh tượng khác, bằng phẳng như đồng bằng được cắt đôi, dương liễu thướt tha mềm mại, những con đường nhỏ quanh co, những ngõ nhỏ với phong cách cổ xưa, lộ ra một nét phong tình của cảnh điền viên.
Tuy nhiên không phải tất cả Đông Hà đều là nông cư, giống như cảng Thông Hải chính là một bến sông vô cùng đông đúc tấp nập, muốn đi Cung Hải phải đi qua đây, chợ cá là nơi bán lẻ các sản phẩm thủy sản sầm uất nhất, các loại thủy sản rất đáng dùng, hẻm Nghênh Xuân là nơi tập trung các loại “hoa”, khắp nơi đều có thanh lâu, các nữ nhân của các dân tộc, phong thái dáng vẻ đều khác nhau, xinh đẹp mĩ lệ, là động tiêu tiền mà văn nhân nhã sĩ, quan viên và thương nhân thích nhất.
Nối liền Đông Hà và Tây Hà là ba cây cầu gỗ, chiếc ở giữa là rộng nhất, do vậy mà nhiều người dân thường hay đi đi lại lại giữa hai thành, vì vậy nhiều cửa tiệm ở hai đầu cầu thu được không ít lợi nhuận, các loại quầy hàng và lều bán hàng ở hai bên đường đã biến một con đường lớn thành một con ngõ nhỏ, hai bên có đầy quầy hàng.
Có rất nhiều quầy hàng phong phú đa dạng, có bán các món ăn vặt, cũng có bán các sản phẩm thủ công của các dân tộc, còn có bán đồ trang sức được đưa đến từ Trung Nguyên, tơ lụa vải vóc, nếu có thời gian, không ngại đi dạo quanh các sạp hàng thủ công mĩ nghệ. Vòng không đến ba cửa hàng, liền tìm được một cái Tuấn Đắc giống như hoa, thuần khiết giống như thiếu nữ xinh đẹp của nước sông Lô Lâm.
“Thâm sơn dục tuấn điểu, sài ốc xuất giai lệ.” Đây là nơi có nhiều dân tộc sinh sống, nam thanh nư tú. Đừng nhìn vẻ bề ngoài nàng mặc quần áo cũ rách, trên mái tóc đen óng không có chiếc trâm cài nào làm trang sức nhưng cặp mắt sáng ngời, đôi mắt to tròn ngây thơ nhìn ngươi, ngươi sẽ cảm thấy, tiên nữ trên trời cũng chỉ đến như vậy.
Một nơi như vậy, có giống thiên đường chốn nhân gian? Nơi này chính là thiên đường, nhưng cũng có thể là địa ngục, ẩn dưới cái vẻ ngoài hào nhoáng của sự thanh bình và yên tĩnh là bạo lực và tội ác.
Con người nơi đây rất hung hãn, chỉ cần một câu không hợp lập tức khiêu chiến là chuyện bình thường, trên chợ không được mang roi, cũng không mang côn gậy duy trì trật tự, trật tự của thành luôn tồn tại như một phong tục tập quán kế thừa mấy ngàn năm và người dân tự dùng vuc lực để bào vệ sự bình đẳng trong thành.
Trời cao Hoàng đế ở xa, cho nên nơi này trở thành thiên đường lưu vong, rất nhiều tội phạm bị truy nã của Trung Nguyên trốn ở đây, kết bè kéo cánh, như một bầy sói hoang kiếm ăn, nhưng sự hung hãn dũng mãnh của người dân nơi đây đã áp chế sự độc ác tàn bạo của bọn chúng. Bọn chúng mặc dù làm chuyện xấu, hơn nữa con đường để phát tài chủ yếu là buôn lậu, cố gắng không tranh giành miếng ăn với người dân nơi đây.
Quan viên địa phương đối với những người dân vừa hung hãn vừa chất phác và đám lưu vong có ở khắp nơi ở đây thì phương pháp tốt nhất là không làm gì, không làm mà trị, để những người dân ở đây làm theo nhưng quy tắc hình thành từ hàng ngàn năm trước truyền lại, chính lệnh của quan phủ cũng khó mà ra khỏi cửa.
Các quan lại ở đây chỉ cần kết giao với thủ lĩnh của các tộc người, duy trì mối quan hệ tốt với họ, cũng đủ để đảm bảo sự bình yên ở địa phương mà mình cai quản, bởi vì nếu ở các bộ lạc phát sinh xung đột thậm chí xảy ra những cuộc tranh đấu nảy lửa chết trên hàng trăm hàng ngàn người, thủ lĩnh những nhóm người tộc người đó sẽ áp dụng những quy tắc sinh sống của bọn họ để giải quyết.
Không có một thủ lĩnh nào nguyện ý liên quan đến quan phủ, bọn họ chính là hoàng đế ở đây, những phiền phức dù lớn đến đâu cũng đều tự mình giải quyết, dựa vào quan phủ? Là điểu không thể, đó đồng nghĩa với việc tự giao ra quyền lực của mình.
Những quan lại mà triều đình phái đến đây cũng phần lớn không muốn kiếm chuyện, chuyện mà bọn họ hay làm nhất là câu kết với các thủ lĩnh tù trưởng, suy tính âm mưu, thu lại tài sản, kết thành bè đảng, dìu dắt con cháu, ai muốn tự tìm phiền phức, chính vì vậy làm cho nhân dân địa phương càng xem thường sự tồn tại của bọn họ.
Dương Phàm dắt ngựa, trong đám người chậm rãi đi tới.
Hắn ở Tây Vực hơn nửa năm, thậm chí còn đi qua thành Thổ Phiên Vương và thành Đột Quyết Tiết Diên Đà, những trải nghiệm này làm phong phú hơn những hiểu biết của hắn, hơn nữa những trang phục và các tộc người ở đây lại không cổ quái bằng những gì hắn chứng kiến ở Nam Dương, cho nên hắn cũng không kinh ngạc lắm, nhanh chóng thích ứng được với không khí nơi này.
Nhưng tộc người ở đây cực kỳ phức tạp, để thuận tiện giao lưu những tộc người ở đây đều nói tiếng đại Đường, tuy rằng không thể tránh được sự ảnh hưởng của giọng của tiếng địa phương nhưng Dương Phàm vẫn nghe hiểu được. Hắn đuổi theo Hoàng Cảnh Dung đến, sau khi đến Kiến Nam đạo, thì nghe nói Hoàng Cảnh Ngự sử là được phân đến đất Thục điều tra lưu nhân, Dương Phàm bèn lần theo dấu vết của y mà theo đến.
Dương Phàm vừa mới đuổi tới thành này, vừa rồi đã nghe ngóng tin tức từ mất tên quan binh rảnh rỗi đi nhắm rượu trên phố, khâm sai Hoàng Cảnh Dung đã đuổi đến đây, các quan lại và thủ lĩnh các tộc người ở đây đang thiết yến thết đãi y, Dương Phàm nghĩ đến Tây thành phải tìm chỗ ở trước.
Hắn không mang theo tùy tùng, ba đến năm tên binh lính bình thường không cần dùng đến, dẫn theo chỉ thêm phiền toái cho hành trình của hắn. Hắn trước mặt cười đồng ý với Thái Bình Công chúa, chỉ là không muốn nàng lo lắng, sau khi hắn thu xếp với Tôn Vũ Hiên và Mã Kiều, liền cất thánh chỉ ủy nhiệm hắn làm tuần sử đại nhân, một mình đuổi đến.
Chỉ cần Hoàng Cảnh Dung không để lộ ra sự độc ác tàn bạo của y, giết hại những mạng người vô tội, dùng máu tươi nhuộm đỏ con đường tiến thân giàu sang của y thì Dương Phàm không cần để lộ thân phận của hắn....dù sao hắn cũng vừa tới Trường An, không có nghi thức khâm sai, không có hai vị Phó sức, đột nhiên xuất hiện ở đây, rất có thể sẽ bại lộ việc hắn làm trái với nhiệm vụ trong Thánh chỉ.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lão Đậu trông cửa đi ra nhà vệ sinh, khi quay lại phát hiện áo tơi của lão đã treo ở phòng, áo tơi ướt sũng, trên vạt áo còn dính chút bùn đất và cành cây, một chút nước trên mặt đất, trên áo tơi còn có nước đang tích tắc chảy xuống.
Lão Đậu không kìm nổi lại mắng một câu: - Đồ con rùa Quảng Tứ này. Sau đó tức giận tháo áo tơi xuống mang đi rũ.
Bữa tối của Trương thứ sử đơn giản mà phong phú, hai đĩa bánh nướng nhân trứng gà, một bát rau thơm, my vị súp ngon, một đĩa đậu rang mầm, một đĩa cá tươi, đây là bữa tối hôm nay của lão.
Đương nhiên, còn không thiếu được rượu ngon, lão Trương mỗi tối đều phải uống một chút Kiếm Nam thiêu xuân. Lão uống rượu tuyệt không uống nhiều, mỗi tối chỉ uống một chung, chỉ là để hoạt lạc chút huyết mạch, không phải vì nghiện rượu.
- A lang.
Quản gia hô lên một tiếng, vội vàng đi tới. Quy định của Trương phủ rất nghiêm, chịu sự huấn luyện của thánh nhân “ăn không nói”, khi Trương Giản Chi vào bữa, chỉ có quản sự này mới dám tới quấy rầy, mà quản sự chỉ cần vào lúc này, nhất định có việc lớn bẩm báo.
Quản sự quỳ trước mặt Trương Giản Chi, nghiêng người lên trước, thấp giọng nói: - Tư Mã Bất Nghi chết rồi.
Trương Giản Chi nhấp một ngụm rượu, lông mày giương lên, nói: - Là hắn giết?
- Vâng.
- Ha ha..
Trương Giản Chi cười: - Tốt! tốt! Người này bất kính với vương pháp, không tuân thủ quy tắc, chỉ cần y cho rằng là đúng, sẽ đi làm, còn không để ý dùng thủ đoạn gì, thiếu niên như vậy, có thể làm đồng chí.
Trương Giản Chi ngước cổ lên, uống một cụng ly rượu, gỡ chòm râu ra, nâng cốc với quản sự, rất vui vẻ nói: - Đêm nay ngoại lệ, lại cạn ly với lão phu.
Sáng sớm thức dậy, Dương Phàm cảm nhận được hỏa độc lại bị trừ đi một chút, ánh mắt thoải mái một chút, ngoại trừ lúc con ngươi chuyển động phạm vi khá lớn thì mới có cảm giác đau đớn ở hốc mắt, còn nhìn những vật bình thường thì không có vấn đề gì. Dương Phàm vô cùng vui mừng, đi dạo vài bước trong vườn, nghe được tiếng nói chuyện truyền ra trong phòng, biết họ đã dậy, liền đi vào phòng của họ.
Buổi chiều hôm trước hắn và Trương Giản Chi đã oanh tạc với Hoàng Cảnh Dung, cuối cùng đẩy ra được quyết định của Hoàng Cảnh Dung, nhưng trời lúc đó đã muộn, cho nên cho tới hôm qua La Thư Đạo mới cử người đi tới truyền lệnh, mệnh lưu nhân trở về gia viên.
Bởi vì Cố Hoán bị vôi bắn vào làm tổn thương, tạm phải phải ở lại phủ Thứ sử dưỡng thương, cho nên tỷ đệ Cố Nguyên lúc đó không bị trở về, nhưng Dương Phàm đã để La Thư Đạo cử người đi đưa tin nói cho cha mẹ họ biết tung tích của tỷ đệ Cố Hoán. Cố Hoán vừa gặp Dương Phàm, liền vui mừng tiến lên: - Dương thúc, mắt của cháu đã khỏi rồi, mắt của thúc cũng đỡ rồi chứ?
Cố Nguyên dịu dàng im lặng đi phía sau đệ đệ, ngại ngùng chào Dương thúc thúc, mới nhỏ giọng nói: - Dương đại thúc, hôm nay chúng cháu có thể về nhà chưa?
Dương Phàm cảm thấy hôm nay mình dậy cực sớm, vừa thấy hai tỷ đệ ánh mắt nóng bỏng của chúng mới nghĩ tới hôm qua mình từng đống ý với hai tỷ đệ, nói hôm nay phái người đưa họ về. Dương Phàm cười nói: - Hai cháu cứ yên tâm, người của phủ Thứ sử cũng đã dậy cả rồi, đợi dùng xong bữa sáng, ta sẽ bảo Trương công cử người đưa hai cháu về.
Nói chưa dứt lời, phía sau đã truyền lên giọng nói hồn hậu dõng dạc của Trương Giản Chi: - Ha ha, vừa sáng đang muốn thăm hỏi bệnh tình của Nguyên Phương một chút, xem ra, mắt của Nguyên Phương đã biến chuyển tốt rồi.
- Chào Trương công.
Dương Phàm nghe thấy giọng nói, vội quay đầu lại thi lễ, Cố Nguyên cũng hiểu chuyện kéo đệ đệ lên thi lễ với vị quan phụ mẫu này. Trương Giản Chi gật đầu, nói: - Buổi sáng không khí trong lành, chúng ta vào vườn đi dạo đi, lát nữa mới ăn cơm.
Vài người ra khỏi phòng, tỷ đệ Cố Nguyên vì hôm nay muốn về bên phụ mẫu, trong lòng vô cùng cao hứng, hôm qua bọn họ còn không có tâm trạng chơi đùa, hôm nay lại sắp chia tay, mới có hứng thú nghịch nước trong phủ Thứ sử, chạy lên cầu xem cá.
Dương Phàm cùng Trương Giản Chi bước đi chậm rãi bên hồ, nhìn tiểu tỷ đệ trên cầu, Trương Giản Chi mỉm cười nói: - Nguyên Phương quan tâm đặc biệt tới hai đứa bé này.
Dương Phàm nhìn tỷ đệ Cố Nguyên, cảm khái nói: - Khi tiểu chất còn nhỏ, cũng có một tỷ tỷ thương ta, yêu ta. Nhìn hai đứa, tiểu chất liền nhớ tới bào tỷ đã qua đời, đến nay có thể chiếu cố một chút cho họ, cũng là nhớ tới a tỷ.
Trương Giản Chi nói: - Nguyên Phương ngàn dặm xa xôi lao tới Kiếm Nam, cứu vớt lê dân trong nước lửa. Sự nhiệt tình đó, lo cho thiên hạ, lão phu khâm phục vô cùng.
Dương Phàm cười nói: - Trương công quá khen, vãn bối làm việc, thực sự không nghĩ nhiều như vậy, nhưng chỉ cần an tâm mà thôi.
Trương Giản Chi lắc đầu nói: - Lão phu tuyệt không quá lời. Bệ hạ lệnh cho ngươi hộ tống công chúa tới Trường An, ngươi có thể cãi lại thánh mệnh, nửa đường chạy tới đây, chỉ vì chút dân chúng vô tội đã bị ác quan hãm hại, chỉ cần như vậy, thiên hạ có mấy người làm được? Cô đơn một mình, viễn hành ngàn dặm, không sợ gian nguy, thiên hạ có mấy người làm được?
Dương Phàm mỉm cười không nói. Trương Giản Chi liếc mắt nhìn hai tỷ đệ trên cầu một cái, hai tỷ đệ đang đùa nghịch cá trong hồ trên cầu, cá trong nước cho rằng họ tới để bắt chúng, đều trào ra khỏi mặt nước, có vài con cá lớn còn nhảy lên “thình” một tiếng bắn tung tóe nước vào mặt họ, hai tỷ muội cười tiếng cười vang xa.
Trương Giản Chi cảm khái nói: - May mà Nguyên Phương tới kịp, đây là may mắn của tỷ đệ họ, cũng là may mắn của lưu nhân Tây Châu, nhưng trong thiên hạ có bao nhiêu người sẽ gặp bất hạnh chứ? Ngự sử đài cưỡi tứ xuất, Nguyên Phương lại có thể cứu được mấy người?
Dương Phàm bùi ngùi nói: - Nhân sinh trên đời, đối nhân xử thế, đều có điều cầu, cầu cái gì? Đối với tiểu chất mà nói, chỉ cầu tâm an là đủ! Nhưng cái gì gọi là tâm an? Kỳ thật không cần hạn định ngươi làm việc lớn hay nhỏ, nhiều hay ít, chỉ cần cố gắng tới sức lớn nhất của mình là được.
- Nói rất phải.
Trương Giản Chi vỗ tay, nói: - Đại trượng phu an thân lập thế, nên vì thế mà lo, vì quốc mà ưu, vì dân mà ưu, vì thời mà ưu. Đại nghĩa, tuy biết mình có thể làm! Bằng không, nếu tận lực, có thể đủ cứu một số thế nhân, giải quyết nhiều khổ ải, Nguyên Phương có nguyện làm cùng lão phu không?
Trương Giản Chi nói tới câu này, vẻ mặt lốm đốm nốt đỏ kia trở nên nghiêm túc lạ thường, đôi mắt nhìn Dương Phàm, nhưng lại khiến người khác không dám nhìn. Dương Phàm ngẩn ra, thấy gương mặt già nua mà kiên nghị của Trương Giản Chi, tâm trạng cũng không khỏi nặng nề, nghiêm túc nói: - Trương công có thể dạy ta cái gì?
Trương Giản Chi nói: - Hôm qua, Hoàng Cảnh Dung vì âm mưu thất bại, đã rời khỏi Nâm Châu tới Diêu châu rồi, Nguyên Phương có dự định gì?
Dương Phàm kinh ngạc, thất thanh nói: - Gì cơ? Hoàng Cảnh Dung đã rời đi, không xong rồi! Trương công sao bây giờ mới nói, tiểu chất lập tức đuổi theo.
Trương Giản Chi nói: - Nguyên Phương đuổi theo có thể thế nào? Tựa như ở Tây Châu như vậy lấy thánh chỉ ngăn cản thánh chỉ giết người ư? Nếu hắn “minh tu sạn đạo, ám độ trần thương”, tới nơi khác, Nguyên Phương lại làm thế nào, đợi ngươi đi rồi, chẳng phải lại là mất công nhặt xác bách tính đó sao? Cho dù ngươi có thể theo sát Hoàng Cảnh Dung, không cho phép hắn giết uổng một người, nhưng còn nhóm ác quan hiện nay đang hoành hành ngang dọc tại các đạo Kiềm, Quế, Mân , ngươi có thể ngăn cản họ được không?
Dương Phàm có chút kỳ quái nhìn Trương Giản Chi, mơ hồ nhận ra điều gì đó, trên mặt hắn vẻ mặt điềm tĩnh, chắp tay hỏi nói: - Không biết Trương công có diệu kế gì?
Trương Giản Chi nói: - Lão phu có một kế, vừa có thể loại trừ tên ác quan Hoàng Cảnh Dung, lại có thể động tới một vùng mà kinh thiên, khiến cho các ác quan không dám hành động thiếu suy nghĩ, càng có thể diệt trừ bọn họ, chỉ có điều kế này vô cùng hung hiểm, Nguyên Phương có thể vì hàng vạn lê dân cùng lão phu giải quốc nạn không?