Huân Kỳ nghe xong, khuôn mặt giận dữ đến đỏ cả lên, lão lấy chân đã cái bàn dán vào tường đối diện:
- To gan! Hai tên bỉ ổi Văn Hạo và Vân Hiên này, dám ngang nhiên sai người đến xâm phạm lãnh địa của ta!
Con trai cả của lão – Huân Vô Bá tức giận nói:
- Con đã đi tìm bọn chúng nói chuyện, bọn chúng nói, trại của chúng ta bị tấn công là vì trại ta chứa chấp lưu nhân mưu phản, Khâm sai đã nắm được chứng cứ, người giúp đỡ mưu phản cũng chính là đồng phạm, theo lý phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc. Hai nhà thổ ty bọn chúng cũng chỉ vì bị mệnh lệnh của Khâm sai ép buộc, không thể không làm như vậy.
- Bọn chúng nói láo!
Huân Kỳ cười khẩy:
- Giấu trời giấu đất chứ không giấu nổi hàng xóm láng giềng. Bọn chúng có tính toán gì, muốn làm gì, ông già này bị mù hay sao mà không nhìn ra?
Huân Kỳ đi tới đi lui trong phòng, con trai lão cùng với thổ xá, thủ lĩnh, quản gia, chủ trại đứng ở trong phòng ngoài phòng, lặng yên không nói, đợi quyết định của Thổ ty đại nhân.
Huân Kỳ đột nhiên đứng dậy, nói to:
- Hàng xóm nham hiểm còn đáng sợ hơn nhiều so với kẻ địch hung ác! Dao mổ đã đưa đến đầu chúng ta, ngoài tấn công lại, chúng ta còn có thể làm gì nữa?
Huân Kỳ lạnh lùng quét ánh mắt một lượt qua mọi người đang nín thở đứng trước mặt, nói to hơn:
- Triệu tập binh mã, lập tức phản công!
Trên sườn núi, mười mấy vị thiếu phụ và cô nương đang hái lá dâu, bài dân ca miền núi ngọt ngào vang vọng cả cánh đồng dưới núi.
Một ông già từ dưới ruộng đứng thẳng người lên, lấy tay lau mồ hôi lấm tấm trên trán, nghe tiếng hát vọng lại từ sườn núi, khuôn mặt đầy nếp nhăn nở nụ cười mãn nguyện.
Bỗng nhiên, xa xa có vài con khoái mã phi nước đại đến, ông lão lấy tay khum khum che mắt nhìn về phía xa, lúc lão nhìn rõ người, không khỏi “ôi chao” một tiếng, vội vàng hướng về phía cánh đồng nói lớn:
- Là quản gia lão gia đến, là quản gia lão gia của chúng ta đến đấy!
Nói xong vội vàng nhấc cái cuốc chạy về phía đầu ruộng.
Các bách tính từ trên núi và trên ruộng lũ lượt chạy đến, quỳ xuống dưới chân núi, quản gia ghìm chặt dây cương, nói với những bách tính đang quỳ trước mặt.
- Quay về nói với chủ trại các ngươi, Thổ ty đại nhân quyết định khai chiến với Thổ ty Văn Hạo và Thổ ty Vân Hiên. Bảo nam tử trong trại các ngươi trên mười bốn tuổi, dưới năm mươi lăm tuổi, tự chuẩn bị vũ khí và lương khô, ngày mai trước lúc mặt trời lặn đi đến đại trại của Thổ ty chờ lệnh điều khiển!
- Vâng! Vâng! Xin tuân theo mệnh lệnh của Thổ ty lão gia...
Người nông phu già thay mặt mọi người nhận mệnh lệnh, quản gia thúc ngựa dẫn mấy tên tùy tùng đi tới trại kế tiếp.
Các nông dân từ dưới ruộng trèo lên, người nông phu già dặn dò mấy câu, một đứa trẻ liền vắt chân lên chạy như điên về phía trại...
Cảnh tượng như vậy, ở trong trại nào cũng có, dũng sĩ Bạch Man từ bốn phương tám hướng tụ tập ở tổng trại, vốn dĩ chỉ có tổng trại hơn hai nghìn cư dân, đến lúc chạng vạng ngày hôm sau đã tụ tập được ba vạn dũng sĩ, còn có nhiều người từ bốn phương tám hướng đốt lửa tụ tập ở đây, có người cưỡi ngựa, có người đi bộ.
Trại Thương Thủy của Thổ ty Vân Hiên từ sau khi Thổ ty đại nhân phát binh tấn công trại của Thổ ty Huân Kỳ, liền tăng cường đề phòng, ban ngày lúc làm việc đồng áng ở xa thì phái người canh gác, buổi tối trong trại số người tuần tra lại càng tăng thêm mấy lần.
Đêm hôm nay, trong rừng cây khuya khoắt bỗng nhiên vọng ra các kiểu âm thanh kỳ quái, các con chim đang đậu cũng lũ lượt kinh sợ bay lên, dã thú trong rừng chạy nhanh đi trốn. Trai tráng trong trại giương cung tên, sợ hãi nhìn về bốn phía.
Trong bóng đêm tối như mực bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét thảm thiết, tiếng kèn thê lương và tiếng mõ dồn dập. Một cây đuốc sáng lên, sau đó là vô số cây đuốc. Vô số cây đuốc như vô số vì sao trong bầu trời đêm bỗng nhiên rơi xuống thế gian, cả trại bị một biển sao bao vây.
Nỏ trúc trong tay các trại đinh “bịch” một tiếng, rơi xuống dưới mặt đất. Bọn họ là những dũng sĩ mà khi một mình đối mặt với một con gấu đen cũng không hề sợ hãi, giây phút này cũng không bởi vì sợ chết mà bởi vì tuyệt vọng, bọn họ không tưởng tượng nổi, quân địch lại đông như thế, trại làm sao có thể giữ được đây...
Phản kích như vậy diễn ra lần lượt ở các trại, các thương nhân bên ngoài với khứu giác nhạy bén đã nhận ra được trận chiến này hình như không bình thường. Mặc dù chiến hỏa vẫn chưa lan đến Diêu Châu thành, bọn chúng đã thu dọn toàn bộ tài sản của mình, bắt đầu tháo chạy khỏi thành thị này rồi.
Không ai chú ý đến người quản gia trung thành nhất của Thổ ty Văn Hạo và Thổ ty Vân Hiên cũng đem theo một số người thân tín, bỏ vàng bạc châu báu mà hai gia tộc lớn đã tích trữ hàng trăm nghìn năm nay chất đầy cả lên xe bò, lách trong đám thương nhân ra khỏi thành Diêu Châu.
Người Ô Man mặc dù cũng bị tập kích, nhưng không lớn so với tổn thất mà người Bạch Man phải chịu, bởi vì người Ô Man lấy du mục là chính, bộ lạc của bọn họ phân bố ở các vùng đồng cỏ dồi dào, cách đại thành rất xa, các thành viên lại phân tán, cho nên dũng sĩ bộ tộc của Vân Hiên và Văn Hạo đầu tiên là tập kích người Bạch Man tiếp giáp với họ.
Các bộ Ô Man không thể nói tiếng Hán giống như người Bạch Man, hơn nữa lại giống như dân tộc thảo nguyên, đa số dùng da trâu da dê làm quần áo. Nói một cách chính xác, người Ô Man mới chính là dân thảo nguyên chính cống, còn người Bạch Man đại đa số đều là người Hán được Man hóa. Đây cũng là nguyên nhân mà người Bạch Man có trình độ văn hóa hơn người Ô Man và chủ yếu lấy việc nông canh trồng dâu nuôi tằm làm hình thức kinh tế chính.
Đại Thổ ty Ô Man – Mạnh Thiệt Trúc bởi vì khu vực quản lý lớn, bộ hạ lại là người du mục sống nhờ vào đồng cỏ và nguồn nước, cho nên hành tung của y không cố định lắm, bình thường rất khó tìm được y. Nhưng lần này lại khác, bởi vì Khâm sai Đại Chu giá lâm, Văn Hạo chỉ phái người đi gấp rút mời y. Mặc dù Mạnh Thiết Trúc không đến, nhưng cũng không lập tức trở về thảo nguyên ngay, mà ở lại trong một bộ lạc cách Diêu Châu tương đối gần. Vì vậy Huân Kỳ rất dễ dàng tìm được y.
- Ha ha, Thổ ty Huân Kỳ tôn kính, đúng là khách hiếm, sao ngài lại đến chỗ ta?
Huân Kỳ đi vào trong lầu cao được xây từ gỗ của Mạnh Thiết Trúc, y đang ngồi khoanh chân, một tay bưng một đĩa thịt dê, một tay đang cầm nhai. Một tảng thịt dê lớn được hầm nhừ đến tận xương, béo ngậy và thơm phức, hai tay cầm hai đoạn xương dê, cả khuôn mặt to đùng dường như đều vùi vào trong thịt, ăn đến nỗi hai má dính đầy mỡ.
Huân Kỳ đi đến trước mặt y, ngồi khoanh chân, sắc mặt nghiêm túc lạ thường:
- Già này lần này đến, là muốn tìm ngươi cùng thảo luận việc xuất binh!
Khuôn mặt của Mạnh Thiệt Trúc vẫn còn đang vùi trong xương thịt, ăn nhồm nhoàm, Huân Kỳ nện một tiếng “bịch” xuống bàn, hét lên:
- Thiệt Trúc, đồ tiểu tử khốn kiếp nhà ngươi, có nghe thấy già này nói không hả?
Từ trong đám xương thịt, Mạnh Thiệt Trúc ngẩng đầu lên. Đừng thấy người này động tác thô lỗ, mắt to mày rậm, thật ra là một đấng nhân tài, khuôn mặt tràn đầy khí khái anh hùng, bộ râu giống như cái kích khiến cho y tăng vài phần uy thế. Con người này còn giống một thủ lĩnh bộ lạc hơn Huân Kỳ rất nhiều.
Chỉ có điều, thần sắc của y có chút lười biếng, trên bộ râu và gò má toàn là nước thịt bóng nhẫy, không khỏi ảnh hưởng đến khí chất anh hùng của y. Nhìn tuổi, vị Mạnh Thổ ty này nhiều lắm cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, cũng khó trách Huân Kỳ lúc tức giận lại gọi y là tiểu tử.
Mạnh Thiệt Trúc cười hì hì nói:
- Hây! Người Bạch Man các ông xưa nay không mấy xem trọng người Ô Man bọn ta, không ngờ lần này các ông lại đồng ý cùng bọn ta liên thủ. Điều khiến bọn ta càng không nghĩ đến là, Thổ ty Huân Kỳ ông lại đích thân đến gặp vãn bối này.
Huân Kỳ không để ý đến lời trêu chọc của y, nghiêm nghị nói:
- Ngươi không cần giả vờ nữa... Ta biết tộc nhân của ngươi cũng bị bọn họ phái binh đi cướp bóc, dựa vào tính cách trước nay không chịu thua thiệt của Mạnh gia nhà ngươi, ngươi chịu nhịn cục tức này mới lạ.
Huân Kỳ dừng một chút, lại nói:
- Ngươi cũng nên nhìn ra, cái tên Khâm sai khốn kiếp kia mặc dù muốn hô mưa gọi gió ở đây, nhưng lần này cũng chưa chắc không phải là ý đồ của Văn gia và Vân gia muốn khiêu chiến với hai nhà chúng ta. Nếu như ta thua, đến lúc đó ngươi cho rằng ngươi sẽ có lợi sao?
Mạnh Thiệt Trúc cười hì hì, cầm lấy một cái khăn lông lớn, lau sạch sẽ hai má, lại lau hai tay, sau đó ném cái khăn qua một bên bàn, tỏ vẻ không quan tâm nói:
- Hai tên Bạch Man Văn Hạo và Vân Hiên ngu ngốc cho rằng Huân Thổ ty đã già giống như con hổ không còn răng, nhưng ta biết, nanh vuốt sắc nhọn của Huân Thủ ty vẫn sắc bén như cũ. Bọn chúng à... không phải là đối thủ của ông.
Huân Kỳ bình tĩnh nói:
- Bọn chúng tại sao lại dám ra tay với lão già này? Không hẳn là cho rằng ta già rồi, mà bởi vì phía sau bọn chúng còn có Khâm sai triều đình.
Nếu như ta nhịn cục tức này, từ này về sau ở thành Diêu Châu khỏi cần phải ngẩng đầu làm người nữa. Ta không nhẫn nhịn, cũng không sợ bọn chúng liên thủ.
Nhưng tên Khâm sai kia vừa tham lam lại vừa tàn bạo, cũng không phải hạng người ngu ngốc. Chỉ e lúc bọn chúng ra tay, bọn chúng đã bắt đầu xin binh triều đình rồi. Nếu như triều đình phái binh đến, ta một cây làm chẳng nên non, đến lúc đó ngươi cũng không được sống tốt. Không có gỗ, không dựng nổi nhà, không có hàng xóm, sống không yên ổn mà.
Mạnh Thiệt Trúc nghiêm mặt nói:
- Hàng xóm bình an, bản thân cũng bình an. Đạo lý này, ta hiểu! Huân Kỳ Thổ ty nếu như muốn liên thủ với ta, có thể! Nhưng ta có một điều kiện!
Huân Kỳ nói:
- Ngươi nói đi!
Mạnh Thiệt Trúc nói:
- Ta muốn con gái ông, Huân Nhi cô nương làm nữ nhân của ta.
Ánh mắt Huân Kỳ nghiêm nghị, Mạnh Thiệt Trúc lại không hề tránh né, ánh mắt y rất chân thành.
Huân Kỳ chăm chú nhìn hắn thật lâu, chậm rãi nói:
- Nó là đứa con gái ta sủng ái nhất!
Mạnh Thiệt Trúc nói:
- Còn là đóa kim hoa xinh đẹp nhất trong bộ lác Huân Kỳ Thổ ty nữa!
Huân Kỳ nói:
- Ngươi muốn cưới nó, có thể, nhưng nó nhất định phải làm Thổ phụ (Vương hậu)
Mạnh Thiệt Trúc toét miệng cười:
- Đương nhiên! Thổ phụ của ta năm ngoái bị bệnh chết rồi, còn chưa để cho ta đứa con nào. Huân Nhi là nữ nhân của ta, không những sẽ là Thổ phụ của bảy bộ Ô Man ta, hơn nữa nếu như nàng sinh cho ta đứa con trai, chức Thổ ty này sẽ do nó làm!
Người dân tộc Man trước nay làm việc không lôi thôi rườm ra, sinh tử đại sự cũng chỉ trong hai ba lời nói. Huân Kỳ không nói thêm gì nữa, trực tiếp đưa tay phải ra, nói với Mạnh Thiệt Trúc:
- Một lời đã định!
“Bộp”
“Bộp”
“Bộp”
Ba lần đánh tay, còn có hiệu quả hơn cả thề non hẹn biển, còn quyền uy hơn cả xây Quốc Thư Ngọc Tỉ, hai bộ lạc lớn mạnh nhất vùng Diêu Châu này chính thức liên thủ.
Những đốm lửa li ti cháy thành hai ngọn lửa hừng hực, hai ngọn lửa hừng hực hợp thành đại hỏa ngút trời. Lần thứ ba Bạch Man và Ô Man liên minh, thành Diêu Châu bị phá, Thổ ty Văn Hạo và Thổ ty Vân Hiên kéo cả Khâm sai Hoàng Cảnh Dung vội vàng trốn chạy, trốn vào trong sào huyệt của Văn gia ở sâu trong núi.
Sự biến đổi liên tục của khu Diêu Thập này khiến cho Dương Phàm mơ hồ, việc hắn muốn làm vẫn còn chưa làm được, tất cả mọi thứ đã diễn ra theo cái kết quả mà hắn muốn, thậm chí phát triển còn triệt để hơn, nhanh chóng hơn cả hắn tưởng tượng ra.
Lúc Diêu Soái thành bị phá, Dương Phàm cuối cùng cũng bừng tỉnh, hắn cảm thấy bản thân không thể tiếp tục nhìn như vậy được, hắn nên lập tức ra tay. Hắn đến Diêu Châu vốn dĩ là để “châm lửa”, bây giờ đã trở thành “dập lửa”, dập cả ngọn lửa cháy ngút trời của con lợn Hoàng Cảnh Dung.